Hoàn [Tôn – Tiêu] Chúng Ta Vẫn Chưa Biết Mùi Vị Của Thắng Lợi

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ

Chúng Ta Vẫn Chưa Biết Mùi Vị Của Thắng Lợi

Tác giả: Mạc Hoa

Nhân vật chính: Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm

Link topic gốc: Convert

Edit: Túc Liên

Tóm tắt: Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường trò chuyện sau thất bại vòng khiêu chiến của Gia Thế.

***

Lúc cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Thời Khâm đã ngồi đờ ra nửa giờ liền. Nói là đờ ra cũng không chính xác, vì đầu óc cậu vẫn liên tục không ngừng suy nghĩ cao độ, nhưng từ ngoài nhìn vào, cậu như ngơ ngác ngồi trước bàn, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.

Lúc Tôn Tường mở cửa đi vào, cảnh tượng cậu nhìn thấy chính là như vậy.

"Khụ khụ." Tôn Tường ho khan hai tiếng, Tiêu Thời Khâm mới hoàn hồn, quay đầu lại. Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của đối phương, Tôn Tường hơi xấu hổ chỉ ra cửa: "Cửa không có khóa."

Ý mình hỏi có phải chuyện này đâu? Nghĩ bụng, Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ, đứng dậy: "Tôn đội, có chuyện gì không?"

Cách xưng hô này ở thời điểm hiện tại nghe có vẻ mỉa mai, vừa nói xong Tiêu Thời Khâm liền nhận ra, nhưng đã không kịp rút lại.

Tôn Tường cũng quả thật không hề phát hiện, chỉ gãi gãi đầu, giống như có điều muốn nói mà lại thôi.

Tiêu Thời Khâm đoán thử lý do đối phương đến, nhưng mờ mịt không đoán ra. Theo lý thuyết, đêm trước ngày tận thế của một chiến đội, đội trưởng cùng đội phó nhất định có rất nhiều chuyện cần nói, thậm chí cần cùng nhau tham gia các cuộc họp nội bộ từ lớn đến nhỏ: xử lý những việc liên quan tới chiến đội, nêu lập trường của chính mình, lo liệu cho tương lai của đội viên,... Chắc chắn có rất nhiều chuyện cần trao đổi. Nhưng tình hình đội trưởng, đội phó ở Gia Thế lại rất vi diệu.

Hợp đồng của Tiêu Thời Khâm với Gia Thế chỉ có một năm. Ngay từ đầu khi bàn bạc cùng chiến đội, đôi bên đều hiểu rõ, chỉ cần bị loại khỏi vòng khiêu chiến thì cậu chắc chắn sẽ rời đi. Một năm nay, tuy cậu dùng danh nghĩa đội phó lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho chiến đội, nhưng nếu bảo cậu có tình cảm sâu đậm với Gia Thế thì thật sự cũng không phải, vậy nên vào thời điểm này phía câu lạc bộ cũng hoàn toàn không có ý định đi tìm cậu.

Mà người ở trước mặt cậu, tuy mang danh là đội trưởng, nhưng lại chưa từng làm những chuyện đội trưởng nên làm. Ở trong đội ngũ hay trên sàn thi đấu, cậu ta đều như một con sói cô độc. Mà những chuyện cấp cao như việc kinh doanh của chiến đội, cậu ta sẽ càng không quản, mà thật ra cũng không ai mong cậu ta quản. Tuy không phải xem thường, nhưng cậu ta thật sự không có khả năng đó. Chỉ vì chiến đội muốn đẩy gã sói cô độc này trở thành sói đầu đàn lên thi đấu, Tiêu Thời Khâm đành phải ròng rã gánh việc suốt gần một năm.

Giờ tình hình đã tan đàn xẻ nghé đến nước này, hiện tại hai người bọn họ còn có chuyện gì để bàn?

"Ngồi xuống đi rồi nói." Tiêu Thời Khâm đẩy mắt kính, tuy suy nghĩ không thông, cậu vẫn chỉ vào một chỗ, mời Tôn Tường ngồi xuống ghế sa-lông, rồi đi rót một ly nước.

"À. . ." Tôn Tường cầm ly, nhìn cậu, trầm ngâm nửa buổi cũng không nói vào vấn đề.

Tiêu Thời Khâm chợt giật mình hoảng hốt. Tôn Tường ngập ngừng ấp úng, quả là chuyện lạ khó tin. Vì thế cậu tự trấn an bản thân, hỏi lại:

"Ừm. . . Là có chuyện gì?" Lần này cậu bỏ luôn từ xưng hô.

". . . Trận đấu đoàn đội kia." Tôn Tường cuối cùng mở miệng, giọng điệu khiến người nghe cảm thấy bắt cậu ta nói ra chuyện này quả thật là gian nan.

"Sao?" Đề tài này đúng là ngoài dự đoán của Tiêu Thời Khâm, vì thế cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nghiêng người về trước.

"Diệp Tu nói, thi đấu không phải chuyện của một người." Tôn Tường lầu bầu trong miệng.

"Anh ta nói không sai." Tiêu Thời Khâm cười một tiếng.

"Tui là muốn hỏi anh. . . Trận đấu kia, rốt cuộc tui đánh thế nào?" Nói xong, Tôn Tường hiện ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn chăm chú nhìn về phía đối phương.

"Ặc. . ." Tiêu Thời Khâm bị bắt bí.

Vấn đề này nên trả lời thế nào? Tôn Tường ở trận đoàn đội tuy biểu hiện không phải rất tốt, nhưng đối với Tiêu Thời Khâm, người trong một năm qua phải nghĩ trăm phương ngàn kế để Tôn Tường chịu phối hợp theo chiến thuật, cậu biết Tôn Tường quả thật đã cố gắng hết sức để phối hợp đoàn đội, chỉ là tính tình khó mà thay đổi. Hơn nữa, cuối cùng nguyên nhân thắng thua là bởi vì điểm kỹ năng đối phương cao hơn một bậc, mà quan trọng nhất như Diệp Tu ở sau trận đấu đã nói, là bởi vì Hưng Hân so với Gia Thế càng có chuẩn bị.

"Cũng giống như Diệp Tu nói, thi đấu không phải chuyện của một người, thắng thua cũng vậy." Sau cùng Tiêu Thời Khâm không trả lời trực tiếp mà dùng một lời đáp vô cùng chung chung, ở tình huống hiện tại nghe càng giống một câu an ủi.

"Tui hỏi là, tui đánh thế nào." Rất hiển nhiên, Tôn Tường căn bản sẽ không dễ bị đánh lạc hướng đến vậy, nghe xong liền nhíu mày.

". . ." Tiêu Thời Khâm biết nếu hôm nay không đưa ra được kết luận hẳn sẽ không được yên.

"Đấu lôi đài thì sao?"

". . . nếu cậu không để cho Diệp Tu đầu trận bơm máu bơm mana. . ." Nói đến đây, Tiêu Thời Khâm cũng hơi ngập ngừng, không rõ nhắc đến đề tài này liệu Tôn Tường có tức đến giậm chân.

Tôn Tường quả nhiên ngay lập tức đen mặt, rõ ràng cậu ta không mất quá nhiều thời gian để nhớ ra. Có lẽ sau trận đấu cậu ta cũng đã nghĩ tới rất nhiều lần, có lẽ cũng đã hối hận, nhưng đến nước này, bao nhiêu chữ “nếu” đi nữa thì cũng đã vô dụng.

Nhận ra điểm này, Tiêu Thời Khâm đổi đề tài, ôm trách nhiệm vào mình, cười khổ: "Nhưng bất kể là nói thế nào, kết quả cuối cùng thành như vậy là bởi vì tôi không bằng Diệp Tu." Sau trận đấu, Tiêu Thời Khâm xem replay thi đấu rất nhiều lần, cứ xem đi xem lại, vấn đề của những thành viên khác trong đội, sơ hở của đối phương, những cơ hội và cách bày trận, mỗi thứ đều phát hiện ra một chút. Nhưng sau cùng cậu tổng kết lại, vẫn là do giữa mình và Diệp Tu có sự chênh lệch, dĩ nhiên không phải về mặt chiến thuật, mà giống như Diệp Tu nói, cơ hội vĩnh viễn chỉ dành cho người có chuẩn bị. Cậu đã không chuẩn bị tốt như cậu vẫn nghĩ.

"Nhưng anh vừa mới nói, thắng thua không phải chuyện của một người." Tôn Tường mặt càng đen hơn, thậm chí có vẻ rất tức giận.

Đây là. . . được an ủi ngược? Tiêu Thời Khâm cũng không rõ. Nhìn vẻ mặt của Tôn Tường hiện giờ, chẳng ai nghĩ là đang được an ủi.

"Làm đội trưởng và đội phó, dĩ nhiên đều phải tìm nguyên nhân từ bản thân trước tiên." Cậu lại đẩy mắt kính, cảm thấy việc Tôn Tường có thể tự kiểm điểm bản thân như vậy thật là chuyện đáng mừng.

Quả thật, trong một năm qua, vì dẫn dắt Tôn Tường dung nhập với đoàn đội, đắp nặn ra một át chủ bài hạch tâm chân chính có thể dẫn dắt cả đội, vừa phải giữ uy tín đội trưởng cho cậu ta nhưng lại không thể dung túng, vừa phải kích thích cho cậu ta trưởng thành nhưng lại không thể để trở thành ngựa hoang mất cương,... Tiêu Thời Khâm thật sự là hao tâm tổn trí, dùng hết mưu kế, nhưng kết quả rõ rệt nhất lại là. . . cậu trở thành đệ nhất cao thủ có thể giao lưu với Tôn Tường trong gần cả trăm người đếm từ trên xuống dưới ở Gia Thế.

"Tiêu phó đội, xin anh khuyên nhủ Tôn đội quay về đi."

"Tiêu phó đội, phiền cậu đem việc này giảng giải một chút cho Tôn đội."

"Tiêu phó đội, hình như em làm Tôn đội giận rồi, anh xem em có nên đi xin lỗi không? "

. . .

Hóa ra mình là bảo mẫu cao cấp do Gia Thế mời về cho Tôn Tường? Giống như Giang Ba Đào của Luân Hồi vậy? . . . Không, Giang Ba Đào tính ra may mắn hơn mình nhiều.

Ý nghĩ cam chịu này, thật sự đã từng xuất hiện trong đầu cậu.

Nhưng cậu biết, làm một người thường xuyên nắm trong tay thế bài xấu, cậu vô cùng quý trọng các quân bài tốt, đặc biệt là át chủ bài. Cậu cảm thấy bất kể là Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt hay thậm chí là Diệp Tu, cũng không thể thấu hiểu trải nghiệm này của cậu. Bọn họ có Dạ Vũ Thanh Phiền, có Đại Mạc Cô Yên, có Nhất Diệp Chi Thu, bên cạnh Giang Ba Đào cũng có Nhất Thương Xuyên Vân.

. . . Đương nhiên, Nhất Diệp Chi Thu cũng đã ở bên cạnh cậu. Cho nên cậu dùng hết toàn bộ kiên nhẫn cùng toàn bộ biện pháp, đem lá át chủ bài này phối hợp tạo thành một thế bài tốt.

. . . Nhưng bây giờ, xem ra lá át chủ bài này cuối cùng cũng chịu phối hợp, thì lại không còn ở trên tay mình.

Cậu đột nhiên có chút thất vọng, thậm chí có ý nghĩ, nước chảy bèo trôi, cái gì thuộc về mình cuối cùng sẽ thuộc về mình, cái gì đã không thì đừng cưỡng cầu.

"Tiêu phó đội." Tôn Tường ngắt dòng suy nghĩ của cậu, dùng cách xưng hô sắp mất đi hiệu lực kia.

"Sao?" Cậu hoàn hồn.

"Tui muốn hỏi một chuyện."

"Cậu nói đi."

"Trong một năm qua, Tiêu phó đội anh. . . có từng cảm thấy. . . tui là kẻ phiền phức?" Tôn Tường nghiến răng nghiến lợi, rặn ra từng chữ, càng nói về sau càng khổ sở, hiển nhiên phải nói những lời này ra miệng gây đả kích không hề nhỏ cho bản thân cậu ta.

Tiêu Thời Khâm cũng sững sờ một hồi, nhưng đến lúc hiểu ra, cậu càng hiểu rõ trận đấu kia đã mang lại kết quả gì, thay đổi Tôn Tường ra sao, chỉ có điều tất cả những chuyện này đều đến hơi muộn.

"Không có," Tiêu Thời Khâm lắc đầu, "Cũng chưa từng có. Ở độ tuổi của cậu, theo tôi thấy cậu đã là một át chủ bài có kỹ thuật tốt nhất, hơn nữa cậu còn có thể tiếp tục tiến bộ, bất kỳ đội ngũ nào có cậu đều là may mắn, chỉ cần có người ở bên cạnh để ý đến cậu."

"Một người giống như anh sao Tiêu phó đội?" Tôn Tường lại hỏi.

". . . Ừ." Cậu thừa nhận.

"Đã không còn nữa." Tôn Tường nở nụ cười tự giễu mình.

Tiêu Thời Khâm nhíu mày, cậu nghe ra Tôn Tường có vẻ đã quyết định xong bước đi tiếp theo, nhưng không hỏi thêm.

"Vậy không làm phiền anh nữa, " Tôn Tường đứng lên: "Tiêu phó. . . không, Chuyện Nhỏ." Nói xong lại không khỏi bật cười, vẫn hướng về cậu phất tay nói: "Cám ơn."

Những ngày sau đó, không còn bất kỳ ai tới tìm Tiêu Thời Khâm. Ông chủ sứt đầu mẻ trán, công nhân viên tương lai mịt mờ, đội viên chật vật tìm đường. Cậu dựa vào khung cửa, nhìn hành lang ký túc xá yên tĩnh hệt quỷ vực, bỗng thấy lạnh cả người.

Cậu là một thành viên của thế hệ hoàng kim, là một trong bốn bậc thầy chiến thuật của Vinh Quang. Tuy không hề là cường đội, nhưng Lôi Đình ngay từ ban đầu đã cho cậu đủ địa vị cùng kỳ vọng, sau đó e ngại cậu cảm thấy bị kéo chân, những gì tốt nhất trong toàn đội đều dành cho cậu, ngay cả hợp đồng cũng là cố gắng bám sát ngôi sao át chủ bài của cường đội. Từ ngày cậu bước vào Vinh Quang, chưa bao giờ cậu gặp một cảnh tượng hoang vu như thế này, cậu tự mình chứng kiến một chiến đội lớn đi từ có về không, như thể con voi to bị đàn mối đục đẽo, ăn dần ăn mòn chỉ còn trơ lại cái khung xương khổng lồ để người khác chứng kiến cảnh diệt vong.

Rốt cuộc vì sao mình tới nơi này?

Đây là điều Tiêu Thời Khâm nghĩ kỹ nhất những ngày gần đây. Cậu nhớ lại từng chút một, từ ngày ở Lôi Đình đánh trận đầu tiên, lần nữa trải nghiệm những cảm giác sung sướng, bất đắc dĩ, có cả không cam lòng. Cậu nhớ lại trận đầu tiên, chiến thuật mình bày ra giúp Lôi Đình chiến thắng, sau đó lại nghĩ đến những trận bất luận chiến thuật ra sao cũng không có cách nào thắng được đối thủ. Ngẫm lại, toàn bộ trải nghiệm với Vinh Quang của cậu đều liên quan đến Lôi Đình, mà duy nhất một năm không liên quan này, lúc suy nghĩ, cậu đã nghĩ tới Tôn Tường.

Thời điểm tin tức Luân Hồi cùng Gia Thế gặp nhau bị phát hiện, toàn dân bình luận sôi nổi trên mạng, trong lòng Tiêu Thời Khâm bỗng sáng tỏ. Luân Hồi thiếu hụt một tay đấm chính diện trình độ cao, trong trận đánh với Bá Đồ đã thể hiện rõ, nếu không thay đổi, từ mùa giải sau nhất định sẽ bị các đội tập trung vào chỗ thiếu hụt ấy, mà Tôn Tường đúng là một nhân vật vô cùng thích hợp: cậu ta trẻ tuổi, cứng rắn, ngạo mạn . Nhưng vị trí này, tuyệt đối sẽ không là hạch tâm chiến đội.

Luân Hồi tuyệt đối sẽ không từ bỏ chiến thuật lấy Chu Trạch Khải làm trung tâm, mà để củng cố cho hạch tâm này phát huy xuất sắc, hẳn cũng không thể thiếu Giang Ba Đào. Tôn Tường có xuất sắc đi nữa, ở trong đội cũng chỉ có thể cao nhất làm đệ tam. Ngay cả Vu Phong cũng bởi vì vấn đề này mà rời Lam Vũ đi Bách Hoa, Tôn Tường vì sao lại đi Luân Hồi?

Tiêu Thời Khâm thật sự không thể giải đáp.

Vấn đề này, cuối cùng Tôn Tường tự mình giải đáp cho cậu.

Tuy mấy ngày cuối Tôn Tường đã không ở trong túc xá, nhưng ngày rời khỏi thành phố H để khởi hành tới thành phố S theo chiến đội mới, Tôn Tường vẫn đặc biệt quay về chào tạm biệt Tiêu Thời Khâm, đối với câu hỏi của Tiêu Thời Khâm, cậu ta đáp ngay không suy nghĩ: "Vì chiến thắng."

Một lý do rất đơn giản, lại rất có lực.

Tiêu Thời Khâm lại nhíu mày, cậu quan ngại cho việc Tôn Tường quá đơn giản như thế, chỉ muốn đi đội mạnh, chỉ muốn thắng, không cả cân nhắc địa vị cùng xuất thân của mình. Làm một át chủ bài hạch tâm, so với làm một culi cấp bậc ngôi sao, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Vì thế Tiêu Thời Khâm không thể không phân tích giảng giải một hồi cho Tôn Tường, từ chiến thuật đến vị trí, từ hợp đồng chuyển nhượng đến giá trị bản thân, từ việc đóng quảng cáo đại diện đến thứ tự thi đấu lôi đài, nói được gì đều nói, nói đến khô cả lưỡi.

Nhưng sau khi nghe cậu tận tình giảng giải, Tôn Tường lại cười đến không dừng được, vừa cười vừa nói:

"Ha ha ha anh thật sự giống như mẹ tui vậy!"

Trọng điểm có phải ở đấy đâu? Tiêu Thời Khâm chết lặng. Có điều tình huống như này trong một năm qua đã lặp lại quá nhiều, cậu cũng sớm quen rồi. Hơn nữa cậu cũng biết, Tôn Tường tuy tỏ ra như vậy, nhưng cái gì cần nghe, cậu ta đều nghe lọt.

"Những vấn đề này đều là chuyện nhỏ, là Chuyện Nhỏ thôi ha ha ha ha!" Tôn Tường cười một mình càng lúc càng cười to, Tiêu Thời Khâm cũng nhếch miệng, cười theo cậu.

Cười mãi mới dứt, Tôn Tường lại đột nhiên nhìn Tiêu Thời Khâm: "Chuyện Nhỏ rất lo lắng cho tui hả?"

"Hả?" Tiêu Thời Khâm há miệng, mắt kính muốn rớt khỏi mũi.

"Nói thật, hạch tâm, địa vị gì gì đó, anh thấy tui quan tâm sao?" Tôn Tường vung vẩy tay, hỏi một câu như vậy.

Tiêu Thời Khâm đột nhiên sững sờ. Từ khi mới đến Gia Thế cậu đã nghi ngờ, Tôn Tường là người kiêu ngạo như vậy, vì sao làm đội trưởng nhưng không nắm quyền lực, lại không hề có ác cảm hay chống đối, vẫn hồn nhiên vui vẻ trong đội?

"Nguyên nhân tui đến Gia Thế thật ra rất đơn giản, là bởi vì Nhất Diệp Chi Thu, bởi vì đó là Đấu Thần đệ nhất pháp sư chiến đấu. Còn những chuyện khác, tui chỉ muốn thắng, tui không có phức tạp đến vậy."

Tiêu Thời Khâm chợt hiểu, lý do Tôn Tường lúc đầu chăm chăm nhắm vào Diệp Tu, lý do cậu ta thách thức Hàn Văn Thanh ở Ngôi Sao Hội Tụ, lại còn ngạo mạn, thậm chí ương ngạnh đến vậy, tất cả đều bắt nguồn từ một từ hết sức đơn giản, lòng hiếu thắng.

"Nhưng mà. . ." Tiêu Thời Khâm vẫn cau mày, cậu thấy cứ như vậy thì quá vô lo bất cẩn rồi.

"Chuyện Nhỏ nè, chuyện gì anh nghĩ cũng đều siêu cấp phức tạp hết." Tôn Tường thậm chí còn giáo huấn ngược lại Tiêu Thời Khâm, trong lúc đưa tay lên xoa xoa trán cậu.

Tiêu Thời Khâm bị giật mình lùi về sau một bước, Tôn Tường liền thu tay lại.

"Anh tính đi đâu? Nhận được không ít lời mời phải không?"

"Đi nơi nào. . ." Quyết định của cậu còn chưa tiết lộ ra ngoài, nhưng Tôn Tường hỏi, cậu nở nụ cười đáp lại: "Về nhà."

Vẻ mặt Tôn Tường biến hóa vô cùng đặc sắc, dường như cuối cùng mới xác nhận được ý tứ của Tiêu Thời Khâm, sau đó liền đen mặt nhìn cậu: "Nói ra với tui anh còn không thấy ngại sao?!"

Tiêu Thời Khâm cảm thấy hơi xấu hổ, quyết định của cậu có vẻ đối phương cũng không thể nào hiểu được.

"Ừ, về nhà." Cậu gật đầu một cái, xác nhận lại một lần. Đây là quyết định cậu làm ra trong mấy ngày nay. Lời mời cậu nhận được dĩ nhiên không ít, trừ đi những đội đã nắm giữ bậc thầy chiến thuật, gần như những chiến đội khác đều có ít nhiều hứng thú với cậu, nhưng cậu nhìn danh sách điều kiện mà các chiến đội đó liệt kê, chỉ cảm thấy mờ mịt, giống như lúc đứng nhìn hành lang ký túc xá Gia Thế, chẳng có cảm xúc gì, chỉ giống như một linh hồn phiêu du.

Về Lôi Đình, trên thực tế cũng là một cái quyết định không hề lý trí, giống như Tôn Tường quyết định đi Luân Hồi vậy.

Tôn Tường muốn chiến thắng, mà mình thì sao?

"Tôi muốn đưa Lôi Đình đến chiến thắng." Cậu nói.

"Mợ nó, nói trắng ra là chả khác gì tui cả." Sắc mặt Tôn Tường khá hẳn lên, sau đó dừng một chút, rồi lại lộ ra vẻ bồn chồn.

"Sao?" Trực giác cậu mách bảo Tôn Tường còn chưa nói hết.

"Lần sau gặp mặt chính là đối thủ?"

"Dĩ nhiên." Cậu cười cười nhìn đối phương.

Tôn Tường trầm mặc, cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì. Rất lâu sau Tôn Tường mới lại ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt cậu ta rất lạ.

Tiêu Thời Khâm lại cảm thấy giật mình hoảng hốt.

"Tui chờ anh ở trận chung kết." Cậu nghe thấy Tôn Tường nói.

Cậu rất muốn cười, nói rằng Tôn Tường quá đề cao cậu, nhưng không biết vì sao cuối cùng lại gật đầu một cách thật lòng.

"Được."

Tiêu Thời Khâm nghe thấy mình nói như vậy.

End.

***
 
Last edited:

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,842
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#2
Tác giả viết đoản này trúng ngay tim đen của các game thủ, mặc dù cả fic người ta vốn phải thấy Tường ngốc cùng Tiêu bảo mẫu, mình chỉ để ý đúng một đoạn:
"Tui là muốn hỏi anh. . . Trận đấu kia, rốt cuộc tui đánh thế nào?" Nói xong, Tôn Tường hiện ra vẻ mặt xấu hổ, nhưng vẫn chăm chú nhìn về phía đối phương.

"Ặc. . ." Tiêu Thời Khâm bị bắt bí.
Mình rất sợ cảm giác này, nó đến sau một trận thua và rồi đồng đội hỏi biểu hiện của họ như nào. Khó. Đồng ý là có nhiều cách trả lời khác nhau được mỗi người có tính cách khác nhau lựa chọn. Tiêu Thời Khâm đã luồn lách để chọn đáp án khôn ngoan nhưng vẫn chật vật lắm.

Mình thích cách bạn ba chấm đấy, kiểu này ". . ." chứ k phải "...". Trong cuộc đối thoại này cả hai đều ngập ngừng, cảm giác như những gì nói ra mới được 5 phần, 5 phần còn lại ẩn trong chấm lửng kia, khó nói. Không biết người khác đọc vào thế nào, chứ mình thấy kiểu trình bày này gợi cảm rất hợp với bối cảnh; lại thân quen đến lạ, hồi trước cũng từng quen thân một người có cách trình bày chấm lửng như này.

Mang tiếng đọc truyện có cp mà cmt chả liên quan gì cả, thỉnh chủ thớt thứ tội ^^.
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#3
Mình rất sợ cảm giác này, nó đến sau một trận thua và rồi đồng đội hỏi biểu hiện của họ như nào. Khó. Đồng ý là có nhiều cách trả lời khác nhau được mỗi người có tính cách khác nhau lựa chọn. Tiêu Thời Khâm đã luồn lách để chọn đáp án khôn ngoan nhưng vẫn chật vật lắm.
Mình đồng ý 2 tay 2 chân luôn. Thua cuộc đã không dễ chịu gì, lại thua một trận cực kỳ quan trọng, sau đó còn phải nhận xét và kiểm điểm. May ra chỉ có thanh niên nghiêm túc như Trương Tân Kiệt mới không cảm thấy chật vật ( ̄ヘ ̄)

Mình thích cách bạn ba chấm đấy, kiểu này ". . ." chứ k phải "...". Trong cuộc đối thoại này cả hai đều ngập ngừng, cảm giác như những gì nói ra mới được 5 phần, 5 phần còn lại ẩn trong chấm lửng kia, khó nói. Không biết người khác đọc vào thế nào, chứ mình thấy kiểu trình bày này gợi cảm rất hợp với bối cảnh; lại thân quen đến lạ, hồi trước cũng từng quen thân một người có cách trình bày chấm lửng như này.
Bạn tinh ý ghê, thật ra trong bản convert cả 2 kiểu ". . ." và "..." đều được dùng. Mình thích ". . ." hơn nên đã đổi lại để thống nhất 1 kiểu. Bạn nói mới để ý dò sót 1 chỗ rồi xin phép âm thầm đi sửa lại.

Mang tiếng đọc truyện có cp mà cmt chả liên quan gì cả, thỉnh chủ thớt thứ tội ^^.
Mình là con dân đảng No Couple nên bạn không phải lo =)) Cơ mà edit xong cũng phải công nhận, Tiêu bảo mẫu, vất vả cho cậu rồi, đến lúc Tường ngốc ngoan ngoãn hiểu chuyện thì không còn hợp tác cùng nhau nữa (╯_╰)
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#4
Vừa được chị Lá phê chuẩn để đẩy truyện lên box No CP ♡\( ̄▽ ̄)/♡

Mình thề mình hứa mình đảm bảo truyện không có yêu đương gì đâu cả nhà =))
 

Youth

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
23
#5
Lầu trên cmt có văn hoá quá làm tui không dám soi hint..... *run rẩy*
Tiêu đại đại muốn về nhà, không lý trí thì đã sao?! Ai dám phản đối Tôn Tường đập chết đứa đó! Huống chi có đôi khi cảm xúc mới chính là động lực thúc đẩy đưa chúng ta đến thắng lợi (soi hint: Tường nhi con có muốn về nhà cùng Tiêu đội không? Để Chuyện Nhỏ dắt con về ra mắt người nhà)
Khâm ca, Tường nhi với tui đọc ít sách, anh đừng tâm bẩn lừa tụi tui. Đã nói đợi nhau ở chung kết, thì anh nhất định phải làm được đó!
Hai người chưa từng nếm được mùi vị của chiến thắng, điều đó cũng không ngăn được bước chân hai người tiến về phía trước, cũng không ngăn được tình cảm của tui dõi theo bước chân hai người....
Thiếu niên, dũng cảm lên nào!
 

Tương Du

An tĩnh đích tiểu nhi đồng ✿Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Thần Lĩnh
Bình luận
292
Số lượt thích
1,363
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Gia Thế
#6
"Diệp Tu nói, thi đấu không phải chuyện của một người." Tôn Tường lầu bầu trong miệng.
"Đã không còn nữa." Tôn Tường nở nụ cười tự giễu mình.
"Vậy không làm phiền anh nữa, " Tôn Tường đứng lên: "Tiêu phó. . . không, Chuyện Nhỏ." Nói xong lại không khỏi bật cười, vẫn hướng về cậu phất tay nói: "Cám ơn."
Mặc dù mình không thích tính cách Tôn Tường lúc ở Gia Thế nhưng thật cũng muốn ghi vào lòng hình ảnh trưởng thành của Tôn Tường dưới tay Diệp Ca.
Cố Gắng Lên.
 
Last edited:

Quỷ Mê Thần Nghi

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
124
Location
Vũ Hán
Team
Lôi Đình
Fan não tàn của
Chuyện Nhỏ, Điểm Tâm
#7
Hóa ra mình là bảo mẫu cao cấp do Gia Thế mời về cho Tôn Tường? Giống như Giang Ba Đào của Luân Hồi vậy? . . . Không, Giang Ba Đào tính ra may mắn hơn mình nhiều.
Giang Ba Đào: What did I Do? Ghê rợn nhất là.... lời nguyền sắp thành sự thật!
Cậu cảm thấy bất kể là Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt hay thậm chí là Diệp Tu, cũng không thể thấu hiểu trải nghiệm này của cậu. Bọn họ có Dạ Vũ Thanh Phiền, có Đại Mạc Cô Yên, có Nhất Diệp Chi Thu, bên cạnh Giang Ba Đào cũng có Nhất Thương Xuyên Vân.
Aiyo.... có gì đó sai sai. Bên Dụ cùng Trương đều là tk do người khác điều khiển. Mỗi Diệp là tự công tự thụ?
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#8
Quả nhiên là Mạc Hoa. Đảm bảo chất lượng tính cách nhân vật! Dương lất phất vẫn ngây ngốc, Chuyện Nhỏ vẫn là người hiền lành... hiền lành đến mức có mấy phần chần chừ. Nhưng câu nói “về nhà”.... chọt trúng điểm moe của tui!!!!!!!! Đó chính là mối quan hệ khẳng khít của Tiêu với Lôi Đình!

Editor dịch mấy câu thoại hay ghê! Toát ra cái hồn của nhân vật cực kỳ!
 

Bình luận bằng Facebook