Ongoing [SN Kiếm Thánh 2021] [Dụ Hoàng] Hoàng Thiếu Thiên, đội trưởng gọi cậu về ăn cơm

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#21
Chương 8: Đồn cảnh sát và…

Tốc độ của đồng chí cảnh sát vẫn khá nhanh, chạy đến ngăn lại ẩu đả, sau khi biết được tình huống đã xảy ra thì chuẩn bị dẫn người đi. Còn Hoàng Thiếu Thiên đã bị Dụ đội kéo sang một bên từ trước đó, tránh cho cảnh sát nhìn thấy lại nói không rõ. Nếu hắn không ra tay giúp cậu thì kiểu gì cũng sẽ biến thành cố ý gây thương tích. (Vỗ tay, đây rõ ràng là bảo vệ bà xã trước, người khác thì sống chết mặc bay nha Dụ đội.)

Người nước ngoài kia bị cảnh sát dẫn đi. Khi đi ngang qua Hoàng Thiếu Thiên, hắn bỗng dưng như nổi điên, vung tay về phía mặt cậu.

Lúc này, Dụ Văn Châu đứng ngay sau Hoàng Thiếu Thiên. Hắn lập tức ôm lấy thắt lưng cậu, nhanh như cắt di chuyển lên phía trước, lưng hướng về phía tên nước ngoài kia, ôm trọn Hoàng Thiếu Thiên vào lòng bảo vệ.

Đồng thời, hắn nâng lên cánh tay còn lại, dùng khuỷu tay đỡ thế tấn công của người kia. Bởi vì trọng tâm không ổn, tên đó ngã ngửa ra sàn.

Không may, bởi vì đang phòng vệ, lưng Dụ Văn Châu bị tên nước ngoài kia làm bị thương, còn khuỷu tay hắn lại đụng vào mặt kẻ nọ, không ngờ “bất cẩn” đánh vào ngay bên khóe mắt. Tóm lại, khi tên đó bị nâng dậy, không nói đến con mắt tím bầm lên, ngay cả huyệt thái dương cũng không ngừng giật giật, xem ra thực sự là bị đánh cho nổ đom đóm mắt.

Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên không biết lúc nãy tốc độ tay của Dụ Văn Châu nhanh đến bao nhiêu, động tác tinh chuẩn cỡ nào. Rõ ràng chỉ trong nháy mắt, hắn có thể làm ra liên kích tấn công vào mắt lẫn huyệt thái dương, hoặc là nói sử dụng cánh tay lẫn khuỷu tay đánh lừa con mắt người xem, ừm, trên cơ bản là như vậy. Hơn nữa, thời gian làm lạnh quá ngắn, tính toán thời gian vừa khớp, không hổ là tiền đội trưởng Lam Vũ, một trong bốn bậc thầy chiến thuật. Nếu lúc này có Phan Lâm ở đây, anh ta nhất định sẽ nói một câu. “Tuyệt đẹp, thật sự là quá tài tình!”

Vì thế, vị khách nước ngoài vi phạm luật pháp này cứ thế bị đưa ra ngoài. Tuy nhiên, là người chứng kiến và người trong cuộc, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu vẫn phải đi theo giúp đỡ ghi chép, điều tra.

Tối muộn còn phải đi đến đồn cảnh sát… quả thật là không đỡ được!

Thực ra từ vụ án mà nói, đơn giản là một người đàn ông ngoại quốc xâm nhập phòng bất hợp pháp định XX (mọi người tự hiểu), cuối cùng không thành công. Sau đó đúng lúc một người con trai khác ở cùng tầng nhìn thấy ra tay giúp đỡ vân vân…

Chỉ một vụ án như vậy, thế nhưng đồn cảnh sát hiện giờ dùng từ “gà bay chó sủa” để hình dung cũng không quá.

Chủ yếu là vì…

“Đồng chí này, anh có thể nói chậm một chút không?”

“Không phải, tôi nói này đồng chí, sao tính tình của anh nóng nảy vậy? Tôi không biết thì tôi mới hỏi chứ?”

“Đồng chí, anh có thể ngồi xuống rồi nói không?”

Cuối cùng thì đồng chí cảnh sát cũng kiệt lực, quay sang hỏi Dụ Văn Châu đang ngồi bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên: “Anh có thể làm anh ta đừng nói nữa được không?”

Dụ Văn Châu mỉm cười không nói.

Nếu muốn biết tình huống sao lại phát triển thành thế này thì phải bắt đầu từ quan hệ của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên.

Thật ra là…

Cảnh sát hỏi Hoàng Thiếu Thiên rằng cậu và Dụ Văn Châu có quan hệ gì, nói trắng ra là thuận miệng hỏi để ghi chép lại bản tường trình sự việc.

Nhưng Hoàng thiếu của chúng ta suy nghĩ nhiều!

Hơn nữa nội tâm Kiếm Thánh tiên sinh lập tức châm chọc: Người này quá là cổ hủ rồi, một tiếng đồng chí hai tiếng cũng đồng chí, anh mới là đồng chí, cả nhà anh đều là đồng chí, cả hộ khẩu, cả tộc nhà anh đều là đồng chí. Lật bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻

Mịa! Nó! Chứ! Sao mặt mình lại nóng lên rồi? Chẳng lẽ cơn sốt hồi chiều lại tới nữa?

“Quan hệ gì là cái gì, cậu ấy là đội trưởng của tui, không đúng, tóm lại là chúng tui đã biết nhau rất nhiều năm, cũng không đúng, mà anh hỏi cái này có mục đích gì? Tui cảm thấy quan hệ của chúng tui không cần thiết phải khai báo đâu anh giai. Còn nữa còn nữa, quan trọng nhất là mấy người không biết thể thao điện tử là cái gì, được rồi tui hỏi anh, anh biết Vinh Quang không?”

“Anh xem ngay cả Vinh Quang là cái gì anh còn không biết, anh bảo tôi phải trả lời thế nào? Cái này rất quan trọng, mấy anh không biết thì tui không trả lời được, thật sự không phải do tui không phối hợp.”

“Tui nói này sao mấy anh phiền toái như vậy nhỉ! Thực sự không phải tui không muốn nói! Nói thế nào đây, nghề nghiệp kia có một khái niệm gọi là chiến đội anh biết không, thế anh biết Lam Vũ không, chính là chiến đội thi đấu rất nhiều mùa giải trong Vinh Quang ấy. Ai da, tui điên mất thôi! Chính là Sách Khắc Tát Nhĩ! Dạ Vũ Thanh Phiền! Kiếm và Lời Nguyền! Sau đó là đội trưởng đội phó! Chính là quan hệ đấy! Mấy người thích ghi thế nào thì ghi! Tui đây mặc kệ! Má ơi mệt chết tui rồi, ghi bản tường trình thôi mà sao cũng phiền phức như vậy! Cho nên tui đã bảo là phải bắt đầu nói từ Vinh Quang mới được mà, thế mà mấy người còn không chịu tin! Thật sự không phải là tui không chịu nói, đều do các anh làm tui không thể nói rõ được!”

Vốn là bọn họ chỉ cần ghi lại quá trình xảy ra sự việc rồi có thể rời đi. Khổ nỗi việc đơn giản đến như vậy lại bị Hoàng Thiếu Thiên làm cho phức tạp, mãi mà vẫn chẳng xong.

Cuối cùng, vị cảnh sát kia đành phải gọi Dụ Văn Châu đến, mới có đoạn hội thoại phía trên.

Dụ Văn Châu bị gọi vào văn phòng mà Hoàng Thiếu Thiên đang ghi bản tường trình. Bởi vì Hoàng Thiếu Thiên lải nhải suốt quãng đường đi đến đồn cảnh sát nên hắn cũng đã kịp lựa ra những tin tức quan trọng. Hắn bắt đầu xâu chuỗi lại sự việc rồi trình bày, thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên ở bên cạnh không ngừng thêm mắm dặm muối. Cảnh sát đành phải cầu cứu Dụ Văn Châu.

Nhìn vị cảnh sát kia nén giận đến mức sắp phát điên, Dụ Văn Châu cũng không biết phải làm thế nào. Bây giờ hắn không còn là đội trưởng Lam Vũ nữa, không thể quăng một ánh mắt là có thể dẹp loạn.

Nhưng hắn vẫn cố gắng một chút coi như là mang tính tượng trưng. “Thiếu Thiên, chờ tôi nói xong, chúng ta cùng đi về!”

“Ừm ừm ừm.” Hoàng Thiếu Thiên vội vàng gật đầu, không chen vào nói nữa.

Đệch, cảnh sát đối diện thầm đm một tiếng, trong lòng tràn đầy hai chữ đm, trong đầu là cảnh tượng hàng chuỗi chữ đm chạy qua.

Đơn giản như vậy? Một câu là thu phục? Mẹ nó!

Tuy rằng tốc độ nói của Dụ Văn Châu không nhanh, nhưng những gì nói ra đều là tinh hoa chắt lọc, hai người rất nhanh đã được rời đi.

Vị cảnh sát kia vô cùng thiếu kiên nhẫn đuổi người, bày ra vẻ mặt tôi không bao giờ muốn thấy mấy người nữa, “rầm” một tiếng đóng cửa đồn cảnh sát.

“Thiếu Thiên!”

“A!” Hoàng Thiếu Thiên nhìn Dụ Văn Châu dịu dàng như vậy, cậu cảm thấy đây không phải là chuyện tốt lành gì.

“Vừa nãy chơi vui không?” Dụ Văn Châu thân thiết hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên run lên một cái: “Ờ thì… chủ yếu tại lúc đầu anh trai cảnh sát kia hỏi đến hỏi đi làm tui thấy phiền quá. Sau đó tui thấy cậu đi vào mới… Không phải đội trưởng, chẳng phải có cậu ở đây sao, cho nên tui…”

Dụ Văn Châu gõ đầu Hoàng Thiếu Thiên một cái: “Đi thôi!”

Đáy mắt Dụ Văn Châu hiện lên ý cười, bị kẻ giỏi nắm bắt cơ hội như Hoàng Thiếu Thiên tóm được. Cho nên suốt cả quãng đường, Hoàng Thiếu Thiên chỉ im lặng. Hơn nữa sau khi về khách sạn, cậu còn phải cố gắng bình ổn trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Tối muộn, hai người rửa mặt, sửa soạn hành lí, sau đó đi ngủ.

Tóm lại, hiện tại chính là hai người cùng nằm trên một cái giường, cùng nhau ngủ, hơn nữa đều vô cùng tỉnh táo. Sau đó, không còn sau đó nữa…
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#22
Nhìn vị cảnh sát kia nén giận đến mức sắp phát điên, Dụ Văn Châu cũng không biết phải làm thế nào. Bây giờ hắn không còn là đội trưởng Lam Vũ nữa, không thể quăng một ánh mắt là có thể dẹp loạn.

Nhưng hắn vẫn cố gắng một chút coi như là mang tính tượng trưng. “Thiếu Thiên, chờ tôi nói xong, chúng ta cùng đi về!”

“Ừm ừm ừm.” Hoàng Thiếu Thiên vội vàng gật đầu, không chen vào nói nữa.

Đệch, cảnh sát đối diện thầm đm một tiếng, trong lòng tràn đầy hai chữ đm, trong đầu là cảnh tượng hàng chuỗi chữ đm chạy qua.

Đơn giản như vậy? Một câu là thu phục? Mẹ nó!
Số 3. Cảnh sát
 

Bình luận bằng Facebook