Ongoing [CMSN Dụ Văn Châu 2022] [Dụ Hoàng] Exchange

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
EXCHANGE

Tác giả: Bạch Lộc Lộc Lộc

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Tình cảm, hơi ngược, HE

Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Ta bơi ~

Nguồn: 【喻黄】exchange-01-白鹿鹿鹿

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Ta không biết tiếng Trung, dựa hoàn toàn vào QT ca ca nên độ chính xác chỉ khoảng 50% – 60%. Nhận sự góp ý chân thành, nhưng không hoan nghênh đả kích ác ý.



(Hình chỉ mang tính chất minh họa. Cre: trong hình)

*********

MỤC LỤC


1 | 2 | 3
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
1. Dụ Văn Châu 28ver x Hoàng Thiếu Thiên 18ver


Bị sốt cả một ngày, phải mất khá lâu thuốc mới phát huy tác dụng, Dụ Văn Châu nặng nề mở mắt. Anh chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột rọi vào con ngươi thì đã bị khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt làm cho hoảng sợ.


Anh chỉ phát sốt một đêm thôi, chắc sẽ không đến mức mộng du đi tới nhà người khác chứ! Dụ Văn Châu đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, nhưng mà càng nhìn càng thấy căn phòng quen thuộc đến kì quái.


Chẳng lẽ nơi này chính là…


“Văn Châu!” Nhìn thiếu niên hấp tấp tông cửa vọt vào trong phòng, rốt cục Dụ Văn Châu cũng chứng thực được suy đoán của mình.

Đây là ký túc xá của Câu lạc bộ Lam Vũ, phòng của Dụ Văn Châu khi mười tám tuổi.


Mặc dù việc xuyên qua thời không có chút kì dị, nhưng việc đã đến nước này, Dụ Văn Châu 28 tuổi cũng không sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía.


Huống hồ, việc đầu tiên hắn cần làm là ngăn lại cái miệng của Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi.


“Văn Châu, cậu…” Cái người tương lai sẽ nổi danh khắp Vinh Quang về chủ nghĩa cơ hội chắc chắn không phải là một kẻ trì độn. Hoàng Thiếu Thiên vừa nhìn đã phát hiện có gì đó không bình thường. Nếu muốn nói Dụ Văn Châu 18 tuổi cùng Dụ Văn Châu 28 tuổi khác nhau ở đâu, thì đó chắc là cách ăn mặc và khí chất. “Ờm… đỡ sốt hơn chút nào chưa?...”


Nghe người luôn nói nhiều như Hoàng Thiếu Thiên mãi mới nghẹn ra một câu như vậy, Dụ Văn Châu suýt chút nữa cười ra tiếng. Anh nghĩ với thân thể của một người đàn ông trưởng thành và từng trải thế này muốn đóng giả chính mình mười năm trước cũng chẳng đóng được bao lâu, chi bằng trực tiếp nói ra còn hay hơn. Dụ Văn Châu chỉ về phía cửa ra vào, ý bảo Hoàng Thiếu Thiên đóng lại. Anh cũng không muốn chuyện này bị lan truyền rộng rãi rồi sau đó anh sẽ bị mang đi giải phẫu đâu.


“Thiếu Thiên, tôi là Dụ Văn Châu.” Đầu vẫn còn hơi choáng váng, Dụ Văn Châu cố gắng nở một nụ cười hiền hòa. “Nhưng… là Dụ Văn Châu của mười năm sau.”


Thấy Hoàng Thiếu Thiên nhìn mình với vẻ mặt hoảng sợ cùng hoài nghi, Dụ Văn Châu cảm thấy kiểu tự giới thiệu này đúng là không hợp với phong cách ổn trọng của bản thân.


“Văn Châu, không phải cậu bị sốt đến hỏng đầu rồi chứ? Tuy rằng tui thấy cậu có cái gì đó không giống với mọi khi, nhưng cũng không phóng đại đến mức cậu đã biến thành người tương lai ha? Xuyên qua gì gì đó chỉ có trên phim truyền hình thôi, từ khi nào mà cậu nhiễm thói xấu này, rõ ràng bình thường không hề xem mà…” Nghe đến chuyện yêu ma quỷ quái vớ vẩn, Hoàng Thiếu Thiên vì kinh ngạc quá độ mà mở ra kĩ năng lải nhải.


Dụ Văn Châu bệnh nhẹ mới khỏi, sức đề kháng với lời rác rưởi hoàn toàn mất đi hiệu lực, đành phải vừa xoa bóp ấn đường vừa cắt ngang lời nói của Hoàng Thiếu Thiên. “Cậu nhìn lại lần nữa xem… Có nhận thấy tôi không hề giống trước kia không… Đúng rồi, đến đây, chúng ta so chiều cao.” Đột nhiên nhớ đến năm đó Hoàng Thiếu Thiên vì chiều cao bị mình vượt qua mà tức giận đến giậm chân, khóe miệng Dụ Văn Châu cong lên khe khẽ.


Trước hai mươi tuổi, Hoàng Thiếu Thiên cao hơn Dụ Văn Châu, sau khi hai người hiểu được tâm ý của nhau, hắn còn thường xuyên ỷ vào chiều cao để trêu chọc anh. Nhưng qua thêm ba bốn năm, Dụ Văn Châu đột nhiên cao vọt lên cả một cái đầu, đám nhóc của Thiếu Lâm Tự Lam Vũ đối với việc phát dục chậm chạp của anh đều bất bình hô to: “Quá không công bằng!”, càng miễn bàn đến Hoàng Thiếu Thiên, người đang đem ánh mắt từ trên cao nhìn xuống giờ lại phải ngước nhìn lên. Trong bụng hắn không biết có bao nhiêu uất nghẹn. Sau vụ đó, hắn còn cáu kỉnh không thèm cùng anh nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Dụ đội tìm mọi cách dỗ dành mới có thể cứu hắn ra từ thống khổ của việc sắp “nghẹn” lời rác rưởi đến chết.


Dụ Văn Châu xuống giường đứng thẳng. Cho dù chỉ cách hai bước chân nhưng Hoàng Thiếu Thiên đã cảm nhận được áp lực đè ép khác hẳn so với ngày hôm qua. Sắc mặt nó lập tức biến đổi: “Ngươi là yêu quái phương nào biến thành?!! Mau đem Dụ Văn Châu thấp hơn ta trả lại cho ta! Ngươi giấu cậu ấy ở đâu rồi? Xem kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm…”


Dụ Văn Châu nhanh tay lẹ mắt túm lấy được người nào đó đang khua loạn. Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn anh. Dụ Văn Châu cảm nhận được sự né tránh trong ánh mắt nó, tâm tình đột nhiên có chút kì quái.


Mười mấy năm qua, anh đã quen với việc người này luôn dùng ánh mắt chăm chú, mãnh liệt, tràn đầy tin tưởng nhìn về phía mình, đột nhiên phải tiếp nhận ánh nhìn hoài nghi như vậy, thật đúng là… lạ lẫm. Không biết mình của mười năm trước đang ở nơi nào? Hoàng Thiếu Thiên của mười năm sau ra sao rồi?


“Thiếu Thiên!” Dụ Văn Châu dùng sức cầm tay thiếu niên. Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi ngẩn người, một lúc sau mới đáp.


“Được rồi, tui biết rồi… Tui tin… Tui tin anh là được chứ gì!” Thiếu niên xấu hổ quay mặt đi.


Sau khi nói ra hết mọi chuyện, Dụ Văn Châu 28 tuổi im lặng nhìn Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi, chờ nó cho tí phản ứng. Hoàng Thiếu Thiên cau mày suy tư, nửa ngày không thèm hé răng lấy một câu.


Thật sự là non mềm đáng yêu… Dụ Văn Châu bắt đầu để ý nghĩ bay xa.


Thở hắt ra một cái, Hoàng Thiếu Thiên đã buông tha cho việc tự suy xét. “Anh có vẻ thật là Văn Châu! Thoạt nhìn không có vấn đề gì! Nhưng Văn Châu của hiện tại đáng yêu hơn, còn anh vừa liếc mắt đã biết là tâm bẩn đại sư rồi! Hai người tráo đổi trong bao lâu? Ngày kia đã phải đánh chỉ đạo rồi, đến lúc đó có thể đổi về như cũ không? Thui quên đi, mặc kệ, anh mau nói cho tui biết những chuyện sau này đi! Tui sẽ trở nên cực kì sắc bén đúng không, sẽ dẫn dắt Lam Vũ giành được quán quân rất nhiều rất nhiều quán quân đúng không? Tay anh tàn thế có tốt lên tí nào không, mà tui thấy việc này không khả thi lắm, nhưng mà cũng không sao cả, chúng ta sẽ cùng nhau lấy quán quân đúng không?”


Đột nhiên bị lời rác rưởi oanh tạc, Dụ Văn Châu chỉ cười cười. Dường như có ồn ào ầm ĩ đến đâu, anh cũng sẽ không ngán.


“Anh đừng giống cậu ta, lúc nào cũng chỉ có cười thôi! Được rồi, tui thừa nhận hai người chính là một… Thiên cơ không thể tiết lộ tui cũng biết, không nói thì không nói. Nhưng mà nhìn anh như vậy, ít nhất tui đã biết được một điều!” Nói đến đây, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên sáng rực lên.


“Ồ?” Dụ Văn Châu bày ra bộ dáng tò mò, mà xác thực anh cũng không đoán được người có lối suy nghĩ không theo lẽ thường như Hoàng Thiếu Thiên sẽ đột phá ý tưởng đến tận nơi nào.


“Tui và anh mười năm nữa vẫn là bạn thân rất thân rất thân đúng không? Khẳng định là như vậy!” Thiếu niên đối với chuyện này tin tưởng mười phần.


Dụ Văn Châu 28 tuổi bí hiểm lắc đầu. Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi sửng sốt, lập tức nói không nên lời.


“Chúng ta… so với bạn bè còn thân hơn rất rất rất nhiều!” Dụ Văn Châu 28 tuổi theo thói quen tiến lại gần, cuối cùng vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt thiếu niên.


Không thể hôn thật sao… Nếu hôn, bản thân mình 18 tuổi chắc sẽ tức giận đúng không?


TBC
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
1. Dụ Văn Châu 28ver x Hoàng Thiếu Thiên 18ver


Bị sốt cả một ngày, phải mất khá lâu thuốc mới phát huy tác dụng, Dụ Văn Châu nặng nề mở mắt. Anh chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột rọi vào con ngươi thì đã bị khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt làm cho hoảng sợ.


Anh chỉ phát sốt một đêm thôi, chắc sẽ không đến mức mộng du đi tới nhà người khác chứ! Dụ Văn Châu đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, nhưng mà càng nhìn càng thấy căn phòng quen thuộc đến kì quái.


Chẳng lẽ nơi này chính là…


“Văn Châu!” Nhìn thiếu niên hấp tấp tông cửa vọt vào trong phòng, rốt cục Dụ Văn Châu cũng chứng thực được suy đoán của mình.

Đây là ký túc xá của Câu lạc bộ Lam Vũ, phòng của Dụ Văn Châu khi mười tám tuổi.


Mặc dù việc xuyên qua thời không có chút kì dị, nhưng việc đã đến nước này, Dụ Văn Châu 28 tuổi cũng không sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía.


Huống hồ, việc đầu tiên hắn cần làm là ngăn lại cái miệng của Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi.


“Văn Châu, cậu…” Cái người tương lai sẽ nổi danh khắp Vinh Quang về chủ nghĩa cơ hội chắc chắn không phải là một kẻ trì độn. Hoàng Thiếu Thiên vừa nhìn đã phát hiện có gì đó không bình thường. Nếu muốn nói Dụ Văn Châu 18 tuổi cùng Dụ Văn Châu 28 tuổi khác nhau ở đâu, thì đó chắc là cách ăn mặc và khí chất. “Ờm… đỡ sốt hơn chút nào chưa?...”


Nghe người luôn nói nhiều như Hoàng Thiếu Thiên mãi mới nghẹn ra một câu như vậy, Dụ Văn Châu suýt chút nữa cười ra tiếng. Anh nghĩ với thân thể của một người đàn ông trưởng thành và từng trải thế này muốn đóng giả chính mình mười năm trước cũng chẳng đóng được bao lâu, chi bằng trực tiếp nói ra còn hay hơn. Dụ Văn Châu chỉ về phía cửa ra vào, ý bảo Hoàng Thiếu Thiên đóng lại. Anh cũng không muốn chuyện này bị lan truyền rộng rãi rồi sau đó anh sẽ bị mang đi giải phẫu đâu.


“Thiếu Thiên, tôi là Dụ Văn Châu.” Đầu vẫn còn hơi choáng váng, Dụ Văn Châu cố gắng nở một nụ cười hiền hòa. “Nhưng… là Dụ Văn Châu của mười năm sau.”


Thấy Hoàng Thiếu Thiên nhìn mình với vẻ mặt hoảng sợ cùng hoài nghi, Dụ Văn Châu cảm thấy kiểu tự giới thiệu này đúng là không hợp với phong cách ổn trọng của bản thân.


“Văn Châu, không phải cậu bị sốt đến hỏng đầu rồi chứ? Tuy rằng tui thấy cậu có cái gì đó không giống với mọi khi, nhưng cũng không phóng đại đến mức cậu đã biến thành người tương lai ha? Xuyên qua gì gì đó chỉ có trên phim truyền hình thôi, từ khi nào mà cậu nhiễm thói xấu này, rõ ràng bình thường không hề xem mà…” Nghe đến chuyện yêu ma quỷ quái vớ vẩn, Hoàng Thiếu Thiên vì kinh ngạc quá độ mà mở ra kĩ năng lải nhải.


Dụ Văn Châu bệnh nhẹ mới khỏi, sức đề kháng với lời rác rưởi hoàn toàn mất đi hiệu lực, đành phải vừa xoa bóp ấn đường vừa cắt ngang lời nói của Hoàng Thiếu Thiên. “Cậu nhìn lại lần nữa xem… Có nhận thấy tôi không hề giống trước kia không… Đúng rồi, đến đây, chúng ta so chiều cao.” Đột nhiên nhớ đến năm đó Hoàng Thiếu Thiên vì chiều cao bị mình vượt qua mà tức giận đến giậm chân, khóe miệng Dụ Văn Châu cong lên khe khẽ.


Trước hai mươi tuổi, Hoàng Thiếu Thiên cao hơn Dụ Văn Châu, sau khi hai người hiểu được tâm ý của nhau, hắn còn thường xuyên ỷ vào chiều cao để trêu chọc anh. Nhưng qua thêm ba bốn năm, Dụ Văn Châu đột nhiên cao vọt lên cả một cái đầu, đám nhóc của Thiếu Lâm Tự Lam Vũ đối với việc phát dục chậm chạp của anh đều bất bình hô to: “Quá không công bằng!”, càng miễn bàn đến Hoàng Thiếu Thiên, người đang đem ánh mắt từ trên cao nhìn xuống giờ lại phải ngước nhìn lên. Trong bụng hắn không biết có bao nhiêu uất nghẹn. Sau vụ đó, hắn còn cáu kỉnh không thèm cùng anh nói chuyện. Cuối cùng vẫn là Dụ đội tìm mọi cách dỗ dành mới có thể cứu hắn ra từ thống khổ của việc sắp “nghẹn” lời rác rưởi đến chết.


Dụ Văn Châu xuống giường đứng thẳng. Cho dù chỉ cách hai bước chân nhưng Hoàng Thiếu Thiên đã cảm nhận được áp lực đè ép khác hẳn so với ngày hôm qua. Sắc mặt nó lập tức biến đổi: “Ngươi là yêu quái phương nào biến thành?!! Mau đem Dụ Văn Châu thấp hơn ta trả lại cho ta! Ngươi giấu cậu ấy ở đâu rồi? Xem kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm…”


Dụ Văn Châu nhanh tay lẹ mắt túm lấy được người nào đó đang khua loạn. Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn anh. Dụ Văn Châu cảm nhận được sự né tránh trong ánh mắt nó, tâm tình đột nhiên có chút kì quái.


Mười mấy năm qua, anh đã quen với việc người này luôn dùng ánh mắt chăm chú, mãnh liệt, tràn đầy tin tưởng nhìn về phía mình, đột nhiên phải tiếp nhận ánh nhìn hoài nghi như vậy, thật đúng là… lạ lẫm. Không biết mình của mười năm trước đang ở nơi nào? Hoàng Thiếu Thiên của mười năm sau ra sao rồi?


“Thiếu Thiên!” Dụ Văn Châu dùng sức cầm tay thiếu niên. Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi ngẩn người, một lúc sau mới đáp.


“Được rồi, tui biết rồi… Tui tin… Tui tin anh là được chứ gì!” Thiếu niên xấu hổ quay mặt đi.


Sau khi nói ra hết mọi chuyện, Dụ Văn Châu 28 tuổi im lặng nhìn Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi, chờ nó cho tí phản ứng. Hoàng Thiếu Thiên cau mày suy tư, nửa ngày không thèm hé răng lấy một câu.


Thật sự là non mềm đáng yêu… Dụ Văn Châu bắt đầu để ý nghĩ bay xa.


Thở hắt ra một cái, Hoàng Thiếu Thiên đã buông tha cho việc tự suy xét. “Anh có vẻ thật là Văn Châu! Thoạt nhìn không có vấn đề gì! Nhưng Văn Châu của hiện tại đáng yêu hơn, còn anh vừa liếc mắt đã biết là tâm bẩn đại sư rồi! Hai người tráo đổi trong bao lâu? Ngày kia đã phải đánh chỉ đạo rồi, đến lúc đó có thể đổi về như cũ không? Thui quên đi, mặc kệ, anh mau nói cho tui biết những chuyện sau này đi! Tui sẽ trở nên cực kì sắc bén đúng không, sẽ dẫn dắt Lam Vũ giành được quán quân rất nhiều rất nhiều quán quân đúng không? Tay anh tàn thế có tốt lên tí nào không, mà tui thấy việc này không khả thi lắm, nhưng mà cũng không sao cả, chúng ta sẽ cùng nhau lấy quán quân đúng không?”


Đột nhiên bị lời rác rưởi oanh tạc, Dụ Văn Châu chỉ cười cười. Dường như có ồn ào ầm ĩ đến đâu, anh cũng sẽ không ngán.


“Anh đừng giống cậu ta, lúc nào cũng chỉ có cười thôi! Được rồi, tui thừa nhận hai người chính là một… Thiên cơ không thể tiết lộ tui cũng biết, không nói thì không nói. Nhưng mà nhìn anh như vậy, ít nhất tui đã biết được một điều!” Nói đến đây, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên sáng rực lên.


“Ồ?” Dụ Văn Châu bày ra bộ dáng tò mò, mà xác thực anh cũng không đoán được người có lối suy nghĩ không theo lẽ thường như Hoàng Thiếu Thiên sẽ đột phá ý tưởng đến tận nơi nào.


“Tui và anh mười năm nữa vẫn là bạn thân rất thân rất thân đúng không? Khẳng định là như vậy!” Thiếu niên đối với chuyện này tin tưởng mười phần.


Dụ Văn Châu 28 tuổi bí hiểm lắc đầu. Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi sửng sốt, lập tức nói không nên lời.


“Chúng ta… so với bạn bè còn thân hơn rất rất rất nhiều!” Dụ Văn Châu 28 tuổi theo thói quen tiến lại gần, cuối cùng vươn tay chạm nhẹ lên khuôn mặt thiếu niên.


Không thể hôn thật sao… Nếu hôn, bản thân mình 18 tuổi chắc sẽ tức giận đúng không?


TBC
Aaaaaaa Trời ơi chị Tuyết !!!!!
Trời ơi em yêu chị quá !!!!!! Ko thể tin là cái số lượng fic Dụ Hoàng ít ỏi em đọc cv trên wattpad đã dc chị dịch tới hai cái !!!! Sau cái gọi về ăn cơm chính là cái này, thương chị vãi !!!!!!!!

Hí Hí fic này đọc đoạn sau khá deep đoạn đầu lại khá cưng. Em cực thích cách hai đứa Dụ hoán đổi với nhau rồi thay mặt giải quyết vấn đề của mình =v=.

Còn nữa Dụ Văn Châu 28t anh dám ăn đậu hũ Hoàng Thiếu năm 18t đi, bản thân anh ko giận mới lạ ý.
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#4
Aaaaaaa Trời ơi chị Tuyết !!!!!
Trời ơi em yêu chị quá !!!!!! Ko thể tin là cái số lượng fic Dụ Hoàng ít ỏi em đọc cv trên wattpad đã dc chị dịch tới hai cái !!!! Sau cái gọi về ăn cơm chính là cái này, thương chị vãi !!!!!!!!

Hí Hí fic này đọc đoạn sau khá deep đoạn đầu lại khá cưng. Em cực thích cách hai đứa Dụ hoán đổi với nhau rồi thay mặt giải quyết vấn đề của mình =v=.

Còn nữa Dụ Văn Châu 28t anh dám ăn đậu hũ Hoàng Thiếu năm 18t đi, bản thân anh ko giận mới lạ ý.
Hí hí, chị em ta tâm ý tương thông ~~~

Đoạn đổi chỗ bao cưng, đến lúc sang phiên ngoại thì bắt đầu deep như phim =))) cơ mà deep không đến mức bị lố quá đà, vẫn vui vẫn hay.

Suy nghĩ của 2 ông Dụ chính là suy nghĩ của hầu hết người trước và sau khi có người yêu =)))))
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#5
2. Dụ Văn Châu 18ver x Hoàng Thiếu Thiên 28ver


Dụ Văn Châu bị tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục đánh thức.


Cố gắng điều khiển cỗ thân thể nặng nề này ngồi dậy, không ngờ người luôn ôn hòa như cậu cũng có một ngày muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ. Nhưng lí trí vẫn chiến thắng sự tùy hứng, cậu nheo mắt cầm lấy, đang định ấn nút nghe, lại đột nhiên nhận ra kiểu dáng này không phải của điện thoại cậu đang dùng.


Dụ Văn Châu sửng sốt, mở to mắt nhìn chằm chằm chiếc di động công nghệ cao trong tay, bỗng dưng cảm nhận được một luồng điện quái dị xẹt qua cơ thể. Theo lí thuyết, đây là phòng riêng của cậu trong kí túc xá, sẽ không xuất hiện điện thoại của người khác mới đúng.


Nghĩ là như vậy, nhưng Dụ Văn Châu lại bị cái tên hiện lên trên màn hình làm cho kinh ngạc. Cậu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía và nhận ra không chỉ điện thoại mà ngay cả ga trải giường, giường, thậm chí là cách bài trí trong phòng đều hoàn toàn khác biệt. So với căn phòng trong kí túc xá câu lạc bộ, nơi này đã đi quá phạm vi thừa nhận của Dụ Văn Châu.


Vào lúc cậu còn đang sững sờ, chiếc di động lại đột ngột reo vang. Dụ Văn Châu nhìn chằm chằm cái tên “Hoàng Thiếu Thiên” hiển thị trên màn hình, trong lòng lướt qua một suy nghĩ, ấn nút nghe.


“Dụ Văn Châu nếu cậu không tiếp điện thoại tôi với cậu sẽ chấm…”


Thanh âm cáu kỉnh, không, phải nói là giận dữ của chàng trai truyền đến từ bên kia đầu dây. Dụ Văn Châu dò hỏi: “Thiếu Thiên… ?”


Đột nhiên bị nói chen vào khiến Hoàng Thiếu Thiên hơi khựng lai. “A… Nghe rồi?”


Giọng nói bên kia truyền đến tai, Dụ Văn Châu bỗng có một loại cảm giác kì lạ khác thường, đành phải cứng ngắc nói: “Tôi hơi sốt cho nên ngủ thiếp đi, không nghe thấy…”


“A, hả? Phát sốt? Cậu phát sốt? Tại sao cậu không gọi điện cho tôi, nói với tôi một tiếng cậu sẽ chết hả?” Cậu thanh niên lải nhải oán giận, bên kia truyền đến tiếng hít thở dồn dập có quy luật, dường như là đang chạy. “Tôi đi mua thuốc và ít đồ ăn lót dạ, cậu ngoan ngoãn nằm im ở nhà chờ tôi về!”


Dụ Văn Châu nhìn điện thoại đã tắt máy, cảm giác khác thường càng lúc càng lớn. Hiển nhiên, theo như lời của Hoàng Thiếu Thiên, di động này là của Dụ Văn Châu, tiếp đó, cái từ “nhà” trong miệng người kia chính là nơi cậu đang đứng.


Nhà… sao?


Dụ Văn Châu có chút mờ mịt, liền vỗ vỗ đầu, buộc chính mình phải tỉnh táo. Cậu xuống giường, tiện tay cầm một chiếc áo khoác phủ lên người, cảm giác chiếc áo này rõ ràng lớn hơn mọi khi một số. Nhìn tay áo dài ra hơn một nửa, cậu yên lặng đi vào phòng tắm.


Nhìn vào chiếc gương trong phòng, cuối cùng Dụ Văn Châu cũng tìm lại được cảm giác chân thật tồn tại. Thiếu niên trong gương hiện ra với khuôn mặt quen thuộc mà cậu vẫn nhớ trước khi tỉnh dậy sau giấc ngủ kia, thế nhưng nơi này lại tràn ngập hơi thở của gia đình, một gia đình nhỏ hai người: bàn chải đánh răng một xanh một vàng, cốc súc miệng cũng một xanh một vàng, đến khăn mặt cũng một xanh một vàng nốt,...


Nhìn đến những thứ này, cho dù là trì độn đến đâu cũng sẽ hiểu ra, huống hồ là một thiếu niên có đầu óc phát triển sớm như Dụ Văn Châu. Cậu bước nhanh ra phòng khách, quả nhiên nhìn thấy ảnh chụp chung trên tủ kính, chẳng qua cũng không phải là ảnh thân mật kích thích gì. Đó là ảnh chiến đội Lam Vũ giơ cao cúp quán quân, tràn trề năng lượng tích cực cùng khí thế quyết tiến về phía trước.


Người bên cạnh đến rồi lại đi, chỉ có bọn họ vẫn luôn như hình với bóng.


Dụ Văn Châu 18 tuổi biết mình đã nhìn thấy một số chuyện không nên thấy, thế nhưng tâm tình lại bình tĩnh phẳng lặng như hồ nước sâu không một gợn sóng.


Cậu tin tưởng những chuyện này rồi sẽ xảy ra, chúng sẽ đến vào một ngày nào đó trong tương lai.


Bao gồm cả chuyện của cậu và Hoàng Thiếu Thiên.


“Cạch!” một tiếng, cửa mở. Một bóng người từ đâu vọt vào phòng, động tác nhanh gọn dứt khoát không khác gì chủ nhân. “Dụ… Văn Châu cậu đã ổn chưa đã đỡ sốt chưa có cần đi khám lại… ơ?” Nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, Hoàng Thiếu Thiên chết đứng tại chỗ. “Cậu… cậu là… Văn Châu?”


Bởi vì sốt cả một ngày nên giọng nói hơi khàn, Dụ Văn Châu khẽ hắng giọng: “Đúng vậy, nhưng mà… hình như tôi không thuộc về thời đại này.”


“Tôi hiểu! Cậu đừng nói gì cả, để tôi bình tĩnh một chút!” Tuy rằng Hoàng Thiếu Thiên 28 tuổi đã mất đi vẻ trẻ con, nhưng tính tình vẫn gọn gàng dứt khoát như trước. Hắn vụng về đem hết các loại tài liệu văn kiện nhét vào trong túi, rồi lại vòng ra sau Dụ Văn Châu đem hết ảnh chụp, huy chương trên tủ kính úp xuống, làm xong còn phủi phủi tay: “Được rồi, cậu cứ coi như chưa thấy gì cả, cái gì cũng không biết, cái gì cũng…”


“Tôi hiểu. Cái gì tôi cũng không thấy.” Tuy rằng đều đã thấy cả rồi, nhưng cậu vẫn rất phối hợp nói tiếp.


Hoàng Thiếu Thiên đang định đi vào phòng ngủ thì đột nhiên xoay người. “Cậu không mở máy tính đấy chứ? Baidu…”


“Yên tâm, không mở, cái gì tôi cũng không biết.” Dụ Văn Châu bắt đầu bày ra dáng vẻ vô tội.


“Cậu…” Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn cái người thấp hơn mình này đây, bỗng dưng cười lớn: “Đồ quỷ nhà cậu ha ha ha!!! Trời ạ, thì ra từ khi đó tâm đã bẩn rồi! Trông vẫn còn trẻ con nữa chứ! Chúng ta ngồi xuống đã, bình tĩnh bình tĩnh… Không được rồi, đậu mòe nhà nó, tôi cũng tâm bẩn mà còn bị hù dọa đây! Hay là cậu đã uống thuốc teo nhỏ giống như Conan? Cũng không phải, hình như cậu không nhớ rõ gì cả, vậy thực sự là xuyên qua rồi! Xuyên qua gì đó thật sự là quá đáng sợ! Cậu không lo tôi sẽ đem cậu đi giải phẫu hả?”


“Thiếu Thiên nỡ làm thế sao?” Dụ Văn Châu 18 tuổi mỉm cười.


Hoàng Thiếu Thiên đang muốn trả lời thì đột nhiên ngậm miệng, vẻ mặt kì quái liếc nhìn Dụ Văn Châu, nhỏ giọng căm giận nói: “Trời má, thì ra trước đây chỉ có thế này mà tôi bị dọa sợ, đúng là quá non rồi…”


Dụ Văn Châu nhìn vẻ mặt khó dò của Hoàng Thiếu Thiên, băn khoăn không biết có nên hỏi ra vấn đề trong lòng hay không. Hoàng Thiếu Thiếu nhìn cậu muốn nói lại thôi liền mất kiên nhẫn: “Cậu có chuyện gì thì mau nói đi, đừng có nín nhịn trong lòng. Trước giờ tôi ghét nhất cái tính này của cậu đấy!”


“Được rồi.” Dụ Văn Châu thầm ghi nhớ trở về sẽ sửa đổi khuyết điểm kia, tránh cho Hoàng Thiếu Thiên ngày càng phiền chán mình. “Chúng ta…”


Hai chữ “chúng ta” được kéo ra thật dài, Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên trong nháy mắt trở nên khẩn trương, thậm chí hai tay đã nắm chặt thành quyền, dừng lại hít sâu một hơi. “Hẳn là quan hệ rất tốt đúng không, còn ở chung nữa mà.”


Nghe thấy thế, Hoàng Thiếu Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cậu cúi đầu nhìn cái túi đang ôm trong lòng. “Tất nhiên là quan hệ của chúng ta rất tốt.”


Dụ Văn Châu không thấy rõ vẻ mặt của hắn.


“Tôi hi vọng… cả đời này chúng ta vẫn gắn bó như vậy.”
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Hí hí em cực thích bản 18t của tụi nó. Trời ơi thiếu niên non mềm aaaaaaa . Ngay cả Dụ năm 18t em cũng thấy nó dễ thương đách chịu dc ~~~~~

Hí hí hí Dụ thiếu niên đã phát hiện ra bí mật lớn nhưng rất phối hợp diễn =v= ~~. Fic này luôn có cảm giác là Dụ là người thầm thương Hoàng trước, hoặc ít nhất nó biết tình cảm nó giành cho Hoàng là gì ~

Chap sau bao vui~~~
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#7
Hí hí em cực thích bản 18t của tụi nó. Trời ơi thiếu niên non mềm aaaaaaa . Ngay cả Dụ năm 18t em cũng thấy nó dễ thương đách chịu dc ~~~~~

Hí hí hí Dụ thiếu niên đã phát hiện ra bí mật lớn nhưng rất phối hợp diễn =v= ~~. Fic này luôn có cảm giác là Dụ là người thầm thương Hoàng trước, hoặc ít nhất nó biết tình cảm nó giành cho Hoàng là gì ~

Chap sau bao vui~~~
Chị cưng cả 2 bản.

18 tuổi là độ tuổi đẹp nhất của đời người, không ưu lo, không vướng bận, một lòng vì khát vọng của bản thân. Dụ Hoàng của tuổi 18 đáng yêu và ngọt ngào làm chị mỉm cười mãi thôi.

Trái ngược lại, 28 tuổi, con người ta cũng đã đi được gần một phần ba cuộc đời, trải qua không ít sóng gió thăng trầm, đã trưởng thành, đã biết kiềm nén, biết nhẫn nhịn, đồng thời biết mệt mỏi, biết khổ đau. Dụ Hoàng của tuổi 28 làm chị đau lòng và càng thêm yêu thương.

Chị rất thích plot của truyện này. Việc 2 Dụ Văn Châu đổi chỗ đã giải quyết được rất nhiều bế tắc, chính xác là bế tắc của 2 người vào 10 năm sau.

Muốn viết thêm nhiều lắm, nhưng như vậy spoil mất, thôi cứ để mấy chương nữa nói típ.

Yêu thương ~
 
Last edited:

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#8
3. Dụ Văn Châu 28ver x Hoàng Thiếu Thiên 18ver


“Bây giờ phải làm sao? Phía câu lạc bộ có thể xin phép, nhưng dù sao cũng không thể để anh ở chỗ này… Nếu về nhà.. Tuy rằng cha mẹ anh đều ở nước ngoài, nhưng sẽ hù dọa đến dì giúp việc cho xem!” Hoàng Thiếu Thiên nhíu chặt mày, không ngừng tự hỏi.


Dụ Văn Châu nhìn vẻ mặt rối rắm kia, cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng lại không nỡ tiếp tục nhìn người nọ buồn phiền. “Đừng nghĩ nữa, tôi lấy tiền thuê phòng khách sạn là được. Tình trạng này chắc sẽ không duy trì lâu lắm, nói không chừng một lúc sau tôi sẽ trở về nơi của mình.” Chuyện lần này quá huyền diệu, ngay cả Dụ Văn Châu cũng không đoán được mọi chuyện sẽ đi về đâu. Hiện tại, bọn họ không thể nhờ người khác giúp đỡ, tuy rằng trong lòng Dụ Văn Châu cảm thấy bất an, anh lại không muốn ảnh hưởng đến Hoàng Thiếu Thiên.


Thế nhưng, Hoàng Thiếu Thiên đâu dễ bị cắt đuôi như vậy, nhìn thấu tính toán của đối phương, nó vội vàng kéo lấy tay áo anh. “Anh đứng yên tại đó cho tôi, đứng yên đứng yên! Anh đang phát sốt thế này mà còn muốn đi đâu, gấp cái gì thế hả? Lỡ như anh ra ngoài mà xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?” Nó nói xong còn trừng mắt nhìn vị đỉnh đỉnh đại danh Dụ Văn Châu này một cái.


Dụ Văn Châu nhìn những ngón tay được chăm sóc kĩ càng cẩn thận đang vì nắm lấy áo mình mà trắng bệch. Anh kéo áo, cảm nhận được lực tay của đối phương, khẽ thở dài. “Thiếu Thiên, buông ra, quần áo nhăn hết rồi!”


“Không buông!” Thanh âm thiếu niên tràn ngập tủi thân, Hoàng Thiếu Thiên sốt ruột đến mức khóe mắt đều ửng đỏ. Làm sao nó có thể để Dụ Văn Châu của mười năm sau đi ra ngoài bỏ mặc cho số phận chứ, nếu xảy ra chuyện gì, Dụ Văn Châu của mười năm sau sẽ mất tiêu nha!


“Tôi không đi… Tôi với cậu cùng nhau nghĩ cách, được không?” Dụ Văn Châu nhẹ giọng dỗ dành. Hoàng Thiếu Thiên thấy anh đồng ý không đi, rốt cuộc ngoan ngoãn buông tay. Trong một chốc, hai người rơi vào bầu không khí yên lặng đến kì lạ.


Đột nhiên một tiếng “đét” giòn giã vang lên, Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi một cái. Nó đã nghĩ ra biện pháp. “Đến nhà tôi đi đến nhà tôi đi! Nhà của tôi cách câu lạc bộ không xa, tôi có thể chạy đến câu lạc bộ mỗi ngày. Quyết định vậy đi!”


“Chờ đã…” Dụ Văn Châu vội vàng kéo vị thiếu niên đang định đi thu dọn đồ đạc giúp anh. “Cậu định giới thiệu tôi với mẹ cậu như thế nào…”


“Thì nói anh là anh trai của Dụ Văn Châu mới từ nước ngoài về thăm cậu ta hiện tại không có chỗ ở tại sao qua mười năm anh lại ngốc hơn thế?” Hoàng Thiếu Thiên đáp như thể đó là lẽ đương nhiên, ánh mắt nhìn Dụ Văn Châu tràn ngập khinh bỉ.


Được rồi! Dụ Văn Châu 28 tuổi cũng biết mình vừa hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn.


Sau khi đi mượn quần áo của tiền bối mang cho Dụ Văn Châu thay, Hoàng Thiếu Thiên kéo anh lén lút chuồn ra khỏi câu lạc bộ, đến trạm tàu điện ngầm mới dám gọi điện xin phép Phương Thế Kính. Quả nhiên không ngoài dự đoán, nó bị Phương đội mắng cho một trận tơi bời. Nghe được từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng mỏ, nào là “Tiểu tử thối”, rồi còn “không cho phép muộn giờ cơm trưa”, Dụ Văn Châu cảm thấy quen thuộc mà hoài niệm.


“Tôi nói với đội trưởng là đưa anh đi khám rồi về nhà tôi nghỉ ngơi, cũng tiện cho tôi ngủ lại rồi chăm sóc anh luôn. Thế mà ổng vẫn còn mắng tôi được, anh nói xem, có phải Phương đội đang trong thời kì tiền mãn kinh không?” Sau khi tắt điện thoại, Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi oán giận, Dụ Văn Châu khẽ cong khóe miệng, nhưng rồi nhớ tới gì đó, vẻ mặt có chút buồn bã.


Thiếu niên dựa vào cột chờ tàu điện ngầm tới, buồn chán quá đành lấy điện thoại ra chơi. Dụ Văn Châu cúi đầu là có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của người kia. 18 tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đối với tuyển thủ eSports mà nói, đó là độ tuổi tốt nhất. Năm đó, cũng là thời điểm hiện tại, quy định thành niên gia nhập giới chuyên nghiệp khắc nghiệt tạo ra một thế hệ, cũng để lại cho bọn họ một thời thanh xuân nóng cháy. Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi chỉ nhìn thấy Ngụy Sâm - người mang mình vào hàng ngũ chuyên nghiệp vì vấn đề tuổi tác mà chán chường giải nghệ, nhưng lại chưa trực tiếp trải qua sự thống khổ cùng bất đắc dĩ đó. Câu lạc bộ lấy hay bỏ, chiến đội cũ mới luân phiên, đội hữu mỗi người mỗi ngả, đau xót cùng khốn quẫn… cùng với chiếc cúp quán quân đến chậm.


Không thể không nói, Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi đã là một người có nhãn lực khá tốt. Mười năm, một tuyển thủ chuyên nghiệp chính thức như anh hiểu quá rõ chiều dài thời gian có ý nghĩa gì. Từ 18 tuổi thêm cái mười năm, dù cho người kia là thiên tài cũng vẫn phải tiến gần đến kết cục của kiếp sống tuyển thủ. Hắn trở thành cái gì, đạt được những thành tựu gì, Dụ Văn Châu 28 tuổi đều biết rõ. Nhưng ngoại trừ đùa giỡn hai câu khi mới gặp, Hoàng Thiếu Thiên… không còn đề cập đến nữa.


Đối phương không đề cập tới, Dụ Văn Châu sẽ không nói, mà cho dù có đề cập, anh cũng không thể nói được.


Làm hết sức mình, thuận theo tự nhiên, không lưu nuối tiếc.


Đây là lời động viên bọn họ vẫn thường nói với nhau. Lúc đầu, đây là câu cổ vũ mà Hoàng Thiếu Thiên dành cho Dụ Văn Châu mỗi khi anh buồn rầu về việc tay tàn của mình, dần dần, nó trở thành hiểu ngầm giữa hai người.


Dụ Văn Châu hơi hé miệng, cuối cùng chỉ yên lặng xoa đầu thiếu niên, để rồi nhận lấy ánh mắt bất mãn của Hoàng Thiếu Thiên, một lúc sau mới nói. “... Thiếu Thiên sẽ không phụ sự kì vọng của mọi người.”


Hoàng Thiếu Thiên mở to hai mắt, nó vỗ nhẹ lên tay Dụ Văn Châu đang để trên đầu mình. “Biết rồi biết rồi! Đại Văn Châu thật dong dài, quả nhiên biến thành tiểu lão đầu, cẩn thận tương lai không lấy được vợ!”


Nhờ cậu ban tặng, đúng là đã ứng nghiệm.


Dụ Văn Châu bất đắc dĩ cười khổ, suy nghĩ có chút bay xa. Anh nhớ tới người con trai còn thấp hơn so với Hoàng Thiếu Thiên đang đứng trước mặt mình… Anh không lo lắng Dụ Văn Châu 18 tuổi biết được tương lai sẽ thay đổi chuyện gì quá mức.


Thiếu niên kia nhất định sẽ còn cố gắng hơn gấp bội… để được đứng bên cạnh người quan trọng nhất.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#9
Không buông!” Thanh âm thiếu niên tràn ngập tủi thân, Hoàng Thiếu Thiên sốt ruột đến mức khóe mắt đều ửng đỏ. Làm sao nó có thể để Dụ Văn Châu của mười năm sau đi ra ngoài bỏ mặc cho số phận chứ, nếu xảy ra chuyện gì, Dụ Văn Châu của mười năm sau sẽ mất tiêu nha!
Aaaaaaaaa con trai tui !!!! A con trai tui sao có thể dễ thương tới như thế này. Muốn đem về giấu luôn chứ chả đùa ;;w;;


dám gọi điện xin phép Phương Thế Kính. Quả nhiên không ngoài dự đoán, nó bị Phương đội mắng cho một trận tơi bời. Nghe được từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng mắng mỏ, nào là “Tiểu tử thối”, rồi còn “không cho phép muộn giờ cơm trưa”, Dụ Văn Châu cảm thấy quen thuộc mà hoài niệ
Đọc bắt đầu từ đoạn này sẽ thấy lòng có chút nhói. Quá khứ mười năm trước của Lam Vũ, có lẽ cũng lâu lắm rồi Dụ Văn Châu 18t chưa được nghe tiếng của đội trưởng ngày xưa của mình. Những ký ức ngày đó chắc đang hiện về, có chút hoài niệm có lẽ pha lẫn sự tiếc nuối. Thời gian tàn nhẫn thứ gì dfax qua sẽ mãi ko quay trở lại.
Thật sự đây là một cơ hội có lẽ là duy nhâtd để Dụ có cơ hội trải nghiệm lại cảm giác ngày xưa...


Dụ Văn Châu cúi đầu là có thể nhìn thấy mái tóc mềm mại của người kia. 18 tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đối với tuyển thủ eSports mà nói, đó là độ tuổi tốt nhất. Năm đó, cũng là thời điểm hiện tại, quy định thành niên gia nhập giới chuyên nghiệp khắc nghiệt tạo ra một thế hệ, cũng để lại cho bọn họ một thời thanh xuân nóng cháy. Hoàng Thiếu Thiên 18 tuổi chỉ nhìn thấy Ngụy Sâm - người mang mình vào hàng ngũ chuyên nghiệp vì vấn đề tuổi tác mà chán chường giải nghệ, nhưng lại chưa trực tiếp trải qua sự thống khổ cùng bất đắc dĩ đó. Câu lạc bộ lấy hay bỏ, chiến đội cũ mới luân phiên, đội hữu mỗi người mỗi ngả, đau xót cùng khốn quẫn… cùng với chiếc cúp quán quân đến chậm.
18 tuổi, cái độ tuổi đẹp nhất đời người, là năm những người như 2 đứa bước vào LM và tạo nên cái được gọi là Thế hệ hoàn kim.


Hoàng Thiếu Thiên mở to hai mắt, nó vỗ nhẹ lên tay Dụ Văn Châu đang để trên đầu mình. “Biết rồi biết rồi! Đại Văn Châu thật dong dài, quả nhiên biến thành tiểu lão đầu, cẩn thận tương lai không lấy được vợ!”


Nhờ cậu ban tặng, đúng là đã ứng nghiệm.
Phụt!!! Dm chị còn đang deep sao 2 đứa cua khét quá vậy? Quăng vô lăng ròi hả ? =))))

Đúng rồi, nó đâu thèm lấy vợ Dụ nó cưới con thôi Hoàng à =)))


Thiếu niên kia nhất định sẽ còn cố gắng hơn gấp bội… để được đứng bên cạnh người quan trọng nhất.
Càng ngày càng thương Dụ ;;w;;
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
Chị cưng cả 2 bản.

18 tuổi là độ tuổi đẹp nhất của đời người, không ưu lo, không vướng bận, một lòng vì khát vọng của bản thân. Dụ Hoàng của tuổi 18 đáng yêu và ngọt ngào làm chị mỉm cười mãi thôi.

Trái ngược lại, 28 tuổi, con người ta cũng đã đi được gần một phần ba cuộc đời, trải qua không ít sóng gió thăng trầm, đã trưởng thành, đã biết kiềm nén, biết nhẫn nhịn, đồng thời biết mệt mỏi, biết khổ đau. Dụ Hoàng của tuổi 28 làm chị đau lòng và càng thêm yêu thương.

Chị rất thích plot của truyện này. Việc 2 Dụ Văn Châu đổi chỗ đã giải quyết được rất nhiều bế tắc, chính xác là bế tắc của 2 người vào 10 năm sau.

Muốn viết thêm nhiều lắm, nhưng như vậy spoil mất, thôi cứ để mấy chương nữa, chị viết review cho truyện này luôn.

Yêu thương ~
Thật sự đọc truyện này cảm giác nó rất là deep ~~~~

Dù rằng nó cũng ngọt ??

Dụ Hoàng năm 18t rất tươi trẻ, thậm chí còn là sự hồn nhiên vô ưu vô lo. Nhất là Hoàng, cái kiểu thiếu niên hoạt bát lúc nào cũng tỏa ra năng lượng cho người xung quanh. Hoàng năm 18t vẫn thế nhưng đã được bổ sung vào một chút điềm tĩnh, chính chắn của người từng trải.

Dụ năm 18t là một thiếu niên tâm bẩn nhưng vẫn có cảm giác còn non, còn Dụ năm 28t lại là sự trưởng thành thành thục thật sự.

Một cái mười năm thay đổi biết bao nhiêu là thứ, ko chỉ về ngoại hình, phần nào đó tính cách mà cả trong suy nghĩ của chính hai đứa, về mối quan hệ của hai đứa nữa. Đúng kiểu năm 18t là thuở mới lớn tình cảm còn rất ngây ngô nhưng năm 28t lại là sự trưởng thành và thấu hiểu nhau được đúc kết từ 10 năm bên nhau =v=.

Dụ Hoàng vạn tuế ~~~

Chị ơi rảnh lên Dis, bên TQ nó thả thính sn Dụ mà mấy chị bên Trung soi ra mấy bả đang âm thầm thả hint 2 đứa =)))
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#11
4. Dụ Văn Châu 18ver x Hoàng Thiếu Thiên 28ver

“Đúng rồi đúng rồi suýt nữa thì tôi quên mất!” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên đi tới áp trán mình lên trán Dụ Văn Châu, “Cậu đã hết sốt chưa chẳng biết chú ý bản thân gì cả lúc nào cũng phải để người khác bận tâm chậc...” Còn chưa cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, hắn đã chạm phải ánh mắt rất gần của Dụ Văn Châu, mặt đột nhiên đỏ bừng, hơi lùi về sau như trốn tránh.

Tuy rằng trước mắt chỉ là Dụ Văn Châu 18 tuổi, nhưng khuôn mặt đã nảy nở không khác so với thanh niên mười năm sau kia là bao.

Đỏ mặt…. Dụ Văn Châu cảm thán bâng quơ. Người này đúng là mười năm như một, vẫn dễ đoán như vậy. Nhưng trông thấy thoại lao Hoàng Thiếu Thiên tịt ngòi, Dụ Văn Châu 18 tuổi dù có tâm bẩn đến đâu cũng chẳng muốn đi trêu chọc một người lớn hơn mình tận mười tuổi, đành giải vây cho hắn, “Hạ sốt rồi, nhưng vẫn còn hơi choáng.”

“À ừm…. Tôi mua ít cháo, cậu ăn một chút đi.” Hoàng Thiếu Thiên lấy hộp đồ ăn mà hắn đã quên đang để trên bàn, thấy Dụ Văn Châu nhướn mày bèn giải thích, “Tôi không giỏi nấu nướng… Tôi biết cậu không thích ăn đồ ăn bên ngoài, nhưng giờ đành phải ăn tạm thôi….”

Thực ra Dụ Văn Châu cũng không quá chú ý mấy chi tiết này, nhận lấy là ăn ngay, mặc dù cậu đã rất đói bụng nhưng vẫn ăn rất từ tốn, lịch sự. Hoàng Thiếu Thiên ngồi bên cạnh im lặng nhìn, Dụ Văn Châu ăn được một nửa thì ngẩng đầu, vẻ mặt hơi kì quái.

“Sao vậy? Có vật gì lạ ư? Không thể nào, tôi thấy tiệm này rất tốt mà….” Hoàng Thiếu Thiên bị nhìn như vậy thì kinh ngạc, đưa tay muốn cầm thìa khuấy cháo nhìn cho rõ ràng.

Dụ Văn Châu cản tay hắn lại, lời chưa kịp ra khỏi miệng đành nuốt trở vào, “Rất ngon…. Nhưng mà…tối nay để tôi nấu cơm cho anh đi.”

“Thật không thật không? Cậu sẽ không thấy khó chịu chứ? Ngày nào tôi cũng mua thức ăn trong tủ lạnh có đủ hết muốn nấu lúc nào cũng được nha!” Trong một thoáng, dáng vẻ vui mừng của Hoàng Thiếu Thiên khiến Dụ Văn Châu có cảm giác mình đã quay trở về mười năm trước.

Cậu nhìn về phía Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn đang đau khổ nghĩ xem ăn cái gì, nở nụ cười: “Anh muốn ăn gì tôi cũng sẽ làm cho anh.”

Hoàng Thiếu Thiên không đưa ra vấn đề nan giải gì cho Dụ Văn Châu, những món hắn nói đều chỉ là món ăn gia đình vô cùng quen thuộc của dân Quảng Châu, lúc nghe được thực đơn đến Dụ Văn Châu 18 tuổi còn cảm thấy hơi đơn giản quá mức: “Tuy hơn kém mười tuổi, nhưng anh cũng không cần sợ tôi mất sức như vậy.”

“Không phải tôi lo lắng cho cậu đang bệnh hả, thật là…” Hoàng Thiếu Thiên đứng dựa vào cửa phòng bếp bên cạnh oán giận, “Thật ra tôi cũng không lo cho cậu nhiều đến thế, chỉ là đã lâu không ăn, nghĩ muốn ăn những món này….. À đúng rồi cậu còn chưa bước ra ngoài xem đúng không, chúng ta đang ở thành phố B đó ôi đệt sao tôi lại nói ra hết rồi….” Nhận ra mình vừa lỡ miệng, Hoàng Thiếu Thiên ỉu xìu.

Nghe thế, Dụ Văn Châu suýt chút nữa cắt vào tay mình, cũng may lúc nghe được cậu còn chưa dùng sức. Cậu đặt cà chua cố định lên thớt rồi thái nhanh thoăn thoắt, từng lát đều được thái đâu ra đấy, nhưng trong lòng đã tưởng tượng ra trăm ngàn loại khả năng.

Lẽ nào lúc nãy mình đã xem thiếu cái gì? Không còn ở Lam Vũ? Thành phố B…Không phải là đến Vi Thảo chứ…. Nhưng cũng không có khả năng, hai người bọn họ vốn lớn lên ở thành phố G, giờ lại chạy tới tận thành phố B xa xôi ngàn dặm mà sinh sống, đây không phải tự ngược sao?

“Chắc cậu cảm thấy hai người bọn tôi chạy tới thành phố B là tự ngược đúng không? Hết cách rồi…. Phùng Hiến Quân thích cậu quá nên kéo cậu vào Liên minh làm việc.” Cảm thấy chuyện vào Liên minh công tác đối với Dụ Văn Châu mà nói chắc cũng không phải chuyện cần biết trước kết quả mới có thể làm được, Hoàng Thiếu Thiên không do dự nói luôn.

Dụ Văn Châu nghe xong cũng chỉ yên lặng tiếp tục thái cà chua, sau đó bày chúng lên đĩa, mới mở miệng nói: “Thật tốt.”

“Đúng vậy, thật tốt.” Hoàng Thiếu Thiên nhàn nhạt tiếp lời.

Theo tiến triển bình thường, có lẽ Dụ Văn Châu sẽ nói tiếp một câu “Vậy sao anh lại ở đây?”, nhưng cậu cảm thấy không cần phải lật ngửa toàn bộ lá bài. Đối với phần cảm tình này, Dụ Văn Châu 18 tuổi vẫn đang muốn hưởng thụ niềm vui thích cùng ngạc nhiên không rõ. Cậu nhớ tới thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát kia, luôn nhiệt liệt giống như một ngọn lửa, ở cạnh cậu ấy sẽ không bao giờ thấy tẻ nhạt. Cậu ấy luôn tỏa ra một nguồn năng lượng tràn đầy, làm cho Dụ Văn Châu không thể rời tầm mắt.

Cậu liếc nhìn Hoàng Thiếu Thiên đang tựa một bên, thấy khoé miệng hắn hơi cong lên, ánh mắt đặt trên người mình, nhưng suy nghĩ không biết đã bay tới nơi nào.

Bọn họ đều tìm kiếm hình bóng của người chỉ thuộc về mình trên người đối phương.

Nhưng kỳ lạ ở chỗ, trên người Hoàng Thiếu Thiên này, Dụ Văn Châu 18 tuổi chỉ cảm thấy một loại mệt mỏi nặng nề và...

Im lặng.

Tuy rằng thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng Dụ Văn Châu phát hiện ra dù Hoàng Thiếu Thiên vẫn giữ cái tính thoại lao, nhưng những lúc lẽ ra nên nghe được giọng nói của hắn, Hoàng Thiếu Thiên lại im lặng.

Không ai hiểu rõ hơn Dụ Văn Châu, đối với Hoàng Thiếu Thiên, im lặng có ý nghĩa gì.

Con người sẽ lớn lên, sẽ trải qua nhiều chuyện hơn, sẽ có những chuyện không thể tìm ra cách giải quyết mà trở nên mệt mỏi chết lặng. Tuy những điều này còn cách độ tuổi của Dụ Văn Châu rất xa, nhưng không có nghĩa là người trưởng thành sớm như cậu không hiểu về chúng. Nhìn mấy tấm ảnh chụp chung, Dụ Văn Châu không nghĩ Hoàng Thiếu Thiên sẽ bởi vì mấy việc như mất đi quán quân hay bị thương giải nghệ mà biến thành như vậy. Về việc cuộc sống sau khi giải nghệ, dựa vào giá trị tuyển thủ của hắn đối với chiến đội đã từng đoạt quán quân, Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên không phải lo lắng về tiền bạc. Nói một cách cụ thể hơn, nhìn kích cỡ căn nhà này là biết rồi.

Vậy vấn đề chỉ có một.

Phân tích ra xong, trong lòng Dụ Văn Châu cũng không thoải mái gì. Động tác trên tay cậu vẫn liên tục không dừng, từng miếng thịt được thái đâu vào đấy, nhưng sâu trong thâm tâm đã cuồn cuộn nổi sóng. Trong thời không kia, cậu từ từ tới gần thiếu niên luôn bừng lên như ngọn lửa, không sợ ngọn lửa ấy nuốt chửng chính mình, chỉ sợ dập tắt đi hào quang của thiếu niên.

Dụ Văn Châu có chút tự ti với tốc độ tay của mình, nhưng ở bất kỳ phương diện nào khác cậu đều rất tự tin.

Cậu cứ nghĩ rằng cậu sẽ làm tốt chuyện này, nhưng không ngờ rằng chính bản thân mình của mười năm sau lại không làm được.

Thịt đã thái xong. Dụ Văn Châu quay qua nói với Hoàng Thiếu Thiên: “Lại đây, tôi dạy anh cách làm món này…. Có điều học mười năm cũng không học được, xem chừng lần này cũng…”

“Tên nhóc này cậu ngứa đòn hả để tôi dạy dỗ cậu một trận!” Hoàng Thiếu Thiên cười, đoạt lấy cái muôi, “Xem kiếm kiếm kiếm kiếm kiếm...”

Dụ Văn Châu rút đôi đũa với cái muôi ra, hai người đều không nhịn được cùng nhau cười lớn. Không hiểu sao, Dụ Văn Châu đột nhiên đưa tay nắm lấy tay đang cầm muôi của Hoàng Thiếu Thiên, tay thiếu niên 18 tuổi nhỏ hơn tay Hoàng Thiếu Thiên một chút, nhưng vẫn đủ mạnh mẽ.

“Không học được cũng không sao… Tôi sẽ vẫn nấu cơm cho anh.” Dù sao vẫn chỉ là tên nhóc nhỏ hơn tận mười tuổi, cậu nói ra lời này có chút cứng nhắc.

“Hahaha tên nhóc nhà cậu giả vờ chín chắn cái gì….”

Hoàng Thiếu Thiên cười ra nước mắt, Dụ Văn Châu lại cảm thấy ngón tay mình bị gẩy nhẹ.

“Này…Dụ Văn Châu, nhớ kỹ lời cậu nói hôm nay đấy.” Hoàng Thiếu Thiên vẫn cười.
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#12
5. Dụ Văn Châu 28ver x Hoàng Thiếu Thiên 18ver

“Mẹ mẹ mẹ con về rồi đây~” Vì chuông cửa đặt dưới cầu thang tầng một nên mẹ Hoàng phải đi xuống mở cửa. Hoàng Thiếu Thiên chạy vọt vào, thấy cửa mở thì đẩy “rầm” một cái, bỏ lại Dụ Văn Châu chậm rãi đi ở phía sau.

“Thằng nhóc thối này, sao tự nhiên lại quay về thế? Có phải chịu không nổi nên bị chiến đội đuổi về nhà không?” Nhìn trán Hoàng Thiếu Thiên toàn là mồ hôi, mẹ Hoàng rút giấy ăn trong phòng bếp ra lau cho cậu. Mảnh giấy thô ráp khiến Hoàng Thiếu Thiên kêu rên thảm thiết, mãi mới tránh được móng vuốt của mẹ. “Mẹ có phải là mẹ ruột của con không thế sao mẹ nỡ rủa con nỡ chà đạp con như vậy!!!” Hoàng Thiếu Thiên chỉ vào cái trán bị lau đến đỏ bừng, giả vờ tỏ ra tội nghiệp.

Vì thế khi Dụ Văn Châu đứng ở cửa thì nhìn thấy cảnh hai mẹ con nhà họ Hoàng một người véo tai một người cố sức vung tay khua loạn.

Sau đó anh cười ra tiếng.

Cười xong mới nhận ra là mình thất lễ, thấy ánh mắt tò mò của mẹ Hoàng, Dụ Văn Châu vừa định mở miệng thì đã bị Hoàng Thiếu Thiên giành nói trước: “Ấy ấy ấy!!! Mẹ đây là Dụ… anh trai Dụ Văn Châu! Anh ấy vừa từ nước ngoài về thăm Văn Châu nhưng không có chỗ ở anh ấy ở lại nhà mình có được không!?”

Năm 18 tuổi, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải bạn bè mới quen được mấy ngày, vì thế tất nhiên là mẹ Hoàng đã từng gặp Dụ Văn Châu. Cho dù là khi anh tới nhà họ Hoàng làm khách hay là lúc bà gặp được anh lúc tới câu lạc bộ thăm Hoàng Thiếu Thiên, ấn tượng của bà với Dụ Văn Châu đều là…

Cực, kì, tốt.

Tốt tới mức độ nào? Theo lời Hoàng Thiếu Thiên thì chính là: chỉ mong Dụ Văn Châu mới là con của bà.

Vậy nên, lúc nhìn thấy người thanh niên giống Dụ Văn Châu như đúc này, mẹ Hoàng cảm thấy dường như đứa con trai thứ 3 đã xuất hiện rồi. “Con chào dì, hôm nay làm phiền nhà mình rồi ạ.” Dụ Văn Châu mỉm cười chào hỏi lễ phép, đúng mực.

Độ thiện cảm đạt max!!!

Nhìn thấy sự chững chạc trưởng thành của Dụ Văn Châu lớn, mẹ Hoàng cảm thấy tâm hồn tươi trẻ của mình cũng đang sống lại. Hoàng Thiếu Thiên thấy ánh mắt chằm chặp của mẹ mình thì quơ quơ tay trước mặt bà, “Dừng dừng dừng! Hoàn hồn đi mẹ ơi con mới là con mẹ đây này!!! Dụ Văn Châu….anh trai Dụ Văn Châu khéo chưa vào đến cửa đã bị mẹ dọa chạy!!!”

Lời nó nói như nhắc nhở mẹ Hoàng, ba người đứng ở cửa làm cái gì. Thế là bà vội vàng kéo Dụ Văn Châu vào nhà rồi bước nhanh vào bếp, hấp tấp không khác gì Hoàng Thiếu Thiên: “Tên nhãi con, tại con mà mẹ quên tắt bếp!!!” Hoàng Thiếu Thiên trợn trắng mắt nhìn Dụ Văn Châu: “Lỗi của tui ư?”

“Con nói gì nhiều thế, còn không mau lại đây pha trà cho khách!!!” – Mẹ Hoàng thò đầu từ trong bếp ra, quát lên một tiếng, đoạn bà nhìn Dụ Văn Châu dịu dàng cười nói, “Anh trai của Văn Châu cứ tự nhiên, cơm tối sắp xong rồi ~”

“Vâng…. Dì vất vả rồi, có cần con giúp không ạ?” Dụ Văn Châu lập tức thể hiện bản chất con ngoan nhà người ta.

Ý khen ngợi trong mắt mẹ Hoàng càng tăng thêm, “Không cần không cần, tới nhà là khách, dì làm xong ngay đây, con và Thiếu Thiên cứ nói chuyện đi.” Nói xong bà còn vỗ vỗ Hoàng Thiếu Thiên đang chậm chạp bưng trà, đẩy nó ra khỏi phòng bếp.

Có lẽ là đã lâu không thấy mẹ Hoàng tràn đầy sức sống như vậy, nụ cười trên môi Dụ Văn Châu càng lúc mở rộng hơn. Người phụ nữ này đã nuôi lớn Hoàng Thiếu Thiên, luôn tràn đầy sức sống giống con trai của mình, thân thiện gần gũi. Nhớ năm đó Dụ Văn Châu được Hoàng Thiếu Thiên mời về nhà làm khách, mẹ Hoàng thấy Dụ Văn Châu hiểu chuyện thì nói thẳng “Tiểu Châu về đây làm con dì nhé!”. Bà vô cùng yêu thương anh, thậm chí còn nói Dụ Văn Châu đã thỏa mãn tâm nguyện được nuôi một đứa con ngoan của mình, làm cho Hoàng Thiếu Thiên tức giận đến mức giậm chân. Sau này, khi câu nói đó trở thành sự thật, bà còn vô cùng tự hào khoe con trai hiếu thuận, giúp mẹ mình hoàn thành nguyện vọng.

Đương nhiên, đấy là những lời vui đùa sau khi bọn họ đã được chấp nhận. Dụ Văn Châu còn nhớ rõ lúc giải nghệ, hai người bọn họ ra nước ngoài du lịch một thời gian. Khi trở về nước, Hoàng Thiếu Thiên chưa tạm biệt anh một tiếng đã vội chạy về nhà. Ban đầu Dụ Văn Châu chỉ nghĩ rằng hắn về nhà thăm ba mẹ một chút quên không báo cho mình, nhưng đến tận đêm khuya vẫn chưa thấy hắn về, thậm chí còn không gọi điện lại cho anh, anh bắt đầu lo lắng sợ người kia xảy ra chuyện gì.

Sốt ruột gọi điện thoại liên tục mà không có ai nghe máy, Dụ Văn Châu đành phải tắt di động. Anh chỉ lo Hoàng Thiếu Thiên gặp chuyện gì trên đường. Cầm theo điện thoại và thẻ ngân hàng, anh vừa chạy ra ngoài vừa gọi điện cho người nhà Hoàng Thiếu Thiên. Gọi tới lần thứ bảy, Dụ Văn Châu cũng bắt đầu hết hi vọng, đúng lúc đó lại có người nhấc máy, mà bản thân anh cũng đứng dưới nhà họ Hoàng rồi.

“Văn Châu à, Thiếu Thiên không sao cả, cháu đừng gọi tới làm chúng tôi thêm phiền muộn nữa.” Gọng nói buồn bã nặng nề của ba Hoàng truyền đến.

Lần đầu tiên trong đời, Dụ Văn Châu không biết đáp như thế nào. Rõ ràng trước kia ở tất cả những buổi phỏng vấn, cho dù gặp phải bất kỳ vấn đề hóc búa nào, đội trưởng Lam Vũ đều có thể trả lời một cách chuyên nghiệp, thế nhưng lần này anh lại chỉ có thể im lặng. Đầu dây bên kia vọng lại âm thanh loáng thoáng của Hoàng Thiếu Thiên: “Là Văn Châu gọi điện tới hả để con nghe….‘Rầm’…..” Tiếp sau là tiếng thủy tinh vỡ, rồi điện thoại cũng lập tức bị ngắt máy.

Dụ Văn Châu cầm chặt chiếc điện thoại vẫn còn vang tiếng tút tút. Anh ngẩng đầu nhìn tòa chung cư lấp lánh hàng ngàn ánh đèn, cẩn thận tìm kiếm ánh đèn thuộc về Hoàng Thiếu Thiên, nhưng đếm mãi vẫn không tìm được. Cầu mắt mờ nhòe chỉ còn lại hình ảnh từ một mảng dây thường xuân lớn. Một trận gió lạnh thổi qua, tấm lưng đầy mồ hôi run lên, Dụ Văn Châu mới nhận ra mình đang chỉ mặc áo sơ mi chạy một quãng đường rất xa trong thời tiết tháng một của thành phố G, nhưng lại chẳng được ở bên cạnh người mà anh nghĩ đến.

Đứng như vậy cả một đêm, cơ thể Dụ Văn Châu đều cứng đờ, ngay cả các đốt ngón tay cũng lạnh đến mức như muốn đóng băng. Tới rạng sáng, anh mới thấy một bóng người quen thuộc nhẹ nhàng mở cửa chống trộm dưới tầng, bước chân khập khiễng muốn chạy ra ngoài. Dụ Văn Châu đang định lên tiếng thì đã thấy Hoàng Thiếu Thiên như có linh cảm quay đầu nhìn anh. Từng là Kiếm Thánh của Vinh Quang, là Hoàng Thiếu Thiên có thể điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền đánh ra bảy Kiếm Ảnh Bước, lúc này lại chạy về phía anh bằng một tư thế cực kỳ khó coi, sau đó kéo anh ra ngoài.

Đến tận lúc ngồi vào trong taxi Hoàng Thiếu Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, Dụ Văn Châu nhìn cái trán của hắn bị đánh tới sưng đỏ cùng mắt cá chân bị thương do mảnh thủy tinh bắn vào, im lặng còn hơn cả Chu Trạch Khải. Hoàng Thiếu Thiên run rẩy nắm tay anh, vẻ mặt khó coi, bờ môi cũng run rẩy: “Anh đồng ý vào Liên minh đi…. Em sẽ theo anh tới thành phố B…. Nhưng chúng ta nhất định phải trở về….. Được không…..” Dụ Văn Châu ôm chặt Hoàng Thiếu Thiên đang lặng im rơi nước mắt, vùi mặt vào hõm vai đối phương.

May mà ngày trở về cũng không để bọn họ chờ đợi quá lâu, sau khi giằng co 3 tháng, mẹ Hoàng đã buông vũ khí đầu hàng. Bà là một người mẹ Trung Quốc điển hình, nói năng chua ngoa nhưng trong lại dễ mềm lòng, không phải quá trí tuệ nhưng lại yêu thương con vô hạn. Toàn bộ quá trình nuôi lớn Hoàng Thiếu Thiên rất đơn giản thô bạo, làm sai cái gì thì mắng, mắng không xong thì đánh, nhưng đánh đau thì lại bứt dứt, lén lút chạy tới bôi thuốc cho con trai. Ngày đó Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không cho bà có cơ hội giảng giải phân tích gì, chỉ gân cổ nhắc đi nhắc lại một câu “Con muốn đi thành phố B mặc kệ có chuyện gì con vẫn muốn đi”. Gặng hỏi cả buổi toàn là mấy lý do linh tinh vô nghĩa, cuối cùng lại là một đáp án vô cùng nghiêm túc “Con muốn ở bên Văn Châu”.

Mẹ Hoàng đúng là đơn giản thô bạo, nhưng không có nghĩa là bà không tinh tế , không phải tỉ mỉ, không có giác quan thứ sáu đáng tự hào của phụ nữ. Bà biết rõ hai người có quan hệ tốt, tốt đến bất thường, nhưng chưa từng nghĩ theo chiều hướng kia. Vì vậy trong nháy mắt, khi ba Hoàng còn chưa kịp phản ứng, bà đã cầm lấy điều khiển ti vi ném hắn, “Tụi bay ở bên nhau cái gì? Mau cắt đứt ngay cho mẹ!” Không thể không nói lúc con người ta nổi giận thì mức độ bùng nổ có thể cao đến thế nào, Hoàng Thiếu Thiên bị đập cho choáng váng, trực tiếp cãi lại, “Chuyện gì nên làm đã làm, chuyện gì không nên làm cũng đã làm rồi, không cắt đứt được!” Chiến tranh hết sức căng thẳng.

Nhưng sau đó mẹ Hoàng đã ngay lập tức hối hận. Bà từng đánh con trai mình, nhưng chưa lần nào xuống tay hung ác như lần này. Sau khi Hoàng Thiếu Thiên lén chạy trốn, bà cũng không lo lắng, vì bà biết rõ người con trai đứng bên ngoài trời lạnh giá suốt một đêm kia chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho con trai bà. Chỉ là bà không thể kiềm chế được, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh Hoàng Thiếu Thiên với cái trán sưng vù cùng bước đi cà nhắc bị bà nhốt vào trong phòng. Chỉ cần nghĩ đến đó là bà lại rơi nước mắt không ngừng. Suy nghĩ suốt ba tháng, cũng kiến thiết tâm lí mọi mặt, mẹ Hoàng quyết định gọi con trai về. Để không khiến con trai sợ hãi, bà còn gọi điện tới Liên minh tìm Dụ Văn Châu.

Chính người phụ nữ này đã cho bọn họ sự bao dung lớn nhất, thậm chí khi đó ba Hoàng vẫn còn đang trong quá trình tiêu hóa, nhưng bị vợ quản nghiêm nên mới không lên tiếng. Dụ Văn Châu coi mẹ Hoàng như mẹ ruột của mình, bất cứ yêu cầu nào của bà Dụ Văn Châu cũng dốc sức hoàn thành. Nhưng chỉ có một điều anh chưa làm được, mỗi lần nhớ tới lại khiến lòng anh tràn ngập áy náy.

Dụ Văn Châu đã qua được cửa của mẹ Hoàng, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại không qua được cửa của Dụ phu nhân.

Tính tình của Dụ phu nhân và mẹ Hoàng hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ Hoàng là người thoải mái thẳng thắn, theo lời bà nói thì chính là dân đen nơi phố nhỏ, nhưng Dụ phu nhân lại là điển hình của kiểu thanh nhã hào phóng. Bà bình tĩnh chấp nhận chuyện Dụ Văn Châu yêu một người đàn ông, nhưng lại không chấp nhận người này là Hoàng Thiếu Thiên. Bà hi vọng Dụ Văn Châu ở bên một người phụ nữ xuất sắc, hoặc ít nhất cũng phải là một người đàn ông ưu tú, chứ không phải kiểu con trai nói chuyện ồn ào ầm ĩ với bề trên không có tí chín chắn nào không có việc làm đàng hoàng như Hoàng Thiếu Thiên.

Dụ phu nhân thận trọng lịch thiệp, không hề quở trách Hoàng Thiếu Thiên trước mặt Dụ Văn Châu lần thứ hai, nhưng đến tận bây giờ bà vẫn lén giới thiệu cho Dụ Văn Châu đủ các kiểu người, mục đích rất rõ ràng: Con trai, mau xem đi, bọn họ đều xuất sắc hơn Hoàng Thiếu Thiên nhiều.

Với tính cách của Dụ Văn Châu, anh không thể phản kháng kịch liệt Dụ phu nhân, cho nên đối với chiến thuật quanh co lòng vòng của bà, Dụ Văn Châu cũng đành bó tay. Hoàng Thiếu Thiên thấy anh khó xử, chỉ biết cười nói em hiểu rõ trong lòng anh chỉ có em là được rồi, quan tâm nhiều làm gì.

Thế nhưng Dụ Văn Châu biết rõ, trong lòng hắn rất đau khổ.

Cho nên giờ phút này nhìn thấy mẹ Hoàng mười năm trước, cảm giác áy náy của Dụ Văn Châu 28 tuổi càng lớn hơn. Anh nhìn bóng người bận rộn trong phòng bếp, bây giờ còn tràn đầy sức sống, thế nhưng mười năm sau cũng thấp thoáng dấu vết của thời gian. Anh hi vọng Hoàng Thiếu Thiên luôn vui vẻ, đồng thời cũng mong người thân của hắn cũng luôn vui vẻ như thế. Tuy năm đó ngả bài đã kết thúc trong hòa bình, nhưng cuối cùng chuyện ấy tạo thành vết thương to lớn cỡ nào đối với người phụ nữ luôn vui vẻ này, Dụ Văn Châu không dám tưởng tượng. Huống hồ nhớ tới Dụ phu nhân im lặng từ chối, Dụ Văn Châu cảm giác mình thật sự nợ người mẹ này rất nhiều.

“Anh trai Văn Châu này….. Cháu mang canh ra giúp dì nhé, Thiếu Thiên tay chân vụng về, dì sợ nó làm đổ.” Mẹ Hoàng sai Hoàng Thiếu Thiên dọn bát đũa, còn lại nhờ Dụ Văn Châu giúp. Nghe bà nói vậy, Dụ Văn Châu tất nhiên là sẵn sàng hỗ trợ.

“Cháu thấy trong câu lạc bộ Thiếu Thiên rất giỏi, dì cứ yên tâm.” Dụ Văn Châu mang canh ra xong lại quay vào tiếp tục giúp đỡ. Mẹ Hoàng nghe Dụ Văn Châu nói xong thì cười tươi hơn hoa: “Con trai dì vốn ngốc nghếch, cũng may còn có chút bản lĩnh! Nó lại không có định hướng học tập gì, thôi thì để cho nó làm gì nó thích vậy ~”

“Cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử rất thành công.” Dụ Văn Châu nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ ấy, khẳng định, “Có thể sau này sẽ có một việc khiến dì cực kì tức giận…..nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ luôn là con trai tốt nhất của dì.”

Người phụ nữ kia mở to hai mắt, đưa tay vỗ nhẹ khuôn mặt cứng ngắc của anh: “Tuổi còn trẻ mà sao vẻ mặt khó coi như thế? Có mẹ ở đây, không có chuyện gì được đâu.”

Dụ Văn Châu 28 tuổi buông rèm mi, giấu đi chua xót nơi khóe mắt.
 

Bình luận bằng Facebook