[LanHe's Birthday 2018] [R18] [Diệp Lam] Gọi anh là lão công.

Yuuchi

Farm exp kiếm sống
Hội Tự Sát
Bình luận
20
Số lượt thích
101
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy ‘v’
#1
Toàn Chức Cao thủ Fanfic
Tác Giả:
Yuuchi
Thể loại: Lãng mạn.
CP: Diệp Lam
Tình trạng: Hoàn

Trước khi có người vào đọc cái Fic này thì Yuu xin nói đôi chút về nó 'V'
- Truyện này là do Yuu viết theo trí tưởng tưởng
- Truyện sẽ có nhiều chương ( nhưng chắc tầm là 2-3 chương thôi hà 'V' )
- Truyện viết về couple Diệp - Lam. Thực ra tên thật của Lam Hà là Hứa Bác Viễn. Nhưng Yuu nghĩ ta sẽ quen với tên gọi "Lam Hà" hơn nên xin mạn phép xưng tên của Hứa Bác Viễn trong truyện là Lam Hà.

- Truyện có yếu tố H.
- Có thể có OC
Vì là lần đầu viết Fic nên sẽ phạm nhiều sai sót, nên mong mọi người có thể góp ý giúp Yuu sửa lỗi sai. Xin cảm ơn.


Căn phòng tối tăm mù mịt kia, một chút ánh sáng bên ngoài cũng không thể lọt qua được sự phòng ngự chặt chẽ của lớp rèm tối màu. Chỉ có đôi chút tia sáng phát ra từ màn hình máy tính.

" Mẹ kiếp. "

Lam Hà đập mạnh tay xuống bàn phím, chân mày nhíu lại, mắt tràn đầy sự cau có, nộ khí toả ra ngùn ngụt. Có vẻ như đã có việc gì xảy ra khiến cậu ta tức giận đến mức như vậy. Lam Hà nghiến răng, chửi thề vài câu, liên tục gõ chữ một cách tàn bạo như trút giận lên bộ bàn phím đen kia.

" Anh thật quá đáng "

Tin nhắn được gửi đi. Trong chốc lát, người bên kia đã gửi lại câu trả lời :

" Anh đã chấp em delay 0,5's và chơi 1 tay rồi, em không thắng, sao đổ lỗi cho anh được? "

Lam Hà vò tóc, vẻ mặt ủy khuất lại có chút đáng thương, chậm chạp gõ lại vài chữ để gửi cho người kia.

"Thế bây giờ anh muốn thế nào?"

" Anh sẽ qua nhà em. "

" Ngay bây giờ ư ? "

Vừa gửi xong, Lam Hà nhìn lại account của người mà mình gửi tin nhắn. Chỉ nhận được một màu đen xám xịt trong dòng chữ : " Quân Mạc Tiếu đã offline. " Lam Hà lắc đầu thở dài, đi con chuột thoát khỏi màn hình game kia, cho nhân vật "Lam Hà " của mình nghỉ ngơi. Cậu đứng dậy, lững thững tiến đến cạnh cửa sổ, tựa đầu mình vào khung cửa lạnh lẽo. Ánh mắt cậu xa xăm, phản chiếu lại những hạt tuyết trắng xóa đầu mùa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, môi cậu bỗng mỉm cười. Lam Hà đang nhớ lại những ngày đầu gặp Diệp Tu.

Cách đây một năm, lúc mà khu 10 vừa mở cửa. Lam Hà được lệnh rằng phải sang khu 10, quản lý công hội Lam Khê Các ở đó. Trong lúc chán nản, cậu gặp Quân Mạc Tiếu, tức là Diệp Tu. Quân Mạc Tiếu lúc đó là một nhân vật rất nổi tiếng trong khu 10. Cũng vì là hội trưởng của công hội Lam Khê Các, rất nhiều lần cậu bị Diệp Tu làm cho tức muốn hộc máu. Nhưng mỗi câu nói ấy lại chứa đựng sự quan tâm. Dần dần, Diệp Tu đã thành công chiếm sự tin tưởng của cậu. Không chỉ mỗi sự tin tưởng, mà còn là sự ngưỡng mộ, và cả thứ tình cảm không lời.

Một lần, Lam Hà được mời đi dự tiệc đám cưới của một người bạn, tình cờ lại gặp Diệp Tu ở đấy. Lúc ấy hai người chưa hề quen biết nhau. Nhưng giọng nói của Lam Hà vô tình làm cho Diệp Tu ngờ ngợ, sinh nghi rồi bắt chuyện. Đúng như Diệp Tu đoán, người mà anh bắt chuyện lại chính là Lam Hà, một người bạn thân thuộc của anh trong game. Tất nhiên, lần gặp mặt ấy chỉ là vô tình của Diệp Tu và Lam Hà, nhưng chính cuộc gặp ấy lại là sự khởi đầu cho mối quan hệ của cậu và Diệp Tu bây giờ.

Tựa cạnh cửa sổ một hồi lâu, Lam Hà sực tỉnh, vội vàng đưa mắt sang phía bên kia đường. Ở đó, có một chàng trai với một đầu tóc trắng xóa bị phủ đầy tuyết, khoác một chiếc áo khoác đã bạc màu từ lâu. Xung quanh chỗ người kia đứng hoàn toàn đã bị bao phủ bởi thứ bụi trắng lạnh ấy. Thậm chí cả đôi chân của người kia đã bị chôi vùi trong lớp tuyết trắng xóa. Người ấy vẫn duy trì một hành động mà anh ta đã làm cả tiếng đồng hồ. Đó là ngước nhìn lên khung cửa sổ mà Lam Hà đang tựa vào.

" Diệp Tu "

Lam Hà bỗng dưng hét lên, vội vàng chạy xuống phía người kia. Mặc cho chân mình không mang dép, trên người không khoác áo khoác hay bất kì đồ dùng giữ ấm nào, cậu không còn quan tâm đến cái lạnh nữa. Cậu chỉ muốn chạy đến ngay trước mặt người kia. Mắng người kia một trận. Muốn lôi người kia vào nhà để chăm sóc cho anh ta. Lam Hà rất muốn, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì. Đứng trước mặt Diệp Tu, Lam Hà như bất động, môi khẽ động đậy, một vài âm thanh thoát ra.

"Sao anh không gọi em dậy..?"

"Không nỡ."

Một câu nói ngắn gọn, thậm chí còn không bộc lộ một cảm xúc nào của Diệp Tu lại có thể mắt của Lam Hà có một chút cay cay. Cậu định nói gì đó, nhưng lại thôi. Lam Hà cúi hơi gầm mặt, để lộ cả đôi má, chiếc mũi, đôi tai của mình ửng đỏ vì lạnh.

Diệp Tu nhìn đôi vai của Lam Hà, phát hiện ra Lam Hà đang run rẩy vì lạnh. Vội vàng kéo cậu vào nhà. Vừa đóng cửa, Diệp Tu vội vàng ôm chặt lấy tấm thân nhỏ bé của Lam Hà, vùi đầu vào cổ cậu. Diệp Tu nhớ cái mùi hương này rất lâu rồi. Kể từ khi tham gia mùa giải, Diệp Tu không thể làm gì ngoài train và bàn về chiến thuật. Điện thoại cũng không nói chuyện được lâu. Càng không thể gặp mặt nhau trong một thời gian dài. Điều này thực sự quá sức đối với anh. Được ôm cơ thể nhỏ bé của Lam Hà trong tay, nỗi nhớ của anh đã vơi đi rất nhiều. Nhưng không đủ. Môi anh đã bắt đầu tìm kiếm hơi ấm từ làn môi của Lam Hà.

Lam Hà khẽ giật mình, hơi run run đôi vai của mình, nhưng rồi cậu cũng nhắm đôi mắt mình lại, đôi tay nắm nhẹ lên tà áo của Diệp Tu.

"Môi anh lạnh quá.."

Lam Hà nói khẽ một câu, đôi má ửng đỏ. Cậu ngại ngùng, khẽ khép nép tránh ánh mắt của Diệp Tu đang dừng lại ở trên cơ thể mình. Nhưng cậu đâu biết rằng hành động ấy lại có thể làm cho thân nhiệt bên trong Diệp Tu như bị thiêu đốt. Như một con thú mạnh bạo, Diệp Tu đẩy Lam Hà sát vào cánh cửa ở sau lưng, môi anh lại nhanh chóng tìm đến môi Lam Hà mà ngấu nghiến nó.

"Anh rất nhớ em" Diệp Tu im lặng, nghĩ thầm.

Sau một hồi ngấu nghiến bờ môi căng mọng của Lam Hà. Diệp Tu lại cảm thấy không đủ. Anh hung hăng đưa lưỡi của mình quậy tung khoang miệng kia, nhanh chóng bắt lấy chiếc lưỡi đang cố gắng ẩn nấp, hưởng thụ vị ngọt mà đã lâu không được gặp lại.

Lam Hà biết mình đã bị tóm. Cậu đành phải đưa chiếc lưỡi bé ẩm ướt của mình đi theo nhịp điệu của Diệp Tu. Càng lúc, Lam Hà không còn thể hít thở đều đặn được nữa. Lý trí không còn, mọi sức lực của cậu dường như bị biến mất. Lam Hà lúc này giống như đang khiêu khích cái tự chủ của Diệp Tu. Gương mặt ửng đỏ đang há miệng để cố tìm lại chút không khí, khoé mi ươn ướt, đôi vai bé nhỏ run rẩy không ngừng.

Không thể chịu đựng thêm được nữa, Diệp Tu vội vàng bế Lam Hà lên trên tay. Đặt cơ thể ấy lên trên giường, rồi nằm lên phía trên Lam Hà.

Hai cặp mắt đối nhau nhìn một hồi lâu, Lam Hà khẽ cựa quậy, nghiêng mặt sang một bên, giọng ấp úp hỏi :

" Chúng ta có... làm không anh ?

Đưa bàn tay to lớn của mình chui tọt vào phía bên trong lớp áo của Lam Hà, Diệp Tu cười ranh mãnh cất giọng:

" Nếu anh có thể dừng lại bây giờ thì chắc chắn anh không phải người."

Diệp Tu cúi người, hôn lấy môi của Lam Hà, bàn tay không phận dần nhích lên phía trên, vuốt nhẹ phần bụng trắng. Đôi mắt anh dán chặt vào hai đầu nhũ hoa đỏ ửng, nhô cao lên đầy dụ hoặc. Chúng đong đưa trước mắt anh như muốn đánh thức cái bản tính săn mồi của một người đàn ông, khiến lửa trong người Diệp Tu cháy bừng bừng.

Bàn tay to lớn trượt dài, túm lấy hai đầu vú đỏ xinh kia mà nhào nắn. Nụ hoa kia bị anh làm đến biến dạng, sưng tấy lên, vừa đau đớn lại vừa sảng khoái. Lam Hà rên rỉ , mắt đen ngập nước, giọng nấc lên từng đợt. Cậu đích thị là thích đến chết cái cảm giác này.

Diệp Tu cúi xuống, ngậm lấy hai đầu nhũ kia. Môi lưỡi anh đảo vòng, ngấu nghiến mút nó làm vang lên những tiếng nước đầy ám muội. Anh xảo quyệt cắn nhẹ một phát khiến Lam Hà ưỡn ngực lên, tiếng rên như to hơn, làm đứt mất dây lí trí cuối cùng trong đầu Diệp Tu.

Không chịu nổi, Diệp Tu ngồi thẳng người dậy. Anh cởi bỏ lớp áo vướng víu trên người, cùng lúc xé tan lớp vải trên người Lam Hà. Những đường cong vốn ẩn giấu sau những chiếc áo bây giờ đang hiện rõ trước mắt anh. Diệp Tu vuốt nhẹ tay từ phía trên cổ của Lam Hà xuống dần phía dưới, khiến cổ họng cậu không kìm được mà rên lên những tiếng yêu kiều.

"Fweh.."

Cổ họng Lam Hà phát ra những thứ tiếng thật ma mị, nghe dễ cưng đến tợn làm cho lòng Diệp Tu ngày càng muốn bùng nổ, anh đưa bàn tay của mình lướt nhẹ lên cậu nhóc của Lam Hà, rồi dần dần cởi bỏ lớp quần của cậu sang một bên. Cả thân thể cậu phơi bày ra trước ánh nhìn chằm chặp của Diệp Tu, khiến cả khuôn mặt cậu nóng bừng. Cậu ngại ngùng dùng hai tay che đi khuôn mặt mình, khe khẽ lên tiếng:

"Diệp Tu.."
 
Last edited:

Yuuchi

Farm exp kiếm sống
Hội Tự Sát
Bình luận
20
Số lượt thích
101
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy ‘v’
#2
" Diệp Tu . . . "

" Ừ? "

" Đừng nhìn em chằm chằm như vậy. "

" Ừ. . . "

Miệng thì nói vậy thôi, chứ cơ thể trần trụi của cậu nhóc cứ lồ lộ ra trước mắt thế này, nào ai cản được anh nhìn ngắm chứ.

Diệp Tu đưa bàn tay của mình lướt nhẹ trên làn da mềm thơm của Lam Hà, rồi dừng lại ngay ở phần thịt đang cương cứng của cậu. Hạ thân bắt đầu ngứa ngáy, bàn tay liền tóm lấy thằng em của Lam Hà, nhẹ nhàng xoa vuốt.

" Hah. . . Đừng. "

Tiếng rên mỹ miều lại vang lên, cơ thể cậu run bần bật. Cơ thể này đã lâu không được cảm nhận sự khoái cảm, khiến Lam Hà hảo hảo thích thú, trước mắt gần như mờ đục vì khoái cảm. Thứ tinh dịch trắng nóng hổi của Lam Hà phun ra, nằm gọn bên trong lòng bàn tay Diệp Tu. Gương mặt bỗng trải đầy một màu đào chín thích mắt, làm cậu bối rối lấy tay che đi. Nhẹ nhàng làm theo dẫn dắt của người kia, đến lúc cậu hoàn hồn lại thì cậu chợt nhận ra rằng, cái động nhỏ ẩm ướt kia được trăng ra trơ trụi, trước mắt của tên xấu xa kia.

" Hửm, sao cái lỗ bé này lại thút ra thút vào rồi ? Hay là đói rồi ? "

" Anh . . . Gian xảo. . . Hah . . . "

Chưa để Lam Hà nói xong câu, Diệp Tu nhanh chóng cho ngón tay vào bên trong. Ngón tay thuôn dài, nằm gọn trong hoa huyệt căng đầy đang cắn chặt. Từng thớ thịt phấn nộn ma sát liên hồi, làm dịch ruột trong suốt chảy đầy lên tay.

Lam Hà giật mình nấc lên.

Dục tình cũng tăng lên theo từng giây phút.

1 ngón . . .

2 ngón . . .

3 ngón . . .

Đã ba ngón tay được cho vào, mỗi lần lỗ nguyệt kia được cho vào thêm một ngón, là tiếng rên rỉ đáng hờn của Lam Hà lại vang lên.

" Mau. . . Ah. . . Mau cho vào. . ."

" Cho cái gì vào kia chứ ?"

Giả vờ không hiểu, Diệp Thu đưa ngón tay của mình ấn mạnh vào chỗ thịt đỏ mọng trong hoa nguyệt người kia. Đầu móng tay khẽ vuốt vuốt, cọ xát bên trong từng tấc mô mềm, kích thích Lam Hà rên lên một tiếng.

" Nói đi, em muốn cái gì bây giờ ? "

Tông giọng trầm vang lên, trên mặt người kia xuất hiện một nụ cười gian xảo, vẻ mặt như đang chờ đợi một câu trả lời đúng đắn.

" Mau cho. . . Umh. . .Cái thứ của anh vào đi. "

" Cái thứ ấy là cái gì ? "

Thật nhây. . .

" Côn thịt. . . Um. . .của anh. Mau. . . Mau cho vào. "

" Gọi anh là lão công một tiếng. Thứ em muốn sẽ là của em. "

" Anh. . . Quá đáng! Em không gọi. "

Trước sự chống trả của Lam Hà, nụ cười gian xảo kia ngày càng gian xảo hơn bao giờ hết, những ngón tay ấy đột ngột khuấy đảo mạnh mẽ bên trong. Làm tiếng rên rỉ của Lam Hà ngày càng mê hoặc.

Ừ. . . Cậu thua Diệp Tu rồi.

Giọng nói Lam Hà gần như lạc đi, run run mời gọi.

" Lão công. . . Mau cho. . . ư. . . thứ côn thịt của anh vào bên trong đi. . . Hah. . .Em đói. . ."

Đương nhiên, sau khi đã nghe được thứ mình muốn, Diệp Tu vội vàng gỡ bỏ lớp quần trên người mình. Dương vật trướng đau bật thẳng ra sau khi được giải thoát khỏi lớp vải vướng víu. Diệp Tu đâm thẳng thứ côn thịt to lớn ấy vào bên trong Lam Hà. Thứ ấy quá lớn rồi.

Vừa vào hết bên trong, lỗ nguyệt của cậu còn chưa kịp thích nghi. Thì tên gian xảo kia đã bắt đầu chuyển động. Đại nhục bổng thô nóng trìu sáp mãnh liệt bên trong, chèn ép thật chặt từng thớ thịt mềm. Hậu huyệt sưng tấy lên, không ngừng co rút, không ngừng nuốt nhả lấy dị vật thô cứng.

Lam Hà ngửa mặt lên, miệng há ra hớp từng ngụm không khí.
Cảm giác này thật hảo khoái, quá hảo khoái.

Tiếng giường rung. . .

Tiếng rên rỉ không dứt . .

Tiếng va chạm thân thể . .

Đủ làm cho một con người vừa nghe đã đỏ mặt.

" Hah, đừng đẩy . . mạnh như vậy. "

" Vậy em muốn sao? Rút ra nhé ?"

Hông Diệp Tu di chuyển ngày một chậm, làm một tầng ngứa ngáy trỗi lên trong hậu huyệt.

" Không. . . đừng. . . hah. . . "

Cậu bắt đầu đánh mất lí trí, chậm rãi đánh động hông mình hòng tìm kiếm một chút khoái cảm. Hậu huyệt không ngừng ngứa ngáy, chảy đầy dịch trong.

Diệp Tu ngừng chuyển động hẳn, mắt đầy dục tình dán chặt vào thân thể đang lơ ngơ chuyển động. Căn phòng ngập tràn mùi hoan ái làm hơi thở dường như nặng nhọc hơn.

Chợt túm lấy bờ eo gầy, Diệp Tu liền thúc mạnh, khiến Lam Hà thét lên, miệng nhỏ cắn chặt.
Hai mắt ứa ra tầng lệ, môi mềm lại bật ra từng âm thanh ngắc ngứ, đôi tay loạn lên ôm lấy bờ vai rộng của người nằm trên. Côn thịt chèn ép, cọ xát điên cuồng.

Đụng đến điểm nhạy cảm bên trong, từng thớ thịt mềm co thắt lại, làm Diệp Tu giật mình co giật một tiếng.

" Chỗ này? "

Đầu óc Lam Hà gần như trống không, chỉ biết lắc đầu loạn lên, hòng Diệp Tu tránh xa nơi đó.
Đại nhục bổng một lần nữa đâm mạnh, tiếng thét lại to hơn. Từng nhịp đẩy mạnh liệt làm nội bích gần như căng chặt, côn thịt bên trong ngày một trướng lớn. Lam Hà gần như có thể cảm nhận được từng đường gân đang cọ xát vào những tấc thịt đỏ, lòng tràn ngập khoái cảm và dục tình.

Côn thịt giật giật vài cái liền bắn ra, rót đầy tinh dịch vào trong lỗ nhỏ. Lam Hà bị cảm giác ấy làm cho sung sướng ra đầy trên bụng Diệp Tu, mắt trợn ngược lên. Tâm trí Lam Hà chỉ còn lại khoái cảm tràn ngập mắt.

Mi mềm trĩu nặng, khép nhẹ đôi mắt của mình lại. Lam Hà khẽ co người, chui vào trong chăn ấm, chìm vào mộng đẹp. Hơi thở gấp gáp lúc trước cũng đã dần ổn định lại. Bây giờ, Lam Hà không khác gì một chú mèo con đang ngủ say trong giấc mộng của mình. Ngước nhìn khuôn mặt trắng nõn của người nằm dưới thân mình, môi Diệp Tu khẽ nở một nụ cười dịu dàng. Nụ cười ấy không phải nụ cười gian xảo thường thấy trên khuôn mặt anh. Nó ấm áp, dịu dàng hơn nhiều. Chỉ cần có người nhìn thấy nó, chắc chắn họ sẽ nhận ra tình cảm của anh đối với Lam Hà nhiều như thế nào.

——( Gặp Phương Duệ và Nguỵ Sâm mà thấy thì chắc sẽ phản ứng kiểu : " Thằng cha nào đây, trả Diệp Tâm Bẩn lại đây cho tụi bố. " ) OTL ——


Vuốt nhẹ làn tóc của Lam Hà, Diệp Tu khẽ áp môi mình lên làn môi của người kia, nụ hôn ấy êm dịu, ấm áp. Không một chút mạnh mẽ, một chút quyết liệt như lúc trước.



Nhìn ngắm người kia một hồi lâu, Diệp Tu với tay lấy vài mảnh giấy ăn, lau sạch những vết tích của buổi mây mưa trước đó trên người mình và trên người Lam Hà, mặc một chiếc áo dày cho cậu. Lam Hà rất dễ bị cảm lạnh, tối qua đã không mặc một thứ áo khoác ấm nào, thậm chí còn không mặc cả dép mà chạy trên tuyết.

Nếu bây giờ không mặc đồ nữa, chắc chắn cậu sẽ bị cảm lạnh. Đinh ninh những suy nghĩ của mình trong đầu, Diệp Tu thực hiện hết những điều mà anh nghĩ mình cần làm cho cậu. Sau một hồi nghĩ nán óc xem còn cần gì nữa không mà không hề có ý tưởng, Diệp Tu quyết định dẹp hết tất cả rồi ôm người yêu nhỏ bé của mình đắp chăn đi ngủ.

- - - -



Ánh sáng của một buổi ban mai lọt qua ô cửa sổ, soi sáng cả căn phòng, làm một người đang ngủ say cũng phải tỉnh giấc.

Đang khép chặt mi mắt của mình, Lam Hà cảm nhận được thứ ánh sáng đầu mùa xuân đang soi sáng khắp căn phòng, cậu lề mề ngồi dậy, dụi đôi mắt đang nhắm nghiền không thể mở ra của mình, ngáp ngắn ngáp dài vài cái, rồi cậu mới tỉnh khỏi giấc mộng.

Cậu nhìn ra khung cảnh bên ngoài ô cửa sổ, lật đật chạy đến, mở tung cánh cửa sổ kia ra.

"Xuân về rồi. . ."

Ừ, mùa xuân với làn gió nhẹ đi qua những tán lá, cùng với những tia nắng vàng ran chiếu xuống mọi vật trên mặt đất. Cả những chú chim nữa, dù thời tiết vẫn còn se lạnh, nhưng chúng vẫn tinh nghịch đứng trên các cành cây, cất giọng hót của mình. Đông qua, vẫn còn để lại cho một ngày đầu xuân một chút không khí se lạnh của mình. Rằng như muốn nhắc nhở mọi người, mùa xuân đến rồi.

Cảm nhận được không khí mùa xuân đang về, Lam Hà đi đến bên cạnh người đang ngủ, khẽ thì thầm :

" Dậy thôi, xuân về rồi. "

Nhướn mày vì giấc ngủ của mình bị gián đoạn, DiệpTu mở mắt ra nhìn người kia. Mới nhìn thấy dáng vẻ đang chào đón mình kia, Diệp Tu liền kéo tay Lam Hà ngã xuống giường, ôm trọn người kia vào lòng.

" Nghỉ ngơi đi đã, hôm qua làm hao nhiều sức lực của em rồi. "

" Nhưng. . Em tính đi mua đồ. "

Lam Hà khe khẽ lên tiếng phản đối, nhưng người kia đâu có nghe, anh chỉ đáp trả lại một câu:

" Ngủ đi đã, chiều đi sau. "

Ậm ừ cho qua, Lam Hà hơi nuôi bực trong lòng. Nhắm mắt buông xuôi, bỗng có tiếng thì thầm bên tai:

" Xuân về rồi. Anh cũng giải nghệ rồi, vậy em có tình nguyện về sống với anh không ? Anh cho phép. . . Em gọi anh là lão công. "

———————-

Chúc mừng sớm sinh nhật anh một ngày *tung bông*
Lam Hà - Đại thần dấu chấm lửng ... <3333
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,958
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Diệp Tu!!!! Anh nhẹ nhàng cho tui! Không được làm bị thương Tiểu Lam! Lão tử liều mạng với anh!!!!!! Chúng ta pkpkpkpkpk!

Chủ thớt nhất định phải nhét Phương Duệ Nguỵ Sâm hai lão bẩn bựa này vào đang khúc hường phấn làm chế đập bàn cười!

Chia buồn với hai lão, xuân về rồi, Diệp tâm bẩn cũng yêu động dục yêu đương rồi, ngày ngày show ân ái cùng người yêu bé nhỏ thì hai lão liệu mà ngắm cái bản mặt ngọt chảy nước đó của ổng dài dài!
 

Yuuchi

Farm exp kiếm sống
Hội Tự Sát
Bình luận
20
Số lượt thích
101
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy ‘v’
#4
Diệp Tu!!!! Anh nhẹ nhàng cho tui! Không được làm bị thương Tiểu Lam! Lão tử liều mạng với anh!!!!!! Chúng ta pkpkpkpkpk!

Chủ thớt nhất định phải nhét Phương Duệ Nguỵ Sâm hai lão bẩn bựa này vào đang khúc hường phấn làm chế đập bàn cười!

Chia buồn với hai lão, xuân về rồi, Diệp tâm bẩn cũng yêu động dục yêu đương rồi, ngày ngày show ân ái cùng người yêu bé nhỏ thì hai lão liệu mà ngắm cái bản mặt ngọt chảy nước đó của ổng dài dài!
Thí chủ làm tui muốn gõ thêm vài chữ nữa quá ;;A;;, cảm ơn thí chủ đã đọc <3333
 

Bình luận bằng Facebook