Phương Thế Kính - Nơi ánh lửa đèn tàn

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trích đoạn từ Lam Vũ - Ohana means family

So với một Nguỵ Sâm chứa đầy chuyện cũ nặng lòng khiến cảm xúc dằn vặt khó nguôi, thì tui càng thích Phương Thế Kính hơn.

Một Phương Thế Kính khiêm tốn và ôn nhu, có trách nhiệm và giản dị (có limit hơn so với với Nguỵ lão miếng), không hút thuốc, cũng có vẻ không chuộng lời rác rưởi, vững chãi, bất giác luôn khiến người khác thấy yên lòng và đáng tin.

Nếu như buộc phải chi li rạch ròi, thì Nguỵ Sâm để lại Kiếm cho Lam Vũ. Còn Phương Thế Kính, để lại Kiếm và Lời Nguyền cho Lam Vũ.



Tui nhớ hồi xa xưa trước đây, lúc đọc đến Dụ Văn Châu lên sàn, truyện có giới thiệu đây là đội trưởng đương thời của chiến đội Lam Vũ, chủ nhân đời thứ ba của Sách Khắc Tát Nhĩ. Sau đó đến lúc Nguỵ Sâm lên sàn, thì truyện lại giới thiệu đây là đội trưởng và chủ nhân đời đầu của Sách Khắc Tát Nhĩ.

Lúc đó tui còn thắc mắc tò mò không thôi, ủa vậy người thứ hai ở giữa là ai nhỉ, sao không thấy truyện đề cập? Nguỵ đội hai năm đầu, Dụ đội thế hệ hoàng kim từ mùa bốn trở đi, vậy người ở giữa không lẽ lên làm đội trưởng chỉ có một năm thứ ba, sau đó nghỉ khoẻ chìm nghỉm luôn đó hả ba?

Người gì mà... bất tài như vậy?

Bây giờ nhìn lại, thật hận không thể tát bản thân mình một cái.



Phương Thế Kính là tuyển thủ tự do hoàng kim, có thể chơi tất cả các nghề đủ chuẩn chuyên nghiệp, là lão chiến hữu chơi từ trong game ra của Nguỵ Sâm. Hai người bọn họ kề vai chinh chiến khắp các giải đấu lớn nhỏ, đến khi Liên minh chuyên nghiệp thành lập, thì cùng nhau xây dựng chiến đội Lam Vũ, dẫn dắt đội ngũ lên voi xuống chó qua những năm sóng gió đầu tiên.

Vào những năm Vinh Quang sơ kỳ xa xưa, thì tuyển thủ tự do cũng không phải của hiếm sắp tuyệt chủng như hiện nay, thậm chí “hơn phân nửa chiến đội trong liên minh đều có một tuyển thủ tự do”.

Song, dưới cơ chế thực tiễn của giới chuyên nghiệp dần dần đi vào guồng máy, thì không gian hoạt động của tuyển thủ tự dọ không còn nhiều nhặn nữa, dẫn đến rất nhiều người trong số họ phải thu hẹp lựa chọn, chơi cố định một số nghề nghiệp nhất định.

“Mà Lam Vũ Phương Thế Kính, thay đổi của hắn lại càng thực dụng, hắn chọn trở thành tuyển thủ dự bị hoàng kim của chiến đội Lam Vũ. Bởi vì mọi nghề đều biết chơi, cho nên khi đội hình chủ lực có ai trạng thái không tốt hoặc lúc cần một ít biến hóa, Phương Thế Kính sẽ mặc giáp ra trận.”

Đối với quyết định phải đẩy Phương Thế Kính đi làm tuyển thủ dự bị thế này, chính Nguỵ Sâm còn phải tiếc nuối thay cho tài năng của Phương Thế Kính, thấy uỷ khuất áy náy với người anh em đã cùng mình và Lam Vũ chinh chiến bao lâu nay, cùng nhau đánh đấm nửa đời, cuối cùng Phương Thế Kính đến một vị trí cố định thuộc riêng về chính mình cũng không có.

“Thế nhưng Phương Thế Kính đối với ý nghĩ này không cho là đúng.”

Bởi chính hắn rất lý trí, biết rõ ràng rằng, vốn tuyển thủ tự do bọn hắn “là một sai lầm trong cách tổ chức, hắn nhận thức rõ hơn ai hết.”

Nên chẳng bằng, để một loại sai lầm như hắn làm tuyển thủ dự bị, như vậy sẽ không phá rối đội hình, đồng thời là cách thích hợp nhất để xây dựng tính ổn định và tăng thêm biến hoá cho team, mà lại không lãng phí sở trường của tuyển thủ tự do, quả thật “đó mới là lựa chọn tốt nhất của chiến đội.”

Đây là điểm đầu tiên tui tán thưởng Phương Thế Kính, lý trí và biết thời biết thế, không hề tự cao về giá trị bản thân mình, cũng không hề hạ thấp giá trị bản thân mình.

Nhiều người khi nghe đến bản thân là một “sai lầm”, một sai lầm sớm muộn gì cũng bị đào thải trước xu hướng thời cuộc, thì sẽ ôm tâm lý tức giận và chán nản, chán chường chẳng muốn làm gì, cảm thấy oan ức rằng bản thân đã bị thế giới ruồng rẫy, dễ sa vào tư phủ định giá trị của bản thân, hoặc tệ hơn là bắt đầu ôm oán hận hờn trách đối với thế giới này, và đổ lỗi nó lên đầu những người vô can xung quanh mình.

Ấu trĩ và gàn dở đến mức người khác gặp liền muốn đi đường vòng. Khi đó, chính kẻ ấy mới thực sự tự biến mình thành một người vô dụng bị mọi người ruồng rẫy.

Còn Phương đội, hay nói đúng hơn thì hiện nay vẫn là Phương phó, lại có thể bình tĩnh đến mức lãnh tĩnh mà tự nhận xét chỗ đứng của mình hiện nay, sau đó còn có thể tỉnh táo nhìn ra mặt tích cực và những chỗ mà tài năng của mình có thể phát huy trọn vẹn nhất giữa một thế giới đang không ngừng thu hẹp co bóp lại đường sống của hắn.

Vừa lý trí vừa lạc quan. Hay nói đúng hơn, là sự lý trí giữ cho bản thân mình lạc quan vững vàng giữa một thế cuộc không dung chứa bản thân, mà vẫn cố gắng nhìn ra những tác dụng của bản thân mình là gì để cống hiến hết khai thác trọn vẹn tài năng cho chiến đội không để lãng phí, thay vì ngồi ưu sầu than vãn buông tay nản chí.

Chiến đội Lam Vũ hai năm đầu, có một người đội viên nói chung, và một người đội phó nói riêng, lý trí và đáng tin như thế, thật sự là may mắn của chúng tôi.



Đọc tới hoàn cảnh của Phương Thế Kính, chợt bỗng dưng có chút liên tưởng đến tán nhân, đào thải, và Dụ Văn Châu.

Nhớ lúc xưa, chính miệng Hàn Văn Thanh nói, Dụ Văn Châu là người có năng lực toàn diện và kiến thức về đầy đủ các nghề nghiệp, thích hợp điều khiển tán nhân.

Nhớ lúc xưa, khi Dụ Văn Châu và Diệp Tu nói chuyện, hai người đều đồng ý rằng tán nhân là lỗi hệ thống, đến cấp 95 thì sẽ hoàn toàn hết giá trị, bị đào thải khỏi Vinh Quang.

Nhớ lúc xưa, có một người thiếu niên biết rõ khó khăn mà vẫn làm, biết rõ chông gai mà vẫn bước, biết rõ chính bản thân mình là một điều lạc loài giữa thế giới sống vì APM này, vậy mà vẫn lý trí tìm ra được đường sống thích hợp cho mình.

Xem ra, một “sai lầm” của hệ thống, bất kể là người hay là nhân vật, bất kể là ở quá khứ hay là ở tương lai, đối mặt với sự đào thải chực chờ ban chết cho những kẻ dị loại, chung quy ông trời vẫn là không đến nỗi triệt đường người có lòng.



Có lẽ vì cái tài hoa và kiến thức về đầy đủ mọi nghề nghiệp, hay có lẽ là vì tán thưởng sự lý trí điềm tĩnh và đáng tin của đội phó nhà mình, “nên Ngụy Sâm rất coi trọng cái nhìn của hắn”.

Sau khi thiếu niên Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu làm quen với không khí của giới chuyên nghiệp, tận mắt chứng kiến những cuộc so tài máu lửa của những titan truyền kỳ thời đầu tiên, đồng thời cảm nhận được sự sa sút của “lão quỷ” và chiến đội nhà mình, thì cậu đã bắt đầu sửa đổi lối chơi hoang dã bừa bãi trong game ban đầu thành một lối đánh càng chuyên nghiệp và phù hợp hơn.

Nguỵ Sâm thì vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Hoàng thiếu, vì đây là đứa nhỏ hắn tự tay tuyển chọn về kia mà, Nguỵ đội luôn quan sát từng ly từng tí sự thay đổi của nó.

Song “không chỉ có một mình Ngụy Sâm yên lặng chú ý những điều đó”, còn có một người cũng đồng dạng chờ mong vào Hoàng thiếu từ lúc cả hai bọn ông sơ ý bị tên ranh này vượt mặt trong những trận cướp boss trong game, và “thay đổi gần đây của Hoàng Thiếu Thiên, hắn cũng nhìn thấy”.

Lúc Nguỵ Phương hai người ngồi nói chuyện về sự thay đổi này, Nguỵ Sâm thời điểm đó đang thất hồn lạc phách, chìm trong chính sự tiêu cực và buồn bã khi chính mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, đã than thở rằng sao hắn không thể phát hiện ra điều này sớm hơn, để còn biết đường mà chỉ dẫn hướng Hoàng thiếu luyện tập theo hướng đó ngay từ ban đầu.

Khi ấy, Phương Thế Kính - cùng là một người quan tâm đến sự phát triển của Hoàng thiếu - ngồi kế bên đã bình tĩnh đưa ra phán xét của hắn, bảo rằng để đứa nhỏ ấy tự giác ngộ và sửa đổi còn hay hơn là chúng mình cố gượng ép nó ngay từ đầu, “so với tụi mình bức nó trưởng thành thì tốt hơn, nếu bức nó nói không chừng kết quả lại trái ngược”, giúp bạn già đang thương cảm của mình có thể tỉnh táo nhìn ra, đâu mới là phương hướng phát triển tốt nhất cho tiểu kiếm khách đầy tiềm năng này.

Cùng đối mặt với đào thải của thế giới, dù rằng thời gian là một tên chủ nợ tàn nhẫn và siết chặt hạn vay cho Nguỵ Sâm sớm hơn Phương Thế Kính. Nhưng không thể không công nhận, Phương Thế Kính đã đối mặt với sự đào thải một cách tỉnh táo và vững vàng hơn Nguỵ Sâm rất nhiều. Ít nhất rằng độc giả cũng không thấy hắn hay chìm vào ưu tư và để cảm xúc chi phối đến đánh giá và phán đoán nhiều như Nguỵ Sâm.

Trong một chiến đội, khi đội trưởng xảy ra vấn đề sơ sót gì, ví như trượt trạng thái chẳng hạn, thì đội phó chiến đội phải là người đứng lên cầm lái con tàu này, để chiến đội không phải đến nỗi bị cuốn vào xoáy nước, rơi vào tình cảnh một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ đáng buồn.

Nhìn Hô Khiếu năm xưa, khi đội trưởng Lâm Kính Ngôn trượt trạng thái, Phương Duệ thân là đội phó chiến đội, không những không thể động viên chèo kéo Hô Khiếu tiến lên; ấy vậy mà mùa giải thứ tám Phương Duệ còn sa sút trạng thái theo nữa kìa. Hậu quả sau đó, các bạn cũng thấy rồi.

Đấy chính là tầm quan trọng, cũng là trách nhiệm của một đội phó trong chiến đội.

Xét theo khía cạnh này, thì Phương Thế Kính đã hoàn thành hết sức xuất sắc vai trò của mình. Khi Nguỵ Sâm trong trạng thái tốt, hắn âm thầm tự tìm một ví trí thích hợp với chính mình, không phô trương không ồn ào, cũng không hề cảm thấy uỷ khuất hay phí hoài tài năng.

Khi Nguỵ Sâm trạng thái không tốt, thì hắn cũng tự nguyện gánh vác phần hơn, đứng ra đỡ đần bớt trách nhiệm trong đội với Nguỵ Sâm “vậy trong lúc chờ ông lập kế hoạch, để tui chịu trách nhiệm luyện tập cho nó”, phân chia quản lý đội ngũ, đóng vai trò một cánh tay phải đắc lực, giúp một Nguỵ Sâm đang trong cơn hoảng loạn nhân sinh đưa ra những quyết sách hợp lý và đúng đắn nhất cho chiến đội, là điểm tựa tinh thần của lão bằng hữu cũ, càng là một điểm tựa vững chắc cho đội ngũ này.

Thật may mắn cho Nguỵ đội rằng ông có một chiến hữu đáng tin như thế. Cũng thật may mắn cho Lam Vũ rằng, chúng ta có một vị đội phó đáng tin như thế.



Nhìn Phương Thế Kính, bỗng nhớ Ngô Tuyết Phong.

Hình như những người đội phó thời kỳ đầu này đều có chút giống nhau, bất động thanh sắc lại lặng lẽ khiêm tốn, song lại càng khiến người ta không thể nào phớt lờ bỏ qua.

So ra, Ngô Tuyết Phong khiêm tốn là do tính cách của anh. Còn Phương Thế Kính khiêm tốn, xuất phát từ tính cách lẫn lý trí của hắn.

Ngô Tuyết Phong luôn muốn làm một vai phụ xuất sắc nhất, mà Phương Thế Kính cũng tự biết “dù sao thì hắn cũng không phải là nhân vật chính của đội ngũ này”. Hắn hài lòng không hề than vãn với sự thay đổi khi bản thân chuyển xuống dự bị, đóng một vai phụ, song cũng tỉnh táo tự ý thức được sự thay đổi đó của mình không đem lại tác dụng gì nhiều, mắt hắn rất vững vàng nhìn thẳng vào sự thật không trốn cũng không né “chiến đội Lam Vũ cũng không vì chuyển biến của một tuyển thủ tự do mà khởi sắc hơn”.

Bởi nhân vật chính đang trong tình trạng gì, hắn nắm còn rõ hơn ai hết.

“Hiểu rõ, lại không thể làm gì.”

“So sánh với mùa giải trước họ thậm chí còn có chút thụt lùi.”

“Sự ăn mòn của năm tháng bất luận là ai cũng không tránh khỏi. Cho nên bọn họ chỉ có thể ký gửi hy vọng vào một thế hệ mới để hoàn thành những gì bọn họ không thể hoàn thành.”

Ở cái chiến đội đang trên đà khủng hoảng này, không phải chỉ có Nguỵ Sâm là già, không phải chỉ có Nguỵ Sâm là đối mặt với thời gian như đao khắc, cũng không phải chỉ có Nguỵ Sâm là lo lắng bận lòng cho tương lai sau này của Lam Vũ thôi đâu.



Ngô Tuyết Phong may mắn hơn Phương Thế Kính nhiều lắm.

Khoan nói đến việc anh có ba quán quân dắt túi cùng tag Vương Triều rạng rỡ hào hoa nhất đeo trên vòng nguyệt quế trên đầu. Thì ít nhất, Ngô Tuyết Phong cũng có thể như anh sở nguyện, đóng trọn vẹn một vai phụ ba năm đánh giải chuyên nghiệp của mình, trước khi giải nghệ trong mãn nguyện và ánh hào quang sáng chói.

Còn Phương Thế Kính, chân trước vừa đóng vai một Phương phó đội âm thầm khiêm tốn tháo vác, chân sau lại chạy sô Phương đội trưởng cơ cực đôn đáo nơi nơi, gồng gánh chiến đội qua giai đoạn chuyển giao cắt da xẻo thịt đau đớn nhất trong lịch sử chiến đội Lam Vũ.

Ba năm trọn vẹn làm vai phụ, không phải ai cũng có phúc phận hưởng.

Trước đây, khi Nguỵ Sâm còn, thì ít nhất còn có Phương Thế Kính ở bên làm điểm tựa tinh thần vững chắc, cùng giúp Nguỵ lão lèo lái con tàu Lam Vũ đi qua bóng tối.

Còn bây giờ Nguỵ Sâm thì bỏ đi biệt tăm biệt tích, tin tưởng giao lại cho bạn già một chiến đội Lam Vũ đang trên đà lung lay chực đổ và hai mầm non tương lai còn non nớt, khiến Phương Thế Kính “hễ nhớ tới là muốn nổi nóng”.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù cho át chủ bài có sa sút đến đâu đi nữa, thì ít nhất một đội ngũ có một át chủ bài chân chính vẫn khá hơn tình cảnh của Lam Vũ mùa ba, bị dồn đến đường cùng phải đôn một tuyển thủ dự bị lên làm đội trưởng, gồng gánh chiến đội vượt qua giai đoạn đen tối nhất của Lam Vũ.

Vậy mà hãy nhìn xem, một mình Phương Thế Kính, đã làm được những gì.

Trong độ tuổi đã ở bên kia con dốc của sự nghiệp, không có ai bên mình trợ sức, hắn một tay quán xuyến trong ngoài, một mặt chăm lo bồi dưỡng Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, mặt khác đơn thân độc mã dẫn dắt cái đội ngũ đang chán chường và chìm vây trong bầu không khí tiêu điều đến cực độ, một Lam Vũ trong mắt người ngoài “thực lực giảm xuống, những người ôm ấp hy vọng với Lam Vũ trong mùa giải này đã không còn nhiều” sống sót qua mùa giải thứ ba mãnh liệt cuồng điên, phong vân lưu chuyển, nhân thần động nộ của Liên minh.

Dẫn dắt Lam Vũ sống qua ánh lửa đỉnh điểm như mặt trời ban trưa của Vương Triều Gia Thế, sống qua gót sắt của Bá Đồ hung hãn như mãnh hổ, sống qua Phồn Hoa Huyết Cảnh huyết tẩy gột rửa toàn Liên minh, sống qua Ma Thuật Sư nhất chiến phong thần nhất chiến diệt thần, nghiền nát mọi trở ngại gông xiềng của giới hạn con người.

Mùa ba được xưng là bước chuyển mình lặng lẽ cho rất nhiều chiến đội và tuyển thủ, là một nốt giãn cách giữa những titan viễn cổ hai mùa đầu cùng thế hệ hoàng kim người tài lớp lớp mùa bốn. Song trên thực tế, cú chuyển mình lặng lẽ nhất, đớn đau cắt da cắt thịt nhất, vẫn là thuộc về Lam Vũ chúng ta - quãng thời gian có thể nói là lịch sử đen tối nhất của chiến đội Lam Vũ.

Dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Phương Thế Kính, Lam Vũ, lặng lẽ vượt qua.

Sau đó, chuyển mình.



Vất vả chèo kéo phần nền móng Lam Vũ qua mùa thứ ba địa ngục, để rồi mùa giải thứ tư đến, thời cơ chín muồi, Phương Thế Kính không hề ham danh tiếng cùng quyền lực địa vị của chiếc ghế đội đội trưởng, Băng Vũ luyện thành, song hạch sắc bén, lập tức quyết đoán giao Lam Vũ lại cho Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

Trả cho thế giới Kiếm và Lời Nguyền chân chính, trả cho Nguỵ Sâm một lời ước hẹn không thốt thành lời, trả cho Lam Vũ một tương lai kéo dài mãi tận về sau.



Phương Thế Kính là một người lý trí. Một người lý trí sống có tình.

Tui thích nhất về Phương đội, đồng thời tán thưởng nhất về hắn, chính là sự công tâm trong cách hắn đối xử bình đẳng với Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

Đặc biệt là Dụ Văn Châu.

Bởi giữa Nguỵ Sâm và Dụ Vân Châu, muốn nói hoàn toàn êm xuôi thuận hoà còn hơi khó, huống hồ là sự cưng sủng và yêu thương Hoàng thiếu rõ ràng của Nguỵ lão.

Rốt cuộc, thiếu niên Dụ Văn Châu vẫn là thiếu một tiền bối dẫn dắt yêu thương đi.

Có lẽ ý nghĩa của Phương Thế Kính với Dụ Văn Châu không đến mức như Hoàng Thiếu Thiên coi Nguỵ Sâm là “người thay đổi lớn nhất đến cuộc đời hắn”, hay Vương Kiệt Hi được Lâm Kiệt và toàn Vi Thảo ủng hộ.

Nhưng có một người tiền bối nguyện ý xem trọng và đứng ra đỡ đần dọn sẵn đường đi cho cậu bớt gập ghềnh, cảm giác vẫn là rất ấm áp đúng không nào.



Mọi người có biết, ánh mắt Phương Thế Kính nhìn Dụ Văn Châu là thế nào không?

Ngay sau trận đầu tiên giữa Nguỵ Sâm và Dụ Văn Châu, trong lúc tất cả mọi người, kể cả Nguỵ Sâm, đều đang bỡ ngỡ bất ngờ với kết quả trận đấu, không tin nổi vào mắt mình, thì Phương Thế Kính không hề do dự từ bên máy Nguỵ Sâm bước ra ngay sau lưng Dụ Văn Châu ngay lập tức.

“Trong mắt hắn lại xuất hiện thần thái khác thường, không như vẻ hưng phấn lúc nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên, lần này, càng thêm kinh hỉ ngoài ý muốn.”

Nhìn đến một ánh mắt như thế, tui liền đặc biệt cảm động và an lòng.

Giống hệt như, Phương Thế Kính là một kẻ vừa tìm ra một kho tàng quý giá ngoài ý muốn trước giờ khuất mắt thế nhân vậy. Nhìn biểu hiện kinh tài tuyệt diễm của Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ khiến hắn hưng phấn hài lòng mà thôi, trong khi đối với một người thiếu niên không thân cũng không quen này, đối với hắn lại càng là một niềm vui sướng vỡ oà hết đỗi bất ngờ và thích thú.

Nguỵ Sâm còn mất đến ba trận mới nhận ra tài năng của Dụ Văn Châu, trong khi Phương Thế Kính chỉ cần một trận là đủ.

Hắn nhìn Dụ Văn Châu, cứ như thể cậu... là một món kho báu trân quý nhất trên đời này.

Chỉ cần một ánh mắt như thế, khiến tui liền an tâm, những ngày tháng sau này của Dụ Văn Châu sẽ có thêm một người chiếu cố cậu rồi, không còn phải chịu chèn ép hay phớt lờ qua ngày như trước kia nữa.

Bởi cậu ấy, lần đầu tiên trong đời, có một người đầu tiên hoàn toàn công nhận thực lực của cậu rồi.



Trận thứ hai, Nguỵ Sâm tập trung dồn sức đánh cho Dụ Văn Châu chật vật hơn, Phương Thế Kính lại càng chứng kiến rõ ràng hơn sự thiên tài của cậu thiếu niên này, nhanh chóng nhìn ra cậu đang gặp bất lợi bởi tốc độ tay, đồng thời càng coi trọng cậu hơn bởi cậu có thể lấy những phương diện sở trường khác bù vào.

Dựa vào sự tinh thông nhiều nghề lẫn sự lý trí tỉnh táo của mình, hắn nhanh chóng đưa ra những đánh giá hết sức chính xác và toàn diện về năng lực và tiềm năng của Dụ Văn Châu.

“Khắc khổ, nỗ lực, kiên trì? Đó không phải là những thứ đáng sợ nhất trên người Dụ Văn Châu. Đáng sợ nhất chính là cái đầu của nó, tính toán của nó. Khó ai ngờ rằng thiếu niên vì khuyết hụt mà luôn bị người xem nhẹ này, thì ra ghê gớm tới vậy. Ngụy Sâm, ông thấy hết chứ?”

Trận đấu kết thúc, ai nấy đều phải bỡ ngỡ lau mắt mà nhìn Dụ Văn Châu, “nhưng cái nhìn mới mẻ của mọi người, không ai mãnh liệt như Phương Thế Kính.”

Hắn, dường như nhìn thấy được điều gì rồi.


Quan sát cái cách Phương Thế Kính luôn bất giác ủng hộ và động viên Dụ Văn Châu trong thầm lặng, thật sự khiến người ta nghĩ Dụ Văn Châu là đứa nhỏ hắn tự tay rèn dạy vậy, chứ căn bản là không hề nghĩ tới đây chỉ là một đứa nhóc không thân cũng chẳng quen, căn bản là hắn chỉ đứng kế bên xem nó đánh hai trận mà thôi.

Chưa kể, đối tượng nó còn đánh thắng còn là thằng bạn thân kiêm đội trưởng của mình nữa, ấy vậy mà hắn không hề sinh ra chút cảm giác xa lạ hay bài xích gì cả. Không những công tâm đánh giá vừa thừa nhận thực lực của cậu ấy, còn nhanh chóng hoà mình đồng cảm với cậu.

“Có tinh thần như thế đúng là cực tốt, phải tiếp tục kiên trì! Phương Thế Kính âm thầm động viên Dụ Văn Châu.”

“Chỉ hy vọng thiếu niên này đừng bị thất bại đánh gục, có thể tiếp tục kiên trì nỗ lực về sau.”

Lý trí như hắn, song thật ra cũng là một người rất tình cảm, chỉ đơn thuần muốn giữ lửa giữ nhiệt cho thiếu niên xa lạ này mà thôi.

Thậm chí, sau khi nhìn thấy qua tất cả những chật vật và kiên trì của Dụ Văn Châu, có giây phút “thật làm cho Phương Thế Kính kích động muốn rút luôn dây cắm máy tính, để trận đối quyết này chấm dứt không đau đớn”.

Nếu đây không phải trận thứ ba sinh tử đánh cuộc hết vốn liếng của Nguỵ Sâm vào, thì hắn còn muốn lật kèo ra hiệu cho Nguỵ Sâm hãy nương tay nhẹ nhàng với Dụ Văn Châu nữa kìa!

Đau lòng như thế, khiến người ta không thể không nghi ngờ, rốt cuộc là Nguỵ lão hay tiểu Dụ mới là người nhà của người này thế, lo sốt vó lên như vậy, cứ như đó là đứa nhỏ nhà mình ưu ái vậy.

Xót thương lo lắng cho tâm lý thiếu niên bất ổn, sợ rằng thua cuộc sẽ đè bẹp chút tự tin khó khăn lắm mới sản sinh của cậu.

Dường như rằng, có một mối liên kết và gắn bó nhanh đến lạ kỳ giữa Dụ Văn Châu và Phương Thế Kính.

“Để nỗ lực gian khổ của thiếu niên này không uổng phí, để nó sinh ra thêm chút kỳ vọng và tự tin đối với chính mình.”

Nếu Dụ Văn Châu sau một thời gian dài chịu lạnh nhạt khinh thường biết được rằng, trên đời này vẫn còn một người thương tiếc cậu ấy, thì cậu ấy sẽ có cảm nhận như thế nào?

Đó, chính là ánh rạng đông đầu tiên chiếu soi cục diện đã trầm tịch lâu ngày trong cõi lòng người thiếu niên cô thân lẻ bóng ấy.

Có lẽ, đây là một loại tâm lý luyến tiếc nhân tài sao? Chỉ là một đứa nhỏ không thân cũng chẳng quen, càng không phải trọng điểm bồi dưỡng như Hoàng Thiếu Thiên, ấy vậy mà Phương Thế Kính một trận công nhận, hai trận kiên tin, ba trận tiếc tài.

Mắt nhìn người của người này quá tốt, lại có một trái tim trượng nghĩa. Là người đầu tiên thương tiếc và quý trọng Dụ Văn Châu, sau lại tìm về một Phương Duệ từ vòng khiêu chiến ngoài vì thiên phú tốc độ tay, còn vì cậu nhóc có đôi phần cái tính tình của Nguỵ Sâm khi xưa.

Ở trên người của Phương Thế Kính, tui luôn có thể tìm thấy cả hai yếu tố tình và lý đi song song với nhau. Đan xen với nhau vô cùng hợp lý, chốc chốc lại thấy hắn mang bộ dáng lý trí lãnh tĩnh, chốc chốc lại thấy hắn nhân nghĩa hào hùng.

Nhưng dường như là bộ dáng nào, thì đều khiến người khác hết sức tin cậy và nể phục.



Phương Thế Kính đối xử vô cùng công bằng với Dụ Văn Châu lẫn Hoàng Thiếu Thiên, không hề thiên vị hay kém lòng với một bên nào.

Ngay từ đầu, hắn đã biết rõ mình không phải là vai chính, trước thì phò Nguỵ Sâm xây dựng nền móng cho Lam Vũ, sau lại tạm gồng gánh chiến đội qua giai đoạn khó khăn, vun vén vẹn toàn chu đáo hết mọi thứ trong sức mình, chuẩn bị sẵn nâng đỡ hai cậu thiếu niên trưởng thành chín chắn.

“Thế nhưng ai cũng biết, Phương Thế Kính chỉ là một sự chuyển tiếp, Lam Vũ chân chính đang chờ mong hai thiếu niên, hai thiếu niên bắt đầu từ mùa hè này đã không ngày không đêm liều mạng hợp tác với nhau.”

Làm người ta tuyệt vọng trước giờ không phải là thiếu hụt năng khiếu bẩm sinh. Mà là, đã thua kém người khác một đoạn, đã vậy còn không liều mạng nỗ lực bằng người.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đều không phải là kẻ thiếu năng khiếu, nhưng bọn họ tuyệt đối là những kẻ liều mạng.

Ý nghĩa của mùa hè đối với Lam Vũ đã không cần phải nói nhiều. Dường như, nó là mọi thứ của Lam Vũ chúng ta. Mùa hè có niềm vui, có nỗi buồn, có chia ly, có truyền thừa, có trách nhiệm, có trưởng thành, có nước mắt, có tiếng cười, có những cái vẫy tay, có những câu oán trách chưa kịp buông, có những lời hứa hẹn chưa kịp thốt, có luyến tiếc, có dũng cảm, có nhiều lắm nhiều lắm.

Đến cả Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu liều mạng tập luyện hợp tác với nhau, cũng bắt đầu từ một mùa hè.

Nghênh công tất thắng, bảo tồn được mệnh.

Nuôi tằm thì ăn lá nhả tơ. Nuôi mộng thì nằm gai nếm mật. Ai nói giấc mơ thì không cần nuôi dưỡng, đổ cho nó ăn đều là mồ hôi, là nhiệt huyết, là lệ nóng tuôn trào, dốc cả ruột gan, dốc cả thanh xuân vào đó. Vừa đẹp, vừa khốc. Như sợi tơ tằm mảnh dẻ thướt tha, ẩn chứa bên trong lại là một sức mạnh kinh hồn, chịu qua thử thách bao mùa mưa nắng, đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm.

Một đường trùng điệp, thương chồng thêm thương.

Mùa hè năm thứ ba của chúng tôi đã bị nhân thế lãng quên bỏ trắng, “nhưng người của Lam Vũ từ trước tới nay, chưa ai cho đó là đúng”.

Đó, chính là bước chuyển mình mạnh mẽ nhất của chúng ta, mang theo một lực lượng kinh người, mang Lam Vũ vọt thẳng vào tương lai rực rỡ ở phía trước.

Nói cái gì chứ lại nói hy vọng với Lam Vũ, hai chữ “hy vọng” này chính là một tên gọi thứ hai của chúng tôi.



Phương Thế Kính, cũng như bao người Lam Vũ khi đó, cũng trông chờ vào sự toả sáng của hai hạch tâm một sớm mai.

Nhớ lúc tiểu Hoàng và tiểu Dụ ngồi trên khán đài xem thi đấu, hai đứa nhỏ tôi một câu cậu một câu vạch ra quyết sách cho đường tương lai của bọn họ, thì Dụ Văn Châu bảo thực lực của cậu và Hoàng thiếu còn chưa đủ, bây giờ có ra mắt cũng không đủ thay đổi cục diện, cần phải luyện tập thêm.

Lúc đó, Dụ Văn Châu có liếc mắt nhìn Phương Thế Kính gần đó - người vẫn luôn để tâm đến động tĩnh của hai thiếu niên này.

Hắn thẳng thắn thừa nhận rằng, đừng nhìn hắn làm gì hết, “Tương lai là dựa vào các cậu.”

Chuyện đã định xong.

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên dời lại một năm ra mắt trễ hơn một năm, khiến Hoàng thiếu trễ lời ước hẹn với cậu thiếu niên Vương Kiệt Hi mà hắn đã nhanh mồm nhanh miệng hẹn “mùa sau gặp” trong lần gặp mắt trước đấy.

Phương Thế Kính vô cùng tôn trọng ý kiến của hai đứa nhỏ này, để bọn nó tự nhắm vững vị thế của mình tự đưa ra quyết sách, bản thân hắn lại chỉ nghe theo mà thôi. Trong khi rõ ràng hắn mới là người được Nguỵ Sâm tin tưởng giao toàn quyền phụ trách đội hình năm thứ ba, đồng nghĩa với việc hắn có tiếng nói áp đảo trong việc khi nào Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên ra mắt.

Song, hắn không hề gượng ép hai cậu, nói dời liền dời, hắn thà rằng một mình lẻ bóng cực khổ gồng gánh Lam Vũ qua mùa giải thứ ba địa ngục, chứ không hề làm trái ý nguyện của hai thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình - những người mà hắn nhận định rõ ngay từ đầu chính là tương lai của Lam Vũ.

Đó không phải là sợ hãi hay là hèn kém không có chính kiến, đó là sự tôn trọng của Phương Thế Kính đối với hai át chủ bài tương lai, dù rằng hắn mới là đội trưởng hiện hành của Lam Vũ.

Hắn chưa bao giờ giấu diếm chuyện mình chỉ là một vai phụ tạm thời, rộng rãi thẳng thắn với mọi người, cũng không hề lo sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến uy tín và địa vị của mình tí nào. Thậm chí theo tui thấy, sự thẳng thắn đó còn thắng được sự tôn trọng nhiều hơn nữa kìa.

Cả Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu đều biết Phương Thế Kính chỉ là vai lấp chỗ thay thế tạm thời mà thôi, song cả hai luôn rất kính trọng và nghe lời Phương đội nhà mình.

Dụ Văn Châu lúc nói chuyện bàn bạc quyết sách có hỏi ý kiến Phương đội, còn Hoàng Thiếu Thiên cũng rất nhanh chóng thay tiếng gọi “lão quỷ” trước kia thành gọi “đội trưởng” dành cho người nắm vị trí đứng đầu chiến đội.

Mà vốn, để tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh gọi tôn trọng như vậy còn khó hơn lên trời, đến những lão tướng cùng năm nhất như Diệp Tu Hàn Văn Thanh còn không hiếm thấy hắn dùng kính ngữ, trong Liên minh hiện nay con dân nhìn hắn chịu gọi Dụ Văn Châu một tiếng “đội trưởng” đã là một cảnh tượng hiếm có khiến bao người mắt tròn mắt dẹt rồi kia mà.

Song, trên thực tế con người đầu tiên khiến Hoàng Thiếu Thiên gọi “đội trưởng” đầy tôn trọng và kính yêu như thế, không phải người hợp tác lâu năm ăn ý nhất của hắn, cũng không phải lão quỷ thân thương vẫy tay chào cậu đứt gánh giữa đường, mà là người đàn ông tên Phương Thế Kính này.

“Đây đây đây, phương án huấn luyện lần này của đội trưởng thiệt quá biến thái.”

Có thể thấy được, Phương đội tuy rằng đều tôn trọng để bọn nhỏ tự do quyết định, nhưng thường ngày đều không hề lơ là việc huấn luyện bọn nó.

Có hơi hướng nuôi thả, chừa cho bọn chúng một không gian tự do phát triển nhất, song cũng không hề che giấu tình trạng nguy cấp lửa xém lông mày của Lam Vũ lúc bấy giờ, để hai đứa nó tự biết chừng mực tự biết tính toán. Bởi đôi khi chút ít áp lực mới là liều thuốc thúc đẩy con người ta trưởng thành hiệu quả nhất.

Đối với hai tương lai của Lam Vũ, Phương đội không phải cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, song cũng không hề áp đặt độc đoán chuyên quyền, mà luôn trung hoà hai điều đó thật tốt.

Hắn nguyện ý đứng ra chống đỡ một khoảng trời vừa đủ cho hai mầm nọ đủ sức mọc, để khi bọn nó vây cánh đủ cứng cáp rồi thì liền buông tay để bọn nó vẫy vùng khám phá thế giới này.

Đó vừa là cái nghiêm khắc lẫn cái bao dung của một người dẫn dắt, một người làm cha, lẫn một người làm thầy.

Công tâm và yêu thương, dìu dắt và tôn trọng, hoà ái và nghiêm nghị, thật sự không uổng Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên - hai vị đại thần trong tương lai của Lam Vũ - dành một sự kính yêu lớn như thế cho người thầy này.




Tui nhớ giây phút Băng Vũ luyện thành, Hoàng Thiếu Thiên một bên hí hửng thử kiếm, Phương Thế Kính lại lặng lẽ mò đến đứng cạnh Dụ Văn Châu, trao lại chức vị đội trưởng và thẻ tài khoản “dường như chuẩn bị từ trước cầm sẵn trong tay” cho Dụ Văn Châu.

Hắn chỉ hỏi đúng một câu “Chuẩn bị xong chưa?”.

Dụ Văn Châu đến hỏi cũng không cần hỏi lại là chuẩn bị sẵn sàng cho điều gì, cậu đã đáp hai tiếng cũng ngắn gọn không kém “Xong rồi.”

Một lần nữa, chuyện đã định xong.

“Kể từ hôm nay, cậu chính là đội trưởng của Lam Vũ, thuật sĩ, Sách Khắc Tát Nhĩ.”

Có thể khi đó giữa nội bộ chiến đội đã có sự bàn bạc từ trước, song không hiểu sao giữa Phương Thế Kính và Dụ Văn Châu luôn gây cho tui một cảm giác ăn ý và gắn bó với nhau đến kỳ lạ, hết đỗi chân thật và tự nhiên. Hai người, một lớn một nhỏ, một già một trẻ, một hỏi một đáp, ấy vậy mà đều có một sự bình tĩnh và vững vàng khiến người ta bất giác tôn trọng và kính yêu đến thế.

Lúc Ngụy Sâm ra đi có trao toàn quyền cho Phương Thế Kính xử lý việc đội ngũ, tính luôn việc của hai đứa nhỏ trong đó. Gã không hề chỉ định rõ ai là đội trưởng, chỉ bảo Phương đội tự xem rồi tự xử đi.

Ngay từ khi vào truyện, tui vẫn luôn thấy thú vị và thắc mắc rốt cuộc là Lam Vũ nghĩ gì khi cho Dụ đội là đội trưởng, trong khi Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên mới là át chủ bài. Họ có thể để Hoàng thiếu làm đội trưởng và Dụ Văn Châu làm đội phó, giống như Bá Đồ vậy, tay đấm kiêm át chủ bài đội trưởng, bậc thầy chiến thuật đội phó.

Thật ra, Lam Vũ khác Bá Đồ. Ý nghĩa của Hàn Văn Thanh với Bá Đồ không chỉ là trục chiến thuật trung tâm đơn thuần, mà đó còn là tượng đài tinh thần cho họ.

Còn chiến thuật của Lam Vũ vốn xoay quanh Sách Khắc Tát Nhĩ của Dụ Văn Châu hơn, chứ không phải Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên, nên chiến thuật triển khai trên người nào là chính thì đó là đội trưởng chiến đội. Huống hồ Yêu Đao vừa vào trận là biệt tăm biệt tích, đẩy cậu lên làm đội trưởng, thì làm sao mà chỉ huy đội ngũ khi giáp địch đây?

Vì thế, sự sắp xếp chức vị như thế là hợp lý cho cả Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, và Lam Vũ.

Cơ mà không thể phủ nhận đây vẫn là một quyết định rất táo bạo và khác người, trước giờ trong Ngũ Thánh chỉ có Hoàng thiếu không phải đội trưởng, và trong các chiến đội khắp Liên minh thường thì người sở hữu trình độ kỹ thuật cá nhân cao nhất sẽ kiêm luôn chức vị đội trưởng.

Nhưng, Dụ Văn Châu, anh mới là người có đầy đủ tố chất thích hợp làm đội trưởng nhất ở Lam Vũ vượt qua Hoàng Thiếu Thiên, từ cái đầu cho đến tấm lòng.

Và Phương Thế Kính là kẻ đầu tiên tìm ra hòm kho báu đó. Vì thế, hắn trao chức vị đội trưởng cùng thẻ tài khoản linh hồn của Lam Vũ cho cậu thiếu niên này.

Ngôi vua không ngai của Lam Vũ, nhiều người cứ nghĩ là do Ngụy Sâm tin tưởng truyền lại cho Dụ Văn Châu.

Thật ra, là Phương Thế Kính tự mình đưa ra quyết định như vậy.

Bởi vốn Ngụy Sâm chỉ giao quyền định đoạt cho hắn, và không hề có một lời dặn dò nào về việc ai mới là đội trưởng đời tiếp theo kia mà.

Phương Thế Kính lựa chọn Dụ Văn Châu thay vì Hoàng Thiếu Thiên, tui nghĩ quyết định này lúc đó cũng gặp nhiều sự phản đối lắm đấy, bởi người ngoài nhìn vào chỉ thấy Hoàng Thiếu Thiên mạnh hơn Dụ Văn Châu thôi.

Nhưng một lần nữa, Phương Thế Kính lại như trước giờ một thân một mình đương khó, đấu tranh kiên quyết đến cùng cho ứng cử viên mà hắn thấy thích hợp nhất.

Không ai biết trước được tương lai như thế nào, đối mặt với hai thiếu niên trẻ tuổi mỗi người một vẻ tài hoa kinh diễm này, hắn vẫn nguyện tin tưởng vào ánh mắt của mình để đưa ra cái lựa chọn liên quan đến sống còn của Lam Vũ tương lai.

Phương Thế Kính thấy, tin, và biết rằng Dụ Văn Châu sẽ làm một đội trưởng tốt.

Một quyết định đưa ra bởi lý trí, và được tin tưởng bởi trái tim.

Có lẽ, Dụ Văn Châu giống Phương Thế Kính, đều là những người lý trí có tình.




Thật ra, đôi khi Phương Thế Kính sẽ để lộ những mặt kích động và hài hước trong tính cách của mình. Khác với sự bình tĩnh chững chạc độc giả chứng kiến giữa Phương Dụ hai người, Phương Thế Kính vốn là một người sống thoải mái tiêu sái lắm cơ!

Nhớ lúc Nguỵ Sâm thua Dụ Văn Châu mới ván đầu tiên, hắn trước đặt tay lên vai lão chiến hữu an ủi, sau liền công khai trao cho Nguỵ Sâm một ánh mắt trào phúng, khiến “nhìn thấy ánh mắt cười nhạo của bạn già, Ngụy Sâm rất bất đắc dĩ”.

Hay lúc Nguỵ lão đột ngột rời đi, Phương đội còn oán hận không ngớt, nhìn lại “bãi lầy” Lam Vũ tên kia ném cho mình, lại nhìn đứa tiểu quỷ mắng suốt mấy ngày, mắng xong ngược lại im lặng không nói một lời, doạ hắn “hết hồn” chết khiếp, sợ rằng đứa nhỏ này sẽ nghĩ quẩn, sinh ra ám ảnh san chấn tâm lý gì đó.

“Nhìn dáng vẻ kia của Hoàng Thiếu Thiên thì hết sức bất lực, đáy lòng đối với Ngụy Sâm cũng có mấy phần bất mãn”.

“Hắn bó tay toàn tập, càng thêm oán giận Ngụy Sâm không nói tiếng nào đã đem cái bãi lầy Lam Vũ này giao hết cho hắn.”

Một Phương Thế Kính như thế, không những khiến người ta cảm thấy hắn vong ân bội nghĩa hay nhát gan không dám gánh trách nhiệm gì hết, ngược lại còn là một nhân vật vô cùng sống động và chân thực!

Giữa hắn và Nguỵ Sâm đều là tình bạn chí cốt bao năm trời rồi, thân thiết hơn người thường nhiều. Giữa những người bạn thân thường ít đi đôi phần trang trọng mà nhiều thêm vài phần tuỳ ý. Thậm chí là thú vui tao nhã dìm hàng đá đểu lẫn nhau, vốn là một thứ đặc trưng cho tuyển thủ game, đặc biệt là những lứa đời đầu lăn lộn từ game ra nữa.

Nguỵ Sâm không hề phật lòng khi nhận được ánh mắt cà khịa trêu chọc từ Phương Thế Kính. Đồng dạng, Phương Thế Kính cũng không thực sự cay cú chuyện Nguỵ Sâm không nói lời nào liền ném mớ hỗn loạn ở Lam Vũ cho mình.

Vốn, Phương Thế Kính có một cái đầu lý trí điềm tĩnh và một trái tim bao dung hiệp nghĩa.

Hắn xót xa thương cảm cho bạn già lủi thủi một mình giải nghệ, miệng thì oán giận, chứ trên thực tế “sâu trong đáy lòng, hắn cũng có thể ít nhiều lý giải được tâm tư của Ngụy Sâm”.

“Nghĩ đến Ngụy Sâm hạ quyết tâm thống khổ như vậy, rời đi quyết tuyệt như vậy, Phương Thế Kính trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.”

Hắn ở lại, không hề than phiền nửa câu, gánh lấy Lam Vũ rối ren thời đó, một tay dìu dắt hai hạch tâm tương lai theo ý nguyện của bạn già, cũng vì trách nhiệm và tình yêu của hắn đối với Lam Vũ.




Phương đội trụ lại, vì lão hữu, lại vì tân sinh. Vì chiến đội, lại vì tình cảm của chính hắn.

Đưa ra một quyết định trộn lẫn hài hoà giữa lý và tình như vậy, hỏi hắn một câu có uỷ khuất hắn không, thì người đàn ông hẳn sẽ lại mỉm cười nhẹ lắc đầu mà thôi.




Thường thì trong sách truyện, khi một vị thần tử vì hoàn thành nhiệm vụ vua ban mà hi sinh tuẫn quốc, trước khi chết sẽ nói một câu “May mắn không làm nhục mệnh”.

Lam Vũ Phương Thế Kính, không chỉ không làm nhục mệnh, mà còn vinh mệnh.

Cái hắn tuẫn, là thanh xuân phóng khoáng như gió, khuynh thân trầm mình hoá tro bay, sử sách chẳng thèm ghi.

Cái hắn lưu, là Vinh Quang của Lam Vũ suốt nhiều năm về sau, di sản vững như bàn thạch, lửa đèn soi mãi.






Có một câu nói rằng: “Một người độc hành, sẽ đi được rất nhanh. Nhưng hai người cùng đi, sẽ đi rất xa.” (Trích Hạ hữu kiều mộc Nhã vọng thiên đường)

Thật ra tựa đề “Nơi ánh lửa đèn tàn” này, không phải vì tui đang buồn đời, cũng không phải vì mùa ba là mùa giải ảm đạm như ánh đèn cháy tàn gì đâu.

“Nơi ánh lửa đèn tàn” xuất phát từ câu thơ “Đăng hoả lan san xứ” trong bài thơ Thanh Ngọc Án, để tả cảnh đêm tối nguyên tiêu rộn rã ngàn sao. Song giữa tiếng cười huyên náo phồn hoa, tìm trăm ngàn lần không thấy bóng người, đêm dần lạnh, bỗng dưng lại phát hiện, người mình tìm đứng ở cuối nơi đăng hoả cháy lạn kia.

“Bỗng nhiên quay đầu

Người tại nơi đó

Ở nơi ánh lửa đèn tàn.”

Lần đầu tui dùng câu thơ này, là để tả mối quan hệ của Nguỵ-Phương-Dụ Hoàng trong một fic lấy bối cảnh đêm trước tứ kết Lam Vũ vs Gia Thế, cũng là trận đấu cuối cùng của Nguỵ Sâm trước khi giải nghệ.

Kể một câu chuyện vui đi, dạo này có nhiều chuyện buồn rồi.

Tầm nửa năm trước, hẳn là thời gian vô tư và hăng hái nhất của tui ở đây, hí hửng khám phá các ngóc ngách, quen được nhiều người mới, lòng còn rất nhiệt, gây hoạ rất nhiều, song được bao dung cũng rất nhiều.

Có một người bằng hữu tốt nhân dịp sinh nhật đã viết tặng tui một fic về Lam Vũ, thật sự rất có lòng. Song hình như thời gian ấy người đó gặp chuyện bất lợi không vui, tui sợ người đó nghĩ không thông, nên ngày đó cặm cụi viết một chiếc comt rất có tâm, năm phần bề nổi là nói về nội dung fic, năm phần bề chìm để ẩn ý khuyên nhủ gửi đến chủ fic.

Cơ mà tạm nói nội dung fic trước, fic hướng nguyên, Nguỵ-Dụ-Hoàng trung tâm, vốn câu nói “Đăng hoả lan san xứ” là dành cho Nguỵ và hai đứa nhỏ: Tưởng chừng như cùng đường mạt lộ, thực chất, quay đầu lại, ta chưa bao giờ cô đơn cả, vẫn còn bóng người đứng ở nơi ánh lửa đèn tàn, sẵn sàng vì ta tiếp ngọn thiên đăng soi đường tương lai.

Đã ăn sáng, đọc lại vẫn đau thắt ruột. Chọn đoạn trích hay lắm, em dùng tốc độ chậm thật chậm thật chậm mà đọc hết từng chữ, gần như là dán chặt mắt vào màn hình không chớp, mỗi chữ dài như một thế kỷ, đau đến nao lòng. Có thể vì em đã đọc Đỉnh Vinh Quang cái vèo trong một lượt nên đã hoà mình trong không khí hào hùng epic của nguyên bộ với tất cả các nhân vật, mà đã cố ý vô tình bỏ qua nỗi đau của Lam Vũ chăng. Fic này chọn bối cảnh rất tốt, cứ như đem một đoạn của Đỉnh Vinh Quang về trong một góc nhà nhỏ riêng phần của Lam Vũ để từ từ mà gặm nhấm vậy. Đau, chân thật, không đường trốn tránh.

Có mổ banh miệng vết thương, ngày sau mới mong lành tận gốc. Có những vấn đề tưởng chừng là mơ mộng, nhưng mơ mộng có gì không tốt? Đến Nguỵ Sâm nản lòng thoái chí giải nghệ, nhiều năm sau chẳng phải vẫn quay lại sàn đấu đó sao? Không buông được chính là không buông được, đời người mấy ai có bảy năm để phí hoài. Không tò mò sao, trạm tiếp theo sẽ là phong cảnh như thế nào? Không mong chờ sao, người trẻ tuổi sẽ đánh nên một vùng trời như thế nào? Tò mò liền dừng bước, mong chờ liền đón xem, chưa biết chừng còn có thể cùng nhau đón ngày mới bình minh lên đấy! Sit back, relax and enjoy the ride. It was meant to be fun.

“Bỗng nhiên quay đầu

Người tại nơi đó

Ở nơi ánh lửa đèn tàn.”

(Trích Thanh Ngọc Án - Tân Khí Tật)

Người vẫn ở đó, chưa từng rời đi. Đèn vẫn cháy sáng, dù đêm tối lan tràn. Quay đầu nhìn quá khứ, chân tiến về tương lai. Nếu không bước đi, tương lai vì ai mà huy hoàng, thiên đăng vì ai mà điểm sáng?

“Chúng ta đều đang nỗ lực mà chạy tới, chúng ta đều là truy mộng nhân.”

(Chủ tịch Tập Cận Bình, phát biểu chào đón năm mới 2019)

Kẻ mơ mộng thật tốt!

Không có cái gọi là giấc mộng quá dài, chỉ sợ mộng chưa vỡ người đã tan. Hoàng thiếu không cần khóc đâu anh. Trăm vạn con đường đổ về đều đổ về một điểm. Thay người mà thủ hộ Lam Vũ, thay người mà tiếp ngọn đuốc soi đường.

Không có gì gọi là mùa hè cuối cùng, mùa hè không biết nói dối đâu. Nguỵ lão ơi, đêm mát gió trong, với tay một cái mở tung cánh cửa sổ, bác không chịu ngẩng đầu nhìn thử xem đi. Trên trời vạn dặm tinh trần, sau lưng Lam Vũ đại môn luôn rộng mở, quay đầu người đồng đội ấy vẫn đứng chờ phía sau. Đừng tự mình co người lại chứ, trên đoạn đường này bác chưa bao giờ cô đơn cả, đăng hoả lan san xứ, đăng hoả lan san xứ a...

Lại nói, nỡ sao? Đó là những người đồng đội cũ bao năm gắn bó, bao đêm chinh chiến sa trường, bao nhiêu kỷ niệm khó quên, thắng thua liền cùng nhau khóc cười mắng mẹ. Chúng ta tận tay xây nên một mái nhà cho riêng mình, từng chút từng chút một, niềm tự hào và kiêu hãnh đó, biết bao giờ mới có lại đây? Người cùng mình đồng hành qua sông núi đó, sao có thể phất tay áo là bỏ đi? Ngàn vàn khó cầu, năm tháng cũng phải chào thua. Còn sợ chi một Gia Thế Diệp Thu cỏn con chứ?! Cho nên, haha tiểu tử Diệp Thu sao, để ngày mai lão phu ra tay một phát đánh cho hắn quỳ luôn!

Trận đánh đó, nhất định rất hào hứng. Hào hứng đến mất ngủ. Lão phu còn nợ một trận đánh thật vang dội! Nào ngày mai, mau tới đây!

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Lam Vũ như lâm đại địch, hai đứa nhỏ không cảm nhận được sao? Đêm đó người lớn mất ngủ, tụi nhỏ cũng chẳng phải thâu đêm sao? Chỉ là nhìn xem, khung cảnh vui vẻ biết bao, nhìn tới cái đầu vàng nhấp nhô đó liền muốn cười. Em cũng thật sự mà cười rộ lên. Bảo sao em không thích Lam Vũ, luôn vui như thế, người trẻ tuổi a, luôn không biết sợ mà!

Một trận đánh đêm khuya này, hai đứa nhỏ tích được kinh nghiệm kỹ thuật, vậy còn người đứng xem? Người đó nhìn thấy gì? Học được gì cho mình đây?

Tình yêu với Lam Vũ với Vinh Quang có thể như Hoàng náo nhiệt nồng nàn, hay có thể như Dụ âm thầm trầm ổn. Vậy Nguỵ đội thì sao, Nguỵ lão không yêu Lam Vũ yêu Vinh Quang sao? Vậy tình yêu của Nguỵ lão có hình dạng gì? Suỵt, đừng trả lời ra vội, hãy đợi ngày mai ra trận và thể hiện cho toàn thế giới thấy đi.

“Nếu như hiện thực bất công với bạn, cũng đừng quá so đo.

Cứ đi đi.

Sau phong vũ luôn xuất hiện cầu vồng.

Có thể sẽ thất bại, có thể vẫn tầm thường.

Có thể bạn không hiểu thế giới trắng và đen bình thường này.

Mọi con đường trong cuộc đời đều không có điểm cuối.

Đừng sợ, hãy để tôi ở bên bạn.

Cùng nhau vượt qua tất cả.”

(Hãy để anh ở bên em - Trần Dịch Tấn)

Nghĩ tới thật khiến người ta nhiệt huyết dâng trào nhỉ? Đường ở phía trước, đường vẫn luôn ở phía trước đó. Nguỵ lão ông muốn ngông cuồng sao? Được, vậy liền có cả thế giới làm sân khấu xem sự ngông cuồng của ông.

Hoàng Thiếu Thiên ngầu quá! Hiếm khi nào em gọi thẳng tên đầy đủ của Hoàng, toàn cứ treo cửa miệng Hoàng với Hoàng Thiếu mà gọi. Con người rồi sẽ trưởng thành, nhưng những pha đánh của cậu ấy vẫn cứ mạo hiểm vẫn luôn khiến lòng người phấn khích như thế. Thời gian mãi cũng không cướp được điều đó từ Hoàng Thiếu Thiên. Thật mỏi mắt mong chờ nhìn thấy tương lai Kiếm định thiên hạ, hào khí bừng bừng.

“Tiểu tử, còn rất lâu.” Nguỵ lão học xấu gì vậy? Định bắn rap mệt chết sao, đêm nay đi ngủ đi, còn học đòi đua tốc độ miệng làm gì. Một đêm không thôi sao có thể đủ chứ? Đó thấy chưa, vẫn là Dụ hiểu lòng tui nhất. Tiền bối, khuya rồi, đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.

Xì, quẻ bói Vi Thảo muốn xin là xin sao? Đóng cửa, không tiếp! Cái con người chán chường này là ai chứ, Lâm đội không quen, ở Lam Vũ là gì có ai thiếu sức sống như vậy, nhất định là giả mạo rồi!

Quá khứ là quà, hiện tại là quà, tương lai cũng là quà! Lam Vũ của quá khứ là một món quà Nguỵ đội tự tay trao tặng đến song hạch của hiện nay, để rồi tương lai, Kiếm và Lời Nguyền vang danh thiên hạ, đáp lễ gửi đến người một món quà tri ân tương ngộ, tạ ân thầy trò.

Vẫn là câu nói cũ, ở Lam Vũ chính là tương lai! Bản thân Lam Vũ hai chữ này chính là hy vọng. Không cần nhìn, cũng không cần tìm kiếm, nhân định thắng thiên, tin tưởng con đường phía trước của hai anh sẽ thật huy hoàng sáng lạn.

Song trong đoạn trên, cũng có một phần tui nhắc đến Phương đội. Chính là đoạn “người đồng đội cũ, chiến hữu đã cùng mình đi qua sông núi ấy”, hay đại khái mấy ý như thế.

Chính có ý nói, Phương đội luôn là một người vẫn luôn đứng ở ánh lửa đèn tàn của Nguỵ Sâm, vẫn luôn lẳng lặng thủ hộ và đồng hành cùng Nguỵ Sâm qua nhân gian phồn hoa náo nhiệt, lại chịu cùng hắn qua đêm tối lạnh lẽo hoang vu nhất.

Sau này khi Ngụy Sâm đi rồi, không chịu quay đầu lại nhìn nơi sau bậc cửa nữa, thì Phương đội lại tiếp tục là người đứng ở nơi lửa ánh đèn tàn, một mình chịu đựng đêm đen lạnh giá nhất, để đợi đến giây phút hai người thiếu niên kia bước đến tiếp ngọn đuốc trong tay hắn mà bước tiếp, soi ra tương lai của Lam Vũ sau này.

Vốn ban đầu, định cho cả Phương đội và Hoàng Dụ là những người đứng ở nơi ánh lửa đèn tàn của Nguỵ Sâm, là hậu phương vững chắc sau lưng ủng hộ cho gã.

Song thấy hai đứa nhỏ có vẻ hơi không hợp với khí chất “lan san” sắp lụi tàn đó lắm, tụi nó là những thanh bảo kiếm còn chưa khai mở vỏ, chứ không phải nến cháy sáp tàn, lúc đó viết thấy có hơi không hợp, cũng không rõ là không hợp chỗ nào lắm.

Bây giờ tự dưng đặt tựa bài cho Phương đội, nhớ về cái câu “Đăng hoả lan san xứ” này, biết không hợp chỗ nào rồi. Bởi, người đứng ở nơi ánh lửa đèn cháy tàn của Nguỵ Sâm và cả Dụ Văn Châu Hoàng Thiếu Thiên, là Phương Thế Kính.

Hắn cứ như một chiếc cầu nối trung gian vậy, ngọn thiên đăng truyền thừa của Nguỵ Sâm không phải truyền thẳng đến tay hai đứa nhỏ, mà còn cần một Phương Thế Kính đứng ở nơi cuối hẻm ánh lửa sắp tắt, đứng giữa thời khắc chuyển giao giữa hai đầu cũ mới đó.

Đứng một mình, đứng thật lâu, yên lặng dõi người đã đi, yên lặng đợi người cần đợi.

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu có thể là ánh sáng cuối đường hầm, có thể là ánh nhật nguyệt soi chiếu hi vọng, chứ nếu nói về người trước giờ vẫn đứng ở nơi ánh lửa đèn tàn, thì vẫn là khí chất của Phương đội thích hợp hơn.

Từng phồn hoa, từng tĩnh lặng. Từng náo nhiệt đông đủ, cũng từng cô thân lẻ bóng.

Đứng ở nơi ánh lửa sắp tàn, đêm ngày giao thoa, nhìn bóng lưng lão hữu biến mất nơi biển người, chính mình lại nặng gánh với bóng đêm cô độc, chỉ chờ cho hai người thiếu niên trẻ tuổi, tiếp lấy ngọn đuốc trên tay mình bước tiếp về phía bình minh rực rỡ.

Còn mình, thân hoá thành đêm.

Bỗng dưng cảm khái vô vàn, khi đó chính mình đi khuyên người bạn đó, rằng trong đời vẫn sẽ luôn có một người đứng ở nơi ánh lửa đèn tàn âm thầm bầu bạn qua đêm lạnh.

Song chợt nghĩ đến, Phương Thế Kính là đăng hoả lan san xứ của Nguỵ Sâm cùng hai đứa nhỏ, vậy ai là người sẽ đứng đợi Phương đội ở nơi ánh lửa đèn tàn đây?

Phương Thế Kính cả đời làm đăng hoả lan san xứ của người khác, dẫn dắt Lam Vũ qua thời khắc đăng hoả lan san đen tối khó khăn nhất, vậy mà đến cuối cùng, có còn ai để lại một ánh đèn nhỏ nhoi tưởng nhớ hắn không đây?

———

Đính chính: Nguỵ Sâm sau khi thua 3 ván solo Dụ Văn Châu có dặn Phương Thế Kính đưa Sách Khắc Tát Nhĩ và chức đội trưởng cho Dụ Văn Châu, đúng là Nguỵ đội đã tin tưởng nên trao lại Lam Vũ cho Dụ Văn Châu thật. Tui bị lỗi nhầm rất tai hại vì ngỡ rằng đó là quyết định của riêng một mình Phương Thế Kính. Bát nước hắt đi khó hốt lại a.k.a giờ sửa thì phải nặn lại nguyên khúc dài ơi là dài đó sao cho mượt mà qua lâu rồi nên không còn cảm xúc thuở xưa nữa. Rất xin lỗi Nguỵ đội bao lâu rất nhiều vì đã oan uổng ông và ai đọc đoạn quyết định đội trưởng tương lai là Dụ Văn Châu xin hãy auto biến “Phương Thế Kính” thành “Phương Thế Kính và Nguỵ Sâm” trong đầu nhé 😭😭
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook