Tôi vẫn luôn cảm thấy, sự bên nhau của các cặp đôi chính phó là thuận lý thành chương, nước chảy mây trôi, thế nhưng, trong 8 cặp chính phó truyền thống, đã có hết một nửa là dĩ vãng. Mà chính phó Hô Khiếu, là một trong số đó.
Lâm Phương xuất hiện không ầm ĩ, không bắt mắt, không hoa lệ, cả hai người đều âm thầm lặng lẽ đến giữa truyện mới từng người có đất diễn riêng. Chỉ để cho người ta biết rằng, tháng ngày họ chung vai sát cánh trong trận đã là quá khứ.
Ừ, tháng ngày họ mang cùng một tag trước tên, 2 chữ Hô Khiếu kia, đã là quá khứ. Không còn Hô Khiếu · Lâm "Đường Tam Đả" Kính Ngôn, chỉ còn Bá Đồ · Lâm "Lãnh Ám Lôi" Kính Ngôn, không còn Hô Khiếu · Phương "Quỷ Mê Thần Nghi" Duệ, chỉ còn Hưng Hân · Phương "Hải Vô Lượng" Duệ.
Cũng không còn cặp đôi Tổ Hợp Tội Phạm.
Những thứ không còn ấy, có ghi lại trong lịch sử Vinh Quang không, hay rồi cũng sẽ hóa thành bụi đất như thời đại của thần, chúng ta đều không biết.
Họ dường như, chẳng liên quan gì đến nhau. Không có chữ "nữa".
Họ có lẽ, là cặp đôi tổ hợp duy nhất đã hoàn toàn giũ xuống chiếc áo khoác ngày cũ, giũ xuống mọi thứ gắn kết với đối phương, bước chân lên con đường hoàn toàn không còn hình bóng của nhau.
Cho nên ba Bướm là nhân từ, hay là quá độc ác?
Để cho cặp đôi hợp tác duy nhất không còn gì gắn kết với nhau ấy gặp lại một lần cuối cùng, một lần để cho tất cả mọi cặp đôi hợp tác khác đều phải cúi mặt, không nỡ nhìn vào nỗi đau đang diễn ra với hai người ấy trong trận?
Đã từng vì nhau mà thay đổi.
Đã từng ăn ý vô gian.
Đã từng hiểu nhau như sinh mạng.
Đã từng giao cho đối phương phần lưng sau của mình, không gì e ngại.
Thế rồi lại phải dùng hết mọi ăn ý đó, để phán đoán hành động của đối phương, để giết nhau, hoặc ta hoặc người, cùng đứng trong trận, nhưng chỉ có một kẻ được sống.
Nhưng họ vẫn có thể đánh ra một trận đấu đẹp như khiêu vũ. Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người.
Là thỏa ước mơ được cùng nhau vào trận lần nữa, phải không?
Để rồi không còn tiếc nuối dù phải buông tay, không còn bàng hoàng dù con đường đi tiếp phải giẫm lên người còn lại.
Ai nói Lâm Phương bỉ ổi, tôi thấy Lâm Phương là nghệ thuật.
Ai nói Lâm Phương ngược, tôi thấy đó là nỗi buồn ngọt ngào.
Just one last dance
Before we say goodbye
When we sway and turn around and round and round
It's like the first time
I'll never forget how romantic it is
But I know, tomorrow I'll lose the one I love
There's no way to come with you
It's the only way to do
Just one last dance.
art by maniac
.
Last edited: