- Bình luận
- 22
- Số lượt thích
- 80
- Location
- Hà Nội
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hi
Cậu bé này làm tôi ấn tượng khi đọc được đâu đó rằng cậu chính là "Đứa trẻ do một tay Diệp Tu dạy dỗ"
Chơi Pháp sư chiến đấu, lại được Diệp Tu chỉ bảo, chỉ riêng điều này đã đủ đáng sợ rồi. Mà Khưu Phi, đâu phải là một kẻ chỉ biết lặp lại những gì được dạy? Cậu còn có suy nghĩ của riêng mình, sáng tạo ra đấu pháp riêng của chính mình. Cậu là một tài năng đáng được tỏa sáng, đáng được coi trọng cùng ủng hộ.
Được xưng tụng là “Người thừa kế của Đấu thần”, nhưng chưa bao giờ cậu khao khát được điều khiển Nhất Diệp Chi Thu, cậu yêu thích nhân vật của riêng mình, muốn một ngày được điều khiển nhân vật của mình thi đấu, muốn được sóng vai chiến đấu cùng vị tiền bối cậu kính trọng nhất.
Thế nhưng, Diệp Thu giải nghệ, Tôn Tường tới Gia Thế, một cậu bé trong trại đào tạo, dù có thiên phú, đều rất dễ bị lãng quên…
Bị lãng quên, thậm chí bị lợi dụng, cuối cùng cũng được đứng trên sân khấu nhưng lại là vòng đấu khiêu chiến, không phải sóng vai chiến đấu cùng tiền bối của cậu, mà lại là đối thủ của anh.
Khiêu chiến thất bại, tài năng của cậu vẫn được nhìn nhận, được mời đến một chiến đội khác, nhưng cậu từ chối, quyết tấm cùng Gia Thế một năm nữa trong vòng khiêu chiến. Sơ tâm của cậu trước nay vẫn chưa hề thay đổi. Diệp Tu đánh tan một Vương triều Gia Thế do chính tay anh lập nên, Khưu Phi tiếp nhận một Gia Thế gần như chỉ còn trang giấy trắng, đi con đường riêng của mình, viết nên một trang sử mới, về Gia Thế, về nhân vật của chính mình.
Khưu Phi tiểu Đội trưởng! Cậu làm rất tốt!
Nhưng bản thân tôi vẫn có chút thương xót. Vẫn luôn cảm thấy, so với Cao Anh Kiệt, Tống Kỳ Anh, Lư Hãn Văn, cậu đã quá chịu thiệt thòi.
Nếu như Diệp Tu vẫn còn ở Gia Thế, nếu như Gia Thế vẫn coi trọng Diệp Tu và sự nhìn nhận của anh, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Có phải mùa giải năm đó cậu cũng sẽ có cơ hội lên thi đấu, sẽ tiếp tục được con người mang danh xưng Đấu thần ấy dạy dỗ, sẽ tạo lên một giai thoại hai Pháp sư chiến đấu, làm bao chiến đội khác phải đau đầu.
Có phải cậu tân binh này sẽ thu hút bao nhiêu sự chú ý, nhận bao nhiêu ủng hộ cùng kỳ vọng?
Có phải họ sẽ cùng nhau vực dậy một Gia Thế đang trên đà đi xuống?
Có phải một ngày, khi Diệp Tu giải nghệ, anh sẽ trao nhân vật Nhất Diệp Chi Thu cho cậu, để cậu viết tiếp con đường của Gia Thế, của Đấu thần một thời, và của cả chính cậu nữa?
Có phải một ngày…?
Thật kỳ lạ, giống như mọi con đường đều dẫn đến một kết quả giống nhau. Vẫn là Gia Thế, vẫn là Khưu Phi, vẫn là tiểu Đội trưởng. Nhưng rõ ràng, cả quá trình không giống. Đồng đội không giống, cảm xúc không giống, hành động cũng không giống. Một Khưu Phi của hiện tại, chắc chắn khác rất nhiều một Khưu Phi của "Nếu như".
Xét cho cùng, tôi vẫn thấy xót xa.
Cho dù, Khưu Phi, cậu chưa bao giờ cần sự thương xót.
Và dĩ nhiên, không hề có nếu như!
P/s:
Chơi Pháp sư chiến đấu, lại được Diệp Tu chỉ bảo, chỉ riêng điều này đã đủ đáng sợ rồi. Mà Khưu Phi, đâu phải là một kẻ chỉ biết lặp lại những gì được dạy? Cậu còn có suy nghĩ của riêng mình, sáng tạo ra đấu pháp riêng của chính mình. Cậu là một tài năng đáng được tỏa sáng, đáng được coi trọng cùng ủng hộ.
Được xưng tụng là “Người thừa kế của Đấu thần”, nhưng chưa bao giờ cậu khao khát được điều khiển Nhất Diệp Chi Thu, cậu yêu thích nhân vật của riêng mình, muốn một ngày được điều khiển nhân vật của mình thi đấu, muốn được sóng vai chiến đấu cùng vị tiền bối cậu kính trọng nhất.
Thế nhưng, Diệp Thu giải nghệ, Tôn Tường tới Gia Thế, một cậu bé trong trại đào tạo, dù có thiên phú, đều rất dễ bị lãng quên…
Bị lãng quên, thậm chí bị lợi dụng, cuối cùng cũng được đứng trên sân khấu nhưng lại là vòng đấu khiêu chiến, không phải sóng vai chiến đấu cùng tiền bối của cậu, mà lại là đối thủ của anh.
Khiêu chiến thất bại, tài năng của cậu vẫn được nhìn nhận, được mời đến một chiến đội khác, nhưng cậu từ chối, quyết tấm cùng Gia Thế một năm nữa trong vòng khiêu chiến. Sơ tâm của cậu trước nay vẫn chưa hề thay đổi. Diệp Tu đánh tan một Vương triều Gia Thế do chính tay anh lập nên, Khưu Phi tiếp nhận một Gia Thế gần như chỉ còn trang giấy trắng, đi con đường riêng của mình, viết nên một trang sử mới, về Gia Thế, về nhân vật của chính mình.
Khưu Phi tiểu Đội trưởng! Cậu làm rất tốt!
Nhưng bản thân tôi vẫn có chút thương xót. Vẫn luôn cảm thấy, so với Cao Anh Kiệt, Tống Kỳ Anh, Lư Hãn Văn, cậu đã quá chịu thiệt thòi.
Nếu như Diệp Tu vẫn còn ở Gia Thế, nếu như Gia Thế vẫn coi trọng Diệp Tu và sự nhìn nhận của anh, mọi chuyện sẽ như thế nào?
Có phải mùa giải năm đó cậu cũng sẽ có cơ hội lên thi đấu, sẽ tiếp tục được con người mang danh xưng Đấu thần ấy dạy dỗ, sẽ tạo lên một giai thoại hai Pháp sư chiến đấu, làm bao chiến đội khác phải đau đầu.
Có phải cậu tân binh này sẽ thu hút bao nhiêu sự chú ý, nhận bao nhiêu ủng hộ cùng kỳ vọng?
Có phải họ sẽ cùng nhau vực dậy một Gia Thế đang trên đà đi xuống?
Có phải một ngày, khi Diệp Tu giải nghệ, anh sẽ trao nhân vật Nhất Diệp Chi Thu cho cậu, để cậu viết tiếp con đường của Gia Thế, của Đấu thần một thời, và của cả chính cậu nữa?
Có phải một ngày…?
Thật kỳ lạ, giống như mọi con đường đều dẫn đến một kết quả giống nhau. Vẫn là Gia Thế, vẫn là Khưu Phi, vẫn là tiểu Đội trưởng. Nhưng rõ ràng, cả quá trình không giống. Đồng đội không giống, cảm xúc không giống, hành động cũng không giống. Một Khưu Phi của hiện tại, chắc chắn khác rất nhiều một Khưu Phi của "Nếu như".
Xét cho cùng, tôi vẫn thấy xót xa.
Cho dù, Khưu Phi, cậu chưa bao giờ cần sự thương xót.
Và dĩ nhiên, không hề có nếu như!
P/s: