Hoàn [Ngụy Quả] Yên Hà (haze) - A Lạc

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#21
Dạo này bận quá, bài vở cứ như thác đập vô mặt, đến fic của tui cũng k có thời gian nữa hic, nhưng mà sẽ cố á
Hẹn chủ nhật nha
Thanks thím!!!!!
Muốn gửi thím ngàn tym!!!!!!!!
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#23

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#24
Thế này được không?
Cơ mà đăng thế này có ăn thể không nhỉ? Cứ coi là bàn luận về cái kết mong muốn chắc không sao đâu nhỉ? :D

Rời tiệm thuốc lá, hắn nhớ ra mình có một cuộc hẹn. Hắn thầm nhủ, năm nay chắc lại qua chỗ đám anh em thân thiết từ hồi chưa tới Hưng Hân uống vài chén rồi về ngủ. Công việc ở quê khá nhàn, hắn cũng không phải lo lắng nhiều chuyện nữa, có thể thảnh thơi uống rượu lúc buồn. Cũng thật kì lạ, cứ mỗi khi uống vào là hắn lại nhớ tới cô ấy, đã nhớ đến thì lại muốn uống để quên đi, rốt cuộc càng uống càng nhớ, lần nào cũng say rồi ngủ gục luôn ở bàn. Không phải hắn chưa từng được để ý hoặc được giới thiệu xem mặt nhưng tất cả đều không làm hắn động tâm. Hắn chưa bỏ Vinh Quang, chỉ là không liên lạc với Trần Quả nữa, có thỉnh thoảng cũng chỉ là cầm clone trong công hội rồi lặng lẽ đứng ngắm một bậc thầy pháo súng nào đó từ phía xa. Là kẻ đã bỏ đi, hắn tự cho là mình không có tư cách đến bên cô, hay ít ra là chưa phải thời điểm.

Thở dài, rút một điếu thuốc, lập bập châm lửa rít một hơi dài, Ngụy Sâm đút một tay vào túi lặng lẽ đi về phía quán nhậu đã đặt trước. Chợt màn hình lớn chuyển sang kênh thể thao, gương mặt rất quen thuộc ấy hiện lên khiến hắn phải dừng bước. Chuyên mục phỏng vấn về thể thao điện tử số đặc biệt mừng giáng sinh, nhân vật khách mời là Trần Quả và Tô Mộc Tranh. Hắn lặng im quên cả điếu thuốc đang cháy dở, dán mắt vào màn hình lớn giữa con phố đông người. Từng câu hỏi được cô trả lời lưu loát và khôn khéo, xem ra cô đã luyện được bản lĩnh của một bà chủ chiến đội lớn rồi. Vài người đi đường cũng dừng lại cùng xem bên cạnh hắn. Câu hỏi cuối cùng, phóng viên hỏi Trần Quả chiến đội muốn làm gì nhất vào giáng sinh này, cô ngẩn người giây lát rồi cười nhẹ, nói nhanh: “Chúng tôi muốn một lễ giáng sinh với đầy đủ thành viên chiến đội, toàn bộ không sót một người.” Câu nói rất bình thường đối với người khác nhưng đập vào lòng Ngụy Sâm lại mang một tư vị khác hẳn. “Nếu mình không về Quảng Châu liệu có được tính vào danh sách đó không nhỉ?” hắn tự nghĩ rồi lắc đầu cười xua đi, có điều bước chân đến quán nhậu có chút khác thường.

Lại một lần nữa Ngụy Sâm uống say đến bất tỉnh nhân sự, lúc em trai đến đón về chỉ thấy mọi người có vẻ là lạ nhưng ai cũng không chịu nói là gì, chỉ nói lão Ngụy hôm nay uống say sớm quá, hôm sau phải phạt bù. Dìu hắn về phòng, thay một bộ đồ sạch, lau mặt và vài chỗ cần thiết, hắn định bước ra thì bất ngờ nghe tiếng Ngụy Sâm thì thào trong giấc mơ: “Quả Quả, anh nhớ em!”. Cái tên này không hề xa lạ, Ngụy Sâm cũng kể rất nhiều lần về chiến đội, chỉ có điều luôn giấu kín đoạn tình cảm kia. Cậu em thầm suy đoán một lát cũng ra được giữa bọn họ có ẩn tình, chỉ có điều lý do mà Ngụy Sâm phải giấu kín chỉ sợ liên quan đến việc nhà đi, thôi không nhắc đến có lẽ tốt hơn. Lặng lẽ đóng cửa phòng, hắn thở dài đi xuống dưới nhà tiếp tục dọn dẹp sau bữa tiệc giáng sinh với vợ.

Từ sau hôm giáng sinh, Ngụy Sâm thường xuyên có những lúc ngẩn người với điếu thuốc, nghĩ cái gì đó. Hắn cũng bỏ luôn rượu, thuốc lá cũng chỉ cầm chơi chứ không đốt. Thỉnh thoảng người nhà còn nhìn thấy hắn cắm cúi viết gì đó trong phòng riêng, xong xuôi lại cất kĩ quyển sổ vào tủ riêng, khóa lại. Gần ba tuần sau đó, hắn ra ngân hàng kiểm tra tài khoản, số tiền lúc trước đã dùng vào vài việc, còn lại gần mười hai triệu, đại khái cũng là một món lớn. Lên mạng đặt vé máy bay, hắn quyết định phải đi, chẳng còn gì có thể ngăn cản hắn lúc này nữa. Về nhà nói với mọi người hắn phải đi một chuyến mấy ngày, lúc trở về sẽ có thông báo cho cả nhà. Ai cũng không hiểu hắn đột ngột như vậy định làm gì, chỉ có em trai lờ mờ hiểu ra nhưng quyết định lờ đi. Chiều hôm sau hắn ra sân bay, đứng ở sảnh chờ kiểm tra lại mọi thứ một lần, điểm lại từng việc phải thực hiện, chưa bao giờ hắn lại căng thẳng như thế này. Bất ngờ, hắn thấy một bóng dáng khiến hắn phải dụi mắt, tưởng mình hoa mắt rồi. Người đó vẫn không thay đổi gì, tóc đuôi ngựa, quần bò và áo khoác màu sáng. Giữa sân bay đông người, hình dáng đó như nổi hẳn lên trong mắt hắn, không thể nào nhầm lẫn hay mất dấu được. Người đó dường như cũng đã nhận ra hắn, cô đi thẳng đến trước mặt, xác định chắc chắn là hắn rồi mới đanh giọng nói:

-Anh cũng thật khá, trốn một hơi lâu đến vậy, lại dám để lão nương đây phải thân chinh đi tìm.

Hắn cười gượng, cô có vẻ lại cáu rồi. Hít một hơi dài, hắn mới dám kên tiếng:

-Vốn dĩ anh cũng đang định đến Hưng Hân, không ngờ lại gặp em ở đây, haha…

Trần Quả liếc hắn, trong giọng nói có chút giận dỗi không hiểu từ đâu mà có:

-Chứ không phải anh biết lão nương tới nên định trốn đi đâu đó hả?

Ngụy Sâm cười khổ, rõ ràng cô muốn phát tiết bực bội lên người mình, cũng xem như đáng đời hắn đi. Im lặng một lát, hắn quyết đoán nắm lấy tay cô, vừa dắt cô đi vừa nói:

-Chuyện gì cũng khoan hãy nói, đã đến rồi thì về nhà anh đã, anh muốn giới thiệu em với mọi người.

Trần Quả cũng để mặc cho hắn dắt đi, trên môi khẽ nở một nụ cười vui mừng. Đến nhà Ngụy Sâm, mọi người đều ngạc nhiên cực độ, đến khi hắn giới thiệu người bên cạnh thì phần lớn đã hiểu, cuối cùng hắn lại đem câu chuyện một lần giải thích rõ ràng trên bàn ăn, mọi người triệt để hiểu rõ lý do, cũng hoàn toàn chắc chắn về quyết định của hắn. Sau bữa ăn, Trần Quả vào bếp phụ em dâu hắn rửa chén bát, em dâu vốn là người hiền lành dễ gần nên hai người nói chuyện rất vui vẻ. Em trai hắn thì lại lôi hắn ra một chỗ, nhẹ nhàng nói với hắn:

-Anh cứ yên tâm đi cưới chị dâu đi, việc ở nhà em lo được. chỉ cần sau này thường xuyên về thăm nhà là được.

Nhìn thấy vẻ lưỡng lự trong mắt hắn, cậu em cười:

-Yên tâm, em đã làm tư tưởng dần cho ba mẹ rồi. Thấy anh ba mươi rồi mà vẫn chưa lấy vợ, mẹ cũng sốt ruột lắm rồi ấy chứ.

Hăn hỏi lại em trai:

-Chuyên của anh cậu biết từ khi nào?

Cậu em cười đáp lại:

-Hôm giáng sinh anh uống say, em đưa anh về thì nghe được anh nói mơ.

Ngụy Sâm hơi xấu hổ, không ngờ hắn lại có thể như vậy. Có lẽ tự dối lòng cũng là quá lâu rồi, bây giờ đã đến lúc để hắn làm theo điều con tim mách bảo. Nhìn Trần Quả vui vẻ nói chuyện cùng em dâu và mẹ hắn, bất giác Ngụy Sâm nở một nụ cười, nụ cười vui vẻ nhất của hắn từ lâu lắm rồi, có lẽ là từ ngày hắn rời Hưng Hân, chia tay với cô. Hạnh phúc đã đến tay rồi, hắn sẽ không bao giờ để mất, nếu không thì hổ thẹn với cái danh ông tổ của chủ nghĩa cơ hội Vinh Quang quá. Nhẩm tính ngày, hắn quay sang nói với em trai:

-Tháng sau cậu có ba ngày nghỉ đúng không? Giúp anh tổ chức đám cưới đi, tiền bạc không phải lo.

Gần một năm sau, Ngụy Sâm đứng trước cửa Hưng Hân hút một điếu thuốc. Kiểm tra lại túi xách một lần nữa, xác định không bỏ quên thứ gì, hắn quay vào trong nhìn Mộc Tranh đang giúp Trần Quả soạn đồ đạc. Cứ nửa tháng một lần, hắn và cô lại về Quảng Châu vào cuối tuần, ở đó hai ngày. Công việc của công hội cũng có người giúp đỡ, nếu có việc quan trọng Diệp Tu sẽ xắn tay áo lao vào, hắn không có gì phải lo nghĩ cả. Chiến đội cũng phát triển đến mức không cần Trần Quả phải lăn ra cáng đáng mọi việc quản lý, huống hồ bây giờ cô đã có bầu gần ba tháng, mọi người cũng tạo điều kiện cho thai phụ nghỉ ngơi. Mẹ hắn rất vừa lòng với cô con dâu này, còn nói sắp tới sẽ đến chăm cho con dâu đến khi nào cháu nội cứng cáp, tiện thể thỏa mãn mong muốn bế cháu của mình. Diệp Tu đến bên cạnh bắt chuyện:

-Sao vậy, nhìn thấy ghê quá đấy. Hay lại tiếc hận không thể lập tức đem đứa con sinh ra để thỏa lòng mong ngóng?

Ngụy Sâm phì cười, đó là câu nói mà một lần vui miệng hắn đùa giỡn, giờ thỉnh thoảng lại có người trêu hắn. Hắn dụi điếu thuốc đi, nhìn Mộc Tranh nói với Diệp Tu:

-Cậu cũng muốn có một đứa lắm rồi nhỉ? Chính thức như vậy rồi, lão ba cậu cũng không thể không sốt ruột đi?

Diệp Tu cười mỉm, dáng vẻ cũng có thể nói là hơi bức bối và ghen tị:

-Cái đó thì phải đợi Mộc Tranh giải nghệ đã, mang thai rồi không thi đấu được. Nếu như vậy em ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.

Ngụy Sâm cười phì, đỡ lấy Trần Quả từ tay Mộc Tranh, trước khi đi khỏi cửa còn nói với lại:

-Thế thì cậu còn phải đợi lâu đấy.

Trần Quả quay sang thắc mắc:

-Cái gì mà đợi lâu vậy?

Ngụy Sâm quay sang hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói:

-Không có gì, mau đi thôi kẻo trễ tàu bây giờ. Mẹ đang rất mong chờ em đấy.
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#25
Thế này được không?
Cơ mà đăng thế này có ăn thể không nhỉ? Cứ coi là bàn luận về cái kết mong muốn chắc không sao đâu nhỉ? :D

Rời tiệm thuốc lá, hắn nhớ ra mình có một cuộc hẹn. Hắn thầm nhủ, năm nay chắc lại qua chỗ đám anh em thân thiết từ hồi chưa tới Hưng Hân uống vài chén rồi về ngủ. Công việc ở quê khá nhàn, hắn cũng không phải lo lắng nhiều chuyện nữa, có thể thảnh thơi uống rượu lúc buồn. Cũng thật kì lạ, cứ mỗi khi uống vào là hắn lại nhớ tới cô ấy, đã nhớ đến thì lại muốn uống để quên đi, rốt cuộc càng uống càng nhớ, lần nào cũng say rồi ngủ gục luôn ở bàn. Không phải hắn chưa từng được để ý hoặc được giới thiệu xem mặt nhưng tất cả đều không làm hắn động tâm. Hắn chưa bỏ Vinh Quang, chỉ là không liên lạc với Trần Quả nữa, có thỉnh thoảng cũng chỉ là cầm clone trong công hội rồi lặng lẽ đứng ngắm một bậc thầy pháo súng nào đó từ phía xa. Là kẻ đã bỏ đi, hắn tự cho là mình không có tư cách đến bên cô, hay ít ra là chưa phải thời điểm.

Thở dài, rút một điếu thuốc, lập bập châm lửa rít một hơi dài, Ngụy Sâm đút một tay vào túi lặng lẽ đi về phía quán nhậu đã đặt trước. Chợt màn hình lớn chuyển sang kênh thể thao, gương mặt rất quen thuộc ấy hiện lên khiến hắn phải dừng bước. Chuyên mục phỏng vấn về thể thao điện tử số đặc biệt mừng giáng sinh, nhân vật khách mời là Trần Quả và Tô Mộc Tranh. Hắn lặng im quên cả điếu thuốc đang cháy dở, dán mắt vào màn hình lớn giữa con phố đông người. Từng câu hỏi được cô trả lời lưu loát và khôn khéo, xem ra cô đã luyện được bản lĩnh của một bà chủ chiến đội lớn rồi. Vài người đi đường cũng dừng lại cùng xem bên cạnh hắn. Câu hỏi cuối cùng, phóng viên hỏi Trần Quả chiến đội muốn làm gì nhất vào giáng sinh này, cô ngẩn người giây lát rồi cười nhẹ, nói nhanh: “Chúng tôi muốn một lễ giáng sinh với đầy đủ thành viên chiến đội, toàn bộ không sót một người.” Câu nói rất bình thường đối với người khác nhưng đập vào lòng Ngụy Sâm lại mang một tư vị khác hẳn. “Nếu mình không về Quảng Châu liệu có được tính vào danh sách đó không nhỉ?” hắn tự nghĩ rồi lắc đầu cười xua đi, có điều bước chân đến quán nhậu có chút khác thường.

Lại một lần nữa Ngụy Sâm uống say đến bất tỉnh nhân sự, lúc em trai đến đón về chỉ thấy mọi người có vẻ là lạ nhưng ai cũng không chịu nói là gì, chỉ nói lão Ngụy hôm nay uống say sớm quá, hôm sau phải phạt bù. Dìu hắn về phòng, thay một bộ đồ sạch, lau mặt và vài chỗ cần thiết, hắn định bước ra thì bất ngờ nghe tiếng Ngụy Sâm thì thào trong giấc mơ: “Quả Quả, anh nhớ em!”. Cái tên này không hề xa lạ, Ngụy Sâm cũng kể rất nhiều lần về chiến đội, chỉ có điều luôn giấu kín đoạn tình cảm kia. Cậu em thầm suy đoán một lát cũng ra được giữa bọn họ có ẩn tình, chỉ có điều lý do mà Ngụy Sâm phải giấu kín chỉ sợ liên quan đến việc nhà đi, thôi không nhắc đến có lẽ tốt hơn. Lặng lẽ đóng cửa phòng, hắn thở dài đi xuống dưới nhà tiếp tục dọn dẹp sau bữa tiệc giáng sinh với vợ.

Từ sau hôm giáng sinh, Ngụy Sâm thường xuyên có những lúc ngẩn người với điếu thuốc, nghĩ cái gì đó. Hắn cũng bỏ luôn rượu, thuốc lá cũng chỉ cầm chơi chứ không đốt. Thỉnh thoảng người nhà còn nhìn thấy hắn cắm cúi viết gì đó trong phòng riêng, xong xuôi lại cất kĩ quyển sổ vào tủ riêng, khóa lại. Gần ba tuần sau đó, hắn ra ngân hàng kiểm tra tài khoản, số tiền lúc trước đã dùng vào vài việc, còn lại gần mười hai triệu, đại khái cũng là một món lớn. Lên mạng đặt vé máy bay, hắn quyết định phải đi, chẳng còn gì có thể ngăn cản hắn lúc này nữa. Về nhà nói với mọi người hắn phải đi một chuyến mấy ngày, lúc trở về sẽ có thông báo cho cả nhà. Ai cũng không hiểu hắn đột ngột như vậy định làm gì, chỉ có em trai lờ mờ hiểu ra nhưng quyết định lờ đi. Chiều hôm sau hắn ra sân bay, đứng ở sảnh chờ kiểm tra lại mọi thứ một lần, điểm lại từng việc phải thực hiện, chưa bao giờ hắn lại căng thẳng như thế này. Bất ngờ, hắn thấy một bóng dáng khiến hắn phải dụi mắt, tưởng mình hoa mắt rồi. Người đó vẫn không thay đổi gì, tóc đuôi ngựa, quần bò và áo khoác màu sáng. Giữa sân bay đông người, hình dáng đó như nổi hẳn lên trong mắt hắn, không thể nào nhầm lẫn hay mất dấu được. Người đó dường như cũng đã nhận ra hắn, cô đi thẳng đến trước mặt, xác định chắc chắn là hắn rồi mới đanh giọng nói:

-Anh cũng thật khá, trốn một hơi lâu đến vậy, lại dám để lão nương đây phải thân chinh đi tìm.

Hắn cười gượng, cô có vẻ lại cáu rồi. Hít một hơi dài, hắn mới dám kên tiếng:

-Vốn dĩ anh cũng đang định đến Hưng Hân, không ngờ lại gặp em ở đây, haha…

Trần Quả liếc hắn, trong giọng nói có chút giận dỗi không hiểu từ đâu mà có:

-Chứ không phải anh biết lão nương tới nên định trốn đi đâu đó hả?

Ngụy Sâm cười khổ, rõ ràng cô muốn phát tiết bực bội lên người mình, cũng xem như đáng đời hắn đi. Im lặng một lát, hắn quyết đoán nắm lấy tay cô, vừa dắt cô đi vừa nói:

-Chuyện gì cũng khoan hãy nói, đã đến rồi thì về nhà anh đã, anh muốn giới thiệu em với mọi người.

Trần Quả cũng để mặc cho hắn dắt đi, trên môi khẽ nở một nụ cười vui mừng. Đến nhà Ngụy Sâm, mọi người đều ngạc nhiên cực độ, đến khi hắn giới thiệu người bên cạnh thì phần lớn đã hiểu, cuối cùng hắn lại đem câu chuyện một lần giải thích rõ ràng trên bàn ăn, mọi người triệt để hiểu rõ lý do, cũng hoàn toàn chắc chắn về quyết định của hắn. Sau bữa ăn, Trần Quả vào bếp phụ em dâu hắn rửa chén bát, em dâu vốn là người hiền lành dễ gần nên hai người nói chuyện rất vui vẻ. Em trai hắn thì lại lôi hắn ra một chỗ, nhẹ nhàng nói với hắn:

-Anh cứ yên tâm đi cưới chị dâu đi, việc ở nhà em lo được. chỉ cần sau này thường xuyên về thăm nhà là được.

Nhìn thấy vẻ lưỡng lự trong mắt hắn, cậu em cười:

-Yên tâm, em đã làm tư tưởng dần cho ba mẹ rồi. Thấy anh ba mươi rồi mà vẫn chưa lấy vợ, mẹ cũng sốt ruột lắm rồi ấy chứ.

Hăn hỏi lại em trai:

-Chuyên của anh cậu biết từ khi nào?

Cậu em cười đáp lại:

-Hôm giáng sinh anh uống say, em đưa anh về thì nghe được anh nói mơ.

Ngụy Sâm hơi xấu hổ, không ngờ hắn lại có thể như vậy. Có lẽ tự dối lòng cũng là quá lâu rồi, bây giờ đã đến lúc để hắn làm theo điều con tim mách bảo. Nhìn Trần Quả vui vẻ nói chuyện cùng em dâu và mẹ hắn, bất giác Ngụy Sâm nở một nụ cười, nụ cười vui vẻ nhất của hắn từ lâu lắm rồi, có lẽ là từ ngày hắn rời Hưng Hân, chia tay với cô. Hạnh phúc đã đến tay rồi, hắn sẽ không bao giờ để mất, nếu không thì hổ thẹn với cái danh ông tổ của chủ nghĩa cơ hội Vinh Quang quá. Nhẩm tính ngày, hắn quay sang nói với em trai:

-Tháng sau cậu có ba ngày nghỉ đúng không? Giúp anh tổ chức đám cưới đi, tiền bạc không phải lo.

Gần một năm sau, Ngụy Sâm đứng trước cửa Hưng Hân hút một điếu thuốc. Kiểm tra lại túi xách một lần nữa, xác định không bỏ quên thứ gì, hắn quay vào trong nhìn Mộc Tranh đang giúp Trần Quả soạn đồ đạc. Cứ nửa tháng một lần, hắn và cô lại về Quảng Châu vào cuối tuần, ở đó hai ngày. Công việc của công hội cũng có người giúp đỡ, nếu có việc quan trọng Diệp Tu sẽ xắn tay áo lao vào, hắn không có gì phải lo nghĩ cả. Chiến đội cũng phát triển đến mức không cần Trần Quả phải lăn ra cáng đáng mọi việc quản lý, huống hồ bây giờ cô đã có bầu gần ba tháng, mọi người cũng tạo điều kiện cho thai phụ nghỉ ngơi. Mẹ hắn rất vừa lòng với cô con dâu này, còn nói sắp tới sẽ đến chăm cho con dâu đến khi nào cháu nội cứng cáp, tiện thể thỏa mãn mong muốn bế cháu của mình. Diệp Tu đến bên cạnh bắt chuyện:

-Sao vậy, nhìn thấy ghê quá đấy. Hay lại tiếc hận không thể lập tức đem đứa con sinh ra để thỏa lòng mong ngóng?

Ngụy Sâm phì cười, đó là câu nói mà một lần vui miệng hắn đùa giỡn, giờ thỉnh thoảng lại có người trêu hắn. Hắn dụi điếu thuốc đi, nhìn Mộc Tranh nói với Diệp Tu:

-Cậu cũng muốn có một đứa lắm rồi nhỉ? Chính thức như vậy rồi, lão ba cậu cũng không thể không sốt ruột đi?

Diệp Tu cười mỉm, dáng vẻ cũng có thể nói là hơi bức bối và ghen tị:

-Cái đó thì phải đợi Mộc Tranh giải nghệ đã, mang thai rồi không thi đấu được. Nếu như vậy em ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.

Ngụy Sâm cười phì, đỡ lấy Trần Quả từ tay Mộc Tranh, trước khi đi khỏi cửa còn nói với lại:

-Thế thì cậu còn phải đợi lâu đấy.

Trần Quả quay sang thắc mắc:

-Cái gì mà đợi lâu vậy?

Ngụy Sâm quay sang hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói:

-Không có gì, mau đi thôi kẻo trễ tàu bây giờ. Mẹ đang rất mong chờ em đấy.
Oa oa, yêu người quá, ư ư ư~~~~~~
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#27

Bình luận bằng Facebook