Hoàn [Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Diễm Tâm

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#1
[Mừng SN Tô Mộc Tranh 2019] [Diệp Tranh] Diễm Tâm
Diễm Tâm

Fanfic Toàn Chức Cao Thủ

Tác giả: 蓁川暮萤/ aprilyang0027.lofter

Editor: @Bánh bao hâm hấp aka Mun

Thể loại: Truyện ngắn, hướng nguyên, có CP, hiện đại

Nhân vật chính: Diệp Tu x Tô Mộc Tranh

Phối hợp diễn: Chiến đội Hưng Hân

Cameo (bất đắc dĩ): Hàn Văn Thanh, Trương Giai Lạc

Tình trạng: Hoàn

Link convert: Click here

Mun muốn gửi lời cảm ơn chân thành tới mọi người trong Phòng Tự Sát trên Discord vì đã và đang giúp m hoàn thành những fanfic này.

------------------- Đây là dòng ngăn cách chuẩn bị vào chính văn --------------------​


Diệp Tu ấp ủ trong lòng một kế hoạch lớn, nhưng hắn không kể với bất kỳ ai.

Nửa giờ trước, khi kết thúc một ngày huấn luyện, Diệp Tu mới gọi Bánh Bao đến, dự định phân phó kế hoạch của mình, lại bị ba cô gái Tô Mộc Tranh, Đường Nhu, Trần Quả liên thủ vây nhốt, Trần Quả nhìn hắn mỉm cười, nói: “Diệp Tu, sinh nhật Tô Mộc Tranh cậu định dùng mì ăn liền để giải quyết sao? Nhanh dọn dẹp một chút, chúng ta ra ngoài ăn một bữa thật ngon!”

Giờ phút này, đội viên chiến đội Hưng Hân đều không về nhà, cùng bà chủ, nhân viên kỹ thuật của họ ngồi ở phòng bao trong một nhà hàng ở Hàng Châu. Trần Quả vẫy tay, yêu cầu nhà hàng mang hết đặc sản của Hàng Châu ra, thịt kho Đông Pha, gà ăn mày (*), cá Tây Hồ sốt chua ngọt, tôm nõn Tây Hồ xào lá trà Long Tỉnh, cua bể, thịt bò xào, vịt hầm, gọi thêm mì xào Hàng Châu, súp rau chân vịt, thêm đồ ăn kèm là rau bách hợp xào. Thức ăn bày đầy một bàn, Trần Quả còn muốn gọi thêm điểm tâm lần nữa, bị Diệp Tu ngăn cản, “Gọi điểm tâm cái gì”, nói xong thuận tay chỉ qua Phương Duệ, “Điểm tâm không phải ngay đây sao.” (*)

Gà ăn mày (beggar’s chicken) giống như món gà nướng đất sét bên Việt Nam mình.

Cho bạn nào chưa biết hoặc đã quên (như mình): Trong chính văn bản tiếng Trung, khi Diệp Tu dùng rất nhiều công sức để mời Phương Duệ về Hưng Hân. Lúc mới về Hưng Hân, vì phải đổi nghề nên ban đầu Phương Duệ thi đấu không được tốt, lúc đó Diệp Tu đã trêu chọc và gọi Phương Duệ là “phế vật điểm tâm” (废物点心 - Fèiwù diǎnxīn – waste dimsum). Trong bản edit của chị Lá Mùa Thu thì dịch gần gũi hơn là “phế vật cơm gạo”. Cơ mà do fic này tác giả chơi chữ biệt danh “điểm tâm” của Phương Duệ, nên m sử dụng “phế vật điểm tâm” luôn.

“Lão Diệp, anh muốn chết à!”

“Phế vật điểm tâm” chỉ có phẫn nộ cùng phẫn nộ, sau đó nghe Tô Mộc Tranh xoa dịu: “Ăn gà đằng ấy của cậu đi kìa!”

Phương Duệ hỏi lại một chút: “‘Ấy của tui’ làm sao cơ?” Chưa kịp đợi Tô Mộc Tranh phản pháo, Ngụy Sâm một cách tự nhiên mà tiếp lời: “Gái nó kêu chú ăn cái ấy con gà. Chú ngắt câu sai ah?” (*)

Mặt Phương Duệ đỏ bừng. Thánh chơi zâm bất ngờ bị người này, một lão già không biết xấu hổ trêu chọc rồi! Quan Dung Phi cùng hai nhân viên R&D của phòng kỹ thuật nhịn không được bắt đầu cười ha hả; thọ tinh Tô Mộc Tranh mặt đỏ bừng, không biết là đang xấu hổ hay nhịn cười; Kiều Nhất Phàm, Đường Nhu cùng Ngũ Thần cũng đỏ mặt, che miệng lại khịt mũi cười trộm; Trần Quả nhéo mạnh lỗ tai Ngụy Sâm: “Có một đám em gái trước mặt mà nói chuyện mặn quá vậy, lão Ngụy, ông có bị làm sao không đấy?” Diệp Tu cũng theo phụ họa: “Lão Ngụy chắc cũng hơi có sao đó, muốn bỉ ổi thì hai người về nhà đóng kín cửa mà bỉ ổi cùng nhau, đừng làm các cô gái ăn không ngon miệng.” Ngay cả Mạc Phàm cũng hơi đỏ mặt, chỉ có Bánh Bao vẫn chưa hiểu sự tình: “Duệ ca, anh vì sao muốn ăn cái ấy vậy?”

“Phụt…” Phương Duệ vốn muốn mượn cớ uống trà để che giấu sự xấu hổ, kết quả trà vừa đến miệng liền phun toàn bộ ra ngoài. Ngụy Sâm không kiêng dè mà trừng mắt với Trần Quả, vài lão lưu manh của phòng kỹ thuật vừa cười vừa vỗ bàn. Kiều Nhất Phàm che mặt lại, một bộ dạng “Trời ơi, các tiền bối mặn mòi quá, em sớm tiêu mất thôi”. Mạc Phàm sắc mặt không đổi, tô canh mới múc trong tay lại đổ đầy vạt áo. Tô Mộc Tranh cùng Đường Nhu che miệng nhìn nhau cười một tiếng, vốn vẫn có thể giữ bình tĩnh, Diệp Tu chịu không nổi nữa: “Được rồi, được rồi Bánh Bao, em mau ăn đồ ăn của em đi, khi nào về thì hỏi lại Duệ ca của em xem vì sao muốn ăn…ờ, cái gì đó.”

Một trận “ấy” này kia ẫm ĩ nhanh chóng bị Diệp Tu cùng Trần Quả liên thủ trấn áp, bữa tiệc sinh nhật của Tô Mộc Tranh diễn ra trong bầu không khí vui vẻ. Thời điểm ăn được lưng bụng, Ngụy Sâm cùng Bánh Bao đưa ra ý kiến muốn uống rượu. Diệp Tu sợ anh em nhà này uống quá nhiều, sẽ phạm sai lầm mà làm hỏng kế hoạch của họ, chỉ dám kêu chủ quán mang rượu Thiệu Hưng, vẫn ngàn dặn vạn dò: “Mọi người uống ít thôi nhé, rượu này cũng mạnh lắm đấy, ngày mai còn phải huấn luyện nữa.” May mắn là mấy tên bợm rượu không được lựa chọn. Rượu Thiệu Hưng trong cửa hàng rất thơm, mọi người đều hài lòng với nó. Cả Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm và vài người bình thường không uống rượu, cũng rót một chén nhỏ để nếm thử. Bỉ Ổi Team Phương Duệ cùng Ngụy Sâm lôi kéo Bánh Bao ồn ào, muốn kính Diệp Tu một chén, Diệp Tu bất đắc dĩ nhấc chén lên nhấp một hớp nhỏ, liền bị Tô Mộc Tranh cười mỉm đoạt lấy chén rượu.

“Lão Ngụy, Phương Duệ, Bánh Bao, tui mời mọi người một chén!” Dứt lời, Tô Mộc Tranh nhấc chén lên, nhấp một hớp nhỏ rượu Thiệu Hưng, “Này? Rượu không tệ nha, thật thơm.”

“Mỹ nữ thọ tinh, em kiềm chế một chút a, nếu em uống say, chị chủ sẽ không bỏ qua cho tui đâu!” Ngụy Sâm vội vàng ngăn cản việc Tô Mộc Tranh muốn rót thêm một ly nữa, Phương Duệ cũng phụ họa: “Đúng vậy đó Mộc tỷ tỷ, thọ tinh nếu uống say, bữa cơm này liền chẳng ngon.”

Tô Mộc Tranh đành phải thôi, lúc này Trần Quả đội nhiên vỗ đầu một cái: “Ai nha, chị quên đi lấy bánh kem cho Mộc Mộc rồi!”

“Lát nữa em cùng anh Diệp Tu đi lấy nhé,” Tô Mộc Tranh nói, “Mọi người ăn xong cứ về trước, đêm nay cúng ta sẽ mở party ở Thượng Lâm Uyển!”

Trần Quả biết Tô Mộc Tranh muốn được ở riêng cùng Diệp Tu một lát, cũng liền không có ngăn cản, đứng dậy đi tính tiền, thuận tiện xin chủ quán một tờ note, chép lại địa chỉ cùng số điện thoại của tiệm bánh, quay về đưa cho Diệp Tu, sau đó gọi mọi người đã cơm no rượu say lên đường về nhà.

Diệp Tu nghĩ lại kế hoạch của mình, quay qua gọi Bánh Bao, kết quả phát hiện Bánh Bao đang bá lấy cổ Phương Duệ, gặng hỏi hắn vì sao muốn ăn cái ấy, mà Phương Duệ mặt đầy một vẻ khốn quẫn “Ông đây không quen biết tiểu lưu manh này”, bên cạnh Ngụy Sâm cùng Quan Dung Phi cười đến khí thế ngất trời, Ngũ Thần tay trái lôi kéo Kiều Nhất Phàm, tay phải lôi kéo Mạc Phàm, cùng hai anh em phòng kỹ thuật còn lại chạy vội ra ngoài. Còn lại Trần Quả mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Đường Nhu, mà vẻ mặt Đường Nhu là “Mặc dù cạn lời với Bánh Bao, nhưng mà tui rất muốn cười a”, rồi bị Trần Quả, người đang đứng bên cạnh kéo đi.

Quên đi, đám người này xem như không trông cậy nổi. Đang nghĩ, Tô Mộc Tranh đến kéo tay áo hắn, “Chúng ta đi thôi.”

Diệp Tu vẫn chưa hoàn hồn, mà Tô Mộc Tranh thì lại nghĩ Diệp Tu đang đứng tại chỗ bất động là do lo lắng an toàn của đám ma men kia, lại nói thêm một câu: “Yên tâm đi, Phương Duệ cùng tiểu Kiều, Nhu Nhu, chị Quả Quả đều không uống say, còn có Ngũ Thần, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ừ,” Diệp Tu dắt tay Tô Mộc Tranh, “Chúng ta đi thôi.”

Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh dựa vào địa chị mà Trần Quả đưa, tìm được tiệm bánh kem, lúc lấy bánh kem, cô bé trong tiệm nhìn họ đang nắm tay, cười tủm tỉm và đưa hai người một bó hoa hồng, còn tận tình bỏ đi gai trên cành hoa, hoa hồng được gói cẩn thận trong giấy gói màu kem để giữ dáng. Tô Mộc Tranh nhận lấy hoa hồng, cảm ơn cô bé nhân viên, kéo Diệp Tu qua, đem hoa nhét vào áo của Diệp Tu, sau đó kéo bình hoa di động có vẻ mặt dở khóc dở cười rời khỏi tiệm bánh.

Tháng hai, dù đã vào xuân nhưng thời tiết ở Hàng Châu vẫn còn hơi se lạnh, mới ra khỏi cửa tiệm Diệp Tu cũng cảm giác được tay Tô Mộc Tranh trong tay mình đang run rẩy, hắn cầm lấy bánh kem từ trong tay Tô Mộc Tranh, cởi ra chiếc bao tay đeo vào tay phải cho Tô Mộc Tranh, sau đó cầm tay trái của Tô Mộc Tranh mà nhét vào túi áo khoác của mình.

Diệp Tu vốn muốn gọi một chiếc taxi để nhanh chóng về Thượng Lâm Uyển, để cho Tô Mộc Tranh khỏi bị cảm lạnh, nhưng Tô Mộc Tranh muốn cùng Diệp Tu chầm chậm đi về: “Có anh ở bên cạnh, em sẽ không cảm lạnh.” Diệp Tu đành chịu, chỉ đành nắm tay cô từ từ quay trở về. Đi ngang qua khu phố văn vặt, Tô Mộc Tranh nảy ra ý định bất chợt, muốn mua bánh gạo (*) để làm bữa sáng cho ngày mai.

Diệp Tu nhìn dòng người tấp nập trên con phố ăn vặt mà cảm thấy tê dại cả đầu, lại sợ Tô Mộc Tranh cứ ở mãi bên ngoài sẽ bị cảm lạnh: “Em có chắc là muốn mua thứ gì đó thật ngọt cho bữa sáng không? Lại nói, không phải là có bánh kem rồi sao, tối nay ăn không hết thì sáng mai ăn tiếp.”

Tô Mộc Tranh mỉm cười mà phản bác hắn: “Anh thật bất cẩn, bánh kem để tới ngày mai sẽ ăn không ngon nữa. Mà anh không thấy là chị Quả Quả muốn ăn điểm tâm sao? Anh nếu không muốn xếp hàng thì ở đây đợi em, em đi mua một xíu là xong.”

Hóa ra là mua cho Trần Quả, Diệp Tu cũng không muốn ngăn cản lần nữa, chỉ có thể gật đầu. Lúc Tô Mộc Tranh quay lưng rời đi, Diệp Tu đột nhiên thấy vận may đến, trong lòng cũng vui hẳn lên, gọi Tô Mộc Tranh lại, chiếc bao tay còn lại cũng cởi ra đưa cho cô, thuận tay giúp cô sửa lại khăn quàng cổ, sau đó hỏi mượn điện thoại của cô. “Anh gọi hỏi chị chủ xem mọi người đã về tới chưa.”

Tô Mộc Tranh đưa điện thoại của mình cho Diệp Tu, còn mình thì tiến vào phố ăn vặt, Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh đi xa, tìm một cái cây bên đường dựa vào, bấm số gọi cho Bánh Bao.

Chờ Tô Mộc Tranh mua xong bánh gạo đi ra, Diệp Tu không chỉ gọi xong điện thoại mà còn đốt xong một điếu thuốc, Tô Mộc Tranh hướng Diệp Tu le lưỡi một cái: “Người bên trong đông quá! Sao em không nhớ là có nhiều người thích ăn bánh gạo như vậy nhỉ?”

Diệp Tu như cũ nắm tay Tô Mộc Tranh, nhét vào trong túi áo mình: “Chắc là do du khách mua nhiều, hơn nữa em cũng đã bao nhiêu năm không mua bánh gạo rồi? Trước đây anh mua cho em, em còn sợ ăn ngọt sẽ bị béo.”

Tô Mộc Tranh liếm môi, “Không cần vạch trần em mà,” cô ngọ nguậy bàn tay trái đang giấu trong túi áo của Diệp Tu, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay hắn, “Em mua cho chị Quả Quả, thuận tiện cũng muốn cho mấy người Kiều Nhất Phàm, Phương Duệ nếm thử.”

Diệp Tu nắm lấy bàn tay trái đang làm loạn của Tô Mộc Tranh, dùng sức nắm lại, “Cho phế vật điểm tâm ăn điểm tâm. Đây gọi là gì? Ăn thịt đồng loại sao?”

“Phụt,” Tô Mộc tranh dùng vai đụng đánh tay Diệp Tu một cái, “Anh đủ rồi đó, như thế nào vẫn còn chiếm tiện nghi của Phương Duệ.”

“Anh mà chiếm tiện nghi?” Diệp Tu vươn tay nhéo mặt Tô Mộc Tranh, “Anh chỉ chiếm tiện nghi của em thôi.”

“Phi, thật không biết xấu hổ,” Tô Mộc Tranh kéo bàn tay của Diệp Tu ra, mặt đỏ bừng, “Em thấy anh mới là truyền nhân của bậc thầy chơi zâm.”

Diệp Tu không nói gì, chỉ nhìn cô cười, Tô Mộc Tranh bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, nói thêm một câu: “Anh dám chiếm tiện nghi của em, cẩn thận chị Quả Quả sẽ truy sát đó.”

Diệp Tu tự bổ não hình ảnh Trần Quả cầm vũ khí, có thể là một cây chổi, cảnh tượng chạy đuổi theo mình, “phù phù”, bật cười một tiếng: “Đừng làm thế a Mộc tỷ tỷ, anh biết anh sai rồi.”

“Anh thật là phiền!” Tô Mộc Tranh bị ba chữ “Mộc tỷ tỷ” chọc cho mặt đỏ tới mang tai, dùng khuỷu tay huých nhẹ Diệp Tu một cái, cùng một cách xưng hô nhưng căn bản Phương Duệ cùng Diệp Tu là không giống nhau! “Nói anh là truyền nhân của bậc thầy chơi zâm, quả thật là anh học từ Phương Duệ a!”

Diệp Tu cười vô cùng thản nhiên: “Là cậu ấy học anh.”

Trên đường về Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh trò chuyện rất nhiều, từ những khó khăn ban đầu khi Liên Minh mới thành lập, đến chuyện Gia Thế lập lên ba vương triều, tán gẫu đến việc kề vai cùng nhau chiến đấu qua nhiều năm, rồi việc Gia Thế có nội loạn và bị giải thể, từ chuyện hai người là đồng đội biến thành đối thủ, hiện tại lần thứ hai sát cánh. Đề tài có chút bi thương lại không cần phải che giấu, Tô Mộc Tranh không thể nghĩ ra một chủ nào mà không thể thảo luận được cùng Diệp Tu. Thực lòng mà nói, Tô Mộc Tranh cũng cảm thấy khó mà tin nổi, theo lý thuyết, cô cùng Diệp Tu tính tình hoàn toàn khác nhau, trừ đi sở thích Vinh Quang, mọi thứ khác đều khác nhau một trời một vực, thế nhưng mỗi lần cùng Diệp Tu đi chung sẽ tán gẫu mãi không hết chuyện, hơn nữa cũng không biết chán. Tô Mộc Tranh nhớ đến lời thoại trong một bộ phim truyền hình mà trước đây Sở Vân Tú cho cô xem, có lẽ chỉ có tâm hồn đồng điệu, mới có thể hoàn hảo mà hòa hợp đến như thế.

Cô đã cùng Diệp Tu bên nhau trong nhiều năm và cả hai sẽ tiếp tục cùng nhau hướng về tương lai. Nghĩ tới điều này, Tô Mộc Tranh không thể không cười.

“Cười gì thế?”

“Không có gì,” hai người tới cửa Thượng Lâm Uyển, Tô Mộc Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Bầu trời đầy sao đêm nay thật là đẹp, em hình như rất lâu rồi chưa từng thấy nhiều sao như vậy.” Nói rồi Tô Mộc Tranh dùng vai đụng Diệp Tu một cái, “Này, anh nói xem, hiện tại mà có pháo hoa thì tuyệt biết bao.”

Diệp Tu không nói gì, vươn tay nhéo nhéo vành tai Tô Mộc Tranh, ba, hai, một, hắn trong lòng lặng lẽ đếm ngược.

Đột nhiên, một vệt ánh sáng xuyên qua bầu trời đêm, ở trên cao tản ra những đóa hoa rực rỡ. Kếp tiếp, đóa thứ hai, đóa thứ ba, pháo hoa lần lượt được đốt, tỏa sáng lấp lánh đầy trời, thắp lên một biển hoa.

Tô Mộc Tranh ngửa đầu nhìn pháo hoa tản ra, tạo thành thế giới với muôn ngàn màu sắc chói mắt. Ánh sáng của pháo hoa ánh lên mặt cô, Diệp Tu nhìn gương mặt Tô Mộc Tranh, thầm nghĩ, thật giống một đóa hoa, hơn nữa không phải là hoa trong nhà kính, mà là đóa hoa của Vinh Quang, có thể nở rộ nơi hoang dại dù trải qua những giá lạnh, sương tuyết.

Khi những tia sáng cuối cùng của pháo hoa tan biến nơi cuối trời, Tô Mộc Tranh vẫn chưa kịp hoàn hồn: “Ai, không phải ở Thượng Lâm Uyển không được đốt pháo hoa sao?”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Bánh Bao đột nhiên từ cửa chính Thượng Lâm Uyển vọt ra, vẫy tay hô: “Mộc tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ! Chị có thích pháo hoa không?”

Tô Mộc Tranh không nhịn được cười, thế nào mà giờ ai cũng học tập Phương Duệ gọi cô “Mộc tỷ tỷ”? “Này? Pháo hoa là do em đốt?”

“Lão đại bảo em đốt!” Bánh Bao nhanh chóng bán đồng đội.

Tô Mộc Tranh còn chưa kịp mở miệng chất vấn Diệp Tu, Trần Quả, Đường Nhu, Phương Duệ cũng từ trong cửa chính chạy ra theo, Ngụy Sâm thở dốc đi sau cùng, vừa chạy vừa hô: “Mộc Tranh mỹ nữ…Sinh nhật vui vẻ!”

“Mộc Mộc sinh nhật vui vẻ!” Trong chớp mắt, Trần Quả đã lôi kéo Đường Nhu chạy đến trước mặt Tô Mộc Tranh, “Diệp Tu, cậu thật là chịu chơi, đột nhiên gọi Bánh Bao đi đốt pháo hoa, cậu không sợ bị phạt tiền à?”

“Phạt thì phạt thôi,” Diệp Tu thờ ơ nhún vai, “Chị nếu không trả nổi tiền phạt thì yêu cầu Lão Ngụy trả giúp, dù sao Lão cũng rất có tiền.”

“Chú mày cút đi! Dựa vào cái gì mà tao phải giúp!”

Chưa đợi Trần Quả kịp thở, Phương Duệ cũng đã tới, mặt nhăn như hề: “Mộc tỷ tỷ sinh thần khoái lạc!”

Ngụy Sâm đứng ở phía sau Phương Duệ không nhịn được mà điên cuồng vứt đi tiết tháo: “Cái gì lạc cơ? Củ lạc ah? Hay là Trương Giai Lạc?” (*)

Ở bản gốc, Phương Duệ chúc Mộc Tranh “sinh thần khoái lạc” (生快日乐), chữ “lạc” (乐) của vui vẻ này cũng là chữ “lạc” trong tên của Trương Giai Lạc. Tiếp theo đó vẫn là màn bắt bẻ, đâm chọt của Lão Ngụy.

Trần Quả nhịn không được, một cước đá vào mông Ngụy Sâm, chỉ nghe Ngụy Sâm “ngao” một tiếng nhảy lên, Trần Quả mắng: “Lão thật không biết xấu hổ, muốn no limit thì về phòng mà no limit!”

Diệp Tu cũng cảm thấy lão Ngụy thật quá no limit: “Lão Ngụy, ông có giỏi thì đứng trước mặt Trương Giai Lạc mà nói câu đó, xem cậu ta có đem ông nổ thành hoa không?”

Phương Duệ làm động tác muốn gọi điện thoại: “Tui gọi Lão Lâm, để anh ấy báo việc này cho Trương Giai Lạc!”

Ngụy Sâm vươn tay cướp đi điện thoại trong tay Phương Duệ: “Đậu, bà chủ, thằng này tư thông với địch đó! Nhanh cắt tiền lương của nó đi!”

Phương Duệ cùng Ngụy Sâm đùa giỡn, Mạc Phàm vẻ mặt không tình nguyện khi bị Kiều Nhất Phàm kéo tới, phía sau bất ngờ xuất hiện An Văn Dật và La Tập, vốn giờ này phải ở nhà hoặc ở trường. An Văn Dật đặt túi xuống, La Tập balo vẫn còn đeo trên vai. Hai người đứng thở hổn hển sau lưng Kiều Nhất Phàm và Mạc Phàm, cũng theo Kiều Nhất Phàm hô “Mộc Tranh tiền bối sinh nhật vui vẻ!”

“Ah, các cậu sao lại đến đây!” Tô Mộc Tranh vui vẻ vô cùng. Lúc đó, Diệp Tu, người bị kéo vào trong cuộc chiến của Phương Duệ và Lão Ngụy, cùng Trần Quả và Đường Nhu xúm lại. Một đám người nắm tay nhau đứng xung quanh Tô Mộc Tranh.

“Thế nào, mọi người muốn đem tui làm Boss mà soát sao?”

“Suỵt…” Trần Quả làm hiệu im lặng, hắng giọng một tiếng, hô: “Ba, hai, một, bắt đầu!”

“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ…” Mọi người bắt đầu đồng thanh hát, Bánh Bao và Ngụy Sâm ngũ âm không hoàn hảo nhưng rất cao hứng, ban đầu Đường Nhu cùng An Văn Dật vẫn có thể miễn cưỡng ổn định giai điệu, hát một hồi không để ý, giai điệu ban đầu đã bị Bánh Bao lái đi đâu rất xa.

“Chúc bạn …”

“Ngừng ngừng! Mau ngừng lại!” Trần Quả hết chịu nổi, “Các người đem giai điệu lái đi đâu rồi? Quay về, quay về!”

“Không sao đâu chị Quả Quả,” Tô Mộc Tranh cười, “Mọi người hát rất hay, em rất thích!”

“Mạc Phàm vừa rồi cũng hát theo!” La Tập chỉ Mạc Phàm, người có vẻ mặt việc không liên quan tới tui. Mạc Phàm không lên tiếng, Bánh Bao đột nhiên chỉ Mạc Phàm hô to: “Nhất định là cậu đem giai điệu lái đi!”

“Chớ nói nhảm Bánh Bao, người bẻ lái mạnh mẽ nhất chính là em.” Diệp Tu ngắt lời chỉ trích của Bánh Bao đối với Mạc Phàm, kết quả lại nhận được sự khinh bỉ từ Ngụy Sâm: “Haha, nói hay thật, làm như chú mày hát rất đúng nhịp ấy.”

Phương Duệ chém thêm một nhát: “Đúng thế, nếu không phải anh hát câu sinh nhật vui vẻ kia, tui còn tưởng là anh đang hát ngôi sao nhỏ đó.”

Bánh Bao đột nhiên cất tiếng hát vang: “Lấp lánh, lấp lánh, từng sao sáng, cả bầu trời đầy Hàn Văn Thanh…” (*)

“…” Mọi người đều bị ca từ này làm chấn động, Phương Duệ mặt hung tợn: “Chờ đã Bánh Bao, anh không dạy chú như thế! Một bầu trời Hàn Văn Thanh sẽ làm Mộc tỷ tỷ gặp ác mộng đó!”

“Ồ, vậy để em đổi lại,” Bánh Bao rất biết nghe lời: “Lấp lánh, lấp lánh, từng sao sáng, Hưng Hân muốn giật được quán quân.”

Tô Mộc Tranh “phì” một tiếng bật cười, chưa chờ tới cô phát biểu quan điểm về giọng ca của Bánh Bao, mọi người đã vây lấy cô ồn ào, muốn mau trở về cắt bánh kem. Tô Mộc Tranh gọi Diệp Tu mau đưa bánh kem lên lầu, lúc này mọi người mới thấy hoa hồng trên cổ áo Diệp Tu.

“Ha ha ha ha ha ha lão Diệp, anh thật sự còn kiều diễm hơn hoa a!”

“Đậu, Diệp Tu, mày nhét hoa thế kia, so với đầy trời đều là Hàn Văn Thanh còn đáng sợ hơn ấy!”

Phương Duệ cùng Ngụy Sâm đại diện Bỉ Ổi Team mà khởi xướng tiến công.

“Tạo hình này của tiền bối…Thật khác biệt…”

“Cậu nói gì thế, rất dễ thương mà.”

Kiều Nhất Phàm cùng An Văn Dật hóa thân thành tiểu thiên sứ.

“Kỳ thực…Chỉ là phong cách nghệ thuật không được tốt lắm.” La Tập có phần không chịu nổi.

“Phong cách nghệ thuật? Diệp Tu vẫn còn thứ này?” Trần Quả sắc bén bắn pháo.

“Phong cách nghệ thuật của anh Diệp Tu ắt hẳn sớm đã trao hết cho nữ thần Vinh Quang rồi…” Đường Nhu thiện ý mà nói.

“Tất cả trật tự giùm tui!” Diệp Tu đem cả hộp bánh kem lẫn bánh gạo nhét vào tay Trần Quả, “Mộc Tranh thích, các người quản được?”

“…”

“…”

“…”

Mọi người đều trầm mặc, nửa buổi, Phương Duệ mới sâu kín phun ra một câu: “A…cẩu lương ăn thật ngon…” (*)

Ở Trung, mấy bạn FA còn được gọi là “cẩu độc thân”. Còn “cẩu lương” (thức ăn cho chó) chính là việc nhìn các cặp đôi yêu nhau show ân ái, hành động tình cảm.

Mọi người yên lặng mà gật đầu, Bánh Bao mặt đầy vẻ không hiểu nhìn về phía Phương Duệ: “Duệ ca, anh sao giờ lại muốn ăn cẩu lương? Không phải mới nãy muốn ăn cái ấy con gà sao?”

“…”

“…”

“…”

“Có ý gì đây?” Tiểu thiên sứ La Tập cảm nhận được thế giới quan của mình đang sụp đổ, An Văn Dật che gương mặt, bộ dạng không nỡ đối diện.

“Đừng quậy, đừng quậy nữa, mau lên lầu ăn bánh kem, một đám người lăn lóc ở đây, không chê lạnh.” Trước khi cục diện trở nên không thể thu dọn được, Diệp Tu kêu mọi người lên lầu. Nghe đến yêu cầu của Diệp Tu, kẻ chẳng ai thương – Phương Duệ lập tức đoạt lấy chiếc hộp từ trong tay Trần Quả, bỏ lại một câu “Tui đi giúp chị chủ” liền một đường xông lên lầu.

Ngụy Sâm vung cánh tay hô lên: “Tên nhóc Phương Duệ này đem bánh kem cướp đi rồi! Muốn ăn bánh kem, mau cùng ta đuổi theo tên cướp!”

Mọi người được dỗ dành mà rời đi, tình thế có thể so với cướp boss dã đồ, Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh nháy mắt bị rơi lại sau cùng. Diệp Tu duỗi tay sờ sờ tóc Tô Mộc Tranh, “Hài lòng không Mộc Mộc?”

“Anh gọi Mộc Mộc buồn nôn chết đi được,” Tô Mộc Tranh vuốt ve tay Diệp Tu, “Cơ mà em thấy rất vui!”

Diệp Tu cười, hắn nắm tay Tô Mộc Tranh, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Mộc Tranh, sinh nhật vui vẻ.”

“Sinh nhật vui vẻ.” Tô Mộc Tranh nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ. Vào ngày này, Tô Mộc Tranh đã nhận được những món quà quý giá nhất, ánh sao nơi phố thị, pháo hoa đầy trời, tình bạn quý giá, cùng với người thân yêu nhất. Hiện tại, Tô Mộc Tranh còn muốn một giải quán quân, cô tin tưởng, mình nhất định có thể đạt được.

Trên lầu truyền đến giọng hát ồn ào của Bánh Bao: “Lấp lánh, lấp lánh, từng sao sáng, Hưng Hân muốn giật được quán quân. Này, lão đại cùng chị Mộc Tranh đâu?”

“Đến đây, đến đây!” Tô Mộc Tranh mở mắt ra, kéo tay Diệp Tu, cùng nhau chạy lên lầu, như thể bọn họ sắp đi đến tương lai rực rỡ nhất.

END


Chú thích của tác giả:

Đây chính là bánh gạo, món ăn vặt truyền thống ở Hàn Châu, nguồn gốc truyền thuyết là để tưởng nhớ Nhạc Phi. Bạn của tôi ở Hàng Châu nói rằng hương vị khá bình thường, nhưng lợi nhuận thì rất cao (*), bánh gạo hoa văn màu hồng phổ biến hơn, nhưng cũng có thể được làm với các hình dáng và hoa văn khác nhau.

Có thể bạn chưa biết: Bánh gạo Dingsheng là loại bánh có lớp vỏ mềm mịn với phần nhân là đậu đỏ ngào đường. Tên của bánh trong tiếng Trung có thể tạm dịch theo tiếng Hán Việt là “định thắng cao” (定胜糕), tên của bánh đã dùng phép chơi chữ, mang ý nghĩa “bất khả chiến bại”. Mục đích của nó là để khuyến khích tinh thần binh sĩ thời Nam Tống ngày xưa.

Ở phần chú thích của tác giả, bạn của tác giả đã chơi chữ khi nói “tuy định thắng cao hương vị cũng bình thường, nhưng thắng rất là cao”.

1. Ở đoạn đầu, Tô Mộc Tranh nói với Phương Duệ: “Ăn gà ăn mày của cậu, đi!” (Cật nhĩ đích khiếu hoa kê, ba! ~> ba = đi)
Phương Duệ nghe thành: “Cát nhĩ đích khiếu hoa, kê ba!” ~> “kê ba” chính là cái jj của mấy bạn nam ạ.
Bánh Bao sau có hỏi: “Duệ ca, anh vì sao muốn ăn cơ bá vậy?” ~> “cơ bá” đồng âm với “kê ba”.

Đoạn này m có hỏi chị Lá, nên có một version khác là:

Tô Mộc Tranh nói: “Ăn gà ăn mày của cậu đi!”
Phương Duệ: “‘Sao lại là gà ăn mày ‘của tui’?”
Lão Ngụy: “Gái nó kêu chú ăn phao câu gà. Chú ngắt câu sai rồi?”

Cơ mà ver của m để là “ấy” cho gần gũi, dễ hiểu, vì ở VN mình từ “ấy” có rất nhiều nghĩa. ^_^

2. Bài hát “Ngôi sao nhỏ” chính là bài hát thiếu nhi “Twinkle, twinkle, little star”. Lời bái hát trong truyện đã bị Bánh Bao chế đến mẹ đẻ cũng không nhận ra được luôn. Trong quá trình m đi tìm kiếm fic gốc thì có tìm được một video fanmade vietsub “Lão đại, mình đi đâu thế”. Ở video này bạn sẽ được thưởng thức giọng ca Bánh Bao hát “Hưng Hân muốn giật được quán quân”. Bạn nào rảnh thì click xem thử nhé, khá dễ thương.
[Fanmade-TCCT] Lão đại, mình đi đâu thế
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Hàn Văn Thanh xuất hiện, nhưng đâu có Trương đội phó? Với lại bánh bao gọi Phương Duệ là Nhuệ ca?

Một câu chuyện rất dễ thương về sinh nhật Tô Mộc Tranh, post ngay sn nữ thần một cách hoàn hảo. Happy Birthday, Mộc Mộc!

Truyện mang thể hiện đầu đủ tinh thần của Hưng Hân: no limit, thường nã pháo người nhà, no limit, vui vẻ, no limit, v.v. Nhắc chuyện cũ không phải vì luyến cựu, mà vì để hưởng thụ giây phút vui vẻ này. Tình cảm của Diệp Tranh thật tự nhiên, cứ như việc Mộc Tranh đến Hưng Hân qua giao thừa với Diệp Thu dù cô còn ở Gia Thế vậy. Bản dịch cũng rất mượt, cảm giác gần gũi như các nhân vật là những người bình thường quanh ta vậy.
 
Last edited:

Bánh bao hâm hấp

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
248
Số lượt thích
624
Location
Ở đâu còn lâu mới nói
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Trừ Lưu Hạo
#3
Hàn Văn Thanh xuất hiện, nhưng đâu có Trương đội phó? Với lại bánh bao gọi Phương Duệ là Nhuệ ca?
Chuyện nhà Hưng Hân, tác giả cho Hàn Văn Thanh xuất hiện là "yêu thương" Hàn Văn Thanh lắm rồi. =)))))
Còn cách gọi là do lỗi của m. M đã sửa rồi nhé. Cảm ơn Gingitsune đã đọc và ủng hộ. <3
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#4
Trương Giai Lạc mà tui nhớ thành Trương Tân Kiệt. Thảo nào confused ~~~
 

Dạ Đao

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
65
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô đại mỹ nữ!!!
#5
Mọi người đều trầm mặc, nửa buổi, Phương Duệ mới sâu kín phun ra một câu: “A…cẩu lương ăn thật ngon…”
Phương đại đại nói lên tiếng lòng con dân.... ;;v;;
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#6
Một bầu trời đầy Hàn Văn Thanh....

....thiệt là hùng vĩ quá trời luôn :)
 

Bình luận bằng Facebook