- Bình luận
- 127
- Số lượt thích
- 989
- Team
- Khác
Tiếu Xuân Phong
Edit + beta: Cửu Cửu
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Tiêu Thời Khâm
Tiêu Thời Vương Giả
Khi đó sắc xuân dạt dào, trăm hoa đua nở, một tia sáng rọi xuống, làm nhòe bóng mây in trên mặt hồ, Vương Kiệt Hi mặc một thân y phục đỏ thẫm, trường kiếm treo ở thắt lưng, bước trên cầu Giang Lăng, bỗng nhiên trời nổi gió, cuốn theo mảnh lá liễu bay qua, trong phút chốc lại nhớ về giấc mộng năm đó.Edit + beta: Cửu Cửu
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Tiêu Thời Khâm
Tiêu Thời Vương Giả
Hoa khói tháng ba, cảnh xuân như khói, trong làn mưa bụi lất phất, một chiếc thuyền chầm chậm đi qua dưới vòm cầu, đầu thuyền có một người y phục trắng tuyết, tay cầm quạt trắng nan xương, tóc đen nhẹ bay, mặt mày như tranh vẽ, dựa vao lan can, run tay gấp quạt, lướt qua bầu rượu trên bàn, ném về phía Vương Kiệt Hi đang đứng trên cầu, cất giọng gọi: "Vương thiếu gia."
Vương Kiệt Hi giơ tay đón được, không e dè ngửa đầu uống một hơi, sau đó nhảy khỏi cầu, nhẹ đáp lên thuyền, thả bầu rượu lên bàn, thoáng gật đầu chào hỏi: "Tiêu công tử."
Tiêu Thời Khâm mỉm cười, nhìn bộ y phục lam sắc của hắn, nói: "Lâu không thấy ngươi qua lại trên giang hồ, vậy là đúng như bọn họ nói, ngươi đầu nhập quan phủ rồi?"
"Ngay cả ngươi cũng đến trêu chọc ta." Vương Kiệt Hi vén áo bào, ngồi xuống, ngữ khí bất đắc dĩ: "Chỉ là hỗ trợ tra án, giờ còn chưa được nửa tháng, tin tức đã bay đến tận Lôi Đình Sơn Trang rồi?"
"Còn không phải nhờ Hoàng Thiếu Thiên." Tiêu Thời Khâm nâng bầu rượu, rót ra chén cho hai người: "Lam Vũ Các tung ra tin tức này, nói là con thứ của Thừa Ninh Vương, đệ tử của chưởng môn Vi Thảo Các đã giúp phủ Giang Lăng phá được vụ trộm ngọc Đông Châu, triều đình ban thưởng cho ngươi chức quan kia, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết." Nói đến chỗ này, y chế nhạo một câu: "Ngươi không biết chân dung của ngươi hiện tại đắt hàng thế nào đâu, có tiền cũng không mua được, rất nhiều thiên kim tiểu thư đang treo thưởng để có nó."
"Ồ?" Vương Kiệt Hi nhướng mày, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Xem ra về sau ta gặp khó khăn còn có thể bán tranh của bản thân."
Tiêu Thời Khâm vốn đang uống rượu, nghe vậy suýt chút bị sặc, hạ chén cười rộ lên: "Có lý." Y nghiêng người xích lại gần, tư thế thân mật đụng vào vai người kia, cười nói: "Hiện tại ta vẽ cho ngươi mấy bức, không cần lo chi tiêu sáu tháng cuối năm."
Vương Kiệt Hi hỏi: "Lôi Đình Sơn Trang cũng sẽ thiếu tiền?"
Tiêu Thời Khâm đáp: "Bạc không ai chê nhiều."
Lý do này Vương Kiệt Hi chịu thua, dặn dò một câu: "Kiếm được bạc nhớ chia cho ta một nửa."
Nhắc đến tiền, thần sắc Tiêu Thời Khâm lập tức khác biệt, mở miệng chất vấn: "Tranh là ta vẽ, dựa vào đâu mà chia cho ngươi?"
Vương Kiệt Hi cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại: "Ngươi vẽ ai?"
Tiêu Thời Khâm lý lẽ hùng hồn: "Lam Vũ Các đã bắt đầu bán sách tranh của Dụ Các chủ từ lâu rồi, cũng đâu có chia tiền cho ngươi."
"Dụ Văn Châu vẽ ta?" Vương Kiệt Hi đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
"Đúng vậy." Tiêu Thời Khâm nói: "Mặc dù ta chưa từng thấy, nhưng nghe đệ tử trong sơn trang nói, Dụ các chủ vẽ ngươi hai mắt to nhỏ sáng ngời có thần, cực kì rõ ràng, bảo đảm mua một bức liền không muốn gặp người thật."
Vương Kiệt Hi xoa cánh tay nổi đầy da gà.
Tiêu Thời Khâm nheo mắt, khóe môi cong lên: "Cho nên ta vẽ ngươi dễ nhìn một chút, rửa oan cho ngươi thì sao?"
Vương Kiệt Hi trầm ngâm một lát, cự tuyệt nói: "Đa tạ ý tốt của công tử, vẫn là thôi đi."
Tiêu Thời Khâm vẫn chưa bỏ cuộc, khẽ cắn môi, chủ động nói: "Vậy ta chia cho ngươi 1 phần được rồi chứ?" Thấy Vương Kiệt Hi không để ý tới, y lại thêm: "Hai phần? Ba phần! Nhiều nhất là bốn phần!"
Vương Kiệt Hi không thèm động: "Ngươi cho ta mười phần cũng không được."
Tiêu Thời Khâm ủ rũ cúi đầu: "Sao ta lại phải thương lượng với ngươi chứ, biết vậy cứ lén lút vẽ là được..."
"Ngươi có thể vẽ." Vương Kiệt Hi đột nhiên nói.
Tiêu Thời Khâm mở to hai mắt.
Vương Kiệt Hi thuận thế ôm y dựa sát vào mình, nghiêng đầu chăm chú nhìn vào mắt y, giọng trầm thấp ôn nhu: "Chỉ cho phép một mình ngươi nhìn."
Tiêu Thời Khâm trầm mặc, tai đỏ bừng, cố gắng nghiêng đầu che đi.
Vương Kiệt Hi buồn cười, hôn một cái lên mặt y, ôm eo y, nói: "Thật có lỗi, lần này là ta tự tiện quyết định, không nói với ngươi một tiếng liền chạy đến Đông Việt."
Tiêu Thời Khâm hừ một tiếng, nói: "Ngươi chưa nghe được, trên giang hồ đồn rằng ngươi muốn làm phò mã Đông Châu, nói là chờ ngươi tìm được ngọc Đông Châu mà vương tộc Đông Việt đánh mất ở Giang Lăng, công chúa sẽ lấy nó làm của hồi môn gả cho ngươi."
Vương Kiệt Hi giật mình: "Chuyện này cũng quá vô lý rồi? Ngọc Đông Châu này là cống phẩm, sao có thể cứ thế nói thành của hồi môn được?"
Tiêu Thời Khâm nghe vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Ngươi thực sự muốn công chúa dùng ngọc Đông Châu làm của hồi môn đưa cho ngươi?"
"Không có không có." Vương Kiệt Hi vội vàng nói: "Ta chỉ cần ngươi đưa."
Không ngờ Tiêu Thời Khâm quay phắt đi, không thèm nể mặt: "Ta không có ngọc Đông Châu."
Vương Kiệt Hi gấp gáp, đột nhiên thông suốt, nắm tay người kia thật chặt, sửa miệng: "Ngươi đưa ngươi đến là được."
Tiêu Thời Khâm cầm quạt xếp chọc chọc lồng ngực của hắn, vẫn xụ mặt, thế nhưng bên môi lại mỉm cười: "Đồ háo sắc."
Vương Kiệt Hi âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đúng lúc này thuyền cập bờ, hắn dứt khoát dẫn theo Tiêu Thời Khâm đi dạo đường phố Giang Lăng sầm uất.
Đây là một trong những nơi phồn hoa nhất Giang Nam, cửa hàng lớn nhỏ san sát nối tiếp nhau, đủ loại đồ ăn đồ uống làm người hoa mắt, nhìn ngắm không hết. Lôi Đình Sơn Trang ở nơi rừng sâu núi thẳm, từ trước đến nay là một vùng thanh tĩnh, mặc dù Tiêu Thời Khâm không phải lần đầu đến Giang Lăng vẫn không khỏi bị hấp dẫn, nhưng do thân phận của mình, y phải tự kiềm chế bản thân.
Người bên ngoài cho rằng y thanh cao kiêu ngạo, nhưng Vương Kiệt Hi còn không hiểu rõ sao? Lúc này không thèm quản mấy cái lằng nhằng đó, trước tiên dẫn y đến tửu lâu tốt nhất Giang Lăng ăn một bữa lớn, lại gói thêm các loại điểm tâm đa dạng, suốt dọc đường từ mứt quả, bánh bao xá xíu, bánh bột hấp đến bánh trôi các loại đều không sót thứ nào. Cuối cùng, Tiêu Thời Khâm trước nay yêu đồ ngọt như mạng, ai cho cũng không từ chối cũng cảm thấy quá sức, vội vàng tiến lên ngăn cản, Vương Kiệt Hi lúc này mua nốt một phần bánh đậu, đỡ lấy đống điểm tâm y ôm trên tay, tiến về phía phủ Giang Lăng.
Ngày thường Tiêu Thời Khâm không thể ăn nhiều như vậy.
Mặc dù y không tin lời đồn Vương Kiệt Hi muốn cưới công chúa Đông Châu, nhưng lo lắng người kia chịu thiệt thòi trước mặt vương tộc Đông Việt, lập tức ra roi thúc ngựa, bôn ba suốt đêm để đến Giang Lăng, ở ngoài thành xác nhận Vương Kiệt Hi bình an vô sự thì đổi sang thuyền hoa, chỉnh lí bản thân thành bộ dáng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong mới khoan thai vào thành. Nhìn như tao nhã hơn người, kì thực đã đói gần chết.
Tiêu Thời Khâm ăn ở Yên Vũ Lâu xong, trên đường lại vừa đi vừa ăn, không ngờ đến cửa phủ Giang Lăng đã ăn được nửa số điểm tâm, nhưng một nửa còn lại cũng không phải ít, dọa cho thủ vệ gác cổng giật nảy mình, không khỏi cất tiếng hỏi: "Vương thiếu hiệp, vị này là..."
Vương Kiệt Hi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Thời Khâm đang cố nuốt đồ ăn trong miệng, tri kỉ đưa ống trúc đựng rượu cho hắn, lại giúp hắn vuốt lưng, thay mặt giới thiệu: "Vị này là Tiêu công tử Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình Sơn Trang."
Tiêu Thời Khâm ôm một đống lớn đồ ngọt, không tiện động tay, đành phải gật gật đầu, nghiêng người chào hỏi.
"A, thì ra là Tiêu Công tử." Thủ vệ rất kinh ngạc, lập tức dẫn Tiêu Thời Khâm vào trong.
Vương Kiệt Hi sững sờ rồi lập tức phản ứng lại. Binh khí do Lôi Đình Sơn Trang rèn đúc nổi danh khắp thiên hạ, người luyện võ tự hào vì có được một món binh khí có khắc con dấu của Lôi Đình Sơn Trang. Hai thủ vệ cũng là người luyện võ, tất nhiên coi Tiêu Thời Khâm là khách quý mà tiếp đón. Quên mất trong quan trường, thân phận của Tiêu Thời Khâm còn hữu dụng hơn hắn.
Hắn bật cười lắc đầu, cất bước theo vào, vừa mới chớp mắt mà Tiêu Thời Khâm đã nói chuyện phiếm được với hai tên thủ vệ rồi, đối đáp trôi chảy, ngôn từ ảo diệu, đồ ngọt đầy ắp trong ngực cũng không mảy may làm giảm phong phạm.
Chỉ khi ở trước mặt mình, Tiêu Thời Khâm mới có thể lộ ra mấy phần tâm tính trẻ con thôi.
Trong lòng Vương Kiệt Hi nảy sinh chút vui vẻ không dễ phát hiện, đi đến cạnh người kia, cũng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia.
"A đúng rồi." Thủ vệ thấy hắn đến gần, bỗng nhiễn vỗ đầu một cái, nói: "Vẫn chưa an bài chỗ nghỉ cho công tử, ngài muốn ở lại phủ Giang Lăng hay ở khách điếm?"
Tiêu Thời Khâm cười cười, vừa muốn trả lời lại bị Vương Kiệt Hi cướp lời, chỉ thấy đôi môi mỏng của hắn mấp máy, ánh mắt lóe lên, thong dong mở miệng nói: "Thời Khâm ở cùng ta."
Thủ vệ sững sờ.
Tai Tiêu Thời Khâm đỏ bừng, dùng quạt đâm đâm bên hông Vương Kiệt Hi, bị hắn giữ lại: "Không cần phiền phức, Tiêu công tử là người giang hồ, không để ý tiếu tiết như vậy, ở chung phòng với ta là được, cũng tiện ban đêm thảo luận nghiên cứu chút tâm đắc cùng ta."
Ra là muốn cũng nhau tu tập võ công!
Thủ vệ bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy bản thân đã hiểu rõ ý họ.
Quả nhiên không hổ là kỳ tài trên giang hồ, vô cùng chăm chỉ, chưa từng lười biếng ỷ lại, mình cũng phải cố gắng hơn mới được.
Hắn kính nể nhìn về phía hai người đang vai kề vai, chủ động nói: "Vậy ta không quấy rầy hai vị bàn luận nữa, cáo lui trước."
"Được, đã làm phiền rồi." Vương Kiệt Hi gật đầu, nhờ ống tay áo che chắn, nắm lấy tay Tiêu Thời Khâm kéo về hướng khách phòng.
~TBC~
Last edited: