Hoàn [TCCT - Fanfic][Tán Tu] Mộ

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#1
[TCCT - Fanfic][Tán Tu] Mộ
(Link gốc ở wp của tui: [TCCT] Tán Tu (2): Mộ)
Author: Mizu​
Disclaimer: Tôi không sở hữu mọi nội dung và nhân vật từ tác phẩm gốc. Ngoài ra, các nội dung khác được hư cấu trong fic thuộc về tôi.​
Pairings: Tán Tu chính. Ngoài ra có Mạc Tranh, Dụ Hoàng cameo.​
Genres: Oneshot, giải nghệ hướng (chắc vậy).​
Warnings: có OOC, có đề cập tình cảm lãng mạn nam - nam.​
Summary: Nhớ cậu, nhớ rất nhiều năm. Yêu cậu, cũng yêu rất nhiều năm.​
Fic này tui viết lâu lắm rồi, mới đây lôi ra sửa lại mấy chỗ, đọc rồi quyết định đăng lên 4rum luôn. Ý tưởng ban đầu của fic các thím có thể về wp của tui coi qua nếu muốn.​
'A Tu' là cách gọi lúc đọc đồng nhân Tán Tu luôn khiến tui cảm thấy rất thân mật rất dễ thương nên mới đưa vào fic. Vốn tui không biết Diệp Tu có từng được gọi bằng một cái tên cute trìu mến như vậy không, nhưng trong fic này, cứ mặc nhiên coi là có đi.​
Và hi vọng fic này sẽ hoàn thành được nhiệm vụ, truyền tải được đến người đọc nó những cảm xúc tui gửi gắm khi viết nên nó.​

~~~~~
-1-​
Sau khi giải nghệ, Diệp Tu trở về nhà. Năm đó khi bỏ nhà đi, lý tưởng của hắn rất rõ ràng, đi nhiều năm chưa hề thấy hối hận, nhưng cũng đã đến lúc nên thực hiện nghĩa vụ của một người con mà hắn đã lơ là bao lâu. Dù hắn mong muốn trở về hay không cũng vậy. Đầu tiên là làm việc phải làm, xong hết, mới có thể làm việc muốn làm.​
Trước khi rời thành phố H, hắn thuê lại căn hộ cũ ở tầng 2 một nhà trọ giá rẻ cách khu phố đặt trụ sở Hưng Hân và Gia Thế một hai con đường, cọc tiền trả cho bà chủ nhà trọ đủ thuê mấy chục năm. Sau đó, trừ thời gian ra nước ngoài đấu giải Thế giới, mỗi năm, cứ khi cuối tháng ba đầu tháng tư, hắn đều đến đó ở vài ba tháng mới về nhà.​
Cả gia đình có mình Diệp Thu biết mỗi năm Diệp Tu biến mất mấy tháng là đi đâu. Không phải do cha mẹ hai người không quan tâm, mà do thả Diệp Tu quá lâu, giờ hắn đã sắp ba mươi đến nơi, hai vị phụ huynh đều biết con cái có tự do riêng, mình muốn để ý quan tâm cũng có mức độ, không thể theo kiểu ra đường phải khai báo như khi còn con nít nữa. Hai người chỉ biết khoảng thời gian đó Diệp Tu tới thành phố H, còn cụ thể đi đâu, làm gì thì họ không hỏi tới.​
Thật ra Diệp Thu vốn không để tâm lắm, nhưng khi việc Diệp Tu đi đi về về giữa hai nơi trở thành quy luật mỗi năm một lần thì đã buộc cậu chú ý. Lịch trình của Diệp Tu không phải bí mật quốc gia gì, bỏ ít công sức tra là biết ngay, Diệp Thu chỉ không rõ nguyên nhân anh mình kiên trì làm vậy. Cậu từng định hỏi thẳng anh mình, chẳng qua lời mào đầu vừa ra khỏi miệng đã bị kỹ năng dùng lời rác rưởi max cấp của Diệp Tu trong hai ba câu đá bay vấn đề đến chân trời xa tít nào, không những thế còn châm chọc cho cậu giận dỗi bỏ đi. Rốt cuộc cậu ôm về một bụng bực tức, điều muốn biết vẫn không được biết.​
Cậu ban đầu để ý chỉ vì muốn biết thêm về khoảng thời gian mười mấy năm Diệp Tu bỏ nhà đi, là tâm lý em trai muốn quan tâm người anh song sinh xa cách nhiều năm của mình một chút. Nhưng việc Diệp Tu lảng tránh vấn đề xong còn cố ý trêu chọc mình đã kích thích cậu, suy nghĩ “biết hay không không quan trọng” thoắt cái đã biến thành “phải biết thật rõ ràng mới ăn ngon ngủ yên được”.​
Diệp Thu suy nghĩ, không hỏi được từ chính chủ thì chuyển qua người có khả năng biết chuyện nhất đi.​
Tô Mộc Tranh là người Diệp Tu quen biết lâu dài và thân thiết nhất thời hắn còn ở thành phố H. Diệp Thu từng bóng gió hỏi thăm cô về chuyện của Diệp Tu. Lúc đó, hai người đang nói chuyện qua điện thoại, nhân lúc Tô Mộc Tranh đang kể chuyện hồi mới gặp Diệp Tu, cậu dẫn vài câu đến chuyện Diệp Tu mỗi năm lại đến thành phố H sống một thời gian ở căn hộ nọ, rồi hỏi cô có biết chuyện gì không. Tô Mộc Tranh im lặng một lúc mới đáp:​
“Căn hộ đó là nơi ngày xưa anh em tôi và anh ấy từng sống. Về sau, anh tôi gặp tai nạn qua đời, tôi còn nhỏ khó mà tự xoay xở cho cuộc sống, anh ấy vẫn ở đó cùng tôi. Không bao lâu sau thì anh ấy vào Gia Thế, đấu giải có tiền rồi mới đưa tôi đến nơi gần Gia Thế hơn sống để tiện chăm sóc. Đến khi tôi cũng vào Gia Thế, chúng tôi liền chuyển vào ký túc xá cho tuyển thủ trong Gia Thế. Nhiều năm qua, đến giờ tôi cũng chưa trở lại đó lần nào, cũng không rõ sao anh ấy làm thế.”​
Diệp Thu chưa kịp hỏi thêm gì, Tô Mộc Tranh đã nói: “Xin lỗi, tôi đang có chút việc, để dịp khác chúng ta nói chuyện nhé.”​
Cậu đành nói tạm biệt cô rồi ngắt máy, song trong lòng vẫn ôm theo thắc mắc chưa được giải đáp. Cậu cảm giác Tô Mộc Tranh biết chuyện, nhưng cô tránh né không muốn nói ra nên mượn cớ bận việc cúp máy. Giọng cô khi nói câu xin lỗi hơi nghèn nghẹn, nghe như sắp khóc…​
Căn cứ theo lời Tô Mộc Tranh, nếu nói căn hộ nọ đối với Diệp Tu có điểm gì đặc biệt hơn những nơi khác, vậy có khả năng nhất là ở chỗ một người khác từng sống cùng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh tại đó. Mà về sau, người đó chết, nên chỉ còn lại Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Dù sống ở nơi nào, cũng chỉ còn lại hai người.​
Diệp Thu biết anh trai Tô Mộc Tranh, tên là Tô Mộc Thu, người đã cưu mang Diệp Tu suốt mấy năm hắn bỏ nhà đi. Người đó chơi Vinh Quang rất giỏi, giỏi hơn cả Diệp Tu, đáng tiếc đã qua đời. Đây đều là cậu rút ra từ mấy chuyện Diệp Tu hứng lên thì kể. Nhưng vậy thì liên quan gì đến hành động kỳ lạ lặp đi lặp lại của Diệp Tu?​
Diệp Thu ngẫm nghĩ, dường như mình đã sắp chạm vào chân tướng, nhưng vì thiếu thiếu đâu đó mà vẫn chẳng thông suốt sáng tỏ được.​
****​
-2-
Tô Mộc Tranh không nói cho Diệp Thu, cô đương nhiên biết Diệp Tu hằng năm đều trở về sống ở nơi ấy mấy tháng. Cô còn từng đến nơi đó thăm anh mấy lần.​
Lần đầu tiên trở lại, cô đã kinh ngạc trước không gian quen thuộc đầy hoài niệm. Trí nhớ của Diệp Tu chính xác đến khó tin, mọi đồ đạc và cách sắp xếp trong căn hộ đó hệt như khi Tô Mộc Thu còn sống, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng không nhớ rõ bằng anh. Bàn ăn kiêm bàn học của cô được xếp gọn bên tường khi không dùng đến, kế bên là tủ gỗ cũ chứa mì ăn liền và đồ ăn vặt các loại dự trữ. Khoảng tường cạnh cửa phòng ngủ có mấy nét vạch mờ cùng con số ngay cạnh, là chỗ đánh dấu khi so chiều cao của ba người. Chiếc ghế xoay sờn vải đứng lặng im trong một góc nhà, tương tự như chiếc anh cô hay dùng đẩy cô đi khắp nơi trong nhà, mỗi lần đều khiến cô cười như nắc nẻ…​
Một góc trong căn hộ được xếp thêm hai bộ máy vi tính cạnh nhau, đều là mẫu mới, thẻ tài khoản Vinh Quang cũng chuẩn bị hai cái, một pháp sư chiến đấu một thiện xạ, Diệp Tu đều train đến cấp 50, trang bị và vũ khí cũng chuẩn bị đầy đủ. Đáng tiếc không lấy được Khước Tà, nếu không trừ tên nhân vật ra đều giống như năm đó, Diệp Tu tiếc nuối nói vậy lúc cô hỏi về hai tấm thẻ.​
Diệp Tu khi đến thường trước Thanh minh mấy ngày, lúc đi thường sau ngày giỗ Tô Mộc Thu khoảng một tháng. Tùy theo lịch bay có thể xê xích chút ít, nhưng cơ bản đây là khoảng thời gian cố định anh nhất định có mặt ở thành phố H, sống ở căn hộ rẻ tiền nọ như những ngày Tô Mộc Thu vẫn còn.​
Anh nói với Tô Mộc Tranh: “Đây không phải vì Mộc Thu, là vì anh. Anh sợ rời xa Vinh Quang rồi, rời khỏi thành phố này, nhỡ đâu ngày nào đó sẽ quên mất cậu ấy, dù sao trí nhớ con người thiếu thứ gợi nhắc đều dễ dàng bị bào mòn.”​
“Em xem, thế giới bao nhiêu người, chỉ có anh và em nhớ rõ một người tên Tô Mộc Thu từng sống như thế nào, nên anh tự nhắc mình, đừng quên cậu ấy. Anh lớn hơn em, trách nhiệm cũng lớn hơn, anh phải nhớ kỹ Tô Mộc Thu, để ngày nào đó em quên gì về cậu ấy anh sẽ nhắc lại. Như vậy cả hai chúng ta đều sẽ không quên, đến cuối đời vẫn còn nhớ rõ, khi đó chết rồi vẫn có thể chuẩn xác tìm ra cậu ấy trong cả đống quỷ hồn, để cậu ấy không cô đơn nữa.”​
“À, nếu như cậu ấy chưa đầu thai…”​
Anh lúc đầu còn nói nghiêm túc, Tô Mộc Tranh nghe sắp khóc, đoạn sau lại lảm nhảm kiểu kế hoạch tương lai không rõ thật giả, cô liền tự động xem đó là lời Diệp Tu tự biên để cứu vãn bầu không khí đang chùng xuống.​
Nếu đến lúc đó vẫn tìm được anh ấy thì thật tốt, cô nói.​
Diệp Tu nói, ừ, rất tốt, anh có đi đầu thai cũng muốn đánh cậu ấy một trận trước đã, dám không từ mà biệt vậy, không tìm được cậu ấy mà đánh chắc anh sẽ biến thành lệ quỷ đấy.​
Cô cười haha, chắc gì anh đã đánh lại anh ấy, em nhớ ngày xưa hai người tranh nhau gói mì cuối cùng, lần nào anh cũng thua anh ấy.​
Diệp Tu cũng cười nhớ lại, ừ, nhưng sau đó anh đòi PK ở đấu trường cậu ấy sẽ thua anh, cuối cùng mì vẫn là của anh, cậu ấy còn phải nấu mì cho anh.​
Hai người ngồi trong khung cảnh quen thuộc, trước mặt là game Vinh Quang, vừa chơi vừa tán gẫu, cùng hồi tưởng lại những chuyện nhỏ nhặt ngày trước, cùng nhau vẽ lại từng nét từng nét dáng vẻ của một người rất quan trọng, người đã từng hiện diện ở nơi này nhiều năm trước, và vẫn còn sống trong ký ức cả hai…​
****​
-3-​
Thời gian dần trôi. Nhiều năm sau, khi Vinh Quang đã gần như quên lãng tên tuổi hắn, gia đình không còn chuyện cần hắn bận tâm, hắn chuyển vào ở hẳn trong căn hộ đó không đi nữa.​
Diệp Thu sau nhiều nỗ lực tìm hiểu, cuối cùng cũng lờ mờ biết được một hai, từ lâu đã không thắc mắc gì nữa, lúc đi công tác ghé qua thành phố H thường đến thăm nhà hắn, nhân tiện nhắc nhở hắn lễ tết về thăm cha mẹ. Hắn ừ ừ, chẳng biết có nghe vào tai không, nhưng khoảng nửa năm đều về thăm nhà, ở mấy ngày rồi đi, lúc thường rảnh tay cũng gọi về nói chuyện với người nhà. Chẳng qua khi cha mẹ nhắc chuyện lập gia đình, hắn luôn khéo léo lái đi.​
Mộc Tranh đã yên bề gia thất, hôm cô kết hôn hắn cũng tham dự, lấy tư cách người nhà duy nhất của cô. Nếu Mộc Thu còn sống, vốn phải để cậu ấy đảm nhiệm vai trò người thân này, cầm tay em gái bước vào lễ đường mới phải. Mộc Tranh mặc váy voan trắng thuần quả nhiên là cô dâu xinh đẹp nhất, có điều chú rể là thằng nhóc Mạc Phàm cả ngày không phun được một từ kia, thấy Mộc Tranh mặt đã đỏ bừng mãi không khen được câu nào tử tế, đúng phí phạm. Nhưng Mộc Tranh thích thì được rồi.​
Nếu thằng nhóc đó dám đối xử không tốt với em, anh đây sẽ ngược hắn chu đáo, em cứ sống thật hạnh phúc đừng bận tâm gì cả.​
Câu đó là hắn nói với Mộc Tranh. Cô cười tươi nói, em biết rồi, cảm ơn anh. Về sau chẳng biết ai nói ra ngoài, cả đám Hưng Hân lẫn Liên minh đến dự đám cưới đều hè nhau nhắn nhủ Mộc Tranh câu này, thay mỗi “anh đây sẽ ngược hắn chu đáo” của hắn bằng đủ loại nhân xưng và các hình thức ngược người vô cùng cụ thể đậm chất Vinh Quang. Hoàng Thiếu Thiên còn thi triển skill ô nhiễm tiếng ồn đặc trưng dưới dạng một mớ combo kỹ năng chủ đề “ngược ninja thế nào cho đúng” nói hoài không hết, buộc Dụ Văn Châu phải cắt ngang kéo đi để lại không gian cho các vị khách khác.​
Ầy, cái đám người này, bao tuổi vẫn không khác, cứ gặp nhau là lại ồn ào náo động.​
Đám cưới xong, Mộc Tranh bắt đầu kế hoạch du lịch bụi vòng quanh thế giới đã ấp ủ từ lâu, lôi kéo cả Mạc Phàm theo, nói là “hưởng kỳ trăng mật”. Cô đã giải nghệ mấy năm, sau đấy vừa làm người mẫu ảnh vừa làm huấn luyện kỹ thuật cho Hưng Hân, thời gian rảnh không nhiều, lần này cô dọn sạch trước lịch trình ba tháng để dành cho trăng mật. Sau đó có vẻ do kế hoạch có biến, hai người đã đi nửa năm rồi chưa về, hôm trước cô mới gửi về cho hắn một tấm ảnh chụp. Trong hình hai người quấn khăn kín mít, cô kéo khăn che miệng ra cười tít mắt, xung quanh là một vùng cát vàng nắng chói chang, xa xa còn thấy bóng lạc đà. Xem chừng chơi vui vậy sẽ không về sớm đâu, hắn kết luận.​
Hắn ở đây đã lâu, ngày càng quen với việc ở một mình, ngẫm ngợi một mình, nhớ nhung một mình. Vinh Quang vẫn chơi, nhiều năm qua đây luôn là thứ hắn hiểu biết và gắn bó nhất. Không làm tuyển thủ chuyên nghiệp nữa mà thôi, hắn vẫn có thể dùng tài khoản thường chơi game. Hơn nữa, không nói phong độ hắn chưa giảm sút, kể cả khi tốc độ tay thoái hóa kém Dụ Văn Châu, chỉ bằng kỹ thuật và bề dày tri thức Vinh Quang hắn tích lũy, cũng đủ để bán hành cho đám người quen giải nghệ rảnh phát điên kéo nhau vô game làm loạn nào đó, đôi lúc còn thuận tay dạy dỗ bọn trẻ triển vọng được đám người kia kéo theo ăn hành cùng.​
Cảm giác hơi giống cái năm còn ở quán net Hưng Hân, có điều nhàn nhã thong thả hơn thời đó nhiều.​
Thuốc vẫn hút đều, nghiện lâu năm không bỏ được. Nhưng càng nhiều tuổi càng không thể ăn thứ thiếu dinh dưỡng như mì ăn liền qua ngày được, nhất định phải biết nấu ăn. Đây là Mộc Tranh nói, hắn đồng ý hay không cũng phải nghe, đi mua cuốn sách dạy nấu ăn theo ý cô. Từ đó đến nay, dưới sự giám sát của Mộc Tranh, hắn rốt cuộc học cách tự nấu cho mình ăn được, ít nhất tính tới hiện tại chưa bị ngộ độc thực phẩm.​
Mộc Thu năm đó luôn chê bai hắn hết ăn lại chơi né xa việc nhà, hoàn toàn không biết tự chăm sóc mình cho tốt, nếu biết hắn cũng có ngày xuống bếp làm cơm ra hình ra dạng, chắc sẽ trố mắt ngạc nhiên mất.​
Hiện tại hắn ít việc, thời gian trống rất nhiều nên thường đến nghĩa trang Nam Sơn hơn trước, chọn một bông hoa ở hàng hoa dưới chân núi, mang tới đặt trước mộ Tô Mộc Thu, chuyện phiếm với cậu ấy đôi câu. Cô chủ hàng hoa thân thiện dễ gần, tay nghề bó hoa nghe nói rất tốt, một lần đi cùng Mộc Tranh hắn đã từng thuận miệng hỏi qua, không phải fan Vinh Quang. Tới lâu thành khách quen, hắn mỗi lần đến chỉ lấy một bông hoa, diện mạo coi như không tồi, cô chủ qua vài lần chuyện trò ngắn ngủi với hắn, bằng cách nào đó đã chắp vá ra được chuyện của hắn. Khiến hắn ngạc nhiên là có vẻ trừ chi tiết cụ thể thì đại khái không sai lệch nhiều lắm so với thực tế. Từ đấy hắn cứ đến là cô chủ lại tự chọn cho hắn một bông hoa, lễ Tình nhân ngày Thất tịch còn tặng kèm giấy bọc ruy băng màu sắc không tệ, Thanh minh thì mua một bông tặng luôn một bó lớn gói bọc chỉn chu.​
Hắn mù tịt mấy chuyện lãng mạn, có hôm tình cờ ghé qua hiệu sách lật nhằm một cuốn nói về ngôn ngữ các loài hoa. Thế mới biết, hầu hết các loại hoa cô chủ nọ chọn cho hắn đều là gửi gắm nỗi nhớ bày tỏ tình yêu chân thành vân vân. Tóm lại, đều là hoa cho tình nhân.​
Hắn bật cười, cô chủ này có tâm như vậy, cửa hàng nếu không ăn nên làm ra, thì thật có lỗi với chừng đó tâm tư bỏ ra vì khách hàng.​
Tiếp đó hắn đi sang gian khác chọn thêm mấy thứ, lúc vòng về bước qua chỗ đặt cuốn sách ngôn ngữ hoa ban nãy, suy nghĩ chốc lát, rút luôn cuốn sách khỏi kệ, bỏ cùng đống đồ mới chọn rồi mang ra quầy thanh toán.​
****​
-4-​
Thỉnh thoảng, hắn đột ngột ngẩn người nhìn vào một góc nào đấy, mường tượng hình bóng người kia xuất hiện đúng nơi đó, cười nói rạng rỡ sinh động như chưa hề rời đi. Đôi khi còn có ảo giác cậu ấy còn sống, vẫn ở bên cạnh hắn đây, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tự tin luôn không đổi. Chỉ khi hắn ngập ngừng đưa tay thử chạm vào bóng hình tưởng tượng đó, mới thất vọng phát hiện hóa ra không phải thật.​
****​
-5-​
Diệp Thu từng dè dặt hỏi hắn, anh định ở đây đến bao giờ.​
Diệp Tu nói không biết, trước mắt là chờ một người trở về, sau đó tính sau. Dù sao anh trai em bây giờ không thiếu thời gian.​
Diệp Thu không nói thêm nữa, lẳng lặng uống trà. Cậu tôn trọng quyết định của Diệp Tu, chỉ không hiểu, một người đã chết, Diệp Tu sao còn nói chờ. Chờ đợi bao lâu, người đã khuất cũng vĩnh viễn không trở về.​
****​
-6-​
Mộc Thu, tôi giải nghệ rồi, lấy quán quân xong còn để lại cho cậu một đỉnh núi để vượt qua, thấy anh đây tốt bụng chưa.​
…​
Mộc Thu, đấu trường thế giới rất rộng lớn, đầy thách thức và có vô số đối thủ mạnh. Chắc chắn chừng nào Vinh Quang còn phát triển, nó sẽ còn rộng lớn hơn, hoàn thiện hơn với những thử thách khó khăn hơn nữa. Chứng kiến cảnh tượng đó, thật làm tôi đã dứt khoát giải nghệ cũng rục rịch muốn trở lại ghế tuyển thủ.​
Đáng tiếc nhất là, cậu không ở, không thể cùng tôi tận mắt ngắm nhìn tương lai sắp tới của Vinh Quang.​
…​
Mộc Thu, Mộc Tranh cũng giải nghệ rồi, nghe nói em ấy được nhà tài trợ hồi trước tích cực giới thiệu với mấy tạp chí thời trang, giờ em ấy đang suy nghĩ xem có nên đi làm mẫu ảnh không. À, em ấy còn bảo đang yêu đương với thằng nhóc Mạc Phàm.​
…​
Mộc Thu, thu xếp xong rồi, từ giờ tôi có thể ở lại nơi này không vướng bận. Anh đây nguyện ý làm bạn suốt đời với cậu, cậu nên biết ơn đi.​
…​
Mộc Thu, Mộc Tranh kết hôn rồi, chú rể chính là thằng nhóc Mạc Phàm từng kể với cậu, mang ảnh cưới cho cậu xem luôn này. Mạc Phàm không tồi, khuyết điểm lớn nhất lại giống hệt Chu Trạch Khải, đều một đám mắc chướng ngại với ngôn ngữ. Chậc, may mà Mộc Tranh biết cách sống chung với thằng nhóc đó.​
Còn nữa, Mộc Tranh tung hoa cưới không may bị tôi bắt trúng rồi, bỏ đi thì không nỡ, mang cho cậu xem. Haizz, tôi vì cậu tình nguyện độc thân suốt đời đó, ấy thế mà hoa cưới vẫn không tha, Tô đại đại, ngài nói hoa này nên xử lý thế nào đây? Hay… tôi cầu hôn cậu nhé?​
…​
Mộc Thu, Mộc Tranh gửi cho tôi ảnh chụp từ chỗ hai vợ chồng em ấy đang du lịch, mang tới cho cậu xem đây. Coi này, em ấy cười tươi thật, chắc chắn đang rất hạnh phúc. Đen hơn một chút nhưng không gầy đi nhiều lắm, thằng nhóc Mạc Phàm này cũng biết cách chăm sóc người khác đấy.​
…​
Mộc Thu, tôi giờ mới biết loại hoa màu xanh nhỏ xíu lần trước mang tới cho cậu có ý nghĩa sâu sắc lắm, đọc cho cậu nghe. “Một biểu tượng lâu dài về nỗi nhớ”, “tình yêu đích thực và bất diệt”, “kết nối kéo dài qua thời gian”,…​
Haha, một loài hoa ý nghĩa thế, để Diệp mù-lãng-mạn Tu tặng cho Tô mù-lãng-mạn Mộc Thu, cậu nói xem có lãng phí quá không.​
…​
Mộc Thu, hôm nay tôi nghĩ đã thấy cậu, sau đó mới nhận ra là ảo giác. Tiếc thật.​
…​
Mộc Thu, cậu biết không, “A Tu” là cái tên chỉ cậu mới gọi. Hồi đó không cho cậu gọi cậu càng gọi, giờ cậu đi rồi không ai gọi tôi là A Tu nữa. Thật nhớ cách gọi này.​
Mộc Thu, tôi nhớ cậu. Thật sự rất nhớ cậu.​
…​
Tôi yêu cậu, Mộc Thu.​
Nếu tôi nói thế thì cậu có trở về không?​
****​
-7-
Một ngày nọ, hắn đột nhiên thấy mệt mỏi, không muốn lết ra giường bèn chui vào sofa nhỏ, chen chen một hồi thấy hài lòng thì trùm chăn kín đầu đánh một giấc.​
Đang thiu thiu ngủ, hắn nghe thấy một giọng rất đỗi dịu dàng, ở rất gần hắn, nói ra câu nói với âm giọng quen thuộc tưởng đã lãng quên:​
“Tôi về rồi.”​
Hắn lơ mơ đáp lại: “Đã về đấy à, tôi ăn xong rồi, đói thì tự túc úp mì đi.”​
Rồi khựng lại, nhận ra mình vừa đáp theo phản xạ rất nhiều năm trước, cơn buồn ngủ bỗng bay biến sạch.​
“Cậu dậy nấu đi, anh biết cậu biết nấu ăn rồi, mắc gì anh phải chịu khổ đi ăn mì chớ.” Tiếng nói đó lại cất lên, xác nhận rằng âm thanh hắn nghe được vừa nãy không phải ảo giác.​
Hắn vội vã kéo tấm chăn đang trùm ra, chỉ sợ mình kéo quá chậm người kia sẽ biến mất. Khi ánh mắt chạm đến đôi mắt cười cong cong của bóng hình quen thuộc đang ngồi xổm cạnh sofa nhìn mình, hắn sững sờ.​
Đây có phải lại là một ảo giác khác không? Hắn không biết. Người trước mắt chân thật hơn mọi ảo giác hắn từng thấy suốt mấy năm qua, đến mức dường như có thể thật sự sờ thấy được.​
Người nọ chừng như thích thú với biểu cảm kinh ngạc của hắn, đưa tay chạm vào má hắn. Sau đó, anh nói:​
“A Tu, tôi về rồi.”​
.​
.​
.​
–END–​
Tiêu đề "Mộ", vừa là mộ trong "mộ phần", vừa là mộ trong "tư mộ", cũng là mộ trong "ái mộ". "Mộ" phiên pinyin còn đồng âm với "mộc". Về phần là "mộc" nào, tin rằng chúng ta đều hiểu.​
 

Kuroto

Farm exp kiếm sống
Bình luận
27
Số lượt thích
158
#2
[TCCT - Fanfic][Tán Tu] Mộ
(Link gốc ở wp của tui: [TCCT] Tán Tu (2): Mộ)
Author: Mizu​
Disclaimer: Tôi không sở hữu mọi nội dung và nhân vật từ tác phẩm gốc. Ngoài ra, các nội dung khác được hư cấu trong fic thuộc về tôi.​
Pairings: Tán Tu chính. Ngoài ra có Mạc Tranh, Dụ Hoàng cameo.​
Genres: Oneshot, giải nghệ hướng (chắc vậy).​
Warnings: có OOC, có đề cập tình cảm lãng mạn nam - nam.​
Summary: Nhớ cậu, nhớ rất nhiều năm. Yêu cậu, cũng yêu rất nhiều năm.​
Fic này tui viết lâu lắm rồi, mới đây lôi ra sửa lại mấy chỗ, đọc rồi quyết định đăng lên 4rum luôn. Ý tưởng ban đầu của fic các thím có thể về wp của tui coi qua nếu muốn.​
'A Tu' là cách gọi lúc đọc đồng nhân Tán Tu luôn khiến tui cảm thấy rất thân mật rất dễ thương nên mới đưa vào fic. Vốn tui không biết Diệp Tu có từng được gọi bằng một cái tên cute trìu mến như vậy không, nhưng trong fic này, cứ mặc nhiên coi là có đi.​
Và hi vọng fic này sẽ hoàn thành được nhiệm vụ, truyền tải được đến người đọc nó những cảm xúc tui gửi gắm khi viết nên nó.​


~~~~~
-1-​

Sau khi giải nghệ, Diệp Tu trở về nhà. Năm đó khi bỏ nhà đi, lý tưởng của hắn rất rõ ràng, đi nhiều năm chưa hề thấy hối hận, nhưng cũng đã đến lúc nên thực hiện nghĩa vụ của một người con mà hắn đã lơ là bao lâu. Dù hắn mong muốn trở về hay không cũng vậy. Đầu tiên là làm việc phải làm, xong hết, mới có thể làm việc muốn làm.​

Trước khi rời thành phố H, hắn thuê lại căn hộ cũ ở tầng 2 một nhà trọ giá rẻ cách khu phố đặt trụ sở Hưng Hân và Gia Thế một hai con đường, cọc tiền trả cho bà chủ nhà trọ đủ thuê mấy chục năm. Sau đó, trừ thời gian ra nước ngoài đấu giải Thế giới, mỗi năm, cứ khi cuối tháng ba đầu tháng tư, hắn đều đến đó ở vài ba tháng mới về nhà.​



Cả gia đình có mình Diệp Thu biết mỗi năm Diệp Tu biến mất mấy tháng là đi đâu. Không phải do cha mẹ hai người không quan tâm, mà do thả Diệp Tu quá lâu, giờ hắn đã sắp ba mươi đến nơi, hai vị phụ huynh đều biết con cái có tự do riêng, mình muốn để ý quan tâm cũng có mức độ, không thể theo kiểu ra đường phải khai báo như khi còn con nít nữa. Hai người chỉ biết khoảng thời gian đó Diệp Tu tới thành phố H, còn cụ thể đi đâu, làm gì thì họ không hỏi tới.​

Thật ra Diệp Thu vốn không để tâm lắm, nhưng khi việc Diệp Tu đi đi về về giữa hai nơi trở thành quy luật mỗi năm một lần thì đã buộc cậu chú ý. Lịch trình của Diệp Tu không phải bí mật quốc gia gì, bỏ ít công sức tra là biết ngay, Diệp Thu chỉ không rõ nguyên nhân anh mình kiên trì làm vậy. Cậu từng định hỏi thẳng anh mình, chẳng qua lời mào đầu vừa ra khỏi miệng đã bị kỹ năng dùng lời rác rưởi max cấp của Diệp Tu trong hai ba câu đá bay vấn đề đến chân trời xa tít nào, không những thế còn châm chọc cho cậu giận dỗi bỏ đi. Rốt cuộc cậu ôm về một bụng bực tức, điều muốn biết vẫn không được biết.​

Cậu ban đầu để ý chỉ vì muốn biết thêm về khoảng thời gian mười mấy năm Diệp Tu bỏ nhà đi, là tâm lý em trai muốn quan tâm người anh song sinh xa cách nhiều năm của mình một chút. Nhưng việc Diệp Tu lảng tránh vấn đề xong còn cố ý trêu chọc mình đã kích thích cậu, suy nghĩ “biết hay không không quan trọng” thoắt cái đã biến thành “phải biết thật rõ ràng mới ăn ngon ngủ yên được”.​

Diệp Thu suy nghĩ, không hỏi được từ chính chủ thì chuyển qua người có khả năng biết chuyện nhất đi.​



Tô Mộc Tranh là người Diệp Tu quen biết lâu dài và thân thiết nhất thời hắn còn ở thành phố H. Diệp Thu từng bóng gió hỏi thăm cô về chuyện của Diệp Tu. Lúc đó, hai người đang nói chuyện qua điện thoại, nhân lúc Tô Mộc Tranh đang kể chuyện hồi mới gặp Diệp Tu, cậu dẫn vài câu đến chuyện Diệp Tu mỗi năm lại đến thành phố H sống một thời gian ở căn hộ nọ, rồi hỏi cô có biết chuyện gì không. Tô Mộc Tranh im lặng một lúc mới đáp:​

“Căn hộ đó là nơi ngày xưa anh em tôi và anh ấy từng sống. Về sau, anh tôi gặp tai nạn qua đời, tôi còn nhỏ khó mà tự xoay xở cho cuộc sống, anh ấy vẫn ở đó cùng tôi. Không bao lâu sau thì anh ấy vào Gia Thế, đấu giải có tiền rồi mới đưa tôi đến nơi gần Gia Thế hơn sống để tiện chăm sóc. Đến khi tôi cũng vào Gia Thế, chúng tôi liền chuyển vào ký túc xá cho tuyển thủ trong Gia Thế. Nhiều năm qua, đến giờ tôi cũng chưa trở lại đó lần nào, cũng không rõ sao anh ấy làm thế.”​

Diệp Thu chưa kịp hỏi thêm gì, Tô Mộc Tranh đã nói: “Xin lỗi, tôi đang có chút việc, để dịp khác chúng ta nói chuyện nhé.”​

Cậu đành nói tạm biệt cô rồi ngắt máy, song trong lòng vẫn ôm theo thắc mắc chưa được giải đáp. Cậu cảm giác Tô Mộc Tranh biết chuyện, nhưng cô tránh né không muốn nói ra nên mượn cớ bận việc cúp máy. Giọng cô khi nói câu xin lỗi hơi nghèn nghẹn, nghe như sắp khóc…​

Căn cứ theo lời Tô Mộc Tranh, nếu nói căn hộ nọ đối với Diệp Tu có điểm gì đặc biệt hơn những nơi khác, vậy có khả năng nhất là ở chỗ một người khác từng sống cùng Diệp Tu và Tô Mộc Tranh tại đó. Mà về sau, người đó chết, nên chỉ còn lại Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Dù sống ở nơi nào, cũng chỉ còn lại hai người.​

Diệp Thu biết anh trai Tô Mộc Tranh, tên là Tô Mộc Thu, người đã cưu mang Diệp Tu suốt mấy năm hắn bỏ nhà đi. Người đó chơi Vinh Quang rất giỏi, giỏi hơn cả Diệp Tu, đáng tiếc đã qua đời. Đây đều là cậu rút ra từ mấy chuyện Diệp Tu hứng lên thì kể. Nhưng vậy thì liên quan gì đến hành động kỳ lạ lặp đi lặp lại của Diệp Tu?​

Diệp Thu ngẫm nghĩ, dường như mình đã sắp chạm vào chân tướng, nhưng vì thiếu thiếu đâu đó mà vẫn chẳng thông suốt sáng tỏ được.​

****​

-2-
Tô Mộc Tranh không nói cho Diệp Thu, cô đương nhiên biết Diệp Tu hằng năm đều trở về sống ở nơi ấy mấy tháng. Cô còn từng đến nơi đó thăm anh mấy lần.​

Lần đầu tiên trở lại, cô đã kinh ngạc trước không gian quen thuộc đầy hoài niệm. Trí nhớ của Diệp Tu chính xác đến khó tin, mọi đồ đạc và cách sắp xếp trong căn hộ đó hệt như khi Tô Mộc Thu còn sống, ngay cả Tô Mộc Tranh cũng không nhớ rõ bằng anh. Bàn ăn kiêm bàn học của cô được xếp gọn bên tường khi không dùng đến, kế bên là tủ gỗ cũ chứa mì ăn liền và đồ ăn vặt các loại dự trữ. Khoảng tường cạnh cửa phòng ngủ có mấy nét vạch mờ cùng con số ngay cạnh, là chỗ đánh dấu khi so chiều cao của ba người. Chiếc ghế xoay sờn vải đứng lặng im trong một góc nhà, tương tự như chiếc anh cô hay dùng đẩy cô đi khắp nơi trong nhà, mỗi lần đều khiến cô cười như nắc nẻ…​

Một góc trong căn hộ được xếp thêm hai bộ máy vi tính cạnh nhau, đều là mẫu mới, thẻ tài khoản Vinh Quang cũng chuẩn bị hai cái, một pháp sư chiến đấu một thiện xạ, Diệp Tu đều train đến cấp 50, trang bị và vũ khí cũng chuẩn bị đầy đủ. Đáng tiếc không lấy được Khước Tà, nếu không trừ tên nhân vật ra đều giống như năm đó, Diệp Tu tiếc nuối nói vậy lúc cô hỏi về hai tấm thẻ.​

Diệp Tu khi đến thường trước Thanh minh mấy ngày, lúc đi thường sau ngày giỗ Tô Mộc Thu khoảng một tháng. Tùy theo lịch bay có thể xê xích chút ít, nhưng cơ bản đây là khoảng thời gian cố định anh nhất định có mặt ở thành phố H, sống ở căn hộ rẻ tiền nọ như những ngày Tô Mộc Thu vẫn còn.​

Anh nói với Tô Mộc Tranh: “Đây không phải vì Mộc Thu, là vì anh. Anh sợ rời xa Vinh Quang rồi, rời khỏi thành phố này, nhỡ đâu ngày nào đó sẽ quên mất cậu ấy, dù sao trí nhớ con người thiếu thứ gợi nhắc đều dễ dàng bị bào mòn.”​

“Em xem, thế giới bao nhiêu người, chỉ có anh và em nhớ rõ một người tên Tô Mộc Thu từng sống như thế nào, nên anh tự nhắc mình, đừng quên cậu ấy. Anh lớn hơn em, trách nhiệm cũng lớn hơn, anh phải nhớ kỹ Tô Mộc Thu, để ngày nào đó em quên gì về cậu ấy anh sẽ nhắc lại. Như vậy cả hai chúng ta đều sẽ không quên, đến cuối đời vẫn còn nhớ rõ, khi đó chết rồi vẫn có thể chuẩn xác tìm ra cậu ấy trong cả đống quỷ hồn, để cậu ấy không cô đơn nữa.”​

“À, nếu như cậu ấy chưa đầu thai…”​

Anh lúc đầu còn nói nghiêm túc, Tô Mộc Tranh nghe sắp khóc, đoạn sau lại lảm nhảm kiểu kế hoạch tương lai không rõ thật giả, cô liền tự động xem đó là lời Diệp Tu tự biên để cứu vãn bầu không khí đang chùng xuống.​

Nếu đến lúc đó vẫn tìm được anh ấy thì thật tốt, cô nói.​

Diệp Tu nói, ừ, rất tốt, anh có đi đầu thai cũng muốn đánh cậu ấy một trận trước đã, dám không từ mà biệt vậy, không tìm được cậu ấy mà đánh chắc anh sẽ biến thành lệ quỷ đấy.​

Cô cười haha, chắc gì anh đã đánh lại anh ấy, em nhớ ngày xưa hai người tranh nhau gói mì cuối cùng, lần nào anh cũng thua anh ấy.​

Diệp Tu cũng cười nhớ lại, ừ, nhưng sau đó anh đòi PK ở đấu trường cậu ấy sẽ thua anh, cuối cùng mì vẫn là của anh, cậu ấy còn phải nấu mì cho anh.​

Hai người ngồi trong khung cảnh quen thuộc, trước mặt là game Vinh Quang, vừa chơi vừa tán gẫu, cùng hồi tưởng lại những chuyện nhỏ nhặt ngày trước, cùng nhau vẽ lại từng nét từng nét dáng vẻ của một người rất quan trọng, người đã từng hiện diện ở nơi này nhiều năm trước, và vẫn còn sống trong ký ức cả hai…​

****​

-3-​

Thời gian dần trôi. Nhiều năm sau, khi Vinh Quang đã gần như quên lãng tên tuổi hắn, gia đình không còn chuyện cần hắn bận tâm, hắn chuyển vào ở hẳn trong căn hộ đó không đi nữa.​

Diệp Thu sau nhiều nỗ lực tìm hiểu, cuối cùng cũng lờ mờ biết được một hai, từ lâu đã không thắc mắc gì nữa, lúc đi công tác ghé qua thành phố H thường đến thăm nhà hắn, nhân tiện nhắc nhở hắn lễ tết về thăm cha mẹ. Hắn ừ ừ, chẳng biết có nghe vào tai không, nhưng khoảng nửa năm đều về thăm nhà, ở mấy ngày rồi đi, lúc thường rảnh tay cũng gọi về nói chuyện với người nhà. Chẳng qua khi cha mẹ nhắc chuyện lập gia đình, hắn luôn khéo léo lái đi.​



Mộc Tranh đã yên bề gia thất, hôm cô kết hôn hắn cũng tham dự, lấy tư cách người nhà duy nhất của cô. Nếu Mộc Thu còn sống, vốn phải để cậu ấy đảm nhiệm vai trò người thân này, cầm tay em gái bước vào lễ đường mới phải. Mộc Tranh mặc váy voan trắng thuần quả nhiên là cô dâu xinh đẹp nhất, có điều chú rể là thằng nhóc Mạc Phàm cả ngày không phun được một từ kia, thấy Mộc Tranh mặt đã đỏ bừng mãi không khen được câu nào tử tế, đúng phí phạm. Nhưng Mộc Tranh thích thì được rồi.​

Nếu thằng nhóc đó dám đối xử không tốt với em, anh đây sẽ ngược hắn chu đáo, em cứ sống thật hạnh phúc đừng bận tâm gì cả.​

Câu đó là hắn nói với Mộc Tranh. Cô cười tươi nói, em biết rồi, cảm ơn anh. Về sau chẳng biết ai nói ra ngoài, cả đám Hưng Hân lẫn Liên minh đến dự đám cưới đều hè nhau nhắn nhủ Mộc Tranh câu này, thay mỗi “anh đây sẽ ngược hắn chu đáo” của hắn bằng đủ loại nhân xưng và các hình thức ngược người vô cùng cụ thể đậm chất Vinh Quang. Hoàng Thiếu Thiên còn thi triển skill ô nhiễm tiếng ồn đặc trưng dưới dạng một mớ combo kỹ năng chủ đề “ngược ninja thế nào cho đúng” nói hoài không hết, buộc Dụ Văn Châu phải cắt ngang kéo đi để lại không gian cho các vị khách khác.​

Ầy, cái đám người này, bao tuổi vẫn không khác, cứ gặp nhau là lại ồn ào náo động.​

Đám cưới xong, Mộc Tranh bắt đầu kế hoạch du lịch bụi vòng quanh thế giới đã ấp ủ từ lâu, lôi kéo cả Mạc Phàm theo, nói là “hưởng kỳ trăng mật”. Cô đã giải nghệ mấy năm, sau đấy vừa làm người mẫu ảnh vừa làm huấn luyện kỹ thuật cho Hưng Hân, thời gian rảnh không nhiều, lần này cô dọn sạch trước lịch trình ba tháng để dành cho trăng mật. Sau đó có vẻ do kế hoạch có biến, hai người đã đi nửa năm rồi chưa về, hôm trước cô mới gửi về cho hắn một tấm ảnh chụp. Trong hình hai người quấn khăn kín mít, cô kéo khăn che miệng ra cười tít mắt, xung quanh là một vùng cát vàng nắng chói chang, xa xa còn thấy bóng lạc đà. Xem chừng chơi vui vậy sẽ không về sớm đâu, hắn kết luận.​



Hắn ở đây đã lâu, ngày càng quen với việc ở một mình, ngẫm ngợi một mình, nhớ nhung một mình. Vinh Quang vẫn chơi, nhiều năm qua đây luôn là thứ hắn hiểu biết và gắn bó nhất. Không làm tuyển thủ chuyên nghiệp nữa mà thôi, hắn vẫn có thể dùng tài khoản thường chơi game. Hơn nữa, không nói phong độ hắn chưa giảm sút, kể cả khi tốc độ tay thoái hóa kém Dụ Văn Châu, chỉ bằng kỹ thuật và bề dày tri thức Vinh Quang hắn tích lũy, cũng đủ để bán hành cho đám người quen giải nghệ rảnh phát điên kéo nhau vô game làm loạn nào đó, đôi lúc còn thuận tay dạy dỗ bọn trẻ triển vọng được đám người kia kéo theo ăn hành cùng.​

Cảm giác hơi giống cái năm còn ở quán net Hưng Hân, có điều nhàn nhã thong thả hơn thời đó nhiều.​



Thuốc vẫn hút đều, nghiện lâu năm không bỏ được. Nhưng càng nhiều tuổi càng không thể ăn thứ thiếu dinh dưỡng như mì ăn liền qua ngày được, nhất định phải biết nấu ăn. Đây là Mộc Tranh nói, hắn đồng ý hay không cũng phải nghe, đi mua cuốn sách dạy nấu ăn theo ý cô. Từ đó đến nay, dưới sự giám sát của Mộc Tranh, hắn rốt cuộc học cách tự nấu cho mình ăn được, ít nhất tính tới hiện tại chưa bị ngộ độc thực phẩm.​

Mộc Thu năm đó luôn chê bai hắn hết ăn lại chơi né xa việc nhà, hoàn toàn không biết tự chăm sóc mình cho tốt, nếu biết hắn cũng có ngày xuống bếp làm cơm ra hình ra dạng, chắc sẽ trố mắt ngạc nhiên mất.​



Hiện tại hắn ít việc, thời gian trống rất nhiều nên thường đến nghĩa trang Nam Sơn hơn trước, chọn một bông hoa ở hàng hoa dưới chân núi, mang tới đặt trước mộ Tô Mộc Thu, chuyện phiếm với cậu ấy đôi câu. Cô chủ hàng hoa thân thiện dễ gần, tay nghề bó hoa nghe nói rất tốt, một lần đi cùng Mộc Tranh hắn đã từng thuận miệng hỏi qua, không phải fan Vinh Quang. Tới lâu thành khách quen, hắn mỗi lần đến chỉ lấy một bông hoa, diện mạo coi như không tồi, cô chủ qua vài lần chuyện trò ngắn ngủi với hắn, bằng cách nào đó đã chắp vá ra được chuyện của hắn. Khiến hắn ngạc nhiên là có vẻ trừ chi tiết cụ thể thì đại khái không sai lệch nhiều lắm so với thực tế. Từ đấy hắn cứ đến là cô chủ lại tự chọn cho hắn một bông hoa, lễ Tình nhân ngày Thất tịch còn tặng kèm giấy bọc ruy băng màu sắc không tệ, Thanh minh thì mua một bông tặng luôn một bó lớn gói bọc chỉn chu.​

Hắn mù tịt mấy chuyện lãng mạn, có hôm tình cờ ghé qua hiệu sách lật nhằm một cuốn nói về ngôn ngữ các loài hoa. Thế mới biết, hầu hết các loại hoa cô chủ nọ chọn cho hắn đều là gửi gắm nỗi nhớ bày tỏ tình yêu chân thành vân vân. Tóm lại, đều là hoa cho tình nhân.​

Hắn bật cười, cô chủ này có tâm như vậy, cửa hàng nếu không ăn nên làm ra, thì thật có lỗi với chừng đó tâm tư bỏ ra vì khách hàng.​

Tiếp đó hắn đi sang gian khác chọn thêm mấy thứ, lúc vòng về bước qua chỗ đặt cuốn sách ngôn ngữ hoa ban nãy, suy nghĩ chốc lát, rút luôn cuốn sách khỏi kệ, bỏ cùng đống đồ mới chọn rồi mang ra quầy thanh toán.​

****​

-4-​

Thỉnh thoảng, hắn đột ngột ngẩn người nhìn vào một góc nào đấy, mường tượng hình bóng người kia xuất hiện đúng nơi đó, cười nói rạng rỡ sinh động như chưa hề rời đi. Đôi khi còn có ảo giác cậu ấy còn sống, vẫn ở bên cạnh hắn đây, ánh mắt sáng ngời, nụ cười tự tin luôn không đổi. Chỉ khi hắn ngập ngừng đưa tay thử chạm vào bóng hình tưởng tượng đó, mới thất vọng phát hiện hóa ra không phải thật.​

****​

-5-​

Diệp Thu từng dè dặt hỏi hắn, anh định ở đây đến bao giờ.​

Diệp Tu nói không biết, trước mắt là chờ một người trở về, sau đó tính sau. Dù sao anh trai em bây giờ không thiếu thời gian.​

Diệp Thu không nói thêm nữa, lẳng lặng uống trà. Cậu tôn trọng quyết định của Diệp Tu, chỉ không hiểu, một người đã chết, Diệp Tu sao còn nói chờ. Chờ đợi bao lâu, người đã khuất cũng vĩnh viễn không trở về.​

****​

-6-​

Mộc Thu, tôi giải nghệ rồi, lấy quán quân xong còn để lại cho cậu một đỉnh núi để vượt qua, thấy anh đây tốt bụng chưa.​

…​

Mộc Thu, đấu trường thế giới rất rộng lớn, đầy thách thức và có vô số đối thủ mạnh. Chắc chắn chừng nào Vinh Quang còn phát triển, nó sẽ còn rộng lớn hơn, hoàn thiện hơn với những thử thách khó khăn hơn nữa. Chứng kiến cảnh tượng đó, thật làm tôi đã dứt khoát giải nghệ cũng rục rịch muốn trở lại ghế tuyển thủ.​

Đáng tiếc nhất là, cậu không ở, không thể cùng tôi tận mắt ngắm nhìn tương lai sắp tới của Vinh Quang.​

…​

Mộc Thu, Mộc Tranh cũng giải nghệ rồi, nghe nói em ấy được nhà tài trợ hồi trước tích cực giới thiệu với mấy tạp chí thời trang, giờ em ấy đang suy nghĩ xem có nên đi làm mẫu ảnh không. À, em ấy còn bảo đang yêu đương với thằng nhóc Mạc Phàm.​

…​

Mộc Thu, thu xếp xong rồi, từ giờ tôi có thể ở lại nơi này không vướng bận. Anh đây nguyện ý làm bạn suốt đời với cậu, cậu nên biết ơn đi.​

…​

Mộc Thu, Mộc Tranh kết hôn rồi, chú rể chính là thằng nhóc Mạc Phàm từng kể với cậu, mang ảnh cưới cho cậu xem luôn này. Mạc Phàm không tồi, khuyết điểm lớn nhất lại giống hệt Chu Trạch Khải, đều một đám mắc chướng ngại với ngôn ngữ. Chậc, may mà Mộc Tranh biết cách sống chung với thằng nhóc đó.​

Còn nữa, Mộc Tranh tung hoa cưới không may bị tôi bắt trúng rồi, bỏ đi thì không nỡ, mang cho cậu xem. Haizz, tôi vì cậu tình nguyện độc thân suốt đời đó, ấy thế mà hoa cưới vẫn không tha, Tô đại đại, ngài nói hoa này nên xử lý thế nào đây? Hay… tôi cầu hôn cậu nhé?​

…​

Mộc Thu, Mộc Tranh gửi cho tôi ảnh chụp từ chỗ hai vợ chồng em ấy đang du lịch, mang tới cho cậu xem đây. Coi này, em ấy cười tươi thật, chắc chắn đang rất hạnh phúc. Đen hơn một chút nhưng không gầy đi nhiều lắm, thằng nhóc Mạc Phàm này cũng biết cách chăm sóc người khác đấy.​

…​

Mộc Thu, tôi giờ mới biết loại hoa màu xanh nhỏ xíu lần trước mang tới cho cậu có ý nghĩa sâu sắc lắm, đọc cho cậu nghe. “Một biểu tượng lâu dài về nỗi nhớ”, “tình yêu đích thực và bất diệt”, “kết nối kéo dài qua thời gian”,…​

Haha, một loài hoa ý nghĩa thế, để Diệp mù-lãng-mạn Tu tặng cho Tô mù-lãng-mạn Mộc Thu, cậu nói xem có lãng phí quá không.​

…​

Mộc Thu, hôm nay tôi nghĩ đã thấy cậu, sau đó mới nhận ra là ảo giác. Tiếc thật.​

…​

Mộc Thu, cậu biết không, “A Tu” là cái tên chỉ cậu mới gọi. Hồi đó không cho cậu gọi cậu càng gọi, giờ cậu đi rồi không ai gọi tôi là A Tu nữa. Thật nhớ cách gọi này.​

Mộc Thu, tôi nhớ cậu. Thật sự rất nhớ cậu.​

…​

Tôi yêu cậu, Mộc Thu.​

Nếu tôi nói thế thì cậu có trở về không?​

****​

-7-
Một ngày nọ, hắn đột nhiên thấy mệt mỏi, không muốn lết ra giường bèn chui vào sofa nhỏ, chen chen một hồi thấy hài lòng thì trùm chăn kín đầu đánh một giấc.​

Đang thiu thiu ngủ, hắn nghe thấy một giọng rất đỗi dịu dàng, ở rất gần hắn, nói ra câu nói với âm giọng quen thuộc tưởng đã lãng quên:​

“Tôi về rồi.”​

Hắn lơ mơ đáp lại: “Đã về đấy à, tôi ăn xong rồi, đói thì tự túc úp mì đi.”​

Rồi khựng lại, nhận ra mình vừa đáp theo phản xạ rất nhiều năm trước, cơn buồn ngủ bỗng bay biến sạch.​

“Cậu dậy nấu đi, anh biết cậu biết nấu ăn rồi, mắc gì anh phải chịu khổ đi ăn mì chớ.” Tiếng nói đó lại cất lên, xác nhận rằng âm thanh hắn nghe được vừa nãy không phải ảo giác.​

Hắn vội vã kéo tấm chăn đang trùm ra, chỉ sợ mình kéo quá chậm người kia sẽ biến mất. Khi ánh mắt chạm đến đôi mắt cười cong cong của bóng hình quen thuộc đang ngồi xổm cạnh sofa nhìn mình, hắn sững sờ.​

Đây có phải lại là một ảo giác khác không? Hắn không biết. Người trước mắt chân thật hơn mọi ảo giác hắn từng thấy suốt mấy năm qua, đến mức dường như có thể thật sự sờ thấy được.​

Người nọ chừng như thích thú với biểu cảm kinh ngạc của hắn, đưa tay chạm vào má hắn. Sau đó, anh nói:​

“A Tu, tôi về rồi.”​
.​

.​

.​

–END–​

Tiêu đề "Mộ", vừa là mộ trong "mộ phần", vừa là mộ trong "tư mộ", cũng là mộ trong "ái mộ". "Mộ" phiên pinyin còn đồng âm với "mộc". Về phần là "mộc" nào, tin rằng chúng ta đều hiểu.​
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Truyện hay quá!! Hay quá!! Hay quá quá!!
Tui đã bị ngược đau ngược đớn mỗi lần Diệp Tu nhớ Tô Mộc Thu, cứ mỗi lần Diệp Tu gọi tên Tô đại kể những chuyện vụn vặt thường ngày, rồi sau đó bâng quơ một câu “Tiếc quá, cậu không có ở đây với tôi” là tui trúng đạn ngay tức khắc. Trời biết câu này đọc vào còn đau lòng hơn mấy câu “Tôi buồn quá” các kiểu. Đó là sự tiếc nuối chưa kịp thốt thành lời.
Đây là một truyện ngược rất hay, trước khúc cuối thật sự là tui bị ngược rất thảm, đọc không dời mắt được, muốn lướt qua nhanh cho hết ngược cơ mà không nỡ.... Cũng như cách Diệp Tu không nỡ buông tay vậy, cuối cùng tui cũng giống Tu cắn răng đi tiếp.
Cảm thấy Tán ca quay về như mang về linh hồn nhỏ bé của tui về cùng lúc vậy! Một cảnh này thôi đủ ăn đứt bù trừ được đống ngược trên kia rồi! Chỉ có chân chính từng ăn đắng mới biết chút ngọt này quý giá thế nào! Chủ nhà có nhân tính quá ahuhuhu thiệt cảm động.
 

Mizu

Phó bản trăm người
Bình luận
47
Số lượt thích
262
Fan não tàn của
*chữ ký, dòng thứ 2* :">
#5
Truyện hay quá!! Hay quá!! Hay quá quá!!
Tui đã bị ngược đau ngược đớn mỗi lần Diệp Tu nhớ Tô Mộc Thu, cứ mỗi lần Diệp Tu gọi tên Tô đại kể những chuyện vụn vặt thường ngày, rồi sau đó bâng quơ một câu “Tiếc quá, cậu không có ở đây với tôi” là tui trúng đạn ngay tức khắc. Trời biết câu này đọc vào còn đau lòng hơn mấy câu “Tôi buồn quá” các kiểu. Đó là sự tiếc nuối chưa kịp thốt thành lời.
Đây là một truyện ngược rất hay, trước khúc cuối thật sự là tui bị ngược rất thảm, đọc không dời mắt được, muốn lướt qua nhanh cho hết ngược cơ mà không nỡ.... Cũng như cách Diệp Tu không nỡ buông tay vậy, cuối cùng tui cũng giống Tu cắn răng đi tiếp.
Cảm thấy Tán ca quay về như mang về linh hồn nhỏ bé của tui về cùng lúc vậy! Một cảnh này thôi đủ ăn đứt bù trừ được đống ngược trên kia rồi! Chỉ có chân chính từng ăn đắng mới biết chút ngọt này quý giá thế nào! Chủ nhà có nhân tính quá ahuhuhu thiệt cảm động.
Ahihi cảm ơn comt có tâm của bạn nha <3
Fic này tui viết lâu rồi, có thể xem là fic Tán Tu đầu tiên tui viết hoàn thiện, lúc đó chỉ muốn tìm nơi gửi gắm tình cảm với Tán Tu thành ra không suy nghĩ nhiều, viết theo cảm xúc nên plot không quá liền mạch, cũng có sai sót nữa, được khen hay tui rất vui đó :3 Cảm ơn đã thích fic tui viết nha <3
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
có phải tui nghĩ nhiều hay không, khi câu "A Tu, tôi về rồi!" cũng là khi Diệp Tu buông tay trần thế vậy?
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#7
Hắn vội vã kéo tấm chăn đang trùm ra, chỉ sợ mình kéo quá chậm người kia sẽ biến mất. Khi ánh mắt chạm đến đôi mắt cười cong cong của bóng hình quen thuộc đang ngồi xổm cạnh sofa nhìn mình, hắn sững sờ.​
Đây có phải lại là một ảo giác khác không? Hắn không biết. Người trước mắt chân thật hơn mọi ảo giác hắn từng thấy suốt mấy năm qua, đến mức dường như có thể thật sự sờ thấy được.​
Người nọ chừng như thích thú với biểu cảm kinh ngạc của hắn, đưa tay chạm vào má hắn. Sau đó, anh nói:​
“A Tu, tôi về rồi.”​
Có thể tôi bị ngược quen rồi, cũng nghĩ nhiều như bạn T nào đó, nên tôi cho rằng cảnh này là Tán ca đón A Tu về với thiên đường, là lúc A Tu của anh đã hoàn thành hết mọi tâm nguyện, có thể thanh thản buông tay trần thế.

Gặp lại nhau rồi, tôi dẫn cậu xuống cầu Nại Hà, đeo dây tơ hồng trên tay, chuyển kiếp được nối duyên kiếp này (?).
 

Bình luận bằng Facebook