Hoàn [Song Hoa] Đồng Bộ - Sơ Tiểu Tuyền

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Đồng Bộ (Synchronization)
Tác giả: Sơ Tiểu Tuyền
Biên tập: Crying Devil
Thể loại: đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ, BL, đoản văn, AU, bối cảnh hiện đại, ngụy huynh đệ văn, ngọt
Couple: Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc (Song Hoa)
Tình trạng bản gốc: hoàn thành
Tình trạng biên tập: hoàn thành



Fic mừng sinh nhật Đại Tôn 17/08/2018. Chúc Triết Bình đại cưa sinh nhật vui vẻ hạnh phúc !!!

————————————– chính văn

Một,

Trương Giai Lạc mười bảy tuổi, Tôn Triết Bình hai mươi tư tuổi.

"Đại Tôn nghe điện thoại ——!" Tôn Triết Bình tạm dừng công việc, nhấc tay mở điện thoại lên.

"... Alo?" Bên kia nhỏ giọng hỏi một tiếng.

"Trương Giai Lạc, anh đang bận công việc, có chuyện gì em nói nhanh đi. " Tôn Triết Bình một bên nói, một bên tiếp tục công việc.

Một mảnh im lặng.

Trầm mặc thật lâu, Tôn Triết Bình đang định mở miệng hỏi có việc gì đã thấy Trương Giai Lạc hít sâu một hơi, thấp giọng nói nhanh. "Tôn Triết Bình, em thích anh."

Cây bút trong tay gạch một đường mực thẳng tắp lên giấy.

Đối phương lợi dụng khoảng thời gian hắn ngẩn người, nhanh chóng cúp máy, để lại tiếng chuông ngân vang đằng sau, gõ không ngừng lên trái tim hắn.

[ Tôn Triết Bình, em thích anh. ]

Hai.

Tôn Triết Bình vĩnh viễn nhớ kỷ niệm lần đầu tiên hắn gặp Trương Giai Lạc.

Hắn mười ba tuổi, Trương Giai Lạc sáu tuổi, cả hai đều còn đang trong giai đoạn trẻ trâu.

Đêm hôm ấy ba hắn về nhà rất trễ. Hắn lúc nào cũng chăm chăm chú ý đến nhóc con trốn sau lưng ba. Tóc buộc thành cái đuôi ngựa thấp, mặc bộ đồng phục học sinh trắng muốt, đứng sau lưng ba lộ ra cái đầu nhỏ, hiếu kỳ nhìn về phía hắn.

"Lạc Lạc, đây là anh Tôn Triết Bình, sau nay sẽ cùng chung sống với bố con mình." Ba đẩy thằng nhóc ra trước mặt hắn. Trương Giai Lạc có vẻ hơi sợ người lạ, nắm chặt tay ba hắn không chịu buông, nhưng vẫn cố nhỏ giọng chào hắn.

"Gọi anh thôi là được rồi."

Sau này Tôn Triết Bình mới biết, cha mẹ của Trương Giai Lạc vì việc kinh doanh nên mới xuất ngoại, để hắn sống một mình trong nước cùng bảo mẫu. Cha hắn cùng chú Trương là bạn bè lâu năm, không đành lòng để Giai Lạc sống một mình với những người không quen biết, liền dẫn hắn về đây.

Chỉ là trong nhà có thêm một người nữa thôi mà, Tôn Triết Bình nghĩ vậy.

"Anh trai, anh đang làm gì thế?"

"Làm bài tập về nhà."

"Sau này em đi học cũng phải làm bài tập giống anh ạ?"

"Ừ."

Tôn triết Bình không thể tập trung vào phiếu bài tập nữa, bị Trương Giai Lạc liên tục hỏi mấy câu hỏi ấu trĩ như vậy có hơi khó chịu. Hắn kiên nhẫn cầm bút, tập trung vào bài tập, mà Giai Lạc cũng kiên nhẫn đứng bên cạnh nhìn hắn. Rõ ràng nhìn không hiểu, cũng không biết đang nhìn cái gì.

"Lạc Lạc, đi chơi một mình đi."

"Nhưng em không được tự tiện mở ti vi ..."

Tôn Triết Bình bị chọc trúng chỗ moe, nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu hắn. "Đây là nhà em mà, cần gì cứ tới hỏi anh nhé."

Đợi đến khi Tôn Triết Bình làm xong bài tập, Trương Giai Lạc đã nhoài người nằm trên ghế sa lông ngủ. Trong ti vi vẫn phát ra tiếng nhạc phim hoạt hình, Trương Giai Lạc ngủ mơ vẫn còn lẩm bẩm theo đôi câu.

Trương Giai Lạc chưa đến tuổi dậy thì, thân thể cực kỳ nhẹ, Tôn Triết Bình tuy mới mười ba nhưng nhờ chăm chỉ rèn luyện sức khỏe hàng ngày nên đã có thể bế hắn. Đem người đặt lên giường sau, Triết Bình liền nghe thấy Trương Giai Lạc nỉ non một câu, anh hai.

Không phải chỉ là nhà có thêm một người đâu, còn là hắn có thêm một đứa em trai.

Ba,

Lúc Trương Giai Lạc về nhà đã là gần 12 giờ.

Đèn điện ở ngoài hiên tựa hồ là hỏng rồi, bật mãi chẳng chịu lên. Trương Giai Lạc vịn lan can từ từ đi lên, đột nhiên có một vệt sáng bỗng hé ra từ lỗ hổng trên đầu cầu thang, rọi trên tay trái của hắn.

Trương Giai Lại nhích lên một bước. Hắn quay một vòng tìm vị trí phát ra ánh sáng. Trên lầu bóng người bởi vì ngược sáng nên nhìn không rõ, nhưng hắn nhếch môi một cái, gọi tiếng Đại Tôn.

"Về muộn thế." Tôn Triết Bình trách một câu, nhìn Trương Giai Lạc bình tĩnh lại mới tắt đèn pin.

Trương Giai Lạc phải đợi một lúc sau mới có thể tiếp tục thích ứng với bóng tối. "Vừa thi đại học xong, bọn em tổ chức tiệc tùng."

Hắn nghe thấy đối phương tựa như vừa khẽ cười một tiếng.

Trương Giai Lạc vừa ăn mì hộp Tôn Triết Bình mới pha vừa mơ hồ kể xhuyeejn hôm nay đi chơi thế nào, thậm chí còn bởi vì say mà ai ai hát mấy bài đồng ca. Tôn Triết Bình giương nửa tai lên nghe, có đôi khi sẽ ừ hử đôi câu, nhưng hầu hết sự chú ý vẫn đặt lên công việc.

"Còn gì chưa khai ra không đấy?"

Trương Giai Lạc khóc thét hai tiếng nhưng vẫn không trốn được. "Chơi trò chơi thua phải chọn T với D ... sau đó anh biết rồi đấy ..."

"Ái chà giỏi quá, dám chọc ghẹo anh." Tôn Triết Bình giống như trừng phạt, đưa tay hung ác véo má hắn hai cái.

"Không. Nghiêm túc đấy à?"

Tôn Triết Bình sững sờ tại chỗ, quên luôn cả việc thu lại bàn tay đang đặt trên má đối phương.

Nói thật sao?

Trong nhát mắt, dù biết rõ đó chỉ là nói dối, hắn lại cực lực hy vọng lời người kia là thật.

Bốn.

Trương Giai Lạc chín tuổi, Tôn Triết Bình mười sáu tuổi.

"Vẫn nhớ những giọt mồ hôi lóng lánh trên vai áo người, lách ta lách tách từng tiếng làm bừng sáng cả trái tim tôi. Liệu một ngày nào đó, tôi có thể trở thành ánh nắng rọi sáng trái tim người hay không? " Trương Giai Lạc đứng đắn đoan chính đích đọc một đoạn, sau đó bỗng cười rộ lên như bị hâm. "Hành văn cũng không tệ lắm, anh hai, anh có định đồng ý không?"

"Đọc thư tình của các chị khác gửi cho anh vui lắm à? Để xuống cho anh đi." Tôn Triết Bình vỗ vỗ mu bàn tay của hắn. "Anh không có thời gian rảnh để yêu dương đâu, nên là thôi đi."

"Ừ." Trương Giai Lạc buông bức thư tình xuống, cầm lấy cái bút đặt bên cạnh, thật nghiêm túc cùng cẩn thận sao chép lại bức thư. Từ ngữ trong thư đều là từ lóng rất khó viết, khiến cho hắn liên tục phải lật đi lật lại từ điển.

Trương Giai Lạc chăm chú ngồi chép, cư nhiên đã tự biến bức thư thành bài tập luyện chính tả của mình.

"Em chép cái này làm gì?"

"Sau này viết tặng người yêu."

Trương Giai Lạc vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng Tôn Triết Bình nhìn sao cũng thấy buồn cười.

"Từ nhỏ đã là tình thánh."

"Ngủ ngon." Trương Giai Lạc kéo chăn kín người, lẩm bẩm một tiếng, tựa hồ vẫn đang vì câu chế giễu của Tôn Triết Bình mà tức giận.

Tôn Triết Bình tắt đèn, đi về phòng học. Nét chữ ngây ngô của Trương Giai Lạc vẫn nguyên trên trang vở hắn, màu mực cũng còn chưa khô.

Chữ hai người họ nhìn khác hẳn nhau. Nét chữ của Trương Giai Lạc tuy rất rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy được sự mềm mại qua từng đường uốn cong, còn nét của hắn thì cứng nhắc hơn. Vì vấn đề chữ viết mà Tôn Triết Bình đã bị thầy giáo phê bình không biết bao nhiêu lần, cái gì mà chữ trông chẳng khác gì chữ trên màn hình vi tính, thế nhưng hắn vẫn quyết không sửa.

Có phải thi viết thư pháp đâu, tự dưng sửa lại nét làm gì.

"Tôi yêu trái tim ấm áp của người ... Tôi vẫn nhớ trong những thời điểm khó khăn nhất vẫn luôn chỉ có người ở bên giúp đỡ tôi. Sự ôn nhu của người, khiến tôi muốn được biết rõ hơn."

Hắn biết cô gái này. Là học sinh đứng đầu lớp trọng điểm Văn. Tôn Triết Bình khi ấy chỉ là thấy cô quên tiền thì trả hộ, nào ngờ sau đó lại nhận được bức thư này.

"Có lẽ là bởi vì tôi yêu người, cho nên bất cứ động tác nào của người cũng khiến tôi phải mê mẩn. Tôi yêu cái vẻ nghiêm túc của người khi đang ngồi học, thích dáng đứng của người khi đánh cầu, thích đôi mắt lúc nào cũng nhìn về nơi xa xăm kia. Tôi yêu hết, yêu hết mọi thứ của người."

Bỗng gương mặt của Trương Giai Lạc thoáng hiện lên trong suy nghĩ của hắn, vì sao bỗng dưng lại nhớ tới lúc người kia lén lút đứng ngắm hắn ngoài cửa.

"Tôi không biết người có để ý gì đến tôi hay không, nhưng tôi không thể nào ngừng yêu người được. Tôi không muốn tình cảm của mình cứ chìm nãi trong yên lặng, vì vậy tôi viết lá thư này."

Những tia nắng còn sót lại của hoàng hôn len lỏi vào trong lớp học trống không, Trương Giai Lạc ngồi một mình một chỗ, yên lặng mà viết thư, trên gương mặt vẫn luôn mang theo nét cười.

"Tôi chính là như vậy yêu người, người nhất định có thể cảm nhận được. Tôi hy vọng sau này chúng ta có thể lại nắm tay bước tiếp, cùng ly cùng hợp, bắt đầu từ hôm nay, ngày mai hay mãi mãi về sau."

Sau thư là chữ ký của người viết.

Tôn Triết Bình ngây người nửa buổi mới tỉnh lại từ ảo mộng.

Không phải Trương Giai Lạc, đừng là Trương Giai Lạc mà.

Hắn cư nhiên đọc những dòng này lại nghĩ đến Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc.

Tôn Triết Bình đột nhiên có điểm tâm phiền ý loạn, nghĩ muốn lấy giấy viết thư trả lời, lại không biết vì sao không thể cử động tay, rốt cuộc chỉ đành cho bức thư vào ngăn kéo.

Sắp thi đại học rồi, hắn không được để những chuyện như thế này làm phân tâm nữa.

Năm.

Mười sáu tuổi, là hắn lúc hắn bắt đầu thích Trương Giai Lạc.

"Em hy vọng điều gì?"

"Em? Em đương nhiên hy vọng..." Trương Giai Lạc bỗng im bặt đi. Hắn không phải kiểu người sẽ biết nói dối, từ nhỏ đã như vậy rồi. Mỗi lần muốn nói dối đều sẽ ấp a ấp úng, không nói ra được.

Lần này cũng vậy.

Trương Giai Lạc trừng lớn mắt nhìn hắn cả nửa buổi, sau đó mới thốt lên một câu. "Việc này có quan trọng không a?"

Không trả lời được liền đổi chủ đề, đối với cái tính này của Trương Giai Lạc, hắn thật sự đã quá quen rồi. "Không quan trọng."

Trương Giai Lạc cũng không có ngờ rằng Tôn Triết Bình sẽ thực sự trả lời câu hỏi này của hắn. Nhận được câu trả lời sau, màu sắc trong con ngươi của hắn giống như mờ đi.

"Muốn thì cũng chỉ là muốn, anh muốn nghe em nói thật cơ."

Trương nắm nắm góc tay áo, hắn nhớ lại lúc bị bạn bè xúi giục, chỉ là đùa thôi, lại như tiếp thêm cho hắn rất nhiều dũng khí.

"Chuyện này, một lời cũng không thể nói hết."

Nước đã đến chân, nhưng nào có đơn giản như vậy.

Hắn vẫn chưa nghĩ ra nên mở miệng như thế nào, Tôn Triết Bình đã buông cây bút trên tay xuống, tạm dừng công việc, nghiêm túc nhìn hắn. "Trương Giai Lạc, em hãy nghe cho kỹ đây này. Anh trước đây chưa đây chưa từng nói điều này với em, là bởi khi ấy em còn nhỏ. Anh khi ấy không biết là em đã xác định được nghĩa giữa hai chữ thích chưa. Nhưng hiện tại em đã lớn rồi, cũng đã thi đại học xong, có một số việc, anh cần phải nói cho em biết."

Trương Giai Lạc hồi hộp.

"Anh đã thích em, được chín năm rồi."

Trương Giai Lạc giống như bị sét đánh ngang tai, miệng giương lên không nói nên lời.

Hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới việc này.

Hắn vô số lần từng tự tưởng tượng, rằng Tôn Triết Bình cũng thích hắn, rồi lại tự gạt phăng đi. Người ta đối với hắn, chỉ là tình anh em mà thôi.

Xung quanh Tôn Triết Bình chưa từng thiếu nữ nhân, anh ấy, ưu tú xuất chúng như vậy, cư nhiên, thực sự thích một người đàn ông như hắn.

"Em ... Làm sao có thể ..."

"Hồi em mười tuổi em từng nói với anh, rằng em muốn anh chờ em."

Sáu.

Trương Giai Lạc mười tuổi, Tôn Triết Bình mười bảy tuổi.

Đó là vào bữa tiệc sinh nhật của Trương Giai Lạc. Cha mẹ hắn khi ấy chưa về nước, nhưng xem ra Trương Giai Lạc cũng không quá nhớ bọn họ, ngày nào cũng hì hì ha ha cười suốt.

"Lạc Lạc nè, con yêu bố hơn hay yêu mẹ hơn nà?" Mẹ Tôn Triết Bình hỏi.

"Con yêu cả hai ạ!"

"Thế anh Tôn Triết Bình thì sao?"

"Yêu! Con muốn kết hôn với anh ấy!" Trương Giai Lạc nói xong có điểm ủ rũ. "Thế nhưng anh ấy hơn con nhiều tuổi quá, anh có thể chờ em một thời gian nữa không anh?"

Những người ngồi trong phòng nghe thấy đều hơi sững sờ một chút, sau đó lại cho là trẻ con nói đùa thôi, bèn cười cười cho qua.

"Triết Bình, Lạc Lạc thích con như vậy, con không định trả lời em ấy à?"

Tôn Triết Bình lặng lẽ ngồi gặm xong chân vịt mới đáp, anh sẽ chờ a.

Bảy.

"Em khi đó cho rằng... kết hôn chỉ đơn giản là cùng một người sống chung cả đời ! Không phải ý đó!" Trương Giai Lạc hồi tưởng chuyện cũ, chỉ biết vô lực che lấy mặt.

"Thế nhưng khi ấy anh đã là người lớn rồi, em nói đùa, còn anh thì không." Tôn Triết Bình nói.

"Em ..."

Trương Giai Lạc vẫn còn ấp a ấp úng, cái gì cũng không nói ra được.

Tôn Triết Bình thở dài, quyết định chính mình đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.

"Từ hồi mười lăm tuổi, có đúng hay không?"

Trương Giai Lạc đột nhiên ngẩng đầu, hiển nhiên là đối với con số này mười phần mẫn cảm.

"Anh như thế nào biết được ..."

"Em từ hồi đó bắt đầu gọi anh là Đại Tôn, hơn nữa ..." Tôn Triết Bình duỗi tay vuốt ve hai mắt Trương Giai Lạc. "Cái cách em nhìn anh, rất lạ."

Lúc đầu hắn chăng hiểu ánh mắt ấy của đối phương là sao, cho đến khi hắn gặp những bạn nữ ở trường, được tỏ tình, hắn mới hiểu.

Lúc đó Tôn Triết Bình rất vui, nhưng vẫn cố ức chế ham muốn được ôm chầm lấy Trương Giai Lạc.

Hắn còn chưa lớn.

"Vậy chẳng phải trông em rất giống đứa ngốc hay sao ... tự cho là mình đã giấu anh tình cảm này lâu như vậy." Trương Giai Lạc tự giễu cợt.

"Anh yêu đứa ngốc." Mặt Tôn Triết Bình không cảm xúc.

"Anh có phải đang nói thật hay không a Tôn Triết Bình!" Trương Giai Lạc cười lớn. "Quá tốt rồi, Tôn Triết Bình ... Thật sự, quá tốt ..."

Tôn Triết Bình thăm dò mà nắm lấy cổ tay hắn, từ từ đem người ôm vào trong lồng ngực, càng ngày càng chặt.

"Trương Giai Lạc, em vẫn chưa nói với anh một câu."

"Em đã sớm nói rồi mà."

"Hử?"

"Chơi T và D, em chọn T. Tôn Triết Bình, em thích anh, vô cùng thích anh, em muốn kết hôn với anh."

Tám.

Em đã từng cho rằng, em mãi mãi cũng không thể đuổi kịp anh, lại không biết, ở bên cạnh lâu như vậy, hai trái tim đã hòa làm một.

.
.
.
.

END
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Ngọt quá * ngất *

Quá nhiều thứ để high trong 1 ngày . Ai cíu mị
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#3
Ngọt quá * ngất *

Quá nhiều thứ để high trong 1 ngày . Ai cíu mị
Em cũng ngất từ bấy đến giờ mới dậy XD
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#4
Ôi, ngọt quá đi :love::love::love:
1 người thì thích gặm cỏ non
1 người thì thích kiểu ông chú
tình cảm đáng yêu, chân thành quá đi :love::love::love:
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#5
Truyện này quá ngọt ngào dễ thương! :love:

Nhưng mà hình như tác giả còn khá non tay trong việc xây dựng cốt truyện. Đôi khi nội dung không liền mạch lắm nên mình đọc hơi bị bối rối.

Ngoài ra, mình cũng đề nghị nên để warning OOC đầu chuyện để mọi người biết á. Chứ tính cách nhân vật không giống trong chính văn TCCT lắm (ý kiến cá nhân). À, trong truyện có vài lỗi chính tả nha chủ thớt (vd: Tôn triết Bình, xhuyeejn, yêu dương, chìm nãi trong yên lặng).
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook