- Bình luận
- 95
- Số lượt thích
- 368
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Mắt bự papa và Phương độc nãi (iu nhìu hắc nhìu)
65.
Diệp Tu: “Văn Châu Mộc Thu, hai người kéo Vương Kiệt Hi được không?”
Tô Mộc Thu ha ha: “Ba Vương Kiệt Hi cũng không đánh chết tui được đâu.”
Dụ Văn Châu thản nhiên: “Anh bây giờ là trị liệu.”
“……” Tô Mộc Thu: “Xem tình huống.”
Khống chế không đủ, ma đạo học giả nếu kiên quyết muốn rời đi, một thuật sĩ cộng một mục sư rất khó ép nghề này ở lại.
Diệp Tu hiển nhiên cũng không ôm hi vọng gì: “Vậy thì thêm cả Thiếu Thiên nữa, nếu có thể thì cố gắng tống tên này về vườn luôn.”
Diệp Tu: “Tiểu Lư Tiểu Đường, chú ý Diệp Lạc Ô Đề phía sau, đừng để cậu ta chạy, Trục Yên Hà khống chế hướng di chuyển của Diệp Lạc Ô Đề.”
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Mọi người không nên hoảng loạn! Viễn trình tiến lên! Phá hủy điểm phục sinh! Chú ý dưới chân!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Nhu đạo khí công sư bước ra khỏi hàng đi theo viễn trình, ma đạo học giả nào xuất hiện trong tầm nhìn đều dùng kỹ năng bắt lấy! Cận chiến và trung trình tập hỏa những kẻ bị bắt xuống!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Mục sư đứng chính giữa! Để dành CD Đôi Cánh Thiên Sứ! Chờ lệnh của tui!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Tất cả mọi người chuẩn bị, đẩy điểm phục sinh! Không cần lo lắng! Sẽ có người thay mọi người mở đường!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Tui sẽ dẫn mọi người tới thắng lợi!
Gần như cùng lúc ấy, Phong Sơ Yên Mộc thay đổi nòng pháo, hỏa lực tuyến đột nhiên kéo dài, lửa đạn đan xen xô đẩy những khối hộp lơ lửng đến liểng xiểng. Một khoảng trời xanh thẳm, trong chớp mắt bừng lên ngọn lửa.
Giữa tình cảnh hỗn loạn, Lưu Mộc chuẩn xác nhảy lên một khối hộp, phía sau hắn, vài tia sáng đen lướt qua tóc kiếm khách bay đến.
Ánh kiếm đi tới đâu, nguyền rủa như hình với bóng.
Lưu Mộc trở tay, kiếm quang ra khỏi vỏ.
Tam Đoạn Trảm!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: “Tay Nhỏ Lạnh Giá còn sống không?”
Không ai trả lời y, một cột sáng màu trắng thuần khiết kéo về thanh HP tràn đầy nguy cơ.
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: “Trông chừng HP của anh nhé.”
【 đoàn đội 】Tay Nhỏ Lạnh Giá: “Yên tâm.”
Câu này vừa gửi đi, An Văn Dật quả thật có hơi sững sờ.
Khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
Dù là năm người, mười người, trăm người, dù là chiến trường hỗn loạn đến mấy, bóng lưng với cái tên Quân Mạc Tiếu này vẫn luôn ở trong tầm nhìn của cậu.
Dù là ký ức hay không.
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: “Ngoan.”
Sau đó, ghế ngồi của y bị đạp một phát.
Tô Mộc Thu tức giận nói: “Cái tên có mới nới cũ này tui đi kéo chân Vương Kiệt Hi cho cậu, cậu lại đi quyến rũ em gái trị liệu! Chẳng phải đã nói tui là Trương Tân Kiệt duy nhất của cậu hay sao!”
Diệp Tu: “Phải phải phải! Tân Kiệt ngoan, Mắt Bự sắp tới rồi tự bảo vệ mình đi!”
Tô Mộc Thu: “……”
Mịa, càng tức hơn.
Vương Kiệt Hi nói đến là đến, tại một bản đồ có lợi thế lớn như vậy, thân là một ma đạo học giả nhất định không thể để lãng phí.
Liệt Hỏa Diễm Tẫn xông thắng tới điểm phục sinh, không thèm để ý kiếm khách chắn đường.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nào phải kiếm khách bình thường, hắn nếu muốn bắt một người phải bỏ lại mạng, không người nào có thể ngó lơ đường kiếm của hắn.
Kiếm khách dùng Nghênh Phong Nhất Đao Trảm truy kích, ra tay là đại chiêu cấp 75 cực kỳ rực rỡ.
Lưu Tinh Thức!
Ánh kiếm cực nhanh, giữa nền trời trong vắt tựa như mang theo ánh hồng của mặt trời.
Vương Kiệt Hi phản ứng cũng rất nhanh, trong nháy mắt hoàn thành thao tác tránh né, nhưng sau đó, một góc trong tầm nhìn lại đột nhiên xuất hiện một chùm sáng vàng lấp lánh.
Hắn khẽ rùng mình, theo bản năng xoay người lại đi vòng.
Quả nhiên, Lục Tinh Quang Lao rơi xuống, kề sát vạt áo của ma đạo học giả.
Không phải người chơi bình thường.
Kiếm khách thuật sĩ… Lam Vũ!
Trước màn hình, Vương Kiệt Hi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hiếm thấy, nhưng chưa kịp để hắn suy xét tại sao bọn họ lại xuất hiện ở công hội Mưu Đồ Bá Đạo, tất cả kỹ năng của hắn chợt tối xuống.
Hắn dẫm lên một đóa hoa màu trắng thuẩn khiết.
Mục sư… Trương Tân Kiệt?
Chuyện gì thế này?
Đám người này, bộ đang đánh All-Star hả?
66.
Cao Anh Kiệt lúc này cũng không quá thoải mái
Kiếm khách và pháp sư chiến đấu trước mặt mạnh đến khó có thể tưởng tượng, nhưng dù sao cậu cũng không như đội trưởng bay tít ra xa đằng trước, viện trợ sau lưng rất nhanh liền đuổi kịp.
Song, hai người nọ giống như không thèm để ý, quyết tâm phải xử lý cậu trước.
Rất nhanh, cậu phát hiện, đây không phải là ảo giác.
Trọng kiếm và chiến mâu đan xen, hung hãn kéo tới, cậu mơ hồ cảm thấy phong cách này có hơi quen mắt.
Dĩ nhiên, ý nghĩ này không bao gồm pháp sư chiến đấu.
Ra chiêu Hào Long Phá Quân hùng hổ dũng mãnh như vậy, tìm khắp liên minh cũng không thấy người thứ hai.
Trọng kiếm dường như cũng phải ngây người trước thao tác của đồng đội.
Đường Nhu bề ngoài xinh đẹp dịu dàng, thao tác nhưng lại cực kỳ hung mãnh, khác xa một trời một vực với phong cách nhất kích tất sát tựa như rắn độc lạnh lẽo của Lam Vũ. Trên màn hình, pháp sư chiến đấu trong tay cầm chiến mâu, chỉ đứng thẳng giữa đất trời cũng đủ khiến người khác cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của cô!
Vĩnh viễn tiến lên, vĩnh viễn công kích, sinh mệnh nếu vẫn còn, công kích liền vĩnh viễn không bao giờ dừng lại!
Công kích! Công kích! Công kích!
Quanh thân pháp sư chiến đấu bao bọc mấy tầng huyễn văn, khói lửa nổ tung bên người, pháp sư chiến đấu vung chiến mâu, mũi mâu đỏ rực dẫn theo tia lửa đỏ, làm bùng lên ngọn lửa cháy dữ dội!
Hơi thu chiến mâu lại, nhưng không phải là thu tay, mà là một đại chiêu càng thêm hung hãn!
Nộ Long Xuyên Tâm!
Tiếng rồng gầm thét từ chân trời xa truyền tới, rung chuyển trời đất, một bóng mờ sau lưng cô ngưng tụ thành thực thể, rít gào đuổi theo ma đạo học giả vừa bị đẩy bay ——
Phục Long Tường Thiên!
Đường Nhu: “Tiểu Lư!”
Đại chiêu này trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp có thời gian thu chiêu cực dài, ma đạo học giả sau khi bị công kích chạy tới, tranh thủ trạng thái đông cứng trong giây lát, trong nháy mắt triển khai phản kích.
Nhưng rồi, tầm nhìn lại đột ngột biến đổi, ánh kiếm đầy trời như sóng nước cuồn cuộn tràn ra từ sau lưng.
Công kích sau lưng! Lạc Anh Thức!
Chính là trọng kiếm chẳng biết đã biến mất tự khi nào.
Pháp sư chiến đấu trước mắt tựa như dương quang huy hoàng chói chang, trọng kiếm lại tựa như vực sâu thăm thẳm mất hết ánh sáng.
Khi nhìn chằm chằm ngươi hắn không nói một lời, nhưng một khi ra tay chính là nhất kích tất sát!
Cao Anh Kiệt bỗng nhiên bừng tỉnh.
Lam Vũ.
Sau đó, kỹ năng ầm ầm kéo tới.
Bá Toái! Long Nha! Đâm Liên Chớp! Lạc Phượng Trảm! Đấu Phá Sơn Hà!
Cường sát!
Ánh sáng trị liệu sau lưng chưa bao giờ ngừng lại, nhưng thanh HP của ma đạo học giả vẫn như cũ rớt xuống.
Đột nhiên, kỹ năng của kiếm khách bị cắt đứt.
Nghệ Thuật Ám Sát, Tấn Công Chỗ Hiểm.
Như Hình Với Bóng!
Cú Đâm Bão Táp!
Cao Anh Kiệt vui vẻ: “Nhất Phàm ——”
Giọng nói của cậu, khi nhìn thấy thanh HP của người bạn, liền im bặt.
Đỏ.
Cậu ấy rõ ràng vẫn còn ở trong trạng thái bất lợi sau Liều Mình Một Hit.
67.
Kiếm khách phản ứng kịp thời quay người, Kiều Nhất Phàm bị ép lui, thích khách không còn bao nhiêu máu không thể mạnh mẽ chống đỡ nếu đánh chính diện, nhưng kỹ năng thay đổi vị trí của cậu đều đã dùng hết trên đường chạy tới đây, giờ chỉ còn có thể đơn giản tránh né.
Nghe thấy giọng nói của bạn tốt, không cần ngẩng đầu cũng biết cậu ấy đang nghĩ gì: “Không sao, Anh Kiệt, trước quay về nghĩ biện pháp rồi trở lại sau.”
Cao Anh Kiệt sửng sốt, trong tầm nhìn chỉ còn lại pháp sư chiến đấu, rốt cuộc không cân nổi lượng trị liệu khổng lồ sau lưng cậu, thanh HP bắt đầu tăng lên, khống chế liên chiêu cũng xuất hiện đứt đoạn.
Đây không phải là một màn PK không chết không dừng gì cho cam, vấn đề là, Đường Nhu dường như không thèm để tâm tới hậu phương phía sau cậu, vẫn tiếp tục công kích không ngừng.
Cậu biết đây là một cơ hội đáng quý, là đường máu bạn tốt dù đã tàn máu vẫn liều mạng xông pha vạch ra cho cậu.
Nhưng chẳng biết tại sao, cậu lại thấy có chút buồn bã.
Chẳng biết từ bao giờ, Nhất Phàm khi chơi Vinh Quang, đã không còn nở nụ cười.
Cậu biết, đây không phải là do hữu nghị hay nguyên nhân gì khác, chính tại Vi Thảo, thích khách này chính là dùng để hi sinh.
Liều Mình Một Hit của Tro Nguyệt từng ở một trận đấu thường quy không quá quan trọng hung hăng giết chết Mộc Vũ Tranh Phong, cũng chính vì điều này, Kiều Nhất Phàm suýt bị giải ước năm đó, ngoài ý muốn được trao một cơ hội.
Nhưng, câu lạc bộ cũng không cho cậu quá nhiều thời gian.
Chỉ có một năm, lại quan sát một năm.
Bọn họ nhìn thấy hi vọng trên người thiếu niên chưa bao giờ biểu hiện tài năng hơn người này, nhưng hi vọng ấy quá nhỏ bé, không đủ để họ chân chính đưa ra quyết định.
Những gì sau đó chứng minh bọn họ không lầm, một chiêu Liều Mình Một Hit xinh đẹp kia rốt cuộc cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chưa từng xuất hiện thêm một lần nữa.
Cậu, lại một lần nữa đi tới bên miệng vực thẳm.
Kiều Nhất Phàm cảm giác ánh nhìn của mình không còn ổn định, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cầm chuột cũng có chút không chắc.
Rất hồi hộp, có chút buồn nôn, nhưng lại không thể không hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình.
Cậu không thể phạm sai lầm.
Kiều Nhất Phàm chớp mắt một cái, nhìn chăm chú vào màn hình trong thời gian dài khiến đôi mắt cậu hơi khô khốc.
Trọng kiếm rất nhanh liền tìm về tiết tấu, liên kích tấn công không chê vào đâu được.
Cậu biết người này, Lư Hãn Văn, một thiên tài chân chính.
Giống như Anh Kiệt vậy.
Cậu bị ép lui tới mép đảo, dưới chân là một khối hộp màu trắng cuối cùng trước khi rơi xuống.
Cậu nhìn thấy bạn tốt rốt cuộc đột phá phòng tuyến của pháp sư chiến đấu, mấy chùm Ngọn Lửa Thần Thánh dấy lên, mục sư Trung Thảo Đường vì cậu ấy trải ra một con đường về.
Cậu nhìn thấy đỉnh phục sinh Kinh Thành Ảo Tưởng lắc lư trong lửa đạn, khối hộp lơ lửng giữa trời tung bay toán loạn.
Cậu nhìn thấy mỗi người trên chiến trường liên tục gõ “Giết——” trong kênh đoàn đội, nhưng mỗi người dường như đều đang cười.
Cậu nhìn thấy trọng kiếm của kiếm khách thu lại, rồi vặn người đâm ra.
Tiên Nhân Chỉ Lộ, đánh bay.
Đúng vậy, cậu ta thậm chí không cần dùng tới một kỹ năng nào.
Chỉ cần rớt khỏi Kinh Thành Ảo Tưởng từ một độ cao nhất định, là sẽ bị hệ thống ngầm thừa nhận là ngã chết.
Kiều Nhất Phàm đặt tay trên phím tắt kỹ năng Đạp Không Trung, do dự một hồi, cuối cùng vẫn là không ấn xuống.
Kết thúc.
Cậu muốn thở dài, lại cảm thấy làm vậy sẽ phá hỏng bầu không khí, cuối cùng hít một hơi nuốt ngược trở lại.
Đột nhiên, một luồng khí lưu mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, tầm nhìn chợt thay đổi, trong nháy mắt, cậu về tới trên chiến trường.
Một người trang phục kỳ quái đứng trước mặt cậu, một tay cầm ô, một tay đưa ra, rõ ràng là động tác thu chiêu Tróc Vân Thủ của khí công sư.
【 chiến trường 】Quân Mạc Tiếu: “Cũng may là không MISS, nếu không thì mất mặt chết.”
【 chiến trường 】Quân Mạc Tiếu: “Ầy… nói sao đây…”
Kiều Nhất Phàm ngơ ngẩn nhìn màn hình.
Sau lưng người nọ có một chùm sáng trắng bay lên, rơi xuống trên vai cậu.
Trị liệu không thể chữa trị cho phe địch, nhưng chùm sáng này lại giống như có thể xua tan mọi sương mù, dịu dàng khiến người rơi lệ.
Mục sư tóc bạc quay về phía cậu, quơ quơ thập tự giá trong tay như đang chào hỏi.
【 chiến trường 】Quân Mạc Tiếu: “Nhất Phàm, lần cuối cùng cảm thấy ‘Vinh Quang thật thú vị’, là khi nào?”
Lảm nhảm của editor: Diệp Thần, cầm cái xẻng hoàng kim của anh lên, đào Nhất Phàm tiểu thiên sứ về Hưng Hân đi QAQ!!!!!
Diệp Tu: “Văn Châu Mộc Thu, hai người kéo Vương Kiệt Hi được không?”
Tô Mộc Thu ha ha: “Ba Vương Kiệt Hi cũng không đánh chết tui được đâu.”
Dụ Văn Châu thản nhiên: “Anh bây giờ là trị liệu.”
“……” Tô Mộc Thu: “Xem tình huống.”
Khống chế không đủ, ma đạo học giả nếu kiên quyết muốn rời đi, một thuật sĩ cộng một mục sư rất khó ép nghề này ở lại.
Diệp Tu hiển nhiên cũng không ôm hi vọng gì: “Vậy thì thêm cả Thiếu Thiên nữa, nếu có thể thì cố gắng tống tên này về vườn luôn.”
Diệp Tu: “Tiểu Lư Tiểu Đường, chú ý Diệp Lạc Ô Đề phía sau, đừng để cậu ta chạy, Trục Yên Hà khống chế hướng di chuyển của Diệp Lạc Ô Đề.”
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Mọi người không nên hoảng loạn! Viễn trình tiến lên! Phá hủy điểm phục sinh! Chú ý dưới chân!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Nhu đạo khí công sư bước ra khỏi hàng đi theo viễn trình, ma đạo học giả nào xuất hiện trong tầm nhìn đều dùng kỹ năng bắt lấy! Cận chiến và trung trình tập hỏa những kẻ bị bắt xuống!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Mục sư đứng chính giữa! Để dành CD Đôi Cánh Thiên Sứ! Chờ lệnh của tui!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Tất cả mọi người chuẩn bị, đẩy điểm phục sinh! Không cần lo lắng! Sẽ có người thay mọi người mở đường!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: Tui sẽ dẫn mọi người tới thắng lợi!
Gần như cùng lúc ấy, Phong Sơ Yên Mộc thay đổi nòng pháo, hỏa lực tuyến đột nhiên kéo dài, lửa đạn đan xen xô đẩy những khối hộp lơ lửng đến liểng xiểng. Một khoảng trời xanh thẳm, trong chớp mắt bừng lên ngọn lửa.
Giữa tình cảnh hỗn loạn, Lưu Mộc chuẩn xác nhảy lên một khối hộp, phía sau hắn, vài tia sáng đen lướt qua tóc kiếm khách bay đến.
Ánh kiếm đi tới đâu, nguyền rủa như hình với bóng.
Lưu Mộc trở tay, kiếm quang ra khỏi vỏ.
Tam Đoạn Trảm!
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: “Tay Nhỏ Lạnh Giá còn sống không?”
Không ai trả lời y, một cột sáng màu trắng thuần khiết kéo về thanh HP tràn đầy nguy cơ.
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: “Trông chừng HP của anh nhé.”
【 đoàn đội 】Tay Nhỏ Lạnh Giá: “Yên tâm.”
Câu này vừa gửi đi, An Văn Dật quả thật có hơi sững sờ.
Khóe miệng lại nhịn không được cong lên.
Dù là năm người, mười người, trăm người, dù là chiến trường hỗn loạn đến mấy, bóng lưng với cái tên Quân Mạc Tiếu này vẫn luôn ở trong tầm nhìn của cậu.
Dù là ký ức hay không.
【 đoàn đội 】Quân Mạc Tiếu: “Ngoan.”
Sau đó, ghế ngồi của y bị đạp một phát.
Tô Mộc Thu tức giận nói: “Cái tên có mới nới cũ này tui đi kéo chân Vương Kiệt Hi cho cậu, cậu lại đi quyến rũ em gái trị liệu! Chẳng phải đã nói tui là Trương Tân Kiệt duy nhất của cậu hay sao!”
Diệp Tu: “Phải phải phải! Tân Kiệt ngoan, Mắt Bự sắp tới rồi tự bảo vệ mình đi!”
Tô Mộc Thu: “……”
Mịa, càng tức hơn.
Vương Kiệt Hi nói đến là đến, tại một bản đồ có lợi thế lớn như vậy, thân là một ma đạo học giả nhất định không thể để lãng phí.
Liệt Hỏa Diễm Tẫn xông thắng tới điểm phục sinh, không thèm để ý kiếm khách chắn đường.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nào phải kiếm khách bình thường, hắn nếu muốn bắt một người phải bỏ lại mạng, không người nào có thể ngó lơ đường kiếm của hắn.
Kiếm khách dùng Nghênh Phong Nhất Đao Trảm truy kích, ra tay là đại chiêu cấp 75 cực kỳ rực rỡ.
Lưu Tinh Thức!
Ánh kiếm cực nhanh, giữa nền trời trong vắt tựa như mang theo ánh hồng của mặt trời.
Vương Kiệt Hi phản ứng cũng rất nhanh, trong nháy mắt hoàn thành thao tác tránh né, nhưng sau đó, một góc trong tầm nhìn lại đột nhiên xuất hiện một chùm sáng vàng lấp lánh.
Hắn khẽ rùng mình, theo bản năng xoay người lại đi vòng.
Quả nhiên, Lục Tinh Quang Lao rơi xuống, kề sát vạt áo của ma đạo học giả.
Không phải người chơi bình thường.
Kiếm khách thuật sĩ… Lam Vũ!
Trước màn hình, Vương Kiệt Hi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hiếm thấy, nhưng chưa kịp để hắn suy xét tại sao bọn họ lại xuất hiện ở công hội Mưu Đồ Bá Đạo, tất cả kỹ năng của hắn chợt tối xuống.
Hắn dẫm lên một đóa hoa màu trắng thuẩn khiết.
Mục sư… Trương Tân Kiệt?
Chuyện gì thế này?
Đám người này, bộ đang đánh All-Star hả?
66.
Cao Anh Kiệt lúc này cũng không quá thoải mái
Kiếm khách và pháp sư chiến đấu trước mặt mạnh đến khó có thể tưởng tượng, nhưng dù sao cậu cũng không như đội trưởng bay tít ra xa đằng trước, viện trợ sau lưng rất nhanh liền đuổi kịp.
Song, hai người nọ giống như không thèm để ý, quyết tâm phải xử lý cậu trước.
Rất nhanh, cậu phát hiện, đây không phải là ảo giác.
Trọng kiếm và chiến mâu đan xen, hung hãn kéo tới, cậu mơ hồ cảm thấy phong cách này có hơi quen mắt.
Dĩ nhiên, ý nghĩ này không bao gồm pháp sư chiến đấu.
Ra chiêu Hào Long Phá Quân hùng hổ dũng mãnh như vậy, tìm khắp liên minh cũng không thấy người thứ hai.
Trọng kiếm dường như cũng phải ngây người trước thao tác của đồng đội.
Đường Nhu bề ngoài xinh đẹp dịu dàng, thao tác nhưng lại cực kỳ hung mãnh, khác xa một trời một vực với phong cách nhất kích tất sát tựa như rắn độc lạnh lẽo của Lam Vũ. Trên màn hình, pháp sư chiến đấu trong tay cầm chiến mâu, chỉ đứng thẳng giữa đất trời cũng đủ khiến người khác cảm nhận được chiến ý mãnh liệt của cô!
Vĩnh viễn tiến lên, vĩnh viễn công kích, sinh mệnh nếu vẫn còn, công kích liền vĩnh viễn không bao giờ dừng lại!
Công kích! Công kích! Công kích!
Quanh thân pháp sư chiến đấu bao bọc mấy tầng huyễn văn, khói lửa nổ tung bên người, pháp sư chiến đấu vung chiến mâu, mũi mâu đỏ rực dẫn theo tia lửa đỏ, làm bùng lên ngọn lửa cháy dữ dội!
Hơi thu chiến mâu lại, nhưng không phải là thu tay, mà là một đại chiêu càng thêm hung hãn!
Nộ Long Xuyên Tâm!
Tiếng rồng gầm thét từ chân trời xa truyền tới, rung chuyển trời đất, một bóng mờ sau lưng cô ngưng tụ thành thực thể, rít gào đuổi theo ma đạo học giả vừa bị đẩy bay ——
Phục Long Tường Thiên!
Đường Nhu: “Tiểu Lư!”
Đại chiêu này trong mắt tuyển thủ chuyên nghiệp có thời gian thu chiêu cực dài, ma đạo học giả sau khi bị công kích chạy tới, tranh thủ trạng thái đông cứng trong giây lát, trong nháy mắt triển khai phản kích.
Nhưng rồi, tầm nhìn lại đột ngột biến đổi, ánh kiếm đầy trời như sóng nước cuồn cuộn tràn ra từ sau lưng.
Công kích sau lưng! Lạc Anh Thức!
Chính là trọng kiếm chẳng biết đã biến mất tự khi nào.
Pháp sư chiến đấu trước mắt tựa như dương quang huy hoàng chói chang, trọng kiếm lại tựa như vực sâu thăm thẳm mất hết ánh sáng.
Khi nhìn chằm chằm ngươi hắn không nói một lời, nhưng một khi ra tay chính là nhất kích tất sát!
Cao Anh Kiệt bỗng nhiên bừng tỉnh.
Lam Vũ.
Sau đó, kỹ năng ầm ầm kéo tới.
Bá Toái! Long Nha! Đâm Liên Chớp! Lạc Phượng Trảm! Đấu Phá Sơn Hà!
Cường sát!
Ánh sáng trị liệu sau lưng chưa bao giờ ngừng lại, nhưng thanh HP của ma đạo học giả vẫn như cũ rớt xuống.
Đột nhiên, kỹ năng của kiếm khách bị cắt đứt.
Nghệ Thuật Ám Sát, Tấn Công Chỗ Hiểm.
Như Hình Với Bóng!
Cú Đâm Bão Táp!
Cao Anh Kiệt vui vẻ: “Nhất Phàm ——”
Giọng nói của cậu, khi nhìn thấy thanh HP của người bạn, liền im bặt.
Đỏ.
Cậu ấy rõ ràng vẫn còn ở trong trạng thái bất lợi sau Liều Mình Một Hit.
67.
Kiếm khách phản ứng kịp thời quay người, Kiều Nhất Phàm bị ép lui, thích khách không còn bao nhiêu máu không thể mạnh mẽ chống đỡ nếu đánh chính diện, nhưng kỹ năng thay đổi vị trí của cậu đều đã dùng hết trên đường chạy tới đây, giờ chỉ còn có thể đơn giản tránh né.
Nghe thấy giọng nói của bạn tốt, không cần ngẩng đầu cũng biết cậu ấy đang nghĩ gì: “Không sao, Anh Kiệt, trước quay về nghĩ biện pháp rồi trở lại sau.”
Cao Anh Kiệt sửng sốt, trong tầm nhìn chỉ còn lại pháp sư chiến đấu, rốt cuộc không cân nổi lượng trị liệu khổng lồ sau lưng cậu, thanh HP bắt đầu tăng lên, khống chế liên chiêu cũng xuất hiện đứt đoạn.
Đây không phải là một màn PK không chết không dừng gì cho cam, vấn đề là, Đường Nhu dường như không thèm để tâm tới hậu phương phía sau cậu, vẫn tiếp tục công kích không ngừng.
Cậu biết đây là một cơ hội đáng quý, là đường máu bạn tốt dù đã tàn máu vẫn liều mạng xông pha vạch ra cho cậu.
Nhưng chẳng biết tại sao, cậu lại thấy có chút buồn bã.
Chẳng biết từ bao giờ, Nhất Phàm khi chơi Vinh Quang, đã không còn nở nụ cười.
Cậu biết, đây không phải là do hữu nghị hay nguyên nhân gì khác, chính tại Vi Thảo, thích khách này chính là dùng để hi sinh.
Liều Mình Một Hit của Tro Nguyệt từng ở một trận đấu thường quy không quá quan trọng hung hăng giết chết Mộc Vũ Tranh Phong, cũng chính vì điều này, Kiều Nhất Phàm suýt bị giải ước năm đó, ngoài ý muốn được trao một cơ hội.
Nhưng, câu lạc bộ cũng không cho cậu quá nhiều thời gian.
Chỉ có một năm, lại quan sát một năm.
Bọn họ nhìn thấy hi vọng trên người thiếu niên chưa bao giờ biểu hiện tài năng hơn người này, nhưng hi vọng ấy quá nhỏ bé, không đủ để họ chân chính đưa ra quyết định.
Những gì sau đó chứng minh bọn họ không lầm, một chiêu Liều Mình Một Hit xinh đẹp kia rốt cuộc cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, chưa từng xuất hiện thêm một lần nữa.
Cậu, lại một lần nữa đi tới bên miệng vực thẳm.
Kiều Nhất Phàm cảm giác ánh nhìn của mình không còn ổn định, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, cầm chuột cũng có chút không chắc.
Rất hồi hộp, có chút buồn nôn, nhưng lại không thể không hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình.
Cậu không thể phạm sai lầm.
Kiều Nhất Phàm chớp mắt một cái, nhìn chăm chú vào màn hình trong thời gian dài khiến đôi mắt cậu hơi khô khốc.
Trọng kiếm rất nhanh liền tìm về tiết tấu, liên kích tấn công không chê vào đâu được.
Cậu biết người này, Lư Hãn Văn, một thiên tài chân chính.
Giống như Anh Kiệt vậy.
Cậu bị ép lui tới mép đảo, dưới chân là một khối hộp màu trắng cuối cùng trước khi rơi xuống.
Cậu nhìn thấy bạn tốt rốt cuộc đột phá phòng tuyến của pháp sư chiến đấu, mấy chùm Ngọn Lửa Thần Thánh dấy lên, mục sư Trung Thảo Đường vì cậu ấy trải ra một con đường về.
Cậu nhìn thấy đỉnh phục sinh Kinh Thành Ảo Tưởng lắc lư trong lửa đạn, khối hộp lơ lửng giữa trời tung bay toán loạn.
Cậu nhìn thấy mỗi người trên chiến trường liên tục gõ “Giết——” trong kênh đoàn đội, nhưng mỗi người dường như đều đang cười.
Cậu nhìn thấy trọng kiếm của kiếm khách thu lại, rồi vặn người đâm ra.
Tiên Nhân Chỉ Lộ, đánh bay.
Đúng vậy, cậu ta thậm chí không cần dùng tới một kỹ năng nào.
Chỉ cần rớt khỏi Kinh Thành Ảo Tưởng từ một độ cao nhất định, là sẽ bị hệ thống ngầm thừa nhận là ngã chết.
Kiều Nhất Phàm đặt tay trên phím tắt kỹ năng Đạp Không Trung, do dự một hồi, cuối cùng vẫn là không ấn xuống.
Kết thúc.
Cậu muốn thở dài, lại cảm thấy làm vậy sẽ phá hỏng bầu không khí, cuối cùng hít một hơi nuốt ngược trở lại.
Đột nhiên, một luồng khí lưu mạnh mẽ bao bọc lấy cậu, tầm nhìn chợt thay đổi, trong nháy mắt, cậu về tới trên chiến trường.
Một người trang phục kỳ quái đứng trước mặt cậu, một tay cầm ô, một tay đưa ra, rõ ràng là động tác thu chiêu Tróc Vân Thủ của khí công sư.
【 chiến trường 】Quân Mạc Tiếu: “Cũng may là không MISS, nếu không thì mất mặt chết.”
【 chiến trường 】Quân Mạc Tiếu: “Ầy… nói sao đây…”
Kiều Nhất Phàm ngơ ngẩn nhìn màn hình.
Sau lưng người nọ có một chùm sáng trắng bay lên, rơi xuống trên vai cậu.
Trị liệu không thể chữa trị cho phe địch, nhưng chùm sáng này lại giống như có thể xua tan mọi sương mù, dịu dàng khiến người rơi lệ.
Mục sư tóc bạc quay về phía cậu, quơ quơ thập tự giá trong tay như đang chào hỏi.
【 chiến trường 】Quân Mạc Tiếu: “Nhất Phàm, lần cuối cùng cảm thấy ‘Vinh Quang thật thú vị’, là khi nào?”
Lảm nhảm của editor: Diệp Thần, cầm cái xẻng hoàng kim của anh lên, đào Nhất Phàm tiểu thiên sứ về Hưng Hân đi QAQ!!!!!
Last edited: