- Bình luận
- 95
- Số lượt thích
- 368
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
121.
Giám đốc Hô Khiếu lần thứ 4 tìm “ ai đó ” đàm đạo nhân sinh.
Phương Duệ bị mắng gần một tuần mặt đã đen hơn đít nồi.
Kí túc xá cắt mạng, máy tính nghỉ xài đã đành, vừa định chuồn ra tiệm net tu tiên giờ phải ngồi đánh thái cực với quản lý.
Quản lý Hô Khiếu đau đầu nhìn cái tên dầu muối không ăn vểnh chân ngồi đối diện. Cuối cùng đành bất lực thỏa hiệp:
“ Mai lên webo phát thông báo chuyện cậu chuyển đội đi, nhưng mà cậu ít nhất cũng phải cho chúng tôi biết cậu định đi đâu để chiến đội có cơ sở bàn giao cho bên đó chứ???”
Phương Duệ bĩu môi thầm nghĩ định bôi đen người ta hay gì: “ Đội quán quân!!!”
“......” Quản lý thăm dò: “ Luân Hồi??!”
Phương Duệ: “ Hứ!!!”
Quản lý nghi: “ Nhưng Luân Hồi có thích khách rồi mà???”
Phương Duệ: “ Đoán xem!!!”
Quản lý: “......”
Người mới của Luân Hồi mạnh thế nào cả vinh quang đều biết, cho nên vấn đề cấp bậc giữa các đội viên càng rõ ràng.
Bàng quan mà nói, Ngô Khải chơi thích khách tương đối tốt, nhưng sao so được với tuyển thủ đạo tặc ngôi sao là Phương Duệ.
Phương Duệ mặc dù ở Hô Khiếu bị bưng ra làm bia đỡ đạn nhưng cũng không thể phủ nhận đây là một tuyển thủ có ý thức và thao tác cực kì xuất sắc, nếu không sao mà mới ra mắt mấy năm liền được phong cho danh hiệu tay phải hoàng kim.
Có lẽ là sắp cuốn gói rồi nên tâm trạng vô cùng tốt, hoặc là cảm thấy còn không tới 1 ngày nữa sẽ tới kỳ chuyển nhượng, bên bộ phận truyền thông chiến đội cũng khó mà làm căng được, nên Phương Duệ hôm nay ngoài ý muốn cực kì dễ nói chuyện.
Nếu việc chuyển nhượng đã thành đinh đóng cột, vậy càng không cần phải đắc tội Luân Hồi.
Quản lý Hô Khiếu sửa sang lại tâm tình một chút, ôn hòa nói: “ Luân Hồi bên kia chắc sẽ mua cả Quỷ Mê Thần Nghi đi, dù sao thì nó cũng theo cậu lâu như vậy.”
Phương Duệ bi thương nói: “ Ừ.”
Quản lý trầm ngâm một lúc: “ Như vậy đi, lúc báo giá với bên kia sẽ thương lượng một chút, coi như cảm ơn cậu mấy năm nay vì Hô Khiếu đi.”
Phương Duệ vui vẻ: “ Vậy, cảm ơn!!!”
Quản lý trong lòng tự nhủ nhất định phải mần Luân Hồi một khoản kha khá tự dưng cảm thấy lương tâm đều đau, cười nói: “ Không có gì đâu.”
( Pơ: Tui đánh hơi thấy mùi lừa lọc đâu đây!!! Poor Hô Khiếu!!!)
...
Tối đó Phương Duệ xách vali chuồn mất.
Hắn cứ tưởng rằng mình cũng giống như nhân vật mình cầm đến không ai biết đi không ai hay, lại không biết còn có một người đến tiễn hắn.
Phương Duệ đánh chết cũng không ngờ, vậy mà là Đường Hạo......
Vẻ mặt Đường Hạo có chút phức tạp.
Hắn không thích được cái lối chơi đạo tặc của tên này, nhưng khi Phương Duệ thật sự muốn đi hắn lại cảm thấy có chút rối rắm.
Phương Duệ tự nhiên có chút hiểu ra tại sao đứa nhỏ này xuất hiện ở đây.
Đường Hạo còn quá trẻ, nhưng Hô Khiếu đã không còn một vị tiền bối nào đủ thành thục để có thể chỉ bảo hắn.
Phương Duệ bỗng nhiên nhớ lại lúc Lâm Kính Ngôn cùng mình chào tạm biệt.
Năm đó vị lưu manh của tổ hợp tội phạm kia cứ như vậy vỗ vỗ bả vai hắn: “Hô Khiếu giao cho các cậu.”
Mà bây giờ, hắn muốn đem những lời này giao lại cho Đường Hạo.
“ Nói sao đây...” Vốn xưa nay bất hòa, chính phó Hô Khiếu lần cuối cùng đấm một quyền: “ Cố lên!!!”
Đường Hạo dừng một chút: “ Lên sân gặp.”
Phương Duệ haha cười: “Lên sân gặp.”
Tựa như hắn từng ở Hô Khiếu, cuối cùng vẫn nguyện ý chúc phúc cho cái nơi đối đãi với hắn cũng không tính là tốt.
Hô Khiếu, nghe tên đã biết lúc mới thành lập có bao nhiêu khí phách cùng hăng hái.
Và bây giờ, hắn sẽ đi đến nơi thực sự thuộc về mình.
122.
Phương Duệ trong lúc chờ xe lại dạo một vòng trên diễn đàn, liếc thấy topic “Phương Duệ ôm đùi chiến đội lớn!!!” run rẩy treo ở cuối cùng.
Hắn vui vẻ định mở xem thì có tin nhắn.
Quân Mạc Tiếu: “ Mấy giờ xe tới???”
Lòng bàn tay Phương Duệ nóng lên, theo bản năng muốn vung chân lên nhưng nhớ tới mình đang ở trạm chờ xe buýt, vì thể chỉ có thể đứng lên xoay hai vòng, sau đó mới trả lời: “ Bốn giờ đến rồi.”
Quân Mạc Tiếu: “......”
Quân Mạc Tiếu: “ Toàn đội chỉ có chú là phiền nhất, một hai giờ sáng xe nào chạy ba, bộ chú mày có ý kiến với anh hả??!”
Phương Duệ: “ Tại tui chưa từng tới thành phố G mà???”
Quân Mạc Tiếu: “ Lần trước sân nhà Lam Vũ chú không đi sao??! Chả nhẽ Hải Vô Lượng là do anh mở hai máy log hai acc hay gì???”
Phương Duệ: “......” Quên.
Quân Mạc Tiếu: “ Chờ tới lúc ca đây một mình cân 5 acc được rồi sẽ kéo cả đám mấy người vô sổ đen.”
Phương Duệ giả ngu không được liền chuyển qua bán thảm: “ Lão Diệp anh xem tui giờ bị trên diễn đàn mắng thành đầu heo rồi, thảm như vậy mà anh còn xa lánh đội viên mới, đội trưởng kiểu như anh là đang tìm đánh hở?!!”
Diệp Tu vui vẻ: “ Lại nói, Tiểu Chu mới rồi còn gọi điện hỏi anh sao cậu lại quay xe chạy sang Luân Hồi rồi, người ta chạy tới cửa câu lạc bộ hỏi thăm rồi kìa.”
Phương Duệ: “ Hỏi thăm cái rắm, tên đó chỉ muốn gọi cho anh thôi, tưởng lừa được ai......chậc chậc.”
Quân Mạc Tiếu: “ Mắc gì cậu ấy lại muốn gọi cho anh, chú cho rằng ai cũng giống chú hả, Phương Duệ đại đại??!”
Phương Duệ: “ Giống tui cái giề...tui. Ê??!”
Quân Mạc Tiếu: “ Tới rồi thì gọi anh.”
Phương Duệ: “ Từ từ, anh nói cho rõ giống tui thì sao??!”
Phương Duệ: “ Lão Diệp??! Diệp Tu đại đại??!”
Phương Duệ: “ ĐM!!!”
Đề tài trên diễn đàn hot rần rần, vụ này tuy rằng cứ hâm qua hâm lại nhưng chưa có kết quả cuối cùng nên ai cũng chờ đợi trong lo lắng đề phòng.
Tin Phương Duệ muốn chuyển sang Luân Hồi mới thả ra phong thanh chưa được 24 tiếng, người qua đường còn chưa kịp hóng drama thì chính chủ lại tiếp tục lên cơn.
Phương Duệ V: Quán quân là của Hưng Hân!!!
Diệp Tu V [đã share]:/icon ngậm thuốc lá/
Hưng Hân V [ đã share]:/icon ngậm thuốc lá/
Trên diễn đàn bình luận ngập trời nháy mắt tắt đài.
Ôm......ôm đùi đâu??? Thằng ông nội nào đồn Phương Duệ đi Luân Hồi??!
Hưng Hân??? Cái chiến đội Hưng Hân toàn mấy em gà mới từ trên xuống dưới từ trước ra sau phảng phất mùi tiền ấy hở???
Mẹ nó đây mà ôm đùi cái quỷ giề!!! Nói về quê xóa đói giảm nghèo nghe còn có lý hơn!?
Túm cái quần lại là... khứa Phương Duệ đang yên ổn ở Hô Khiếu tự dưng lên cơn chạy về quê chơi??!
Cái chiến đội toàn thân đều là nhân dân tệ này rốt cuộc đã chi bao nhiêu củ mới có thể đào được một đội phó kiêm 1 trong 2 át chủ bài nòng cốt của nhà người ta?!
Phương Duệ rốt cuộc có còn cần sự nghiệp nữa hay không mà chuyển đến đây?!
Dựa vào tên đạo tặc nổi tiếng hèn mọn gánh team?! Mấy người đó rốt cuộc đang nghĩ gì cái quái gì vậy???
Người đầu tiên có động tác là phóng viên tháp tùng của Hô Khiếu, lấy ưu thế trực tiếp gọi điện thoại cho quản lý chiến đội: “ Phương Duệ chuyển đến Hưng Hân rồi sao?!”
Quản lý Hô Khiếu lạnh lùng nói: “ Đúng vậy, kinh ngạc không!!”
Phóng viên: “......” Chưa nói có kinh ngạc hay không kinh ngạc, hắn chỉ cảm thấy quản lý Hô Khiếu đã bị kinh hách quá độ luôn rồi.
Quản lý xoa xoa mi tâm: “ Chúng tôi cũng không biết, cậu ta đã đi rồi, tiền vi phạm hợp đồng là do tự mình trả, Lâm Hải... Hưng Hân cũng không bàn bạc chuyện mua lại Quỷ Mê Thần Nghi.”
Phóng viên kinh hãi: “ Chẳng lẽ bên đó định thiết kế riêng nhân vật đạo tặc khác cho Phương Duệ?”
Quản lý: “ Có thể...mà thôi cứ đợi đi.”
Phóng viên cẩn thận nói: “ Vậy giờ tôi sẽ đi phỏng vấn qua điện thoại?!”
Quản lý trầm mặc một chút rồi nói: “ Cậu ta không còn thuộc về Hô Khiếu nữa, chuyện này tôi cũng không thể sắp xếp, nếu cậu ấy không muốn thì không được.”
Phóng viên “Ồ” một tiếng: “ Vậy làm phiền rồi.”
Quản lý lại nói: “ Có phải anh cảm thấy câu lạc bộ rất lạnh lùng không?”
Phóng viên: “...Một chút.”
Anh ở gần câu lạc bộ, thỉnh thoảng cũng có gặp Phương Duệ, người trẻ tuổi lúc trước được Lam Vũ đóng gói đưa tới thật sự rất khó để cho người ta đối hắn có ác cảm.
Hắn hèn mọn, bất chấp thủ đoạn, nhưng lại không nói một lời gánh vác Hô Khiếu nặng trịch trên vai từng bước từng bước đi về phía trước.
Ai có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng lại bị người ta mắng mỏ ôm đùi ông lớn, một mình rời khỏi đây trong đêm?!
Quản lý cúp máy, thở dài.
Đường Hạo khoanh tay tựa vào cửa: “ Hối hận?”
Quản lý cười nói: “ Không hối hận, chiến đội luôn cần đổi mới.”
Chỉ là về mặt tình cảm có chút khó chịu.
Buổi tối trước khi Lâm Kính Ngôn đi, anh lôi kéo Phương Duệ lải nhải về Hô Khiếu một hồi lâu.
Nói về phong cách cá nhân của mỗi người, nói người nào có thiếu sót gì, nói tình hình phát triển tổng thể của chiến đội, âm thầm lo lắng về kĩ năng mới hoàn thiện, anh nói chưa xong những điều muốn nói, rõ ràng vẫn luyến tiếc như vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn phải đi rồi.
Quản lý suy nghĩ một chút, lúc đó hắn còn chưa phải quản lý, hắn hiểu nguyên nhân câu lạc bộ không gia hạn hợp đồng với Lâm đội lại không thể lý giải rằng rõ ràng Lâm đội còn có thể đánh, nhưng lại không thể không theo quyết định của Hô Khiếu.
Hiện tại hắn đã hiểu, là vì theo đuổi mà thôi.
Bọn họ cũng yêu Hô Khiếu, nhưng hắn muốn theo đuổi, là ngôi vị cao nhất đó, là tổng quán quân.
Lần này mới biết được sự vĩ đại của Lôi Đình, chiến đội nhỏ nghèo kia đã lấy hết dũng khí như thế nào để cho Tiêu Thời Khâm tự do, sau đó lại cho anh một nơi để quay lại, giống như là đội trưởng của bọn họ chỉ ra ngoài dạo một vòng, rồi lại trở về đó thôi.
Nhưng Hô Khiếu không làm được, nên bọn họ từ nay chỉ có thể làm địch nhân.
Quản lý: “ Thật ra cá nhân tôi vẫn hi vọng Phương Duệ có tiền đồ tốt, nhưng nếu là quản lý Hô Khiếu thì sẽ không nói như vậy.”
Quản lý: “ Đường đội, cố lên!!!”
123.
Sau khi xuống xe, Phương Duệ nôn tới tối tăm mặt mày.
Diệp Tu cầm chai nước ngồi xổm bên cạnh hắn: “... Sao hồi trước không biết chú bị say xe nhở?”
Phương Duệ mặt mày trắng bệch, linh hồn như muốn thoát xác về trời: “ Hồi trước cũng không có ăn trên xe ___ Ặc!!!”
Diệp Tu vỗ lưng hắn: “ Từ từ.”
Diệp Tu: “ Thiệt ra chú có thể mua vé máy bay sáng mai mà!!!”
Phương Duệ: “ Còn không phải tại tui muốn tới sớm sao, bên chị Tô sao rồi?”
Diệp Tu: “ Còn chưa, em ấy bên kia phát ngôn liên lụy rất phiền phức, rất nhiều nhà tài trợ căn bản là hướng về ẻm, chờ ca gọi xe...À mà thôi, chỗ này cũng không gọi được chiếc nào đâu.”
Vì thế cuối cùng hai người lực bất tòng tâm kéo nhau cuốc bộ một đoạn dài.
...
Phương Duệ trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “ Sao hồi đó anh không ra mặt giải thích rõ???”
Chuyện có chút xưa, Diệp Tu híp mắt hồi tưởng lại một chút, thản nhiên nói: “ Quên rồi.”
Phương Duệ: “ Oa, đừng có lệ vại chớ Diệp Tu đại đại?!”
Diệp Tu lại nói: “ Có thể là lúc đó không nghĩ tới, mà cũng có thể là không muốn.”
Diệp Tu: “ Không phải cậu cũng vậy sao?!”
Phương Duệ sửng sốt một chút: “ Tui...”
Diệp Tu đợi một lát cảm thấy có chút đói, liền thuận miệng hỏi: “ Có đói bụng không?”
Phương Duệ: “......Không đói bụng, thậm chí còn có chút mắc ói.”
Diệp Tu liền cười một tiếng: “ Có vẻ như bọn họ chuẩn bị vô ích rồi.”
Phương Duệ: “ Hả??!”
Hồi hộp chẳng được bao lâu.
Bên này vali vừa xách tới, vừa mới đẩy cửa ra liền bị lão Ngụy bụp một đầu pháo hoa giấy, một phen ôm cổ hắn: “ Tới tới, ăn cơm được rồi!”
Trong phòng bếp truyến ra tiếng Trần Quả rống giận: “ Ngụy Sâm, dám ăn vụng một miếng thử xem!?”
Kiều Nhất Phàm tiếp vali của hắn: “ Phao hoa giấy là Mộc Tranh tiền bối làm, chị ấy còn nói đáng tiếc không thấy được vẻ mặt anh bị dọa tới choáng váng, nên còn bảo tụi em chụp hình lại.”
An Văn Dật vừa cất di động vào túi, làm một cái thủ thế OK.
Đường Nhu đang bưng mâm thức ăn đặt lên bàn, La Tập đang kêu Mạc Phàm tháo dây thừng trên tay.
Sau đó đối diện rớt xuống cái băng rôn lớn, bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết 6 chữ to “ Chào mừng Phương Duệ đại đại.”
Phương Duệ chớp chớp mắt, cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Hắn theo bản năng quay đầu tìm Diệp Tu, người kia đang dựa vào góc tường, đang định châm một điếu thuốc, nhưng sau khi phát hiện ánh mắt hắn, mặt cười nghiêng về phía bên này.
Chào mừng trở về, Phương Duệ đại đại.
Lảm nhảm của Pơ: thưn Điểm Tâm đại đại của tuôi, hoi dìa đây tổ chức nuôi anh!!!))
Giám đốc Hô Khiếu lần thứ 4 tìm “ ai đó ” đàm đạo nhân sinh.
Phương Duệ bị mắng gần một tuần mặt đã đen hơn đít nồi.
Kí túc xá cắt mạng, máy tính nghỉ xài đã đành, vừa định chuồn ra tiệm net tu tiên giờ phải ngồi đánh thái cực với quản lý.
Quản lý Hô Khiếu đau đầu nhìn cái tên dầu muối không ăn vểnh chân ngồi đối diện. Cuối cùng đành bất lực thỏa hiệp:
“ Mai lên webo phát thông báo chuyện cậu chuyển đội đi, nhưng mà cậu ít nhất cũng phải cho chúng tôi biết cậu định đi đâu để chiến đội có cơ sở bàn giao cho bên đó chứ???”
Phương Duệ bĩu môi thầm nghĩ định bôi đen người ta hay gì: “ Đội quán quân!!!”
“......” Quản lý thăm dò: “ Luân Hồi??!”
Phương Duệ: “ Hứ!!!”
Quản lý nghi: “ Nhưng Luân Hồi có thích khách rồi mà???”
Phương Duệ: “ Đoán xem!!!”
Quản lý: “......”
Người mới của Luân Hồi mạnh thế nào cả vinh quang đều biết, cho nên vấn đề cấp bậc giữa các đội viên càng rõ ràng.
Bàng quan mà nói, Ngô Khải chơi thích khách tương đối tốt, nhưng sao so được với tuyển thủ đạo tặc ngôi sao là Phương Duệ.
Phương Duệ mặc dù ở Hô Khiếu bị bưng ra làm bia đỡ đạn nhưng cũng không thể phủ nhận đây là một tuyển thủ có ý thức và thao tác cực kì xuất sắc, nếu không sao mà mới ra mắt mấy năm liền được phong cho danh hiệu tay phải hoàng kim.
Có lẽ là sắp cuốn gói rồi nên tâm trạng vô cùng tốt, hoặc là cảm thấy còn không tới 1 ngày nữa sẽ tới kỳ chuyển nhượng, bên bộ phận truyền thông chiến đội cũng khó mà làm căng được, nên Phương Duệ hôm nay ngoài ý muốn cực kì dễ nói chuyện.
Nếu việc chuyển nhượng đã thành đinh đóng cột, vậy càng không cần phải đắc tội Luân Hồi.
Quản lý Hô Khiếu sửa sang lại tâm tình một chút, ôn hòa nói: “ Luân Hồi bên kia chắc sẽ mua cả Quỷ Mê Thần Nghi đi, dù sao thì nó cũng theo cậu lâu như vậy.”
Phương Duệ bi thương nói: “ Ừ.”
Quản lý trầm ngâm một lúc: “ Như vậy đi, lúc báo giá với bên kia sẽ thương lượng một chút, coi như cảm ơn cậu mấy năm nay vì Hô Khiếu đi.”
Phương Duệ vui vẻ: “ Vậy, cảm ơn!!!”
Quản lý trong lòng tự nhủ nhất định phải mần Luân Hồi một khoản kha khá tự dưng cảm thấy lương tâm đều đau, cười nói: “ Không có gì đâu.”
( Pơ: Tui đánh hơi thấy mùi lừa lọc đâu đây!!! Poor Hô Khiếu!!!)
...
Tối đó Phương Duệ xách vali chuồn mất.
Hắn cứ tưởng rằng mình cũng giống như nhân vật mình cầm đến không ai biết đi không ai hay, lại không biết còn có một người đến tiễn hắn.
Phương Duệ đánh chết cũng không ngờ, vậy mà là Đường Hạo......
Vẻ mặt Đường Hạo có chút phức tạp.
Hắn không thích được cái lối chơi đạo tặc của tên này, nhưng khi Phương Duệ thật sự muốn đi hắn lại cảm thấy có chút rối rắm.
Phương Duệ tự nhiên có chút hiểu ra tại sao đứa nhỏ này xuất hiện ở đây.
Đường Hạo còn quá trẻ, nhưng Hô Khiếu đã không còn một vị tiền bối nào đủ thành thục để có thể chỉ bảo hắn.
Phương Duệ bỗng nhiên nhớ lại lúc Lâm Kính Ngôn cùng mình chào tạm biệt.
Năm đó vị lưu manh của tổ hợp tội phạm kia cứ như vậy vỗ vỗ bả vai hắn: “Hô Khiếu giao cho các cậu.”
Mà bây giờ, hắn muốn đem những lời này giao lại cho Đường Hạo.
“ Nói sao đây...” Vốn xưa nay bất hòa, chính phó Hô Khiếu lần cuối cùng đấm một quyền: “ Cố lên!!!”
Đường Hạo dừng một chút: “ Lên sân gặp.”
Phương Duệ haha cười: “Lên sân gặp.”
Tựa như hắn từng ở Hô Khiếu, cuối cùng vẫn nguyện ý chúc phúc cho cái nơi đối đãi với hắn cũng không tính là tốt.
Hô Khiếu, nghe tên đã biết lúc mới thành lập có bao nhiêu khí phách cùng hăng hái.
Và bây giờ, hắn sẽ đi đến nơi thực sự thuộc về mình.
122.
Phương Duệ trong lúc chờ xe lại dạo một vòng trên diễn đàn, liếc thấy topic “Phương Duệ ôm đùi chiến đội lớn!!!” run rẩy treo ở cuối cùng.
Hắn vui vẻ định mở xem thì có tin nhắn.
Quân Mạc Tiếu: “ Mấy giờ xe tới???”
Lòng bàn tay Phương Duệ nóng lên, theo bản năng muốn vung chân lên nhưng nhớ tới mình đang ở trạm chờ xe buýt, vì thể chỉ có thể đứng lên xoay hai vòng, sau đó mới trả lời: “ Bốn giờ đến rồi.”
Quân Mạc Tiếu: “......”
Quân Mạc Tiếu: “ Toàn đội chỉ có chú là phiền nhất, một hai giờ sáng xe nào chạy ba, bộ chú mày có ý kiến với anh hả??!”
Phương Duệ: “ Tại tui chưa từng tới thành phố G mà???”
Quân Mạc Tiếu: “ Lần trước sân nhà Lam Vũ chú không đi sao??! Chả nhẽ Hải Vô Lượng là do anh mở hai máy log hai acc hay gì???”
Phương Duệ: “......” Quên.
Quân Mạc Tiếu: “ Chờ tới lúc ca đây một mình cân 5 acc được rồi sẽ kéo cả đám mấy người vô sổ đen.”
Phương Duệ giả ngu không được liền chuyển qua bán thảm: “ Lão Diệp anh xem tui giờ bị trên diễn đàn mắng thành đầu heo rồi, thảm như vậy mà anh còn xa lánh đội viên mới, đội trưởng kiểu như anh là đang tìm đánh hở?!!”
Diệp Tu vui vẻ: “ Lại nói, Tiểu Chu mới rồi còn gọi điện hỏi anh sao cậu lại quay xe chạy sang Luân Hồi rồi, người ta chạy tới cửa câu lạc bộ hỏi thăm rồi kìa.”
Phương Duệ: “ Hỏi thăm cái rắm, tên đó chỉ muốn gọi cho anh thôi, tưởng lừa được ai......chậc chậc.”
Quân Mạc Tiếu: “ Mắc gì cậu ấy lại muốn gọi cho anh, chú cho rằng ai cũng giống chú hả, Phương Duệ đại đại??!”
Phương Duệ: “ Giống tui cái giề...tui. Ê??!”
Quân Mạc Tiếu: “ Tới rồi thì gọi anh.”
Phương Duệ: “ Từ từ, anh nói cho rõ giống tui thì sao??!”
Phương Duệ: “ Lão Diệp??! Diệp Tu đại đại??!”
Phương Duệ: “ ĐM!!!”
Đề tài trên diễn đàn hot rần rần, vụ này tuy rằng cứ hâm qua hâm lại nhưng chưa có kết quả cuối cùng nên ai cũng chờ đợi trong lo lắng đề phòng.
Tin Phương Duệ muốn chuyển sang Luân Hồi mới thả ra phong thanh chưa được 24 tiếng, người qua đường còn chưa kịp hóng drama thì chính chủ lại tiếp tục lên cơn.
Phương Duệ V: Quán quân là của Hưng Hân!!!
Diệp Tu V [đã share]:/icon ngậm thuốc lá/
Hưng Hân V [ đã share]:/icon ngậm thuốc lá/
Trên diễn đàn bình luận ngập trời nháy mắt tắt đài.
Ôm......ôm đùi đâu??? Thằng ông nội nào đồn Phương Duệ đi Luân Hồi??!
Hưng Hân??? Cái chiến đội Hưng Hân toàn mấy em gà mới từ trên xuống dưới từ trước ra sau phảng phất mùi tiền ấy hở???
Mẹ nó đây mà ôm đùi cái quỷ giề!!! Nói về quê xóa đói giảm nghèo nghe còn có lý hơn!?
Túm cái quần lại là... khứa Phương Duệ đang yên ổn ở Hô Khiếu tự dưng lên cơn chạy về quê chơi??!
Cái chiến đội toàn thân đều là nhân dân tệ này rốt cuộc đã chi bao nhiêu củ mới có thể đào được một đội phó kiêm 1 trong 2 át chủ bài nòng cốt của nhà người ta?!
Phương Duệ rốt cuộc có còn cần sự nghiệp nữa hay không mà chuyển đến đây?!
Dựa vào tên đạo tặc nổi tiếng hèn mọn gánh team?! Mấy người đó rốt cuộc đang nghĩ gì cái quái gì vậy???
Người đầu tiên có động tác là phóng viên tháp tùng của Hô Khiếu, lấy ưu thế trực tiếp gọi điện thoại cho quản lý chiến đội: “ Phương Duệ chuyển đến Hưng Hân rồi sao?!”
Quản lý Hô Khiếu lạnh lùng nói: “ Đúng vậy, kinh ngạc không!!”
Phóng viên: “......” Chưa nói có kinh ngạc hay không kinh ngạc, hắn chỉ cảm thấy quản lý Hô Khiếu đã bị kinh hách quá độ luôn rồi.
Quản lý xoa xoa mi tâm: “ Chúng tôi cũng không biết, cậu ta đã đi rồi, tiền vi phạm hợp đồng là do tự mình trả, Lâm Hải... Hưng Hân cũng không bàn bạc chuyện mua lại Quỷ Mê Thần Nghi.”
Phóng viên kinh hãi: “ Chẳng lẽ bên đó định thiết kế riêng nhân vật đạo tặc khác cho Phương Duệ?”
Quản lý: “ Có thể...mà thôi cứ đợi đi.”
Phóng viên cẩn thận nói: “ Vậy giờ tôi sẽ đi phỏng vấn qua điện thoại?!”
Quản lý trầm mặc một chút rồi nói: “ Cậu ta không còn thuộc về Hô Khiếu nữa, chuyện này tôi cũng không thể sắp xếp, nếu cậu ấy không muốn thì không được.”
Phóng viên “Ồ” một tiếng: “ Vậy làm phiền rồi.”
Quản lý lại nói: “ Có phải anh cảm thấy câu lạc bộ rất lạnh lùng không?”
Phóng viên: “...Một chút.”
Anh ở gần câu lạc bộ, thỉnh thoảng cũng có gặp Phương Duệ, người trẻ tuổi lúc trước được Lam Vũ đóng gói đưa tới thật sự rất khó để cho người ta đối hắn có ác cảm.
Hắn hèn mọn, bất chấp thủ đoạn, nhưng lại không nói một lời gánh vác Hô Khiếu nặng trịch trên vai từng bước từng bước đi về phía trước.
Ai có thể nghĩ đến kết cục cuối cùng lại bị người ta mắng mỏ ôm đùi ông lớn, một mình rời khỏi đây trong đêm?!
Quản lý cúp máy, thở dài.
Đường Hạo khoanh tay tựa vào cửa: “ Hối hận?”
Quản lý cười nói: “ Không hối hận, chiến đội luôn cần đổi mới.”
Chỉ là về mặt tình cảm có chút khó chịu.
Buổi tối trước khi Lâm Kính Ngôn đi, anh lôi kéo Phương Duệ lải nhải về Hô Khiếu một hồi lâu.
Nói về phong cách cá nhân của mỗi người, nói người nào có thiếu sót gì, nói tình hình phát triển tổng thể của chiến đội, âm thầm lo lắng về kĩ năng mới hoàn thiện, anh nói chưa xong những điều muốn nói, rõ ràng vẫn luyến tiếc như vậy, nhưng cuối cùng anh vẫn phải đi rồi.
Quản lý suy nghĩ một chút, lúc đó hắn còn chưa phải quản lý, hắn hiểu nguyên nhân câu lạc bộ không gia hạn hợp đồng với Lâm đội lại không thể lý giải rằng rõ ràng Lâm đội còn có thể đánh, nhưng lại không thể không theo quyết định của Hô Khiếu.
Hiện tại hắn đã hiểu, là vì theo đuổi mà thôi.
Bọn họ cũng yêu Hô Khiếu, nhưng hắn muốn theo đuổi, là ngôi vị cao nhất đó, là tổng quán quân.
Lần này mới biết được sự vĩ đại của Lôi Đình, chiến đội nhỏ nghèo kia đã lấy hết dũng khí như thế nào để cho Tiêu Thời Khâm tự do, sau đó lại cho anh một nơi để quay lại, giống như là đội trưởng của bọn họ chỉ ra ngoài dạo một vòng, rồi lại trở về đó thôi.
Nhưng Hô Khiếu không làm được, nên bọn họ từ nay chỉ có thể làm địch nhân.
Quản lý: “ Thật ra cá nhân tôi vẫn hi vọng Phương Duệ có tiền đồ tốt, nhưng nếu là quản lý Hô Khiếu thì sẽ không nói như vậy.”
Quản lý: “ Đường đội, cố lên!!!”
123.
Sau khi xuống xe, Phương Duệ nôn tới tối tăm mặt mày.
Diệp Tu cầm chai nước ngồi xổm bên cạnh hắn: “... Sao hồi trước không biết chú bị say xe nhở?”
Phương Duệ mặt mày trắng bệch, linh hồn như muốn thoát xác về trời: “ Hồi trước cũng không có ăn trên xe ___ Ặc!!!”
Diệp Tu vỗ lưng hắn: “ Từ từ.”
Diệp Tu: “ Thiệt ra chú có thể mua vé máy bay sáng mai mà!!!”
Phương Duệ: “ Còn không phải tại tui muốn tới sớm sao, bên chị Tô sao rồi?”
Diệp Tu: “ Còn chưa, em ấy bên kia phát ngôn liên lụy rất phiền phức, rất nhiều nhà tài trợ căn bản là hướng về ẻm, chờ ca gọi xe...À mà thôi, chỗ này cũng không gọi được chiếc nào đâu.”
Vì thế cuối cùng hai người lực bất tòng tâm kéo nhau cuốc bộ một đoạn dài.
...
Phương Duệ trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “ Sao hồi đó anh không ra mặt giải thích rõ???”
Chuyện có chút xưa, Diệp Tu híp mắt hồi tưởng lại một chút, thản nhiên nói: “ Quên rồi.”
Phương Duệ: “ Oa, đừng có lệ vại chớ Diệp Tu đại đại?!”
Diệp Tu lại nói: “ Có thể là lúc đó không nghĩ tới, mà cũng có thể là không muốn.”
Diệp Tu: “ Không phải cậu cũng vậy sao?!”
Phương Duệ sửng sốt một chút: “ Tui...”
Diệp Tu đợi một lát cảm thấy có chút đói, liền thuận miệng hỏi: “ Có đói bụng không?”
Phương Duệ: “......Không đói bụng, thậm chí còn có chút mắc ói.”
Diệp Tu liền cười một tiếng: “ Có vẻ như bọn họ chuẩn bị vô ích rồi.”
Phương Duệ: “ Hả??!”
Hồi hộp chẳng được bao lâu.
Bên này vali vừa xách tới, vừa mới đẩy cửa ra liền bị lão Ngụy bụp một đầu pháo hoa giấy, một phen ôm cổ hắn: “ Tới tới, ăn cơm được rồi!”
Trong phòng bếp truyến ra tiếng Trần Quả rống giận: “ Ngụy Sâm, dám ăn vụng một miếng thử xem!?”
Kiều Nhất Phàm tiếp vali của hắn: “ Phao hoa giấy là Mộc Tranh tiền bối làm, chị ấy còn nói đáng tiếc không thấy được vẻ mặt anh bị dọa tới choáng váng, nên còn bảo tụi em chụp hình lại.”
An Văn Dật vừa cất di động vào túi, làm một cái thủ thế OK.
Đường Nhu đang bưng mâm thức ăn đặt lên bàn, La Tập đang kêu Mạc Phàm tháo dây thừng trên tay.
Sau đó đối diện rớt xuống cái băng rôn lớn, bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết 6 chữ to “ Chào mừng Phương Duệ đại đại.”
Phương Duệ chớp chớp mắt, cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Hắn theo bản năng quay đầu tìm Diệp Tu, người kia đang dựa vào góc tường, đang định châm một điếu thuốc, nhưng sau khi phát hiện ánh mắt hắn, mặt cười nghiêng về phía bên này.
Chào mừng trở về, Phương Duệ đại đại.
Lảm nhảm của Pơ: thưn Điểm Tâm đại đại của tuôi, hoi dìa đây tổ chức nuôi anh!!!))
Last edited: