*Note: Tháng Năm rồi, giữ lời hứa, update fic
dù nợ vẫn chưa xong. Lời vẫn như cũ, xưng hô rất loạn, xin cố chịu đựng.
Chương bốn (hạ)
Thỏa nguyện mong ước rồi, liền sáng nghe đạo đêm về chết đi cũng là cam nguyện.
Chỉ là…
“Quá ngu ngốc đi.” Thân là một quỷ thông hiểu tình cảm từ bé, Tô Mộc Tranh giống như đã nhận ra gì đó, phẩy phẩy phiến quạt đi đến trước mặt một Hoàng Thiếu Thiên đang ăn chùa uống chùa, lén xoa xoa hai tay như chuẩn bị xúc giục Kim Sí Đại Bằng làm một ít chuyện xấu. “Còn ngu ngốc hơn cả cậu nữa.”
“…” Hoàng Thiếu Thiên rất không cam tâm. “Tui nơi nào ngu ngốc? Không phải chỉ ăn sai đồ thôi sao? Tui tự thiêu một lần thì có làm sao? Hiện tại tui không ăn, cô cũng đừng có đến so với tui được không? Tui ngu ngốc? Năm đó cô đòi lông của tui lẫn lông đuôi của ca tui tui còn chưa nói gì thì thôi, giờ cô còn dám ghét bỏ tui ngu ngốc! Nếu không phải…”
“Ngừng, ngừng!” Tô Mộc Tranh ra dấu Hoàng Thiếu Thiên mau ngậm mồm. “Ai muốn lông cậu với lông đuôi ca cậu cơ?”
“Diệp Tu có từng rút lông ca tui.” Hoàng Thiếu Thiên nhoài người lên mâm, vừa tiếp tục gặm gặm ăn ăn vừa nhỏ giọng giải thích. “Lông đuôi của ca tui đẹp đến như vậy, không phải em gái nhà cô muốn thì ai muốn? Chẳng lẽ Diệp Tu muốn? Dù gu thẩm mỹ của Diệp Tu có vấn đề thiệt nhưng đến lông đuôi ca tui cũng không tha cho thì đúng thật quá có vấn đề rồi đi…”
Tô Mộc Tranh mông lung nửa ngày vẫn cố nhớ ra xem ai đã từng mong ước qua mấy thứ đó. Chỉ là khi ấy cô với Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn quá nhỏ, Hoàng Thiếu Thiên còn nhỏ hơn nữa, nhất là khi ấy chỉ nhìn qua đã biết tên này dinh dưỡng chỉ dùng để lớn lên.
Cơ bản là không có trí nhớ.
“Cậu dám đi Minh U không?” Tô Mộc Tranh chọc chọc Hoàng Thiếu Thiên, Viêm quỷ vốn sở hữu gương mặt đẹp đến cực điểm, lại thêm hỏa diễm đỏ cam ẩn hiện giữa mái tóc đen nhánh, lại càng xinh đẹp thêm bội phần. “Ăn chùa nhà tôi nhiều đến vậy rồi, giúp Diệp Tu một chuyện có được không?”
Minh U có gì vui? Hoàng Thiếu Thiên nâng mâm đồ ăn không hiểu. Đấy là địa bàn của Ngũ phương Quỷ Đế * với Thập điện Diêm Vương *, tuy trên trời dưới đất không có nơi nào hắn không dám đi nhưng cứ nghĩ đến cái nơi đại bất kính dày đặc quỷ khí kia, Hoàng Thiếu Thiên liền cảm thấy không thoải mái.
(Ngũ phương Quỷ Đế: Là các vị thần trong Đạo giáo Trung Hoa, phụ giúp Phong Đô đại đế quản lý từ việc người ở dương thế chết đi cho đến cuộc sống dưới Âm phủ và quỷ hồn
Thập điện Diêm Vương: Là các vị thần trong tín ngưỡng Phật giáo Á Đông, chuyên cai quản cõi chết và phán xét các âm hồn khi xuống Địa ngục)
“Cô là Viêm quỷ đó.” Hoàng Thiếu Thiên chọc lại Tô Mộc Tranh. “Theo lý mà nói, chỗ đó cô còn quen hơn ấy chứ. Lại nói, cô đẹp như vậy, có khi vừa ló mặt xuống Minh U đã có một bầy quỷ ra quỳ hô nữ vương điện hạ dùm cho rồi! Nữ vương điện hạ đó nha! Ngầu biết bao nhiêu!”
Tô Mộc Tranh còn chưa kịp nói gì, Hoàng Thiếu Thiên đã bị Diệp Tu xách ra ngoài. Nam Minh rộng lớn vốn không thiếu quỷ quái, Hoàng Thiếu Thiên đã quen kề vai sát cánh với đủ loại nam yêu thủy quái nên nhất thời cũng xem Tô Mộc Tranh không khác gì huynh đệ, ngươi chọc ta một câu ta chọc lại một câu. Nhưng trong mắt Diệp Tu, đây chính là chiếm tiện nghi Tô Mộc Tranh nhà hắn, nhịn đến không nhịn được nữa liền lôi Kim Sí Đại Bằng ra tẩn cho một trận.
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình đặc biệt oan uổng. Tô Mộc Tranh lớn lên rất đẹp, đúng rồi, Tô Mộc Tranh đẹp không phải hạng vừa đâu… Được rồi Diệp Tu! Tô Mộc Tranh là đẹp nhất, ông hài lòng chưa? Vẫn còn đánh!!!! Có biết đánh người đừng đánh mặt không hả?
Đánh chim cũng không thể đánh mặt!
Diệp Tu phủi phủi tay, hơi suy nghĩ. “Kỳ thực ta từng thấy đẹp hơn.”
Hoàng Thiếu Thiên trợn tròn hai mắt quên cả phản kháng, lần này đích thực là do hiếu kỳ.
Kim Sí Đại Bằng từng xem qua bao nhiêu mỹ nhân? Ngay từ khi hắn còn là một con non, ca ca một tay lao tâm khổ tứ nuôi hắn chính là mỹ nhân số một số hai dưới gầm trời này, mỹ đến mức Phật tổ còn không dám nhìn thẳng. Tự nhiên cũng khiến mắt thẩm mỹ của kẻ làm đệ đệ này khó tính lên không biết bao nhiêu.
Tô Mộc Tranh có đẹp không?
Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên sẽ trả lời có, phóng theo kiểu của hắn sẽ là đẹp đến mức có thể khen đến nửa giờ không trùng chữ nào cho tới tận khi Tô Mộc Tranh bảo hắn ngừng mới thôi. Đại yêu Ma chủ Quỷ đế Long quân Nhân vương khắp thiên hạ hắn đều đã thấy qua, Tô Mộc Tranh đã là tuyệt sắc trong số đó. Viêm quỷ trời sinh sở hữu một đôi đồng tử đỏ rực, đẹp tựa Mạn Châu Sa Hoa bên bờ sông Tam Đồ. Bao nhiêu lời hoa mỹ như vậy, thậm chí hơn thế đắp lên thân Tô Mộc Tranh cũng không phải quá đáng, nàng vốn là một trong những tác phẩm đắc ý nhất của trời đất.
Suối tóc đen dài, da tựa tuyết tạc, răng trắng như ngọc, mắt sáng như sao, ngón tay mềm mại, hoa lửa phất phơ trên tóc tựa vạn cánh đào hoa.
Bất quá Tô Mộc Tranh kêu hắn ngừng thì hắn ngừng, nói đến như là tui còn chưa bao giờ khen Dụ Văn Châu nhà tui nhiều như tui khen cô đâu nghen.
Nhưng còn có kẻ đẹp hơn cả Tô Mộc Tranh ư?
Hoàng Thiếu Thiên ăn đập xong liền chạy sang bên cạnh Tô Mộc Tranh cố mò mẫm từ ký ức của mình, rồi cuối cùng cũng mơ hồ nhớ ra từng có một thiếu niên mang Tô Mộc Tranh tới Đại Ngô Đồng.
Kẻ đó từng gỡ bỏ cấm chế nhà hắn, kẻ đó từng bế Tiểu Viêm quỷ xinh đẹp ngồi lên một nhánh Ngô Đồng,…
Và rồi… Và rồi…
Hoàng Thiếu Thiên ngồi im lặng nghĩ hồi lâu rồi mới nhận ra, hắn dường như chẳng nhớ được gì…
Hắn đột nhiên liền hiểu cái kẻ ngu ngốc Tô Mộc Tranh nói là ai…
Suy cho cùng thì người ngoài cuộc rõ ràng, ngay cả Kim Sí Đại Bằng mới nếm mùi tình yêu vẫn còn ngây thơ như trẻ sơ sinh cũng đã có lẽ hiểu ra, thứ Diệp Tu muốn thực sự là gì.
Thứ hắn khát cầu, lại vĩnh viễn không thể đạt đến…
Hoàng Thiếu Thiên ngây người hồi lâu liền bất ngờ quay người chạy đi nháo Minh U, hắn lật qua trường sinh ký * lẫn sinh tử bạc * kéo dài ngàn vạn năm, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thay Diệp Tu tìm được điều hắn muốn. Tới tận khi Dụ Văn Châu nghe tin đuổi tới dẫn hắn về, hắn vẫn chưa từ sông Tam Đồ lục ra được bất cứ thứ gì.
(trường sinh ký, sinh tử bạc: đã search, không ra kết quả nên giữ nguyên từ QT, ai biết xin giải đáp giùm mình)
Diệp Tu thở dài một hơi. “Ngươi làm sao lại nuôi ra một tên nhãi không biết suy nghĩ gì thế này?”
Dụ Văn Châu nhìn xăm văn trên tay, đưa cho đối phương. “Kinh dịch thứ ba mươi sáu, quẻ địa hỏa minh di.”
“Không phải quái tượng gì tốt.” Diệp Tu không hề duỗi tay. “Ta đã biết từ trước rồi, hối nhi chuyển minh, tượng là Phượng Hoàng rũ cánh, ý chỉ bỏ sáng vào tối *.”
(*: Đây đều là nhắc lại từ nửa chương trước, mình mạn phép trích nguyên, không giải thích thêm nữa)
“Là quẻ chỉ đại nạn.” Dụ Văn Châu đẩy xăm văn vào ngực Diệp Tu, nhìn mái đầu bạc trắng của hắn rồi bất chợt thở dài. “Nhưng tính ra thì không phải không có đường sống, nhất là một quẻ này. Ngươi nhẫn đã đủ lâu, chờ cũng đã đủ lâu. Có câu, sách nói gì cũng tin thà rằng đừng đọc sách, vậy ngươi tin mệnh không?”
Đại yêu đều không tin, Thiên nhân đương nhiên sẽ…
Chu Văn vương năm đó ở trong ngục vào lúc tuyệt vọng nhất đã bói ra một quẻ này, sau đó Thương Trụ vong, Chu Văn xuất *.
(Thương Trụ: Trụ vương của nhà Thương; Chu Văn vương: tên thật Cơ Xương, ngoài ra còn được gọi là Bá Xương)
Rồi vào một ngày nọ Diệp Tu rốt cục hiểu ra hắn nên làm gì, hắn từng ở giữa mênh mang không biết nên đi đâu về đâu, giờ tìm được một nhánh cỏ cứu mạng, liền giống như người đi trong đêm tối hoang dã quá lâu bất chợt thấy được ánh bình minh rực rỡ.
Kỳ thực hắn đã sớm rõ ràng, nhưng lại cứ mãi náu mình trong quá khứ, nhất quyết không chịu tiến thêm dù là một bước.
Những gì hắn muốn, những gì hắn sở cầu, tất cả của tất cả, đều bắt nguồn từ một sát na rung động thời niên thiếu ấy.
Hắn từng nghĩ rất lâu, hắn từng đem tim mình ra xé nát thành từng mảnh từng mảnh, hắn từng xem đi xem lại từng sát na rung động trong quá khứ cho tới khi rõ ràng mới thôi. Hắn đã từng xem qua biết bao bi hoan ly hợp * biết bao thất tình lục dục nơi nhân gian suốt ngàn vạn năm qua, hắn đáng ra nên rõ…
(bi hoan ly hợp: vui buồn hợp tan, trích từ câu "Người có lúc bi hoan ly hợp, trăng có khi mờ tỏ tròn khuyết" của Tô Thức)
Chỉ là khi đó chưa nhận ra, đợi đến ngàn vạn năm sau, trải qua muôn vạn phồn hoa, phồn hoa lại đều không vừa mắt, hắn mới chợt ngộ ra.
Ta có phải hay không… có phải hay không…
Trái tim chợt đập nhanh hơn một chút, đáp án đã ở ngay đầu môi, tưởng chừng như lần này liền có thể gọi ra tên cảm xúc ngày nào.
Ngươi cớ sao cứ nhất quyết chọn đi trên con đường tột cùng cô độc ấy? Vì lẽ gì mà ngươi lúc nào cũng nhớ đến hắn? Và vì đâu mà ngươi khăng khăng phải hoàn thành tất cả những nguyện vọng của ngày xa xưa kia?
Bởi vì…
Ta thích… Tô Mộc Thu?
Một sát na ấy tự bản thân hắn cũng không rõ, có lẽ tự bản thân hắn cũng mới chỉ nhận ra. Thế nhưng cảm xúc ấy, rung động ấy được ủ trong lòng hắn quá lâu, cũng cắm rễ trong tâm hắn quá sâu; chỉ khác, vốn là một chút kích động thời niên thiếu lại được khoảng cách vĩnh hằng giữa hai người bọn hắn * nhưỡng thành một loại tâm ý.
(*: ở đây bản gốc là "thiên nhân vĩnh cách", qt để cả một đoạn dài là "người với người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất" nên xin phép được rút gọn lại như trên)
Không thể quên, lại không thể thoát ra…
Không phải thích, mà là…
Tình căn thâm chủng.
Chờ đến lúc đi tới bước Thái Thượng vong tình *, hắn cũng đã đem cả đoạn tình nghĩa này khắc vào trong máu thịt.
Giữa một thiên địa đã quên đi Tô Mộc Thu, thần quỷ cùng thờ cũng chỉ còn là một giai thoại. Không còn tín ngưỡng lẫn sùng tế, cũng chẳng khác gì miếu thờ bị bỏ hoang kia, giữa năm dài tháng rộng, trôi đi không tăm tích.
Nhưng vẫn còn cách, giữa đất trời này vẫn còn bừng lên một ngọn đèn.
Ta còn nhớ, Tô Mộc Tranh cũng còn nhớ, nếu Tô Mộc Thu trở thành tín ngưỡng của ta.
Nếu tín ngưỡng đủ mạnh…
Có phải hay không sẽ có một ngày…
Sẽ có một ngày,
Sẽ lại có một người bước ra từ sông Tam Đồ, tán ô trên tay, sen đồng đế dưới chân, từng bước từng bước quay trở về.
-T.B.C-