Hoàn [PJ Batu 101.2019] [Hàn Trương] - Nước dưa hấu

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#1


Cre: 宸风染雪
[Hàn Trương] - Nước dưa hấu

Tác giả: 依雪
Edit: Tiếu Bất Tử
Beta: Lãi
Nhân vật chính: Hàn Văn Thanh/Trương Tân Kiệt
Phối hợp diễn: Lý Nghệ Bác, Quý Lãnh và các tuyển thủ chuyên nghiệp khác.
Tình trạng: Hoàn


Bá Khí – Hùng Đồ - Chiến Vô Bất Thắng!

--------------------------------------------​

Mùa giải thứ tư, ngày 20 tháng 6.

Giải nghệ, hôm nay các đồng đội mở tiệc chia tay, thật ra có chút không nỡ. Đội trưởng nhận MVP mùa giải, cái cậu người mới Trương Tân Kiệt vừa vào làm chủ lực liền giành được quán quân, đúng là ghê gớm. Đến thời cuối cùng kiếp sống tuyển thủ chuyên nghiệp lại có thể cùng mọi người nhận một giải quán quân, rất đáng giá.

Ông chủ đã mời đương nhiên phải chơi lớn một trận, cá mú tôm hùm lên hết một lượt, còn có bàn lớn thịt gà tôi thích nhất. Cuối buổi mọi người nhiều ít đều thấm chút men rượu, ngất ngất ngây ngây mà say. Mặc dù đã rời khỏi Bá Đồ, nhưng tôi tin rằng Bá Đồ vẫn sẽ giành được quán quân!

Từ Lý Nghệ Bác.

Mùa giải thứ tư.

Bá Đồ.

Quán quân.

Gia Thế tam liên quan Vinh Quang chấm dứt trong Liều Minh Một Hit của thích khách Quý Lãnh, mà người khắc đậm nét hai chữ "Quán quân" vào lịch sử Bá Đồ cũng chính là Quý Lãnh, cùng thành viên trụ cột khác trong Bá Đồ là Lý Nghệ Bác tuyên bố với fan hẹn gặp lại vào mùa hè.

Ông chủ Bá Đồ đặc biệt thỏa mãn với thành tích mùa giải này, còn vì hai đại tướng Bá Đồ giải nghệ, quyết định tổ chức một buổi tiệc khánh công muộn, đồng thời coi như tiễn họ giải nghệ.

Đúng bảy giờ tối các đội viên Bá Đồ từ câu lạc bộ xuất phát đến khách sạn lớn nhất thành phố Q, ồ ạt tấp nập vào phòng khách xa hoa. Ông chủ cũng cùng bọn họ đến, trước tiên nhường hai vị trí trung tâm cho họ: "Sau khi giải nghệ sẽ hiếm có cơ hội cùng nhau ăn cơm, đừng khách sáo, đều là để tiễn biệt hai người."

Lý Nghệ Bác nghe vậy rất cảm động, không nói lời khách khí, theo ý ông chủ ngồi vào chính giữa, bên phải kề Quý Lãnh, bên trái kề Hàn Văn Thanh, bên trái Hàn Văn Thanh là người mới gia nhập Bá Đồ mùa giải này: Trương Tân Kiệt.

Trong lòng Lý Nghệ Bác hiểu rõ: đối xử với cậu ta như đội phó đây. Nhưng mà cậu ta quả thật có tư cách này, là người mới làm chủ lực đầu tiên liền đoạt được giải quán quân, chiến thuật chỉ đạo của cậu ta rõ ràng có hiệu quả khi đối đầu Gia thế hay Lam Vũ, hơn nữa còn phối hợp đoàn đội rất tốt trong lúc huấn luyện thường ngày.

Phàm là bắt đầu bữa ăn đều phải phát biểu vài câu vào đề, Trương Tân Kiệt ngồi tại chỗ lẳng lặng mà nghe ông chủ khen ngợi sự nỗ lực của chiến đội mùa giải này, ánh mắt lại chăm chú nhìn đĩa rau trộn trên bàn.

Trong lúc nói thì thức ăn đã được từng người từng người bưng lên, Thanh Đảo nức tiếng hải sản, đương nhiên không thiếu được các món ăn chủ đạo như cá mú, tôm hùm, cua lớn... Các loại hải sản rực sắc muôn vẻ. Nhìn kỹ, không ngờ đến món ăn của Tây An hay thậm chí bàn thịt gà Lý Nghệ Bác ngày nào cũng treo trên miệng cũng có, mỗi món còn được cân nhắc đủ mọi phương diện tới khẩu vị của từng đội viên.

Một bàn này, ông chủ cũng thật tốn công phu.

Phục vụ khách sạn nhanh nhẹn, chẳng bao lâu liền đem đủ, không biết ai đề xuất muốn nhắm cùng rượu, được nhất trí thông qua.

"Đến đến đến! Mang lên mang bia lên!"

"Hôm nay không say không về!"

Ông chủ liếc mắt nhìn Hàn Văn Thanh, đối phương không lên tiếng, hiển nhiên là ngầm đồng ý.

Tuyển thủ chuyên nghiệp có quy định bất thành văn, để thao tác vững vàng tinh chuẩn, phải hạn chế uống rượu bia thậm chí tuyệt đối nghiêm cấm. Mà giây phút Bá Đồ đạt được quán quân này, tựa hồ chẳng còn gì có thể biểu đạt nội tâm kích động ngoài chất cồn phóng túng bản thân.

Rốt cuộc vẫn còn lo lắng, vì thế ông chủ bất động thanh sắc gọi người phục vụ mang lên một két bia nồng độ thấp.

Bia mới lấy từ hầm lạnh, còn đang bốc từng hơi trắng, kéo khoen phát ra tiếng 'póc' khe khẽ, chất lỏng vàng nhạt va vào thành ly dâng lên dần dần, nổi bọt màu trắng.

"Kính Bá Đồ!"

"Kính Quán quân!"

Quần chúng hứng khởi cốc chạm cốc, ly chạm ly, giọng nói hòa lẫn không dứt bên tai, như đã trút bỏ toàn bộ lo ngại, ừng ực nuốt xuống từng ngụm lớn, cứ như uống nước sôi.

Trương Tân Kiệt giơ ly lên nhấp chút tượng trưng, thế mà Hàn Văn Thanh bên cạnh đã uống hơn nửa cốc.

Hàn Văn Thanh nhìn ly bia kia của Trương Tân Kiệt căn bản chẳng vơi nhiêu, nghiêng đầu nhíu mày hỏi cậu: "Không uống?"

Không ngờ tới anh ta sẽ chú ý đến chi tiết nhỏ này, có chút kinh ngạc, song Trương Tân Kiệt vẫn thành thật trả lời: "Tôi không uống được bia."

Hàn Văn Thanh nở nụ cười: "Vậy đổi đồ uống khác cho cậu."

"Không cần đâu." Ba chữ vẫn chưa kịp nói, Hàn Văn Thanh đã gọi người phục vụ tới yêu cầu nước trái cây cho cậu, vị dưa hấu.

Trương Tân Kiệt nói cảm ơn, nhận lấy uống một ngụm.

Nước dưa hấu ngòn ngọt xua đi cái đắng chát của bia, dự vị đọng lại dài lâu.

Lý Nghệ Bác mới uống một ly mặt đã hiện ý say, cầm bia kính Hàn Văn Thanh: "Hàn đội! Mấy năm rồi ở Bá Đồ đa tạ cậu chiếu cố! Không nói nhảm thừa thải! Tôi kính cậu!"

Hàn Văn Thanh khó thấy mà cong khóe miệng, giơ ly lên cụng một cái, ngẩng đầu một hơi uống hết, động tác thẳng thắn dứt khoát, sau đó xoay cổ tay ngược lại cho mọi người nhìn.

Mọi người trợn mắt há miệng, không hề phát hiện nha! Hào khí như thế?

Có hai đội viên không phục, khí thế hùng hổ kính tiếp ly nữa, Hàn Văn Thanh sắc mặt không đổi, ai đến cũng không từ chối, thêm hai ly đầy xuống bụng. Còn lại vừa nhìn liền cười: "Tốt nhất là tiến lên! Tất cả tới kính rượu cho đội trưởng!

Hiếm hoi mới chụp được cơ hội, làm sao lại buông tha? Thế là xếp hàng đứng thẳng nghiêm nghỉ lần lượt lên, Hàn Văn Thanh cũng tùy bọn họ, lên một tiếp một, quần chúng xung quanh gào thét Hàn đội quá hào sảng! Rất đàn ông men lì!

Rồi có người cầm ly bia đến trước mặt Trương Tân Kiệt: "Tiểu Trương cũng đến nào! Hả? Sao lại là nước trái cây! Phục vụ mau đổi mau đổi!

Trương Tân Kiệt tay mới rời ly nước dưa hấu, liền nghe được: "Không cần, tôi thay cậu ta!"

Khóe môi nhẵn nhụi của Hàn Văn Thanh còn vướng bọt bia chưa kịp lau, giọt dài kéo thẳng từ cằm xuống yết hầu rồi biến mất ở rãnh giữa cổ áo thun.

Trương Tân Kiệt được mở mang tầm mắt, rút khăn tay trên bàn cho anh.

Hàn Văn Thanh nhận lấy lau loạn xạ, sau đó vò thành cục ném lên bàn, lại cầm ngay cái ly đầy tiếp theo.

Trương Tân Kiệt mở miệng nhỏ uống nước dưa hấu, thỉnh thoảng gắp cho Hàn Văn Thanh chút thức ăn.

Chờ đến khi ly dưa hấu thấy cạn đáy, xung quanh bàn đã lộn xộn tứ tung.

Tuyển thủ chuyên nghiệp trong Vinh Quang là đại thần, nhưng hễ đụng rượu bia là tan rã thua trận, thấy một ly quỳ một ly. Cứ thế mà ngã xuống, chẳng ăn vào nhiêu cơm trong bụng, tất cả đã sớm say không ra hình tượng, ngã trái ngã phải, nhoài thân trên bàn, thậm chí ngoẹo cổ vô thanh vô tức thiếp mất. Hàn Văn Thanh tính là một trong số ít còn có ý thức, không quậy không nháo, ngơ ngác nhìn hải sản chăm chú không buông.

Làm người duy nhất không uống bia, Trương Tân Kiệt chỉ có thể dở khóc dở cười gọi tài xế đem đám nam nhân đưa trở lại kí túc xá Bá Đồ, may mà có người giúp đỡ, cả đoàn mới về được chỗ cần về.

Trước tiên đưa Hàn Văn Thanh trở về phòng, bởi vì hai căn phòng kề sát nhau, phần lớn thời gian chìa khóa đều đặt trên người Trương Tân Kiệt. Mở cửa quay đầu nhìn xem thì Hàn Văn Thanh đang dựa tường hít sâu.

"Đội trưởng anh có ổn không?" Cậu có chút không yên.

Hàn Văn Thanh vịn khung cửa khoát tay, ra hiệu mình không sao, mơ hồ nói: "Cậu đi coi bọn Tiểu Lý..." Sau đó lảo đảo đi vào.

Về phòng rồi mới thấy huyệt thái dương giật nhảy thình thịch cực khó chịu, vuốt gương mặt say khướt ngã lên giường, chiếc giường mềm mại theo động tác mà lún thành hố to. Rèm cửa ký túc xá chưa kéo, đèn đường xuyên thấu nghìn lá nghiêng nghiêng chiếu thẳng, xổ tung loang lỗ những bóng tối.

Thật sự khó mà tin nổi.

Dòng suy nghĩ của Hàn Văn Thanh trôi ngược thời gian về buổi tối giành quán quân hôm đó.

Máu Đại Mạc Cô Yên lần lượt bị đối thủ cà còn 10%, nhờ thêm Thuật Hồi phục của Thạch Bất Chuyển mà gượng đứng. Cuối cùng, người Gia Thế hoàn toàn ngã xuống, Vinh Quang hai chữ bật nổi lên trên màn ảnh rộng.

Bá Đồ, Quán quân.

Từ sàn thi đấu ra ngoài liền bị áp đảo bởi tiếng hoan hô chấn động trời đất, fan Bá Đồ chẳng màng hình tượng rống lớn, dùng phương thức nguyên thủy nhất bộc lộ sự kích động.

Dường như cũng bị bầu không khí bên ngoài cảm nhiễm, anh dứt khoát siết tay ôm chặt các đồng đội, chẳng còn chút nào lí trí có thể diễn tả đủ.

Là rơi vào vòng xoáy, là trôi nổi trong thắng lợi vỡ òa, tai không nghe gì, đại não cũng chỉ nghĩ được chữ thắng, như che đậy như ngăn cách mọi ồn ào náo nhiệt, toàn bộ hơi thở trầm xuống đêm sâu.

Chẳng biết trôi bao lâu, có thể chỉ vài giây ngắn ngủi, hoặc có thể cả thế kỷ dài đằng đẵng, tai trong vô sắc nghe thấy giọng nói nhợt nhạt, chất cồn ma muội thần kinh phải trì hoãn đôi giây mới đem thông tin chuyển tới đại não, giọng nói trong mê man dần hiện rõ, kết đọng lại thành hai chữ ——

. . . Đội trưởng?

"Đội trưởng, tỉnh lại đi."

"Thế nào?" Hàn Văn Thanh nửa tỉnh nửa mê bị Trương Tân Kiệt kéo về hiện thực, sực nhận ra đây không phải sàn thi đấu, mà là ký túc xá của bản thân. Anh chớp chớp mắt thích nghi với ánh sáng trắng, bóng người của cậu ta mông lung thẳng tắp hướng về phía này, như khi thi đấu theo sát Đại Mạc Cô Yên chẳng chút ngập ngừng. Hàn Văn Thanh cứ thế nằm trên giường nhìn cậu, không chút dáng dấp nghiêm túc mọi ngày.

"Bây giờ khoan ngủ vội." Trương Tân Kiệt nâng anh dậy, đưa cho một ly nước dưa hấu, "Tủ lạnh còn nửa quả dưa, tôi vừa ép nước, uống cho tỉnh táo."

Hàn Văn Thanh nhíu mi xoa huyệt Thái dương tựa vào đầu giường, thấp giọng nói cảm ơn.

Nước dưa hấu phẳng lặng nằm trong ly thủy tinh, chút dao động liền tạo vòng tròn đỏ nhỏ trên bề mặt ấm áp.

Trương Tân Kiệt nhìn anh đột nhiên khẽ nhếch miệng: "Tôi còn tưởng đội trưởng cũng ngất ngây giống bọn họ, không ngờ tửu lượng lại rất cao."

Hàn Văn Thanh trả cậu một nụ cười, nói: "Tôi trước đây phải dự tiệc rượu bia hàng năm thành phố Q, căn bản chưa từng say, sau này làm tuyển thủ chuyên nghiệp, không thể uống nữa."

Hàn Văn Thanh uống bia nên có vẻ nói nhiều hơn thường ngày một ít: "Mấy năm không uống tiếp lại thoải mái chơi lớn... Quả nhiên không luyện là không được, có chút thế mà lại ngất."

"Cực khổ rồi." Trương Tân Kiệt quơ quơ ly thủy tinh trong tay, "Hồi nãy không mời anh, bây giờ chỉ còn hai ly nước dưa hấu."

Đột nhiên nghĩ lại lúc cậu vừa mới đến câu lạc bộ Bá Đồ, lần đầu tiên gặp Hàn Văn Thanh ở cửa phòng huấn luyện. Với vẻ mặt nghiêm túc, liếc mắt nhìn anh: 'Bắt đầu huấn luyện." Ban đầu nhiều ít cũng bị dáng vẻ mà người hâm mộ đùa gọi "Gương mặt ví tiền" dọa, đoạn thời gian tiếp ở chung mới phát hiện tính cách anh thật là vậy, thẳng thắn, mục tiêu rõ ràng, làm việc dứt khoát chẳng dây dưa dài dòng.

Từ lúc vào làm người mới thâm tâm mang thấp thỏm chào hỏi các tiền bối, đến hiện tại làm chủ lực đội quán quân, dùng thái độ thản nhiên đối mặt tất cả, không thể nào không kể công Hàn Văn Thanh. Anh ta là một đội trưởng tốt, lúc bản thân đề xuất ý kiến hoàn toàn tôn trọng quan điểm của mình, có lẽ trời sinh bọn họ liền phối hợp ăn ý, trước nay trên phương diện chiến thuật chưa từng xảy ra xung đột.

Anh ta tín nhiệm cậu.

Cậu cũng vậy.

Dựa trên tiền đề tin tưởng lẫn nhau này, Bá Đồ giành được quán quân.

Nghĩ tới đây, Trương Tân Kiệt nhàn nhạt ý cười.

Cậu đưa ly lên cụng nhẹ với Hàn Văn Thanh, vang lên tiếng pha lê chạm lanh lảnh: "Kính Bá Đồ."

Tâm trạng Hàn Văn Thanh hiển nhiên cũng rất tốt, theo nét cong khóe môi người kia, phát sinh tiếu ý từ tính mà triền miên: "Kính Bá Đồ!"

Ly dưa hấu uống xong được Trương Tân Kiệt rửa sạch cất gọn, Hàn Văn Thanh đi phòng tắm rửa mặt, đánh răng hòng đánh bay mùi bia sâu trong cổ họng. Chẳng hay có phải nhờ nước dưa hấu không, hay là nước lạnh kích thích, Hàn Văn Thanh cảm thấy mặt không còn nóng như nãy, nhiệt độ cơ thể cũng dần khôi phục.

Cởi quần áo thấm đẫm hương men ra liền chui vào trong chăn, lại phát hiện giường bên kia chẳng một bóng người, tỉ mỉ tìm kiếm, hóa ra đang đứng tựa cạnh cửa.

"Tân Kiệt..." Đè ép giọng nói xuống mức thấp nhất nhưng vẫn tản mạn khàn khàn.

"Sao vậy?" Trương Tân Kiệt đứng ở cửa dự định tắt đèn, ánh sáng quét ngang gò má, hệt như mục sư thi triển thánh quang.

Hàn Văn Thanh ngây ngốc cười: "Ngủ ngon."

Cánh cửa bộp một tiếng đóng lại, trong phòng triệt để đơn sắc đen kịt, Hàn Văn Thanh nghe thấy tiếng vải ma sát, sau đó là giọng nói ôn hòa: "Ngủ ngon."

Ban mai vụng trộm rón rén chen khe hở cửa sổ chưa kéo kín mà vào, chiếu thành nét nhạt trong căn phòng.

Thói quen huấn luyện hằng ngày tự động lay tỉnh hai người, rửa mặt xong xuôi ra cửa liền đụng Lý Nghệ Bác đang xách hành lí ra khỏi phòng.

Đội viên Bá Đồ không chịu ảnh hưởng trận say xỉn đêm qua, chỉnh tề đứng trước cửa câu lạc bộ, đưa tiễn Quý Lãnh và Lý Nghệ Bác rời khỏi nơi cất giữ thanh xuân của họ, nơi đã từng phấn đấu và mãi luôn nhớ về.

"Các tiền bối thượng lộ bình an." Trương Tân Kiệt nói.

"Chúng ta đều sẽ đi." Hàn Văn Thanh nhìn tàn ảnh xe phía xa, "Nhưng Bá Đồ sẽ không dừng lại."

-----------------------------------------------------------------------
Hoàn​
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,958
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Holy Heal vạn tuế! Tui cười ngất ngay từ cái hình!
Oa cuối cùng tui cũng được diện kiến ông chủ Bá Đồ xấu số bị Hàn đội một câu đá khỏi phòng huấn luyện trong truyền thuyết! Cực khổ boss quá, chắc trong Liên minh có mình ông chủ Bá Đồ tội nhất, khao tụi nhân viên đi ăn thôi mà cũng phải dòm sắc mặt Hàn lão đại mới được nha, bảo bảo khổ trong lòng không dám nói~
Bá Đồ phản rồi! Phản hết rồi! Mấy chú dám chuốc say Hàn đội?! Hàn đội là ai?! Sẽ để mấy chú lật kèo sao, người ta còn đỡ bia cho Trương phó nữa kìa!
Ơ... cái đám kỳ quái say xỉn này là ai, đây chắc chắn không phải Bá Đồ nghiêm túc mà tui quen đâu! Ơ... gương mặt ví tiền kia nhìn quen quá, cơ mà Hàn đội men lì của tui sao lại sa cơ ngồi nhìn ly nước dưa hấu suy ngẫm nhân sinh thế này...
Nâng ly chúc quán quân! Nâng ly tiễn người đi! Bá Đồ đã thắng, và Bá Đồ sẽ không dừng lại!
 
Last edited:

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#3
Nâng ly vì Bá Đồ!
Holy Heal vạn tuế! Tui cười ngất ngay từ cái hình!
Oa cuối cùng tui cũng được diện kiến ông chủ Bá Đồ xấu số bị Hàn đội một câu đá khỏi phòng huấn luyện trong truyền thuyết! Cực khổ boss quá, chắc trong Liên minh có mình ông chủ Bá Đồ tội nhất, khao tụi nhân viên đi ăn thôi mà cũng phải dàm sắc mặt Hàn lão đại mới được nha, bảo bảo khổ trong lòng không dám nói~
Bá Đồ phản rồi! Phản hết rồi! Mấy chú dám chuốc say Hàn đội?! Hàn đội là ai?! Sẽ để mấy chú lật kèo sao, người ta còn đỡ bia cho Trương phó nữa kìa!
Ơ... cái đám kỳ quái say xỉn này là ai, đây chắc chắn không phải Bá Đồ nghiêm túc mà tui quen đâu! Ơ... gương mặt ví tiền kia nhìn quen quá, cơ mà Hàn đội men lì của tui sao lại sa cơ ngồi nhìn ly nước dưa hấu suy ngẫm nhân sinh thế này...
Nâng ly chúc quán quân! Nâng ly tiễn người đi! Bá Đồ đã thắng, và Bá Đồ sẽ không dừng lại!
 

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#4
Nâng ly vì Bá Đồ!
Chẳng hay có phải nhờ nước dưa hấu không, hay là nước lạnh kích thích, Hàn Văn Thanh cảm thấy mặt không còn nóng như nãy, nhiệt độ cơ thể cũng dần khôi phục.
Không phải nghi ngờ đâu. Các nghiên cứu cho thấy, nước ép dưa hấu có thể giải rượu.
Trương phó chu đáo, quan tâm chăm sóc anh như vậy, nhớ đối xử tốt với người ta, biết không?
Không liên quan. Đọc fic này mới nhớ ra Lý Nghệ Bác là tuyển thủ Bá Đồ chứ không phải MC. =))))
 

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#5
Nâng ly vì Bá Đồ!

Không phải nghi ngờ đâu. Các nghiên cứu cho thấy, nước ép dưa hấu có thể giải rượu.
Trương phó chu đáo, quan tâm chăm sóc anh như vậy, nhớ đối xử tốt với người ta, biết không?
Không liên quan. Đọc fic này mới nhớ ra Lý Nghệ Bác là tuyển thủ Bá Đồ chứ không phải MC. =))))
Từng là tuyển thủ, hiện giờ làm MC thôi =))).
 

Bình luận bằng Facebook