5. Dụ Văn Châu 28ver x Hoàng Thiếu Thiên 18ver
“Mẹ mẹ mẹ con về rồi đây~” Vì chuông cửa đặt dưới cầu thang tầng một nên mẹ Hoàng phải đi xuống mở cửa. Hoàng Thiếu Thiên chạy vọt vào, thấy cửa mở thì đẩy “rầm” một cái, bỏ lại Dụ Văn Châu chậm rãi đi ở phía sau.
“Thằng nhóc thối này, sao tự nhiên lại quay về thế? Có phải chịu không nổi nên bị chiến đội đuổi về nhà không?” Nhìn trán Hoàng Thiếu Thiên toàn là mồ hôi, mẹ Hoàng rút giấy ăn trong phòng bếp ra lau cho cậu. Mảnh giấy thô ráp khiến Hoàng Thiếu Thiên kêu rên thảm thiết, mãi mới tránh được móng vuốt của mẹ. “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không thế sao mẹ nỡ rủa con nỡ chà đạp con như vậy!!!” Hoàng Thiếu Thiên chỉ vào cái trán bị lau đến đỏ bừng, giả vờ tỏ ra tội nghiệp.
Vì thế khi Dụ Văn Châu đứng ở cửa thì nhìn thấy cảnh hai mẹ con nhà họ Hoàng một người véo tai một người cố sức vung tay khua loạn.
Sau đó anh cười ra tiếng.
Cười xong mới nhận ra là mình thất lễ, thấy ánh mắt tò mò của mẹ Hoàng, Dụ Văn Châu vừa định mở miệng thì đã bị Hoàng Thiếu Thiên giành nói trước: “Ấy ấy ấy!!! Mẹ đây là Dụ… anh trai Dụ Văn Châu! Anh ấy vừa từ nước ngoài về thăm Văn Châu nhưng không có chỗ ở anh ấy ở lại nhà mình có được không!?”
Năm 18 tuổi, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải bạn bè mới quen được mấy ngày, vì thế tất nhiên là mẹ Hoàng đã từng gặp Dụ Văn Châu. Cho dù là khi anh tới nhà họ Hoàng làm khách hay là lúc bà gặp được anh lúc tới câu lạc bộ thăm Hoàng Thiếu Thiên, ấn tượng của bà với Dụ Văn Châu đều là…
Cực, kì, tốt.
Tốt tới mức độ nào? Theo lời Hoàng Thiếu Thiên thì chính là: chỉ mong Dụ Văn Châu mới là con của bà.
Vậy nên, lúc nhìn thấy người thanh niên giống Dụ Văn Châu như đúc này, mẹ Hoàng cảm thấy dường như đứa con trai thứ 3 đã xuất hiện rồi. “Con chào dì, hôm nay làm phiền nhà mình rồi ạ.” Dụ Văn Châu mỉm cười chào hỏi lễ phép, đúng mực.
Độ thiện cảm đạt max!!!
Nhìn thấy sự chững chạc trưởng thành của Dụ Văn Châu lớn, mẹ Hoàng cảm thấy tâm hồn tươi trẻ của mình cũng đang sống lại. Hoàng Thiếu Thiên thấy ánh mắt chằm chặp của mẹ mình thì quơ quơ tay trước mặt bà, “Dừng dừng dừng! Hoàn hồn đi mẹ ơi con mới là con mẹ đây này!!! Dụ Văn Châu….anh trai Dụ Văn Châu khéo chưa vào đến cửa đã bị mẹ dọa chạy!!!”
Lời nó nói như nhắc nhở mẹ Hoàng, ba người đứng ở cửa làm cái gì. Thế là bà vội vàng kéo Dụ Văn Châu vào nhà rồi bước nhanh vào bếp, hấp tấp không khác gì Hoàng Thiếu Thiên: “Tên nhãi con, tại con mà mẹ quên tắt bếp!!!” Hoàng Thiếu Thiên trợn trắng mắt nhìn Dụ Văn Châu: “Lỗi của tui ư?”
“Con nói gì nhiều thế, còn không mau lại đây pha trà cho khách!!!” – Mẹ Hoàng thò đầu từ trong bếp ra, quát lên một tiếng, đoạn bà nhìn Dụ Văn Châu dịu dàng cười nói, “Anh trai của Văn Châu cứ tự nhiên, cơm tối sắp xong rồi ~”
“Vâng…. Dì vất vả rồi, có cần con giúp không ạ?” Dụ Văn Châu lập tức thể hiện bản chất con ngoan nhà người ta.
Ý khen ngợi trong mắt mẹ Hoàng càng tăng thêm, “Không cần không cần, tới nhà là khách, dì làm xong ngay đây, con và Thiếu Thiên cứ nói chuyện đi.” Nói xong bà còn vỗ vỗ Hoàng Thiếu Thiên đang chậm chạp bưng trà, đẩy nó ra khỏi phòng bếp.
Có lẽ là đã lâu không thấy mẹ Hoàng tràn đầy sức sống như vậy, nụ cười trên môi Dụ Văn Châu càng lúc mở rộng hơn. Người phụ nữ này đã nuôi lớn Hoàng Thiếu Thiên, luôn tràn đầy sức sống giống con trai của mình, thân thiện gần gũi. Nhớ năm đó Dụ Văn Châu được Hoàng Thiếu Thiên mời về nhà làm khách, mẹ Hoàng thấy Dụ Văn Châu hiểu chuyện thì nói thẳng “Tiểu Châu về đây làm con dì nhé!”. Bà vô cùng yêu thương anh, thậm chí còn nói Dụ Văn Châu đã thỏa mãn tâm nguyện được nuôi một đứa con ngoan của mình, làm cho Hoàng Thiếu Thiên tức giận đến mức giậm chân. Sau này, khi câu nói đó trở thành sự thật, bà còn vô cùng tự hào khoe con trai hiếu thuận, giúp mẹ mình hoàn thành nguyện vọng.
Đương nhiên, đấy là những lời vui đùa sau khi bọn họ đã được chấp nhận. Dụ Văn Châu còn nhớ rõ lúc giải nghệ, hai người bọn họ ra nước ngoài du lịch một thời gian. Khi trở về nước, Hoàng Thiếu Thiên chưa tạm biệt anh một tiếng đã vội chạy về nhà. Ban đầu Dụ Văn Châu chỉ nghĩ rằng hắn về nhà thăm ba mẹ một chút quên không báo cho mình, nhưng đến tận đêm khuya vẫn chưa thấy hắn về, thậm chí còn không gọi điện lại cho anh, anh bắt đầu lo lắng sợ người kia xảy ra chuyện gì.
Sốt ruột gọi điện thoại liên tục mà không có ai nghe máy, Dụ Văn Châu đành phải tắt di động. Anh chỉ lo Hoàng Thiếu Thiên gặp chuyện gì trên đường. Cầm theo điện thoại và thẻ ngân hàng, anh vừa chạy ra ngoài vừa gọi điện cho người nhà Hoàng Thiếu Thiên. Gọi tới lần thứ bảy, Dụ Văn Châu cũng bắt đầu hết hi vọng, đúng lúc đó lại có người nhấc máy, mà bản thân anh cũng đứng dưới nhà họ Hoàng rồi.
“Văn Châu à, Thiếu Thiên không sao cả, cháu đừng gọi tới làm chúng tôi thêm phiền muộn nữa.” Gọng nói buồn bã nặng nề của ba Hoàng truyền đến.
Lần đầu tiên trong đời, Dụ Văn Châu không biết đáp như thế nào. Rõ ràng trước kia ở tất cả những buổi phỏng vấn, cho dù gặp phải bất kỳ vấn đề hóc búa nào, đội trưởng Lam Vũ đều có thể trả lời một cách chuyên nghiệp, thế nhưng lần này anh lại chỉ có thể im lặng. Đầu dây bên kia vọng lại âm thanh loáng thoáng của Hoàng Thiếu Thiên: “Là Văn Châu gọi điện tới hả để con nghe….‘Rầm’…..” Tiếp sau là tiếng thủy tinh vỡ, rồi điện thoại cũng lập tức bị ngắt máy.
Dụ Văn Châu cầm chặt chiếc điện thoại vẫn còn vang tiếng tút tút. Anh ngẩng đầu nhìn tòa chung cư lấp lánh hàng ngàn ánh đèn, cẩn thận tìm kiếm ánh đèn thuộc về Hoàng Thiếu Thiên, nhưng đếm mãi vẫn không tìm được. Cầu mắt mờ nhòe chỉ còn lại hình ảnh từ một mảng dây thường xuân lớn. Một trận gió lạnh thổi qua, tấm lưng đầy mồ hôi run lên, Dụ Văn Châu mới nhận ra mình đang chỉ mặc áo sơ mi chạy một quãng đường rất xa trong thời tiết tháng một của thành phố G, nhưng lại chẳng được ở bên cạnh người mà anh nghĩ đến.
Đứng như vậy cả một đêm, cơ thể Dụ Văn Châu đều cứng đờ, ngay cả các đốt ngón tay cũng lạnh đến mức như muốn đóng băng. Tới rạng sáng, anh mới thấy một bóng người quen thuộc nhẹ nhàng mở cửa chống trộm dưới tầng, bước chân khập khiễng muốn chạy ra ngoài. Dụ Văn Châu đang định lên tiếng thì đã thấy Hoàng Thiếu Thiên như có linh cảm quay đầu nhìn anh. Từng là Kiếm Thánh của Vinh Quang, là Hoàng Thiếu Thiên có thể điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền đánh ra bảy Kiếm Ảnh Bước, lúc này lại chạy về phía anh bằng một tư thế cực kỳ khó coi, sau đó kéo anh ra ngoài.
Đến tận lúc ngồi vào trong taxi Hoàng Thiếu Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, Dụ Văn Châu nhìn cái trán của hắn bị đánh tới sưng đỏ cùng mắt cá chân bị thương do mảnh thủy tinh bắn vào, im lặng còn hơn cả Chu Trạch Khải. Hoàng Thiếu Thiên run rẩy nắm tay anh, vẻ mặt khó coi, bờ môi cũng run rẩy: “Anh đồng ý vào Liên minh đi…. Em sẽ theo anh tới thành phố B…. Nhưng chúng ta nhất định phải trở về….. Được không…..” Dụ Văn Châu ôm chặt Hoàng Thiếu Thiên đang lặng im rơi nước mắt, vùi mặt vào hõm vai đối phương.
May mà ngày trở về cũng không để bọn họ chờ đợi quá lâu, sau khi giằng co 3 tháng, mẹ Hoàng đã buông vũ khí đầu hàng. Bà là một người mẹ Trung Quốc điển hình, nói năng chua ngoa nhưng trong lại dễ mềm lòng, không phải quá trí tuệ nhưng lại yêu thương con vô hạn. Toàn bộ quá trình nuôi lớn Hoàng Thiếu Thiên rất đơn giản thô bạo, làm sai cái gì thì mắng, mắng không xong thì đánh, nhưng đánh đau thì lại bứt dứt, lén lút chạy tới bôi thuốc cho con trai. Ngày đó Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không cho bà có cơ hội giảng giải phân tích gì, chỉ gân cổ nhắc đi nhắc lại một câu “Con muốn đi thành phố B mặc kệ có chuyện gì con vẫn muốn đi”. Gặng hỏi cả buổi toàn là mấy lý do linh tinh vô nghĩa, cuối cùng lại là một đáp án vô cùng nghiêm túc “Con muốn ở bên Văn Châu”.
Mẹ Hoàng đúng là đơn giản thô bạo, nhưng không có nghĩa là bà không tinh tế , không phải tỉ mỉ, không có giác quan thứ sáu đáng tự hào của phụ nữ. Bà biết rõ hai người có quan hệ tốt, tốt đến bất thường, nhưng chưa từng nghĩ theo chiều hướng kia. Vì vậy trong nháy mắt, khi ba Hoàng còn chưa kịp phản ứng, bà đã cầm lấy điều khiển ti vi ném hắn, “Tụi bay ở bên nhau cái gì? Mau cắt đứt ngay cho mẹ!” Không thể không nói lúc con người ta nổi giận thì mức độ bùng nổ có thể cao đến thế nào, Hoàng Thiếu Thiên bị đập cho choáng váng, trực tiếp cãi lại, “Chuyện gì nên làm đã làm, chuyện gì không nên làm cũng đã làm rồi, không cắt đứt được!” Chiến tranh hết sức căng thẳng.
Nhưng sau đó mẹ Hoàng đã ngay lập tức hối hận. Bà từng đánh con trai mình, nhưng chưa lần nào xuống tay hung ác như lần này. Sau khi Hoàng Thiếu Thiên lén chạy trốn, bà cũng không lo lắng, vì bà biết rõ người con trai đứng bên ngoài trời lạnh giá suốt một đêm kia chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho con trai bà. Chỉ là bà không thể kiềm chế được, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh Hoàng Thiếu Thiên với cái trán sưng vù cùng bước đi cà nhắc bị bà nhốt vào trong phòng. Chỉ cần nghĩ đến đó là bà lại rơi nước mắt không ngừng. Suy nghĩ suốt ba tháng, cũng kiến thiết tâm lí mọi mặt, mẹ Hoàng quyết định gọi con trai về. Để không khiến con trai sợ hãi, bà còn gọi điện tới Liên minh tìm Dụ Văn Châu.
Chính người phụ nữ này đã cho bọn họ sự bao dung lớn nhất, thậm chí khi đó ba Hoàng vẫn còn đang trong quá trình tiêu hóa, nhưng bị vợ quản nghiêm nên mới không lên tiếng. Dụ Văn Châu coi mẹ Hoàng như mẹ ruột của mình, bất cứ yêu cầu nào của bà Dụ Văn Châu cũng dốc sức hoàn thành. Nhưng chỉ có một điều anh chưa làm được, mỗi lần nhớ tới lại khiến lòng anh tràn ngập áy náy.
Dụ Văn Châu đã qua được cửa của mẹ Hoàng, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại không qua được cửa của Dụ phu nhân.
Tính tình của Dụ phu nhân và mẹ Hoàng hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ Hoàng là người thoải mái thẳng thắn, theo lời bà nói thì chính là dân đen nơi phố nhỏ, nhưng Dụ phu nhân lại là điển hình của kiểu thanh nhã hào phóng. Bà bình tĩnh chấp nhận chuyện Dụ Văn Châu yêu một người đàn ông, nhưng lại không chấp nhận người này là Hoàng Thiếu Thiên. Bà hi vọng Dụ Văn Châu ở bên một người phụ nữ xuất sắc, hoặc ít nhất cũng phải là một người đàn ông ưu tú, chứ không phải kiểu con trai nói chuyện ồn ào ầm ĩ với bề trên không có tí chín chắn nào không có việc làm đàng hoàng như Hoàng Thiếu Thiên.
Dụ phu nhân thận trọng lịch thiệp, không hề quở trách Hoàng Thiếu Thiên trước mặt Dụ Văn Châu lần thứ hai, nhưng đến tận bây giờ bà vẫn lén giới thiệu cho Dụ Văn Châu đủ các kiểu người, mục đích rất rõ ràng: Con trai, mau xem đi, bọn họ đều xuất sắc hơn Hoàng Thiếu Thiên nhiều.
Với tính cách của Dụ Văn Châu, anh không thể phản kháng kịch liệt Dụ phu nhân, cho nên đối với chiến thuật quanh co lòng vòng của bà, Dụ Văn Châu cũng đành bó tay. Hoàng Thiếu Thiên thấy anh khó xử, chỉ biết cười nói em hiểu rõ trong lòng anh chỉ có em là được rồi, quan tâm nhiều làm gì.
Thế nhưng Dụ Văn Châu biết rõ, trong lòng hắn rất đau khổ.
Cho nên giờ phút này nhìn thấy mẹ Hoàng mười năm trước, cảm giác áy náy của Dụ Văn Châu 28 tuổi càng lớn hơn. Anh nhìn bóng người bận rộn trong phòng bếp, bây giờ còn tràn đầy sức sống, thế nhưng mười năm sau cũng thấp thoáng dấu vết của thời gian. Anh hi vọng Hoàng Thiếu Thiên luôn vui vẻ, đồng thời cũng mong người thân của hắn cũng luôn vui vẻ như thế. Tuy năm đó ngả bài đã kết thúc trong hòa bình, nhưng cuối cùng chuyện ấy tạo thành vết thương to lớn cỡ nào đối với người phụ nữ luôn vui vẻ này, Dụ Văn Châu không dám tưởng tượng. Huống hồ nhớ tới Dụ phu nhân im lặng từ chối, Dụ Văn Châu cảm giác mình thật sự nợ người mẹ này rất nhiều.
“Anh trai Văn Châu này….. Cháu mang canh ra giúp dì nhé, Thiếu Thiên tay chân vụng về, dì sợ nó làm đổ.” Mẹ Hoàng sai Hoàng Thiếu Thiên dọn bát đũa, còn lại nhờ Dụ Văn Châu giúp. Nghe bà nói vậy, Dụ Văn Châu tất nhiên là sẵn sàng hỗ trợ.
“Cháu thấy trong câu lạc bộ Thiếu Thiên rất giỏi, dì cứ yên tâm.” Dụ Văn Châu mang canh ra xong lại quay vào tiếp tục giúp đỡ. Mẹ Hoàng nghe Dụ Văn Châu nói xong thì cười tươi hơn hoa: “Con trai dì vốn ngốc nghếch, cũng may còn có chút bản lĩnh! Nó lại không có định hướng học tập gì, thôi thì để cho nó làm gì nó thích vậy ~”
“Cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử rất thành công.” Dụ Văn Châu nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ ấy, khẳng định, “Có thể sau này sẽ có một việc khiến dì cực kì tức giận…..nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ luôn là con trai tốt nhất của dì.”
Người phụ nữ kia mở to hai mắt, đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt cứng ngắc của anh: “Tuổi còn trẻ mà sao vẻ mặt khó coi như thế? Có mẹ ở đây, không có chuyện gì được đâu.”
Dụ Văn Châu 28 tuổi buông rèm mi, giấu đi chua xót nơi khóe mắt.