- Bình luận
- 20
- Số lượt thích
- 101
- Team
- Vi Thảo
- Fan não tàn của
- Vương Kiệt Hy ‘v’
Toàn Chức Cao thủ Fanfic
Tác Giả: Yuuchi
Thể loại: Lãng mạn.
CP: Diệp Lam
Tình trạng: Hoàn
Trước khi có người vào đọc cái Fic này thì Yuu xin nói đôi chút về nó 'V'
- Truyện này là do Yuu viết theo trí tưởng tưởng
- Truyện sẽ có nhiều chương ( nhưng chắc tầm là 2-3 chương thôi hà 'V' )
- Truyện viết về couple Diệp - Lam. Thực ra tên thật của Lam Hà là Hứa Bác Viễn. Nhưng Yuu nghĩ ta sẽ quen với tên gọi "Lam Hà" hơn nên xin mạn phép xưng tên của Hứa Bác Viễn trong truyện là Lam Hà.
- Truyện có yếu tố H.
- Có thể có OC
Vì là lần đầu viết Fic nên sẽ phạm nhiều sai sót, nên mong mọi người có thể góp ý giúp Yuu sửa lỗi sai. Xin cảm ơn.
Tác Giả: Yuuchi
Thể loại: Lãng mạn.
CP: Diệp Lam
Tình trạng: Hoàn
Trước khi có người vào đọc cái Fic này thì Yuu xin nói đôi chút về nó 'V'
- Truyện này là do Yuu viết theo trí tưởng tưởng
- Truyện sẽ có nhiều chương ( nhưng chắc tầm là 2-3 chương thôi hà 'V' )
- Truyện viết về couple Diệp - Lam. Thực ra tên thật của Lam Hà là Hứa Bác Viễn. Nhưng Yuu nghĩ ta sẽ quen với tên gọi "Lam Hà" hơn nên xin mạn phép xưng tên của Hứa Bác Viễn trong truyện là Lam Hà.
- Truyện có yếu tố H.
- Có thể có OC
Vì là lần đầu viết Fic nên sẽ phạm nhiều sai sót, nên mong mọi người có thể góp ý giúp Yuu sửa lỗi sai. Xin cảm ơn.
Căn phòng tối tăm mù mịt kia, một chút ánh sáng bên ngoài cũng không thể lọt qua được sự phòng ngự chặt chẽ của lớp rèm tối màu. Chỉ có đôi chút tia sáng phát ra từ màn hình máy tính.
" Mẹ kiếp. "
Lam Hà đập mạnh tay xuống bàn phím, chân mày nhíu lại, mắt tràn đầy sự cau có, nộ khí toả ra ngùn ngụt. Có vẻ như đã có việc gì xảy ra khiến cậu ta tức giận đến mức như vậy. Lam Hà nghiến răng, chửi thề vài câu, liên tục gõ chữ một cách tàn bạo như trút giận lên bộ bàn phím đen kia.
" Anh thật quá đáng "
Tin nhắn được gửi đi. Trong chốc lát, người bên kia đã gửi lại câu trả lời :
" Anh đã chấp em delay 0,5's và chơi 1 tay rồi, em không thắng, sao đổ lỗi cho anh được? "
Lam Hà vò tóc, vẻ mặt ủy khuất lại có chút đáng thương, chậm chạp gõ lại vài chữ để gửi cho người kia.
"Thế bây giờ anh muốn thế nào?"
" Anh sẽ qua nhà em. "
" Ngay bây giờ ư ? "
Vừa gửi xong, Lam Hà nhìn lại account của người mà mình gửi tin nhắn. Chỉ nhận được một màu đen xám xịt trong dòng chữ : " Quân Mạc Tiếu đã offline. " Lam Hà lắc đầu thở dài, đi con chuột thoát khỏi màn hình game kia, cho nhân vật "Lam Hà " của mình nghỉ ngơi. Cậu đứng dậy, lững thững tiến đến cạnh cửa sổ, tựa đầu mình vào khung cửa lạnh lẽo. Ánh mắt cậu xa xăm, phản chiếu lại những hạt tuyết trắng xóa đầu mùa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi cậu bỗng mỉm cười. Lam Hà đang nhớ lại những ngày đầu gặp Diệp Tu.
Cách đây một năm, lúc mà khu 10 vừa mở cửa. Lam Hà được lệnh rằng phải sang khu 10, quản lý công hội Lam Khê Các ở đó. Trong lúc chán nản, cậu gặp Quân Mạc Tiếu, tức là Diệp Tu. Quân Mạc Tiếu lúc đó là một nhân vật rất nổi tiếng trong khu 10. Cũng vì là hội trưởng của công hội Lam Khê Các, rất nhiều lần cậu bị Diệp Tu làm cho tức muốn hộc máu. Nhưng mỗi câu nói ấy lại chứa đựng sự quan tâm. Dần dần, Diệp Tu đã thành công chiếm sự tin tưởng của cậu. Không chỉ mỗi sự tin tưởng, mà còn là sự ngưỡng mộ, và cả thứ tình cảm không lời.
Một lần, Lam Hà được mời đi dự tiệc đám cưới của một người bạn, tình cờ lại gặp Diệp Tu ở đấy. Lúc ấy hai người chưa hề quen biết nhau. Nhưng giọng nói của Lam Hà vô tình làm cho Diệp Tu ngờ ngợ, sinh nghi rồi bắt chuyện. Đúng như Diệp Tu đoán, người mà anh bắt chuyện lại chính là Lam Hà, một người bạn thân thuộc của anh trong game. Tất nhiên, lần gặp mặt ấy chỉ là vô tình của Diệp Tu và Lam Hà, nhưng chính cuộc gặp ấy lại là sự khởi đầu cho mối quan hệ của cậu và Diệp Tu bây giờ.
Tựa cạnh cửa sổ một hồi lâu, Lam Hà sực tỉnh, vội vàng đưa mắt sang phía bên kia đường. Ở đó, có một chàng trai với một đầu tóc trắng xóa bị phủ đầy tuyết, khoác một chiếc áo khoác đã bạc màu từ lâu. Xung quanh chỗ người kia đứng hoàn toàn đã bị bao phủ bởi thứ bụi trắng lạnh ấy. Thậm chí cả đôi chân của người kia đã bị chôi vùi trong lớp tuyết trắng xóa. Người ấy vẫn duy trì một hành động mà anh ta đã làm cả tiếng đồng hồ. Đó là ngước nhìn lên khung cửa sổ mà Lam Hà đang tựa vào.
" Diệp Tu "
Lam Hà bỗng dưng hét lên, vội vàng chạy xuống phía người kia. Mặc cho chân mình không mang dép, trên người không khoác áo khoác hay bất kì đồ dùng giữ ấm nào, cậu không còn quan tâm đến cái lạnh nữa. Cậu chỉ muốn chạy đến ngay trước mặt người kia. Mắng người kia một trận. Muốn lôi người kia vào nhà để chăm sóc cho anh ta. Lam Hà rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì. Đứng trước mặt Diệp Tu, Lam Hà như bất động, môi khẽ động đậy, một vài âm thanh thoát ra.
"Sao anh không gọi em dậy..?"
"Không nỡ."
Một câu nói ngắn gọn, thậm chí còn không bộc lộ một cảm xúc nào của Diệp Tu lại có thể mắt của Lam Hà có một chút cay cay. Cậu định nói gì đó, nhưng lại thôi. Lam Hà cúi hơi gầm mặt, để lộ cả đôi má, chiếc mũi, đôi tai của mình ửng đỏ vì lạnh.
Diệp Tu nhìn đôi vai của Lam Hà, phát hiện ra Lam Hà đang run rẩy vì lạnh. Vội vàng kéo cậu vào nhà. Vừa đóng cửa, Diệp Tu vội vàng ôm chặt lấy tấm thân nhỏ bé của Lam Hà, vùi đầu vào cổ cậu. Diệp Tu nhớ cái mùi hương này rất lâu rồi. Kể từ khi tham gia mùa giải, Diệp Tu không thể làm gì ngoài train và bàn về chiến thuật. Điện thoại cũng không nói chuyện được lâu. Càng không thể gặp mặt nhau trong một thời gian dài. Điều này thực sự quá sức đối với anh. Được ôm cơ thể nhỏ bé của Lam Hà trong tay, nỗi nhớ của anh đã vơi đi rất nhiều. Nhưng không đủ. Môi anh đã bắt đầu tìm kiếm hơi ấm từ làn môi của Lam Hà.
Lam Hà khẽ giật mình, hơi run run đôi vai của mình, nhưng rồi cậu cũng nhắm đôi mắt mình lại, đôi tay nắm nhẹ lên tà áo của Diệp Tu.
"Môi anh lạnh quá.."
Lam Hà nói khẽ một câu, đôi má ửng đỏ. Cậu ngại ngùng, khẽ khép nép tránh ánh mắt của Diệp Tu đang dừng lại ở trên cơ thể mình. Nhưng cậu đâu biết rằng hành động ấy lại có thể làm cho thân nhiệt bên trong Diệp Tu như bị thiêu đốt. Như một con thú mạnh bạo, Diệp Tu đẩy Lam Hà sát vào cánh cửa ở sau lưng, môi anh lại nhanh chóng tìm đến môi Lam Hà mà ngấu nghiến nó.
"Anh rất nhớ em" Diệp Tu im lặng, nghĩ thầm.
Sau một hồi ngấu nghiến bờ môi căng mọng của Lam Hà. Diệp Tu lại cảm thấy không đủ. Anh hung hăng đưa lưỡi của mình quậy tung khoang miệng kia, nhanh chóng bắt lấy chiếc lưỡi đang cố gắng ẩn nấp, hưởng thụ vị ngọt mà đã lâu không được gặp lại.
Lam Hà biết mình đã bị tóm. Cậu đành phải đưa chiếc lưỡi bé ẩm ướt của mình đi theo nhịp điệu của Diệp Tu. Càng lúc, Lam Hà không còn thể hít thở đều đặn được nữa. Lý trí không còn, mọi sức lực của cậu dường như bị biến mất. Lam Hà lúc này giống như đang khiêu khích cái tự chủ của Diệp Tu. Gương mặt ửng đỏ đang há miệng để cố tìm lại chút không khí, khoé mi ươn ướt, đôi vai bé nhỏ run rẩy không ngừng.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Diệp Tu vội vàng bế Lam Hà lên trên tay. Đặt cơ thể ấy lên trên giường, rồi nằm lên phía trên Lam Hà.
Hai cặp mắt đối nhau nhìn một hồi lâu, Lam Hà khẽ cựa quậy, nghiêng mặt sang một bên, giọng ấp úp hỏi :
" Chúng ta có... làm không anh ?
Đưa bàn tay to lớn của mình chui tọt vào phía bên trong lớp áo của Lam Hà, Diệp Tu cười ranh mãnh cất giọng:
" Nếu anh có thể dừng lại bây giờ thì chắc chắn anh không phải người."
Diệp Tu cúi người, hôn lấy môi của Lam Hà, bàn tay không phận dần nhích lên phía trên, vuốt nhẹ phần bụng trắng. Đôi mắt anh dán chặt vào hai đầu nhũ hoa đỏ ửng, nhô cao lên đầy dụ hoặc. Chúng đong đưa trước mắt anh như muốn đánh thức cái bản tính săn mồi của một người đàn ông, khiến lửa trong người Diệp Tu cháy bừng bừng.
Bàn tay to lớn trượt dài, túm lấy hai đầu vú đỏ xinh kia mà nhào nắn. Nụ hoa kia bị anh làm đến biến dạng, sưng tấy lên, vừa đau đớn lại vừa sảng khoái. Lam Hà rên rỉ , mắt đen ngập nước, giọng nấc lên từng đợt. Cậu đích thị là thích đến chết cái cảm giác này.
Diệp Tu cúi xuống, ngậm lấy hai đầu nhũ kia. Môi lưỡi anh đảo vòng, ngấu nghiến mút nó làm vang lên những tiếng nước đầy ám muội. Anh xảo quyệt cắn nhẹ một phát khiến Lam Hà ưỡn ngực lên, tiếng rên như to hơn, làm đứt mất dây lí trí cuối cùng trong đầu Diệp Tu.
Không chịu nổi, Diệp Tu ngồi thẳng người dậy. Anh cởi bỏ lớp áo vướng víu trên người, cùng lúc xé tan lớp vải trên người Lam Hà. Những đường cong vốn ẩn giấu sau những chiếc áo bây giờ đang hiện rõ trước mắt anh. Diệp Tu vuốt nhẹ tay từ phía trên cổ của Lam Hà xuống dần phía dưới, khiến cổ họng cậu không kìm được mà rên lên những tiếng yêu kiều.
"Fweh.."
Cổ họng Lam Hà phát ra những thứ tiếng thật ma mị, nghe dễ cưng đến tợn làm cho lòng Diệp Tu ngày càng muốn bùng nổ, anh đưa bàn tay của mình lướt nhẹ lên cậu nhóc của Lam Hà, rồi dần dần cởi bỏ lớp quần của cậu sang một bên. Cả thân thể cậu phơi bày ra trước ánh nhìn chằm chặp của Diệp Tu, khiến cả khuôn mặt cậu nóng bừng. Cậu ngại ngùng dùng hai tay che đi khuôn mặt mình, khe khẽ lên tiếng:
"Diệp Tu.."
" Mẹ kiếp. "
Lam Hà đập mạnh tay xuống bàn phím, chân mày nhíu lại, mắt tràn đầy sự cau có, nộ khí toả ra ngùn ngụt. Có vẻ như đã có việc gì xảy ra khiến cậu ta tức giận đến mức như vậy. Lam Hà nghiến răng, chửi thề vài câu, liên tục gõ chữ một cách tàn bạo như trút giận lên bộ bàn phím đen kia.
" Anh thật quá đáng "
Tin nhắn được gửi đi. Trong chốc lát, người bên kia đã gửi lại câu trả lời :
" Anh đã chấp em delay 0,5's và chơi 1 tay rồi, em không thắng, sao đổ lỗi cho anh được? "
Lam Hà vò tóc, vẻ mặt ủy khuất lại có chút đáng thương, chậm chạp gõ lại vài chữ để gửi cho người kia.
"Thế bây giờ anh muốn thế nào?"
" Anh sẽ qua nhà em. "
" Ngay bây giờ ư ? "
Vừa gửi xong, Lam Hà nhìn lại account của người mà mình gửi tin nhắn. Chỉ nhận được một màu đen xám xịt trong dòng chữ : " Quân Mạc Tiếu đã offline. " Lam Hà lắc đầu thở dài, đi con chuột thoát khỏi màn hình game kia, cho nhân vật "Lam Hà " của mình nghỉ ngơi. Cậu đứng dậy, lững thững tiến đến cạnh cửa sổ, tựa đầu mình vào khung cửa lạnh lẽo. Ánh mắt cậu xa xăm, phản chiếu lại những hạt tuyết trắng xóa đầu mùa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi cậu bỗng mỉm cười. Lam Hà đang nhớ lại những ngày đầu gặp Diệp Tu.
Cách đây một năm, lúc mà khu 10 vừa mở cửa. Lam Hà được lệnh rằng phải sang khu 10, quản lý công hội Lam Khê Các ở đó. Trong lúc chán nản, cậu gặp Quân Mạc Tiếu, tức là Diệp Tu. Quân Mạc Tiếu lúc đó là một nhân vật rất nổi tiếng trong khu 10. Cũng vì là hội trưởng của công hội Lam Khê Các, rất nhiều lần cậu bị Diệp Tu làm cho tức muốn hộc máu. Nhưng mỗi câu nói ấy lại chứa đựng sự quan tâm. Dần dần, Diệp Tu đã thành công chiếm sự tin tưởng của cậu. Không chỉ mỗi sự tin tưởng, mà còn là sự ngưỡng mộ, và cả thứ tình cảm không lời.
Một lần, Lam Hà được mời đi dự tiệc đám cưới của một người bạn, tình cờ lại gặp Diệp Tu ở đấy. Lúc ấy hai người chưa hề quen biết nhau. Nhưng giọng nói của Lam Hà vô tình làm cho Diệp Tu ngờ ngợ, sinh nghi rồi bắt chuyện. Đúng như Diệp Tu đoán, người mà anh bắt chuyện lại chính là Lam Hà, một người bạn thân thuộc của anh trong game. Tất nhiên, lần gặp mặt ấy chỉ là vô tình của Diệp Tu và Lam Hà, nhưng chính cuộc gặp ấy lại là sự khởi đầu cho mối quan hệ của cậu và Diệp Tu bây giờ.
Tựa cạnh cửa sổ một hồi lâu, Lam Hà sực tỉnh, vội vàng đưa mắt sang phía bên kia đường. Ở đó, có một chàng trai với một đầu tóc trắng xóa bị phủ đầy tuyết, khoác một chiếc áo khoác đã bạc màu từ lâu. Xung quanh chỗ người kia đứng hoàn toàn đã bị bao phủ bởi thứ bụi trắng lạnh ấy. Thậm chí cả đôi chân của người kia đã bị chôi vùi trong lớp tuyết trắng xóa. Người ấy vẫn duy trì một hành động mà anh ta đã làm cả tiếng đồng hồ. Đó là ngước nhìn lên khung cửa sổ mà Lam Hà đang tựa vào.
" Diệp Tu "
Lam Hà bỗng dưng hét lên, vội vàng chạy xuống phía người kia. Mặc cho chân mình không mang dép, trên người không khoác áo khoác hay bất kì đồ dùng giữ ấm nào, cậu không còn quan tâm đến cái lạnh nữa. Cậu chỉ muốn chạy đến ngay trước mặt người kia. Mắng người kia một trận. Muốn lôi người kia vào nhà để chăm sóc cho anh ta. Lam Hà rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì. Đứng trước mặt Diệp Tu, Lam Hà như bất động, môi khẽ động đậy, một vài âm thanh thoát ra.
"Sao anh không gọi em dậy..?"
"Không nỡ."
Một câu nói ngắn gọn, thậm chí còn không bộc lộ một cảm xúc nào của Diệp Tu lại có thể mắt của Lam Hà có một chút cay cay. Cậu định nói gì đó, nhưng lại thôi. Lam Hà cúi hơi gầm mặt, để lộ cả đôi má, chiếc mũi, đôi tai của mình ửng đỏ vì lạnh.
Diệp Tu nhìn đôi vai của Lam Hà, phát hiện ra Lam Hà đang run rẩy vì lạnh. Vội vàng kéo cậu vào nhà. Vừa đóng cửa, Diệp Tu vội vàng ôm chặt lấy tấm thân nhỏ bé của Lam Hà, vùi đầu vào cổ cậu. Diệp Tu nhớ cái mùi hương này rất lâu rồi. Kể từ khi tham gia mùa giải, Diệp Tu không thể làm gì ngoài train và bàn về chiến thuật. Điện thoại cũng không nói chuyện được lâu. Càng không thể gặp mặt nhau trong một thời gian dài. Điều này thực sự quá sức đối với anh. Được ôm cơ thể nhỏ bé của Lam Hà trong tay, nỗi nhớ của anh đã vơi đi rất nhiều. Nhưng không đủ. Môi anh đã bắt đầu tìm kiếm hơi ấm từ làn môi của Lam Hà.
Lam Hà khẽ giật mình, hơi run run đôi vai của mình, nhưng rồi cậu cũng nhắm đôi mắt mình lại, đôi tay nắm nhẹ lên tà áo của Diệp Tu.
"Môi anh lạnh quá.."
Lam Hà nói khẽ một câu, đôi má ửng đỏ. Cậu ngại ngùng, khẽ khép nép tránh ánh mắt của Diệp Tu đang dừng lại ở trên cơ thể mình. Nhưng cậu đâu biết rằng hành động ấy lại có thể làm cho thân nhiệt bên trong Diệp Tu như bị thiêu đốt. Như một con thú mạnh bạo, Diệp Tu đẩy Lam Hà sát vào cánh cửa ở sau lưng, môi anh lại nhanh chóng tìm đến môi Lam Hà mà ngấu nghiến nó.
"Anh rất nhớ em" Diệp Tu im lặng, nghĩ thầm.
Sau một hồi ngấu nghiến bờ môi căng mọng của Lam Hà. Diệp Tu lại cảm thấy không đủ. Anh hung hăng đưa lưỡi của mình quậy tung khoang miệng kia, nhanh chóng bắt lấy chiếc lưỡi đang cố gắng ẩn nấp, hưởng thụ vị ngọt mà đã lâu không được gặp lại.
Lam Hà biết mình đã bị tóm. Cậu đành phải đưa chiếc lưỡi bé ẩm ướt của mình đi theo nhịp điệu của Diệp Tu. Càng lúc, Lam Hà không còn thể hít thở đều đặn được nữa. Lý trí không còn, mọi sức lực của cậu dường như bị biến mất. Lam Hà lúc này giống như đang khiêu khích cái tự chủ của Diệp Tu. Gương mặt ửng đỏ đang há miệng để cố tìm lại chút không khí, khoé mi ươn ướt, đôi vai bé nhỏ run rẩy không ngừng.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Diệp Tu vội vàng bế Lam Hà lên trên tay. Đặt cơ thể ấy lên trên giường, rồi nằm lên phía trên Lam Hà.
Hai cặp mắt đối nhau nhìn một hồi lâu, Lam Hà khẽ cựa quậy, nghiêng mặt sang một bên, giọng ấp úp hỏi :
" Chúng ta có... làm không anh ?
Đưa bàn tay to lớn của mình chui tọt vào phía bên trong lớp áo của Lam Hà, Diệp Tu cười ranh mãnh cất giọng:
" Nếu anh có thể dừng lại bây giờ thì chắc chắn anh không phải người."
Diệp Tu cúi người, hôn lấy môi của Lam Hà, bàn tay không phận dần nhích lên phía trên, vuốt nhẹ phần bụng trắng. Đôi mắt anh dán chặt vào hai đầu nhũ hoa đỏ ửng, nhô cao lên đầy dụ hoặc. Chúng đong đưa trước mắt anh như muốn đánh thức cái bản tính săn mồi của một người đàn ông, khiến lửa trong người Diệp Tu cháy bừng bừng.
Bàn tay to lớn trượt dài, túm lấy hai đầu vú đỏ xinh kia mà nhào nắn. Nụ hoa kia bị anh làm đến biến dạng, sưng tấy lên, vừa đau đớn lại vừa sảng khoái. Lam Hà rên rỉ , mắt đen ngập nước, giọng nấc lên từng đợt. Cậu đích thị là thích đến chết cái cảm giác này.
Diệp Tu cúi xuống, ngậm lấy hai đầu nhũ kia. Môi lưỡi anh đảo vòng, ngấu nghiến mút nó làm vang lên những tiếng nước đầy ám muội. Anh xảo quyệt cắn nhẹ một phát khiến Lam Hà ưỡn ngực lên, tiếng rên như to hơn, làm đứt mất dây lí trí cuối cùng trong đầu Diệp Tu.
Không chịu nổi, Diệp Tu ngồi thẳng người dậy. Anh cởi bỏ lớp áo vướng víu trên người, cùng lúc xé tan lớp vải trên người Lam Hà. Những đường cong vốn ẩn giấu sau những chiếc áo bây giờ đang hiện rõ trước mắt anh. Diệp Tu vuốt nhẹ tay từ phía trên cổ của Lam Hà xuống dần phía dưới, khiến cổ họng cậu không kìm được mà rên lên những tiếng yêu kiều.
"Fweh.."
Cổ họng Lam Hà phát ra những thứ tiếng thật ma mị, nghe dễ cưng đến tợn làm cho lòng Diệp Tu ngày càng muốn bùng nổ, anh đưa bàn tay của mình lướt nhẹ lên cậu nhóc của Lam Hà, rồi dần dần cởi bỏ lớp quần của cậu sang một bên. Cả thân thể cậu phơi bày ra trước ánh nhìn chằm chặp của Diệp Tu, khiến cả khuôn mặt cậu nóng bừng. Cậu ngại ngùng dùng hai tay che đi khuôn mặt mình, khe khẽ lên tiếng:
"Diệp Tu.."
Last edited: