Hoàn [Mừng SN Dụ Văn Châu 2019] [Dụ Văn Châu trung tâm] Chín Vạn Dặm Đi Cùng Gió

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
CHÍN VẠN DẶM ĐI CÙNG GIÓ
(thuộc tập "Sơn Hà Kính Ta")

Tác giả: 七月流莺 – Thất Nguyệt Lưu Oanh
Cv: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Fuuka
Thể loại: đồng nhân TCCT, no cp, Dụ Văn Châu trung tâm, đoản văn.

"Ta kính sơn hà một chung rượu, sơn hà kính ta đi một đời.
Hoàng hôn nắng chưa tắt, chim già biết mổ hầu.
Sông dài làm áo, tay nhấc núi xanh, chúng ta vẫn thiếu niên.
Thời gian trôi tận, còn đó sơn hà vô danh vì người khắc ghi ý chí."



~~~~~​

Hạ Trùng hỏi hắn, "Ngươi đã từng thấy qua hình dáng mùa đông sao?"


01.

"Ngươi hỏi ta Dụ Văn Châu là người thế nào?"

"Hắn tay tàn."

Diệp Tu ngậm điếu thuốc ngồi nghiêng ngả trả lời, "Nhưng khắp thiên hạ có vô số kẻ tay tàn, cũng chỉ duy nhất một Dụ Văn Châu."

Dụ Văn Châu tốc độ tay không đạt chuẩn, điểm này vốn là sự thật, tốc độ tay tối đa chưa tới hai trăm trong Liên minh thật sự không đủ dùng, trong game muốn ngược gà còn phải lo đến lật xe, nói chi đến việc đối kháng ở đấu trường kịch liệt như vậy.

Thế nhưng Dụ Văn Châu lại dùng chính tốc độ tay tối đa hai trăm này đi tới hiện tại, giành về cho Lam Vũ một giải quán quân, một giải á quân.

Tuy tuyển thủ át chủ bài của Lam Vũ là Hoàng Thiếu Thiên, nhưng cũng không ai dám coi thường Dụ Văn Châu sau lưng
Hoàng Thiếu Thiên.

Kiếm cùng lời nguyền, thiếu ai, Lam Vũ cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Vòng bán kết mùa giải thứ hai, Gia Thế đối đầu Lam Vũ, Gia Thế chiến thắng.

Lúc thi đấu kết thúc, tên Ngụy Sâm kia còn khóc lóc om sòm đòi năm sau nhất định phải khiến cho Diệp Tu đẹp mặt. Thế mà trước khi mùa giải thứ ba kịp bắt đầu, hắn lại tuyên bố giải nghệ, còn đem chức đội trưởng cùng Sách Khắc Tát Nhĩ giao lại cho Phương Thế Kính.

Diệp Tu cũng nghe nói tên kia vì PK cùng hậu bối thua cả ba trận nên nản chí rời đi. Có điều Diệp Tu không cho là như
vậy.

Nếu không tìm được người thích hợp tiếp nhận Sách Khắc Tát Nhĩ, Ngụy Sâm nhất định sẽ không đi. Phương Thế Kính tên kia á, thủ thành vẫn được, nhưng muốn đưa Lam Vũ đoạt quán quân vẫn kém một chút, Diệp Tu biết lão Ngụy chắc chắn có để lại hậu chiêu.

Quả nhiên, mùa giải thứ tư, Dụ Văn Châu ra mắt, tiếp nhận chức đội trưởng Lam Vũ.

Dụ Văn Châu nhân vật này, ý thức không chỗ nào bắt bẻ, tốc độ tay tuy không ổn, nhưng hắn lại biết cách lấy sở trường bù sở đoản, cùng Hoàng Thiếu Thiên phối hợp công kích, thực sự khiến vòng bảng mùa giải thứ tư khó chơi vô cùng.

Về sau mọi người dần phát hiện, điểm yếu của Lam Vũ nằm trên nhân vật thuật sĩ này, liền đua nhau tiến hành hội đồng Dụ Văn Châu.

Bị hội đồng như thế đối với hắn mà nói là rất phiền toái, cứ thế mấy vòng thi đấu, Lam Vũ đấu đoàn đội đều bại trận.

Ngay lúc ấy dư luận liền dậy sóng, nghi vấn chức đội trưởng Phương Thế Kính giao cho Dụ Văn Châu, nghi vấn Dụ Văn
Châu không đủ tư cách trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, nghi vấn Lam Vũ mùa giải này rốt cuộc còn đánh tiếp được hay không.

Phong ba khi đó nổi lên chẳng thua lúc Trương Giai Lạc gia nhập Bá Đồ mùa giải thứ chín sau này. Nhưng Trương Giai Lạc ít ra cũng còn một vài fan trung thành, còn Dụ Văn Châu lúc ấy lại chẳng có gì cả.

Là người mới, hắn không có fan trung thành, còn fan Lam Vũ lại xem hắn như thứ cứt chuột, ra sức căm thù hắn.

Những lúc dự họp báo, phóng viên cũng luôn ném mấy vấn đề gai góc nhất cho hắn.

Đối mặt với thái độ hung hăng thù địch của bọn họ, Dụ Văn Châu vẫn thản nhiên như cũ, trả lời thỏa đáng mọi chỉ trích cùng nghi vấn, hắn tuy dáng dấp vẫn còn niên thiếu, nhưng đã có khí độ của một đội trưởng.

Khi ấy Diệp Tu đã nghĩ, đứa nhỏ này, tương lai không thể đo lường.

Đúng như dự đoán, mùa giải thứ sáu, Lam Vũ chiến thắng Vi Thảo, giành chức quán quân.

Đây chính là câu trả lời tốt nhất cho mọi nghi vấn trước đó.

Lam Vũ có Dụ Văn Châu, nhất định là đối thủ đáng gờm.

Hơn nữa trong khoảng thời gian rất dài, đây sẽ là sự kiện quan trọng khó thể vượt qua.

Dù sao thì hắn vẫn là tay tàn. (cười)

Đến lúc cả bọn đều đã giải nghệ chỉ còn có thể xem thi đấu, Dụ Văn Châu tên kia vẫn có thể lên sàn đấu làm dáng, ngẫm lại thật sự là khó chịu.

Năng lực có thể hao mòn liền ngăn lại, kinh nghiệm và ý thức chiến thuật lại ngày càng tích lũy, Dụ Văn Châu tương lai xác định sẽ trở thành bug của Liên minh.

Lại nói liệu Liên minh sẽ vì Dụ Văn Châu vẫn còn thi đấu mà đặt ra điều lệ buộc tuyển thủ hơn ba mươi tự động giải nghệ hay không.

Ha ha ha, Lam Vũ thật sự có hai tên gia hỏa khiến Liên minh phải điều chỉnh quy tắc.


02.

"Dụ Văn Châu?"

"Điềm nhiên như mây gió, tĩnh lặng như biển sâu, thâm trầm lại sắc sảo."

Nhắc tới đội trưởng Lam Vũ người luôn bị ngoại giới xem như kẻ thù của Vi Thảo, Vương Kiệt Hi cười nói.

So với thứ tài năng sắc bén Hoàng Thiếu Thiên bộc lộ, Dụ Văn Châu khi mới ra mắt thực sự chẳng có gì thu hút.

Hay có thể nói, trong trại huấn luyện Lam Vũ chính là kẻ xếp cuối hàng.

Bắt đầu lưu ý đến Dụ Văn Châu vào mùa giải thứ hai, khi ấy cả bọn đều là học viên trại huấn luyện vẫn còn an vị trên khán đài, đang cùng nhau tiến hành thảo luận trận đấu Gia Thế và Bách Hoa.

Tuy dáng vẻ hắn ôn hòa không có gì nổi bật, nhưng khi nói đến chiến thuật, Vương Kiệt Hi lại cảm giác được sự kiên định cùng tự tin ẩn trong ánh mắt hắn.

Lam Vũ, Dụ Văn Châu.

Lúc đó Vương Kiệt Hi liền nghĩ, bọn họ sau này nhất định sẽ trở thành đối thủ.

Vương Kiệt Hi ra mắt sớm hơn Dụ Văn Châu một năm.

Đều là vừa vào nghề liền nhận chức đội trưởng, nhưng lộ trình của Dụ Văn Châu so với Vương Kiệt Hi dùng đấu pháp Ma Thuật Sư phá vỡ bức tường tân binh do các chiến đội lớn dựng nên, thật sự gian nan hơn rất nhiều.

Tốc độ tay Dụ Văn Châu chính là vết thương chí mạng.

Hắn cũng đã hiểu, khi ấy hắn hẹn gặp Dụ Văn Châu trên sàn đấu mùa giải sau, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên lại tràn đầy tiếc nuối.

Cả một mùa giải đó, ngợp trời đều là chỉ trích dành cho Dụ Văn Châu.

Suy cho cùng Lam Vũ mùa giải thứ hai trong tay Ngụy Sâm đã đánh đến vòng bán kết, sau đó thành tích tuy có trượt nhưng vẫn vô cùng ưu tú, mọi người đối với thất bại của Lam Vũ có thể nói là dung túng.

Thế nên bọn họ cho rằng, Lam Vũ thất bại là tại vì Dụ Văn Châu.

Loại tuyển thủ không nên xuất hiện trong Liên minh.

Trước Dụ Văn Châu, tựa hồ chưa có một tuyển thủ mới ra mắt nào lại bị chỉ trích đến như thế.

Thế nhưng Vương Kiệt Hi cho rằng, Dụ Văn Châu vẫn có thể giữ sắc mặt kiên định như vậy, thì sẽ không bởi vì những chỉ trích này mà đầu hàng.

Nửa sau vòng đấu mùa giải thứ tư, tuy Lam Vũ đôi lúc còn vì tốc độ tay của Dụ Văn Châu mà mất điểm, nhưng tình huống như vậy càng ngày càng ít.

Hắn biết mình là điểm yếu của Lam Vũ, nên vẫn luôn ý thức việc sẽ phải hy sinh.

Hắn thậm chí dám dùng mình làm mối nhử, thời điểm đối thủ tự tin cho rằng đã tóm được trọng điểm chiến thuật của
Lam Vũ, cũng chính là lúc bọn họ nhảy vào kết cục đã được Lam Vũ lặng lẽ an bày.

Trận đấu dù có Dụ Văn Châu hay không, Lam Vũ đều y theo sự sắp xếp của Dụ Văn Châu, tiếp tục vững bước tiến lên.

Đúng như dự liệu của Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu trở thành đối thủ vô cùng khó chơi của Vi Thảo.

Mùa giải thứ sáu, hắn kết thúc giấc mộng quán quân liên tiếp của Vi Thảo.

Cậu đội trưởng thiếu niên từng bị truyền thông coi như kẻ thất bại, hiện tại mang theo Lam Vũ, trở thành đội trưởng đội quán quân.

Hoàn thành giấc mơ khi trước Ngụy Sâm chưa thể thực hiện.

Từ sau đó, hiếm ai lấy lý do tốc độ tay mà chỉ trích Dụ Văn Châu không thích hợp trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nữa.

Hắn đã dùng sự thật, chứng minh với mọi người, hắn có thể làm được.

Trại huấn luyện Vi Thảo hàng năm đều tới rất nhiều người.

Rất nhiều người bởi vì tốc độ tay không đạt mà bị loại.

Bọn họ bất bình tức giận, bọn họ nói, nếu Dụ Văn Châu có thể, bọn họ vì sao không thể?

Dụ Văn Châu tựa hồ trở thành mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người, bọn họ cho rằng, Dụ Văn Châu chính là điển hình cho thể loại rễ cỏ có thể trở mình.

Nếu tốc độ tay Dụ Văn Châu có thể ở Liên minh tiếp tục phấn đấu, bọn họ vì sao lại không được.

Vương Kiệt Hi thường sẽ trả lời bọn họ rằng, thế gian chỉ có duy nhất một Dụ Văn Châu.

Trừ đi tốc độ tay không nói, ý thức chiến thuật của Dụ Văn Châu, có thể nói là đứng đầu Liên minh.

Quan trọng hơn chính là sự cố gắng và chăm chỉ của hắn.

Tuy Vương Kiệt Hi chưa từng thấy Dụ Văn Châu ở trại huấn luyện Lam Vũ. Nhưng một Dụ Văn Châu có thể dùng tốc độ tay như thế đi tới hiện tại, nâng lên cúp quán quân, cái giá phải trả phía sau đó tuyệt đối không phải người thường có thể làm được.

Nói Dụ Văn Châu bình thường.

Nhưng hắn lại không hề tầm thường.

Sự kiên trì của hắn, lòng kiên định của hắn, mưu lược cùng trù hoạch của hắn, phong thái điềm nhiên của hắn, thiếu hụt cái nào cũng sẽ không tạo thành Dụ Văn Châu ngày hôm nay, Lam Vũ ngày hôm nay.

Vương Kiệt Hi cùng Dụ Văn Châu tuy là đối thủ.

Nhưng Vương Kiệt Hi không thể không thừa nhận, Dụ Văn Châu là đối thủ xứng đáng để hắn tôn trọng nhất.


03.

"Ngươi hỏi đội trưởng à?"

"Đội trưởng dĩ nhiên là người đội trưởng tốt nhất trên đời rồi tuy nhiên nếu hắn mỗi lần ăn gà hấp gấp cho ta nhiều thêm một chút ta có thể sẽ càng yêu thích hắn hơn..."

Hoàng Thiếu Thiên vừa nhắc tới Dụ Văn Châu liền bắt đầu lải nhải. Nhưng thật ra, dù cho không nhắc tới Dụ Văn Châu hắn cũng sẽ lải nhải.

Trong Vinh Quang, Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn được coi là thiên tài.

Tuy hắn không tự cho là thế, nhưng trong lòng có chút kiêu ngạo cũng rất bình thường, hắn lúc đó, trong trại huấn luyện
Lam Vũ luôn được coi là ngôi sao tương lai. Tính tình hắn cũng khá thoải mái, rất dễ dàng cùng mọi người hoà nhập.

Mà sự tồn tại của Dụ Văn Châu so với hắn lại hoàn toàn trái ngược.

Ôn hòa lễ phép nhưng xa cách, đối xử với mọi người chu đáo ổn thỏa nhưng so với đám bọn họ mỗi ngày đều cười nháo
náo động cảm giác chung quy không giống, luôn luôn có chút khoảng cách.

Thể loại tính tình trầm tĩnh trong mắt những tên choai choai bọn họ chính là ngạo mạn không hòa nhập.

Mà quan trọng hơn chính là, hắn từ đầu đến giờ vẫn là kẻ đứng chót trong trại huấn luyện.

Quá khứ huấn luyện của Hoàng Thiếu Thiên rất nhẹ nhàng, còn hắn đôi khi bị kẹt lại chừng mấy ngày, thay đổi nhiều cách cũng không thể thành công.

Lúc đấy có người bàn tán, tên Dụ Văn Châu này chắc chắn là người đầu tiên phải rời khỏi.

Hoàng Thiếu Thiên cũng từng cho là như thế.

Nhưng Dụ Văn Châu không bỏ cuộc, cho dù Ngụy lão đại tự mình đi khuyên nhủ rất nhiều lần, thuyết phục hắn không thích hợp ở lại Lam Vũ, không thích hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp, bằng thiên phú cùng nỗ lực của hắn, bất luận đi đâu khác đều có tiền đồ sáng lạn.

Mỗi lần như thế Dụ Văn Châu đều im lặng cười trừ, bất động thanh sắc mà đẩy trả lời khuyên nhủ của Ngụy lão đại trở về, ngày hôm sau vẫn tiếp tục ngồi vào máy huấn luyện.

Sau cùng Ngụy lão đại cũng lười quản, cứ để mặc hắn, chờ hắn nghĩ thông suốt nhận thức được khoảng cách tự nhiên sẽ rời đi.

Lúc ấy Hoàng Thiếu Thiên thầm nghĩ, hắn hà tất phải cứng đầu như thế, biết rõ là không được, tại sao phải đến vỡ đầu chảy máu mới chịu từ bỏ.

Đám người trong trại huấn luyện Lam Vũ luôn luôn tìm cách xa lánh Dụ Văn Châu.

Một đám thiếu niên tự kiêu tự mãn với đủ loại nguyên nhân bài xích hắn, tóm lại chính là không vừa mắt hắn.

Đứng cuối vốn không phải cái tội, xét về tốc độ tay trong đám bọn họ có rất nhiều kẻ khá hơn Dụ Văn Châu, bọn họ không ưa hắn vốn bởi vì, so với sự buông xuôi và cam chịu của bọn họ, Dụ Văn Châu lại hoàn toàn khác biệt.

Hắn luôn luôn quá nỗ lực, quá liều mạng, mà sự nỗ lực của hắn lại thường xuyên không giành được bất kỳ đền đáp gì.

Việc này khiến bọn họ vừa đồng cảm cũng vừa hả hê trên đau khổ của người khác: Bọn họ nghĩ, với thiên phú thế này, có cố gắng mấy cũng vô dụng, cần gì phải thế.

Kết quả là, những kẻ cười nhạo Dụ Văn Châu từng người từng người rời khỏi, còn Dụ Văn Châu, vẫn lưu lại trong trại huấn luyện.

Nói ra xấu hổ, nhưng khi đó Hoàng Thiếu Thiên đúng là không thích Dụ Văn Châu cho lắm.

Có thể bởi vì những người chơi thân với hắn đều nói Dụ Văn Châu thế này Dụ Văn Châu thế nọ, mà hắn cùng Dụ Văn Châu cũng không quen thuộc, xu hướng ủng hộ người quen là rất bình thường.

Đặc biệt là lúc ở trại huấn luyện, khi hắn cùng Dụ Văn Châu tiếp xúc nhiều hơn, Dụ Văn Châu có cách suy nghĩ mà hắn thật sự không hiểu lắm, cảm giác như Dụ Văn Châu chỉ đang nói khoác.

Thời điểm ấy Hoàng Thiếu Thiên nào biết cái gì gọi là chiến thuật, hắn chính là dựa vào trực giác như dã thú của mình, nắm bắt chuẩn xác từng cơ hội, kết liễu đối thủ.

Chân chính nhìn thẳng vào Dụ Văn Châu là sau khi hắn đánh thắng Ngụy lão đại ba trận liên tiếp.

Lúc đó Hoàng Thiếu Thiên cũng ở bên cạnh, nhìn thấy Dụ Văn Châu tới thách thức Ngụy lão đại trong lòng có chút cười nhạo hắn không tự lượng sức.

Nhưng Dụ Văn Châu thắng được trận thứ nhất, trận thứ hai, trận thứ ba.

Cả ba trận thắng, bất kể như thế nào cũng không dùng may mắn mà giải thích được.

Hắn lúc này mới chợt nhận ra, kẻ từng bị bọn hắn xem thường Dụ Văn Châu, vô thanh vô thức đã trở nên lợi hại như vậy.

Dụ Văn Châu lịch sự hướng Ngụy lão đại còn đang sững sờ nói cảm ơn rồi rời đi, Hoàng Thiếu Thiên hứng chí bừng bừng bảo muốn PK với hắn, Dụ Văn Châu liền đáp ứng.

Hoàng Thiếu Thiên thua.

Hắn thua kẻ đứng chót mà hắn vẫn coi thường, Dụ Văn Châu.

Rõ ràng hắn vẫn luôn giữ ưu thế áp đảo, trông như sắp có thể hạ gục đối phương, lại bất tri bất giác rơi vào cục diện được an bày sẵn.

Thứ cảm giác này, có lẽ chính là chiến thuật Ngụy lão đại đã nói.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn về phía Dụ Văn Châu, hắn vẫn giữ nét mặt bình thản như không kia, chẳng hề tỏ ra kiêu ngạo hay biểu lộ một cảm xúc gì khác.

Hệt như lúc hắn bị đánh giá là khó có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp nhất, hệt như lúc bị Ngụy lão đại khuyên hắn từ bỏ, hệt như từng lần từng lần hắn thất bại.

Thắng không kiêu bại không nản, đấy là lý do hắn có thể đi tới hôm nay chăng.

Đó là lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên nhìn thẳng vào Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu thế này, tương lai nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Thời điểm Phương đội trao lại chức đội trưởng cho Dụ Văn Châu, rất nhiều người đã phản đối.

Tuy nền tảng chiến thuật của Dụ Văn Châu rất cao, nhưng khuyết điểm của hắn lại quá rõ ràng. Làm kỳ binh của Lam Vũ còn được, chức đội trưởng thì trọng trách quá nặng.

Nhưng Phương đội nói, đây là đề xuất của Ngụy Sâm.

Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên đứng lên gọi Dụ Văn Châu đội trưởng.

Bởi vì hắn cũng tán thành, hắn tin tưởng Dụ Văn Châu có năng lực dẫn dắt Lam Vũ giành được quán quân.

Mùa giải thứ sáu, Dụ Văn Châu thật sự không phụ lòng tín nhiệm của Ngụy lão đại, thành công mang về cho Lam Vũ chức vô địch.

Khi hắn bước lên bục nhận thưởng giơ cao chiếc cúp vô địch, vẫn là dáng vẻ ung dung như không màng thắng thua, nhưng Hoàng Thiếu Thiên có thể cảm nhận được, hắn thật sự đang vô cùng hạnh phúc.

Đó là đội trưởng của hắn.

Đó là đội trưởng của Lam Vũ.

Ôn nhu cùng nội liễm,

Nhưng cũng vạn trượng hào quang.

Bọn họ còn có rất nhiều mùa hè của Lam Vũ.


04.

"Dụ Văn Châu?"

"Chính là một tên tiểu quỷ rất đáng ghét mà cũng rất lợi hại."

"Dĩ nhiên không lợi hại bằng ta, nhớ năm đó lão phu quyền đánh Diệp Bất Tu chân đá Quách Minh Vũ..."

Nhắc đến Dụ Văn Châu, Ngụy Sâm tuy có chút khó chịu, nhưng vẫn thừa nhận, Dụ Văn Châu là một tuyển thủ rất lợi hại.

Nói thật, lúc đầu đối Dụ Văn Châu, Ngụy Sâm thực sự cho rằng hắn không có hi vọng, rất nghiêm túc khuyên hắn từ bỏ.

Về sau hắn nghĩ lại mà hoảng sợ, nếu lúc đấy hắn thật sự lay động được Dụ Văn Châu, kiếm cùng lời nguyền bây giờ sẽ chỉ còn Hoàng Thiếu Thiên, Lam Vũ liệu có thể giành được quán quân sao?

Nhưng mà nếu Dụ Văn Châu bởi vì khuyên bảo của hắn mà bỏ cuộc, vậy đó cũng không phải Dụ Văn Châu

Cho nên mới nói Dụ Văn Châu là tên tiểu quỷ khiến người ta chán ghét.

Trông thì ôn hòa nhã nhặn, trên thực tế cứng đầu hơn tảng đá.

Hắn có thể một mình trong phòng luyện tập mấy bài huấn luyện cơ bản khô khan đến đêm khuya, hắn có thể chấp nhận vô số lần nỗ lực vẫn thất bại, hắn có thể chịu đựng áp lực của dư luận đi tới hiện tại.

Ngụy Sâm biết rõ, nếu không phải tốc độ tay không tốt, Dụ Văn Châu nhất định so với bây giờ càng thêm chói mắt.

Nói không chừng thật sự có thể sóng vai tề danh cùng Diệp Tu đấy chứ.

Nhưng mà cho dù không có tốc độ tay, Dụ Văn Châu vẫn rất khó chơi.

Hắn am hiểu nhất là việc che giấu điểm yếu phát huy thế mạnh, trong giới hạn khả năng sẽ không có bất kỳ thao tác dư thừa vô ích nào.

Chiến thuật của hắn trù tính hoàn toàn có thể lấp đi khuyết điểm tốc độ tay của mình.

Suy cho cùng hắn chỉ là tốc độ tay không tốt, những kiến thức cơ bản khác, hắn so bất kỳ người nào đều vững chắc hơn.

Tóm lại, hắn từng bước một từ kẻ đứng chót tiến lên dẫn đầu.

Chậc chậc, làm sao lại bắt đầu khoác lác về tên tiểu quỷ kia.

Bất kể nói thế nào, lão phu năm đó cũng là thiếu niên thần thánh.

Nếu không phải khi đó ra mắt đã lớn tuổi, làm gì có chỗ cho Dụ Văn Châu thể hiện.

Có một vài em gái không biết ánh mắt bị làm sao, nói cái gì mà Dụ Văn Châu là người đàn ông hoàn hảo nhất Liên minh,

Ngụy Sâm hắn mới đúng. Nhìn hàm râu gợi cảm cùng ánh mắt bi thương từng trải của hắn xem, bỏ xa tên tiểu quỷ kia
cả mấy con phố!

Xét việc tên nhãi kia dẫn dắt Lam Vũ cầm lên cúp vô địch, phải miễn cưỡng thừa nhận hắn thật sự lợi hại.

Nhưng mà các ngươi thật sự không cảm thấy ta để râu đặc biệt nam tính và gợi cảm sao?


05.

Chim Bằng khi bay vào biển Nam, đập cánh làm nổi sóng ba ngàn dặm, nương theo cơn gió bay cao chín vạn dặm, bay mãi sáu tháng mới ngừng.(*)

(*)Nguyên văn: “Bằng chi tỷ vu Nam Minh dã, thủy kích tam thiên lý, đoàn phù dao nhi thượng giả cửu vạn lý, khứ dĩ lục nguyệt tức giả dã.” Trích Nam Hoa Kinh của Trang Tử


Art by: 又双叒叕
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Đọc đến đoạn Hoàng Thiếu nói về chuyện trong trại huấn luyện mà thật cảm phục Dụ đội. Quả thật không cách nào hiểu hết về con người ngoài mềm trong cứng này. Ngay cả những người thường xuyên tiếp thúc với Dụ đội hoặc nghiên cứu anh thật kỹ cũng chỉ hiểu phần nào về a. Không dám nói hoàn hảo nhất, nhưng quả thật là một trong những kẻ soái nhất liên minh mà!!!!
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Trong ngày 10/2 sn Dụ rầm rộ, ko ít fic và cảm nhận về Dụ xuất hiện nhưng đây là bài làm em thích nhất. Nó cho người ta có thể nhìn Dụ với nhiều góc độ hơn, dù là tiền bối hay đồng đội Dụ Văn Châu chính là một kẻ đặc biệt.

Có lẽ thật sự tương lai LM sẽ phải quy định đội tuổi cho tuyển thủ giải nghệ =))). Lam Vũ song hạch sẽ là nguồn cơn cho LM đổi phong cách hihi.

Cực thích cái nhìn của Diệp và Ngụy về Dụ. Bởi lẽ hai người là hai tiền bối của Dụ cho nên cũng ít nhiều sẽ nhìn Dụ khác hơn cách bạn cùng trang lứa nhìn vào. Thật sự khi nghe Ngụy nói Dụ rất mát ruột mát gan, đây là một sự công nhận đáng trân trọng.

Cũng rất thích câu Ngụy nói về Dụ:" Trông thì ôn hòa nhã nhặn, trên thực tế cứng đầu hơn tảng đá."

Nếu Dụ ko như thế sao có Dụ ngày hôm nay, nếu ko thể anh đâu phải là người khiến fan quý tới như vậy ?

Dụ Văn Châu đeo đuổi VQ theo cách riêng của mình, hòa ái nở một nụ cười với tất cả. Những khó khăn mà bản thân Dụ trải qua ai cũng thấy hết ;;w;;.

Thương Dụ nhiều ::w::
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Thấy tựa là thấy hay rồi, cái tựa thật quá hấp dẫn quá thu hút, và quả nhiên Sơn Hà là Sơn Hà, chưa bao giờ làm tui thất vọng.

Trên đời này có vô số tay tàn, nhưng Liên minh chỉ có một Dụ Văn Châu. Lam Vũ có vô số tay không tàn, nhưng đội trưởng chỉ có một Dụ Văn Châu.

Độc nhất vô nhị chỉ có một Dụ Văn Châu.

Còn cách nào tốt hơn để chứng minh thực lực và tư cách hơn là chiến thắng trên sâu đấu? Anh trước giờ chưa bao giờ là kẻ thích sáo rỗng trốn tránh hiện thực, chưa có fan thì đã sao, tiếp nhận chỉ trích thì đã sao, chẳng phải đều do thua trận sao?

Vậy liền thắng trận là được!

Mùa giải thứ sáu, mưa rào Lam Vũ đổ xuống Liên minh, dập tắt hào quang của Ma Thuật Sư và Thần Trị Liệu thế như mặt trời ban trưa năm đó.

Đứa não tàn Dụ đội tui đây đọc cái này thích vô cùng, không chỉ tán nhân Quân Mạc Tiếu là bug, mà bây giờ Dụ đội của tui sẽ thành bug người thật luôn. Quân Mạc Tiếu còn có thể có giới hạn 95 cấp, còn Dụ đội thì không! Ha ha Diệp Tu, đến khi anh giải nghệ rồi, thì thiên hạ vẫn là thiên hạ của Dụ đội nha, Lam Vũ tự hào có hai con người làm Liên minh phải đổi luật đó! À không đúng, ai cần cái luật rách nát đó chứ??! Tui muốn khởi kiện nếu có hai cái luật đó là bắt nạt Lam Vũ bọn tui!

Tui thật sự đọc fic này trên mặt chỉ có hai biểu tình, một là điên cuồng cười lăn lộn hú hét “Dụ đội chồng tui ngầu quá ngầu ngầu méo chịu nổi”, hai là nhếch miệng cười thiếu đánh kiểu Diệp, bảo đảm ai nhìn thấy thu hút thù hận vô cùng. *khiêu khích hất cằm* Đúng đó, Dụ của bọn tui khiến tụi tui kiêu ngạo thế đó, cả thế giới chướng mắt anh thì đã sao, mọi người làm gì được nào?! Cái gì mà nên với không nên xuất hiện loại tuyển thủ thế nào, quy định ở đâu ra thế? Nếu có, vậy hãy để Dụ Văn Châu anh dẫm nát nó dưới chân mà từng bước một vững bước tới quán quân. Cũng hay để đôi “tay tàn” ấy của anh nâng lên Vinh Quang tối thượng nhất, còn lại ai rảnh quản mọi người sẽ nghĩ gì làm chi cho mệt. Còn muốn nói nữa?? Hoàng Thiếu, lên!

Xin thứ lỗi nhưng được Diệp đội Vương đội “anh hùng trọng anh hùng” nói về Dụ đội là tui mãn nguyện lăn ra chết đây~ Tiếp đó Hoàng thiếu anh có muốn kể cố sự chờ tui bò từ dưới giường dậy cái đã rồi nghe tiếp~

Hoàng thiếu để tui nói anh nghe, tiểu đội trưởng dù là khi chịu khinh thường ở trại huấn luyện hay là tuổi nhỏ khi vai gánh lên cả một Lam Vũ, cố chấp đến bể đầu chảy máu là vì anh ấy lòng mang mộng lớn, chưa từng buông bỏ. Anh có thấy ánh mắt của anh ấy khi nhận cúp không? Đừng nhìn vào gương mặt luôn ôn nhu nội liễm đó, hãy nhìn vào mắt anh ấy, đó mới thực sự là cái gọi là hào quang vạn trượng, cả ngân hà đều thu vào đáy mắt anh ấy. Chúng ta còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ. Và đội trưởng luôn sẽ là người dẫn dắt Lam Vũ chúng ta qua từng mùa hè từng mùa hè một như vậy đấy.

Cũng như cách Lam Vũ thiếu Nguỵ Sâm một cái vẫy tay tạm biệt, Lam Vũ cũng đã thiếu Dụ Văn Châu một cái chìa tay chào đón.

Nguỵ lão thật ngại quá, tui chính là em gái ánh mắt làm sao đó nói Dụ Văn Châu là người đàn ông hoàn hảo nhất Liên minh đấy. Ánh mắt tui chính là bị ánh sáng toả ra bởi Dụ đội làm mù rồi! Nào sợ cùng thế giới đối địch, tui không ngại chạy tới cửa lớn Hưng Hân hét lớn rằng, nếu Dụ đội nhà tụi tui có tốc độ tay, Diệp Tu sao, ha ha ^^ Không chỉ sóng vai tề danh đơn giản vậy đâu ^^

Thiếu niên tiêu sái như gió, chín vạn dặm có là gì. Có Dụ đội ở đây, bão táp tính là chi. Anh sẽ bảo vệ rất nhiều mùa hè về sau đều là mùa hè thuộc về Lam Vũ. Tin anh.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Thấy tựa là thấy hay rồi, cái tựa thật quá hấp dẫn quá thu hút, và quả nhiên Sơn Hà là Sơn Hà, chưa bao giờ làm tui thất vọng.

Trên đời này có vô số tay tàn, nhưng Liên minh chỉ có một Dụ Văn Châu. Lam Vũ có vô số tay không tàn, nhưng đội trưởng chỉ có một Dụ Văn Châu.

Độc nhất vô nhị chỉ có một Dụ Văn Châu.

Còn cách nào tốt hơn để chứng minh thực lực và tư cách hơn là chiến thắng trên sâu đấu? Anh trước giờ chưa bao giờ là kẻ thích sáo rỗng trốn tránh hiện thực, chưa có fan thì đã sao, tiếp nhận chỉ trích thì đã sao, chẳng phải đều do thua trận sao?

Vậy liền thắng trận là được!

Mùa giải thứ sáu, mưa rào Lam Vũ đổ xuống Liên minh, dập tắt hào quang của Ma Thuật Sư và Thần Trị Liệu thế như mặt trời ban trưa năm đó.

Đứa não tàn Dụ đội tui đây đọc cái này thích vô cùng, không chỉ tán nhân Quân Mạc Tiếu là bug, mà bây giờ Dụ đội của tui sẽ thành bug người thật luôn. Quân Mạc Tiếu còn có thể có giới hạn 95 cấp, còn Dụ đội thì không! Ha ha Diệp Tu, đến khi anh giải nghệ rồi, thì thiên hạ vẫn là thiên hạ của Dụ đội nha, Lam Vũ tự hào có hai con người làm Liên minh phải đổi luật đó! À không đúng, ai cần cái luật rách nát đó chứ??! Tui muốn khởi kiện nếu có hai cái luật đó là bắt nạt Lam Vũ bọn tui!

Tui thật sự đọc fic này trên mặt chỉ có hai biểu tình, một là điên cuồng cười lăn lộn hú hét “Dụ đội chồng tui ngầu quá ngầu ngầu méo chịu nổi”, hai là nhếch miệng cười thiếu đánh kiểu Diệp, bảo đảm ai nhìn thấy thu hút thù hận vô cùng. *khiêu khích hất cằm* Đúng đó, Dụ của bọn tui khiến tụi tui kiêu ngạo thế đó, cả thế giới chướng mắt anh thì đã sao, mọi người làm gì được nào?! Cái gì mà nên với không nên xuất hiện loại tuyển thủ thế nào, quy định ở đâu ra thế? Nếu có, vậy hãy để Dụ Văn Châu anh dẫm nát nó dưới chân mà từng bước một vững bước tới quán quân. Cũng hay để đôi “tay tàn” ấy của anh nâng lên Vinh Quang tối thượng nhất, còn lại ai rảnh quản mọi người sẽ nghĩ gì làm chi cho mệt. Còn muốn nói nữa?? Hoàng Thiếu, lên!

Xin thứ lỗi nhưng được Diệp đội Vương đội “anh hùng trọng anh hùng” nói về Dụ đội là tui mãn nguyện lăn ra chết đây~ Tiếp đó Hoàng thiếu anh có muốn kể cố sự chờ tui bò từ dưới giường dậy cái đã rồi nghe tiếp~

Hoàng thiếu để tui nói anh nghe, tiểu đội trưởng dù là khi chịu khinh thường ở trại huấn luyện hay là tuổi nhỏ khi vai gánh lên cả một Lam Vũ, cố chấp đến bể đầu chảy máu là vì anh ấy lòng mang mộng lớn, chưa từng buông bỏ. Anh có thấy ánh mắt của anh ấy khi nhận cúp không? Đừng nhìn vào gương mặt luôn ôn nhu nội liễm đó, hãy nhìn vào mắt anh ấy, đó mới thực sự là cái gọi là hào quang vạn trượng, cả ngân hà đều thu vào đáy mắt anh ấy. Chúng ta còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ. Và đội trưởng luôn sẽ là người dẫn dắt Lam Vũ chúng ta qua từng mùa hè từng mùa hè một như vậy đấy.

Cũng như cách Lam Vũ thiếu Nguỵ Sâm một cái vẫy tay tạm biệt, Lam Vũ cũng đã thiếu Dụ Văn Châu một cái ôm chào đón ân cần.

Nguỵ lão thật ngại quá, tui chính là em gái ánh mắt làm sao đó nói Dụ Văn Châu là người đàn ông hoàn hảo nhất Liên minh đấy. Ánh mắt tui chính là bị ánh sáng toả ra bởi Dụ đội làm mù rồi! Nào sợ cùng thế giới đối địch, tui không ngại chạy tới cửa lớn Hưng Hân hét lớn rằng, nếu Dụ đội nhà tụi tui có tốc độ tay, Diệp Tu sao, ha ha ^^ Không chỉ sóng vai tề danh đơn giản vậy đâu ^^

Thiếu niên tiêu sái như gió, chín vạn dặm tính là gì. Có Dụ đội ở đây, bão táp tính là chi. Anh sẽ bảo vệ rất nhiều mùa hè về sau đều là mùa hè thuộc về Lam Vũ. Tin anh.
Gái nói Sơn Hà làm xém nữa tui tưởng tui vô lộn Sơn Hà, tại cái Sơn Hà đó có cp còn Sơn Hà Kính Ta thì ko :v . Mà thôi đừng để ý.

Vẫn là Dụ đội bug cả LM, sau này sẽ có 1 đám tuyển thủ ngồi ăn bắp rang bơ trc màn hình mà lẩm bẩm: Dm Dụ Văn Châu còn chưa giải nghệ?
Sẽ có lúc Phùng Chủ Tịch sẽ nắm tay Dụ Văn Châu mà nói rằng: Chú m tính bao giờ giải nghệ vậy?

Dụ có lẽ bắt đầu ko ai xem trọng nhưng nó ko cũng ko nản mà lấy nó làm động lực, từng chút từng chút tiến về trước. Ôn nhu như nước nhưng nội tâm kiên định cứn rắn như đá. Dụ Văn Châu càng đọc càng thương nhiều hơn.
 

Vũ Lạc Thướng Thiên

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
34
Số lượt thích
247
Team
Bách Hoa
#7
Trong các fic em đọc về Dụ Văn Châu thì đây chắc là cái em thích nhất luôn. Có cảm giác nhẹ nhàng nhưng sâu lắng chứ không nhợt nhạt, đọc rồi có thể ấn tượng mãi được.
Cùng là một Dụ Văn Châu nhưng dưới cái nhìn của mỗi người lại muôn màu muôn vẻ, nhưng cái sự “Dụ Văn Châu” ấy lại không lẫn đi đâu, không mờ nhạt tí nào.
“Thế gian chỉ có duy nhất một Dụ Văn Châu”
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook