- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
Chương 15: Tầm phương
Edit: Gừng
Tôn Triết Bình vừa định tiến tới, ngờ đâu Trương Giai Lạc thấy hắn, không biết sao lại lui về sau. Tiếng vang chợt đổi, tiếp đó chuông dẫn hồn chợt biến nặng ngàn cân, liên lụy Trương Giai Lạc té nhào xuống đất, nếu không nhờ địa giới Vi Thảo nơi nơi mềm mại thì e rằng sẽ thương đến gân cốt.
Linh vật trên thế gian luôn biết nhận chủ. Chuông dẫn hồn vốn là thánh vật địa giới, theo lý sẽ không bài xích Tôn Triết Bình, nhưng nay nó đã nhận Trương Giai Lạc làm chủ nên theo Trương Giai Lạc sai đâu đánh đó. Ban nãy chuông vang chính vì Trương Giai Lạc muốn dẫn dắt Tôn Triết Bình phá tan kết giới để hai người gặp được nhau. Lúc này đây chuông trầm kéo theo cả Trương Giai Lạc ngã xuống, rõ ràng bởi chuông đang tránh né vị Quỷ vương trước mặt. Linh vật chưa đổi chủ lại vi phạm tâm ý chủ nhân, như vậy chỉ có một khả năng: Tôn Triết Bình tiếp cận Trương Giai Lạc sẽ mang đến hậu quả khôn lường.
Phong Đô đại đế Tôn Triết Bình đương nhiên biết rõ công dụng của chuông dẫn hồn. Hắn lập tức dừng bước, sốt ruột nhìn Trương Giai Lạc chầm chậm bò dậy.
"Một kẻ hồn phách tàn khuyết, kẻ kia kiếp trước quỷ nghiệt chưa tiêu. Nếu không nhờ linh vật hộ chủ, hai kẻ do ta ngàn nan vạn khó cứu về e đã cùng nhau hóa thành tro bụi."
Ngữ khí bất mãn, Vương Kiệt Hi vung tay, giữa hai người lại xuất hiện một vòng kết giới.
Lần này có thể nhìn thấy nhau, chỉ là không được chạm cũng không được sờ.
Cũng không ai ngăn họ nhìn nhau, chỉ là phàm nhân thân thể chống đỡ bởi tàn hồn thật sự không thể chịu được sự ăn mòn của quỷ khí.
Chuông dẫn hồn tuy trấn được hồn, nhưng không thể áp chế quỷ khí của đế vương đời trước.
Hiện giờ Tôn Triết Bình lại không thể khống chế bản thân, chỉ đành mặc cho quỷ khí tràn lan khắp chốn. Chỉ cần một ý niệm, Trương Giai Lạc liền sẽ bị quỷ khí quấn thân. Quả thật không đường để đi, trừ phi hồn phách của Trương Giai Lạc lại tu bổ đầy, không thì chỉ đành đợi ngàn năm quỷ nghiệt tan hết, hai người họ mới có thể lại lần nữa gặp nhau.
Tôn Triết Bình dù gấp gáp cỡ nào, lúc này đây cũng không dám khinh suất mà phá tan lớp bình phong này, chỉ đành khiến bản thân tỉnh táo lại, tìm cách chữa trị hồn phách.
Bên kia Trương Giai Lạc bị chuông kéo xuống cũng đã hiểu hết mọi việc. Nói đến cũng thấy quỷ khí bức người lao thẳng vào mặt, dù hồn phách hắn còn đủ cũng lạnh buốt tay chân. Hôm nay nếu không vì linh vật hộ chủ, e rằng chút tàn phách cuối cùng của hắn cũng chẳng còn sót lại.
"Hồn phách sinh ra liền không có ngày chết, hồn phách phàm nhân chuyển thế để tìm thân xác ký túc, hồn phách của thần thì không cần vì thân thể đã tu thành bất tử. Nếu hồn kết oán vào tâm nên không muốn chuyển thế, liền trở thành ác quỷ du đãng địa phủ. Nếu hồn bị loại bỏ tiên tịch, tiêu tán thế gian, cũng chỉ là hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ, cũng không thật sự tan biến. Chỉ là hồn tán quá xa, người thường khó ai đủ kiên nghị tiêu hao hơn vạn năm đi tìm về từng mảnh từng mảnh vỡ. Đương nhiên cũng ít có kẻ chỉ còn mảnh tàn hồn."
Vương Kiệt Hi thoáng dừng, thấy Trương Giai Lạc dường như muốn hỏi gì lại cố nhịn, cười nói: "Các ngươi nếu muốn biết có phương pháp nào tu bổ linh hồn, cứ hỏi chớ ngại."
Tôn Triết Bình nghiêm túc hỏi: "Hồn phách của hắn sớm bị ác quỷ ăn hơn một nửa, không phải rải rác chốn nhân gian."
Vương Kiệt Hi nói: "Chỉ bị ác quỷ ăn, xé xác ác quỷ cướp về là được. Phong Đô đại đế làm người mấy kiếp liền quá mức nhân từ, may mà Quỷ vương dưới trướng ngươi khôn lanh, vài ngày trước đã cùng Bạch Trạch lấy ra những mảnh vỡ trong người ác quỷ rồi giao cho ta. Cũng không biết đã bắt đầu làm việc này từ khi nào, thật là thông minh."
"Bạch Trạch?"
Trương Giai Lạc nhắc tới tên này, suy tư một lúc, cuối cùng nhớ ra linh thú mình đã cứu khi trị thủy. Hắn tỉ mỉ nhìn lại thân thể của mình, phát hiện nó đã không phải thân thể hoàn chỉnh khi còn ở Bách Hoa cốc mà là hình dáng bị ác quỷ vồ khi ở Uổng Mạng thành. Tuy rằng hầu hết các vết thương đã khép lại, nhưng những dấu vết khác thường vẫn chưa phai.
"Bạch Trạch cướp về thân thể của ngươi, nhưng dù sao thân thể này cũng đã trải qua Tru Tiên đài nên giờ đây cũng chỉ là thân thể phàm thai, dù hồn phách của ngươi đã trở lại, trong nhất thời ta cũng chưa tìm được cách tu bổ. Mấy mảnh linh hồn kia ở trong thân thể ác quỷ quá lâu, phàm thể này không thể chứa được quỷ oán."
Tôn Triết Bình nghe đến đó liền thiếu kiên nhẫn, cười lạnh: "Vậy ngươi muốn bọn ta chờ thêm ngàn năm đến khi quỷ khí tản đi mới giúp bọn ta bổ hồn? Nếu đã vậy ngươi vừa rồi cần gì phải nói nhiều như vậy, toàn những lời dư thừa!"
Táng Hoa loảng xoảng reo vang, chuông dẫn hồn cũng leng keng vang vọng.
Vương Kiệt Hi liếc xéo, dùng giọng điệu không mặn không nhạt nói tiếp: "Ta chỉ nói ta không bù được, lại chưa nói các ngươi hết cứu. Gấp gáp gì? Hồn phách tuy vỡ thành ngàn vạn mảnh, thế gian cũng có người có thể tu bổ, nếu không thì kẻ tự xưng sư phụ đã nhặt Trương Giai Lạc về Bách Hoa cốc kia sao có thể sống đến hôm nay?"
Sư phụ, Bạch Hổ, Tô Mộc Thu.
Nghe nói năm đó Bạch Hổ phạm vào thiên quy, không chỉ bị chém đứt tiên căn, ngay cả tiên phách cũng bị đánh tan thành vạn mảnh lưu tán thế gian, muốn luân hồi chuyển thế cũng không thể. Ngờ đâu Thanh Long nổi giận, náo loạn Thiên cung rồi biệt tích từ đấy, thay tên đổi họ đi khắp thế gian, ròng rã tìm vạn năm, thu đủ hồn phách tan vỡ của Bạch Hổ, tái tạo hồn này.
Trương Giai Lạc nhớ lại chuyện cũ lưu truyền ngàn năm trên tiên giới, kinh ngạc, đồng thời dần nhận ra phương pháp bổ hồn.
"Ta nhớ truyền thuyết chỉ nói Thanh Long Diệp Tu thu đủ hồn phách của Bạch Hổ, không hề nhắc qua quá trình bổ hồn cụ thể, cho nên có một người khác tiến hành việc tu bổ hồn phách?"
"Không tồi, người bổ hồn không phải là Diệp Tu. Nếu hắn có bản lĩnh này cũng không cần cho người đưa ngươi đến chỗ ta. Chỉ là hắn không phải Chu Tước, không thể tính tới việc người có thể bổ hồn đã không còn ở Vi Thảo, chỉ còn có ta - một kẻ thu hồn nhàn rỗi yêu thích hoa hoa thảo thảo."
Người đã tạo ra Vi Thảo ở nơi linh mạch hội tụ này - Phương Sĩ Khiêm - được cho là có thể đứng hàng tứ tượng với khả năng của hắn. Nhưng Phương Sĩ Khiêm trời sinh thích tự do không câu thúc, sau khi thành tiên liền phiêu lãng khắp nơi tìm kiếm kỳ phương linh dược, trải qua hơn nửa đời hành y tế thế, cuối cùng tìm được vùng đất Vi Thảo này, mới trồng một mảng linh thảo. Sau đó hắn nhịn không được muốn ra ngoài du đãng, liền quăng nơi này cho đại đệ tử vừa bái sư được hai năm, tay không rời đi.
May mà Vương Kiệt Hi mặt ngoài chỉ xử việc công không định quản nhiều, cuối cùng cũng không mặc kệ hai người tự sinh tự diệt mà ném một phương thuốc viết ngoáy cho Tôn Triết Bình, khiến hắn theo đệ tử nhỏ nhất của Phương Sĩ Khiêm, Viên Bách Thanh, đi tìm sư phụ của hắn.
Bản thân Vương Kiệt Hi thì dẫn theo Trương Giai Lạc một đường hướng nam, đến nơi cuối đất.
Đất trời chưa phân, chính là hỗn độn. Phàm nhân thân mang quỷ phách, nếu để tự nhiên chính là đường chết. Nhưng phàm thế cũng vậy, thần quỷ cũng tốt, từ thuở ban sơ đều sinh từ hỗn độn, truy đến căn nguyên đều là một thể, vậy nên nếu có thể đến vùng hỗn độn, tự nhiên không phân người quỷ. Cũng sẽ không có chuyện quỷ phách không thể thượng nhân thân.
Dù chưa đến nơi hỗn độn Trương Giai Lạc đã nhìn thấy từ xa một đoàn kiếm khí trắng lóa quấn quýt lấy một đoàn sương đen nùng, tựa như hai đầu Thái Cực.
Dường như nhận thấy có khách tới chơi, một thanh âm có phần táo bạo xé toác thiên không: "Ngươi tên trồng cỏ ngu ngốc, lần trước dẫn một Bạch Hổ siêu phiền toái đến khiến sư phụ giận chạy, lần này ngươi lại mang cái gì đến?"
Như thể chưa hề nghe được câu trào phúng kia, Vương Kiệt Hi dẫn Trương Giai Lạc không nhanh không chậm hướng tới vùng hỗn độn. Khi hai người đến gần nơi hai bóng đen trắng giao thoa, chúng liền hóa thành người, đón lấy Vương Kiệt Hi và Trương Giai Lạc. Người trẻ tuổi mặc trang phục vu sư đi phía trước nhìn tuổi không lớn, lời nói ra lại lão thành vô cùng:
"Không biết Quảng Đức tiên quân đến, không kịp tiếp đón từ xa. Gia sư ra cửa, nếu có chỗ nào cần trợ giúp, cứ nói với ta là được. Vừa rồi sư đệ cho rằng tặc nhân quay lại, ngữ điệu không tốt, có điều mạo phạm, mong tiên quân bao dung."
Trương Giai Lạc nghe vậy không khỏi bật cười. Hai người kia, một trực tiếp mắng người, một nói chuyện dễ nghe hơn nhưng cũng cho Vương Kiệt Hi nhãn "tặc nhân". Thật không biết ban đầu Vương Kiệt Hi đã đóng vai trò gì trong chuyện của Bạch Hổ Thanh Long mà khiến hai người bọn họ nhung nhớ như thế. Nhưng nói đến cùng, việc không liên quan mình, Trương Giai Lạc cũng không hỏi nhiều.
Lướt qua một Vương Kiệt Hi đang bảo trì im lặng, Trương Giai Lạc tự mình tiến lên nói rõ mục đích, thăm hỏi bọn họ về việc bổ hồn.
Trước đây giúp Tô Mộc Thu chữa trị hồn phách là người thủ hộ vùng hỗn độn đời trước, cũng chính là Ngụy Sâm, sư phụ của Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu.
Hỗn Độn chi cảnh, ý nghĩa như tên. Chính là tương tự như vùng không gian khi đất trời chưa phân khai, vạn vật còn ở một chỗ. Nơi đó nguyên thủy nhất, cùng dễ tìm được sinh cơ. Vậy nên nếu có hồn phách muốn khép lại, trọng sinh, nhất định phải tìm một nơi như vậy, mới có thể nghịch thiên mà đi.
Hỗn Độn chi cảnh, chính là chỗ sinh mệnh bắt đầu.
Từ khi tiếp nhận không gian hỗn độn, hai người Dụ Hoàng đã giúp người khác khai thông cảnh giới Hỗn Độn lớn có bé có, nhưng nghiêm trọng như Trương Giai Lạc cũng là lần đầu tiên. Chớ bàn năm đó Tô Mộc Thu chỉ cần một không gian ổn định để dung hợp tiên hồn, người này hôm nay thế nhưng cần một địa phương để trừ đi sự khác biệt giữa người và quỷ.
Độ khó so trước kia lớn hơn nhiều.
May mà một khi đã sinh từ Hỗn Độn, dũng khí và quyết đoán vốn phải vượt xa người thường.
Nói như thế, Dụ Văn Châu cũng không quá mức khước từ, nghĩ ngợi một lúc liền chấp thuận. Hắn biến ảo một gian phòng cho Trương Giai Lạc nghỉ ngơi, sau đó khiến họ ở nơi này chờ Phương Sĩ Khiêm là được.
Sau khi hai người Dụ Hoàng rời đi, Vương Kiệt Hi nhạy bén rời khỏi phòng. Trương Giai Lạc nằm trên chiếc giường đỏ vui mừng, nhắm mắt trầm tư.
Vùng hỗn độn, người bổ hồn.
Chẳng bao lâu nữa, hắn lại có thể là một người hoàn chỉnh. Hắn và Tôn Triết Bình, cuộc đời này, rồi sẽ đi về đâu?
Last edited: