[Dụ Hoàng] Hiệp Lộ Tương Phùng
Author: 喻攻移山 - Dụ Công Di Sơn (Có thể là lấy cảm hứng từ Ngu công dời núi)
Convert: Link
Edit & Beta: Tô Mộc Hân
Setting: Lính đánh thuê
Độ dài bản gốc: 23k chữ
Ghi chú: Phần là do editor chia cho dễ theo dõi, dựa theo kiểu xuống dòng ở bản gốc
POV Hoàng Thiếu Thiên
1.
Buổi chiều, Hoàng Thiếu Thiên ngồi trong một quán cà phê.
Mọi thứ ở đây đều rất tốt: Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hương cà phê tinh khiết như có như không lưu luyến trong không khí lẫn với mùi giấy xốp, mang đầy hơi thở hoài cổ. Có mỹ nữ tình cờ đi ngang qua, vương hương nước hoa quanh quẩn mời gọi.
Chỉ là những thứ này dường như cũng khó làm hắn thay đổi sắc mặt. Hắn cứ ngồi ở đó, một tay nhẹ nhàng gõ gõ theo nhịp trên bàn, tay còn lại thoăn thoắt trên màn hình điện thoại, không ngừng nhắn tới nhắn lui.
"Bao giờ thế?"
"Còn lúc nào nữa, tất nhiên là ban đêm rồi. Có phải gần đây cậu rảnh đến mọc cỏ nên quên hết quy tắc rồi không? Nếu có anh sẽ cân nhắc lại đấy nhé."
"Không thì anh làm luôn đi! Thù lao như thế, tùy tiện đi hỏi có người nhận sao? Nói mà không biết xấu hổ! Sau này có người biết tôi nhận việc ở cái giá này, sao còn lăn lộn được nữa."
"Đúng thế, nếu không phải vì không có người nhận, anh tìm cậu làm gì."
"Bớt nói nhảm đi, hiện tại trong hệ thống, trừ tôi thì chỉ còn vài người nữa có năng lực lẻn vào Gia Thế, sao có thể để tôi tiếp nhận nhiệm vụ cấp SS với cái thù lao cấp B như thế được, anh tưởng tôi đang làm từ thiện đấy à? Với cả, anh muốn tìm đồ gì ở Gia Thế? Khi đó không phải anh vô cùng tiêu sái rời đi hay sao, bây giờ lại đổi ý à?
"Cậu không cần để ý những thứ đó, cầm tiền của anh rồi thì ngoan ngoãn làm việc đi, ha. Anh biết cậu cũng có nghiên cứu qua hệ thống phòng vệ của Gia Thế, tối hôm nay là một cơ hội tốt, khi nào thời cơ đến anh sẽ gửi tọa độ mục tiêu cho cậu. Nhiệm vụ rất đơn giản, lấy được nó, cậu sẽ nhận được tiền."
"Đậu má, chỉ một tọa độ? Lượng tin tức quá ít, đừng tưởng tôi không biết hệ thống phòng ngự của Gia Thế sâu cay thế nào. Không thì anh làm đi, may ra còn có tác dụng."
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, một nhân viên phục vụ đi đến bàn của hắn: "Đây là thực đơn của ngài."
Thuận tiện thêm cà phê vào tách cho hắn.
Hoàng Thiếu Thiên liếc qua thực đơn, để điện thoại xuống rồi mở nó ra, một mẩu giấy rơi trên đùi hắn.
Diệp Tu gửi tin nhắn: Lần này đủ rồi chứ?
Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng nhìn qua hai lần, trả lời: Tạm chấp nhận được.
Hắn xem xong tờ giấy rồi ném nó vào chén, giấy mỏng gặp nước nhanh chóng tan ra, tạo thành một vòng xoáy lơ lửng trên bề mặt.
"Được rồi, không nói nhảm với anh nữa, tôi đi đây."
Hoàng Thiếu Thiên cất điện thoại, duỗi lưng một cái, quay người nhẹ nhàng rời đi.
2.
Trên đường dòng người chen chúc, bởi vì là buổi chiều cuối tuần, cho nên có rất nhiều cặp đôi.
Hoàng Thiếu Thiên trùm mũ lên đầu, ánh nắng đã bớt mãnh liệt, ấm áp tràn vào đôi mắt màu nâu đậm của hắn.
Hắn lớn lên bắt mắt, mặt mũi sáng sủa, mái tóc rối màu hạt dẻ lòa xòa trước trán, không biết là tự nhiên hay đã nhuộm qua. Nhìn qua chính là loại người đi trên đường cũng sẽ bị người mời mọc đi làm người mẫu hoặc diễn viên.
Cho nên nếu chỉ nhìn ngoại hình, rất khó tin tưởng thanh niên rực rỡ như ánh mặt trời như hắn lại làm công việc trong bóng tối.
Thế nhưng, phóng mắt nhìn trong hệ thống lính đánh thuê, rất ít người có thể vượt qua năng lực của Hoàng Thiếu Thiên.
"Yêu Đao", là truyền thuyết thuộc về đêm tối của thành phố này.
Chưa ai thấy qua hắn trông như thế nào, thậm chí rất ít người biết tên hắn. "Yêu Đao" tượng trưng cho sự nguy hiểm; đao ra khỏi vỏ, tuyệt hết đường lui.
3.
Hoàng Thiếu Thiên đội mũ lưỡi trai, kéo áo cao cổ rồi trùm mũ, vừa vặn che đi khuôn mặt làm người ta chú ý, nhìn như đang tản bộ bình thường. Xa xa nhìn lại không khác gì so với những người trẻ tuổi khác trên đường. Thi thoảng có người sượt qua người hắn, còn có thể nghe thấy hắn hừ nhẹ.
Từ đường cái lại tạt qua một đường khác, xuyên qua công viên, nhảy qua lan can cầu thang rồi chui vào một ngõ nhỏ. Đường hắn đi ngoằn ngoèo rắc rối, tuy nhiên vẫn bảo đảm được trên đường không có một camera nào thu được hình hắn. Đây là kiến thức cơ bản nhất.
Hoàng Thiếu Thiên đẩy đẩy mũ. Thành phố xanh hoá rất tốt, bốn phía đều um tùm sắc xanh, công viên cũng là một con đường xanh mướt miên man, hai bên là dải ngô đồng. Có thể tưởng tượng cảnh lá vàng phủ kín lối đi bộ vào mùa thu, chắc chắn sẽ lãng mạn và đẹp đẽ như một cảnh quay chậm.
Hoàng Thiếu Thiên tìm đại một thân cây để dựa vào, lấy bánh mì kẹp từ trong túi áo ra.
Hắn vội vàng đi vào buổi trưa, còn chưa kịp ăn gì. May mắn Hoàng Thiếu Thiên không khó tính khi chọn đồ ăn, dù sao cái nghề lính đánh thuê này thường xuyên buộc hắn phải vừa ăn vừa làm việc đến quen rồi. Vì thế, bây giờ hắn đang vừa gặm bánh mì kẹp rau quả, vừa đưa mắt nhìn cao ốc hoa lệ ở đối diện - đó là mục tiêu trong nhiệm vụ mới của hắn, Gia Thế.
Hắn rất quen thuộc với nơi này. Gia Thế là boss cũ của Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên từng đến nơi này đi tìm hắn. Nhưng phải xâm nhập vào buổi đêm khuya khoắt như thế này, là lần đầu tiên.
Hắn kiên nhẫn giải quyết bữa tối dưới tàng cây, một mực chờ đến khi sắc trời đen kịt, mới nhấc chân đi về phía đối diện.
4.
Đèn đường đã tắt, thành phố nằm gọn dưới vòm trời đầy sao. Hoàng Thiếu Thiên lấy kính râm treo ở trước ngực đeo lên, ngẫu hứng huýt sáo một tiếng.
"Ụ óa, vừa mới bên ngoài đã chi chít hồng ngoại như đan len thế này rồi. Đúng là nhà giàu sụ ném tiền qua cửa sổ, bọn hắn không sợ ngộ thương người khác à?"
Trên cửa tòa nhà này giăng đầy tia cảm ứng. Đừng nói là người, ngay cả một con muỗi bay vào cũng còn khó.
Diệp Tu từng nói với Hoàng Thiếu Thiên, hệ thống phòng ngự của Gia Thế chia làm hai hình thức là ngày và đêm. Nói trắng ra chính là, lúc đi làm thì quẹt thẻ, tan tầm thì dựa vào máy móc. Cũng dễ hiểu, buổi đêm không nhiều người trông coi, đành dùng máy móc thay thế thôi.
Hệ thống phòng ngự này là do Diệp Tu một tay tạo nên, bảo vệ Gia Thế mười năm nay không xảy ra sai sót. Người Gia Thế từ trên xuống dưới đều ỷ lại nó.
Đây thật ra là một việc vô cùng mâu thuẫn. Lúc trước Đào Hiên phòng bị Diệp Tu đến tận khi hắn cuốn gói rời đi, nhưng Diệp Tu rời đi lâu như thế lại vẫn giữ lại hệ thống thành danh của hắn. Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nếu như cái hệ thống này có tay, đã sớm tát đôm đốp vào mặt Đào Hiên đến khi bản thân hắn cũng không nhận ra mình trong gương rồi.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì đây cũng là một lựa chọn không tệ. Hiện tại tất cả hệ thống phòng ngựa ít nhiều đều xây dựng trên nền tảng ban đầu của Diệp Tu, về khoản này thì không ai vượt được hắn. Nếu như đổi hệ thống này rồi lại cần đề phòng nhiều mối nguy hiểm hơn, như vậy cứ tiếp tục sử dụng hệ thống cũ này chỉ phòng một mình Diệp Tu cũng đủ rồi, hơn nữa còn tiết kiệm được một khoản. Dù là người thiết kế đi chăng nữa, sau khi Diệp Tu rời khỏi Gia Thế, mới đi vào phạm vi một trăm mét tính từ tường ngoài, cũng bị máy quét nhận diện là kẻ lạ mặt, báo động trực tiếp đến hệ thống.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Tu nhất định phải mời Hoàng Thiếu Thiên đến giúp.
Họ Diệp này biết hắn luôn luôn tràn ngập nhiệt tình và tò mò với những thứ mới lạ mang tính khiêu chiến, nhất là chuyện đọ sức với kẻ mạnh hơn mình (vì thế mà hắn trở thành lính đánh thuê); đồng thời người này cũng hiểu rõ, trên thế giới này không có hệ thống phòng ngự nào hoàn hảo đến từng chi tiết. Công nghệ, kĩ thuật vội vã phát triển theo thời gian, đứng im tại chỗ quá lâu chắc chắn sẽ bị bỏ lại, tệ hơn là khoảng cách này sẽ ngày càng lớn dần.
Gia Thế đã quá ỷ lại vào sự hiện diện của Diệp Tu.
5.
Hoàng Thiếu Thiên cởi áo khoác, bên trong là một cái áo bó sát để dễ bề hành động. Hắn xoa bóp tay chân, tự nhắc nhở bản thân: "Nên vận động sau mỗi bữa ăn, nếu không sẽ mập lên như Diệp Tu mất."
Hắn vừa tự nhủ thầm vừa hít sâu một hơi, đột nhiên hóp bụng, eo giật về phía sau. Phần bụng bằng phẳng lướt qua chùm tia hồng ngoại, trượt vào.
Thiết kế của Diệp Tu dĩ nhiên không phải chỉ là mấy tia đơn giản cứng đờ như vậy. Chúng chuyển động. Có mấy lần góc áo của hắn suýt bị quét qua, sau một cái chớp mắt lại thấy hắn nhanh như điện xẹt thành công né được. Lặp lại như thế cho đến tận khi người hắn dán cả lên vách tường. Trước khi có một đợt xạ tuyến quét tới, hắn đã tiến vào được bên trong tường ngoài.
Ở trong là một thảm cỏ nhân tạo. Hoàng Thiếu Thiên khéo léo chọn được điểm rơi vô cùng chuẩn xác, tránh được tầng tầng lớp lớp máy cảm ứng trọng lực, nhảy xuống trên mặt đường lát gạch.
Lúc trước đến đây hắn đã tình cờ quan sát được, nơi này cứ 20 mét lại có một cái cột đèn, trên đui đèn có lắp camera, siêu phàm đến gần như không có góc chết. Cũng may Gia Thế không phát điên để cho cái nào cũng dùng thấu kính ban đêm; đồ chơi này quý nhưng cũng dễ chơi xấu, mà thấu kính bình thường mặc dù đã được chiếu sáng đặc biệt, vẫn có thể lợi dụng màn đêm lách luật.
Hoàng Thiếu Thiên lặng lẽ, cấp tốc đi tới. Hắn bắt đầu nhẩm tính xem cái nào là thấu kính ban đêm, cái nào là thấu kính phổ thông. Loại sau có một đặc điểm là chỉ cần lướt qua chỗ mà chúng không chiếu đến được với tốc độ thích hợp, sẽ không kinh động đến bất kì kẻ nào.
Một, hai, ba, . . . Đến khi đếm tới cái thứ hai mươi, hắn đã vòng qua được tất cả camera giám sát trên đường đi vào cao ốc, vừa đúng một phút.
Thành tích tạm được. Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, tháo kính mắt trên sống mũi xuống. Từ chỗ này đến cửa chính là điểm mù của camera, chỉ có thưa thớt vài tia hồng ngoại, nhắm mắt cũng có thể tránh.
Hoàng Thiếu Thiên lão luyện, động tác lưu loát, tầng tầng lớp lớp hệ thống phòng ngự cũng không níu giữ được cái bóng của hắn. Hắn không chần chừ, cũng không quay đầu lại. Vượt qua một lớp phòng tuyến bên ngoài cuối cùng, hắn nhảy tới giữa sảnh của tòa nhà.
Máy giám thị và máy cảm ứng phía sau hắn đồng thời phát ra một tiếng vang nhỏ như tiếng kim rơi, ngừng hoạt động.
6.
Muốn đi vào cao ốc lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Cửa chính đóng chặt, đại sảnh thông với bên trong không còn hoạt động gì, tuy nhiên vẫn có ánh đèn chập chờn thực hiện nhiệm vụ chiếu sáng của nó. Hai bảo an trực đêm ở cổng đều rất chuyên nghiệp, nhìn theo nhiều phương hướng khác nhau, hiển nhiên đã tiếp nhận huấn luyện. Hoàng Thiếu Thiên cũng không dự định nghênh địch từ chính diện, dù sao hắn có xử lý hai người này nhanh cũng không thể kịp được tốc độ đối phương nhấn còi báo động trên bàn. Chuyện sau đó, dùng chân cũng nghĩ ra được.
Hắn vòng nửa vòng quanh cao ốc, tìm được lỗ thông gió ở phía sau. Ống dẫn luôn là phần kiến trúc yếu nhất; dù người ta có cố xây một hệ thống nối chúng với nhau khắp các phía của tòa nhà để khiến nó nhìn kiên cố đi chăng nữa, thì nó vẫn yếu. Nhưng đây lại là bộ phận không thể thiếu. Vì thế, cho dù là Diệp Tu cũng chỉ có thể tạo một cái kệ trên miệng thông gió. Đường dẫn dài đến tận tầng hai mươi, hắn cũng không thể chú ý hết được.
Gia Thế đúng là quá thành thật, đã không đổi hệ thống rồi mà còn giữ lại luôn cả mấy món cổ lỗ sĩ từ mười năm trước. Hoàng Thiếu Thiên tự nhận hắn không am hiểu lắm về máy móc cơ giới, nhưng với loại đồ cổ này thì vẫn đủ dùng.
Gỡ lưới bảo vệ ra, lỗ thông gió mở ra một con đường u ám.
Hoàng Thiếu Thiên cong eo, uyển chuyển trườn vào. Hắn không thiên về sức mạnh, nhưng sức bộc phát và sức chịu đựng đều không tầm thường. Hai tay hắn chống lên vách thông đạo bóng loáng, bò lên được gần mười mét, ở chỗ giao nhau thứ nhất nhảy lên sân của tầng nào đó.
Dưới thông đạo chạy ngang có thể nhìn thấy các lỗ thông gió cách đều nhau, yếu ớt dẫn từ dưới lên, giống như những cồn cát phát sáng.
Hoàng Thiếu Thiên nằm rạp xuống, bò dọc theo con đường bằng phẳng, dừng lại ở cửa sổ thứ ba. Hắn quan sát một lúc, sau đó chống hai tay lên vách tường, dùng sức đá văng cửa sổ, nhảy vào.
Ánh sáng trong phòng này yếu hơn một chút so các nơi khác, dù sao phòng chứa đồ cũng không cần quá nhiều ánh sáng. Hoàng Thiếu Thiên đứng lại ở chỗ chát đống giẻ lau, vỗ vỗ ống quần dính đầy bụi xám, gửi cho Diệp Tu một tin nhắn: Ống thông gió nhà anh nên quét đi.
Diệp Tu cũng đáp lại rất nhanh: Ca rời nhà trốn đi rất nhiều năm rồi nha.
Hoàng Thiếu Thiên cười cười, đặt tay lên nắm đấm cửa. Bất ngờ là, cửa lại được mở ra từ bên ngoài.
Một bác trai mặc đồng phục màu xanh trợn mắt há mồm đứng đó.
"Ai nha. . ."
Phản ứng của Hoàng Thiếu Thiên cực kì chuyên nghiệp. Hắn giơ cánh tay lên, đầu ngón tay thấp thoáng ánh sáng xanh. Kẻ đối diện chưa kịp mở miệng đã "bịch" một tiếng, ngã xuống.
"Xấu hổ quá." Hắn một tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đối phương, thành khẩn nói xin lỗi với người qua đường vô tội này, "Tôi không nghĩ đã trễ thế này rồi, vẫn còn người tận tâm với cương vị của mình, bảo vệ nơi công tác như thế."
Hắn kéo lê người này vào phòng chứa đồ, thuận tay đóng cửa lại: "Đừng lo lắng, sáng mai sẽ có người tới giúp bác. . . Đương nhiên, cũng có thể không cần lâu đến thế."
Để tránh cho chuyện tương tự xảy ra lần nữa, Hoàng Thiếu Thiên đặc biệt đứng đợi ở ngoài hành lang một lúc, đến khi xác nhận sẽ không có bất luận kẻ nào đi qua nữa, mới tiến hành bước tiếp theo.
Hai đầu hành lang hình cung này đều lắp camera, Hoàng Thiếu Thiên chọn một cái cầu thang gần nhất, nhân lúc ống kính chuyển hướng thuận tiện lấy cái giẻ cũ ở trong phòng chứa đồ, ném qua.
Góc độ và lực đạo tinh chuẩn, giẻ lau vừa vặn trùm trên camera, cùng vừa vặn che đi thấu kính của nó.
Hoàng Thiếu Thiên đếm thầm đến mười, sau đó chạy về một hướng khác, tốc độ còn nhanh hơn so với lúc nãy ở bên ngoài. Đến khi hắn lách được ra cầu thang, mới có tiếng bước chân khoan thai đi tới kiểm tra.
Cái trò giương đông kích tây này lần nào cũng hiệu nghiệm. Lúc người ta đang chuyên chú vào một hiện tượng khác thường, sẽ vô tình bỏ qua những động tĩnh khác.
Xem ra nhóm người ngoài kia mất một lúc không tìm thấy thủ phạm của trò đùa dai này. Chỉ mong vị công nhân vệ sinh đáng thương không tỉnh lại quá sớm.
Hoàng Thiếu Thiên khóa trái cửa thoát hiểm hắn vừa chạy ra, đi lên trên.
7.
Diệp Tu nói mục tiêu của hắn ở tầng 20, nhưng mà thang máy hay thang bộ đều chỉ dẫn lên đến tầng 15.
Còn tận năm tầng, lớn đến mức có thể giấu được cả khủng long. Không biết Gia Thế có thể giấu được bao nhiêu đồ vật không thể để người khác thấy ở trong này.
Hoàng Thiếu Thiên leo một lèo đến tầng cao nhất, lựa một góc chết của camera trên cửa, tiến vào bên trong.
Cả thang máy và cửa thoát hiểm của Gia Thế có lắp máy nhận biết ID, không qua được thì đừng hòng vào. Có ba thang máy, một là thang máy chuyên dụng cho quản lí cao tầng của tòa nhà, hai cái còn lại cho nhân viên bình thường và bảo vệ, lao công chỉ có thể sử dụng lối thoát hiểm.
Lúc đầu, Hoàng Thiếu Thiên định đánh ngã một bảo vệ, nhưng nếu như vậy tình huống phải ứng phó sẽ phức tạp hơn, đóng giả làm lao công cũng không tệ.
Chí ít trong cầu thang bộ chật hẹp, không có một cái camera nào sẽ mãi nhìn bạn chằm chằm.
Hắn leo từ tầng 1 đến tầng 15, chỉ đổ một chút mồ hôi trước trán, hô hấp và cường độ đi bộ vẫn bình thường.
Tầng 15 là bộ phận kỹ thuật của Gia Thế, Diệp Tu vốn làm việc ở đây, về sau chuyển xuống bộ phận phát triển ở tầng 10, cuối cùng bị buộc phải rời đi.
Âm mưu này của Đào Hiên hẳn đã ấp ủ từ lâu, tuy nhiên việc này không nằm trong phạm vi mà Hoàng Thiếu Thiên nên quan tâm. Hắn làm nghề này để kiếm tiền, không phải để hóng drama. Diệp Tu là bạn hắn, quan hệ cũng mỏng như tờ giấy vậy; về phần ân oán của hắn và Đào Hiên, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ cứ để hai người bọn họ tự đi giải quyết.
Tốt nhất là giống như trong phim cao bồi, hai người lưng tựa lưng, sau đó mỗi người đi mười bước, trong ổ quay của súng lục chỉ có một viên đạn, xem ai bắn ngỏm ai trước.
Cảnh lúc đấy may ra còn tạm ổn.
8.
Tầng 15 là một không gian rất rộng, nhưng nhìn hành lang thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
Hoàng Thiếu Thiên cực kì kiên nhẫn lật từng tấc lên tìm kiếm, cũng thuần thục tránh thoát camera trên đường đi. Tầng này không có người, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi trên thảm nhung, cho nên khi âm thanh yếu ớt của máy móc từ phía thang máy truyền tới, Hoàng Thiếu Thiên rất nhanh ngẩng đầu lên.
Bảo vệ? Không thể được. Bọn họ thích tuần tra từng tầng một. Nhân viên tăng ca quay lại? Hoàng Thiếu Thiên liếc qua đồng hồ đeo tay. Trừ khi cãi nhau với vợ/chồng, nếu không thì cũng chẳng ai muốn bỏ qua trận bóng hay phim truyền hình sau bữa cơm chiều cắp đít tới công ty làm vào giờ này cả.
Số trên thang máy vẫn nhảy đều đều, Hoàng Thiếu Thiên tìm một vị trí thích hợp để quan sát nhưng không dễ dàng bị phát hiện, xốc vạt áo lên, lộ ra hai chữ "Băng Vũ" xanh đậm trên lưng.
Con số dừng lại ở tầng 15, cửa thang máy "đinh" một tiếng mở ra -- bên trong không có ai. Hoàng Thiếu Thiên chỉ chần chừ chưa đến nửa giây, theo bản năng lui lại. Lựu đạn mini trong thang máy tóe ra một loạt tia lửa, nhanh như điện xẹt phá nát cửa kính thủy tinh cường hóa, lao ra khỏi không gian chật hẹp.
Hoàng Thiếu Thiên cúi người tránh được đợt thứ nhất, nghiêng người kéo cái ghế làm lá chắn, mảnh vỡ xẹt qua không khí sượt qua mặt hắn, rạch ra một vệt đỏ dài hẹp.
Đợt nổ kết thúc khá nhanh, không có xung chấn đi kèm, Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu lên từ phía sau ghế. Hai thang máy còn lại cũng bắt đầu nhảy số.
Chẳng lẽ nơi này còn những người khác? Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua tàn tích trên sàn, nhanh chóng đưa ra phán đoán. Thủ pháp chuyên nghiệp, nổ trên phạm vi rộng nhưng tiếng lại rất nhỏ. Kỹ thuật này ở trong lính đánh thuê cũng chỉ có rải rác vài người.
Hai thang máy đều đã lên tầng 15, trong đó một cái giống như bị kẹt đến hỏng rồi, cửa cũng không mở; cái còn lại thì dừng lại một chút, sau đó xuất hiện một kí tự kì lạ trên bảng hiển thị.
Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt, chưa kịp hành động, điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên reo.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên trong đại sảnh trống trải và yên tĩnh trở nên hết sức chói tai.
Hắn cầm lấy ống nghe: "Xin chào."
"Xin chào." Một âm thanh ôn hòa hữu lễ truyền tới, "Cậu chắc cũng là lính đánh thuê nhỉ."
"Ồ?" Hoàng Thiếu Thiên nhướn mày, "Tôi đã nghĩ sao hôm nay Gia Thế lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là còn những người khác."
"Được người bạn ủy thác." Người kia không quan tâm đến việc hắn nói toẹt ra, "Cũng rất bất ngờ.
"Hừ, vậy là anh đang ra oai phủ đầu với tôi?" Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua đống mảnh vụn trong thang máy, dựng thẳng ngón giữa.
"Đáp lễ thôi mà." Giọng nói trong điện thoại mang ý cười, "Cảm ơn vì quà tặng dưới lầu."
"Ồ - vừa rồi anh ở dưới đó à." Hoàng Thiếu Thiên ra vẻ vô cùng tiếc nuối, đáng tiếc đối phương không nhìn thấy, "Sớm biết thì tôi đã làm lớn chuyện hơn."
"Anh không sợ dây vào phiền phức à?"
"Tôi chỉ sợ phiền phức không tìm tới cửa." Hoàng Thiếu Thiên cười vui sướng, dòng "error" trên thang máy vẫn không nhúc nhích tí nào, "Giải mật mã của Gia Thế vui không? Hình như anh đã nửa ngày không có tiến triển gì rồi."
"Đúng là có chút phiền phức, nhưng không phải là vấn đề lớn." Đối phương vẫn nho nhã lễ độ đáp lại, "Anh thì sao, không tiếp tục lật tung cầu thang bộ chả-có-chút-liên-quan-nào sao?"
Hoàng Thiếu Thiên kẹp ống nghe vào cổ, vuốt vuốt tay: "Chính anh gọi cho tôi bây giờ lại còn trách ngược à?"
"Đúng là lỗi của tôi." Đối phương lại cười, "Chỉ là gọi rồi còn tưởng anh thích nói chuyện phiếm."
"Ừm, tôi thật sự rất thích rất thích nha, nhất là trong tình trạng ở cùng một tòa nhà với đối thủ cạnh tranh như thế này. Ồ đúng rồi, anh cũng có thể gọi cho tôi nha, tôi thật sự là thông minh quá mà."
Hắn nhanh chóng đọc một dãy số, sau đó "ba" một tiếng, cúp điện thoại.
9.
5 giây sau, điện thoại trong túi hắn rung.
Hoàng Thiếu Thiên đeo tai nghe vào: "Hê, xin chào, chúng ta lại gặp lại!"
Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Tôi vẫn nghĩ 'Yêu Đao' hẳn là một người... ổn trọng."
"Ê ê anh có ý gì!" Hoàng Thiếu Thiên tức giận, "Tôi rất không đáng tin à? Tôi không đáng tin chỗ nào? Đến số điện thoại hào tôi cũng hào phóng nói cho anh biết rồi nhé, lịch sự một tí đê có được không? Hả hả hả?"
"Thật xin lỗi."
"Lời xin lỗi được chấp nhận." Hoàng Thiếu Thiên xoay người, mở cửa nhà vệ sinh, "Nhưng tiền hoa hồng thì không thể cho anh được."
Không hoàn thành nhiệm vụ thì một đồng cũng không nhận được, mặc dù con số Diệp Tu đưa ra còn chưa đủ để hắn tự mình xuất đầu lộ điện, nhưng đã nhận làm rồi thì vẫn phải thủ vào túi.
"Cạnh tranh không?" Đối phương cười hỏi hắn, "Người ở dưới sắp lên đấy."
"Biết rồi." Hoàng Thiếu Thiên thò đầu ra khởi cửa sổ sát sàn nhìn ra ngoài, dãy đèn ngoài sảnh sáng trưng, thỉnh thoảng lại có đội canh gác di chuyển về phía tòa nhà để tập hợp.
Vụ nổ vừa rồi chắc hẳn đã kinh động đến hệ thống báo động trong thang máy. Lúc đầu Hoàng Thiếu Thiên dùng giẻ lau khóa trái cửa cầu thang thoát hiểm ở tầng một, quý ngài chưa khai tên này không biết nên lại cho tất cả thang máy dừng ở trên tầng, cho nên ở dưới muốn lên đến đây cũng sẽ tốn không ít thời gian.
"Hây, tôi hỏi nhé...." Hoàng Thiếu Thiên gõ gõ cửa thang máy, " Quý ngài 'Nguyền Rủa', anh chắc sẽ không chỉ có chút bản lãnh này chứ?"
"Làm sao anh biết là tôi?" Người kia hiếu kì hỏi.
"Thì có là gì đâu chứ" Hoàng Thiếu Thiên giận quá hóa cười, "Anh cũng đoán ra tôi là ai tại sao tôi lại đoán không được anh?"
"Tôi có thấy tác phẩm ở tầng dưới của anh."
"Nha. . . Vậy tôi cũng lĩnh giáo qua bản lĩnh của anh ở trong thang máy." Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng vuốt vết thương trên mặt, "Căn thời gian chuẩn đến như vậy, tôi không nghĩ ra người nào khác ngoài anh."
"Vậy đúng là vinh hạnh của tôi rồi."
"Đừng khách khí, nếu đã có quen biết, vậy anh ra tay giúp một chút, mở cửa thang máy đi."
Trong ba thang máy, cái ở giữa đã bị nổ đến vặn vẹo, "Nguyền" đang đứng trong cái ở cạnh tường ngoài, còn lại một cái ở bên trong còn vẹn nguyên, dừng lại đúng ở tầng hắn đứng.
Hoàng Thiếu Thiên cũng không cho rằng "Nguyền" dừng nó ở đây chỉ để đề phòng có người chạy tới quấy rối.
"Thế này cũng được coi là quen biết? Chúng ta còn chưa gặp mặt."
"Bình thường dân mạng trước khi gặp mặt cũng phải bắt đầu qua màn hình điện thoại nha, đây chỉ là tiểu tiết, không cần quá chú ý." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Thương lượng đi, tôi giữ chân họ năm phút, anh mở cửa thang máy cho tôi, còn lại dựa vào năng lực mỗi người."
"Nghe cũng hay đấy." Tâm trạng "Nguyền" ở đầu kia có vẻ khá tốt.
Giọng hắn thật dễ nghe -- Hoàng Thiếu Thiên nghĩ vậy.
10.
Giống như cách hắn làm ở tầng một, hắn gỡ cái búa trong bộ thiết bị chữa cháy trên tường xuống, cắm chặt ở trên chốt cửa, lại kéo vài cái bàn làm việc ra chặn lại, mượn góc tường để tạo góc chết. Cuối cùng thả thêm một quả Đạn Khói trên mặt đất, chạm vào là nổ.
"Chú ý dưới chân nha mọi người." Hoàng Thiếu Thiên dịch người về sau nhìn qua một chút, thỏa mãn gật đầu, quay người đi vào trong thang máy.
"Nguyền" là một kẻ giữ chữ tín, Hoàng Thiếu Thiên trước đó phát hiện cửa thang máy đã mở ra. Hắn khẽ cười rồi đi vào, giẫm lên thành thang máy, mở nắp thông gió ở trên ra, dùng sức chống hai tay, chui ra ngoài.
"Camera đã tắt hết rồi?"
"Đã tắt cả rồi, ngay cả tôi cũng không thấy."
"Vậy thì tốt." Hoàng Thiếu Thiên bật đèn trên đồng hồ đeo tay, màu lam nhạt chiếu sáng góc thang máy âm u, phất lên trên một người cao cỡ một nửa lối đi, ung dung đứng trên vách tường bên cạnh.
"Lúc nãy tôi gõ gõ vách tường đã thấy nơi này không được bình thường rồi, quả nhiên." Hắn mở lưới che trên tường rồi chui vào, bên trong là một đoạn đường ống khác, nhưng hẹp hơn so với những tầng dưới. Bảo mật cũng dày đặc hơn hẳn, nhìn thoáng qua đã thấy chi chít chùm tia phức tạp đan vào nhau.
"Cẩn thận một chút, với độ quan trọng của mấy món đồ bên trong, chắc sẽ không chỉ dừng ở mức lắp thiết bị cảnh báo đâu."
"Tôi biết." Hoàng Thiếu Thiên kích động, "Tôi cũng chưa từng thử qua loại này."
Hắn nhanh chóng quan sát bốn phía, sau đó lấy ra một tờ giấy ở trong người, từ từ để nó chạm vào chùm tia.
"Pằng" một tiếng, tờ giấy đã thủng một lỗ, rồi tự bốc cháy, rất nhanh tan biến thành tro bụi.
"Đậu!" Hoàng Thiếu Thiên hít một hơi, mấy thứ trò chơi tên Diệp Tu kia chế ra quả nhiên khác thường.
Góc độ các tia rất khéo lừa người, từng cặp thiết bị phát xạ ánh sáng đều được cố định trên vách. Cũng chẳng biết là loại tia nào, không giống hồng ngoại cũng chẳng giống thấu kính lọc ánh sáng, chỉ có thể dựa vào khoảng cách giữa các thiết bị phát xạ, lần ra được cái nằm ở trung tâm để phán đoán.
Nhưng phía trên quá nhiều thiết bị và tất cả đều trông giông giống nhau. Hoàng Thiếu Thiên lại cầm mấy tờ khăn giấy đi thử mấy tia khác, tạm thời xác định được đường đi ở dưới cùng, chuyển sang thăm dò ở phía trên.
Về phần chạm vào tia báo động thì không cần quan tâm, dù sao bây giờ đã có nhiều người biết hai người bọn hắn ở đây lắm rồi.
Hắn đứng dậy, nghiêng người chui vào đường ống đen kịt.
11.
"Có một chuyện làm tôi tò mò. . ." Hoàng Thiếu Thiên vặn vẹo thân người bám vào vách tường để lên trên, rất hứng thú hỏi, "Anh vào đây kiểu gì thế?"
"Tôi cắt điện ở xung quanh chỗ này và chặn lại mấy đường đi dự phòng."
". . ." Đúng là biện pháp đơn giản mà thô bạo.
Tuy nhiên Hoàng Thiếu Thiên biết, muốn làm được như thế này cũng phải tính toán rất kĩ, không thể dễ dàng như trong lời của hắn được.
Mình thích khiêu chiến hơn -- hắn tự an ủi mình.
"Vậy sao anh không làm thế với mấy thiết bị trong này?"
"Hệ thống bảo vệ ở đây được kết nối với cả tòa nhà, cắt đứt nó thì thang máy cũng không dùng được, tôi không muốn lết tận 20 tầng."
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy trí tuệ của mình bị đả kích.
"Nguyền" cười cười: "Chắc anh cũng đã nghe nói đến 'Thần thánh thủ hộ' nhỉ? Tương truyền là hệ thống bảo vệ cao cấp, sau khi cao ốc bị cắt điện, tự xóa hết số liệu, chặn tất cả các lối đi, biến cả tòa nhà thành một cái tủ sắt, nội bất xuất, ngoại bất nhập."
"Lúc trước Diệp Tu đã biến tòa nhà này thành cái quái gì vậy." Hoàng Thiếu Thiên nhỏ giọng lầm bầm, "Anh đây cũng không muốn biến thành hamster trong lồng."
"Sớm biết anh thần thông quảng đại như vậy tôi đã hẹn anh cùng đi, hiệu suất cao thời gian ngắn, một công đôi việc, một đề xuất đầy sáng ý."
"Không phải đã nói là tự dựa vào năng lực bản thân sao?" "Nguyền" lại cười, "Trước đó tôi không biết số điện thoại của anh, tuy nhiên về sau có thể cân nhắc."
"Cân nhắc cái gì? Hẹn tôi ra ngoài uống trà sao?" Hoàng Thiếu Thiên bước một bước về phía trước, chui qua một khe hẹp giữa các tia."
"Cũng được."
"Anh nghiêm túc?"
"Không thì sao?" Đối phương hỏi lại. "À hình như quên nói cho anh, tôi là Dụ Văn Châu."
"Móa!"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, góc áo vướng xíu." Hoàng Thiếu Thiên phủi phủi bụi trên lưng, "Anh đúng là. . . Tùy tiện nói cho tôi như thế, không sợ bị ăn thịt sao?"
"Có qua có lại." "Nguyền" -- hiện tại phải gọi là Dụ Văn Châu, vô cùng bình tĩnh trả lời.
"Đúng là ngoan ngoãn chân thành nha, tôi bắt đầu thích anh rồi đấy." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Ách, vậy tôi nên gọi anh thế nào? Dụ tiên sinh? Văn Châu? Tôi cảm thấy Văn Châu không tệ, cứ gọi như thế đi."
"Ừm?"
Hoàng Thiếu Thiên duỗi tay nắm chặt nắp ống trên đỉnh đầu, hai chân thò ra khỏi miệng ống, đung đưa một lúc rồi nhảy xuống đất: "Anh sao rồi?"
"Tôi tới." Dụ Văn Châu nói.
"Tôi cũng thế."
"Vậy kế tiếp..."
"Dựa vào năng lực đi." Hoàng Thiếu Thiên đẩy cánh cửa trước mặt ra.
12.
Tầng cao nhất hoàn toàn khác phía dưới.
Tòa nhà ngụy tạo một không gian không tồn tại, chính là khoảng không khép kín nhìn như phòng thí nghiệm này. Bên ngoài mỗi 3 - 5 mét lại có một bảo vệ có trang bị súng canh gác.
Hoàng Thiếu Thiên trùm mũ, sờ tay xuống eo rút "Băng Vũ" ra.
Lưỡi đao màu lam lấp lóe trong bóng đêm.
Hắn bắn súng cũng không tệ, tuy nhiên bình thường lại đặc biệt thích dùng vũ khí lạnh.
Theo cách nói của hắn thì, vũ khí lạnh linh hoạt hơn, cũng mang đến cảm giác chân thực hơn.
Hoàng Thiếu Thiên đang định cầm vào nắm đấm cửa để mở, đột nhiên có tiếng súng vang lên bên phải hắn. Chưa đầy nửa giây, đã có tiếng nói ở bên tai.
"Chuyện gì xảy ra?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
"Có chút phiền phức." Giọng nói của Dụ Văn Châu xen giữa tiếng súng rối loạn vẫn cực kì rõ ràng, "Chắc là một lớp phòng ngự."
"Nhằm vào những người hệ thống ID trong thang máy không thể nhận dạng được?" Hoàng Thiếu Thiên nhìn qua, bảo vệ ngoài cửa đều được huấn luyện chuyên nghiệp. Không có người nào hành động thiếu suy nghĩ sau tiếng súng đột ngột vừa rồi, sau khi xác nhận bốn phía đều ổn định mới hỗ trợ nhau di chuyển ra hướng cổng.
"Tôi thấy không ít người đâu, cậu ứng phó được không?"
"Không thành vấn đề."
Hoàng Thiếu Thiên đẩy cửa ra, một tên bảo an nhanh chóng quay người bắn hắn. Hắn nhẹ nhàng lăn một vòng tránh được. Một giây sau ánh đao màu lam xé toạc không khí, xoẹt qua cổ tên kia.
Một kẻ không tiếng động ngã xuống.
Ngày càng nhiều bảo vệ phát hiện bên này có vấn đề, liền vọt qua.
"Tôi phải tắt điện thoại rồi." Hắn nói với Dụ Văn Châu, không đợi trả lời đã tắt máy.
Bọn thủ vệ đã lao đến đầu cầu thang.
Hoàng Thiếu Thiên quay người bắt đầu chạy.
Một viên MP5 sượt qua từ sau lưng hắn, tóe ra tia lửa, ghim trên góc tường. Hắn mượn lực quán tính chạy đến cuối đường, xoay người đạp lên tường, vọt lên. Một bảo an ở bên cạnh ứng phó không kịp, bị đao của hắn cắt qua, đầu rớt trên mặt đất.
Hoàng Thiếu Thiên linh hoạt chộp lấy súng tiểu liên của bọn họ bắn ngược lại, mấy tên sau lưng nhao nhao ngã xuống.
Hắn không dừng lại lâu, vứt súng lại, tiếp tục tiến lên.
Hành lang xoay quanh một trục tưởng tượng, dốc lên thành một cầu thang xoắn ốc. Hoàng Thiếu Thiên suy đoán Gia Thế có thể đã cải tiến toàn bộ tầng cao nhất thành một nhà kho cỡ lớn, hắn thả chậm cước bộ một chút -- phía trước còn một đoạn đường rất dài, nhưng bọn bảo vệ không thấy được.
Cái này không giống phong cách của Gia Thế. Hắn nhíu mày, lấy điện thoại nhắn cho Diệp Tu.
Diệp Tu đáp lại hai chữ: Ha ha.
Đậu móa.
Hoàng Thiếu Thiên tắt điện thoại tiếp tục đi về phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là Dụ Văn Châu.
Hắn nhận điện thoại: "Alo?"
"Vật anh cần tìm là Khước Tà à?" Dụ Văn Châu hỏi thẳng.
"Này này có người nào nghe ngóng chuyện riêng của người khác như anh sao? Đây chính là bí mật thương mại."
"Vậy để tôi đổi câu hỏi." Dụ Văn Châu không chút hoang mang nói, "Người thuê cậu là Diệp Tu?"
Câu hỏi này ngăn lại bước chân của Hoàng Thiếu Thiên một lần nữa: "Đừng nói với tôi là anh cũng thế nhé."
Dụ Văn Châu không nói gì.
"Đậu má . . . Tên này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, cứ dùng tiền chơi mình thế à?"
"Tôi đang có suy nghĩ thế này, có muốn nghiệm chứng thử không?"
"Anh nói đi, bây giờ cái gì cũng không thể làm tôi giật mình nữa rồi."
"Anh đến cửa chưa?"
"Đây rồi." Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn, đã thấy cuối hành lang. Cánh cửa ngay ở bên tay phải của hắn, dường như hòa một thể với vách tường.
"Mở ra nhìn xem." Dụ Văn Châu hướng dẫn.
Trên cửa là máy nhận diện đồng tử và vân tay. Hoàng Thiếu Thiên mở máy quét, cầm điện thoại di động của mình đặt vào.
Sau hôm nhận nhiệm vụ từ Diệp Tu, hắn đã tham gia một buổi tiệc nhỏ, dễ dàng lấy được tách cà phê có vân tay của Đào Hiên và ảnh chụp từ khoảng cách gần. Sử dụng độ phân giải lớn là có thể mô phỏng ra hình ảnh lập thể.
"Anh nghĩ bên trong sẽ có cái gì?" Hắn hỏi Dụ Văn Châu.
"Nếu như tôi đoán không lầm. . ."
Đèn xanh bật lên, cửa "cạch" một tiếng rồi từ từ mở ra.
"Bên trong cái gì cũng không có."
Hoàng Thiếu Thiên quét mắt một vòng: "Đúng như anh đoán."
13.
Căn phòng rộng trống trải, lạnh lẽo đen kịt.
Dưới ánh đèn lờ mờ có thể trông thấy đống dây điện lộn xộn bị người nào đó tùy ý vứt lại, qua một thời gian nữa rồi cũng sẽ hóa thành hóa thạch.
Chính giữa căn phòng có một bục đứng, trên giá đỡ kim loại lập lòe lam sắc của dòng điện, ba cột nghiêng chụm lại che đi vật ở giữa, bây giờ đang trống không. Giống như một đóa hoa bị cắt mất nhị.
Nơi đó hẳn đã từng cất giữ Khước Tà.
"Tôi vẫn không nghĩ ra." Hoàng Thiếu Thiên nhìn lại cái phòng chứa đồ như bãi chiến tích này, "Nếu như hắn đã định tự lấy Khước Tà rồi, còn cần chúng ta làm gì? Đặc biệt bày trò như thế để làm một cái party cho mọi người vui vẻ à?"
"Tôi đoán hắn cần một đống lộn xộn, càng rối càng tốt."
"Anh biết tôi đang nghĩ gì không?" Hoàng Thiếu Thiên rời đi phòng trống kia, "Tôi thấy chúng ta hẳn không nuốt trôi được cục tức này."
"Nếu đã biết Khước Tà ở trong tay hắn thì không cần gấp." Dụ Văn Châu bình tĩnh nói, "Anh có thể tìm đánh hắn một trận."
"Ý kiến hay." Hoàng Thiếu Thiên cảm khái, "Văn Châu, tôi thật sự ngày càng thích anh."
". . ."
"Này, nếu như anh nghĩ ra cách dẫn tôi rời khỏi đây." Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua cửa lối đi, phía dưới truyền đến dồn dập tiếng bước chân và tiếng người. Bảo an đều đã lên đến tầng 15, trở lại bằng đường cũ thì chẳng khác gì chui đầu vào rọ, "Hiện tại chúng ta đã là chiến hữu trên một thuyền rồi, tôi biết anh còn có hậu chiêu, ra ngoài rồi tôi giúp anh đánh Diệp Tu thêm mấy lần được không?"
"Được." Dụ Văn Châu trả lời còn dứt khoát hơn, "Đi qua bên thang máy đi."
"Tuân lệnh." Hoàng Thiếu Thiên chạy về, tất cả bảo vệ ở tầng này đã bị hắn và Dụ Văn Châu dọn dẹp sạch sẽ nên hoàn toàn không gặp chướng ngại. Lúc hắn tới cửa thang máy, ba cửa đều đang đóng, "Sau đó thì sao?"
"Đứng cách xa ra, đừng di chuyển. . . Tốt nhất che tai lại, có thể sẽ có chút ong ong."
Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó vụn đất đá bay qua ngang người hắn, mảnh đá vòng quanh cốt thép hung hăng nện lên bức tường đối diện, tro bụi tỏa ra như sương mù, quẩn quanh trong thang máy.
Hoàng Thiếu Thiên dùng tay gạt bụi đất, lách qua đống gạch đá văng ra. Đến khi thấy được cảnh trước mắt, hắn không nhịn được huýt sáo mấy nhịp.
Tường ngoài tòa nhà bị Dụ Văn Châu cho nổ một mảng lớn. Gió đêm lạnh lẽo kéo theo tiếng báo động và tiếng người dồn dập tìm đến lỗ hổng này, mơ hồ nghe được tiếng máy bay trực thăng.
"Thế này được không?"
"Tuyệt." Hoàng Thiếu Thiên đứng ngó qua chỗ hổng, phía dưới đã đèn đuốc sáng trưng, "Tôi thật sự vô cùng chân thành yêu anh."
"Ồ, anh đồng ý hẹn hò với tôi rồi à?" Giọng Dụ Văn Châu tràn ngập ý cười, "Lần đầu tiếp xúc có cảm tình, vậy tiếp theo đến giai đoạn gặp mặt nhỉ. Đi uống trà được không? Tôi mời."
". . . Anh thật sự nhập vai vở "dân mạng offline" à?"
Tiếng cười Dụ Văn Châu phảng phất trong gió.
"Không đồng ý à?"
"Được, đi thì đi, ai sợ ai." Hoàng Thiếu Thiên cũng cười, "Chỉ cần anh có bản lĩnh tìm được tôi."
Hắn đạp một chân lên mép lỗ hổng, buộc lên lưng ống nước trong bộ phòng cháy chữ cháy, tay phải cầm ngược chuôi Băng Vũ, gió gào thét thổi tóc hắn phần phật, nhưng vẫn không che được hai mắt sắc bén tinh anh.
Hoàng Thiếu Thiên hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi mái nhà.
Hắn lăn từ trong bụi cỏ ra, không tiếng động chạm tay lên cổ một bảo vệ, lưu loát chém xoẹt qua rồi kéo xác vào góc tối.
"Xin lỗi huynh đệ." Hắn vừa mặc quần áo chôm được từ trên người bảo vệ vừa nhỏ giọng xin lỗi, "Tôi sắp gặp một người bạn trên mạng, có hơi lo lắng, phải ăn mặc cho phù hợp, nên mượn tạm đồ của anh nha."
Ăn mặc chỉnh tề xong, hắn còn tốt bụng kéo người vào rừng cây che cho người ta, không để thân thể người đáng thương này phơi bày dưới ánh trăng tươi đẹp.
Xong xuôi, hắn đứng dậy, đi tới cửa chính.
Vừa đi vừa bấm điện thoại.
"Là tôi" Hắn quan sát bốn phía, lia mắt đến từng người một, "Anh thoát được chưa?"
"Tôi ở cửa ra vào." Giọng Dụ Văn Châu rất gần.
"Tôi cũng ở đó." Hắn nhẹ nhàng nói, "Xem ai tìm được người kia trước không?"
"Được."
Đây là một câu chuyện nho nhỏ về một buổi đêm hỗn loạn to to. Ánh đèn chiếu rọi từng khe tường, từng mảnh thủy tinh. Trực thăng xoay vòng quanh khu nhà. Hội đặc vụ và đội ngũ lính đánh thuê của Gia Thế không ngừng đi tới đi lui, chen chúc đứng lố nhố trên mỗi tấc cỏ.
Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên xuyên qua đám người, dừng lại trên một người.
Hắn không thấy rõ mặt của người kia, đây là một cảm giác rất lạ, giống như có một bàn tay của Thượng Đế dẫn hắn tới.
Bạn mới này của hắn, có thể không chỉ là một người bạn bình thường.
"Đúng rồi, hình như quên nói cho anh, tôi là Hoàng Thiếu Thiên." Hắn nhìn không chớp mắt, hai người đều đeo mặt nạ, một lớp ánh sáng bàng bạc phủ xuống.
Nhưng hắn cảm thấy Dụ Văn Châu đang đứng ở đó, mỉm cười với hắn.
"Tôi thấy anh rồi."
[END POV Hoàng]
Author: 喻攻移山 - Dụ Công Di Sơn (Có thể là lấy cảm hứng từ Ngu công dời núi)
Convert: Link
Edit & Beta: Tô Mộc Hân
Setting: Lính đánh thuê
Độ dài bản gốc: 23k chữ
Review:
- Hai phần đầu là hai góc nhìn của Dụ Hoàng trong một lần vô tình vướng vào một nhiệm vụ chung. Có Diệp cameo, ở trong này có thể coi là bà mối. Không OOC, có hint, ít hường phấn.
- Phần phiên ngoại Dụ hơi bá đạo.
- Hai phần đầu là hai góc nhìn của Dụ Hoàng trong một lần vô tình vướng vào một nhiệm vụ chung. Có Diệp cameo, ở trong này có thể coi là bà mối. Không OOC, có hint, ít hường phấn.
- Phần phiên ngoại Dụ hơi bá đạo.
POV Hoàng Thiếu Thiên
1.
Buổi chiều, Hoàng Thiếu Thiên ngồi trong một quán cà phê.
Mọi thứ ở đây đều rất tốt: Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, hương cà phê tinh khiết như có như không lưu luyến trong không khí lẫn với mùi giấy xốp, mang đầy hơi thở hoài cổ. Có mỹ nữ tình cờ đi ngang qua, vương hương nước hoa quanh quẩn mời gọi.
Chỉ là những thứ này dường như cũng khó làm hắn thay đổi sắc mặt. Hắn cứ ngồi ở đó, một tay nhẹ nhàng gõ gõ theo nhịp trên bàn, tay còn lại thoăn thoắt trên màn hình điện thoại, không ngừng nhắn tới nhắn lui.
"Bao giờ thế?"
"Còn lúc nào nữa, tất nhiên là ban đêm rồi. Có phải gần đây cậu rảnh đến mọc cỏ nên quên hết quy tắc rồi không? Nếu có anh sẽ cân nhắc lại đấy nhé."
"Không thì anh làm luôn đi! Thù lao như thế, tùy tiện đi hỏi có người nhận sao? Nói mà không biết xấu hổ! Sau này có người biết tôi nhận việc ở cái giá này, sao còn lăn lộn được nữa."
"Đúng thế, nếu không phải vì không có người nhận, anh tìm cậu làm gì."
"Bớt nói nhảm đi, hiện tại trong hệ thống, trừ tôi thì chỉ còn vài người nữa có năng lực lẻn vào Gia Thế, sao có thể để tôi tiếp nhận nhiệm vụ cấp SS với cái thù lao cấp B như thế được, anh tưởng tôi đang làm từ thiện đấy à? Với cả, anh muốn tìm đồ gì ở Gia Thế? Khi đó không phải anh vô cùng tiêu sái rời đi hay sao, bây giờ lại đổi ý à?
"Cậu không cần để ý những thứ đó, cầm tiền của anh rồi thì ngoan ngoãn làm việc đi, ha. Anh biết cậu cũng có nghiên cứu qua hệ thống phòng vệ của Gia Thế, tối hôm nay là một cơ hội tốt, khi nào thời cơ đến anh sẽ gửi tọa độ mục tiêu cho cậu. Nhiệm vụ rất đơn giản, lấy được nó, cậu sẽ nhận được tiền."
"Đậu má, chỉ một tọa độ? Lượng tin tức quá ít, đừng tưởng tôi không biết hệ thống phòng ngự của Gia Thế sâu cay thế nào. Không thì anh làm đi, may ra còn có tác dụng."
Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu, một nhân viên phục vụ đi đến bàn của hắn: "Đây là thực đơn của ngài."
Thuận tiện thêm cà phê vào tách cho hắn.
Hoàng Thiếu Thiên liếc qua thực đơn, để điện thoại xuống rồi mở nó ra, một mẩu giấy rơi trên đùi hắn.
Diệp Tu gửi tin nhắn: Lần này đủ rồi chứ?
Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng nhìn qua hai lần, trả lời: Tạm chấp nhận được.
Hắn xem xong tờ giấy rồi ném nó vào chén, giấy mỏng gặp nước nhanh chóng tan ra, tạo thành một vòng xoáy lơ lửng trên bề mặt.
"Được rồi, không nói nhảm với anh nữa, tôi đi đây."
Hoàng Thiếu Thiên cất điện thoại, duỗi lưng một cái, quay người nhẹ nhàng rời đi.
2.
Trên đường dòng người chen chúc, bởi vì là buổi chiều cuối tuần, cho nên có rất nhiều cặp đôi.
Hoàng Thiếu Thiên trùm mũ lên đầu, ánh nắng đã bớt mãnh liệt, ấm áp tràn vào đôi mắt màu nâu đậm của hắn.
Hắn lớn lên bắt mắt, mặt mũi sáng sủa, mái tóc rối màu hạt dẻ lòa xòa trước trán, không biết là tự nhiên hay đã nhuộm qua. Nhìn qua chính là loại người đi trên đường cũng sẽ bị người mời mọc đi làm người mẫu hoặc diễn viên.
Cho nên nếu chỉ nhìn ngoại hình, rất khó tin tưởng thanh niên rực rỡ như ánh mặt trời như hắn lại làm công việc trong bóng tối.
Thế nhưng, phóng mắt nhìn trong hệ thống lính đánh thuê, rất ít người có thể vượt qua năng lực của Hoàng Thiếu Thiên.
"Yêu Đao", là truyền thuyết thuộc về đêm tối của thành phố này.
Chưa ai thấy qua hắn trông như thế nào, thậm chí rất ít người biết tên hắn. "Yêu Đao" tượng trưng cho sự nguy hiểm; đao ra khỏi vỏ, tuyệt hết đường lui.
3.
Hoàng Thiếu Thiên đội mũ lưỡi trai, kéo áo cao cổ rồi trùm mũ, vừa vặn che đi khuôn mặt làm người ta chú ý, nhìn như đang tản bộ bình thường. Xa xa nhìn lại không khác gì so với những người trẻ tuổi khác trên đường. Thi thoảng có người sượt qua người hắn, còn có thể nghe thấy hắn hừ nhẹ.
Từ đường cái lại tạt qua một đường khác, xuyên qua công viên, nhảy qua lan can cầu thang rồi chui vào một ngõ nhỏ. Đường hắn đi ngoằn ngoèo rắc rối, tuy nhiên vẫn bảo đảm được trên đường không có một camera nào thu được hình hắn. Đây là kiến thức cơ bản nhất.
Hoàng Thiếu Thiên đẩy đẩy mũ. Thành phố xanh hoá rất tốt, bốn phía đều um tùm sắc xanh, công viên cũng là một con đường xanh mướt miên man, hai bên là dải ngô đồng. Có thể tưởng tượng cảnh lá vàng phủ kín lối đi bộ vào mùa thu, chắc chắn sẽ lãng mạn và đẹp đẽ như một cảnh quay chậm.
Hoàng Thiếu Thiên tìm đại một thân cây để dựa vào, lấy bánh mì kẹp từ trong túi áo ra.
Hắn vội vàng đi vào buổi trưa, còn chưa kịp ăn gì. May mắn Hoàng Thiếu Thiên không khó tính khi chọn đồ ăn, dù sao cái nghề lính đánh thuê này thường xuyên buộc hắn phải vừa ăn vừa làm việc đến quen rồi. Vì thế, bây giờ hắn đang vừa gặm bánh mì kẹp rau quả, vừa đưa mắt nhìn cao ốc hoa lệ ở đối diện - đó là mục tiêu trong nhiệm vụ mới của hắn, Gia Thế.
Hắn rất quen thuộc với nơi này. Gia Thế là boss cũ của Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên từng đến nơi này đi tìm hắn. Nhưng phải xâm nhập vào buổi đêm khuya khoắt như thế này, là lần đầu tiên.
Hắn kiên nhẫn giải quyết bữa tối dưới tàng cây, một mực chờ đến khi sắc trời đen kịt, mới nhấc chân đi về phía đối diện.
4.
Đèn đường đã tắt, thành phố nằm gọn dưới vòm trời đầy sao. Hoàng Thiếu Thiên lấy kính râm treo ở trước ngực đeo lên, ngẫu hứng huýt sáo một tiếng.
"Ụ óa, vừa mới bên ngoài đã chi chít hồng ngoại như đan len thế này rồi. Đúng là nhà giàu sụ ném tiền qua cửa sổ, bọn hắn không sợ ngộ thương người khác à?"
Trên cửa tòa nhà này giăng đầy tia cảm ứng. Đừng nói là người, ngay cả một con muỗi bay vào cũng còn khó.
Diệp Tu từng nói với Hoàng Thiếu Thiên, hệ thống phòng ngự của Gia Thế chia làm hai hình thức là ngày và đêm. Nói trắng ra chính là, lúc đi làm thì quẹt thẻ, tan tầm thì dựa vào máy móc. Cũng dễ hiểu, buổi đêm không nhiều người trông coi, đành dùng máy móc thay thế thôi.
Hệ thống phòng ngự này là do Diệp Tu một tay tạo nên, bảo vệ Gia Thế mười năm nay không xảy ra sai sót. Người Gia Thế từ trên xuống dưới đều ỷ lại nó.
Đây thật ra là một việc vô cùng mâu thuẫn. Lúc trước Đào Hiên phòng bị Diệp Tu đến tận khi hắn cuốn gói rời đi, nhưng Diệp Tu rời đi lâu như thế lại vẫn giữ lại hệ thống thành danh của hắn. Hoàng Thiếu Thiên nghĩ nếu như cái hệ thống này có tay, đã sớm tát đôm đốp vào mặt Đào Hiên đến khi bản thân hắn cũng không nhận ra mình trong gương rồi.
Tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì đây cũng là một lựa chọn không tệ. Hiện tại tất cả hệ thống phòng ngựa ít nhiều đều xây dựng trên nền tảng ban đầu của Diệp Tu, về khoản này thì không ai vượt được hắn. Nếu như đổi hệ thống này rồi lại cần đề phòng nhiều mối nguy hiểm hơn, như vậy cứ tiếp tục sử dụng hệ thống cũ này chỉ phòng một mình Diệp Tu cũng đủ rồi, hơn nữa còn tiết kiệm được một khoản. Dù là người thiết kế đi chăng nữa, sau khi Diệp Tu rời khỏi Gia Thế, mới đi vào phạm vi một trăm mét tính từ tường ngoài, cũng bị máy quét nhận diện là kẻ lạ mặt, báo động trực tiếp đến hệ thống.
Đây cũng là nguyên nhân Diệp Tu nhất định phải mời Hoàng Thiếu Thiên đến giúp.
Họ Diệp này biết hắn luôn luôn tràn ngập nhiệt tình và tò mò với những thứ mới lạ mang tính khiêu chiến, nhất là chuyện đọ sức với kẻ mạnh hơn mình (vì thế mà hắn trở thành lính đánh thuê); đồng thời người này cũng hiểu rõ, trên thế giới này không có hệ thống phòng ngự nào hoàn hảo đến từng chi tiết. Công nghệ, kĩ thuật vội vã phát triển theo thời gian, đứng im tại chỗ quá lâu chắc chắn sẽ bị bỏ lại, tệ hơn là khoảng cách này sẽ ngày càng lớn dần.
Gia Thế đã quá ỷ lại vào sự hiện diện của Diệp Tu.
5.
Hoàng Thiếu Thiên cởi áo khoác, bên trong là một cái áo bó sát để dễ bề hành động. Hắn xoa bóp tay chân, tự nhắc nhở bản thân: "Nên vận động sau mỗi bữa ăn, nếu không sẽ mập lên như Diệp Tu mất."
Hắn vừa tự nhủ thầm vừa hít sâu một hơi, đột nhiên hóp bụng, eo giật về phía sau. Phần bụng bằng phẳng lướt qua chùm tia hồng ngoại, trượt vào.
Thiết kế của Diệp Tu dĩ nhiên không phải chỉ là mấy tia đơn giản cứng đờ như vậy. Chúng chuyển động. Có mấy lần góc áo của hắn suýt bị quét qua, sau một cái chớp mắt lại thấy hắn nhanh như điện xẹt thành công né được. Lặp lại như thế cho đến tận khi người hắn dán cả lên vách tường. Trước khi có một đợt xạ tuyến quét tới, hắn đã tiến vào được bên trong tường ngoài.
Ở trong là một thảm cỏ nhân tạo. Hoàng Thiếu Thiên khéo léo chọn được điểm rơi vô cùng chuẩn xác, tránh được tầng tầng lớp lớp máy cảm ứng trọng lực, nhảy xuống trên mặt đường lát gạch.
Lúc trước đến đây hắn đã tình cờ quan sát được, nơi này cứ 20 mét lại có một cái cột đèn, trên đui đèn có lắp camera, siêu phàm đến gần như không có góc chết. Cũng may Gia Thế không phát điên để cho cái nào cũng dùng thấu kính ban đêm; đồ chơi này quý nhưng cũng dễ chơi xấu, mà thấu kính bình thường mặc dù đã được chiếu sáng đặc biệt, vẫn có thể lợi dụng màn đêm lách luật.
Hoàng Thiếu Thiên lặng lẽ, cấp tốc đi tới. Hắn bắt đầu nhẩm tính xem cái nào là thấu kính ban đêm, cái nào là thấu kính phổ thông. Loại sau có một đặc điểm là chỉ cần lướt qua chỗ mà chúng không chiếu đến được với tốc độ thích hợp, sẽ không kinh động đến bất kì kẻ nào.
Một, hai, ba, . . . Đến khi đếm tới cái thứ hai mươi, hắn đã vòng qua được tất cả camera giám sát trên đường đi vào cao ốc, vừa đúng một phút.
Thành tích tạm được. Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, tháo kính mắt trên sống mũi xuống. Từ chỗ này đến cửa chính là điểm mù của camera, chỉ có thưa thớt vài tia hồng ngoại, nhắm mắt cũng có thể tránh.
Hoàng Thiếu Thiên lão luyện, động tác lưu loát, tầng tầng lớp lớp hệ thống phòng ngự cũng không níu giữ được cái bóng của hắn. Hắn không chần chừ, cũng không quay đầu lại. Vượt qua một lớp phòng tuyến bên ngoài cuối cùng, hắn nhảy tới giữa sảnh của tòa nhà.
Máy giám thị và máy cảm ứng phía sau hắn đồng thời phát ra một tiếng vang nhỏ như tiếng kim rơi, ngừng hoạt động.
6.
Muốn đi vào cao ốc lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Cửa chính đóng chặt, đại sảnh thông với bên trong không còn hoạt động gì, tuy nhiên vẫn có ánh đèn chập chờn thực hiện nhiệm vụ chiếu sáng của nó. Hai bảo an trực đêm ở cổng đều rất chuyên nghiệp, nhìn theo nhiều phương hướng khác nhau, hiển nhiên đã tiếp nhận huấn luyện. Hoàng Thiếu Thiên cũng không dự định nghênh địch từ chính diện, dù sao hắn có xử lý hai người này nhanh cũng không thể kịp được tốc độ đối phương nhấn còi báo động trên bàn. Chuyện sau đó, dùng chân cũng nghĩ ra được.
Hắn vòng nửa vòng quanh cao ốc, tìm được lỗ thông gió ở phía sau. Ống dẫn luôn là phần kiến trúc yếu nhất; dù người ta có cố xây một hệ thống nối chúng với nhau khắp các phía của tòa nhà để khiến nó nhìn kiên cố đi chăng nữa, thì nó vẫn yếu. Nhưng đây lại là bộ phận không thể thiếu. Vì thế, cho dù là Diệp Tu cũng chỉ có thể tạo một cái kệ trên miệng thông gió. Đường dẫn dài đến tận tầng hai mươi, hắn cũng không thể chú ý hết được.
Gia Thế đúng là quá thành thật, đã không đổi hệ thống rồi mà còn giữ lại luôn cả mấy món cổ lỗ sĩ từ mười năm trước. Hoàng Thiếu Thiên tự nhận hắn không am hiểu lắm về máy móc cơ giới, nhưng với loại đồ cổ này thì vẫn đủ dùng.
Gỡ lưới bảo vệ ra, lỗ thông gió mở ra một con đường u ám.
Hoàng Thiếu Thiên cong eo, uyển chuyển trườn vào. Hắn không thiên về sức mạnh, nhưng sức bộc phát và sức chịu đựng đều không tầm thường. Hai tay hắn chống lên vách thông đạo bóng loáng, bò lên được gần mười mét, ở chỗ giao nhau thứ nhất nhảy lên sân của tầng nào đó.
Dưới thông đạo chạy ngang có thể nhìn thấy các lỗ thông gió cách đều nhau, yếu ớt dẫn từ dưới lên, giống như những cồn cát phát sáng.
Hoàng Thiếu Thiên nằm rạp xuống, bò dọc theo con đường bằng phẳng, dừng lại ở cửa sổ thứ ba. Hắn quan sát một lúc, sau đó chống hai tay lên vách tường, dùng sức đá văng cửa sổ, nhảy vào.
Ánh sáng trong phòng này yếu hơn một chút so các nơi khác, dù sao phòng chứa đồ cũng không cần quá nhiều ánh sáng. Hoàng Thiếu Thiên đứng lại ở chỗ chát đống giẻ lau, vỗ vỗ ống quần dính đầy bụi xám, gửi cho Diệp Tu một tin nhắn: Ống thông gió nhà anh nên quét đi.
Diệp Tu cũng đáp lại rất nhanh: Ca rời nhà trốn đi rất nhiều năm rồi nha.
Hoàng Thiếu Thiên cười cười, đặt tay lên nắm đấm cửa. Bất ngờ là, cửa lại được mở ra từ bên ngoài.
Một bác trai mặc đồng phục màu xanh trợn mắt há mồm đứng đó.
"Ai nha. . ."
Phản ứng của Hoàng Thiếu Thiên cực kì chuyên nghiệp. Hắn giơ cánh tay lên, đầu ngón tay thấp thoáng ánh sáng xanh. Kẻ đối diện chưa kịp mở miệng đã "bịch" một tiếng, ngã xuống.
"Xấu hổ quá." Hắn một tay nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đối phương, thành khẩn nói xin lỗi với người qua đường vô tội này, "Tôi không nghĩ đã trễ thế này rồi, vẫn còn người tận tâm với cương vị của mình, bảo vệ nơi công tác như thế."
Hắn kéo lê người này vào phòng chứa đồ, thuận tay đóng cửa lại: "Đừng lo lắng, sáng mai sẽ có người tới giúp bác. . . Đương nhiên, cũng có thể không cần lâu đến thế."
Để tránh cho chuyện tương tự xảy ra lần nữa, Hoàng Thiếu Thiên đặc biệt đứng đợi ở ngoài hành lang một lúc, đến khi xác nhận sẽ không có bất luận kẻ nào đi qua nữa, mới tiến hành bước tiếp theo.
Hai đầu hành lang hình cung này đều lắp camera, Hoàng Thiếu Thiên chọn một cái cầu thang gần nhất, nhân lúc ống kính chuyển hướng thuận tiện lấy cái giẻ cũ ở trong phòng chứa đồ, ném qua.
Góc độ và lực đạo tinh chuẩn, giẻ lau vừa vặn trùm trên camera, cùng vừa vặn che đi thấu kính của nó.
Hoàng Thiếu Thiên đếm thầm đến mười, sau đó chạy về một hướng khác, tốc độ còn nhanh hơn so với lúc nãy ở bên ngoài. Đến khi hắn lách được ra cầu thang, mới có tiếng bước chân khoan thai đi tới kiểm tra.
Cái trò giương đông kích tây này lần nào cũng hiệu nghiệm. Lúc người ta đang chuyên chú vào một hiện tượng khác thường, sẽ vô tình bỏ qua những động tĩnh khác.
Xem ra nhóm người ngoài kia mất một lúc không tìm thấy thủ phạm của trò đùa dai này. Chỉ mong vị công nhân vệ sinh đáng thương không tỉnh lại quá sớm.
Hoàng Thiếu Thiên khóa trái cửa thoát hiểm hắn vừa chạy ra, đi lên trên.
7.
Diệp Tu nói mục tiêu của hắn ở tầng 20, nhưng mà thang máy hay thang bộ đều chỉ dẫn lên đến tầng 15.
Còn tận năm tầng, lớn đến mức có thể giấu được cả khủng long. Không biết Gia Thế có thể giấu được bao nhiêu đồ vật không thể để người khác thấy ở trong này.
Hoàng Thiếu Thiên leo một lèo đến tầng cao nhất, lựa một góc chết của camera trên cửa, tiến vào bên trong.
Cả thang máy và cửa thoát hiểm của Gia Thế có lắp máy nhận biết ID, không qua được thì đừng hòng vào. Có ba thang máy, một là thang máy chuyên dụng cho quản lí cao tầng của tòa nhà, hai cái còn lại cho nhân viên bình thường và bảo vệ, lao công chỉ có thể sử dụng lối thoát hiểm.
Lúc đầu, Hoàng Thiếu Thiên định đánh ngã một bảo vệ, nhưng nếu như vậy tình huống phải ứng phó sẽ phức tạp hơn, đóng giả làm lao công cũng không tệ.
Chí ít trong cầu thang bộ chật hẹp, không có một cái camera nào sẽ mãi nhìn bạn chằm chằm.
Hắn leo từ tầng 1 đến tầng 15, chỉ đổ một chút mồ hôi trước trán, hô hấp và cường độ đi bộ vẫn bình thường.
Tầng 15 là bộ phận kỹ thuật của Gia Thế, Diệp Tu vốn làm việc ở đây, về sau chuyển xuống bộ phận phát triển ở tầng 10, cuối cùng bị buộc phải rời đi.
Âm mưu này của Đào Hiên hẳn đã ấp ủ từ lâu, tuy nhiên việc này không nằm trong phạm vi mà Hoàng Thiếu Thiên nên quan tâm. Hắn làm nghề này để kiếm tiền, không phải để hóng drama. Diệp Tu là bạn hắn, quan hệ cũng mỏng như tờ giấy vậy; về phần ân oán của hắn và Đào Hiên, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ cứ để hai người bọn họ tự đi giải quyết.
Tốt nhất là giống như trong phim cao bồi, hai người lưng tựa lưng, sau đó mỗi người đi mười bước, trong ổ quay của súng lục chỉ có một viên đạn, xem ai bắn ngỏm ai trước.
Cảnh lúc đấy may ra còn tạm ổn.
8.
Tầng 15 là một không gian rất rộng, nhưng nhìn hành lang thì cũng chẳng có gì đặc biệt.
Hoàng Thiếu Thiên cực kì kiên nhẫn lật từng tấc lên tìm kiếm, cũng thuần thục tránh thoát camera trên đường đi. Tầng này không có người, có thể nghe rõ cả tiếng kim rơi trên thảm nhung, cho nên khi âm thanh yếu ớt của máy móc từ phía thang máy truyền tới, Hoàng Thiếu Thiên rất nhanh ngẩng đầu lên.
Bảo vệ? Không thể được. Bọn họ thích tuần tra từng tầng một. Nhân viên tăng ca quay lại? Hoàng Thiếu Thiên liếc qua đồng hồ đeo tay. Trừ khi cãi nhau với vợ/chồng, nếu không thì cũng chẳng ai muốn bỏ qua trận bóng hay phim truyền hình sau bữa cơm chiều cắp đít tới công ty làm vào giờ này cả.
Số trên thang máy vẫn nhảy đều đều, Hoàng Thiếu Thiên tìm một vị trí thích hợp để quan sát nhưng không dễ dàng bị phát hiện, xốc vạt áo lên, lộ ra hai chữ "Băng Vũ" xanh đậm trên lưng.
Con số dừng lại ở tầng 15, cửa thang máy "đinh" một tiếng mở ra -- bên trong không có ai. Hoàng Thiếu Thiên chỉ chần chừ chưa đến nửa giây, theo bản năng lui lại. Lựu đạn mini trong thang máy tóe ra một loạt tia lửa, nhanh như điện xẹt phá nát cửa kính thủy tinh cường hóa, lao ra khỏi không gian chật hẹp.
Hoàng Thiếu Thiên cúi người tránh được đợt thứ nhất, nghiêng người kéo cái ghế làm lá chắn, mảnh vỡ xẹt qua không khí sượt qua mặt hắn, rạch ra một vệt đỏ dài hẹp.
Đợt nổ kết thúc khá nhanh, không có xung chấn đi kèm, Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu lên từ phía sau ghế. Hai thang máy còn lại cũng bắt đầu nhảy số.
Chẳng lẽ nơi này còn những người khác? Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua tàn tích trên sàn, nhanh chóng đưa ra phán đoán. Thủ pháp chuyên nghiệp, nổ trên phạm vi rộng nhưng tiếng lại rất nhỏ. Kỹ thuật này ở trong lính đánh thuê cũng chỉ có rải rác vài người.
Hai thang máy đều đã lên tầng 15, trong đó một cái giống như bị kẹt đến hỏng rồi, cửa cũng không mở; cái còn lại thì dừng lại một chút, sau đó xuất hiện một kí tự kì lạ trên bảng hiển thị.
Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt, chưa kịp hành động, điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên reo.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên trong đại sảnh trống trải và yên tĩnh trở nên hết sức chói tai.
Hắn cầm lấy ống nghe: "Xin chào."
"Xin chào." Một âm thanh ôn hòa hữu lễ truyền tới, "Cậu chắc cũng là lính đánh thuê nhỉ."
"Ồ?" Hoàng Thiếu Thiên nhướn mày, "Tôi đã nghĩ sao hôm nay Gia Thế lại náo nhiệt như vậy, hóa ra là còn những người khác."
"Được người bạn ủy thác." Người kia không quan tâm đến việc hắn nói toẹt ra, "Cũng rất bất ngờ.
"Hừ, vậy là anh đang ra oai phủ đầu với tôi?" Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua đống mảnh vụn trong thang máy, dựng thẳng ngón giữa.
"Đáp lễ thôi mà." Giọng nói trong điện thoại mang ý cười, "Cảm ơn vì quà tặng dưới lầu."
"Ồ - vừa rồi anh ở dưới đó à." Hoàng Thiếu Thiên ra vẻ vô cùng tiếc nuối, đáng tiếc đối phương không nhìn thấy, "Sớm biết thì tôi đã làm lớn chuyện hơn."
"Anh không sợ dây vào phiền phức à?"
"Tôi chỉ sợ phiền phức không tìm tới cửa." Hoàng Thiếu Thiên cười vui sướng, dòng "error" trên thang máy vẫn không nhúc nhích tí nào, "Giải mật mã của Gia Thế vui không? Hình như anh đã nửa ngày không có tiến triển gì rồi."
"Đúng là có chút phiền phức, nhưng không phải là vấn đề lớn." Đối phương vẫn nho nhã lễ độ đáp lại, "Anh thì sao, không tiếp tục lật tung cầu thang bộ chả-có-chút-liên-quan-nào sao?"
Hoàng Thiếu Thiên kẹp ống nghe vào cổ, vuốt vuốt tay: "Chính anh gọi cho tôi bây giờ lại còn trách ngược à?"
"Đúng là lỗi của tôi." Đối phương lại cười, "Chỉ là gọi rồi còn tưởng anh thích nói chuyện phiếm."
"Ừm, tôi thật sự rất thích rất thích nha, nhất là trong tình trạng ở cùng một tòa nhà với đối thủ cạnh tranh như thế này. Ồ đúng rồi, anh cũng có thể gọi cho tôi nha, tôi thật sự là thông minh quá mà."
Hắn nhanh chóng đọc một dãy số, sau đó "ba" một tiếng, cúp điện thoại.
9.
5 giây sau, điện thoại trong túi hắn rung.
Hoàng Thiếu Thiên đeo tai nghe vào: "Hê, xin chào, chúng ta lại gặp lại!"
Đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Tôi vẫn nghĩ 'Yêu Đao' hẳn là một người... ổn trọng."
"Ê ê anh có ý gì!" Hoàng Thiếu Thiên tức giận, "Tôi rất không đáng tin à? Tôi không đáng tin chỗ nào? Đến số điện thoại hào tôi cũng hào phóng nói cho anh biết rồi nhé, lịch sự một tí đê có được không? Hả hả hả?"
"Thật xin lỗi."
"Lời xin lỗi được chấp nhận." Hoàng Thiếu Thiên xoay người, mở cửa nhà vệ sinh, "Nhưng tiền hoa hồng thì không thể cho anh được."
Không hoàn thành nhiệm vụ thì một đồng cũng không nhận được, mặc dù con số Diệp Tu đưa ra còn chưa đủ để hắn tự mình xuất đầu lộ điện, nhưng đã nhận làm rồi thì vẫn phải thủ vào túi.
"Cạnh tranh không?" Đối phương cười hỏi hắn, "Người ở dưới sắp lên đấy."
"Biết rồi." Hoàng Thiếu Thiên thò đầu ra khởi cửa sổ sát sàn nhìn ra ngoài, dãy đèn ngoài sảnh sáng trưng, thỉnh thoảng lại có đội canh gác di chuyển về phía tòa nhà để tập hợp.
Vụ nổ vừa rồi chắc hẳn đã kinh động đến hệ thống báo động trong thang máy. Lúc đầu Hoàng Thiếu Thiên dùng giẻ lau khóa trái cửa cầu thang thoát hiểm ở tầng một, quý ngài chưa khai tên này không biết nên lại cho tất cả thang máy dừng ở trên tầng, cho nên ở dưới muốn lên đến đây cũng sẽ tốn không ít thời gian.
"Hây, tôi hỏi nhé...." Hoàng Thiếu Thiên gõ gõ cửa thang máy, " Quý ngài 'Nguyền Rủa', anh chắc sẽ không chỉ có chút bản lãnh này chứ?"
"Làm sao anh biết là tôi?" Người kia hiếu kì hỏi.
"Thì có là gì đâu chứ" Hoàng Thiếu Thiên giận quá hóa cười, "Anh cũng đoán ra tôi là ai tại sao tôi lại đoán không được anh?"
"Tôi có thấy tác phẩm ở tầng dưới của anh."
"Nha. . . Vậy tôi cũng lĩnh giáo qua bản lĩnh của anh ở trong thang máy." Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng vuốt vết thương trên mặt, "Căn thời gian chuẩn đến như vậy, tôi không nghĩ ra người nào khác ngoài anh."
"Vậy đúng là vinh hạnh của tôi rồi."
"Đừng khách khí, nếu đã có quen biết, vậy anh ra tay giúp một chút, mở cửa thang máy đi."
Trong ba thang máy, cái ở giữa đã bị nổ đến vặn vẹo, "Nguyền" đang đứng trong cái ở cạnh tường ngoài, còn lại một cái ở bên trong còn vẹn nguyên, dừng lại đúng ở tầng hắn đứng.
Hoàng Thiếu Thiên cũng không cho rằng "Nguyền" dừng nó ở đây chỉ để đề phòng có người chạy tới quấy rối.
"Thế này cũng được coi là quen biết? Chúng ta còn chưa gặp mặt."
"Bình thường dân mạng trước khi gặp mặt cũng phải bắt đầu qua màn hình điện thoại nha, đây chỉ là tiểu tiết, không cần quá chú ý." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Thương lượng đi, tôi giữ chân họ năm phút, anh mở cửa thang máy cho tôi, còn lại dựa vào năng lực mỗi người."
"Nghe cũng hay đấy." Tâm trạng "Nguyền" ở đầu kia có vẻ khá tốt.
Giọng hắn thật dễ nghe -- Hoàng Thiếu Thiên nghĩ vậy.
10.
Giống như cách hắn làm ở tầng một, hắn gỡ cái búa trong bộ thiết bị chữa cháy trên tường xuống, cắm chặt ở trên chốt cửa, lại kéo vài cái bàn làm việc ra chặn lại, mượn góc tường để tạo góc chết. Cuối cùng thả thêm một quả Đạn Khói trên mặt đất, chạm vào là nổ.
"Chú ý dưới chân nha mọi người." Hoàng Thiếu Thiên dịch người về sau nhìn qua một chút, thỏa mãn gật đầu, quay người đi vào trong thang máy.
"Nguyền" là một kẻ giữ chữ tín, Hoàng Thiếu Thiên trước đó phát hiện cửa thang máy đã mở ra. Hắn khẽ cười rồi đi vào, giẫm lên thành thang máy, mở nắp thông gió ở trên ra, dùng sức chống hai tay, chui ra ngoài.
"Camera đã tắt hết rồi?"
"Đã tắt cả rồi, ngay cả tôi cũng không thấy."
"Vậy thì tốt." Hoàng Thiếu Thiên bật đèn trên đồng hồ đeo tay, màu lam nhạt chiếu sáng góc thang máy âm u, phất lên trên một người cao cỡ một nửa lối đi, ung dung đứng trên vách tường bên cạnh.
"Lúc nãy tôi gõ gõ vách tường đã thấy nơi này không được bình thường rồi, quả nhiên." Hắn mở lưới che trên tường rồi chui vào, bên trong là một đoạn đường ống khác, nhưng hẹp hơn so với những tầng dưới. Bảo mật cũng dày đặc hơn hẳn, nhìn thoáng qua đã thấy chi chít chùm tia phức tạp đan vào nhau.
"Cẩn thận một chút, với độ quan trọng của mấy món đồ bên trong, chắc sẽ không chỉ dừng ở mức lắp thiết bị cảnh báo đâu."
"Tôi biết." Hoàng Thiếu Thiên kích động, "Tôi cũng chưa từng thử qua loại này."
Hắn nhanh chóng quan sát bốn phía, sau đó lấy ra một tờ giấy ở trong người, từ từ để nó chạm vào chùm tia.
"Pằng" một tiếng, tờ giấy đã thủng một lỗ, rồi tự bốc cháy, rất nhanh tan biến thành tro bụi.
"Đậu!" Hoàng Thiếu Thiên hít một hơi, mấy thứ trò chơi tên Diệp Tu kia chế ra quả nhiên khác thường.
Góc độ các tia rất khéo lừa người, từng cặp thiết bị phát xạ ánh sáng đều được cố định trên vách. Cũng chẳng biết là loại tia nào, không giống hồng ngoại cũng chẳng giống thấu kính lọc ánh sáng, chỉ có thể dựa vào khoảng cách giữa các thiết bị phát xạ, lần ra được cái nằm ở trung tâm để phán đoán.
Nhưng phía trên quá nhiều thiết bị và tất cả đều trông giông giống nhau. Hoàng Thiếu Thiên lại cầm mấy tờ khăn giấy đi thử mấy tia khác, tạm thời xác định được đường đi ở dưới cùng, chuyển sang thăm dò ở phía trên.
Về phần chạm vào tia báo động thì không cần quan tâm, dù sao bây giờ đã có nhiều người biết hai người bọn hắn ở đây lắm rồi.
Hắn đứng dậy, nghiêng người chui vào đường ống đen kịt.
11.
"Có một chuyện làm tôi tò mò. . ." Hoàng Thiếu Thiên vặn vẹo thân người bám vào vách tường để lên trên, rất hứng thú hỏi, "Anh vào đây kiểu gì thế?"
"Tôi cắt điện ở xung quanh chỗ này và chặn lại mấy đường đi dự phòng."
". . ." Đúng là biện pháp đơn giản mà thô bạo.
Tuy nhiên Hoàng Thiếu Thiên biết, muốn làm được như thế này cũng phải tính toán rất kĩ, không thể dễ dàng như trong lời của hắn được.
Mình thích khiêu chiến hơn -- hắn tự an ủi mình.
"Vậy sao anh không làm thế với mấy thiết bị trong này?"
"Hệ thống bảo vệ ở đây được kết nối với cả tòa nhà, cắt đứt nó thì thang máy cũng không dùng được, tôi không muốn lết tận 20 tầng."
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy trí tuệ của mình bị đả kích.
"Nguyền" cười cười: "Chắc anh cũng đã nghe nói đến 'Thần thánh thủ hộ' nhỉ? Tương truyền là hệ thống bảo vệ cao cấp, sau khi cao ốc bị cắt điện, tự xóa hết số liệu, chặn tất cả các lối đi, biến cả tòa nhà thành một cái tủ sắt, nội bất xuất, ngoại bất nhập."
"Lúc trước Diệp Tu đã biến tòa nhà này thành cái quái gì vậy." Hoàng Thiếu Thiên nhỏ giọng lầm bầm, "Anh đây cũng không muốn biến thành hamster trong lồng."
"Sớm biết anh thần thông quảng đại như vậy tôi đã hẹn anh cùng đi, hiệu suất cao thời gian ngắn, một công đôi việc, một đề xuất đầy sáng ý."
"Không phải đã nói là tự dựa vào năng lực bản thân sao?" "Nguyền" lại cười, "Trước đó tôi không biết số điện thoại của anh, tuy nhiên về sau có thể cân nhắc."
"Cân nhắc cái gì? Hẹn tôi ra ngoài uống trà sao?" Hoàng Thiếu Thiên bước một bước về phía trước, chui qua một khe hẹp giữa các tia."
"Cũng được."
"Anh nghiêm túc?"
"Không thì sao?" Đối phương hỏi lại. "À hình như quên nói cho anh, tôi là Dụ Văn Châu."
"Móa!"
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, góc áo vướng xíu." Hoàng Thiếu Thiên phủi phủi bụi trên lưng, "Anh đúng là. . . Tùy tiện nói cho tôi như thế, không sợ bị ăn thịt sao?"
"Có qua có lại." "Nguyền" -- hiện tại phải gọi là Dụ Văn Châu, vô cùng bình tĩnh trả lời.
"Đúng là ngoan ngoãn chân thành nha, tôi bắt đầu thích anh rồi đấy." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Ách, vậy tôi nên gọi anh thế nào? Dụ tiên sinh? Văn Châu? Tôi cảm thấy Văn Châu không tệ, cứ gọi như thế đi."
"Ừm?"
Hoàng Thiếu Thiên duỗi tay nắm chặt nắp ống trên đỉnh đầu, hai chân thò ra khỏi miệng ống, đung đưa một lúc rồi nhảy xuống đất: "Anh sao rồi?"
"Tôi tới." Dụ Văn Châu nói.
"Tôi cũng thế."
"Vậy kế tiếp..."
"Dựa vào năng lực đi." Hoàng Thiếu Thiên đẩy cánh cửa trước mặt ra.
12.
Tầng cao nhất hoàn toàn khác phía dưới.
Tòa nhà ngụy tạo một không gian không tồn tại, chính là khoảng không khép kín nhìn như phòng thí nghiệm này. Bên ngoài mỗi 3 - 5 mét lại có một bảo vệ có trang bị súng canh gác.
Hoàng Thiếu Thiên trùm mũ, sờ tay xuống eo rút "Băng Vũ" ra.
Lưỡi đao màu lam lấp lóe trong bóng đêm.
Hắn bắn súng cũng không tệ, tuy nhiên bình thường lại đặc biệt thích dùng vũ khí lạnh.
Theo cách nói của hắn thì, vũ khí lạnh linh hoạt hơn, cũng mang đến cảm giác chân thực hơn.
Hoàng Thiếu Thiên đang định cầm vào nắm đấm cửa để mở, đột nhiên có tiếng súng vang lên bên phải hắn. Chưa đầy nửa giây, đã có tiếng nói ở bên tai.
"Chuyện gì xảy ra?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
"Có chút phiền phức." Giọng nói của Dụ Văn Châu xen giữa tiếng súng rối loạn vẫn cực kì rõ ràng, "Chắc là một lớp phòng ngự."
"Nhằm vào những người hệ thống ID trong thang máy không thể nhận dạng được?" Hoàng Thiếu Thiên nhìn qua, bảo vệ ngoài cửa đều được huấn luyện chuyên nghiệp. Không có người nào hành động thiếu suy nghĩ sau tiếng súng đột ngột vừa rồi, sau khi xác nhận bốn phía đều ổn định mới hỗ trợ nhau di chuyển ra hướng cổng.
"Tôi thấy không ít người đâu, cậu ứng phó được không?"
"Không thành vấn đề."
Hoàng Thiếu Thiên đẩy cửa ra, một tên bảo an nhanh chóng quay người bắn hắn. Hắn nhẹ nhàng lăn một vòng tránh được. Một giây sau ánh đao màu lam xé toạc không khí, xoẹt qua cổ tên kia.
Một kẻ không tiếng động ngã xuống.
Ngày càng nhiều bảo vệ phát hiện bên này có vấn đề, liền vọt qua.
"Tôi phải tắt điện thoại rồi." Hắn nói với Dụ Văn Châu, không đợi trả lời đã tắt máy.
Bọn thủ vệ đã lao đến đầu cầu thang.
Hoàng Thiếu Thiên quay người bắt đầu chạy.
Một viên MP5 sượt qua từ sau lưng hắn, tóe ra tia lửa, ghim trên góc tường. Hắn mượn lực quán tính chạy đến cuối đường, xoay người đạp lên tường, vọt lên. Một bảo an ở bên cạnh ứng phó không kịp, bị đao của hắn cắt qua, đầu rớt trên mặt đất.
Hoàng Thiếu Thiên linh hoạt chộp lấy súng tiểu liên của bọn họ bắn ngược lại, mấy tên sau lưng nhao nhao ngã xuống.
Hắn không dừng lại lâu, vứt súng lại, tiếp tục tiến lên.
Hành lang xoay quanh một trục tưởng tượng, dốc lên thành một cầu thang xoắn ốc. Hoàng Thiếu Thiên suy đoán Gia Thế có thể đã cải tiến toàn bộ tầng cao nhất thành một nhà kho cỡ lớn, hắn thả chậm cước bộ một chút -- phía trước còn một đoạn đường rất dài, nhưng bọn bảo vệ không thấy được.
Cái này không giống phong cách của Gia Thế. Hắn nhíu mày, lấy điện thoại nhắn cho Diệp Tu.
Diệp Tu đáp lại hai chữ: Ha ha.
Đậu móa.
Hoàng Thiếu Thiên tắt điện thoại tiếp tục đi về phía trước, nhưng chưa đi được mấy bước, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là Dụ Văn Châu.
Hắn nhận điện thoại: "Alo?"
"Vật anh cần tìm là Khước Tà à?" Dụ Văn Châu hỏi thẳng.
"Này này có người nào nghe ngóng chuyện riêng của người khác như anh sao? Đây chính là bí mật thương mại."
"Vậy để tôi đổi câu hỏi." Dụ Văn Châu không chút hoang mang nói, "Người thuê cậu là Diệp Tu?"
Câu hỏi này ngăn lại bước chân của Hoàng Thiếu Thiên một lần nữa: "Đừng nói với tôi là anh cũng thế nhé."
Dụ Văn Châu không nói gì.
"Đậu má . . . Tên này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì, cứ dùng tiền chơi mình thế à?"
"Tôi đang có suy nghĩ thế này, có muốn nghiệm chứng thử không?"
"Anh nói đi, bây giờ cái gì cũng không thể làm tôi giật mình nữa rồi."
"Anh đến cửa chưa?"
"Đây rồi." Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn, đã thấy cuối hành lang. Cánh cửa ngay ở bên tay phải của hắn, dường như hòa một thể với vách tường.
"Mở ra nhìn xem." Dụ Văn Châu hướng dẫn.
Trên cửa là máy nhận diện đồng tử và vân tay. Hoàng Thiếu Thiên mở máy quét, cầm điện thoại di động của mình đặt vào.
Sau hôm nhận nhiệm vụ từ Diệp Tu, hắn đã tham gia một buổi tiệc nhỏ, dễ dàng lấy được tách cà phê có vân tay của Đào Hiên và ảnh chụp từ khoảng cách gần. Sử dụng độ phân giải lớn là có thể mô phỏng ra hình ảnh lập thể.
"Anh nghĩ bên trong sẽ có cái gì?" Hắn hỏi Dụ Văn Châu.
"Nếu như tôi đoán không lầm. . ."
Đèn xanh bật lên, cửa "cạch" một tiếng rồi từ từ mở ra.
"Bên trong cái gì cũng không có."
Hoàng Thiếu Thiên quét mắt một vòng: "Đúng như anh đoán."
13.
Căn phòng rộng trống trải, lạnh lẽo đen kịt.
Dưới ánh đèn lờ mờ có thể trông thấy đống dây điện lộn xộn bị người nào đó tùy ý vứt lại, qua một thời gian nữa rồi cũng sẽ hóa thành hóa thạch.
Chính giữa căn phòng có một bục đứng, trên giá đỡ kim loại lập lòe lam sắc của dòng điện, ba cột nghiêng chụm lại che đi vật ở giữa, bây giờ đang trống không. Giống như một đóa hoa bị cắt mất nhị.
Nơi đó hẳn đã từng cất giữ Khước Tà.
"Tôi vẫn không nghĩ ra." Hoàng Thiếu Thiên nhìn lại cái phòng chứa đồ như bãi chiến tích này, "Nếu như hắn đã định tự lấy Khước Tà rồi, còn cần chúng ta làm gì? Đặc biệt bày trò như thế để làm một cái party cho mọi người vui vẻ à?"
"Tôi đoán hắn cần một đống lộn xộn, càng rối càng tốt."
"Anh biết tôi đang nghĩ gì không?" Hoàng Thiếu Thiên rời đi phòng trống kia, "Tôi thấy chúng ta hẳn không nuốt trôi được cục tức này."
"Nếu đã biết Khước Tà ở trong tay hắn thì không cần gấp." Dụ Văn Châu bình tĩnh nói, "Anh có thể tìm đánh hắn một trận."
"Ý kiến hay." Hoàng Thiếu Thiên cảm khái, "Văn Châu, tôi thật sự ngày càng thích anh."
". . ."
"Này, nếu như anh nghĩ ra cách dẫn tôi rời khỏi đây." Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua cửa lối đi, phía dưới truyền đến dồn dập tiếng bước chân và tiếng người. Bảo an đều đã lên đến tầng 15, trở lại bằng đường cũ thì chẳng khác gì chui đầu vào rọ, "Hiện tại chúng ta đã là chiến hữu trên một thuyền rồi, tôi biết anh còn có hậu chiêu, ra ngoài rồi tôi giúp anh đánh Diệp Tu thêm mấy lần được không?"
"Được." Dụ Văn Châu trả lời còn dứt khoát hơn, "Đi qua bên thang máy đi."
"Tuân lệnh." Hoàng Thiếu Thiên chạy về, tất cả bảo vệ ở tầng này đã bị hắn và Dụ Văn Châu dọn dẹp sạch sẽ nên hoàn toàn không gặp chướng ngại. Lúc hắn tới cửa thang máy, ba cửa đều đang đóng, "Sau đó thì sao?"
"Đứng cách xa ra, đừng di chuyển. . . Tốt nhất che tai lại, có thể sẽ có chút ong ong."
Hoàng Thiếu Thiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó vụn đất đá bay qua ngang người hắn, mảnh đá vòng quanh cốt thép hung hăng nện lên bức tường đối diện, tro bụi tỏa ra như sương mù, quẩn quanh trong thang máy.
Hoàng Thiếu Thiên dùng tay gạt bụi đất, lách qua đống gạch đá văng ra. Đến khi thấy được cảnh trước mắt, hắn không nhịn được huýt sáo mấy nhịp.
Tường ngoài tòa nhà bị Dụ Văn Châu cho nổ một mảng lớn. Gió đêm lạnh lẽo kéo theo tiếng báo động và tiếng người dồn dập tìm đến lỗ hổng này, mơ hồ nghe được tiếng máy bay trực thăng.
"Thế này được không?"
"Tuyệt." Hoàng Thiếu Thiên đứng ngó qua chỗ hổng, phía dưới đã đèn đuốc sáng trưng, "Tôi thật sự vô cùng chân thành yêu anh."
"Ồ, anh đồng ý hẹn hò với tôi rồi à?" Giọng Dụ Văn Châu tràn ngập ý cười, "Lần đầu tiếp xúc có cảm tình, vậy tiếp theo đến giai đoạn gặp mặt nhỉ. Đi uống trà được không? Tôi mời."
". . . Anh thật sự nhập vai vở "dân mạng offline" à?"
Tiếng cười Dụ Văn Châu phảng phất trong gió.
"Không đồng ý à?"
"Được, đi thì đi, ai sợ ai." Hoàng Thiếu Thiên cũng cười, "Chỉ cần anh có bản lĩnh tìm được tôi."
Hắn đạp một chân lên mép lỗ hổng, buộc lên lưng ống nước trong bộ phòng cháy chữ cháy, tay phải cầm ngược chuôi Băng Vũ, gió gào thét thổi tóc hắn phần phật, nhưng vẫn không che được hai mắt sắc bén tinh anh.
Hoàng Thiếu Thiên hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi mái nhà.
Hắn lăn từ trong bụi cỏ ra, không tiếng động chạm tay lên cổ một bảo vệ, lưu loát chém xoẹt qua rồi kéo xác vào góc tối.
"Xin lỗi huynh đệ." Hắn vừa mặc quần áo chôm được từ trên người bảo vệ vừa nhỏ giọng xin lỗi, "Tôi sắp gặp một người bạn trên mạng, có hơi lo lắng, phải ăn mặc cho phù hợp, nên mượn tạm đồ của anh nha."
Ăn mặc chỉnh tề xong, hắn còn tốt bụng kéo người vào rừng cây che cho người ta, không để thân thể người đáng thương này phơi bày dưới ánh trăng tươi đẹp.
Xong xuôi, hắn đứng dậy, đi tới cửa chính.
Vừa đi vừa bấm điện thoại.
"Là tôi" Hắn quan sát bốn phía, lia mắt đến từng người một, "Anh thoát được chưa?"
"Tôi ở cửa ra vào." Giọng Dụ Văn Châu rất gần.
"Tôi cũng ở đó." Hắn nhẹ nhàng nói, "Xem ai tìm được người kia trước không?"
"Được."
Đây là một câu chuyện nho nhỏ về một buổi đêm hỗn loạn to to. Ánh đèn chiếu rọi từng khe tường, từng mảnh thủy tinh. Trực thăng xoay vòng quanh khu nhà. Hội đặc vụ và đội ngũ lính đánh thuê của Gia Thế không ngừng đi tới đi lui, chen chúc đứng lố nhố trên mỗi tấc cỏ.
Ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên xuyên qua đám người, dừng lại trên một người.
Hắn không thấy rõ mặt của người kia, đây là một cảm giác rất lạ, giống như có một bàn tay của Thượng Đế dẫn hắn tới.
Bạn mới này của hắn, có thể không chỉ là một người bạn bình thường.
"Đúng rồi, hình như quên nói cho anh, tôi là Hoàng Thiếu Thiên." Hắn nhìn không chớp mắt, hai người đều đeo mặt nạ, một lớp ánh sáng bàng bạc phủ xuống.
Nhưng hắn cảm thấy Dụ Văn Châu đang đứng ở đó, mỉm cười với hắn.
"Tôi thấy anh rồi."
[END POV Hoàng]
Last edited: