[PJ Batu 101.2019] [Trương Tân Kiệt] [PNCH] Thời tuổi trẻ của Trương Tân Kiệt

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Cộng hòa quốc chi kiếm Phiên ngoại]

(hình chờ cập nhập)

Thời tuổi trẻ của Trương Tân Kiệt

Edit: oomi và Lãi

Beta: oomi và Lãi
1.

Nhóm người mới của Trương Tân Kiệt bị chỉnh đến thê thảm.

Bởi vì lí do bên ngoài, Thần Kiếm liên tiếp hủy bỏ các đợt huấn luyện tuyển chọn, là đội trưởng cũ của đội năm đầu tiên với Hàn Văn Thanh, Diệp Tu muốn kiếm Vương Kiệt Hi, lại bị Vương Kiệt Hi đóng cửa miễn tiếp khách. Vì vậy đợi tới khi có một đợt thay máu mới bổ sung vào đội, hắn liền tận lực “khi dễ” bọn họ.

Trong một đám “tiểu thịt tươi”, Trương Tân Kiệt “nghe lời” cũng là người bị chỉnh dã man nhất.

2.

Khi mới vào đội, hạng mục đối kháng giữa người mới và người cũ là truyền thống từ trước tới nay. Mấy năm trước, nhóm người cũ thường là một Trung đội trưởng dẫn đầu, thành viên đa số là những người gia nhập hơn một năm, không mới cũng không cũ.

Nhưng năm ấy, là đội hình mạnh nhất của nhóm ma cũ.

Hàn Văn Thanh, Diệp Tu, Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn, ai cũng là sĩ quan cấp Tá, ai cũng là đội trưởng.

Trước khi bắt đầu thi đấu, Trương Tân Kiệt động viên các đồng bạn, dốc lòng nói một tràng dài. Các đồng bạn cảm thấy người đeo kính đều khá đáng tin, vì vậy đẩy cậu lên làm tổ trưởng.

Ai ngờ vừa bắt đầu màn đối kháng, tổ trưởng đã bị Diệp Tu ở cự li xa một súng headshot.

Nhìn khói màu nhanh chóng tỏa khắp nơi trên nón cối, Trương Tân Kiệt trợn mắt há hốc mồm đứng đực tại chỗ, trong lòng buồn bực tua đi tua lại một câu: Tôi một viên đạn còn chưa ra khỏi nòng đó!

Tổ trưởng chết trận, team người mới bị hành thê thảm. Trương Giai Lạc nhìn thời gian, từ lúc mở màn đến khi kết thúc, 7 phút.

Tôn Triết Bình hỏi:

- Chưa đã tay?

- Tất nhiên là chưa rồi! – Trương Giai Lạc hô, - Còn chưa kịp giãn tay giãn chân nữa là.

Diệp Tu nghịch viên đạn, đề nghị:

- Dù sao hôm nay cũng rảnh rỗi, hay cứ luyện thêm chút đi?

Hàn Văn Thanh gật đầu:

- Đám nhóc ngốc này đúng là nên luyện thêm một chút.

Lâm Kính Ngôn cười khổ:

- Luyện? Mấy ông muốn chơi con người ta thì có!

Trương Giai Lạc thúc cùi chỏ một cái vào người anh, cười hì hì nói:

- Lão Lâm đừng vạch trần bọn tui chứ!

Các cấp trên muốn chơi, nhóm tân binh bọn họ không thể làm gì hơn là nhắm mắt đưa thân. Team người cũ đánh từ buổi sáng đánh tới chạng vạng, chịu đánh vài chục ván đối kháng, team ma mới tiến bộ rõ rệt, thời gian chịu đựng càng lúc càng dài, nhưng mà Trương Tân Kiệt giống như bật chế độ auto, luôn luôn bị ám sát sau 3 phút từ đầu tới giờ, trong đó nhiều lần ngay cả thang cũng không kịp trèo lên.

Cực kì phẫn uất, cực kì xấu hổ, sau một lần nữa ăn headshot, cuối cùng, Chính ủy tương lai của Thần Kiếm cũng không khống chế được tâm trạng, quay về phía Hàn Văn Thanh vừa nổ súng rống to:

- Vì sao lần nào cũng là tôi! Anh không thể để tôi bắn một phát trước được hả!

Tiếng rống oan ức đột ngột vang lên, quanh quẩn trong núi . . .

Sững sờ một chút, Hàn văn Thanh vậy mà hơi ngại ngùng, sờ sờ sau gáy, đỏ mặt nói:

- Tôi, tôi không cố ý, vậy cậu, vậy cậu bắn một phát trước đi.

3.

Xong, Trương Tân Kiệt hối hận muốn chết vì một câu rống kia.

Thất thố, ngây thơ, đần độn còn thua không chịu nhận . . .

Cậu thay đổi triệt để, để sau không làm ra một chuyện nào mất mặt như vậy nữa, nhưng mấy tên tiền bối thích hóng hớt kia, lại vì tiếng rống đó mà triệt để ghi nhớ cậu. Theo của Diệp Tu mà nói thì là: “Tiểu Tân Kiệt khi tức giận phản ứng rất là thú vị nha.”

Đội người mới được đưa vào một trận địa sử dụng thiết bị laser, các tia laser màu xanh lục có lớn có nhỏ, lần lượt thay đổi.

Diệp Tu và Trương Giai Lạc gọi Trương Tân Kiệt tới, ra dáng cấp trên nói:

- Trận laser có thể rèn luyện sự dẻo dai của cơ thể và linh hoạt của đầu óc, cậu muốn thử một chút không?

Trương Tân Kiệt vòng quanh trận laser nửa vòng, nghiêm túc nói:

- Thử. Mời các thủ trưởng ở bên ngoài hướng dẫn tôi một chút.

- Hướng dẫn, nhất định hướng dẫn đàng hoàng!

Trương giai Lạc cười ha hả nói.

Vào trận, Trương Tân Kiệt bắt đầu với một tư thế nằm sấp gọn gàng, thuận lợi tiến vào trong trận. Vừa định ngẩng đầu quan sát phân bố của đường laser, Diệp Tu đột nhiên lên tiếng:

- Đừng nhúc nhích, sau gáy có một tia!

Cậu ngờ vực, sốt sắng hỏi:

- Có sao? Vừa nãy tiến vào tôi không nhìn thấy.

Trương Giai Lạc ngồi xổm xuống đất, mặt đầy nghiêm túc:

- Có, tui cũng nhìn thấy, tia này ánh sáng yếu, ở góc độ của cậu có khả năng không nhìn thấy được.

- Ồ - cậu không dám quay đầu, chỉ đành chuyển động mắt nhìn những tia laser lộn xộn ở xung quanh.

Diệp Tu tiếp tục :

- Hay là thế này, anh với Lão Trương đây nhìn thấy rõ hơn cậu, nghe theo lời chúng tôi mà làm.

Trương Giai Lạc tiếp lời:

- Đúng vậy, cậu cứ yên tâm, góc độ này của tui rất tốt.

Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, tuy có chút không tình nguyện nhưng lại không nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ đành nói:

- Cám ơn hai vị thủ trưởng.

Diệp Tu và Trương Giai Lạc nhìn nhau cười một tiếng, nụ cười xảo quyệt.

Trương Giai Lạc nói:

- Tân Kiệt, đầu giữ yên, nâng chân phải lên, nhảy tới, đúng, chú ý tay phải chỗ đó có 2 tia, ừ, chính là độ cao này, tốt!

Đến phiên Diệp Tu:

- Cong lưng lên, đúng đúng đúng, cứ giữ tư thế này, chân trái đặt phía trước, rất tốt!

Trương Tân Kiệt nín thở ở trong trận laser bò tới bò lui, tư thế cực kì khó chịu. Lúc mới bắt đầu, Diệp, Trương hai người này vẫn còn khá nghiêm túc, một lúc sau liền thay đổi chủ ý.

Giống như Trương Giai Lạc nói:

- Tân Kiệt, nhấc mông lên, nâng cáo lên một chút!

Giống như Diệp Tu nói:

- Mông sắp đụng vào laser rồi, né qua bên trái..

Cuối cùng cái mông “được chỉnh” đụng phải tia laser phía bên phải, tiếng chuông báo đầy khoa trương reo lên.

Trương Tân Kiệt bò từ trong trận laser ra ngoài, ra sức trừng hai người tiền bối đang giả vờ đứng đắn kia. Dựa vào việc mình là một con người được giáo dục tốt, cậu cắn chặt môi đến trắng bệch nuốt ngược câu chửi suýt nữa thì phun ra: Đách biết mà khoái làm bừa!

4.

Diệp, Trương lúc sau cảm thấy chỉ riêng họ trêu chọc Trương Tân Kiệt không thì chưa đã nghiền, liền tiện thể kéo thêm Hàn Văn Thanh.

Trương Giai Lạc tỏ ra thần bí nói:

- Tân Kiệt, tui xem cậu như em trai, nên tui nhắc nhở cậu một điều.

Trương Tân Kiệt lễ phép gật đầu nhưng trong lòng thẩm phỉ nhổ: Tôi không phải em trai của anh! Chúng ta chỉ là trùng hợp cùng họ!

Trương Giai Lạc nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai liền nói:

- Hàn Văn Thanh là gay, tuyệt đối đừng để ổng nhìn chằm chằm!

- Cái gì? Hàn đội?

Trương Tân Kiệt không tin vào tai mình. So với những người tiền bối trong đội, chỉ duy nhất Hàn Văn Thanh là người chính trực, đáng tin cậy nhất.

- Thật đó! Gu của ổng còn là dạng lính mới như cậu! – Trương Giai Lạc nhỏ giọng – Không tin cậu hỏi thử Diệp Tu đi. Diệp Tu với ổng cùng giới, hai người bọn họ còn là anh em tốt.

Trương Tân Kiệt không đi hỏi, một phần là vì cậu không muốn lo chuyện bao đồng, hai là cậu cảm thấy Hàn Văn Thanh không thể là gay được.

Nếu Hàn đội là gay, vậy thì trong đội này có bao nhiêu người là thẳng?

Chờ thật lâu vẫn chưa thấy Trương Tân Kiệt đến hỏi, Diệp Tu đành tự mình tới tìm. Nghiêm túc nói:

- Làm người anh em tốt nhất của lão Hàn, anh đây cần phải ngăn cản ổng phạm phải sai lầm.

Lông mày Trương Tân Kiệt giật giật.

Diệp Tu lại nói:

- Lão Hàn là gay, lại thích cậu. Sau này gặp thì cậu nhớ cách xa một chút, đừng cho ổng có cơ hội phạm sai.

Suy nghĩ 5 phút, Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng lên tiếng:

- Hàn đội đúng là. . . như thế sao?

Diệp Tu thở dài:

- Chính anh cũng không ngờ tới.

Trương Tân Kiệt nghĩ, các anh em tốt cũng đều đã lên tiếng, có khả năng thật sự Hàn đội chính là như vậy.

Trương Giai Lạc đột nhiên từ đâu chạy tới, thêm dầu vào lửa:

- Cậu biết lão Hàn có một đứa con trai đúng không? Kỳ Anh, đứa bẻ khoẻ mạnh, kháu khỉnh.

Trương Tân Kiệt hai mắt sáng lên:

-Biết! Hàn đội có con thì làm sao là gay được?

- Quá ngây thơ ! – Diệp Tu lắc lắc đầu – Kỳ Anh là được ổng nhận nuôi, có biết vì sao ổng phải nhận nuôi không?

- Bởi vì để làm bình phong. – Trương Giai Lạc nói – Tân Kiệt, cậu phải cẩn thận, anh đây đoán rằng lão Hàn sẽ để Kỳ Anh tới tiếp cận, mua chuộc cậu.

Trương Tân Kiệt sững sờ, từ ngày vào được Thần Kiếm tới nay, lần đầu tiên cậu nghe thấy tiếng tam quan của mình vỡ vụn.

5.

Hàn Văn Thanh không hề biết về việc tốt mà Diệp Tu và Trương Giai Lạc đã làm.

Một hôm nọ, hắn đang ở trong sân phơi chăn, Tống Kì Anh quấn quít theo sau đòi học đánh quyền. Hắn mất kiên nhẫn, đúng lúc thấy Trương Tân Kiệt đi tới, liền chỉ vào đối phương nói:

- Nhìn thấy đại ca đeo kính kia không? Trong đội mình cậu ta là học bá, sinh viên đại học! Không phải sắp tới thi học kỳ sao? Đến tìm cậu ta mà học một chút.

Tống Kỳ Anh hỏi:

- Anh ấy tên là gì ạ?

Hàn Văn Thanh nói:

- Trương Tân Kiệt, nhóc có thể gọi cậu ta là anh Tân Kiệt.

Tống Kỳ Anh lại hỏi:

- Ba ba, anh Tân Kiệt có tốt không?

Hàn Văn Thanh gật đầu:

- Cũng được.

Tống Kỳ Anh che miệng hỏi nhỏ:

- Vậy người có thích anh ấy không?

- Thích. – Hàn Văn Thanh không suy nghĩ chút nào đã trả lời.

Tống Kỳ Anh nghe xong liền nhíu mày, nói thầm:

- Ba ba, người thích anh Tân Kiệt nhưng lại không thích con!

Hàn Văn Thanh không nghe rõ:

- Sao?

Tống Kỳ Anh liền quay đầu bỏ chạy.

Hàn Văn Thanh nhìn thấy “đứa con” rắc rối của mình cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục việc phơi chăn.

Trương Tân Kiệt vừa liếc mắt đã nhìn ra đứa nhỏ đang chạy tới chính là con trai nuôi của Hàn Văn Thanh, tính quay lại đi đường vòng liền bị tên nhóc kìa ngăn cản:

- Anh ơi, anh Tân Kiệt?

“. . .” Ngoài mặt nở ra nụ cười xã giao, trong tâm có dự cảm chẳng lành.

- Ba ba nói anh là học bá, kêu em tới theo anh học tập.

Tống Kỳ Anh ngước mặt lên nhìn, nghiêm túc nói.

- Ừ - Thật kêu con trai tới rồi?

Tống Kỳ Anh nghiêng đầu, thăm dò hòi:

- Anh Tân Kiệt, tại sao anh không nói chuyện? Hay giống như ba ba, không để ý đến mọi người?

Trương Tân Kiệt phủ nhận:

- Không phải. Cha em không để ý đến em?

- Vừa nãy em có nghĩ tới chuyện tìm ba ba dạy đánh quyền, người không để ý đến em, cả mặt đều đen.

Tống Kỳ Anh nói.

- Ừ. . . có khi anh ấy đang bận. – Trương Tân Kiệt lơ đãng nói.

- Anh ơi, hay là giúp em năn nỉ baba đi? Anh cũng thích baba em sao ?

Trương Tân Kiệt vội vàng lắc đầu, lại hỏi:

- Cũng?

Tống Kỳ Anh cười:

- Baba em cũng thích anh đó!

Nội tâm đen thui của Trương Tân Kiệt chấn động một cái.

Đồng ngôn vô kỵ! Diệp Tu và Trương Giai Lạc đều có khả năng nói dối, nhưng trẻ con thì không!

Giờ phút này, trong lòng Trương Tân Kiệt đã xác định Hàn Văn Thanh là gay.

6.

Hàn Văn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, người mới vào đội Trương Tân Kiệt luôn nho nhã lễ phép lại đột nhiên không để ý tới hắn, gặp mặt liền trốn, không trốn được cũng không muốn nói nhiều thêm mấy câu.

Vị Quyền Hoàng trẻ tuổi cật lực nghĩ lại, sau đó rút ra kết luận —— Có phải do lần cuối mình lỡ tay headshot cậu ấy, nên đã chọc giận cậu ta hay không?

Vì muốn cứu lấy tình đồng đội lâu dài, Hàn Văn Thanh quyết định mang lễ vật đến nhận lỗi.

Trong quân đội, lễ vật không có gì ngoài mấy thứ: Trang bị, rượu, thuốc lá.

Tặng trang bị? Thần Kiếm chính là nơi không thiếu gì ngoài trang bị. Thuốc lá với rượu thì được, nhưng Trương Tân Kiệt hình như không uống rượu, cũng chẳng hút thuốc.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Văn Thanh tặng lễ vật tự làm vẫn là tốt nhất. Quan trọng nhất vẫn là thành ý.

Vậy nên khi nhìn thấy Hàn Văn Thanh nâng trên tay một hộp bánh bông lan lớn tự làm đứng trước cửa ký túc xá của mình, Trương Tân Kiệt kinh ngạc đến ngây người, sau nửa ngày mới nói được một câu:

- Anh. . . Thật sự là. . . gay.

Hàn Văn Thanh choáng váng, suýt tí nữa ném cả hộp bánh xuống đấy, ngây người 30 giây sau mới cất lời:

- Tôi? Gay?

Theo như suy nghĩ của Trương Tân Kiệt, bánh bông lan chính là món ăn nhẹ yêu thích của mấy chị em phụ nữ, đâu ra một đại nam nhân thân cao bảy thước lại đi làm bánh bông lan? Không phải là gay thì là gì?

Thấy Trương Tân Kiệt thẳng thừng nhìn chằm chằm mình, Hàn Văn Thanh có chút khựng lại, tình huống này phát triển ngoài dự liệu của hắn, nhất thời nghĩ không ra nên nói gì, liền đưa hộp bánh lên nói:

- Thử một cái, mùi vị chắc cũng không tệ đâu.

Trương Tân Kiệt nheo mày ghét bỏ, vì vẫn phải giữ lễ nghi nên đành cầm lấy một cái cắn một ngụm.

Thời gian như ngưng lại. . .

Ngon!

Ăn xong bánh bông lan, Trương Tân Kiệt kể cho Hàn Văn Thành nghe rõ ràng từng lời mà Diệp Tu và Trương Giai Lạc nói. Hàn Văn Thanh giận đến mức cả khuôn mặt đều biến dạng, lập tức đi khắp nơi gào kiếm hai tên thuộc phần tử bịa đặt kia xử lý.

Sự thật đã được phơi bày rõ ràng, từ đó về sau, Hàn Văn Thanh vẫn thường bí mật làm bánh bông lan đưa riêng cho Trương Tân Kiệt ăn trong nhiều năm.

7.

Nói tâm bẩn không hẳn từ nhỏ tâm đã bẩn, trước khi chuyển tới đây, Trương Tân Kiệt vẫn chỉ đơn thuần là một người thanh niên tốt.

Thế nhưng nhìn những vị tiền bối không đứng đắn suốt ngày đi bắt nạt người khác, cậu đã rút được kinh nghiệm xương máu, hoàn toàn tỉnh ngộ: Nếu không biết đáp trả, tôi đâu xứng là người của Thần Kiếm!
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
Trời ói !!!!!!!!!CH quả nhiên danh bất hư truyền aaaaaa trời ơi hú bao nhiêu cho đủ?

Cmn Diệp Tu ông chơi xấu phó đội ngta thì chớ cả Trương Giai Lạc cũng hùa cùng??
Còn dám đem danh tiếng Hàn đội thành ra như vậy ????

Hàn đội trời ơi sao có thể ngầu lòi như vậy hả ?!?!?!?

aaaaa
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Móa, các cụ nói không sai, "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" mà :) tâm Tân Kiệt sau một hồi dày vò cũng méo luôn rồi
 

Bình luận bằng Facebook