Vương Kiệt Hi - Nguyện ngàn ánh sao tô điểm cho vương miện người

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#21
Một chút cảm nhận về Vương papa trong Đỉnh Vinh Quang:

Trong Tcct, ngoài Diệp Tu và Tán ca ra, người xứng đáng với cái danh hiệu thiên tài nhất chính là Vương Kiệt Hi

Anh siêu mạnh, điều này là khỏi bàn cãi. Trong hơn 1700 chương truyện, có được mấy lần anh yếu thế hơn đối thủ? Cái danh Ma Thuật Sư đâu phải để trưng. Ngay lần đầu tiên lâm trận, anh đã mang về chiến thắng cho Vi Thảo, và rồi những chiến thắng đó cứ tiếp mãi tiếp mãi về sau.

Dù vậy, trong mắt tôi, trình cá nhân của anh không phải là thứ làm nên sự đáng sợ của anh.
Nhưng mà điều khiến tôi ấn tượng nhất ở anh, ấn tượng hơn cả tài năng xuất chúng của anh là phần trách nhiệm anh dám gánh trên vai.

Anh trở thành thiên tài trong mắt tôi, cũng chỉ một câu " cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, thế nhưng đối với việc này cậu không hề cảm thấy căng thẳng, cũng không cảm thấy hưng phấn gì".
Tân binh lần đầu ra mắt, không căng thẳng, không hồi hộp,... tố chất tâm lí này mấy ai có được, nên biết lúc đó Vương Kiệt Hi cũng chỉ mới 18, 19 tuổi. Ngay trận đầu đã ra mắt trong cương vị hạch tâm mới của chiến đội + đội trưởng. Trách nhiệm lớn cỡ nào chứ?

Vương Kiệt Hi dám nhận những trọng trách và hơn hết, chính con người anh làm Lâm Kiệt và Vi Thảo dám trao hết chúng cho anh. Giao cho anh, tin tưởng anh, kì vọng anh,... Vương Kiệt Hi nhận chúng, không chỉ vì anh tự tin vào năng lực của mình mà còn là vì phần kính trọng anh dành cho đội trưởng Lâm Kiệt:

“Anh ấy chỉ luôn miễn cưỡng chính mình.”

“Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta miễn cưỡng chính mình một chút, theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?”

Vương Kiệt Hi không dùng lời nói, anh dùng hành động để chứng minh.
Thủ lôi đài, một chấp hai, một trận thành danh, mang về danh hiệu Ma Thuật Sư cho chính mình.
Ra mắt một mùa giải, ẳm về Tân Binh tốt nhất mùa 3 và là người đầu tiên không vấp phải rào cản tân binh.
Đưa Vương Bất Lưu Hành trở lại thành nhân vật cấp thần, đưa Vi Thảo bán kết mùa 3.

Còn ai xứng với cái danh thiên tài hơn anh?

 

Lệ Yên Hà

Gà con tiến hóa
Bình luận
12
Số lượt thích
32
#22
Em có một câu hỏi, dạo này em có đọc lại truyện với cũng hóng phim, nhưng mà có 1 điểm em thấy vô lý lắm nhé.
Rõ ràng tính cách Vương đội vô cùng cẩn thận lại quan tâm người nhà, thế mà lại có thể không nhận thấy Nhất Phàm không hợp thích khách cho đến khi có lão Diệp chỉ điểm. Em thấy đoạn này hơi không giống tính cách Vương papa lắm???
Theo tui nhé! Nhất Phàm chắc là do không hợp với chiến đội chứ không phải Vương papa nhìn hông ra đâu! :3
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#23
Cao Anh Kiệt - Con nợ người một đôi cánh

“Khi nụ cười của con rực rỡ như ánh dương.

Khi giấc mơ của con đánh lên đủ vang dội.

Thế giới này mới vỗ tay vì con.

Chỉ có người lo lắng con sẽ bị thương.”

Một cúi, cảm tạ tấm lòng khoan dung, ôn nhu ấm áp mà người dành cho con. Trong khi tất cả mọi người chỉ vì con ánh sáng của con mà tới, người lại ở trong tối tự dập tắt hào quang nhổ lông vũ của chính mình mà đem đi dựng cánh cho con.


“Cả thế giới đều đang hối thúc con trưởng thành

Nhưng người lại luôn nâng niu con trên tay.

Che chở cho con khỏi những sóng gió còn chưa biết trước.

Khi con nhất định phải trở thành một đứa trẻ hoàn mỹ

Làm hài lòng tất cả kỳ vọng của mọi người.

Người lại không hề nói ra, nguyện vọng của chính người

Vì sợ rằng đôi vai của con sẽ tăng thêm gánh nặng.”

Hai cúi, cảm tạ ánh mắt người luôn dõi theo từng bước chân của con. Để khi cả thế giới đều đang đặt kỳ vọng của họ lên lưng con, ánh nhìn của họ như ghim chặt con xuống mặt đất không đường trốn tránh, người luôn sẵn sàng kéo con ra sau tấm lưng người, vì con đối mặt cản hết mọi đàm tiếu của thế gian.

Cỏ của Vi Thảo, đều là trưởng thành theo ý nguyện của chúng con, người tuyệt nhiên không cho phép ai dám động vào, dù đó là chính mình đi chăng nữa. Cũng tạ sự yên lặng đầy thấu hiểu của người, vì sợ con thêm mệt thêm thương mà người luôn không nói gì hết, chỉ cười cười xoa xoa đầu con. Nhưng người biết không, chính sự yên lặng đó của người mới khiến con cảm thấy con cần phải nhanh chóng mạnh mẽ hơn nữa, để đáp lại sự khoan dung đó trong ánh mắt người.

Con hiểu, con đều hiểu mà, thật sự không nặng đâu, có nặng hơn nữa cũng không bằng một phần vạn sức nặng người đang gánh cả Vi Thảo lên vai ngay lúc này... Thật lâu người nhỉ, đến khi nào con mới có thể thay người san sẻ bớt sức nặng đó đi đây?


“Giấc mộng không hoàn mỹ của con

Người cùng con mơ tiếp nó.

Dũng khí còn chưa hoàn mỹ

Người lại nói con đã dũng cảm hơn rồi.

Giọt nước mắt không hoàn mỹ

Người mỉm cười lau khô.

Những khúc ca chưa hoàn mỹ ấy

Người đều biết cách hát.

Những tâm sự không hoàn mỹ trong lòng con

Người đều đặt hết ở trong lòng mình.”

Ba cúi, cảm tạ sự hy sinh của người, âm thầm lẫn công khai, vì con mà nhọc lòng, vì con mà cổ vũ. Người là khán giả đầu tiên của con, cũng là khán giả cuối cùng mà con muốn biểu diễn hết mình. Có lúc con sẽ sợ hãi, sẽ mềm yếu, sẽ nhút nhát, sẽ trốn tránh, sẽ thoái lui.

Con không hoàn mỹ.

Mà người, luôn hoàn mỹ đứng ra mỉm cười bảo hộ cho con.

Thiên sứ là con sao, là sao trời, hay là người đây?

Người trước giờ chưa từng than một câu, vậy con cũng sẽ không nói cho người rằng, thật ra con đã từng rất sợ hãi đâu. Con biết mọi người chỉ trích mình là mềm yếu các kiểu như thế nào, nhưng người chưa từng làm vậy với con. Với con, người cười đến ấm áp ôn nhu, xuân quang vạn dặm. Với họ, người đơn giản cười nhạt một tiếng bước lên một bước, chặn trước mặt của con. Một bước đó, hộ con một đời mưa gió không lọt. Một bước đó, khiến cả trời cao biển rộng cũng phải lùi bước. Thế thì con có gì để sợ hãi đây?

Mỗi ngày vất vả hoàn thành thật tốt những bài tập khó nhằn mà người giao cho con, con đều không oán trách. Bởi con biết tuy không nói nhưng người ngày ngày vẫn nghĩ cách để con trở nên mạnh hơn, để thực lực của chính con quét sạch đi những dư luận đó. Con tập một giờ, người đêm trước đã chuẩn bị bài tập đó vì con một đêm. Mỗi lần nhìn đến bóng lưng người thẳng tắp như tùng bách đứng ở phía trước mình, con đều tự hứa rằng bản thân sẽ trở nên tài giỏi hơn, giống như người vậy.

Con không cần ánh hào quang chớp nhoáng trên sân khấu, cũng không cần ngàn vạn tiếng vỗ tay, con chỉ cần người cảm thấy kiêu ngạo vì con. Cũng đã đến lúc để con bảo vệ người, cáng đáng Vi Thảo của chúng ta rồi, Thầy của con.

Con tin người, con tin bản thân con. Con tin tưởng chúng ta. Hi, đến con cũng biết tự tin là gì rồi đấy. Bây giờ con chỉ còn việc làm cho cả thế giới phải tận mắt tin tưởng vào điều đó thôi!

Ước hẹn của chúng ta ở nơi cuối thảo nguyên, người đợi con chứ? Ở đó, có Vi Thảo trưởng thành đồng.

Ba cúi sao? Thật nực cười, thiên ngôn vạn ngữ, ba cúi làm sao đủ xứng với người chứ?


(Đứa trẻ không hoàn mỹ - TFboys)
 
Last edited:

Vân Tú

Gà con tiến hóa
Bình luận
12
Số lượt thích
17
#24
Em có một câu hỏi, dạo này em có đọc lại truyện với cũng hóng phim, nhưng mà có 1 điểm em thấy vô lý lắm nhé.
Rõ ràng tính cách Vương đội vô cùng cẩn thận lại quan tâm người nhà, thế mà lại có thể không nhận thấy Nhất Phàm không hợp thích khách cho đến khi có lão Diệp chỉ điểm. Em thấy đoạn này hơi không giống tính cách Vương papa lắm???
Theo m thì vì vòng sáng hào quang nhân vật chính nên buộc những ng khác phải sai lầm để làm đá kê chân cho nhân vật chính. Lấy dc 2 e trong game là hết cỡ rồi muốn lập dc đội thì tác giả phải tạo bug thôi. Kể cả việc Mạc Phàm cũng vậy, nó vào game kiếm tiền chứ k phải từ thiện. Bt sẽ k bao giờ chịu ở đội Tu free cả năm đâu. Rồi cả tỷ thứ phi lý khác để buf cho Tu nhưng có sao đâu, truyện mà, cần gì đúng sai
 

Hope

Gà con tiến hóa
Bình luận
4
Số lượt thích
15
#25
Vương Kiệt Hi, anh, là rất nhiều thứ, là Ma Thuật Sư, là người nắm gữ đệ nhất ma đạo học giả, là rất nhiều thứ, nhưng quan trong hơn, anh là đội trưởng Vi Thảo. Có lẽ không có người đội trưởng nào hy sinh vì chiến đội nhiều như Vương Kiệt Hi. Là một thiên tài của Liên minh Vinh quang, Vương Kiệt Hi vì Vi Thảo thay đổi bản thân, thay đổi chính phong cách đánh đã tạo nên tên tuổi của anh, để có thể tạo nên Vi Thảo gắn liền với chữ “chiến đội quán quân” mà không phải với Vương Kiệt Hi- đệ nhất Ma Thuật Sư. Lúc Vương Kiệt Hi bị Cao Anh Kiệt đánh bại, tôi đã khóc. Anh, phải hy sinh thế nào, phải yêu Vi Thảo đến thế nào, mới có thể như vậy từ bỏ hào quang tối thượng của bản thân. Những trăn trở, dụng tâm của anh có mấy người biết? Mấy người thấu được những điều anh đã làm? Nhưng anh vẫn ở đó, ở bên Vi Thảo, che chở, bảo vệ cho tổ ấm nhỏ bé ấy của mình thầm lặng. Không dám nói Vương Kiệt Hi là người duy nhất vì chiến đội hy sinh, nhưng có lẽ, so với anh, không ai đã bỏ ra nhiều tâm trí, công sức như vậy.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook