[Thiếu Thời 2021] [Song Hoa] [R18] Người mang nắng đến

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
NGƯỜI MANG NẮNG ĐẾN

Title: Người mang nắng đến

Author: Phi Tuyết

Rating: MA

Category: Genreral

Pairings: Tôn Triết Bình x Trương Giai Lạc

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi.

Summary: Tình yêu của một người đàn ông và một cậu nhóc...

Note:

1. Truyện được xây dựng trên một cuốn truyện tranh.

2. Tính cách nhân vật OOC. Không chấp nhận được mời click back.




*****************************


MỤC LỤC

Chương 1

Phần 1 | Phần 2

Chương 2

Chương 3

Chương 4​
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Chương 1:

Phần 1

Tôn Triết Bình loạng choạng bước đi trên hè phố. Anh dựa vào tường, cố gắng chống đỡ không để cả thân thể đổ gục xuống.

- Chết tiệt! Chắc bị cảm rồi!

Thầm rủa một câu, Tôn Triết Bình thở hắt ra. Anh cảm thấy cả người nóng bừng, đầu đau đến mức không thể suy nghĩ. Nếu cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không về nổi nhà mất.

- Này, anh gì ơi, anh không sao chứ?

Có giọng nói ai đó vang lên bên cạnh. Tôn Triết Bình cố mở to mắt nhìn, nhưng hình ảnh mờ nhoà trước mặt báo cho anh biết anh sắp đến cực hạn rồi. Và trước khi chìm vào bóng tối vô tận, vẫn chỉ có giọng nói đó quanh quẩn bên tai.

- Này anh! Này!


oOo


- Ưm...

Tôn Triết Bình chầm chậm mở mắt. Anh ngồi dậy và nhìn xung quanh. Đây là một căn hộ nhỏ được bài trí rất đơn giản và gọn gàng. Chợt nhớ tới trước khi ngất đi đã nghe thấy giọng một chàng trai, anh thầm nghĩ có khi nào cậu trai đó đã đưa anh về đây.

- Anh tỉnh rồi!

Tiếng ai đó chậm rãi cất lên làm Tôn Triết Bình chú ý. Anh ngước lên. Trước mặt anh bây giờ là một cậu trai khoảng mười chín, hai mươi tuổi. Cậu có khuôn mặt thanh tú đáng yêu, mái tóc màu nâu hơi dài được buộc gọn thành một lọn nhỏ sau gáy. Đôi mắt trong sáng hiện lên chút ngượng ngùng:

- Ừm, anh bị ngất. Cho nên tôi đưa anh về đây. Anh đã mê mệt suốt một ngày rồi đấy!

Tôn Triết Bình nghe xong thì nhíu mày. Vậy là anh đã được một cậu nhóc chăm sóc suốt cả ngày. Mà cậu ta có ý thức được đưa người lạ về nhà như thế là rất nguy hiểm không nhỉ?

Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng Tôn Triết Bình cũng không nói ra. Anh nhìn cậu:

- Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cậu. Tôi tên Tôn Triết Bình. Cậu là...

- Trương Giai Lạc! Tên tôi là Trương Giai Lạc.

- Trương Giai Lạc? Cảm ơn cậu vì đã giúp tôi nhé. Đây là chút thành ý của tôi, cậu nhận lấy đi!

Tôn Triết Bình vừa nói vừa lấy ví ra, rút ngay một tấm chi phiếu và ghi vào đó một số tiền với cả đống chữ số không đằng sau khiến Trương Giai Lạc hoa cả mắt. Khi anh đưa tấm chi phiếu cho cậu, cậu giật bắn cả mình, lập tức xua tay cật lực:

- Không không không, tôi không nhận tiền của anh đâu!

Trời ạ, cậu chỉ vô tình thấy anh bị ngất và giúp đỡ thôi mà. Cậu không phải vì tiền của anh cũng không muốn nhận tiền của anh đâu ~

- Sao vậy? Quá ít hả? Vậy thêm một chi phiếu nữa nhé!

Tôn Triết Bình nhanh nhẹn rút ra tấm chi phiếu thứ hai. Anh rất ghét phải nợ nần gì người khác. Mà Trương Giai Lạc nghe xong thì phát hoảng:

- Tôi không cần tiền của anh thật mà! Tôi giúp anh chỉ vì lúc đó anh cần giúp đỡ thôi!

- Nhưng tôi đã gây phiền phức cho cậu. Ít nhất cũng phải để tôi làm gì đó để cảm ơn chứ!

Tôn Triết Bình nhìn cậu với vẻ mặt "Thế rốt cuộc cậu giúp tôi với mục đích gì?"

- Không phiền không phiền! Anh đừng bận tâm nữa!

Tôn Triết Bình hơi cúi đầu suy nghĩ. Cậu nhóc kì lạ này cứng đầu hơn anh tưởng. Thấy cứ tranh cãi mãi thế này cũng không phải cách hay, anh đành nhượng bộ:

- Thế cậu có muốn thứ gì khác nữa không?

Trương Giai Lạc nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu. Đôi mắt cậu rực sáng.

- Vậy... anh ở lại ăn với tôi một bữa cơm nhé!



oOo


- Cám ơn anh nhiều!

Cậu trai trẻ lên tiếng sau bữa cơm. Tôn Triết Bình chống cằm nhìn cậu. Tuy cậu chỉ nấu vài món đơn giản nhưng món nào cũng rất ngon. Mà phòng cậu cũng rất gọn gàng, sạch sẽ nữa, không giống như nhiều thanh niên bây giờ. Một cậu nhóc kì lạ!

- Có thật là chỉ cần ăn một bữa cơm cậu chuẩn bị là ổn không?

- Vâng!

Trương Giai Lạc cười tít mắt, có vẻ đã bớt ngại ngùng hơn lúc nãy.

- Từ lúc lên đại học và sống một mình đến bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi ăn cùng người khác đấy! Bữa cơm này rất ngon. Cảm ơn anh!

Tôn Triết Bình nhìn cậu, cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Rốt cuộc là anh đã trả ơn cho cậu ta hay là vừa mắc nợ thêm vậy?

Đúng lúc anh định lên tiếng, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên những tiếng động lạ.

- Ah... nhẹ... nhẹ chút... ah... ah...

- Em yêu... Nơi này thật ướt...

- Ah... chờ chút... hàng... hàng xóm... ah... sẽ nghe được... ah...

RẦM!

Một cú đấm mạnh dộng vào tường khiến đôi tình nhân nhà bên im bặt. Trương Giai Lạc nhìn anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, cả người tỏa ra khí lạnh khiến cậu toát mồ hôi hột.

- Bọn họ không biết mình đang làm phiền hàng xóm hả?

Tôn Triết Bình càu nhàu. Quay người lại, anh thấy bờ vai gầy của cậu bé hơi run lên.

"Mình làm cậu ta sợ sao?"

Anh nhíu mày suy nghĩ. Thực ra cũng không có gì lạ. Trước đây anh từng là lính, cho nên đôi khi khí tràng của anh có khủng bố một chút, đủ sức dọa một đám người.

- Cậu không sao chứ?

- Vâng?

Trương Giai Lạc rụt rè đáp lại anh. Hai gò má cậu không biết từ lúc nào đã đỏ ửng. Hai tay đặt trên đùi vô thức siết chặt lại.

Tôn Triết Bình nhướn mày.

Hành động này...

Anh ghé sát mặt vào cậu. Ánh mắt chăm chú của anh còn khiến má cậu hồng hơn nữa.

- Có cần tôi giúp đỡ không?

Trương Giai Lạc mở to mắt.

- D...dạ?





************

Phần 2 của chương 1 có cảnh 16+, sẽ được post vào tối nay! Keke ~

Chào mọi người! Mình là Phi Tuyết! Hôm nay là một ngày rất đặc biệt với mình, là sinh nhật 25 tuổi của bản thân. Câu chuyện mình viết ra đây, là món quà sinh nhật tặng cho Lạc Lạc, cũng là món quà ý nghĩa dành cho chính bản thân mình. Mình rất vui khi được tham gia fandom Toàn Chức Cao Thủ, tham gia diễn đàn và quen biết được thật nhiều người bạn đáng yêu. Chúc fandom luôn mạnh khỏe và ngày càng phát triển, chúc cho bản thân mình ngày càng yêu Toàn Chức Cao Thủ nhiều hơn! Thân ái ~
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,153
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Mới vào đã thấy khí tràng bá đạo tổng tài của Tôn tui bắn khắp bốn phía rồi ;; w ;; Đại Tôn tiểu Lạc, hấp dẫn a tình thú a *ôm đùi ôm đùi* Phi Tuyết đại đại cầu phần kế!!!!

Chào mọi người! Mình là Phi Tuyết! Hôm nay là một ngày rất đặc biệt với mình, là sinh nhật 25 tuổi của bản thân. Câu chuyện mình viết ra đây, là món quà sinh nhật tặng cho Lạc Lạc, cũng là món quà ý nghĩa dành cho chính bản thân mình. Mình rất vui khi được tham gia fandom Toàn Chức Cao Thủ, tham gia diễn đàn và quen biết được thật nhiều người bạn đáng yêu. Chúc fandom luôn mạnh khỏe và ngày càng phát triển, chúc cho bản thân mình ngày càng yêu Toàn Chức Cao Thủ nhiều hơn! Thân ái ~
Lên level ngư phủ như điện mà còn chào hỏi gì nữa vậy hí hí ~ Cám ơn Tuyết đã đăng fic Song Hoa vào ngày đặc biệt này nha, thiệt, cám ơn lắm lắm :love::love::love: Chúc Tuyết sinh nhật vui vẻ, tuổi mới nhiều may mắn và dọn bún nhanh gọn để hốt bún mới :love::love::love:
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#4
Mới vào đã thấy khí tràng bá đạo tổng tài của Tôn tui bắn khắp bốn phía rồi ;; w ;; Đại Tôn tiểu Lạc, hấp dẫn a tình thú a *ôm đùi ôm đùi* Phi Tuyết đại đại cầu phần kế!!!!



Lên level ngư phủ như điện mà còn chào hỏi gì nữa vậy hí hí ~ Cám ơn Tuyết đã đăng fic Song Hoa vào ngày đặc biệt này nha, thiệt, cám ơn lắm lắm :love::love::love: Chúc Tuyết sinh nhật vui vẻ, tuổi mới nhiều may mắn và dọn bún nhanh gọn để hốt bún mới :love::love::love:
Tôn đại tổng tài thật mà, tác phong nhanh nhẹn lắm, nhất là trong việc đại sự như là rước vợ về nhà =))))

Mời ăn cỗ phải có lời đàng hoàng chứ =))))
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#5
Chương 1:

Phần 2

- D...dạ?

Tôn Triết Bình không đáp lời cậu. Anh kéo đối phương ngồi lên đùi mình. Bàn tay to lớn luồn vào trong quần người kia.

- Anh... anh... anh làm cái gì vậy?

Mặt Trương Giai Lạc đỏ gắt. Cậu hoảng sợ túm chặt lấy tay anh.

- Hưm, đừng lộn xộn!

Tôn Triết Bình ghé vào tai cậu nói thầm. Chất giọng trầm ấm của anh khiến cậu dịu ngoan trở lại. Chỉ là vành tai mềm mại vẫn chẳng có dấu hiệu hạ nhiệt. Nhìn nó, không hiểu tại sao anh rất muốn cắn một cái.

Nhờ việc tốt của nhà hàng xóm, vật thể đang ngủ say giữa bụi cỏ kia đã sớm ngóc đầu dậy.

Tôn Triết Bình cầm lấy bé con của cậu, bắt đầu sục sạo. Anh chậm rãi ma sát từ gốc lên đỉnh, ngón tay như có như không gãi nhẹ phần đầu khấc. Vật nhỏ đã tỉnh giấc hoàn toàn, thậm chí còn rỉ ra chất lỏng trong suốt.

- Ha... a...

Trương Giai Lạc há miệng thở dốc. Cả người cậu mềm nhũn dựa vào anh. Những vết chai trong lòng bàn tay anh cạ vào làn da nóng rực của cậu khiến cậu càng không thể suy nghĩ. Ánh mắt cậu trở nên mê ly, mờ mịt một tầng hơi nước.

- Tôi... tôi sắp... Anh... buông... ah... tay anh... sẽ bẩn mất...

Tôn Triết Bình nhấc cậu ngồi đối diện với anh. Bàn tay đặt trên nhóc con của cậu vẫn không hề dừng lại động tác. Anh cúi đầu vào sát khuôn mặt đỏ lựng của cậu.

- Không sao! Cậu chỉ cần chú ý đến cảm xúc tuyệt vời này là được!

Tay anh xốc càng ngày càng nhanh. Trương Giai Lạc cảm thấy bụng dưới co thắt lại dữ dội. Và rồi dòng nước trắng đục phun trào, vương vãi khắp nơi.

- Cậu cảm thấy thế nào? Hài lòng chứ?

Sau khi đã lau tay sạch sẽ, anh chăm chú nhìn cậu nhóc nào đó đang đờ đẫn ngồi trên ghế. Bị Tôn Triết Bình nhìn như vậy, mặt Trương Giai Lạc thoắt cái lại đỏ bừng. Cậu hơi hé miệng, nhưng lại chẳng thể phát ra nổi âm tiết nào. Cuối cùng, cậu đành nhắm mắt gật đầu thừa nhận. Vẻ mặt bối rối ngượng ngùng kia khiến Tôn Triết Bình bật cười.

"Nhóc con thật thà!"

Nhìn lên đồng hồ, anh với lấy chiếc cặp của mình ở trên bàn.

- Ơ, anh phải đi luôn bây giờ ạ?

- Đúng vậy! Cảm ơn cậu vì đã chăm sóc tôi!

Tôn Triết Bình vừa xỏ giày vừa nói. Trương Giai Lạc ở phía sau có chút lo lắng nhìn theo.

- Anh vẫn nên đi khám lại lần nữa xem sao!

- Ừm, tôi sẽ đi!

Tôn Triết Bình xỏ giày xong, liền quay lại nhìn cậu. Hành động đột nhiên này của anh khiến Trương Giai Lạc giật mình. Cậu ấp úng chẳng biết nói gì cho phải. Nào ngờ anh đưa tay lên xoa đầu cậu, khiến đôi mắt ai đó mở to vì kinh ngạc. Ngước lên nhìn anh, cậu thấy anh mỉm cười thật dịu dàng:

- Cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều! Hẹn gặp lại!

Tiếng cánh cửa đóng sập lại kéo một Trương Giai Lạc đang ngơ ngẩn trở về với hiện thực. Cậu đưa tay chạm vào nơi anh vừa xoa đầu, ngốc nghếch cười:

- Anh ấy không nói "Tạm biệt!", anh ấy nói "Hẹn gặp lại!"



oOo​




- Ừ, tôi vừa mới đi gặp khách hàng!

[...]

- Tôi đang ở Glory, lát mới về! Nếu cậu chuẩn bị xong tài liệu cho buổi họp ngày mai rồi thì cũng nên về đi! Quá giờ tan tầm rồi!

[...]

- Hừ, lo cho cậu? Cậu không nghe thấy vế trước của tôi đúng không? Diệp Tu, ngày mai tăng ca đến tám giờ!

- Cà phê của quý khách đây ạ!

Một tách cà phê nghi ngút khói được đặt trước mặt Tôn Triết Bình. Anh chỉ gật đầu đã biết rồi lại tiếp tục chú tâm vào cuộc điện thoại. Nhưng bởi vì tên kia lèo nhèo quá nhiều, anh dứt khoát cúp máy cho đỡ nhức đầu.

Ngẩng đầu lên, chợt thấy bóng lưng cậu bồi bàn khi nãy, không hiểu sao tâm trí anh lại xuất hiện hình ảnh về cậu bé dễ thương dạo nọ. Nhưng mà, khi cậu ta lên đỉnh, cái vẻ mặt quyến rũ mơ màng đó...

- Khụ!

Tôn Triết Bình suýt sặc vì ý nghĩ chẳng mấy trong sáng đó của mình. Cậu ta chỉ là một đứa trẻ với tính cách đơn giản thôi, dù rằng xét về tuổi tác thì cậu ta chắc cũng đã hai mươi rồi. Suốt một tuần qua, anh thường xuyên nhớ đến cậu. Không chỉ là vẻ mặt thẹn thùng đến đáng yêu của cậu, không chỉ là tính cách ngơ ngác lại thật thà, anh còn bị hấp dẫn bởi...

hơi ấm khi chạm vào cậu.



oOo​




Kính coong! Kính coong!

- Ai đấy? Chờ một chút!

Trương Giai Lạc loẹt quẹt đi đôi dép bông màu hồng ra mở cửa.

- Ơ, là anh à?

Tôn Triết Bình giơ bọc thức ăn trong tay lên.

- Cùng ăn khuya đi!

- V...vâng!

Trương Giai Lạc mang bọc thức ăn của anh vào phòng bếp. Tôn Triết Bình nhìn theo bóng dáng cậu, đột nhiên rất muốn cảm nhận sự ấm áp kia một lần nữa. Và anh cũng làm như thế thật.

- Lạc Lạc!

- Vâng?

Trương Giai Lạc trả lời nhưng vẫn không quay lại, cũng không hề nhận ra sự thay đổi trong xưng hô của anh. Đột nhiên, một vòng tay ôm lấy cậu khiến cậu giật mình. Đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp phần gáy trắng trẻo.

- A... anh...

Trương Giai Lạc lắp bắp không ra lời.

- Nếu em không thích thì có thể đánh anh!

Vẫn như hôm đó, chất giọng trầm ấm của Tôn Triết Bình cứ như một thứ thuốc phiện, khiến Trương Giai Lạc đắm chìm càng lúc càng sâu. Bàn tay vừa đưa lên của cậu khựng lại giữa không trung, tạo cơ hội cho ai đó sờ soạng qua lớp áo mỏng. Anh xoay người cậu lại để cậu đối diện với mình.

- Quyết định của em, hửm?

Trương Giai Lạc thấy gương mặt anh càng lúc càng kề sát với mình mà gò má nóng lên. Ánh mắt không dám nhìn thẳng anh. Cậu lúng búng mãi mới thành câu:

- Em... em nghĩ... anh... anh rất tuyệt.... cho nên... em... em không muốn dừng lại ở đây...

Tôn Triết Bình kinh ngạc. Cuối cùng anh chỉ còn biết thở dài trước mấy dấu chấm hỏi to đùng của bạn Lạc.

"Em ấy cho mình ăn bả thật rồi!"

Hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, anh thì thầm:

- Sẽ như em mong muốn, bé con!



oOo​



- Ha... ha...

Trương Giai Lạc thở dốc. Đôi mắt mơ màng đã ngập hơi sương. Một sợi chỉ trắng chảy dọc theo khóe miệng cậu. Tôn Triết Bình nhìn cảnh đẹp trước mắt, nín cười xoa cằm:

- Anh mới chỉ hôn thôi mà!

Trương Giai Lạc căm tức lườm anh một cái. Nhưng trong mắt Tôn Triết Bình thì hành động đó đáng yêu muốn chết. Anh tiến đến liếm sạch khóe miệng cậu.

- Em không hề biết phòng thủ gì cả, em biết không? Làm sao em có thể để một người đàn ông mà em không quen biết đụng chạm theo cái cách này vậy hả?

- Em biết anh từ lâu rồi!

- Hửm? - Tôn Triết Bình bất ngờ. - Bằng cách nào?

Trương Giai Lạc phồng má quay đi.

- Không cho anh biết đâu!

Trong tủ quần áo, bộ đồ bồi bàn đã được giặt ủi cẩn thận và treo lên, thơm mùi nước xả quyện với hương nắng vô cùng dễ chịu.

Hết chương 1.
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#6
Chương 2:

- Ha... a...

Trương Giai Lạc thở gấp. Cậu vòng tay ôm lấy vai Tôn Triết Bình làm điểm tựa. Một sợi chỉ bạc lấp lánh kéo dài giữa anh và cậu. Một bàn tay của anh vẫn còn nắm lấy gốc rễ của cậu, giúp cậu phát tiết. Một bàn tay khác lại như có như không mơn trớn tấm lưng trần bóng loáng, yêu thích không buông.

- Hôm nay mấy giờ em xong việc?

Tôn Triết Bình vừa hỏi vừa hôn nhẹ lên chóp mũi cậu.

- Sáu giờ tối... Vì là thứ bảy nên... Ư... Đại Tôn...

- Vậy là sáng mai em được nghỉ, hửm?

Tôn Triết Bình nhếch khóe miệng. Bàn tay ma thuật vẫn tiếp tục chu du trên người cậu.

- V... vâng...

Trương Giai Lạc mê muội trả lời.

- Vậy thì... em nên chuẩn bị trước cho tối nay đi. Chúng ta sẽ làm đến cùng luôn nhé!

Tay anh di chuyển dần xuống dưới, chạm vào một nơi bí ẩn trên người cậu. Trương Giai Lạc giật nảy mình. Cậu cong người thở dốc.

- Đại... Đại Tôn... Anh... anh... làm gì?

- Ý em là sao đây, Lạc Lạc?

Tôn Triết Bình nguy hiểm nheo mắt. Đừng nói với anh là cậu không muốn!

- Nhưng... hai người đàn ông... có thể làm chuyện đó sao?

Cậu nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác. Mà Tôn Triết Bình thì hóa đá.

Tình huống này...

Nên khóc hay nên cười đây!

oOo

Lạch cạch... lạch cạch...

Tiếng gõ bàn phím đều đều vang lên. Tôn Triết Bình nhìn chằm chằm vào màn hình, thế nhưng tâm trí đã sớm bay đi xa. Nghĩ đến phản ứng của cậu sáng nay, anh cũng không biết nên làm thế nào. Hai người đã chính thức hẹn hò được hơn một tháng rồi. Giai Lạc cũng đã quen dần với những đụng chạm của anh. Anh nghĩ đã đến lúc cả hai sẵn sàng cho bước tiếp theo. Thế nhưng có ổn không khi anh dụ dỗ một đứa trẻ còn không biết hai người đàn ông có thể làm tình?

Chờ đã... chờ đã...

"Đứa trẻ" của anh cũng đã hai mươi tuổi rồi mà!

Đây là việc rất đỗi bình thường của những cặp tình nhân có đúng không?

- Ồ, Đại Tôn, ông vẫn còn ngồi đây làm việc hả? Đến giờ cơm rồi đấy!

Diệp Tu cầm cốc cà phê đi qua thì liền ghé vào văn phòng của Tôn Triết Bình. Nhìn thấy hắn, Tôn Triết Bình buột miệng hỏi:

- Có đứa nhóc nào hai mươi tuổi mà chưa bao giờ đụng vào mấy thứ đen tối không?

Phụt!

Diệp Tu phun ngụm cà phê trong cổ họng.

- Ông nói gì đấy? Trong khi ông dành cả thanh xuân để tìm hiểu mấy thứ đó, ông phải rõ hơn tôi chứ!

Tôn Triết Bình lừ mắt.

- Excuse me?

Diệp Tu giả vờ ngó lơ.

- Ờ thì... chắc chỉ có vài đứa cá biệt như vậy thôi!

Tôn Triết Bình chán nản xoa trán. Xem ra anh đã hơi vội vã rồi. Có lẽ hai người phải chậm rãi hơn. Anh không muốn Trương Giai Lạc phản cảm hay cảm thấy khó chịu về mối quan hệ này. Mà nhắc mới nhớ, Lạc Lạc nhà anh nói đã biết anh từ lâu rồi. Nhưng bằng cách nào nhỉ? Kể ra thì anh cũng khá tò mò đấy!

Tách! Tách!

Tiếng bấm máy từ điện thoại di động vang lên kéo lại sự chú ý của Tôn Triết Bình. Chẳng biết từ lúc nào Diệp Tu đã xán lại gần và chụp lại vẻ mặt của anh rồi gửi lên nhóm chat của hội bạn thân.

- Hừ!

Tôn Triết Bình lập tức lặc cổ Diệp Tu. Mặt đen như đáy nồi.

- Ặc, thôi được rồi, đừng cáu! Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy ông có biểu cảm ngọt ngào thế đấy! Không kiềm chế được, hà hà...

Ngọt ngào?

Tôn Triết Bình nhướn mày. Anh cảm thấy tính từ này không hợp với mình cho lắm. Nhưng nếu là Trương Giai Lạc...

Khóe miệng vô thức cong lên.

Hừm!

Lần này tạm tha cho Diệp Tu!


oOo

Giờ tan tầm, Tôn Triết Bình chậm rãi bước trên hè phố. Cả chiều nay anh bị đám bạn thân làm phiền đến không thể phiền hơn. Sau khi mấy bức ảnh đó bị tung lên nhóm chat, bọn họ chắc như đinh đóng cột là anh đã có người yêu. Ừ thì cũng đúng, nhưng có cần bàn luận sôi nổi như thể anh chuẩn bị làm đám cưới đến nơi không? Đối phó với bọn họ còn mệt hơn đối phó với đối tác làm ăn!

Liếc nhìn đồng hồ, Tôn Triết Bình biết Trương Giai Lạc vẫn chưa về nhà. Anh định vào quán cà phê quen thuộc giết thời gian. Thế nhưng bóng dáng của cậu phục vụ đứng trước cửa quán làm bước chân anh hơi khựng lại. Nhìn từ đằng sau, cậu thanh niên này thật giống Lạc Lạc. Không biết khuôn mặt cậu ta có giống không?

Tôn Triết Bình buồn cười lắc đầu. Anh bị cậu người yêu bé nhỏ bỏ bùa rồi sao. Lúc nào cũng nghĩ về cậu!

Đột nhiên, cậu nhân viên hơi quay người. Khuôn mặt kia lọt vào tầm nhìn của Tôn Triết Bình. Đôi mắt anh mở lớn.

Đó là...

Hết chương 2.
 
Last edited:

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#7
Mỗi fic Song Hoa mỗi thú vị khác nhau, mình đọc mà thấy thương Lạc Lạc gì đâu luôn á. Tôn đại lẽ ra phải đến Bá Đồ, người này bá đến vậy cơ mà.
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#8
Mỗi fic Song Hoa mỗi thú vị khác nhau, mình đọc mà thấy thương Lạc Lạc gì đâu luôn á. Tôn đại lẽ ra phải đến Bá Đồ, người này bá đến vậy cơ mà.
Song Hoa để lại quá nhiều tiếc nuối mà :"(
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#9
Chương 3:

Trương Giai Lạc sửa sang lại bảng hiệu trước cửa hàng cho ngay ngắn. Đột nhiên, một bóng đen trùm lên cậu. Giọng nói trầm ấm quen thuộc kề sát bên tai:

- Quả nhiên là em, Lạc Lạc!

Trương Giai Lạc giật bắn mình quay lại.

- Đại Tôn!

Tôn Triết Bình mỉm cười. Ánh mắt cũng trở nên nhu hòa.

- Anh không nghĩ là có thể nhìn thấy em ở đây đâu! Vậy ra đây là bí mật mà em vẫn giấu sao, hửm?

Hai má Trương Giai Lạc đỏ bừng. Cậu đưa tay lên che mặt, lắp bắp:

- Em… em… đã luôn dõi theo anh! Giờ thì… bị anh phát hiện ra rồi!

Tôn Triết Bình kinh ngạc. Anh gỡ tay cậu ra, tủm tỉm:

- Khi nào em tan làm?

- A, nửa tiếng nữa!

- Vậy được rồi! Sau nửa tiếng nữa toàn bộ thời gian của em sẽ thuộc về anh!

oOo

- Ưm…

Trương Giai Lạc than nhẹ. Cậu hơi ngả người, đón lấy môi lưỡi Tôn Triết Bình. Anh ôm cậu từ phía sau, hôn nồng nhiệt. Chiếc lưỡi linh hoạt càn quấy trong khuôn miệng cậu, lướt qua mỗi một chiếc răng, cuốn lấy lưỡi cậu chơi đùa.

Bàn tay anh cũng không rảnh rỗi. Một cánh tay luồn vào trong áo, duỗi lên trên, nhẹ nhàng xoa nắn đầu vú của cậu. Một cánh tay khác lại với vào trong quần, bắt lấy gốc rễ của cậu, khiến nó ngẩng đầu. Hai nơi mẫn cảm bị giày vò khiến hơi thở của Trương Giai Lạc càng thêm rối loạn.

Tôn Triết Bình buông tha cho đôi môi mê người của cậu, chuyển mục tiêu xuống cần cổ trắng nõn kia.

- Ưm… a… Đại Tôn…

- Hmm?

Tôn Triết Bình ậm ư, đầu vẫn không rời khỏi cổ cậu.

- Đêm nay… chúng ta… chúng ta sẽ làm đến cùng chứ?

Anh hơi ngừng lại, nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp.

- Em không muốn?

Nói thật, nếu Trương Giai Lạc kiên quyết từ chối, Tôn Triết Bình cũng sẽ không ép. Tuy rằng hai người quen nhau không lâu, xác định tình cảm cũng rất nhanh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không nghiêm túc với mối quan hệ này. Anh thích cậu nên khao khát cậu, nhưng ý nguyện của cậu mới là quan trọng nhất.

Thế nhưng, người yêu bé nhỏ của anh luôn biết cách tạo ra bất ngờ cho anh.

- Được… được ạ! Em… Khi anh nói về chuyện đó sáng nay, em đã nghĩ mãi về nó. Nhưng… nhưng em không hiểu rõ. Anh… anh có thể dạy em không?

Tôn Triết Bình vỗ trán. Trương Giai Lạc thấy vậy thì mặt đầy dấu chấm hỏi.

- Em…

“Sao lúc nào cũng cho anh vào tròng dễ dàng thế nhỉ?”

Anh thở hắt ra một hơi. Nhấc cậu ngồi đối diện với mình, anh nhếch miệng:

- Vậy… tùy em thôi!

Tôn Triết Bình tách bờ mông của cậu ra, ngón tay chạm vào lối vào bí ẩn. Trương Giai Lạc giật nảy cả mình.

- Anh sẽ vào từ đây. Chỗ này…

Hơi thở vừa mới ổn định của Trương Giai Lạc lại có dấu hiệu loạn nhịp. Cậu không tự giác bấu chặt lấy vai anh, hơi nhổm dậy. Cừu con không biết mình vừa tạo điều kiện cho Sói xám dễ dàng tiến tới mục tiêu của mình hơn. Ngón tay của anh bắt đầu chen vào lỗ nhỏ chật hẹp.

- Đại… Đại Tôn…

Trương Giai Lạc kêu lên. Cảm giác lạ lẫm khiến cậu bối rối.

- Anh sẽ giúp em quen hơn, nhưng nó vẫn chật lắm, em thấy không? Anh sẽ mở rộng trước bằng ngón tay. Một ngón, hai ngón, sau đó sẽ là ba ngón…

- A… Ưm…

Hơi thở của cậu bắt đầu dồn dập, không chỉ vì ngón tay đang tiến vào sâu hơn, còn là vì những lời nói xấu hổ mà anh thầm thì bên tai cậu.

- Anh sẽ làm từ từ, thuốc bôi trơn cũng sẽ giúp nơi này mở rộng hơn, nhưng sẽ vẫn đau đấy, em…

Trương Giai Lạc nhận ra sự ngập ngừng của Tôn Triết Bình. Trong lòng cậu cảm thấy ấm áp. Cậu biết bản tính của Tôn Triết Bình. Anh có thể nhẫn nhịn tới mức này, tất cả đều là vì suy nghĩ đến cảm nhận của cậu. Sao cậu có thể chỉ để ý đến bản thân mà mặc kệ anh được.

Trương Giai Lạc ôm lấy khuôn mặt anh, giọng nói tràn đầy kiên quyết:

- Em cũng là đàn ông, như anh. Em muốn làm việc này với anh, chỉ với anh thôi, Đại Tôn!

Trương Giai Lạc không biết, những lời vừa rồi đã khiến dây lí trí cuối cùng của Tôn Triết đứt phựt. Cuối cùng thì, cho dù anh cố tỏ ra trưởng thành đến mức nào, ở bên cậu vẫn có thể dễ dàng khiến anh mất kiểm soát.

Anh đẩy cậu xuống giường. Chỉ bằng hai, ba động tác đơn giản, quần áo trên người cả hai đều bị lột phăng. Trương Giai Lạc nhìn cơ bắp rắn chắc cùng dương vật cực đại của anh, đỏ mặt.

Tôn Triết Bình nằm đè lên người cậu, dùng gối tách hai chân cậu ra. Anh cúi xuống, đầu lưỡi ẩm ướt liếm láp vành tai mẫn cảm của cậu.

- A…ưm…

Trương Giai Lạc rên lên khe khẽ. Cậu mơ màng tìm đến môi anh . Hơi thở cả hai quyện vào nhau. Ấm nóng…

Bàn tay anh chu du trên cơ thể cậu, cuối cùng dừng lại trước cậu bé đã hơi ngóc đầu dậy. Anh cầm lấy nó, bắt đầu sục sạo, thậm chí ma sát với dương vật cứng như thép của mình.

Trương Giai Lạc há miệng thở dốc. Cậu dường như cảm giác được sự nóng hổi và kích thước to lớn của thứ kia, thứ sẽ đi vào trong cậu. Chỉ cần nghĩ đến đấy thôi, nơi nào đó trên cơ thể cậu vô thức co rút lại.

Tôn Triết Bình buông tha cho môi cậu, ngậm lấy một bên đầu nhũ, liếm hôn. Một bàn tay khác với đến ngăn kéo ở đầu giường, lấy ra một tuýp bôi trơn.

Trương Giai Lạc chớp chớp mắt. Thứ này ở trong nhà cậu lúc nào sao cậu không biết? Cậu không để ý là mình vừa buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.

Tôn Triết Bình nhếch miệng cười, ánh mắt anh đầy tính xâm lược.

- Thứ em không biết còn nhiều lắm! Lạc Lạc, lý thuyết đã học xong, giờ chúng ta thực hành đến bước quan trọng nhất!

Tôn Triết Bình đổ bôi trơn ra tay, tiếp tục công việc còn dang dở. Ngón tay thon dài không ngừng miết lên từng nếp thịt, mang theo chất lỏng lành lạnh. Rồi cứ thế, ngón thứ hai, ngón thứ ba tiếp tục xâm lấn vào nơi tuyệt mật, kích thích từng tế bào trong cơ thể cậu.

Tôn Triết Bình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Dương vật của anh đã trướng đến phát đau, chỉ muốn ngay lập tức hưởng thụ nơi ấm nóng kia. Nhưng vì đây là lần đầu tiên của cậu, anh vẫn kiên trì làm tiền diễn đầy đủ.

Đợi khi cảm nhận được cậu đã quen với kích thước của ba ngón tay, Tôn Triết Bình xách súng ra trận. Anh tách hai mông cậu ra, từng bước từng bước đẩy dương vật của mình vào trong. Nhoài người lên trên, anh mơn trớn cần cổ trắng nõn của cậu, thở mạnh:

- Lạc Lạc, thả lỏng! Em cắn anh chặt quá!

Trương Giai Lạc hơi rụt người lại, nỗ lực làm theo lời Tôn Triết Bình. Cho dù đã có bôi trơn và được mở rộng trước đó, nhưng khi dương vật to lớn của anh xâm nhập, cậu vẫn đau đớn như bị xé rách, vô thức căng chặt lại.

- Lạc Lạc… Lạc Lạc…

Tôn Triết Bình không ngừng gọi tên cậu, rải những nụ hôn dịu dàng lên người cậu. Nhận thấy cậu đã thả lỏng, anh đẩy mạnh hông, toàn bộ gốc rễ vùi sâu vào tiểu huyệt của cậu.

Cảm giác ấm nóng chặt chẽ bên trong cậu khơi dậy bản năng nguyên thủy nhất của anh. Tôn Triết Bình đưa đẩy hạ thân, từ nhẹ đến mạnh, không ngừng khai phá nơi tư mật của cậu. Vách tràng bị tách ra, bị nghiền ép, tạo ra những cơn sóng khoái cảm đổ ập vào đại não Trương Giai Lạc. Cậu há miệng thở dốc, cố gắng hấp thụ từng luồng không khí. Mồ hôi cùng nước mắt sinh lí làm nhoè đi tầm nhìn của cậu, nhưng không xoá được sự sung sướng mà dục vọng đem lại.

Đột nhiên, dương vật của anh đâm vào một điểm gò lên trong thành ruột. Trương Giai Lạc giật nảy cả mình. Người cậu như có một dòng điện chạy qua, khiến cậu tê dại đến quặn cả ngón chân.

- Nơi này phải không?

Tôn Triết Bình mỉm cười. Anh giữ chặt lấy hai chân cậu, thay đổi góc độ rút ra đâm vào, lần nào cũng đâm trúng tuyến tiền liệt của cậu. Thân thể Trương Giai Lạc không ngừng nảy lên, rồi lại bị Tôn Triết Bình kéo về. Tiếng rên rỉ cao vút tràn ngập cả căn phòng.

- A… a… Sâu… Sâu quá… Đại Tôn…

Vách thịt mềm mại bỗng nhiên co rút, xoắn lấy dương vật đang vùi bên trong khiến anh hít mạnh một hơi. Trương Giai Lạc cong người bắn lên người anh. Cùng lúc đó, dòng tinh dịch nóng hổi của anh bắn sâu vào trong cơ thể Trương Giai Lạc.

Sau cuộc hoan ái, hai người triền miên ôm lấy nhau. Nhưng chỉ một lúc sau, Trương Giai Lạc mở to mắt khi cảm nhận được thứ còn vùi trong cơ thể mình đang có dấu hiệu căng cứng trở lại.

- Đại Tôn!

Tôn Triết Bình tủm tỉm, nhanh chóng lật cậu xuống dưới thân, chuẩn bị cho một cuộc chinh phạt mới.

- Hôm nay chúng ta sẽ làm cả đêm để em làm quen nhé, Lạc Lạc!

Trương Giai Lạc trợn mắt. Cậu lắp bắp:

- Sao… sao phải vội thế?

- Bởi vì anh là đàn ông, thế thôi!

Hết chương 3.
 

Bình luận bằng Facebook