Trở lại mục lục
2.
Không như Lưu Hạo mong muốn, sau vài hôm Tô Mộc Tranh rời khỏi trại huấn luyện, gia nhập đội tuyển chính thức. Gặp nhau đã là chuyện xa vời, nói gì đến báo thù rửa hận. Lưu Hạo đăng nhập Weibo, trang đầu toàn là tin hot từ đại thần giới chuyên nghiệp. Bất chợt hắn thấy ba chữ lớn "Tô Mộc Tranh" —— trên trang bìa báo Thể Thao Điện Tử, Tô Mộc Tranh đầu đội cặp kính bậc thầy pháo súng đang nở nụ cười ngọt ngào. Dưới phần bình luận là hàng loạt lời khen ngợi cùng biểu cảm bắn tim.
Tô Mộc Tranh sở hữu nhan sắc trời sinh. Có lời đồn rằng, chiều nọ tan học cô bị đạo diễn nổi tiếng nào đó đuổi theo, sau đó mời đóng phim đến ba lần. Tin tức như này dĩ nhiên không thể chứng thực nhưng rất thu hút sự chú ý, khiến mọi người bàn tán xôn xao khắp Weibo. Văn phong hoa mỹ lại ẩn chứa sự giảo hoạt này dường như Lưu Hạo đã gặp qua, hắn chợt nhớ đến bóng dáng Đào Hiên sải bước trong câu lạc bộ. Chân dung Tô Mộc Tranh được chọn đăng bìa đẹp không tì vết, dù có phóng to cũng không soi ra khuyết điểm, như ngầm chứng minh cho những lời đồn đại kể trên.
Lưu Hạo vừa không cam lòng vừa ác ý đọc bình luận, chờ đợi ý kiến trái chiều về Tô Mộc Tranh. Người bảo khoe hàng trắng trợn có, người bảo danh tiếng bị ảnh hưởng có, lại chưa một ai nói ra tâm tư hắn: Tô Mộc Tranh, bình hoa di động chưa từng lên đấu giải, bất ngờ được xếp ngang hàng với đại thần hàng đầu như Diệp Thu Hàn Văn Thanh sao?
Lưu Hạo cảm giác lần nữa bại trận, mà đối thủ thắng chẳng vẻ vang gì: vũ khí chỉ là nhan sắc cùng giới tính. Cho dù lần trước Lưu Hạo thua trong đấu trường, hắn chưa từng tâm phục khẩu phục. Trong lòng hắn thầm mắng Tô Mộc Tranh đầu cơ trục lợi, chửi Đào Hiên gian thương mánh lới chỉ biết luồn cúi dùng thủ đoạn. Chính Diệp Thu đã nói, thực lực quyết định tất cả. Xinh đẹp thì sao, chẳng lẽ đối thủ sẽ vì thế mà nương tay?
Tuy bề ngoài nói năng hùng hồn, trong thâm tâm Lưu Hạo thầm sợ hãi. Từ khi vô tình nghe trộm Đào Hiên cãi nhau với Diệp Thu, Lưu Hạo ngờ rằng Đào Hiên bắt đầu đề phòng mình. Có hôm Lưu Hạo bắt gặp Đào Hiên từ phòng họp đi ra cùng nhà tài trợ, anh ta vừa trò chuyện vui vẻ vừa hí hoáy ghi chú trên giấy, nhưng khi nhìn thấy Lưu Hạo thì khựng lại một lúc. Hắn chỉ là một thành viên trại huấn luyện, cho dù có tài năng xuất chúng cũng không phải đối tượng ông chủ chiến đội cần để ý tới, vì thế Lưu Hạo hoảng hồn khiếp sợ, không phải nỗi sợ hãi đố kỵ khi đối mặt với Diệp Thu, mà là nỗi sợ khi bắt gặp đồng loại, một tay lão luyện hơn, cáo già hơn hắn.
Lưu Hạo đấm vào gối, thức trắng đêm.
Mấy hôm sau, tiệc chia tay diễn ra ở nhà thi đấu Tiêu Sơn thành phố H. Trước đó không lâu, Gia Thế tuyên bố hợp tác cùng Liên minh và các câu lạc bộ khác tổ chức thi đấu giao hữu, nhân dịp chia tay đội phó Ngô Tuyết Phong. Chia tay tất nhiên chỉ là cớ, chủ đích là đưa Tô Mộc Tranh ra mắt giới chuyên nghiệp. Gia Thế là vương triều đạt ba quán quân liên tiếp, việc thay đổi thành viên được mọi người đặc biệt chú ý. Đối với việc này, Đào Hiên từ đầu đã có sắp đặt. Có lời suy đoán Gia Thế ba năm qua nắm cơ hội thương mại tốt nhất Liên minh lại không khai thác, biết đâu từ đầu đã chủ định chờ nữ thần tỏa sáng thống lĩnh thương trường.
Xem ra Đào Hiên thật sự có ý đồ đó. Trước hôm làm tiệc chia tay, trên trán Tô Mộc Tranh tự dưng nổi mụn, Đào Hiên làm ầm ĩ lên, nghe đồn chuyện nọ xọ chuyện kia anh ta còn cãi nhau cùng Diệp Thu, so với lần trước Lưu Hạo nghe trộm hai người càng căng thẳng trầm trọng hơn.
Lúc này nhà thi đấu chợt tối đèn, vài ngọn đèn xuất hiện cùng chiếu vào Tô Mộc Tranh. Cô hất mái tóc dài đang phản chiếu óng ánh, dưới ánh đèn vàng đồng phục màu lá phong dường như không nổi bật bằng mái tóc ấy. Thời khắc này, cô là mục tiêu chú ý toàn nhà thi đấu.
Trên màn hình, nữ bậc thầy pháo súng khiêng trọng pháo oai phong lẫm liệt, là vũ khí bạc mới tinh. Khuôn mặt Mộc Vũ Tranh Phong lấy chính Tô Mộc Tranh làm mẫu, Mộc Vũ Tranh Phong nháy mắt một cái, nhấc vũ khí lên vai, Tô Mộc Tranh ở dưới làm động tác y hệt, nụ cười còn rực rỡ hơn nhân vật nhiều lần. Khán giả vỗ tay ầm ĩ, tiếng huýt sáo liên tục vang lên tán thưởng.
Đúng lúc này, Lưu Hạo nghe tiếng bàn tán sau lưng. Có lẽ nhà thi đấu đang náo nhiệt, bọn họ cũng không cố thấp giọng xuống.
". . . gái Tô liền nổi giận, quát bọn tao một tiếng. Tao hết hồn, xưa giờ đã thấy cô ta giận dữ bao giờ đâu. Sau đó cô ta bỏ ra ngoài, nói ông chủ mình sẽ cắt tóc mái, mà nói to đến độ bọn tao trong này đều nghe thấy." Trần Dạ Huy ra vẻ thần bí, vừa nói vừa nháy mắt hướng lên sân đấu.
Trận đấu giao hữu sắp bắt đầu. Tô Mộc Tranh đứng song song đội tuyển chính thức của Gia Thế. Sắc mặt cô bình thường, so với mấy hôm trước điểm khác biệt duy nhất là tóc mái phủ trước trán.
"Cắt tóc mái không phải ý đội trưởng sao?" Một người hỏi lại.
"Đúng vậy." Trần Dạ Huy nói, "Lúc đó ông chủ Đào muốn người trang điểm đánh phấn dày lên để che mụn, đội trưởng đáp lại da dẻ không ổn cứ cắt tóc mái che đi là được. Ông chủ làm ầm lên, bảo hình ảnh gái Tô lúc tuyên truyền và in áp phích đều không để tóc mái, không thể đột nhiên thay đổi. Đội trưởng cảm thấy này chỉ là việc nhỏ, ông chủ mắng "cậu thì biết cái gì". Có lẽ lúc tao kể chuyện cho bọn Hạ Minh, gái Tô ngồi gần đó nghe được."
Người khác tặc lưỡi: "Gái Tô đã can thiệp, ông chủ với Thu thần cũng không phải cãi nhau nữa."
"Nhưng không phải vậy. Lúc gái Tô nói thế ông chủ Đào giật mình, có lẽ ông chủ cho rằng đội trưởng âm thầm khuyên nhủ gái Tô, liền trừng mắt với anh ta. Đội trưởng đội phó mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Lúc đó ông chủ không nghĩ ra chuyện gái Tô nghe người khác kể lại.
"Vậy ông chủ nói sao?"
"Nói thế nào nữa? Vẫn không đồng ý, bảo gái Tô cứ từ từ xem sao. Kết quả là đội phó đi mua kem trị mụn, gái Tô bôi vào vẫn không hết. Đến khi tiệm cắt tóc sắp đóng cửa ông chủ mới đồng ý cho cắt."
". . . Căng thẳng mất nửa ngày, rốt cuộc y như lúc đầu Thu thần nói." Có người vừa cười vừa châm chọc.
"Chính thế." Trần Dạ Huy cũng cười, giọng đầy kính nể, "Đội trưởng đã sớm nhìn thấu, dù gì cũng là Đấu Thần mà."
Nhất Diệp Chi Thu xuất hiện, khán đài lập tức bùng nổ tiếng hoan hô. Trên danh nghĩa mang tính giải trí mới lạ, thể thức đấu giao hữu khác hẳn thi đấu chính thức nhằm tránh gây tranh cãi. Trận này là đấu đoàn đội tối giản, 2v2 không trị liệu. Gia Thế rút thăm ra Diệp Thu và Tô Mộc Tranh, đối đầu là Bá Đồ Hàn Văn Thanh cùng Quý Lãnh.
Hàn Văn Thanh với Diệp Thu là đối thủ nhiều năm, hai đội lại thù oán qua từng mùa giải, nhà thi đấu lập tức sôi sục hẳn. Không cần nói ra, cuộc hội ngộ giữa hai người chắc chắn có sự sắp đặt từ cấp cao, mà trận đấu này cũng là sân khấu để Tô Mộc Tranh ra mắt. Lưu Hạo thầm kết luận ban tổ chức đã nhúng tay vào khâu rút thăm chọn người.
Hiện tại Lưu Hạo mang lòng ác cảm lẫn xem thường Tô Mộc Tranh, hắn chỉ khịt mũi trước cơ hội cô nàng được ra trận. Hắn biết rõ việc này xuất phát từ Đào Hiên: trận đấu này Tô Mộc Tranh cần phát huy xuất thần, một trận thành danh, tư thế bất bại. Nếu như cô ta dám chính diện solo cùng Hàn Văn Thanh thì Lưu Hạo không có gì để nói. Thế nhưng hiện tại là 2v2, rõ ràng ý đồ muốn cướp công Diệp Thu.
Người ra tay tấn công đầu tiên là Hàn Văn Thanh, đội trưởng Bá Đồ xưa nay tác phong cứng rắn, không thích quanh co lòng vòng, lập tức lao lên dùng chiêu Phục Hổ Đằng Tường. Đại chiêu cấp 60 này khiến nhân vật bùng nổ tốc độ di chuyển trong thời gian ngắn, phối hợp mấy bước chạy nhanh trước đó, tốc độ di chuyển không đồng đều dễ dàng quấy rối khả năng phán đoán thời gian của đối thủ.
Hai chân Đại Mạc Cô Yên đạp lên cánh tay Nhất Diệp Chi Thu, Diệp Thu lập tức thao tác Chịu Thân rồi thuận thế thoát khỏi phạm vi công kích của Hàn Văn Thanh. Quý Lãnh vung vũ khí lên Cắt Yết Hầu, ý đồ muốn đổi máu. Cắt Yết Hầu không phải kỹ năng cấp cao, nhưng vẫn là kỹ năng sát thương lớn ở cấp thấp.
Một tiếng pháo nổ, Mộc Vũ Tranh Phong xuất hiện trên màn ảnh, cánh tay nàng vung lên dùng BBQ. Nhất Diệp Chi Thu nhân đó đổi mục tiêu, nhắm thẳng vào Quý Lãnh. Mục tiêu công kích của Gia Thế thình lình là đối tượng không gây chú ý nhất trận đấu, thích khách Quý Lãnh.
Chỉ vài giây sau khai cuộc, cả bốn người đều trao đổi kỹ năng, gọi đây là một trận tiết tấu nhanh cũng không phải nói quá. Hàn Văn Thanh đã sớm cảnh giác Diệp Thu sẽ thoát thân, nháy mắt một quyền đá ra biến hướng, đối tượng vẫn như cũ: theo sát Nhất Diệp Chi Thu. Người bị đuổi bình tĩnh ra chiêu Viên Vũ Côn quét về Đại Mạc Cô Yên phía sau. Viên Vũ Côn cưỡng chế đối phương ngã xuống đất bất kể thao tác Chịu Thân, quét ra trên 180 độ sát thương càng lớn, Hàn Văn Thanh không thể không tránh, thừa thế dùng Ưng Đạp nhảy lên, Nhất Diệp Chi Thu đồng thời ra chiêu Thiên Kích có hiệu ứng xiên lên.
Tình hình thế trận lập tức rõ ràng: Nhất Diệp Chi Thu cùng Đại Mạc Cô Yên bất phân thắng bại, Mộc Vũ Tranh Phong dây dưa cùng Quý Lãnh.
Cao thủ hàng đầu 1v1, tân binh 1v1, chiến thuật là vậy sao?
Mộc Vũ Tranh Phong giằng co với Quý Lãnh, tuy đối phương không sở hữu kỹ thuật kinh người nhưng có nền tảng cực kỳ vững chắc. Cùng là người mới, Tô Mộc Tranh so ra dường như kiêng kỵ điều gì, mấy lần phán đoán sai lầm khi dùng kỹ năng. Hoặc là hiệu quả kỹ năng thấp, hoặc nàng thậm chí không xuất chiêu.
Bình luận viên lắc đầu liên tục: "Nữ tuyển thủ quả nhiên quá yếu mềm."
Đám trại sinh Gia Thế than vãn, sau lưng fan Gia Thế phản đối ầm trời.
"Chuyện gì vậy?" Lưu Hạo vờ hỏi, "Tô Mộc Tranh thường ngày có đánh như vậy đâu?"
"Ai biết, chắc căng thẳng quá?"
"Đây là trận ra mắt đó." Lưu Hạo cố tình nhấn mạnh, nhìn sang đội hình tuyển thủ. Ngô Tuyết Phong ở đó ngồi bất động, chăm chú nhìn màn hình.
"Ông chủ phát điên chưa?"
Lưu Hạo trong bóng tối che giấu vẻ hài lòng, tiếp tục xoay người nhìn xung quanh. Đào Hiên giọng điệu có vẻ xem thường nhưng ánh mắt lo lắng, ngược với hắn hoàn toàn. Lưu Hạo nửa vô tình nửa cố ý bỏ qua phát hiện này.
"Muốn đạt khả năng thắng lợi cao nhất, rõ ràng Tô Mộc Tranh phải đi solo Quý Lãnh. Chứ không cô ta còn có thể làm gì? Công kích Hàn Văn Thanh? Mỗi đội hai người, mình hai chọi một, người còn lại bên đối phương cũng không phải cọc gỗ." Lưu Hạo nói.
"Với lại, so với biểu hiện không tốt, thua trận càng đả kích tinh thần hơn. Ít nhất cũng phải giành được thắng lợi."
Hai trận chiến trên sân tiết tấu ngày càng nhanh, khoảng cách giữa hai cặp càng lúc càng xa. Màn hình phải cắt cảnh, tổ ghi hình quyết định tập trung vào cuộc chiến ác liệt giữa Đấu Thần và Quyền Hoàng.
Tàn ảnh Khước Tà uốn lượn như rồng, đại chiêu cấp 60 Nộ Long Xuyên Tâm nhắm thẳng vào Đại Mạc Cô Yên, đối phương cũng không lùi mà kích hoạt Xương Cốt Sắt Thép tiến tới, hai tay giơ lên thủ thế, kỹ năng Tay Không Cản Dao Sắc của nhà quyền pháp. Một chiêu chặn lại. Diệp Thu dùng Đỡ Đòn phá thế, Hàn Văn Thanh lại thừa thắng xông lên. Khi giao thủ, chỉ cần thành công đỡ đòn công kích từ đối thủ liền có thể cưỡng chế phản kích lại.
Nhất Diệp Chi Thu sử dụng Nộ Long Xuyên Tâm, kỹ năng cấp cao nhất tính đến hiện tại. Đại chiêu sát thương lớn, thời gian thu chiêu cũng lớn, thời gian CD càng dài. Đại Mạc Cô Yên nhanh chóng vọt đến trước khiến Diệp Thu không đủ thời gian ngắt kỹ năng, chỉ có thể nhìn nhà quyền pháp phản kích. Nếu chỉ là phản kích do kỹ năng đỡ đòn cũng không đáng kể, vấn đề là Hàn Văn Thanh chắc chắn sẽ nhân cơ hội dùng liên kích. Dựa vào thực lực anh ta, chắc chắn trận đấu sẽ đổi khách làm chủ. Quyết đấu giữa cao thủ hàng đầu, mỗi người đều tính toán chi li, một lần chiếm ưu thế đã đủ mang tính quyết định trận đấu, Gia Thế rõ ràng đang rơi xuống thế yếu.
Lưu Hạo thấy diễn biến thay đổi đột ngột, vô thức nhìn sang đội phó Ngô Tuyết Phong. Nếu khí công sư của anh ta đang trên trận, chỉ việc mở Lồng Niệm Khí cho Nhất Diệp Chi Thu đi vào. Thế nhưng lúc này Ngô Tuyết Phong không trên trận đấu, tay phải nắm lấy thành ghế, khớp xương cùng gân xanh nổi rõ —— dường như anh cũng đang thấp thỏm cho tình cảnh của Diệp Thu.
Khán giả nhiều người không kiềm chế nổi, nghiêng người hẳn về trước nhìn cho rõ. Nhất Diệp Chi Thu cưỡng chế ngắt chiêu Nộ Long Xuyên Tâm, nhưng theo quán tính vẫn lao về trước, chỉ một giây ngắn ngủi đó, Nhất Diệp Chi Thu không thể không chui vào cái bẫy Đại Mạc Cô Yên bố trí chu toàn đang bày trước mắt.
Nhưng —— đột nhiên ba tiếng pháo vang.
Pháo Chống Tăng nối đuôi nhau rời nòng, Tô Mộc Tranh quay nòng pháo, một quả hướng về phía Hàn Văn Thanh đang vọt tới trước, hai quả còn lại hướng về Quý Lãnh, đối thủ nãy giờ giằng co.
"Áp pháo!" Bình luận viên thán phục, "Thao tác hết sức thông thạo! Cho dù áp pháo có độ khó thấp hơn áp súng, nhưng một thao tác trình độ cao như thế, đòi hỏi khống chế tốt đến thế, biểu hiện như này đã đủ để thán phục. Chỉ đạo, anh cảm thấy thế nào?"
"Nắm bắt thời điểm rất tốt, tuyển thủ này rất có ý thức phối hợp đoàn đội, với tân binh mà nói là một điều vô cùng đáng quý."
"Ha ha." Bình luận viên cười phụ họa, Lưu Hạo cảm thấy tiếng cười vô cùng chói tai, "Nên nói rằng không hổ danh là người của Diệp thần nhỉ?"
Xương Cốt Sắt Thép của Đại Mạc Cô Yên đang CD, anh cắn răng chống đỡ quả pháo. Pháo bay đến đúng lúc, Diệp Thu rất nhanh bắt lấy cơ hội, đệm thêm một bước bùng nổ tất cả kỹ năng. Tình cảnh lúc này chỉ có thể dùng từ phi thường ăn ý để lý giải. Người trong thời gian thu chiêu không thể chống đỡ, nháy mắt trở thành Đại Mạc Cô Yên.
Lập tức tình thế 1v1 bị phá vỡ. Nhất Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong một gần một xa đồng loạt hướng về Đại Mạc Cô Yên tập kích.
"Giương đông kích tây! Gia Thế đánh Quý Lãnh làm nghi binh, mục đích thật sự là giết nhanh Đại Mạc Cô Yên!"
Bậc thầy pháo súng nhẹ nhàng ẩn sau lửa đạn, nhanh chóng kéo dài khoảng cách an toàn. Tổ ghi hình chiếu cảnh Quý Lãnh nhanh chóng chạy về chiến trường chính, hy vọng quấy rối Nhất Diệp Chi Thu. Nhưng chưa kịp tới nơi Mộc Vũ Tranh Phong đã mượn lực đàn hồi bay về phía ngược lại, trong tầm ngắm Đại Mạc Cô Yên và Quý Lãnh thẳng hàng, nòng pháo đen ngòm từ trên cao nã xuống.
Màn hình ngập tràn ánh lửa.
Pháo đạn cháy hừng hực bao phủ Đại Mạc Cô Yên, bức lui Quý Lãnh.
Đây mới chỉ là bắt đầu. Tô Mộc Tranh lúc đầu bị gắn mác "nữ tuyển thủ yếu mềm" giờ phút này trở nên bạo lực tàn khốc. Trong nháy mắt, hỏa lực dồn dập trút xuống Đại Mạc Cô Yên, hỏa lực tuyến đột nhiên mở rộng và dày đặc hơn hẳn, hiệu ứng ánh sáng bao trùm Quyền Hoàng. Nhất Diệp Chi Thu được miễn sát thương, tận dụng cơ hội khống chế đối phương dưới lửa đạn.
Nếu trước mặt Đại Mạc Cô Yên chỉ có Mộc Vũ Tranh Phong, trình độ cao thủ hàng đầu như Hàn Văn Thanh sẽ không gặp khó khăn, nhưng lúc này Nhất Diệp Chi Thu lại nhất quyết bám lấy anh. Tình cảnh 2v1 luôn khiến người khác khó chịu, chưa kể Tô Mộc Tranh còn đứng xa xa bình tĩnh dồn hỏa lực. Đấu Thần lúc thì tập kích Quyền Hoàng, lúc quay sang đâm Quý Lãnh một nhát. So sánh tình hình thực chiến, Gia Thế phối hợp cực kỳ ăn ý mà Bá Đồ phối hợp có vẻ quá đơn giản, lúc này gần như hoàn toàn bị chia rẽ —— thanh máu Đại Mạc Cô Yên lẫn Quý Lãnh đều nhanh chóng trượt xuống, kế đến là Nhất Diệp Chi Thu, riêng Mộc Vũ Tranh Phong thanh máu giữ nguyên mức 68%.
"Người đang gây sát thương nhiều nhất là. . . Tô Mộc Tranh! Là Tô Mộc Tranh!" Bình luận viên phấn khích, "Mọi người nhìn xem, khiến Hàn Văn Thanh ăn nhiều sát thương nhất hoàn toàn không phải Nhất Diệp Chi Thu, mà là Tô Mộc Tranh! Đấu Thần đang tập kích Quý Lãnh. . . Quý Lãnh không chống đỡ nổi. . . Đúng vậy, Quý Lãnh ngã xuống rồi, Nhất Diệp Chi Thu đã hạ gục cậu!"
Mộc Vũ Tranh Phong và Nhất Diệp Chi Thu lập tức cùng chuyển hướng sang Đại Mạc Cô Yên. Đôi bên tiến hành trao đổi, tốc độ gần như cân bằng, chỉ khác ở chỗ lúc này Đại Mạc Cô Yên còn 21% máu, trong khi Nhất Diệp Chi Thu có 48%.
"Chỉ là đánh giao hữu thôi." Diệp Thu buông lời rác rưởi, "Đừng quá sức, cẩn thận chấn thương tay."
Như một lời hiệu triệu, fan Gia Thế ngồi kín nhà thi đấu lập tức nhao nhao đắc ý, sự nôn nóng trước đó biến mất không còn tăm hơi.
Trên khán đài khí thế ngất trời, bình luận viên vẫn tiếp tục hò hét lạc cả giọng: "Mọi người chắc hẳn còn nhớ trận chung kết mùa giải thứ hai, Diệp Thu từng công khai tuyên bố Hàn Văn Thanh thiếu một người trợ giúp đắc lực bên cạnh, rằng "Vinh Quang không phải trò chơi của một người"!"
"Quan trọng nhất, trên kênh đoàn đội Diệp Thu và Tô Mộc Tranh hoàn toàn không trao đổi một câu. Đây là một tổ hợp chiến thuật mới, pháp sư chiến đấu cùng bậc thầy pháo súng! Chúng ta hãy tiếp tục chứng kiến sự ăn ý giữa bọn họ trong mùa giải này."
"Gia Thế đang dùng hành động khẳng định, sau khi đạt ba quán quân, bọn họ vẫn không hề có ý định dừng bước!"
Tiếng gào thét của fan khiến nhà thi đấu nổ tung. Trận đấu này vừa kịch tính vừa mãn nhãn, không ai còn nhớ mục đích ban đầu hôm nay là buổi chia tay đội phó Gia Thế, thay vào đó mọi người đều đặt hy vọng vào người mới Tô Mộc Tranh.
"Gia Thế! Gia Thế! Gia Thế!"
Không rõ bắt đầu từ ai, khắp khán đài tiếng hô ngày càng vang dội. Những người Lưu Hạo ban nãy ngồi buôn chuyện giờ phút này cũng đứng dậy gia nhập đoàn người cổ vũ nhiệt liệt.
Không khí nhà thi đấu bỗng trở nên khó chịu. Lưu Hạo đứng dậy hô hai tiếng rồi tìm cớ kéo mọi người ra khỏi đó.
Buổi tối sau trận đấu, không gì sáng bằng mấy bóng đèn treo quanh hàng đồ nướng. Một tốp thiếu niên ngồi trong quán trốn lạnh, khói nghi ngút bốc từ lò than, len lỏi vào quần áo. Bọn họ say khướt cạn chén: "Tao muốn đăng đỉnh Vinh Quang, đoạt ba quán quân liên tiếp, hạ gục Hàn Văn Thanh!"
"Mày thì sao?" Người ngồi cạnh huých cùi chỏ vào Lưu Hạo.
Bị người khác chú ý, hắn giả vờ đăm chiêu suy nghĩ, kỳ thực đang lén lút ngóng ngoài cửa. Diệp Thu đi bộ ngoài đường, mặc chiếc áo thun trắng không có gì nổi bật, nhìn qua mành cửa trong suốt hơi ố vàng trông như một bóng trắng u linh. Bóng người bỗng tiến lại càng lúc càng gần hơn. Gần quá! Lưu Hạo lập tức quay về nhìn những người khác trong bàn, tránh bị phát hiện đang chăm chú để ý người ngoài cửa.
Diệp Thu kéo mành cửa, gọi vào: "Ông chủ, quán có bán nước hoa không?"
"Tui đang bị đàn muỗi thịt đây, mấy người thật muốn bắt tui đi tiếp? Có tình đồng đội không hả?" Triệu Tử Lâm than vãn.
"Tình đồng đội với cậu?" Ngô Tuyết Phong cười cười.
Diệp Thu vừa xuất hiện, đám trại sinh Diệp Thu đồng loạt hướng về anh kính nể và mơ ước. Lưu Hạo cũng theo đám đông quay lại nhìn Diệp Thu —— anh ta mặc quần đùi rộng, đầu tóc hơi bù, có lẽ nhờ chút giọng Bắc Kinh còn sót lại mà vô cùng tự nhiên hợp chuyện với chủ quán.
Lưu Hạo nhớ kỹ từng chi tiết, rất nhanh ánh mắt chuyển về những người ngồi cùng bàn như nãy giờ chẳng để tâm. Hắn kịp liếc thấy bóng người ngồi vào quán.
"Tao?" Lưu Hạo giơ ly rượu lên. Khẳng định hoài bão trước mặt đối thủ cạnh tranh là một cách khích tướng, mà Lưu Hạo chỉ mong đám người trước mặt tiếp tục uống rượu nằm mơ giữa ban ngày. Hắn dùng giọng bình thản lặp lại câu nói của người trước: "Tao cũng muốn hạ gục Hàn Văn Thanh."
Một câu dùng hai lần, chẳng ai buồn hưởng ứng nữa. Mọi người liền hướng sang kẻ tiếp theo.
"Mày thì sao? Đang nói mày đó."
Người nọ dường như đã quá chén: "Tao muốn trở thành người mạnh nhất trong nghề mình!"
Có kẻ thêm dầu vào lửa: "Mày chơi nghề gì?"
"Chiến pháp!"
"Chiến pháp mạnh nhất có thể đến lượt mày sao?"
"Tương lai chưa thể nói trước mà." Người khơi mào trò này ra vẻ rộng lượng, xoa dịu tên say kia, "Biết đâu người ta thực sự trở thành Đấu Thần thì sao?"
Khắp bàn nổi lên tiếng la ó, hiển nhiên không ai cho là thật. Có vài người bỡn cợt: "Xin cạn một ly với Đấu Thần tương lai!"
"Suỵt, bớt bớt lại." Có người gõ lên bàn, "Diệp thần vẫn còn ở đây."
Những người khác cười rộ lên.
"Hoài bão lớn đấy, người trẻ tuổi nên như vậy."
Chợt có tiếng người cắt ngang.
"Đội phó!"
Một tân binh theo phản xạ đứng dậy chào.
"Còn gọi đội phó làm gì?"
Ngô Tuyết Phong cười, tự nhiên ngồi vào bàn, vừa khéo là chỗ cạnh Lưu Hạo.
So với một đám thiếu niên toàn thân mồ hôi ướt đẫm, Ngô Tuyết Phong ngày mai sẽ rời khỏi đây, đêm cuối cùng anh giữ cho mình sạch sẽ tinh tươm như một cơn gió mát. Anh quan sát bốn phía, chưa từng đến trại huấn luyện mùa hè này, hiện nhiên anh không biết mặt ai, ánh mắt cứ thế hời hợt lướt qua từng người bọn họ. Lưu Hạo cảm thấy so với Diệp Thu hay Đào Hiên, trong mắt Ngô Tuyết Phong bọn họ càng giống mầm non mới nhú, còn non và xanh lắm.
"Đây là bình rượu sau cùng khi các cậu tiến vào giới chuyên nghiệp." Ngô Tuyết Phong nửa đùa nửa thật, "Sau này đừng uống, nếu Diệp Thu thấy sẽ bị phạt đó."
"Vì sao?"
"Cồn làm tốc độ phản ứng giảm xuống, thường xuyên bia rượu sẽ ảnh hưởng trạng thái thi đấu."
"Phạt như thế nào?"
"Nhẹ thì viết kiểm điểm huấn luyện thêm, nặng thì cấm thi đấu."
"Diệp thần là người nghiêm khắc vậy sao?"
"Sau này từ từ mà lĩnh hội."
Anh mỉm cười, ra vẻ thần bí lẫn hoài niệm của người từng trải. Lưu Hạo rành rành nghe ra vẻ khoe khoang, cho dù là chuyện kiểm điểm nội bộ chiến đội, với người trong trại huấn luyện cũng vẫn là hy vọng xa vời, là chuyện thuộc về giới chuyên nghiệp, thuộc về những tuyển thủ chính thức Gia Thế. Hắn nhìn xung quanh, quả nhiên bọn họ đều nghe với vẻ ước ao trông ngóng.
Lưu Hạo nghiêng người về trước, thấy Diệp Thu đang kề vai bá cổ đội phó đời tiếp theo Triệu Tử Lâm. Hai người gặm cánh gà, sau buông lời trêu chọc gì đó, tốp người cùng cười rung bàn.
Ma xui quỷ khiến, hắn lại liếc mắt nhìn Tô Mộc Tranh. Cô ngồi một bên, có lẽ đi quảng cáo phải giữ hình ảnh nên cô không ăn uống gì chỉ cắn hạt dưa, thi thoảng rộ lên tiếng cười khúc khích vui tai như tiếng chuông bạc. Diệp Thu đột nhiên quay sang nói gì đó, cô gật đầu, lát sau một lon nước dừa xuất hiện trước mặt cô. Diệp Thu thuận tay mở lon, nghe "bụp" một phát.
Giống như tiếng van mở nước, Lưu Hạo chợt nhớ đến mấy lần tình cờ gặp Đào Hiên, nhớ đến mái tóc Tô Mộc Tranh ánh lên dưới ánh đèn sân khấu, trận đấu ra mắt đối mặt Hàn Văn Thanh cô hoàn toàn thắng lợi. Trong nháy mắt, máu chạy rần rật khắp người, Lưu Hạo sững người như bị điện giật. Hắn nhìn những người mình chưa từng dám xem thường. Dĩ nhiên ý tưởng quảng bá đến từ doanh nhân Đào Hiên, nhưng trên sàn đấu người bày ra thế trận đó là ai? Ắt hẳn không phải một tân binh vừa ra trận, cắn hạt dưa cười trong vắt như Tô Mộc Tranh. Chắc chắn càng không phải một người không am hiểu chiến thuật, trình Vinh Quang thường thường như Đào Hiên.
Đám trại sinh quanh Lưu Hạo vẫn đang cười nói say khướt, toàn những kẻ xoàng xĩnh kém tài thích hô hào khẩu hiệu, vừa tham vọng lớn lao vừa tiếp tục uống cạn "bình rượu sau cùng khi tiến vào giới chuyên nghiệp". Lưu Hạo đẩy bình rượu ra, một sự căm ghét lẫn khinh bỉ tột độ kéo đến.
—— Gia Thế gặp khó khăn, rồi Tô Mộc Tranh tỏa sáng lật ngược tình thế, tất cả đều là kịch bản từ vị Đấu Thần cao cao tại thượng kia, Diệp Thu.