81.
Mà kể ra cũng lạ, rõ ràng lịch hẹn là một giờ chiều, thế mà mười hai rưỡi ông đến đây đã thấy giám đốc Diệp Thu của tập đoàn Diệp thị ngồi chỗ này rồi. Vây quanh chỗ ngồi là rất nhiều vệ sĩ, bảo vệ chặt tới nỗi không nhìn rõ mặt của người ngồi phía trong.
Người nọ đeo máy trợ thính, máy tính đặt ở trước mặt, trông cứ như đang tổ chức một cuộc họp qua internet.
Sau đó, người lên bục phát biểu là trợ lí của vị giám đốc này. Còn anh ta thì đến đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Ông thật không hiểu, nếu đã thế thì người này đâu cần tới đây làm gì?
Lỡ như phục vụ không chu đáo... Ôi... Làm chủ tịch cũng không dễ dàng!
82.
Nhưng vấn đề khó giải quyết nhất giờ mới tới đây...
Nghe nói Diệp Tu là một tên khó đối phó, ông đoán được kiểu gì cũng sẽ xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ ra chuyện lớn như thế!
Đến muộn đã không lén lút đi vào chỗ ngồi thì thôi, đằng này còn gióng trống khua chiêng đi vào từ cửa lớn???
Muốn tạo khác biệt sao shiskabxuwkjaiskagaok
83.
Thấy vị trợ lí trên bục không phát biểu nữa mà nhìn chằm chằm phía này, chủ tịch cảm thấy không ổn tí nào.
Ông đảo mắt nhìn người mình phải tiếp đón. Đánh tiếng với giám đốc tập đoàn Diệp thị xong, ông vội vàng kéo Diệp Tu vào một góc mắng: "Sao muộn thế này cậu mới đến?"
"Đâu có, mười hai rưỡi chúng tôi đã ra cửa rồi."
"Cậu lừa ai đấy, từ chỗ các cậu đi xe đến đây cũng chỉ hơn mười phút thôi."
"Tôi nào dám lừa ngài! Nói thật cho ngài biết, bọn tôi không có tiền đi xe, vì thế đi bộ, ai ngờ độ nổi tiếng cao quá... Ầy." Diệp Tu không đợi chủ tịch đáp lại đã mở miệng trước, hơn nữa giọng nói còn không nhỏ. "Hôm nay bên phía đầu tư là ai vậy, đã là giám đốc thì chắc không nhỏ mọn đến thế đúng không? Đi xin lỗi người ta là được rồi, nhìn ông kìa."
Diệp Tu châm chọc.
84.
Ngay lập tức, Diệp Tu quay đầu hỏi Tô Mộc Tranh bên cạnh mình. "Phía đầu tư hôm nay là ai vậy?"
"Tập đoàn Diệp thị."
"Ồ... Diệp... Đù! Tập đoàn Diệp thị!!!!" Âm lượng của Diệp Tu hiện tại đã chẳng thể dùng từ "không nhỏ" để hình dung, thậm chí là "rít lên" cũng chưa đủ để miêu tả.
Toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp từng quen biết Diệp Tu, ngay cả Hàn Văn Thanh - người biết hắn lâu nhất cũng chưa từng thấy hắn kích động như thế. "Mộc Tranh, em hố anh hả?! Chuyện lớn như vậy sao không nói cho anh biết!"
Mọi người ở đây đều nghe rõ. Mấy người Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi, Hàn Văn Thanh cũng nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Gì vậy... Tuy rằng ông anh nghèo thật nhưng đâu cần phản ứng lớn như thế? Tiêu Thời Khâm còn bình tĩnh hơn ông anh nhiều, mau xem lại mình đi!
Trong lòng người khác nghĩ như thế nào là một chuyện, mà trong lòng chủ tịch nghĩ thế nào lại là chuyện khác. Hiện tại, ông chỉ biết bản thân mình chuẩn bị xong đời...!!!
85.
Trong nháy mắt, người của một số chiến đội bắt đầu bàn tán hành động của Diệp Tu.
Đường đường là Sách giáo khoa Vinh Quang vậy mà... Đây là nghèo đến điên rồi ư??
"Như thế còn được gọi là Sách giáo khoa Vinh Quang, còn được coi là nhân vật đại biểu cho Vinh Quang? Một chút phong độ cũng không có, nhìn thấy tập đoàn người ta có tiền thì phản ứng kiểu gì vậy. Có kích động thì cố giữ trong lòng là được rồi, còn lộ ra vẻ mặt thế cơ à?"
"Ha ha, lại còn được vinh danh là nhân vật truyền kì của Vinh Quang, không cho người ta nói mình không tốt."
"Buồn cười thật, xem ra quá khứ của vị tiền bối này thiếu không ít tiền đâu? Thế mà lúc trước một câu hai câu đều đòi tôn trọng, thật sự không biết có cái gì đáng để tôn trọng."
"Hừ, nói anh ta là tiền bối của tôi tôi còn thấy ngại."