Bài viết này đã đăng trên FB, nhưng vẫn đăng lại ở đây để không lạc trôi.
Gần đây trên Lofter có cãi nhau khá lớn trong giới đồng nhân Song Hoa, liên quan đến 2 vụ việc được cho là bôi nhọ Trương Giai Lạc. Đáng buồn hơn, nó xảy ra vào đúng thời điểm này, sắp đến sinh nhật Trương Giai Lạc, đúng năm này, 2018, năm mà Song Hoa cùng nhau lần đầu tiên tiến vào chung kết, cũng là lần cuối cùng.
Chuyện quá đau buồn, ngày ngày đều đập vào mắt. Tóm lại điều khiến nhân thần cộng phẫn, là bởi gần đây có đồng nhân viết về Trương Giai Lạc quá OOC đến mức nghiêm trọng, được cho là "đã hèn hạ hóa nhân vật". Đáng nói hơn, truyện này còn được đề cử bởi một tên tuổi khác. Trương Giai Lạc là một nhân vật chúng ta cùng yêu, nếu anh ấy bị sỉ nhục, quả thật rất đáng lên án, tuy nhiên truyện kia L không đọc, không thể phán bừa cũng không dám loạn đưa thông tin. Chỉ nhân đó, nói về một việc hoàn toàn tương tự.
Tính đến lúc này Toàn Chức Cao Thủ đã hoàn khá lâu, nhưng có không ít đồng nhân được viết và gây tiếng vang ngay từ khi truyện chưa hoàn, do đó vấn đề OOC là không thể tránh khỏi, cũng không thể trách. Điều đáng nói tới, là sức ảnh hưởng của nó đến phần đông người đọc.
Một tác giả có tên tuổi vào bậc nhất trong giới đồng nhân Song Hoa, từng viết một đoản nói rằng "Tôn Triết Bình rời khỏi Bách Hoa mà đi chứ không chịu ở lại làm các công việc khác để giúp chiến đội, là vì anh ấy sợ rằng có một ngày mình sẽ ganh tỵ với Trương Giai Lạc". Khoan hãy bàn tới nhận định này phi lý thế nào, L hoàn toàn có thể hiểu nếu đoản này được viết khi chính văn chưa viết xong. Khả năng đó rất cao, bởi:
1. Lofter của tác giả này được lập sau khi cô ấy bắt đầu viết Song Hoa ở một nơi khác rất lâu, nên ngày đăng khả năng không đúng, vì có thể là đăng lại.
2. Những truyện tác giả này đang viết hiện nay đều thể hiện một cách nhìn khác hẳn với đoản nêu trên, cho thấy một sự tôn trọng tuyệt đối của cô dành cho Đại Tôn, cũng cho thấy anh là nhân vật cô yêu kính nhất trong Toàn Chức. Có thể là vì về sau cô đã thay đổi cách nghĩ, có thể là vì đến lúc này truyện mới hoàn và nhân vật mới hiện ra trọn vẹn và đầy đủ trước mắt cô.
Hiện nay cô là một người L rất tôn kính. Nhưng đoản nêu trên đã gây một tiếng vang rất lớn trong giới đồng nhân khi nó ra đời. Một tác giả khác cũng nổi tiếng từ giai đoạn sớm, đã viết đồng nhân cho thấy sự hằn học rõ ràng của cô đối với Tôn Triết Bình, cũng ở vào giai đoạn Tôn Triết Bình rời Bách Hoa vì chấn thương và không thể quay lại do chấn thương không lành. Kỳ dị thay, convert/bản dịch của các truyện này được đăng một cách có chọn lọc ở fandom Toàn Chức Việt. Cũng như cách các tay bút Lofter hiện đang lên án, những "đồng nhân hay" này nếu tiếp tục tồn tại và được đề cử, sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đến cách người đọc mới nhìn về nhân vật Tôn Triết Bình. Trong khi không thiếu đồng nhân hướng nguyên tác viết về cùng một câu chuyện, cùng một vấn đề, thậm chí, danh tiếng còn lớn hơn.
Kỳ thực, bất kỳ ai nếu đã đọc qua trận Bá Đồ vs Hưng Hân, chính xác là chương "Chân Bách Hoa", đều biết rõ lý do thật sự Tôn Triết Bình ra đi, cũng như cách nhìn yêu thương và tôn trọng tuyệt đối của anh về người bạn thân, người đội phó, cũng là người kế nhiệm đã cùng mình xây nên giấc mơ Vinh Quang. Không chỉ riêng Tôn Triết Bình hay Trương Giai Lạc, mỗi một nhân vật của Toàn Chức, dù đến với Vinh Quang bởi giấc mơ quán quân, tinh thần thể thao hay bất kỳ lý tưởng riêng nào, đều đã được Hồ Điệp Lam xây dựng với nhân cách vô cùng tốt đẹp, suy nghĩ thiện mỹ và đều hướng đến tinh thần tích cực. Vì sao lại có người muốn dùng suy nghĩ đời thường và hèn hạ của mình để áp đặt vào họ? Song Hoa hai người, dù có yêu nhau như chúng ta tưởng tượng, hoặc chỉ là bạn bè thân thiết, đều là sự tồn tại quan trọng nhất trong đời nhau, vì sao lại có người nhân danh mình là fan của một trong hai người mà xấu xí hóa người còn lại?
L từng nhìn thấy nhiều người lên án việc ủng hộ các đồng nhân viết Trương Giai Lạc manh và hường, nhưng hầu hết cả người lên án lẫn người thích đọc thể loại đồng nhân đó đều đồng thuận với nhau rằng Trương Giai Lạc là một người đàn ông mạnh mẽ, độc lập và kiên cường, một tuyển thủ eSport cực kỳ đáng kính, lý do viết Song Hoa manh và hường, chẳng qua vì cảm giác muốn bù đắp cho những gánh nặng và gian khổ Trương Giai Lạc đã vượt qua. Ngốc bạch ngọt nơi nào mà không có, chẳng ngoài một phương thức thể hiện tình yêu thương đối với nhân vật. Hôm nay giới Song Hoa dậy sóng vì trường hợp Trương Giai Lạc bị "hèn hạ hóa", là do sự OOC nặng và theo chiều hướng gây phẫn nộ hơn như thế rất nhiều. Và đó cũng là lý do khiến nỗi đau của L nhức nhối hơn bao giờ hết khi nhớ đến những đồng nhân đã, tương tự, “hèn hạ hóa” Tôn Triết Bình, lại được đề cử như những “đồng nhân đáng đọc”.
Có lẽ khi bạn yêu một nhân vật, bạn sẽ quên mất người khác cũng yêu một nhân vật khác như thế nào. Fan của Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm, Dụ Văn Châu, Tôn Triết Bình, Tô Mộc Thu rất nhiều, rất rất nhiều, đến sinh nhật họ bấm like ba ngày cũng không hết. Người quen đọc đồng nhân ắt sẽ từng đọc qua các truyện viết trên cương vị fan, tỷ như sinh nhật Tôn Triết Bình năm ngoái, có một truyện viết rằng: Tôi là fan của đội trưởng Bách Hoa, vì anh mà yêu eSport, vì anh mà làm phóng viên eSport, khi anh đi rồi, cũng vẫn cố gắng lăn lộn trong giới này, chờ anh một ngày quay về, chờ mãi chờ mãi đến mỏi mòn, rồi cũng quit, nhưng hôm nay anh về rồi, tuy không về Bách Hoa, nhưng anh vẫn là anh, vẫn lối đánh đó vẫn ý chí đó chưa từng thay đổi, tấm thẻ hành nghề của tôi đâu rồi nhỉ, xách lên và tiếp tục theo chân Nghĩa Trảm đi nào.
L đã khóc như một đứa trẻ khi đọc đoản đó, bởi L chưa bao giờ ghét fan Bách Hoa, bởi L cũng là một người đã chờ đợi mỏi mòn, từng và vẫn đang chờ một team DotA mà mình yêu, các tuyển thủ mà mình yêu tái hợp quay về giới chuyên nghiệp, đến nay đã 10 năm, thậm chí họ bị vu cáo bán độ, bị chê cười vì hào quang vương giả ngày xưa nay đã bị hậu bối lấn át hoàn toàn, vẫn không nguôi hi vọng và chờ đợi.
L từng đọc một đoạn thế này: Thời gian anh xa chúng tôi, đã vượt quá cả thời gian anh đến bên chúng tôi. Nhiều năm mong được nhìn thấy anh trong trận, đánh lối đánh đó một lần sau cùng, nhưng anh ấy đã không còn xuất hiện nữa, fan chúng tôi ngay cả anh ấy sống có tốt hay không cũng không biết.
Nếu là fan Diệp, bạn sẽ rơi nước mắt không nếu biết mình vĩnh viễn không nhìn thấy Diệp Tu nữa? Nếu là fan Bách Hoa, bạn sẽ rơi nước mắt không nếu vĩnh viễn không thấy đấu pháp Bách Hoa nữa?
Nếu đó là Diệp Tu, đó là Trương Giai Lạc, đó là Ngụy Sâm những người đã từng giải nghệ, hoặc Lâm Kính Ngôn nếu không có Bá Đồ vươn tay ra đón, hoặc Phương Duệ nếu không có Hưng Hân là nơi anh thực sự thuộc về, hoặc Tô Mộc Thu, nhận được sự hả hê đến từ fan người khác khi nói về cái chết của anh. Fan của những người này, đều không ít. Bạn nghĩ thế nào đây, nếu là nhân vật bạn yêu.
Hoặc thậm chí là những thần tượng ngoài đời thực của bạn. Như team mà Lá kể trên. Ba năm liên tiếp vô địch giải thế giới ở những ngày đầu tiên nhất của Thể Thao Điện Tử, sáng tạo ra vô số chiến thuật, đấu pháp, bao nhiêu huyền thoại. Từng được tôn kính là “vua của DotA”. Nay bị vu cáo bởi một trang DotA vào loại lớn nhất Việt Nam hiện tại. Ở cương vị fan của họ, chứng kiến những gì họ đã trải qua và tạo ra, cảm thấy thế nào, hẳn không cần nói cũng biết.
Đồng nhân hay còn nhiều lắm, cuộc đời cũng không thiếu những người phi thường, nếu không lấy đâu ra thần tượng cho chúng ta ngưỡng vọng? Đồng nhân hướng nguyên tác viết nên những năm rực rỡ của thời đại các thần, của một Gia Thế còn Diệp Thu, một Bách Hoa đủ Song Hoa, một Hô Khiếu có Đường Tam Đả dũng mãnh đáng đọc hơn so với những đồng nhân mượn cớ “viết nên mặt trái đời thường của đại thần” để bôi nhọ nhân vật, dù có viết tốt đến mức nào. Fandom Việt không lớn như bên Trung, L muốn kiếm một cái hội Song Hoa only cũng không có, càng khỏi nói chung tay lên án cái gì.
Muốn viết thế này đã rất rất lâu, nhưng vì tôn trọng cách nhìn của mỗi người, hơn nữa cũng đã thấy rất nhiều OOC đáng yêu viết và rec bởi fan/anti, thực sự không đáng để nặng lời. Cho nên nhân chuyện lần này, viết để nhẹ lòng, không phải gây war, chỉ hi vọng góp chút gì vào việc ít đi một người nghĩ xấu cho nhân vật mà L yêu. Vọng mọi người nếu đọc thấy những đồng nhân nêu trên, hãy biết rằng Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc hoàn toàn không như các truyện đó đã miêu tả.
Tôn Triết Bình là một tuyển thủ eSport chuyên nghiệp, thi đấu game Vinh Quang. Anh thành lập chiến đội Bách Hoa, gia nhập liên minh vào mùa giải thứ 2, vào tứ kết cùng năm với vị thế chiến đội đứng nhì vòng bảng tính điểm, là một trong các chiến đội mới mạnh nhất trong lịch sử. Mùa giải thứ 3 tức năm thứ hai gia nhập liên minh, anh đưa một chiến đội lập nên từ tay trắng vào đến chung kết, dừng bước với á quân. Mùa giải thứ 5 anh giải nghệ vì chấn thương tay. Trong suốt thời gian thi đấu, ngoài những thành tích của chiến đội do anh dẫn dắt, cá nhân anh có những thành tích rực rỡ. Người có mắt nhìn toàn cục tốt nhất vào thời điểm mới ra mắt, đệ nhất cuồng kiếm, người đưa hình thức át chủ bài đôi vào liên minh, hai năm giành giải hợp tác tốt nhất, trình di chuyển hàng đầu, phong cách đánh hổ báo đặc trưng đưa nghề cuồng kiếm lên đỉnh cao, sáng tạo ra một đấu pháp không thể tái dựng bởi bất kỳ ai khác. Chấn thương tay của anh đến bởi phong cách đánh này, là vô phương tránh khỏi bởi gánh nặng chiến đội trên vai quá lớn. Anh ra đi bởi với tính cách của mình, sợ rằng sẽ phát điên khi nhìn thấy thời điểm chiến đội cần mình nhất, mình lại không thể cầm chuột. Sau rất nhiều năm giải nghệ và hoàn toàn không được cọ xát trong các giải đấu trình độ đỉnh cấp, anh vẫn duy trì thực lực thuộc vào hàng ngũ đại thần hạng A. Làm người dứt khoát và khắt khe với bản thân, nhưng lại nặng lòng với bạn cũ, lòng yêu game vẫn cháy và trái tim khát khao được vào trận chưa bao giờ ngừng đập. Giúp đỡ Hưng Hân không cần hồi báo, mấu chốt đấu pháp cũng dám truyền dạy hậu bối, dõi theo Hưng Hân, vĩnh viễn dõi theo bước chân Trương Giai Lạc suốt bao năm, một cách âm thầm, một cách lặng lẽ, từ dưới khán đài.
Cho đến tận phút cuối cũng không ai biết điều ấy, kể cả Trương Giai Lạc.
Hai vị tuyển thủ chuyên nghiệp này không quay lưng với game bởi bất kỳ đê hèn nào của đời thường, thậm chí càng không bởi yêu nhau. Game và quán quân là tín niệm tối cao trong đời họ, "quan trọng hơn hết thảy mọi thứ". Họ cũng như bất kỳ vận động viên nào khác ngoài đời thực đã trả giá mồ hôi và nước mắt, cũng như toàn bộ thanh xuân của mình, cho thể thao. Họ hoàn toàn xứng đáng đáng để chúng ta nhìn vào với tất cả lòng tôn kính.