Hoàn [Vu Viễn] Bánh Trôi Nhân Chocolate - Phong Lương Tiểu a

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Bánh Trôi Nhân Chocolate (mừng Lễ Tình Nhân + Nguyên Tiêu 2014)


Tác giả: Phong Lương Tiểu a


Biên tập: Dương Ly


Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL (đam mỹ/ nam x nam), nguyên tác hướng, ngốc bạch ngọt, ngắn


CP: Vu Phong x Trâu Viễn


Tình trạng bản gốc: hoàn thành


Tình trạng bản dịch: hoàn thành


.
.
.​

Trâu Viễn xách theo một túi đồ ăn vặt cùng một cái thùng giữ nhiệt, nhìn anh bảo an đứng trước cổng lớn của chiến đội đang bị cả biển hoa bao vây, cùng ánh mắt vừa hâm mộ lại kinh ngạc của những nhóm người đi bộ trên đường dành cho hắn. Hiện tại kể cả một anh bảo an bình thường cũng có nhiều người hâm mộ như vậy, tui càng ngày càng không hiểu nổi thế giới này rồi.

Anh bảo an khóc không ra nước mắt. Căn bản mấy bó hoa này đều không phải là tặng cho anh a! Mà lại có một anh bảo an khác đang đứng bên cạnh cố duy trì diện than biểu tình lại không thể duy trì tiếp nổi, vì thế liền rơi vào một cuộc đấu tranh nội tâm đầy gian nan với việc cười, khuôn miệng không ngừng run rẩy.

Nguyên nhân là do mới hai tiếng trước, có một cô gái nhỏ thẹn thùng ôm một bó hoa đầy màu sắc bước tới, trực tiếp muốn chạy thẳng một mạch vào trong tòa nhà chiến đội, lại bị hai anh bảo an kịch liệt ngăn lại, tận tình khuyên bảo miệng lưỡi ba hoa chích chòe giải thích một thôi một hồi lâu mới khiến cô gái chịu bỏ kế hoạch "dựa vào thân thủ nhanh nhẹn mà chạy thẳng vào bên trong tặng hoa cho Vu đội" một cách không cam tâm tình nguyện lắm. Chỉ là cô gái kia xem chừng vẫn chưa chịu bỏ mong muốn được tặng hoa cho thần tượng, đáng thương hề hề mà đem bó hoa trịnh trọng giao lại cho anh bảo an. "Làm ơn đi mà, anh nhất định phải giúp em chuyển bó hoa này đó nha anh! Đây là hoa mới hái mà sáng nay em phải đứng xếp hàng suốt để chờ mua đó."

Anh chàng bảo an kia sao có thể nỡ cự tuyệt thỉnh cầu của tiểu cô nương ấy chứ, đã lỡ ngây thơ mờ mịt mà đồng ý rồi, ai ngờ nhất thất túc thành thiên cổ hận, anh bị cả đám người giao hoa, liền lâm vào tình cảnh không thể cản người không thể không nhận hoa, đã thế cái tên đồng nghiệp đứng đối diện còn đổ thêm dầu vào lửa. "Mọi người cứ giao hoa cho cậu ta nhé, bọn tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể đáp ứng hết yêu cầu của các bạn. Nếu các bạn hài lòng với sự phục vụ của chúng tôi có thể lên website chính thức của chiến đội Bách Hoa đánh giá, bình chọn cho chúng tôi ..."

Sau đó liền không thể vãn hồi, mọi chuyện đã trở thành như vậy đây ...

Vừa lúc Vu Phong đi bộ trở về, anh bảo an tội nghiệp thấy hai tay hắn trống trơn, vội vàng đem hết hoa đưa cho Vu Phong. "Vu đội, đây là tình cảm thắm thiết mà các fan dành cho anh, anh đừng cô phụ tình yêu thương của họ!"

Một đống hoa chắn ngang tầm mắt Vu Phong, các loại mùi hương từ hoa hòa lẫn với nhau, chen chúc xộc thẳng vào mũi hắn, Vu Phong quay đầu hắt xì hơi một cái, vi khuẩn cùng virus các kiểu xen lẫn với nước miếng mà văng lên mặt Trâu Viễn.

Trâu Viễn. “……”

Vu Phong. “∑(゚Д゚) ngại quá!!! Vừa rồi anh không thấy cậu đứng ở chỗ này.”

Trâu Viễn nói. “Không có việc gì, em có khăn giấy.” Sau đó đem thùng giữ nhiệt cùng túi bánh kẹo vặt xãch hết sang một bên, tay kia móc ra khăn giấy từ trong túi, bình tĩnh lau mặt.

Vu Phong ôm hoa, chỉ có thể nhắm mắt mà đi theo sau đuôi Trâu Viễn, dọc đường còn nghe thấy tiếng mấy bác nhân viên gái sôi nổi liếc nhìn, còn chụm đầu ghé tai xì xào to nhỏ.

"Ai, bà có thấy không, cái lẵng hoa kia biết mọc chân để đi kìa! Đây là sự kiện thần quái gì do câu lạc bộ tổ chức sao?"

"Không phải đâu, đó là đội trưởng Vu Phong đang ôm hoa đấy!"

"Thật nhiều hoa! Cậu nhóc này đi ra ngoài một vòng đem các cửa hàng hoa trong thành phố cướp sạch sao?"

"Lại nói, mỗi lần lễ tết chiến đội mình đều nhận được rất nhiều hoa, liệu có phải do tên đội là Bách Hoa không? Nghe nói cứ là đội trưởng hoặc đội phó chiến đội là phải biết nhận thức từ một trăm loài hoa trở lên đó.

"Bất quá, bà có để ý là đội trưởng với đội phó lúc nào cũng đi chung không a ..."

"Này, chẳng lẽ hoa này là đội phó tặng cho đội trưởng?

"Tặng nhiều như vậy! Đâu có giống phong cách của đội phó từ trước đến nay đâu?"

"Cho nên mới nói, cái truyền thuyết cuồng kiếm và đạn dược kia là có thật sao?"

Trâu Viễn nói. "... Anh có khỏe không?"

"Anh cảm giác cũng sắp đến nơi rồi, vẫn cố được." Vu Phong đáp. "Lại nói, cậu hiểu những gì họ đang nói ấy à?"

"Nếu bọn họ có thể biết giữ ý tứ mà giảm âm lượng xuống thì em đại khái vẫn có thể nhắm mắt làm như không hiểu được ..."

Nguyên lai Bách Hoa cất giấu nhiều nhân tài có đầu óc tưởng tượng phong phú đến mức ấy a.

"Ngọa tào, đội trưởng, đội phó hai cậu làm sao thế?" Mạc Sở Thần vừa mở cửa phòng huấn luyện đã bị mùi thơm từ hoa ập thẳng vào trong mũi, lại bị những đóa hoa tươi đẹp che mất tầm nhìn nhìn, thật lâu mới có thể hoàn hồn trở lại.

Vu Phong đem hoa đặt hết lên cái bàn trống, như trút được gánh nặng mà thở dài một hơi, ở trước mặt các đội viên đang điên cuồng não động các loại kịch trường etc mà giải thích ngắn gọn.

Trâu Viễn cũng đem túi đồ ăn vặt cùng thùng giữ nhiệt cẩn thận đặt lên bàn của mình.

"Chocolate trong siêu thị đang giảm giá, em thấy nhiều người mua nên cũng mua thử cho mọi người cùng ăn. Mọi người nhìn này, mỗi người lấy một thứ đi, có chocolate vị sữa cũng có chocolate đen gì gì đó, đủ kiểu, số lượng lại vừa vặn cho chúng ta mỗi người một gói, khẳng định đủ a."

Trương Vỹ hoàn thành bài huấn luyện, không khỏi vui vẻ đùa. "Phó đội, cậu không cần cùng các cô gái tranh đoạt chút tiện nghi nhỏ này a, bị phát hiện nhất định sẽ không xong đâu.

Tâm tình Trâu Viễn tốt, cũng khẽ mỉm cười mà đáp lại. "Trong mắt các nàng chỉ có sản phẩm hạ giá thôi, nào có thời gian quan tâm em chứ."

Tằng Tín Nhiên còn nhỏ tuổi, không chịu được sức hấp dẫn của chocolate, nhìn trái nhìn phải khắp nơi, hoan hô một tiếng chạy đi lục vị mình thích, tìm được còn không quên quay qua cảm ơn Trâu Viễn. "Đội phó, đây là lần đầu tiên em được tặng chocolate vào lễ tình nhân đó a, em sẽ ghi nhớ cả đời."

Có người bắt đầu ăn rồi, những người còn lại cũng không thể tiếp tục làm bộ làm tịch như thục nữ nhà lành nữa, đều rời khỏi chỗ ngồi mà bước lên. Chu Quang Nghĩa nhìn Vu Phong vẫn đang không nhúc nhích, thuận miệng hỏi. "Đội trưởng anh không ăn sao? Thừa ra một phần bọn em phải chia như thế nào đây?"

Trâu Viễn cũng nhìn Vu Phong, mà Vu Phong lại chỉ chỉ tay về phía cái thùng giữ nhiệt. "Thật ra anh muốn biết trong thùng kia là món gì hơn."

"Kia là bánh trôi nhà nấu, mẹ bắt em phải mang tới đây đó.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cái thùng giữ nhiệt. Tuy rằng hôm nay là Lễ Tình Nhân, nhưng Tết nguyên tiêu trong lòng mọi người lại càng quan trọng hơn, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh được cùng người nhà ngồi bên lò bánh trôi nóng hầm hập liền thấy vô cùng mỹ mãn. Trâu Viễn hoàn thành huấn luyện sớm nửa ngày, xin phép về nhà một lát, còn mọi người tiếp tục huấn luyện, chỉ có thể đợi lúc rảnh rỗi đi ra ngoài gọi điện về nhà hỏi thăm vài câu.

Trâu Viễn thấy không ổn, vội vã xách cái thùng giữ nhiệt lên chạy ra ngoài cửa. "Cái kia, mọi người Lễ tình nhân cùng tết Nguyên Tiêu vui vẻ a! Tôi về ký túc xá trước đây!

"Ai ai đội phó sao anh lại có thể ăn mảnh được a!?"

"Chỉ là bánh trôi nóng hổi mềm mại thôi mà! Cần gì phải nhỏ mọn thế chứ?!"

"Tuy rằng trong tủ lạnh chiến đội cũng có, nhưng đều là cái loại nhân đậu đỏ nghiền siêu cấp khó ăn a, đội phó anh xem, bọn tôi rất à đáng thương a."

"Không cần hắc tui, nhân đậu đỏ cũng rất ngon mà."

Quỹ đạo đề tài lập tức bị lệch hẳn, cậu một lời tui một lời cãi nhau chí chóe xem nhân bánh trôi vị nào ngon nhất, kết quả là không chỉ có Trâu Viễn cao chạy xa bay mà cả Vu Phong cũng bay hơi từ lúc nào không hay.

"Hai người bọn họ ở chung một phòng ký túc xá thì phải."

"Đội trưởng lại càng không có đạo nghĩa hơn a!"

Kỳ thật cũng không phải do Trâu Viễn keo kiệt, chỉ là lúc từ nhà về câu lạc bộ, hắn đã lỡ "không cẩn thận" mà giải quyết gần hết bánh trôi trong thùng rồi, thừa lại mấy cái cũng chẳng đủ để chia. Vu Phong vốn cũng không để ý nhiều, chạy về ký túc xá là bởi đột nhiên phát hiện ra trên tay có một vết thương nho nhỏ, có lẽ là do bị gai từ hoa đâm phải, nên muốn về phòng rửa tay rồi. tìm băng keo cá nhân.

"Trâu Viễn, cậu để băng keo cá nhân ở đâu vậy?" Tuy rằng Vu Phong bình thường vẫn hay cất đồ đạc ngăn nắp, nhưng hiện tại bỗng dưng lại không nhớ mình đã để mấy thứ này ở chỗ nào, sau khi tìm nửa ngày mới chịu mở miệng hỏi.

"Băng keo cá nhân ấy ạ? Ở cái ngăn tủ thứ hai đằng kia ạ ... Anh bị thương chỗ nào sao?"

"Hình như là bị gai hoa đâm vào tay thôi."

Xuất phát từ chấn thương tay đáng tiếc của Tôn Triết Bình nên hành viên Bách Hoa ai ai cũng cực mẫn cảm với các vết thương liên quan đến tay. Trâu Viễn khẩn trương chạy đến hỏi. "Anh có sao không đấy? Có cần qua bệnh viện kiểm tra không ạ?"

Vu Phong không nhịn được mà bật cười. "Cậu quan trọng hóa vấn đề lên hơi quá rồi. Chỉ là bị xước một chút thôi mà. Bây giờ anh đi rửa rồi dán băng ngay là ổn rồi."

Trâu Viễn nâng tay hắn lên nhìn kỹ, chắc chắn là cũng không phải viết thương gì lớn mới chịu buông ra. Hắm thật sự không tưởng tượng nổi nếu tay Vu Phong mà bị thương nặng thì chuyện gì sẽ xảy ra, đại khái ...

Không được.

Không được phép nghĩ đến những chuyện như thế này! Trâu Viễn lắc đầu, đem những suy nghĩ u ám ném hết ra khỏi đầu. Hiện tại tương lai của Bách Hoa đang rất sáng lạn, bọn họ có vô hạn vô hạn khả năng, không nên vì những chuyện nhảm nhì này mà sầu não muộn phiền vô căn cứ.

"Khụ, cái kia, Trâu Viễn a ..." Vu Phong nhó ngó cái thùng giữ nhiệt rồi lại nhìn Trâu Viễn, ý tứ không cần nói cũng hiểu. Hắn đã lâu rồi chưa ăn bánh trôi Tết, bây giờ đột nhiên lại thấy hoài niệm cái hương vị kia. Trâu Viễn hiểu rõ, mở nắp thùng ra, đi rửa muỗng cho Vu Phong. "Thật ra thì ... em cũng ăn gần hết rồi, những nếu anh thích thì cứ ăn phần còn lại đi ạ, cũng không phải là còn ít lắm." Trong lời nói còn có vài điểm ngượng ngùng.

Vu Phong trước nay chưa từng là người khách khí, nói một câu cảm ơn xong sau đó liền vục mặt vào ăn.

Mẹ của tiểu Viễn lúc chuẩn bị ăn tối đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng mà nãy quên chưa nói, vội vội vàng vàng gọi điện cho con trai. "Uy, con giai của mẹ đấy à? Bánh của con ngàn vạn lần đừng có chia cho người khác nha. Hồi trước mẹ nghe nói con có người yêu, bèn đặc biệt làm mấy cái bánh trôi nhân chocolate mà đám con gái đang thích để con mang cho cô ấy đấy, thế nên đừng có để người khác ăn mất nha con!"

"Sách, Trâu Viễn, nhân bánh của cậu hảo kỳ quái a, thứ màu nâu này còn không phải chocolate sao?"

Trâu Viễn: “…”

Nói dối quả nhiên là có báo ứng.

Nhiều năm sau, nếu Vu Phong còn nhớ tới kỷ niệm này, có khi nào hắn sẽ nghĩ mọi chuyện hôm ấy xảy ra đều là do mẹ của Trâu Viễn giật dây không?

.

.

.

end
 
Last edited:

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Hahahahahahaha hay nha, mẹ Viễn hảo tinh ý á!
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#3

Bình luận bằng Facebook