[Ngụy Sâm trung tâm] Niên thiếu của lão phu
Tác giả: 七月流莺
Link gốc:
刊名:《山河敬我》(粮食向短篇-七月流莺(限流杀我)
【魏琛中心】老夫年少-七月流莺(限流杀我)
Link convert:
Còn hàng - [Toàn viên] Sơn Hà Kính Ta
Chuyển ngữ bởi @Đỗ Tiểu Bạch , với sự giúp đỡ của QT ca ca và Google sama thần thánh.
Beta: Chianti
Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang ra khỏi nơi này. Truyện được thực hiện với mục đích phi thương mại, không đảm bảo sát hoàn toàn nghĩa gốc.
Văn án giới thiệu:
[Niên thiếu của lão phu]
───Ngụy Sâm trung tâm
Ngụy Sâm mười tám tuổi, làm qua bố của rất nhiều người cũng làm qua con của rất nhiều người.
Hắn vén cao tay áo còn có thể ăn được một bát lớn, một bao Trung Hoa hút một ngày liền hết, đích thực chính là tư thái thiếu niên tùy ý tiêu sái khoe khoang.
Hắn của khi đó không đeo đồng hồ, bởi vì trước giờ thời gian là thứ hắn chưa bao giờ thiếu.
───
Thiếu niên a thiếu niên, bị năm tháng khốn khổ vô tình chối bỏ yêu hận cùng vui vẻ.
Nhấm nháp lại anh hùng can đảm, cưỡi tiên y nộ mã, một thanh kiếm gỉ là thê tử của ta, đành hẹn kiếp sau mới hẵng lãng tử quay đầu.
───
Ngày xưa có ngọn núi, trong núi có…
Ồ, Lam Vũ không ở trên núi? Vậy làm lại.
Ngày xửa ngày xưa, từ rất lâu rất lâu về trước. Bao nhiêu lâu đây? Lúc đó Ngụy Sâm chỉ là một thanh niên ngỗ nghịch tuổi dậy thì lại chưa từng trải nghiệm tang thương chỉ nhìn có vẻ già mà thực chất không phải già thật.
Haiz, nhớ năm đó, Ngụy Sâm hắn ở khu một Vinh Quang cũng là tổ sư bậc thầy phái hèn hạ không cần mặt mũi, cướp boss giết người cướp của nhặt mót gây chuyện, người mới nghe tiền bối nói tới Sách Khắc Tát Nhĩ đều là giọng điệu cắn răng nghiến lợi hận không thể nhai luôn xương cốt. Ấy đương nhiên là đãi ngộ vẫn kém một chút so với Nhất Diệp Chi Thu, nếu như nhắc đến Nhất Diệp Chi Thu, các hội trưởng công hội đều cảm thấy bản thân có thể trực tiếp vỗ vỗ cánh phi thăng luôn rồi.
Lúc đó không có cái gì công hội lớn công hội nhỏ gì hết, mọi người đều là cầm theo thẻ tài khoản gia nhập, trên người cũng là bận áo sơ mi trắng bình thường đi làm. Mà nòng cốt đầu tiên của Lam Vũ, cũng là do Ngụy Sâm ở bên ngoài dựa thô bỉ dựa chào mời gom về được.
Nếu không thì làm sao mới bắt đầu hắn là người vô công rồi nghề mang theo mấy thành phần hỗn tạp sa ngã thất nghiệp lưu lạc kẹt tiền người ta, cùng đấu với mấy nhà tài nguyên giàu mạnh được. Vinh Quang nói là công bằng chứ thực chất cũng không công bằng đến vậy. Trang bị cũng có thể dựa vào NDT tích được, lòng người cũng có thể dựa NDT mua được.
Ngụy Sâm hắn hộ nghèo chân đất đương nhiên không có tiền, nếu không hình hắn giả nữ quyến rũ có thể bán ra tiền hắn chắc chắn sẽ chụp một xấp dày góp lại đem bán. Này anh bạn, tiết tháo? Bạn bàn tiết tháo với Ngụy Sâm? Vậy thì thật là ───
Ngụy Sâm đương nhiên cũng có tiết tháo đó.
Bình thường dáng vẻ lưu manh không đứng đắn, nhưng lúc đối diện với mấy tên não tàn đến quán net gây chuyện khinh miệt dùng tiền đập người, hắn sẽ diện vô biểu tình đem xấp tiền ném lại vô mấy gương mặt SB đó.
Vậy cảnh tượng mấy tờ trăng trắng, à không đúng, mấy tờ tiền đo đỏ giống như bươm bướm bay đầy trời đó, cho dù Ngụy Sâm khi đó được xưng là mắt nhìn đệ nhất hắn cũng cảm thấy bản thân soái bùng nổ luôn. So với lúc Sách Khắc Tát Nhĩ lần đầu ra sân đấu, hắn dang tay nghênh đón tiếng fans hoan hô còn soái hơn nữa.
Nhưng mấy đàn em của hắn cũng quá chất phác rồi, cũng không nghĩ tới việc khi đó phải chụp lại một tấm ảnh giữ làm kỷ niệm sau này nhìn lại, nói không chừng còn có thể cho bọn tiểu bối chiêm ngưỡng một chút quá khứ huy hoàng giàu sang không thèm của Ngụy Sâm hắn.
“Ngươi ngươi ngươi! Ngươi trước kia không phải loại thái độ này!” Tên SB đó vẫn còn tiếp tục ồn ào ầm ỉ.
“Ngươi đối với Vinh Quang có thái độ gì,” Ngụy Sâm xắn cao tay áo nghênh đón tên kia xông lên.
“───sẽ quyết định thái độ của lão phu với ngươi thế đó!”
Vinh Quang a, đúng vậy thật.
Ngụy Sâm thừa nhận hắn ban đầu là bị cái tên này hấp dẫn. Hắn niên thiếu bỏ học, trong mắt thầy cô người nhà đều là một thanh niên sa ngã, từ nhỏ đến lớn đến học sinh ba tốt* đều chưa từng đạt được, người ta đi lên bục lãnh thưởng hắn đi dọn nhà vệ sinh, người ta được 100 điểm hắn nộp giấy trắng.
*tư tưởng phẩm đức tốt, học tập tốt, thân thể tốt (baidu)
“Để mình xem xem, thế nào gọi là Vinh Quang.” Thẻ tài khoản đợt đầu tiên bán ra một đêm trời đông giá rét, thiếu niên mặc đơn y xoa xoa tay đứng xếp hàng chờ màn đêm.
Giây phút đó, cũng là lúc thiếu niên không biết sợ ý chí dâng trào.
───
Lúc đó Ngụy Sâm vẫn đang lay lất ở quán net, mì gói giải quyết một ngày ba bữa. Sau lưng dắt theo một đám đàn em, trước một tiếng lão đại sau một tiếng lão đại gọi hắn, tự cho là ngoài sinh con ra thì không gì không làm được, Ngụy Sâm hắn thiên hạ đệ nhất, trâu bò đệ nhất, không phục hắn liền xắn cao tay áo, “Các anh em lên, tao bọc hậu cho mấy đứa!”
Người khác luôn nói hắn hèn hạ, hắn liền cười mặc kệ còn phải dẫm lên thi thể phun hai bãi nước bọt, “Cổ hủ, tao đây gọi là chiến lược hiểu không?”
Mặt mũi có thể ăn cơm không? Còn không bằng mì gói lấp đầy bụng được!
Ngụy Sâm xuất thân côn đồ, Ngụy Sâm mười tám tuổi chính là một tiểu côn đồ mười tám tuổi, tuổi tác không lớn lại tự nhận đã lăn lộn xã hội còn có kinh nghiệm phong phú, bình sinh sở thích lớn nhất là giết người cướp của cướp boss làm mua bán không vốn. Sở thích lớn thứ hai là cùng thi đấu đánh cược với mấy tên cẩu tử cùng khu, thua rồi phải gọi bố. Loại trò chơi tràn đầy thú vị tục tĩu này Hàn Văn Thanh từ chối tham dự, nhưng có Ngụy Sâm Quách Minh Vũ Diệp Thu nồng nhiệt chào đón, nhất là Ngụy Sâm, tuy là đã làm con trai giá rẻ cho Diệp Thu vô số lần, nhưng hắn vẫn kiên trì không bỏ nhào tới thêm một trận nữa.
Lúc đó khi Lam Khê Các xảy ra chuyện, Ngụy Sâm dù cho đang pk cũng sẽ đầu hàng trước tiên rồi hướng phía đó chạy, đi tới gióng trống khua chiêng, “Hừ, rùa con ở đâu ra dám bắt nạt đến trên đầu ba mày chính là tao đây, chui ra.”
Về phương diện lời rác rưởi, mấy người đó chỉ có thể ở trước mặt Ngụy Sâm dập đầu gọi tổ sư gia. Hắn xưa nay thích nhất là đi luồn lách vào các lỗ hỗng hệ thống để tìm cách hại người, cái miệng hại chết người không đền mạng đó có thể khiến người ta tức đến giậm chân.
Hắn cũng bao che nhất, không cần biết là ai gây sự trước, dám bắt nạt anh em tao, thật xin lỗi, bố mày ném cục gạch cho mày trước lát nữa sẽ tiễn mày đi gặp Phật Tổ. Cái gì? Là thuật sĩ không phải lưu manh? Ha, Ngụy Sâm hắn a, nghề chính lưu manh, nghề phụ thuật sĩ!
Ngụy Sâm mười tám tuổi, làm qua bố của rất nhiều người cũng làm qua con của rất nhiều người.
Hắn vén cao tay áo còn có thể ăn được một bát lớn, một bao Trung Hoa hút một ngày liền hết, đích thực chính là tư thái thiếu niên tùy ý tiêu sái khoe khoang.
Hắn của khi đó không đeo đồng hồ, bởi vì trước giờ thời gian là thứ hắn chưa bao giờ thiếu.
───
“Phương Thế Kính, chúng ta lập một chiến đội đê.” Có một ngày Ngụy Sâm ngậm thuốc lá đem giấy quảng cáo tuyên truyền của thi đấu Liên minh chuyên nghiệp ném trước mặt Phương Thế Kính.
Phương Thế Kính cầm giấy quảng cáo tuyên truyền đọc kỹ một lần, xác nhận Ngụy Sâm không phải là vì lời văn viết quá nhiệt huyết mà dẫn đến đầu óc nóng lên. Sau đó mở miệng, “Chỉ hai chúng ta khẳng định không được.”
“Vài ngày trước trong quán net tìm được vài đứa nhỏ tàm tạm, trước cứ báo danh đi, đánh ra danh tiếng rồi khẳng định có người muốn tìm chúng ta thôi.” Ngụy Sâm nói.
“Vậy thì lập thôi.” Phương Thế Kính nói.
Ngụy Sâm lúc thiếu niên quả thật dễ dàng bị người kích động một chút liền nhiệt huyết choáng đầu, Phương Thế Kính luôn nói loại người như hắn thật may mắn mà các tổ chức thương mại không nhìn trúng hắn, nếu không kích động đến hắn rồi thì cứ một đứa lừa gạt một đứa đồng ý thôi.
Ngụy Sâm lười để ý bản thân, kéo dép lê mặc quần cộc hoa gác chéo chân tứ chi ngã ngửa ngồi ở trên vị trí đội trưởng gào thét đội viên cùng nhau đi cướp boss.
Khi đó nhiệt huyết là thứ dùng không hết, thời gian cũng thế.
Mỗi ngày đều điên đảo sáng đêm, khuya đến ngồi xổm cướp boss, cướp không được liền hướng đối diện mắng mẹ, tiếng Quảng Châu nửa đời không quen pha lẫn với tiếng quê nhà của Ngụy Sâm đem đối diện mắng đến sửng sốt ngẩn người, ngẫu nhiên đụng phải Diệp Thu, hai người khoa tay múa chân hai cái, loại việc pk này hắn một thuật sĩ da giòn yếu ớt bé nhỏ mà không người giúp đỡ không tài nào thắng Diệp Thu, vây đánh cho chắc, tự mình khom lưng nấp trong đám người ngẫu nhiên phóng một cái ám chiêu. So đấu lời rác rưởi mới là trọng điểm, Ngụy Sâm có thể chịu được Nhất Diệp Chi Thu nhảy “Trái táo nhỏ” trên thi thể của Sách Khắc Tát Nhĩ, nhưng hắn tuyệt đối không chịu được bị Diệp Tu tức ghẹn nói không ra lời. Trình độ lời rác rưởi của hai người bọn hắn tám lạng nửa cân, nhưng tử huyệt của Ngụy Sâm tương đối nhiều, ví dụ như Sách Khắc Tát Nhĩ hắn ban đầu là hình tượng ăn mày ánh mắt cay độc, sau đó bị bộ phận kỹ thuật cưỡng ép tiến hành thay đổi hình tượng. Lại ví dụ như Phương Thế Kính trên diễn đàn nặc danh diss Ngụy Sâm dẫn đầu tay trần chạy đầy đường cuối cùng bị lột luôn áo lót, sau đó toàn Liên minh đều biết nguyên đội Lam Vũ đều là một đám lưu manh mùa hè không mặc y phục chạy đầy đường.
“Phương Thế Kính! Tui nói ông biết, Lam Vũ nếu như không chiêu mộ được nữ tuyển thủ nào thì chính là do ông hãm hại đó!” Ngụy Sâm một bên mở clone ở trên diễn đàn cãi nhau một bên quay đầu nói với Phương Thế Kính.
Phương Thế Kính tự nhận bản thân là một người đứng đắn, liếc qua hắn ăn mặc nhân hình cẩu dạng cùng không mặc áo cộng với lông chân dưới quần cộc hoa phất phới đón gió, “Hình tượng này của ông, có nữ tuyển thủ nguyện ý đến mới lạ.”
Không ngờ rằng một lời sấm truyền.
Thẳng đến khi Ngụy Sâm và Phương Thế Kính hai người đều cao chạy xa bay rồi, Lam Vũ đến một con chim cái cũng không thấy được.
“Anh nói coi chúng ta ban đầu vì sao phải tốn tiền xây nhà vệ sinh nữ a.” Có một ngày Hoàng Thiếu Thiên cảm khái với Phương Thế Kính.
Ngụy Sâm nghe thấy liền trực tiếp bạo nộ, “Tiểu quỷ, con người là phải có ước mơ mày hiểu không?”
“Nhà vệ sinh nữ Lam Vũ chính là chỗ đất tốt phong thủy của chúng ta, tao tính qua hết rồi, chỉ cần không nhiễm trọc khí dơ bẩn, tương lai Lam Vũ chúng ta khẳng định vận đào hoa hưng thịnh.” Ngụy Sâm nói.
Sau đó có một ngày Vi Thảo đến sân nhà Lam Vũ thi đấu, thi đấu xong Ngụy Sâm gọi Lâm Kiệt lại mời khách, thật ngại quá, trong đội Lam Vũ có dựng lò nướng, cùng nhau nướng thịt ăn không nào.
Đại khái là nhân phẩm Ngụy Sâm không tốt, thịt mua về có chút vấn đề, sau khi ăn xong hết mấy người ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh.
Phương Sĩ Khiêm tới chậm, nhà vệ sinh nam đầy người rồi, hắn nghĩ rằng dù sao Lam Vũ không có nữ đội viên liền thản nhiên tiến vào, đợi hắn giải quyết xong rồi đầy mặt sảng khoái từ nhà vệ sinh nữ bước ra, bị Ngụy Sâm thấy được.
“A!!!!!!!”
Cái này khiến cho một Dụ Văn Châu trước giờ luôn bình tĩnh cũng bị dọa sợ, cậu chưa thấy qua đội trưởng cà lơ phất phơ phát ra tiếng rít gào đau thương như vậy bao giờ.
“Phương Sĩ Khiêm! Ông đồ khốn khiếp!!” Ngụy Sâm ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh nữ một dòng nước mũi một dòng nước mắt, “Ông phá hoại phong thủy của Lam Vũ tụi tui rồi ông biết không? Hu hu hu hu… Nữ đội viên của tui muội tử của tui tương lai của tui nhân sinh của tui đều bị mấy người phá hủy rồi!”
“Ngụy Sâm tôi chính thức tuyên bố, Lam Vũ chúng tôi cùng Vi Thảo mấy người, không đội trời chung!!!” Ngụy Sâm đem Lâm Kiệt vừa mới từ nhà vệ sinh ra đầy mặt mù mờ cùng với đội viên của hắn đóng gói đá ra khỏi Lam Vũ, sau đó tiếp tục ngồi xổm ở cửa nhà vệ sinh nữ đau thương than khóc phong thủy đã mất của hắn.
Kỳ thực thù hận giữa miếu thờ và thảo dược còn sớm hơn so với tưởng tượng của bạn.
Vốn đây là Ngụy Sâm đơn phương diss Vi Thảo, cho đến khi một lần tụ họp nọ, Ngụy Sâm đã hẹn là ba người cùng nhau đi hát K, cuối cùng một mình hắn chạy mất dép, lưu lại Lâm Kiệt một người thành thật đi đối diện với một Phương Thế Kính ma âm quấn tai.
Quên nói rằng Phương Thế Kính người này bình thường thành thục ổn trọng, âu phục giày da là hai loại hình ảnh khác hẳn nhau so với Lam Vũ một đám quần ma loạn vũ.
Nhưng là khi hắn cầm mic lên, dồn nén max cấp rồi, bạn sẽ phát hiện hắn biến thành một nhân cách khác hẳn.
Một bài hát nếu như có mấy câu có điệu cao vậy Phương đại gia hắn sẽ phát huy siêu việt, hắn không chỉ lạc điệu, khi hát còn không thèm nhìn lời thuận miệng tùy tiện hát, các loại nhạc Trung nhạc ngoại hỗn tạp nhau.
“Chết cũng muốn yêu ~ Tôi muốn một cuộc sống rực rỡ ~~”
“oh baby baby baby baby oh~”
“Ho shi gatten no wa soo~”
Lâm Kiệt ra khỏi KTV cảm giác cả người lung lay, đợi hắn về đến Vi Thảo nhìn thấy Vương Kiệt Hy trong phòng huấn luyện, đột nhiên nắm chặt tay cậu, thâm tình nói với cậu, “Kiệt Hy, cậu phải nhớ kỹ, Vi Thảo chúng ta cùng với miếu thờ Lam Vũ bọn họ từ đây về sau không đội trời chung!”
Vương Kiệt Hy: “???”
“Đánh ngã miếu hắn!” Phương Sĩ Khiêm nghe thấy đầu tiên tán thành đội trưởng vô điều kiện.
“Đánh ngã miếu hắn!” Các đội viên khác nghe xong cũng phụ họa.
Lâm Kiệt vừa lòng thỏa ý xoa xoa lỗ tai trở về.
───
Ngụy Sâm trước giờ tự xưng ánh mắt cay độc, nhìn xem nữ diễn viên mình thích cũng không bốc hỏa… Khụ khụ nói chính sự. Trong hỗn chiến của các công hội phát hiện ra được một tiểu kiếm khách loa phường không phải chính là công lao của hắn sao, nếu không thì Kiếm Thánh hiện tại đang càn quét sân đấu nói không chừng còn ở xó nào đó nghịch bùn đâu. Aizz đừng nói cái gì mà là đá là vàng sẽ tự sáng, mấy chú có thể để lão phu đắc ý một chút được hay không? Thật là…
Ngụy Sâm hắn cũng có lúc ánh nhìn sai lầm, cũng tính là một nét bút thất bại trong nhân sinh huy hoàng của hắn. Đó chính là xem thường Dụ Văn Châu.
Sau này nghĩ lại, hắn tự xưng anh hùng nửa đời người cuối cùng lại thành nhân vật phản diện trong câu chuyện của đứa nhỏ kia. Khuyên bảo hết mực rằng đây là vì tốt cho cậu, trên thực tế là đã đánh giá sai sự kiên trì của Dụ Văn Châu.
Liên tục thua ba ván, mới bắt đầu hắn còn có chút sượng mặt, sau đó nhìn thấy ánh mắt không thể tin được của mấy đứa nhỏ trong trại huấn luyện cùng với nụ cười ôn hòa lễ phép của tiểu tử Dụ Văn Châu đó. Hắn ngồi xổm tại lề đường ở cửa lớn hút một hơi thuốc đột nhiên không coi ai ra gì toét miệng cười rộ lên.
Thật trâu bò, lão phu thật trâu bò.
Vô luận là Dụ Văn Châu hay là Hoàng Thiếu Thiên, hai đứa nó đã định trước là sẽ quang mang tứ phía, Ngụy Sâm tin chắc điều này. Nếu như bọn nó sau này không trâu bò Ngụy Sâm đem đầu mình nhổ xuống làm ghế ngồi.
Bọn nó thành công rồi, mặt mũi Ngụy Sâm hắn cũng sẽ được thơm lây đúng không.
Chỉ là đáng tiếc da mặt quá mỏng thật ngại quá không thể cùng đi đoạt quán quân được, Ngụy Sâm sờ sờ râu ria trên cằm một chút.
Hắc, lão Ngụy, nên trở về đi thôi.
Ngụy Sâm lúc rời Lam Vũ cùng lúc hắn đến không có gì khác hết, một thân quần áo lưu manh, đầu tóc không chải chia bên bốn bên sáu, miệng ngậm thuốc, râu ria xồm xoàm, tuy rằng có fan mang kính đen dày 10m trái với lương tâm nói rằng Ngụy Sâm gánh team mặt mũi toàn Liên minh, nhưng chính Ngụy Sâm cũng biết bản thân trông thật sự rất sứt mẻ.
Nhưng như thế thì có sao đâu.
Hắn ngồi trên xe lửa nhìn phong cảnh lướt nhanh qua mắt mình.
Mình bắt không được thời gian, thì cứ để mẹ nó cút xéo đi.
Quản cái gì mà thời gian như bóng cây qua cửa sổ, anh hùng tuổi xế chiều.
Lão tử từng trâu bò qua, lão tử đời này đáng giá, vậy là đủ rồi.
Hoàn.
Last edited: