Tên truyện: Ta là cụ cố nhà ngươi!
Tác giả: Kychiro (Ky_Hanon)
Thể loại: Đồng nhân, huyền huyễn, fic ngắn...
Tình trạng: Đang tiếp diễn
Pairing: Song Qủy
Lưu ý:
- Nhân vật không thuộc về tui, họ thuộc về Hồ Điệp baba
- Đăng ở đây trước, đăng ở trên Wattpad sau.
Lời tựa đề:
- Chúc mừng sinh nhật Ngô Vũ Sách, một trong hai nhân yêu duy nhất của Liên Minh, dù là có hơi trễ một chút
- Như mọi Fan trên thế giới này, chúc anh luôn hạnh phúc bên người mình thương.
- Có lẽ hơi một chút OOC, nhưng mọi người đã sẵn sàng chưa?
Tóm tắt:
Ngô Vũ Sách, phó đội trưởng Hư Không, một trong hai nhân yêu duy nhất của Liên Minh, chưa một mảnh tình vắt vai, đang có tình cảm khó nói với đội trưởng nhà mình. Nguyện vọng duy nhất bây giờ là cống hiến hết mình cho Hư Không và Liên Minh Vinh Quang.
Mẹ đội phó, ngươi luôn mong có cháu bế nhưng thấy con trai vẫn chậm chạp, chưa có đối tượng gì nên đã hành động nhanh, hẹn sẵn đối tượng gặp mặt.
[ Con xem, người ta nhiệt tình như vậy, phải tiếp đón thật chu đáo vào. Mẹ cúp máy đây.]
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Ngô Vũ Sách phải đi gặp mặt người mà mẹ mình cho là hiền thê lương mẫu.
-- Lúc gặp mặt:
" Ta là cụ cố của con!" Hồng Thiên Liên mỉm cười giới thiệu
" Hả."
-- Lúc đi chơi:
Ngô Vũ Sách quan ngại, mình có nên đi làm giấy đăng ký phá sản luôn không nhỉ.
-- Lúc đánh ghen (?)
Choang, hai thanh kiếm va chạm vào nhau
" Ê, Lý Hiên! Tỉnh lại mau!"
' Lý Hiên' cười khinh, vung kiếm, một vòng pháp xuất hiện dưới chân Ngô Vũ Sách.
Mắt Ngô Vũ Sách bỗng tối sầm lại, cả người thoát lực đổ xuống. Cánh tay của Lý Hiên đúng lúc đưa ra, vòng lấy hông cậu.
" Để cân bằng, chúng ta nên giải quyết một mệnh âm chứ nhỉ." Hắn cười ta, hơi thở phà vào lỗ tai, đè cả hai người xuống sàn.
....
" Cút!" Ngô Vũ Sách một cước đạp mạnh, Lý Hiên bay thẳng vào mặt tường.
-------------------------------------------
Chương 1:
0.
Song tinh.
Một tinh thuần âm, một tinh thuần dương
Song tinh hội tụ, là phúc hay họa, không ai lường trước được.
Họ sẽ cùng nhau nắm tay đi tới hạnh phúc, hay sẽ loại trừ, tiêu diệt lẫn nhau?
1.
Căn phòng u tối, những ngọn nến trở thành vật sáng duy nhất của căn phòng.
Một người đàn ông khoác trường bào được thêu hình cây cối cầu kì màu xanh trên nền trắng đang dơ tay bấm ngón, tính quẻ. Dưới chân là một pháp trận với hình thù phức tạp, bí ẩn.
Khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc cắt tém gọn gàng, đôi mắt nhíu lại, tay phải cầm chặt một thanh gỗ. Một giọt mồ hôi rịn trên chán.
Cạch
Thanh gỗ trong tay người đàn ông đó, gẫy.
“ ...Đây là điểm họa.” Người đàn ông nhíu mày.
Đột nhiên, một cơn gió xuất hiện thổi tắt tất cả các ngọn nến. Trận pháp dưới chân người đàn ông bỗng sáng lên.
“ Đây...Đây là!” Người nọ ngạc nhiên
Từ trong ánh sáng đó, một bóng người xuất hiện. Đó là một thiếu nữ có thân hình mảnh mai, khoác một bộ chiến bào vải màu tím, làm nổi bật làn da trắng mịn. Mái tóc màu bạc, đôi mắt nhắm lại, giữa trán xăm một ấn ký, tôn lên khuôn mặt thanh tú của người nọ. Trên đầu đội mặt nạ quỷ, bên hông dắt một thanh kiếm.
Một thiếu nữ đang ngủ say
“ ...Hồn?”
Người thiếu nữ đang nhắm mắt kia bừng tỉnh
Cửa sổ phòng đột ngột bật ra, ánh nắng chiếu vào, người thiếu nữ biến mất.
“ Biến mất rồi?”
2.
Ngô Vũ Sách, đội phó chiến đội Hư Không, một trong hai người của cặp đôi hợp tác Song Qủy chuyên dùng Qủy Kiếm Sĩ gần đây rất phiền não.
Nguyên nhân của cơn phiền não này bắt nguồn từ cuộc điện thoại sáng nay của mẹ anh.
[ Con trai, mẹ không cầu mong con làm nên nghiệp lớn, chỉ cầu mong con bình an.]
“ Dạ?”
[ Con xem, con của anh trai họ của ông nội bố vợ con đã kết hôn rồi. Mẹ mong mỏi con mau về nhà kết hôn đi, rồi sau đó quay lại Liên minh chuyên nghiệp cũng không muộn.]
“ Mẹ, con đã nói rồi, con vẫn còn trẻ, chưa muốn lập gia đình vội.”
[ Mẹ biết con sẽ nói vậy, nên mẹ đã sắp xếp cho con gặp mặt rồi.]
“ Mẹ đã hẹn người ta rồi?! Sao mẹ có thể…”
[ Hừm, biết thế nào là con sẽ tức giận nên mẹ mới không nói. Dù sao cô nương nhà người ta cũng đã đồng ý gặp mặt, con cũng nên sửa soạn đồ đi hẹn với người ta đi.]
“ Cái này… tuần này bọn con sắp phải thi đấu, không có thời gian rảnh được.”
[ Con đừng lừa mẹ làm gì, mẹ hỏi đội viên chiến đội nhà con rồi. Cậu ta bảo tuần này là tuần nghỉ xả hơi của Liên Minh, ai cũng lên kế hoạch đi chơi rồi, mỗi mình con ở lại chiến đội tiếp tục huấn luyện.]
[ Đó là một cô nương thanh tú, xinh đẹp, sẽ rất phù hợp với con.]
[ Cô nương đó đã đồng ý tự bay đến thành phố X để gặp mặt trực tiếp con.]
[ Con xem, người ta nhiệt tình như vậy, phải tiếp đón thật chu đáo vào. Mẹ cúp máy đây.]
“ Ơ, khoan…” Ngô Vũ Sách nôn nóng, anh phải làm gì đây. Rõ ràng là đã họp bàn về việc này rồi. Ít nhất cũng phải chờ khi anh giải nghệ thì mới tính chứ.
Mệt ghê.
3.
“ Mặc đẹp ghê, đi đâu vậy?” Đội trưởng Hư Không, Lý Hiên đầy cửa vào thì thấy đội phó nhà anh tóc tai chỉnh chủ, mặc bộ vest phẳng phiu.
Hôm nay, Ngô Vũ Sách chải đầu gọn gàng, vest kẻ sọc làm thân hình mảnh khảnh của anh càng rõ ràng hơn.
Rất đẹp.
Lý Hiên thầm nghĩ, tay phụ giúp Ngô Vũ Sách chỉnh lại cổ áo.
“ Đi gặp vị hôn phu.”
“ Hả” cánh tay hơi chững lại. “ Bác gái thúc dục à?” tiếp tục làm như không có chuyện gì.
“ Ừ, lần này có vẻ rất phiền phức. Nhân gia còn trực tiếp đặt vé máy bay đến đây.”
“ Thế thì vất vả rồi.” bàn tay của Lý Hiên từ cần cổ mỏng manh khẽ trượt xuống sống lưng thẳng tắp của Ngô Vũ Sách.
Ừm, chỗ này vẫn còn nhàu. Anh vuốt nhẹ, thân hình của Ngô Vũ Sách khẽ rung
“ Hừ, chẳng sao cả, dứt điểm với người ta lần nữa là được.” Tay Ngô Vũ Sách đập một cái trên cánh tay đang vuốt loạn bên hông.
Lý Hiên cười, dịch gần lại, vòng tay ôm lấy sau lưng của Ngô Vũ Sách, đầu đặt trên vai, miệng kề sát vành tai của cậu.
“ Cố lên.” hơi thở phả ra thẳng tắp tới màng nhĩ của Ngô Vũ Sách, khiến vành tai của cậu đỏ dần lên.
“ Tất nhiên.” bàn tay của hai người lồng chặt vào nhau.
4.
“ Đội trưởng, đội phó hôm nay đi gặp mặt rồi ạ?” Một thành viên hỏi.
Lý Hiên nhướng mày, quay ra hỏi Lý Tấn “ Chú nói cho cậu ta hả?”
Lý Tấn vội xua tay lắc đầu, liên tục phủ nhận việc mình đã làm.
Lý Hiên im lỉm không nói gì, chăm chú nhìn Lý Tấn khiến cậu úa mồ hôi lạnh ra liên tục.
“ Đội trưởng, em hứa là sẽ không đem đi nói với người nào đâu.” Lý Tấn giơ tay xin thề, làm hành động khóa miệng lại.
“ Cậu liệu hồn cho tôi.” Gật gật.
“ Những người còn lại rảnh quá phải không? Đi thêm huấn cho tôi!”
Nhóm tuyển thủ còn lại kêu oán trời đất, rõ ràng là ngày nghỉ sao lại đi huấn luyện làm gì.
Kêu thì kêu, mông thì vẫn phải lê, quyền uy của đội trưởng là không thể phản kháng được. Nhất là khi anh ấy đang cáu.
5.
Lý Tấn có chuyện hay mà không được đem kể thì uổng phí lắm
Nhất là điều càng cấm, thì càng muốn nói.
“ Đội trưởng, em không hề thất hứa với anh.”
Anh chỉ cấm nói, chứ không cấm chat, em không hề thất hứa.
Loa phát thanh thông tấn xã Lý Tấn của chiến Đội Hư Không ngày hôm nay vẫn tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ.
6.
Quét một vòng Liên Minh, cậu chỉ có thể tìm được hai người có thể sẵn sàng bát quái với cậu.
Một, Hoàng Thiếu Thiên, vị Kiếm Thánh lắm mồm.
Hai, Phương Duệ, Khí công sư theo tà.
Có điều….
“ Hai người này hôm nay rủ nhau đi nghỉ đấy à…?” Avatar một màu xám xịt. Cậu lăn con trỏ chuột nhìn danh sách bạn bè của mình.
“ Ý, cô em này cũng được này.”
Lý Tấn di con trỏ vào Avatar in hình pháp sư nguyên tố.
[ Em gái Đới Nghiên Kỳ à….]
7.
Một tiệm cafe cổ điển, một chàng trai đẹp tựa ánh trăng cao ngồi trầm ngâm. Chàng trai đó ngồi đọc sách, chân vắt chéo, ngón tay thon dài khẽ lật từng trang sách.
Tiệm Cafe mà Ngô Vũ Sách chọn hôm nay nằm ở góc khuất của quảng trường thành phố X. Nói hẻo lánh thì không hẳn, ngồi đây thì vẫn có thể nhìn bao quát được toàn thành phố. Có điều khu vực này không có nhiều thứ hấp dẫn nên chỉ có một bộ phận nhỏ người dân đi qua nơi này.
Mình có chọn nơi quá khó tìm không nhỉ?
Anh tự hỏi vì sắp đến giờ hẹn rồi mà không thấy người kia đâu.
Ring ring
Cửa chuông vang lên, một người phụ nữ tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh đậm tiến vào, tô son đỏ, mặc chiếc đầm trắng ánh tím tiến vào.
Là cô gái này?
“ Anh là Ngô Vũ Sách?” Cô gái đó đi đến trước mặt cậu.
Nhìn lại gần, anh mới thấy rõ ràng hơn đôi mắt của cô gái này, màu tím, một màu sắc huyền bí. Anh cảm tưởng như có thể nhìn thấy được mình trong đôi mắt của đối phương.
Thấy Ngô Vũ Sách để ý tới đôi mắt của mình, cô khẽ mỉm cười gật đầu.
" Khụ." Không nên nhìn chằm chằm vào người ta quá lâu. " Xin chào, tôi là Ngô Vũ Sách." Anh mỉm cười, đối phương cũng gật đầu chào, tay khuấy ly nước đặt trên bàn, giới thiệu bản thân.
“ Tôi là Hồng Thiên Liên.”
Bỗng dưng anh cảm thấy lạnh toát người, sao cái tên này nghe quen quen thế nghỉ.
“ Cụ cố của cậu.”
8.
Hình như ban nãy vừa có gió lớn, cậu tự dưng không nghe thấy được gì cả.
“ Xin lỗi...cô nói gì cơ?”
“ Hồng Thiên Liên, cụ cố của cậu.”
‘ Rầm’ một tiếng, Ngô Vũ Sách tức giận.
“ Mong cô đừng đùa, cụ của tôi đã mất cách đây rất lâu.”
Cô gái đó, Hồng Thiên Liên nhướng mày
“ Cậu không thấy tôi rất giống cậu sao?”
“ Ngày nay, với công nghệ phẫu thuật khuôn mặt, nhìn cô giống tôi cũng không có gì lạ lẫm.”
Ngô Vũ Sách toát ra một câu chắc nịch như vậy, bởi đã từng có trường hợp một fan hâm mộ quá khích vì muốn giống thần tượng nên đã đi phẫu thuật lại toàn bộ khuôn mặt của mình.
“ Đây không phải là phẫu thuật. Là tự nhiên.” cô gái đó khẽ vuốt tóc mai của mình, mắt khẽ liếc Ngô Vũ Sách.
“ Với cả, làm sao tôi có thể biết được tên cụ cố của cậu chứ.”
Nghe người trước mắt nói như vậy, Ngô Vũ Sách cũng chẳng phản bác được điều gì.
Qủa thật, không ai lại rảnh đến nỗi đi tra ngược lại tên cụ cố mấy đời nhà anh cả. Hơn nữa, họ ‘ Hồng’ là họ bên ngoại của anh, người thường thì sẽ đi tra họ bên nội của anh, không phải ngoại.
“ Chúng ta đi chỗ khác.” Cậu đứng dậy.
“ Từ từ đã nào cháu trai~” Hồng Thiên Liên nhấn Ngô Vũ Sách ngồi xuống ghế trở lại, mặt cười gian nói
“ Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
Từ trong túi áo, Hồng Thiên Liên lấy một lá bùa ra, một luồng sáng màu tím phát ra, bao trùm lấy cả hai người.
“ Ta sẽ nói cho con biết tại sao ta lại ở đây.”
9.
Đới Nghiên Kỳ: Vậy là hôm nay áp suất của đội trưởng anh thấp lắm hả?
Lý Tấn: Đúng vậy, cứ nhắc đến đội phó là áp suất từ anh ấy lại càng khiếp hơn. Cảm tưởng như cả thế giới bị đóng băng luôn.
Đới Nghiên Kỳ: đeo kính.img Vậy là anh không biết gì rồi, đây rõ ràng là hint tung tóe bắn ra mà.
Lý Tấn: Mời cô em chỉ điểm.
Đới Nghiên Kỳ: Này nhá, anh thử nhớ lại xem, bình thường đội trưởng và đội phó nhà anh có hành động gì không?
Lý Tấn: Ví dụ như?
Đới Nghiên Kỳ: Ôm chặt và lâu hơn bình thường.
Lý Tấn: Có, nhưng đấy chẳng phải là bình thường sao? Anh với đội phó cũng thường như vậy.
Đới Nghiên Kỳ: Thế phản ứng của đội trưởng anh như thế nào?
Lý Tấn nhớ lại thời điểm chiến thắng hiểm mùa 8, cậu đã chạy đến ôm chặt đồng đội mình. Khi ấy, không hiểu sao, lúc chạy đến chúc mừng với Ngô phó thì bỗng dưng cảm thấy lành lạnh.
Cứ tưởng là do điều hòa nhà thi đấu gặp vấn đề, giờ nghe cô em này nói thì thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ rồi.
Lý Tấn: Trời trở lạnh.
Đới Nghiên Kỳ: Rõ ràng mà đúng hông?
Lý Tấn: *Like*
Lý Tấn: Hôm nay cũng vậy, Ngô phó đi xem mắt.
Đới Nghiên Kỳ: *Shock emoji* Không thể nào! Cp Song Qủy của em sắp bị tan vỡ rồi sao!!!
Lý Tấn: Song Qủy? Giờ cuối cùng cũng hiểu sao fan đặt biệt danh thế rồi.
Đới Nghiên Kỳ: Trọng điểm không phải cái này * Đập bàn.img* anh mau nói rõ cho tui đi!
Lý Tấn: Là thế này….
10.
Trung Hoa đại lục xưa kia có rất nhiều nhà tu hành và trường phái, nổi bất nhất phải kể đến là Võ sư, Kiếm sư, Pháp sư và Y sư.
Một trường phái được phân ra rất nhiều nhánh nghề khác nhau.
Tuy nhiên, ngành nghề của chúng ta lại không hề nằm trong số đó.
Cầm trong tay thái đao ấn quỷ.
Dùng quỷ chém quỷ
Dùng trận ấn trận
Chúng ta là quỷ kiếm sĩ.
“ Nghe hiểu không?” Hồng Thiên Liên cười tươi hỏi, trên tay tuôn ra dòng khí vẽ hình minh họa.
Ngô Vũ Sách mắt tròn mắt dẹt, bình tĩnh nhâm nhi ngụm trà, nhưng bàn tay run rẩy đã hoàn toàn bán đứng tâm trạng của anh.
Rõ ràng là anh vừa nghe lại tiểu sử hình thành của Lục Địa Vinh Quang được giới thiệu đầu đề trong mỗi lần đăng nhập Vinh Quang.
Cái gì Võ sư, Pháp sư, Y sư hay Kiếm sư, trong lời giới thiệu của bà cô này rõ ràng thiếu hai hệ nữa là Xạ Thủ và Ám Dạ.
Lẽ nào đây là vừa trốn trại?
Chát
“ Vô lễ! Ta không có giới thiệu lại cái đầu đề nhảm nhí của cái game đó. Thời của ta còn chưa có súng đạn, sao lại có Xạ Thủ được. Còn ngành nghề Ám Dạ của chúng ta lại là kẻ thù chung của toàn nhân loại, cần bị dấu kĩ là tất nhiên.” Hồng Thiên Liên nói như thể hiểu được ý nghĩ của Ngô Vũ Sách.
Kẻ thù chung của toàn nhân loại đó.
Ngô Vũ Sách hắc tuyến, chúng ta nên tự hào vì điều này sao.
11.
“ Nhưng con vẫn chưa biết lí do vì sao cụ lại xuất hiện ở đây.”
( Ngô Vũ Sách đã hoàn toàn tin tưởng người trước mắt mình là cụ cố mấy đời của mình. Nhất là sau khi anh tận mắt chứng kiến cụ dùng bùa cách âm, bùa tĩnh lặng, bùa xua đuổi và bùa trừng phạt cho cái tên biến thái ngoài đường.
Đồng thời, anh cũng tỏ vẻ, cụ có chắc mình không phải là Thầy trừ tà chứ.)
“ Đương nhiên là diệt họa ngàn năm của gia tộc ta rồi.”
Vâng?
“ Họa ngàn năm...ý cụ có phải là con quỷ mà gia tộc đã phong ấn trong thái đao để ở nhà không?” Ngô Vũ Sách liền nhớ lại thanh đao cổ được trưng bày bên nhà họ ngoại anh.
“ Nhóc đừng có hiểu lầm, con quỷ đó đã kí kết khế ước với gia tộc ta. Nói dễ nghe là thú triệu hồi, nói khó nghe thì là pet của gia tộc.”
P-Pet?
“ Cụ lên dương gian được bao lâu rồi?” Ngô Vũ Sách thắc mắc, rõ ràng là cách dùng từ của cụ rất trẻ trung và mới mẻ.
“ À, cái này…” Hồng Thiên Liên ngập ngừng, sao cô có thể kể cho nó về đoạn thời gian đen tối khi cô vừa mới đến chứ.
( Ôi, bọn trẻ bây giờ, chẳng biết kính trọng thiếu nữ gì cả. Suốt ngày đi trêu gẹo người ta. Còn phí đồ ăn thế chứ.)
“ Nói chung là ta đã được một người tốt bụng giúp đỡ.”
Nhắc tới đây, Hồng Thiên Liên mới nhớ lại, cái người giúp đỡ mình trong có vẻ quen quen.
“ Còn một điều nữa con thắc mắc nãy giờ.” Ngô Vũ Sách hoài nghi “ Tại sao vị hôn phu của con lại là cụ? Nếu vậy vị hôn phu thật sự của con đâu rồi?”
Hồng Thiên Liên chột dạ, “ Ta đã thôi miên mẹ con. Tinh thần lực của mẹ con khá yếu, dễ bị mắc lừa.”
Chứ không phải của cụ quá bá sao.
“ Trở lại vấn đề chính, ta trở lại dương gian vì một phần là do có người triệu hồi, một phần là hiện tượng song tinh lại lần nữa tái diễn.”
Nói tới triệu hồi, nếu không phải cô đồng ý, thì đừng mong cô xuất hiện.
“ Song tinh? Có phải là hiện tượng khi người sinh ra vào đúng thời điểm thuần dương gặp đúng người sinh ra thuần âm không?”
“ Chính xác, xem ra con cũng có tìm hiểu điều này." Cô gật gù tự hào, may quá hậu nhân vẫn phổ cập cái này cho hậu bối. " Ngô Vũ Sách, con sinh ra đã là thể thuần âm.”
Ngô Vũ Sách nhíu mày, anh thực sự không ưa thích mấy cái thiên mệnh này chút nào.
“ Nhưng nếu con không phải là thuần âm hay thuần dương, thì cụ có xuất hiện không ạ.”
“ Ta vẫn sẽ, dù không phải là con đi chăng nữa. Trách nhiệm của gia tộc ta là bảo vệ người thuần âm.”
“ Thế người còn lại thì sao ạ?” Ngô Vũ Sách hỏi
“ Người đó có gia tộc khác bảo vệ.”
Bảo vệ trước cái gì?
Ác linh.
12.
Ác linh khác với quỷ.
Qủy là một giống loài, còn ác linh, thì lại là linh hồn đã chết trở nên đen tối.
Khi một ác linh bám vào một người, nó sẽ làm tăng cảm xúc tiêu cực của người nọ. May mắn là cơ thể suy nhược, còn tệ nhất, là chết.
Không chỉ chết một mình, còn kéo theo cái chết của những người xung quanh.
Bình thường thì ác linh chỉ ngụ trú ở một nơi, rất ít đi lung tung. Nhưng khi song tinh xuất hiện, chúng sẽ bám theo hai người nọ.
Nếu như họ không khống chế được cảm xúc của mình, thần khí sẽ đen lại, áp lực như băng tỏa ra bốn phía, gây hại cho những người xung quanh.
“ Vậy trên người con hiện giờ-” Ngô Vũ Sách giật mình
“ Đừng lo, người mang dòng máu họ Hồng không yếu đến vậy. Cảm xúc của con rất ổn định, vững vàng, không dễ bị giao động.”
Ngô Vũ Sách thở phào khi nghe những lời này.
“ Nhất là tinh thần hi sinh vì đồng đội của con.”
“ Dạ.” Đồng tử Ngô Vũ Sách mở lớn
“ Con đã lựa chọn con đường khác so với khả năng chân chính của mình, vì người kia, đúng không?” Hồng Thiên Liên cười ranh mãnh “ Ta có xem tất cả trận đấu của con với anh ta. Đẹp đấy.”
“ Khụ.” Tự dưng được cụ cố mấy đời của mình khen như vậy, Ngô Vũ Sách có chút xấu hổ.
“ Con cảm ơn cụ.”
“ Đừng gọi ta là cụ!” Hồng Thiên Liên vỗ đầu một cái.
“ …”
13.
“ Con mời cụ đi ăn trưa.” Ngô Vũ Sách chán nản, đánh lạc hướng sang chuyện khác.
Nghe tới đồ ăn, mắt Hồng Thiên Liên sáng rực.
“ Nhanh lên, ta đói chết rồi!” Ngô Vũ Sách còn chưa kịp trả tiền bánh, thì người đã mất dạng.
Thật đấy à, lắc đầu chán nản, thanh toán xong liền chạy vội ra cửa.
" Người đâu rồi...." Nhìn xung quanh, Ngô Vũ Sách mãi mới tìm được cái đầu trắng giữa biển người. Anh chạy lại gần, thấy đó là một cửa hàng đồ nướng. Chủ cửa hàng đang dùng quạt để làm lửa cháy lên, nướng những xiên thịt thơm ngon đặt trên khay. Những miếng thịt đỏ hồng được quét bởi một lớp dầu ăn, khi chín, thịt sẽ chuyển vàng, mỡ sẽ chảy xuống, rất tạo kích thích cho những cái bụng đói.
Hồng Thiên Liên thấy cháu mình đến rồi liền tay xách nách mang túi đồ ăn lại gần.
“ Thánh toán dùm ta!” Hồng Thiên Liên mặt hứng hở, chạy sang hàng khác.
Ngô Vũ Sách lại móc hầu bao ra lần nữa. Ông chủ liền chỉ chỉ sang gian các hàng khác kế bên. Anh quay đầu, thấy những người chủ gian bên cạnh mỉm cười, vẫy vẫy tay, tạo dấu hiệu thanh toán.
Ngô Vũ Sách: ...
“ Ta muốn cái này, nhóc mau lại đây.”
“ Cái này.”
“ Cái này, và cái này.”
Nhìn đống đồ trên tay cụ cố của mình, Ngô Vũ Sách không nhịn được buộc miệng
“ Cụ là heo à!”
“ Vô lễ! Ta là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp hẳn hoi đấy nhá!”
Nói xong, mắt Hồng Thiên Liên liền sáng như sao. Ngô Vũ Sách bỗng cảm thấy không ổn, chậm rãi quay đầu lại…
=.=
Chợ ăn nhanh, nơi hiện diện của những món ăn siêu cấp phong phú và thơm ngon.
Giờ này mà cũng mở hả, Ngô Vũ Sách lặng thương cho hầu bao của mình. Bình thường cũng chẳng tiêu xài gì mấy đâu, mua mấy món ăn cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở cùng cái bụng không đáy của cụ, anh tự hỏi, giờ dăng ký làm giấy báo phá sản có kịp không nhỉ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ra hiệu cho Hồng Thiên Liên chờ một lúc, bật máy.
“ Ngô Vũ Sách xin nghe.”
“ Cứu em với!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đầu bên kia.
“ Hả?”
Tác giả: Kychiro (Ky_Hanon)
Thể loại: Đồng nhân, huyền huyễn, fic ngắn...
Tình trạng: Đang tiếp diễn
Pairing: Song Qủy
Lưu ý:
- Nhân vật không thuộc về tui, họ thuộc về Hồ Điệp baba
- Đăng ở đây trước, đăng ở trên Wattpad sau.
Lời tựa đề:
- Chúc mừng sinh nhật Ngô Vũ Sách, một trong hai nhân yêu duy nhất của Liên Minh, dù là có hơi trễ một chút
- Như mọi Fan trên thế giới này, chúc anh luôn hạnh phúc bên người mình thương.
- Có lẽ hơi một chút OOC, nhưng mọi người đã sẵn sàng chưa?
Tóm tắt:
Ngô Vũ Sách, phó đội trưởng Hư Không, một trong hai nhân yêu duy nhất của Liên Minh, chưa một mảnh tình vắt vai, đang có tình cảm khó nói với đội trưởng nhà mình. Nguyện vọng duy nhất bây giờ là cống hiến hết mình cho Hư Không và Liên Minh Vinh Quang.
Mẹ đội phó, ngươi luôn mong có cháu bế nhưng thấy con trai vẫn chậm chạp, chưa có đối tượng gì nên đã hành động nhanh, hẹn sẵn đối tượng gặp mặt.
[ Con xem, người ta nhiệt tình như vậy, phải tiếp đón thật chu đáo vào. Mẹ cúp máy đây.]
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Ngô Vũ Sách phải đi gặp mặt người mà mẹ mình cho là hiền thê lương mẫu.
-- Lúc gặp mặt:
" Ta là cụ cố của con!" Hồng Thiên Liên mỉm cười giới thiệu
" Hả."
-- Lúc đi chơi:
Ngô Vũ Sách quan ngại, mình có nên đi làm giấy đăng ký phá sản luôn không nhỉ.
-- Lúc đánh ghen (?)
Choang, hai thanh kiếm va chạm vào nhau
" Ê, Lý Hiên! Tỉnh lại mau!"
' Lý Hiên' cười khinh, vung kiếm, một vòng pháp xuất hiện dưới chân Ngô Vũ Sách.
Mắt Ngô Vũ Sách bỗng tối sầm lại, cả người thoát lực đổ xuống. Cánh tay của Lý Hiên đúng lúc đưa ra, vòng lấy hông cậu.
" Để cân bằng, chúng ta nên giải quyết một mệnh âm chứ nhỉ." Hắn cười ta, hơi thở phà vào lỗ tai, đè cả hai người xuống sàn.
....
" Cút!" Ngô Vũ Sách một cước đạp mạnh, Lý Hiên bay thẳng vào mặt tường.
-------------------------------------------
Chương 1:
0.
Song tinh.
Một tinh thuần âm, một tinh thuần dương
Song tinh hội tụ, là phúc hay họa, không ai lường trước được.
Họ sẽ cùng nhau nắm tay đi tới hạnh phúc, hay sẽ loại trừ, tiêu diệt lẫn nhau?
1.
Căn phòng u tối, những ngọn nến trở thành vật sáng duy nhất của căn phòng.
Một người đàn ông khoác trường bào được thêu hình cây cối cầu kì màu xanh trên nền trắng đang dơ tay bấm ngón, tính quẻ. Dưới chân là một pháp trận với hình thù phức tạp, bí ẩn.
Khuôn mặt nghiêm nghị, mái tóc cắt tém gọn gàng, đôi mắt nhíu lại, tay phải cầm chặt một thanh gỗ. Một giọt mồ hôi rịn trên chán.
Cạch
Thanh gỗ trong tay người đàn ông đó, gẫy.
“ ...Đây là điểm họa.” Người đàn ông nhíu mày.
Đột nhiên, một cơn gió xuất hiện thổi tắt tất cả các ngọn nến. Trận pháp dưới chân người đàn ông bỗng sáng lên.
“ Đây...Đây là!” Người nọ ngạc nhiên
Từ trong ánh sáng đó, một bóng người xuất hiện. Đó là một thiếu nữ có thân hình mảnh mai, khoác một bộ chiến bào vải màu tím, làm nổi bật làn da trắng mịn. Mái tóc màu bạc, đôi mắt nhắm lại, giữa trán xăm một ấn ký, tôn lên khuôn mặt thanh tú của người nọ. Trên đầu đội mặt nạ quỷ, bên hông dắt một thanh kiếm.
Một thiếu nữ đang ngủ say
“ ...Hồn?”
Người thiếu nữ đang nhắm mắt kia bừng tỉnh
Cửa sổ phòng đột ngột bật ra, ánh nắng chiếu vào, người thiếu nữ biến mất.
“ Biến mất rồi?”
2.
Ngô Vũ Sách, đội phó chiến đội Hư Không, một trong hai người của cặp đôi hợp tác Song Qủy chuyên dùng Qủy Kiếm Sĩ gần đây rất phiền não.
Nguyên nhân của cơn phiền não này bắt nguồn từ cuộc điện thoại sáng nay của mẹ anh.
[ Con trai, mẹ không cầu mong con làm nên nghiệp lớn, chỉ cầu mong con bình an.]
“ Dạ?”
[ Con xem, con của anh trai họ của ông nội bố vợ con đã kết hôn rồi. Mẹ mong mỏi con mau về nhà kết hôn đi, rồi sau đó quay lại Liên minh chuyên nghiệp cũng không muộn.]
“ Mẹ, con đã nói rồi, con vẫn còn trẻ, chưa muốn lập gia đình vội.”
[ Mẹ biết con sẽ nói vậy, nên mẹ đã sắp xếp cho con gặp mặt rồi.]
“ Mẹ đã hẹn người ta rồi?! Sao mẹ có thể…”
[ Hừm, biết thế nào là con sẽ tức giận nên mẹ mới không nói. Dù sao cô nương nhà người ta cũng đã đồng ý gặp mặt, con cũng nên sửa soạn đồ đi hẹn với người ta đi.]
“ Cái này… tuần này bọn con sắp phải thi đấu, không có thời gian rảnh được.”
[ Con đừng lừa mẹ làm gì, mẹ hỏi đội viên chiến đội nhà con rồi. Cậu ta bảo tuần này là tuần nghỉ xả hơi của Liên Minh, ai cũng lên kế hoạch đi chơi rồi, mỗi mình con ở lại chiến đội tiếp tục huấn luyện.]
[ Đó là một cô nương thanh tú, xinh đẹp, sẽ rất phù hợp với con.]
[ Cô nương đó đã đồng ý tự bay đến thành phố X để gặp mặt trực tiếp con.]
[ Con xem, người ta nhiệt tình như vậy, phải tiếp đón thật chu đáo vào. Mẹ cúp máy đây.]
“ Ơ, khoan…” Ngô Vũ Sách nôn nóng, anh phải làm gì đây. Rõ ràng là đã họp bàn về việc này rồi. Ít nhất cũng phải chờ khi anh giải nghệ thì mới tính chứ.
Mệt ghê.
3.
“ Mặc đẹp ghê, đi đâu vậy?” Đội trưởng Hư Không, Lý Hiên đầy cửa vào thì thấy đội phó nhà anh tóc tai chỉnh chủ, mặc bộ vest phẳng phiu.
Hôm nay, Ngô Vũ Sách chải đầu gọn gàng, vest kẻ sọc làm thân hình mảnh khảnh của anh càng rõ ràng hơn.
Rất đẹp.
Lý Hiên thầm nghĩ, tay phụ giúp Ngô Vũ Sách chỉnh lại cổ áo.
“ Đi gặp vị hôn phu.”
“ Hả” cánh tay hơi chững lại. “ Bác gái thúc dục à?” tiếp tục làm như không có chuyện gì.
“ Ừ, lần này có vẻ rất phiền phức. Nhân gia còn trực tiếp đặt vé máy bay đến đây.”
“ Thế thì vất vả rồi.” bàn tay của Lý Hiên từ cần cổ mỏng manh khẽ trượt xuống sống lưng thẳng tắp của Ngô Vũ Sách.
Ừm, chỗ này vẫn còn nhàu. Anh vuốt nhẹ, thân hình của Ngô Vũ Sách khẽ rung
“ Hừ, chẳng sao cả, dứt điểm với người ta lần nữa là được.” Tay Ngô Vũ Sách đập một cái trên cánh tay đang vuốt loạn bên hông.
Lý Hiên cười, dịch gần lại, vòng tay ôm lấy sau lưng của Ngô Vũ Sách, đầu đặt trên vai, miệng kề sát vành tai của cậu.
“ Cố lên.” hơi thở phả ra thẳng tắp tới màng nhĩ của Ngô Vũ Sách, khiến vành tai của cậu đỏ dần lên.
“ Tất nhiên.” bàn tay của hai người lồng chặt vào nhau.
4.
“ Đội trưởng, đội phó hôm nay đi gặp mặt rồi ạ?” Một thành viên hỏi.
Lý Hiên nhướng mày, quay ra hỏi Lý Tấn “ Chú nói cho cậu ta hả?”
Lý Tấn vội xua tay lắc đầu, liên tục phủ nhận việc mình đã làm.
Lý Hiên im lỉm không nói gì, chăm chú nhìn Lý Tấn khiến cậu úa mồ hôi lạnh ra liên tục.
“ Đội trưởng, em hứa là sẽ không đem đi nói với người nào đâu.” Lý Tấn giơ tay xin thề, làm hành động khóa miệng lại.
“ Cậu liệu hồn cho tôi.” Gật gật.
“ Những người còn lại rảnh quá phải không? Đi thêm huấn cho tôi!”
Nhóm tuyển thủ còn lại kêu oán trời đất, rõ ràng là ngày nghỉ sao lại đi huấn luyện làm gì.
Kêu thì kêu, mông thì vẫn phải lê, quyền uy của đội trưởng là không thể phản kháng được. Nhất là khi anh ấy đang cáu.
5.
Lý Tấn có chuyện hay mà không được đem kể thì uổng phí lắm
Nhất là điều càng cấm, thì càng muốn nói.
“ Đội trưởng, em không hề thất hứa với anh.”
Anh chỉ cấm nói, chứ không cấm chat, em không hề thất hứa.
Loa phát thanh thông tấn xã Lý Tấn của chiến Đội Hư Không ngày hôm nay vẫn tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ.
6.
Quét một vòng Liên Minh, cậu chỉ có thể tìm được hai người có thể sẵn sàng bát quái với cậu.
Một, Hoàng Thiếu Thiên, vị Kiếm Thánh lắm mồm.
Hai, Phương Duệ, Khí công sư theo tà.
Có điều….
“ Hai người này hôm nay rủ nhau đi nghỉ đấy à…?” Avatar một màu xám xịt. Cậu lăn con trỏ chuột nhìn danh sách bạn bè của mình.
“ Ý, cô em này cũng được này.”
Lý Tấn di con trỏ vào Avatar in hình pháp sư nguyên tố.
[ Em gái Đới Nghiên Kỳ à….]
7.
Một tiệm cafe cổ điển, một chàng trai đẹp tựa ánh trăng cao ngồi trầm ngâm. Chàng trai đó ngồi đọc sách, chân vắt chéo, ngón tay thon dài khẽ lật từng trang sách.
Tiệm Cafe mà Ngô Vũ Sách chọn hôm nay nằm ở góc khuất của quảng trường thành phố X. Nói hẻo lánh thì không hẳn, ngồi đây thì vẫn có thể nhìn bao quát được toàn thành phố. Có điều khu vực này không có nhiều thứ hấp dẫn nên chỉ có một bộ phận nhỏ người dân đi qua nơi này.
Mình có chọn nơi quá khó tìm không nhỉ?
Anh tự hỏi vì sắp đến giờ hẹn rồi mà không thấy người kia đâu.
Ring ring
Cửa chuông vang lên, một người phụ nữ tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh đậm tiến vào, tô son đỏ, mặc chiếc đầm trắng ánh tím tiến vào.
Là cô gái này?
“ Anh là Ngô Vũ Sách?” Cô gái đó đi đến trước mặt cậu.
Nhìn lại gần, anh mới thấy rõ ràng hơn đôi mắt của cô gái này, màu tím, một màu sắc huyền bí. Anh cảm tưởng như có thể nhìn thấy được mình trong đôi mắt của đối phương.
Thấy Ngô Vũ Sách để ý tới đôi mắt của mình, cô khẽ mỉm cười gật đầu.
" Khụ." Không nên nhìn chằm chằm vào người ta quá lâu. " Xin chào, tôi là Ngô Vũ Sách." Anh mỉm cười, đối phương cũng gật đầu chào, tay khuấy ly nước đặt trên bàn, giới thiệu bản thân.
“ Tôi là Hồng Thiên Liên.”
Bỗng dưng anh cảm thấy lạnh toát người, sao cái tên này nghe quen quen thế nghỉ.
“ Cụ cố của cậu.”
8.
Hình như ban nãy vừa có gió lớn, cậu tự dưng không nghe thấy được gì cả.
“ Xin lỗi...cô nói gì cơ?”
“ Hồng Thiên Liên, cụ cố của cậu.”
‘ Rầm’ một tiếng, Ngô Vũ Sách tức giận.
“ Mong cô đừng đùa, cụ của tôi đã mất cách đây rất lâu.”
Cô gái đó, Hồng Thiên Liên nhướng mày
“ Cậu không thấy tôi rất giống cậu sao?”
“ Ngày nay, với công nghệ phẫu thuật khuôn mặt, nhìn cô giống tôi cũng không có gì lạ lẫm.”
Ngô Vũ Sách toát ra một câu chắc nịch như vậy, bởi đã từng có trường hợp một fan hâm mộ quá khích vì muốn giống thần tượng nên đã đi phẫu thuật lại toàn bộ khuôn mặt của mình.
“ Đây không phải là phẫu thuật. Là tự nhiên.” cô gái đó khẽ vuốt tóc mai của mình, mắt khẽ liếc Ngô Vũ Sách.
“ Với cả, làm sao tôi có thể biết được tên cụ cố của cậu chứ.”
Nghe người trước mắt nói như vậy, Ngô Vũ Sách cũng chẳng phản bác được điều gì.
Qủa thật, không ai lại rảnh đến nỗi đi tra ngược lại tên cụ cố mấy đời nhà anh cả. Hơn nữa, họ ‘ Hồng’ là họ bên ngoại của anh, người thường thì sẽ đi tra họ bên nội của anh, không phải ngoại.
“ Chúng ta đi chỗ khác.” Cậu đứng dậy.
“ Từ từ đã nào cháu trai~” Hồng Thiên Liên nhấn Ngô Vũ Sách ngồi xuống ghế trở lại, mặt cười gian nói
“ Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
Từ trong túi áo, Hồng Thiên Liên lấy một lá bùa ra, một luồng sáng màu tím phát ra, bao trùm lấy cả hai người.
“ Ta sẽ nói cho con biết tại sao ta lại ở đây.”
9.
Đới Nghiên Kỳ: Vậy là hôm nay áp suất của đội trưởng anh thấp lắm hả?
Lý Tấn: Đúng vậy, cứ nhắc đến đội phó là áp suất từ anh ấy lại càng khiếp hơn. Cảm tưởng như cả thế giới bị đóng băng luôn.
Đới Nghiên Kỳ: đeo kính.img Vậy là anh không biết gì rồi, đây rõ ràng là hint tung tóe bắn ra mà.
Lý Tấn: Mời cô em chỉ điểm.
Đới Nghiên Kỳ: Này nhá, anh thử nhớ lại xem, bình thường đội trưởng và đội phó nhà anh có hành động gì không?
Lý Tấn: Ví dụ như?
Đới Nghiên Kỳ: Ôm chặt và lâu hơn bình thường.
Lý Tấn: Có, nhưng đấy chẳng phải là bình thường sao? Anh với đội phó cũng thường như vậy.
Đới Nghiên Kỳ: Thế phản ứng của đội trưởng anh như thế nào?
Lý Tấn nhớ lại thời điểm chiến thắng hiểm mùa 8, cậu đã chạy đến ôm chặt đồng đội mình. Khi ấy, không hiểu sao, lúc chạy đến chúc mừng với Ngô phó thì bỗng dưng cảm thấy lành lạnh.
Cứ tưởng là do điều hòa nhà thi đấu gặp vấn đề, giờ nghe cô em này nói thì thấy suy nghĩ của mình quá ngây thơ rồi.
Lý Tấn: Trời trở lạnh.
Đới Nghiên Kỳ: Rõ ràng mà đúng hông?
Lý Tấn: *Like*
Lý Tấn: Hôm nay cũng vậy, Ngô phó đi xem mắt.
Đới Nghiên Kỳ: *Shock emoji* Không thể nào! Cp Song Qủy của em sắp bị tan vỡ rồi sao!!!
Lý Tấn: Song Qủy? Giờ cuối cùng cũng hiểu sao fan đặt biệt danh thế rồi.
Đới Nghiên Kỳ: Trọng điểm không phải cái này * Đập bàn.img* anh mau nói rõ cho tui đi!
Lý Tấn: Là thế này….
10.
Trung Hoa đại lục xưa kia có rất nhiều nhà tu hành và trường phái, nổi bất nhất phải kể đến là Võ sư, Kiếm sư, Pháp sư và Y sư.
Một trường phái được phân ra rất nhiều nhánh nghề khác nhau.
Tuy nhiên, ngành nghề của chúng ta lại không hề nằm trong số đó.
Cầm trong tay thái đao ấn quỷ.
Dùng quỷ chém quỷ
Dùng trận ấn trận
Chúng ta là quỷ kiếm sĩ.
“ Nghe hiểu không?” Hồng Thiên Liên cười tươi hỏi, trên tay tuôn ra dòng khí vẽ hình minh họa.
Ngô Vũ Sách mắt tròn mắt dẹt, bình tĩnh nhâm nhi ngụm trà, nhưng bàn tay run rẩy đã hoàn toàn bán đứng tâm trạng của anh.
Rõ ràng là anh vừa nghe lại tiểu sử hình thành của Lục Địa Vinh Quang được giới thiệu đầu đề trong mỗi lần đăng nhập Vinh Quang.
Cái gì Võ sư, Pháp sư, Y sư hay Kiếm sư, trong lời giới thiệu của bà cô này rõ ràng thiếu hai hệ nữa là Xạ Thủ và Ám Dạ.
Lẽ nào đây là vừa trốn trại?
Chát
“ Vô lễ! Ta không có giới thiệu lại cái đầu đề nhảm nhí của cái game đó. Thời của ta còn chưa có súng đạn, sao lại có Xạ Thủ được. Còn ngành nghề Ám Dạ của chúng ta lại là kẻ thù chung của toàn nhân loại, cần bị dấu kĩ là tất nhiên.” Hồng Thiên Liên nói như thể hiểu được ý nghĩ của Ngô Vũ Sách.
Kẻ thù chung của toàn nhân loại đó.
Ngô Vũ Sách hắc tuyến, chúng ta nên tự hào vì điều này sao.
11.
“ Nhưng con vẫn chưa biết lí do vì sao cụ lại xuất hiện ở đây.”
( Ngô Vũ Sách đã hoàn toàn tin tưởng người trước mắt mình là cụ cố mấy đời của mình. Nhất là sau khi anh tận mắt chứng kiến cụ dùng bùa cách âm, bùa tĩnh lặng, bùa xua đuổi và bùa trừng phạt cho cái tên biến thái ngoài đường.
Đồng thời, anh cũng tỏ vẻ, cụ có chắc mình không phải là Thầy trừ tà chứ.)
“ Đương nhiên là diệt họa ngàn năm của gia tộc ta rồi.”
Vâng?
“ Họa ngàn năm...ý cụ có phải là con quỷ mà gia tộc đã phong ấn trong thái đao để ở nhà không?” Ngô Vũ Sách liền nhớ lại thanh đao cổ được trưng bày bên nhà họ ngoại anh.
“ Nhóc đừng có hiểu lầm, con quỷ đó đã kí kết khế ước với gia tộc ta. Nói dễ nghe là thú triệu hồi, nói khó nghe thì là pet của gia tộc.”
P-Pet?
“ Cụ lên dương gian được bao lâu rồi?” Ngô Vũ Sách thắc mắc, rõ ràng là cách dùng từ của cụ rất trẻ trung và mới mẻ.
“ À, cái này…” Hồng Thiên Liên ngập ngừng, sao cô có thể kể cho nó về đoạn thời gian đen tối khi cô vừa mới đến chứ.
( Ôi, bọn trẻ bây giờ, chẳng biết kính trọng thiếu nữ gì cả. Suốt ngày đi trêu gẹo người ta. Còn phí đồ ăn thế chứ.)
“ Nói chung là ta đã được một người tốt bụng giúp đỡ.”
Nhắc tới đây, Hồng Thiên Liên mới nhớ lại, cái người giúp đỡ mình trong có vẻ quen quen.
“ Còn một điều nữa con thắc mắc nãy giờ.” Ngô Vũ Sách hoài nghi “ Tại sao vị hôn phu của con lại là cụ? Nếu vậy vị hôn phu thật sự của con đâu rồi?”
Hồng Thiên Liên chột dạ, “ Ta đã thôi miên mẹ con. Tinh thần lực của mẹ con khá yếu, dễ bị mắc lừa.”
Chứ không phải của cụ quá bá sao.
“ Trở lại vấn đề chính, ta trở lại dương gian vì một phần là do có người triệu hồi, một phần là hiện tượng song tinh lại lần nữa tái diễn.”
Nói tới triệu hồi, nếu không phải cô đồng ý, thì đừng mong cô xuất hiện.
“ Song tinh? Có phải là hiện tượng khi người sinh ra vào đúng thời điểm thuần dương gặp đúng người sinh ra thuần âm không?”
“ Chính xác, xem ra con cũng có tìm hiểu điều này." Cô gật gù tự hào, may quá hậu nhân vẫn phổ cập cái này cho hậu bối. " Ngô Vũ Sách, con sinh ra đã là thể thuần âm.”
Ngô Vũ Sách nhíu mày, anh thực sự không ưa thích mấy cái thiên mệnh này chút nào.
“ Nhưng nếu con không phải là thuần âm hay thuần dương, thì cụ có xuất hiện không ạ.”
“ Ta vẫn sẽ, dù không phải là con đi chăng nữa. Trách nhiệm của gia tộc ta là bảo vệ người thuần âm.”
“ Thế người còn lại thì sao ạ?” Ngô Vũ Sách hỏi
“ Người đó có gia tộc khác bảo vệ.”
Bảo vệ trước cái gì?
Ác linh.
12.
Ác linh khác với quỷ.
Qủy là một giống loài, còn ác linh, thì lại là linh hồn đã chết trở nên đen tối.
Khi một ác linh bám vào một người, nó sẽ làm tăng cảm xúc tiêu cực của người nọ. May mắn là cơ thể suy nhược, còn tệ nhất, là chết.
Không chỉ chết một mình, còn kéo theo cái chết của những người xung quanh.
Bình thường thì ác linh chỉ ngụ trú ở một nơi, rất ít đi lung tung. Nhưng khi song tinh xuất hiện, chúng sẽ bám theo hai người nọ.
Nếu như họ không khống chế được cảm xúc của mình, thần khí sẽ đen lại, áp lực như băng tỏa ra bốn phía, gây hại cho những người xung quanh.
“ Vậy trên người con hiện giờ-” Ngô Vũ Sách giật mình
“ Đừng lo, người mang dòng máu họ Hồng không yếu đến vậy. Cảm xúc của con rất ổn định, vững vàng, không dễ bị giao động.”
Ngô Vũ Sách thở phào khi nghe những lời này.
“ Nhất là tinh thần hi sinh vì đồng đội của con.”
“ Dạ.” Đồng tử Ngô Vũ Sách mở lớn
“ Con đã lựa chọn con đường khác so với khả năng chân chính của mình, vì người kia, đúng không?” Hồng Thiên Liên cười ranh mãnh “ Ta có xem tất cả trận đấu của con với anh ta. Đẹp đấy.”
“ Khụ.” Tự dưng được cụ cố mấy đời của mình khen như vậy, Ngô Vũ Sách có chút xấu hổ.
“ Con cảm ơn cụ.”
“ Đừng gọi ta là cụ!” Hồng Thiên Liên vỗ đầu một cái.
“ …”
13.
“ Con mời cụ đi ăn trưa.” Ngô Vũ Sách chán nản, đánh lạc hướng sang chuyện khác.
Nghe tới đồ ăn, mắt Hồng Thiên Liên sáng rực.
“ Nhanh lên, ta đói chết rồi!” Ngô Vũ Sách còn chưa kịp trả tiền bánh, thì người đã mất dạng.
Thật đấy à, lắc đầu chán nản, thanh toán xong liền chạy vội ra cửa.
" Người đâu rồi...." Nhìn xung quanh, Ngô Vũ Sách mãi mới tìm được cái đầu trắng giữa biển người. Anh chạy lại gần, thấy đó là một cửa hàng đồ nướng. Chủ cửa hàng đang dùng quạt để làm lửa cháy lên, nướng những xiên thịt thơm ngon đặt trên khay. Những miếng thịt đỏ hồng được quét bởi một lớp dầu ăn, khi chín, thịt sẽ chuyển vàng, mỡ sẽ chảy xuống, rất tạo kích thích cho những cái bụng đói.
Hồng Thiên Liên thấy cháu mình đến rồi liền tay xách nách mang túi đồ ăn lại gần.
“ Thánh toán dùm ta!” Hồng Thiên Liên mặt hứng hở, chạy sang hàng khác.
Ngô Vũ Sách lại móc hầu bao ra lần nữa. Ông chủ liền chỉ chỉ sang gian các hàng khác kế bên. Anh quay đầu, thấy những người chủ gian bên cạnh mỉm cười, vẫy vẫy tay, tạo dấu hiệu thanh toán.
Ngô Vũ Sách: ...
“ Ta muốn cái này, nhóc mau lại đây.”
“ Cái này.”
“ Cái này, và cái này.”
Nhìn đống đồ trên tay cụ cố của mình, Ngô Vũ Sách không nhịn được buộc miệng
“ Cụ là heo à!”
“ Vô lễ! Ta là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp hẳn hoi đấy nhá!”
Nói xong, mắt Hồng Thiên Liên liền sáng như sao. Ngô Vũ Sách bỗng cảm thấy không ổn, chậm rãi quay đầu lại…
=.=
Chợ ăn nhanh, nơi hiện diện của những món ăn siêu cấp phong phú và thơm ngon.
Giờ này mà cũng mở hả, Ngô Vũ Sách lặng thương cho hầu bao của mình. Bình thường cũng chẳng tiêu xài gì mấy đâu, mua mấy món ăn cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở cùng cái bụng không đáy của cụ, anh tự hỏi, giờ dăng ký làm giấy báo phá sản có kịp không nhỉ.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, anh ra hiệu cho Hồng Thiên Liên chờ một lúc, bật máy.
“ Ngô Vũ Sách xin nghe.”
“ Cứu em với!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ đầu bên kia.
“ Hả?”
Last edited: