Chương 1
Phó bản mới rất lớn, số tầng càng cao thì độ khó càng lớn, dù là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng phải phối hợp chính xác.
Huấn luyện chia thành sáng chiều. Buổi sáng dùng khoang giả lập. Buổi chiều đánh phó bản bằng bàn phím. Phó bản này một ngày chỉ có thể vào một lần, nếu bị diệt đoàn phải đợi tới hôm sau mới có thể chơi lại.
Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc lại gục chết trong một lần huấn luyện, bèn tháo tai nghe xuống rồi đi tới.
“Đánh nghiêm túc.”
“Ừ.”
Giọng Trương Giai Lạc run run.
Hắn thà rằng để Tôn Triết Bình nghĩ hắn đánh không nghiêm túc, chứ không muốn anh biết hắn đã cố hết sức.
Thiếu tay đánh Trương Giai Lạc, mọi người không thể thuận lợi tiến lên, tới đầu tầng tám thì bị diệt đoàn.
--------------------------------
Phó bản kết thúc rất sớm, mười người lại tiếp tục luyện tập đến chín giờ tối mới giải tán. Tôn Triết Bình trước khi rời đi nhìn thoáng qua Trương Giai Lạc, thấy hắn vẫn ngồi bất động tại chỗ thì nhíu mày nhưng không nói gì.
Trương Giai Lạc ném bàn phím, thuận tay vò nát mấy tờ thời khóa biểu luyện tập trên bàn rồi ném xuống đất, nhưng những ngón tay đang nắm chặt vẫn còn run run.
Lúc đầu hắn chỉ tưởng mình bị ảo giác.
Dần dà cứ đến nửa đêm, hắn lại đổ mồ hôi cả người như bị bệnh.
Trương Giai Lạc đẩy cửa sổ phòng huấn luyện hai lần mới nhớ ra đây là cửa kéo.
Khí lạnh mùa đông tràn vào phòng thông qua cửa sổ, trước khi hắn kịp cảm thấy thanh tỉnh, cảm giác băng lãnh đã bao trùm lấy hắn.
Móa nó móa nó móa nó...
Chuyện quái gì đang xảy ra với mình?
Hắn không biết.
Tựa hồ có thứ gì đó đang thay đổi trong cơ thể hắn.
--------------------------------
Trương Giai Lạc tới khoa Chấn thương chỉnh hình, chụp X quang hai bàn tay, rồi để bác sĩ xoa bóp cả nửa ngày.
"Cậu đi khoa nội kiểm tra đi."
"Đệt."
Thế là Trương Giai Lạc cầm hai tấm hình xương bàn tay chắc khỏe đến khoa nội.
"Bác sĩ, tui..."
Lăn qua lăn lại một hồi, bác sĩ nhìn kết quả khám nghiệm, vẻ mặt ngưng trọng.
Vẻ mặt này Trương Giai Lạc đã từng thấy. Trong mấy phim truyền hình, khi nữ diễn viên chính bị bệnh nan y, bác sĩ sẽ trưng ra một bộ y như thế.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là, thôi xong, mình không còn được chơi Vinh Quang nữa.
Đại Tôn sẽ có vẻ mặt thế nào? Bọn họ đã hẹn sẽ chơi cùng nhau một lần cuối, chí ít tái hiện danh tiếng Song Hoa vốn đã khắc vào lịch sử Vinh Quang.
Nghĩ đến có thể sẽ bị đập, Trương Giai Lạc không còn cảm thấy nhức đầu mà cảm thấy tức ngực.
"Cậu cầm hồ sơ này lên lầu sáu đi."
--------------------------------
Lầu sáu trở lên là khu nội trú.
Lầu sáu gần như không có ai. Khi Trương Giai Lạc đi lên, hắn cảm thấy mỗi bước chân đều rút ngắn khoảng cách đến đoạn đầu đài.
--------------------------------
"Quá trình chuyển hóa của cậu, đã sang giai đoạn hai."
"?" Trương Giai Lạc ngồi còn chưa nóng mông, tâm lý còn chưa chuẩn bị tốt, bác sĩ đã báo kết quả.
Bác sĩ nhìn tờ giấy khám nghiệm, tiếp tục giải thích: "Chuyển hóa bình thường chia thành bốn giai đoạn. Chúng tôi đề nghị sang giai đoạn ba thì nên nhập viện để theo dõi. Trong thời kỳ này, thân thể sẽ thay đổi nhanh chóng, mà chủ yếu là ở hệ sinh dục bên trong."
"...Sinh dục?"
"Hệ sinh dục bên ngoài đến giai đoạn bốn mới bắt đầu thay đổi. Cậu hiện ở gần cuối giai đoạn hai, sự bài tiết hormone bắt đầu hỗn loạn, gây nên triệu chứng mệt mỏi, mất ngủ, và run tay. Đến giai đoạn bốn, hormone sẽ ổn định lại.
Thương lượng với Alpha của cậu đi. Tôi đề nghị trong vòng một tháng, cậu nên nghỉ ngơi cho tốt và sắp xếp nhập viện. Tôi sẽ chuẩn bị giấy chứng nhận chuyển hóa của bệnh viện cho cậu."
"..."
"Có giấy chứng nhận, cậu có thể nhận tiền trợ cấp từ tổ chức viện trợ, Hội Bảo hộ Nhân quyền Omega sẽ thanh toán 95% tiền thuốc."
"Tui không có Alpha..."
Bác sĩ kinh ngạc.
"Không thể nào."
"Cmn sao lại không thể?" Trương Giai Lạc đứng bật dậy.
"Trong tất cả các ca bệnh chuyển hóa chúng tôi đã tiếp nhận, nguyên nhân đều là vì có người yêu Alpha, do tiếp xúc pheromone đối phương quá nhiều, cơ thể theo bản năng tự chuyển hóa để duy trì nòi giống."
“...”
“Nói tóm lại, bên cạnh cậu có một Alpha, trong tiềm thức cậu luôn muốn được người đó đánh dấu.”
Trương Giai Lạc choáng váng.
Loại bệnh với xác suất một phần triệu này lại rớt cái bộp vô đầu mình.
"Bác sĩ, tui còn có thể cứu được không?"
"Mặc dù vẫn có tỷ lệ nguy hiểm, nhưng không cần quá lo lắng."
"Không, tui muốn hỏi cho đầu óc với trái tim kìa." Trương Giai Lạc nói thầm trong lòng.
--------------------------------
"Ôi chao..."
Diệp Tu ăn một viên đạn từ bên phải. Anh kỳ quái nhìn Trương Giai Lạc vốn phải trấn giữ bên đó.
"Ai da, Lạc Lạc chết?"
"...Thật có lỗi."
"Không sao, tiếp tục, ai đó giúp một tí, di chuyển qua bên đây đi."
Diệp Tu chưa nói xong, Tô Mộc Tranh đã lấp vào vị trí trống.
Trương Giai Lạc nhìn chằm chằm màn hình xám trắng trước mặt. Hắn không dám nhìn qua bên cạnh dù biết Tôn Triết Bình nhất định đang nhìn mình.
Lam Hà rót cho hắn một ly cà phê. Gần thời kỳ phát tình, dù đã uống thuốc ức chế, trên người Lam Hà vẫn đầy mùi Omega.
Đệt!
Trương Giai Lạc đứng bật dậy.
Lam Hà đặt ly cà phê lên bàn Tôn Triết Bình: "Đừng lãng phí, anh uống đi."
Khi nhận ly cà phê, Tôn Triết Bình nhíu mày. Anh cũng ngửi thấy mùi sắp tiến vào thời kỳ phát tình trên người Lam Hà. Mặc dù đã uống thuốc ức chế, nhưng loại hương vị ngọt ngào này tựa như một loại cám dỗ dành cho Alpha.
Anh quay đầu muốn nói một tiếng với Diệp Tu.
Đội ngũ hiện tại toàn Alpha.
Quá nguy hiểm đối với một Omega chưa được đánh dấu.
Trương Giai Lạc hẳn là ngửi thấy mùi này mới không chịu được.
Tôn Triết Bình nhíu mày.
Anh không thích nhìn thấy Trương Giai Lạc động tình vì người khác.
--------------------------------
Cả đội có mười người. Lúc tuyển người, không ai nghĩ tới khả năng có người không đủ năng lực để đảm nhiệm. Vậy nên, chỉ xác nhận lịch trình của mọi người, cả đội liền bắt tay vào huấn luyện.
Ngay từ đầu đã không có người dự bị.
Trương Giai Lạc xin nghỉ hai ngày. Cho dù không xin nghỉ, trạng thái hiện tại của Trương Giai Lạc cũng không đạt chuẩn để phá phó bản.
"Nghỉ hai ngày, mọi người đều nghỉ hai ngày đi." Diệp Tu đề xuất, sau đó liếc mắt nhìn hắn.
Dường như có thể nghe anh nói 'Cậu dạng này là không được nha Lạc Lạc'.
Trương Giai Lạc trầm mặc một hồi rồi đi ra ngoài.
--------------------------------
"Giai đoạn ba không có Alpha dẫn dắt là rất nguy hiểm. Di chứng của việc chuyển hóa không hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới nửa đời sau của cậu. Đương nhiên, đó là nếu như cậu có thể sống sót.
Mặc dù căn bệnh này hiện cả thế giới chỉ có 9.500 ca, số liệu thống kê có thể còn mang tính ngẫu nhiên. Nhưng số liệu cho thấy, nếu chuyển hóa không có sự dẫn dắt của Alpha, tỉ lệ tử vong là 30%. Cậu không sợ chết à?"
"Sợ nha..." Trương Giai Lạc hít một hơi thật sâu. "Nhưng bác sĩ vừa nói giai đoạn ba và bốn đều cần Alpha dẫn dắt, một ngày ngồi cạnh 24 tiếng?"
"Mỗi ngày cần ít nhất tám tiếng."
"Cmn vậy chẳng phải giống đi làm à?"
"Quá trình này bình thường mất nửa năm, nếu dùng thuốc hỗ trợ chuyển hóa thì còn hai tháng."
"Xung quanh tui không có nhiều Alpha rảnh rỗi lại thiện lương thích giúp đỡ người khác như vậy... Cùng lắm thì tui thuê người được không? Bác sĩ, tui nghe nói có loại dịch vụ này?"
“...” Bác sĩ nhìn hắn: "Quả thật là có loại dịch vụ này. Nhưng nói trước, đây không phải là chương trình của chính phủ, cho nên tiền thuê người không được tính trong chi phí chữa trị. Mà theo tôi biết, bởi vì cần phải liên tục phóng pheromone với một Omega mình không thích, hầu hết các Alpha đều cần phải dùng thuốc hỗ trợ. Loại thuốc này sẽ gây tổn hại đến cơ thể. Vậy nên, giá thành thuê Alpha cho loại dịch vụ này ít nhất là bằng tiền lương cả năm của người bình thường."
"..."
"Hơn nữa, giai đoạn bốn là giai đoạn mấu chốt của việc hình thành hệ sinh dục, có thể sẽ có hành động đánh dấu. Cậu nguyện ý để một Alpha xa lạ đánh dấu à?"
Trương Giai Lạc suy nghĩ một chút. Bản năng của một Alpha khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
"Để đảm bảo người bệnh không có phản ứng bài xích tâm lý, dẫn đến ảnh hưởng sinh lý, tôi không khuyến khích cậu làm vậy."
--------------------------------
Cuối cùng, Trương Giai Lạc chỉ nhận một đống thuốc ổn định và thuốc ức chế pheromone.
"Viết chiến thuật phó bản này cho tôi." Buổi chiều, phòng huấn luyện chỉ có Diệp Tu đang hút thuốc lá. Anh thấy Trương Giai Lạc đẩy cửa vào liền vẫy tay với hắn.
"A?"
"Viết chiến thuật phó bản mới nha Lạc Lạc. Bọn tôi đều bận bù đầu." Diệp Tu chỉ chỉ file trống đã mở sẵn cho hắn: "Chỉ cần viết chiến thuật phá phó bản dành cho một người của mấy nghề cậu quen thuộc nhất, rồi một cái chiến thuật với tốc độ nhanh nhất. Buổi tối gửi cho tôi xem."
"...Móa nó anh tự viết đi."
"Đừng nghịch, giải quyết năng lượng thừa một chút." Diệp Tu vỗ vỗ hắn, thấy hắn có vẻ không giận liền bỏ đi.
Diệp Tu biết trạng thái Trương Giai Lạc gần đây không được tốt.
Nếu là Trần Quả thì anh sẽ an ủi đôi ba câu. Nhưng Trương Giai Lạc là một Alpha, lúc này mà an ủi thì chẳng khác nào vả vào mặt hắn.
--------------------------------
Diệp Tu nói đi liền đi. Tất cả đội viên hiện đều đang luyện tập trong khoang giả lập.
Một mình Trương Giai Lạc ngồi trong phòng huấn luyện nhìn máy tính.
Giải quyết năng lượng thừa? Tui đốt chết các anh.
Trương Giai Lạc mở phó bản.
Diệp Tu huấn luyện xong, tiện đường ghé qua xem Lam Hà giải quyết chuyện hai cô gái trong công hội tranh giành trang bị xong chưa. Thấy đèn phòng huấn luyện còn sáng, anh chợt nhớ ra hình như mình để bật lửa chỗ này.
Tự nhiên thèm hút thuốc.
--------------------------------
Kết quả khi lại gần, anh nghe một trận âm thanh.
Như là đang kiềm nén, nhưng vẫn có thể nghe được.
Là tiếng khóc.
Diệp Tu sửng sốt trong chốc lát, biết đây không phải là do ma quỷ.
Trong phòng kia, thứ ngồi yên đối diện máy tính là Trương Giai Lạc.
Vẫn còn quá non.
Diệp Tu thở dài, muốn lại xem Trương Giai Lạc viết chiến thuật tới đâu rồi. Nào ngờ anh vừa lại gần, Trương Giai Lạc bỗng nhảy dựng lên như bị đạp trúng đuôi, liều mạng chạy ra cửa.
"Ài, cậu đợi..."
Diệp Tu còn chưa nói hết lời, đã thấy Trương Giai Lạc thất tha thất thểu xông ra ngoài.
Sau đó đâm vào người Tôn Triết Bình.
"Tính nói với cậu là lão Tôn ở ngoài cửa..." Diệp Tu nhìn máy tính. File mới có mấy chữ, ô cửa sổ phía sau đều màu xám.
Cho dù Trương Giai Lạc chỉ dùng tay trái để chơi cũng không nên thảm như vậy.
Diệp Tu cau mày, dùng chân nhấc lên một túi đồ.
Trương Giai Lạc không nghe người khác nói, vung nắm đấm hô: "Cút, đều cút đi cho tui."
Tôn Triết Bình chặn nắm đấm của hắn chỉ bằng một tay rồi đè người lên tường.
"Lạc Lạc, tôi không có đem theo thuốc cấm đâu."
Trương Giai Lạc vốn không bỏ thứ gì vào mắt, nhưng vừa nhìn thấy cái túi trên tay Diệp Tu, hắn đột nhiên giãy dụa như điên rồi, đôi mắt trừng như muốn bật máu.
"Diệp Tu anh dám mở ra tui giết chết anh liền!"
Diệp Tu nhíu nhíu mày, hiển nhiên là không coi lời uy hiếp này vào đâu, nhưng cũng không nhúc nhích.
"Diệp Tu anh đi đi!"
Người nói là Tôn Triết Bình: "Ở đây không còn việc của anh."
"Không đúng không đúng." Trương Giai Lạc vội phản ứng.
"Diệp Tu mau mang tui đi chung!!!" Trương Giai Lạc lại giãy giãy, lúc này mới phát hiện chân mình đã kẹt cứng ngắc, bộ phận giữa hai chân bị đùi của Tôn Triết Bình chống lên, thật khó chịu.
"Không không không." Diệp Tu lắc đầu: "Vợ của anh em không đùa được, tôi không chơi loạn luân."
"Cmn anh em, Đại Tôn họ hàng gì với anh!" Trương Giai Lạc rống xong, nhận ra không đúng thì đã muộn.
Cơ thể Tôn Triết Bình cơ hồ áp lên người hắn, không chừa lấy một khe hở.
Xương cốt hai người cấn vào nhau, đau nhức.
Trương Giai Lạc lại ngửi thấy mùi trên người Tôn Triết Bình.
Cơ thể theo bản năng có phản ứng.
Bác sĩ nói không sai, cơ thể này muốn được người trước mắt đánh dấu.
"Tui thật là ti tiện."
"A?"
"Đến nước này rồi sao còn ở lì nơi đây được. Đi đâu thì đi chứ tui không ở đây lưu lạc tới mức trở thành người viết chiến thuật cho mấy người..."
Bình thường Trương Giai Lạc có chết cũng không nói những lời này.
Hắn bây giờ xong thật rồi.
Đầu óc hỏng, thân thể cũng đang hỏng, ruột gan quay cuồng.
Trương Giai Lạc cảm thấy lồng ngực hắn bây giờ như nồi thập cẩm đã hỏng nát.
Muốn ói.
"Nếu không cậu còn có thể làm gì."
Trương Giai Lạc sửng sốt.
"Không phải đã nói đợi khôi phục trạng thái lại đánh chung với nhau sao? Cmn cậu không nói lời nào còn hay hơn."
"Đúng vậy đó! Cmn chứ chẳng làm được cái gì ra hồn."
Trương Giai Lạc bỗng nhiên bình tĩnh lại.
"Sau khi chuyển hóa, cho dù về sau cơ thể có phục hồi chức năng sinh lý, vẫn sẽ bị trầm cảm một thời gian khá dài. Khoảng thời gian này có thể kéo dài mấy năm. Loại trầm cảm này khá giống giai đoạn hai, chỉ thích hợp làm công việc văn phòng."
"Vậy chơi Vinh Quang thì sao?"
"Chỉ là game, chơi thôi, không ảnh hưởng gì." Bác sĩ nói tiếp: "Không phải chơi chuyên nghiệp là được."
Hắn quả thật cái gì cũng không làm được.
"Đại Tôn... Anh giúp tui nói với Diệp Tu, tui xin nghỉ mấy ngày."
"Vì sao?"
"... Có việc."
"Việc gì?"
"Tiêu chảy. Tui bị viêm dạ dày, đau bụng."
"Đau nên khóc?"
"... Rất đau."
Tôn Triết Bình liền đặt tay lên bụng Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc ngơ ngác.
Lại vùng vẫy.
"Sao nữa?"
"Tui tui tui đi nhà vệ sinh tui nhịn không được!"
Khi bỏ chạy, Trương Giai Lạc chưa nhặt lên túi nhựa đen kia.
--------------------------------
Kết quả là cả một buổi tối, Tôn Triết Bình thật sự ngồi chờ bên ngoài buồng vệ sinh. Trương Giai Lạc chỉ có thể liều mạng nhấn xả nước bên trong.
Khi ra ngoài, hắn còn giả bộ nhũn cả chân, thế là bị Tôn Triết Bình dứt khoát khiêng lên.
Nhớ lời bác sĩ dặn không được chèn ép phần bụng, Trương Giai Lạc vỗ vỗ Tôn Triết Bình, phàn nàn: "Anh không thể cõng tôi à?"
Sau đó, Tôn Triết Bình thả hắn xuống thiệt, chuyển thành ôm ngang người.
Xoáy tóc của người đang ôm trong lòng cọ qua cọ lại nơi cằm,Tôn Triết Bình cảm thấy như có vị ngọt trong không khí.
Vừa đặt Trương Giai Lạc xuống giường, Tôn Triết Bình liền bỏ chạy. Vì cơ thể anh đã có phản ứng, đối với người anh em của mình, vật dưới hông kia lại cứng rắn vô cùng.
--------------------------------
Hôm sau, Trương Giai Lạc không tới.
Diệp Tu khó được mà cảm thấy băn khoăn, gửi tin nhắn riêng trong game cho Tôn Triết Bình.
"Xin lỗi. Đó giờ hay nói chọc cho Lạc Lạc khóc, ai ngờ lần này chọc cậu ta khóc thật."
"Cậu ta bị tiêu chảy."
"Tiêu chảy mà khóc thảm vậy?"
Diệp Tu tháo tai nghe, đi về phía đối diện.
"Lão Tôn, dùng đầu óc nào, tên kia chắc chắn có chuyện."
Trương Giai Lạc không ở trong phòng.
Trong phòng chỉ thiếu một cái áo khoác cùng ví tiền. Nhưng hắn lúc đầu tới cũng không đem theo gì nhiều, trong phòng ngoài mấy bộ quần áo, thì chỉ còn mấy quyển tạp chí và đồ ăn vặt.
Diệp Tu cầm lấy thẻ tài khoản trên bàn.
Thứ này có ý nghĩa thế nào, bọn họ ai cũng biết.
Tôn Triết Bình gọi điện cho Trương Giai Lạc, không ai bắt máy. Nhưng một lát sau, có một tin nhắn được gửi tới.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ.
[ Giải tán đi. ]
--------------------------------
Trương Giai Lạc ngồi trong phòng bệnh, cầm máy PlayStation, trừng mắt nhìn tên cường tráng trước mặt.
"Cậu hiện có cảm giác thế nào?" Bác sĩ hỏi.
"Muốn nói thật? Tui hơi muốn đập anh ta."
Alpha khỏe mạnh liếc mắt nhìn Trương Giai Lạc trông có vẻ rất rành đánh nhau, bèn lui về sau một bước.
"Cậu không nên nghĩ người ta là kẻ xâm phạm lãnh thổ của cậu. Cậu phải nghĩ đây là người chinh phục, mà cậu bây giờ là người bị chinh phục."
"... Bác sĩ đừng nói nữa, càng nói tui càng muốn đánh anh ta."
"... Cậu thử lại gần thêm chút nữa xem?"
Alpha kia lại gần một chút, Trương Giai Lạc mở to hai mắt.
Thật buồn nôn.
--------------------------------
"Người thứ ba rồi, phản ứng bài xích của cậu với Alpha không hề cải thiện. Cậu biết điều này nghĩa là gì không?" Sau khi tiễn bước người dẫn dắt được thuê thứ ba, bác sĩ thở dài.
"... Tui nhất định cô độc cả đời."
"Khả năng lớn là cậu không thể chuyển hóa hoàn toàn. Đừng tưởng chỉ là vấn đề sinh sản và thời kỳ phát tình, nó còn ảnh hưởng tới việc cậu có thể sống bao lâu."
"Bao lâu?"
"Tùy vận may, có người có thể sống như người thường, nhưng cũng có người xui xẻo chết sớm do biến chứng."
"Bác sĩ biết biệt danh của tui không?"
"Nếu cậu không muốn đặt cược vào vận may, thì cố lên."
"Tui rất cố gắng tưởng tượng mình là một đóa hoa yêu kiều mặc cho người ngắt lấy chà đạp."
"Trang web này liệt kê danh sách tất cả các Alpha có cung cấp dịch vụ dẫn dắt hiện nay. Cậu có thể vào đây tìm người giống người trong lòng cậu nhất."
"Tui không có..."
"Mạng là của cậu."
"Cám ơn bác sĩ."
--------------------------------
Trương Giai Lạc nhìn hình từng chàng trai lực lưỡng trên mạng, chỉ cảm thấy buồn nôn. Hắn bấm thẳng tới trang cuối cùng.
Có một người không để ảnh cá nhân, chỉ để logo Vinh Quang.
Coi như là lần cuối cùng, chọn đi, ông đây đánh cược vận may một lần cuối .
--------------------------------
Sự thật chứng minh, vận may của hắn là bẩm sinh xui xẻo hạng VIP.
Trương Giai Lạc nằm trên giường bệnh trắng muốt, yếu ớt nhìn Diệp Tu mang dép lào đứng ở cửa.
"Ban đầu tôi đã định không tham gia, nhưng vị bác sĩ trẻ tuổi kia bắn liên thanh ghê quá. Tôi hiểu là mình được chọn bởi một thanh niên bị trầm cảm có khuynh hướng tự sát nhẹ." Diệp Tu kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy một quả táo ăn: "Ai dè mở cửa tôi mới biết mình đi nhầm phó bản, tình huống không đúng nha Lạc Lạc."
"... Diệp Tu."
"Tôi đây."
"Chữ ký QQ của anh hiện là gì?"
"Cậu tính cho QQ của tôi xám vĩnh viễn à?"
"Giết người diệt khẩu, bây giờ đầu tui chỉ nghĩ được bấy nhiêu."
--------------------------------
"Sao anh lại đăng ký trang web kia? Đừng nói với tui là anh thiếu tiền."
"Hồi đó đúng là thiếu tiền quá nên mới đăng ký. Để giảm độ tin cậy của hồ sơ, tôi còn để chiều cao 1m58, ai ngờ có người liên lạc với tôi thật."
"Cmn tui chính là đứa ngu, thật sự."
"Vậy cậu có khó chịu không?"
Diệp Tu đột nhiên hỏi mới khiến Trương Giai Lạc nhận ra, nãy giờ Diệp Tu không che dấu mùi Alpha trên người.
Có thể do đã quá quen thuộc, không đúng, là vì vừa nãy quá kinh hãi, nên không để ý.
"Hình như... không khó chịu."
"Vậy cậu từ từ hưởng thụ mùi của anh đi. Anh về đây."
"Móa nó, Diệp Tu tên khốn nạn!"
Trương Giai Lạc vỗ bàn đứng dậy. Đờ mờ!
Trương Giai Lạc làm một chuyện hèn hạ nhất trong đời.
Hắn kéo quần ngoài của Diệp Tu xuống, mở cửa sổ ném ra ngoài.
Bác sĩ và y tá lao vào, trông thấy Trương Giai Lạc mặt mày dữ tợn thở hồng hộc ngồi đè trên người Diệp Tu, đều sợ ngây người.
--------------------------------
Trương Giai Lạc nhận được hai tin nhắn.
Một từ Diệp Tu, báo rằng: [ Không tìm được cái quần kia. Nhiều khi đã bị tên biến thái nào nhặt về làm của riêng. Tôi rất sợ nha, tôi cho cậu biết cậu phải chịu trách nhiệm đó. ]
Một từ bác sĩ, báo rằng Diệp Tu đã đồng ý làm người dẫn dắt cho hắn.
Bởi vì cả hai tin nhắn đều khiến người quá tức giận, Trương Giai Lạc quăng điện thoại.
--------------------------------
"Trong thời kỳ này, tính tình của những người chuyển hóa khá mẫn cảm. Thời mãn kinh nha." Diệp Tu ôm laptop gật gù, một bên nói một bên nhanh chóng gõ chữ: "Kết quả là di động bị đập bể? Tôn Triết Bình không liên lạc với cậu được, mấy ngày nay đều như boss dã đồ."
"Anh nói sao với bọn họ?"
"Đi viện dưỡng lão thăm hỏi các cụ già neo đơn."
"... Tui thiệt muốn biết ai lại tin."
"Tôn Triết Bình của cậu."
"Móa!"
- TBC -