Ongoing [Dụ Hoàng] Dữ Cộng

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#81
3L: Như thím mong muốn, Đối Xứng gần đây có nhận phỏng vấn tạp chí kinh tế, mặc một bộ đồ vest, siêu soái, thím muốn xem ko? Tạp chí tên "Thời đại kinh tế", bán ngoài sạp báo, mười đồng một cuốn, mua ko?
Mua, mua, tội gì không mua, vừa được ngắm nam thần vừa bổ túc kiến thức kinh tế, một công đôi việc, cố gắng làm giàu rước nam thần về nhà!!!
Phóng viên: Anh vốn là một diễn viên rất xuất sắc, có từng nghĩ đóng một bộ phim với vai diễn lấy cảm hứng từ chính mình?

Vương Kiệt Hi: Tôi mỗi ngày mỗi đóng đó chứ, có điều không được cát xê, chịu.

Phóng viên: Anh hài hước quá.

Vương Kiệt Hi: Sao? Tôi chỉ đang nói sự thật.
Vương Kiệt Hi không phải người hài hước, ngược lại người ta còn rất thành thật, nhưng chính sự thành thật đấy lại làm người khác cứ nghe ảnh mở miệng là cười méo mồm không ngậm được =))) Hơn nữa còn có đại chiêu đá xéo cực thâm, ám chỉ nghề diễn viên này đi đâu làm gì cũng phải diễn 24/7, tạo dựng hình tượng tốt đẹp trước công chúng =)) Chả có nhẽ Hi Hi vì thấy diễn như thế chả có cát xê, quá lỗ, nên thà tự mình đi điều hành công ty chơi chứng khoán còn hơn tham gia show thực tế? =))) *ánh mắt như vừa khám phá ra chân lý*
Phóng viên: Anh cảm thấy Phương Sĩ Khiêm là gì đối với Vi Thảo?

Vương Kiệt Hi (cúi đầu suy nghĩ): Là người sáng lập, biểu tượng tinh thần (cười). Ko chỉ với Vi Thảo, mà với tôi, cũng vậy.

Phóng viên: Anh cảm thấy trong cuộc đời mình, Vi Thảo có ý nghĩa gì?

Vương Kiệt Hi: Là tất cả.

Phóng viên: Quà sinh nhật quý giá nhất anh từng nhận được là?

Vương Kiệt Hi (mỉm cười): Là một quyển lưu bút do toàn thể Vi Thảo viết tặng tôi năm ngoái, ko phải vì tôi là một diễn viên, mà vì tôi giống như người lớn trong nhà. Món quà này, tôi xem đi xem lại nhiều lần, hiện vẫn nằm trong ngăn tủ văn phòng.

Phóng viên: Anh quen hết toàn thể Vi Thảo?

Vương Kiệt Hi (nghiêm túc): Dĩ nhiên.

Phóng viên: Kể cả các nhân viên cấp thấp?

Vương Kiệt Hi: Cái gì gọi là cấp thấp? Tôi quen biết tất cả mọi người trong Vi Thảo, tất cả, bao gồm luôn các anh bảo an, anh chị em lao công, có lẽ chính là những người anh muốn nói tới.
Soft, soft, trời ơi tim mị mềm xèo rồi _( :3JL Huhu đúng là baba tốt của năm, người đờn ông hoàn mỹ ToT
1L: ... Trời má, mị thài, sao giờ mị cảm giác Dụ Văn Châu với Ngô Vũ Sách là chân ái, nắm tay nhau cùng bỏ Regal, tạo dựng một cơ ngơi riêng?
Hoàng + Hiên: áu áu nầu nầu tui/anh đây mới là chân ái của hắn mấy người đừng có mà chèo thuyền tà đạo
(#`Д´)╯彡┻━┻
13L: Chờ đã, cho nên câu chuyện này kỳ thực kể về Dụ Văn Châu x Lý Hiên? [ Corgi bới đất.gif ]
Hoàng: Lý Hiên, anh tới đây, tui thề sẽ không đánh chết anh :)
Hiên: Này này Thiếu Thiên cậu bình tĩnh cẩn thận cái chân còn chưa có khỏi đâu á á á đừng đánh A Sách mau cứu anhhh Dụ Văn Châu cậu mau tới cản người nhà mình điiiii
Dụ: Thiếu Thiên, đau chân thì bảo anh, anh xoa cho em ^_^
Ngô: *bình tĩnh thưởng trà lướt weibo*
Hiên: Anh em không quý vợ không yêu, sao số tui khổ thế này _(´ཀ`」 ∠):_

Ngàn tim cho Ná Ná vì quá năng suất và diễn đàn luận vẫn buồn cười như mọi khi >3<)っ<3 <3 <3
P/s: Chương 27 sẽ sớm lên sóng thôi, mọi người hãy đón xem nhé ;) (tự hào vì bản thân quá năng suất)
P/s 2: Tôi chợt nhận ra Vương Kiệt Hi chưa xuất hiện trong chính văn lần nào :) Chả nhẽ phải đi mua tạp chí kinh tế thật hả cha mẹ ơi ┐( ´ д ` )┌
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#82
Chương 27:
Edit: Vxx, Beta: Tô Mộc Tu
.​
.​
.​
Đây không phải lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên đi hát, cũng không phải lần đầu thu âm, nhưng thấy Dụ Văn Châu đứng ngoài cửa kính cười như không cười nhìn mình, não hắn liền trống rỗng, giọng run run, bộ dạng ngốc nghếch như tiểu tử vắt mũi chưa sạch lần đầu nói chuyện yêu đương vậy. Sở Vân Tú đeo tai nghe cười đến run lẩy bẩy, hỏi hắn hôm nay mới vào giới giải trí à?​
"Đương nhiên là không." Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc, "Tôi nói cô nghe, tôi là diễn viên, quay phim chụp ảnh đều không thành vấn đề, nhưng đi hát thì khác nào chui đầu xuống hố đâu, anh ta còn nhìn chằm chằm tôi nữa, tôi sắp không hát nên lời nữa rồi."​
Dụ Văn Châu cũng không phải không muốn đi, chuyện ở Lam Vũ đang chất thành núi đợi anh giải quyết, thế nhưng Phương Duệ mãi chẳng thấy đâu, anh thật sự không yên lòng để Hoàng Thiếu Thiên lại một mình, nên đứng ở bên ngoài bầu bạn một lúc. Qua cửa kính, Hoàng Thiếu Thiên hát hai ba câu lại cười với anh, Dụ Văn Châu không hiểu ra sao, giơ tay vẫy Hoàng Thiếu Thiên.​
"Lại nhìn, nhìn nữa tôi sạc anh một trận!" Hoàng Thiếu Thiên nghiến răng.​
Nền tảng âm nhạc của Sở Vân Tú là thứ mà Hoàng Thiếu Thiên muốn hiểu cũng không hiểu được, hắn nhìn nhạc phổ nửa ngày cũng không bắt được giai điệu. Nhà sản xuất hát mẫu hai câu, Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc lắng nghe, nhưng vẫn không thể nào hát ra khỏi miệng. Nhìn hắn đứng vò đầu bứt tai, Sở Văn Tú sắp cười bò ra rồi.​
"Khi nào Phương Duệ mới tới vậy." Hoàng Thiếu Thiên bỏ tai nghe, đu cửa hỏi Dụ Văn Châu. "Tôi cần nghe cậu ta hát hí kịch Hoàng Mai để giải tỏa, mãi vẫn không tìm được giai điệu. . ."​
"Để tôi gọi lại cho cậu ấy." Dụ Văn Châu đi tới, đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi của Hoàng Thiếu Thiên. Hoàng Thiếu Thiên trông mòn con mắt, chờ qua một mùa hoa nở rồi tàn, Phương Duệ mới chịu xuất hiện, hai mắt lim dim, đầu gục xuống, bộ dạng mệt mỏi quá độ.​
Dụ Văn Châu nhìn Phương Duệ nửa ngày, cảm thấy cậu ta thế này khiến anh càng không yên tâm về Hoàng Thiếu Thiên. Nhưng dù sao có nửa người cũng còn hơn không, Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ, quyết định rời đi.​
"Ông làm sao đấy?" Hoàng Thiếu Thiên sợ hết hồn, bỏ tai nghe bước tới nhìn hắn. "Để tôi đi lấy khăn ướt cho ông lau mặt trước đã."​
Khăn lạnh kề lên mặt làm Phương Duệ giật nảy mình, cuối cùng cũng có vẻ tỉnh táo.​
"Không sao." Phương Duệ lau lau mặt, "Nhạc phổ đâu?"​
"Ông không sao thật đấy chứ?" Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy ánh mắt của nhà sản xuất sắp đâm thủng lưng hắn, cho dù da mặt hắn dày đến đâu cũng không chịu nổi, chuyện của Phương Duệ có thể đợi chút nữa hỏi lại.​
"Thật sự không sao mà." Phương Duệ hưng phấn đứng dậy, "Chỉ tui xem, ông cần tui hát đoạn nào để ông bắt được giai điệu? Nữ phò mã?"​
"Ông chỉ tông cho tôi." Hoàng Thiếu Thiên líu lưỡi, "Khỏi hát đoạn hí đi, nhanh tý, tôi sắp xấu hổ chết rồi."​
Chuẩn âm của Phương Duệ cực kỳ tốt. Hồi học đại học hắn còn đam mê soạn nhạc, công đoạn hòa âm phối khí người bình thường không làm nổi, hắn lại thành thạo điêu luyện, khớp giai điệu với hắn chẳng khác nào chơi Tetris, xoạt xoạt ba cái là thắng.​
Hoàng Thiếu Thiên thiếu hụt tế bào âm nhạc nghiêm trọng, nhưng có Phương Duệ hát mẫu vài câu, hắn bắt chước theo cũng không đến nỗi tệ, thu âm cả buổi sáng cũng xong được tám chín phần. Phương Duệ hiểu rất rõ chuẩn âm và âm sắc của Hoàng Thiếu Thiên, đến thảo luận cách hiệu chỉnh âm thanh với chuyên viên hậu kỳ, dáng vẻ chăm chú của hắn còn rất hấp dẫn người khác.​
Sở Vân Tú trời sinh giọng ca vàng, ca khúc chủ đề "Thương tiếc" của Bạch Ngọc Lão Hổ cần rất nhiều phần hát đệm giọng nữ cao, cô nhất thời hứng khởi muốn tự mình lên sân khấu. Hoàng Thiếu Thiên nhìn hai đoạn đệm nam cao, lạnh lùng quăng bản nhạc xuống quay đầu bước đi, chọc Sở Vân Tú cười ngả cười nghiêng.​
"Ngày mai tôi về đoàn phim." Sở Vẫn Tú tiếp tục cười, "Tướng công, chàng dưỡng thương cho tốt nhé, ta phải đi quay trước rồi."​
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu: "Nương tử bảo trọng! Nương tử ơiiiiii!"​
Sở Vân Tú lại thêm một trận cười bò.​
.​
Buổi chiều có hoạt động bên Đăng Phong, trưa Lý Hiên lái xe tới đón Hoàng Thiếu Thiên. Phương Duệ vừa ra khỏi phòng thu âm, mặt lại ỉu xìu như ăn phải mướp đắng, bò lên ghế phụ lái rồi nằm ngay đơ. Lý Hiên sững sờ, Hoàng Thiếu Thiên đưa tay ra dấu, hắn cũng bỏ ý định hỏi thăm.​
Ánh nắng chói mắt xuyên qua cửa sổ xe, Phương Duệ cảm thấy vô cùng khó chịu, nghiêng người kéo vành mũ che khuất cả khuôn mặt mình.​
Cả quãng đường không ai nói chuyện. Đến nơi, Lý Hiên dẫn Hoàng Thiếu Thiên lên sân khấu, Phương Duệ buồn chán ngồi trong góc hậu trường, miệng ngậm cây pocky, nghịch chiếc di động trong tay. Những khi tâm phiền ý loạn thì nhìn gì cũng thấy phiền, bỗng tin nhắn từ Lâm Kính Ngôn đột ngột nhảy ra, ầm một tiếng phá vỡ tâm lý đã dần ổn định của Phương Duệ, một lần nữa khiến lòng hắn dậy sóng. Phương Duệ tắt toàn bộ thông báo, lướt vu vơ không mục đích, lại đột nhiên buồn bực muốn đập điện thoại.​
"Phương Duệ, thử dùng thuốc của Hoàng thiếu xem." Lý Hiên đột nhiên xông ra từ trong góc, vẻ mặt có phần sốt ruột. Phương Duệ đang chìm trong suy tư, bị Lý Hiên làm cho sợ hết hồn, đánh rơi điện thoại cái bộp xuống đất, trượt một đường trên sàn nhà bóng loáng. Lý Hiên đang xăm xăm bước tới, chuẩn xác giẫm lên không sai một li.​
Phương Duệ kinh hoàng nhìn Lý Hiên: "Lộp cộp, lộp cộp, như bước đi của ma quỷ ---- giẫm ---- "​
Lý Hiên: ". . ."​
Phương Duệ nhặt điện thoại lên, nhìn màn hình đã vỡ toang như mạng nhện, chẳng nhẽ thực sự là cầu ước được thấy, nghĩ muốn đập điện thoại, giờ nó vỡ thật rồi?! Tại sao những điều thật sự mong muốn thì mãi không thể đạt được, tùy tiện nghĩ vẩn vơ lại thực hiện được ngay?​
Hoạt động của Đăng Phong có phần tương tác cùng fan, cần nhảy nhót, Hoàng Thiếu Thiên nhận lời, thế nhưng số lượng fan có phần vượt quá sức tưởng tượng của hắn, mắt nhìn không hết, hắn đột nhiên căng thẳng, vừa mất tập trung một cái liền dùng sức hơi quá, đau đến xót ruột, lập tức ra hiệu cho Lý Hiên. Sau khi hoạt động kết thúc, Hoàng Thiếu Thiên chẳng khác nào qua một đêm lại về trước giải phóng, được Lý Hiên dìu vào hậu trường, trực tiếp đặt hắn ngồi vào xe lăn đã ly thân nhiều ngày.​
"Cậu nói xem." Lý Hiên đổ dầu thuốc lên tay, xoa bóp đầu gối cho Hoàng Thiếu Thiên. "Phải để anh mắng cậu mới chịu à?"​
"Không cố ý mà." Hai tay Hoàng Thiếu Thiên tạo thành chữ thập, "Lạy anh, anh nhẹ tay một chút đi á á anh định mưu sát --"​
"Dù sao cũng không phải chồng, muốn làm thịt cậu thế nào là tùy ý anh." Lý Hiên dương dương đắc ý.​
Lý Hiên giúp Hoàng Thiếu Thiên xử lý đầu gối, Phương Duệ tựa cửa đứng bên cạnh lại thả hồn lên mây, điện thoại phế rồi, cố gắng khởi động lại mấy lần không được. Lý Hiên trông cũng không béo, ấy vậy mà một cước này khí thế như sấm rền chớp giật, thế nên người ta nói không thể trông mặt mà bắt hình dong quả không sai.​
Điện thoại hỏng rồi cũng tốt, hắn không muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan đến Lâm Kính Ngôn.​
.​
Một tuần nghỉ ngơi của Hoàng Thiếu Thiên ngoại trừ thu âm và chạy thông cáo ra, khoảng thời gian còn lại đều trôi qua ở bệnh viện, xoa bóp châm cứu chườm đá cái gì cũng thử qua, chủ yếu muốn giúp hắn hoạt động thoải mái nhất có thể, ít nhất là không còn đau. Đến thành phố C sẽ tiếp tục quay rất nhiều cảnh đánh võ, hơn nữa địa hình nơi đó là đồi núi san sát đường đi quanh co, vào núi quay phim kiểu gì cũng phải chịu chút khổ cực, nhưng trạng thái hiện tại của hắn thực sự không thể chịu nổi.​
Phương Duệ đương nhiên lại đi mua điện thoại, hắn lấy thẻ SIM nhét vào trong chiếc điện thoại di động mới, không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Lâm Kính Ngôn. Mà Lâm Kính Ngôn thì đang dồn toàn bộ tinh lực cho chuyện của Trương Tân Kiệt, mặc dù thực ra cũng không có việc gì lớn. Kế hoạch giải nghệ của Trương Tân Kiệt đã sớm được quyết định, bây giờ hắn càng nguyện ý ngồi văn phòng cùng Hàn Văn Thanh quản lý Bá Đồ.​
Tôn Triết Bình quay bộ điện ảnh mới, một bộ phim võ hiệp cổ trang hoành tráng, nam chính là đại hiệp võ công cái thế, mỗi ngày đều quay cảnh đánh võ. Lần nào Trương Giai Lạc đến thăm cũng đều sợ đến hồn phi phách tán, hắn luôn cảm thấy Tôn Triết Bình như sắp rơi xuống đến nơi. Tôn Triết Bình thì tập mãi thành quen, cả người bầm tím, quấn vài vòng băng gạc vẫn ôn tồn khuyên Trương Giai Lạc không cần bận tâm mà hãy tập trung vào công việc của mình. Mà thực ra Trương Giai Lạc cũng phải cố gắng lắm mới bớt được chút thời gian ít ỏi đi thăm, vì "Khuynh Thành Sơn Hà" của hắn đang được đưa ra bàn bạc cùng đài truyền hình cho đợt công chiếu đầu tiên.​
Studio Hư Không chính thức thành lập, quy trình nhập cổ phần Lam Vũ cũng được hoàn thành thuận lợi. Dụ Văn Châu bắt đầu chạy lịch trình hai bên, series Ewig sắp công diễn, Ngô Vũ Sách và Dụ Văn Châu cùng bước vào lúc bận rộn nhất, còn lại Lý Hiên và Hoàng Thiếu Thiên mỗi ngày nhìn nhau ai oán nuốt nước mắt vào trong, đi đi về về giữa nhà và bệnh viện.​
Tuy nhiên điều này cũng chỉ kéo dài một tuần, tuần sau Hoàng Thiếu Thiên bay đến thành phố C, bắt đầu quay phần sau của Bạch Ngọc Lão Hổ. Lúc đón người ở sân bay thấy hắn đã có thể rời xe đẩy bước đi, khuôn mặt vốn nghiêm nghị của Trần Nhất cuối cùng cũng lộ ra nét tươi cười, trêu ghẹo hắn cuối cùng cũng tiến hóa hoàn toàn, biết đứng thẳng cất bước đi rồi, thật là một tiến bộ vĩ đại.​
Tháng bảy, thành phố C nóng đến mức trời đất cũng sắp tan thành nước quyện vào nhau, hơi nóng như dung nham phun trào tỏa đi khắp nơi, không thể trốn được vào đâu, để trần mà ra đường chỉ có nước thành thịt nướng. Hoàng Thiếu Thiên thực ra lại rất muốn ở trần mà chạy, thế nhưng hắn phải mặc đồ cổ trang nóng nực để quay phim, phân cảnh của hắn được xếp dày đặc, một ngày 24 giờ tiêu tốn gần hết vào công việc, căn bản không có nổi năm sáu tiếng nghỉ ngơi, có những lúc quay phim nóng đến choáng váng đầu óc, lời thoại cũng lẫn lộn hết cả, mệt đến nỗi lúc treo người trên dây cáp đợi dàn cảnh kế tiếp cũng có thể đứng vậy mà ngủ được.​
"Tôi cảm thấy tôi chỉ cách chữ "đỏ" có một bước nữa thôi." Về tới nơi nghỉ ngơi, Hoàng Thiếu Thiên vừa thay quần áo vừa nói với Lý Hiên, "Bây giờ tôi chính là con cua bự đang bị hấp trong chõ, không đỏ mới là lạ."​
Phục trang bên trong chỉ cần mặc vào liền ướt đẫm, may sao lớp áo bên ngoài có màu sắc khá tối, cho dù bị ướt cũng không nhìn rõ lắm, nhưng quần áo thấm mồ hôi dính vào người rất không thoải mái, Hoàng Thiếu Thiên cởi đồ ra, cảm giác như vừa được giải thoát.​
"Ừ đỏ, đỏ rực như lửa rồi, cố lên." Lý Hiên đi tới cầm lấy phục trang, "Đi ngủ sớm đi, ba tiếng nữa anh gọi cậu."​
"Ừ." Hoàng Thiếu Thiên ngã nhoài lên giường, ngoài miệng thì ừ, mắt lại liếc điện thoại, bây giờ là hai giờ sáng, không biết gửi tin nhắn lúc này Dụ Văn Châu có trả lời không, không trả lời là chuyện bình thường, nhưng hắn lại không thấy thoải mái chút nào. Bây giờ Hoàng Thiếu Thiên cũng hiểu được nỗi khổ của những người con xa xứ, khoảng cách luôn là thứ khiến người ta cảm thấy bất lực nhất.​
Dụ Văn Châu đang ở phía sau sân khấu bàn bạc chi tiết với các nhà thiết kế khác, điện thoại đặt trên tập giấy tờ để trên sân khấu. Chợt tiếng chuông đột ngột vang lên, nhẹ nhàng lanh lảnh tựa tiếng báo thức mỗi sáng xiết bao ấm áp dịu dàng, thời gian như được sắp đặt từ lâu, âm thanh reo vang như đáp lại trái tim đang hồi hộp chờ mong.​
Chờ đợi hồi lâu, đều vì vậy mà trở nên ấm áp.​
-TBC-​
(sắp được nửa bộ rồi, cũng sắp có biến rồi mn ạ.)​
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#83
Chương 28:
Edit: Vxx, Beta: Tô Mộc Tu


.
.
.

Khoảng thời gian quay Bạch Ngọc Lão Hổ dài dằng dặc cuối cùng cũng sắp kết thúc, Hoàng Thiếu Thiên lăn lộn ở đoàn phim bốn tháng, cả người đen đi trông thấy, khóc lóc bảo muốn bỏ làm người đại diện nhãn hàng mỹ phẩm trắng da toàn thân, ngoài ra còn thu hoạch được một thân thương tích đầy mình. Trần Nhất quay cảnh đánh võ đều bắt diễn viên tự mình ra trận, lăn lê bò toài bay tới bay lui, cảm thấy toàn thân như chết đi sống lại một lần.

Cảnh quay của Hoàng Thiếu Thiên hôm nay kết thúc sớm, cách mạng của hắn cuối cùng cũng giành thắng lợi vĩ đại, chỉ NG mất một lần, dương dương đắc ý đến mức tưởng như có cái đuôi đang loe ngoe đằng sau.

"Muốn cởi sạch quá." Trời nóng đến độ mọi thứ như sắp bốc hơi, con người cũng không ngoại lệ. Phòng thay đồ của đoàn phim trong núi vô cùng xập xệ, chưa kể còn không có điều hòa. Hoàng Thiếu Thiên vừa thay quần áo vừa nói chuyện với Lý Hiên đầy thâm tình.

"Không cần khách khí." Lý Hiên giơ tay cầm lấy vạt áo phông của hắn, định kéo lên.

"Lão lưu manh." Hoàng Thiếu Thiên nhấc chân đạp không chút lưu tình, thế nhưng áo tốc lên tạo ra một luồng gió rất mát mẻ, Hoàng Thiếu Thiên vừa mắng Lý Hiên vừa phẩy phẩy vạt áo.

"Miệng nói không cần, thân thể lại thành thực đến vậy ~"

"Khi nào chuyến bay của mấy người Dụ Văn Châu mới đến nơi?" Hoàng Thiếu Thiên làm loạn một trận, quay đầu hỏi.

"Ba giờ chiều!" Phương Duệ từ bên ngoài giơ điện thoại chạy tới, "Có cảm giác người thân đến thăm tù ha? Lại đây, thay quần áo đẹp một chút, người nhà đến thăm cơ mà."

"Không không không," Lý Hiên liếc mắt, "Người nhà đến thăm cũng là thăm hai bọn anh mà, hử?"

Phương Duệ: ". . ."

"Đừng đùa nữa," Hoàng Thiếu Thiên dùng khăn ướt lau mặt đi tới, "Này, Phương Duệ. Bộ điện ảnh hôm trước thế nào rồi?"

Phương Duệ ngẩn người, Hoàng Thiếu Thiên đột ngột hỏi chuyện này chẳng khác nào giết hắn trở tay không kịp. Bộ điện ảnh này do Lý Hiên tranh thủ được từ đợt trước, giao cho Phương Duệ đi bàn bạc. Đó là một bộ phim dân quốc, loại đề tài này rất dễ đi theo khuôn mẫu, cốt truyện quanh quẩn hận nước thù nhà, đánh đuổi ngoại xâm, nhưng lúc Hoàng Thiếu Thiên đọc qua kịch bản lại cảm thấy rất thích, hỉ nộ ái ố của những nhân vật phụ được viết rất sinh động, đặt trong bối cảnh lớn càng thể hiện được cái tinh tế trong sự hùng vĩ, đạo diễn cũng rất nổi danh trong dòng phim dân quốc, họ Tạ, trước đây làm vài bộ truyền hình dân quốc đều có tiếng tăm.

"Đây là một câu chuyện dài." Phương Duệ giả vờ sâu sắc.

"Thì cứ từ từ mà nói, mấy nay tôi vẫn chưa có thời gian hỏi ông." Hoàng Thiếu Thiên vừa bước ra ngoài vừa nói, "Lên xe nói đi."

Trong xe có điều hòa, mát lạnh sảng khoái cả người, Hoàng Thiếu Thiên ngồi nghiêm chỉnh, thâm trầm nhìn Phương Duệ.
"Được rồi, thì bên đó cũng có cân nhắc." Phương Duệ biết mình trốn không thoát, "Tạ đạo xem trailer Bạch Ngọc, hình như có liên lạc với Trần đạo nữa, cảm thấy rất hứng thú với ông, đồng thời tôi thấy hình như người cạnh tranh vai diễn với ông có lẽ là Trương Tân Kiệt."

"Tôi biết là Trương Tân Kiệt." Hoàng Thiếu Thiên gật đầu.

"Thế ông còn muốn hỏi cái gì nữa?" Phương Duệ buông tay. "Đợi một thời gian nữa Bạch Ngọc đóng máy, người ta muốn ông qua thử vai xem thế nào, Tạ đạo muốn nói chuyện với ông rồi mới quyết định."

"Nhắc đến Trương Tân Kiệt, có phải ông nhìn thấy Lâm Kính Ngôn đúng không?" Hoàng Thiếu Thiên nói.

Phương Duệ: ". . ."

Quả nhiên, là đợi cái này đây.

"Đúng." Phương Duệ cũng rất vô tư, "Đúng đúng đúng, chính là như thế, tôi gặp Lâm Kính ngôn, mọi người cùng ăn cơm tán gẫu với Tạ đạo. Thực ra tôi rất ngại, tôi chỉ là trợ lý, còn lại đều là quản lý, chẳng chen được miệng vào, nhưng Tạ đạo rất tốt, cái này không thể không để ý."

"Đây không phải trọng điểm." Lý Hiên chen lời.

"Ơ. . ." Phương Duệ cúi đầu.

"Trọng điểm là, hai người thế nào rồi?" Sức lực hóng hớt của Hoàng Thiếu Thiên không khác gì hít cỏ, những lúc hắn không bận rộn, nhiệm vụ hàng ngày chính là buôn dưa lê với Trịnh Hiên.

"Hoa rơi hữu ý thuận nước chảy, nước chảy vô tình mặc hoa rơi." Phương Duệ suy nghĩ một hồi, khái quát tình tiết lại bằng một câu như vậy.

". . . Buồn nôn thí mẹ." Hoàng Thiếu Thiên rùng mình.

"Anh ấy căn bản chưa từng tính đến chuyện với tôi." Phương Duệ lại có vẻ rất nghiêm túc, khác hẳn dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường. "Biết thế rồi thì tôi phải làm thế nào? Sáp tới à? Trương Tân Kiệt có lẽ sắp giải nghệ, chuyện sau đó Lâm Kính Ngôn đã sớm quyết định xong, anh ấy là người biết mình đang làm gì và phải làm gì, mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều."

.

Sở dĩ Trần Nhất cho Hoàng Thiếu Thiên nghỉ bởi hôm nay sinh nhật hắn, không để hắn phải quay nhiều, còn thả ra ngoài rất sớm. Hoàng Thiếu Thiên kích động đến há hốc miệng, vạn vạn không ngờ Trần Nhất có thể có giây phút dịu dàng như thế, ở trong mắt Lý Hiên quả thật nằm mơ giữa ban ngày.

Lúc nhìn thấy Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên không chút khách khí nhảy tới ôm chặt anh, suýt nữa đẩy Dụ Văn Châu ngã trong phòng khách, trông không khác nào nhóc koala ôm cây. Lý Hiên cũng nóng lòng muốn ôm Ngô Vũ Sách như vậy, kết quả thấy Ngô Vũ Sách chỉ tay, hắn lập tức yên lặng xìu xuống, cùng Ngô Vũ Sách trừng mắt nhìn hai người còn lại.

"Sinh nhật vui vẻ." Dụ Văn Châu cưỡng chế đặt chú koala bự Hoàng Thiếu Thiên xuống đất, sáp lại gần quan sát, "Hoàng đại minh tinh, sao lại đen thế này?"

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."

Vừa gặp nhau nói câu đầu tiên đã có lực sát thương đến vậy, Hoàng Thiếu Thiên vào ngày sinh nhật tươi đẹp được nhìn thấy người mình thích nhất lại được tặng nguyên quả bom nguyên tử, suýt chút nữa tắt thở.

"Rất 'man' đúng không?" Hoàng Thiếu Thiên tính vớt vát lại mặt mũi.

"Đen với 'man' không liên quan gì đến nhau cả." Ngô Vũ Sách kịp thời bổ thêm một đao.

"Đúng đúng đúng." Lý Hiên hưởng ứng. "Vũ Sách nói đúng đấy."

Sinh nhật thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, nó đơn giản chỉ là dịp để mọi người dù cách bao xa cũng có cớ để tụ tập gặp mặt nhau, thế nhưng điều này đối với Hoàng Thiếu Thiên của hiện tại mà nói lại quý giá biết bao. Hắn vào giới giải trí nhiều năm như vậy, cực khổ nhất là mấy tháng vừa rồi. Trước đây hắn chưa từng nghĩ rằng quay một bộ phim truyền hình hơn ba mươi tập lại mất nhiều thời gian đến thế, Trần Nhất cũng là người hiếm thấy, có một cảnh cho hắn tự do phát huy hai ba kiểu, quay ròng rã một buổi trưa, Hoàng Thiếu Thiên còn tưởng Trần Nhất đã tính trong lòng cái nào ổn cái nào không, cuối cùng Trần Nhất gọi Hoàng Thiếu Thiên đến, nói hắn bốc thăm đi, bỏ cái nào lấy cái nào.

"Sao lại có thể như thế chứ?" Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi, nói với Dụ Văn Châu.

Lý Hiên - người bị vỗ đùi - nhe răng trợn mắt.

"Có nghĩa là lần nào cũng tốt, tốt đến mức không biết lựa chọn thế nào." Dụ Văn Châu cười.

"Vẫn là anh nói êm tai." Hoàng Thiếu Thiên nằm trên đùi Dụ Văn Châu, nghịch chiếc cúc cổ tay trên áo anh, "Lý Hiên mồm thúi lại bảo bởi vì đều quá tệ, dùng cái nào cũng như nhau."

Lý Hiên: ". . . Ha ha."

Đang nói chuyện, Phương Duệ vốn mất tăm hơi từ khi Dụ Văn Châu và Ngô Vũ sách vừa bước vào đột nhiên mở cừa thò đầu vào, khẽ vẫy tay với Hoàng Thiếu Thiên.

"Sao thế?" Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu hỏi. Dụ Văn Châu đỡ hắn một cái, lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới lảo đảo ngồi dậy.

"Trần đạo nhập viện." Phương Duệ chỉ vào điện thoại, cau mày nói với Hoàng Thiếu Thiên.

Thân thể Trần Nhất vẫn luôn rất ổn, nhưng chung quy tuổi cũng đã quá lục tuần. Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy ông giống như thần tiên trẻ mãi không già, nhưng trên thực tế, thời gian làm hao mòn cơ thể con người, tuy có thể dùng bề ngoài để che dấu nhưng không thể tránh khỏi việc thân thể ngày một yếu đi. Trần Nhất dù trông tráng kiện thế nào đi nữa, cũng đã không còn trẻ.

"Cao huyết áp." Phương Duệ nói, "Nhưng không nghiêm trọng."

"Để tôi đi xem thế nào." Hoàng Thiếu Thiên đứng đậy.

Hoàng Thiếu Thiên đã quá quen thuộc với mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, hắn không tự chủ mà nhớ đến thời điểm mỗi ngày đến bệnh viện trị liệu đầu gối. Hoàng Thiếu Thiên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trần Nhất đang tựa vào giường đọc sách, đã hơn mười giờ tối, trời đen như mực, đèn bàn trong phòng bệnh phát ra ánh sáng yếu ớt, Trần Nhất cứ như vậy tựa vào bên cạnh, lại bất ngờ có cảm giác tựa như ở nhà.

"Trần đạo -- -" Hoàng Thiếu Thiên đẩy cửa thò đầu vào trước, nhỏ giọng hỏi.

Trần Nhất ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên thì nở nụ cười, ngoắc ngoắc tay ra hiệu bảo hắn đi vào.
"Trần đạo ông không sao chứ?" Hoàng Thiếu Thiên thăm dò thành công, lúc này mới nhẹ bước tới gần, ngồi bên giường cạnh Trần Nhất. "Hì hì."

"Cười cái gì?" Trần Nhất ghét bỏ nhìn hắn, "Ta không làm sao cả."

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu: "Cười gì đâu chứ, tôi tới thăm ông thôi mà."

"Hôm nay sinh nhật đúng không?" Trần Nhất đặt quyển sách qua một bên, hỏi.

Sách đặt dưới đèn ngủ, ánh sáng chiếu lên làm Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy rõ tên sách, là "Bạch Ngọc Lão Hổ" của Cổ Long, còn là bản in đã xuất bản từ rất lâu, góc trang đã quăn cả lên, trang sách đã ố vàng, tạo nên một cảm giác thư hương cổ xưa.

"Vâng. . ." Hoàng Thiếu Thiên gật đầu.

"Không có gì để tặng cậu rồi." Trần Nhất nói.

Tôi cũng không trông đợi gì đâu, Hoàng Thiếu Thiên thầm nghĩ, nhưng hắn không dám nói.

"Năm sau bù cho cậu đi." Trần Nhất đột nhiên lấy điện thoại ra nhìn nửa ngày, sau đó giơ màn hình cho Hoàng Thiếu Thiên xem: "Nhìn đi nhìn đi, tại sao chỉ có mỗi giải Tân Binh Tốt Nhất là thế nào?"

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."

Trên màn hình điện thoại là giao diện Baidu -- --Trần Nhất đi tìm kiếm thử tên Hoàng Thiếu Thiên, phần giải thưởng chỉ có mỗi một cái Tân Binh Tốt Nhất cho bộ phim truyền hình hồi mới xuất đạo, lẻ loi đáng thương làm sao. Hoàng Thiếu Thiên đau khổ che mặt, thầm nghĩ thật sự là hết chuyện để nói.

-TBC-
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#84
Phiên ngoại Diễn Đàn Luận

Chương 12
Edit & beta: Lá Mùa Thu

Xem lại các Diễn đàn luận trước đó để biết nguồn cơn biệt danh fan đặt cho các nghệ sĩ.

Thủy Biểu ca = Tôn Hào = Tôn Triết Bình
Tăng Giá Rồi = Trương Giai Lạc
Corgi = OMG = Hoàng Thiếu Thiên
Đối Xứng = Vương Kiệt Hi
Samoyed = Chu Trạch Khải
Ngao Tây Tạng = Đường Hạo

Chủ đề: Người ta nói anti còn trung thành hơn fan

0L: Gần đây cảm thấy hơi bị đúng

1L: Phải rồi, anti dốc lòng hơn fan nhiều, muốn hắc một idol phải hùng hục ngày đêm F5 khắp các tab, sa lầy hơn fan, riết yêu luôn

2L: Box mình hiện giờ hung hãn nhất ko ai bằng anti Corgi

3L: Thì tại Corgi chưa đỏ a, nên anti mới hung hãn, fan hận muốn cầm thành tích vả mặt, mà chưa có lấy gì vả

4L: Ta muốn cả showbiz này, phải biết đến anti ta

5L: Fan Corgi giờ chung xuồng hết rồi hiểu ko, mỗi ngày lượng topic hắc Corgi dài mấy vòng Trái Đất, hai hôm trước mới bị nhà Samoyed lật kèo đấy thôi, nói hồi đầu bộ sậu Dị Giới chấm Chu Trạch Khải trước, Hoàng Thiếu Thiên đổ vỏ ê mặt

6L: Fan Corgi cứng, quân số ít, nhưng mà cứng

7L: Corgi nếu ngày nào đó đỏ, vui nhất là các mợ, ko vui cũng các mợ, haiz, nếu mà đỏ, fan mới thường là fan cơ hội, fan bề mặt, ở ba tháng phủi mông đi, fan não tàn gây sự, thím nói fan cũ mệt ko chứ

8L: Đây để tổng kết BGM fan với anti Hội Tam Khuyển he he he

Fan Corgi: Ta nhịn, ta ráng nhịn, hoa xuân sắp nở rồi! Corgi đời quá khổ! Corgi có diễn xuất! Corgi chân ko ngắn! Corgi biết bới đất bán manh, thím đến, bán cho thím 500đ manh, đừng anti hắn nữa!

Anti Corgi: Ko kén ko chọn, chúng ta chính là loài anti dễ chiều nhất! Có khuyết điểm chụp liền, ko có cũng chụp luôn, đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh hắc Corgi!!

—— Pavel Korchagin (Thép đã tôi thế đấy)

Fan Samoyed: Soái soái soái quá quá quá a a a mỹ nhan thịnh thế!

Anti Samoyed: Yếu ớt tỏ ý diễn xuất quá tệ, sau đó bị biển người đè chết

Fan Ngao Tây Tạng: Gâu gâu gâu!! Gâu! Gâu gâu!

Anti Ngao Tây Tạng: Xin lỗi, tiệm chúng tôi ko bán giống này.

9L: Ngao Tây Tạng ko có anti thật khó hiểu

10L: Tại vì Ngao Tây Tạng còn non, anti lười hắc, ko có lời a, hắc Đối Xứng chắc một thớt 5 xu, hắc Ngao Tây Tạng còn phải bù tiền 4G, đắng

11L: Ha ha ha ha ha 8L miêu tả đúng thế

12L: Còn hội tay to thì thế này:

Fan Đối Xứng: Nhà mình sue sue sue sue nhất showbiz!! PR PR 2 giải Ảnh đế, láo đi bố cầm cúp uýnh mi chết

Anti Đối Xứng: Chuột chũi sống chui sống nhủi, lâu lâu thò ra: Mắt bự! Vương Kiệt Hi mắt bự! Sau đó bị fan cầm búa bốp bốp bốp, die

Fan Trương Tân Kiệt: Thím biết cái gì là trước sau như một ko? Thím biết cái gì là diễn xuất tinh tế ko? Thím biết cái gì gọi là mị lực nhân cách ko? Biết chính là chiến hữu, ko biết bắn bể đầu

Anti Trương Tân Kiệt: Có chống lưng ko biết nhục, bán hủ* ko biết nhục! Bị fan Hàn liếc phát, chạy sạch
*dàn dựng/soi hint BL

Fan Tôn Triết Bình: Bố giàu, bố thích! Đại diện chuỗi nhà hàng, mua! Đại diện thời trang, mua! Đại diện đồng hồ, mua! Đại diện siêu xe, mua! Ko mua ko phải con người, ko mua ko phải fan Tôn Hào!

Cái gì? Có đứa dám anti anh nhà? Móa, anh chị em lên, cầm tiền đập chết nó!

Cái gì? Tôn Hào lại scandal với em khác? Ờ, đẹp ko? Hắn thích là được!

Cái gì? Tôn Hào bị đồn với Trương Giai Lạc?... A, trời đẹp nhờ.

Anti Tôn Triết Bình: Hắn bao nuôi người mẫu trẻ, ko biết xấu hổ! Hắn có gia đình chống lưng, ko biết xấu hổ! Hắn... Ahihi, có người gõ cửa tra đồng hồ nước, mị đi trước

13L: Ha ha ha ha cười thành Corgi

14L: Còn lại như sau:

Fan Ngô Vũ Sách: Nhìn cái gì, nhìn nữa giết luôn tin ko? Sách Sách mỹ nhan thịnh thế, Chu Trạch Khải là cái gì cơ? Sách ta real trâu, Sách ta chân dài tới nách, Sách ta ngầu ngang tầm chim bay, Sách ta catwalk kìa mía ơi, hàng hiệu Sách ta đại diện kìa mía ơi... sao mà mắc thế mía ơi?

Anti Ngô Vũ Sách: Người mẫu đóng phim cái gì! Đơ như tượng!

Fan Tô Mộc Tranh: Nữ thần nhà ta muốn mặt có mặt muốn ngực có ngực muốn khí chất có khí chất, nữ thần I love u ❤

Anti Tô Mộc Tranh: Ko có Diệp thần em là cái gì hả em?

Fan Diệp thần: Giương cái mặt ra, để ông nghĩ xem có vả hay ko

Anti Diệp thần: Diệp Tu có em trai chống lưng! Bám gấu quần ko biết nhục! Làm phim coi ko hiểu! Chiếu cái gì ko hiểu!

15L: Ha ha ha ha ha Diệp thần bám gấu quần, vụ này mị nhớ có thời anti làm ầm ĩ, nói vầy nè: Tớ mà là Diệp Thu, tớ đuổi cổ thằng anh khỏi nhà, làm phim 2 năm 1 bộ, có bộ còn bù lỗ, còn thu dọn hậu trường, đoạt giải thưởng thì sao, ăn được ko? Còn phải nuôi nguyên tờ hộ khẩu Hưng Hân, điên chưa! Tóm lại, Diệp Tu là một thằng vô trách nhiệm ko biết thương anh em.

16L: Ha ha ha ha ha mị thấy Diệp Thu dám nói câu đó lắm, ổng với anh ổng cãi nhau đâu phải lạ gì, chuyện thường ngày ở huyện, tuy ổng chả bao giờ cãi thắng Diệp thần, nhưng Thu đệ có chiêu cuối bá lắm: Tự phán mình thắng.

17L: Còn vài gương mặt thân quen box mình, liệt kê BGM luôn:

Fan Trương Giai Lạc: Nhạc ta mỗi năm đẻ triệu chữ, top tác gia phú hào real trâu! Nhạc ta là trí thức, là học thức! Nhạc ta siêu manh!

Anti Trương Giai Lạc: Box mị box nghệ sĩ, nhà văn thỉnh tự trọng

Fan Lý Hiên: Hiên ca real trâu! Hiên ca đàn ông! Hiên ca mét tám! Hiên ca đẹp zai! Hiên ca tốt nghiệp quy hoạch đô thị khủng chưa!

Anti Lý Hiên: Box mị box nghệ sĩ, quản lý thỉnh tự trọng

Fan Phương Duệ: Duệ Duệ mắt to mắt hai mí! Duệ Duệ hát hí hát quá hay! Duệ Duệ mắt to mắt chân thành! Soái bạo hihi!

Anti Phương Duệ: Box mị box nghệ sĩ, trợ lý thỉnh tự trọng

18L: Ha ha ha ha ha thôi tự trọng!



Chủ đề: Nghe chuyện hàng xóm, trung lập thảo luận, nếu thím là Diệp Thu, có ông anh như Diệp thần...

0L: Thím thấy dui hay bùn

1L: Móa, n cái cúp Đạo diễn Xuất sắc nhất, n bộ Điện ảnh Hay nhất, mị có ông anh vậy, đừng nói bàn thờ khói nhang thịnh, lắp hẳn cái ống khói lên bàn thờ luôn í chứ

2L: Mị thì sẽ tức chết. Sự thật chứng minh, Thu đệ cách tức chết cũng chỉ còn một bước

3L: Ha ha ha Thu đệ mỗi lần nhận phỏng vấn đều nổi điên! Sao điên hả, anh ổng quăng ổng lại cho phóng viên ù té chạy, phóng viên bèn hỏi ổng chuyện phim ảnh, ổng ậm ừ nửa ngày mới kêu, xin lỗi tôi là Diệp Thu ko phải Diệp Tu, tới lượt phóng viên ù té chạy! Thu đệ tức điên, người ta là tổng giám đốc a! Phỏng vấn mấy câu chết hả?!

4L: Thu đệ nổi điên manh lắm! Cặp lông mày nhíu tới mức chổng ngược, siêu ciu

5L: Mị nhớ có lần Tạp chí Kinh tế phỏng vấn ông em, hỏi cảm thấy ảnh hưởng lớn nhất của ông anh đến ông em là gì, Thu đệ nói: Viêm phổi. Mị cười rớt giường ha ha ha ha

6L: Ông em thiệt ra cũng real trâu, cả nhà đều trâu, nhưng mị ko manh thể loại thiên tài cà khịa tài năng tung tóe như Diệp thần, mị manh kiểu thanh lịch mới nhìn tưởng hiền mà IQ cao như Thu đệ

7L: Mị manh Diệp thần Diệp thần mỗi lần gảy tàn thuốc là mị quắn, sue chết mất! Mị thích nhất coi phỏng vấn của Diệp thần, người ta hỏi, đoạt giải anh vui ko? Diệp thần nói: Đoạt giải? Ủa hồi nào?

Đại ca, chứ hồi nãy lên lãnh giải là Thu đệ hả...

8L: Diệp Thu tốt với anh ổng thiệt chứ, Diệp thần tốt nghiệp xong trung học ra chơi luôn, tuổi gì được làm phim, một thân một mình, Diệp Thu ngoài sáng trong tối lén gia đình giúp anh ổng, sau này Diệp thần về nhà Thu đệ càng bệnh nặng, lái xe chở Diệp thần chạy đông chạy tây, hai anh em thương nhau quá

9L: Diệp thần cũng tốt với Thu đệ lắm a, tuy ổng mỗi lần trả lời phỏng vấn đều nói em trai phiền, nhưng credit đầu và cuối mỗi bộ phim đều viết —— đặc biệt cám ơn: Diệp Thu

10L: Lần đó tới trường quay Bạch Ngọc, ko phải Diệp Thu lái xe chở Diệp thần đi sao?

11L: Diệp Thu anh ôi thiếu em gái ko? Em nè

12L: Lầu trên thử coi, Diệp thần một vả vả văng răng

13L: Ha ha ha ha ha Diệp thần nói dám nhìn ngó em ông, chán sống?

14L: Hộ đệ cuồng ma Diệp Bất Tu

15L: Mị nhớ có lần Thu đệ được hỏi: Anh có hay cãi nhau với anh trai ko? Showbiz ai cũng biết Diệp Tu vô địch cà khịa, level tới 1 giết đơn tới 2 giết cặp, thế là Thu đệ lau mồ hôi nói: Dĩ nhiên có. Mọi người lập tức hỏi ai thắng, Thu đệ có vẻ ngập ngừng, cuối cùng mới nói: Chắc là tôi, tại anh tôi lườm, bảo ko chấp, vậy tức là... Tôi thắng?

16L: Ha ha ha ha ha đúng là tự thi đấu tự trọng tài



Chủ đề: Thím tin ko kệ thím, mị tin, Corgi ôm được hợp đồng đại diện Wahaha rồi

0L: Thím tin ko kệ thím

1L: Xạo quằn cút!!

2L: Link đâu? Cho 5p ko link tự xóa

3L: Gấp cái gì, có người bắt đầu nuôi sâu độc* thôi
*cài cắm các tin đồn thất thiệt để làm giảm uy tín nghệ sĩ

4L: Nếu Wahaha muốn tự hạ đẳng cấp, cũng đâu ai ngăn nổi, nhưng đách hiểu nhà Corgi sao cứ thích ảo tưởng Wahaha

5L: Mị tin nè [ hoảng sợ.gif ]

6L: Wahaha hahaha hahaha

7L: Thiệt luôn, mị suýt bị tẩy não tin là thiệt, weibo Wahaha follow hắn rồi, 2 hôm trước tặng hoa trên weibo, còn like post của Corgi

[ Dumbledore lắc đầu.gif ]

8L: Rồi rồi rồi, tới giờ fan Hoàng kẻ hát người bè, Hiên ca chú đừng né mị thấy cái đuôi chú rồi, chú ra đây đi, nói với chúng mị, trăm vạn fan Hoàng lầu dưới sắp tung hô vạn tuế thế nào? Corgi real trâu? Hiên ca real trâu? Lam Vũ real trâu?

9L: Vụ này nếu thành, sẽ là trang huy hoàng nhất trong lịch sử fan Hoàng, lúc đòi đại diện Đăng Phong người ta đã thấy nhục dùm, ai ngờ đám Corhaha còn dám ảo tưởng cả thương hiệu toàn quốc như Wahaha

Nào cùng hát: Huân chương có phân nửa quân công về ngài, và phân nửa của tôi ~

10L: Trăm vạn Hoàng sue-er sắp kéo tới, phô diễn cho bạn thấy viên ngọc thô Hoàng Thiếu Thiên ko một điểm đen

11L: Làm một bài "Giang Thành tử - Corgi đi đại diện", kỷ niệm khoảnh khắc đáng nhớ của lịch sử Hoàng sue-er

Corgi tỏa sáng thiếu niên cuồng
Real real trâu
Gâu gâu gâu
Mũ gấm áo cầu
Tung vó cuốn bụi mù
Vi vu báo ân vì fan ruột
Wahaha
Não bổ xa

Rượu giục chí lớn thêm bành trướng
Thêm ảo tưởng
Cũng có sao
Bạch Ngọc Lão Hổ
Cưỡi sóng vượt đại dương!

Vai khoác cung trường dưới trăng câu
Vọng Tây Bắc
Sủa gâu gâu!

12L: Ha ha ha ha ha ha cười phun, nền tảng văn học của anti Hoàng, thiệt là

13L: Xu thế lầu này anti Hoàng chiếm thượng phong, giờ còn làm thơ nữa, thương thương Corgi

14L: 11L thím tới, mị thay mặt fan Corgi cũng làm một bài "Giang Thành Tử"

Nào từng than khóc từng cuồng si
Tàng kiếm khí
Trải ý khí
Chân ngược gió đi
Giữa đêm đen vẫn sáng
Bên cầu dương liễu hãy còn xanh
Gió tranh vanh
Hào sảng sánh

Đêm nằm chợt vẳng tiếng sáo tang
Người niên thiếu
Chớ bàng hoàng
Giang hồ vô kỵ
Sợ chi lời thế gian!

Tuệ kiếm bên tay xứng đời này
Từ hôm nay
Cùng quân chiến!

15L: Fan Corgi cuối cùng quật khởi rồi... Tuy làm thơ hơi dở, nhưng trú anti còn dở hơn

16L: Fan lẫn hắc đều trâu... Vả nhau bằng thơ, sợ đến người mù chữ như mị phải đi kiếm snack ăn gấp

17L: Tự dưng cảm thấy... Mị đang sống giữa một chiến trường đầy trí thức
 
Last edited:

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#85
Chương 29:
Edit Vxx, Beta Tô Mộc Tu
.​
.​
.​
Bước ra từ phòng bệnh của Trần Nhất, hai tiếng đã trôi qua, người đứng ngoài cửa chờ hắn từ bốn giờ chỉ còn một. Dụ Văn Châu cũng không cúi đầu nhìn điện thoại, chỉ đứng dựa vào vách tường, chăm chú nhìn cánh cửa đang đóng, Hoàng Thiếu Thiên đẩy cửa đi ra, anh liền mỉm cười.​
"Ra rồi à? Trần đạo thế nào?" Dụ Văn Châu hỏi.​
"Tốt của tốt luôn." Hoàng Thiếu Thiên bước tới, "Nói chuyện high quá, quên luôn cả thời gian, mọi người về hết rồi à?"​
"Ừ." Dụ Văn Châu thõng tay cười, "Về cả rồi. Mà dù sao cũng đang ở bệnh viện, em tiện thể đi kiểm tra đầu gối xem, mãi vẫn chưa lành hẳn, em đừng trừng tôi -- "​
"Không trừng mắt với anh." Hoàng Thiếu Thiên ra vẻ đàng hoàng, lại nhân cơ hội cửa phòng bệnh VIP buổi tối vắng người, hôn Dụ Văn Châu một cái. "Hehe."​
Kiểm tra đầu gối xong về khách sạn đã hơn 12 giờ, sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên cũng qua mất, hắn nhảy lên giường ôm điện thoại vui vẻ trả lời từng tin nhắn chúc mừng sinh nhật, xem qua từng người một, đột nhiên phát hiện thiếu mất Trương Giai Lạc.​
"Anh ta vậy mà không chúc mừng sinh nhật tôi." Hoàng Thiếu Thiên nằm trên giường giơ điện thoại nói. "Đúng là trọng sắc khinh bạn quá thể, nhìn tôi nửa đêm quấy rầy hắn đây -- "​
Điện thoại vừa kết nối xong, ai ngờ tiếng phát ra lại là câu trả lời tự động "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau", đây rõ ràng không phải không nghe mà là không muốn nhận. Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy có chút khó hiểu, bấm hai cái gọi cho Tôn Triết Bình, lần này thì tắt máy thẳng luôn.​
"Cảm giác không yên tâm cho lắm. . ." Hoàng Thiếu Thiên ngồi thẳng lên hừ hừ hai tiếng, "Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"​
"Muộn như vậy chắc ngủ cả rồi." Dụ Văn Châu từ phòng tắm đi ra cầm khăn lau tóc, "Em đừng nghĩ nhiều, không mệt à? Sao vẫn chưa ngủ?"​
"Quà đâu -- " Hoàng Thiếu Thiên sáp tới, túm lấy khăn lông xoa tóc Dụ Văn Châu, "Đừng có đánh trống lảng, sinh nhật gần nhất tôi có tặng quà cho anh mà, thôi thì tuy chỉ là một cái đĩa CD nhưng mà lễ nhẹ tình nặng, dù không đắt như bánh kem anh mua nhưng cũng là tâm ý cả đấy, anh đừng hòng lấy bánh kem lớn lừa tôi -- "​
"Ra em cũng biết nó không đắt bằng bánh kem tôi mua." Dụ Văn Châu nghiêng đầu nghiêm túc nhìn hắn.​
Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."​
"Làm sao đây," Dụ Văn Châu mỉm cười thả tay, "Tôi không có chuẩn bị quà."​
"Đồ lừa đảo!" Hoàng Thiếu Thiên cầm khăn vò loạn tóc anh thành cái tổ chim, Dụ Văn Châu cũng không giận, đi vào phòng vệ sinh dùng máy sấy khô rồi bước ra, kiểu tóc lại về như cũ.​
"Đầu có thể đứt. . ." Hoàng Thiếu Thiên vung vẩy cái khăn, "Nhưng tóc không thể loạn?"​
Dụ Văn Châu ngoài miệng bảo không có quà, nhưng làm sao có thể thật sự không có, Hoàng Thiếu Thiên lăn qua lại chán chê, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, Dụ Văn Châu cầm một bộ quần áo thiết kế đung đưa trước mặt hắn.​
"Bộ chủ đề của Ewig." Dụ Văn Châu cười tới độ đuôi mắt lẫn khóe miệng đều cong lên, "Thiếu Thiên, sinh nhật vui vẻ."​
Hai giờ sáng chính là thời điểm mood văn thơ lai láng của Trương Giai Lạc online. Hầu như ai làm nhà văn đều có vài sở thích quái gở, như Trương Giai Lạc có thói quen cú đêm, trời tối yên tĩnh mới có thể múa bút như thần, hắn tắm xong khoác khăn ngồi trước máy tính, đầu tiên bày ra tư thế trầm tư, suy nghĩ cặn kẽ một hồi rồi bắt đầu bùm bùm đánh chữ.​
Cốt truyện đang tiến vào giai đoạn bước ngoặt, đối với một tác giả mà nói, có những lúc hắn khó có thể khống chế được xu hướng phát triển tình tiết và nhân vật, cảm thấy nhân vật trong truyện mang tính cách và phong thái riêng, tình tiết nằm ngoài tầm kiểm soát, cũng giống như cảm xúc vậy. Có những tình cảm có thể tự kiềm chế, có lúc lại không thể, con người, thật sự rất kỳ lạ.​
Điện thoại đổ đến hồi chuông thứ ba Trương Giai Lạc mới nhấc máy, mùa hè dù có mở điều hòa cũng vẫn thấy rất nóng, hai lòng bàn tay gõ chữ đã ướt đầy mồ hôi, dùng một tay cầm suýt thì đánh rơi điện thoại, Trương Giai Lạc cầm hai tay, nhìn thấy màn hình hiển thị tên Lâu Quan Ninh, liền đoán Tôn Triết Bình lại muốn tới nhà hắn cưỡng chế chiếm giường không chịu đi.​
"Alo!" Trương Giai Lạc nghiêng đầu áp điện thoại vào tai. "Tiểu Lâu?"​
"Trương Giai Lạc -- " giọng Lâu Quan Ninh rất trầm, nhưng người nhạy bén như Trương Giai Lạc lập tức nhận ra sự hoảng loạn của hắn.​
"Làm sao, đừng nôn nóng." Trương Giai Lạc cười, "Tôn Triết Bình lại uống say rồi à?"​
Tôn Triết Bình uống quá nhiều xong sẽ bị Lâu Quan Ninh tống đến nhà Trương Giai Lạc rồi bỏ người chạy lấy mình, tuy nhiên từ khi Tôn Triết Bình bắt đầu quay bộ điện ảnh "Trường Sinh" của đạo diễn Từ Nhan thì không có nhiều thời gian như vậy, cũng không uống say đến chiếm giường nữa, khiến cho Trương Giai Lạc lần này vậy mà có phần chờ mong.​
Nếu hắn tới thật, trong phòng bếp vẫn còn nguyên liệu nấu một bát canh giải rượu, nhất định phải bắt hắn uống hết một bát, một giọt cũng không được để lại, còn nữa, có thể thay ga trải giường mới giặt, cho hắn tự chọn.​
"Không phải." Lâu Quan Ninh nói, "Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình bị thương."​
Thật lâu sau, Trương Giai Lạc mới nghe hiểu một câu vừa rồi, không biết là ai gọi điện thoại tới, hắn thấy phiền chán lập tức tắt đi, ngồi im lìm nửa ngày mới lảo đảo đứng dậy.​
Địa chỉ bệnh viện Lâu Quan Ninh đưa cho rất rõ ràng, Trương Giai Lạc nhìn một hồi nhận ra mình biết nơi này. Ban đầu hắn định tự lái xe đi, ngồi vào ghế lái thì phát hiện xe không nổ máy, lại nhảy xuống vẫy một cái taxi.​
Trương Giai Lạc thật ra là một tác giả rất phổ thông, sở trường của hắn là ngôn tình cẩu huyết, vung máu chó khắp nơi không ai cản nổi, rất nhiều độc giả bảo tình tiết của hắn một mìn này nối tiếp mìn kia, ảo tưởng đến khó tin, thế nhưng hắn vạn lần không ngờ tới núi cao còn có núi cao hơn, khả năng ông trời tạo mìn còn cao siêu hơn cả hắn.​
Bệnh viện lúc này toàn người là người, Trương Giai Lạc đứng từ xa nhìn lại, cảm thấy thân hình nhỏ bé của mình kiểu gì cũng chen không lọt. Hắn hình như nhìn thấy đạo diễn của "Trường Sinh" và rất nhiều nhân viên đoàn phim, còn có một ông lão oai nghiêm ----- đúng ra hắn phải gọi là bác, nếu không nhầm có lẽ là cha của Tôn Triết Bình.​
Không gọi được Lâu Quan Ninh, điện thoại của Tôn Triết Bình còn tắt luôn, bác sĩ ra vào ai nấy miệng kín như bưng không hề nói gì, Trương Giai Lạc chỉ đứng ra ngoài một lúc lại bị phóng viên chen vào đẩy hắn ra tận vòng ngoài. Trước giờ hắn chưa từng thấy nhiều phóng viên chen chúc một nơi như vậy, trên mặt bọn họ không có lo lắng, cũng không buồn bã, chỉ có những ánh mắt hấp háy đầy hưng phấn hiếu kỳ, ngọn lửa kích động trong mắt họ loé sáng như muốn chói mù mắt Trương Giai Lạc.​
Phóng viên phần lớn là người đã nhìn quen sóng to gió lớn, liên tục chen vào bên trong như cá mòi ép khô một cục trong đồ hộp. Trương Giai Lạc hối hoảng dựa vào cửa kính bệnh viện, cảm thấy bản thân mình cũng sắp bị người ta đẩy ra ngoài, không ai biết đến hắn, hoặc cho dù có biết thì cũng không có hứng thú phỏng vấn hắn. Hắn là ai, mà Tôn Triết Bình lại là ai, đặt giá trị tin tức của hai người lên bàn cân, có mù cũng biết bên nào nặng hơn.​
Trong bệnh viện rất ồn ào, mọi người ai cũng nhao nhao, tiếng vệ sĩ nhà họ Tôn ngăn cản phóng viên, tiếng xì xào bàn tán về bệnh tình của Tôn Triết Bình,. . . Thực ra Trương Giai Lạc không biết Tôn Triết Bình rốt cuộc bị làm sao, Lâu Quan Ninh gấp gáp gọi điện cho hắn cũng không nói rõ tình hình cụ thể, nhưng khi vừa đến nhìn thấy nhiều phóng viên như vậy, trong lòng hắn cũng chợt hoảng sợ, Trương Giai Lạc thoáng cúi đầu, lắng nghe những tiếng xầm xì của phóng viên xung quanh.​
"Nghe nói là chấn thương cổ tay," Một nữ phóng viên đang nhanh chóng biên tập tin tức gửi về toà soạn, "Sau này cũng không thể đánh võ."​
"Thật hay giả vậy?" Một nữ phóng viên khác đứng bên cạnh chen vào, "Không phải bảo là hỏng cả cánh tay hay sao, nghe nói lúc treo dây cáp diễn cảnh đánh võ có miếng ván rơi xuống từ trên trần nhà, Tôn Triết Bình giơ tay đỡ ---"​
"Bây giờ không được vào, ai mà biết được chuyện gì xảy ra." Một người khiêng máy quay phim mơ màng buồn ngủ nói, "Nói không chừng mặt cũng hủy luôn."​
Trương Giai Lạc ngây người nhìn cánh phóng viên trao đổi về thương thế của Tôn Triết Bình, hắn cho rằng mình sẽ vô cùng kích động, thậm chí nổi nóng với đám người đó, nhưng thực tế hắn chỉ sững sờ, đại não như muốn ngừng trệ, tin tức chờ xử lý ào ào như cơn sóng vỗ tới trong đầu hắn.​
Có tiếng điện thoại reo, Trương Giai Lạc hốt hoảng bắt máy, là số máy của Lâu Quan Ninh mà ban nãy hắn không gọi được. Bên phía Lâu Quan Ninh rất ầm ĩ, bảo hắn không cần chen vào rừng phóng viên, bên đó sống chết cũng không vào được, vệ sĩ Tôn gia còn nhiều hơn cả phóng viên. Lâu Quan Ninh bảo hắn xuống tầng dưới, đi vòng sang bên kia.​
Từ trước đến nay, Trương Giai Lạc đều không nghĩ đến việc hắn sẽ dùng cách này biết được bối cảnh gia thế của Tôn Triết Bình ----- hắn cũng chỉ biết gia đình Tôn Triết Bình có chút thế lực, nhưng có chết cũng không tưởng tượng được lại ghê gớm đến thế. Lâu Quan Ninh đưa hắn tới một cầu thang khác, Trương Giai Lạc cả đường ngơ ngơ ngác ngác, vẫn không tiêu hóa được hoàn toàn mọi chuyện, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy dung mạo uy nghiêm của bố Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc cảm thấy đầu hắn càng đau thêm.​
Cửa phòng phẫu thuật đóng kín, mọi người đều đang chờ. Đứng ở xa đợi một hồi, Lâu Quan Ninh đưa hắn xuống tầng.​
"Tôi có nghe phóng viên nói." Trương Giai Lạc nhẹ tiếng mở lời.​
"Bọn họ đoán mò đấy." Lâu Quan Ninh giả vờ ung dung, "Anh xem bây giờ trên mạng tin đồn nhan nhản, còn có người nói Đại Tôn chết luôn rồi, tuyệt đối đừng có tin."​
"Cậu không cần an ủi tôi, cứ nói sự thật đi." Trương Giai Lạc không lộ ra dáng vẻ bi thương quá độ, giọng cũng không run. "Tôi không phải con nít ba tuổi."​
"Không quay được mấy cảnh đánh đấm nữa." Lâu Quan Ninh nói. "Sinh hoạt bình thường thì không có vấn đề gì, cổ tay bị thương khá nặng."​
"Tôi hiểu rồi." Trương Giai Lạc đút hai tay vào túi, ánh mắt hướng lên trên, "Nếu. . . khi nào có thể vào thăm, cậu lập tức gọi cho tôi đấy."​
Lâu Quan Ninh gật đầu.​
-TBC-​
biến căng nè~~~
tui cũng biết biến căng, nên mai có chương tiếp nhé =)))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#86
Cầu chương cầu chương, fan ruột tha thiết cầu biết bệnh tình Tôn Hào :cry::cry::cry:
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#87
Chương 30:
Edit Vxx, Beta Tô Mộc Tu
.​
.​
.​
Gần năm giờ sáng, mặt trời mùa hạ ở bắc bán cầu luôn mọc rất sớm, lúc này ánh dương đã ló rạng ở chân trời. Trương Giai Lạc đi loanh quanh một vòng, cuối cùng về lại tầng dưới bệnh viện. Ở đấy vẫn chi chít phóng viên, cửa lớn toàn là xe phỏng vấn của các hãng truyền thông lớn, nắng sớm long lanh chiếu lên khuôn mặt lo lắng mà phấn chấn của họ, đối với Trương Giai Lạc không khác nào bộ mặt của quỷ dữ, hắn nhìn mà chán ghét.​
"Này," Trương Giai Lạc bước tới vỗ vào người trông có vẻ hoan hỉ nhất đám phóng viên, "Anh đang nói cái gì đấy?"​
Nam phóng viên kia cho rằng hắn tới dò la tin tức, lập tức ánh mắt sáng ngời, đuôi lông mày cũng cong lên, nếp nhăn chồng lên như bánh pancake nhiều tầng, Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy buồn nôn.​
"Anh cũng đến đợi tin à?" Nam phóng viên nhướng mi, hừng hực khí thế tuôn một tràng, "Tôn Triết Bình bị thương, cánh tay có khi hỏng hoàn toàn! Không đánh đấm được nữa, cái này kiểu gì chẳng là tin tức quá lớn ấy nhỉ? Đây là lần đầu tiên tôi tóm được scandal có độ hot thuộc hàng top như vậy, tuyệt đối sẽ lên trang nhất, hơn nữa liệu phim Trường Sinh có phải đổi diễn viên không? Liệu Tôn Triết Bình có định rút lui khỏi giới giải trí không?"​
"Vậy à?" Trương Giai Lạc thở ra một hơi, nghiêng đầu, như lơ đãng khẽ nói.​
"Đương nhiên, chắc hẳn phải thế, nếu không-----"​
"Cút mẹ mày đi!" Trương Giai Lạc cắn môi, hung ác tung một cú trời giáng xuống sống mũi của tên phóng viên, hắn lập tức phụt máu. "Này thì bịa đặt, ông đây không đánh mày không được!"​
Mọi chuyện đột ngột trở nên mất kiểm soát, giọng Trương Giai Lạc không cao lớn nhưng lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Phóng viên kia còn có đồng nghiệp, Trương Giai Lạc lại một thân một mình. Hắn bị một đám người vây lại, mấy tên phóng viên mắt sắc liền nhận ra, người có vóc dáng mảnh khảnh lại tung ra được cú đấm ác liệt đến vậy trước mặt bọn họ chẳng phải là biên kịch bộ Mary Sue "Khuynh Thành Sơn Hà" mà Tôn Triết Bình chẳng hiểu sao lại nhận đóng - Trương Giai Lạc hay sao? Nhà văn mọi thường cười lên hai mắt cong cong, ai ngờ lại có tính cách dữ dội như vậy? Trong số phóng viên vây xem có một biên tập viên của một trang web thậm chí còn từng đăng lên một bộ ảnh, Trương Giai Lạc cười lên như mèo, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.​
"Khoá mồm vào cho ông, hiểu chưa?"​
Trương Giai Lạc khi nổi giận đuôi lông mày sẽ nhướn lên, hai mắt sáng đến đáng sợ, nắm chặt cà vạt của nam phóng viên kia, nhấc chân lên đạp một cước.​
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen tiến vào, phóng viên nhận ra là xe của Trương Tân Kiệt, Trương Tân Kiệt cũng biết chuyện của Tôn Triết Bình? Lại còn mới sáng sớm đã tới? Quan hệ của hai người họ tốt đến vậy à? Tinh thần hóng hớt của cánh phóng viên lần thứ hai nổi lên, vừa định chạy qua đón đầu xe lại có người tinh mắt nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen theo vào ngay sau. Xe bảo mẫu còn chưa mở cửa, Hàn Văn Thanh đã đeo kính đen bước xuống từ Land Rover trước.​
Mặc dù khí thế của Hàn Văn Thanh rất mạnh mẽ, đủ để dọa trăm vạn hùng binh cùng thoái lui, nhưng người ngăn cản đám phóng viên thực ra lại là toán vệ sĩ xuất hiện từ đằng sau.​
"Bên kia đánh nhau rồi à?" Trương Tân Kiệt mở cửa xe bước xuống, đột nhiên nói. Lâm Kính Ngôn cũng bước ra từ ghế phụ, nhìn theo hướng ngón tay Trương Tân Kiệt chỉ, quả nhiên có trận ẩu đả diễn ra.​
"Ai?" Hàn Văn Thanh tháo kính râm, ánh mắt quét một phen.​
"Hình như là biên kịch kia." Lâm Kính Ngôn nói, "Để tôi đi xem."​
Lúc Lâm Kính Ngôn xách được Trương Giai Lạc ra khỏi đám người, tên nóng nảy này cũng đã bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, áo T-shirt trắng trên người còn in vết giày rõ nét. Tuy nhiên khi Lâm Kính Ngôn lôi hắn ra có liếc mắt nhìn nam phóng viên bị Trương Giai Lạc đè xuống đất hành hung, tình trạng còn thảm hại hơn nhiều.​
"Đừng động vào tôi, tôi không sao." Trương Giai Lạc vẫn cứng cổ mạnh miệng, kết quả vừa giơ tay quệt một cái liền phát hiện khóe miệng mình đầy máu. "Mẹ kiếp, chảy nhiều máu thế."​
"Đừng sờ vào, cẩn thận nhiễm trùng." Lâm Kính Ngôn giơ tay cản hắn, "Đợi bác sĩ đến xử lý, tay cậu cũng không sạch đâu."​
"Anh là?" Trương Giai Lạc cau mày nhìn Lâm Kính Ngôn.​
"Tôi là quản lý của Trương Tân Kiệt, tên Lâm Kính Ngôn." Lâm Kính Ngôn mặc áo sơ mi, cổ áo thắt một cái nơ màu đỏ, kính mắt khiến vẻ ngoài của anh trông càng thêm nhã nhặn, ý cười đầy khiêm tốn và ấm áp, "Hoặc là tôi nên nói mình là bạn của Phương Duệ, như vậy chắc cậu sẽ cảm thấy quen thuộc hơn đi?"​
Lâm Kính Ngôn vừa dứt lời, Trương Giai Lạc dường như cũng nhận ra anh là ai, lúc này con nhím xù lông chạy khắp nơi đâm người mới thu lại gai của mình, không còn dáng vẻ hùng hổ dọa người như ban nãy.​
Cả bệnh viện rơi vào hỗn loạn, tốn bao công sức vẫn chưa dẹp được đám phóng viên chen lấn moi tin tức của Tôn Triết Bình, giờ lại phải tất bật khiêng một tên đánh nhau cả người đầy máu vào phòng cấp cứu, tình cảnh ngày hôm nay chỉ có thể được miêu tả bằng hai từ "đặc sắc".​
"Tôi muốn nằm viện." Trương Giai Lạc nói.​
"Không cần đâu." Chỉ bị đánh vài quyền bị đạp một cước, khử trùng bôi thuốc là xong, đến băng gạc cũng không cần, bác sĩ không chút do dự từ chối Trương Giai Lạc, phòng bệnh của bệnh viện cũng không phải cứ muốn ở là ở.​
"Không được, tôi phải nằm viện." Trương Giai Lạc ôm đầu, "Đầu đau lắm. Tôi muốn được ở viện, ở phòng bệnh VIP tầng sáu."​
Bác sĩ: ". . ."​
Trương Giai Lạc tiếp tục diễn: "Tôi cảm thấy hình như xương sườn bị gãy rồi, đau quá đi, a----------"​
Lâm Kính Ngôn ôn tồn khuyên bác sĩ: "Anh cho cậu ta nằm viện đi, nhỡ có chỗ nào không thoải mái cũng có thể kịp thời xử lý, dù sao bệnh viện vẫn còn phòng trống mà?"​
Bác sĩ hết cách, chỉ đành vung tay ra hiệu rằng hắn có thể ở viện, mau đi làm thủ tục nhập viện đi, bây giờ mới là đau xương sườn, nói không chừng lát nữa lục phủ ngũ tạng cũng thi nhau đau đến lăn ra đất.​
Lâm Kính Ngôn giúp hắn làm thủ tục nhập viện, lúc quay lại nhìn thấy Trương Giai Lạc đang khom người nằm nghiêng trên giường phòng cấp cứu, một tiếng không kêu, yên lặng như không tồn tại.​
"Đau thật à?" Lâm Kính Ngôn lại gần vỗ vỗ hắn.​
"Không có, không có." Trương Giai Lạc xoa mắt ngồi dậy. "Không sao, tôi tự đi được, cảm ơn anh, có cơ hội sẽ đáp lễ anh tử tế."​
"Cậu cũng đến thăm Tôn Triết Bình à?" Lâm Kính Ngôn hỏi.​
"Ừ." Trương Giai Lạc thoáng mỏi mệt gật đầu, xoay người đi về phía thang máy, mặt trước áo phông trắng trên người in một con gấu rilakkuma rất đáng yêu, sau lưng là một vết giày màu xám rõ nét.​
Tôn Triết Bình nằm ở tầng bảy, Trương Giai Lạc ở ngay dưới, chỉ cách một tầng mà như trăm núi ngàn sông, hắn ngước mặt nhìn trần nhà, đột nhiên vết thương trên trán lại toác ra, máu suýt chảy vào trong mắt.​
Đệch! Trương Giai Lạc vội vàng cầm bông băng xoa xoa vết thương, hắn vừa lau vừa nghĩ, ngày mai khả năng hắn và Tôn Triết Bình sẽ cùng nhau leo lên trang nhất ngồi, hắn nhất định sẽ bị bôi đen thê thảm, ngay thời điểm quảng bá quan trọng của Khuynh Thành Sơn Hà, thân là tác giả kiêm biên kịch lại đi đánh phóng viên, không chừng sẽ bị người múa bút phỉ nhổ, nhưng Tôn Triết Bình so với hắn có khi còn còn tệ hơn.​
Tôn Triết Bình chắc chắn sẽ không rơi một giọt nước mắt, nói không chừng cũng không để trong lòng, nhưng Trương Giai Lạc lại không chịu nổi. Tôn Triết Bình đã từng đóng qua bao nhiêu nhân vật khí phách như thế, vung roi quất ngựa băng gió tuyết trở về, làm sao có thể không có cách nào đánh võ tiếp được chứ? Hắn nghĩ đến phim <Trường An Trường An> mà Tôn Triết Bình diễn, đó là lần đầu tiên hắn xem phim điện ảnh của Tôn Triết Bình, trong rạp tiếng người ồn ào, hình ảnh phim cũng không sắc nét chất lượng như bây giờ, xung quanh đầy mùi đồ ăn, Trương Giai Lạc vẫn nhớ khi ấy hắn bám lấy lưng ghế ngồi trước mặt, mắt nhìn không chớp cảnh Lục Vãn Đường giương roi giục ngựa, đường lớn Trường An gió tuyết đầy trời, ánh chiều sáng rực thiêu đốt cả bối cảnh, hắn lấy chân đạp lên bụng ngựa mượn lực nhảy một cái, áo choàng thuận thế bay lên rồi vững vàng đáp xuống.​
"Ha." Hắn ngẩng đầu, mày kiếm mắt sao, tuyết phủ trên đầu, lại tựa thời niên thiếu, trên môi mỉm cười lộ vẻ ngang tàng. "Ta đã trở về, Trường An tuyết rơi nhiều làm sao."​
Trương Giai Lạc tự mình lẩm bẩm: "Ta đã trở về, Trường An tuyết rơi nhiều làm sao."​
Lâm Kính Ngôn không yên tâm hắn nên lại qua thăm, đem theo điểm tâm sáng nóng hổi khiến Trương Giai Lạc hoan nghênh anh hơn ban nãy nhiều. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, tay ôm cốc sữa đậu nành còn bốc hơi, tinh thần tốt lên hẳn.​
"Cậu biết vết thương của Tôn Triết Bình rồi à?" Lâm Kính Ngôn nói.​
"Tôi biết." Trương Giai Lạc gật đầu.​
"Nghe nói không thể đánh võ được nữa."​
"Ai nói?" Trương Giai Lạc nhíu mày, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao. "Anh đoán? Bác sĩ nói? Phóng viên nói? Hay là Tôn Triết Bình nói? Tôn Triết Bình còn chưa mở miệng, làm sao mấy người cứ muốn thay hắn quyết định?"​
Lâm Kính Ngôn nhất thời có chút xấu hổ, anh vốn muốn an ủi Trương Giai Lạc một phen, nhưng vừa nói một câu, gai trên người Trương Giai Lạc lại bắt đầu dựng đứng.​
"Anh còn nói lung tung, tôi đánh anh luôn đấy." Trương Giai Lạc chuẩn xác ném cốc giấy đựng sữa đậu nành đã uống cạn vào trong thùng rác, không chút lưu tình nói với Lâm Kính Ngôn.​
Lâm Kính Ngôn cười khổ, thầm nghĩ thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, Trương Giai Lạc bên ngoài hihihaha vậy mà nổi đóa cũng muốn cắn người, đặc biệt khi đang tức giận cực độ, răng nanh cũng nhe cả ra.​
Ra khỏi phòng bệnh của Trương Giai Lạc, Lâm Kính Ngôn ngẫm nghĩ, bấm số gọi Phương Duệ.​
"Tôi có thấy tin tức." Giọng Phương Duệ có chút trầm thấp, "Trương Giai Lạc thế nào rồi?"​
"Không vấn đề gì, nhưng hắn nằng nặc muốn nằm viện, nên cũng nằm viện rồi." Lâm Kính Ngôn nói, qua cửa kính nhìn Trương Giai Lạc đang run rẩy nhìn lên trần nhà, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống rồi lặng lẽ biến mất nơi thái dương như chưa từng xuất hiện. "Khóc rồi."​
"Hoàng Thiếu vừa biết tin," Phương Duệ thở dài một tiếng, "Dụ tổng thì có lẽ chưa, sáng nay anh ta bay sớm, nhưng lúc máy bay hạ cánh chắc chắn sẽ biết."​
"Ừ."​
"Không có việc gì thì tôi cúp máy đây." Phương Duệ nói. "Cảm ơn anh đã trông nom Trương Giai Lạc."​
"Không cần cảm------"​
Lâm Kính Ngôn còn chưa dứt lời, Phương Duệ đùng một cái ngắt điện thoại.​
Hoàng Thiếu Thiên đang quay mấy cảnh vào sáng sớm, nhưng tinh thần hoảng hốt nên một cảnh cũng không qua nổi. Trần Nhất lạnh lùng nghiêm mặt ngồi sau máy quay nhìn hắn, hô cắt không biết bao nhiêu lần, dường như đã sắp bùng nổ nhưng vẫn nhịn xuống.​
"Nghỉ ngơi một chút đi." Trần Nhất nói.​
Hoàng Thiếu Thiên thở ra một hơi, thế này không được, người hắn lo nhất bây giờ là Trương Giai Lạc, sợ hắn sụp đổ, đêm hôm qua gọi bao nhiêu cuộc không nghe quả nhiên có lý do. Trương Giai Lạc mọi khi vẫn luôn mẫn cảm, tuy hắn mạnh miệng không thừa nhận, nhưng tình cảm của hắn với Tôn Triết Bình đến người mù còn nhận ra, nói gì đến Hoàng Thiếu Thiên vốn không hề mù, đã sớm mặc định hai người họ là một đôi.​
Phương Duệ đi tới: "Có một tin mới, tui cảm thấy đó là tin tốt nhưng mọi người đều nghĩ là tin xấu."​
Hoàng Thiếu Thiên đang phiền lòng hết sức, vừa khéo hắn đang đóng một đoạn đánh võ, giơ chân đạp Phương Duệ một cái: "Có nói năng tử tế không? Nói thẳng ra xem nào."​
Phương Duệ khéo léo tránh thoát: "Trương Giai Lạc. . . lên trang nhất rồi."​
"Hả?" Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người.​
"Anh ta đánh một tên phóng viên bịa đặt tin tức, ai ngờ đánh quá chuẩn, tên đó là người của nhật báo Hoa Thụy, chính là tờ báo đặt điều sớm nhất bảo Tôn Triết Bình chết não sống thực vật, phóng viên kia bị Trương Giai Lạc đánh phế luôn rồi. . ."​
Hoàng Thiếu Thiên phụt một tiếng bật cười.​
"Vậy tôi yên tâm rồi." Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy, đi được hai bước đột nhiên ngoái đầu lại, "Ông giúp tôi nói với Trương Giai Lạc, tôi thấy anh ta đánh hay đấy!"​
-TBC-​
 

Tô Mộc Tu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
145
Số lượt thích
1,061
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Đối Xứng
#88
"Cút mẹ mày đi!" Trương Giai Lạc cắn môi, hung ác tung một cú trời giáng xuống sống mũi của tên phóng viên, hắn lập tức phụt máu. "Này thì bịa đặt, ông đây không đánh mày không được!"​
Mọi chuyện đột ngột trở nên mất kiểm soát, giọng Trương Giai Lạc không cao lớn nhưng lập tức hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Phóng viên kia còn có đồng nghiệp, Trương Giai Lạc lại một thân một mình. Hắn bị một đám người vây lại, mấy tên phóng viên mắt sắc liền nhận ra, người có vóc dáng mảnh khảnh lại tung ra được cú đấm ác liệt đến vậy trước mặt bọn họ chẳng phải là biên kịch bộ Mary Sue "Khuynh Thành Sơn Hà" mà Tôn Triết Bình chẳng hiểu sao lại nhận đóng - Trương Giai Lạc hay sao? Nhà văn mọi thường cười lên hai mắt cong cong, ai ngờ lại có tính cách dữ dội như vậy? Trong số phóng viên vây xem có một biên tập viên của một trang web thậm chí còn từng đăng lên một bộ ảnh, Trương Giai Lạc cười lên như mèo, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.​
"Khoá mồm vào cho ông, hiểu chưa?"​
Xin lỗi các bạn, ban đầu chị tui edit Lạc văn nghệ lắm, vẫn xưng hô anh tôi tử tế cơ, nhưng mà qua tay tui tui biến ảnh từ boy văn nghệ thành boy cục súc rồi =))) Nên mới có vụ ông - mày như này đây

Thực ra cá nhân tui cảm thấy như này thì hợp hơn, vì như này mới thấy Lạc bùng nổ ác liệt như nào, đoạn sau còn gắt cả với lão Lâm nữa (thắp nến cho anh, bị Phương dỗi giờ bị Lạc ghim), nên với cái tên đặt điều láo lếu kia thì càng cần gì phải nương tay =)) Ai bảo dám xạo lờ xuyên tạc tin tức về ngừi iu anh, anh đập chết tụi bay, tui là tui thấy ổng bị đập hả hê lắm, nhưng mà thôi, phải beta một cách khách quan =)))

Mà á, Tôn đại ca dù tay có bị chấn thương nặng thật, vẫn dư sức ôm Lạc mỹ nhân về nhà, về phần mấy tên phóng viên thúi kia, xách dép chạy motor cũng vẫn cách người ta tám con phố nhá =)))
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#89
Xin lỗi các bạn, ban đầu chị tui edit Lạc văn nghệ lắm, vẫn xưng hô anh tôi tử tế cơ, nhưng mà qua tay tui tui biến ảnh từ boy văn nghệ thành boy cục súc rồi =))) Nên mới có vụ ông - mày như này đây

Thực ra cá nhân tui cảm thấy như này thì hợp hơn, vì như này mới thấy Lạc bùng nổ ác liệt như nào, đoạn sau còn gắt cả với lão Lâm nữa (thắp nến cho anh, bị Phương dỗi giờ bị Lạc ghim), nên với cái tên đặt điều láo lếu kia thì càng cần gì phải nương tay =)) Ai bảo dám xạo lờ xuyên tạc tin tức về ngừi iu anh, anh đập chết tụi bay, tui là tui thấy ổng bị đập hả hê lắm, nhưng mà thôi, phải beta một cách khách quan =)))

Mà á, Tôn đại ca dù tay có bị chấn thương nặng thật, vẫn dư sức ôm Lạc mỹ nhân về nhà, về phần mấy tên phóng viên thúi kia, xách dép chạy motor cũng vẫn cách người ta tám con phố nhá =)))
Chính xác chính xác, Lạc chỉ văn nghệ lúc bình thường thôi chứ động vào người iu anh anh bạo lực lên cho mà xem =))) thế mới là Lạc chứ :love::love:
 

Bình luận bằng Facebook