Hoàn [Ngụy trung tâm] Về

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#1

Về

Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả:
Chianti
Status: One-shot
Match up: Ngụy Sâm vs Lâm Kiệt
Ngụy Sâm trung tâm, ngoài ra có đề cập nhiều nhân vật khác.
Tuyến thời gian: Đêm chung kết mùa 6.
Mọi kĩ năng đều được kham khảo từ: Vinh Quang Kỹ Năng Tập, lỡ mọi người có quên tác dụng của kĩ năng nào có thể vô đó xem lại.

-----------------------
Bảy giờ tối, sân bay thành phố G, hắn lần đầu tiên đặt chân xuống mảnh đất đã từng là quê nhà sau bốn năm lưu lạc. “Nhanh thật”, hắn nghĩ. Theo dòng người rời đi, chân hắn bước trên đất mẹ có chút không quen, bần thần rời khỏi sân bay trong tiếng hối thúc của người đi sau.

Vừa ra khỏi sảnh chờ, trước cả việc gọi taxi, hắn cứ đứng im như thế, hít lấy hít để bầu không khí ẩm thấp nơi đây, tựa hồ ông trời cũng đang cảm động sự trở về của hắn mà làm cơn mưa phùn… chi ít tự hắn nghĩ thế. Lại nhớ năm xưa, hắn hoài niệm chuỗi ngày còn hoạt động trên địa bàn này với cái danh lão đại, thuở ấy, thứ duy nhất hắn ngửi hằng ngày chỉ có mùi thuốc lá cay nồng xộc vào mũi. Mưa à… đây là hương vị gì, sao lại lôi cuốn kỳ diệu như vậy.

Hắn theo chiếc taxi dọc về hướng nhà thi đấu Lam Vũ, đèn đóm xung quanh nhòe đi qua dòng nước trên cửa kính, mọi ánh sáng đủ loại màu sắc cứ thế xoẹt qua, nhanh như khoảng thời gian trượt trạng thái mà hắn mãi không thể nào níu kéo được…

Còn ba mươi phút nữa mới tới giờ trận đấu bắt đầu, lại xếp hàng chờ vào nhà thi đấu sao? Thừa thải, với cương vị của hắn từ đầu đã nghĩ ra cách lẻn vào nhẹ nhàng nhất. Phải đó, nghe mâu thuẫn lắm, người có địa vị mà lại phải lén lút sao? Nhưng áp vào phong cách một kẻ như hắn thì chẳng sai vào đâu được – hắn xưa giờ có biết “chơi đẹp” viết như nào đâu.

Vậy đó, trên tâm thế không gì phải vội, hắn trùm nón áo khoác lủi vào một tiệm net gần nhà thi đấu. Em gái trông tiệm ngước lên, hắn trùm kín mít, tay chỉ chìa ra chứng minh thư. Ấy vậy mà cô bé vừa nhìn qua liền nhận ra.

“Ngụy Sâm! Anh…” Cô vừa thốt lên, đã bị hắn gật đầu cướp lời.

“Em gái à, không ngờ em còn làm ở đây đấy, hơn tám năm rồi còn gì? Không định xuất giá sao? Nè, có ý định thì cũng đừng theo bọn chơi game ở đây, toàn lũ đầu trâu mặt ngựa thôi. Tiện thể lấy anh một bao Trung Hoa đi.” Hắn chỉ tay vào tủ thuốc lá, miệng luyên thuyên toàn lời rác rưởi.

“Anh… lâu như vậy vẫn chẳng đổi tí nào. Anh không xem trận chung kết sao?” Nói rồi, cô chỉ tay vì phía góc cuối dãy B chỗ máy của hắn đã mở sẵn.

“Chưa tới giờ.” Hắn chộp lấy bao thuốc, quay đầu đi thẳng.

Cũng không cần chỉ điểm vị trí gì, đây vốn là tiệm net năm xưa hắn cùng anh em chinh chiến trước cả Liên minh ra đời. Từng lối từng dãy đã nằm lòng bàn tay, hắn nhắm mắt cũng có thể tới được chỗ máy ruột của mình.

Đêm nay hắn đặc biệt quay về thành phố G, muốn trực tiếp xem trận chung kết Liên minh Vinh Quang mùa 6: Lam Vũ vs Vi Thảo. Kể từ ngày Ngụy Sâm rời đội, hắn đã phó thác tương lai Lam Vũ lên vai hai đứa trẻ đầy tiềm năng, xem ra đến nay chúng đã trưởng thành rồi, đưa Kiếm và Lời Nguyền lần đầu vào đến chung kết. Đây là điều mà hắn ngày trước không làm được, mãi về sau lại càng không khả năng.

Tiệm net giờ này đã gần như không một bóng khách, fan Vinh Quang của tiệm đây vốn đều là những người theo chân Lam Vũ từ xa xưa. Trận đánh trọng đại mang tầm lịch sử như vậy, ai cũng muốn tận mắt chứng kiến.

Hắn bước tới trước máy của mình, kỳ lạ thay, bên cạnh hắn ngồi một gã thanh niên dưới 30, màn hình đang chơi game Vinh Quang. Nhìn cách người này thao tác, dù bỏ giới chuyên nghiệp lâu vậy, âm thanh phím chuột quen tai và đều đặn này vẫn đủ mách cho Ngụy Sâm biết tên kia là một cao thủ. Không phải, hẳn là một cao thủ hàng đầu mới được, vì tên đối thủ của gã trong đấu trường sắp đi tong mà không hiểu lý do rồi. Thao tác vừa đủ nhanh, mượt và nhịp nhàng thế kia, lại đánh ra Che Ảnh Bước.

“Hừ, dạo này bọn cầm chổi man rợ vậy sao?” Hắn ngồi xuống máy thầm nghĩ.

Chẳng máy chóc gã kia đã xử lý xong đối thủ, chưa đến 50s, chẳng khác gì Ngụy Sâm vô game hành gà. Không thể để thua kém nó được, mình cũng nên vô đấu trường làm trận thể hiện…

“Yo, lão Ngụy, ông cũng lười xếp hàng ra đây ngồi?” Chưa kịp đeo tai nghe vào, Ngụy Sâm nghe tiếng bên cạnh truyền tới.

Hắn ráng nhớ xem trong đám anh em ngày xưa có thằng nào đánh ma đạo học giả khá như vậy không, sau đó lập tức từ bỏ. Nếu là tụi biết mình, hoặc không đạt đến trình độ này, hoặc té vào nhà thi đấu chờ trận cả rồi, chẳng thằng nào ngồi đây bắt chuyện với mình cả.

“Thì ra mày vẫn còn sống.” Ngụy Sâm nhìn gã kế bên, đáp.

“Tui trẻ khỏe hơn ông, ông phải để tui nói câu đó chớ.” Người kia trả lời.

Lúc này Ngụy Sâm mới có dịp nhìn rõ người bên cạnh, tính về thời Ngụy Sâm còn huy hoàng, tên kia cũng từng lừng lẫy với danh đệ nhất lao công. Phải, Lâm Kiệt – đội trưởng đời đầu khai sinh Vi Thảo, người mang Diệt Tuyệt Tinh Trần – món bạc thứ tư được biết đến trên toàn Vinh Quang thời viễn cổ không ngờ lại ngồi đây.

Ngụy Sâm giải nghệ mùa hai, tuy không từ mà biệt, hắn cũng đã chu toàn mọi chuyện lớn bé, ủy thác Phương Thế Kính kế nhiệm. Cùng thời điểm đó, trước thềm mùa ba bắt đầu, Lâm Kiệt cũng bất ngờ giải nghệ, hơn thế nữa, gã cứ thế mà giao cả chiến đội cho một tân binh mang tên Vương Kiệt Hi.

Kể ra cả hai đều là những vị thần viễn cổ với công lao khai hoang giải đấu Liên minh chuyên nghiệp, và con đường Vinh Quang của họ cũng ngắn ngủi như nhau, vỏn vẹn có hai năm. Đều phải gác lại hoài bảo, nhường bọn trẻ đi tiếp.

“Oắt con ăn hành của tao hai năm liền, lâu quá không ăn nhớ mùi đến hỏi thăm đấy à?” Ngụy Sâm hỉ mũi.

“Khụ khụ, họa mi vẫn hót như ngày nào, ông tuy già mà chắc chưa lẫn đâu nhỉ? Nhớ mùa 5 là ai đánh xong Lam Vũ ông một đường đăng cai vô địch không?” Lâm Kiệt cười hắc hắc.

“Đám hậu bối của mày đến đây được rồi, tới lượt bọn nhóc của tao năm nay làm nên chuyện, bọn bây chịu khó lót đường đi.” Ngụy Sâm cũng không thua kém.

“Chuyện của bọn nhỏ tí đi xem là biết ngay thôi, còn thời gian, tui với ông làm một game?” Lâm Kiệt đề xuất.

“Luật cũ, thằng nào thua gọi thằng còn lại bằng bố.” Ngụy Sâm chơi luôn.

Kỳ thực Ngụy Sâm cũng không tự tin lắm về khả năng thắng trận của mình, nhất là sau khi nhìn tên kia thao tác vẫn còn ảo diệu không kém xưa là bao. Người ta nói Lâm Kiệt là kẻ không có tài năng bẩm sinh gì, trình cũng chỉ đủ chuẩn chuyên nghiệp thời xưa. Nhưng Ngụy Sâm biết, mỗi đội trưởng đều có khả năng thu phục lòng người của riêng họ, bẩm sinh trong họ đã có tiếng nói thấu tâm can, khiến tất cả tề tựu lại với nhau. Lâm Kiệt, một kẻ vốn không có trình gì nổi bật lại xây dựng được Vi Thảo hùng mạnh với Thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm cùng thiên tài được phong thần ngay trận đầu Vương Kiệt Hi về đầu quân dưới trướng, đó là ma thuật gì?

Và rồi cứ thế, trận chiến phân tranh xem ai mới xứng đáng làm bố bắt đầu.

Bản đồ được hệ thống chọn ngẫu nhiên, là một khu chợ với địa hình không quá phức tạp dành cho solo. Trong lúc tải bản đồ, Ngụy Sâm không tài nào xem được cụ thể stats vũ khí của Huyết Kiệt – nhân vật của Lâm Kiệt. Xem ra gã kia lại chế ra món gì hay ho rồi…

Ngụy Sâm đương nhiên không ngáo đến nỗi đưa đầu ra giữa map cho Lâm Kiệt ném đủ thứ chai lọ vào đầu mình, hắn tùy ý khiển Nghênh Phong Bố Trận di chuyển ít bước ra khỏi điểm spawn, chọn đại một góc sạp, dưới mái vòm để tránh đối thủ bay qua phát hiện, hắn ngồi xổm đó mà chat.

“Tiểu Lâm đâu rồi, mau mau ra đây bố bảo nào!!”

Lâm Kiệt vào trận lại tập trung tột độ, lời rác rưởi vốn không để vào tai, gã cẩn trọng rà soát khắp chợ. Đối thủ này trong những năm còn đánh giải Lâm Kiệt đã đối đầu đến nhẵn mặt rồi, hắn mà chịu chạy ra giữa map đánh trực diện thì nói trời sập còn đáng tin hơn.

Huyết Kiệt liên tục di chuyển, còn Nghênh Phong Bố Trận vẫn cứ ngắm mãi khu vực hắn đang ngồi nãy giờ, dường như tính ra được cái gì đó rồi. Tiếng di chuyển của Huyết Kiệt bỗng thoáng qua trong tai nghe của Ngụy Sâm, tên kia đang muốn bay qua sạp này để quan sát từ trên cao.

Nếu hắn phát ra tiếng động từ hướng này… và rồi bay lên… Ngụy Sâm nhẩm rõ trong đầu từng bước di chuyển của đối thủ, quyết định tấn công trước.

Mưa Hỗn Loạn!

Một đạo mây đen xuất hiện ngay trên đầu Huyết Kiệt, trúng chiêu đồng nghĩa với việc bị khống chế đến chết, bởi mục tiêu trúng Mưa Hỗn Loạn không thể di chuyển, chỉ có thể đứng im bất động chờ hết hiệu ứng. Chỉ cần vững trình thuật sĩ đã có thể nhây chết đối thủ, không cần đến tay nghề của kẻ từng là đệ nhất thuật sĩ như Ngụy Sâm đây.

Hụt!

Lâm Kiệt phản xạ một cú Điều Khiển Chổi lớn hơn 90 độ, cưỡng chế Huyết Kiệt thoát khỏi vùng nguy hiểm trước khi hạt mưa đầu tiên kịp rơi xuống, thành công tránh thoát cú đánh lén cực hiểm của Ngụy Sâm.

“Má, làm vậy cũng được hả!? Nerf tụi cầm chổi pls!” Ngụy Sâm chửi thầm trong bụng.

Những góc bẻ lái cực gấp như cú vừa rồi, nếu không phải Vương Kiệt Hi với đấu pháp Ma Thuật Sư thì kẻ nào làm được? Ăn hên? Nhưng vừa rồi Lâm Kiệt dựa vào kỹ năng của gã đánh ra, cùng với tốc độ phản xạ đến Ngụy Sâm cũng phải ghen tị, bộ nó không yếu đi tí nào trong mấy năm nay sao?

Một kẻ tính chuẩn không sai số đấu một kẻ phản xạ cực hiểm với mọi cú đánh lén, tám lạng nửa cân là cụm duy nhất có thể diễn tả cặp đấu này.

Vừa thoát khỏi, Huyết Kiệt đã bẻ lái lại ngay hướng Nghênh Phong Bố Trận mà truy sát, tự tin lao tới phía trước như cách Vương Kiệt Hi phá giải mọi đòn tấn công mà vồ lấy con mồi vậy, hay nói đúng hơn, là Vương Kiệt Hi học phong cách kia từ người thầy, người đội trưởng đời đầu này.

Từng mũi tên nguyền rủa được Ngụy Sâm bắn ra đều bị Lâm Kiệt lách người né gọn, ma đạo học giả từ trên cao ném xuống một Bình Thủy Tinh Dung Nham. Ngụy Sâm ngay lập tức chạy trối chết ra khỏi khu vực ảnh hưởng, điệu bộ rất khó coi, nhưng đó là con đường duy nhất. Thế rồi, chạy đi đâu mà nhanh hơn ma đạo học giả cưỡi chổi bay chứ? Vẫn phải lâm vào cục diện đôi công.

Tiệm net đêm vắng không một bóng người, chỉ có tiếng phím chuột ác liệt của cả hai vọng ra cả một không gian rộng. Mới 45 giây ác chiến trôi qua, lưng của cả hai đều đã ướt đẫm nước. Thời hoàng kim đều đã qua rồi, cường độ giao chiến này không phải là thứ mà cả Ngụy Sâm lẫn Lâm Kiệt chịu được lâu.

Ma đạo học giả cũng được cho là một pháp sư cận chiến như pháp sư chiến đấu, phần lớn kỹ năng đều là buff hiệu ứng vào chổi để tăng lực vỗ, tiếp cận một thuật sĩ chỉ biết ngâm phép đương nhiên lợi thế trùng trùng. Thanh máu hai bên rất nhanh đã có sự chênh lệch rõ rệt: Nghênh Phong Bố Trận chỉ còn 7%, Huyết Kiệt còn tận 28%.

Ngay lúc này, Ngụy Sâm quyết định quay cắm đầu chạy về phía khi nãy hắn núp đầu game. “Không dễ vậy đâu!” Lâm Kiệt thấy đây vốn là giãy chết vớ vẩn, chạy đâu cho thoát. Huyết Kiệt dùng Điều Khiển Chổi cắt hướng đón đầu Ngụy Sâm, ơ… không dùng được?

Ngay trên cây chổi từ khi nào đã có một đạo bóng đen bám vào, thao túng di chuyển của cả chổi lẫn nhân vật ngồi trên đó, ném vào trong góc sạp chỉ có một lối vào với ba bề là địa hình kia.

Thuật Thao Túng!

Kỹ năng cho phép thuật sĩ điều khiển bất cứ thứ gì mà đạo bóng đen đó bám vào, kể cả nhân vật, nhưng Ngụy Sâm không chọn người, chỉ chọn công cụ. Bởi vì chổi đối với ma đạo học giả là vật bất ly thân, tất cả sự linh động cùng biến hóa đều nằm hết ở vũ khí. Trong lúc hấp hối tưởng chừng tuyệt vọng, Ngụy Sâm vẫn kịp nhìn ra sơ hở mà cast ngay Thuật Thao Túng lên vũ khí của Huyết Kiệt.

Trước mặt Huyết Kiệt, lối ra duy nhất đã bị Mưa Hỗn Loạn phong tỏa, trên đầu liền xuất hiện một hố đen không đáy, từng xúc tu dần ngoi ra từ đó, Lâm Kiệt bỗng thấy một giây trước đang thế thượng phong, giây sau liền không mường tượng ra tương lai tươi sáng nữa.

Gã rất nhanh tính toán liệu có bắn được một viên Đạn Ma Pháp ngắt chiêu hay không, và cũng rất nhanh nhận được lời từ chối từ hệ thống. Nghênh Phong Bố Trận đứng xa hơn tầm tấn công của Huyết Kiệt, phạm vi niệm phép của pháp trượng kia… xa hơn rất nhiều so với cái của Sách Khắc Tát Nhĩ.

Không còn đường thoát, một đợt vùi dập thay đổi cục diện, Ngụy Sâm thành công chuyển bại thành thắng!

“Ngụy bố già à, ông còn xài tốt như vậy, rốt cuộc tại sao khi đó nói đi liền đi?” Lâm Kiệt buông chuột chấp nhận số phận.

“Chuyện dài lắm.” Ngụy Sâm tặc lưỡi.

--------------

Trên con đường vắng dẫn đến cửa sau nhà thi đấu, bóng Ngụy Sâm và Lâm Kiệt dần xuất hiện trong tầm mắt của một người vốn đã đứng đó từ trước.

“Nhanh đi, còn năm phút thôi.” Giọng người kia truyền tới.

“Ayyy, lão Phương cũng đến rồi?” Lâm Kiệt vừa đi lại vừa vẫy tay chào.

“Bận nhặt thằng con rơi, tới trễ tí.” Ngụy Sâm nhả khói, cùng hai người Phương Thế Kính, Lâm Kiệt, đi vào lối đi bí mật dành cho tuyển thủ.

Lối đi này dẫn thẳng xuống đường hầm tuyển thủ hai đội thường xếp hàng ra quân trước trận đấu. Mới mấy phút trước thôi hai đội tử chiến đăng cai quán quân vừa bước qua đây, đèn đã được tắt bớt, trong ánh sáng le lói đó có ba vị đội trưởng của hai nhân vật chính đêm nay, chậm rãi bước.

Ngụy Sâm đội trưởng đời đầu Lam Vũ, Phương Thế Kính đội phó đời đầu, đội trưởng đời thứ hai Lam Vũ và Lâm Kiệt đội trưởng tiền nhiệm của Vi Thảo, ba người họ, đều từng dẫn đầu hai ứng cử viên vô địch năm nay qua đường hầm này. Họ hiện tại nghĩ gì, không ai nói gì cả, họ chỉ muốn giữ lại những suy nghĩ đó cho riêng họ.

Kia đã là ánh sáng cuối đường hầm rồi, Ngụy Sâm cùng Phương Thế Kính rẻ vào phía dành cho fan Lam Vũ; Lâm Kiệt ngược lại qua bên của Vi Thảo. Họ nhìn nhau, nhìn kỳ phùng địch thủ của mình… họ cười.

Trận chung kết mùa 6, Lam Vũ vs Vi Thảo chính thức bắt đầu!

End.

Huyết Kiệt - tên tài khoản của Lâm Kiệt đang dùng cũng là một loại thảo dược, công dụng... ờm... trị tiêu chảy. Cùng với Vương Bất Lưu Hành, có thể nói gu chọn tên của đội trưởng đời đầu Vi Thảo... rất thú vị nha~

.

“Ngụy bố già à, ông còn xài tốt như vậy, rốt cuộc tại sao khi đó nói đi liền đi?” Lâm Kiệt buông chuột chấp nhận số phận.

“Chuyện dài lắm.” Ngụy Sâm tặc lưỡi.

Hmm, muốn biết câu chuyện dài như nào không? Click đây xem bài phân tích Ngụy Sâm và quyết định giải nghệ nhé~
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Giờ chúng ta biết Hoàng thiếu học vụ nửa đêm nửa hôm lén lén lút lút bịt kín mít như ăn trộm lẻn vào tiệm net là chân truyền từ ai rồi đó!
Vâng vâng, mấy đứa con của nhà bố nào cũng tài giỏi hết, không cần tranh khoe đâu, hiểu mà hiểu mà.
Sẵn tiện Nguỵ thần tuỳ tuỳ tiện tiện ra tiệm net cũng lụm được thêm một đứa con thất lạc nữa. Sao con Nguỵ thần hết Hoàng thiếu tới “bé” này đều được lụm trong tiệm net trên game vậy!?
(Não tàn Lam Vũ câu cuối cùng: ánh sáng cuối đường hầm!! Có Nguỵ thần (cùng hai đứa con) trấn sân, Lam Vũ vô địch hai vạn năm!!!)
 
Last edited:

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#3
Mở đầu là thời niên thiếu của Ngụy đội bằng cách tìm fic mà dịch. Giai đoạn giữa thì tổng hợp trích đoạn ba Bướm nhắc về đội trưởng hiện tại của chiến đội Lão Ngụy. Kết thúc bằng viết fic đội trưởng cũ Lam Vũ đi về quê nhà để theo dõi trận chung kết mà Lam Vũ sẽ giành chiến thắng.
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#4
Vậy đó, trên tâm thế không gì phải vội, hắn trùm nón áo khoác lủi vào một tiệm net gần nhà thi đấu. Em gái trông tiệm ngước lên, hắn trùm kín mít, tay chỉ chìa ra chứng minh thư. Ấy vậy mà cô bé vừa nhìn qua liền nhận ra.

“Ngụy Sâm! Anh…” Cô vừa thốt lên, đã bị hắn gật đầu cướp lời.

“Em gái à, không ngờ em còn làm ở đây đấy, hơn tám năm rồi còn gì? Không định xuất giá sao? Nè, có ý định thì cũng đừng theo bọn chơi game ở đây, toàn lũ đầu trâu mặt ngựa thôi. Tiện thể lấy anh một bao Trung Hoa đi.” Hắn chỉ tay vào tủ thuốc lá, miệng luyên thuyên toàn lời rác rưởi.

“Anh… lâu như vậy vẫn chẳng đổi tí nào. Anh không xem trận chung kết sao?” Nói rồi, cô chỉ tay vì phía góc cuối dãy B chỗ máy của hắn đã mở sẵn.
Em gái này chắc chắn cũng là fan của Ngụy đội rồi, chỉ mới nhìn chứng minh thư mà đã nhận ra được người, thật bái phục ẻm

Lúc này Ngụy Sâm mới có dịp nhìn rõ người bên cạnh, tính về thời Ngụy Sâm còn huy hoàng, tên kia cũng từng lừng lẫy với danh đệ nhất lao công. Phải, Lâm Kiệt – đội trưởng đời đầu khai sinh Vi Thảo, người mang Diệt Tuyệt Tinh Trần – món bạc thứ tư được biết đến trên toàn Vinh Quang thời viễn cổ không ngờ lại ngồi đây.
Rõ ràng là đệ nhất Ma đạo học giả mà qua lời của lão Ngụy lại là đệ nhất lao công là sao :LOL::LOL::LOL: (tốt lắm lão Ngụy)
“Chuyện của bọn nhỏ tí đi xem là biết ngay thôi, còn thời gian, tui với ông làm một game?” Lâm Kiệt đề xuất.

“Luật cũ, thằng nào thua gọi thằng còn lại bằng bố.” Ngụy Sâm chơi luôn.

Kỳ thực Ngụy Sâm cũng không tự tin lắm về khả năng thắng trận của mình, nhất là sau khi nhìn tên kia thao tác vẫn còn ảo diệu không kém xưa là bao. Người ta nói Lâm Kiệt là kẻ không có tài năng bẩm sinh gì, trình cũng chỉ đủ chuẩn chuyên nghiệp thời xưa. Nhưng Ngụy Sâm biết, mỗi đội trưởng đều có khả năng thu phục lòng người của riêng họ, bẩm sinh trong họ đã có tiếng nói thấu tâm can, khiến tất cả tề tựu lại với nhau. Lâm Kiệt, một kẻ vốn không có trình gì nổi bật lại xây dựng được Vi Thảo hùng mạnh với Thần trị liệu Phương Sĩ Khiêm cùng thiên tài được phong thần ngay trận đầu Vương Kiệt Hi về đầu quân dưới trướng, đó là ma thuật gì?
Tui tin Lão Ngũy sẽ được cựu đệ nhất lao công gọi là bố mà, đừng ko tự tin thế kia, bản chất zâm nolimit của ông đâu rồi

Ma đạo học giả cũng được cho là một pháp sư cận chiến như pháp sư chiến đấu, phần lớn kỹ năng đều là buff hiệu ứng vào chổi để tăng lực vỗ, tiếp cần một thuật sĩ chỉ biết ngâm phép đương nhiên lợi thế trùng trùng. Thanh máu hai bên rất nhanh đã có sự chênh lệch rõ rệt: Nghênh Phong Bố Trận chỉ còn 7%, Huyết Kiệt còn tận 28%.

Ngay lúc này, Ngụy Sâm quyết định quay cắm đầu chạy về phía khi nãy hắn núp đầu game. “Không dễ vậy đâu!” Lâm Kiệt thấy đây vốn là giãy chết vớ vẩn, chạy đâu cho thoát. Huyết Kiệt dùng Điều Khiển Chổi cắt hướng đón đầu Ngụy Sâm, ơ… không dùng được?

Ngay trên cây chổi từ khi nào đã có một đạo bóng đen bám vào, thao túng di chuyển của cả chổi lẫn nhân vật ngồi trên đó, ném vào trong góc sạp chỉ có một lối vào với ba bề là địa hình kia.

Thuật Thao Túng!
Tui đã tin đúng mà, chỉ với bản chất núp lùm đã quen + Thuật Thao Túng, ông đã lật ngược thế trận, chiến thắng quá đẹp đã đến với lão.

Kia đã là ánh sáng cuối đường hầm rồi, Ngụy Sâm cùng Phương Thế Kính rẻ vào phía dành cho fan Lam Vũ; Lâm Kiệt ngược lại qua bên của Vi Thảo. Họ nhìn nhau, nhìn kỳ phùng địch thủ của mình… họ cười.
Ngoài khán phòng thì họ có thể là bạn của nhau, có thể chơi cùng nhau
Nhưng khi ở trong khán phòng thì họ là đối thủ của nhau bởi vì Vinh Quang chỉ có 1

Huyết Kiệt - tên tài khoản của Lâm Kiệt đang dùng cũng là một loại thảo dược, công dụng... ờm... trị tiêu chảy. Cùng với Vương Bất Lưu Hành, có thể nói gu chọn tên của đội trưởng đời đầu Vi Thảo... rất thú vị nha~
Ít ra Huyết Kiệt hơn Vương Bất Lưu Hành ở chỗ đó là... nam nữ đều dùng được

“Ngụy bố già à, ông còn xài tốt như vậy, rốt cuộc tại sao khi đó nói đi liền đi?” Lâm Kiệt buông chuột chấp nhận số phận.

“Chuyện dài lắm.” Ngụy Sâm tặc lưỡi.

Hmm, muốn biết câu chuyện dài như nào không? Click đây xem bài phân tích Ngụy Sâm và quyết định giải nghệ nhé~
Đúng là Chi đại biết câu thật
 

Jsuis.pa

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
79
Số lượt thích
473
Location
GMT+1
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu và Sở Đội vạn tuế
#5
Má ơi quả thuật thao túng lên chổi hay vãiiii

À nhưng em nhớ là Vương Kiệt Hy được biết đến với đấu pháp Ma thuật sư gây bất ngờ và vượt qua rào cản tân binh cũng vì đấu pháp này. Em không biết đấu pháp Lâm Kiệt dùng trên kia có phải đấu pháp MTS (đoạn vung chổi tránh mưa hỗn loạn và đoạn bẻ lái lại truy sát NPBT ý). Nếu đúng thì liên minh cũng sẽ không bất ngờ với VKH nếu Lâm Kiệt cũng có đấu pháp tương tự chứ nhỉ.
 

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#6
À nhưng em nhớ là Vương Kiệt Hy được biết đến với đấu pháp Ma thuật sư gây bất ngờ và vượt qua rào cản tân binh cũng vì đấu pháp này. Em không biết đấu pháp Lâm Kiệt dùng trên kia có phải đấu pháp MTS (đoạn vung chổi tránh mưa hỗn loạn và đoạn bẻ lái lại truy sát NPBT ý). Nếu đúng thì liên minh cũng sẽ không bất ngờ với VKH nếu Lâm Kiệt cũng có đấu pháp tương tự chứ nhỉ.
Đúng rồi em, trong fic trên Lâm Kiệt chỉ làm được đúng một lần Điều Khiển Chổi góc hiểm (là anh buff, chứ anh không thực sự nghĩ ông có thể làm đc ^^), chứ không như Vương Kiệt Hy thao tác vèo vèo nhuần nhuyễn, pha bẻ góc nào cũng biến hóa khôn lường. Cho nên xịn xò như Vương vẫn là 1st time seen thôi.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#7
Bảy giờ tối, sân bay thành phố G, hắn lần đầu tiên đặt chân xuống mảnh đất đã từng là quê nhà sau bốn năm lưu lạc. “Nhanh thật”, hắn nghĩ. Theo dòng người rời đi, chân hắn bước trên đất mẹ có chút không quen, bần thần rời khỏi sân bay trong tiếng hối thúc của người đi sau.

Vừa ra khỏi sảnh chờ, trước cả việc gọi taxi, hắn cứ đứng im như thế, hít lấy hít để bầu không khí ẩm thấp nơi đây, tựa hồ ông trời cũng đang cảm động sự trở về của hắn mà làm cơn mưa phùn… chi ít tự hắn nghĩ thế. Lại nhớ năm xưa, hắn hoài niệm chuỗi ngày còn hoạt động trên địa bàn này với cái danh lão đại, thuở ấy, thứ duy nhất hắn ngửi hằng ngày chỉ có mùi thuốc lá cay nồng xộc vào mũi. Mưa à… đây là hương vị gì, sao lại lôi cuốn kỳ diệu như vậy.

Hắn theo chiếc taxi dọc về hướng nhà thi đấu Lam Vũ, đèn đóm xung quanh nhòe đi qua dòng nước trên cửa kính, mọi ánh sáng đủ loại màu sắc cứ thế xoẹt qua, nhanh như khoảng thời gian trượt trạng thái mà hắn mãi không thể nào níu kéo được…
Ái chà, lâu rồi mới ôm lap lên comment thế này đây, hôm nay kéo chuột ngồi đọc lại lần thứ 3 fic này, lần đầu là sau khi chianti đại thần đăng, lần 2 là một phút rảnh rỗi, hôm nay đọc lại là cố ý tìm cảm hứng com cho chi đại.

Bất ngờ thiệt đó, phải nói là đọc lại mà vẫn như mới, thấy so với trước kia chi viết hay hơn quá nhiều, phải kéo lên xem mốc thời gian là lúc nào đâu, lần này tui không trích nhiều như trước, dành đất lải nhải nhiều hơn. Lần nào đọc fic của chianti đều phải nói một câu tiến bộ một tiếng tốt hơn hết, không biết quote sao cho đủ. Vào đoạn mở đầu đã thấy rất thu hút, chi miêu tả không khí, khung cảnh thiệt hợp, dễ tìm mood cũng không quá dài, so với trước kia, hình như số chữ đã ngắn hơn một chút, nhưng mà chất thì lại cao hơn nhiều lắm. chậc chậc rồi tình cảm của nhân vật thấm đượm hơn nhiều.

Với người ít đọc fic như tui, hơn nữa cũng rất ngại fic tự viết, mỗi lần lên đọc cũng toàn đọc của người quen, và đọc của chi không khi nào thất vọng.

Hắn bước tới trước máy của mình, kỳ lạ thay, bên cạnh hắn ngồi một gã thanh niên dưới 30, màn hình đang chơi game Vinh Quang. Nhìn cách người này thao tác, dù bỏ giới chuyên nghiệp lâu vậy, âm thanh phím chuột quen tai và đều đặn này vẫn đủ mách cho Ngụy Sâm biết tên kia là một cao thủ. Không phải, hẳn là một cao thủ hàng đầu mới được, vì tên đối thủ của gã trong đấu trường sắp đi tong mà không hiểu lý do rồi. Thao tác vừa đủ nhanh, mượt và nhịp nhàng thế kia, lại đánh ra Che Ảnh Bước.

“Hừ, dạo này bọn cầm chổi man rợ vậy sao?” Hắn ngồi xuống máy thầm nghĩ.
Chi để có mỗi ngụy trung tâm =))))) làm tui còn thấy lạ, dè đâu đọc một hồi tới đây lại ngỡ ngàng, ấy dà, ai đây? Đúng là bất ngờ ghê, một nhân vật có lẽ không được nhắc đến nhiều trong chính văn vẫn có thể được xấy dựng rất sống động thế này, đọc đoạn ngẫm nghĩ của ngụy sâm trước khi nhận ra lâm kiệt tui còn tưởng là nhân vật nào mới hả? nhìn đi nhìn đi =)))))) cái này là gài hàng
Hắn ráng nhớ xem trong đám anh em ngày xưa có thằng nào đánh ma đạo học giả khá như vậy không, sau đó lập tức từ bỏ. Nếu là tụi biết mình, hoặc không đạt đến trình độ này, hoặc té vào nhà thi đấu chờ trận cả rồi, chẳng thằng nào ngồi đây bắt chuyện với mình cả.
làm tui hố =))))))) quê quá ba, tưởng khúc này khét khét rồi, hoạt động não hết công suất rồi ngã cmn ngửa =)))))) đại thần vi thảooooo "Nếu là tụi biết mình, hoặc không đạt đến trình độ này, hoặc té vào nhà thi đấu chờ trận cả rồi, chẳng thằng nào ngồi đây bắt chuyện với mình cả." đội nón bảo hiểm vẫn té u đầu =)))))))))) hóa ra, trước khi trận đấu quyết định của lam vũ và vi thảo diễn ra trên sàn đấu, đã có hai lam vũ vi thảo sống còn (gian nan truy tìm máu mủ) ở đây rồi =)))))))))

“Thì ra mày vẫn còn sống.” Ngụy Sâm nhìn gã kế bên, đáp.

“Tui trẻ khỏe hơn ông, ông phải để tui nói câu đó chớ.” Người kia trả lời.

Lúc này Ngụy Sâm mới có dịp nhìn rõ người bên cạnh, tính về thời Ngụy Sâm còn huy hoàng, tên kia cũng từng lừng lẫy với danh đệ nhất lao công. Phải, Lâm Kiệt – đội trưởng đời đầu khai sinh Vi Thảo, người mang Diệt Tuyệt Tinh Trần – món bạc thứ tư được biết đến trên toàn Vinh Quang thời viễn cổ không ngờ lại ngồi đây.

Ngụy Sâm giải nghệ mùa hai, tuy không từ mà biệt, hắn cũng đã chu toàn mọi chuyện lớn bé, ủy thác Phương Thế Kính kế nhiệm. Cùng thời điểm đó, trước thềm mùa ba bắt đầu, Lâm Kiệt cũng bất ngờ giải nghệ, hơn thế nữa, gã cứ thế mà giao cả chiến đội cho một tân binh mang tên Vương Kiệt Hi.

Kể ra cả hai đều là những vị thần viễn cổ với công lao khai hoang giải đấu Liên minh chuyên nghiệp, và con đường Vinh Quang của họ cũng ngắn ngủi như nhau, vỏn vẹn có hai năm. Đều phải gác lại hoài bảo, nhường bọn trẻ đi tiếp.
Khúc này là tại vì thít nên quote =)))) phải nói không hổ cái danh đại thần, hiểu rõ về vinh quang, hơn nữa lồng các hiểu biết đó vào mượt nữa *mắt lấp lánh* tui đặc biệt thích các đoạn có lời rác rưởi, nói tục mà không tục (tục) thô mà không thô (thô) *khụ khụ* thể hiện rất đúng phong cách của các lão lưu manh *giơ ngón cái*

“Ayyy, lão Phương cũng đến rồi?” Lâm Kiệt vừa đi lại vừa vẫy tay chào.

“Bận nhặt thằng con rơi, tới trễ tí.” Ngụy Sâm nhả khói, cùng hai người Phương Thế Kính, Lâm Kiệt, đi vào lối đi bí mật dành cho tuyển thủ.
hí hí cái này quote vì có thêm một nhân vật đặc biệt, Phương Thế Kính, có lẽ dù đã không còn trên sân đấu, bọn họ vẫn tiếp tục chơi vinh quang, và vẫn luôn đi cùng chiến đội của mình, một điều nho nhỏ mà khiến trái tim tui rung rinh (lắc như cưỡi ngựa) hì hì cuối cùng là cảm ơn chianti đại đại rất nhiều, vì những truyện mà người viết, tới hẹn lại lên (có fic mới chưa *khụ khụ*) lại chờ fic mới của đại đại há

nói thêm về trận đấu, wáaaaaaa bất ngờ *cua khétttttt* cua khét lẹt mà vẫn bám đường mới ghê, chậc chậc, khét mà khét quá nhẹ nhàng, làm người ta muốn đọc tiếp tới không có thời gian suy nghĩ luônnnnnnnnnn wáaaaaaa đúng là chi, kinh nghiệm chơi game lâu năm nên mới viết hay vậy á hả =)))))))) *nắm cổ áo lắc* khai ra mau!!
Đại thần, cầu chú ý, cầu chú ý đại thần nnnnnnn *nắm áo lắc lắc* rep tui rep tui *mắt lấp lánh*
Luv *thả tim* <3
 
Last edited:

Chianti

Sad Chi : (
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,841
Location
Khác
Team
Khác
Fan não tàn của
Khác
#8
Ái chà, lâu rồi mới ôm lap lên comment thế này đây, hôm nay kéo chuột ngồi đọc lại lần thứ 3 fic này, lần đầu là sau khi chianti đại thần đăng, lần 2 là một phút rảnh rỗi, hôm nay đọc lại là cố ý tìm cảm hứng com cho chi đại.

Bất ngờ thiệt đó, phải nói là đọc lại mà vẫn như mới, thấy so với trước kia chi viết hay hơn quá nhiều, phải kéo lên xem mốc thời gian là lúc nào đâu, lần này tui không trích nhiều như trước, dành đất lải nhải nhiều hơn. Lần nào đọc fic của chianti đều phải nói một câu tiến bộ một tiếng tốt hơn hết, không biết quote sao cho đủ. Vào đoạn mở đầu đã thấy rất thu hút, chi miêu tả không khí, khung cảnh thiệt hợp, dễ tìm mood cũng không quá dài, so với trước kia, hình như số chữ đã ngắn hơn một chút, nhưng mà chất thì lại cao hơn nhiều lắm. chậc chậc rồi tình cảm của nhân vật thấm đượm hơn nhiều.

Với người ít đọc fic như tui, hơn nữa cũng rất ngại fic tự viết, mỗi lần lên đọc cũng toàn đọc của người quen, và đọc của chi không khi nào thất vọng.
Ái chà, lâu rồi mới được oomi đại nhân cmt cho, vẫn cứ thật thà nói ra chân lý như ngày nào, tui chỉ đành không ngại nhận hết một lượt vậy. Hơ hơ.

Thì ra kẹt ý viết ngắn cũng có thể phân tích ra bay bướm ảo diệu thế này =))))
làm tui hố =))))))) quê quá ba, tưởng khúc này khét khét rồi, hoạt động não hết công suất rồi ngã cmn ngửa =)))))) đại thần vi thảooooo "Nếu là tụi biết mình, hoặc không đạt đến trình độ này, hoặc té vào nhà thi đấu chờ trận cả rồi, chẳng thằng nào ngồi đây bắt chuyện với mình cả." đội nón bảo hiểm vẫn té u đầu =)))))))))) hóa ra, trước khi trận đấu quyết định của lam vũ và vi thảo diễn ra trên sàn đấu, đã có hai lam vũ vi thảo sống còn (gian nan truy tìm máu mủ) ở đây rồi =)))))))))
Nói thật đoạn này là mượn ý từ Sơn Hà Kính Ta, trong đấy có đề cập hận thù giữ Vi Thảo và Lam Vũ, thế nên tui lại muốn viết một trận giữ hai ông này. Cơ mà đâu phải cứ giới thiệu nhân vật liền viết toẹt ra là dễ, phải vòng và vòng vèo tạo hiếu kỳ cho độc giả chớ. Công nhận, tui cũng không tin nó thành công đâu.
nói thêm về trận đấu, wáaaaaaa bất ngờ *cua khétttttt* cua khét lẹt mà vẫn bám đường mới ghê, chậc chậc, khét mà khét quá nhẹ nhàng, làm người ta muốn đọc tiếp tới không có thời gian suy nghĩ luônnnnnnnnnn wáaaaaaa đúng là chi, kinh nghiệm chơi game lâu năm nên mới viết hay vậy á hả =)))))))) *nắm cổ áo lắc* khai ra mau!!
Này không phải là chơi game lâu... tui nghĩ do làm shipper lâu nay nên mới cua khét vậy. =)) Mỗi lần cua là mỗi lần bổ não ra mà viết a... tui sắp hết chất xám tới nơi rầu. T_T T_T
 

Bình luận bằng Facebook