Hoàn [Hàn Trương] Time Is Up

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Mạc Hoa
Thể loại: AU thế giới ngầm, OE
CP: Hàn Trương
Edit: Vịt Xinh Xắn
Beta: Lá Mùa Thu
Summary:

"...Có hai loại người không thể đắc tội,
Bác sĩ không có giấy phép,
linh mục cầm thập tự giá..."

.


Cre: Adling
.​


Hàn Văn thanh thở ra, mở mắt.​

Chiếc đèn soi kéo thấp có phần hơi chói, hắn quay đầu nhìn về phía nguồn sáng tối tăm còn lại trong phòng.​

Đó là một bể cá cao gần bằng người, chiếm nửa mặt vách tường, bầy cá màu sắc kỳ lạ vẽ nên một đường sáng lộng lẫy, lượn lờ giữa bọt biển cùng rong rêu, bóng tối hắt trên nền đất.​

Rèm cửa sổ dày nặng kéo kín không một kẽ hở, cửa khép hờ, để lộ bóng dáng hai ba người bên ngoài.​

Hắn giơ tay nhìn đồng hồ, đã sắp hừng đông.​

"Đừng cử động," Trương Tân Kiệt cúi đầu nói, "Trên đùi vẫn còn một viên đạn chưa lấy ra."​

"Xin lỗi."​

Hắn đặt tay xuống, nằm yên trên ghế y tế, đối phương điều chỉnh ống truyền dịch cho hắn.​

"Quấy rối cậu nghỉ ngơi rồi, linh mục."​

"Giờ thì là bác sĩ," Trương Tân Kiệt cắt ống quần dính trên miệng vết thương ra, nói, "Cần thuốc tê không?"​

"Không cần." Hắn liếc mắt nhìn vai mình, vết thương mới được khâu lại trải dài khắp vai, xuống tới ngực trái.​

"Ừ,” Trương Tân Kiệt dường như đã nghe mãi thành quen câu trả lời này, nói, "Vậy cố nhịn chút."​

Hàn Văn Thanh cười, không lên tiếng.​

Dùng kẹp phanh mở đống da thịt nhầy nhụa, dò vào giữa mạch máu và dây thần kinh, cơn đau rõ rệt truyền lên não khiến ngón tay hắn không tự chủ được mà nắm lại.​

"Số anh không tệ, " Trương Tân Kiệt nói, "Không trúng động mạch chủ."​

". . . Cho nên mới sống được đến giờ." Hàn Văn Thanh thở dốc một tiếng, thấp giọng.​

Trương Tân Kiệt cũng không nói gì thêm, nơi này là phía sau giáo đường, vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở của hai người, còn có tiếng bể cá chạy điện -- tiếp đó là âm thanh lanh lảnh của viên đạn rơi xuống khay.​

"Anh muốn giữ lại nó không," Trương Tân Kiệt gảy viên đạn một cái, nói, "Đạn súng lục 7.62."​

"Không cần, biết là ai rồi." Hàn Văn Thanh khoát tay một cái.​

Trương Tân Kiệt lại liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu thuận tay đổi dao giải phẫu, nửa buổi mới nói: "Dựa theo quy tắc, bọn họ sẽ không xông vào chỗ của tôi đâu."​

"Ừ," Hàn Văn Thanh có chút ngập ngừng, "Làm phiền cậu rồi."​

"Không gì có thể phiền hơn việc đánh thức tôi vào nửa đêm."​

Hàn Văn Thanh ngẫm nghĩ, không khỏi cười một tiếng: "Không sai."​


.​
Lăn lộn đường đời, có hai loại người không thể đắc tội, bác sĩ không có giấy phép, và linh mục cầm thập tự giá.​

Một sợ có bệnh sống không nổi, hai sợ lúc chết không chỗ chôn.​

Thế nhưng lần đầu tiên Hàn Văn Thanh nhìn thấy Trương Tân Kiệt lại chính là ở nghĩa địa, nằm trong quan tài là một kẻ đen đủi, hơn nửa đêm bị một dao đâm xuyên lá phổi, lúc vệ sĩ phá cửa vào đã sặc máu mà chết, tình nhân ngủ cùng hắn đã sớm không thấy tăm hơi.​

Dính vào chuyện này khá phiền phức, nhưng Hàn Văn Thanh vẫn niệm chút tình cảm xã giao thời trẻ.​

Ngày đó vốn trời quang mây tạnh, hắn xuống xe thế nào lại đúng lúc mưa tuyết, từng bông tuyết nhỏ chậm chạp rơi xuống, hắn liếc nhìn bầu trời, liền có tán ô đen căng ra che khuất tầm mắt, chỉ còn thấy qua mép ô con quạ đen đậu trên cành cây trơ trụi.​

Hắn thở ra một ngụm khói trắng, tay đeo găng vung lên ra hiện những người khác chờ ở bên ngoài, chỉ mang mấy người vào nghĩa trang.​

Tiếng mặt cỏ khô vàng bị dẫm lên vang vọng khắp không gian, hòa với tiếng gió lùa qua bụi vạn niên thanh ven đường xào xạc, một vị linh mục trẻ tuổi dừng chân trước giao lộ, ngẩng đầu nhìn sắc trời.​

"Đưa ô cho linh mục." Hắn thuận miệng nói.​

Sau lưng lập tức có người chạy lên hai, ba bước, cúi đầu lấy một chiếc ô đưa cho vị linh mục nọ.​

Đối phương dường như có chút sửng sốt, nhận ô ngoảnh đầu ra sau nhìn thấy hắn, bèn đứng tại chỗ chờ.​

"Cảm ơn." Đợi lúc Hàn Văn Thanh đi tới trước mặt, vị linh mục gật đầu với hắn.​

"Không có gì."​

Đó là một chiếc ô đen lớn, người cầm ô mặc bộ giáo phục đen, dưới trời tuyết trông thêm phần đơn bạc, Hàn Văn Thanh phát hiện hắn còn trẻ hơn ban nãy mình tưởng, nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi, mang một bộ kính mắt viền vàng, sợi dây thập tự giá buông xuống trước ngực.​

Hàn Văn Thanh nhìn hắn một hồi, đột nhiên nói: "Cậu nhìn không giống linh mục."​

Một câu này nghe ra vài phần nguy hiểm, lập tức có người bước lên ngăn trước người hắn, tay đã đặt lên túi súng.​

"Cũng có khi không phải, Hàn tiên sinh," Đối phương cũng vừa vặn lùi về sau một bước, tay vẫn che ô, tay kia buông xuống bên người, nói: "Tôi họ Trương."​

"Tôi biết cậu, Trương Tân Kiệt, là bác sĩ tư." Hàn Văn Thanh gật đầu, vỗ vai người vệ sĩ của mình, bảo bọn họ tránh qua một bên.​

"Giờ thì tôi là linh mục."​

"Đến chủ trì lễ tang?" Hắn và vị linh mục trẻ tuổi cùng cất bước.​

"Không, tôi tới dự lễ tang," Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, nói: "Hắn từng là bệnh nhân của tôi."​

"Ừ." Hàn Văn Thanh lấy hộp thuốc, rút ra một điếu đặt lên môi, kêu vệ sĩ châm lửa.​

Khói thuốc thở ra tan trong không khí, hắn cau mũi một cái, nói: "Cái nghề này, dẫu có cứu bao nhiêu mạng người, rồi cũng sẽ thành người chết."​

"Điều đó chưa chắc." Trương Tân Kiệt nói, "Cảm ơn chiếc ô của anh, lần sau đến chỗ tôi giảm 10%."​

.​

"Anh có thể ngủ một lúc." Trương Tân Kiệt băng bó cẩn thận vết thương trên đùi hắn, đứng dậy.​

"Không ngủ được, " Hàn Văn Thanh ấn ấn sống mũi, "Không còn nhiều thời gian."​

"Vậy ít nhất truyền hết chai này đi."​

Trương Tân Kiệt để toàn bộ băng gạc nhuốm máu cùng bông băng vào trong khay, đổ chút cồn, lại thuận tay châm điếu thuốc, đem que diêm cháy dở cũng vứt vào.​

Ngọn lửa bùng lên, chẳng mấy chốc đã cháy rụi, đèn trên ghế y tế cũng tắt đi, chỉ còn chút ánh sáng âm u từ bể cá cùng điếu thuốc trên tay Trương Tân Kiệt, đều ánh lên một cảm giác tối tăm mờ mịt.​

Trương Tân Kiệt rít một hơi, ho hai tiếng, cuối cùng đưa điếu thuốc đến bên môi Hàn Văn Thanh, Hàn Văn Thanh thuận thế ngậm lấy.​

Cửa sổ đóng kín, cũng không mở thông gió, khỏi thuốc cay nồng lượn lờ trên trần nhà không đi, giống như một tầng tro bụi. Hai người không nói gì thêm, Trương Tân Kiệt thu dọn dụng cụ, đi tới bên kia phòng mở cửa tủ, cởi áo blu và chiếc áo ngủ mới rồi bị đánh thức mà chưa kịp thay.​

Hàn Văn Thanh nghiêng đầu, nhìn hắn cởi trần, dưới ánh sáng tối tăm thoáng lộ ra bóng lưng tái nhợt, cơ thịt gầy gò trên vai giãn ra theo động tác khoác sơ mi trắng vào của hắn.​

"Chờ tôi đi rồi cậu có thể ngủ tiếp." Hàn Văn Thanh nói.​

"Không thể." Trương Tân Kiệt thay quần, đóng thùng sơ mi, lúc đến trước mặt hắn trông như thanh niên mới tốt nghiệp chưa lâu.​

Hàn Văn Thanh đưa tay ra, nắm lấy dây thập tự giá vẫn đeo trước ngực Trương Tân Kiệt, dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt nhẹ, bất ngờ kéo về phía mình.​

Trương Tân Kiệt bị ép cúi người, một tay chống lên tay vịn ghế, bằng khoảng cách cực gần nhìn nam nhân trước mắt, phát hiện gò má của hắn còn dính vài vệt máu.​

"Linh mục có thể hôn nam nhân không?" Hàn Văn Thanh nói.​

"Bác sĩ có thể."​

Hắn cúi xuống, kề sát lên đôi môi lạnh lẽo của đối phương, hơi lùi về sau đôi chút, đưa lưỡi nghênh đón người kia, một nụ hôn nhẹ nhàng nhuốm đầy tình tứ, đầu lưỡi hai người trong hơi thở nồng nàn cố chấp triền miên, mà môi lại chỉ chạm nhau khẽ khàng.​

Hàn Văn Thanh thả tay khỏi sợi dây thập tự giá trên cổ Trương Tân Kiệt, điếu thuốc trong tay hắn cũng cháy hết, tàn thuốc rơi đầy người.​

"Lần trước tới đây anh ném hỏng gạt tàn của tôi." Trương Tân Kiệt đứng thẳng dậy, đột nhiên nói.​

"Thế à?" Hàn Văn Thanh ngẩn người.​

"Anh nổi giận với thuộc hạ, lấy gạt tàn thuốc ném, " Trương Tân Kiệt thay hắn phủi đi tàn thuốc trên người, lại tiếp lấy đầu thuốc đã tắt, "Vốn cũng là anh mua."​

"À đúng." Hàn Văn Thanh nhớ ra.​

"Lần khác, có người dùng súng bắn tỉa làm vỡ cửa sổ cùng bể cá của tôi."​

"Tên đó chết rồi." Hàn Văn Thanh nói.​

"Halloween năm ngoái, người của anh nửa đêm gọi tôi dậy không nói, còn kéo tôi đến vũ hội hóa trang ở quán bar."​

"Đấy là. . . Đợi đã, " Hàn Văn Thanh định thần lại, nhìn Trương Tân Kiệt hồi lâu, nói, " Bác sĩ, cậu đang tính sổ với tôi đúng không?"​

Trương Tân Kiệt hiếm thấy cười một tiếng, đi tới bên cửa sổ, nhẹ vén rèm cửa nhìn ra ngoài.​

Bên ngoài tường rào, đèn đường không biết đã tắt tự bao giờ, trăng lấp ló sau những tầng mây, đất trời một mảnh đen kịt, ngay cả con chó hoang mải lang thang phía sau đường hầm cũng không lên tiếng, lặng như bờ cát trước cơn giông.​

"Ra thẳng bến cảng?" Hắn quay đầu nhìn Hàn Văn Thanh.​

Hàn Văn Thanh ngồi dậy, tay đặt trên miệng như suy tư điều gì.​

So với rất nhiều lần gặp nhau trong quá khứ, đêm nay hắn ít nhếch nhác hơn hẳn. Trương Tân Kiệt nghĩ nghĩ, bỗng nhớ tới Halloween năm trước.​

Vài tên vệ sĩ đầu đầy mồ hôi vây quanh hắn băng qua một đám hóa trang người sói, ma cà rồng cùng nữ phù thủy gớm ghiếc, đến khi gặp Hàn Văn Thanh trong phòng cho khách quý, cũng may hắn chỉ mặc áo sơ mi cùng âu phục, không hóa thân thành Frankenstein.​

Hắn nhắm mắt tựa vào ghế salon, hô hấp có phần nặng nhọc, Trương Tân Kiệt vừa bước vào cửa đã quan sát rõ, không thấy vết đạn hay vết dao, thậm chí máu cũng không có.​

"Chúng tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, " Người bên cạnh nhỏ giọng giải thích, "Ban nãy bàn luận cùng Tôn tiên sinh vẫn bình thường. . . Người nọ đi rồi boss bỗng. . . Chúng tôi không dám di chuyển, sợ là trúng thuốc."​

Hắn nhíu mày, bước tới đưa tay đặt ra sau gáy Hàn Văn Thanh, liền ngẩn người.​

Hàn Văn Thanh mở mắt, nhìn hắn.​

"Hàn tiên sinh, " hắn gật đầu, dùng tay sờ thử trán của Hàn Văn Thanh, lại lật xem mí mắt, nói, "Anh hình như bị sốt."​

"Cái gì?" Vẻ mặt đối phương có vẻ mờ mịt.​

"Anh không bị thương, cũng không phải gì khác, " Trương Tân Kiệt gằn giọng, "Anh bệnh rồi."​

Trương Tân Kiệt nghĩ, đó có lẽ là lần hắn nhìn thấy Hàn Văn Thanh nhếch nhác nhất, hơn cả những vết sẹo lớn nhỏ dọc ngang trên người, một lần cảm mạo lại khiến hắn luống cuống tay chân đến vậy.​

"Tôi ra thẳng bến cảng." Sau, Hàn Văn Thanh nói.​

Trương Tân Kiệt gật đầu, giúp hắn băng bó cẩn thận vết thương trên vai, gỡ ống truyền.​

"Mười lăm phút nữa sẽ có xe tới đón tôi, " Hàn Văn Thanh thoáng nhấc tay, phát hiện có thể cử động, "Lại phiền cậu rồi."​

"Đúng giờ tôi sẽ mở cửa sắt cho xe đi vào, " Trương Tân Kiệt từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, "Lần cuối anh qua có để lại, đã giặt sạch."​

"Nếu tôi còn để lại thứ gì. . ." Hàn Văn Thanh nhận lấy mặc lên người, nghĩ nghĩ bỗng nói, "Cậu tính thế nào cũng được."​

"Ừ." Trương Tân Kiệt bước tới cạnh bể cá, rải một nhúm thức ăn, rồi từ sau bể lôi ra một chiếc cặp da màu đen.​

"Cái này không phải của tôi." Hàn Văn Thanh có chút sửng sốt.​

"Là của tôi," Trương Tân Kiệt giải mã khóa, mở cặp, "Auto Assault-12, có điều hơi ít đạn."​

Hàn Văn Thanh nhìn hắn kiểm tra băng đạn, nửa buổi không nói.​

"Hàn tiên sinh, " Trương Tân Kiệt lắp đạn xong, đứng dậy, "Anh rơi vào tay bác sĩ. . ."​

"Và linh mục chủ trì tang lễ của anh rồi."​

Hắn nói: "Time is up."​

-End-​
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Điếu thuốc đó... tốt xấu gì cũng đã qua miệng hai người, hôn gián tiếp trong truyền thuyết sao? No no không cần, vì sau đó là hôn trực tiếp rồi!
Mà Trương bác sĩ sao lại tập hút thuốc a, sống lành mạnh đã nói đâu, còn đêm khuya tới bar nữa, chân chính bị dạy hư rồi!
Hàn boss bị sốt còn thảm hơn bị bắn, độc nhất vô nhị như vậy, chắc trên đời này chỉ có mình Trương bác sĩ cứu nổi anh thôi.
Tội anh bạn nhỏ nào chơi dại bắn nhà của Trương mục, “hắn ta chết rồi” nhanh, gọn, lẹ, đúng chuẩn Bá Đồ, tui thích!
Khúc cuối? Khúc cuối?! Khúc cuối!!! Boss vậy mà chính là hắn! (Tui bị Conan nhập rồi, mượn bản quyền câu này dùng chút)
Amen!
Thỉnh các vị hảo hán đi ngang qua thông não cho tại hạ >.<
Chủ nhà còn dám nói không phải trong tổ chức áo đen hắc ám thích tâm bẩn phái?!
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#3
Điếu thuốc đó... tốt xấu gì cũng đã qua miệng hai người, hôn gián tiếp trong truyền thuyết sao? No no không cần, vì sau đó là hôn trực tiếp rồi!
Mà Trương bác sĩ sao lại tập hút thuốc a, sống lành mạnh đã nói đâu, còn đêm khuya tới bar nữa, chân chính bị dạy hư rồi!
Hàn boss bị sốt còn thảm hơn bị bắn, độc nhất vô nhị như vậy, chắc trên đời này chỉ có mình Trương bác sĩ cứu nổi anh thôi.
Tội anh bạn nhỏ nào chơi dại bắn nhà của Trương mục, “hắn ta chết rồi” nhanh, gọn, lẹ, đúng chuẩn Bá Đồ, tui thích!
Khúc cuối? Khúc cuối?! Khúc cuối!!! Boss vậy mà chính là hắn! (Tui bị Conan nhập rồi, mượn bản quyền câu này dùng chút)
Amen!
Thỉnh các vị hảo hán đi ngang qua thông não cho tại hạ >.<
Chủ nhà còn dám nói không phải trong tổ chức áo đen hắc ám thích tâm bẩn phái?!
thím não động cái chi, ngta chỉ là khẳng định chủ quyền nhà mình thôi mà :vvv
tui hông có phải tổ chức áo đen, tuôi áo xanh mờ.
(<~~~ nhìn profile)
tin tui đi, tui là người thành thật =))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
"Và linh mục chủ trì tang lễ của anh rồi."​
Hắn nói: "Time is up."​
Câu cuối theo tui dự đoán là có 2 trường phái end khác nhau.

Một là TRương là kẻ muốn giết Hàn chỉ âm thầm theo Hàn để lấy dc lòng tin giờ tới lúc thì đạn lên nòng end game.

Hai là của fangirl hardship Hàn Trương khi đã quá lâu ko có thịt ăn, Hàn giật dc súng của Trương và sau đó sau đó bắn nhau chỗ khác :v

Hí hí hí fic hay a
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
thím não động cái chi, ngta chỉ là khẳng định chủ quyền nhà mình thôi mà :vvv
tui hông có phải tổ chức áo đen, tuôi áo xanh mờ.
(<~~~ nhìn profile)
tin tui đi, tui là người thành thật =))
Nhìn vào ánh mắt chân thành của chủ nhà, ừ tui tin mà, tin như tin Phương Duệ ấy :))

Câu cuối theo tui dự đoán là có 2 trường phái end khác nhau.

Một là TRương là kẻ muốn giết Hàn chỉ âm thầm theo Hàn để lấy dc lòng tin giờ tới lúc thì đạn lên nòng end game.

Hai là của fangirl hardship Hàn Trương khi đã quá lâu ko có thịt ăn, Hàn giật dc súng của Trương và sau đó sau đó bắn nhau chỗ khác :v

Hí hí hí fic hay a
Có lý! Tại sao cái thứ hai tui không nghĩ ra. Nàng thông minh quá, vừa nghĩ ra được hai cái giả thiết một cái não tàn một cái không tàn a.

Chậc, chắc tui bị ánh mắt chân thành của chủ nhà chiếu nên nhìn không ra được. Đa tạ đa tạ~ Truyện hay +1
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#6
Câu cuối theo tui dự đoán là có 2 trường phái end khác nhau.

Một là TRương là kẻ muốn giết Hàn chỉ âm thầm theo Hàn để lấy dc lòng tin giờ tới lúc thì đạn lên nòng end game.

Hai là của fangirl hardship Hàn Trương khi đã quá lâu ko có thịt ăn, Hàn giật dc súng của Trương và sau đó sau đó bắn nhau chỗ khác :v

Hí hí hí fic hay a
cái câu Time is up thì có j đâu mà 2 người não động thế =))))))) lại còn giựt súng bắn nhau đồ :yao
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#7
cái câu Time is up thì có j đâu mà 2 người não động thế =))))))) lại còn giựt súng bắn nhau đồ :yao
Ko ko cái câu gây não động tui thấy là câu người chủ trì đám tang của anh kìa :v . Lại còn cầm súng, cô nghĩ đi tui có nên động ko :v
 

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#8
"Hàn tiên sinh, " Trương Tân Kiệt lắp đạn xong, đứng dậy, "Anh rơi vào tay bác sĩ. . ."​
"Và linh mục chủ trì tang lễ của anh rồi."​
Hắn nói: "Time is up."​
Vì là người chỉ ăn ngọt và muốn HE. T tự tưởng tượng ra một cái kết như thế này:
Trải qua nụ hôn vừa rồi cùng Hàn, Trương đã xác định được tình cảm của mình.
"Tôi là bác sĩ và cũng là linh mục chủ trì tang lễ của anh. Vì vậy chỉ tôi mới được quyền quyết định khi nào thì anh phải chết."
Sau đó lôi súng bắn tỉa ra, tỉa hết mấy kẻ thù đang rình rập bên ngoài. Đưa Hàn đến một nơi chỉ có 2 người. Cùng nhau trải qua những tháng ngày yên bình.
Hết.
 

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#9
Vì fic là OE. Đã lỡ tưởng tượng, cho t tưởng tượng nốt.
Trương bảo "Time is up" ý là :" Hết giờ rồi, ngưng thả thính, bước vào mối quan hệ chính thức đi."
(Mọi người có thấy Trương rút súng ra đe dọa không?)
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
Vì là người chỉ ăn ngọt và muốn HE. T tự tưởng tượng ra một cái kết như thế này:
Trải qua nụ hôn vừa rồi cùng Hàn, Trương đã xác định được tình cảm của mình.
"Tôi là bác sĩ và cũng là linh mục chủ trì tang lễ của anh. Vì vậy chỉ tôi mới được quyền quyết định khi nào thì anh phải chết."
Sau đó lôi súng bắn tỉa ra, tỉa hết mấy kẻ thù đang rình rập bên ngoài. Đưa Hàn đến một nơi chỉ có 2 người. Cùng nhau trải qua những tháng ngày yên bình.
Hết.

Vì fic là OE. Đã lỡ tưởng tượng, cho t tưởng tượng nốt.
Trương bảo "Time is up" ý là :" Hết giờ rồi, ngưng thả thính, bước vào mối quan hệ chính thức đi."
(Mọi người có thấy Trương rút súng ra đe dọa không?)
Não chị động còn hơn tụi em hahaha
 

Bình luận bằng Facebook