Chín
Chiều hôm ấy, không phải giờ cơm, trong sạp hoành thánh chỉ còn một mình tiên sinh kể chuyện chậm rãi uống trà.
“Ngụy lão đại!” Đột nhiên từ xa lóe lên một đạo thân ảnh, bổ nhào về phía người kể chuyện, người kể chuyện muốn tránh nhưng làm sao tránh kịp, bị người đến cho một cái ôm ngập mặt.
“Ngụy lão đại, ngươi đến lại không nói với ta một tiếng? Lại chọn lúc ta không có nhà mà đến?! Ngụy lão đại ngươi không vui gì cả a!” Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên bàn của Ngụy Sâm nói.
“Ngươi nếu ở đây, nhất định đã sớm vạch trần thân phận Ngụy các chủ, hắn còn làm sao gài bẫy Tôn Tường nói được?” Dụ Văn Châu thấy Hoàng Thiếu Thiên quay về, đem một bát hạt dưa lúc nãy hắn lột hơn nửa ngày giờ đã đầy ắp, đưa cho Hoàng Thiếu Thiên.
“Lừa Tôn Tường nói?” Hoàng Thiếu Thiên tiếp lấy bát trong tay Dụ Văn Châu, lấy hạt dưa trong đó bản thân không ăn, quay đầu đút cho Dụ Văn Châu bên cạnh, Dụ Văn Châu cũng không từ chối, ăn trên tay Hoàng Thiếu Thiên hai hạt.
Ngụy Sâm đối với bộ dạng này của hai đồ đệ đã sớm thấy quái không dị, thở dài nói: “Ta gặp lại Diệp Tu, trong tay hắn Khước Tà không còn, đổi thành chuôi ô, ta hỏi hắn nguyên nhân hắn một mực cười mà không nói, sau đó ta thăm dò được vũ khí của hắn nằm trong tay Tôn Tường, cho nên đến lừa Tôn Tường nói ra, muốn xem thử trong đó rốt cục có âm mưu quỷ kế gì.”
“… Kết quả?” Hoàng Thiếu Thiên miệng ăn hạt dưa, hàm hồ không rõ hỏi, “Ngươi đừng nói với ta Diệp Tu cười mà không nói nguyên nhân là thật sự không có lý do để nói, hắn chỉ nhìn Tôn Tường vừa mắt cho nên cho luôn…”
“…” Ngụy Sâm nín.
“…” Dụ Văn Châu bên cạnh cũng không nói gì, chỉ là cúi đầu vai thoáng run run, hiển nhiên đang cố nén cười.
“Ai u! Diệp Tu kẻ này… cũng thật là… không hổ là đại thần!” Hoàng Thiếu Thiên cười đến bàn cũng theo đó mà rung, suýt nữa ôm không được bát trong tay.
“Bất quá Ngụy lão đại ngươi làm sao lừa hắn nói ra? Chẳng lẽ bắt chước Mắt Bự giả trang làm tiên sinh đoán mệnh?” Hoàng Thiếu Thiên nửa ngày sau mới ngưng cười, ho hai tiếng học theo giọng điệu Ngụy Sâm: “Vị tiểu ca này ta thấy ngươi ấn đường phát đen, hai mắt vô thần…” Hoàng Thiếu Thiên lại bấm ngón tay ra vẻ như đang tính toán: “Ai nha, vị tiểu ca này đây là điềm đại hung! Ngươi nếu chịu khai ra binh khí của ngươi từ đâu mà đến, lão phu quả thật có một hai biện pháp giúp ngươi nghịch thiên cải mệnh!”
“Hảo tiểu tử!” Ngụy Sâm duỗi tay, cũng không biết hắt ra một nắm dược phấn gì đó, Hoàng Thiếu Thiên muốn tránh đã không kịp, cuối cùng hít vào một ít.
“!!” Hoàng Thiếu Thiên định nói “Ngụy lão đại thất đức” lại phát hiện nói không nên lời, cái này thật sự đáng sợ hơn hết thảy độc dược trên thế gian.
“Thiếu Thiên đừng vội!” Dụ Văn Châu ở bên cạnh an ủi một câu, “Dược của Ngụy các chủ một canh giờ sau sẽ tự động giải.”
“Cười nhạo lão phu?!” Ngụy Sâm từ trong ngực áo móc thước gỗ ra, bộp một tiếng gõ lên bàn, “Ngươi còn non lắm!” Chỉ là trong mắt cũng có ý cười, khiến Ngụy Sâm bỗng dưng có vẻ trẻ lại không ít.
“Ta giả trang tiên sinh kể chuyện, kể vài câu chuyện rác rưởi của Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu thuở thiếu thời, Luân Hồi thư viện gia nhập võ lâm muộn, tin rằng đám hậu sinh đó cũng chưa từng nghe qua.” Ngụy Sâm sau đó vẫn giải thích một câu với Hoàng Thiếu Thiên, bất quá Hoàng Thiếu Thiên đã nói không thành tiếng, không thể hồi ứng, chỉ đành trừng mắt vô cùng khổ cực.
Mười
Lại qua mấy ngày, Hoàng Thiếu Thiên đang thu dọn bát đũa, trong sạp hoành thánh đến thêm một vị công tử, vị công tử này mặc một thân thanh sam có vẻ giản dị tự nhiên nhưng là loại vải thượng đẳng, văn văn nhã nhã cầm trong tay một chiếc quạt, xa xa nhìn thấy quả thật là phiên phiên giai công tử… nếu vị công tử này không mọc ra một gương mặt quần trào* không giới hạn của Diệp Tu.
*quần trào: trào phúng bởi toàn thể quần chúng, nói đơn giản là main tank hút thù hận
“Ai u Diệp Tu ngươi rốt cục sợi gân nào không đúng?! Ha ha ha ha!” Hoàng Thiếu Thiên một bên tiếp đón Diệp Tu vào sạp hoành thánh một bên cười, “Ngươi đột nhiên đầu người mặt chó thế này ta không chịu nổi a! Ha ha ha ha ~ còn nữa ô của ngươi đâu? Ngươi đây là đổi dùng quạt rồi? Ngươi không phải đã cùng lão Hàn đêm đó không biết chạy đi đâu mất rồi sao? Nhanh như thế đã quay về?”
“Ta là Diệp Thu.” Phiên phiên công tử xoạt một tiếng giũ quạt ra quạt hai cái nói, trên mặt quạt viết Diệp Thu hai chữ lớn thiếp vàng.
“Ai u, Diệp Tu ta đương nhiên biết ngươi là Diệp Thu, Tô Mộc Thu cũng là Diệp Thu, ta không thấy Tô Mộc Thu tới đây, ngươi đừng nháo nữa.”
“Diệp Tu là ca ca ta, ta là đệ đệ song sinh của hắn, tên họ chính là Diệp Thu.” Phiên phiên công tử lại nhàn nhạt giải thích một câu, cuối cùng nghe sao cũng có chút nghiến răng nghiến lợi: “Hắn cùng Tô Mộc Thu hai tên khốn kiếp nói là mỗi người lấy một chữ trong tên họ, lại cố ý tổ hợp thành tên của ta ở võ lâm đảo điên lừa gạt, hại ta ra ngoài làm ăn đối phương cứ bị đại danh Diệp Thu dọa chạy.”
“… Thật sự có người tên là Diệp Thu?!” Hoàng Thiếu Thiên từ nhỏ đã nghe Ngụy Sâm kể chuyện Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu mà lớn, một mực cảm thấy Diệp Thu chẳng qua là một danh hiệu, lúc này thật sự xuất hiện một người như vậy, thế giới quan có chút đổ nát, bất quá nhìn kỹ người trước mắt hô hấp thô trọng, cước bộ hư phù, đích xác là không biết võ công, Hoàng Thiếu Thiên chỉ đành tiếp thu sự thật.
“Nấu bát mì, cắt sợi nhỏ, thêm hai cái bánh, ngọt, đừng bỏ hành, nhiều đường nhiều vừng. Ồ! Đúng rồi, trà cũng rót cho ta một ly.” Diệp Thu nào sẽ quan tâm đến thế giới quan của Hoàng Thiếu Thiên, án theo sở thích gọi món, chính là giống hệt Diệp Tu như đúc.
Nói chưa xong Hoàng Thiếu Thiên đã từ bếp sau bưng ra mì cùng bánh nướng, hai người đối với cái sự không giới hạn của Diệp Tu rất có tiếng nói chung, đang nói đến hưng khởi, đột nhiên một đạo nhân ảnh thẳng hướng Diệp Thu mà tới, “Diệp Tu! Ngươi lần trước đánh bại ta, lần này ta tuyệt đối không thua bởi ngươi!” Người đến chính là Tôn Tường, mấy ngày nay hắn cảm thấy tiên sinh kể chuyện tựa hồ có ý đồ khác, cho nên mãi vẫn lượn lờ xung quanh sạp hoành thánh, muốn bắt được tiên sinh kể chuyện để hỏi cho rõ, tiên sinh kể chuyện không thấy lại bất ngờ thấy Diệp Thu, tự nhiên đem người ngộ nhận thành Diệp Tu, không chút khách khí xông lên cầu chiến.
Hoàng Thiếu Thiên biết Tôn Tường hiểu lầm, vội vàng từ trong ngực móc Băng Vũ ra cản trở Tôn Tường tiến công, nhất thời hai người ngươi tới ta đi đấu đến không thể tách rời.
Bên này Diệp Thu càng mười phần hờ hững, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mặc cho đao quang kiếm ảnh lóe qua trước mắt, hắn vẫn ung dung chậm rãi đem mì cùng bánh nướng ăn hết sạch sẽ, trả tiền xong đứng dậy nói lời từ biệt với Hoàng Thiếu Thiên đang đánh đến sung sướng, rồi ung dung chậm rãi rời khỏi sạp hoành thánh.
“Ta nói Diệp Tu đừng đi, ta muốn đánh bại ngươi!” Tôn Tường thấy Diệp Thu muốn rời khỏi, vội hô một câu.
Kêu không phải mình, Diệp Thu tự nhiên không hề áp lực nhàn nhã đi luôn, Tôn Tường muốn đuổi theo lại bị Hoàng Thiếu Thiên chiêu chiêu cuốn lấy.
“Ngươi đừng đuổi theo hắn, hắn là Diệp Thu!” Hoàng Thiếu Thiên giải thích.
“Ta đương nhiên biết hắn là Diệp Thu!”
“Hắn không phải Diệp Thu chúng ta biết!”
“Ngươi nói gì vậy? Cái gì Diệp Thu chúng ta biết chúng ta không biết? Rốt cục là Diệp Thu nào?”
“Thiếu Thiên, khách nhân đến, về nhà nấu mì!” Dụ Văn Châu đứng ở cửa sạp trong tay dính bột mì, trên thân vẫn thắt tạp dề hướng hai người đánh từ trong sạp đánh tới trên đường, hô một câu.
“Ô!” Hoàng Thiếu Thiên một chiêu bức lui Tôn Tường, nói một câu “Ta đi bán” liền chạy về nhà bếp bận rộn, để lại Tôn Tường một mình cảm thấy… hình như có gì đó không đúng, rốt cục là Diệp Thu nào?…
Chiều hôm ấy, không phải giờ cơm, trong sạp hoành thánh chỉ còn một mình tiên sinh kể chuyện chậm rãi uống trà.
“Ngụy lão đại!” Đột nhiên từ xa lóe lên một đạo thân ảnh, bổ nhào về phía người kể chuyện, người kể chuyện muốn tránh nhưng làm sao tránh kịp, bị người đến cho một cái ôm ngập mặt.
“Ngụy lão đại, ngươi đến lại không nói với ta một tiếng? Lại chọn lúc ta không có nhà mà đến?! Ngụy lão đại ngươi không vui gì cả a!” Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên bàn của Ngụy Sâm nói.
“Ngươi nếu ở đây, nhất định đã sớm vạch trần thân phận Ngụy các chủ, hắn còn làm sao gài bẫy Tôn Tường nói được?” Dụ Văn Châu thấy Hoàng Thiếu Thiên quay về, đem một bát hạt dưa lúc nãy hắn lột hơn nửa ngày giờ đã đầy ắp, đưa cho Hoàng Thiếu Thiên.
“Lừa Tôn Tường nói?” Hoàng Thiếu Thiên tiếp lấy bát trong tay Dụ Văn Châu, lấy hạt dưa trong đó bản thân không ăn, quay đầu đút cho Dụ Văn Châu bên cạnh, Dụ Văn Châu cũng không từ chối, ăn trên tay Hoàng Thiếu Thiên hai hạt.
Ngụy Sâm đối với bộ dạng này của hai đồ đệ đã sớm thấy quái không dị, thở dài nói: “Ta gặp lại Diệp Tu, trong tay hắn Khước Tà không còn, đổi thành chuôi ô, ta hỏi hắn nguyên nhân hắn một mực cười mà không nói, sau đó ta thăm dò được vũ khí của hắn nằm trong tay Tôn Tường, cho nên đến lừa Tôn Tường nói ra, muốn xem thử trong đó rốt cục có âm mưu quỷ kế gì.”
“… Kết quả?” Hoàng Thiếu Thiên miệng ăn hạt dưa, hàm hồ không rõ hỏi, “Ngươi đừng nói với ta Diệp Tu cười mà không nói nguyên nhân là thật sự không có lý do để nói, hắn chỉ nhìn Tôn Tường vừa mắt cho nên cho luôn…”
“…” Ngụy Sâm nín.
“…” Dụ Văn Châu bên cạnh cũng không nói gì, chỉ là cúi đầu vai thoáng run run, hiển nhiên đang cố nén cười.
“Ai u! Diệp Tu kẻ này… cũng thật là… không hổ là đại thần!” Hoàng Thiếu Thiên cười đến bàn cũng theo đó mà rung, suýt nữa ôm không được bát trong tay.
“Bất quá Ngụy lão đại ngươi làm sao lừa hắn nói ra? Chẳng lẽ bắt chước Mắt Bự giả trang làm tiên sinh đoán mệnh?” Hoàng Thiếu Thiên nửa ngày sau mới ngưng cười, ho hai tiếng học theo giọng điệu Ngụy Sâm: “Vị tiểu ca này ta thấy ngươi ấn đường phát đen, hai mắt vô thần…” Hoàng Thiếu Thiên lại bấm ngón tay ra vẻ như đang tính toán: “Ai nha, vị tiểu ca này đây là điềm đại hung! Ngươi nếu chịu khai ra binh khí của ngươi từ đâu mà đến, lão phu quả thật có một hai biện pháp giúp ngươi nghịch thiên cải mệnh!”
“Hảo tiểu tử!” Ngụy Sâm duỗi tay, cũng không biết hắt ra một nắm dược phấn gì đó, Hoàng Thiếu Thiên muốn tránh đã không kịp, cuối cùng hít vào một ít.
“!!” Hoàng Thiếu Thiên định nói “Ngụy lão đại thất đức” lại phát hiện nói không nên lời, cái này thật sự đáng sợ hơn hết thảy độc dược trên thế gian.
“Thiếu Thiên đừng vội!” Dụ Văn Châu ở bên cạnh an ủi một câu, “Dược của Ngụy các chủ một canh giờ sau sẽ tự động giải.”
“Cười nhạo lão phu?!” Ngụy Sâm từ trong ngực áo móc thước gỗ ra, bộp một tiếng gõ lên bàn, “Ngươi còn non lắm!” Chỉ là trong mắt cũng có ý cười, khiến Ngụy Sâm bỗng dưng có vẻ trẻ lại không ít.
“Ta giả trang tiên sinh kể chuyện, kể vài câu chuyện rác rưởi của Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu thuở thiếu thời, Luân Hồi thư viện gia nhập võ lâm muộn, tin rằng đám hậu sinh đó cũng chưa từng nghe qua.” Ngụy Sâm sau đó vẫn giải thích một câu với Hoàng Thiếu Thiên, bất quá Hoàng Thiếu Thiên đã nói không thành tiếng, không thể hồi ứng, chỉ đành trừng mắt vô cùng khổ cực.
Mười
Lại qua mấy ngày, Hoàng Thiếu Thiên đang thu dọn bát đũa, trong sạp hoành thánh đến thêm một vị công tử, vị công tử này mặc một thân thanh sam có vẻ giản dị tự nhiên nhưng là loại vải thượng đẳng, văn văn nhã nhã cầm trong tay một chiếc quạt, xa xa nhìn thấy quả thật là phiên phiên giai công tử… nếu vị công tử này không mọc ra một gương mặt quần trào* không giới hạn của Diệp Tu.
*quần trào: trào phúng bởi toàn thể quần chúng, nói đơn giản là main tank hút thù hận
“Ai u Diệp Tu ngươi rốt cục sợi gân nào không đúng?! Ha ha ha ha!” Hoàng Thiếu Thiên một bên tiếp đón Diệp Tu vào sạp hoành thánh một bên cười, “Ngươi đột nhiên đầu người mặt chó thế này ta không chịu nổi a! Ha ha ha ha ~ còn nữa ô của ngươi đâu? Ngươi đây là đổi dùng quạt rồi? Ngươi không phải đã cùng lão Hàn đêm đó không biết chạy đi đâu mất rồi sao? Nhanh như thế đã quay về?”
“Ta là Diệp Thu.” Phiên phiên công tử xoạt một tiếng giũ quạt ra quạt hai cái nói, trên mặt quạt viết Diệp Thu hai chữ lớn thiếp vàng.
“Ai u, Diệp Tu ta đương nhiên biết ngươi là Diệp Thu, Tô Mộc Thu cũng là Diệp Thu, ta không thấy Tô Mộc Thu tới đây, ngươi đừng nháo nữa.”
“Diệp Tu là ca ca ta, ta là đệ đệ song sinh của hắn, tên họ chính là Diệp Thu.” Phiên phiên công tử lại nhàn nhạt giải thích một câu, cuối cùng nghe sao cũng có chút nghiến răng nghiến lợi: “Hắn cùng Tô Mộc Thu hai tên khốn kiếp nói là mỗi người lấy một chữ trong tên họ, lại cố ý tổ hợp thành tên của ta ở võ lâm đảo điên lừa gạt, hại ta ra ngoài làm ăn đối phương cứ bị đại danh Diệp Thu dọa chạy.”
“… Thật sự có người tên là Diệp Thu?!” Hoàng Thiếu Thiên từ nhỏ đã nghe Ngụy Sâm kể chuyện Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu mà lớn, một mực cảm thấy Diệp Thu chẳng qua là một danh hiệu, lúc này thật sự xuất hiện một người như vậy, thế giới quan có chút đổ nát, bất quá nhìn kỹ người trước mắt hô hấp thô trọng, cước bộ hư phù, đích xác là không biết võ công, Hoàng Thiếu Thiên chỉ đành tiếp thu sự thật.
“Nấu bát mì, cắt sợi nhỏ, thêm hai cái bánh, ngọt, đừng bỏ hành, nhiều đường nhiều vừng. Ồ! Đúng rồi, trà cũng rót cho ta một ly.” Diệp Thu nào sẽ quan tâm đến thế giới quan của Hoàng Thiếu Thiên, án theo sở thích gọi món, chính là giống hệt Diệp Tu như đúc.
Nói chưa xong Hoàng Thiếu Thiên đã từ bếp sau bưng ra mì cùng bánh nướng, hai người đối với cái sự không giới hạn của Diệp Tu rất có tiếng nói chung, đang nói đến hưng khởi, đột nhiên một đạo nhân ảnh thẳng hướng Diệp Thu mà tới, “Diệp Tu! Ngươi lần trước đánh bại ta, lần này ta tuyệt đối không thua bởi ngươi!” Người đến chính là Tôn Tường, mấy ngày nay hắn cảm thấy tiên sinh kể chuyện tựa hồ có ý đồ khác, cho nên mãi vẫn lượn lờ xung quanh sạp hoành thánh, muốn bắt được tiên sinh kể chuyện để hỏi cho rõ, tiên sinh kể chuyện không thấy lại bất ngờ thấy Diệp Thu, tự nhiên đem người ngộ nhận thành Diệp Tu, không chút khách khí xông lên cầu chiến.
Hoàng Thiếu Thiên biết Tôn Tường hiểu lầm, vội vàng từ trong ngực móc Băng Vũ ra cản trở Tôn Tường tiến công, nhất thời hai người ngươi tới ta đi đấu đến không thể tách rời.
Bên này Diệp Thu càng mười phần hờ hững, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mặc cho đao quang kiếm ảnh lóe qua trước mắt, hắn vẫn ung dung chậm rãi đem mì cùng bánh nướng ăn hết sạch sẽ, trả tiền xong đứng dậy nói lời từ biệt với Hoàng Thiếu Thiên đang đánh đến sung sướng, rồi ung dung chậm rãi rời khỏi sạp hoành thánh.
“Ta nói Diệp Tu đừng đi, ta muốn đánh bại ngươi!” Tôn Tường thấy Diệp Thu muốn rời khỏi, vội hô một câu.
Kêu không phải mình, Diệp Thu tự nhiên không hề áp lực nhàn nhã đi luôn, Tôn Tường muốn đuổi theo lại bị Hoàng Thiếu Thiên chiêu chiêu cuốn lấy.
“Ngươi đừng đuổi theo hắn, hắn là Diệp Thu!” Hoàng Thiếu Thiên giải thích.
“Ta đương nhiên biết hắn là Diệp Thu!”
“Hắn không phải Diệp Thu chúng ta biết!”
“Ngươi nói gì vậy? Cái gì Diệp Thu chúng ta biết chúng ta không biết? Rốt cục là Diệp Thu nào?”
“Thiếu Thiên, khách nhân đến, về nhà nấu mì!” Dụ Văn Châu đứng ở cửa sạp trong tay dính bột mì, trên thân vẫn thắt tạp dề hướng hai người đánh từ trong sạp đánh tới trên đường, hô một câu.
“Ô!” Hoàng Thiếu Thiên một chiêu bức lui Tôn Tường, nói một câu “Ta đi bán” liền chạy về nhà bếp bận rộn, để lại Tôn Tường một mình cảm thấy… hình như có gì đó không đúng, rốt cục là Diệp Thu nào?…