Một trong những fanfic hướng nguyên nổi đình đám đời đầu, gần như tất cả các thành viên của Lam Vũ đều góp mặt, đã được làm thành kịch truyền thanh (phần 1 & phần 2). “Thanh gia” có nghĩa là tốt đẹp, tùy theo muốn dịch tựa như nào cũng được.
Tác giả: Hải Nguyệt Hư Không 海月虚空
Độ dài: 82 chương + 1 phiên ngoại
不管是剑与基石还是剑与诅咒,那-黑眼圈的熊猫
Ảnh minh họa cho chương 11 "đó là truyền kỳ xuất lĩnh Lam Vũ 20 năm về sau"
—— văn trước TIPS ——
·CP trừ Dụ Hoàng Dụ bên ngoài tự do tâm chứng.
·(nếu như có thể viết đến) sẽ có Lam Vũ lại xuống hai quan thiết lập.
tác giả ăn Dụ Hoàng đảo ngược cho nên (nếu như có thể viết đến) hai bên thịt đều sẽ có.
đại lượng tư thiết ẩn hiện.
ấm nước sôi văn phong, Thuật Thôi Miên điểm kỹ năng điểm đầy.
↑ trở lên nếu như có thể tiếp nhận hoan nghênh tiếp tục nhìn xuống ><
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Chương 1
——Thứ ban đầu chưa từng thay đổi, thì đến cuối cùng cũng sẽ chẳng đổi thay.
——Trừ nó ra, tất cả đều tại trước khi gặp được cậu.
~~~
Sau này khi bọn họ nhớ về mùa hè lần đầu tiên gặp nhau thì ngoài việc không khí thật nóng và ồn ào, còn lại thì chẳng nghĩ ra chuyện gì khác quan trọng hết.
Trại huấn luyện Lam Vũ tuyển người, đám trẻ trâu lén lút trốn nhà bỏ đi lẫn đám trẻ trâu quang minh chính đại có người nhà đi kèm, chen chút ồn ào ở chỗ đăng ký, đứng chật ních cả trại huấn luyện. Hoàng Thiếu Thiên được mẹ dẫn đến, năm ấy cậu mới mười bốn tuổi, đôi mắt đảo quanh bốn phía không ngừng đánh giá xung quanh, mồ hôi mồ kê chảy cả vào mắt cũng không để ý.
Khởi đầu của câu chuyện đương nhiên là Hoàng Thiếu Thiên ở trong game ngẫu nhiên gặp được Ngụy Sâm.
Ánh mắt của đối phương già đời cỡ nào chứ, qua lại đánh với Hoàng Thiếu Thiên vài lần liền cảm thấy tiểu tử này sau này nhất định rất có tiền đồ. Một bên dặn dò Lam Khê Các tiếp tục thăm dò thực lực của Hoàng Thiếu Thiên, một bên Ngụy Sâm nói bóng nói gió dò la suy nghĩ của cậu thế nào. Sau đó tại một buổi tối nọ, thuật sĩ lại ở đấu trường dày vò tiểu kiếm khách một trận xong, đang tung ta tung tăng vòng quanh thi thể của cậu, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Tiểu tử, muốn đến đánh Vinh Quang không?”
Hoàng Thiếu Thiên khi ấy dựa vào trực giác sắc bén của mình biết được đánh Vinh Quang mà “lão đại” nói chắc chắn khác với đánh Vinh Quang hiện tại, tiểu kiếm khách bình thường lắm lời lần này bỗng dưng yên tĩnh lại, lát sau trên bong bóng thoại nhảy ra chỉ có một chữ.
“Được.”
Việc này xem như định rồi.
Sau đó nữa chính là Ngụy Sâm đích thân đến nhà làm việc với ba mẹ Hoàng Thiếu Thiên, phân tích từ tình huống hiện tại đến tương lai rạng rỡ, bô lô bô la một tràng thổi phồng Hoàng Thiếu Thiên thành bảo vật thiên đình mới có nhân gian chẳng kiếm ra, thiếu điều chém luôn cậu sinh ra chỉ vì Vinh Quang rồi. Ba mẹ Hoàng cũng biết tính cách của con trai mình, với cả Ngụy Sâm lúc đó ở trước mặt người lớn tỏ rõ dáng vẻ thập phần đáng tin cậy. Trải qua ba tuần làm quen, xác nhận, bảo đảm thì người lớn trong nhà cuối cùng cũng đồng ý để cậu đi báo danh. Thì vốn là cho dù trong nhà trước giờ tư tưởng có tiến bộ đi nữa, nhưng một đứa nhỏ đang bình thường đột nhiên nói sau này con muốn dựa vào chơi game kiếm sống, thì cũng phải gây sức ép gặng hỏi một chút chứ.
──Tôi cảm thấy đứa nhỏ này có tiền đồ, tốc độ tay tốt, ý thức cũng tốt.
──Tương lai có thể trở thành kiếm khách đệ nhất Vinh Quang cũng không chừng ha ha ha ha tốt tốt lắm!
Lúc đó Ngụy Sâm đang xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên cười lớn cũng không biết được rằng, những khích lệ hắn từng thề thốt ra mấy năm sau thật sự biến thành hiện thực.
Người thật sự đông đúc quá, Hoàng Thiếu Thiên dựa vào vóc dáng thấp hơn ba mẹ cậu dễ luồn lách hơn, hô một tiếng báo lại rồi chui lẩn phía trước. Lúc vươn tay lấy đơn báo danh, hai thiếu niên đồng thời vớ lấy cùng một tờ, đối phương cười một cái thu tay lại ra hiệu cho Hoàng Thiếu Thiên lấy trước đi, bản thân mình lại lấy tờ đơn khác ở phía dưới.
Hẳn là giây phút đó Thần Vinh Quang chỉ dẫn.
Hoặc có thể là linh quang chợt lóe.
Thiếu niên Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên cảm thấy đây là duyên phận.
“Khoan khoan khoan khoan cậu tên gì vậy cậu đến trại huấn luyện để báo danh sao tôi cũng vậy đó cậu chơi nghề gì vậy hả tôi chơi kiếm khách phong cách cận chiến xoạt xoạt xoạt xoạt soái khí đầy trời! Chúng ta làm quen đi ban nãy khéo thật tui thấy cậu khá thuận mắt đó đúng rồi tui tên Hoàng Thiếu Thiên thẻ tài khoản của tui là Dạ Vũ Thanh Phiền…”
Cậu liến thoắng không ngừng hoa chân múa tay nói một tràng chữ, thiếu niên vẫn luôn quan sát cậu, cuối cùng túm được một chỗ cậu tạm dừng, tiếp đó cười càng thêm vui vẻ.
“Dụ Văn Châu, luyện nghề thuật sĩ.”
Đó là mùa hè đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Hoàng Thiếu Thiên người này vốn là cởi mở hoạt bát cộng thêm tính cách trước giờ tự nhiên dễ quen thuộc với mọi thứ, cậu nhìn người rất chuẩn, từ ánh mắt đầu tiên vừa thấy Dụ Văn Châu liền cảm thấy người này rất tốt, cũng lười tìm hiểu những cái khác, liền một đường lôi kéo Dụ Văn Châu làm xong hết thủ tục. Hiện tại bọn họ đang chờ nhân viên công tác phân phối ký túc xá cho, Hoàng Thiếu Thiên một bên cầm tờ đơn tuyên truyền trong tay quạt quạt gió một bên còn đang lải nha lải nhải:
“Tiết trời hôm nay tốt thật, có điều nóng đến độ này thì thực sự là… Uầy vị đại ca này, đừng quên xếp cho chúng ta vào cùng một ký túc xá đó, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt… Đó anh xem đi, đến đánh Vinh Quang cũng là chung với nhau. Đúng rồi Văn Châu nè chúng ta làm thủ tục xong có muốn đi ăn chút gì không? Hay là đi dạo quanh đây? Sau này nếu như sống ở đây mà không quen thuộc địa hình xung quanh nơi này thì không ổn đâu…”
Dụ Văn Châu cười tủm tỉm nghe hắn bịa chuyện, tận đến khi nhân viên công tác rẹt rẹt rẹt đóng dấu xong, lúc cậu nhận lấy đơn xong thấy rõ ràng đối phương thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng đúng thôi, ngày trời oi bức như thế kiểm tra một núi giấy tờ, bên cạnh còn có một luồng âm thanh léo nha léo nhéo cằn nhà cằn nhằn không ngừng, người có tính kiên nhẫn kém thực sự là không chịu nỗi đến như giờ nổi đâu.
“Cứ như thế đi… Lầu túc xá ở bên này, Thiếu Thiên cậu đến cùng phụ mẫu đúng không? Hành lý để ở chỗ bọn họ sao?”
“Ừ đúng vậy, tụi tui bàn bạc là để bọn họ nghỉ ngơi đợi ở phòng nghỉ ngơi trước, ái khoan khoan cậu sao lại bắt đầu gọi tên của tui rồi?”
“Ban nãy không phải cậu bảo vậy sao…” Dụ Văn Châu len lén hạ thấp giọng: “Tụi mình, quen biết từ nhỏ rồi a.”
“Ai ui!” Hoàng Thiếu Thiên vỗ ót một cái, cậu vốn thông minh miệng mồm lại nhanh nhạy, nói chuyện một thôi một hồi sẽ có lúc quên luôn bản thân vừa nói những gì, cẩn thận suy nghĩ lại ban nãy vì muốn gia tăng độ đáng tin cậu hình như còn gọi người ta là “Văn Châu”, tính ra là do cậu bắt đầu cách gọi này trước. Bất quá cậu cũng không có vấn đề gì, người có duyên mới quen lại hợp nhãn nguyện ý nghe mình nói chuyện đương nhiên không phải chuyện xấu gì: “Vậy ba mẹ cậu đâu? Gọi đến cùng nhau đi thu dọn ký túc xá nào?”
“Bọn họ đều ở nước ngoài.” Dụ Văn Châu nhún nhún vai: “Tôi tự mình đến, hành lý còn để ở nhà, hôm nay làm thủ tục trước, sáng ngày mai đem hành lý đến sau.”
“Ồ tui nói nè cậu cũng là người địa phương đúng không? Ở đâu vậy?”
“Ừm, ở khu Y.” Dụ Văn Châu cười: “Thiếu Thiên là khu B đúng không? Ban nãy tôi có ngó thấy.”
“Ờm, cũng tạm được không tính là xa, sau này có nhàn rỗi đến phát chán thì cũng có chỗ mà lết về… Oái bọn họ ở bên kia kìa!”
Vừa nói Hoàng Thiếu Thiên vừa kéo Dụ Văn Châu lạch bà lạch bạch chạy qua hướng đó: “Văn Châu đây là ba mẹ tui nè! Ba mẹ, đây là bạn con vừa quen được đó hiện tại là bạn cùng phòng với con về sau luôn cậu ấy tên là Dụ Văn Châu!”
“Chào chú, chào dì.” Thiếu niên mặc sơ mi trắng nở nụ cười ôn hòa đoan chính.
Lần đầu gặp mặt này mãi tận về rất lâu sau này vẫn bị đem ra nhắc lại dạt dào hăng say, trưởng bối hai nhà ngồi ở phòng khách uống trà đàm đạo, mẹ Hoàng nhắc đến bộ dạng hết sức vui mừng con trai nhà mình khi đó: “Tôi lúc đó cảm thấy tiểu tử nhà tôi hào hứng như vậy hình như có gì không đúng lắm, về nhà rồi còn nói đùa với ba nó nói Thiếu Thiên dẫn bạn mới lại chào hỏi sao mà giống như đi gặp trưởng bối thế nhỉ, kết quả bây giờ thì nói đùa thành thật rồi… Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Văn Châu liền cảm thấy quý mến, đoan đoan chính chính, nào giống với khỉ con nhà bọn tôi chứ.”
“Đều là duyên phận.” Mẹ Dụ Văn Châu cũng cười: “Ban đầu còn cảm thấy bọn nó là đùa vui thôi, đến nay cũng đã qua lâu như vậy rồi.”
“Anh cứ nói tôi nghe, tôi đi tìm thử cho anh… Cầm sách tranh về nhà nghiên cứu xem thử một chút, nhìn trúng cái nào, tôi về nước Anh mua rồi gửi qua cho.” Bên này trò chuyện với nhau thật vui vẻ, bên kia hai vị lão tiên sinh cũng đang sôi sục ngất trời, ngồi trên sofa cầm trong tay một quyển sách tranh, ba Dụ đang chỉ chỉ gật gật:
“Đây là cần câu carbon, cái thứ ba là cái hợp kim titan lần trước anh nhìn trúng đó, có điều tôi hỏi nhân viên ở cửa hàng rồi, bọn họ nói người lớn tuổi dùng cái này có thể không quá hợp tay đâu.”
“Trước cứ xem qua đã, mà tính ra hai ngày nữa hai người chúng ta cùng đi câu chung đi?”
“Vừa khéo, bất quá hiện nay tìm một chỗ câu cá ngoài trời khó lắm, câu cá trong công viên thì lại không thú vị.”
“Anh đây hỏi đúng người rồi.” Ba Hoàng thập phần đắc ý: “Bên khu Bà Châu phía kia tôi có biết một người, có điều không dễ tìm lắm.”
“Ấy, cần câu cá này đắt lắm, ông thật sự là dám mua sao?” Mẹ Hoàng đến gần nhìn một cái: “Lão Dụ anh đừng nghe ổng nói, cứ có tiền liền phung phí hết.”
“Cái gì gọi là cứ có tiền liền phung phí hết!” Ba Hoàng kháng nghị: “Con trai tôi năm đó một trận đấu trị giá trên dưới mười mấy vạn, tôi mua một cái cần câu cá một vạn thì thế nào! Hoàng Thiếu Thiên! Bố mày muốn mua cần câu!”
“Mua mua mua!” Trong phòng bếp truyền tới giọng nói của con trai bọn họ: “Chúng ta mua cái tốt nhất! Không thiếu tiền!”
Bên ngoài trưởng bối thảo luận chuyện cần câu, bên trong hai đứa con bận rộn nấu cơm miệng cũng không rảnh rỗi, cá trong chậu nước tới ẹo lui giống như BOSS trong phó bản Vinh Quang ở map thủy chiến nào đó, Hoàng Thiếu Thiên một bên băm tỏi một bên vui vẻ tăng thêm phiền phức: “Đội trưởng nè tôi còn nhớ Cá Trê Bóng Đêm có thể ngắt quãng ngâm xướng còn có thể tiếp cận đến gần tốc độ tay cỡ cậu đúng không?”
Dụ Văn Châu không để ý đến cậu, nhìn chằm chằm con cá kia, hạ thủ nhanh chuẩn độc chộp được đuôi của nó, ném lên thớt nhấn dao làm liền một mạch: “Thuật Trói Buộc thêm Thuật Thao Túng, chuyện thuật sĩ nên làm đã hoàn thành rồi, còn lại phải làm phiền Kiếm Thánh tiếp nhận xử lý rồi.”
Hoàng Thiếu Thiên vui mừng hớn hở đón lấy, đối phó với một con cá đương nhiên không dùng mấy chiêu Tam Đoạn Trảm Đâm Ngược Gió Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm gì hết, trên thực tế công phu dùng dao của cậu cũng không tốt hơn Dụ Văn Châu được bao nhiêu, chẳng qua là hai người đùa nghịch giỡn với nhau thôi. Dụ Văn Châu lấy phần tỏi cậu giã được một nửa, âm thanh giã chày vang lên thập phần có tiết tấu cảm. Hoàng Thiếu Thiên một bên xử lý cá một bên còn phân tâm, ngoài phòng khách ẩn ẩn truyền đến âm thanh nói chuyện, người nhà hai bên cùng nhau ngồi lại ăn cơm, mà bọn họ chen chúc giữ không gian nhỏ hẹp này, hương vị khói lửa dính trên thân người, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gò mà của đối phương.
Cậu cảm thấy thế này thật tốt.
Không thể nghĩ ra được còn có điều gì trên đời vui vẻ hơn được nữa.
Có điều tất cả đều là chuyện của sau này, ít nhất hiện tại ở mùa hè này bọn họ vẫn còn là những thiếu niên mười lăm tuổi. ──Được rồi Hoàng Thiếu Thiên thậm chí còn hai tháng nữa mới tròn mười lăm, cậu kéo va li một đường đi ở phía trước, nghe ba mẹ mình dặn dò, lại quay đầu ngó xem Dụ Văn Châu, bước chân đối phương vẫn là không nhanh không chậm, ý cười giữa mi mắt như tắm gió xuân, cảm giác mới mẻ khi vừa kết bạn mới qua đi, trong lòng thiếu niên lại nổi lên ý hiếu thắng, cậu kéo va li quẹo sang đi kế Dụ Văn Châu:
“Lát nữa chúng ta làm một ván?”
“Lát nữa còn có buổi gặp mặt tân sinh của trại huấn luyện.” Dụ Văn Châu giơ lên thời khóa biểu hoạt động nhân viên công tác phát hồi nãy.
“Vậy buổi tối chúng ta làm một ván…? Không đúng cậu hồi nãy hình như vừa nói buổi tối phải về nhà, chậc cậu cái người này sao có thể phiền phức đến vậy, mới quen biết ngày đầu tiên đã để cho bạn cùng phòng của mình cố thủ phòng không lạnh lẽo cậu có xấu hổ không hả!”
Dụ Văn Châu rõ ràng là sửng sốt một chút, cậu trước kia không phải chưa từng làm quen với những người hoạt bát, nhưng sức sống bắn ra bốn phía giống Hoàng Thiếu Thiên ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Bậc thầy chiến thuật tương lai trong quá trình làm quen với người hợp tác hơn mười năm về sau từ ngày đầu tiên đã sặc một cái rõ ràng: “Cái khác khoan nói… Trại huấn luyện chỉ cung cấp giường thôi nhỉ, mền gối là tự mình mang đến sao?”
“Cái này thì có gì khó chứ.” Hoàng Thiếu Thiên quan sát cậu từ trên xuống dưới một chút: “Cậu cũng không béo, đêm nay chúng ta nằm chen chúc, ngày mai tui bồi cậu về nhà lấy đồ.”
“Thiếu Thiên cậu… vì PK thật sự là không từ thủ đoạn mà.” Dụ Văn Châu không phải không muốn chọn một cách dùng từ cẩn thận hơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn cảm thấy cụm từ mà xuất hiện trong đầu ngay lần đầu tiên là phù hợp với tình huống hiện tại nhất. Hoàng Thiếu Thiên rõ ràng là đang rất đắc ý: “Đương nhiên, đây gọi là truy cầu thắng lợi!”
Một đường vừa nói vừa đi tới trước cửa lầu ký túc xá của trại huấn luyện, năm đó Liên minh vừa mới phát triển, cho dù là sau này Lam Vũ có trở thành nhà giàu đi chăng nữa thì trại huấn luyện hiện nay vẫn phải chịu chung cảnh ngộ với các nhà khác. Bọn họ băng qua các dãy hành lang, hai bên là những bức tường sơn đã loang lổ lốm đốm, Hoàng Thiếu Thiên từ trong túi móc ra chìa khóa phòng vừa mới được giao, may mắn là căn phòng của bọn họ có một mặt được ánh sáng mặt trời chiếu vào, giây phút lúc đẩy cửa ra mặt trời ầm ầm trút xuống, đến cả những hạt bụi nhỏ tán loạn trong không khí cũng vô cùng rõ ràng. Cậu không biết giây phút đó Dụ Văn Châu có phải cũng có cảm giác kinh ngạc động tâm như cậu không, chỉ thấy bước chân người kia cũng khựng lại một chút như cậu vậy.
Bọn họ bước vào căn túc xá cũng không tính là lớn kia.
Vậy mà lại cảm giác giống như đang bước tới một tương lai không thể nào nói rõ được.
Thời quang ngày hạ, nắng bạo mưa trào, tất cả mọi thứ đều bắt đầu tại giây phút yên tĩnh này, tương lai oanh liệt bừng bừng mà bọn họ không thể nhìn tới, đang ở phía trước dang tay đón chờ.
Chương 2
“Hoàng Thiếu Thiên” Nghe gần hết những lời giới thiệu ở hội gặp mặt tân sinh của trại huấn luyện, Hoàng Thiếu Thiên ngáp ngáp, đang muốn kéo Dụ Văn Châu đi kiếm gì ăn, bị một người đứng ngay cửa lớn chặn lại:
“Tao ban nãy thấy mày ở phía trên! Không phải đã dặn mày là tới nơi thì báo với tao một tiếng sao? Tiểu tử mày sao lại im hơi lặng tiếng thế?!”
“Nguỵ lão đại à…” Người bị tóm lấy cười rộ lên:
“Tui không phải sợ Nguỵ lão đại ngài đây công việc bề bộn không dám làm phiền sao lại nói tiếp cho dù trước kia chúng ta có quen biết thì một tân sinh trại huấn luyện như tui đi tìm lão đại có phải quá không ổn rồi không, tui còn muốn sinh sống tốt ở trại huấn luyện chứ không muốn bị xem thành nhóc con ôm đùi boss gì hết đâu, à đúng rồi nói đến boss ông có biết hôm qua Lam Khê Các mất boss không vậy? Tui cũng không đành lòng chỉ ra đâu, nhưng mà ai chỉ huy vậy hả, Gia Vương Triều mới xông lên hai lượt thì đội hình liền loạn hết lên, chiến thuật đã hứa hẹn đâu bố trí đã hứa hẹn đây? Nếu không phải cuối cùng tui lẩn vào thọc hai đao lấy một kích cuối cùng thì boss đã ngoan ngoãn chui vào túi người khác rồi biết không hả?”
"... Thao lão phu vì cho các ngươi đám này hỗn tiểu tử thu thập địa phương giày vò sự tình ba bốn ngày không chút chợp mắt hôm qua còn lại bận đến nửa đêm, có thể có rảnh đi chỉ huy đã rất cho mặt mũi được không!"
"A là Ngụy lão đại ngươi a làm ta không nói ta còn tưởng rằng là công hội người đâu." Hoàng Thiếu Thiên lập tức im lặng.
"Ngụy đội tốt." Rốt cục có rảnh chen vào nói Dụ Văn Châu mỉm cười điểm cái đầu: "Thiếu Thiên ngươi cùng Ngụy đội còn có việc cần? Vậy ta về trước túc xá."
"Ài ngươi chờ một chút..."
"Cơm tối ta đi mua đi, Thiếu Thiên muốn ăn cái gì?"
"Lưu sa bao! Sủi cảo tôm! Đối giúp ta mua cái song da sữa phải thêm ba phần đậu đỏ!"
"Được."
Dụ Văn Châu lại điểm cái đầu mới quay người rời đi, Ngụy Sâm lấy thuốc lá ra ngậm lên, nhìn qua biến mất tại cuối hành lang áo sơ mi trắng thiếu niên bóng lưng cùm cụp một tiếng đánh lửa: "Người quen biết?"
"Hôm nay mới quen, gọi Dụ Văn Châu." Hoàng Thiếu Thiên cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại nhìn, chỉ là hắn đã cái gì cũng nhìn không thấy: "Ta cùng hắn ở một gian."
"Động tác rất nhanh a." Ngụy Sâm nỗ bĩu môi: "Trình độ thế nào?"
"Không biết, buổi tối hôm nay đánh hai bàn nhìn xem." Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt thành thật: "Nói thật Ngụy đội ta cảm thấy nhìn hắn cái này tướng mạo trình độ liền lần không được a ta đoán hắn APM chí ít ba trăm!"
"Ngươi lại có thể đã nhìn ra? Ta làm sao không biết ngươi ngoại trừ đoạt boss còn có xem tướng thiên phú?" Ngụy Sâm nghiêng qua hắn một chút nôn cái vòng khói: "Vạn nhất đó là cái tay tàn đâu? Ngươi vừa nói lời đều ăn trở về?"
"Đi đi đi đi đi đi cái gì ăn trở về, Ngụy lão đại ngươi không thể muốn chút tốt, lại nói ta một ngày nói nhiều lời như vậy thật muốn ăn trở về khẳng định chống không đánh nổi trò chơi, đối ta vừa mới nghe nói về sau trại huấn luyện còn muốn có hàng tháng khảo hạch không hợp cách trực tiếp đào thải a? Ta nói Ngụy lão đại ngươi làm là như vậy không phải quá tàn nhẫn, một tháng một lần lại thêm huấn luyện thường ngày ngay cả cái thở công phu đều không có chứ, đương nhiên ta cảm thấy ta là không cần lo lắng cái này, thế nhưng là cũng phải vì người khác cân nhắc a, boss hoang dã đổi mới còn công hội người luân phiên đoạt đâu trong trường học nguyệt thi đều không có như thế hố cha..."
"Về sau cường độ sẽ chỉ càng mạnh." Ngụy Sâm một cái lưng chỉ gõ lên hắn trán: "Ngay cả thông thường thi đấu một nửa cường độ cũng không thể thích ứng tiểu quỷ đầu vẫn là sớm chạy trở về nhà tốt, các ngươi cái này còn không cần bay tới bay lui đâu!"
"Ta... Choáng... Cơ... A..." Hoàng Thiếu Thiên một mặt buồn khổ: "Trên máy bay loại kia trong lỗ tai ong ong ong cảm giác thực sự quá khó tiếp thu rồi được không? Giống như trướng lấy thứ gì giống như những người khác nói chuyện đều nghe không rõ... Cảm giác cả người đều sẽ không còn tốt."
"U." Ngụy Sâm vẩy một cái lông mày: "Nói nhiều cũng biết trong lỗ tai ong ong ong cảm giác quá khó tiếp thu rồi a, thật không dễ dàng."
"Ta không phải là đang nói ta!"
"Được rồi được rồi, không có nhiều như vậy không cùng ngươi nói nhảm ta còn vội vàng đâu." Giữa ngón tay khói đã đến cuối cùng, Ngụy Sâm tiện tay ở phòng học khóa cửa bên trong dụi tắt, khó được nghiêm túc nhìn xem Hoàng Thiếu Thiên: "Đã tới, liền cho lão phu làm rất tốt, đừng để ta cảm thấy mình nhìn nhầm."
"Dạ Vũ Thanh Phiền kiếm quang, một ngày nào đó muốn trở thành chỉ dẫn Lam Vũ tiến lên ánh sáng."
Kia là kỳ thật có được một viên văn nghệ hồn Ngụy Sâm, lần thứ nhất cũng là một lần cuối cùng nói với Hoàng Thiếu Thiên ra nói như vậy.
Bất quá cũng là dạng này, có kỳ thật không cần nhiều lời, một lần một câu cũng liền đủ.
Tối thiểu từ cái kia mùa hè buổi chiều bắt đầu, Hoàng Thiếu Thiên lại một lần nhận biết đến hắn muốn đi hướng chính là như thế nào tương lai, hắn muốn không riêng gì Vinh Quang, hắn muốn, là thuộc về Lam Vũ Vinh Quang.
Mới gặp thời điểm hô to các ngươi Lam Khê Các chờ đó cho ta nhìn thiếu niên, bây giờ đã chuẩn bị vì Lam Vũ trở thành một thanh đợi lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Không chỗ không hướng.
Lúc buổi tối Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu may mắn.
May mắn không cùng Ngụy lão đại dùng Dụ Văn Châu tốc độ tay cược cái ba cái boss hoang dã hai cái phó bản ghi chép cái gì.
"Ta... Ngươi... Ta..." Cắt ba bàn về sau hắn nhìn xem trại huấn luyện trên máy vi tính đều sẽ lắp đặt kỹ thuật thống kê phần mềm bên trên số lượng trợn mắt hốc mồm, Dụ Văn Châu vẫn còn là đầy không thèm để ý, xách hai tay dựa vào phía sau một chút, tựa hồ hoàn toàn không ngại mình bị đối phương lần giết APM, cùng hiện tại nhưng thật ra là trước mặt thiếu niên cho đến tận này trong cuộc đời khó được cứng họng nói không ra lời thời điểm. Hoàng Thiếu Thiên tựa hồ cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút quá không hợp vừa, lấy lại bình tĩnh một câu vẫn là thốt ra mà ra: "Ta dựa vào ngươi... Tay này nhanh có chút kỳ hoa a."
"Liền như vậy đi." Dụ Văn Châu nhún nhún vai, tiện tay nắm lấy con chuột thao túng trên màn hình thuật sĩ khắp nơi loạn chuyển, hắn tại một khu ID là chưa phát giác lạnh, phối hợp thuật sĩ một thân hắc che phủ nghiêm nghiêm thật thật mũ trùm pháp bào ngược lại là mười phần hợp với tình hình. Bọn hắn tổng cộng giết ba bàn, thứ nhất bàn thời điểm hắn bị Hoàng Thiếu Thiên đánh cho cơ hồ hoàn toàn không có cách nào hoàn thủ, bàn thứ hai thời điểm ỷ vào bắt chuẩn điểm đối phương tiến công tiết tấu, hắn ngã xuống thời điểm Dạ Vũ Thanh Phiền cũng còn chỉ có bốn phần trăm lượng máu . Còn thứ ba bàn... Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải đèn đã cạn dầu, mình sẽ bắt tiết tấu đối phương đương nhiên cũng đã biết, sau cùng hạ tràng chỉ so với thứ nhất bàn tốt một chút điểm.
"Ngươi cái này có thể được không..." Hoàng Thiếu Thiên đem máy tính ghế dựa kéo đến bên cạnh hắn đến, gối lên cánh tay một mặt ngưng trọng nhìn hắn: "Ngụy lão đại hôm nay nói, trại huấn luyện thế nhưng là mỗi tháng một khảo hạch... Sách ta khó được đụng phải cái lần đầu tiên cứ như vậy hợp ý!"
"Ta hết sức." Bên cạnh hắn áo sơ mi trắng thiếu niên hơi cười: "Bất quá Thiếu Thiên đánh cho thật rất không tệ a."
"Kia là!" Hoàng Thiếu Thiên lại phải ý: "Cũng không nhìn một chút ta là ai!"
"Nhờ vào ngươi, ngôi sao tương lai." Dụ Văn Châu nín cười đập bờ vai của hắn: "Chuẩn bị tiên tiến mang người chậm tiến a."
"Làm một trận cách mạng." Nửa gương mặt đều chôn ở trong cánh tay thiếu niên lại thổi phù một tiếng bật cười: "Yên tâm đi Dụ Văn Châu đồng chí, về sau ta cho ngươi mở tiểu táo đặc huấn... Bất quá ngươi vừa rồi kỳ thật đánh không tệ a ngoại trừ thứ nhất bàn, ta cảm thấy nếu không phải ta bắt ngươi cái kia đứng không bàn thứ hai ta đều muốn bị ngươi một đợt mang đi!"
"Gặp phải vận khí tốt đi."
Thời điểm đó Hoàng Thiếu Thiên còn chưa không biết buổi tối đó hắn nghe thấy Dụ Văn Châu đối với mình đánh giá tại về sau trong hai năm hắn từng vô số lần từ trong miệng người khác nghe thấy, tốc độ tay thiếu hụt cũng không cùng với ý thức mất trệ cùng kinh nghiệm không đủ —— kia là một cái gần như không cách nào bù đắp lạch trời. Mỗi lần trại huấn luyện đào thải sau lưu dụng bảng danh sách, đầu một nhất định là hắn, mà Dụ Văn Châu thành tích tốt nhất là đếm ngược thứ chín, đến cuối cùng hai người bọn họ cũng đều quen thuộc, Hoàng Thiếu Thiên ngã đi lên nhìn, Dụ Văn Châu gặp hắn đi xem, mình căn bản cũng không nhìn.
—— không phải liền là vận khí tốt à.
—— lần tiếp theo...
—— ta và ngươi nói, trong này nhất định có chuyện ẩn ở bên trong, liền cái kia 170 tám APM có thể xoát đại quân? Đại quân APM max trị số cũng không so Hoàng thiếu thấp bao nhiêu.
—— được rồi được rồi, lần sau chờ muốn ta đối đầu hắn...
Bọn hắn nói những lời này thời điểm cũng xưa nay không kiêng kị, nhiều lần Dụ Văn Châu an vị đang huấn luyện thất mình máy tính trước mặt làm thông thường luyện tập bọn hắn cũng lẽ ra không lầm, ngược lại là Hoàng Thiếu Thiên nhiều lần nhìn không được nghĩ xù lông kéo PK, đều bị Dụ Văn Châu ngăn lại, sau đó chỉ nghe thấy cách hai đài máy vi tính địa phương bàn phím bị cho hả giận gõ đến rung động đùng đùng. Cũng đại khái chính là từ khi đó, hoặc là sớm hơn bắt đầu, tương lai chiến thuật đại sư chậm rãi hiểu rõ lấy hắn vương bài toàn bộ, bao quát lời gì có thể từ lỗ tai hắn bên trong qua qua coi như cái gì có thể để người này nhịn không được nhảy dựng lên, những chuyện nhỏ nhặt này chi tiết thời gian dài như là bảo tàng, mà bọn hắn cùng một chỗ, thời gian dần qua tại dài dằng dặc Thời Quang bên trong biến thành hai cái trăm vạn phú ông.
"Không nói không nói, " Hoàng Thiếu Thiên lại nằm sấp nhìn chằm chằm một hồi kia hai hàng số liệu, chỉ cảm thấy mười phần chướng mắt: "Ngươi đem vừa rồi thu hình lại mở ra cho ta xem một chút, ta hỏi ngươi chút chuyện."
Dụ Văn Châu cũng không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp điểm mở vừa rồi kia mấy bàn thu hình lại, thứ nhất bàn không có gì có thể nhìn, Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm bàn thứ hai mấy nơi hỏi chút vấn đề, cũng rất nhanh liền kéo qua đi, bị hắn cắn không thả chính là thứ ba bàn.
"Ta bên này tẩu vị nhanh?" Hắn chỉ vào một chỗ: "Chiếu ta nghĩ, ngươi cái kia Thuật Vu Độc không có khả năng đọc được đi ra."
"Không phải nhanh, là lệch." Dụ Văn Châu đem kia mấy giây đổ về đi trọng phóng, đặc địa lại kéo chậm tốc độ: "Lúc ấy Tam Đoạn Trảm cái thứ ba biến hướng, ngươi hẳn là nghĩ gãy năm giờ phương hướng đúng không?"
"Vâng."
"Thế nhưng là ngươi xem một chút." Dụ Văn Châu chỉ vào trong video nào đó một chỗ, Tam Đoạn Trảm biến hướng một nháy mắt thuật sĩ không vội không chậm hướng bên cạnh dời một bước, chính là một bước kia để hắn thời cơ xuất thủ lộ cái sai lầm. Cũng chỉ thiếu kém một chút như vậy, hắn liền bị Dụ Văn Châu khống suýt nữa bị một đợt mang đi.
"Thiếu Thiên thao tác quen thuộc quá rõ ràng nha." Dụ Văn Châu cười: "Ngươi biến hướng động tác hơi có chút sớm, cẩn thận chú ý không bao lâu liền có thể nhìn ra."
"Sách từ mình thị giác bên trong nhìn cái này thật đúng là nhìn không ra..." Hoàng Thiếu Thiên cau mày, bỗng nhiên đại lực đập Dụ Văn Châu bả vai một chút: "Cảm ơn!"
Mười bốn tuổi thiếu niên ngâm nga bài hát mà về mình máy tính trước mặt, tiếp tục điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền chơi hắn cái kia Tam Đoạn Trảm, Dụ Văn Châu nhìn hắn mười mấy giây, ánh mắt cũng quay lại màn ảnh của mình, tiếp tục chiếu lại vừa rồi video.
Hắn đã tận chính mình toàn lực làm được giọt nước không lọt, nhưng vẫn là bị Hoàng Thiếu Thiên bắt lấy vô số cơ hội.
Mà kia trong đó không chỉ có tốc độ tay cái này không thể tránh né không may mang đến, còn có một số ý thức bên trên cùng thao tác trên thói quen —— liền như là hắn vừa rồi chỉ cho Hoàng Thiếu Thiên nhìn cái kia, thứ ba trong mâm Hoàng Thiếu Thiên cũng bắt lấy hắn không thả. Tỉ như hắn hát Thuật Trói Buộc thời điểm sau đó ý thức lui ra phía sau gần phân nửa thân vị cách, lại tỉ như hắn Mũi Tên Thiêu Đốt cùng Thuật Cắt Chém ở giữa luôn luôn không thể không có khe hở dính liền, cái cọc cái cọc kiện kiện mọi việc như thế, hắn nhìn qua bị Dạ Vũ Thanh Phiền một bộ kỹ năng đánh xuống trận thuật sĩ, không tự chủ được lại thở dài.
Từ quyết định gia nhập Lam Vũ thiếu niên doanh, tương lai đi đánh điện cạnh bắt đầu Dụ Văn Châu liền biết con đường này đối với hắn mà nói khả năng không tính tốt như vậy đi, tối thiểu hắn ở tốc độ tay bên trên không tính là có thiên phú —— đây cũng là nhân sinh đại sự, lớn đến luôn luôn đối với hắn chấp hành nuôi thả chính sách, ở xa Anh quốc phụ mẫu cũng thông qua video điện thoại cùng hắn nói qua nhiều lần. Hắn tại một ít sự tình bên trên luôn có chút không hợp tuổi tác lý trí —— hắn cùng phụ mẫu dài nhất một lần nói chuyện, giảng không phải Vinh Quang đến tột cùng là cái gì, cũng không phải con đường này có thể sẽ có tương lai, mà là liên quan tới trên người hắn không thể bù đắp nhược điểm.
Bất quá cũng chính bởi vì dạng này, phụ mẫu cuối cùng vẫn là tin tưởng mình nhà nhi tử chọn con đường này là nghĩ sâu tính kỹ qua, dùng lời của mẹ nói, khi còn bé liền đem ngươi đặt ở trong nước, tự hỏi không có để ý qua ngươi cái gì, bây giờ ngươi lý trí làm quyết định, lại đến khoa tay múa chân, đó thật là quá không nên nên.
Bất quá thời điểm đó Dụ Văn Châu dù sao vẫn là thiếu niên tâm tính, trời nóng nực, lại tới địa phương mới, nhìn mấy lần video về sau đã cảm thấy mắt trướng, dứt khoát đem màn hình một quan tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt làm trong đầu phục bàn. Nói là trong đầu phục bàn, kỳ thật hắn đầy trong đầu nghĩ đều là những cái kia vãng lai quang ảnh, lòng đất giãy dụa mà ra cốt trảo cùng mũi kiếm phá vỡ không khí lúc đường vòng cung, Hoàng Thiếu Thiên đánh bàn phím thanh âm còn vang ở bên tai, cùm cụp cùm cụp tiết tấu dần dần cùng hắn trong đầu cái kia Kiếm Thánh hình tượng hợp phách, hắn nghĩ nơi này có lẽ có thể dạng này dạng này, mà đối diện Dạ Vũ Thanh Phiền phản ứng có lẽ sẽ là như thế như thế, đẩy vài chục bước về sau thiếu niên Dụ Văn Châu phát hiện mình đã có chút mê hoặc —— không trống trơn là bởi vì quá nhiều khả năng đưa đến tư duy hỗn loạn sai lầm, cũng bởi vì thế giới kia thật sự là quá mức chói lọi chói mắt, giống như là xa không thể chạm, nhưng lại tựa như gần ngay trước mắt.
"Văn Châu a." Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên gọi hắn, dạng này a không nhẹ không nặng một tiếng đem hắn từ cái kia Vinh Quang thế giới bên trong kéo trở về, hắn mở to mắt, lười nhác động cổ cho nên chỉ chuyển con mắt: "Làm sao?"
"Ngươi nóng không nóng a ta cảm thấy hơi nóng, quạt mở lớn một chút chứ sao."
Dụ Văn Châu giương lên tay ra hiệu hắn tùy ý, thế là Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy đi điều quạt, ô ô chuyển động thanh âm lập tức lớn, nhẹ nhàng khoan khoái gió Hô Khiếu mà đến sấy khô trên thân dinh dính mồ hôi. Nhưng là đối phương tại làm xong đây hết thảy về sau cũng không trở về đến tại chỗ tiếp lấy giày vò hắn máy tính, mà là trực tiếp cái ghế kéo tới cùng hắn song song, cũng học bộ dáng của hắn hướng trên ghế dựa khẽ dựa nhắm mắt lại không nói lời nào.
"Làm gì?" Dụ Văn Châu cười lên, Hoàng Thiếu Thiên cũng cười: "Vừa rồi chằm chằm màn hình thẻ dự phán thẻ quá lâu, con mắt có đau một chút."
Dụ Văn Châu đưa tay đi sờ túi quần, lấy ra thứ gì lui tới Hoàng Thiếu Thiên trong tay bịt lại. Chính hắn có đôi khi cũng có chút tật xấu này, thuốc nhỏ mắt loại vật này dứt khoát liền theo thân mang theo. Hoàng Thiếu Thiên thấy rõ thứ này về sau lại thì thầm hai câu nói ngươi tại sao không đi luyện trị liệu, sau đó giơ lên cái kia màu xanh nhạt bình nhỏ đến đối chỉ xem bên trong lưu động chất lỏng.
Sau đó cùm cụp một tiếng đèn liền diệt.
Quạt thanh âm ông ông cũng an tĩnh lại, mùa hè mãnh liệt nhiệt ý tại tránh thoát sau cùng sau khi áp chế liền tăng đầy cả phòng, trong hành lang bắt đầu huyên náo, Hoàng Thiếu Thiên lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên: "Bị cúp điện?"
"Đại khái là vậy." Dụ Văn Châu híp mắt, bỗng nhiên kéo lại Hoàng Thiếu Thiên tay: "Cẩn thận!"
Kém chút dẫm lên dây điện Hoàng Thiếu Thiên thè lưỡi, bỗng nhiên lại cười lên: "Đây không phải tốc độ tay rất nhanh sao?"
Dụ Văn Châu sửng sốt một chút cũng cười: "Không giống."
Tác giả: Hải Nguyệt Hư Không 海月虚空
Độ dài: 82 chương + 1 phiên ngoại
不管是剑与基石还是剑与诅咒,那-黑眼圈的熊猫
Ảnh minh họa cho chương 11 "đó là truyền kỳ xuất lĩnh Lam Vũ 20 năm về sau"
—— văn trước TIPS ——
·CP trừ Dụ Hoàng Dụ bên ngoài tự do tâm chứng.
·(nếu như có thể viết đến) sẽ có Lam Vũ lại xuống hai quan thiết lập.
tác giả ăn Dụ Hoàng đảo ngược cho nên (nếu như có thể viết đến) hai bên thịt đều sẽ có.
đại lượng tư thiết ẩn hiện.
ấm nước sôi văn phong, Thuật Thôi Miên điểm kỹ năng điểm đầy.
↑ trở lên nếu như có thể tiếp nhận hoan nghênh tiếp tục nhìn xuống ><
—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——
Chương 1
——Thứ ban đầu chưa từng thay đổi, thì đến cuối cùng cũng sẽ chẳng đổi thay.
——Trừ nó ra, tất cả đều tại trước khi gặp được cậu.
~~~
Sau này khi bọn họ nhớ về mùa hè lần đầu tiên gặp nhau thì ngoài việc không khí thật nóng và ồn ào, còn lại thì chẳng nghĩ ra chuyện gì khác quan trọng hết.
Trại huấn luyện Lam Vũ tuyển người, đám trẻ trâu lén lút trốn nhà bỏ đi lẫn đám trẻ trâu quang minh chính đại có người nhà đi kèm, chen chút ồn ào ở chỗ đăng ký, đứng chật ních cả trại huấn luyện. Hoàng Thiếu Thiên được mẹ dẫn đến, năm ấy cậu mới mười bốn tuổi, đôi mắt đảo quanh bốn phía không ngừng đánh giá xung quanh, mồ hôi mồ kê chảy cả vào mắt cũng không để ý.
Khởi đầu của câu chuyện đương nhiên là Hoàng Thiếu Thiên ở trong game ngẫu nhiên gặp được Ngụy Sâm.
Ánh mắt của đối phương già đời cỡ nào chứ, qua lại đánh với Hoàng Thiếu Thiên vài lần liền cảm thấy tiểu tử này sau này nhất định rất có tiền đồ. Một bên dặn dò Lam Khê Các tiếp tục thăm dò thực lực của Hoàng Thiếu Thiên, một bên Ngụy Sâm nói bóng nói gió dò la suy nghĩ của cậu thế nào. Sau đó tại một buổi tối nọ, thuật sĩ lại ở đấu trường dày vò tiểu kiếm khách một trận xong, đang tung ta tung tăng vòng quanh thi thể của cậu, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Tiểu tử, muốn đến đánh Vinh Quang không?”
Hoàng Thiếu Thiên khi ấy dựa vào trực giác sắc bén của mình biết được đánh Vinh Quang mà “lão đại” nói chắc chắn khác với đánh Vinh Quang hiện tại, tiểu kiếm khách bình thường lắm lời lần này bỗng dưng yên tĩnh lại, lát sau trên bong bóng thoại nhảy ra chỉ có một chữ.
“Được.”
Việc này xem như định rồi.
Sau đó nữa chính là Ngụy Sâm đích thân đến nhà làm việc với ba mẹ Hoàng Thiếu Thiên, phân tích từ tình huống hiện tại đến tương lai rạng rỡ, bô lô bô la một tràng thổi phồng Hoàng Thiếu Thiên thành bảo vật thiên đình mới có nhân gian chẳng kiếm ra, thiếu điều chém luôn cậu sinh ra chỉ vì Vinh Quang rồi. Ba mẹ Hoàng cũng biết tính cách của con trai mình, với cả Ngụy Sâm lúc đó ở trước mặt người lớn tỏ rõ dáng vẻ thập phần đáng tin cậy. Trải qua ba tuần làm quen, xác nhận, bảo đảm thì người lớn trong nhà cuối cùng cũng đồng ý để cậu đi báo danh. Thì vốn là cho dù trong nhà trước giờ tư tưởng có tiến bộ đi nữa, nhưng một đứa nhỏ đang bình thường đột nhiên nói sau này con muốn dựa vào chơi game kiếm sống, thì cũng phải gây sức ép gặng hỏi một chút chứ.
──Tôi cảm thấy đứa nhỏ này có tiền đồ, tốc độ tay tốt, ý thức cũng tốt.
──Tương lai có thể trở thành kiếm khách đệ nhất Vinh Quang cũng không chừng ha ha ha ha tốt tốt lắm!
Lúc đó Ngụy Sâm đang xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên cười lớn cũng không biết được rằng, những khích lệ hắn từng thề thốt ra mấy năm sau thật sự biến thành hiện thực.
Người thật sự đông đúc quá, Hoàng Thiếu Thiên dựa vào vóc dáng thấp hơn ba mẹ cậu dễ luồn lách hơn, hô một tiếng báo lại rồi chui lẩn phía trước. Lúc vươn tay lấy đơn báo danh, hai thiếu niên đồng thời vớ lấy cùng một tờ, đối phương cười một cái thu tay lại ra hiệu cho Hoàng Thiếu Thiên lấy trước đi, bản thân mình lại lấy tờ đơn khác ở phía dưới.
Hẳn là giây phút đó Thần Vinh Quang chỉ dẫn.
Hoặc có thể là linh quang chợt lóe.
Thiếu niên Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên cảm thấy đây là duyên phận.
“Khoan khoan khoan khoan cậu tên gì vậy cậu đến trại huấn luyện để báo danh sao tôi cũng vậy đó cậu chơi nghề gì vậy hả tôi chơi kiếm khách phong cách cận chiến xoạt xoạt xoạt xoạt soái khí đầy trời! Chúng ta làm quen đi ban nãy khéo thật tui thấy cậu khá thuận mắt đó đúng rồi tui tên Hoàng Thiếu Thiên thẻ tài khoản của tui là Dạ Vũ Thanh Phiền…”
Cậu liến thoắng không ngừng hoa chân múa tay nói một tràng chữ, thiếu niên vẫn luôn quan sát cậu, cuối cùng túm được một chỗ cậu tạm dừng, tiếp đó cười càng thêm vui vẻ.
“Dụ Văn Châu, luyện nghề thuật sĩ.”
Đó là mùa hè đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Hoàng Thiếu Thiên người này vốn là cởi mở hoạt bát cộng thêm tính cách trước giờ tự nhiên dễ quen thuộc với mọi thứ, cậu nhìn người rất chuẩn, từ ánh mắt đầu tiên vừa thấy Dụ Văn Châu liền cảm thấy người này rất tốt, cũng lười tìm hiểu những cái khác, liền một đường lôi kéo Dụ Văn Châu làm xong hết thủ tục. Hiện tại bọn họ đang chờ nhân viên công tác phân phối ký túc xá cho, Hoàng Thiếu Thiên một bên cầm tờ đơn tuyên truyền trong tay quạt quạt gió một bên còn đang lải nha lải nhải:
“Tiết trời hôm nay tốt thật, có điều nóng đến độ này thì thực sự là… Uầy vị đại ca này, đừng quên xếp cho chúng ta vào cùng một ký túc xá đó, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt… Đó anh xem đi, đến đánh Vinh Quang cũng là chung với nhau. Đúng rồi Văn Châu nè chúng ta làm thủ tục xong có muốn đi ăn chút gì không? Hay là đi dạo quanh đây? Sau này nếu như sống ở đây mà không quen thuộc địa hình xung quanh nơi này thì không ổn đâu…”
Dụ Văn Châu cười tủm tỉm nghe hắn bịa chuyện, tận đến khi nhân viên công tác rẹt rẹt rẹt đóng dấu xong, lúc cậu nhận lấy đơn xong thấy rõ ràng đối phương thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng đúng thôi, ngày trời oi bức như thế kiểm tra một núi giấy tờ, bên cạnh còn có một luồng âm thanh léo nha léo nhéo cằn nhà cằn nhằn không ngừng, người có tính kiên nhẫn kém thực sự là không chịu nỗi đến như giờ nổi đâu.
“Cứ như thế đi… Lầu túc xá ở bên này, Thiếu Thiên cậu đến cùng phụ mẫu đúng không? Hành lý để ở chỗ bọn họ sao?”
“Ừ đúng vậy, tụi tui bàn bạc là để bọn họ nghỉ ngơi đợi ở phòng nghỉ ngơi trước, ái khoan khoan cậu sao lại bắt đầu gọi tên của tui rồi?”
“Ban nãy không phải cậu bảo vậy sao…” Dụ Văn Châu len lén hạ thấp giọng: “Tụi mình, quen biết từ nhỏ rồi a.”
“Ai ui!” Hoàng Thiếu Thiên vỗ ót một cái, cậu vốn thông minh miệng mồm lại nhanh nhạy, nói chuyện một thôi một hồi sẽ có lúc quên luôn bản thân vừa nói những gì, cẩn thận suy nghĩ lại ban nãy vì muốn gia tăng độ đáng tin cậu hình như còn gọi người ta là “Văn Châu”, tính ra là do cậu bắt đầu cách gọi này trước. Bất quá cậu cũng không có vấn đề gì, người có duyên mới quen lại hợp nhãn nguyện ý nghe mình nói chuyện đương nhiên không phải chuyện xấu gì: “Vậy ba mẹ cậu đâu? Gọi đến cùng nhau đi thu dọn ký túc xá nào?”
“Bọn họ đều ở nước ngoài.” Dụ Văn Châu nhún nhún vai: “Tôi tự mình đến, hành lý còn để ở nhà, hôm nay làm thủ tục trước, sáng ngày mai đem hành lý đến sau.”
“Ồ tui nói nè cậu cũng là người địa phương đúng không? Ở đâu vậy?”
“Ừm, ở khu Y.” Dụ Văn Châu cười: “Thiếu Thiên là khu B đúng không? Ban nãy tôi có ngó thấy.”
“Ờm, cũng tạm được không tính là xa, sau này có nhàn rỗi đến phát chán thì cũng có chỗ mà lết về… Oái bọn họ ở bên kia kìa!”
Vừa nói Hoàng Thiếu Thiên vừa kéo Dụ Văn Châu lạch bà lạch bạch chạy qua hướng đó: “Văn Châu đây là ba mẹ tui nè! Ba mẹ, đây là bạn con vừa quen được đó hiện tại là bạn cùng phòng với con về sau luôn cậu ấy tên là Dụ Văn Châu!”
“Chào chú, chào dì.” Thiếu niên mặc sơ mi trắng nở nụ cười ôn hòa đoan chính.
Lần đầu gặp mặt này mãi tận về rất lâu sau này vẫn bị đem ra nhắc lại dạt dào hăng say, trưởng bối hai nhà ngồi ở phòng khách uống trà đàm đạo, mẹ Hoàng nhắc đến bộ dạng hết sức vui mừng con trai nhà mình khi đó: “Tôi lúc đó cảm thấy tiểu tử nhà tôi hào hứng như vậy hình như có gì không đúng lắm, về nhà rồi còn nói đùa với ba nó nói Thiếu Thiên dẫn bạn mới lại chào hỏi sao mà giống như đi gặp trưởng bối thế nhỉ, kết quả bây giờ thì nói đùa thành thật rồi… Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Văn Châu liền cảm thấy quý mến, đoan đoan chính chính, nào giống với khỉ con nhà bọn tôi chứ.”
“Đều là duyên phận.” Mẹ Dụ Văn Châu cũng cười: “Ban đầu còn cảm thấy bọn nó là đùa vui thôi, đến nay cũng đã qua lâu như vậy rồi.”
“Anh cứ nói tôi nghe, tôi đi tìm thử cho anh… Cầm sách tranh về nhà nghiên cứu xem thử một chút, nhìn trúng cái nào, tôi về nước Anh mua rồi gửi qua cho.” Bên này trò chuyện với nhau thật vui vẻ, bên kia hai vị lão tiên sinh cũng đang sôi sục ngất trời, ngồi trên sofa cầm trong tay một quyển sách tranh, ba Dụ đang chỉ chỉ gật gật:
“Đây là cần câu carbon, cái thứ ba là cái hợp kim titan lần trước anh nhìn trúng đó, có điều tôi hỏi nhân viên ở cửa hàng rồi, bọn họ nói người lớn tuổi dùng cái này có thể không quá hợp tay đâu.”
“Trước cứ xem qua đã, mà tính ra hai ngày nữa hai người chúng ta cùng đi câu chung đi?”
“Vừa khéo, bất quá hiện nay tìm một chỗ câu cá ngoài trời khó lắm, câu cá trong công viên thì lại không thú vị.”
“Anh đây hỏi đúng người rồi.” Ba Hoàng thập phần đắc ý: “Bên khu Bà Châu phía kia tôi có biết một người, có điều không dễ tìm lắm.”
“Ấy, cần câu cá này đắt lắm, ông thật sự là dám mua sao?” Mẹ Hoàng đến gần nhìn một cái: “Lão Dụ anh đừng nghe ổng nói, cứ có tiền liền phung phí hết.”
“Cái gì gọi là cứ có tiền liền phung phí hết!” Ba Hoàng kháng nghị: “Con trai tôi năm đó một trận đấu trị giá trên dưới mười mấy vạn, tôi mua một cái cần câu cá một vạn thì thế nào! Hoàng Thiếu Thiên! Bố mày muốn mua cần câu!”
“Mua mua mua!” Trong phòng bếp truyền tới giọng nói của con trai bọn họ: “Chúng ta mua cái tốt nhất! Không thiếu tiền!”
Bên ngoài trưởng bối thảo luận chuyện cần câu, bên trong hai đứa con bận rộn nấu cơm miệng cũng không rảnh rỗi, cá trong chậu nước tới ẹo lui giống như BOSS trong phó bản Vinh Quang ở map thủy chiến nào đó, Hoàng Thiếu Thiên một bên băm tỏi một bên vui vẻ tăng thêm phiền phức: “Đội trưởng nè tôi còn nhớ Cá Trê Bóng Đêm có thể ngắt quãng ngâm xướng còn có thể tiếp cận đến gần tốc độ tay cỡ cậu đúng không?”
Dụ Văn Châu không để ý đến cậu, nhìn chằm chằm con cá kia, hạ thủ nhanh chuẩn độc chộp được đuôi của nó, ném lên thớt nhấn dao làm liền một mạch: “Thuật Trói Buộc thêm Thuật Thao Túng, chuyện thuật sĩ nên làm đã hoàn thành rồi, còn lại phải làm phiền Kiếm Thánh tiếp nhận xử lý rồi.”
Hoàng Thiếu Thiên vui mừng hớn hở đón lấy, đối phó với một con cá đương nhiên không dùng mấy chiêu Tam Đoạn Trảm Đâm Ngược Gió Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm gì hết, trên thực tế công phu dùng dao của cậu cũng không tốt hơn Dụ Văn Châu được bao nhiêu, chẳng qua là hai người đùa nghịch giỡn với nhau thôi. Dụ Văn Châu lấy phần tỏi cậu giã được một nửa, âm thanh giã chày vang lên thập phần có tiết tấu cảm. Hoàng Thiếu Thiên một bên xử lý cá một bên còn phân tâm, ngoài phòng khách ẩn ẩn truyền đến âm thanh nói chuyện, người nhà hai bên cùng nhau ngồi lại ăn cơm, mà bọn họ chen chúc giữ không gian nhỏ hẹp này, hương vị khói lửa dính trên thân người, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gò mà của đối phương.
Cậu cảm thấy thế này thật tốt.
Không thể nghĩ ra được còn có điều gì trên đời vui vẻ hơn được nữa.
Có điều tất cả đều là chuyện của sau này, ít nhất hiện tại ở mùa hè này bọn họ vẫn còn là những thiếu niên mười lăm tuổi. ──Được rồi Hoàng Thiếu Thiên thậm chí còn hai tháng nữa mới tròn mười lăm, cậu kéo va li một đường đi ở phía trước, nghe ba mẹ mình dặn dò, lại quay đầu ngó xem Dụ Văn Châu, bước chân đối phương vẫn là không nhanh không chậm, ý cười giữa mi mắt như tắm gió xuân, cảm giác mới mẻ khi vừa kết bạn mới qua đi, trong lòng thiếu niên lại nổi lên ý hiếu thắng, cậu kéo va li quẹo sang đi kế Dụ Văn Châu:
“Lát nữa chúng ta làm một ván?”
“Lát nữa còn có buổi gặp mặt tân sinh của trại huấn luyện.” Dụ Văn Châu giơ lên thời khóa biểu hoạt động nhân viên công tác phát hồi nãy.
“Vậy buổi tối chúng ta làm một ván…? Không đúng cậu hồi nãy hình như vừa nói buổi tối phải về nhà, chậc cậu cái người này sao có thể phiền phức đến vậy, mới quen biết ngày đầu tiên đã để cho bạn cùng phòng của mình cố thủ phòng không lạnh lẽo cậu có xấu hổ không hả!”
Dụ Văn Châu rõ ràng là sửng sốt một chút, cậu trước kia không phải chưa từng làm quen với những người hoạt bát, nhưng sức sống bắn ra bốn phía giống Hoàng Thiếu Thiên ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Bậc thầy chiến thuật tương lai trong quá trình làm quen với người hợp tác hơn mười năm về sau từ ngày đầu tiên đã sặc một cái rõ ràng: “Cái khác khoan nói… Trại huấn luyện chỉ cung cấp giường thôi nhỉ, mền gối là tự mình mang đến sao?”
“Cái này thì có gì khó chứ.” Hoàng Thiếu Thiên quan sát cậu từ trên xuống dưới một chút: “Cậu cũng không béo, đêm nay chúng ta nằm chen chúc, ngày mai tui bồi cậu về nhà lấy đồ.”
“Thiếu Thiên cậu… vì PK thật sự là không từ thủ đoạn mà.” Dụ Văn Châu không phải không muốn chọn một cách dùng từ cẩn thận hơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn cảm thấy cụm từ mà xuất hiện trong đầu ngay lần đầu tiên là phù hợp với tình huống hiện tại nhất. Hoàng Thiếu Thiên rõ ràng là đang rất đắc ý: “Đương nhiên, đây gọi là truy cầu thắng lợi!”
Một đường vừa nói vừa đi tới trước cửa lầu ký túc xá của trại huấn luyện, năm đó Liên minh vừa mới phát triển, cho dù là sau này Lam Vũ có trở thành nhà giàu đi chăng nữa thì trại huấn luyện hiện nay vẫn phải chịu chung cảnh ngộ với các nhà khác. Bọn họ băng qua các dãy hành lang, hai bên là những bức tường sơn đã loang lổ lốm đốm, Hoàng Thiếu Thiên từ trong túi móc ra chìa khóa phòng vừa mới được giao, may mắn là căn phòng của bọn họ có một mặt được ánh sáng mặt trời chiếu vào, giây phút lúc đẩy cửa ra mặt trời ầm ầm trút xuống, đến cả những hạt bụi nhỏ tán loạn trong không khí cũng vô cùng rõ ràng. Cậu không biết giây phút đó Dụ Văn Châu có phải cũng có cảm giác kinh ngạc động tâm như cậu không, chỉ thấy bước chân người kia cũng khựng lại một chút như cậu vậy.
Bọn họ bước vào căn túc xá cũng không tính là lớn kia.
Vậy mà lại cảm giác giống như đang bước tới một tương lai không thể nào nói rõ được.
Thời quang ngày hạ, nắng bạo mưa trào, tất cả mọi thứ đều bắt đầu tại giây phút yên tĩnh này, tương lai oanh liệt bừng bừng mà bọn họ không thể nhìn tới, đang ở phía trước dang tay đón chờ.
Chương 2
“Hoàng Thiếu Thiên” Nghe gần hết những lời giới thiệu ở hội gặp mặt tân sinh của trại huấn luyện, Hoàng Thiếu Thiên ngáp ngáp, đang muốn kéo Dụ Văn Châu đi kiếm gì ăn, bị một người đứng ngay cửa lớn chặn lại:
“Tao ban nãy thấy mày ở phía trên! Không phải đã dặn mày là tới nơi thì báo với tao một tiếng sao? Tiểu tử mày sao lại im hơi lặng tiếng thế?!”
“Nguỵ lão đại à…” Người bị tóm lấy cười rộ lên:
“Tui không phải sợ Nguỵ lão đại ngài đây công việc bề bộn không dám làm phiền sao lại nói tiếp cho dù trước kia chúng ta có quen biết thì một tân sinh trại huấn luyện như tui đi tìm lão đại có phải quá không ổn rồi không, tui còn muốn sinh sống tốt ở trại huấn luyện chứ không muốn bị xem thành nhóc con ôm đùi boss gì hết đâu, à đúng rồi nói đến boss ông có biết hôm qua Lam Khê Các mất boss không vậy? Tui cũng không đành lòng chỉ ra đâu, nhưng mà ai chỉ huy vậy hả, Gia Vương Triều mới xông lên hai lượt thì đội hình liền loạn hết lên, chiến thuật đã hứa hẹn đâu bố trí đã hứa hẹn đây? Nếu không phải cuối cùng tui lẩn vào thọc hai đao lấy một kích cuối cùng thì boss đã ngoan ngoãn chui vào túi người khác rồi biết không hả?”
"... Thao lão phu vì cho các ngươi đám này hỗn tiểu tử thu thập địa phương giày vò sự tình ba bốn ngày không chút chợp mắt hôm qua còn lại bận đến nửa đêm, có thể có rảnh đi chỉ huy đã rất cho mặt mũi được không!"
"A là Ngụy lão đại ngươi a làm ta không nói ta còn tưởng rằng là công hội người đâu." Hoàng Thiếu Thiên lập tức im lặng.
"Ngụy đội tốt." Rốt cục có rảnh chen vào nói Dụ Văn Châu mỉm cười điểm cái đầu: "Thiếu Thiên ngươi cùng Ngụy đội còn có việc cần? Vậy ta về trước túc xá."
"Ài ngươi chờ một chút..."
"Cơm tối ta đi mua đi, Thiếu Thiên muốn ăn cái gì?"
"Lưu sa bao! Sủi cảo tôm! Đối giúp ta mua cái song da sữa phải thêm ba phần đậu đỏ!"
"Được."
Dụ Văn Châu lại điểm cái đầu mới quay người rời đi, Ngụy Sâm lấy thuốc lá ra ngậm lên, nhìn qua biến mất tại cuối hành lang áo sơ mi trắng thiếu niên bóng lưng cùm cụp một tiếng đánh lửa: "Người quen biết?"
"Hôm nay mới quen, gọi Dụ Văn Châu." Hoàng Thiếu Thiên cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại nhìn, chỉ là hắn đã cái gì cũng nhìn không thấy: "Ta cùng hắn ở một gian."
"Động tác rất nhanh a." Ngụy Sâm nỗ bĩu môi: "Trình độ thế nào?"
"Không biết, buổi tối hôm nay đánh hai bàn nhìn xem." Hoàng Thiếu Thiên vẻ mặt thành thật: "Nói thật Ngụy đội ta cảm thấy nhìn hắn cái này tướng mạo trình độ liền lần không được a ta đoán hắn APM chí ít ba trăm!"
"Ngươi lại có thể đã nhìn ra? Ta làm sao không biết ngươi ngoại trừ đoạt boss còn có xem tướng thiên phú?" Ngụy Sâm nghiêng qua hắn một chút nôn cái vòng khói: "Vạn nhất đó là cái tay tàn đâu? Ngươi vừa nói lời đều ăn trở về?"
"Đi đi đi đi đi đi cái gì ăn trở về, Ngụy lão đại ngươi không thể muốn chút tốt, lại nói ta một ngày nói nhiều lời như vậy thật muốn ăn trở về khẳng định chống không đánh nổi trò chơi, đối ta vừa mới nghe nói về sau trại huấn luyện còn muốn có hàng tháng khảo hạch không hợp cách trực tiếp đào thải a? Ta nói Ngụy lão đại ngươi làm là như vậy không phải quá tàn nhẫn, một tháng một lần lại thêm huấn luyện thường ngày ngay cả cái thở công phu đều không có chứ, đương nhiên ta cảm thấy ta là không cần lo lắng cái này, thế nhưng là cũng phải vì người khác cân nhắc a, boss hoang dã đổi mới còn công hội người luân phiên đoạt đâu trong trường học nguyệt thi đều không có như thế hố cha..."
"Về sau cường độ sẽ chỉ càng mạnh." Ngụy Sâm một cái lưng chỉ gõ lên hắn trán: "Ngay cả thông thường thi đấu một nửa cường độ cũng không thể thích ứng tiểu quỷ đầu vẫn là sớm chạy trở về nhà tốt, các ngươi cái này còn không cần bay tới bay lui đâu!"
"Ta... Choáng... Cơ... A..." Hoàng Thiếu Thiên một mặt buồn khổ: "Trên máy bay loại kia trong lỗ tai ong ong ong cảm giác thực sự quá khó tiếp thu rồi được không? Giống như trướng lấy thứ gì giống như những người khác nói chuyện đều nghe không rõ... Cảm giác cả người đều sẽ không còn tốt."
"U." Ngụy Sâm vẩy một cái lông mày: "Nói nhiều cũng biết trong lỗ tai ong ong ong cảm giác quá khó tiếp thu rồi a, thật không dễ dàng."
"Ta không phải là đang nói ta!"
"Được rồi được rồi, không có nhiều như vậy không cùng ngươi nói nhảm ta còn vội vàng đâu." Giữa ngón tay khói đã đến cuối cùng, Ngụy Sâm tiện tay ở phòng học khóa cửa bên trong dụi tắt, khó được nghiêm túc nhìn xem Hoàng Thiếu Thiên: "Đã tới, liền cho lão phu làm rất tốt, đừng để ta cảm thấy mình nhìn nhầm."
"Dạ Vũ Thanh Phiền kiếm quang, một ngày nào đó muốn trở thành chỉ dẫn Lam Vũ tiến lên ánh sáng."
Kia là kỳ thật có được một viên văn nghệ hồn Ngụy Sâm, lần thứ nhất cũng là một lần cuối cùng nói với Hoàng Thiếu Thiên ra nói như vậy.
Bất quá cũng là dạng này, có kỳ thật không cần nhiều lời, một lần một câu cũng liền đủ.
Tối thiểu từ cái kia mùa hè buổi chiều bắt đầu, Hoàng Thiếu Thiên lại một lần nhận biết đến hắn muốn đi hướng chính là như thế nào tương lai, hắn muốn không riêng gì Vinh Quang, hắn muốn, là thuộc về Lam Vũ Vinh Quang.
Mới gặp thời điểm hô to các ngươi Lam Khê Các chờ đó cho ta nhìn thiếu niên, bây giờ đã chuẩn bị vì Lam Vũ trở thành một thanh đợi lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Không chỗ không hướng.
Lúc buổi tối Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu may mắn.
May mắn không cùng Ngụy lão đại dùng Dụ Văn Châu tốc độ tay cược cái ba cái boss hoang dã hai cái phó bản ghi chép cái gì.
"Ta... Ngươi... Ta..." Cắt ba bàn về sau hắn nhìn xem trại huấn luyện trên máy vi tính đều sẽ lắp đặt kỹ thuật thống kê phần mềm bên trên số lượng trợn mắt hốc mồm, Dụ Văn Châu vẫn còn là đầy không thèm để ý, xách hai tay dựa vào phía sau một chút, tựa hồ hoàn toàn không ngại mình bị đối phương lần giết APM, cùng hiện tại nhưng thật ra là trước mặt thiếu niên cho đến tận này trong cuộc đời khó được cứng họng nói không ra lời thời điểm. Hoàng Thiếu Thiên tựa hồ cũng cảm thấy phản ứng của mình có chút quá không hợp vừa, lấy lại bình tĩnh một câu vẫn là thốt ra mà ra: "Ta dựa vào ngươi... Tay này nhanh có chút kỳ hoa a."
"Liền như vậy đi." Dụ Văn Châu nhún nhún vai, tiện tay nắm lấy con chuột thao túng trên màn hình thuật sĩ khắp nơi loạn chuyển, hắn tại một khu ID là chưa phát giác lạnh, phối hợp thuật sĩ một thân hắc che phủ nghiêm nghiêm thật thật mũ trùm pháp bào ngược lại là mười phần hợp với tình hình. Bọn hắn tổng cộng giết ba bàn, thứ nhất bàn thời điểm hắn bị Hoàng Thiếu Thiên đánh cho cơ hồ hoàn toàn không có cách nào hoàn thủ, bàn thứ hai thời điểm ỷ vào bắt chuẩn điểm đối phương tiến công tiết tấu, hắn ngã xuống thời điểm Dạ Vũ Thanh Phiền cũng còn chỉ có bốn phần trăm lượng máu . Còn thứ ba bàn... Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải đèn đã cạn dầu, mình sẽ bắt tiết tấu đối phương đương nhiên cũng đã biết, sau cùng hạ tràng chỉ so với thứ nhất bàn tốt một chút điểm.
"Ngươi cái này có thể được không..." Hoàng Thiếu Thiên đem máy tính ghế dựa kéo đến bên cạnh hắn đến, gối lên cánh tay một mặt ngưng trọng nhìn hắn: "Ngụy lão đại hôm nay nói, trại huấn luyện thế nhưng là mỗi tháng một khảo hạch... Sách ta khó được đụng phải cái lần đầu tiên cứ như vậy hợp ý!"
"Ta hết sức." Bên cạnh hắn áo sơ mi trắng thiếu niên hơi cười: "Bất quá Thiếu Thiên đánh cho thật rất không tệ a."
"Kia là!" Hoàng Thiếu Thiên lại phải ý: "Cũng không nhìn một chút ta là ai!"
"Nhờ vào ngươi, ngôi sao tương lai." Dụ Văn Châu nín cười đập bờ vai của hắn: "Chuẩn bị tiên tiến mang người chậm tiến a."
"Làm một trận cách mạng." Nửa gương mặt đều chôn ở trong cánh tay thiếu niên lại thổi phù một tiếng bật cười: "Yên tâm đi Dụ Văn Châu đồng chí, về sau ta cho ngươi mở tiểu táo đặc huấn... Bất quá ngươi vừa rồi kỳ thật đánh không tệ a ngoại trừ thứ nhất bàn, ta cảm thấy nếu không phải ta bắt ngươi cái kia đứng không bàn thứ hai ta đều muốn bị ngươi một đợt mang đi!"
"Gặp phải vận khí tốt đi."
Thời điểm đó Hoàng Thiếu Thiên còn chưa không biết buổi tối đó hắn nghe thấy Dụ Văn Châu đối với mình đánh giá tại về sau trong hai năm hắn từng vô số lần từ trong miệng người khác nghe thấy, tốc độ tay thiếu hụt cũng không cùng với ý thức mất trệ cùng kinh nghiệm không đủ —— kia là một cái gần như không cách nào bù đắp lạch trời. Mỗi lần trại huấn luyện đào thải sau lưu dụng bảng danh sách, đầu một nhất định là hắn, mà Dụ Văn Châu thành tích tốt nhất là đếm ngược thứ chín, đến cuối cùng hai người bọn họ cũng đều quen thuộc, Hoàng Thiếu Thiên ngã đi lên nhìn, Dụ Văn Châu gặp hắn đi xem, mình căn bản cũng không nhìn.
—— không phải liền là vận khí tốt à.
—— lần tiếp theo...
—— ta và ngươi nói, trong này nhất định có chuyện ẩn ở bên trong, liền cái kia 170 tám APM có thể xoát đại quân? Đại quân APM max trị số cũng không so Hoàng thiếu thấp bao nhiêu.
—— được rồi được rồi, lần sau chờ muốn ta đối đầu hắn...
Bọn hắn nói những lời này thời điểm cũng xưa nay không kiêng kị, nhiều lần Dụ Văn Châu an vị đang huấn luyện thất mình máy tính trước mặt làm thông thường luyện tập bọn hắn cũng lẽ ra không lầm, ngược lại là Hoàng Thiếu Thiên nhiều lần nhìn không được nghĩ xù lông kéo PK, đều bị Dụ Văn Châu ngăn lại, sau đó chỉ nghe thấy cách hai đài máy vi tính địa phương bàn phím bị cho hả giận gõ đến rung động đùng đùng. Cũng đại khái chính là từ khi đó, hoặc là sớm hơn bắt đầu, tương lai chiến thuật đại sư chậm rãi hiểu rõ lấy hắn vương bài toàn bộ, bao quát lời gì có thể từ lỗ tai hắn bên trong qua qua coi như cái gì có thể để người này nhịn không được nhảy dựng lên, những chuyện nhỏ nhặt này chi tiết thời gian dài như là bảo tàng, mà bọn hắn cùng một chỗ, thời gian dần qua tại dài dằng dặc Thời Quang bên trong biến thành hai cái trăm vạn phú ông.
"Không nói không nói, " Hoàng Thiếu Thiên lại nằm sấp nhìn chằm chằm một hồi kia hai hàng số liệu, chỉ cảm thấy mười phần chướng mắt: "Ngươi đem vừa rồi thu hình lại mở ra cho ta xem một chút, ta hỏi ngươi chút chuyện."
Dụ Văn Châu cũng không cùng hắn nói nhảm, trực tiếp điểm mở vừa rồi kia mấy bàn thu hình lại, thứ nhất bàn không có gì có thể nhìn, Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm bàn thứ hai mấy nơi hỏi chút vấn đề, cũng rất nhanh liền kéo qua đi, bị hắn cắn không thả chính là thứ ba bàn.
"Ta bên này tẩu vị nhanh?" Hắn chỉ vào một chỗ: "Chiếu ta nghĩ, ngươi cái kia Thuật Vu Độc không có khả năng đọc được đi ra."
"Không phải nhanh, là lệch." Dụ Văn Châu đem kia mấy giây đổ về đi trọng phóng, đặc địa lại kéo chậm tốc độ: "Lúc ấy Tam Đoạn Trảm cái thứ ba biến hướng, ngươi hẳn là nghĩ gãy năm giờ phương hướng đúng không?"
"Vâng."
"Thế nhưng là ngươi xem một chút." Dụ Văn Châu chỉ vào trong video nào đó một chỗ, Tam Đoạn Trảm biến hướng một nháy mắt thuật sĩ không vội không chậm hướng bên cạnh dời một bước, chính là một bước kia để hắn thời cơ xuất thủ lộ cái sai lầm. Cũng chỉ thiếu kém một chút như vậy, hắn liền bị Dụ Văn Châu khống suýt nữa bị một đợt mang đi.
"Thiếu Thiên thao tác quen thuộc quá rõ ràng nha." Dụ Văn Châu cười: "Ngươi biến hướng động tác hơi có chút sớm, cẩn thận chú ý không bao lâu liền có thể nhìn ra."
"Sách từ mình thị giác bên trong nhìn cái này thật đúng là nhìn không ra..." Hoàng Thiếu Thiên cau mày, bỗng nhiên đại lực đập Dụ Văn Châu bả vai một chút: "Cảm ơn!"
Mười bốn tuổi thiếu niên ngâm nga bài hát mà về mình máy tính trước mặt, tiếp tục điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền chơi hắn cái kia Tam Đoạn Trảm, Dụ Văn Châu nhìn hắn mười mấy giây, ánh mắt cũng quay lại màn ảnh của mình, tiếp tục chiếu lại vừa rồi video.
Hắn đã tận chính mình toàn lực làm được giọt nước không lọt, nhưng vẫn là bị Hoàng Thiếu Thiên bắt lấy vô số cơ hội.
Mà kia trong đó không chỉ có tốc độ tay cái này không thể tránh né không may mang đến, còn có một số ý thức bên trên cùng thao tác trên thói quen —— liền như là hắn vừa rồi chỉ cho Hoàng Thiếu Thiên nhìn cái kia, thứ ba trong mâm Hoàng Thiếu Thiên cũng bắt lấy hắn không thả. Tỉ như hắn hát Thuật Trói Buộc thời điểm sau đó ý thức lui ra phía sau gần phân nửa thân vị cách, lại tỉ như hắn Mũi Tên Thiêu Đốt cùng Thuật Cắt Chém ở giữa luôn luôn không thể không có khe hở dính liền, cái cọc cái cọc kiện kiện mọi việc như thế, hắn nhìn qua bị Dạ Vũ Thanh Phiền một bộ kỹ năng đánh xuống trận thuật sĩ, không tự chủ được lại thở dài.
Từ quyết định gia nhập Lam Vũ thiếu niên doanh, tương lai đi đánh điện cạnh bắt đầu Dụ Văn Châu liền biết con đường này đối với hắn mà nói khả năng không tính tốt như vậy đi, tối thiểu hắn ở tốc độ tay bên trên không tính là có thiên phú —— đây cũng là nhân sinh đại sự, lớn đến luôn luôn đối với hắn chấp hành nuôi thả chính sách, ở xa Anh quốc phụ mẫu cũng thông qua video điện thoại cùng hắn nói qua nhiều lần. Hắn tại một ít sự tình bên trên luôn có chút không hợp tuổi tác lý trí —— hắn cùng phụ mẫu dài nhất một lần nói chuyện, giảng không phải Vinh Quang đến tột cùng là cái gì, cũng không phải con đường này có thể sẽ có tương lai, mà là liên quan tới trên người hắn không thể bù đắp nhược điểm.
Bất quá cũng chính bởi vì dạng này, phụ mẫu cuối cùng vẫn là tin tưởng mình nhà nhi tử chọn con đường này là nghĩ sâu tính kỹ qua, dùng lời của mẹ nói, khi còn bé liền đem ngươi đặt ở trong nước, tự hỏi không có để ý qua ngươi cái gì, bây giờ ngươi lý trí làm quyết định, lại đến khoa tay múa chân, đó thật là quá không nên nên.
Bất quá thời điểm đó Dụ Văn Châu dù sao vẫn là thiếu niên tâm tính, trời nóng nực, lại tới địa phương mới, nhìn mấy lần video về sau đã cảm thấy mắt trướng, dứt khoát đem màn hình một quan tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt làm trong đầu phục bàn. Nói là trong đầu phục bàn, kỳ thật hắn đầy trong đầu nghĩ đều là những cái kia vãng lai quang ảnh, lòng đất giãy dụa mà ra cốt trảo cùng mũi kiếm phá vỡ không khí lúc đường vòng cung, Hoàng Thiếu Thiên đánh bàn phím thanh âm còn vang ở bên tai, cùm cụp cùm cụp tiết tấu dần dần cùng hắn trong đầu cái kia Kiếm Thánh hình tượng hợp phách, hắn nghĩ nơi này có lẽ có thể dạng này dạng này, mà đối diện Dạ Vũ Thanh Phiền phản ứng có lẽ sẽ là như thế như thế, đẩy vài chục bước về sau thiếu niên Dụ Văn Châu phát hiện mình đã có chút mê hoặc —— không trống trơn là bởi vì quá nhiều khả năng đưa đến tư duy hỗn loạn sai lầm, cũng bởi vì thế giới kia thật sự là quá mức chói lọi chói mắt, giống như là xa không thể chạm, nhưng lại tựa như gần ngay trước mắt.
"Văn Châu a." Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên gọi hắn, dạng này a không nhẹ không nặng một tiếng đem hắn từ cái kia Vinh Quang thế giới bên trong kéo trở về, hắn mở to mắt, lười nhác động cổ cho nên chỉ chuyển con mắt: "Làm sao?"
"Ngươi nóng không nóng a ta cảm thấy hơi nóng, quạt mở lớn một chút chứ sao."
Dụ Văn Châu giương lên tay ra hiệu hắn tùy ý, thế là Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy đi điều quạt, ô ô chuyển động thanh âm lập tức lớn, nhẹ nhàng khoan khoái gió Hô Khiếu mà đến sấy khô trên thân dinh dính mồ hôi. Nhưng là đối phương tại làm xong đây hết thảy về sau cũng không trở về đến tại chỗ tiếp lấy giày vò hắn máy tính, mà là trực tiếp cái ghế kéo tới cùng hắn song song, cũng học bộ dáng của hắn hướng trên ghế dựa khẽ dựa nhắm mắt lại không nói lời nào.
"Làm gì?" Dụ Văn Châu cười lên, Hoàng Thiếu Thiên cũng cười: "Vừa rồi chằm chằm màn hình thẻ dự phán thẻ quá lâu, con mắt có đau một chút."
Dụ Văn Châu đưa tay đi sờ túi quần, lấy ra thứ gì lui tới Hoàng Thiếu Thiên trong tay bịt lại. Chính hắn có đôi khi cũng có chút tật xấu này, thuốc nhỏ mắt loại vật này dứt khoát liền theo thân mang theo. Hoàng Thiếu Thiên thấy rõ thứ này về sau lại thì thầm hai câu nói ngươi tại sao không đi luyện trị liệu, sau đó giơ lên cái kia màu xanh nhạt bình nhỏ đến đối chỉ xem bên trong lưu động chất lỏng.
Sau đó cùm cụp một tiếng đèn liền diệt.
Quạt thanh âm ông ông cũng an tĩnh lại, mùa hè mãnh liệt nhiệt ý tại tránh thoát sau cùng sau khi áp chế liền tăng đầy cả phòng, trong hành lang bắt đầu huyên náo, Hoàng Thiếu Thiên lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên: "Bị cúp điện?"
"Đại khái là vậy." Dụ Văn Châu híp mắt, bỗng nhiên kéo lại Hoàng Thiếu Thiên tay: "Cẩn thận!"
Kém chút dẫm lên dây điện Hoàng Thiếu Thiên thè lưỡi, bỗng nhiên lại cười lên: "Đây không phải tốc độ tay rất nhanh sao?"
Dụ Văn Châu sửng sốt một chút cũng cười: "Không giống."
Last edited: