Hoàn [HD21 - ITE] Hàn Diệp - Sống chết

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,815
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[HÀN DIỆP]
SỐNG CHẾT
Tác giả:_闲_ (lofter)
Edit: Oomi
0.

- Hắn nhìn về phía ta, tất cả trong mắt hắn, đều là hình bóng ta.

Trong đầu Diệp Tu vô cùng hợp cảnh vang lên câu này, hắn cười ha hả nhìn Hàn Văn Thanh.

1.

Hai vị đại tướng quân lặng lẽ vô thanh lại cùng nhau sao.

Việc này ngoài dự đoán của tất cả mọi người nhưng lại tựa như hợp tình hợp lý, hai người kê vai chiến đấu mười năm dài, lúc luyện binh đối nhau như nước với lửa. Trong mắt người khác hai người họ chính là một đôi túc địch từ nhỏ, nhưng giữa bọn họ lại thật sự nảy sinh tình cảm không ai khác có thể hiểu được.

Tuy nhiên trừ đi người quen thân thiết thì không còn ai biết được chuyện này.

Thực ra bản thân Diệp Tu cũng cảm thấy chuyện này kì diệu, nhiều năm đối chọi gay gắt đã diễn sinh ra một loại tình cảm khác biệt, kích động muốn đè đối phương xuống đất đánh một trận vẫn không đổi, nhưng cũng muốn điên cuồng ôm chặt hắn, nhiệt liệt hôn hắn.

- Thất thần? – Hàn Văn Thanh trầm giọng cắt ngang những suy nghĩ rối loạn của Diệp Tu, đưa tay đến trước mặt hắn.

- Nào có, - Trong lòng lại nghĩ hẳn là vừa rồi suy nghĩ quá tập trung, - Đi thôi.

Hắn cười đưa tay ra, cùng bàn tay của Hàn Văn Thanh nắm chặt lấy nhau.

Dù thế nào, đằng nào người này là của ta rồi. Diệp Tu nghĩ, khóe miệng không tự chủ cong lên một biên độ nho nhỏ.

Hội đèn trong Tết Nguyên tiêu cực kỳ náo nhiệt.

Vốn dĩ hai người đều không thích chỗ đông người, nhưng cũng không chịu nổi nhiệt tình đề cử của Tô Mộc Tranh. Cả hai đều bị tiểu cô nương kéo lôi đến đây, kết quả đến nơi rồi lại không thấy bóng nàng. Diệp Tu nhịn cười nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Hàn Văn Thanh, vỗ vỗ vai y.

- Hàn đại tướng quân đừng chấp tiểu cô nương.

- Ta không. – Hàn Văn Thanh khẽ lắc đầu, dẫn đầu tiến vào trong đoàn người.

Cả hai tuy là hai Đại tướng quân danh tiếng truyền xa nhưng chen chúc giữa dòng người cũng không ai chú ý. Hàn Văn Thanh bị người đụng tới đụng lui có phần khó chịu, tòan thân tỏa ra khí đen, nếu như bình thường người ta nhìn y đều muốn rời ra ba phần, thì hôm nay đến cả bầu không khí náo nhiệt bốn phía vẫn bị khí tức của y đè xuống. Diệp Tu tính tình có phần ham vui rất nhanh đã hòa vào không khí nơi này.

Đến khi Hàn Văn Thanh quay đầu không phát hiện Diệp Tu ở bên cạnh, Diệp Tu lại đang băng qua biển người đi về phía y.

Trong lòng lặng lẽ khen ngợi mắt thẩm mỹ của Diệp Tu, đèn hoa đăng hắn cầm trong tay quả nhiên rất đẹp, lớp giấy nhuộm màu mặc hoa đỏ sẫm, được làm thành hình hoa sen nâng một ngọn nến nhưng khiến Hàn Văn Thanh chú ý hơn lại là bàn tay đang nhấc đèn hoa đăng của hắn. Dưới ánh lửa nhu hòa chiếu sáng, đôi tay vốn xinh đẹp như mỹ ngọc, ngón tay thon dài, xương cũng nổi rõ ràng càng thêm nổi bật.

Hàn Văn Thanh nhìn đến tâm tình tốt lên, khóe miệng cũng không tự chủ hướng lên.

Tựa như thời gian đã trôi qua thật lâu, lại như chẳng qua bao lâu, Diệp Tu bảo vệ đèn trong tay đi đến bên cạnh y, lộ ra một nụ cười hồ ly, hai mắt sáng trong suốt.

- Đây là ca bắn tên thắng về, lợi hại không.

Hàn Văn Thanh nhìn qua, trong lòng nghĩ hắn đem bản lĩnh nhà mình đi trêu đùa dân chúng nhưng cũng không nói thêm gì.

- Ấu trĩ. – Chẳng qua sau cùng y vẫn hạ xuống hai chữ này.

Diệp Tu đi đi dừng dừng và Hàn Văn Thanh chẳng mấy chốc đã không thấy nhau, Hàn Văn Thanh một người đi cũng không biết làm gì, chỉ đành tách khỏi đoàn người đi ra phía ngoài.

Rời khỏi đám đông như đột ngột đến một thế giới khác.

Sự náo nhiệt của đoàn người náo nhiệt không lan đến đây, từ không khí nóng hừng hực trở nên lạnh lẽo, đèn đuốc cũng ảm đạm đi, số người ở đây chỉ lác đác vài người. Đêm Tết Nguyên tiêu vui vẻ ồn ào tự như không có liên hệ gì với nơi đây.

Hàn Văn Thanh lặng lẽ thở ra một hơi, náo nhiệt như thế không phải y chưa từng gặp nhưng vẫn không có cách nào kiên nhẫn, nơi yên tĩnh này càng hợp ý y hơn.

Hàn Văn Thanh vô thức tìm kiếm bóng dáng Diệp Tu.

Là vì trước đây Diệp Tu vẫn luôn đi theo sau lưng y, hay là cái gọi là tâm linh tương tông có chút lãng mạn kia mà Hàn Văn Thanh vừa nhìn qua liền tìm thấy hắn ht cầm một cái mặt nạ hồ ly, khuôn miệng chuyển động nói gì đó cới ông chủ tiệm, Hàn Văn Thanh nghĩ hẳn là hắn đang cò kè mặc cả với người kia sao.

Chẳng qua bao lâu người nọ lộ ra ý cười thỏa mãn, đem tiền trong tay đặt lên quần rồi đội mặt nạ hồ ly lên đầu, tất nhiên là đã đắc thủ.

Hắn không để mặt nạ che cả mặt mà chỉ đeo hờ trên trán, có lẽ vì tâm linh tương thông, một lần nữa, Diệp Tu cảm giác được Hàn Văn Thanh ở phía xa đang nhìn hắn, nhìn quanh một vòng chỉ rất nhanh liền tìm được Hàn Văn Thanh, cười về phía y.

Hàn Văn Thanh liên tục nhìn chằm chằm vào hắn. Người người đông đúc khắp bốn phía và ánh sáng rực rỡ lan tỏa khắp bốn phía như cũng ảm đạm đi, những người khác trở thành bóng mờ xung quanh người nọ, tất cả trong đồng tử Hàn Văn Thanh lúc này tựa hồ chỉ còn hắn có màu sắc.

Hàn Văn Thanh trong lòng lắc đầu nhưng bản thân đã thật sự chìm vào đó.

2.

Chiến tranh nổ ra bất ngờ, biên cảnh chịu sự tấn công của ngoại tộc, hai vị Đại tướng không tất nhiên được cử ra tuyến đầu.

Diệp Tu một tay cầm bản đồ quân sự sắp xếp chiến thuật cho cấp dưới, một tay khác vẫn cầm một cái tẩu lớn. Bàn tay như bạch ngọc nhẹ nhàng cầm tẩu thuốc chơi đùa nhưng sắc mặt hắn không hề ung dung như vậy. Trận này rất khó đánh, ngoại tốc xâm lấn gần như đã tập hợp tất cả sức mạnh, muốn tử chiến đến cùng chiếm lấy quốc gia này. Ban đầu bọn họ không xem kẻ địch đủ nặng khiến cho bị tấn công trở tay không kịp, biên phòng lúc này đã lung lay muốn đổ.

Theo lý thuyết một nhánh đơn vị chỉ có một vị đại tướng, nhưng Diệp Tu và Hàn Văn Thanh hai người đều bị phái đến một chỗ. Việc hai người là túc địch lẫn nhau đã ăn sâu vào lòng người, thậm chí binh lính ngày ngày đều sợ hai người đánh nhau trong doanh trại.

Chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra.

Bọn họ từng vì vấn đề thiết kế bố cục trong một cuộc chiến xảy ra tranh chấp, cãi vã nửa buổi cũng không có cách nào thuyết phục đối phương sau cùng đến chỗ đất trống để binh lính luyện tậpp đánh tay không một trận nhưng cũng không phân thắng bại. Chỉ đành chi quân hai đường mà đánh.

Cũng may kẻ địch không phải kẻ quá hung hăng bằng không khi hai người đang tới đây thành trì đã sớm bị chiếm mất.

Tuy nhiên chuyện kia… cũng đã khiến mọi người tin tưởng không chút nghi ngờ mối quan hệ giữa hai người vô cùng tệ.

Giờ phút này Hàn Văn Thanh lắng nghe bố trí của Diệp Tu, lúc nghe đến một chỗ trong lòng rùng mình, vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người nọ, cau mày:

- Ngươi một mình mang tiểu đội vào?

Diệp Tu hơi ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Thanh, đầu mày cũng không giãn ra:

- Đây là biện pháp tốt nhất, không tin ngươi hỏi Tân Kiệt.

Trương Tân Kiệt là quân y trong sư đoàn, trên phương diện chiến thuận cũng rất có trình độ. Hàn Văn Thanh nhìn về phía hắn, vội vàng muốn nghe được một đáp án khác.

Trương Tân Kiệt như không nhìn thấy, yên lặng suy nghĩ một hồi sau đó đành cho Hàn Văn Thanh một ánh mắt bất đắc dĩ.

- Đúng là như thế.

- Ta đi với ngươi. – Hàn Văn Thanh chăm chú nhìn Diệp Tu, ngữ khí cứng rắn không thể nghi ngờ.

Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh trước sau như một cùng cái bóng vai rộng lớn của y, đột nhiên có hơi muốn cười.

- Được. – Hắn nói.

3.

Tà dương nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Đã qua hơn nửa ngày, hai bên vẫn duy trì cục diện vẫn duy trì giằng co, nhưng đối phương tựa như đã kiệt sức, đến đây chỉ cần kiên trì liền có thể đánh bại kẻ địch.

- Hô, lão Hàn ngươi còn được không đấy. – Diệp Tu thở ra một ngụm trọc khí, trong miệng vẫn còn ngậm máu có phần khó khăn nở ra một cái mỉm cười nhìn về phía Hàn Văn Thanh. Lúc này trên người cả hai ít nhiều đều phủ đầy dơ bẩn, thương thế bị che dưới khôi giáp không thể nhìn ra được mức độ nặng nghe tuy nhiên Hàn Văn Thanh có thể nhìn rõ ràng mức độ máu thấm và quần áo Diệp Tu.

- Ta sợ là ngươi không xong rồi. – Hàn Văn Thanh hừ lạnh một tiếng, duỗi tay lau đi vết máu con trên khóe miệng Diệp Tu.

Diệp Tu cũng không cản, chỉ lộ ra cho hắn một chút ý cười nuông chiều.

- Ngươi nói đùa.

Sau đó bọn họ ngầm hiểu ý mà trầm mặc, vì sắp tới chính là phần hung hiểm nhất trong kế hoạch ––– một tiểu đội nhằm tiến về phía địch nhằm nhiễu loạn trận hình của đối phương để đội chính tiến một bước đánh tan quân địch.

Đội này dù gọi là đội cảm tử cũng hoàn toàn không sai, đánh về phía đội hình địch trong tình hình như thế bất luận là thế nào cũng là đi ra chịu chết. Nhưng trong kế hoạch không thể thiếu được bước này, qua thời gian dài giằng co khiến sự uể oải dần khuyếch tán, quân tâm lỏng lẻo, thật sự cần một kích tất thắng.

- Đi thôi. – Diệp Tu kéo dây cương, mang theo một tiểu đội đã sớm tập kết tốt tiến về phía mục tiêu.

Hàn Văn Thanh đi sau lưng hắn, ánh mắt chăm chú kín kẽ bao lấy người nọ, dường như sợ sau này bản thân không bao giờ được nhìn thấy nữa.

- Diệp Tu. – Hàn Văn Thanh đột nhiên lên tiếng gọi.

- Ừm?

- Sống trở về cho ta. – Vẫn là ngữ khí cứng rắn như thế.

Diệp Tu thế mà cười.

- Vậy Hàn tướng quân cũng đừng đi trước một bước.

4.

Hàn Văn Thanh không nghĩ đến hắn một thời thành sấm.

Thương thế của Diệp Tu không nặng, nhưng vẫn là cản trở hắn dưới điều kiện khắc nghiệt này.

Lại một mũi tên bay tới, Diệp Tu đang nhấc mâu đánh cùng người trước mặt không thể phân tâm, bị một mũi tên đâm thủng vai, động tác trên tay hơi ngưng lại, từ trong cổ họng sặc ra một ngụm máu. Đối phương bắt được thời cơ, mũi kiếm sắc nhọn vung nhanh, Diệp Tu nghiêng người muốn tránh thoát nhưng không thành lưỡi kiếm sát qua hông khiến hắn không ngừng được ngã về một bên.

Ngay lúc hắn sắp rơi khỏi ngựa, Hàn Văn Thanh mắt tinh tay nhanh chạy tới cạnh hắn kéo lên, thuận liền dùng nắm đấm đấm lên thân thể kẻ kia.

- Kiên trì. – Trong lòng Hàn Văn Thanh lúc này không thể bình tĩnh như giọng nói bề ngoài nhưng cũng đồng thời tin tưởng Diệp Tu có thể chịu được.

- Ca không yếu ớt như thế đâu. – Diệp Tu nở một nụ cười có phần gượng gạo.

Tiểu đội đã thành công gây nhiễu loạn cho quân địch nhưng cũng không thể chống đỡ quá lâu, may mắn đám người Trương Tân Kiệt, Tô Mộc Tranh đã nhận được tín hiệu chuẩn bị chu đáo, hiện đã nhanh chóng đuổi tới.

Đội người của Diệp Tu dần đần gom lại lui về phía sau, hành động này cũng dẫn đến sự phản kích mãnh liệt của đối phương. Thực lực cực kỳ mạnh mẽ ở ngay tuyến đầu là Diệp Tu cũng nhận đến không ít công kíc, Hàn Văn Thanh ở bên cạnh cùng liên thủ cũng không thể cản lại hoàn toàn. Hàn Văn Thanh nhìn thấy Diệp Tu đã lảo đảo muốn đổ, trong lòng dân lên hỏa khí, không màng đau đớn trên người tăng mạnh sức mạnh trong tay.

Một thay kiếm không biết đâm ra từ đâu, khi cả hai nhận ra nó đã từ sau lưng mãnh đâm xuyên qua thân thể Diệp Tu.

- Khụ. – Diệp Tu phun ra một ngụm máu, cùng lúc đó, phía sau lưng lanh lảnh tiếng một người nữ ra lệnh phát tên.

5.

- Hàn tướng quân, có lỗi…

Nắm đấm của Hàn Văn Thanh đột ngột siết chặt, trên trán nổi lên từng sợi gân xanh.

- …Không có tiền đồ. – Sau cùng, hắn chỉ để lại ba chữ này.

Mà Tô Mộc Tranh bên cạnh đã khóc.

6.

Hóa ra như thế này chính là đã chết rồi sao.

Diệp Tu tự giễu cười, nhìn tất cả xung quanh. Hắn dễ dàng nhận ra nơi này là kinh thành.

Là nơi hắn dùng tất cả vẫn luôn bảo vệ.

Diệp Tu cảm thấy tình cảnh hiện tại cực kỳ kỳ diệu, cả người nhẹ nhàng ở trên không trung dùng góc nhìn thần tiên nhìn xuống muôn dân.

Một trận chiến qua đi, sinh hoạt của bách tính tựa như càng thêm tươi đẹp, an cư lạc nghiệp, trong thành chính là một mảnh phồn hoa.

Hắn đột nhiên nghĩ không biết Hàn Văn Thanh thế nào rồi.

Dù nhắm mắt lại hắn cũng có thể biết cách nào để đến doanh trại. Chỉ là thế giới của người đã chết tựa như cũng không còn giống như trước, hắn bay thế nào lại đụng phải cây cầu và Mạnh Bà trong truyền thuyết.

- Chiến sĩ trẻ tuổi, uống xong bát canh Mạnh Bà này ––– quên đi kiếp trước, tiến vào vòng luân hồi vĩnh cửu.

Diệp Tu ngoáy ngoáy tai, giọng nói như chiêng vỡ không thể khiến người ta dễ chịu đực.

Thế nhưng lúc này Mạnh Bà đột nhiên tiến đến trước mặt nhìn kỹ hắn, Diệp Tu cũng không rõ bà di chuyển thế nao. Mạnh Bà này… không khác tranh vẽ lắm, da dẻ vàng như nghệ, mặt đầy nếp nhăn.

- Ngươi tên là Diệp Tu?

- Đúng là không dễ để người nhớ kỹ tên ta. – Diệp Tu cười chắp tay.

Mạnh Bà giả vờ giả vịt lật một trang trong Sinh tử bộ, hơi dừng lại lấy giọng nói với hắn:

- Còn không phải vì ngươi chấp niệm quá sâu sao.

- Cái gì? – Lần này đến phiên Diệp Tu ngây người.

- Ngươi có uống canh này cũng không cách nào giúp ngươi, ngươi có chấp niệm quá sâu không thể đi vào luân hồi. Lại nhìn cho kỹ sơn hà đi, có lẽ sau đó không lâu ngươi sẽ hồn phi phách tán thôi ––

Âm thanh như chiêng vỡ của Mạnh Bà vẫn vang vọng bên tai Diệp Tu, nhưng bà cùng cây cầu kia đã tan biến.

Trong đầu Diệp Tu hồi tưởng lại lời của Mạnh Bà một lần sau đó đưa ra kết luận: Hắn vẫn có thể nhìn lại tất cả một chút, sau đó không lâu sẽ không còn gì cả.

Hiểu rõ sự thật này hắn cũng không có bao nhiêu đau đớn trong lòng, tiếp tục đi đến nơi ban đầu muốn đến.

7.

Diệp Tu không tốn bao lâu đã đến nơi.

Trong doanh tực như cũng không vì hắn rời khỏi mà thay đổi bao nhiêu, có thể là vì trên trời một ngày bằng dưới đất một năm mà tất cả đã điều chỉnh xong, hay là Hàn Văn Thanh đã sắp xếp tất cả không hề lay động.

Bất kể thế nào, Diệp Tu cũng biết bản thân không cách nào tham dự được.

Nhắc tới cũng có phần ấu trĩ, hắn lại cứ thế vẫn theo bên cạnh Hàn Văn Thanh, thu hết mọi cử động của y vào đáy mắt, sau đó hắn phát hiện Hàn Văn Thanh có một số hành vi đặc biệt.

Giống như mỗi đêm đều sẽ thắp cái lồng đèn nọ.

Hắn vô cớ cảm thấy có chút buồn cười, trong ký ức Hàn Văn Thanh không giống một người hoài cựu.

Thế nhưng, hắn cũng biết, đó là Hàn Văn Thanh đối với hắn đặc biệt hoài niệm.

Chấp niệm quá sâu sao.

Trừ đi phần sơn hà xã tắc này, chính là người trước mắt.

8.

Thanh minh thời tiết vũ phân phân.

Tựa như để xác minh sự chính xác của câu thơ này, hàng năm tiết thanh minh đều có mưa tí tách rơi. Diệp Tu cảm giác được gần đây cơ thể hắn nhẹ đi một chút, tuy rằng bản thân hắn cũng chẳng có tí trọng lượng nào.

Có lẽ không còn nhìn được bao lâu nữa. Diệp Tu trong lòng có chút tiếc nuối than nhẹ.

Thanh minh tất nhiên là sẽ đi tảo mộ.

Hàn Văn Thanh hiếm khi mặc một bộ trang phục trắng, Diệp Tu luôn cảm thấy sắc mặt y càng đen hơn.

Y không đi cùng đường với những người khác, mà một mình đi tới trước mộ Diệp Tu. Diệp Tu nhớ Hàn Văn Thanh hình như không mang theo gì cả, nhưng trước khi đến có mua một bình rượu.

Hai người không thường uống rượu, uống sẽ làm thân thủ không vững, đó là chuyện không được phép xuất hiện trên chiến trường. Nhưng mỗi khi thắng lớn trên bàn đều có rượu.

Diệp Tu tửu lượng không tốt, một hai ly đã có thể khiến hắn đánh một giấc, gặp chu công trong mơ.

Việc này khiến hắn không rõ lắm tửu lượng của Hàn Văn Thanh.

Hàn Văn Thanh đến phía trước mộ Diệp Tu ngồi quỳ xuống.

Hàn Văn Thanh cầm bầu rượu đổ cho mình một ly, một hơi uống sạch. Sau đó lại rót một chút tưới lên bùn đất phía trước.

- Ngươi cũng uống đi. – Giọng nói của Hàn Văn Thanh hơi trầm.

- Trước đây thắng lớn đều cùng uống rượu.

- Đáng tiếc lần này ngươi vắng chỗ rồi.

- Trận đó đánh rất đẹp, thương vong rất ít.

- Nhưng ngươi ném bản thân mình đi rồi.

- Cũng không sao, ta rót cho ngươi.

Ngày đó Hàn Văn Thanh uống rất nhiều.

Một bầu rượu lớn, nói là cùng Diệp Tu uống nhưng cũng không thật sự đổ ra bao nhiêu.

Diệp Tu cảm thấy tửu lượng của y tốt một cách lạ kỳ, đến sau cùng tựa như cũng hơi đỏ mặt, chỉ là hắn nói rất nhiều lời, nhiều hơn mọi khi.

Hàn Văn Thanh quỳ lâu, lúc đứng lên có chút không vữn. Ngước mắt nhìn về phía bia bộ nhưng ánh mắt có chút hướng lên trên, bóng dáng vừa vặn rơi vào mắt Diệp Tu, cũng tràn đầy cõi lòng hắn.

Diệp Tu đột nhiên có cảm giác bản thân bị nhìn thấy.

Nhưng hắn cũng rõ ràng, trong mắt Hàn Văn Thanh chẳng có gì cả.

9.

Hắn nhìn về phía ta, lại xuyên qua ta.

END



Fanfic nằm trong Mini Project In The Eye thuộc
Xích Tâm 2021 kỷ niệm couple Hàn Diệp
Xem thêm tại LINK TỔNG HỢP
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,160
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Đẹp đến nao lòng
 
Số lượt thích: oomi

Bình luận bằng Facebook