Ongoing [Hàn Trương] Quản gia Hàn gia quý danh Trương

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#1
QUẢN GIA HÀN GIA QUÝ DANH TRƯƠNG

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
http://say88tothepast.lofter.com
(nhà tác giả hình như đã sập)
Thể loại: Hướng nguyên tác, sau mùa 10
CP: Hàn Trương
Edit: Vịt Xinh Xắn
Beta: Tô Mộc Tu
Tình trạng: Đang tiến hành

.

Chương 01
Chương 02
Chương 03
Chương 04
Chương 05
.​

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây."​

(Ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu đang phía Tây thì 30 năm sau sẽ đổi sang phía Đông. Câu này ý chỉ sự đời thay đổi.)

Lúc Trương Tân Kiệt cũng giải nghệ vào nửa năm sau, Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng ngộ được chân lý này.​

Nhớ năm đó ở chiến đội Bá Đồ, tuy vào mùa giải thứ năm hai người đã xác định quan hệ yêu đương bình đẳng, nhưng mọi việc trọng đại Trương Tân Kiệt đều nghe theo anh, sau đó cũng theo thói quen gọi anh là đội trưởng, anh tuy đã sửa lại nhiều lần, nhưng Trương Tân Kiệt dù là ở trên giường, gọi một câu "Văn Thanh" cũng hết sức không tự nhiên.​

Mà hiện tại, hai người một là người phụ trách trại huấn luyện Bá Đồ, một là thành viên tổ kỹ thuật cùng chiến lược của chiến đội, công việc bình thường nước sống không phạm nước giếng, về tới nhà rồi, Trương Tân Kiệt gọi "Văn Thanh" càng lúc càng thuận.​

Vì thế, hai người xưng hô từ "Tân Kiệt" "Đội trưởng" trở thành "Lãnh đạo" "Văn Thanh" . . .​

Hàn Văn Thanh tiếp tục ngẫm nghĩ, mình đã bao lâu không gọi "Tân Kiệt" vào những lúc bình thường, ặc, dường như thật sự rất lâu rồi –​

Bởi vì cái tên "Tân Kiệt" này gần như đã trở thành danh từ riêng lúc lăn giường. . .​

Tân Kiệt. . . Tân Kiệt. . .​

Đội trưởng. . . A. . .​

. . . Vậy đó.​



Hãy ấn nút [Watch] ở góc trên bên phải để nhận được thông báo khi có chương mới
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#2
1. Dây thần kinh xấu hổ của nhân loại
Edit: Vịt Xinh Xăn, Beta: Tô Mộc Tu

.​

Hàn Văn Thanh gần đây rất đau đầu, Trương quản gia nhà anh đột nhiên nhiễm phải tật xấu: thích càm ràm.​

Mỗi đêm trước khi ngủ, câu nói sau cùng anh nghe thấy là lời Trương Tân Kiệt càu nhàu, như là "Uống sữa tươi chưa", "Rút nguồn điện chưa", "Cửa sổ phòng khách đóng chưa". Mà mỗi buổi sáng tỉnh lại, câu nói đầu tiên anh nghe thấy lại là càu nhàu của Trương Tân Kiệt, "Hôm nay lạnh, cần mặc nhiều lên", "Không đươc đi chân trần, phải đi tất", "Nhanh dậy nhanh dậy ăn điểm tâm".​

Ban đầu, Hàn Văn Thanh còn có thể nghiêm túc nghĩ lại xem đã uống sữa bò chưa, cửa số đã đóng hay chưa. Tháng ngày dần trôi, anh bắt đầu mặc kệ cho qua, mặc cho Trương Tân Kiệt nói cái gì, người đàn ông tinh thần thép một thời nay gật đầu như gà mổ thóc, nếu thật sự bị càm ràm phát phiền, anh cũng cùng lắm là không nhìn Trương Tân Kiệt, nhưng đôi môi mím chặt vẫn như cũ thốt ra một câu, cùng một giọng điệu, cùng một số lượng từ “Ừ.”​

Mấy ngày nay, công việc bên chiến đội của Trương quản gia đặc biệt bận rộn, đến mức về nhà cũng mang theo mấy chồng tư liệu lớn cần xem qua và phân tích. Vì đẩy nhanh tiến độ công việc, hắn mỗi ngày tắm xong sẽ thay áo ngủ ôm tư liệu qua phòng ngủ cho khách, ngủ cũng ngủ một mình bên đó.​

Cửa phòng nọ vừa đóng, thế giới của Hàn Văn Thanh lập tức trở nên yên tĩnh, phòng khách, phòng ngủ chính, phòng tắm đều là của anh, chó cũng là của anh. Vì thế, đầu tiên anh dắt Battle xuống lầu đi dạo một vòng, rồi quay về chậm rãi tắm rửa, tiếp đó vặn âm lượng nhỏ xem TV một chút, sắp đến giờ liền về phòng ngủ lên giường đọc sách hoặc nghịch điện thoại.​

Giải nghệ nhiều năm, anh từ lâu đã quen ngủ sớm, vì thế chưa tới mười giờ tối đã nằm trên giường cũng không phải là một chuyện hiếm.​

Tuy nhiên, Hàn Văn Thanh sẽ không ngủ trước mười một giờ, bởi phòng bên vẫn có người sáng đèn miệt mài làm việc.​

Quả nhiên, mười giờ năm mươi phút, cửa phòng ngủ chính bị đẩy nhẹ, Trương quản gia áo ngủ chỉnh tề đóng trong quần ngủ đứng ở cửa.​

"Anh uống sữa chưa?" Tay phải Trương Tân Kiệt đặt trên tay nắm cửa, không có ý định đi vào.​

"Đã uống." Hàn Văn Thanh mặc áo ngủ, vạt áo trước hoàn toàn mở rộng, lộ ra cơ ngực vàng nhạt cường tráng.​

"Lau khô phòng tắm chưa?" Trương Tân Kiệt không đeo kính, căn bản không thấy rõ vẻ mặt muốn đem hắn quăng lên giường của Hàn Văn Thanh.​

"Đã lau." Trong tay nắm chiếc điện thoại cùng kiểu dáng với người yêu, Hàn Văn Thanh dùng tay kia lấy đệm lót đặt sau lưng xuống.​

"Chải lông cho Battle chưa?" Trương Tân Kiệt gãi gãi mũi, tối nay đầu hắn cực kỳ hỗn loạn, việc nghiên cứu vũ khí của chiến đội rơi vào bế tắc, vài chỗ báo cáo không hợp ý hắn.​

"Đã chải." Hàn Văn Thanh trườn người nằm xuống, chăn lại chỉ kéo tới bụng dưới, anh hạ mắt tiếp tục ngắm Trương quản gia đứng ở cửa, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không.​

"Ừm, vậy em đi ngủ." Thấy Hàn Văn Thanh định đi ngủ, mọi thứ cũng hỏi được hòm hòm, Trương Tân Kiệt kéo cửa ra khỏi phòng, nhưng chưa đi được một nửa, Hàn Văn Thanh lại ngồi dậy.​

"Lãnh đạo, em vẫn chưa hỏi cửa sổ phòng khách đã đóng chưa, nguồn điện có rút không." Dùng khuỷu tay chống người lên, Hàn Văn Thanh nghiêng đầu đùa Trương Tân Kiệt.​

"Để em đi xem." Trương Tân Kiệt không để ý đến Hàn Văn Thanh, động tác đóng cửa không hề có ý dừng lại.​

"Lãnh đạo, em vẫn quên một chuyện." Khi khoảng cách giữa cửa và vách tường chỉ còn là một cái khe nhỏ, giọng nói của Hàn Văn Thanh lớn hơn một chút, anh vẫy vẫy tay với Trương Tân Kiệt, tin chắc hắn có thể nhìn thấy động tác tay của mình.​

"Chuyện gì?" Trương Tân Kiệt lần nữa đẩy cửa ra, bước vào trong phòng ngủ chính hai bước.​

"Lại đây." Động tác của Hàn Văn Thanh ngừng trong không trung, tư thế này khiến áo ngủ của anh trượt qua hai bên. Ánh sáng mờ ảo ám muội của đèn ngủ khiến cho thân thể khiêu gợi càng thêm mê người.​

"Làm gì?" Đi tới bên giường, Trương Tân Kiệt vì bị cận mà hơi cúi người xuống, gương mặt hai người sáp đến thật gần, tuy chưa đến mức hơi thở giao hòa, nhưng cũng đã thu hết vẻ mặt người kia vào đáy mắt.​

“Chụt – ”​

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, từ lúc Hàn Văn Thanh đè gáy Trương Tân Kiệt xuống cho tới khi anh vỗ nhẹ mặt người kia khẽ cười nói "Lãnh đạo ngủ ngon" chỉ vỏn vẹn năm giây đồng hồ.​

"Ngủ. . . Ngủ ngon." Trương Tân Kiệt vuốt môi đứng dậy, hai giây sau lại cúi người xuống. Chăn chỉ đắp đến bụng dưới của Hàn Văn Thanh, như vậy không được.​

Kéo lại chăn cho người kia, tắt chiếc đèn ngủ tạo ra bầu không khí ám muội, Trương Tân Kiệt khẽ khàng đóng cửa lại.​

Nằm trên chiếc giường nhỏ hơn một chút so với phòng ngủ chính, hắn liếc đồng hồ một cái, ừm, mười giờ năm mươi chín, vừa vặn.​

Thỉnh thoảng chia phòng ngủ, đảm bảo được cả chất lượng giấc ngủ và chất lượng công việc, tội gì không làm.​

Chỉ là sáng sớm hôm sau, khi Trương Tân Kiệt rời giường chuẩn bị đi tập thể dục, phát hiện mình lại nằm trên giường trong phòng ngủ chính, không chỉ thế gương mặt còn kề sát trên cơ ngực Hàn Văn Thanh, tay cũng luồn trong áo ngủ vòng lên lưng người nọ. . .​

Ặc, là mình mộng du hay Hàn Văn Thanh mộng du?​

Lúc chạy bộ quanh tiểu khu, Trương Tân Kiệt lơ đãng nhớ lại tình hình đêm qua, hắn rõ ràng trước mười một giờ nằm nghiêm chỉnh trên giường phòng khách, chẳng lẽ nửa đêm bị Hàn Văn Thanh ôm về phòng ngủ chính sao, không giống lắm. . .​

Dĩ nhiên là không giống, rõ ràng là hắn tự mình quay về chứ sao!​

Battle chạy theo sau lưng Trương Tân Kiệt, là kẻ nhìn thấy toàn bộ sự việc, nếu nó có thể mở miệng, nó nhất định sẽ trợn mắt nã pháo: Ba ba, giả vờ quên mất chuyện xấu hổ mình làm ra là biểu hiện của nhân loại có dây thần kinh xấu hổ mấy người đó hả?​

"Nhóc, sao vậy? Trương Tân Kiệt đang đi bộ đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn nhìn phía sau, phát hiện Battle ngồi xuống không chịu đuổi theo, mà khi hắn quay lại ngồi xổm xuống định vuốt ve, nó lại giơ chân phải phía sau lên gò má phải gãi ngứa "xoạt xoạt xoạt".​

Tư thế kia, ặc, giống như động tác "ấy ấy ấy" của con người. . .​

Có điều Battle nghĩ nhiều rồi, Tân Kiệt ba ba của nhóc thật ra không hề làm "chuyện xấu hổ".​

Trời mới biết chuyện Battle trải qua là như thế này –​

Ngủ tới nửa đêm, Trương Tân Kiệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn cũng không bật đèn, trước mắt lờ mờ đều là cơ ngực và cơ bụng mờ nhạt dưới ánh đèn của Hàn Văn Thanh, lấp la lấp lánh,. . .​

Chăn không đắp kín thì sao? Nửa đêm nhỡ đạp chăn thì sao?​

Trương Tân Kiệt mở điện thoại, hai giờ mười sáu, ừ, đi vệ sinh, tiện thể xem anh ấy có đá chăn hay không.​

Đẩy cửa phòng ngủ chính, Trương Tân Kiệt cảm thấy có một mảng lông xù chen tới bên chân, không cần nói cũng biết là nhóc Battle. Hắn ngồi xổm xuống một bên nhìn Hàn Văn Thanh đang ngủ, tư thế vẫn như buổi tối lúc đi ngủ, không đá chăn, cũng không lộ thân.​

Rất tốt.​

Công tác thị sát hoàn tất, Trương Tân Kiệt xoay người chuẩn bị quay về tiếp tục ngủ, thế nhưng ngay lúc hắn mới bước được một bước, quần ngủ bị ai đó kéo lại.​

A?​

Hả?​

Một bàn tay thò ra khỏi chăn, hai ngón móc lấy lưng quần ngủ, chỉ cần dùng một lực nhẹ, mông của Trương quản gia sẽ tiếp xúc với không khí.​

"Phốc --"​

Âm thanh thân thể rơi xuống chăn nệm khiến Battle liếm liếm mũi, nó gối cằm lên chiếc dép bên cạnh giường, con ngươi lộ ra ánh nhìn khinh bỉ --​

Nó nhìn cha Văn Thanh ra tay thần không biết quỷ không hay, lại nhìn baba Tân Kiệt không một chút chống cự để người kia mò vào trong ngực, bọn họ rất nhanh quấn trong một cái chăn, hai người tuy đều không nói gì, nhưng lại có tiếng vải vóc sột soạt phát ra. Cũng may giường ngủ lớn chỉ lục đục một hồi rồi yên tĩnh trở lại, cha không tiếp tục kéo quần baba, baba rúc vào trong ngực cha ngủ.​

Battle dưới ánh mắt lo lắng của Trương Tân Kiệt lè lưỡi, động tác gãi ngứa xoạt xoạt không dừng lại:​

Cho nên baba à, vì sao lại muốn giả vờ không nhớ ra bản thân nửa đêm mò qua giường cha?​

-TBC-
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
1. Dây thần kinh xấu hổ của nhân loại
Edit: Vịt Xinh Xăn, Beta: Tô Mộc Tu

.​

Hàn Văn Thanh gần đây rất đau đầu, Trương quản gia nhà anh đột nhiên nhiễm phải tật xấu: thích càm ràm.​

Mỗi đêm trước khi ngủ, câu nói sau cùng anh nghe thấy là lời Trương Tân Kiệt càu nhàu, như là "Uống sữa tươi chưa", "Rút nguồn điện chưa", "Cửa sổ phòng khách đóng chưa". Mà mỗi buổi sáng tỉnh lại, câu nói đầu tiên anh nghe thấy lại là càu nhàu của Trương Tân Kiệt, "Hôm nay lạnh, cần mặc nhiều lên", "Không đươc đi chân trần, phải đi tất", "Nhanh dậy nhanh dậy ăn điểm tâm".​

Ban đầu, Hàn Văn Thanh còn có thể nghiêm túc nghĩ lại xem đã uống sữa bò chưa, cửa số đã đóng hay chưa. Tháng ngày dần trôi, anh bắt đầu mặc kệ cho qua, mặc cho Trương Tân Kiệt nói cái gì, người đàn ông tinh thần thép một thời nay gật đầu như gà mổ thóc, nếu thật sự bị càm ràm phát phiền, anh cũng cùng lắm là không nhìn Trương Tân Kiệt, nhưng đôi môi mím chặt vẫn như cũ thốt ra một câu, cùng một giọng điệu, cùng một số lượng từ “Ừ.”​

Mấy ngày nay, công việc bên chiến đội của Trương quản gia đặc biệt bận rộn, đến mức về nhà cũng mang theo mấy chồng tư liệu lớn cần xem qua và phân tích. Vì đẩy nhanh tiến độ công việc, hắn mỗi ngày tắm xong sẽ thay áo ngủ ôm tư liệu qua phòng ngủ cho khách, ngủ cũng ngủ một mình bên đó.​

Cửa phòng nọ vừa đóng, thế giới của Hàn Văn Thanh lập tức trở nên yên tĩnh, phòng khách, phòng ngủ chính, phòng tắm đều là của anh, chó cũng là của anh. Vì thế, đầu tiên anh dắt Battle xuống lầu đi dạo một vòng, rồi quay về chậm rãi tắm rửa, tiếp đó vặn âm lượng nhỏ xem TV một chút, sắp đến giờ liền về phòng ngủ lên giường đọc sách hoặc nghịch điện thoại.​

Giải nghệ nhiều năm, anh từ lâu đã quen ngủ sớm, vì thế chưa tới mười giờ tối đã nằm trên giường cũng không phải là một chuyện hiếm.​

Tuy nhiên, Hàn Văn Thanh sẽ không ngủ trước mười một giờ, bởi phòng bên vẫn có người sáng đèn miệt mài làm việc.​

Quả nhiên, mười giờ năm mươi phút, cửa phòng ngủ chính bị đẩy nhẹ, Trương quản gia áo ngủ chỉnh tề đóng trong quần ngủ đứng ở cửa.​

"Anh uống sữa chưa?" Tay phải Trương Tân Kiệt đặt trên tay nắm cửa, không có ý định đi vào.​

"Đã uống." Hàn Văn Thanh mặc áo ngủ, vạt áo trước hoàn toàn mở rộng, lộ ra cơ ngực vàng nhạt cường tráng.​

"Lau khô phòng tắm chưa?" Trương Tân Kiệt không đeo kính, căn bản không thấy rõ vẻ mặt muốn đem hắn quăng lên giường của Hàn Văn Thanh.​

"Đã lau." Trong tay nắm chiếc điện thoại cùng kiểu dáng với người yêu, Hàn Văn Thanh dùng tay kia lấy đệm lót đặt sau lưng xuống.​

"Chải lông cho Battle chưa?" Trương Tân Kiệt gãi gãi mũi, tối nay đầu hắn cực kỳ hỗn loạn, việc nghiên cứu vũ khí của chiến đội rơi vào bế tắc, vài chỗ báo cáo không hợp ý hắn.​

"Đã chải." Hàn Văn Thanh trườn người nằm xuống, chăn lại chỉ kéo tới bụng dưới, anh hạ mắt tiếp tục ngắm Trương quản gia đứng ở cửa, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không.​

"Ừm, vậy em đi ngủ." Thấy Hàn Văn Thanh định đi ngủ, mọi thứ cũng hỏi được hòm hòm, Trương Tân Kiệt kéo cửa ra khỏi phòng, nhưng chưa đi được một nửa, Hàn Văn Thanh lại ngồi dậy.​

"Lãnh đạo, em vẫn chưa hỏi cửa sổ phòng khách đã đóng chưa, nguồn điện có rút không." Dùng khuỷu tay chống người lên, Hàn Văn Thanh nghiêng đầu đùa Trương Tân Kiệt.​

"Để em đi xem." Trương Tân Kiệt không để ý đến Hàn Văn Thanh, động tác đóng cửa không hề có ý dừng lại.​

"Lãnh đạo, em vẫn quên một chuyện." Khi khoảng cách giữa cửa và vách tường chỉ còn là một cái khe nhỏ, giọng nói của Hàn Văn Thanh lớn hơn một chút, anh vẫy vẫy tay với Trương Tân Kiệt, tin chắc hắn có thể nhìn thấy động tác tay của mình.​

"Chuyện gì?" Trương Tân Kiệt lần nữa đẩy cửa ra, bước vào trong phòng ngủ chính hai bước.​

"Lại đây." Động tác của Hàn Văn Thanh ngừng trong không trung, tư thế này khiến áo ngủ của anh trượt qua hai bên. Ánh sáng mờ ảo ám muội của đèn ngủ khiến cho thân thể khiêu gợi càng thêm mê người.​

"Làm gì?" Đi tới bên giường, Trương Tân Kiệt vì bị cận mà hơi cúi người xuống, gương mặt hai người sáp đến thật gần, tuy chưa đến mức hơi thở giao hòa, nhưng cũng đã thu hết vẻ mặt người kia vào đáy mắt.​

“Chụt – ”​

Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, từ lúc Hàn Văn Thanh đè gáy Trương Tân Kiệt xuống cho tới khi anh vỗ nhẹ mặt người kia khẽ cười nói "Lãnh đạo ngủ ngon" chỉ vỏn vẹn năm giây đồng hồ.​

"Ngủ. . . Ngủ ngon." Trương Tân Kiệt vuốt môi đứng dậy, hai giây sau lại cúi người xuống. Chăn chỉ đắp đến bụng dưới của Hàn Văn Thanh, như vậy không được.​

Kéo lại chăn cho người kia, tắt chiếc đèn ngủ tạo ra bầu không khí ám muội, Trương Tân Kiệt khẽ khàng đóng cửa lại.​

Nằm trên chiếc giường nhỏ hơn một chút so với phòng ngủ chính, hắn liếc đồng hồ một cái, ừm, mười giờ năm mươi chín, vừa vặn.​

Thỉnh thoảng chia phòng ngủ, đảm bảo được cả chất lượng giấc ngủ và chất lượng công việc, tội gì không làm.​

Chỉ là sáng sớm hôm sau, khi Trương Tân Kiệt rời giường chuẩn bị đi tập thể dục, phát hiện mình lại nằm trên giường trong phòng ngủ chính, không chỉ thế gương mặt còn kề sát trên cơ ngực Hàn Văn Thanh, tay cũng luồn trong áo ngủ vòng lên lưng người nọ. . .​

Ặc, là mình mộng du hay Hàn Văn Thanh mộng du?​

Lúc chạy bộ quanh tiểu khu, Trương Tân Kiệt lơ đãng nhớ lại tình hình đêm qua, hắn rõ ràng trước mười một giờ nằm nghiêm chỉnh trên giường phòng khách, chẳng lẽ nửa đêm bị Hàn Văn Thanh ôm về phòng ngủ chính sao, không giống lắm. . .​

Dĩ nhiên là không giống, rõ ràng là hắn tự mình quay về chứ sao!​

Battle chạy theo sau lưng Trương Tân Kiệt, là kẻ nhìn thấy toàn bộ sự việc, nếu nó có thể mở miệng, nó nhất định sẽ trợn mắt nã pháo: Ba ba, giả vờ quên mất chuyện xấu hổ mình làm ra là biểu hiện của nhân loại có dây thần kinh xấu hổ mấy người đó hả?​

"Nhóc, sao vậy? Trương Tân Kiệt đang đi bộ đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, hắn nhìn phía sau, phát hiện Battle ngồi xuống không chịu đuổi theo, mà khi hắn quay lại ngồi xổm xuống định vuốt ve, nó lại giơ chân phải phía sau lên gò má phải gãi ngứa "xoạt xoạt xoạt".​

Tư thế kia, ặc, giống như động tác "ấy ấy ấy" của con người. . .​

Có điều Battle nghĩ nhiều rồi, Tân Kiệt ba ba của nhóc thật ra không hề làm "chuyện xấu hổ".​

Trời mới biết chuyện Battle trải qua là như thế này –​

Ngủ tới nửa đêm, Trương Tân Kiệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn cũng không bật đèn, trước mắt lờ mờ đều là cơ ngực và cơ bụng mờ nhạt dưới ánh đèn của Hàn Văn Thanh, lấp la lấp lánh,. . .​

Chăn không đắp kín thì sao? Nửa đêm nhỡ đạp chăn thì sao?​

Trương Tân Kiệt mở điện thoại, hai giờ mười sáu, ừ, đi vệ sinh, tiện thể xem anh ấy có đá chăn hay không.​

Đẩy cửa phòng ngủ chính, Trương Tân Kiệt cảm thấy có một mảng lông xù chen tới bên chân, không cần nói cũng biết là nhóc Battle. Hắn ngồi xổm xuống một bên nhìn Hàn Văn Thanh đang ngủ, tư thế vẫn như buổi tối lúc đi ngủ, không đá chăn, cũng không lộ thân.​

Rất tốt.​

Công tác thị sát hoàn tất, Trương Tân Kiệt xoay người chuẩn bị quay về tiếp tục ngủ, thế nhưng ngay lúc hắn mới bước được một bước, quần ngủ bị ai đó kéo lại.​

A?​

Hả?​

Một bàn tay thò ra khỏi chăn, hai ngón móc lấy lưng quần ngủ, chỉ cần dùng một lực nhẹ, mông của Trương quản gia sẽ tiếp xúc với không khí.​

"Phốc --"​

Âm thanh thân thể rơi xuống chăn nệm khiến Battle liếm liếm mũi, nó gối cằm lên chiếc dép bên cạnh giường, con ngươi lộ ra ánh nhìn khinh bỉ --​

Nó nhìn cha Văn Thanh ra tay thần không biết quỷ không hay, lại nhìn baba Tân Kiệt không một chút chống cự để người kia mò vào trong ngực, bọn họ rất nhanh quấn trong một cái chăn, hai người tuy đều không nói gì, nhưng lại có tiếng vải vóc sột soạt phát ra. Cũng may giường ngủ lớn chỉ lục đục một hồi rồi yên tĩnh trở lại, cha không tiếp tục kéo quần baba, baba rúc vào trong ngực cha ngủ.​

Battle dưới ánh mắt lo lắng của Trương Tân Kiệt lè lưỡi, động tác gãi ngứa xoạt xoạt không dừng lại:​

Cho nên baba à, vì sao lại muốn giả vờ không nhớ ra bản thân nửa đêm mò qua giường cha?​

-TBC-
Khụ khụ mới chương đầu đã kiểu... aiz máu mũi a
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#4

(cre: Adling)


2. Nắng sớm chúc phúc cẩu, nam, nam
Edit: Vịt Xinh Xắn, Beta: Tô Mộc Tu


.​

Lúc Trương Tân Kiệt trở về nhà sau khi tập thể dục buổi sáng, Hàn Văn Thanh vẫn còn đang ngủ, hắn nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, vẫn còn đủ thời gian để hắn tắm táp, rửa chân cho Battle, lại chậm rãi múc ra hai bát cháo gạo lứt hạt sen đậu đỏ đã ninh qua đêm.​

Việc nhà ở Hàn gia được phân công rất rõ ràng, lau cửa sổ - Hàn Văn Thanh, lau đồ dùng - Trương Tân Kiệt, giặt quần áo - Hàn Văn Thanh, gấp quần áo - Trương Tân Kiệt, bữa tối thì làm cơm rửa chén - Hàn Văn Thanh, sắp mâm dọn bát - Trương Tân Kiệt. . . Nói ngắn gọn, Trương Tân Kiệt làm quản gia, thực ra cũng không phải làm gì lớn lắm.​

Trừ bữa sáng.​

Ngày ba bữa, Trương Tân Kiệt chỉ nhận nấu bữa sáng, mà hắn cũng không làm nhiều, nếu không phải tập thể dục xong đi ra ngoài tiểu khu mua bánh bao hoặc bánh nhân thịt, thì ngày hôm trước đã mua sẵn bánh mì và sữa bò. Về sau, nhờ một lần hắn dạo siêu thị nhìn thấy một cái nồi hầm chỉ cần cho nguyên liệu vào rồi cắm điện để qua đêm không cần canh chừng, Hàn gia mới có bữa điểm tâm sáng do hắn “tự tay” làm.​

“Nhóc con, gọi cha con dậy đi.”​

Lấy ba quả trứng gà ta đập vào trong chiếc nồi inox nhỏ, Trương Tân Kiệt giơ bàn tay còn ướt của hắn ra lệnh cho Battle đang quấn quanh chân.​

“Gâu!”​

Chó lông vàng trưởng thành khôn ngoan rất hiểu ý người, Battle xoay người chạy vào phòng ngủ chính, giữa đường vì chạy quá nhanh nên ngã nhào một cái.​

Trong phòng, Hàn Văn Thanh nằm nghiêng một bên giường, hai cánh tay đều để ngoài chăn. Battle đặt mông lên dép anh, một chân trước nhè nhẹ cào cào mép chăn.​

“Ư (Cha)! Ư ư (Dậy đi)!”​

Cào vài lần không thấy có phản ứng, Battle dùng hẳn hai chân, bên phải chống đỡ thân thể, bên trái thăm dò trên mặt Hàn Văn Thanh.​

Bàn chân non mềm nhấn lại nhấn.​

Cha, baba gọi người dậy ăn cơm!​

Dậy ăn cơm!​

Ăn cơm!​

Nhanh!​

Lông chó và nệm thịt quấy rối trên mặt khiến Hàn Văn Thanh không giả vờ nổi nữa, anh đột ngột mở một bên mắt, dọa Battle một trận rụt hết chân về.​

“Ư?”​

Thấy Hàn Văn Thanh tỉnh rồi mà không ngồi dậy, Battle nghiêng đầu đối diện hắn, cái đuôi dài vàng nhạt vẫy đuôi nịnh nọt, cha, người có muốn con đi câu baba cho người không?​

“Gọi hắn đến.”​

Hàn Văn Thanh ra lệnh qua khẩu hình, Battle lúc lắc cái đầu tỏ ý tuân lệnh, sau đó, Hàn Văn Thanh lại chỉ ra cửa, cậu nhóc hiểu ý chạy ra ngoài.​

Baba, baba, con gọi cha không tỉnh!​

Baba, baba, cha ngủ chết luôn rồi!​

Battle chạy về quấn quanh chân Trương Tân Kiệt, vừa xoay loạn vừa ư ư cắn ống quần hắn.​

Quá phiền, Trương Tân Kiệt chỉ đành buông cái muôi đang quấy nồi cháo mà đi theo Battle “đánh thức” Hàn Văn Thanh.​

Bên cạnh chiếc giường trong phòng ngủ lớn, một núi lông vàng ngồi ngay ngắn trên dép, mục sư đại nhân năm xưa của Bá Đồ ngồi xổm bên cạnh nó, hai móng vuốt của chú chó đặt lên mép giường, hai bàn tay hắn cũng đặt lên mép giường. . .​

Cha, người mau mở mắt ra đi, con gọi baba đến rồi này, cho con xương cho con xương!​

Battle hớn hở lắc cái đuôi dài trên đất, quét tới quét lui nghe như tiếng gió thu cuốn lên những cơn lốc lá vàng.​

“Suỵt!”​

Đột nhiên, Trương Tân Kiệt ra dấu im lặng với Battle, cậu nhóc không hiểu ý nhìn hắn lè lưỡi. Nhưng điều khiến nó sửng sốt, là Trương Tân Kiệt cũng quay ra lè lưỡi hai cái với mình.​

Gì thế này, baba không cần học con nha!​

Chân mày Battle một trên một dưới bày tỏ thái độ khinh bỉ, nhưng nó không biết Trương Tân Kiệt muốn làm gì, mà lúc nó biết được thì Trương Tân Kiệt đã nhanh như gió rụt đầu xuống dưới mép giường.​

Ông trời ơi, sao ngày ngày con đều bị hố thế này!​

Nhìn Hàn Văn Thanh vuốt mũi mở mắt, Battle cạn cả lời, lúc này, nó, vẫn đang nhoài người trên mép giường, thè lè cái lưỡi.​

Đúng, chỉ có mình con chó là nó, đang thè lưỡi, nhoài người trên mép giường, mà người liếm mũi Hàn Văn Thanh rồi nhanh chóng trốn mất, hiện tại đang núp ở nơi anh không nhìn thấy, nghe trộm động tĩnh trên đầu. . .​

Cha, không phải con, là baba liếm người!​

Tay phải của Hàn Văn Thanh nhẹ xoa đầu chú chó, Battle sợ đến rụt cả lưỡi rồi, nó ư ử hai tiếng, đuôi dùng sức đánh lên bắp chân Trương Tân Kiệt.​

“Không được đánh nữa, đánh hỏng hắn cha cũng cho con tèo luôn đấy.”​

Hàn Văn Thanh nằm trở lại, anh vươn tay trái ra mép giường mò mò hai cái, bắt được thủ phạm thực sự liếm mũi mình.​

Bàn tay ở gáy gãi gãi đầy ám muội, khóe miệng Trương Tân Kiệt nhếch lên càng cao.​

“. . .”​

Kẻ gây họa cuối cùng cũng chịu ngồi lên, giống như vừa nãy nhoài qua mép giường, Hàn Văn Thanh nghiêng người giữ lấy gương mặt hắn, chóp mũi bị liếm qua vẫn còn chút vết tích ươn ướt.​

Đúng không cha, là baba đó!​

Battle vẫn chưa nhận ra nó đã trở nên dư thừa, thấy baba giá họa cho nó bị bắt tại trận liền hưng phấn lại gần tay Hàn Văn Thanh, cọ cọ gò má trên mu bàn tay anh, ấy thế mà lại đổi lấy một ánh mắt lạnh lẽo từ chủ nhân. . .​

Oa, hù chết con rồi!​

Trước mặt con trẻ ân ái, có ý tứ không!​

Ánh mắt của Hàn Văn Thanh ép Battle lui lại vài bước, cuối cùng nó đặt mông ngồi ở cuối giường, nhìn cha lại nhìn baba, đau lòng phát hiện trong mắt bọn họ không hề có nó. . .​

Chỉ có đối phương.​

“Muốn liếm lỗ mũi tôi, hử?”​

Hàn Văn Thanh nhẹ vuốt ngón tay cái trên môi Trương Tân Kiệt, bàn tay rộng lớn của anh nâng gò má người kia, đầu ngón út linh hoạt gãi gãi cổ hắn.​

“. . . Là nó.”​

Trương Tân Kiệt liếc mắt qua Battle, cuối tuần khi hắn ở nhà ngủ trưa thì bị nhóc liếm mũi, lúc đó hắn nảy ra ý muốn trêu đùa Hàn Văn Thanh.​

“Nó?”​

Hàn Văn Thanh phì cười, anh dùng lực eo chống đỡ toàn bộ thân thể, hai tay cố định đầu Trương Tân Kiệt. Một tư thế không thích hợp cho một buổi sáng bận rộn, khi mà áo ngủ của hắn đã hoàn toàn buông xuống, từ bụng dưới trở xuống đều nằm trong tầm nhìn của Trương Tân Kiệt.​

“Ừ. . .”​

Trương Tân Kiệt cảm nhận được hơi thở của Hàn Văn Thanh cận kề, hắn nhìn đôi mắt người kia, đột nhiên cảm thấy đôi chân đang ngồi xổm của hắn dường như bắt đầu nhũn ra, cổ họng cũng có phần khô khốc.​

“Tôi có thể không nhận ra đầu lưỡi của em sao?”​

Hai ngón tay cái của Hàn Văn Thanh miết qua miết lại vành môi Trương Tân Kiệt, anh nhẹ dùng sức lên cằm của người kia, đôi môi kia vừa thoáng mở ra liền lập tức cúi đầu liếm qua.​

“. . . A.”​

Xúc cảm nóng ẩm quen thuộc rời đi, Trương Tân Kiệt cảm thấy chân mình ngày càng mềm nhũn. Hắn không muốn ngước mắt nhìn Hàn Văn Thanh, trên gương mặt đó lúc này chắc chắn đang tràn đầy ý cười trêu đùa hắn, nhưng hắn cũng không dám nhìn xuống, vóc người Hàn Văn Thanh thật sự quá tốt, nếu nhìn nữa hắn sẽ ngồi hẳn xuống đất luôn.​

“Người đã hôn tôi mười năm là em đó, Tân Kiệt.”​

Sắc mặt lúng túng của Trương Tân Kiệt làm cho Hàn Văn Thanh ngứa ngáy không chịu nổi, anh lần nữa cúi đầu bắt lấy đôi môi hắn.​

Lần này, anh không chỉ để đầu lưỡi nhè nhẹ đảo qua mà dứt khoát cạy ra hàm răng không đề phòng của đối phương mà thẳng tiến.​

Quấn quýt triền miên, người anh yêu nhất, hơi ấm làm cho anh an lòng nhất, Trương Tân Kiệt cuối cùng ngồi trên bắp chân của chính mình, hắn ngẩng cao đầu, hai tay vòng ra sau ôm lấy cổ người yêu, đáp lại cái hôn được nắng sớm chúc phúc.​

Giữa mê man, hắn chỉ cảm thấy sau hông được nhẹ nhàng nâng lên, đôi chân mềm nhũn cũng dần dần rời khỏi mặt đất.​

Tiếp đó, hắn cảm nhận sống lưng mình chấn động một chút trước xúc cảm từ lớp vải mang nhiệt độ cơ thể, khẽ mở đôi mắt đã ngập tràn hơi nước, liền phát hiện bản thân đã bị đặt vào giữa một tầng đệm chăn –​

Ai u…​

Thế giới này đảo lộn thật rồi. Con người trước đây bị tâm bẩn Liên minh mới sáng sớm chỉnh cho lên bờ xuống ruộng, thật ra mới là tâm bẩn chân chính.​

-TBC-​
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#5

(cre: Adling)
3. Ướt sũng
Edit: Vịtxx, Beta: Tô Mộc Tu


.
Mùa thu phương bắc trời mưa xối xả không phải là chuyện thường thấy, sự kỳ quái này vừa vặn đổ xuống đầu Trương Tân Kiệt ăn mặc phong phanh đang đem nhóc cún nhà hắn đi dạo.​
Mưa rơi nhanh không báo trước, những người đi tập thể dục buổi sớm nhanh chóng giải tán, Trương Tân Kiệt phản ứng nhanh ngoài dự đoán muốn ôm Battle lên, ấy nhưng nhóc lông vàng quá nặng, cuối cùng hắn chỉ có thể đổi tư thế đem nó cõng trên lưng -- lông Battle nhạt màu, gặp mưa thì không sao, nhưng dính bùn thì tắm rất khó sạch.​
Vì vậy, Hàn Văn Thanh đến cả áo ngủ cũng không thay, vội vàng lao xuống tầng đưa ô thì nhìn thấy một màn đầy khôi hài: Giữa trời mưa như trút nước, mọi người đều dùng áo che đầu chạy vào tầng trệt của những căn nhà, riêng chỉ có Trương Tân Kiệt nhà anh đi sau cùng cúi đầu chạy bước nhỏ, trên lưng là chó ngốc nằm sấp ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc thì vẫy vẫy cái đầu đầy nước mưa, lúc thì cào cào hai chân trước, nhóc hơi động đậy, Trương Tân Kiệt lại muốn dừng lại cố định lại mông nó. . .​
Haizz. . . Ngốc quá. . .​
Ô che trên đầu Trương Tân Kiệt, hơn nửa người Hàn Văn Thanh phơi ra giữa trời mưa, Trương Tân Kiệt ngẩng đầu, tóc hắn đã ướt sạch, giống như vỏ dưa hấu che trên đầu, kính mắt của hắn còn bi kịch hơn, trên mắt dính đầy nước, anh không thấy tôi tôi cũng không thấy anh.​
"Che cho anh đi! Em ướt hết rồi!"​
Trương-ướt-sũng nói xong lại tiếp tục chạy dưới làn mưa, Battle trên lưng cũng đồng ý mà gâu một tiếng. . .​
Về tới nhà, hai người một chó đứng trên tấm đệm trước cửa, nước mưa tí tách chảy ướt sũng thềm nhà, Battle và Trương Tân Kiệt cùng lạnh đến run rẩy, Hàn Văn Thanh ném ô chạy về phòng tắm, trước khi ra khỏi nhà anh có mở nước nóng, bây giờ đã tràn ra đầy phòng.​
"Nhanh nhanh, cởi đồ."​
Đóng vòi nước, Hàn Văn Thanh đi ra kéo Trương Tân Kiệt đang run lẩy bẩy vào phòng tắm. Battle cũng theo vào, nó vừa nhìn thấy hơi nước nóng nghi ngút trong bồn tắm, hai mắt liền sáng lên.​
“Không cho nhảy vào, con mau đi sang một bên đi.”​
Hàn Văn Thanh kịp thời ngăn âm mưu nhảy ùm vào bồn tắm của con trai mình, Trương Tân Kiệt cởi đồ rất chậm, nếu không phải nước nóng từ vòi sen đang xối từ gáy xuống, hắn đã sớm tím tái cả môi lại.​
"Cởi quần áo ra, em không thể nhanh hơn một chút sao?"​
Dưới sự giúp đỡ của Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng cởi xong đồ, hắn nhấc chân bước vào bồn tắm, nước nóng tràn ra vẩy lên thân người của Hàn Văn Thanh đang đứng kế bên thử nhiệt độ của nước, khiến cho quần ngủ của anh thấm ướt đến đầu gối.​
Ha, thật thoải mái…​
Ngâm cả người trong nước nóng, Trương Tân Kiệt nhắm mắt lại, ánh sáng từ vòi sen hắt lên mí mắt hắn, phải nói, cảm giác lúc này của hắn chính là "Thuật chữa trị, Ánh sáng thần thánh" !​
"Ấm chưa?"​
Nhìn biểu tình thả lỏng của Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh sờ sờ khuôn mặt của hắn, ướt át, hơi nước đọng đầy trên chóp mũi.​
"Anh xối nước cho nó đi, máy sấy ở trên sô pha đó."​
Trương Tân Kiệt mở mắt, chó ngốc của hắn đang nhìn hắn đầy tội nghiệp. Battle trong lòng cực kỳ bất bình, mẹ nó chứ, rõ ràng cả hai cùng ướt sũng, baba thì có thể ngâm bồn nước nóng, con thì vẫn đứng thộn ở đây chịu lạnh! Cha, người không công bằng, người chỉ yêu baba!​
"Biết rồi biết rồi, em ngâm thêm chút nữa đi, chờ tôi lau tóc cho."​
Hàn Văn Thanh cũng chú ý tới ánh mắt không mấy thiện cảm của Battle, anh gỡ vòi sen xuống, xối nước ấm vừa phải xuống người chú chó ngốc vẫn đang bất mãn kêu hừ hừ.​
"Ô~ ô~"​
Battle lúc này vô cùng sung sướng, nước nóng tỏa ra hơi nước trắng xóa, còn có tay cha gãi ngứa cho nó khắp người, ô, cẩu sinh thế này thật hạnh phúc mà!​
Ô, cuộc sống hạnh phúc của mình lại đến đột nhiên như vậy!​
Ô ô ô thật thoải mái, cha gãi nhiều một chút ha!​
Sướng sướng sướng, nước nóng thật sướng!​
Ủa, nước nóng đi đâu rồi?​
Battle mở mắt, nước nóng đã tắt mất, cha không thấy đâu, khoảng thời gian hạnh phúc của nó còn ngắn hơn que diêm cháy lên rồi tắt. Nó quay đầu nhìn Trương Tân Kiệt, chẹp, baba vẫn đang thư giãn trong nước nóng, nó lại chạy ra cửa nhìn, hơ, cha đang quay về, trong tay đem theo một tấm khăn lông to bự.​
…Ý gì đây? Tắm nước nóng của mình thế là xong hả?​
Con không chịu đâu!​
"Giãy nữa là đánh!"​
Đầu bị khăn trùm lên, Battle bị xoa tới hoa mắt chóng mặt đầu óc quay cuồng, nó rất muốn tránh thoát bàn tay hung ác của cha Văn Thanh, nhưng lại sợ bị đánh mông. Cuối cùng, khăn lông độc ác rời khỏi thân thể của nó, trên đầu nó truyền tới hai giọng nói, Tân Kiệt baba nói: Văn Thanh, anh mau sấy lông cho Battle đi, cha Văn Thanh trả lời: Không cần, chờ nó tự lăn đi.​
Chờ nó tự lăn đi. . .​
Chờ mình tự lăn đi. . .​
Mình lăn đi đâu cơ?​
Ô, là lăn khăn trên sân thượng kìa. . .​
Cha, người lười quá, con tự lăn thì cần gì người nữa!​
Khi ra khỏi phòng tắm, Battle liếc nhìn Hàn Văn Thanh đầy hậm hực, nhưng cha của nó không hề nhíu mi trừng lại.​
Vì sao?​
Bởi vì cha nó căn bản không nhìn thấy nó!​
Hàn Văn Thanh kéo tay áo, lần nữa mở vòi hoa sen thử nhiệt độ, Battle mất hứng đi lên sân thượng, chỉ nghe sau lưng vọng tới một giọng nói cực kỳ dịu dàng: Nước nóng không? Dùng dầu gội nào vậy?​
Má! Mấy người sao lại tú ân ái ngay trước mặt con trẻ! Con nhất định không phải con mấy người!​
Ô ô ô ô ô!​
Cẩu nam nam chết tiệt!​
Battle lăn lăn vài vòng trên khăn, trong phòng có mở điều hòa, nó cũng không cảm thấy quá lạnh, nhưng vừa nhìn thấy ánh sáng ấm áp từ phòng tắm, cùng bóng lưng của cha Văn Thanh đang cúi người lau tóc cho baba Tân Kiệt khiến cho nó uất nghẹn vô cùng.​
Cha, người tắm cho baba sạch lâu lắm rồi!​
Baba, người còn muốn chiếm phòng tắm tới lúc nào nữa đây!​
Đến này đến này, đến cùng con lăn khăn này baba!​
Từng là một trong Tứ đại tâm bẩn của Liên minh, đội phó tiền nhiệm của Bá Đồ, Trương Tân Kiệt làm sao có thể đi lăn khăn. . .​
Lăn khăn chỉ dành cho cẩu độc thân thiếu thốn tình cảm thôi, Battle chẳng thể hiểu được, người như Trương Tân Kiệt, đương nhiên phải có người quan tâm hong khô tóc cho rồi. . .​
Sau khi tắm xong, toàn thân Trương-ướt-sũng đều bốc hơi nóng, hắn thay sang quần áo ngủ sạch sẽ, lại quấn một cái chăn nhung lớn, Battle nhìn hắn như em bé sơ sinh ngồi trên thảm lông dài giữa phòng khách, hai mắt nó sắp trợn trừng lên rồi, bởi Hàn Văn Thanh cũng đi tới, trong tay cầm chiếc máy sấy – thứ vốn nên để phục vụ nó mới phải.​
"Để em tự làm."​
Trương Tân Kiệt chìa một tay ra, nhưng chưa chạm được đến dây máy sấy liền bị nhét trở lại chăn.​
"Làm gì nữa, ngồi yên, coi chừng bị cảm."​
Hàn Văn Thanh ngồi trên mép chiếc sô pha trên thảm, anh mở chế độ nóng vừa phải, một tay cẩn thận đặt lên mái tóc ngắn của Trương Tân Kiệt, một tay khẽ lắc máy sấy đang kêu ong ong, vừa sấy vừa hỏi có lạnh không.​
Lạnh thế quái nào được! Điều hòa này, máy sấy này, lại còn chăn! Con mới lạnh này! Con cũng muốn hong máy sấy! Con có phải chó của hai người không vậy! Hay là một nhóc chó hoang không mẹ hai người nhặt từ bụi cỏ về!​
Battle đem chiếc khăn gần như ướt sạch quấn lên người, hai con mắt u oán nhìn chằm chằm một cha một baba, cha thật dịu dàng, còn để cho baba gối lên đùi mà ngủ, aiyo baba sao lại nhắm mắt, sướng quá buồn ngủ phải không!​
Trương Tân Kiệt thực ra không hề ngủ, chỉ là toàn thân ấm áp, gió nóng thổi khiến hắn vô cùng thoải mái, cho nên gối đầu lên đùi Hàn Văn Thanh liền có chút mệt rã rời.​
"Muốn ngủ rồi?"​
Khi sấy đã gần khô, Hàn Văn Thanh tắt máy, anh cúi người nhẹ giọng dò hỏi, ngón tay vẫn luồn trong tóc mái Trương Tân Kiệt.​
"Ừm."​
Giọng nói rầu rĩ, Trương Tân Kiệt dựa vào người Hàn Văn Thanh không muốn cử động.​
"Vậy ngủ đi, hôm nay là cuối tuần."​
Hàn Văn Thanh hôn lên vành tai Trương Tân Kiệt, tay phải vỗ đều đều lên vai hắn như ru trẻ nhỏ. Lãnh đạo nhỏ nhà anh hiếm lắm mới có một lần mềm yếu, anh đương nhiên là vui lòng chiều chuộng người ta rồi.​

-TBC-​
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#6
Cute quá má ơi!! Dịch thế nào mà cute thế này, nhũn rồi hihihihihihi
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#7

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#8
Cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của một con chó...độc thân. hị hị hị
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#9

(cre: Adling)


2. Nắng sớm chúc phúc cẩu, nam, nam
Edit: Vịt Xinh Xắn, Beta: Tô Mộc Tu


.​

Lúc Trương Tân Kiệt trở về nhà sau khi tập thể dục buổi sáng, Hàn Văn Thanh vẫn còn đang ngủ, hắn nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, vẫn còn đủ thời gian để hắn tắm táp, rửa chân cho Battle, lại chậm rãi múc ra hai bát cháo gạo lứt hạt sen đậu đỏ đã ninh qua đêm.​

Việc nhà ở Hàn gia được phân công rất rõ ràng, lau cửa sổ - Hàn Văn Thanh, lau đồ dùng - Trương Tân Kiệt, giặt quần áo - Hàn Văn Thanh, gấp quần áo - Trương Tân Kiệt, bữa tối thì làm cơm rửa chén - Hàn Văn Thanh, sắp mâm dọn bát - Trương Tân Kiệt. . . Nói ngắn gọn, Trương Tân Kiệt làm quản gia, thực ra cũng không phải làm gì lớn lắm.​

Trừ bữa sáng.​

Ngày ba bữa, Trương Tân Kiệt chỉ nhận nấu bữa sáng, mà hắn cũng không làm nhiều, nếu không phải tập thể dục xong đi ra ngoài tiểu khu mua bánh bao hoặc bánh nhân thịt, thì ngày hôm trước đã mua sẵn bánh mì và sữa bò. Về sau, nhờ một lần hắn dạo siêu thị nhìn thấy một cái nồi hầm chỉ cần cho nguyên liệu vào rồi cắm điện để qua đêm không cần canh chừng, Hàn gia mới có bữa điểm tâm sáng do hắn “tự tay” làm.​

“Nhóc con, gọi cha con dậy đi.”​

Lấy ba quả trứng gà ta đập vào trong chiếc nồi inox nhỏ, Trương Tân Kiệt giơ bàn tay còn ướt của hắn ra lệnh cho Battle đang quấn quanh chân.​

“Gâu!”​

Chó lông vàng trưởng thành khôn ngoan rất hiểu ý người, Battle xoay người chạy vào phòng ngủ chính, giữa đường vì chạy quá nhanh nên ngã nhào một cái.​

Trong phòng, Hàn Văn Thanh nằm nghiêng một bên giường, hai cánh tay đều để ngoài chăn. Battle đặt mông lên dép anh, một chân trước nhè nhẹ cào cào mép chăn.​

“Ư (Cha)! Ư ư (Dậy đi)!”​

Cào vài lần không thấy có phản ứng, Battle dùng hẳn hai chân, bên phải chống đỡ thân thể, bên trái thăm dò trên mặt Hàn Văn Thanh.​

Bàn chân non mềm nhấn lại nhấn.​

Cha, baba gọi người dậy ăn cơm!​

Dậy ăn cơm!​

Ăn cơm!​

Nhanh!​

Lông chó và nệm thịt quấy rối trên mặt khiến Hàn Văn Thanh không giả vờ nổi nữa, anh đột ngột mở một bên mắt, dọa Battle một trận rụt hết chân về.​

“Ư?”​

Thấy Hàn Văn Thanh tỉnh rồi mà không ngồi dậy, Battle nghiêng đầu đối diện hắn, cái đuôi dài vàng nhạt vẫy đuôi nịnh nọt, cha, người có muốn con đi câu baba cho người không?​

“Gọi hắn đến.”​

Hàn Văn Thanh ra lệnh qua khẩu hình, Battle lúc lắc cái đầu tỏ ý tuân lệnh, sau đó, Hàn Văn Thanh lại chỉ ra cửa, cậu nhóc hiểu ý chạy ra ngoài.​

Baba, baba, con gọi cha không tỉnh!​

Baba, baba, cha ngủ chết luôn rồi!​

Battle chạy về quấn quanh chân Trương Tân Kiệt, vừa xoay loạn vừa ư ư cắn ống quần hắn.​

Quá phiền, Trương Tân Kiệt chỉ đành buông cái muôi đang quấy nồi cháo mà đi theo Battle “đánh thức” Hàn Văn Thanh.​

Bên cạnh chiếc giường trong phòng ngủ lớn, một núi lông vàng ngồi ngay ngắn trên dép, mục sư đại nhân năm xưa của Bá Đồ ngồi xổm bên cạnh nó, hai móng vuốt của chú chó đặt lên mép giường, hai bàn tay hắn cũng đặt lên mép giường. . .​

Cha, người mau mở mắt ra đi, con gọi baba đến rồi này, cho con xương cho con xương!​

Battle hớn hở lắc cái đuôi dài trên đất, quét tới quét lui nghe như tiếng gió thu cuốn lên những cơn lốc lá vàng.​

“Suỵt!”​

Đột nhiên, Trương Tân Kiệt ra dấu im lặng với Battle, cậu nhóc không hiểu ý nhìn hắn lè lưỡi. Nhưng điều khiến nó sửng sốt, là Trương Tân Kiệt cũng quay ra lè lưỡi hai cái với mình.​

Gì thế này, baba không cần học con nha!​

Chân mày Battle một trên một dưới bày tỏ thái độ khinh bỉ, nhưng nó không biết Trương Tân Kiệt muốn làm gì, mà lúc nó biết được thì Trương Tân Kiệt đã nhanh như gió rụt đầu xuống dưới mép giường.​

Ông trời ơi, sao ngày ngày con đều bị hố thế này!​

Nhìn Hàn Văn Thanh vuốt mũi mở mắt, Battle cạn cả lời, lúc này, nó, vẫn đang nhoài người trên mép giường, thè lè cái lưỡi.​

Đúng, chỉ có mình con chó là nó, đang thè lưỡi, nhoài người trên mép giường, mà người liếm mũi Hàn Văn Thanh rồi nhanh chóng trốn mất, hiện tại đang núp ở nơi anh không nhìn thấy, nghe trộm động tĩnh trên đầu. . .​

Cha, không phải con, là baba liếm người!​

Tay phải của Hàn Văn Thanh nhẹ xoa đầu chú chó, Battle sợ đến rụt cả lưỡi rồi, nó ư ử hai tiếng, đuôi dùng sức đánh lên bắp chân Trương Tân Kiệt.​

“Không được đánh nữa, đánh hỏng hắn cha cũng cho con tèo luôn đấy.”​

Hàn Văn Thanh nằm trở lại, anh vươn tay trái ra mép giường mò mò hai cái, bắt được thủ phạm thực sự liếm mũi mình.​

Bàn tay ở gáy gãi gãi đầy ám muội, khóe miệng Trương Tân Kiệt nhếch lên càng cao.​

“. . .”​

Kẻ gây họa cuối cùng cũng chịu ngồi lên, giống như vừa nãy nhoài qua mép giường, Hàn Văn Thanh nghiêng người giữ lấy gương mặt hắn, chóp mũi bị liếm qua vẫn còn chút vết tích ươn ướt.​

Đúng không cha, là baba đó!​

Battle vẫn chưa nhận ra nó đã trở nên dư thừa, thấy baba giá họa cho nó bị bắt tại trận liền hưng phấn lại gần tay Hàn Văn Thanh, cọ cọ gò má trên mu bàn tay anh, ấy thế mà lại đổi lấy một ánh mắt lạnh lẽo từ chủ nhân. . .​

Oa, hù chết con rồi!​

Trước mặt con trẻ ân ái, có ý tứ không!​

Ánh mắt của Hàn Văn Thanh ép Battle lui lại vài bước, cuối cùng nó đặt mông ngồi ở cuối giường, nhìn cha lại nhìn baba, đau lòng phát hiện trong mắt bọn họ không hề có nó. . .​

Chỉ có đối phương.​

“Muốn liếm lỗ mũi tôi, hử?”​

Hàn Văn Thanh nhẹ vuốt ngón tay cái trên môi Trương Tân Kiệt, bàn tay rộng lớn của anh nâng gò má người kia, đầu ngón út linh hoạt gãi gãi cổ hắn.​

“. . . Là nó.”​

Trương Tân Kiệt liếc mắt qua Battle, cuối tuần khi hắn ở nhà ngủ trưa thì bị nhóc liếm mũi, lúc đó hắn nảy ra ý muốn trêu đùa Hàn Văn Thanh.​

“Nó?”​

Hàn Văn Thanh phì cười, anh dùng lực eo chống đỡ toàn bộ thân thể, hai tay cố định đầu Trương Tân Kiệt. Một tư thế không thích hợp cho một buổi sáng bận rộn, khi mà áo ngủ của hắn đã hoàn toàn buông xuống, từ bụng dưới trở xuống đều nằm trong tầm nhìn của Trương Tân Kiệt.​

“Ừ. . .”​

Trương Tân Kiệt cảm nhận được hơi thở của Hàn Văn Thanh cận kề, hắn nhìn đôi mắt người kia, đột nhiên cảm thấy đôi chân đang ngồi xổm của hắn dường như bắt đầu nhũn ra, cổ họng cũng có phần khô khốc.​

“Tôi có thể không nhận ra đầu lưỡi của em sao?”​

Hai ngón tay cái của Hàn Văn Thanh miết qua miết lại vành môi Trương Tân Kiệt, anh nhẹ dùng sức lên cằm của người kia, đôi môi kia vừa thoáng mở ra liền lập tức cúi đầu liếm qua.​

“. . . A.”​

Xúc cảm nóng ẩm quen thuộc rời đi, Trương Tân Kiệt cảm thấy chân mình ngày càng mềm nhũn. Hắn không muốn ngước mắt nhìn Hàn Văn Thanh, trên gương mặt đó lúc này chắc chắn đang tràn đầy ý cười trêu đùa hắn, nhưng hắn cũng không dám nhìn xuống, vóc người Hàn Văn Thanh thật sự quá tốt, nếu nhìn nữa hắn sẽ ngồi hẳn xuống đất luôn.​

“Người đã hôn tôi mười năm là em đó, Tân Kiệt.”​

Sắc mặt lúng túng của Trương Tân Kiệt làm cho Hàn Văn Thanh ngứa ngáy không chịu nổi, anh lần nữa cúi đầu bắt lấy đôi môi hắn.​

Lần này, anh không chỉ để đầu lưỡi nhè nhẹ đảo qua mà dứt khoát cạy ra hàm răng không đề phòng của đối phương mà thẳng tiến.​

Quấn quýt triền miên, người anh yêu nhất, hơi ấm làm cho anh an lòng nhất, Trương Tân Kiệt cuối cùng ngồi trên bắp chân của chính mình, hắn ngẩng cao đầu, hai tay vòng ra sau ôm lấy cổ người yêu, đáp lại cái hôn được nắng sớm chúc phúc.​

Giữa mê man, hắn chỉ cảm thấy sau hông được nhẹ nhàng nâng lên, đôi chân mềm nhũn cũng dần dần rời khỏi mặt đất.​

Tiếp đó, hắn cảm nhận sống lưng mình chấn động một chút trước xúc cảm từ lớp vải mang nhiệt độ cơ thể, khẽ mở đôi mắt đã ngập tràn hơi nước, liền phát hiện bản thân đã bị đặt vào giữa một tầng đệm chăn –​

Ai u…​

Thế giới này đảo lộn thật rồi. Con người trước đây bị tâm bẩn Liên minh mới sáng sớm chỉnh cho lên bờ xuống ruộng, thật ra mới là tâm bẩn chân chính.​

-TBC-​
Cmn ngồi trong quán mấy cái hình như vậy... móa sao ngay chương 2 đã có cảnh ko giành cho trẻ em thế này aaaaaaa

Tội em cún, sáng đã bị phát cẩu lương ntn thật chậc...
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10

(cre: Adling)

3. Ướt sũng
Edit: Vịtxx, Beta: Tô Mộc Tu


.

Mùa thu phương bắc trời mưa xối xả không phải là chuyện thường thấy, sự kỳ quái này vừa vặn đổ xuống đầu Trương Tân Kiệt ăn mặc phong phanh đang đem nhóc cún nhà hắn đi dạo.​

Mưa rơi nhanh không báo trước, những người đi tập thể dục buổi sớm nhanh chóng giải tán, Trương Tân Kiệt phản ứng nhanh ngoài dự đoán muốn ôm Battle lên, ấy nhưng nhóc lông vàng quá nặng, cuối cùng hắn chỉ có thể đổi tư thế đem nó cõng trên lưng -- lông Battle nhạt màu, gặp mưa thì không sao, nhưng dính bùn thì tắm rất khó sạch.​

Vì vậy, Hàn Văn Thanh đến cả áo ngủ cũng không thay, vội vàng lao xuống tầng đưa ô thì nhìn thấy một màn đầy khôi hài: Giữa trời mưa như trút nước, mọi người đều dùng áo che đầu chạy vào tầng trệt của những căn nhà, riêng chỉ có Trương Tân Kiệt nhà anh đi sau cùng cúi đầu chạy bước nhỏ, trên lưng là chó ngốc nằm sấp ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc thì vẫy vẫy cái đầu đầy nước mưa, lúc thì cào cào hai chân trước, nhóc hơi động đậy, Trương Tân Kiệt lại muốn dừng lại cố định lại mông nó. . .​

Haizz. . . Ngốc quá. . .​

Ô che trên đầu Trương Tân Kiệt, hơn nửa người Hàn Văn Thanh phơi ra giữa trời mưa, Trương Tân Kiệt ngẩng đầu, tóc hắn đã ướt sạch, giống như vỏ dưa hấu che trên đầu, kính mắt của hắn còn bi kịch hơn, trên mắt dính đầy nước, anh không thấy tôi tôi cũng không thấy anh.​

"Che cho anh đi! Em ướt hết rồi!"​

Trương-ướt-sũng nói xong lại tiếp tục chạy dưới làn mưa, Battle trên lưng cũng đồng ý mà gâu một tiếng. . .​

Về tới nhà, hai người một chó đứng trên tấm đệm trước cửa, nước mưa tí tách chảy ướt sũng thềm nhà, Battle và Trương Tân Kiệt cùng lạnh đến run rẩy, Hàn Văn Thanh ném ô chạy về phòng tắm, trước khi ra khỏi nhà anh có mở nước nóng, bây giờ đã tràn ra đầy phòng.​

"Nhanh nhanh, cởi đồ."​

Đóng vòi nước, Hàn Văn Thanh đi ra kéo Trương Tân Kiệt đang run lẩy bẩy vào phòng tắm. Battle cũng theo vào, nó vừa nhìn thấy hơi nước nóng nghi ngút trong bồn tắm, hai mắt liền sáng lên.​

“Không cho nhảy vào, con mau đi sang một bên đi.”​

Hàn Văn Thanh kịp thời ngăn âm mưu nhảy ùm vào bồn tắm của con trai mình, Trương Tân Kiệt cởi đồ rất chậm, nếu không phải nước nóng từ vòi sen đang xối từ gáy xuống, hắn đã sớm tím tái cả môi lại.​

"Cởi quần áo ra, em không thể nhanh hơn một chút sao?"​

Dưới sự giúp đỡ của Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng cởi xong đồ, hắn nhấc chân bước vào bồn tắm, nước nóng tràn ra vẩy lên thân người của Hàn Văn Thanh đang đứng kế bên thử nhiệt độ của nước, khiến cho quần ngủ của anh thấm ướt đến đầu gối.​

Ha, thật thoải mái…​

Ngâm cả người trong nước nóng, Trương Tân Kiệt nhắm mắt lại, ánh sáng từ vòi sen hắt lên mí mắt hắn, phải nói, cảm giác lúc này của hắn chính là "Thuật chữa trị, Ánh sáng thần thánh" !​

"Ấm chưa?"​

Nhìn biểu tình thả lỏng của Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh sờ sờ khuôn mặt của hắn, ướt át, hơi nước đọng đầy trên chóp mũi.​

"Anh xối nước cho nó đi, máy sấy ở trên sô pha đó."​

Trương Tân Kiệt mở mắt, chó ngốc của hắn đang nhìn hắn đầy tội nghiệp. Battle trong lòng cực kỳ bất bình, mẹ nó chứ, rõ ràng cả hai cùng ướt sũng, baba thì có thể ngâm bồn nước nóng, con thì vẫn đứng thộn ở đây chịu lạnh! Cha, người không công bằng, người chỉ yêu baba!​

"Biết rồi biết rồi, em ngâm thêm chút nữa đi, chờ tôi lau tóc cho."​

Hàn Văn Thanh cũng chú ý tới ánh mắt không mấy thiện cảm của Battle, anh gỡ vòi sen xuống, xối nước ấm vừa phải xuống người chú chó ngốc vẫn đang bất mãn kêu hừ hừ.​

"Ô~ ô~"​

Battle lúc này vô cùng sung sướng, nước nóng tỏa ra hơi nước trắng xóa, còn có tay cha gãi ngứa cho nó khắp người, ô, cẩu sinh thế này thật hạnh phúc mà!​

Ô, cuộc sống hạnh phúc của mình lại đến đột nhiên như vậy!​

Ô ô ô thật thoải mái, cha gãi nhiều một chút ha!​

Sướng sướng sướng, nước nóng thật sướng!​

Ủa, nước nóng đi đâu rồi?​

Battle mở mắt, nước nóng đã tắt mất, cha không thấy đâu, khoảng thời gian hạnh phúc của nó còn ngắn hơn que diêm cháy lên rồi tắt. Nó quay đầu nhìn Trương Tân Kiệt, chẹp, baba vẫn đang thư giãn trong nước nóng, nó lại chạy ra cửa nhìn, hơ, cha đang quay về, trong tay đem theo một tấm khăn lông to bự.​

…Ý gì đây? Tắm nước nóng của mình thế là xong hả?​

Con không chịu đâu!​

"Giãy nữa là đánh!"​

Đầu bị khăn trùm lên, Battle bị xoa tới hoa mắt chóng mặt đầu óc quay cuồng, nó rất muốn tránh thoát bàn tay hung ác của cha Văn Thanh, nhưng lại sợ bị đánh mông. Cuối cùng, khăn lông độc ác rời khỏi thân thể của nó, trên đầu nó truyền tới hai giọng nói, Tân Kiệt baba nói: Văn Thanh, anh mau sấy lông cho Battle đi, cha Văn Thanh trả lời: Không cần, chờ nó tự lăn đi.​

Chờ nó tự lăn đi. . .​

Chờ mình tự lăn đi. . .​

Mình lăn đi đâu cơ?​

Ô, là lăn khăn trên sân thượng kìa. . .​

Cha, người lười quá, con tự lăn thì cần gì người nữa!​

Khi ra khỏi phòng tắm, Battle liếc nhìn Hàn Văn Thanh đầy hậm hực, nhưng cha của nó không hề nhíu mi trừng lại.​

Vì sao?​

Bởi vì cha nó căn bản không nhìn thấy nó!​

Hàn Văn Thanh kéo tay áo, lần nữa mở vòi hoa sen thử nhiệt độ, Battle mất hứng đi lên sân thượng, chỉ nghe sau lưng vọng tới một giọng nói cực kỳ dịu dàng: Nước nóng không? Dùng dầu gội nào vậy?​

Má! Mấy người sao lại tú ân ái ngay trước mặt con trẻ! Con nhất định không phải con mấy người!​

Ô ô ô ô ô!​

Cẩu nam nam chết tiệt!​

Battle lăn lăn vài vòng trên khăn, trong phòng có mở điều hòa, nó cũng không cảm thấy quá lạnh, nhưng vừa nhìn thấy ánh sáng ấm áp từ phòng tắm, cùng bóng lưng của cha Văn Thanh đang cúi người lau tóc cho baba Tân Kiệt khiến cho nó uất nghẹn vô cùng.​

Cha, người tắm cho baba sạch lâu lắm rồi!​

Baba, người còn muốn chiếm phòng tắm tới lúc nào nữa đây!​

Đến này đến này, đến cùng con lăn khăn này baba!​

Từng là một trong Tứ đại tâm bẩn của Liên minh, đội phó tiền nhiệm của Bá Đồ, Trương Tân Kiệt làm sao có thể đi lăn khăn. . .​

Lăn khăn chỉ dành cho cẩu độc thân thiếu thốn tình cảm thôi, Battle chẳng thể hiểu được, người như Trương Tân Kiệt, đương nhiên phải có người quan tâm hong khô tóc cho rồi. . .​

Sau khi tắm xong, toàn thân Trương-ướt-sũng đều bốc hơi nóng, hắn thay sang quần áo ngủ sạch sẽ, lại quấn một cái chăn nhung lớn, Battle nhìn hắn như em bé sơ sinh ngồi trên thảm lông dài giữa phòng khách, hai mắt nó sắp trợn trừng lên rồi, bởi Hàn Văn Thanh cũng đi tới, trong tay cầm chiếc máy sấy – thứ vốn nên để phục vụ nó mới phải.​

"Để em tự làm."​

Trương Tân Kiệt chìa một tay ra, nhưng chưa chạm được đến dây máy sấy liền bị nhét trở lại chăn.​

"Làm gì nữa, ngồi yên, coi chừng bị cảm."​

Hàn Văn Thanh ngồi trên mép chiếc sô pha trên thảm, anh mở chế độ nóng vừa phải, một tay cẩn thận đặt lên mái tóc ngắn của Trương Tân Kiệt, một tay khẽ lắc máy sấy đang kêu ong ong, vừa sấy vừa hỏi có lạnh không.​

Lạnh thế quái nào được! Điều hòa này, máy sấy này, lại còn chăn! Con mới lạnh này! Con cũng muốn hong máy sấy! Con có phải chó của hai người không vậy! Hay là một nhóc chó hoang không mẹ hai người nhặt từ bụi cỏ về!​

Battle đem chiếc khăn gần như ướt sạch quấn lên người, hai con mắt u oán nhìn chằm chằm một cha một baba, cha thật dịu dàng, còn để cho baba gối lên đùi mà ngủ, aiyo baba sao lại nhắm mắt, sướng quá buồn ngủ phải không!​

Trương Tân Kiệt thực ra không hề ngủ, chỉ là toàn thân ấm áp, gió nóng thổi khiến hắn vô cùng thoải mái, cho nên gối đầu lên đùi Hàn Văn Thanh liền có chút mệt rã rời.​

"Muốn ngủ rồi?"​

Khi sấy đã gần khô, Hàn Văn Thanh tắt máy, anh cúi người nhẹ giọng dò hỏi, ngón tay vẫn luồn trong tóc mái Trương Tân Kiệt.​

"Ừm."​

Giọng nói rầu rĩ, Trương Tân Kiệt dựa vào người Hàn Văn Thanh không muốn cử động.​

"Vậy ngủ đi, hôm nay là cuối tuần."​

Hàn Văn Thanh hôn lên vành tai Trương Tân Kiệt, tay phải vỗ đều đều lên vai hắn như ru trẻ nhỏ. Lãnh đạo nhỏ nhà anh hiếm lắm mới có một lần mềm yếu, anh đương nhiên là vui lòng chiều chuộng người ta rồi.​


-TBC-​
Đậu má ko ngờ tấm hình trên nó phù hợp vs bối cảnh vậy luôn á :v .UI thương em cẩu độc thân, vào nhà này chi xem mỗi ngày xem 2 người họ tú ân ái đá mình sang 1 bên =))). Đắng lòng quá mà
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#11

(cre: Maniac)

4. Nóng ghê~
Edit: Vịtxx, Beta: Tô Mộc Tu
.
(Cảnh báo có H)
.​
Một ngày nọ, Trương Tân Kiệt có lẽ ăn cơm tối chưa đủ no, lúc chạng vạng đem chó đi dạo liền nổi cơn thèm ăn mua năm xâu thịt xiên gặm chung với Battle. Vốn dĩ ăn thêm một món cùng lắm nặng thêm tấc bụng thôi, ai ngờ thịt xiên quán nọ vậy mà chỉ làm độc một vị cay xè. Vì thế ngày hôm sau, Battle đã phải đánh đổi cho bữa ăn đặc biệt này.​
Trời vừa sáng, Trương Tân Kiệt hả hê nhìn kẻ gặp họa, phát hiện mũi nó mọc lên một cái nhọt rất lớn, chính giữa chóp mũi, không xiên không vẹo, hồng hào căng mọng.​
"Battle~ Battle~"​
Trương Tân Kiệt giả vờ quan tâm vỗ yêu lên đầu Battle, ánh sáng phản quang trên mắt kính che đi ý cười ha hả nơi đáy mắt, nhóc cún đáng thương không ngừng đưa đầu lưỡi liếm liếm cái nhọt, ánh mắt vừa oan ức vừa bất đắc dĩ.​
"Ầy, ai kêu hôm qua con ăn nhiều vậy, nhìn ba này, đâu có làm sao."​
Trương Tân Kiệt hả hê ngồi xổm trước ổ chó, hắn phản xạ có điều kiện sờ soạng mũi mình, tốt, rất tốt, chóp mũi không đau không ngứa, hoàn toàn không có dấu hiệu lên nhọt bự nào.​
Baba, người rõ ràng ăn nhiều hơn con cơ mà, bất công quá!​
Battle liếc Trương Tân Kiệt, hôm qua bọn họ ngồi xổm ven đường lớn cắn lẹ, Trương Tân Kiệt ăn một miếng lớn nó mới ăn một miếng nhỏ, tính ra nó ăn chưa được hai xâu, thế quái nào quả báo chỉ rớt xuống mỗi nó?​
"Cho con nhớ kỹ bài học này. . ."​
Trương Tân Kiệt rút điện thoại trong túi ra, tách một tiếng sét đánh không kịp chó trốn, bộ dạng ngốc nghếch với chóp mũi nổi cục nhọt bự của Battle liền lưu giữ trong màn hình điện thoại hắn.​
Xiên cẩu lúc nguy nan, baba, người làm vậy là không được, không có đạo lý gì hết! Con nguyền người, tâm bẩn ắt bị nghiệp quật!​
Battle quay đít chổng mông vào Trương Tân Kiệt, nó biết baba tâm bẩn của nó chắc chắn sẽ đem tấm ảnh gửi cho bạn bè, gửi cho bạn bè sẽ bị Trương Giai Lạc nhìn thấy, Trương Giai Lạc nhìn thấy sẽ đưa cho Hoa Hoa nhà hắn nhìn.​
Ôi mệ ơi, gương mặt anh tuấn soái khí của tôi, Hoa Hoa chó ngốc kia sẽ ghét bỏ mình mất. . .​
Ôi mệ ơi! Không đúng, mình có mệ đâu cơ chứ!​
Cả một ngày Battle vì "biến hình" mà buồn bực, thế nhưng đến tối, baba của nó cũng buồn bực không nguôi.​
Trương Tân Kiệt tắm rửa trước khi đi ngủ, hắn và Hàn Văn Thanh không phải ngày nào cũng muốn làm, nhưng một tuần chung quy sẽ có vài ngày muốn làm, mà khéo thế nào hôm nay lại là một ngày như vậy.​
Thế nhưng vừa cởi áo, Trương Tân Kiệt phát ngốc luôn, trên ngực trái của hắn mọc lên một cái nhọt, hồng hào căng mọng, nhìn tới nhìn lui to bằng hai điểm trước ngực kia, thần kỳ nhất, nó còn cùng hai điểm kia nối nhau thẳng hàng. . .​
Đáng sợ, quá đáng sợ rồi!​
Trương Tân Kiệt đứng trước gương, cũng không còn tâm trạng nào tắm rửa nữa, này nhìn qua không phải là có ba cái "ấy ấy" sao, phải một trái hai, thế nào cũng không đối xứng!​
Quản gia tâm bẩn trúng phải lời nguyền của Battle thận trọng đưa ngón trỏ tay phải chọt chọt cái nhọt, úi, đau!​
Làm sao bây giờ!​
Lát bị Hàn Văn Thanh nhìn thấy phải tính sao?​
Tối nay hay là, không làm nữa?​
Nhưng nếu anh ấy vẫn biết được thì sao? Nhọt đâu phải một bữa hai hôm là tiêu được đâu!​
Làm không cởi đồ? Chưa thử bao giờ!​
Đúng rồi! Có cách rồi!​
Trương Tân Kiệt tắm xong, quấn người kín mít chạy về phòng ngủ, liếc Hàn Văn Thanh một cái rồi mở cửa tủ quần áo, Hàn Văn Thanh nhìn hắn chọn tới chọn lui giữa núi áo sơ mi, cuối cùng lôi ra một chiếc sơ mi trắng chất liệu khá dày.​
"Em lấy áo tôi làm gì?"​
Con người để nửa trên trần trụi đang nằm trên giường cảm thấy khó hiểu, đêm hôm rồi còn muốn ra ngoài sao? Ra ngoài thì mặc đồ của bản thân cũng được mà.​
"Anh đừng quan tâm."​
Trương Tân Kiệt cầm áo sơ mi chạy ra khỏi phòng ngủ, mà khi hắn quay lại, Hàn Văn Thanh cuối cùng cũng hiểu ra --​
Nửa dưới không mảnh vải, nửa trên mặc "áo sơ mi của bạn trai", Trương quản gia Hàn gia hôm nay thật cao hứng nha.​
Cao hứng cũng tốt, cơ mà cài sơ mi kín mít thế kia làm gì, không sợ lát nữa thở không nổi sao. . .​
Quên đi, làm trước nói sau!​
Đêm ấy, thị giác của Hàn Văn Thanh cực kỳ thỏa mãn, Trương Tân Kiệt mặc áo của anh ngồi trên người anh, bàn tay anh dò vào vạt áo nắm lấy hông hắn mà động, thậm chí lặng lẽ tìm đến vật nhỏ trước ngực mà hắn không hay biết.​
Một khắc đó, Trương quản gia đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt lại vô cùng xoắn xuýt chật vật, phía sau càng xoắn tới mức anh suýt kiềm không nổi mà xả đạn.​
Tân Kiệt trước nay không nhạy cảm như vậy, tối nay rốt cuộc làm sao thế. . .​
Sau khi xong việc, Hàn Văn Thanh có chút nghi hoặc thu dọn tàn cục, Trương Tân Kiệt thì ngồi liệt trên giường duỗi hai chân hít sâu, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi làm bằng vải bông dính nhớp nháp trên người hắn. Hàn Văn Thanh quấn hai chiếc bcs ném vào thùng rác, lúc quay lại tính đem Trương Tân Kiệt cùng đi tắm rửa liền phát hiện bộ ngực đang phập phồng của hắn có chút dị thường. . .​
Hửm, sao lại có ba cái?​
Nhẹ nhàng tiến tới bên giường, Hàn Văn Thanh nhìn Trương Tân Kiệt vẫn đang nhắm mắt chìm đắm trong dư vị ban nãy, anh có thể thần không biết quỷ không hay mà cởi cúc áo sơ mi.​
Một viên, hai viên, ba viên. . .​
Hiểu vợ ai bằng chồng, mãi đến khi lồng ngực Trương Tân Kiệt phơi ra giữa không khí, hắn mới sực nhận ra chỗ nào không đúng, lúc mở bừng mắt nhìn thấy gương mặt khổ sở nín cười của Hàn Văn Thanh, hắn xấu hổ ngượng ngùng túm lấy cái gối che mặt, hận không thể làm đà điểu rúc vào cánh cho rồi.​
Há há, thiện ác luôn có báo, thiên đạo hảo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn, mẹ bây đang bay kìa.​
Battle từ cửa phòng ngủ chạy lại nhìn thấy bộ dạng kia của Trương Tân Kiệt, nó tự đắc lớn tiếng hắt xì một cái, nghiệp quật đấy, baba người tự lo đi nha!​
Thế nhưng Battle còn quá ngây thơ khi nó chỉ là một chú chó độc thân, ngây thơ tới mức nhìn thấy một màn Trương Tân Kiệt xấu hổ liền vui vẻ đi ngủ, may sao nhóc cẩu không ở lại xem đoạn sau, bằng không nó có ngồi khóc cho cái thân cô đơn cũng chẳng ai xót hộ.​
"Tân Kiệt, Tân Kiệt?"​
Từng lời ra khỏi miệng đều mang ý cười, Hàn Văn Thanh kéo nhẹ cái gối, vị huynh đài vừa giận dữ vừa xấu hổ hết mức kia làm cách nào cũng không chịu ló mặt.​
"Ba cái thẳng hàng, vô cùng ngay ngắn."​
Kéo cái gối không nhúc nhích phân nào, Hàn Văn Thanh đưa tay đặt lên ngực người kia. Ngực Trương Tân Kiệt lúc này càng phập phồng nhanh hơn, ban nãy nhọt của hắn bị người xoa nắn, suýt nữa bóp nát rồi, đau tới cúc cũng xoắn cả vào nhau!​
"Tuy không được đối xứng lắm, nhưng qua một tuần nửa tháng nữa sẽ hết."​
Quả nhiên, ngón tay Hàn Văn Thanh lại di tới đặt trên nốt nhọt căng hồng, có điều lần này anh không dùng lực nắm lấy mà nhè nhẹ lấy lòng bàn tay xoay quanh.​
Trương Tân Kiệt chịu không nổi, hắn quăng gối chăm chú nhìn Hàn Văn Thanh, đối phương cũng mặt đầy ý cười nhìn lại hắn.​
Đột nhiên, Hàn Văn Thanh vùi đầu xuống, lòng bàn tay đổi thành đầu lưỡi ấm áp, thân thể Trương Tân Kiệt căng cứng, kích thích đến sống lưng cũng thẳng tắp.​
"Văn Thanh. . ."​
Từ đau rát chuyển sang ngứa ngáy, Trương Tân Kiệt cảm thấy máu trong người đều dồn hết vào cái nhọt đang được âu yếm kia.​
"Không sao, tôi đâu có cười em. Qua vài ngày có thể nặn ra rồi, nhọt già sẽ không quá đau."​
Hàn Văn Thanh hôn lên cái nhọt rồi ngẩng đầu lên, chống tay trước mặt Trương Tân Kiệt, áp hắn dưới thân mình.​
"Thật khó coi, còn không đối xứng, còn có thể lưu lại sẹo rất lâu. . ."​
Trương Tân Kiệt nhìn Hàn Văn Thanh khẽ nhếch hai mắt, trong lòng vẫn hối hận sáng nay mình đáng lẽ không nên cười Battle.​
"Sẹo?"​
Ánh mắt Hàn Văn Thanh nhìn Trương Tân Kiệt càng ngày càng sâu, một bên khóe miệng cũng câu lên tới phạm vi nguy hiểm. Bất thình lình, anh cúi người ghé vào bên tai "người cuồng đối xứng", dùng ngữ điệu ám muội thở ra từng tiếng:​
"Không cần, tôi không ngại, vì em mà đánh một cái dấu đối xứng bên phải. . ."​
. . .​
. . .​
Trương quản gia Hàn gia, một câu cũng không thở ra được, tèo.​
-TBC-​
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#12
Aaaaaa, giọng edit quá dễ thương <- kẻ đọc 1 lần xong chạy đi coi cv để thấm cái sự dễ thương, xong lại đọc lần 3 mới coi như đọc xong. Hình cũng quá hợp nữa!!!! Cảm ơn vịttttttt! (à, con vịt chữ ký vẫn dth như mọi khi)

Lại nói, quả nhiên bất đối xứng, bằng cách này hay cách khác, luôn cameo trong các fic CP moe của liên minh :ROFLMAO:
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#13
Chương này tào điểm quá nhiều =)))))) Tưởng mình có thể cmt một hai điểm nhưng sai rồi =))) Hú hú đây là cái làm Quản gia cuốn hút nè, vừa cute vừa hài, làm người ta xoắn xuýt. Trương ơi là Trương, sợ xấu lại còn sợ bất đối xứng. Thêm cái con Battle gọi tên Hoa Hoa nữa, lúa quá đi!

Xiên cẩu lúc nguy nan, baba, người làm vậy là không được, không có đạo lý gì hết! Con nguyền người, tâm bẩn ắt bị nghiệp quật!​
Há há, thiện ác luôn có báo, thiên đạo hảo luân hồi, không tin ngẩng đầu nhìn, mẹ bây đang bay kìa.
Dịch tuyệt vời quá <3 <3

Gom dùm cmt của Dung trên disc cho 2 em:

=))))) ôi chúa ơi cái chap
Cảm giác này gọi là gap moe phải hông
Khu người đàn ông nghiêm túc cấm dục nhất liên minh lại lộ ra sự moe thiếu đánh thế này =)))
Chọc cún rồi thì 03 điểm rồi thì áo sơ mi bạn trai rồi thì bóp nhầm
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,946
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#14
*bịt máu mũi* Khụ khụ, mới vào thôi mà cái gì Trương - hệ cấm dục - phó của tui nào là trên giường dù đã bị Hàn dạy dỗ nhiều lần vẫn quen miệng gọi “đội trưởng” rồi vậy... Hàn đội có thói quen thích nghe kêu ra tiếng sao... Khụ khụ, nghĩ cái này thật phạm thượng quá đi! >.< Tui mất máu sớm quá là tui lăn ra chết không đọc nổi tiếp đâu...

*lén lút bò dậy đọc tiếp* Hàn đội anh là đang sống trong phúc mà không biết hưởng phúc a a a a a! Tui mong muốn biết bao nhiêu ngày ngày được Trương quản già càm ràm tui, càm ràm tui chết cũng được, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu đó! Mà anh lại lơ người ta, ahuhuhuhu, trước giờ chính sách auto lờ đi này không phải chỉ áp dụng với Hoàng thiếu thôi sao, giờ lại rơi lên đầu Trương phó tui rồi?! T_T

Battle =))))) Đến tên của con chó của hai anh cũng ngầu vậy nữa!

*ngửa đầu điên cuồng bịt mũi* Chủ nhà đâu, lần trước nghe thím mê Lâm mãnh thú gì mà, sao giờ đến cả Hàn cũng mãnh thú theo vậy? Cái dáng nằm này quá dụ người rồi a a a a! Còn nữa, phải nhẹ nhàng hiểu không, từ “quăng” này của anh là ý gì Hàn đội?! Sao truyện gì mà hai anh người nào người nấy lần lượt muốn làm tui mất máu là sao đây? T_T

Thanh hồ ly! Thanh hồ ly! Hàn Văn Thanh khẳng định là hồ ly! Nếu không Trương phó của tui trong một đêm di chuyển từ phòng này sang phòng kia được, chắc chắn là sức mạnh của hồ ly rồi!

Khụ, tui thực sự là phản rồi, đến Hàn đội cũng dám lật mặt... Cơ mà không sao, tui đi theo “lãnh đạo” bảo đảm không sao hết, đến Hàn đội cũng không sợ, lãnh đạo cầu thu lưu tui!! À mà thôi... khí tức trong nhà lãnh đạo bỗng dưng lạnh hẳn lên, ánh mắt của vị nào đó cũng lạnh lên, hu hu tui không dám vào nữa...

Ấy, Trương phó không hổ là Trương phó, tuy đã giải nghệ rồi mà vẫn ngủ đúng giờ, sáng dậy sớm, chạy bộ quanh tiểu khu, còn dắt chó đi dạo, thói quen sinh hoạt lành mạnh thật đáng ngưỡng mộ!

*há hốc miệng* Thật sự là sức mạnh của hồ ly kéo anh tới giường người ta sao? Sao nghe miêu tả xong trong đầu tui cũng toàn là cơ ngực với cơ bụng lấp la lấp lánh của Hàn đội thế này. Ặc... sao giờ bỗng nhiên không khí lại lạnh lại rồi... Lần này là ánh mắt của lãnh đạo thật lạnh...

Cậu nhóc Battle này, mới câu trước còn “khôn ngoan lanh lợi” gì đó, câu sau em nó đã té sấp mặt, thật cưng chết được mà~ Battle mau nhào vào lòng tui đi, chúng ta chính là chiến hữu đó! Tui đã nói ánh mắt Hàn hơi bị lạnh đó mà không ai tin! Đến con ruột của mình chỉ đụng nhẹ Trương phó thể hiện tinh thần yêu thương thôi mà đã bị hăm doạ xử “tèo” luôn rồi. Cuộc sống làm chó nghĩ đến thật u ám một mảnh. Battle kiểu “toy là môt chú chó có tiết tháo, toy từ chối nằm trong tổ hợp “Cẩu, nam, nam” này!”

Giờ mới thấy cuộc sống cẩu độc thân thật đau khổ =))))) Theo nghĩa đen luôn, khi cẩu cứ phải nhìn đôi cẩu nam nam này show ân ái, trong mắt chỉ có nhau, mù mắt cẩu độc thân luôn! Bảo đảm hai người không cần cho Battle ăn hàng ngày, để con nhỏ một mình bị thồn cẩu lương là đủ no rồi. Nuôi chó chưa bao giờ dễ dàng đến thế =))))

Lưỡi... cái chi tiết nhận ra lưỡi này là gì... a a a a a a a a a, thật sự khí chất bá đạo tổng tài của Hàn trong truyện mãnh liệt bùng nổ luôn! Ahuhuhu không phải đã hôn mười năm rồi sao, thế quái nào vẫn còn tình sắc như thế được. T_T

Thuật chữa trị, Nước Nóng Thần Thánh! Chíu chíu~ Hàn đội không những định soán ngôi tâm bẩn của Trương phó mà còn định chuyển nghề sang trị liệu của Trương luôn rồi. Cơ mà anh ơi, Vinh Quang không phải trò chơi của một người, còn một chó nữa đó. Vế sau đâu rồi, anh không định trị liệu cho con ruột sao~

Làm không cởi đồ =)))) Ôi cực khổ bộ não tâm bẩn bị-nghiệp-quật của Trương nghĩ ra được chủ ý này =)) Ai đó mau mau cíuuuu tui ra, tui muốn lụm cái cục trắng trắng tròn tròn hay đỏ mặt xấu hổ này về nhà nuôi quá a a a a! *đổ mồ hôi* À ừm, Hàn đội anh đừng nhìn tui như vậy, ý tui là Battle, là Battle mà T_T

Má ơi Hàn Trương ngọt thật chứ ahuhuhu, ngọt sâu răng luôn. Hàn Trương đảng một vạn năm! Khụ khụ tui đang cầm điện thoại đọc truyện ở nơi công cộng mà nhìn mấy cái hình minh hoạ đầu chương tui hoảng quá tắt tab mấy lần rồi, phải nhìn trước đón sau xác định xung quanh không có ai mới dám lọ mọ vô lại, cảm giác hảo tội lỗi hu hu.
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#15
*bịt máu mũi* Khụ khụ, mới vào thôi mà cái gì Trương - hệ cấm dục - phó của tui nào là trên giường dù đã bị Hàn dạy dỗ nhiều lần vẫn quen miệng gọi “đội trưởng” rồi vậy... Hàn đội có thói quen thích nghe kêu ra tiếng sao... Khụ khụ, nghĩ cái này thật phạm thượng quá đi! >.< Tui mất máu sớm quá là tui lăn ra chết không đọc nổi tiếp đâu...

*lén lút bò dậy đọc tiếp* Hàn đội anh là đang sống trong phúc mà không biết hưởng phúc a a a a a! Tui mong muốn biết bao nhiêu ngày ngày được Trương quản già càm ràm tui, càm ràm tui chết cũng được, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu đó! Mà anh lại lơ người ta, ahuhuhuhu, trước giờ chính sách auto lờ đi này không phải chỉ áp dụng với Hoàng thiếu thôi sao, giờ lại rơi lên đầu Trương phó tui rồi?! T_T

Battle =))))) Đến tên của con chó của hai anh cũng ngầu vậy nữa!

*ngửa đầu điên cuồng bịt mũi* Chủ nhà đâu, lần trước nghe thím mê Lâm mãnh thú gì mà, sao giờ đến cả Hàn cũng mãnh thú theo vậy? Cái dáng nằm này quá dụ người rồi a a a a! Còn nữa, phải nhẹ nhàng hiểu không, từ “quăng” này của anh là ý gì Hàn đội?! Sao truyện gì mà hai anh người nào người nấy lần lượt muốn làm tui mất máu là sao đây? T_T

Thanh hồ ly! Thanh hồ ly! Hàn Văn Thanh khẳng định là hồ ly! Nếu không Trương phó của tui trong một đêm di chuyển từ phòng này sang phòng kia được, chắc chắn là sức mạnh của hồ ly rồi!

Khụ, tui thực sự là phản rồi, đến Hàn đội cũng dám lật mặt... Cơ mà không sao, tui đi theo “lãnh đạo” bảo đảm không sao hết, đến Hàn đội cũng không sợ, lãnh đạo cầu thu lưu tui!! À mà thôi... khí tức trong nhà lãnh đạo bỗng dưng lạnh hẳn lên, ánh mắt của vị nào đó cũng lạnh lên, hu hu tui không dám vào nữa...

Ấy, Trương phó không hổ là Trương phó, tuy đã giải nghệ rồi mà vẫn ngủ đúng giờ, sáng dậy sớm, chạy bộ quanh tiểu khu, còn dắt chó đi dạo, thói quen sinh hoạt lành mạnh thật đáng ngưỡng mộ!

*há hốc miệng* Thật sự là sức mạnh của hồ ly kéo anh tới giường người ta sao? Sao nghe miêu tả xong trong đầu tui cũng toàn là cơ ngực với cơ bụng lấp la lấp lánh của Hàn đội thế này. Ặc... sao giờ bỗng nhiên không khí lại lạnh lại rồi... Lần này là ánh mắt của lãnh đạo thật lạnh...

Cậu nhóc Battle này, mới câu trước còn “khôn ngoan lanh lợi” gì đó, câu sau em nó đã té sấp mặt, thật cưng chết được mà~ Battle mau nhào vào lòng tui đi, chúng ta chính là chiến hữu đó! Tui đã nói ánh mắt Hàn hơi bị lạnh đó mà không ai tin! Đến con ruột của mình chỉ đụng nhẹ Trương phó thể hiện tinh thần yêu thương thôi mà đã bị hăm doạ xử “tèo” luôn rồi. Cuộc sống làm chó nghĩ đến thật u ám một mảnh. Battle kiểu “toy là môt chú chó có tiết tháo, toy từ chối nằm trong tổ hợp “Cẩu, nam, nam” này!”

Giờ mới thấy cuộc sống cẩu độc thân thật đau khổ =))))) Theo nghĩa đen luôn, khi cẩu cứ phải nhìn đôi cẩu nam nam này show ân ái, trong mắt chỉ có nhau, mù mắt cẩu độc thân luôn! Bảo đảm hai người không cần cho Battle ăn hàng ngày, để con nhỏ một mình bị thồn cẩu lương là đủ no rồi. Nuôi chó chưa bao giờ dễ dàng đến thế =))))

Lưỡi... cái chi tiết nhận ra lưỡi này là gì... a a a a a a a a a, thật sự khí chất bá đạo tổng tài của Hàn trong truyện mãnh liệt bùng nổ luôn! Ahuhuhu không phải đã hôn mười năm rồi sao, thế quái nào vẫn còn tình sắc như thế được. T_T

Thuật chữa trị, Nước Nóng Thần Thánh! Chíu chíu~ Hàn đội không những định soán ngôi tâm bẩn của Trương phó mà còn định chuyển nghề sang trị liệu của Trương luôn rồi. Cơ mà anh ơi, Vinh Quang không phải trò chơi của một người, còn một chó nữa đó. Vế sau đâu rồi, anh không định trị liệu cho con ruột sao~

Làm không cởi đồ =)))) Ôi cực khổ bộ não tâm bẩn bị-nghiệp-quật của Trương nghĩ ra được chủ ý này =)) Ai đó mau mau cíuuuu tui ra, tui muốn lụm cái cục trắng trắng tròn tròn hay đỏ mặt xấu hổ này về nhà nuôi quá a a a a! *đổ mồ hôi* À ừm, Hàn đội anh đừng nhìn tui như vậy, ý tui là Battle, là Battle mà T_T

Má ơi Hàn Trương ngọt thật chứ ahuhuhu, ngọt sâu răng luôn. Hàn Trương đảng một vạn năm! Khụ khụ tui đang cầm điện thoại đọc truyện ở nơi công cộng mà nhìn mấy cái hình minh hoạ đầu chương tui hoảng quá tắt tab mấy lần rồi, phải nhìn trước đón sau xác định xung quanh không có ai mới dám lọ mọ vô lại, cảm giác hảo tội lỗi hu hu.
khụ, cmt của cô đúng là có nội lực mà
lần sau sẽ rút kinh nghiệm, k chơi ảnh nóng nữa :vvv
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#16
Lầu trên +1, tui cũng vậy, lần đầu tiên đọc truyện mà lấm la lấm lét như này, cứ sợ có ai đó vô tình nhìn vào màn hình đt minh. Có loại kính dán đt nào mà chỉ người nhìn thẳng mới thấy màn hình hông ta?
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#17
5. Phiên bản nhí
Edit: Vịtxx, Beta: Tô Mộc Tu

.
.
.​
Hàn Văn Thanh một lần đi công tác gặp được chuyện hiếm có --​
Trại huấn luyện Bá Đồ trong lúc nghỉ hè đi Tây Bộ chiêu sinh, Hàn Văn Thanh là giám đốc thường sẽ chỉ xuất hiện ở vòng sát hạch cuối cùng. Thế nhưng, không biết là vì đến quê nhà Trương Tân Kiệt hay vì đặc biệt muốn nhìn những mầm non tương lai, ngay vòng thứ nhất ở điểm báo danh Tây An, anh đã có mặt tại nhà thi đấu.​
Thật may anh đến nhà thi đấu, nếu không anh không thể gặp được "Tiểu Trương Tân Kiệt" đến cả danh cũng không báo.​
Liên minh có quy định, các trại huấn luyện chỉ có thể nhận học sinh đã tốt nghiệp lớp 9 phổ thông trở lên, ấy thế mà trong số người hừng hực chạy tới báo danh lại lòi ra một nhóc trẻ trâu chưa đầy tám tuổi.​
Nhưng đứa nhóc này lại có chút đặc biệt, đến mức nhân viên của anh không ai không kinh ngạc, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.​
Vừa vặn, trong một tấm hình nào đó, Hàn Văn Thanh đang đi tới và nhóc con ấy lại vào chung một khung hình. . .​
"Các cô các chú à, cho con báo danh đi mà, con thật sự thích Trương Tân Kiệt!"​
Giọng nói ngây ngô của trẻ con, gọi đến tên người trong lòng, Hàn Văn Thanh quay đầu nhìn lại, cũng gọng kính, cũng rẽ ngôi, khuôn mặt nghiêm túc, một nhóc Trương Tân Kiệt phiên bản nhí đang gục xuống bàn giữ khư khư giấy báo danh không chịu buông.​
". . ."​
Hàn Văn Thanh vô thức cau mày, anh nhanh chân bước tới đoạt lấy giấy báo danh trong tay tiểu tử, đứng trước mặt nhóc nghiêm mặt nhìn xuống.​
Năm xưa Quyền Hoàng ra trận, đừng nói là trẻ con, đến cả hội tân binh đã bớt loi choi trong Liên minh cũng phải tim đập chân run.​
Nhà thi đấu lặng như tờ, lũ nhóc vốn đang la hét đòi ghi danh há hốc miệng, nhân viên duy trì trật tự lặng lẽ lùi về phía sau, mọi người đều căng thẳng mà nhìn chằm chằm hai người một cao một thấp, nín thinh, thở mạnh cũng không dám.​
"Sao chú lại cướp giấy của con! Như thế làm sao con gia nhập Bá Đồ được! Con phải làm người thừa kế Trương Tân Kiệt!"​
Trương Tân Kiệt phiên bản nhí kiễng hai chân nhảy tới nhảy lui, nhóc mặc bộ đồng phục Bá Đồ nhỏ, trên cổ còn lấp lánh cây thập tự tinh kiểu mới nhất. Nếu chỉ nhìn ngoại hình, nhóc một chút cũng chẳng giống Trương Tân Kiệt, nhưng cũng coi như là cosplay thần tượng có tâm, tóc chải một sợi không rối, kính lau một hạt bụi cũng không, quả thật giống y đúc Mục sư Bá Đồ chân chính năm xưa.​
Mà giống nhất, đương nhiên là tâm tư không gợn chút sóng nào khi đối mặt với Hàn Văn Thanh. . .​
"Muốn làm Mục sư? Thích Trương Tân Kiệt?​
Hàn Văn Thanh đem giấy báo danh giơ đến cái tầm tiểu Trương Tân Kiệt có muốn liều mạng cũng không với tới được, anh nhìn ánh mắt thoáng tức giận sau thấu kính của nhóc, chợt nhớ mùa hè của rất nhiều năm trước, thiếu niên mười sáu tuổi đến từ Tây An, lễ phép chu toàn và đúng mực, đứng trước mặt anh giới thiệu bản thân mình:​
Chào Hàn đội, tôi là Trương Tân Kiệt, đến từ Tây An, chức nghiệp Mục sư, hôm nay tới trại huấn luyện Bá Đồ bắt đầu luyện tập.​
"Đúng! Chú à chú trả lại giấy cho con đi! Chú cho con gặp Trương Tân Kiệt đi!"​
Như thể thấy được vẻ mặt đã dịu đi phần nào của Hàn Văn Thanh, tiểu Trương Tân Kiệt kéo kéo ống quần của anh, lắc lắc khuôn mặt tươi cười còn chưa hết cái phúng phính của trẻ con.​
"Nhóc con muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp hay là muốn thấy Trương Tân Kiệt đây?"​
Hàn Văn Thanh đưa tay còn lại sờ đầu tiểu Trương Tân Kiệt, giọng nhóc đặc sệt khẩu âm Thiểm Bắc, nghe cực kỳ hài hước, giống như khi Trương Tân Kiệt mười sáu tuổi mới đến Thanh Đảo vậy.​
Khi ấy là trước mùa giải thứ ba, Hàn Văn Thanh tuy là đội trưởng nhưng cũng mới chỉ là thanh niên trai tráng hai mươi mốt tuổi đầu, nghe người hợp tác tương lai nỗ lực dùng tiếng phổ thông trịnh trọng giới thiệu mình, anh căng cứng vẻ mặt, cố gắng nhịn đi ý cười lớn trong lòng. Nhưng chẳng biết tại sao, anh diễn tốt đến như vậy, Trương Tân Kiệt tựa như vẫn biết anh đang cười mình, bởi vì sau lần đó rất lâu, anh phát hiện Trương Tân Kiệt có chút không vui vẻ nói chuyện cùng anh.​
Có điều thời gian về sau này chứng minh. . .​
Nam tử tuy mới nhìn thấy người ta lần đầu tiên đã thất thủ, có chút không tự chủ mà. . . Nghĩ nhiều rồi.​
"Muốn. . ."​
Tiểu Trương Tân Kiệt rụt rụt cái cổ, nhóc đang suy nghĩ câu hỏi của người đang sờ đầu nhóc.​
Đúng rồi ha, mình rốt cuộc là muốn làm tuyển thủ hay muốn gặp Trương Tân Kiệt ha? Làm tuyển thủ là được thấy Trương Tân Kiệt hả? Thật sự rất thích ảnh mà. . . Aiya trả lời thế nào mới được bây giờ!​
"Nhóc còn tám năm để suy nghĩ về vấn đề này."​
Hàn Văn Thanh ngồi xổm xuống, anh đem giấy báo danh trả lại cho nhóc con, trên giấy liêu xiêu nét chữ viết tên tuổi, phần chí nguyện phía dưới cùng thì viết "Trương Tân Kiệt phải ở Bá Đồ chờ con".​
"Ha ha, nhưng mà, Trương Tân Kiệt sẽ không chờ nhóc đâu nha bạn nhỏ."​
Hàn Văn Thanh nhìn tiểu Trương Tân Kiệt xụ cái miệng, gương mặt nhỏ không can tâm, khóe miệng anh hiện lên ý cười muốn bắt nạt.​
Không có cách nào, fan ruột cosplay quá chuyên nghiệp, mà đội trưởng Bá Đồ ở nhà lại bị Trương quản gia càm ràm tới lui, một bụng ức không có chỗ xả, nghĩ đi nghĩ lại chỉ đành bắt nạt phiên bản nhí một phen. . .​
Chung quy bản nhí cũng là "Trương Tân Kiệt" mà, không bắt nạt được bản chính thì trêu đùa bản sao một chút cũng tốt chứ sao.​
"Chú gạt con! Trương Tân Kiệt sẽ ở Bá Đồ chờ con!"​
Nhóc con gào lớn, nghĩ có lẽ sẽ không được thấy Trương Tân Kiệt, đôi mắt to tròn kia của nhóc đã lưng lưng đầy nước.​
"Thật!"​
Hàn Văn Thanh vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhóc, giọng nói trong đầu đang mất hình tượng hô lớn: Aiyo tiểu Tân Kiệt, em khi còn bé chính là phúng phính thế này đây!​
"Tại sao!"​
Nước mắt nhóc lăn xuống, cặp kính không dính một hạt bụi liền mờ đi, bàn tay nhỏ nắm lấy đầu gối Hàn Văn Thanh mà lắc, nước mũi cũng chảy đến trên môi rồi. Thật ra Trương Tân Kiệt khi còn nhỏ cũng nhõng nhẽo như thế, chỉ là Hàn Văn Thanh không cùng hắn lớn lên cho nên chưa từng thấy qua mà thôi.​
"Bởi vì rất rất nhiều năm trước, ta đã ở Bá Đồ chờ hắn rồi."​
Hàn Văn Thanh ôm nhóc con vào trong ngực, dùng giọng nói không ai khác nghe được mà ôn nhu nói. Sau đấy anh nở nụ cười đứng dậy, giao phó nhân viên mấy câu rồi quay đầu rời khỏi.​
Tiểu Trương Tân Kiệt đần mặt nhìn người sờ đầu mình đắc ý, năm giây đầu, nhóc con chẳng hiểu những lời vừa rồi có ý gì, năm giây sau, nhóc đột nhiên khóc còn to hơn trước. . .​
Đáng ghét! Ý chú là Trương Tân Kiệt đã sớm bị chú bắt đi rồi đúng không! Trương Tân Kiệt sẽ không chờ mình!​
Uhuhu! Trái tim tan vỡ QAQ​
.​
Trên chuyến bay về Thanh Đảo, Hàn Văn Thanh ngắm nhìn cố đô lấp ló dưới tầng mây, bỗng nhớ lại thời gian Trương Tân Kiệt còn ở trại huấn luyện -------------​
Đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi? Mười bốn năm?​
Tân Kiệt, tuy không biết được em của thời trẻ dại, nhưng tương lai sau này của em thuộc về tôi.​
Nghĩ vậy, nỗi nhớ nhà bỗng dậy lên trong lòng Hàn Văn Thanh, anh hận không thể lập tức về tới nhà, lập tức nhìn thấy Trương Tân Kiệt của hiện tại, lập tức đem thời gian bọn họ ở bên nhau kéo đi càng dài.​
Mà ở khoảnh khắc thật sự bước qua ngưỡng cửa, động tác đầu tiên của anh là đem Trương Tân Kiệt đang định cầm lấy hành lý của anh chặn ở tường, ôm lấy hắn, hôn hắn.​
Đó là Trương Tân Kiệt của anh, không phải tiểu bản hay bất cứ thứ gì, đó là Trương Tân Kiệt duy nhất của anh.​
"Làm sao?"​
Đáp lại một cái hôn dài, Trương Tân Kiệt vuốt phần tóc còn ngắn sau gáy Hàn Văn Thanh, con người vội vàng trở về nhà này đang vùi đầu ở cổ của hắn, yên tĩnh thở ra khí tức ấm áp.​
"Nhớ em."​
Hàn Văn Thanh thoáng động, răng lưu lại trên vai người yêu một dấu mờ. Kỳ thực mọi người đều lầm, Trương Tân Kiệt đối mặt với anh tâm trạng không phải không gợn sóng, Trương quản gia sóng đánh ào ào, chỉ là tín hiệu sóng vô cùng đặc thù, chỉ có một người là anh mới có thể tiếp thu được.​
"Em cũng nhớ anh."​
Trương Tân Kiệt nghiêng đầu, nhè nhẹ dựa vào Hàn Văn Thanh, hắn lặng lẽ nhắm mắt lại, che đi động lòng nơi đắy mắt, để mặc cho đối phương ôm lấy hắn vào trong lồng ngực.​
"Ừ."​
Hàn Văn Thanh hít một hơi thật sâu, anh luôn cảm thấy trên người Trương Tân Kiệt có một hương vị kỳ diệu khiến anh cực kỳ mệ luyến.​
Lần này, anh cuối cùng cũng hiểu được, đó là hương vị độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về hai người ------------​
Gia đình.​
.​
.​
.​
Battle xoay một vòng trước mặt cha và baba, sau đấy rời khỏi với một bụng đầu giận dữ xấu hổ.​
Trời ơi lại thêm một phần mình không có đất diễn. . . Cái này còn được coi là cuộc sống cẩu - nam - nam nữa hay không!​
-TBC-​
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#18
Ngọt ngào lại ấm áp như mọi khi, chỉ tội Battle như mọi khi :ROFLMAO:
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#20
Ngọt chết tui rồi huhu Hàn Trương hai người đáng ghét huhu lại làm tui muốn có người yêu rồi huhu
 

Bình luận bằng Facebook