3. Ướt sũng
Edit: Vịtxx, Beta: Tô Mộc Tu
.
Mùa thu phương bắc trời mưa xối xả không phải là chuyện thường thấy, sự kỳ quái này vừa vặn đổ xuống đầu Trương Tân Kiệt ăn mặc phong phanh đang đem nhóc cún nhà hắn đi dạo.
Mưa rơi nhanh không báo trước, những người đi tập thể dục buổi sớm nhanh chóng giải tán, Trương Tân Kiệt phản ứng nhanh ngoài dự đoán muốn ôm Battle lên, ấy nhưng nhóc lông vàng quá nặng, cuối cùng hắn chỉ có thể đổi tư thế đem nó cõng trên lưng -- lông Battle nhạt màu, gặp mưa thì không sao, nhưng dính bùn thì tắm rất khó sạch.
Vì vậy, Hàn Văn Thanh đến cả áo ngủ cũng không thay, vội vàng lao xuống tầng đưa ô thì nhìn thấy một màn đầy khôi hài: Giữa trời mưa như trút nước, mọi người đều dùng áo che đầu chạy vào tầng trệt của những căn nhà, riêng chỉ có Trương Tân Kiệt nhà anh đi sau cùng cúi đầu chạy bước nhỏ, trên lưng là chó ngốc nằm sấp ngẩng đầu ưỡn ngực, lúc thì vẫy vẫy cái đầu đầy nước mưa, lúc thì cào cào hai chân trước, nhóc hơi động đậy, Trương Tân Kiệt lại muốn dừng lại cố định lại mông nó. . .
Haizz. . . Ngốc quá. . .
Ô che trên đầu Trương Tân Kiệt, hơn nửa người Hàn Văn Thanh phơi ra giữa trời mưa, Trương Tân Kiệt ngẩng đầu, tóc hắn đã ướt sạch, giống như vỏ dưa hấu che trên đầu, kính mắt của hắn còn bi kịch hơn, trên mắt dính đầy nước, anh không thấy tôi tôi cũng không thấy anh.
"Che cho anh đi! Em ướt hết rồi!"
Trương-ướt-sũng nói xong lại tiếp tục chạy dưới làn mưa, Battle trên lưng cũng đồng ý mà gâu một tiếng. . .
Về tới nhà, hai người một chó đứng trên tấm đệm trước cửa, nước mưa tí tách chảy ướt sũng thềm nhà, Battle và Trương Tân Kiệt cùng lạnh đến run rẩy, Hàn Văn Thanh ném ô chạy về phòng tắm, trước khi ra khỏi nhà anh có mở nước nóng, bây giờ đã tràn ra đầy phòng.
"Nhanh nhanh, cởi đồ."
Đóng vòi nước, Hàn Văn Thanh đi ra kéo Trương Tân Kiệt đang run lẩy bẩy vào phòng tắm. Battle cũng theo vào, nó vừa nhìn thấy hơi nước nóng nghi ngút trong bồn tắm, hai mắt liền sáng lên.
“Không cho nhảy vào, con mau đi sang một bên đi.”
Hàn Văn Thanh kịp thời ngăn âm mưu nhảy ùm vào bồn tắm của con trai mình, Trương Tân Kiệt cởi đồ rất chậm, nếu không phải nước nóng từ vòi sen đang xối từ gáy xuống, hắn đã sớm tím tái cả môi lại.
"Cởi quần áo ra, em không thể nhanh hơn một chút sao?"
Dưới sự giúp đỡ của Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng cởi xong đồ, hắn nhấc chân bước vào bồn tắm, nước nóng tràn ra vẩy lên thân người của Hàn Văn Thanh đang đứng kế bên thử nhiệt độ của nước, khiến cho quần ngủ của anh thấm ướt đến đầu gối.
Ha, thật thoải mái…
Ngâm cả người trong nước nóng, Trương Tân Kiệt nhắm mắt lại, ánh sáng từ vòi sen hắt lên mí mắt hắn, phải nói, cảm giác lúc này của hắn chính là "Thuật chữa trị, Ánh sáng thần thánh" !
"Ấm chưa?"
Nhìn biểu tình thả lỏng của Trương Tân Kiệt, Hàn Văn Thanh sờ sờ khuôn mặt của hắn, ướt át, hơi nước đọng đầy trên chóp mũi.
"Anh xối nước cho nó đi, máy sấy ở trên sô pha đó."
Trương Tân Kiệt mở mắt, chó ngốc của hắn đang nhìn hắn đầy tội nghiệp. Battle trong lòng cực kỳ bất bình, mẹ nó chứ, rõ ràng cả hai cùng ướt sũng, baba thì có thể ngâm bồn nước nóng, con thì vẫn đứng thộn ở đây chịu lạnh! Cha, người không công bằng, người chỉ yêu baba!
"Biết rồi biết rồi, em ngâm thêm chút nữa đi, chờ tôi lau tóc cho."
Hàn Văn Thanh cũng chú ý tới ánh mắt không mấy thiện cảm của Battle, anh gỡ vòi sen xuống, xối nước ấm vừa phải xuống người chú chó ngốc vẫn đang bất mãn kêu hừ hừ.
"Ô~ ô~"
Battle lúc này vô cùng sung sướng, nước nóng tỏa ra hơi nước trắng xóa, còn có tay cha gãi ngứa cho nó khắp người, ô, cẩu sinh thế này thật hạnh phúc mà!
Ô, cuộc sống hạnh phúc của mình lại đến đột nhiên như vậy!
Ô ô ô thật thoải mái, cha gãi nhiều một chút ha!
Sướng sướng sướng, nước nóng thật sướng!
Ủa, nước nóng đi đâu rồi?
Battle mở mắt, nước nóng đã tắt mất, cha không thấy đâu, khoảng thời gian hạnh phúc của nó còn ngắn hơn que diêm cháy lên rồi tắt. Nó quay đầu nhìn Trương Tân Kiệt, chẹp, baba vẫn đang thư giãn trong nước nóng, nó lại chạy ra cửa nhìn, hơ, cha đang quay về, trong tay đem theo một tấm khăn lông to bự.
…Ý gì đây? Tắm nước nóng của mình thế là xong hả?
Con không chịu đâu!
"Giãy nữa là đánh!"
Đầu bị khăn trùm lên, Battle bị xoa tới hoa mắt chóng mặt đầu óc quay cuồng, nó rất muốn tránh thoát bàn tay hung ác của cha Văn Thanh, nhưng lại sợ bị đánh mông. Cuối cùng, khăn lông độc ác rời khỏi thân thể của nó, trên đầu nó truyền tới hai giọng nói, Tân Kiệt baba nói: Văn Thanh, anh mau sấy lông cho Battle đi, cha Văn Thanh trả lời: Không cần, chờ nó tự lăn đi.
Chờ nó tự lăn đi. . .
Chờ mình tự lăn đi. . .
Mình lăn đi đâu cơ?
Ô, là lăn khăn trên sân thượng kìa. . .
Cha, người lười quá, con tự lăn thì cần gì người nữa!
Khi ra khỏi phòng tắm, Battle liếc nhìn Hàn Văn Thanh đầy hậm hực, nhưng cha của nó không hề nhíu mi trừng lại.
Vì sao?
Bởi vì cha nó căn bản không nhìn thấy nó!
Hàn Văn Thanh kéo tay áo, lần nữa mở vòi hoa sen thử nhiệt độ, Battle mất hứng đi lên sân thượng, chỉ nghe sau lưng vọng tới một giọng nói cực kỳ dịu dàng: Nước nóng không? Dùng dầu gội nào vậy?
Má! Mấy người sao lại tú ân ái ngay trước mặt con trẻ! Con nhất định không phải con mấy người!
Ô ô ô ô ô!
Cẩu nam nam chết tiệt!
Battle lăn lăn vài vòng trên khăn, trong phòng có mở điều hòa, nó cũng không cảm thấy quá lạnh, nhưng vừa nhìn thấy ánh sáng ấm áp từ phòng tắm, cùng bóng lưng của cha Văn Thanh đang cúi người lau tóc cho baba Tân Kiệt khiến cho nó uất nghẹn vô cùng.
Cha, người tắm cho baba sạch lâu lắm rồi!
Baba, người còn muốn chiếm phòng tắm tới lúc nào nữa đây!
Đến này đến này, đến cùng con lăn khăn này baba!
Từng là một trong Tứ đại tâm bẩn của Liên minh, đội phó tiền nhiệm của Bá Đồ, Trương Tân Kiệt làm sao có thể đi lăn khăn. . .
Lăn khăn chỉ dành cho cẩu độc thân thiếu thốn tình cảm thôi, Battle chẳng thể hiểu được, người như Trương Tân Kiệt, đương nhiên phải có người quan tâm hong khô tóc cho rồi. . .
Sau khi tắm xong, toàn thân Trương-ướt-sũng đều bốc hơi nóng, hắn thay sang quần áo ngủ sạch sẽ, lại quấn một cái chăn nhung lớn, Battle nhìn hắn như em bé sơ sinh ngồi trên thảm lông dài giữa phòng khách, hai mắt nó sắp trợn trừng lên rồi, bởi Hàn Văn Thanh cũng đi tới, trong tay cầm chiếc máy sấy – thứ vốn nên để phục vụ nó mới phải.
"Để em tự làm."
Trương Tân Kiệt chìa một tay ra, nhưng chưa chạm được đến dây máy sấy liền bị nhét trở lại chăn.
"Làm gì nữa, ngồi yên, coi chừng bị cảm."
Hàn Văn Thanh ngồi trên mép chiếc sô pha trên thảm, anh mở chế độ nóng vừa phải, một tay cẩn thận đặt lên mái tóc ngắn của Trương Tân Kiệt, một tay khẽ lắc máy sấy đang kêu ong ong, vừa sấy vừa hỏi có lạnh không.
Lạnh thế quái nào được! Điều hòa này, máy sấy này, lại còn chăn! Con mới lạnh này! Con cũng muốn hong máy sấy! Con có phải chó của hai người không vậy! Hay là một nhóc chó hoang không mẹ hai người nhặt từ bụi cỏ về!
Battle đem chiếc khăn gần như ướt sạch quấn lên người, hai con mắt u oán nhìn chằm chằm một cha một baba, cha thật dịu dàng, còn để cho baba gối lên đùi mà ngủ, aiyo baba sao lại nhắm mắt, sướng quá buồn ngủ phải không!
Trương Tân Kiệt thực ra không hề ngủ, chỉ là toàn thân ấm áp, gió nóng thổi khiến hắn vô cùng thoải mái, cho nên gối đầu lên đùi Hàn Văn Thanh liền có chút mệt rã rời.
"Muốn ngủ rồi?"
Khi sấy đã gần khô, Hàn Văn Thanh tắt máy, anh cúi người nhẹ giọng dò hỏi, ngón tay vẫn luồn trong tóc mái Trương Tân Kiệt.
"Ừm."
Giọng nói rầu rĩ, Trương Tân Kiệt dựa vào người Hàn Văn Thanh không muốn cử động.
"Vậy ngủ đi, hôm nay là cuối tuần."
Hàn Văn Thanh hôn lên vành tai Trương Tân Kiệt, tay phải vỗ đều đều lên vai hắn như ru trẻ nhỏ. Lãnh đạo nhỏ nhà anh hiếm lắm mới có một lần mềm yếu, anh đương nhiên là vui lòng chiều chuộng người ta rồi.
-TBC-