Ongoing [SN Kiếm Thánh 2021] [Dụ Hoàng] Hoàng Thiếu Thiên, đội trưởng gọi cậu về ăn cơm

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
HOÀNG THIẾU THIÊN, ĐỘI TRƯỞNG GỌI CẬU VỀ ĂN CƠM

Tác giả: Nguyệt Trúc

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: giải nghệ hướng, OOC, ngọt văn

Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên

Phối hợp diễn: Diệp Tu, Lam Hà, Tô Mộc Tranh, Chu Trạch Khải, quần chúng Toàn Chức Cao Thủ

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Ta bơi ~

Nguồn cv: wattpad

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Ta không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 50% – 60%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.




*****************************

MỤC LỤC

Chương 01: Gặp lại
Chương 02: Đội trưởng rất đẹp
Chương 03: Sự hiếu kì của Hoàng Thiếu Thiên
Chương 04: Uy lực Kiếm Thánh
Chương 05: Cùng đội trưởng ăn một bữa cơm
Chương 06: Thuật sĩ của cậu, kiếm khách của tôi
Chương 07: Đội trưởng suy nghĩ cẩn thận
Chương 08: Đồn cảnh sát và...
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Chương 1: Gặp lại

Hoàng Thiếu Thiên từ trong khách sạn chạy ra, vẻ mặt lúc này đặc biệt khó coi. Cậu tức giận đến mức muốn nổ phổi, đi về phía đường lớn, vừa đi vừa chửi bới tên nào đó chết không tử tế.

Tiếng ô tô chói tai đột ngột vang lên, khiến cậu hoảng sợ đến mức lùi về phía sau hai bước. Nhìn chiếc xe xé gió mà đi, cậu thật sự không biết nên vui mừng vì không tông vào xe, hay nên tức giận vì tốc độ xe điên cuồng của tên tài xế kia.

“Thật là xui xẻo!” Cậu đá đá vào không khí, tưởng tượng kẻ bị đá là cái tên chết không được tử tế kia, hoặc không thì tên tài xế không có mắt vừa rồi cũng được.

Rõ ràng là một ngày vui vẻ, cuối cùng bị mấy trò khôi hài tối nay phá nát không còn một mảnh.

Nói đến vị Kiếm Thánh tiên sinh này, sau khi giải nghệ, cuộc sống cũng thoải mái, dễ chịu, trong lúc rảnh rỗi liền đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy. Nếu đến thành phố nào có chiến đội mà mình biết, vị này liền tới gõ cửa hỏi thăm.

Lần này, Kiếm Thánh tiên sinh rốt cuộc cảm thấy mệt mỏi, quyết định trả phòng khách sạn rồi trở về thành phố G tìm việc để làm. Ở bên ngoài lâu như thế, chẳng qua là muốn ổn định tâm tình, dù rằng mấy chữ này không quá hợp với tính cách của cậu.

Có điều lúc ở khách sạn, khi đang thu dọn đồ đạc, bởi vì cửa không khóa, cậu không hề chú ý có người đi vào, hơn nữa còn là một người đàn ông nước ngoài. Cái tên tóc vàng mắt xanh kia vừa vào đã “đánh lén” Hoàng Thiếu Thiên, ánh mắt hèn mọn, nhìn cực kì buồn nôn.

Hắn đột nhiên tóm lấy thắt lưng Hoàng Thiếu Thiên, định bụng ghì lấy cậu ôm hôn. Nhưng đáng tiếc, nghênh đón hắn không phải là khuôn mặt trắng nõn của Hoàng Thiếu Thiên mà là sàn nhà bằng gỗ thân ái.

Đường đường là Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta, vừa rồi để bảo vệ sự trong sạch của chính mình, không tiếc bỏ qua đại chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, mà dùng thời gian làm lạnh nhanh nhất tung ra kỹ năng của lưu manh: Tập Kích Gối Cường Lực (vấn đề là cậu cũng không có kiếm nha…) Cuối cùng thêm mấy tiểu chiêu nữa, tạm thời giải quyết xong tên này.

Chờ đến khi đem tên điên kia đuổi ra khỏi phòng, tâm tình dù tốt đến đâu bây giờ cũng biến mất không thấy tăm hơi. Cậu buồn bực cầm theo túi hành lí, buồn bực xuống đại sảnh làm thủ tục trả phòng, cuối cùng cực buồn bực rời đi, vừa oán giận khách sạn vừa oán giận tên nước ngoài ghê tởm kia, việc nhớ lại khiến cậu không khỏi nhíu mày, thực sự rất muốn ói ra.

Hoàng Thiếu Thiên kéo túi hành lí đứng ở ven đường, trong lòng vẫn cảm thấy chán ghét, tại sao mình lại gặp phải một kẻ như vậy, hơn nữa còn bị hắn nhìn trúng? Tên đó cũng không nhìn xem đấy là phòng ai? Hừ hừ hừ, sớm biết thế này cậu đã gọi mấy huynh đệ lại đây hội đồng, chẳng qua nghĩ thì nghĩ như vậy, lí do đâu? Không lẽ nói là do mình bị đàn ông chòng ghẹo! Má nó! Vẫn là thôi đi!! Với cả ở nơi này cậu cũng chả có huynh đệ.

Hiện tại không biết là do Hoàng Thiếu Thiên bị ám ảnh trong lòng, hay là thật sự bị hoảng sợ, tóm lại, cậu đang rất phiền muộn. Cậu muốn nói, đặc biệt đặc biệt muốn, cơ mà tìm ai để nói đây. Chơi đùa ở bên ngoài nhiều, liên hệ với mọi người ít dần đi, cũng không biết bây giờ mọi người đang làm cái gì, ngay lúc này muốn gọi điện thoại lại chẳng biết tìm ai. Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta bị người bắt nạt, giờ phút này đang vô cùng rối rắm, vô cùng.

“Gần đây tương đối phiền, tương đối phiền, tương đối phiền…” Di động rất hợp thời vang lên.

Ai vậy nha!?

Màn hình hiện lên hai chữ: Đội trưởng.

Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt, chờ đã, không phải gần đây đội trưởng đang vội chuyển nhà sao, làm gì được rảnh rỗi thế này… Hơn nữa sau khi giải nghệ hắn cũng tìm được công việc mới, còn rất bận nữa. Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây sao?

“Alo alo, đội trưởng! Đội trưởng! Sao cậu lại gọi điện cho tui thế, không phải chuyển nhà sao, hay là chuyển xong hết rồi, tui tui tui…” Muốn nói gì? Giờ khắc này, Hoàng Thiếu Thiên chỉ biết người ở đầu dây bên kia chính là thiên sứ vô cùng thân thiết với mình, trong một chốc muốn nói hết ra, nhưng lại lập tức nghẹn lại, không nói lên lời.

Ngây người vài giây, điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc: “Thiếu Thiên?”

“A?” Hoàng Thiếu Thiên dường như bừng tỉnh, vội a lên một tiếng, sau đó lại im lặng.

“Làm sao vậy?” Dụ Văn Châu hỏi.

“A ha, vừa rồi nhìn thấy một người rất quen mắt nên không để ý vào đây. Cậu gọi điện cho tui là có chuyện muốn nói hả?” Hoàng Thiếu Thiên qua loa hai câu liền chuyển đề tài. Dụ Văn Châu cũng không hỏi nhiều, nói hôm nay hắn đi công tác, vừa hay đến thành phố này, nhớ tới mấy ngày trước Hoàng Thiếu Thiên có phát weibo đang ở đây nên gọi điện hỏi cậu xem đã rời đi hay chưa.

“Ở đây ở đây ở đây ở đây, chưa đi đâu cả, không đi đâu hết. Đội trưởng, khi nào cậu xuống máy bay, đã tới chưa, bây giờ tui đi đón cậu.” Ở đầu dây bên này, Hoàng Thiếu Thiên cực kì vội vàng chứng minh sự tồn tại của chính mình.

Dụ Văn Châu cười nói: “Tôi ở khách sạn, đã mang hành lí lên rồi. Nói địa điểm đi, tôi tới tìm cậu!”

Hoàng Thiếu Thiên đã quên vị tiền đội trưởng Lam Vũ này là người sống ngăn nắp trật tự cỡ nào, hắn chuẩn bị tốt hết thảy rồi mới thong thả gọi điện thoại cho cậu.

Qua điện thoại, Hoàng Thiếu Thiên bla bla nói cả một đống, cuối cùng cũng xác định được địa điểm gặp mặt, chính là vị trí hiện tại mà cậu đang đứng. Bởi vì, đội trưởng của cậu ở ngay trong khách sạn mà cậu vừa mới rời khỏi.

“Tui nói này đội trưởng, tại sao cậu lại chọn khách sạn này thế, khách sạn này không an toàn. Nếu không cậu đổi nơi khác đi, dù sao tui cũng đang tính đổi khách sạn, chúng ta cùng nhau đi tìm chỗ mới.” Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên không định đổi khách sạn, cậu vốn là muốn đến sân bay chuẩn bị quay về thành phố G, chẳng qua nếu đội trưởng đã giá lâm, kế hoạch cản không nổi biến hóa. Nhưng mà, đội trưởng hắn chọn khách sạn này, cậu cực kì không hài lòng, đúng, cực kì.

Dụ Văn Châu cũng không cùng cậu dong dài, giải thích đây là do công ty đặt trước, lát nữa gặp mặt sẽ nói chuyện tiếp, sau đó liền cúp điện thoại.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
ôi má ơi cái đồng nhân này cuối cùng cũng có người dịch rồi TT^TT. Đây là cái đồng nhân hơn 1 chương đầu tiên tui đọc của Dụ Hoàng dù khi đó nó vẫn là bản corvent TTATT
Yêu cô !
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#4
ôi má ơi cái đồng nhân này cuối cùng cũng có người dịch rồi TT^TT. Đây là cái đồng nhân hơn 1 chương đầu tiên tui đọc của Dụ Hoàng dù khi đó nó vẫn là bản corvent TTATT
Yêu cô !
Tui cũng mê đắm em nó ngay từ chương đầu tiên bản corvent đấy cô ạ, đọc 1 lèo xong là quyết chí đi dịch luôn cho nóng =)))) Sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất có thể ~

Yêu cô ~~
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#5
Chương 2: Đội trưởng rất đẹp

Hoàng Thiếu Thiên vốn đứng cách khách sạn không xa, chẳng mấy chốc đã cùng Dụ Văn Châu gặp mặt.

Từ xưa đội trưởng đã luôn nhã nhặn, bây giờ mùa hè, hắn theo thói quen mặc áo sơmi ngắn tay màu trắng, nhìn qua khiến người ta cảm thấy thoải mái. Hoàng Thiếu Thiên trong phút chốc ngẩn người, đột nhiên có cảm giác như lúc chưa giải nghệ, đội trưởng vẫn là đội trưởng của trước đây, nụ cười ôn hoà, thanh âm quen thuộc, thật sự là một chút cũng không thay đổi.

Vừa hay cả hai đều chưa ăn tối, thế là đi tìm một quán cơm gần đó. Hai người cũng không để ý nhiều, tùy ý gọi vài món thường ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Thiếu Thiên, rốt cuộc vừa rồi cậu làm sao vậy?” Dụ Văn Châu là một người cực kì tỉ mỉ, sự khác thường của Hoàng Thiếu Thiên khi nói chuyện điện thoại, hắn vẫn có thể nhận ra.

Hoàng Thiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn Dụ Văn Châu, trong mắt mang theo vài phần ấm ức: “Đội trưởng, hôm nay tui quá là xui xẻo!”

Sau khi Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta siêu bùng nổ tốc độ nói đem mọi việc nói ra toàn bộ, Dụ Văn Châu rốt cục cũng hiểu được những gì Hoàng Thiếu Thiên gặp phải từ đống thoại lượng nhiều chất thiếu kia.

“Thiếu Thiên, trở về đi!” Dụ Văn Châu không bình luận về việc vừa rồi, thế nhưng hắn đã dừng động tác ăn cơm từ lâu, chỉ là vẻ mặt không biểu hiện gì nhiều. Một câu không đầu không đuôi, dường như đem lo lắng của hắn nhẹ nhàng biểu lộ ra, lại phảng phất như không để lại dấu vết.

“Đội, đội trưởng, về đâu cơ?” Hoàng Thiếu Thiên nghi hoặc hỏi.

“Thiếu Thiên, cậu có từng nghĩ sẽ định cư ở thành phố G không?”

“A?” Hoàng Thiếu Thiên bị lối tư duy vận chuyển quá nhanh của Dụ Văn Châu làm cho rối loạn, có điều cậu vẫn hiểu những lời này là có ý gì. Cậu nói: “Có nghĩ qua rồi! Chơi mãi rồi sẽ có lúc phải trở về mà. Dù sao đó là thành phố mà tui quen thuộc, đến lúc ấy tìm một công việc hoặc làm chút gì đó giết thời gian cũng được. Khi nào tui muốn đi chơi đây đó tiếp, tui sẽ lại đi thôi. Cơ mà tui nói này đội trưởng, tui vốn tính hai ngày nữa sẽ trở về, nhưng tui cũng chưa biết nên làm gì. Mở quán bar được không nhỉ? Ai u, không được, buổi tối tui còn phải đánh ít nhất hai giờ, đến lúc đi làm chẳng phải quá muộn sao, chưa chơi đã ngủ mất thì còn gì vui nữa!”

Hoàng Thiếu Thiên nhân lúc vừa nói xong liền uống miếng nước, chờ Dụ Văn Châu mở miệng.

Dụ Văn Châu có vẻ như nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói: “Xem ra cậu định hôm nay sẽ trở về.” Hắn vừa nói xong đã bị Hoàng Thiếu Thiên cắt ngang. “Đệch đệch đệch, đội trưởng, đến cái này mà cậu cũng đoán được à? Tui còn nghĩ cậu sẽ tin chuyện tui đổi khách sạn cơ. Ây dà, đội trưởng, cậu bảo tui phải nói cái gì mới tốt đây? Thôi thế này đi, tui đợi cậu xong việc rồi cùng về. Đúng rồi đội trưởng, tại sao cậu lại muốn định cư ở đấy, không về nhà sao, hay là vì Lam Vũ?”

Hoàng Thiếu Thiên là một người rất nhạy bén. Dụ Văn Châu không tiếp tục công tác tại chiến đội, lại không về nhà, ít nhiều sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng có liên quan đến Lam Vũ. Hắn cũng giống cậu, tình cảm vun đắp nhiều năm như vậy, không thể tùy tiên gạt đi. Cho dù đã không còn ở chiến đội, nhưng sợi dây ràng buộc này vẫn không thể nào chối bỏ.

Dụ Văn Châu gắp đồ ăn vào bát của Hoàng Thiếu Thiên: “Không ăn sẽ nguội!” Hắn cười khẽ, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi. “Ngày mai tôi xong việc, ngày kia đi. Tôi giúp cậu đặt vé máy bay luôn!”

Vội vàng gật đầu đồng ý, Hoàng Thiếu Thiên ăn đến phồng miệng, cũng không lo nói chuyện nữa. Bình thường Dụ Văn Châu là người cẩn thận tỉ mỉ, lúc này cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Khóe miệng khẽ hiện lên một độ cong xinh đẹp, dùng bốn chữ cảnh đẹp ý vui để hình dung cũng không ngoa.

Chẳng qua Hoàng Thiếu Thiên lại nhìn đến ngây người, trước đây khi còn ở chiến đội, Dụ Văn Châu vẫn hay cười như vậy, nhưng mà hôm nay nụ cười của đội trưởng đặc biệt không giống mọi khi!

Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta đột nhiên muốn khinh bỉ chính mình, chẳng lẽ là bị lưu manh làm cho buồn nôn đến mức choáng váng rồi sao, nhìn đội trưởng mà cũng liên tưởng đến nhiều thứ như thế. A, không đúng, tại sao mình có thể so sánh đội trưởng với loại người như vậy, khác nhau một trời một vực đấy có biết không? Ai u, không xong, rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì vậy? Nội tâm điên cuồng gào thét, cậu dường như lại quên mất người đối diện.

Dụ Văn Châu đã ăn xong, nhìn Hoàng Thiếu Thiên thế này, cũng chỉ nhắc nhở cậu đừng vội nghĩ đến chuyện khác, ăn trước rồi nói sau.

Sau khi hai người ăn xong, Hoàng Thiếu Thiên lại ồn ào muốn uống rượu. Dụ văn Châu cũng biết không mấy khi có dịp tụ họp cùng nhau thế này, vốn định sẽ không uống nhiều, hắn cùng Hoàng Thiếu Thiên uống một trận. Cuối cùng, Hoàng Thiếu Thiên say, còn Dụ Văn Châu thì coi như vẫn còn tỉnh táo chút. Hắn một tay dìu Hoàng Thiếu Thiên, một tay kéo hành lí của người này, khỏi phải nói cũng biết mệt thế nào. Trong một chốc chưa thể thu xếp ổn thỏa ngay được, hắn quyết định đưa cậu về khách sạn, để cậu ngủ trong phòng mình đêm nay, khi nào tỉnh sẽ tính tiếp.

Trở lại khách sạn, Hoàng Thiếu Thiên lảm nhảm đứt quãng mấy lời không dinh dưỡng, toàn là tin vỉa hè từ trận đấu đến các chiến đội.

“Đội trưởng, năm đó cậu ngăn chặn đám phóng viên kia nói xằng nói xiên, quả thực là đẹp trai muốn bùng nổ, đúng, cực đẹp trai.” Đôi mắt vì say rượu mà mờ sương, lúc này đột nhiên lóe sáng, khiến Dụ Văn Châu sửng sốt, suýt chút nữa đã buông tay làm Hoàng Thiếu Thiên ngã xuống.

Đương nhiên, Hoàng Thiếu Thiên không ý thức được điểm này, cậu bây giờ còn đang bận phát huy thiên phú ngôn ngữ của mình, thuận tiện nói luôn đến vấn đề xưng hô, bảo rằng vẫn là gọi đội trưởng thoải mái nhất, nếu thay đổi cách gọi chắc cậu không gọi nổi, cứ gọi như cũ đi. Dụ Văn Châu vội vàng đặt cậu lên sô pha, làm gì có thời gian cẩn thận đáp lời, chỉ nói hai câu “Được!” cho có lệ, giải quyết xong việc chỗ ngủ của người này rồi nói sau.

“Đội trưởng, sau khi tui đi, một cú điện thoại cậu cũng không thèm gọi cho tui. Đội trưởng, có phải cậu chê tui phiền không?” Hoàng Thiếu Thiên kéo tay Dụ Văn Châu không buông, yên vị trên sô pha rồi mà vẫn không im lặng được, cứ nói không ngừng.

“Đội trưởng, thực ra có lúc tui cố ý làm phiền cậu, nhưng trước giờ chưa từng thấy cậu tức giận. Đội trưởng, thực sự trước đây cậu không thấy tui phiền chút nào hả? Cho nên bây giờ mới thấy phiền?” Hoàng Thiếu Thiên ợ một hơi, tiếp tục cái đề tài phiền với không phiền này, nhìn qua còn có vẻ rất logic, nhưng từ miệng một tên ma men nói ra, thật khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười. Say rồi mà vẫn thích nói như vậy, không hổ là Hoàng Thiếu Thiên ha!

“Thiếu Thiên, cậu say rồi!” Dụ Văn Châu rất muốn buông tay, chí ít cũng để hắn đi tìm khăn bông lau qua người cho cậu. Thế nhưng người này ôm chặt cánh tay Dụ Văn Châu không chịu thả ra, khuôn mặt kéo sát lại, còn chớp chớp mắt, có vẻ rất chân thành: “Đội trưởng, cậu có bạn gái chưa? Đến ngay cả cái tên áp lực như núi cũng tìm được vợ rồi, đội trưởng, rốt cuộc cậu đã từng thích ai chưa vậy?”

Hoàng Thiếu Thiên hình như có chút mệt mỏi, vừa lẩm bẩm vừa dựa vào Dụ Văn Châu dụi đến dụi đi, tìm được tư thế thoải mái rồi, liền cuộn lại ngủ.

Dụ Văn Châu nhìn khuôn mặt say ngủ của người nọ, không biết nói gì cho phải, bất đắc dĩ cười cười, nhưng dường như lại mang theo vài phần cô đơn.

“Thích ai sao?” Dụ Văn Châu khẽ lặp lại, thở dài, ai biết được.

Thiếu Thiên, vậy cậu đã từng thích ai hay chưa? Hắn cũng rất muốn hỏi câu hỏi đó.
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Chương 2: Đội trưởng rất đẹp

Hoàng Thiếu Thiên vốn đứng cách khách sạn không xa, chẳng mấy chốc đã cùng Dụ Văn Châu gặp mặt.

Từ xưa đội trưởng đã luôn nhã nhặn, bây giờ mùa hè, hắn theo thói quen mặc áo sơmi ngắn tay màu trắng, nhìn qua khiến người ta cảm thấy thoải mái. Hoàng Thiếu Thiên trong phút chốc ngẩn người, đột nhiên có cảm giác như lúc chưa giải nghệ, đội trưởng vẫn là đội trưởng của trước đây, nụ cười ôn hoà, thanh âm quen thuộc, thật sự là một chút cũng không thay đổi.

Vừa hay cả hai đều chưa ăn tối, thế là đi tìm một quán cơm gần đó. Hai người cũng không để ý nhiều, tùy ý gọi vài món thường ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Thiếu Thiên, rốt cuộc vừa rồi cậu làm sao vậy?” Dụ Văn Châu là một người cực kì tỉ mỉ, sự khác thường của Hoàng Thiếu Thiên khi nói chuyện điện thoại, hắn vẫn có thể nhận ra.

Hoàng Thiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn Dụ Văn Châu, trong mắt mang theo vài phần ấm ức: “Đội trưởng, hôm nay tui quá là xui xẻo!”

Sau khi Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta siêu bùng nổ tốc độ nói đem mọi việc nói ra toàn bộ, Dụ Văn Châu rốt cục cũng hiểu được những gì Hoàng Thiếu Thiên gặp phải từ đống thoại lượng nhiều chất thiếu kia.

“Thiếu Thiên, trở về đi!” Dụ Văn Châu không bình luận về việc vừa rồi, thế nhưng hắn đã dừng động tác ăn cơm từ lâu, chỉ là vẻ mặt không biểu hiện gì nhiều. Một câu không đầu không đuôi, dường như đem lo lắng của hắn nhẹ nhàng biểu lộ ra, lại phảng phất như không để lại dấu vết.

“Đội, đội trưởng, về đâu cơ?” Hoàng Thiếu Thiên nghi hoặc hỏi.

“Thiếu Thiên, cậu có từng nghĩ sẽ định cư ở thành phố G không?”

“A?” Hoàng Thiếu Thiên bị lối tư duy vận chuyển quá nhanh của Dụ Văn Châu làm cho rối loạn, có điều cậu vẫn hiểu những lời này là có ý gì. Cậu nói: “Có nghĩ qua rồi! Chơi mãi rồi sẽ có lúc phải trở về mà. Dù sao đó là thành phố mà tui quen thuộc, đến lúc ấy tìm một công việc hoặc làm chút gì đó giết thời gian cũng được. Khi nào tui muốn đi chơi đây đó tiếp, tui sẽ lại đi thôi. Cơ mà tui nói này đội trưởng, tui vốn tính hai ngày nữa sẽ trở về, nhưng tui cũng chưa biết nên làm gì. Mở quán bar được không nhỉ? Ai u, không được, buổi tối tui còn phải đánh ít nhất hai giờ, đến lúc đi làm chẳng phải quá muộn sao, chưa chơi đã ngủ mất thì còn gì vui nữa!”

Hoàng Thiếu Thiên nhân lúc vừa nói xong liền uống miếng nước, chờ Dụ Văn Châu mở miệng.

Dụ Văn Châu có vẻ như nghĩ tới điều gì đó, lập tức nói: “Xem ra cậu định hôm nay sẽ trở về.” Hắn vừa nói xong đã bị Hoàng Thiếu Thiên cắt ngang. “Đệch đệch đệch, đội trưởng, đến cái này mà cậu cũng đoán được à? Tui còn nghĩ cậu sẽ tin chuyện tui đổi khách sạn cơ. Ây dà, đội trưởng, cậu bảo tui phải nói cái gì mới tốt đây? Thôi thế này đi, tui đợi cậu xong việc rồi cùng về. Đúng rồi đội trưởng, tại sao cậu lại muốn định cư ở đấy, không về nhà sao, hay là vì Lam Vũ?”

Hoàng Thiếu Thiên là một người rất nhạy bén. Dụ Văn Châu không tiếp tục công tác tại chiến đội, lại không về nhà, ít nhiều sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng có liên quan đến Lam Vũ. Hắn cũng giống cậu, tình cảm vun đắp nhiều năm như vậy, không thể tùy tiên gạt đi. Cho dù đã không còn ở chiến đội, nhưng sợi dây ràng buộc này vẫn không thể nào chối bỏ.

Dụ Văn Châu gắp đồ ăn vào bát của Hoàng Thiếu Thiên: “Không ăn sẽ nguội!” Hắn cười khẽ, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi. “Ngày mai tôi xong việc, ngày kia đi. Tôi giúp cậu đặt vé máy bay luôn!”

Vội vàng gật đầu đồng ý, Hoàng Thiếu Thiên ăn đến phồng miệng, cũng không lo nói chuyện nữa. Bình thường Dụ Văn Châu là người cẩn thận tỉ mỉ, lúc này cũng không khỏi cảm thấy buồn cười. Khóe miệng khẽ hiện lên một độ cong xinh đẹp, dùng bốn chữ cảnh đẹp ý vui để hình dung cũng không ngoa.

Chẳng qua Hoàng Thiếu Thiên lại nhìn đến ngây người, trước đây khi còn ở chiến đội, Dụ Văn Châu vẫn hay cười như vậy, nhưng mà hôm nay nụ cười của đội trưởng đặc biệt không giống mọi khi!

Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta đột nhiên muốn khinh bỉ chính mình, chẳng lẽ là bị lưu manh làm cho buồn nôn đến mức choáng váng rồi sao, nhìn đội trưởng mà cũng liên tưởng đến nhiều thứ như thế. A, không đúng, tại sao mình có thể so sánh đội trưởng với loại người như vậy, khác nhau một trời một vực đấy có biết không? Ai u, không xong, rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì vậy? Nội tâm điên cuồng gào thét, cậu dường như lại quên mất người đối diện.

Dụ Văn Châu đã ăn xong, nhìn Hoàng Thiếu Thiên thế này, cũng chỉ nhắc nhở cậu đừng vội nghĩ đến chuyện khác, ăn trước rồi nói sau.

Sau khi hai người ăn xong, Hoàng Thiếu Thiên lại ồn ào muốn uống rượu. Dụ văn Châu cũng biết không mấy khi có dịp tụ họp cùng nhau thế này, vốn định sẽ không uống nhiều, hắn cùng Hoàng Thiếu Thiên uống một trận. Cuối cùng, Hoàng Thiếu Thiên say, còn Dụ Văn Châu thì coi như vẫn còn tỉnh táo chút. Hắn một tay dìu Hoàng Thiếu Thiên, một tay kéo hành lí của người này, khỏi phải nói cũng biết mệt thế nào. Trong một chốc chưa thể thu xếp ổn thỏa ngay được, hắn quyết định đưa cậu về khách sạn, để cậu ngủ trong phòng mình đêm nay, khi nào tỉnh sẽ tính tiếp.

Trở lại khách sạn, Hoàng Thiếu Thiên lảm nhảm đứt quãng mấy lời không dinh dưỡng, toàn là tin vỉa hè từ trận đấu đến các chiến đội.

“Đội trưởng, năm đó cậu ngăn chặn đám phóng viên kia nói xằng nói xiên, quả thực là đẹp trai muốn bùng nổ, đúng, cực đẹp trai.” Đôi mắt vì say rượu mà mờ sương, lúc này đột nhiên lóe sáng, khiến Dụ Văn Châu sửng sốt, suýt chút nữa đã buông tay làm Hoàng Thiếu Thiên ngã xuống.

Đương nhiên, Hoàng Thiếu Thiên không ý thức được điểm này, cậu bây giờ còn đang bận phát huy thiên phú ngôn ngữ của mình, thuận tiện nói luôn đến vấn đề xưng hô, bảo rằng vẫn là gọi đội trưởng thoải mái nhất, nếu thay đổi cách gọi chắc cậu không gọi nổi, cứ gọi như cũ đi. Dụ Văn Châu vội vàng đặt cậu lên sô pha, làm gì có thời gian cẩn thận đáp lời, chỉ nói hai câu “Được!” cho có lệ, giải quyết xong việc chỗ ngủ của người này rồi nói sau.

“Đội trưởng, sau khi tui đi, một cú điện thoại cậu cũng không thèm gọi cho tui. Đội trưởng, có phải cậu chê tui phiền không?” Hoàng Thiếu Thiên kéo tay Dụ Văn Châu không buông, yên vị trên sô pha rồi mà vẫn không im lặng được, cứ nói không ngừng.

“Đội trưởng, thực ra có lúc tui cố ý làm phiền cậu, nhưng trước giờ chưa từng thấy cậu tức giận. Đội trưởng, thực sự trước đây cậu không thấy tui phiền chút nào hả? Cho nên bây giờ mới thấy phiền?” Hoàng Thiếu Thiên ợ một hơi, tiếp tục cái đề tài phiền với không phiền này, nhìn qua còn có vẻ rất logic, nhưng từ miệng một tên ma men nói ra, thật khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười. Say rồi mà vẫn thích nói như vậy, không hổ là Hoàng Thiếu Thiên ha!

“Thiếu Thiên, cậu say rồi!” Dụ Văn Châu rất muốn buông tay, chí ít cũng để hắn đi tìm khăn bông lau qua người cho cậu. Thế nhưng người này ôm chặt cánh tay Dụ Văn Châu không chịu thả ra, khuôn mặt kéo sát lại, còn chớp chớp mắt, có vẻ rất chân thành: “Đội trưởng, cậu có bạn gái chưa? Đến ngay cả cái tên áp lực như núi cũng tìm được vợ rồi, đội trưởng, rốt cuộc cậu đã từng thích ai chưa vậy?”

Hoàng Thiếu Thiên hình như có chút mệt mỏi, vừa lẩm bẩm vừa dựa vào Dụ Văn Châu dụi đến dụi đi, tìm được tư thế thoải mái rồi, liền cuộn lại ngủ.

Dụ Văn Châu nhìn khuôn mặt say ngủ của người nọ, không biết nói gì cho phải, bất đắc dĩ cười cười, nhưng dường như lại mang theo vài phần cô đơn.

“Thích ai sao?” Dụ Văn Châu khẽ lặp lại, thở dài, ai biết được.

Thiếu Thiên, vậy cậu đã từng thích ai hay chưa? Hắn cũng rất muốn hỏi câu hỏi đó.
Ngta thích anh đó ! thích anh tới chết đi sống lại đó !
* đập bàn*
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#8
Chương 3: Sự hiếu kì của Hoàng Thiếu Thiên

Hoàng Thiếu Thiên ngủ vô cùng thoải mái, nhưng cậu lại khiến cho tiền đội trưởng Lam Vũ đáng thương của chúng ta không thể động đậy được, hoặc là nói, chính Dụ Văn Châu cũng có chút không muốn cử động, cứ như vậy, qua một lúc lâu. Cuối cùng, không chịu nổi sức nặng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành đè lên, cả người hắn đều cứng ngắc, đành phải cẩn thận đem tên này đẩy sang bên.

Vì thế, nhân lúc Kiếm Thánh tiên sinh đang ngủ say, Dụ Văn Châu nửa nâng nửa đỡ người này lên giường, sau đó bận bịu dùng khăn bông lau mặt cho cậu, lau cánh tay, rồi lại lau… Hắn khẽ lắc đầu, đành phải vén chiếc áo phông ngắn tay xộc xệch chướng mắt trên người thiếu gia nhà họ Hoàng.

Lau vẫn phải lau, thế nhưng Dụ Văn Châu đột nhiên thấy mình có chút không tử tế. Nói gì thì nói, Hoàng Thiếu Thiên cũng đã hợp tác với hắn nhiều năm, giờ đột nhiên cởi quần áo của người này, cảm giác có chút ngại, dùng ngôn ngữ mạng mà fan thường nói trên weibo chính là... xấu hổ play? Chuyện này vốn cũng chẳng có gì, chỉ là càng nghĩ càng bay xa, mà chủ nhân của nó thì vẫn chưa nhận ra suy nghĩ của mình ngây thơ cỡ nào. Xong xuôi, hắn mới cảm thấy mình đã làm hết trách nhiệm của một đội trưởng.

Tắm rửa, ngủ, hơn nữa là ngủ bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, ừ, một đêm đã trôi qua như vậy đấy.

Sáng sớm thức dậy, Dụ Văn Châu vẫn còn có chút chưa quen. Tuy rằng trước kia khi thảo luận chiến thuật cũng từng ngủ cùng nhau, nhưng hiện tại đã không còn thân phận đội hữu nữa. Tất nhiên, Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ nghĩ như thế.

Chậc, Thiếu Thiên à! Dụ Văn Châu bất giác mỉm cười, viết mấy chữ lên một tờ giấy rồi mang theo ít đồ ra khỏi cửa.

Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta ngủ cực kì ngon giấc, tất nhiên không biết vị tiền đội trưởng Lam Vũ vừa nở nụ cười với mình, hơn nữa còn là một nụ cười vô cùng vô cùng dịu dàng. Và cũng chẳng ai thấy được vẻ mặt cưng chiều của vị đội trưởng, có lẽ ngay cả chính Dụ Văn Châu cũng chưa nhận ra hành động khác thường của mình.

Nhiệt độ trong phòng là hai mươi bảy độ, đây là do Dụ Văn Châu đã điều chỉnh trước khi đi, tránh cho tên nói nhảm nào đó bị đông lạnh đến hỏng máy. Mà Hoàng Thiếu Thiên thì sao, quả thực không bị đông lạnh, mà là bị hun nóng đến mức phải bật dậy.

“Moá, sao đội trưởng lại để nhiệt độ này…” Hoàng Thiếu Thiên nhìn con số hiện trên điều hòa mà khóc không ra nước mắt. Thân nhiệt cậu vốn đã cao, lại sợ nóng, cả người ra đầy mồ hôi, thế là lập tức chạy đi tắm, làm gì suy nghĩ sâu xa về hành động săn sóc của Dụ đội.

Sau khi tắm rửa thoải mái, cậu thong thả đi vào phòng ngủ, chỉnh điều hòa xuống thật thấp rồi tìm điện thoại để gọi thức ăn ngoài. Thuộc tính của trạch nam [1] ấy mà, nắng to thì chắc chắn không rời nhà.

Cậu cầm lấy điện thoại trên bàn, thầm nghĩ.

‘Chẹp, thì ra hôm qua đội trưởng để điện thoại của mình ở đây…’

Đột nhiên, Hoàng Thiếu Thiên phát hiện một tờ giấy được đặt ở phía dưới.

Tôi để bữa sáng trên bàn, cậu nhớ ăn lót dạ trước. Đừng gọi mấy món không dinh dưỡng ở ngoài, tôi về hơi muộn một chút, đợi tôi về rồi cùng đi ăn trưa.

‘Đệch đệch đệch đệch đệch, cậu thế mà lại biết tui ngủ đến giữa trưa mới dậy! Đội trưởng, cậu quá khủng bố rồi, chơi chiến thuật cũng đừng có áp dụng lên người đội hữu chứ. Cậu mau trở về đi, tui sắp chết đói rồi! Bữa sáng đủ ăn sao được!’ Khi một tin nhắn thể hiện tốc độ tay bùng nổ của người nào đó xé gió mà tới, Dụ Văn Châu vẫn còn đang bận rộn. Hắn không xem di động, nhưng biết rõ đó là ai, thậm chí đoán được cả nội dung. Hắn không nhận ra mình đang nở nụ cười, là một nụ cười ấm áp như gió xuân.

Thời điểm để lại bữa sáng dinh dưỡng rồi nhắn nhủ mấy dòng lên giấy, Dụ Văn Châu đại khái đã tưởng tượng ra được khi Hoàng Thiếu Thiên tỉnh dậy sẽ nhắn cho hắn tin gì. Dù sao bọn họ cũng đã hợp tác nhiều năm, đương nhiên sẽ nắm được một số thói quen của nhau.

Hoàng Thiếu Thiên không thích ăn lót dạ, đây là điều ai ai cũng biết. Khi tỉnh dậy, cậu ấy chắc chắn sẽ gọi thức ăn ngoài, đó toàn là mấy thứ đồ không dinh dưỡng, đợi đến khi Dụ Văn Châu trở về, không khéo dạ dày đã kháng cự. Chính vì lo lắng, Dụ Văn Châu mới làm mấy việc này, hắn phải đích thân quan sát việc ăn uống của cậu mới thấy yên tâm.

Quá trưa, Dụ Văn Châu mới xong việc. Đến cửa khách sạn, hắn gọi điện cho Hoàng Thiếu Thiên xuống.

Hoàng Thiếu Thiên vội vội vàng vàng lấy ít đồ rồi chạy xuống đại sảnh, chuẩn bị cùng đội trưởng của cậu nói chuyện nhân sinh.

Cậu muốn nói, đội trưởng, nếu muốn nhanh hơn thì phải gọi sớm để tui còn chuẩn bị chứ! Nhưng với sự hiểu biết của cậu về người kia, thể nào Dụ Văn Châu cũng nói, không vội, tôi có thể chờ cậu. Do những nguyên tắc nghiêm cẩn của bản thân, chỉ cần chưa tới nơi, không ai dự tính được có xảy ra chuyện gì ngoài kế hoạch hay không. Lỡ như trên đường đi gặp phải chuyện khẩn cấp, thế chẳng phải khiến người hẹn với mình mất công chờ đợi sao. So với việc để người khác chờ mình, mình chờ người ta vẫn tốt hơn.

Hoàng Thiếu Thiên vò tóc, được rồi, bao nhiêu năm qua đội trưởng vẫn như vậy, không biết có phải đối đầu với Trương Tân Kiệt nhiều quá hay không, chứng cưỡng chế đã sắp đột phá không giới hạn rồi.

“Ủa, đội trưởng đâu?” Hoàng Thiếu Thiên đứng ở cửa nhưng không thấy Dụ Văn Châu. Cậu bỗng nhiên tò mò, với phong cách của đội trưởng nhà cậu, chuyện này quá bất thường.

Cách đó không xa, phía dưới trạm dừng, có một đôi nam nữ đang nói chuyện. Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi, người đàn ông nhã nhặn đó không phải đội trưởng sao? Khoan đã, thế cô gái kia là ai?

*****************************

[1] trạch nam (nữ): người chỉ thích ở nhà và luôn ở nhà.
 
Last edited:

YingYing

Gà con tiến hóa
Bình luận
11
Số lượt thích
29
#9
Cách đó không xa, phía dưới trạm dừng, có một đôi nam nữ đang nói chuyện. Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi, người đàn ông nhã nhặn đó không phải đội trưởng sao? Khoan đã, thế cô gái kia là ai?
Hít hà drama, hóng :">
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
Chương 3: Sự hiếu kì của Hoàng Thiếu Thiên

Hoàng Thiếu Thiên ngủ vô cùng thoải mái, nhưng cậu lại khiến cho tiền đội trưởng Lam Vũ đáng thương của chúng ta không thể động đậy được, hoặc là nói, chính Dụ Văn Châu cũng có chút không muốn cử động, cứ như vậy, qua một lúc lâu. Cuối cùng, không chịu nổi sức nặng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành đè lên, cả người hắn đều cứng ngắc, đành phải cẩn thận đem tên này đẩy sang bên.

Vì thế, nhân lúc Kiếm Thánh tiên sinh đang ngủ say, Dụ Văn Châu nửa nâng nửa đỡ người này lên giường, sau đó bận bịu dùng khăn bông lau mặt cho cậu, lau cánh tay, rồi lại lau… Hắn khẽ lắc đầu, đành phải vén chiếc áo phông ngắn tay xộc xệch chướng mắt trên người thiếu gia nhà họ Hoàng.

Lau vẫn phải lau, thế nhưng Dụ Văn Châu đột nhiên thấy mình có chút không tử tế. Nói gì thì nói, Hoàng Thiếu Thiên cũng đã hợp tác với hắn nhiều năm, giờ đột nhiên cởi quần áo của người này, cảm giác có chút ngại, dùng ngôn ngữ mạng mà fan thường nói trên weibo chính là... xấu hổ play? Chuyện này vốn cũng chẳng có gì, chỉ là càng nghĩ càng bay xa, mà chủ nhân của nó thì vẫn chưa nhận ra suy nghĩ của mình ngây thơ cỡ nào. Xong xuôi, hắn mới cảm thấy mình đã làm hết trách nhiệm của một đội trưởng.

Tắm rửa, ngủ, hơn nữa là ngủ bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, ừ, một đêm đã trôi qua như vậy đấy.

Sáng sớm thức dậy, Dụ Văn Châu vẫn còn có chút chưa quen. Tuy rằng trước kia khi thảo luận chiến thuật cũng từng ngủ cùng nhau, nhưng hiện tại đã không còn thân phận đội hữu nữa. Tất nhiên, Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ nghĩ như thế.

Chậc, Thiếu Thiên à! Dụ Văn Châu bất giác mỉm cười, viết mấy chữ lên một tờ giấy rồi mang theo ít đồ ra khỏi cửa.

Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta ngủ cực kì ngon giấc, tất nhiên không biết vị tiền đội trưởng Lam Vũ vừa nở nụ cười với mình, hơn nữa còn là một nụ cười vô cùng vô cùng dịu dàng. Và cũng chẳng ai thấy được vẻ mặt cưng chiều của vị đội trưởng, có lẽ ngay cả chính Dụ Văn Châu cũng chưa nhận ra hành động khác thường của mình.

Nhiệt độ trong phòng là hai mươi bảy độ, đây là do Dụ Văn Châu đã điều chỉnh trước khi đi, tránh cho tên nói nhảm nào đó bị đông lạnh đến hỏng máy. Mà Hoàng Thiếu Thiên thì sao, quả thực không bị đông lạnh, mà là bị hun nóng đến mức phải bật dậy.

“Moá, sao đội trưởng lại để nhiệt độ này…” Hoàng Thiếu Thiên nhìn con số hiện trên điều hòa mà khóc không ra nước mắt. Thân nhiệt cậu vốn đã cao, lại sợ nóng, cả người ra đầy mồ hôi, thế là lập tức chạy đi tắm, làm gì suy nghĩ sâu xa về hành động săn sóc của Dụ đội.

Sau khi tắm rửa thoải mái, cậu thong thả đi vào phòng ngủ, chỉnh điều hòa xuống thật thấp rồi tìm điện thoại để gọi thức ăn ngoài. Thuộc tính của trạch nam [1] ấy mà, nắng to thì chắc chắn không rời nhà.

Cậu cầm lấy điện thoại trên bàn, thầm nghĩ.

‘Chẹp, thì ra hôm qua đội trưởng để điện thoại của mình ở đây…’

Đột nhiên, Hoàng Thiếu Thiên phát hiện một tờ giấy được đặt ở phía dưới.

Tôi để bữa sáng trên bàn, cậu nhớ ăn lót dạ trước. Đừng gọi mấy món không dinh dưỡng ở ngoài, tôi về hơi muộn một chút, đợi tôi về rồi cùng đi ăn trưa.

‘Đệch đệch đệch đệch đệch, cậu thế mà lại biết tui ngủ đến giữa trưa mới dậy! Đội trưởng, cậu quá khủng bố rồi, chơi chiến thuật cũng đừng có áp dụng lên người đội hữu chứ. Cậu mau trở về đi, tui sắp chết đói rồi! Bữa sáng đủ ăn sao được!’ Khi một tin nhắn thể hiện tốc độ tay bùng nổ của người nào đó xé gió mà tới, Dụ Văn Châu vẫn còn đang bận rộn. Hắn không xem di động, nhưng biết rõ đó là ai, thậm chí đoán được cả nội dung. Hắn không nhận ra mình đang nở nụ cười, là một nụ cười ấm áp như gió xuân.

Thời điểm để lại bữa sáng dinh dưỡng rồi nhắn nhủ mấy dòng lên giấy, Dụ Văn Châu đại khái đã tưởng tượng ra được khi Hoàng Thiếu Thiên tỉnh dậy sẽ nhắn cho hắn tin gì. Dù sao bọn họ cũng đã hợp tác nhiều năm, đương nhiên sẽ nắm được một số thói quen của nhau.

Hoàng Thiếu Thiên không thích ăn lót dạ, đây là điều ai ai cũng biết. Khi tỉnh dậy, cậu ấy chắc chắn sẽ gọi thức ăn ngoài, đó toàn là mấy thứ đồ không dinh dưỡng, đợi đến khi Dụ Văn Châu trở về, không khéo dạ dày đã kháng cự. Chính vì lo lắng, Dụ Văn Châu mới làm mấy việc này, hắn phải đích thân quan sát việc ăn uống của cậu mới thấy yên tâm.

Quá trưa, Dụ Văn Châu mới xong việc. Đến cửa khách sạn, hắn gọi điện cho Hoàng Thiếu Thiên xuống.

Hoàng Thiếu Thiên vội vội vàng vàng lấy ít đồ rồi chạy xuống đại sảnh, chuẩn bị cùng đội trưởng của cậu nói chuyện nhân sinh.

Cậu muốn nói, đội trưởng, nếu muốn nhanh hơn thì phải gọi sớm để tui còn chuẩn bị chứ! Nhưng với sự hiểu biết của cậu về người kia, thể nào Dụ Văn Châu cũng nói, không vội, tôi có thể chờ cậu. Do những nguyên tắc nghiêm cẩn của bản thân, chỉ cần chưa tới nơi, không ai dự tính được có xảy ra chuyện gì ngoài kế hoạch hay không. Lỡ như trên đường đi gặp phải chuyện khẩn cấp, thế chẳng phải khiến người hẹn với mình mất công chờ đợi sao. So với việc để người khác chờ mình, mình chờ người ta vẫn tốt hơn.

Hoàng Thiếu Thiên vò tóc, được rồi, bao nhiêu năm qua đội trưởng vẫn như vậy, không biết có phải đối đầu với Trương Tân Kiệt nhiều quá hay không, chứng cưỡng chế đã sắp đột phá không giới hạn rồi.

“Ủa, đội trưởng đâu?” Hoàng Thiếu Thiên đứng ở cửa nhưng không thấy Dụ Văn Châu. Cậu bỗng nhiên tò mò, với phong cách của đội trưởng nhà cậu, chuyện này quá bất thường.

Cách đó không xa, phía dưới trạm dừng, có một đôi nam nữ đang nói chuyện. Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi, người đàn ông nhã nhặn đó không phải đội trưởng sao? Khoan đã, thế cô gái kia là ai?

*****************************

[1] trạch nam (nữ): người chỉ thích ở nhà và luôn ở nhà.
Loay hoay quên đọc fic. Hoàng Thiếu cưng quá, Dụ chu đáo quá :3
Tóm lại drama =)))))))))))))00
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#11
Chương 4: Uy lực Kiếm Thánh

Trên đời này có một thứ gọi là tò mò hại chết mèo. Lúc đó Hoàng Thiếu Thiên không nghĩ nhiều, có gì đấy thúc đẩy cậu bước đến gần, thậm chí quên mất việc Dụ Văn Châu không quá thích người khác can thiệp vào chuyện riêng tư của bản thân.

“Văn Châu, anh thật sự không cần suy xét một chút sao? Hay là anh nghi ngờ tình cảm của tôi.” Cô gái kia có ngoại hình rất tốt, hơn nữa khí chất cũng không kém Tô Mộc Tranh là bao.

Hầy, đội trưởng thật là có phúc!

Không hiểu sao Hoàng Thiếu Thiên lại có phần ủ rũ.

Ê ê ê, không đúng, mấy lời lúc nãy của cô kia chẳng phải có ý rằng đội trưởng không thích cô ta sao? “Đm, sao mình lại cảm thấy vui vẻ nhỉ, chẳng lẽ muốn đội trưởng phải FA giống mình mới chịu.” Hoàng Thiếu Thiên càu nhàu trong lòng, sau đó lại chợt nhận ra, cậu thật sự nghĩ như vậy! Anh em tốt là phải cùng chung hoạn nạn đúng không, suy nghĩ đó khiến cậu tự khinh bỉ chính mình một lần.

“Cô về trước đi, tôi còn có việc.” Dụ Văn Châu thản nhiên mở miệng.

Người con gái kia có vẻ không vui, cô túm lấy cánh tay Dụ Văn Châu, tức giận nói: “Anh đã giải nghệ ba năm rồi, ở công ty cũng phát triển rất tốt, có tôi anh sẽ có thêm trợ lực. Tại sao anh không chịu hiểu?”

Dụ Văn Châu bình tĩnh gỡ tay cô gái kia ra, người ngoài nhìn vào thấy thật nhẹ nhàng tùy ý, nhưng lại không biết cô gái kia là bị ánh mắt lãnh đạm của Dụ Văn Châu đánh bại.

“Cô biết rõ tôi không theo đuổi những thứ đó, làm công việc này chẳng qua là vì muốn giúp đỡ bạn bè mà thôi. Hơn nữa…” Dụ Văn Châu dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Cô… chỉ có thể là đồng nghiệp.”

Vẻ mặt đau khổ của cô gái kia được Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng cậu tin rằng đội trưởng nói như vậy là có nguyên nhân. Vì thế, cậu vẫn đứng ở phía sau không lên tiếng, không ngờ lại nghe được cô ta nói: “Anh đối xử với tôi như vậy, không sợ tự chặt đứt đường đi của mình sao?”

Cô nàng điên rồi phải không, Hoàng Thiếu Thiên thầm mắng.

Dụ Văn Châu nở nụ cười: “Xin mời tự nhiên!”

Hoàng Thiếu Thiên rất muốn tặng cho cô ả kia một cái liếc xem thường, chỉ số thông minh âm rồi sao? Chẳng lẽ đội trưởng mà thiếu chút tiền cỏn con này, người ta chẳng qua là tìm công việc để giết thời gian mà thôi. Hơn nữa, dù đội trưởng không có tiền, lão tử đây có tiền, hừ!

Cậu vội thu lại câu đánh giá “Khí chất cũng không kém Tô Mộc Tranh là bao.” Cho tạch luôn! Tạch ngay lập tức!

Chỉ số thông minh của em gái Tô trong giới eSports không phải cao bình thường đâu. Chậc chậc, giờ nhớ tới vẫn còn thấy đáng sợ, có thể vừa cười vừa đem người oanh tạc đến chết, chẳng qua bản Kiếm Thánh vẫn dư sức chỉnh cô nàng. Lại nói, gái nào mà Diệp Tu nuôi cũng đều dũng mãnh cả, Đường Nhu năm đó chả vậy. Không đúng không đúng, hai năm này phong thái của em gái Nhu vẫn không hề giảm sút, làm cho đấng mày râu sợ hãi một phen!

Lúc này, Dụ Văn Châu xoay người, nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên đang ngơ ngẩn như rơi vào cõi thần tiên, suýt chút nữa đã bốc khói sau đầu. Nghe lén lâu như vậy mà còn chăm chú hơn cả mình, một tiếng cũng không rên.

“Thiếu Thiên?”

Toi rồi! Trong đầu Hoàng Thiếu Thiên rung lên hồi chuông cảnh báo, cậu cười hì hì: “Đội trưởng, tui tình cờ đi ngang qua chỗ này, cậu cứ tiếp tục, tiếp tục đi!”

Dụ Văn Châu vừa bực mình, vừa buồn cười. Hắn túm cậu lại. “Đi thôi, đi ăn cơm.”

Hai người đang muốn rời đi thì nghe thấy giọng nữ từ phía sau truyền tới: “Thì ra là vì tiểu bạch kiểm [1] này!”

Xong! Dụ Văn Châu cảm thấy đau đầu, bắt đầu có chút lo lắng cho vị đồng nghiệp nữ kia, nếu dùng ngôn ngữ mạng trên weibo thì chính là: “Mỹ nữ, cô có ổn không?”

Nghĩ xem Hoàng Thiếu Thiên là ai, đó là người đàn ông đã khiến Liên Minh phải sửa đổi quy tắc, có người dám dây vào cậu ấy chắc!

Hoàng Thiếu Thiên xoay người, nở nụ cười ngây thơ với cô ả kia: “Chậc, tôi nói này, khi cùng bổn Kiếm Thánh tôi nói chuyện, làm ơn chú ý đống phấn đang từ trên mặt cô rơi xuống. Lần đầu tiên tôi thấy một người không biết tự lượng sức mình như cô, đội trưởng của chúng tôi đã không thèm chấp nhặt với cô rồi, vậy mà cô còn đứng đó bày ra bộ dáng thánh mẫu Maria đang ban phát tình thương khắp nơi. Cô biết thể thao điện tử không, biết Vinh Quang không, à à à, cô muốn dụ dỗ đội trưởng của chúng tôi thì chắc cũng phải nghe qua rồi, nếu thế lại càng không nên bắt chước cái tên Đường Hạo thần kinh kia, ăn no rửng mỡ đi trêu chọc đại thần. Tự rước lấy nhục vui lắm sao? Lần sau, muốn tìm đội trưởng của chúng tôi nói chuyện thì hãy học cách viết Tác Khắc Tát Nhĩ cùng Dạ Vũ Thanh Phiền trước đi nhé! Hầy, nói chuyện với loại người kiến thức chỉ lùn bằng học sinh tiểu học thế này đúng là phí thời gian của bổn Kiếm Thánh, thật sự là lỗ to. Này đại bạch kiểm, hẹn gặp lại! À, không đúng, phải là hẹn không bao giờ gặp lại! Hừ, hôm nay thật đen đủi mới gặp phải một bà cô xúi quẩy!”

Dụ Văn Châu nhịn cười, rõ ràng là Hoàng Thiếu Thiên tự chen vào, giờ lại biến thành lỗi của người khác. Tốc độ nói bùm bùm như thế này, hình như khi thi đấu cũng chưa từng thấy qua, đây là siêu phát huy sao? Mở miệng một cái là không cho người ta cơ hội để phản bác.

Quả nhiên cho đến lúc Hoàng Thiếu Thiên nói xong, kéo Dụ Văn Châu đi, cô gái kia đến một chữ vẫn chưa nói nổi, chủ yếu là muốn mắng nhiều quá lại không biết mắng cái nào trước, tức giận đến mức mặt hết đỏ rồi lại trắng, cả người phát run!

Tiểu bạch kiểm này rốt cuộc là ai!?

Đi được một đoạn, Dụ Văn Châu mới nhịn không được hỏi: “Tại sao phải học cách viết Dạ Vũ Thanh Phiền?”

Đúng thế, vừa rồi nói nhanh quá chính mình cũng không kịp nghĩ, tại sao lại phải học cả cách viết tên Dạ Vũ Thanh Phiền nhỉ. Hoàng Thiếu Thiên gãi đầu: “Bởi vì tui là người bảo vệ Tác Khắc Tát Nhĩ mà! Đó là sứ mệnh của bổn Kiếm Thánh, sứ mệnh đấy đội trưởng! Năm đó thi đấu với Hưng Hân, chính tui đã liều mình đỡ công kích cho ngài nên bị thương, ngài đã quên rồi sao? Đội trưởng, ngài thực sự khiến cho người ta đau lòng!”

Hoàng Thiếu Thiên một tiếng ngài, hai tiếng ngài, Dụ Văn Châu cũng không thèm trả lời. Hắn gõ đầu cậu: “Không đói bụng sao?”

“A a a a a, đói bụng đói bụng đói bụng, đi đi đi đi đi!” Hoàng Thiếu Thiên vội vàng chạy về phía trước, sau đó lập tức bị Dụ Văn Châu kéo lại. Hắn cảm thấy hơi đau đầu, tại sao giải nghệ rồi mà đứa trẻ này vẫn chẳng thay đổi. Hắn kéo dài thanh âm của mình, “Thiếu Thiên!” tiếp sau là một câu nhắc nhở. “Đèn đỏ.”

*****************************

[1] Tiểu bạch kiểm : những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt, công tử bột… (thường mang nghĩa châm chọc).
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#12
Này đại bạch kiểm, hẹn gặp lại! À, không đúng, phải là hẹn không bao giờ gặp lại! Hừ, hôm nay thật đen đủi mới gặp phải một bà cô xúi quẩy!”
Chửi rất mượt, không hổ là Kiếm thánh đại đại ???
Cám ơn chị đã edit bộ này ~
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#13
Cậu vội thu lại câu đánh giá “Khí chất cũng không kém Tô Mộc Chanh là bao.” Cho tạch luôn! Tạch ngay lập tức!

Chỉ số thông minh của em gái Tô trong giới eSports không phải cao bình thường đâu. Chậc chậc, giờ nhớ tới vẫn còn thấy đáng sợ, có thể vừa cười vừa đem người oanh tạc đến chết, chẳng qua bản Kiếm Thánh vẫn dư sức chỉnh cô nàng. Lại nói, gái nào mà Diệp Tu nuôi cũng đều dũng mãnh cả, Đường Nhu năm đó chả vậy. Không đúng không đúng, hai năm này phong thái của em gái Nhu vẫn không hề giảm sút, làm cho đấng mày râu sợ hãi một phen!
Dc rồi dc rồi =)))


Hoàng Thiếu Thiên xoay người, nở nụ cười ngây thơ với cô ả kia: “Chậc, tôi nói này, khi cùng bổn Kiếm Thánh tôi nói chuyện, làm ơn chú ý đống phấn đang từ trên mặt cô rơi xuống. Lần đầu tiên tôi thấy một người không biết tự lượng sức mình như cô, đội trưởng của chúng tôi đã không thèm chấp nhặt với cô rồi, vậy mà cô còn đứng đó bày ra bộ dáng thánh mẫu Maria đang ban phát tình thương khắp nơi. Cô biết thể thao điện tử không, biết Vinh Quang không, à à à, cô muốn dụ dỗ đội trưởng của chúng tôi thì chắc cũng phải nghe qua rồi, nếu thế lại càng không nên bắt chước cái tên Đường Hạo thần kinh kia, ăn no rửng mỡ đi trêu chọc đại thần. Tự rước lấy nhục vui lắm sao? Lần sau, muốn tìm đội trưởng của chúng tôi nói chuyện thì hãy học cách viết Tác Khắc Tát Nhĩ cùng Dạ Vũ Thanh Phiền trước đi nhé! Hầy, nói chuyện với loại người kiến thức chỉ lùn bằng học sinh tiểu học thế này đúng là phí thời gian của bổn Kiếm Thánh, thật sự là lỗ to. Này đại bạch kiểm, hẹn gặp lại! À, không đúng, phải là hẹn không bao giờ gặp lại! Hừ, hôm nay thật đen đủi mới gặp phải một bà cô xúi quẩy!”
Vẫn như mọi khi, con giai em mở lời vàng ngọc là em câm =^=
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#14
Chửi rất mượt, không hổ là Kiếm thánh đại đại ???
Cám ơn chị đã edit bộ này ~
Chuyện, người đàn ông thay đổi quy tắc Liên Minh mà lị =))) Cám ơn em đã ủng hộ nha <3


Dc rồi dc rồi =)))




Vẫn như mọi khi, con giai em mở lời vàng ngọc là em câm =^=
Chúng ta đều câm =^= Trình độ siêu phát huy, đấu không lại, mà cũng không muốn đấu =^=
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#15
Chương 5: Cùng đội trưởng ăn một bữa cơm

Tách rời khỏi cuộc sống ăn, ngủ, chơi Vinh Quang, mỗi người sau khi giải nghệ đều cần thời gian để thích nghi, ví dụ như Dụ Văn Châu cần thích nghi với công việc mới, Hoàng Thiếu Thiên cần thích nghi với nhàm chán.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy Dụ Văn Châu không khác gì được mở chốt ngôn ngữ, nói cả ngày hôm qua rồi vẫn còn chưa thấy đủ, hôm nay lại tiếp tục liên miên lải nhải không dứt. Mà Dụ Văn Châu thì chỉ kiên nhẫn mỉm cười lắng nghe, tựa như đây mới là cuộc sống của hắn.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ Hoàng Thiếu Thiên, cậu ấy đã như vậy, đôi mắt luôn lấp lánh ánh sáng, tốc độ nói chuyện siêu nhanh, nhưng lại rất có tiết tấu, thanh âm dễ nghe vô cùng. Thiếu niên đứng ở nơi đó, tỏa sáng đến mức khiến người ta không mở nổi mắt, lại chẳng ngờ sau này trở thành trợ thủ đắc lực không thể thay thế của mình. Rốt cuộc thì Tác Khắc Tát Nhĩ là cần Dạ Vũ Thanh Phiền bảo vệ, không rời không bỏ.

Sau khi ăn xong, Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ uống trà sữa vị mà cậu thích. Cậu chính là một người như vậy, vui vẻ hay không luôn viết ở trên mặt, người khác đều nhìn được rõ ràng.

“Đội trưởng, tui…” Hoàng Thiếu Thiên muốn nói lại thôi. Thật ra bầu không khí bây giờ rất tốt, nhưng cậu thực sự muốn hỏi chuyện này.

Vẻ mặt Dụ Văn Châu giống như hiểu rõ: “Thiếu Thiên muốn hỏi gì thì hỏi đi!”

Hoàng Thiếu Thiên lại cúi đầu uống trà sữa, bỗng nhiên có hơi ngượng ngùng. Nhưng đây là người đội trưởng thân thiết với cậu hơn bất cứ ai, trong lòng lại trộn thêm chút đắc ý: “Đội trưởng hiểu tui nhất hì hì...”

Hoàng Thiếu Thiên xán lại trêu chọc: “Vậy tui chuẩn bị hỏi đây, đội trưởng, nếu biết, thì không có chuyện không nói, mà một khi đã nói, thì không có chuyện không nói hết đâu đấy.”

Ánh mắt Dụ Văn Châu tràn đầy ý cười, hắn ho nhẹ một tiếng: “Cậu đấy, có việc gì cứ nói thẳng đi!”

“Đội trưởng, sau khi tui đi rồi, tại sao cậu không liên lạc với tui? Không hề có.” Hoàng Thiếu Thiên lúng túng quay mặt đi nơi khác, nhìn những người trong quán, ừm, những người ngồi đây ăn cơm vẫn còn nhiều quá…

Dụ Văn Châu ngẩn người, sao lại hỏi câu này… Hắn không thể nói vì bọn họ lần lượt giải nghệ, cho nên không có Lam Vũ, không có thi đấu, không có lấy một cái cớ để tìm Hoàng Thiếu Thiên. Vả lại chính Dụ Văn Châu cũng không hiểu nổi suy nghĩ của mình, giống như việc ngày hôm qua hắn đột nhiên muốn cậu trở về, quay lại thành phố G. Lúc ấy, ngay cả việc Hoàng Thiếu Thiên không có chỗ ở hắn cũng quên xem xét, một người trước giờ vẫn luôn nghiêm cẩn như hắn, vậy mà lại quên chuyện quan trọng đó.

“Tôi…” Dụ Văn Châu mở miệng, cố gắng nở một nụ cười giống như thường ngày. “Không phải Thiếu Thiên nói muốn đi du lịch sao, tôi sợ làm phiền cậu. Đúng thời gian ấy lại có một người bạn cần giúp đỡ, vì thế mới vào làm ở công ty hiện tại. Sau đó vì tương đối bận rộn nên không có thời gian gọi cho cậu. Nhưng mà tôi có theo dõi weibo của cậu.”

Giải thích chuyện mình có xem weibo thế này, chính Dụ Văn Châu cũng cảm thấy không được bình thường.

“Tui biết, hôm qua đội trưởng xem weibo xong mới tìm tui. Nhưng mà, số điện thoại của tui không hề thay đổi, đội trưởng biết đúng không, tui không phải…” Hoàng Thiếu Thiên không biết tại sao mình lại luẩn quẩn với vấn đề này, chỉ là nói đến tận đây rồi, không dừng lại được. Cậu không hiểu, vì sao đội trưởng chưa bao giờ chủ động liên lạc với cậu, rõ ràng quan hệ của hai người khi còn ở chiến đội rất tốt, lúc xem trận đấu còn thường xuyên nhắn tin qua lại thảo luận. Rốt cuộc đội trưởng xảy ra chuyện gì, cậu không hiểu, thực sự không hiểu.

“Thiếu Thiên, tôi… xin lỗi.” Dụ Văn Châu thẳng thắn nhận sai. Hắn cũng không biết vì sao phải xin lỗi, chỉ là trong lòng luôn có cái gì đó thúc đẩy hắn làm vậy. Còn nguyên nhân sao? Không giải thích được.

“Cạch!” một tiếng, chiếc cốc trên tay Hoàng Thiếu Thiên rơi xuống. Trà sữa tràn ra bàn, cậu hoảng hốt rút lấy giấy ăn.

Dụ Văn Châu ngăn cậu lại, vội nói. “Cậu đừng động đậy, để tôi làm cho.”

Nhìn Dụ Văn Châu lau trà sữa trên bàn, rồi lại gọi phục vụ đến thu dọn một chút, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy rất bức bối. Nhưng mà nghĩ câu xin lỗi khi nãy của hắn, trong lòng cậu lại khó chịu vô cùng.

Đội trưởng rất ít khi xin lỗi, bởi vì hắn gần như không bao giờ làm sai gì cả. Hai tiếng xin lỗi này vừa được thốt ra, cậu liền cảm thấy hối hận vì màn chất vấn không ra sao của mình.

“Đội, đội trưởng… Có phải tui lại nói sai gì rồi không?” Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, đỏ mặt ngoan ngoãn cúi đầu. Quả là khó tin!

Hiện giờ, tâm tình Dụ Văn Châu đã tốt hơn, có lẽ là do Hoàng Thiếu Thiên vẫn giống như trước đây, mỗi lần mắc lỗi đều bày ra bộ dạng tủi thân, cũng có lẽ bởi vì Hoàng Thiếu Thiên không trách hắn, hoặc cũng có thể là do Hoàng Thiếu Thiên lúc này quá đáng yêu.

Dụ Văn Châu đột nhiên muốn cười. Hắn sao vậy nhỉ? Sao lại thích rối rắm mấy vấn đề kiểu này giống Hoàng Thiếu Thiên.

Hắn vươn tay gõ lên đầu cậu. “Đi dạo một chút không?”

“A? Đội trưởng, đội trưởng!! Tui sai rồi! So với tăng cường huấn luyện thì cái này tàn nhẫn hơn nhiều. Bên ngoài nóng bức như thế, ngài muốn ép tui phải dùng đại chiêu hả? Đội trưởng, cứu mạng!!!” Hoàng Thiếu Thiên ít nhiều cũng đọc được biểu cảm của Dụ Văn Châu. Cậu biết tâm trạng bây giờ của hắn khá tốt, vì thế lập tức thay bằng vẻ mặt nịnh nọt.

Dụ Văn Châu chẳng thèm để ý đến cậu, đứng dậy đi tính tiền. Hoàng Thiếu Thiên vô sỉ túm lấy vị đội trưởng hòa ái dễ gần nhà mình: “Hề hề, đội trưởng, đại gia quá nha!”

“Đừng giả vờ không biết!” Dụ Văn Châu cũng nổi hứng đùa lại.

Hai người lần lượt rời khỏi, sau đó chợt nghe Dụ Văn Châu đề nghị: “Hai ta kết hợp, thế nào?”

“Được, bổn Kiếm Thánh chờ những lời này lâu rồi! Nhưng mà đội trưởng có mang thẻ không?”

“Không chiến đấu khi không nắm chắc.”

“Ái da, đội trưởng thân mến, tui hiểu, rất hiểu, ngài luôn luôn triết học như vậy. Tui nói này, gần đây đội trưởng có liên lạc với những người khác không? Cậu có biết cái lão già Diệp bất Tu kia lại chạy đến tìm Đại Xuân không? Cậu biết hắn ta làm gì không? Lão đó đúng là không biết xấu hổ, công khai nhắm ngay đến Lam Kiều Xuân Tuyết, tuy rằng tui cùng Lam Kiều không quá thân thiết, nhưng tui biết cậu ta cũng là một cao thủ game online. Cậu nói xem hạn cuối lương tâm của Diệp Tu nằm ở đâu, ngang nhiên dám đoạt người của Lam Khê Các, thật sự là vô sỉ không ai bì kịp. Nếu bắt được hắn, chúng ta phải đánh cho hắn đến cái manh áo cũng không còn, được không đội trưởng, được không được không được không?”

“Được.” Dụ Văn Châu cười nói.

“Đội trưởng đội trưởng, nóng muốn chết, đi nhanh đi nhanh đi nhanh!”
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,952
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#16
Dụ đội, anh trả lại bảng hiệu tâm bẩn của mình đi, mỹ nhân say mèm trong lòng ngực biểu thị nhớ nhung, thiên thời địa lợi nhân hoà, anh từng học qua mấy câu thành ngữ say rượu loạn tính, nguyệt hắc phong cao, cá nước thân mật, lưỡng tình tương duyệt, như hoa như ngọc, mỡ treo miệng mèo chưa?!
Có Dụ Hoàng, còn bonus Diệp Lam nữa, tác giả mau mau báo danh nhà thím ở đâu cho tui tới đu bám nào!
Tinh hoa của Dụ Hoàng chính là một người cam nguyện nói, một người cam nguyện nghe, còn tui cam nguyện núp lùm giữa quán cơm đông đúc để hóng hớt ăn cẩu lương... à không, ăn cơm nha~
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#17
Rất thích chap này vì nó manh manh manh manh hết phần thiên hạ mà Hoàng thì ôi thôi Cưng!!!!

Hai đứa ngốc, mù tịt yêu đương đi yêu nhau =v= . Dụ à hổ thẹn vs danh tâm bẩn quá đi.

Chap sau sẽ có cái hay huhu chị ơi em muốn hú trc mà ko thể spoil QAQ
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#18
Dụ đội, anh trả lại bảng hiệu tâm bẩn của mình đi, mỹ nhân say mèm trong lòng ngực biểu thị nhớ nhung, thiên thời địa lợi nhân hoà, anh từng học qua mấy câu thành ngữ say rượu loạn tính, nguyệt hắc phong cao, cá nước thân mật, lưỡng tình tương duyệt, như hoa như ngọc, mỡ treo miệng mèo chưa?!
Có Dụ Hoàng, còn bonus Diệp Lam nữa, tác giả mau mau báo danh nhà thím ở đâu cho tui tới đu bám nào!
Tinh hoa của Dụ Hoàng chính là một người cam nguyện nói, một người cam nguyện nghe, còn tui cam nguyện núp lùm giữa quán cơm đông đúc để hóng hớt ăn cẩu lương... à không, ăn cơm nha~
Tâm anh bẩn thật nhưng quan trọng là anh chưa nhận ra anh yêu người nào đó ~ đừng trông đợi quá nhiều khi hai tên ngốc yêu nhao ~ khi hai tên ngốc yêu nhao, chúng ta sẽ chỉ thấy manh manh manh thôi =)))

Dụ Hoàng và Diệp Lam luôn là hàng tăng kèm cuả nhau =))))

Rất thích chap này vì nó manh manh manh manh hết phần thiên hạ mà Hoàng thì ôi thôi Cưng!!!!

Hai đứa ngốc, mù tịt yêu đương đi yêu nhau =v= . Dụ à hổ thẹn vs danh tâm bẩn quá đi.

Chap sau sẽ có cái hay huhu chị ơi em muốn hú trc mà ko thể spoil QAQ
Truyện này manh manh từ đầu tới cuối luôn ấy, ngay cả đoạn ngược cũng có gì man mác thôi, mọi thứ đều nhẹ nhàng bồng bềnh hihihi
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#19
Chương 6: Thuật sĩ của cậu, kiếm khách của tôi

Tắm rửa thoải mái rồi, hai người cùng lấy ra notebook rồi khởi động máy.

“Tui nói này đội trưởng, công ty của cậu cũng có nhân tính phết đấy, hôm trước đi máy bay đến, giờ xong việc cũng không phải về ngay. Tui cảm thấy công ty này đáng giá để đội trưởng làm việc. Mà cũng không đúng, cô đồng nghiệp kia của đội trưởng rất…” Hoàng Thiếu Thiên không nói tiếp, tuy rằng miệng thường phun lời rác rưởi, nhưng để nói xấu sau lưng người khác thì cậu cũng phải cân nhắc trước.

Dụ Văn Châu vào network, nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên nói vậy thì cũng tùy ý đáp lại. “Ừ, cô ấy rất phiền. Bởi vì chưa nắm chắc mọi việc nên thời gian đi lại trong lần công tác này cũng không khắt khe. May là buổi nói chuyện rất thuận lợi.”

“Ồ!” Hoàng Thiếu Thiên tỏ vẻ hiểu biết, nhưng thật ra là chỉ giả vờ vậy thôi. “Vậy đội trưởng hôm nay phải cùng tui đánh cho thật đã đấy, ở đây hay đến đấu trường? PK PK PK PK PK PK! Mặc kệ, đâu cũng được, tui đi mở phòng, cậu tới nhanh đi!”

Dụ Văn Châu vừa đăng nhập vào game vừa bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng xong việc nhưng buổi tối vẫn còn một bữa tiệc, không thể không đi.”

“Đội trưởng~” Hoàng Thiếu Thiên dùng ánh mắt vô tội đối chọi với dư uy của tiền đội trưởng Lam Vũ. Đây gọi là cái gì? Rõ ràng là cố tình “rù quyến” người ta.

Dụ Văn Châu bật cười, “Thiếu Thiên, cậu học được mấy kiểu đùa bỡn này khi nào thế, trước kia cậu…” Hắn đột nhiên ngừng lại, đúng vậy, trước kia hắn là đội trưởng, Hoàng Thiếu Thiên là đội phó, đương nhiên không thảo luận những chuyện ngoài lề thế này, nhưng hiện tại thì sao? Bọn họ là gì của nhau? Dùng thân phận bạn bè ư? Cho dù nói thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng không phải ngày trước, không phải lo lắng vấn đề của bản thân ảnh hưởng đến chiến đội gì đó, Dụ Văn Châu có chút cảm khái.

“Trước kia bản Kiếm Thánh chính là hộ vệ của Sách Khắc Tát Nhĩ, nhưng hiện tại… Đội trưởng! Chúng ta chính là…” Hoàng Thiếu Thiên cũng nghẹn họng, đúng rồi, bây giờ là quan hệ gì? Ngập ngừng chốc lát, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hoàng Thiếu Thiên. “Chính là anh em tốt, cậu nói xem đúng không đội trưởng, đúng không đúng không đúng không? Mối quan hệ của chúng ta trong Vinh Quang tốt ngang ngửa với bạn cực thân đúng không? Ây ây ây ây, tui nói này đội trưởng, tui vừa nhớ ra một chuyện! Cậu biết không, em gái Tô nói, hiện tại cô nàng đang được Chu Trạch Khải theo đuổi. Thật đấy thật đấy thật đấy! Suýt chút nữa thì quên, hai ngày trước tôi nhận được tin nhắn, nói Chu Trạch Khải cả ngày không nói được mấy chữ, nhiều khi Giang Ba Đào sốt ruột phải gọi điện thoại giúp đỡ em gái Tô. Nhưng mà đến lúc kết hôn Chu Trạch Khải cũng không thể dẫn theo Giang Ba Đào chứ, cậu ta kết hôn với Tiểu Giang nghe còn tạm ổn. Đội trưởng, cậu thấy thế nào, em gái Tô rất sốt ruột, luôn online chờ, nhưng mà tui cũng bó tay rồi.”

“Tôi cũng chưa từng yêu đương.” Dụ Văn Châu không biết trả lời thế nào, đành phải ăn ngay nói thật. Sau khi đăng nhập vào trò chơi, hắn hỏi: “Phòng bao nhiêu? Giờ tôi vào.”

Hoàng Thiếu Thiên nói số phòng, sau đó thấy một kiếm khách đi vào.

“Ơ? Người này là ai, còn là một kiếm khách. Ai da tui quên chưa khóa phòng rồi, để tui bảo cậu ta không đánh.” Hoàng Thiếu Thiên vừa lải nhải vừa thao tác khóa phòng. Dụ Văn Châu lại nói: “Kiếm khách kia là tôi.”

“Hả?” Vẻ mặt của Hoàng Thiếu Thiên biến đổi vô cùng đặc sắc. Còn Dụ Văn Châu thì bật cười, còn cười ra tiếng: “Thiếu Thiên, cậu chơi thuật sĩ à?”

“Phụt! Ha ha ha ha ha ha!” Hoàng Thiếu Thiên cười thả cửa. “Ai da đội trưởng, chúng ta đây là đang hố nhau đấy. Sau khi giải nghệ, mỗi khi rảnh rỗi là tui lại chơi thuật sĩ một chút. Hôm nay còn định cùng cậu luyện tập một phen, ai ngờ cậu lại chơi kiếm khách. Ha ha ha ha…”

Dụ Văn Châu cũng cười nói. “Tôi cũng có ý nghĩ y hệt như thế, không ngờ…”

Hoàng Thiếu Thiên tròn mắt nhìn. Rất ít khi Dụ Văn Châu cười đến thoải mái như vậy, là kiểu cười không màng hình tượng. Hôm nay cậu gặp vận may đặc biệt ư, có thể nhìn thấy một mặt khác của đội trưởng như vậy, chậc! Chờ một chút! Đội trưởng cười vui vẻ thì sao, mình đây đang nghĩ cái gì thế? Hoàng Thiếu Thiên ngây thơ định véo lên đùi mình một cái.

Thực ra Dụ Văn Châu cũng đã lờ mờ nhận ra. Từ khi gặp lại Hoàng Thiếu Thiên sau một thời gian dài, chính mình có chút khác lạ, ví dụ như bây giờ vô cùng vui vẻ, thậm chí có hơi thái quá, không được đúng mực.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy bầu không khí này có chút kì lạ. Mà mẹ nó chứ, từ lúc gặp lại đội trưởng, cậu cảm thấy càng ngày càng kì lạ hơn, khiến người ta phiền lòng vô cùng!

Cậu vội vàng phá vỡ cục diện bế tắc. “Đội trưởng, cậu còn muốn đánh nữa không hay là thôi không đánh đánh hay không đánh hay không đánh hay không? Đừng tưởng rằng cậu là kiếm khách thì tôi sẽ nương tay nhá! Mau để tui mở mang tầm mắt xem kiếm khách của Sách Khắc Tát Nhĩ là như thế nào, nhào vô đê!”

Dụ Văn Châu cũng không vội, thao tác kiếm khách phi đến. Lúc này Hoàng Thiếu Thiên cuống lên, không quan tâm được nhiều, vừa đánh một đống lời rác rưởi, vừa lén lút thả chú.

Tóm lại là Hoàng thuật sĩ cùng Dụ kiếm khách quyết đấu, sau đó đánh loạn cào cào hết cả lên. Không người nào chú ý xem ai đánh được nhiều hơn, ai hạ được ai, vì còn đang vừa đánh vừa cười, cuối cùng thắng thua cũng chẳng biết tính cho ai.

Một buổi chiều cứ như vậy mà qua. Dụ Văn Châu ăn cơm cùng Hoàng Thiếu Thiên trước rồi mới đi dự tiệc.

Trước khi Dụ Văn Châu đi, Hoàng Thiếu Thiên đứng trơ trọi như một con chó nhỏ, chớp mắt nhìn hắn nói: “Đội trưởng, cậu nhớ về sớm một chút! Về lại đánh tiếp! Đúng rồi, nếu cô nàng kia lại quấy rầy đội trưởng, cậu cứ điện thoại cho tui, tui tới xử lí cho.”

Dụ Văn Châu buồn cười xoa tóc Hoàng Thiếu Thiên. “Tôi đi đây!”

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người nhìn bóng dáng Dụ Văn Châu xa dần. Lúc nãy, sao đội trưởng có thể cười dịu dàng đến mức như vậy, đẹp trai cực kì. Chờ đã, xoa đầu là có ý gì?

Hoàng Thiếu Thiên buồn chán chơi game, cảm thấy không có tí hứng thú nào. Động tác xoa đầu kia giống như khều nhẹ vào lòng cậu.

Hoàng Thiếu Thiên điên mất! Cậu trừng mắt nhìn thẻ tài khoản của Dụ Văn Châu trên bàn. “Đội trưởng đây là muốn chơi trò gì? Muốn làm gì hả?”

Dù sao cũng không có ai để nói chuyện, người nào đó đang ngồi trước máy tính bắt đầu hào hứng hơn.

Một câu hỏi được gõ lên baidu: Nếu có người xoa tóc mình tức là có ý gì?
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#20
Chương 7: Đội trưởng suy nghĩ cẩn thận

“Móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó móa nó!”

Kiếm Thánh tiên sinh của chúng ta rốt cuộc ý thức được đại não mình bị chập mạch. Cho dù cậu ngâm mình trong Vinh Quang ngày này qua ngày khác nhưng vẫn đủ biết xoa đầu là hành động cưng chiều mà người con trai dành cho người con gái.

Nhưng con trai lại làm vậy với con trai thì…

Trên Baidu có một bài như thế này:

Một người đàn ông xoa đầu một người đàn ông khác có ý nghĩa gì?

5 câu trả lời - Thời gian: ngày XX tháng XX năm XXXX

Câu trả lời hay nhất: Xem tuổi tác nhiều hay ít, tâm trí có trưởng thành hay không, có thể là động viên, có thể là đùa nghịch, có thể là quan tâm, cũng có thể mang một ý nghĩa khác.

Chờ đã!

Tâm trí của bản Kiếm Thánh tất nhiên là rất tốt. Bỏ qua! (ai nói… Yêu vào rồi chỉ số thông minh cũng về không…)

Động viên? Lúc nãy đội tưởng nói phải đi, động viên cái gì? Hừ, bỏ qua, bỏ qua!

Quan tâm? Là quan tâm sao? Ây gù cái này cũng có thể lắm! Mà không đúng! Trước kia đội trưởng cũng có như vậy đâu! Quan tâm thì sẽ nói luôn ra miệng! Bỏ qua!!!!

Đệt! Cái cuối cùng này có ý nghĩa quái quỷ gì đây? Cầu giải đáp!

Vì sao có một loại dự cảm xấu nhỉ?

Hay là lên weibo hỏi một chút?

Ây, hỏi em gái nhà mi! Quả thực là ngốc hết thuốc chữa! Đội trưởng có theo dõi weibo của tui đó biết không? Biết không!!

Hoàng Thiếu Thiên thuận tay cầm cái kẹp mà kẹp tóc mái lên, ông đây đi rửa mặt! Ây dà sao hôm nay nóng thế nhỉ? Mịa, mình bị sốt à?

Rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa rửa!

Mười phút sau, Hoàng Thiếu Thiên với khuôn mặt đỏ như mông khỉ từ toilet đi ra.

Đội trưởng!!!!!!!!! Đội trưởng đội trưởng!!!!!!!!!! Cậu ra đây nói rõ ràng xem nào!!!!!!!!

A a a a a a a a a a a a a!

Làm gì muốn làm gì không biết?!!

Cuối cùng không muốn rối rắm thêm nữa, Hoàng Thiếu Thiên xoay ngược xoay xuôi, lăn qua lăn lại trên giường giống như con giun. Chiếc giường lớn bị cậu “giày vò” đến thê thảm, chăn đệm bừa bộn. Nếu lúc này Hoàng Thiếu Thiên chú ý đến nó, kiểu gì cậu cũng sẽ nói, đệt, cảnh này không phải giống tên thẻ tài khoản của ai đó sao? Lạc Hoa Lang Tạ (Hoa rơi hỗn độn)!!! Không đúng, không có hoa rơi! Chỉ có hỗn độn!!!

Mọe nó chứ, đã nửa tiếng rồi! Đội trưởng, sao cậu vẫn còn chưa về?

Lúc này, Hoàng Thiếu Thiên ngây thơ không phát hiện ra bộ dạng hiện tại của mình rất giống oán phụ! Cực kì giống!

Hoàng Thiếu Thiên sắp sửa phát điên, mà Dụ Văn Châu cũng không tốt hơn là mấy!

Sau khi đi, hắn nhớ lại cảnh xoa tóc Thiếu Thiên vừa rồi. Thật ra khi hắn biết thành phố mà hắn đến công tác lại chính là địa điểm mà Thiếu Thiên đến du lịch, chẳng hiểu tại sao Dụ Văn Châu lại có chút mong chờ. Đến lúc gặp lại, lo lắng, vui vẻ, rối rắm, còn có… rung động, ngay tại thời khắc hắn xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên, hắn nhận ra, hắn đang xúc động. Nguyên nhân ư? Giống như tâm tình khác lạ của hắn mấy ngày qua, thật ra hắn đã sớm nhận ra đáp án, chẳng qua là bây giờ đáp án đó đã hiện lên rành rành trước mắt mà thôi.

Thiếu Thiên, tôi đã biết từ rất lâu rồi. Có lẽ vì không muốn tin tưởng loại tình cảm này nên mới tự làm cho mình hồ đồ.

Ai nói không phải đâu.

Thời gian Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên quen nhau không ngắn. Từ lúc Hoàng Thiếu rời khỏi chiến đội, trái tim của hắn cũng bắt đầu dao động.

Hắn không tìm thấy cái cớ để liên hệ, không phải không để ý, mà là quá để tâm. Hắn cực kì quý trọng người kia, mới có thể tìm một lí do như vậy, chờ cậu trở về.

Nhưng hắn vẫn luôn tự nhủ không phải do nguyên nhân khó nói kia, cũng có lẽ là hắn cố tình không nghĩ tới. Bởi vì thứ tình cảm này nếu nói ra miệng thì có là ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi thôi, dù sao nó cũng là một loại tình cảm không bình thường.

Cho đến tận lần gặp gỡ này, giữa bọn họ dường như có một loại gọi là vận mệnh an bài, hắn cũng không còn cảm thấy băn khoăn nữa. Mấy năm nay hắn lo được lo mất, rốt cuộc vào lúc này đã rõ ràng, cũng biết vì sao hắn luôn đối với người kia canh cánh trong lòng.

Trong bữa tiệc đêm nay, Dụ Văn Châu cũng có vài phần không yên lòng. Sau khi nhịn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn vẫn tìm cớ rời đi.

Hắn thầm nghĩ nhanh chóng trở về, bởi vì có người đang đợi hắn.

Nhưng mà lúc Dụ Văn Châu trở lại khách sạn, hắn không thấy Hoàng Thiếu Thiên.

Đứng ở hành lang, hắn nghe thấy trong phòng truyền ra một loạt âm thanh ầm ầm, kèm theo “Em gái mi em gái mi em gái mi!”

Dụ Văn Châu đỡ trán, lập tức chạy đến.

Vào phòng, hắn thấy Hoàng Thiếu Thiên đang đánh một người đàn ông ngoại quốc… Quả thực là tiết tấu một làn sóng xô.

Dụ Văn Châu day day trán, xem ra hắn đoán được xảy ra chuyện gì.

“Đội trưởng, cậu đã về rồi! Mau mau mau mau! Giúp tui đánh tên này!” Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy Dụ Văn Châu vào phòng, tay vẫn không dừng lại, còn không quên tiếp đón.

Dụ Văn Châu thở dài, trực tiếp gọi 110.
 

Bình luận bằng Facebook