Hoàn [Su Mu Qiu's Birthday Project] [Hàn Tán] Broken Memories

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
[OneShot] Broken Memories

Pairing: Hàn Tán

Author: baining1621@lofter (fic gốc)

Translator: QT + Google dịch + ilovetranslation@com + youdao@com

Editor Trang Hoàng

Tình trạng: Đã hoàn​

Do mình hoàn toàn không biết tiếng Trung nên chỉ đảm bảo được 70-80% độ chính xác.

Bản dịch cũng chưa được sự đồng ý của tác giả.



Hắn chẳng còn lại gì ngoài những kí ức về người ấy.

Hắn cứ như vậy dùng cả đời này để hoài niệm kẻ đã khuất kia.

Mùa đông, khí lạnh như dao bén, cứ từng đợt từng đợt đâm vào phổi lạnh buốt, áo khoác dày cỡ mấy cũng không chống lại được. Tuyết mới đè lên tuyết cũ, tầng tầng lớp lớp, giống như góc áo bay bay của ai kia. A, lại nhớ đến tên đó rồi, Hàn Văn Thanh thầm nghĩ.

Hắn thở dài một tiếng, đôi giày cao cổ đạp lên nền tuyết trắng, khắp người rã rời. Tên đó mất được bao lâu rồi? Hắn không nhớ nổi. Thời gian trôi nhanh quá, nhanh tới mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.

Lần đầu Hàn Văn Thanh gặp Tô Mộc Thu là vào độ đầu xuân. Chồi non nảy mầm từ tuyết mỏng, nụ hoa mọc lên từ cành khô. Tính từ ngày Vinh Quang mở cửa cũng đã qua mấy tháng. Hàn Văn Thanh vẫn còn nhớ đêm mùa đông ấy. Hôm đó, trời cũng đổ tuyết, hắn mới 16 tuổi đứng xếp hàng mua thẻ tài khoản. Lúc nhận được tấm thẻ từ tay người khác, hắn chẳng hề biết được, tấm thẻ này về sau sẽ trở thành tín ngưỡng đời hắn. Nhưng đó cũng là chuyện của sau này.

Dù là loại game nào lúc mới mở cửa luôn là thời điểm đông người nhất. Lý do thì vô thiên thiểng lủng: Hiếu kỳ có, hứng thú muốn thử có, đang chán game cũ muốn chơi hàng mới cũng có nốt,… Hàn Văn Thanh là loại thứ hai: Từ lúc nhìn thấy tuyên truyền hắn đã có cảm giác muốn thử một lần.

Một lần thử này liền kéo dài ra vô tận.

Trong đấu trường Hàn Văn Thanh không hề có ấn tượng gì với thiện xạ trước mặt, tỷ lệ thắng cũng không quá cao. Nhưng trận đấu vừa mới bắt đầu, Hàn Văn Thanh liền hiểu rõ kỹ thuật của đối phương không hề thua kém hắn.

Một viễn trình một cận chiến.

Nhiều năm về sau người ta chỉ còn truyền miệng về trận chiến Đấu Thần phá vỡ liên hoàn thắng của Quyền Hoàng, mấy ai biết được ngày xưa Quyền Hoàng với Thương Thần chân chính đã sớm đối đầu.

Trận đấu đầu tiên kia không hề có kết cục thắng thua thực sự, bởi máy tính của Tô Mộc Thu giữa chừng xảy ra vấn đề.

“Thu Mộc Tô à. Lần sau đường đường chính chính đánh một trận.”

“Đại Mạc Cô Yên. Thú vị lắm, lần sau tui nhất định sẽ đánh bại ông.”

Hai người theo bản năng nhớ kỹ tên tài khoản đối phương, chờ mong lần quyết đấu tiếp theo.

Về sau thì có thêm bạn tốt lẫn nhau, những lúc rỗi rãi cũng sẽ nói chuyện phiếm chút đỉnh. Cả hai đều chưa trưởng thành, đề tài đương nhiên không ít. Tuy chưa đến mức nói chuyện đông tây nam bắc hay trời cao bể rộng nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.

Dù thế nào vẫn còn là những thiếu niên khinh cuồng.

Hàn Văn Thanh dần dần biết về hoàn cảnh của Tô Mộc Thu, chủ yếu chắp vá từ những manh mối nho nhỏ trong lời nói của người kia.

Hắn biết Tô Mộc Thu có một em gái, biết Tô Mộc Thu chơi game vừa vì yêu thích vừa để kiếm tiền. Hắn cũng biết tên này là một thằng cuồng em gái chân chính. Còn không phải sao, cứ nhắc tới hai từ “em gái” thì đầy một mùi kiêu ngạo, cách màn hình máy tính còn ngửi thấy. Nhưng Hàn Văn Thanh quả thực rất muốn nhìn thấy tên kia mỗi lần làm ra cái bộ dạng như đang bắc loa thông báo cho cả thiên hạ biết em gái mình tốt biết nhường nào. Chắc chắn là mặt mày hớn hở, ánh mắt rạng rỡ. Chỉ nghĩ tới đây khóe miệng hắn cũng khẽ cong lên.

Tô Mộc Thu ngày nào cũng rất bận, từ tiếp nhận đơn hàng tới đi phá bản rồi thì nghiên cứu vũ khí bạc. Nhưng tin nhắn nào của Hàn Văn Thanh cũng sẽ trả lời, dù thời gian giữa hai tin là cả một quãng dài. Hàn Văn Thanh cũng không vội không lo, gửi xong tin nhắn liền đi làm việc của mình, không để ý đối phương khi nào sẽ trả lời. Hắn biết người kia thể nào cũng thấy.

Hai người này ở bên nhau vẫn sẽ tùy ý thoải mái như thế. Giống như ngày xuân tắm mình dưới ánh mặt trời, cả người thư thái, chẳng hề kiêng kị che giấu.

Tô Mộc Thu đôi lúc sẽ rủ Hàn Văn Thanh cùng phá bản, trong đội sẽ có thêm Diệp Thu. Ba tên nhóc đều thích ganh đua, dù chỉ là đánh một phó bản cũng ngấm ngầm so tài với nhau. Chỉ có điều một kích cuối cùng vẫn là Diệp Thu giành được phần hơn. Tuy ngoài miệng không phục, trong lòng cũng chỉ biết than thở, thầm thề nhất định lần sau phải đánh bại hắn.

Tô Mộc Thu kêu Hàn Văn Thanh tới là có tư tâm. Đầu tiên là thêm được một lao động vào công cuộc kiếm vật liệu. Thứ hai chính là có thêm thời gian ở bên nhau. Không thể không nói, Tô Mộc Thu cũng thực là một tên tâm bẩn.

Hàn Văn Thanh luôn cho rằng Tô Mộc Thu chính là một thiên tài, thực tế cũng không sai.

Tinh thông toàn bộ thương hệ, tài năng trong lĩnh vực nghiên cứu vũ khí bạc thì hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với Hàn Văn Thanh. Có điều hắn không phải là loại thấy cách biệt liền lùi về sau, tiếp tục thẳng tiến rút ngắn khoảng cách không hề sợ hãi mới là phong cách của hắn.

Thế nên năm ấy, khi Liên Minh bắt đầu, trong số vỏn vẻn năm người sở hữu vũ khí bạc mới có cái tên Đại Mạc Cô Yên. Nếu Mộc Thu còn tại thì hẳn phải là sáu người. Kỳ thực ngày đó Hàn Văn Thanh có chút ghen tị với Diệp Thu, ghen tị hắn có được vũ khí bạc do chính tay Tô Mộc Thu chế tạo.

Hàn Văn Thanh cúi đầu thở dài, ký ức tràn về cuồn cuộn cuốn trôi thời gian, hắn đã về đến khách sạn tự lúc nào. Ngoài đường rực rỡ ánh đèn nê-ông khiến tầm mắt có chút nhìn không rõ, môi mím lại thành một đường mỏng. Ý nghĩ trong não như lá cuối mùa bị gió cuốn, toán loạn hết cả, những lời muốn nói bỗng chốc đều tan đi như khói. Hàn Văn Thanh bước lên bậc thềm, lúc đến gần cửa khách sạn, hắn quay đầu, ngước nhìn vầng trăng treo trên trời đêm.

Không hiểu vì sao hắn lại nhớ tới gương mặt người kia.

Kỳ thực Hàn Văn Thanh đã từng gặp Tô Mộc Thu.

Mùa thu năm ấy, cha Hàn Văn Thanh có chuyến công tác tới thành phố H, hắn cũng đi theo. Trong phòng khách sạn có bày một cái máy tính, hắn liền lên QQ nhắn tin hỏi Tô Mộc Thu “Cậu đang ở đâu?”. Sau đó thì ngồi chờ tin đến. Hàn Văn Thanh giờ vẫn chưa rõ vì sao khi ấy mình lại phấn khích đến thế, quả tim trong lồng ngực cứ run lên, nghe rõ cả tiếng đập thình thịch thình thịch. Chuyện vốn nghĩ không thể xảy ra nay lại thành hiện thực làm hắn có chút hưng phấn không kìm nổi.

Hàn Văn Thanh chờ không bao lâu thì Tô Mộc Thu nhắn trả lại. Nhưng mấy phút ngắn ngủi kia cũng đủ làm hắn biết thế nào là trăm năm dồn lại một ngày. Nhớ kĩ tên quán net Tô Mộc Thu đưa, Hàn Văn Thanh vội vã cầm ví tiền rời khách sạn đi.

Lúc nhìn thấy người kia, Hàn Văn Thanh lại thật bình tĩnh, thật bình tĩnh nhìn kĩ người trước mặt. Vóc người cao gầy giống trúc mà cũng giống liễu, ánh mắt lại nhu hòa như nước mùa xuân, đào hồng liễu xanh, hạnh hoa mưa bụi cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Tô Mộc Thu mặc sơ mi trắng, quần jeans, hướng hắn mà nói “Mừng khách quý”, trên môi còn vương vương một nụ cười mỉm.

Sau lưng là tà dương nhuộm đỏ chân trời.

Rốt cục là cảnh tôn người hay người tôn cảnh cũng không thể biết được. Nhưng một cảnh này rơi vào mắt Hàn Văn Thanh, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Từng chút từng chút một khắc ghi khung cảnh ấy.

Từng chút từng chút một vì người mà xiêu lòng.

Khi danh sách các tuyển thủ tham dự giải đấu do Liên Minh Vinh Quang lần đầu tổ chức được công bố, Hàn Văn Thanh đã nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên không dưới mười lần nhưng vẫn không thể tìm thấy cái tên “Tô Mộc Thu” hay “Mộc Vũ Tranh Phong”, thậm chí cả “Thu Mộc Tô” cũng chẳng xuất hiện. Chỉ thấy một Diệp Tu cùng Nhất Diệp Chi Thu trong đó.

Không thể nào… Hàn Văn Thanh cau mày, rõ ràng tên kia có nói đã ký hợp đồng với Gia Thế, mùa giải đầu sẽ ra mắt. Thế nào lại không thấy trong danh sách. Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Bao nhiêu câu hỏi xoay mòng mòng trong óc hắn. Hàn Văn Thanh quyết định nhắn tin riêng cho Tô Mộc Thu, không trả lời. Nhắn tin cho Mộc Vũ Tranh Phong, vẫn không trả lời. Nhắn qua QQ, cũng không trả lời nốt. Sau đành đi hỏi Diệp Tu. Cuối cùng cũng gọi là nhận được đáp án. Chỉ là tin tức ấy lại khiến hắn phải sững sờ một lúc lâu, ngón tay không kiềm chế nổi mà run rẩy. Lý trí nói với hắn đây là sự thật nhưng não bộ lại chẳng thể nào tiếp thu nổi. Cái kẻ mỉm cười dịu dàng vô cùng ấy, cái kẻ đôi lúc sẽ tính tính toán toán ấy, cái kẻ thiên tài đến mức làm người khác phải ghen tị ấy, cứ như vậy mà chết sao?!

“Hè năm ấy, tôi yêu một người đã chết.” Hàn Văn Thanh trên giấy viết thư viết xuống một câu như vậy, rồi không biết vì sao nghĩ đến, lại viết thêm một câu nữa. “Sinh tử chẳng thể chuyển, kẻ si ngu chẳng thế thoát.”

Mực nước loang loang trên giấy trắng, dưới ánh đèn lại có chút mơ hồ. Hàn Văn Thanh gấp giấy, để vào phong thư rồi đặt qua một bên. Hắn vốn chẳng định gửi đi, chỉ là muốn viết một chút thôi.

Đây là thói quen lưu lại từ hồi hắn còn học cao trung. Lần đó trường tổ chức một hoạt động nho nhỏ, kêu gọi học sinh viết ra suy nghĩ cảm xúc tâm tình của chính mình, bỏ vào bì thư rồi để nhà trường gom lại.

Hàn Văn Thanh từng kể cho Tô Mộc Thu nghe chuyện này, lúc đó tên ấy còn nói. “Nghe hay ghê.”

Cũng không biết là do đâu, từ lần đấy, mỗi khi có việc gì quan trọng Hàn Văn Thanh sẽ kiếm một tờ giấy viết lên. Về sau không thấy thói quen này có gì bất tiện nên cũng không bỏ đi.

Kỳ thực Hàn Văn Thanh không hề biết rằng, hôm đó sau khi nghe chuyện hắn kể xong, Tô Mộc Thu liền chạy đi mượn em gái mình một chút giấy bút định bụng viết cho Hàn Văn Thanh một phong thư nhưng viết hoài viết lui vẫn không hài lòng, bao nhiêu lần viết là bấy nhiêu tờ giấy bị ném đi. Cuối cùng đành từ bỏ, chỉ là trên mặt bàn vẫn còn một tờ giấy, trên đó ngoài mấy chữ “Hàn Văn Thanh” được viết đi viết lại thì chẳng có gì cả.

Mùa giải thứ ba. Bá Đồ lần đầu đến sân khách Gia Thế, Lý Nghệ Bác đã hỏi Hàn Văn Thanh ở thành phố H có chỗ nào ăn ngon chơi vui.

Hàn Văn Thanh nghĩ một chút rồi nói vài điểm tụ tập cũng như vài quán ăn đặc sản, sau đó nói thêm. “Cũng mấy năm rồi, tôi không chắc mấy quán đó còn mở hay không.”

“Đây là đội trưởng hồi chưa có Liên Minh từng đến?”

“Ừ.”

“Đội trưởng trí nhớ tốt thật.” Lý Nghệ Bác thuận miệng nói.

Hàn Văn Thanh không nói gì, làm sao lại không nhớ rõ, những chỗ đấy đều là tên kia dẫn đi, quán ăn cũng là hắn đề cử.

Căn bản sẽ không quên.

Đầu xuân, Hàn Văn Thanh quen Tô Mộc Thu.

Giữa thu, Hàn Văn Thanh gặp Tô Mộc Thu.

Hạ chí, Hàn Văn Thanh mất Tô Mộc Thu.

Đông lạnh, Hàn Văn Thanh nhớ Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu mất rồi, nhưng hắn vẫn còn đó, trong trí nhớ của Hàn Văn Thanh.

-END-​

P/S: Lúc edit fic này đã có mấy lần viết rồi xóa, viết rồi xóa. Fic viết theo góc nhìn của Hàn đội mà Hàn đội, theo góc nhìn của mình, là một con người thẳng thắn nhiều hơn hoa mĩ. Trong khi lối viết, dịch hay edit của mình đều rất màu mè, thích chêm từ, thêm cách so sánh, vân vân… Thành ra đôi lúc theo hứng cứ viết rồi sửa, viết rồi sửa, tô loạn các màu rồi mới nhớ ra đây là Hàn đội, vậy nên lại xóa đi một lần nữa, cứ giấy trắng mực đen là tốt nhất. Tuy vậy, vẫn không tránh khỏi vài đoạn hoa lá, âu cũng là thói quen rồi.
 
Last edited:

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
Lại nói, fic này có chút cổ cổ. Mực đen giấy trắng, đào hồng liễu xanh, hạnh hoa mưa bụi,… Fic như này, viết theo kiểu cổ trang, chắc sẽ đẹp không kém. Quân tử hạnh ngộ, đấu một trận, thành tri âm tri kỷ, rồi mất nhau. Thứ còn lại là trúc xanh cùng một bức thư pháp. Quả thực rất đẹp.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Diệp Tu người ta đi riêng tình tứ, anh chen vào làm bóng đèn làm quái gì???
Cảnh tượng gặp nhau quá đẹp rồi! Cứ như ngàn năm trước quân vương sơ kiến bóng mỹ nhân dưới ánh tà dương đỏ rực. Từ đó, khuynh quốc khuynh thành, cả đời không quên.
Hàn đội đừng lo anh không cô đơn, hè năm đó em cũng yêu một người đã chết, có nhảy hố chúng ta cùng nhảy!
Lần thứ một ngàn hỏi tác giả, why Tán ca lại lĩnh cơm hộp sớm vậy TT
 

Bình luận bằng Facebook