- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,149
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Lá Mùa Thu
Một truyện viết tặng SN em gái Tán Tu Tán đồng đảng.
Vinh Quang thuộc về ba Bướm, OOC thuộc về người viết.
CP: Tán Tu Tán.
02/10/2017
Diệp Tu cũng thường nhớ về khoảng thời gian đó, lúc Tô Mộc Thu mới mất. Ngoài việc chú ý đến tâm trạng của Tô Mộc Tranh, ngày qua ngày của hắn thật ra không thay đổi nhiều lắm.
Lúc đó hắn vẫn sống cùng Tô Mộc Tranh trong chỗ ở nho nhỏ của cả ba cho đến tận khi Gia Thế xây xong cái ký túc xá tạm. Ngoài việc không gian có vẻ lớn hơn một chút, căn nhà này thật ra không thay đổi nhiều lắm.
Trước khi Tô Mộc Thu đi, bọn hắn mới thắng được một giải đấu Vinh Quang của khu vực. Nghe nói sau khi liên minh chuyên nghiệp thành lập, những giải đấu tự phát đều sẽ được gom về làm một, tiền thưởng nhiều hơn, quy mô lớn hơn. Mà khi một game nào đó phát triển, đồng nghĩa với đời sống của game thủ chơi game đó cũng sẽ khá hơn. Cho dù không có liên minh chuyên nghiệp, những giải đấu khắp nơi cũng diễn ra, cho dù hai người bọn hắn không thể chạy đi đánh tất cả các giải LAN, thì chỉ cần các giải online cũng đủ để sống rất tốt. Đó là chưa kể giá trị của item trong game cũng tăng cao, mà Tô Mộc Thu a, đây lại chẳng phải sở trường của hắn? Thậm chí, Tô Mộc Thu là người chuyên viết bot, để hắn sống thêm vài năm nữa, Vinh Quang cũng có thể bị hắn ăn mòn.
Lại nói, người đầu tiên nhìn trúng Vinh Quang là Tô Mộc Thu, chứ không phải hắn. Diệp Tu đốt một điếu thuốc nghĩ, ngày ấy mình chơi game chỉ vì muốn cầm chuột, muốn chiến thắng, còn Tô Mộc Thu chơi game để kiếm sống, cho nên nói, bao nhiêu mánh khóe để tồn tại trong game của mình có phải là từ ngày về sống chung với anh em nhà nó?
Cho nên hôm nay, ngoài việc nhặt về được một cô gái nhỏ, chơi game phải toan tính hơn, cuộc sống của hắn, thật ra cũng không thay đổi nhiều lắm. Có một phép cộng, sau đó là một phép trừ, còn dư lại Tô Mộc Tranh.
Má nó chứ dek phải, ca một người lúc đó ôm cả 3 acc, cái ô thế éo nào làm tiếp? Còn phải dạy Mộc Tranh chơi nữa?
Bây giờ ô làm xong rồi, Mộc Tranh mạnh rồi, Quân Mạc Tiếu đoạt quán quân rồi. Ngoại trừ không cần tiếp tục kiếm tiền từ trong game mà lại quay về như ngày đầu tiên nhất, dùng lý tưởng thắng thua để cầm chuột, việc chơi game của hắn thật ra không thay đổi nhiều lắm.
Cho nên Diệp Tu không hỏi vì sao, không nói giá như.
Chỉ là, mỗi khi nghĩ về việc này, hắn sẽ đốt điếu thuốc hút, còn hay ngủ gật.
Như lúc này.
Khi tỉnh dậy đã là chạng vạng. Diệp Thu xoa xoa mắt ngồi lên, hai dàn máy vẫn đang treo chạy, tiếng rẹt rẹt quen thuộc rơi vào tai game thủ như hắn cũng khác gì tiếng rao bán với những đứa trẻ lớn lên trong chợ, tuy ồn không chói.
Diệp Tu mơ màng nghĩ, dù nâng cấp máy đến cỡ nào, Tô Mộc Thu cũng sẽ bắt nó chạy thêm công suất, cho nên âm thanh này định là gắn bó cả đời đi. Diệp Tu vác cái mặt sưng phù đi về phía toilet, nghe thấy tiếng Tô Mộc Tranh đứt quãng nói từ bên ngoài.
Đã nói chúng ta không đến thành phố B đánh, họ vì sao vẫn cứ mời? “Diệp Thu” không thể đánh giải LAN ở thành phố B đâu a!
Diệp Tu mở nước rửa mặt, cười cười. Ngoài toilet có tiếng sột soạt, tiếng chân người bước vào phòng, sau đó là tiếng lạch cạch trên bàn phím. Hôm nay Mộc Tranh type nhẹ hơn mọi ngày, hắn nghĩ. Phím cách không giơ ngón cái quá cao, Enter cũng không nặng hẳn so với phím thường, có tiến bộ.
Đấu Thần a, Tô Mộc Tranh là tuyển thủ hạng sao rồi có được không?
Cô ấy đã sớm không còn mắc những lỗi đó nữa, được không?
…
Có cái gì đó sai sai, đúng không?
Tuyển thủ hạng sao Tô Mộc Tranh đang cùng hắn ở trong căn nhà nho nhỏ nhiều năm trước?!
Đến thành phố B đánh giải LAN?! Diệp Thu?!
Diệp Tu soạt một tiếng mở cửa toilet, nắng chiều đã tắt, trong phòng không mở đèn, nhưng ánh sáng hắt ra từ hai màn hình vẫn để hắn nhìn thấy rõ người đang lướt hai tay trên mặt phím. Người kia sắc mặt không tốt, thấy hắn liền hừ hừ nói, tay vẫn không rời phím:
Đã dặn ngủ nửa tiếng dậy cho tụi nhỏ về dọn túi, ngủ luôn? Bao nhiêu đồ rơi ra không ai lụm, trời ơi!!!
Diệp Tu đứng lặng người ở cửa toilet, người kia cũng không chú ý đến hắn nữa, chỉ lo làm việc trên máy. Một hồi lâu sau Diệp Tu mở miệng hỏi, chiều nay chiều nào.
Tô Mộc Thu nhìn góc phải màn hình, nói: 2 tháng 10.
Năm? 2017.
Tô Mộc Thu dọn dẹp xong đống lộn xộn gây ra bởi thằng ngủ quên kia, thở phào vươn vai, phát hiện Diệp Tu vẫn đứng đó. Lúc này hắn mới ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn.
Người kia hỏi: Viết được bot cho Vinh Quang luôn rồi?
Tô Mộc Thu phát giác Diệp Tu có điểm lạ, hắn không hỏi lại, chỉ gật đầu. Rõ ràng đã chạy ổn một tháng nay rồi có được không?
Người kia lại hỏi: Liên minh chuyên nghiệp…?
Đáp hắn là một ánh mắt khó hiểu.
Hắn hít sâu, nói hết câu.
Liên minh chuyên nghiệp… có thành lập chưa?
Là cái gì?
Diệp Tu bật cười.
Ngoài việc liên minh chuyên nghiệp không thành lập, bọn hắn sẽ không trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, phải tiếp tục kiếm sống trong game để nuôi cái thân và nuôi em gái, hoặc đi đánh những giải đấu nhỏ lẻ, gặp người với cái tên Diệp Thu.
Thì thật ra việc xuyên không cũng không thay đổi hiện thực nhiều cho lắm.
Nhưng mà tâm hoan.
FIN
Tác giả: Lá Mùa Thu
Một truyện viết tặng SN em gái Tán Tu Tán đồng đảng.
Vinh Quang thuộc về ba Bướm, OOC thuộc về người viết.
CP: Tán Tu Tán.
02/10/2017
Diệp Tu cũng thường nhớ về khoảng thời gian đó, lúc Tô Mộc Thu mới mất. Ngoài việc chú ý đến tâm trạng của Tô Mộc Tranh, ngày qua ngày của hắn thật ra không thay đổi nhiều lắm.
Lúc đó hắn vẫn sống cùng Tô Mộc Tranh trong chỗ ở nho nhỏ của cả ba cho đến tận khi Gia Thế xây xong cái ký túc xá tạm. Ngoài việc không gian có vẻ lớn hơn một chút, căn nhà này thật ra không thay đổi nhiều lắm.
Trước khi Tô Mộc Thu đi, bọn hắn mới thắng được một giải đấu Vinh Quang của khu vực. Nghe nói sau khi liên minh chuyên nghiệp thành lập, những giải đấu tự phát đều sẽ được gom về làm một, tiền thưởng nhiều hơn, quy mô lớn hơn. Mà khi một game nào đó phát triển, đồng nghĩa với đời sống của game thủ chơi game đó cũng sẽ khá hơn. Cho dù không có liên minh chuyên nghiệp, những giải đấu khắp nơi cũng diễn ra, cho dù hai người bọn hắn không thể chạy đi đánh tất cả các giải LAN, thì chỉ cần các giải online cũng đủ để sống rất tốt. Đó là chưa kể giá trị của item trong game cũng tăng cao, mà Tô Mộc Thu a, đây lại chẳng phải sở trường của hắn? Thậm chí, Tô Mộc Thu là người chuyên viết bot, để hắn sống thêm vài năm nữa, Vinh Quang cũng có thể bị hắn ăn mòn.
Lại nói, người đầu tiên nhìn trúng Vinh Quang là Tô Mộc Thu, chứ không phải hắn. Diệp Tu đốt một điếu thuốc nghĩ, ngày ấy mình chơi game chỉ vì muốn cầm chuột, muốn chiến thắng, còn Tô Mộc Thu chơi game để kiếm sống, cho nên nói, bao nhiêu mánh khóe để tồn tại trong game của mình có phải là từ ngày về sống chung với anh em nhà nó?
Cho nên hôm nay, ngoài việc nhặt về được một cô gái nhỏ, chơi game phải toan tính hơn, cuộc sống của hắn, thật ra cũng không thay đổi nhiều lắm. Có một phép cộng, sau đó là một phép trừ, còn dư lại Tô Mộc Tranh.
Má nó chứ dek phải, ca một người lúc đó ôm cả 3 acc, cái ô thế éo nào làm tiếp? Còn phải dạy Mộc Tranh chơi nữa?
Bây giờ ô làm xong rồi, Mộc Tranh mạnh rồi, Quân Mạc Tiếu đoạt quán quân rồi. Ngoại trừ không cần tiếp tục kiếm tiền từ trong game mà lại quay về như ngày đầu tiên nhất, dùng lý tưởng thắng thua để cầm chuột, việc chơi game của hắn thật ra không thay đổi nhiều lắm.
Cho nên Diệp Tu không hỏi vì sao, không nói giá như.
Chỉ là, mỗi khi nghĩ về việc này, hắn sẽ đốt điếu thuốc hút, còn hay ngủ gật.
Như lúc này.
Khi tỉnh dậy đã là chạng vạng. Diệp Thu xoa xoa mắt ngồi lên, hai dàn máy vẫn đang treo chạy, tiếng rẹt rẹt quen thuộc rơi vào tai game thủ như hắn cũng khác gì tiếng rao bán với những đứa trẻ lớn lên trong chợ, tuy ồn không chói.
Diệp Tu mơ màng nghĩ, dù nâng cấp máy đến cỡ nào, Tô Mộc Thu cũng sẽ bắt nó chạy thêm công suất, cho nên âm thanh này định là gắn bó cả đời đi. Diệp Tu vác cái mặt sưng phù đi về phía toilet, nghe thấy tiếng Tô Mộc Tranh đứt quãng nói từ bên ngoài.
Đã nói chúng ta không đến thành phố B đánh, họ vì sao vẫn cứ mời? “Diệp Thu” không thể đánh giải LAN ở thành phố B đâu a!
Diệp Tu mở nước rửa mặt, cười cười. Ngoài toilet có tiếng sột soạt, tiếng chân người bước vào phòng, sau đó là tiếng lạch cạch trên bàn phím. Hôm nay Mộc Tranh type nhẹ hơn mọi ngày, hắn nghĩ. Phím cách không giơ ngón cái quá cao, Enter cũng không nặng hẳn so với phím thường, có tiến bộ.
Đấu Thần a, Tô Mộc Tranh là tuyển thủ hạng sao rồi có được không?
Cô ấy đã sớm không còn mắc những lỗi đó nữa, được không?
…
Có cái gì đó sai sai, đúng không?
Tuyển thủ hạng sao Tô Mộc Tranh đang cùng hắn ở trong căn nhà nho nhỏ nhiều năm trước?!
Đến thành phố B đánh giải LAN?! Diệp Thu?!
Diệp Tu soạt một tiếng mở cửa toilet, nắng chiều đã tắt, trong phòng không mở đèn, nhưng ánh sáng hắt ra từ hai màn hình vẫn để hắn nhìn thấy rõ người đang lướt hai tay trên mặt phím. Người kia sắc mặt không tốt, thấy hắn liền hừ hừ nói, tay vẫn không rời phím:
Đã dặn ngủ nửa tiếng dậy cho tụi nhỏ về dọn túi, ngủ luôn? Bao nhiêu đồ rơi ra không ai lụm, trời ơi!!!
Diệp Tu đứng lặng người ở cửa toilet, người kia cũng không chú ý đến hắn nữa, chỉ lo làm việc trên máy. Một hồi lâu sau Diệp Tu mở miệng hỏi, chiều nay chiều nào.
Tô Mộc Thu nhìn góc phải màn hình, nói: 2 tháng 10.
Năm? 2017.
Tô Mộc Thu dọn dẹp xong đống lộn xộn gây ra bởi thằng ngủ quên kia, thở phào vươn vai, phát hiện Diệp Tu vẫn đứng đó. Lúc này hắn mới ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn.
Người kia hỏi: Viết được bot cho Vinh Quang luôn rồi?
Tô Mộc Thu phát giác Diệp Tu có điểm lạ, hắn không hỏi lại, chỉ gật đầu. Rõ ràng đã chạy ổn một tháng nay rồi có được không?
Người kia lại hỏi: Liên minh chuyên nghiệp…?
Đáp hắn là một ánh mắt khó hiểu.
Hắn hít sâu, nói hết câu.
Liên minh chuyên nghiệp… có thành lập chưa?
Là cái gì?
Diệp Tu bật cười.
Ngoài việc liên minh chuyên nghiệp không thành lập, bọn hắn sẽ không trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, phải tiếp tục kiếm sống trong game để nuôi cái thân và nuôi em gái, hoặc đi đánh những giải đấu nhỏ lẻ, gặp người với cái tên Diệp Thu.
Thì thật ra việc xuyên không cũng không thay đổi hiện thực nhiều cho lắm.
Nhưng mà tâm hoan.
FIN
Last edited by a moderator: