Lục địa Aden.
Kỷ nguyên II.
Một mục sư trẻ tuổi khoác trên mình chiếc áo bào Divine xanh ngọc viền trắng, thở dốc chạy luồn qua rặng san hô chi chít cao bằng đầu người của Biển Bào Tử. Sau lưng hắn là con nhện khổng lồ Tarantula hung hãn kéo tám cẳng chân nhanh nhẹn đuổi theo, thực lực không khỏi quá chênh lệch. Nó giẫm lên đám san hô trắng dã, dễ dàng rút ngắn khoảng cách với mục sư, mục sư thấy vậy bèn đứng lại, giơ lên gậy phép trong tay bắt đầu ngâm xướng. Xung quanh con nhện Tarantula bỗng hiện lên một vòng tròn ma pháp, mặt đất bên dưới ùn ùn chồm dậy giữ chặt lấy tám chân nó, nhện khổng lồ rít lên giãy dụa nhìn con mồi đã ở sát bên mà không cách nào rướn tới. Mục sư trẻ tuổi kia lập tức rút ra một thanh giáo dài, ở cách con nhện chỉ mấy bước chân, vung mũi giáo vạt chân nó. Thế nhưng sức lực của một pháp sư Tinh linh có tính là bao, dã tràng xe cát, chỉ đổi lấy giận dữ từ đối thủ to gấp ba lần mình khi Phép Trói Buộc càng lúc càng nhạt dần.
Mục sư thở hồng hộc, liếc nhìn màu đất dưới chân con nhện, cắn răng quay đầu bỏ chạy. Hôm nay dường như không phải ngày may mắn của hắn, hoặc lớp sương mù dày đặc của Biển Bào Tử đã che khuất tầm mắt thần Ánh sáng khỏi đứa con cao quý mà chật vật của ngài, góc áo bào thêu hoa văn gợn sóng vướng vào một cụm san hô, hắn ngã sóng xoài. Hắn lồm cồm bò dậy, vội vã rút ra cây gậy phép lúc nãy, hai tay giơ lên đỉnh đầu.
“Haran!”
Vầng ký tự màu vàng sáng như bật ra từ lòng đất, bao phủ lấy mục sư trẻ tuổi. Không chỉ tốc độ thi phép quá nhanh, chỉ riêng phép thuật bậc này đã là kỳ cảnh trên cả lục địa. Tiếc thay xung quanh chỉ có tiếng gió u uẩn, một vùng rộng khoát trải dài không bóng người nào có thể chiêm ngưỡng. Mục sư không quay đầu nhìn con nhện đang giơ cao hai chiếc chân đầy lông xù xì về phía mình mà tiếp tục chạy, chênh lệch hình thể khiến hắn khó thoát cú cào dữ dội trên lưng. Hắn chúi người về phía trước, da thịt đau rát như kêu gào chất vấn lý trí. Một kẻ cả đời chỉ biết cầu nguyện, ban phước lành cùng chữa trị, hắn sính cái gì, sính cái gì để tự đưa mình vào mưa máu gió tanh?
Không, hắn tự nói với chính mình, tính mạng không đáng ngại. Dù con nhện khổng lồ kia có đuổi theo hắn chạy khắp nửa vùng biển này, pháp lực chữa thương bậc nhất lục địa cũng sẽ cứu hắn, cho hắn sức lực tiếp tục oằn mình chịu đựng đau đớn.
Phải, hắn không cam tâm, hắn chưa muốn bỏ cuộc.
“Xoảng!”
Một chiếc bình thủy tinh bay ra, chạm đất vỡ toang. Con nhện Tarantula bừng lên dữ dội, nếu ở nơi khác, có lẽ đã là một màu đỏ rực, song thứ ánh sáng bị đè nén của Biển Bào Tử đã biến tất cả trở nên xám xịt. Uy lực của phép thuật lửa không vì vẻ ngoài yếu ớt mà giảm một phân nửa hào, nhện khổng lồ rít gào vì bỏng, nhưng vẫn kiên quyết không bỏ con mồi trước mặt. Người ném bình đâu phải hạng tầm thường, chỉ nghe hai tiếng xoảng xoảng liên tiếp vang lên, băng lửa hai tầng thêm acid khoét qua lớp lông dày ăn vào khoeo xương khẳng khiu, rút cạn sinh lực của sinh vật đáng thương, nó chỉ kịp cào mục sư mấy nhát cuối cùng trước khi co giật và chết trong rủ gục.
Mục sư trẻ tuổi cúi gằm mặt ôm cánh tay bị thương, nhỏ giọng gọi: "Tộc chủ!"
Cũng không màng chữa trị cho bản thân mình.
Giọng của Vương Bất Lưu Hành ôn hòa cất lên bên tai: "Đông Trùng Hạ Thảo, đây không phải nơi dành cho ngươi."
Đông Trùng Hạ Thảo ấm ức thốt lên: "Biển Bào Tử cũng không phải nơi dành cho Vi Thảo!"
Tiếng hắn vọng vang giữa vùng đất bằng chẳng có núi đồi, rất nhanh bị tiếng lặng im của hoang vu nuốt chửng.
Khác với cái tên, Biển Bào Tử không có nước. Từng là một trong những chiến trường ác liệt nhất của thuở hồng hoang, nó nay đã bị bỏ phế với tầng môi trường tàn hại và giẫm đạp bởi hằng hà những phép thuật hắc ám. Nơi này chẳng có cái gì ngoài lũ sinh vật khổng lồ. Rễ cây khổng lồ giắt qua đầu người, phóng mắt không thấy điểm cuối. Nấm khổng lồ cao vút như cổ thụ, những con nhện khổng lồ với thân mình loang lổ thi ban. Không khí là màn sương mù dày đặc bị đè nén trong một cái bọc của pháp thuật cấm cố, ánh mặt trời rực rỡ nhất của trưa hè cũng chỉ là những tia sáng lẻ loi đủ để soi rọi, thậm chí, bàn tay của bóng đêm cũng chẳng thể xâm chiếm bầu trời nơi này. Quanh năm u ám, đêm ngày bất phân, không một sự sống quanh những rặng san hô trắng dã.
"Cỏ không thể mọc ở Biển Bào Tử." Đông Trùng Hạ Thảo nhìn tộc chủ Vi Thảo, nói.
Vương Bất Lưu Hành nhìn vào mắt hắn, thở dài. Hắn khuỵu một chân ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy bàn tay đang run lên bần bật của thiếu niên, một tay móc thuốc trị thương luôn mang theo bên người, giúp hắn thoa lên vùng da lộ ngoài vải áo bào rách, từ tốn nói: "Do ta không đủ mạnh, mới để Bách Hoa đánh đuổi cả tộc..."
Hắn chưa nói hết, Đông Trùng Hạ Thảo đã vội ngắt ngang: "Không, không phải do ngài, tộc chủ. Bách Hoa có đến hai kẻ đáng ghét, mà ngài chỉ có một mục sư bất tài là ta. Trói gà không chặt, không biết giết người, một con Tarantula cũng có thể bức ta đến thế này, lấy gì trợ ngài tiêu diệt Bách Hoa!"
Vương Bất Lưu Hành khe khẽ siết tay. Trước mặt hắn là một mục sư, bảo bối vô giá nhất mà mỗi thế lực có thể có được, nhưng bảo bối này đang tự khinh bỉ sứ mệnh bản thân, không mảy may nhắc tới vị thế thiên tài ngàn năm có một mà chư thần đã ban cho hắn tự lúc sinh ra. Nghịch lý do đâu? Chỉ bởi cả một thế hệ chiến binh Vi Thảo đều không xây nổi tường thành vững chãi chắn trước mặt hắn, để hắn một người vốn nên đứng ở hậu phương lại dấn thân ra tiền tuyến, tự nguyện gánh chịu nỗi đau xác thịt.
"Vùng biển chết tiệt này quá khắc nghiệt, tộc dân, những đứa trẻ của chúng ta ngày ngày nhặt từng chiếc rễ khô bỏ bụng..." Hắn vẫn đứng đó lải nhải tự trách.
Vương Bất Lưu Hành mỉm cười, "Ngươi cũng là một đứa nhỏ." Hắn hiền từ vuốt tóc hắn, "Con trai, chúng ta rất nhanh sẽ rời khỏi đây. Vi Thảo sẽ quay về, giành lại những thứ thuộc về mình."
Nói tới lời này, hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía sau, gương mặt vốn vương mấy phần tuổi tác bỗng chốc ánh lên hi vọng. Đông Trùng Hạ Thảo theo ánh mắt hắn tìm thấy thiếu niên yên tĩnh đứng cách mấy bước từ nãy đến giờ, quay đầu hừ khẽ một tiếng, hừ xong chợt nghĩ Vương Bất Lưu Hành vẫn còn bên cạnh, lại hậm hực quay đầu về.
Vương Bất Lưu Hành sao không phát hiện thái độ nho nhỏ của hắn, nụ cười càng đậm, đứng dậy nói với thiếu niên sau lưng: "Ngươi đưa Đông Trùng Hạ Thảo về ổ, ta đi biển Bắc tìm ít nhánh khô chiết thuốc."
Thiếu niên gật đầu nói vâng, đợi hắn đi rồi, quay qua liền thấy Đông Trùng Hạ Thảo bắn tới mình một ánh mắt căm giận. Hắn không quá để tâm, kéo chổi xoay lưng định đi, bỗng nghe sau lưng có tiếng nói:
“Ngươi phải chăng rất muốn cười ta, Vương Bất Lưu Hành đệ Nhị?”
Hai chữ "đệ Nhị" bị gằn ở cuối hàm răng như thù truyền kiếp. Thiếu niên bị hắn gọi bằng đầy đủ họ tên quay đầu, một đường đi thẳng tới trước mặt hắn. Bản năng của một pháp sư, nhất là trị liệu, khiến cho Đông Trùng Hạ Thảo sợ hãi suýt thì lùi về, sực nhớ đây là người mình căm ghét, bèn ưỡn ngực mím môi nhìn thẳng đối phương, ngờ đâu đối phương không làm gì hắn, chỉ xòe tay ra, trong tay có cầm một vật.
Búa phép Bilbo.
"Ngươi ra đây săn quái vật, không phải chỉ mới một ngày đúng không?" Thiếu niên Vương Bất Lưu Hành cất tiếng.
Đông Trùng Hạ Thảo không biết hắn muốn ám chỉ điều gì, chột dạ không trả lời, âm ỉ chợt nghĩ chẳng lẽ tên này theo dõi ta, báo với tộc chủ, ta mới bị bắt quả tang hôm nay. Nhưng còn chưa chờ hắn hưng binh vấn tội, đã nghe Vương Bất Lưu Hành nói tiếp:
"Ta có quan sát lối đánh của ngươi."
Đông Trùng Hạ Thảo sửng sốt.
Hắn quan sát hắn từ đầu đến cuối, có lẽ suốt mấy ngày nay, nhưng một lần cũng không ra tay cứu trợ?
Lý nào lại thế. Đông Trùng Hạ Thảo càng thêm căm tức, quên bẵng cả việc mình đi săn trộm vốn là đáng phạt. Trong lòng chỉ lo mắng nhiếc: Chỉ cần trong tay có một tấc sắt, có ai sẽ không liều mạng bảo vệ mục sư, Vương Bất Lưu Hành ngươi tên khốn nạn đệ Nhị, tư cách như ngươi làm sao xứng đáng làm chủ tộc đời kế tiếp của toàn Vi Thảo?
Hắn tức giận trừng mắt với Vương Bất Lưu Hành, Vương Bất Lưu Hành làm như không thấy, tự mình nói tiếp của mình.
"Ý nghĩ không tệ, chỉ là vũ khí có điểm bất cập."
Đông Trùng Hạ Thảo ngạc nhiên tròn mắt. Ánh nhìn không tự chủ rơi xuống vật trong tay hắn đang cầm.
Bilbo là cây búa phép trứ danh cấp C, từng là vũ khí bất ly thân của đại kỵ sĩ Độc Hoạt từ những ngày Vi Thảo còn lăn lộn gầy dựng thế lực ở Phế Tích Đau Khổ. Kỵ sĩ là một trong hai quân đoàn chủ lực của Vi Thảo, bọn hắn không thiếu nhất là búa rìu. Búa phép không những có thể đi kèm khiên chắn, còn cân bằng cả sức mạnh vật lý lẫn phép thuật.
Sức mạnh vật lý, lẫn phép thuật. Món vũ khí quá thích hợp cho một mục sư tự vệ, chỉ là từ trước tới giờ, mục sư hiếm khi nào cần tự vệ.
Đông Trùng Hạ Thảo sững người.
Hắn đã hiểu ý Vương Bất Lưu Hành.
Hắn muốn vượt giới hạn bản thân, không muốn chỉ làm một mục sư đứng phía sau hồi máu, Vương Bất Lưu Hành I và II đều thấy trong mắt, nhưng khi Vương Bất Lưu Hành I cố gắng gia cố lực lượng bảo hộ trước mặt hắn, Vương Bất Lưu Hành II – thiếu niên cùng thế hệ được chỉ định làm người lãnh đạo kế tiếp của Vi Thảo tộc – lại đưa cho hắn một món vũ khí, cổ vũ hắn trở nên mạnh hơn.
Bọn hắn đều không biết, thời khắc này đánh dấu cho bước khởi đầu của Subclass. Nhiều năm về sau, Đông Trùng Hạ Thảo trở thành kẻ viết nên một trang mực mới trong biên niên sử của kỷ hỗn mang, mở ra thời đại của các anh hùng lột xác tu tập nhiều hướng song song. Thuật Cưỡi Chổi mà Tháp Ngà nghiên cứu ra có thể được học bởi bất kỳ ma đạo học giả nào trên toàn lục địa chứ không riêng gì Vi Thảo, nhưng suốt mười kỷ nguyên trôi qua, vẫn chỉ duy nhất một cái tên Đông Trùng Hạ Thảo được ghi trên trụ đá Olympic cho tước vị Anh hùng Tối cao của cả hai dòng: mục sư và sứ giả thủ hộ.
"Đông Trùng Hạ Thảo," Thiếu niên nói, ánh mắt phiêu đãng theo những bong bóng bào tử khổng lồ lấp lánh màu cầu vồng bay lửng lơ giữa màn sương xám xịt, “Cỏ không thể mọc ở Biển Bào Tử.”
Đông Trùng Hạ Thảo im lặng.
Vương Bất Lưu Hành nhìn thẳng vào đôi mắt đã chịu ngước lên với mình, “Vi Thảo chắc chắn sẽ không chôn chân ở Biển Bào Tử này. Nhưng khi ra đến bên ngoài, nếu không mạnh hơn Bá Đồ, Bách Hoa, hay thậm chí là Gia Thế, chúng ta cũng sẽ không có đường sống.”
Thiên tài là chưa đủ. Trong đám xác chết lót đường cho những chủ thành hung ác và khát máu kia, có biết bao nhiêu kẻ, đã từng là thiên tài?