- Bình luận
- 238
- Số lượt thích
- 908
- Location
- lò nướng bánh
- Team
- Hô Khiếu
- Fan não tàn của
- Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
Tên truyện: Khuất Thân Yên Vụ Lí
Thể loại: Đồng nhân Toàn chức cao thủ, BG, Hiện đại , HE , Võng du, cường cường, oan gia hoan hỉ, OOC
CP: Diệp Sở, Ngụy Quả
Tác giả: Vạn Sĩ Trăn Mạch
Biên tập: Crying Devil
Tình trạng bản gốc: hoàn thành (3 chương)
Tình trạng biên tập: hoàn thành
Mục lục: Chương 1_ Chương 2 _ Chương 3
______________________________________________
1-
"Diệp Tu ————————!" Từ trong điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ. Chủ tịch Phùng Hiến Quân vừa nghe đã nhận ra, này không phải là giọng của tuyển thủ nữ số một Liên Minh, át chủ bài chiến đội Yên Vũ, nữ vương của Liên Minh, Sở Vân Tú sao?
Sở Vân Tú đến mùa giải thứ mười một, sau khi tham gia giải Vinh Quang thế giới liền đột ngột giải nghệ. Mà lý do giải nghệ... lại là về nhà an thai nuôi con.
Đúng lúc truyền thông đang chuẩn bị giật tít nữ vương ăn kem trước cổng, chưa kết hôn đã mang thai thì Diệp Tu - như một vị thần đứng ra nhận trách nhiệm.
"Kỳ thật tôi và Vân Tú đã đi đăng ký kết hôn từ năm ngoái rồi." Diệp Tu vừa ngậm điếu thuốc lá vừa nói. Tuy rằng hắn hiện tại đã là phó chủ tịch của Liên Minh, nhưng cái dáng vẻ thiếu đánh vẫn chẳng thay đổi chút nào. Tô Mộc Tranh có lần từng hỏi Sở Vân Tú, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thu với Diệp Tu đứng cạnh nhau có bị nhận nhầm không? Kết quá Sở nữ vương vừa nghiến răng vừa trả lời. "Nhầm lẫn hai ông này với nhau, không phải bị mù thì chính là thằng ngu."
"Xin hỏi Diệp chủ ... phó chủ tịch, vì sao anh lại không công bố điều này cho phóng viên ngay từ đầu ạ? Theo tôi biết chuyện của hai người đến cả tuyển thủ câu lạc bộ Yên Vũ cũng chỉ vừa mới biết."
"Đều có chữ chủ tịch, tôi cũng không để ý lắm đâu." Diệp Tu buông thõng tay. "Bởi vì tôi nghĩ, đây là tôi với Vân Tú kết hôn, chứ không phải là tôi kết hôn với giới phóng viên hay với câu lạc bộ Yên Vũ, nên không cần thiết phải đem công bố ra."
"Nếu vậy thì, hôn lễ của hai người ..."
"Hôn lễ a." Diệp Tu hút thuốc, cũng không để ý cuộc phỏng vấn này đang được truyền hình trực tiếp. "Lén lút mời toàn bộ tuyển thủ trong Liên Minh ăn một bữa cơm có được tính là hôn lễ không?"
Tuyển thủ chuyên nghiệp trong Liên Minh có hơi sửng sốt, nguyên lai đây là lý do hôm đó Diệp Tu mời bọn họ đi ăn a.
Ai, nghĩ lại, như vậy là chúng ta đã lỡ đi ăn cưới mà không mang tiền mừng sao?
Lỡ không mừng rồi thì thôi đi ... như vậy cũng tốt mà ... Xem ra Diệp thần cũng không có so đo tính toán chuyện này ...
Xem ra Sở nữ vương cũng không quan tâm đến chuyện này luôn.
Xem ra đây là tin vui a ...
Mọi người trong phòng hội nghị khiếp sợ nhìn về phía Diệp Tu đang cầm điện thoại.
Diệp Tu thế mà có dùng điện thoại di động ư?
Diệp Tu cư nhiên có dùng điện thoại?
Diệp Tu thật sự dùng điện thoại á?
Đang gọi điện cho Diệp Tu còn là một người phụ nữ.
Giọng nói rất to rất vang.
Lai lịch cũng không nhỏ.
Là Liên minh đệ nhất nữ tuyển thủ Sở Vân Tú!
"Sao tự dưng lại không cho anh về nhà ..." Diệp Tu không kiềm chế được cắn cắn điếu thuốc. Từ hồi Sở Vân Tú mang thai Tô Mộc Tranh liền cấm không cho bọn họ được mua thuốc lá, Diệp Tu đối với việc này cảm thấy vô cùng khổ sở, cảm thấy so với năm đó bị chị chủ Trần quản lý còn thống khổ hơn nhiều.
Sở Vân Tú cũng hiểu rõ điều này. Tuy rằng cô cũng chỉ thi thoảng làm điếu giải tỏa stress nhưng bây giờ bị bắt phải bỏ hẳn thuốc cũng cảm thấy có gì hơi thiếu thốn khó chịu, tựa như ... hơi rảnh tay ...
Tô Mộc Tranh mỗi làn đến thăm đều mang theo rất nhiều bánh trái ăn vặt, nào là bột yến mạch cao cấp, rồi đến bánh quy các kiểu, đều là hàng nhập khẩu cả. Sở Vân Tú từ chối hết. Thẳng đến khi hai chị em họ Thư mang kẹo que cùng mấy món kẹo cao su tới cô mới cảm thấy mồm miệng được yên ổn.
"Tôi thấy anh cũng chán cái nhà này lắm rồi đi." Tiếng gào thét chói tai của Sở Vân Tú vang đến độ khiến những người ngồi xung quanh đều nghe được rõ ràng. Diệp Tu có thể nghe được loáng thoáng giọng Tô Mộc Tranh không ngừng khuyên giải ở đầu bên kia, nhưng Sở Vân Tú tựa hồ như càng lúc càng tức giận hơn.
"Chuyện về Yên* anh mau mau giải thích rõ ràng ngay cho tôi." Ở hội trưởng hiện tại đang có mặt ba đồng đội cũ của Sở Vân Tú, đệ nhất ninja Lý Hoa cùng hai chị em thiện xạ Khả Hân Khả Di.
(Ở đây tác giả chơi chữ, yên - thuốc lá đồng âm với Yên trong Diệp Yên - tên con gái của Diệp Tu và Sở Vân Tú)
Đội tươnrg bọn họ bá đến mức nào, ba người kia không phải không biết. Chỉ là nghe được âm thanh gào rú không ngừng của cô, trong lòng cả ba không hẹn mà đột ngột nghĩ tới hội chứng trầm cảm sau khi sinh.
Hậu chứng trầm cảm sau sinh xảy ra vào thời điểm sản phụ mới sinh con xong, vì tế bào sinh dục bị kích thích cộng với tâm lý biến hóa mà ảnh hưởng đến cảm xúc, khiến phụ nữ trở nên nóng lạnh thất thường.
Nhưng mà ...
Sự tức giận vô cớ của Sở Vân Tú hoàn toàn không phải vì lý do này.
"Thuốc lá? Trong nhà mình làm gì có thuốc lá nữa hả em?"
"Diệp Tu, anh mẹ nó tối nay đừng có về nhà nữa." Sở Vân Tú một tay bế con gái, một tay ném bịch sổ hộ khẩu cùng giấy khai sinh xuống."
"Tú Tú đừng nóng giận, cứ nhăn mặt hoài vậy sẽ không tốt cho da đâu." Tô Mộc Tranh cầm đồ ăn vặt đùa giỡn với cô bé con, mỉm cười dịu dàng cố trấn an Sở Vân Tú.
Sở Vân Tú nhăn mày không nói gì, cầm giấy khai sinh đưa cho Tô Mộc Tranh. "Cậu xem đi, xem kỹ vào." Cô hít một hơi thật sâu, sợ rằng mình lỡ dọa đến con gái.
Kỳ thực Diệp Yên đã bị dọa đến oa oa khóc lớn, chỉ là Tô Mộc Tranh còn đang bận để ý lý do vì sao chị em tốt nhà mình lại bất chợt nổi cơn lôi đình.
"Diệp Yên, thì làm sao?"
"Tớ bảo hắn lấy chữ Yên trong yên bình, là mang hàm ý nụ cười đẹp dịu dàng*." Sở Vân Tú tức đến mức muốn vọt ngay ra hội trường tát Diệp Tu. "Cậu nói xem, thằng chả này bị đụt hay bị điếc vậy?!
Tô Mộc Tranh nghiêm túc trả lời. "Trăm phần trăm là do lười rồi."
(*Trong bản cv ghi là thiến tiếu yên)
Diệp Tu thật sự sợ đến không dám về nhà nữa.
Hắn bắt đầu hiểu lý do vì sao Vân Tú cứ tru tréo từ yên suốt rồi.
Cho nên giờ hắn không dám về nhà nữa.
Hắn một mình ngồi xổm ở bồn hoa trong công viên, nhìn tới nhìn lui đám người đang đi qua đi lại.
Có mấy thằng nhóc nhìn thấy hắn, nhận ra, đang định chạy lại xin chữ ksy thì thấy vẻ mặt khó ở của hấn, chỉ đành lẳng lặng rời đi.
"Diệp Tu?"
Diệp Tu ngẩng đầu, nhận ra Trần Quả mang bụng bầu sáu tháng, tay còn đang cầm đủ loại túi xách chứa tã trẻ em cùng đồ ăn vặt.
"A, là chị chủ đấy à ..."
"Thái độ này của cậu là có ý gì?" Trần Quả chống eo, đem đống túi đang xách đưa lại cho hắn. "Đi, về nhà chứ?"
"Ai u chị chủ ơi!" Diệp Tu đem điếu thuốc đang hút ném mạnh vào cái thùng rác ở bên cạnh. "Giờ em không thể về nhà được nữa rồi chị ạ."
"Làm sao vậy? Có cái gì có thể làm khó được sách giáo khoa của Liên Minh sao?"
Diệp Tu cười cười, thật sự không biết phải nói cái gì bây giờ. Hắn là sách giáo khoa Vinh Quang, chứ không phải Bách khoa toàn thư của thế giới.
"Có vấn đề gì vào nhà cùng chị nói. Cứ tin tưởng chị với lão Ngụy." Trần Quả vỗ vỗ ngực, ho khan vài tiếng.
"Ai .. thôi, đi chị chủ." Diệp Tu đứng lên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Có một số việc, bọn họ cũng không phải chưa từng gặp đâu.
Tỷ như ...
Vì con gái mà cãi nhau.
.
.
Thể loại: Đồng nhân Toàn chức cao thủ, BG, Hiện đại , HE , Võng du, cường cường, oan gia hoan hỉ, OOC
CP: Diệp Sở, Ngụy Quả
Tác giả: Vạn Sĩ Trăn Mạch
Biên tập: Crying Devil
Tình trạng bản gốc: hoàn thành (3 chương)
Tình trạng biên tập: hoàn thành
Mục lục: Chương 1_ Chương 2 _ Chương 3
______________________________________________
1-
"Diệp Tu ————————!" Từ trong điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai của phụ nữ. Chủ tịch Phùng Hiến Quân vừa nghe đã nhận ra, này không phải là giọng của tuyển thủ nữ số một Liên Minh, át chủ bài chiến đội Yên Vũ, nữ vương của Liên Minh, Sở Vân Tú sao?
Sở Vân Tú đến mùa giải thứ mười một, sau khi tham gia giải Vinh Quang thế giới liền đột ngột giải nghệ. Mà lý do giải nghệ... lại là về nhà an thai nuôi con.
Đúng lúc truyền thông đang chuẩn bị giật tít nữ vương ăn kem trước cổng, chưa kết hôn đã mang thai thì Diệp Tu - như một vị thần đứng ra nhận trách nhiệm.
"Kỳ thật tôi và Vân Tú đã đi đăng ký kết hôn từ năm ngoái rồi." Diệp Tu vừa ngậm điếu thuốc lá vừa nói. Tuy rằng hắn hiện tại đã là phó chủ tịch của Liên Minh, nhưng cái dáng vẻ thiếu đánh vẫn chẳng thay đổi chút nào. Tô Mộc Tranh có lần từng hỏi Sở Vân Tú, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thu với Diệp Tu đứng cạnh nhau có bị nhận nhầm không? Kết quá Sở nữ vương vừa nghiến răng vừa trả lời. "Nhầm lẫn hai ông này với nhau, không phải bị mù thì chính là thằng ngu."
"Xin hỏi Diệp chủ ... phó chủ tịch, vì sao anh lại không công bố điều này cho phóng viên ngay từ đầu ạ? Theo tôi biết chuyện của hai người đến cả tuyển thủ câu lạc bộ Yên Vũ cũng chỉ vừa mới biết."
"Đều có chữ chủ tịch, tôi cũng không để ý lắm đâu." Diệp Tu buông thõng tay. "Bởi vì tôi nghĩ, đây là tôi với Vân Tú kết hôn, chứ không phải là tôi kết hôn với giới phóng viên hay với câu lạc bộ Yên Vũ, nên không cần thiết phải đem công bố ra."
"Nếu vậy thì, hôn lễ của hai người ..."
"Hôn lễ a." Diệp Tu hút thuốc, cũng không để ý cuộc phỏng vấn này đang được truyền hình trực tiếp. "Lén lút mời toàn bộ tuyển thủ trong Liên Minh ăn một bữa cơm có được tính là hôn lễ không?"
Tuyển thủ chuyên nghiệp trong Liên Minh có hơi sửng sốt, nguyên lai đây là lý do hôm đó Diệp Tu mời bọn họ đi ăn a.
Ai, nghĩ lại, như vậy là chúng ta đã lỡ đi ăn cưới mà không mang tiền mừng sao?
Lỡ không mừng rồi thì thôi đi ... như vậy cũng tốt mà ... Xem ra Diệp thần cũng không có so đo tính toán chuyện này ...
Xem ra Sở nữ vương cũng không quan tâm đến chuyện này luôn.
Xem ra đây là tin vui a ...
Mọi người trong phòng hội nghị khiếp sợ nhìn về phía Diệp Tu đang cầm điện thoại.
Diệp Tu thế mà có dùng điện thoại di động ư?
Diệp Tu cư nhiên có dùng điện thoại?
Diệp Tu thật sự dùng điện thoại á?
Đang gọi điện cho Diệp Tu còn là một người phụ nữ.
Giọng nói rất to rất vang.
Lai lịch cũng không nhỏ.
Là Liên minh đệ nhất nữ tuyển thủ Sở Vân Tú!
"Sao tự dưng lại không cho anh về nhà ..." Diệp Tu không kiềm chế được cắn cắn điếu thuốc. Từ hồi Sở Vân Tú mang thai Tô Mộc Tranh liền cấm không cho bọn họ được mua thuốc lá, Diệp Tu đối với việc này cảm thấy vô cùng khổ sở, cảm thấy so với năm đó bị chị chủ Trần quản lý còn thống khổ hơn nhiều.
Sở Vân Tú cũng hiểu rõ điều này. Tuy rằng cô cũng chỉ thi thoảng làm điếu giải tỏa stress nhưng bây giờ bị bắt phải bỏ hẳn thuốc cũng cảm thấy có gì hơi thiếu thốn khó chịu, tựa như ... hơi rảnh tay ...
Tô Mộc Tranh mỗi làn đến thăm đều mang theo rất nhiều bánh trái ăn vặt, nào là bột yến mạch cao cấp, rồi đến bánh quy các kiểu, đều là hàng nhập khẩu cả. Sở Vân Tú từ chối hết. Thẳng đến khi hai chị em họ Thư mang kẹo que cùng mấy món kẹo cao su tới cô mới cảm thấy mồm miệng được yên ổn.
"Tôi thấy anh cũng chán cái nhà này lắm rồi đi." Tiếng gào thét chói tai của Sở Vân Tú vang đến độ khiến những người ngồi xung quanh đều nghe được rõ ràng. Diệp Tu có thể nghe được loáng thoáng giọng Tô Mộc Tranh không ngừng khuyên giải ở đầu bên kia, nhưng Sở Vân Tú tựa hồ như càng lúc càng tức giận hơn.
"Chuyện về Yên* anh mau mau giải thích rõ ràng ngay cho tôi." Ở hội trưởng hiện tại đang có mặt ba đồng đội cũ của Sở Vân Tú, đệ nhất ninja Lý Hoa cùng hai chị em thiện xạ Khả Hân Khả Di.
(Ở đây tác giả chơi chữ, yên - thuốc lá đồng âm với Yên trong Diệp Yên - tên con gái của Diệp Tu và Sở Vân Tú)
Đội tươnrg bọn họ bá đến mức nào, ba người kia không phải không biết. Chỉ là nghe được âm thanh gào rú không ngừng của cô, trong lòng cả ba không hẹn mà đột ngột nghĩ tới hội chứng trầm cảm sau khi sinh.
Hậu chứng trầm cảm sau sinh xảy ra vào thời điểm sản phụ mới sinh con xong, vì tế bào sinh dục bị kích thích cộng với tâm lý biến hóa mà ảnh hưởng đến cảm xúc, khiến phụ nữ trở nên nóng lạnh thất thường.
Nhưng mà ...
Sự tức giận vô cớ của Sở Vân Tú hoàn toàn không phải vì lý do này.
"Thuốc lá? Trong nhà mình làm gì có thuốc lá nữa hả em?"
"Diệp Tu, anh mẹ nó tối nay đừng có về nhà nữa." Sở Vân Tú một tay bế con gái, một tay ném bịch sổ hộ khẩu cùng giấy khai sinh xuống."
"Tú Tú đừng nóng giận, cứ nhăn mặt hoài vậy sẽ không tốt cho da đâu." Tô Mộc Tranh cầm đồ ăn vặt đùa giỡn với cô bé con, mỉm cười dịu dàng cố trấn an Sở Vân Tú.
Sở Vân Tú nhăn mày không nói gì, cầm giấy khai sinh đưa cho Tô Mộc Tranh. "Cậu xem đi, xem kỹ vào." Cô hít một hơi thật sâu, sợ rằng mình lỡ dọa đến con gái.
Kỳ thực Diệp Yên đã bị dọa đến oa oa khóc lớn, chỉ là Tô Mộc Tranh còn đang bận để ý lý do vì sao chị em tốt nhà mình lại bất chợt nổi cơn lôi đình.
"Diệp Yên, thì làm sao?"
"Tớ bảo hắn lấy chữ Yên trong yên bình, là mang hàm ý nụ cười đẹp dịu dàng*." Sở Vân Tú tức đến mức muốn vọt ngay ra hội trường tát Diệp Tu. "Cậu nói xem, thằng chả này bị đụt hay bị điếc vậy?!
Tô Mộc Tranh nghiêm túc trả lời. "Trăm phần trăm là do lười rồi."
(*Trong bản cv ghi là thiến tiếu yên)
Diệp Tu thật sự sợ đến không dám về nhà nữa.
Hắn bắt đầu hiểu lý do vì sao Vân Tú cứ tru tréo từ yên suốt rồi.
Cho nên giờ hắn không dám về nhà nữa.
Hắn một mình ngồi xổm ở bồn hoa trong công viên, nhìn tới nhìn lui đám người đang đi qua đi lại.
Có mấy thằng nhóc nhìn thấy hắn, nhận ra, đang định chạy lại xin chữ ksy thì thấy vẻ mặt khó ở của hấn, chỉ đành lẳng lặng rời đi.
"Diệp Tu?"
Diệp Tu ngẩng đầu, nhận ra Trần Quả mang bụng bầu sáu tháng, tay còn đang cầm đủ loại túi xách chứa tã trẻ em cùng đồ ăn vặt.
"A, là chị chủ đấy à ..."
"Thái độ này của cậu là có ý gì?" Trần Quả chống eo, đem đống túi đang xách đưa lại cho hắn. "Đi, về nhà chứ?"
"Ai u chị chủ ơi!" Diệp Tu đem điếu thuốc đang hút ném mạnh vào cái thùng rác ở bên cạnh. "Giờ em không thể về nhà được nữa rồi chị ạ."
"Làm sao vậy? Có cái gì có thể làm khó được sách giáo khoa của Liên Minh sao?"
Diệp Tu cười cười, thật sự không biết phải nói cái gì bây giờ. Hắn là sách giáo khoa Vinh Quang, chứ không phải Bách khoa toàn thư của thế giới.
"Có vấn đề gì vào nhà cùng chị nói. Cứ tin tưởng chị với lão Ngụy." Trần Quả vỗ vỗ ngực, ho khan vài tiếng.
"Ai .. thôi, đi chị chủ." Diệp Tu đứng lên, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Có một số việc, bọn họ cũng không phải chưa từng gặp đâu.
Tỷ như ...
Vì con gái mà cãi nhau.
.
.
Last edited: