[Trương Sở] Đoản văn mừng valentine 2019: Gặp gỡ

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả: Phanh
Couple: Trương - Sở


Gặp gỡ
Ngoài cửa số có gốc đào đương bông, có cô bé tóc bím phi thân cưỡi ngựa
Trong gian nhà có bút mực thơ tranh, có cậu bé tóc búi cao đọc sách.

Núi Thiên Nhai vốn cảnh đẹp hiếm hoi, là chốn giao nhau giữa trời và đất. Trải dài trên triền núi là vườn đào rộng ngút ngàn cùng màn mây lờ lờ ngay trên tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể sà xuống thắt lên nhành cây một mảnh khăn che gió mưa. Trên đỉnh cao nhất của ngọn núi ấy có một tòa tam hợp. Gọi là nhà nhưng ở cái nơi quanh năm chẳng bóng người này, tòa tam hợp ấy lại chẳng cần đến tường rào bao quanh. Từ gian chính viện khá đồ sộ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan rên rỉ, rồi lại tới tiếng người tiếng chân dồn dập. Trái nhà là thư các, nhìn ra được bìa rừng đào ngay ngoài cửa sổ. Nơi đó nếu nghe kĩ thường sẽ thấy tiếng trẻ con lầm rầm đọc sách. Còn lại là bếp và chỗ ở cho hạ nhân.

Người ở chốn này nguyên là Lệ phi cùng Tứ hoàng tử Trương Tân Kiệt, nhũ danh thường gọi A Thạch. Lệ phi vốn một thời được tôn danh Vinh Quang quốc đệ nhất tài nữ, ngâm thơ làm văn tuyệt đối không thể coi thường, là đóa hoa rực rỡ nhất trong đám tiểu thư kinh thành. Ấy mà từ ngày vào cung, sức khỏe bà bỗng yếu đi trông thấy. Cố gắng lắm qua ba năm mới hoài được long thai, bà lại lâm vào bạo bệnh, đường sủng ái coi như khó mà quật khởi. Mấy mùa đông qua đi, hoàng tử cũng đã bốn tuổi, mà bệnh tình Lệ phi ngày càng yếu ớt. Hoàng đế nghe lời gió thoảng bên gối của sủng phi, một đạo thánh chỉ đưa Lệ phi tới núi Thiên Nhai dưỡng bệnh, lại lệnh tứ hoàng tử theo thân mẫu hầu hạ.

Lại qua một năm, Tứ hoàng tử đã năm tuổi mà hoàng đế chẳng có ý vời sư phụ về dạy dỗ. Lệ phi vốn đệ nhất tài nữ, làm sao chấp nhận con mình không có nổi một bụng chữ nghĩa? Bà thường cố nhân lúc bệnh tình khởi sắc mà trực tiếp cầm bút dạy con. Trương Tân Kiệt vốn thông minh, học một hiểu mười, chẳng mấy chốc đã bộc lộ tài năng văn học thiên bẩm, nhưng thân lại chẳng một mảnh võ công.

Hôm đó đang độ đầu xuân, cả ngọn núi chìm trong ánh nắng gay gắt chính ngọ, rừng đào hồng rực trải dài ngút vạn dặm chẳng thấy điểm cuối. Xa xa tiếng chim âm vang, đập qua mấy lần cheo leo vách đá, liền nghe rõ chất gai góc từ đại ngàn thiên nhiên truyền đến. Trường Tân Kiệt năm tuổi đang lầm rầm học bài trong tiểu tàng thư các. Chợt một làn gió lướt qua, lại thêm tiếng “ai da” nhỏ đã thành công kéo sự chú ý của cậu ra khỏi trang sách.

Cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Có thằng nhóc nào mặt mũi lấm lem, ước chừng ngang tuổi cậu, đang ngã nằm lăn ra đất. Tân Kiệt thấy lạ lắm, đã một năm nay cậu ở đây, làm gì đã bao giờ có người ra vào cái chốn này. Thằng bé phía kia đang tay lấm lem đất cát, trông nhếch nhác không thể tả. Cái áo nó mặc rộng và thậm chí không thể nhìn ra nổi màu sắc ban đầu. Mái tóc nó rồi bù xù và bệt những bùn đất, buộc lên bằng sợi dây thừng mà thậm chí còn không được thắt tử tế. Trương Tân Kiệt vốn là hoàng tử, từ nhỏ đã có kẻ hầu người hạ, lại thêm cậu bản năng vốn đã kĩ tính, làm sao có thể chấp nhận được một kẻ lấm lem lôi thôi đến thế. Đương lúc cậu định bỏ qua mà quay lại với chữ nghĩa, một tiếng “ai da” nữa lại vang lên thành công thu hút sự chú ý của cậu.

- Người đâu! Người đâu! Tới! – Cậu muốn gọi hạ nhân để chúng đuổi thằng nhóc kia đi.

Không có ai đáp lại.

- Hừ, cái đám này, lại trốn đi ngủ trưa rồi phải không? – Trương Tân Kiệt lầm bầm nghĩ, vừa chép miệng vừa đứng dậy chạy qua xem.

Lúc cậu ra tới nơi, thằng nhóc kia đang chật vật cố chống tay tự đứng lên. Có vẻ tay nó bị trật khớp mà nó không biết, “rặc” một cái lại lảo đảo suýt ngã. Cậu đưa tay ra theo bản năng muốn đỡ lấy nó. Không ngờ đón tiếp cậu lại là lưỡi đoản kiếm sắc bén thiếu chút nữa là cứa qua cần cổ trắng ngần. Nhìn lên, ánh mắt thằng nhóc ấy mà lại đầy sát khí.

Trương Tân Kiệt sững người. Thằng nhóc kia lại đột nhiên rên lên một tiếng rồi ngã sập xuống, tay chới với nắm phải vạt áo cậu. Trời đất đảo lộn một hồi, cậu cũng đã ngã xuống theo. Bàn tay nhỏ của thằng nhóc kia vẫn bám chặt vạt áo cậu không buông, một chân đè lên người cậu, mà tay kia của nó vẫn cầm đoản kiếm.

- Ngươi đứng lui ra một chút, đè lên ta rồi. – Trương Tân Kiệt mở lời

Thằng nhóc đờ ra một chút, rồi mới phản ứng mà nhấc người dịch ra.

- Ta xin lỗi – Mãi thằng nhóc đó mới chịu nói – ngươi là ai? Ta chưa từng thấy ngươi bao giờ.
- Ta sống ở tòa viện ngay cạnh đây, mới tới đây có tầm gần một năm. Ta cũng chưa thấy ngươi bao giờ. Ngươi là ai? Tại sao lại ngã ở đây?
- Ta a… ta sống cùng dưỡng mẫu trong rừng đào này – Nó chỉ vào sâu trong khu rừng rực sắc hồng – dưỡng mẫu nói ta đã bắt đầu có thể tập cưỡi ngựa, dắt cho ta một tiểu bạch mã vừa người. Cả sáng yên lành, mới vừa muốn đi xa một chút, ai biết lại khó điều khiển như vậy chứ. Hừ!
- Ân ta đã biết. Vậy ngươi có tự về được không? Ngươi xem ngươi làm bẩn hết áo ta thế này rồi, ta phải về thay ra ngay, ta cũng còn bài phải học nữa.
- Ta… ta xem sợ là bị trật khớp tay rồi. Ngươi giúp ta đắp thuốc được không ? Ta đảm bảo đắp thuốc xong sẽ về ngay không làm ảnh hưởng ngươi đâu.
- Việc này… có chút khó khăn, trong viện còn mẫu thân ta và hạ nhân, bình thường ta cũng không được đưa người lạ vào.
- Vậy… ngươi chạy vào tìm thuốc mang ra đây là được rồi, ta trốn sau mấy gốc đào chờ ngươi.
- Ta… - Trương Tân Kiệt có chút ngại. Cậu vẫn còn sách phải đọc, mà tên nhóc này cũng không có vẻ đáng quý cho lắm, hắn đã khiến cậu tốn thời gian vốn để đọc sách, lại còn làm bẩn áo cậu.
- Đi mà, ngươi giúp ta đắp thuốc, ta sẽ đi ngay, hôm nay không làm phiền ngươi nữa.
- Vậy… được rồi. Ngươi chờ ở đây.

Trương Tân Kiệt phất tà áo mò vào trái nhà tìm thuốc. Một năm sống nơi thiên nhiên nguyên sơ này đủ để cậu biết thuốc nào dùng để đắp cho khớp tay trật. Tìm tìm lục lục một hồi, cậu ôm mấy nhúm lá thuốc vào bụng, lại vớ thêm vài mảnh vải nhỏ chạy ra ngoài.

- Đưa tay ngươi ra! – Trương Tân Kiệt nói
- Đây…

Cậu nắm lấy bàn tay đó nhẹ nhàng đắp thuốc lên. Cậu giật mình. Trừ tay mẫu thân, cậu chưa bao giờ thấy bàn tay mềm đến thế. Bàn tay có mấy nốt chai nơi khóe miệng hổ, nhưng da dẻ lại không bị thô ráp, mấy ngón tay dù mũm mĩm nhưng cảm nhận rõ khớp xương dài.

"Như tay nữ nhân vậy" – Cậu nghĩ, rồi lại hoảng sợ bởi chính cái ý nghĩ ấy của mình.
Nhanh nhanh chóng chóng đem bàn tay đó bó lại thành một cục, cậu mở miệng:
- Giờ ngươi có tự về được không? Nhà ngươi có ai giúp cậu chữa trị không? Ta chỉ biết sơ cứu qua thôi.
- A ngươi đừng lo, dưỡng mẫu ta giỏi lắm, dưỡng mẫu cái gì cũng biết, dưỡng mẫu sẽ chữa tay cho ta.
- Vậy được, ngươi về nhanh đi.
- Vậy, cảm ơn ngươi, cũng xin tạ lỗi đã làm mất thời gian đọc sách của ngươi. Có dịp nhất định ta sẽ báo đáp. Ta là A Sở. Còn ngươi?
- Ta gọi là A Thạch.
- Vậy, A Thạch, tái kiến.
- Tái kiến.

“A Sở” – Trương Tân Kiệt cứ lầm bầm lặp lại cái tên này, cho đến khi cậu yên vị lại trước văn phòng tứ bảo, lại lầm rầm đọc sách.

End.
___________________________________________***_____________________________________________
Xong xong xong lên dàn ý từ tối, giờ là 1:35 A.M và Phanh đã viết xong chương 1 để mừng valentine.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Mở đầu đầy hứa hẹn. Mới vô thấy Lệ Phi với Tân Kiệt, hết hồn, tưởng đây là fic mẫu tử (Sở = Lệ phi) lol
Giờ ngươi có tự về được không? Nhà cậu có ai giúp cậu chữa trị không?
Coi lại mấy cái xưng hô chút nha Phanh
 

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#3
Mở đầu đầy hứa hẹn. Mới vô thấy Lệ Phi với Tân Kiệt, hết hồn, tưởng đây là fic mẫu tử (Sở = Lệ phi) lol
Coi lại mấy cái xưng hô chút nha Phanh
Đã sửa, thanks chị nha :)) chị yên tâm em vẫn nhẹ nhàng lắm chưa mặn đến mẫu tử văn
 

Bình luận bằng Facebook