Hoàn [Vu Viễn] Thử Khắc Tương Phùng - Tứ Thời Vân Quy

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Thử Khắc Tương Phùng


Tác giả: Tứ Thời Vân Quy


Biên tập: Crying Devil


Thể loại: đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ, BL, đoản văn, tu tiên paro, HE


CP: Vu Viễn (Vu Phong x Trâu Viễn)


Tình trạng bản gốc: hoàn thành


Tình trạng bản dịch: hoàn thành



Lời tác giả: Hết thảy cảm ơn @@靴下猫腰子 đã luôn ủng hộ. Sáng sơm hôm nay bỗng dưng não động ra ý tưởng này, quá muốn viết! Đáng tiếc bút lực có hạn, viết xong đọc lại không được như mong muốn TUT. Nếu có đọc, thỉnh đọc chậm

-
Cửu Trọng Thiên, kim bất tai .
Liệp liệp phong tiêu hề, trì trì mộng hồi không.
Duy thiên tương ức, thử khắc tương phùng.




Vu Phong trước giờ chưa từng xuống nhân gian.

Hắn là quan Thiên Đình, không được phép hạ phàm, huống hồ thiên giới có cảnh đẹp có đồ ăn ngon có chuyện vui, mà quan trọng hơn là có Trâu Viễn.

Trâu Viễn chỉ là một con điểu yêu, một trăm năm trước bị tẩu hỏa nhập ma trên thiên kiếp, luyện hóa thất bại, nếu vận khí tốt sẽ được trở về làm phàm điểu, còn vận khí xấu chính là vạn kiếp bất phục. Mà hắn vận khí tựa hồ quá tốt, uy rằng thiên kiếp qua đi hắn đắc đạo không thành, yêu lực tẫn thất, thế nhưng trên người vẫn còn nguyên tịnh hỏa, tức là vẫn còn tư cách tu hành.

Trâu Viễn đã mất đi yêu lực, không thể tiếp gục giữ hình dáng con người nữa, mới đầu nguyên hình bị các tiểu thần phát hiện, gần như không thể tiếp tục con đường tu luyện được nữa.

Vu Phong đúng lúc ấy bỗng xuất hiện.

Bàn về tư cách, Vu Phong cùng những tiểu thần kia không thể so cao thấp, thế nhưng hắn lấy một địch nhiều, nhất nhất đem Trâu Viễn đi.

"Thiên giới rất nguy hiểm."

Đây là câu đầu tiên Vu Phong nói với Trâu Viễn.



Trâu Viễn được Vu Phong bảo vệ rất tốt, thẳng đến lần đầu tiên hắn chuyển đổi hình dáng, cũng chưa gặp phiền toái nào.

Sau khi hóa hình, trên lưng Trâu Viễn vẫn còn nguyên một đôi cánh to rộng trắng muốt, giống màu tai và đuôi của Vu Phong.

Trâu Viễn thích ngủ bên cạnh đuôi của hắn, mà hắn cũng thích được người kia phủ cánh lên, hai người cứ thế gắt gao nằm cuộn chặt bên cạnh nhau.

Hai người bọn họ không có bằng hữu khác, chỉ có nhau. Như Vu Phong đã từng nói, thiên giới rất nguy hiểm, vì vậy nên tín nhiệm cũng trở thành một cái gì đó quá đỗi xa xỉ, kết giao với quá nhiều người để làm chi, bọn họ chỉ cần có nhau bên cạnh cũng đã đủ may mắn rồi.

Thiên giới vào ban đêm rất lạnh lẽo, như Vu Phong nói thì, đó là do người trên thiên giới tâm can quá lạnh.

"Nhân gian a." Vu Phong cảm thán. "Nếu lúc ấy ngươi bị biến lại thành phàm điểu, có phải hay không cũng sẽ rời xa ta mà quay trở về nơi đó?"

"Chính là không có nếu nha." Trâu Viễn trải qua nhiều đau đớn, đối với tình huống hiện tại của bản thân đã cảm thấy phi thường hài lòng.

May mắn thay không có nếu như, nếu không, ta đã không gặp được ngươi.


Tình ái là thứ dễ dàng giết chết con người nhất.

"... Ban đầu ngươi sẽ cảm thấy hắn vừa xinh đẹp lại đáng yêu, bị hắn hấp dẫn đi, rốt cuộc không rời mắt khỏi hắn nổi, tâm can cũng sẽ bị hắn trộm đi mất, sau đó ..."
"Sau đó làm sao?"

Vu Phong nhìn đôi mắt to tròn của Trâu Viễn, trong nháy mắt thất thần, lắp bắp nói. "Sẽ ... sẽ, sau đó sẽ ... ngươi sẽ nằm gọn trên lòng bàn tay hắn, hắn muốn ngươi chết, ngươi liền đồng ý chết vì hắn."

"Hắn sẽ không làm như vậy đâu. Bằng không vì cái gì người kia sẽ cảm thấy hắn vừa xinh đẹp lại đáng yêu chứ?" Trâu Viễn lắc lắc đầu.

"Này ..." Vu Phong nghẹn lời. "Có lẽ là do có quy tắc đi."

"Quy tắc có cái gì mà phải sợ chứ? Ngươi nhìn xem ta không phải đã phá vỡ quy tắc sao?"

"Đó là bởi vì ngươi quá may mắn."

"Chúng ta sẽ luôn may mắn a."



Trong lòng Vu Phong vẫn luôn tồn tại một cái niệm tưởng.

Hắn từng mong muốn một ngày nào đó bản thân sẽ không còn vướng bận gì nữa, cũng không còn phải gánh vác cái gì, có thể trở thành kẻ mạnh nhất, trở thành chư thần bễ nghễ đứng trên vạn chúng sinh.

Nhưng hiện tại, hắn đã không còn giống với khi ấy nữa, Trâu Viễn trở thành gánh nặng của hắn, là hình bóng hắn theo đuổi, là cốt tủy huyết nhục của hắn. Hắn mong một ngày nào đó có thể đưa Trâu Viễn rời đi. Tuy rằng thiên giới rất gốt, nhưng là hắn nhận ra so với những gì hắn muốn, thì hắn lại càng coi trọng mong muốn của Trâu Viễn hơn.

"Hắn là yêu quái! Có yêu quái trà trộn vào thiên giới!"

Chính là ...

"Hắn từ đâu tới cũng không biết nữa, là đi cùng Vu Phong ... Ai, ai biết bọn hắn muốn làm gì!"

Hắn còn chưa chuẩn bị tốt ...

"Một con điểu yêu chưa trải qua thiên kiếp mà vẫn có thể sống sót sao? Thật là hoang đường!"

Hắn đã sắp chuẩn bị xong rồi cơ mà ...

"Chỉ đánh cho lộ nguyên hình cũng quá tiện nghi con yêu quái đó rồi."

Chỉ một, hoặc hai năm nữa thôi, chỉ cần một ít thời gian nữa thôi liền có thể ...

"Ngươi bắt lấy ta đi, nắm chặt tay ta ..."

Gương mặt Trâu Viễn phủ đầy nhung vũ, hòa hợp cùng sắc đen của bóng tối.

Rơi xuống, hắn không ngừng rơi xuống.

Hắn không biết mình sẽ rơi xuống nơi nào, nhưng có một bàn tay đang cố bắt lấy hắn.

Nhưng là, hắn nắm không nổi ... tay hắn ...

"Trâu Viễn ...!"

Bàn tay hắn dần dần biến mất, chân cũng trở nên biến dạng, thân thể hắn hòa toàn thay đổi, lông chim phủ đầy cơ thể hắn. Giống như là đang mơ.

Vu Phong nhìn xuống vực sâu, một đạo bạch quang tuyệt vọng xuyên thấu cửu thiên, trong giây lát lướt qua.

Hết thảy bắt đầu từ bóng tối, nay lại trở về với bóng tối.


Năm trăm năm thành yêu, ba ngàn năm đắc đạo.

Ba ngàn năm trước, hắn không phải Vu Phong, không có tên, không có hình dạng, tại một góc nhở trên thế gian mà sinh ra.

Ba ngàn năm sau, hắn là Vu Phong, không già đi sau ba ngàn năm, cũng không còn trong thâm tâm chút ái dục tình sầu nào.

Những gì hắn đang có trong tay, hắn không cho phép bản thân mình đánh mất, dù chỉ một phân một hào.

Hắn có trong tay tam căn hắc linh, nghiệp hỏa hừng hực cháy đem châm tẫn, ở trong lòng bàn tay hắn mà nóng tới bỏng cháy.

Vì sao mà sinh, vì sao mà tử?

Đã chết tâm, nhất niệm thành ma.

Lại, thiên địa biến sắc.


Kết thúc

Thiên giới mười năm vội vàng trôi qua, nhân gian lại đã luân hồi trăm chuyển.
Mười năm chờ đợi, huyết hận khó phôi phai.

Ba ngàn năm chờ đợi, ba ngàn năm hoài niệm, chỉ tiếc đời lại vô tình với Vu Phong.

Hắn vẫn nhớ ở Cửu Trọng Thiên có một chú chim trắng muốt ngày ngày đêm đêm canh giữ bên người hắn, vì hắn mà mang nước đến.

Hắn biết thứ nước chú chim kia uống có độc, hắn cũng từng hỏi nó, vì sao lại làm như vậy.

Chú chim nói, Cửu Trọng Thiên không thấy máu, xẻo tâm dịch cốt cũng không đau, triều tư mộ niệm bất tri kiến, uống độc vào có thể quên đi tình ái. Nhưng mà, tất cả rốt cuộc vẫn chỉ là một giấc mộng.

Hắn tỉnh lại, liền thấy một con thiên nga đen đang nằm rúc bên cạnh hắn.

Ánh mặt tời đột nhiên bừng sáng, mang những chuyện khi xưa trở lại. Ánh nắng phủ kín trên thân thể con thiên nga, ôm trọn tầm nhìn của hắn.

Chúng ta lại gặp nhau.

Chính tại nhân gian, thử khắc tương phùng.


.


.


.


END
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,136
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
* clap clap * chúc mừng cô lại có thêm hàng ms cho Tân Somg Hoa.

fic hay a. Lại nói đọc cái này tui nhớ cái Tam Thiên Bát Hoang vl =)))). Cũng là điểu cũng chết đi sống lại rồi tương phùng =333
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#3
* clap clap * chúc mừng cô lại có thêm hàng ms cho Tân Somg Hoa.

fic hay a. Lại nói đọc cái này tui nhớ cái Tam Thiên Bát Hoang vl =)))). Cũng là điểu cũng chết đi sống lại rồi tương phùng =333
Hí hí >3^ em lục tung Lofter mới tìm được thêm~
Công nhận giống Tam Thiên thiệt a~ :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
 

Bình luận bằng Facebook