- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,954
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[TwoShot TCCT] Mưa Giông Sắp Tới (thượng)
Pairing: Tu Tán + Chu Tranh, đề cập qua Dụ Hoàng Dụ, Song Hoa
Author: shuangluojianjia@lofter (thượng + hạ)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Pairing: Tu Tán + Chu Tranh, đề cập qua Dụ Hoàng Dụ, Song Hoa
Author: shuangluojianjia@lofter (thượng + hạ)
Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com
Editor: Trang Hoàng
Tình trạng: Đã hoàn
Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.
Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.
BGM (Back Ground Music): Đại Vũ Tương Chí
credit pic: update sau
(có thể sẽ đổi ảnh nếu thấy ảnh khác hợp hơn)
Mùa mưa cũng đã bắt đầu trên sông Hoài, mưa không to, chỉ tí tách tí tách từng hạt nhỏ nhưng rơi hoài không thôi. Tô Mộc Tranh mở cửa sổ, nhìn bụi nước giăng đầy trong không khí, không gian nhuộm trong làn hương hoa quỳnh thơm ngát hòa với mùi đất trời ngan ngái khi mưa. Cành lá bên ngoài cũng được mưa gội rửa bớt lớp bụi đọng bên trên, trở nên sạch bóng. Có chút sương mù phảng phất xung quanh.
“Trạch Khải, mai mình đi thành phố G đi.” Tô Mộc Tranh thu tay, quay ra nhẹ nhàng nói với chồng mình.
Chu Trạch Khải đang ngồi đọc báo, nghe vậy hơi ngẩng đầu lên. “Đi gặp Diệp Tu tiền bối?”
Tô Mộc Tranh gật đầu, trong mắt thoáng hiện một tia xúc động, lại một năm trôi qua rồi.
Tô Mộc Tranh và Chu Trạch Khải giải nghệ cùng một năm. Giải nghệ xong, cả hai nhanh chóng biến mất khỏi ánh mắt truyền thông, tổ chức đám cưới rồi chuyển tới thành phố Y, thuê một căn hộ cao cấp làm tổ ấm. Rời khỏi ánh sáng rồi, nam thần nữ thần cũng chẳng khác gì mọi người bình thường, ngày ngày củi gạo dầu diêm, bình đạm mà ấm áp.
Chu Trạch Khải để tờ báo xuống, đi tới ôm lấy vợ mình, vài sợi tóc của Tô Mộc Tranh khẽ phủ lên vai Chu Trạch Khải, ấm áp tràn ngập căn phòng.
Thành phố G năm nay hạ tới sớm, không khí ấm áp làm người ta có chút ngây ngất muốn ngủ. Buổi sáng Diệp Tu vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy tin nhắn của Tô Mộc Tranh, chỉ đành bất đắc dĩ cười cười, mỗi khi đến ngày này, cô bé cũng đều sẽ chạy tới chỗ của hắn, năm nào cũng vậy.
Không khí buổi sớm trong lành hơn nhiều nhưng vẫn không giấu nổi sự oi bức. Dường như đêm qua có mưa, vẫn còn vài vũng nước đọng trên nền đất. Phượng tím trong sân cũng đã sắp tới lúc nở, từng đốm từng đốm tím nhạt bắt đầu phủ lấy cành cây. Sương sớm lăn trên đầu lá, mấy phần quyết tuyệt lại mấy phần hờ hững.
Bữa sáng là cháo trắng ăn kèm với dưa cải. Ở cái thành phố G chuộng của ngọt này, đây đã là tính thanh đạm lắm rồi. Diệp Tu vừa ăn cháo vừa lật cuốn “Khúc viện phong hà” tối qua còn chưa đọc xong.
Mùi sách xen lẫn với hơi nóng thức ăn bốc lên che mờ mắt hắn. Diệp Tu uể oải duỗi người, bỏ sách xuống, lấy một lá phượng tím kẹp vào, hương lá cây thoang thoảng như nhuốm vào từng trang sách. Mỗi năm, khi mùa phượng tím về, hắn cũng sẽ ra sân, nhặt vài phiến lá về làm dấu sách.
Diệp Tu liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ Tô Mộc Tranh tới, bèn đứng dậy, chuẩn bị vài thứ mang theo rồi rời nhà.
Sân bay người đông như nước triều lên nhưng chẳng khó để tìm thấy Tô Mộc Tranh với Chu Trạch Khải. Tuấn nam mỹ nữ mà, ở đâu cũng có hiệu ứng ánh sáng đi kèm. Diệp Tu đứng cách đó không xa, nhìn Tô Mộc Tranh hơi dựa người lên Chu Trạch Khải, ý cười không khỏi lan tràn khóe mắt, hắn rảo bước đi tới chỗ hai người.
“Diệp Tu!” Tô Mộc Tranh đã nửa năm không được gặp người “anh trai” có được từ năm 15 này tự nhiên có chút phấn khích. Rõ ràng đã là vợ người ta vậy mà Tô Mộc Tranh lại ngày càng giống một cô bé hoạt bát.
Chắc là nhờ Chu Trải Khạch nuôi tốt đây mà, Diệp Tu nghĩ, lại đưa mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Quần cotton trắng dài đến đầu gối cùng mũi rơm lớn đội đầu, chân đi giầy da được cắt may tinh tế, Tô Mộc Tranh dù đã giải nghệ vẫn là một mỹ nhân mười phân vẹn mười, Chu Trạch Khải cũng vậy.
Xa nhau lâu ngày mới gặp lại, Diệp Tu bị Tô Mộc Tranh ôm chặt lấy, vội quay đầu nhìn Chu Trạch Khải đang đứng bên cạnh. Một lớp áo sơ mi trắng phối với quần jeans càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, nam thần trước kia của Liên Minh dù giờ đã giải nghệ nhưng vẫn phong nhã không thua ngày xưa. Cặp kính râm trên sóng mũi hơi để lộ hai mắt, vừa đủ để người khác nhìn thấy nét dịu dàng trong đó.
May ghê, Tiểu Chu không ghen, Diệp Tu vừa cố thoát khỏi vòng ôm của Tô Mộc Tranh vừa nghĩ thế. Nghĩ xong lại nghĩ thêm, mà mình là anh vợ nó, ghen cái gì.
Hắn nghiêng đầu chào Chu Trạch Khải một tiếng, nhận được một nụ cười của nam thần ngày xưa. Ý cười lọc qua một lớp nắng nhạt, tản tản khắp nơi, lại làm Diệp Tu nhớ tới một người khác.
Tóc màu cây đay, khuôn mặt hơi sương, ngón tay rõ ràng từng khớp, ánh mắt luôn ngập tràn sức sống.
Tô Mộc Thu.
Chu Trạch Khải nhìn Diệp Tu ngồi ở ghế lái xe, bỗng có chút xúc động.
Trong ấn tượng của cậu, Diệp Tu luôn là một tiền bối hết sức sắc bén, dù là lời nói hay hành động. Một Diệp Tu yên lặng ôn hòa như này quả thực hiếm thấy. Tô Mộc Tranh lấy cậu, cũng kể cho cậu nhiều chuyện về người này, hay dùng đúng từ, phải là… chuyện xưa.
Diệp Tu sau khi trở về nước từ giải thi đấu thế giới liền phai nhạt tin tức hẳn, mặc cho tán nhân Quân Mạc Tiếu ở trận chung kết đã chiến đấu đặc sắc vạn phần, làm cả fan trong nước lẫn quốc tế bàn tán mãi không thôi.
Nhờ có Tô Mộc Tranh, Chu Trạch Khải biết được Diệp Tu giải nghệ xong liền chuyển về thành phố G sống, mua một căn biệt thự nhỏ ở Lâm Hải, rồi từ đó cứ nuôi mèo trồng hoa, nhàn tản mà sống.
Đi tới tiểu khu rồi vẫn còn phải rẽ bảy, tám lần nữa mới tới nhà Diệp Tu. Tô Mộc Tranh nhìn qua cửa xe, thấy sắc phượng tím đã bắt đầu lan tràn, không khỏi cảm thán một câu. “Diệp Tu, anh trồng phượng tím thật mát tay nha.”
Nghe vậy, Diệp Tu chỉ cười cười một tiếng. Hắn không phải người theo chủ nghĩa lãng mạn, phượng tím này, vốn cũng chỉ vì một người.
Chu Trạch Khải mơ hồ thấy có gì khẽ động trong lồng ngực, tựa như trong hương hoa phảng phất này, ẩn chứa một điều gì đó. Một chút bình đạm tưởng niệm, lại rất nhiều vô lực tuyệt vọng.
Chu Trạch Khải bỗng nhớ vợ mình từng kể về người anh trai đã mất của cô, “Thực ra, nhiều năm như vậy rồi, em vốn cũng đã chấp nhận. Giờ em chỉ còn thấy mình thực hạnh phúc vì đã từng có một người anh trai tốt như vậy. Nhưng, càng lớn em càng nhận ra, Diệp Tu anh ấy không chấp nhận, chấp niệm anh ấy chỉ ngày một sâu thêm…”
Chu Trạch Khải không phải người đồng tính nhưng cậu vẫn hiểu loại tình cảm này. Còn nhớ hồi đó, khi chính phó Lam Vũ – Dụ Văn Châu với Hoàng Thiếu Thiên – công khai, cậu cũng là một trong những người gửi lời chúc phúc tới cho họ.
Đều là người, đều là tình yêu , vì sao lại không thể đến với nhau?
Giờ phút này đây, cậu cảm thấy mình và Tô Mộc Tranh thực may mắn, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên cũng thực may mắn, hay ngay cả Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc, vốn đã từng lạc mất nhau, nay lại có thể tìm về bên nhau, cũng rất may mắn.
Diệp Tu hơi ngẩng đầu, nhìn chùm phương tím khẽ lay động dưới nắng nhạt.
Chung quy, đại đa số các chuyện xưa, đoạn kết đều sẽ là “hạnh phúc mãi mãi bên nhau”.
-T.B.C-
Last edited: