- Bình luận
- 319
- Số lượt thích
- 2,924
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Hàn Diệp, Dụ Hoàng
Một chút cảm nhận về Vương papa trong Đỉnh Vinh Quang:
Trong Tcct, ngoài Diệp Tu và Tán ca ra, người xứng đáng với cái danh hiệu thiên tài nhất chính là Vương Kiệt Hi
Anh siêu mạnh, điều này là khỏi bàn cãi. Trong hơn 1700 chương truyện, có được mấy lần anh yếu thế hơn đối thủ? Cái danh Ma Thuật Sư đâu phải để trưng. Ngay lần đầu tiên lâm trận, anh đã mang về chiến thắng cho Vi Thảo, và rồi những chiến thắng đó cứ tiếp mãi tiếp mãi về sau.
Dù vậy, trong mắt tôi, trình cá nhân của anh không phải là thứ làm nên sự đáng sợ của anh.
Nhưng mà điều khiến tôi ấn tượng nhất ở anh, ấn tượng hơn cả tài năng xuất chúng của anh là phần trách nhiệm anh dám gánh trên vai.
Anh trở thành thiên tài trong mắt tôi, cũng chỉ một câu " cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, thế nhưng đối với việc này cậu không hề cảm thấy căng thẳng, cũng không cảm thấy hưng phấn gì".
Tân binh lần đầu ra mắt, không căng thẳng, không hồi hộp,... tố chất tâm lí này mấy ai có được, nên biết lúc đó Vương Kiệt Hi cũng chỉ mới 18, 19 tuổi. Ngay trận đầu đã ra mắt trong cương vị hạch tâm mới của chiến đội + đội trưởng. Trách nhiệm lớn cỡ nào chứ?
Vương Kiệt Hi dám nhận những trọng trách và hơn hết, chính con người anh làm Lâm Kiệt và Vi Thảo dám trao hết chúng cho anh. Giao cho anh, tin tưởng anh, kì vọng anh,... Vương Kiệt Hi nhận chúng, không chỉ vì anh tự tin vào năng lực của mình mà còn là vì phần kính trọng anh dành cho đội trưởng Lâm Kiệt:
“Anh ấy chỉ luôn miễn cưỡng chính mình.”
“Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta miễn cưỡng chính mình một chút, theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?”
Vương Kiệt Hi không dùng lời nói, anh dùng hành động để chứng minh.
Thủ lôi đài, một chấp hai, một trận thành danh, mang về danh hiệu Ma Thuật Sư cho chính mình.
Ra mắt một mùa giải, ẳm về Tân Binh tốt nhất mùa 3 và là người đầu tiên không vấp phải rào cản tân binh.
Đưa Vương Bất Lưu Hành trở lại thành nhân vật cấp thần, đưa Vi Thảo bán kết mùa 3.
Còn ai xứng với cái danh thiên tài hơn anh?
Trong Tcct, ngoài Diệp Tu và Tán ca ra, người xứng đáng với cái danh hiệu thiên tài nhất chính là Vương Kiệt Hi
Anh siêu mạnh, điều này là khỏi bàn cãi. Trong hơn 1700 chương truyện, có được mấy lần anh yếu thế hơn đối thủ? Cái danh Ma Thuật Sư đâu phải để trưng. Ngay lần đầu tiên lâm trận, anh đã mang về chiến thắng cho Vi Thảo, và rồi những chiến thắng đó cứ tiếp mãi tiếp mãi về sau.
Dù vậy, trong mắt tôi, trình cá nhân của anh không phải là thứ làm nên sự đáng sợ của anh.
Nhưng mà điều khiến tôi ấn tượng nhất ở anh, ấn tượng hơn cả tài năng xuất chúng của anh là phần trách nhiệm anh dám gánh trên vai.
Anh trở thành thiên tài trong mắt tôi, cũng chỉ một câu " cậu là nhân vật chính của ngày hôm nay, thế nhưng đối với việc này cậu không hề cảm thấy căng thẳng, cũng không cảm thấy hưng phấn gì".
Tân binh lần đầu ra mắt, không căng thẳng, không hồi hộp,... tố chất tâm lí này mấy ai có được, nên biết lúc đó Vương Kiệt Hi cũng chỉ mới 18, 19 tuổi. Ngay trận đầu đã ra mắt trong cương vị hạch tâm mới của chiến đội + đội trưởng. Trách nhiệm lớn cỡ nào chứ?
Vương Kiệt Hi dám nhận những trọng trách và hơn hết, chính con người anh làm Lâm Kiệt và Vi Thảo dám trao hết chúng cho anh. Giao cho anh, tin tưởng anh, kì vọng anh,... Vương Kiệt Hi nhận chúng, không chỉ vì anh tự tin vào năng lực của mình mà còn là vì phần kính trọng anh dành cho đội trưởng Lâm Kiệt:
“Anh ấy chỉ luôn miễn cưỡng chính mình.”
“Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta miễn cưỡng chính mình một chút, theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?”
Vương Kiệt Hi không dùng lời nói, anh dùng hành động để chứng minh.
Thủ lôi đài, một chấp hai, một trận thành danh, mang về danh hiệu Ma Thuật Sư cho chính mình.
Ra mắt một mùa giải, ẳm về Tân Binh tốt nhất mùa 3 và là người đầu tiên không vấp phải rào cản tân binh.
Đưa Vương Bất Lưu Hành trở lại thành nhân vật cấp thần, đưa Vi Thảo bán kết mùa 3.
Còn ai xứng với cái danh thiên tài hơn anh?