Ongoing [Dụ Hoàng] - Chậm rãi yêu nhau

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#21

13.

Khu thứ tư khai hoang tới phó bản level 50 thì đã sang xuân, theo thường lệ sẽ diễn ra một số hoạt động sôi nổi, các câu lạc bộ cũng sẽ tham gia, nhưng năm nay lại xuất hiện cái mới. Có một giải đấu Vinh Quang treo tiền thưởng rất hậu hĩnh được tổ chức ở thành phố B, không phải dạng thi đấu dài hơi như Liên minh chuyên nghiệp, nhưng trừ đi Liên minh Vinh Quang, thi đấu có tiền thường cao, câu lạc bộ Lam Vũ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.

Giải đấu này không chỉ bao gồm các câu lạc bộ trong vòng đấu chuyên nghiệp, mà còn bao gồm thêm một phần đấu dành cho tân binh. Yêu cầu dành cho tân binh đăng ký tham gia phải dưới 18 tuổi, phải là tân binh chưa chính thức tham gia giải đấu Liên minh chuyên nghiệp, hơn nữa không giới hạn thành viên tập huấn của các câu lạc bộ tham gia. Nói cách khác, hoạt động này chính là đem cả đám người mới ra đấu đá một phen.

Tuy rằng mọi người đều biết vòng tân binh thi đấu này chỉ để khởi động cho màn đấu đá giữa các câu lạc bộ phía sau, nhưng cả đám thành viên trại huấn luyện vẫn chen nhau để ghi danh tham gia.

Hoàng Thiếu Thiên làm sao có thể bỏ qua loại náo nhiệt này, cùng với 9 tiểu quỷ láo nháo đi theo chiến đội nhà mình đến thành phố B. Đi máy bay thì không đủ kinh phí, xe lửa mùa xuân thì chen chúc phát khổ, cuối cùng câu lạc bộ quyết định thuê một chiếc xe buýt để đưa rước các tuyển thủ dự thi.

Ấy thế mà lần này Hoàng Thiếu Thiên hy sinh anh dũng, cậu say xe! Kết quả cả đường di chuyển, nếu cậu không phải dựa trên vai Dụ Văn Châu ngủ thì sẽ là ôm túi ni lông mà nôn, Nguỵ Sâm nhìn thấy vậy chỉ biết cau mày.

“Còn nôn nữa thì nghỉ thi đấu, chú mày vẫn nên về nhà!” Nguỵ Sâm nói với Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, liền lắc đầu: “Không về có được hay không, tôi cũng muốn đi, dựa vào cái gì mà ông không cho tôi đi chứ? Ngủ một chút là ổn liền.”

Dụ Văn Châu thở dài, quay sang thương lượng một chút với người bạn cùng ngồi ở hàng ghế cuối kế bên mình, dành ra một chỗ, sắp xếp ngay ngắn lại cho Hoàng Thiếu Thiên nằm. Kiếm Thánh tương lai nằm không yên, lớn tiếng ồn ào, ngữ khí như người thiếu đòn lâu năm: “Cho tui cái gối, không có gối tui không ngủ được.”

Nguỵ Sâm hừ một tiếng: “Gối đâu ra, chẳng lẽ thật sự muốn lão tử biến ra cho chú mày?”

Phương Thế Kính liền nói: “Lấy cái áo khoác của tôi đưa cho Thiếu Thiên kê làm gối đi.”

Nguỵ Sâm lườm ông bạn mình một cái: “Bớt chiều nó, tên tiểu quỷ này làm sao có thể yếu ớt như vậy được?”

Phương Thế Kính sờ sờ mũi không nói lời nào, nghĩ thầm trong bụng ông cứ tiếp tục giả bộ đi.

Dụ Văn Châu cũng đi tới hàng cuối cùng, ra hiệu cho Hoàng Thiếu Thiên nhấc đầu, sau đó kê đùi mình vào cho cậu nằm lên, tiểu tổ tông họ Hoàng điều chỉnh lại tư thế, trên khuôn mặt tái nhơt vì say xe chợt lộ ra một ý cười xấu xa: “Gối này vừa đủ chuẩn!”

“Nhanh ngủ đi, ngủ rồi sẽ không khó chịu nữa.” Dụ Văn Châu sờ sờ mái tóc Hoàng Thiếu Thiên nói.

Hoàng Thiếu Thiên lại không chịu ngủ, lắc sợi dây tai nghe của mình, biểu hiện như thể không còn chuyện gì để mua vui cho bản Kiếm thánh ta đây nữa rồi, tẻ nhạt nói: “Ngủ không được.”

Dụ Văn Châu đem tai nghe của mình nhét vào lỗ tai của cậu, Hoàng Thiếu Thiên im lặng nghe xong hai câu liền uể oải nhìn hắn: “Nghe tiếng chim cái gì, tớ ghét nhất ABCD….”

Kết quả chốc lát sau cậu liền ngủ.

Nguỵ Sâm rón ra rón rén đi tới ngó Hoàng Thiếu Thiên một chút, nhỏ giọng hỏi Dụ Văn Châu: “Ngủ rồi?”

Dụ Văn Châu gật đầu.

“Tiểu quỷ vô dụng, lại còn bị say xe.” Nguỵ Sâm bĩu mỗi, “Chờ lát nữa tới trạm dừng chân, mọi người xuống nghỉ ngơi, chú mày đi mua cho nó vỉ thuốc say xe, để cho nó ngủ thẳng cẳng một đường đến thành phố B luôn đi, đỡ phải ầm ĩ.”

Dụ Văn Châu cười cười, nói: “Được.”

Hoàng Thiếu Thiên ngủ mê man không biết gì cả, lông mày cau chặt cực kì không thoải mái, Dụ Văn Châu không khỏi có chút ước ao được như cậu - Hoàng Thiếu Thiên được nhiều người yêu thích như vậy là điều hạnh phúc đến nhường nào.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#22

14.

Sau khi đến thành phố B, Hoàng Thiếu Thiên phải ngủ thêm nửa ngày nữa mới lấy lại sức, tiếp tục đi khắp nơi dằn vặt người.

Hiếm khi được yên tĩnh cả một đoạn đường dài, các đội viên trại huấn luyện giờ lại biểu hiện nét mặt tan vỡ, Hoàng Thiếu Thiên – đã khôi phục trạng thái – hận không thể nói bù khoảng thời gian uể oải dọc đường, sự ồn ào được nhân lên theo cấp luỹ thừa đánh dấu một kỷ lục mới, khiến mọi người ai ai cũng không nhịn được mà ở trong lòng cầu khẩn cho cái tên này tốt nhất là ngất đi thêm 8 ngày 10 ngày nữa. Nhưng tất cả chỉ dám khấn trong lòng, không một ai dám “chống lại” Hoàng Thiếu Thiên đại đại cả, vì nếu ai dám “ngỗ nghịch”, cậu liền tới một câu với vẻ mặt sung sướng: “Hay tui để Dụ Văn Châu đổi phòng với cậu? Chúng ta hai người chung một phòng vừa vặn cho thể nói chuyện nhiều chút!”

Người mới trong trại huấn luyện ai nghe thấy thế đều chuồn mất, cuối cùng vẫn chỉ còn lại Dụ Văn Châu cùng cậu ở chung một phòng.

Hoàng Thiếu Thiên với tinh lực dồi dào cười khà khà nhìn hắn: “Tới một ván?”

“…” Dụ Văn Châu cũng cảm thấy lúc cậu vì say xe mà ngoan ngoãn nằm ngủ vẫn là đáng yêu hơn.

Thể thức thi đấu dành cho vòng đấu giữa tân binh lần này khá dị, đầu tiên là đơn đấu cùng nghề tính điểm, ai thắng được 3 điểm, hoà 1 điểm, thua 0 điểm. Sau mười vòng đấu, 20% đầu bảng tiến vào đấu đoàn đội, loại mất một nhóm lớn người tham gia.

Đoàn đội thi đấu ưu tiên tự nguyện lập thành đội đầu tiên, nếu còn dư lại thì sau đó sẽ tuỳ ý chỉ định những người còn lại lập thành một đội để tham gia thi đấu, vòng đấu đoàn đội là vòng đấu áp dụng theo hình thức của đoàn chiến cơ bản, 5 người chính thức thêm 1 người dự bị. Cuối cùng chọn ra ba đội đứng đầu bảng để phát tặng tiền thưởng.

Nếu ai chơi nghề trị liệu thì không cần tham gia vào vòng loại lấy điểm, chỉ cần đến vòng đấu đoàn đội, cùng các thành viên đăng ký lập thành một đội liền có thể dự thi.

Đối với các thành viên trại huấn luyện của câu lạc bộ, việc tích đủ điểm ở vòng đấu loại để tiến vào vòng trong chỉ là việc nhỏ như con thỏ. Người đăng ký tham gia số lượng lớn đều là người chơi mới ở tầm trung bình, suốt cả vòng đấu loại đều bị thành viên trại huấn luyện ở các câu lạc bộ một đường khí thế chém giết như cắt rau bổ củi mà tiến vào vòng đấu sau.

Thành viên trong trại huấn luyện Lam Vũ chơi Thiên Sứ Thủ Hộ - Từ Cảnh Hi đang vô cùng tẻ nhạt, bởi vì cậu không cần phải tham gia vòng loại, phải chờ cho đến khi đồng đội mình tiến vào vòng thi đấu sau mới được ra trận. Cùng lý do đó cũng có một người chơi Mục Sư khác đang ngáp dài một cái chờ đoàn chiến diễn ra.

“Các anh phải cố gắng lên, chờ đến đoàn đội thi đấu, em sẽ hỗ trợ mọi người.” Từ Cảnh Hi chớp chớp mắt nói.

Thi đấu đương nhiên sẽ không thể nào có chuyện luôn thuận buồm xuôi gió, qua mười vòng đấu cho dù may tới cỡ nào cũng sẽ đụng trúng một tuyển thủ đặc biệt giỏi. Giống như có vài thanh niên nhóm nghề Pháp Sư Nguyên Tố và Bậc Thầy Pháo Súng vào đấu bị đánh cho đến quỳ, giận cá chém thớt quay ra lớn giọng hỏi ai đấu với mình, thấy người đứng lên là hai em gái khi đó mới ngượng ngùng ngồi trở về.

Sau khi quay về chỗ, họ còn khoe khoang với thành viên trong đội mình nói cái gì Bậc Thầy Pháo Súng kia thao tác bình tĩnh cỡ nào, giống như là việc bị một em gái xinh đẹp đút hành đến chết là một sự kiện vinh quang rất đáng để tự hào, cuối cùng nói xong thì gặp phải vẻ mặt đồng loạt khinh bỉ từ đồng đội của mình. Thế nhưng những người còn lại ngay hôm sau chỉ được đứng xem em gái thi đấu từ phía sau liền bắt đầu ao ước, ghen tị.

Còn người chơi Ma Đạo Học Giả vừa thi đấu xong liền đầy lời oán giận nói thua không cam tâm, sau đó đi kiếm cao thủ đó để dòm xem mặt mũi ra sao vậy mà lại tìm thấy vị cao thủ so với hắn còn thấp hơn, mắt thì một con to một con nhỏ doạ hắn sợ đến mức quay đầu bỏ đi mà một câu cũng không dám nói.

Bên cạnh còn có người xen mồm vào nhận xét dáng dấp người kia thật giống như đi đưa đám.

Tốt xấu gì thì thành viên của trại huấn luyện đều thông qua vòng loại một cách thuận lợi, tổng cộng có 9 người, trong đó bao gồm 2 người chơi nghề trị liệu, nếu lập thành một đội thì quá đông nhưng tách ra hai đội lại không đủ thành viên.

“Ba ngày nữa là đến vòng đấu đoàn đội, mấy người vượt qua được vòng loại khẳng định có người không phải trong trại huấn luyện, hoặc là đội ngũ mà trại huấn luyện góp đại cho đủ số người, trước tiên, tôi nhờ mấy cậu ghi lại vài điểm chú ý của những đối thủ mà mọi người đã đấu qua, giống như kỹ thuật của họ tốt như thế nào?” Thời điểm mở cuộc họp nhóm nhỏ của các thành viên trại huấn luyện, Dụ Văn Châu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên nhấc tay: “Nhớ, …….”

“Có một em gái chơi Bậc Thầy Pháo Súng rất xinh đẹp, mà hình như là ở trại huấn luyện Gia Thế.”

“À à còn có một nữ Pháp Sư Nguyên Tố, không biết ở đâu, nhưng chắc cũng nằm trong trại huấn luyện.”

“Còn có một người chơi Trận Quỷ rất lợi hại.”

“Ma Đạo Học Giả cũng có một người rất trâu.”

Mấy tên tiểu quỷ trong trại huấn luyện một người mười miệng nhao nhao báo tên một loạt đối thủ có trình độ cao, nói một hồi cuối cùng cũng có người nhận ra được vấn đề mấu chốt: “Đây là muốn chúng ta ghép thành hai đội?”

Dụ Văn Châu mỉm cười: “Đúng vậy thì sao? Có ai không muốn tham gia sao?”

Cả phòng liền im bặt.

Đội phó Phương Thế Kính đúng lúc đi ngang qua, nghe được tiếng mọi người đang bàn bạc thì ghé vào: “Đang bàn bạc về vòng đấu đoàn đội sao?”

Hoàng Thiếu Thiên là người đầu tiên ồn ào lên: “Tập hợp không đủ 2 đội thì phải làm sao bây giờ? Hiện tại không còn cách nào khác ngoài trừ việc đi lôi kéo người chưa có đội ngũ.”

Cho dù có là giải đấu giành cho tân binh đi nữa thì vẫn cần người trong câu lạc bộ đến chỉ đạo, hướng dẫn. Dù sao tuyển thủ tham gia đều là thành viên mới của trại huấn luyện, một chút kinh nghiệm thi đấu cũng không có, vòng đấu cá nhân còn đỡ, chứ đấu đoàn đội thì coi như vô cùng thê thảm. Chủ yếu là do từ trước tới nay các trại huấn luyện của các câu lạc bộ đều áp dụng phương pháp đấu cá nhân để sàng lọc và đào thải học viên, cho nên tất cả mọi người đều một lòng một dạ tập trung để nâng cao trình độ cá nhân, huấn luyện thi đấu đoàn đội cho nhóm học viên vào lúc này là điều không thể vì trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đối với họ vẫn là một chuyện rất xa xôi.

Phương Thế Kính vốn là muốn qua đi qua giúp thu thập chấn chỉnh đội ngũ cho đám tiểu quỷ này một chút, rồi dặn dò vài thứ cho trận đoàn chiến, kết quả đội trưởng Nguỵ Sâm vung tay lên: “Ông đừng làm gì cả, để bọn nó nếm chút vị đắng cũng được, đỡ phải đứa nào cũng nghĩ mình là đệ nhất thiên hạ.”

“Thật ra nói đến đoàn chiến, tôi lại coi trọng Dụ Văn Châu, cậu nhóc đó tuyệt đối là nhân tài về đánh đoàn đội.” Phương Thế Kính nói với Nguỵ Sâm, “Gần đây hội trưởng Khương Hữu cũng có nhắc tôi về nó, nói rằng ở trong game cậu ta chỉ huy đánh phó bản cực kì có thiên phú, hiểu rõ từng nghề nghiệp, phân bố hợp lý, đúng chỗ.”

Nguỵ Sâm chỉ dửng dưng như không nói: “Chỉ huy PVE thì tính làm gì? Chơi với máy tính thì ai chỉ huy mà chẳng thắng được? Vẫn là về nhà bú sữa mẹ đi.”

“Được rồi, chỉ huy không phải đều từ trong game mà ra sao? Ông xem Diệp Thu thử, không phải cũng như vậy sao? Hồi đó chúng ta cùng hắn cướp BOSS đều là thua nhiều thắng ít, Dụ Văn Châu hiện giờ ở khu 4 làm chỉ huy đi giết BOSS dã đồ thành quả cũng không tệ lắm, tui cảm thấy tiểu tử này có tiền đồ.”

“. . .Ông nhắc tới tên quỷ gây mất hứng Diệp Thu để làm gì? Trận đấu ngày hôm nay thua vẫn chưa đủ thảm sao?” Nguỵ Sâm mắng xong Diệp Thu cũng không thể làm gì khác hơn nên bất đắc dĩ hỏi ngược lại.

Phương Thế Kính cũng chỉ đành im lặng.

Lũ tiểu quỷ trong trại huấn luyện thay nhau nói, líu ra líu ríu không chịu yên, Phương Thế Kính xoa xoa thái dương: “Được rồi, hai đội thì hai đội, nhân số không đủ thì trước tiên làm một trận 4 vs 4 để anh xem thử một chút. Dụ Văn Châu, em mang một đội, Thiếu Thiên cũng mang một đội, những người còn lại rút thăm, trúng đội nào vào đội đó không cho mè nheo.”

Một đám tiểu quỷ đồng loạt quay sang nhìn Dụ Văn Châu, mặt ai nấy đều mang biểu hiện kinh ngạc tại sao lại muốn cậu ta chỉ huy.

Phương Thế Kính vỗ vỗ tay: “Đều ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy được chỉ định cho anh, không muốn chết thì đừng có một mình một ngựa liều mạng lao thẳng vào trận địch, để anh biết được ai làm bậy thử xem, hừ hừ.”
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#23

15.

Rút thăm rất nhanh đã có kết quả, ai được chung đội với Hoàng Thiếu Thiên đều bày ra cái vẻ mặt hớn hở, ai xui xẻo rút được đội Dụ Văn Châu thì trông như đưa đám. Người còn lại rút được phiếu trống trùng hợp lại là Mục Sư, thế là đội Dụ Văn Châu liền thiếu mất trị liệu.

Hoàng Thiếu Thiên đập bàn cười lớn, không quên nói mấy lời trào phúng: “Ha ha ha ha ha các cậu chết chắc rồi, đều đi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống cho tớ đi! Đến cả trị liệu còn không có, đến cả ông trời cũng không chiếu cố mấy cậu rồi! Thua liền bao đội của tớ đi ăn đi, ha ha ha ha!”

Phương Thế Kính lấy tay cóc đầu Hoàng Thiếu Thiên một cái, bất đắc dĩ nói: “Cho mấy đứa 15 phút họp chuẩn bị chiến thuật, Dụ Văn Châu em mang đội mình tới phòng kế bên chuẩn bị, 15 phút sau tập trung ở trước phòng thi đấu.”

Dụ Văn Châu mang theo ba người đồng đội mặt mày ủ rũ như mình đã thua, đến căn phòng sát vách, hắng giọng một cái rồi nói: “Các cậu như vậy là cảm thấy đội mình thua chắc rồi sao? Tôi ngược lại lại thấy đội chúng ta có phần thắng cao hơn đối phương rất nhiều.”

Ba người đang vấn cúi đầu rầu rĩ bỗng ngẩng đầu lên như là đang nghe thấy một chuyện khó tin nào đấy.

“Nhưng mà chúng ta không có trị liệu.” Người chơi Bậc Thầy Pháo Súng - Sài Hồng Phi do dự lên tiếng.

Dụ Văn Châu tay chống cằm ngồi sau cái bàn lớn nhìn bọn họ : “Không cần trị liệu.”

“A?” Ba người đồng thanh a một tiếng.

“Đội chúng ta có thuật sĩ, trận quỷ, khí công sư và bậc thầy pháo súng. Đối phương thì có thiên sứ thủ hộ, kiếm khách, nguyên tố pháp sư cùng ma đạo học giả. Đội chúng ta có ưu thế, đó chính là nghề có tầm tấn công xa nhất bậc thầy pháo súng...”

“Nhưng đội kia có ma đạo học giả tốc độ di chuyển hoàn toàn có thể đuổi kịp bậc thầy pháo súng, kiếm khách cũng có thể.” Không đợi Dụ Văn Châu nói xong, người chơi trận quỷ - Kiều Thuỷ chen vào.

“Chạy trốn nhanh không nhất thiết là một chuyện tốt, nhất là trong trận đấu đoàn đội.” Dụ Văn Châu vuốt nhẹ tờ giấy trắng, chậm rãi nói, “Việc không có trị liệu đối với đội chúng ta ngược lại mà nói là một điều may mắn. Trong trận đoàn đội, làm sao để bảo vệ trị liệu cũng là việc cần phải được huấn luyện, cái này so với lúc chơi game online rất khác biệt. May mắn chính là đội đối phương không có kinh nghiệm cho việc này.”

“Nếu nói về việc phối hợp, hai bên đều là kẻ tám lạng người nửa cân, có điều nếu muốn thắng thì cũng không nhất thiết phải có thần giao cách cảm này kia. Chỉ cần biết những cách phối hợp cơ bản thôi cũng được rồi. Còn nói đến bản đồ. . . Cho dù có chọn đại một cái, tôi cũng có lòng tin rằng mình quen thuộc với nó hơn bất kì người nào trong số các cậu ở đây.”

Ba người ngồi nghe đến bất tri bất giác tin thành sự thật, lại nghe Dụ Văn Châu nói tiếp: “Bất quá chúng ta vẫn cần phải đấu với một cuộc chiến cực kỳ khó khăn khác. . .”

“Lời rác rưởi của Thiếu Thiên cực kỳ khó chơi”, Dụ Văn Châu nghiêm túc nói.

Khí công sư - Tống Hiểu đang uống nước nghe xong liền phun hết ra ngoài, rõ ràng đã bị đả kích nặng nề.

“Cơ mà vận khí của chúng ta quả nhiên không tệ chút nào, đây không phải thi đấu chuyên nghiệp nên không có cấm chỉ được dùng lời nói, chúng ta có thể dùng kênh đoàn đội để thông báo tình hình với nhau. Còn về lời rác rưởi của Thiếu Thiên, chúng ta có thể dùng cách này. . .” Dụ Văn Châu lấy đầu ngón tay chỉ trỏ trên tờ giấy trắng, cười híp mắt nói “Nghe theo tôi chỉ huy chiến thuật cụ thể, chúng ta sẽ thắng!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở một phòng khác, Hoàng Thiếu Thiên cũng đang bàn chiến thuật với đồng đội của mình.

Việc này đối với Hoàng thiếu mà nói cũng hơi khó xử một chút, coi như thời điểm cướp BOSS trong game đều là cậu phải phối hợp với người khác, đi phó bản thì lại không thèm coi chiến thuật ra gì, PVE có chiến thuật. . . Nhưng cái này cũng không hẳn gọi là chiến thuật, gọi là bản hướng dẫn.

Sau năm phút đồng hồ ngồi vò đầu bứt tai, Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng tổng kết lại một câu: “Ưu thế đội của chúng ta là có trị liệu, sức tấn công mạnh, còn có. . . Ờ, còn có tui.”

Thiên Sứ Thủ Hộ - Từ Cảnh Hi chỉ biết im lặng mà nuốt xuống hết mấy lời chửi tục vừa tính phun ra. Ngư Lạc và Đồng Nhân trầm mặc nhìn Hoàng Thiếu Thiên, hai người tuy ở trại huấn luyện không hợp nhau, nhưng ý này của Hoàng Thiếu Thiên nói là hợp tình hợp lý, không còn cách nào khác chỉ biết im lặng trong lòng đem cậu ta ra chửi rủa một phen.

Phương Thế Kính đứng một bên nhìn cười khanh khách nhưng lại không nói lời nào.

“Đối phương không có trị liệu, lực tấn công cũng không bằng đội chúng ta, muốn dùng đấu pháp mạnh bạo chắc chắn là không được. Có điều uy hiếp duy nhất đối với đội chúng ta chính là nghề đánh tầm xa bậc thầy pháo súng, bắt được cậu ta là gần như phân định thắng thua, tìm cơ hội tiễn bậc thầy pháo súng ra khỏi sân, mấy người còn lại thì xử từng người một, cứ như vậy đi.”

Hoàng Thiếu Thiên sau khi trậm tư suy nghĩ nói một phen, cậu đang cố nhớ lại mấy video đoàn chiến mà mình đã từng xem qua. Mấy trận đoàn đội ở mùa giải đầu tiên không có cái gì gọi là phong cách chiến thuật chồng chất như ngày nay. Ngoại trừ ý định đánh cho đội đối phương ngã xuống hết thì thật ra cậu cũng không có chủ ý gì khác.

Thế nhưng đối thủ của cậu lại là Dụ Văn Châu. . . Hoàng Thiếu Thiên khổ tâm bứt tóc, cậu đối với người bạn tốt của mình hiểu rất rõ, tuy vừa nãy cậu tàn nhẫn phun ra một trận lời rác rưởi nhưng thật ra cậu cũng biết Dụ Văn Châu trong game ở khu 4 rèn luyện được kỹ năng chỉ huy vững vàng. Dưới sự chỉ huy của cậu ta, Hoàng Thiếu Thiên còn đoạt được BOSS từ trong tay Diệp Thu những hai lần, đến mức họ Diệp nào đó cũng buồn bực mà nói kể từ khi nào mà Lam Vũ lại có được một người chỉ huy đáng tin như thế này.

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên có linh cảm không lành, nhưng vẫn như cũ đối với bản thân tràn ngập tự tin, cậu sẽ không thua bất luận người đó là ai.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#24


16.

Trận đấu bắt đầu, bản đồ đoàn đội ngẫu nhiên: Quán rượu vòng tròn.

Dụ Văn Châu khẽ mỉm cười, ông trời cũng đang giúp hắn.

Bản đồ này là bản đồ đoàn chiến mới được thêm vào trong lần cập nhật gần nhất của Vinh Quang, quán rượu có diện tích rất lớn, lối đi lại rắc rối phức tạp, là thử thách lớn cho cảm giác phương hướng cùng phán đoán của người chơi. Quán rượu thậm chí còn có 3 mật đạo chuyên dùng để đánh lén.

Kênh đồng đội không cấm dùng tiếng, khí công sư Tống Hiểu liền thì thầm một tiếng: “Bản đồ này thiệt không giỡn chút nào.”

Trận quỷ và bậc thầy pháo súng cũng nói: “Là bản đồ mới.”

“Không sao, tôi chơi qua rồi, nghe tôi chỉ huy. Tất cả tiến hành theo kế hoạch.” Dụ Văn Châu ở kênh đồng đội nói, “ Bậc thầy pháo súng đi trước, trận quỷ và khí công sư. . . Đến toạ độ xx,xx, nếu có thay đổi gì tôi sẽ báo.”

“Rõ rồi.” “Hiểu rồi.”

“Xem anh làm cách nào đánh thắng được Hoàng Thiếu Thiên.” Tống Hiểu cười cợt nói.

Ở bên kia, đội của Hoàng Thiếu Thiên mới vừa spawn ra từ một cái hành lang của quán rượu.

“Con đường này quá phức tạp, mà bản đồ lại quá trống.” Thiên sứ thủ hộ Từ Cảnh Hi nói thầm, “Nè, trong mấy người các anh ai chơi qua chưa?”

Ma đạo học giả nói: “Tui chơi được mấy lần cũng tính là quen rồi, bản đồ này có mật đạo, coi chừng có mai phục.”

Đang thảo luận thì đột nhiên từ phía xa rền tới tiếng pháo, Hoàng Thiếu Thiên còn tưởng là dính tập kích, nhất thời sốt sắng lên. Kết quả bậc thầy pháo súng của đối phương vẫn ở phía xa thả cho mấy pháo liền khiiến cho mấy người đang đuổi theo mình chạy loạn.

Chạy, chạy…

Hoàng Thiếu Thiên lập tức bắt đầu ở kênh chung mà điên cuồng đánh chữ, thế nhưng đối phương vậy mà không phản ứng chút nào.

Đội A tiếp tục đi vòng quanh mấy con đường của quán rượu vòng tròn, bậc thầy pháo súng của đối thủ lại tới thêm lần nữa, thả kỹ năng ào ào khói lửa mịt mùng. Không phải không thể né, né không được cũng có trị liệu hồi máu nhưng cái chính là rất phiền phức.

“Tôi đi giết bậc thầy pháo súng, tốc độ tui nhanh, không thể để thế này mãi, không chết vi hết máu cũng sẽ chết vì phiền. Hơn nữa trước đó đã nói rồi, trọng điểm là đem bậc thầy pháo súng của đối phương ra ngoài trước. Bây giờ dù tốt hay xấu gì cũng là cơ hội. Ngược lại từ đó tới giờ đơn đấu Sài Hồng Phi cũng không thắng nổi tui.” Sau khi đi hết mấy vòng thì ma đạo học giả cuối cùng cũng hết kiên nhẫn.

“Kiên nhẫn chút kiên nhẫn chút đi, đối phương có khí công sư với trận quỷ, lỡ như ông xông lên trúng mai phục, thể nào cũng bị đem đi. Đối phương là muốn dẫn chúng ta đi khỏi để đánh lén trị liệu, tôi làm sao có thể bị lừa được chứ, thiệt tình.” Hoàng Thiếu Thiên tức giận nói, sau đó ở kênh chung bắt đầu điên cuồng gửi tin, gửi nhiều tới mức ba người cùng đội cũng không muốn nhìn tới kênh chat chung một khắc nào nữa.

Hai bên vẫn không nhanh không chậm mà đi vòng vèo, bậc thầy pháo súng cũng không nhanh không chậm bám theo, thỉnh thoảng bồi thêm hai ba pháo trở thành kẻ đáng ghét nhất toàn trận.

“Cứ như vậy đến cùng là có ý định gì? Nghĩ biện pháp nào giết bậc thầy pháo súng đi!” Ma đạo học giả đến cùng không thể nhìn được nữa.

Từ Cảnh Hi không nói lời nào, tốc độ di chuyển của trị liệu cơ bản là chậm, mang theo cậu thì sẽ không đuổi kịp bậc thầy pháo súng mà không mang theo thì chỉ có nước chờ tới lúc cậu là người đầu tiên bị đối phương đưa khỏi trận.

Giải quyết bậc thầy pháo súng là điều chắc chắn, có điều dù đó là cách tốt nhất đi chăng nữa cũng cần phải suy tính lại.

“Đồng Nhân, cậu cùng Ngư Nhạc đi cùng nhau, nếu có mai phục thì bỏ, nếu không có thì tranh thủ giết bậc thầy pháo súng, tôi ở đây bảo vệ trị liệu.” Hoàng Thiếu Thiên vẫn đề phòng Dụ Văn Châu có ý định đánh lén trị liệu nhà mình. Nếu có cậu ở đây thủ, nếu có gặp đánh lén cũng chống đỡ được tới lúc ma đạo học giả cùng pháp sư nguyên tố quay về.

Đồng Nhân liếc sang chỗ ngồi của Ngư Nhạc một chút, liền bị ma đạo học giả Ngư Nhạc trừng trở lại: “Pháp sư chân ngắn, ảnh hưởng tới tốc độ của tui.”

“Hừm, không theo kịp.” Nguyên tố pháp sư lạnh nhạt nói. Quan hệ của hai người này ở trại huấn luyện không mấy tốt, trước khi đến thành phố B cũng đã bị quản lý mang ra cảnh cáo một lần bởi vì đánh nhau. Bây giờ còn bị phân vào cùng một đội, phải phối hợp đánh đoàn chiến sự thật là có chút khó khăn.

“Này, thôi đi, vậy hai người các cậu ở lại bảo vệ trị liệu, tui đi.” Hoàng Thiếu Thiên cuối cùng cũng không thể ra cái quyết định nào khác, thao tác nhân vật kiếm khách của mình thẳng tới vị trí của bậc thầy pháo súng.

Bậc thầy pháo súng liền giật mình, lập tức phi pháo để chạy, một bên nhắn trong kênh đội ngũ: “Là thật, Hoàng thiếu đuổi theo tôi thật này!”

—— đến rồi.

Bậc thầy pháo súng vẫn không ngừng báo cáo toạ độ di chuyển, Dụ Văn Châu thấy liền biết cậu ta di chuyển sai đường, nhưng vấn đề này không lớn, cậu lại hạ lệnh trong kênh đội ngũ: “Tống Hiểu, Kiều Thuỷ, hướng di chuyển thay đổi, toạ độ đổi thành xx,xx, bây giờ bắt đầu di chuyển, khống chế tốc độ, 40s sau tới là được.”

Trong đầu Dụ Văn Châu mọi thứ sáng tỏ, con đường rắc rối phức tạp của bản đồ đang dần thành hình trong đầu cậu, hắn nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất có thể lợi dụng được. Một bên cho nhân vật di chuyển, tính toán tốc độ di chuyển một chút, nếu xuất phát từ mật đạo này thì 20s sau mình sẽ đụng bậc thầy pháo súng, sau đó là Thiếu Thiên ở cửa nhà kho của quán rượu.

Quả nhiên bậc thầy pháo súng tới trước, dưới chỉ thị của Dụ Văn Châu chạy vào trong nhà kho, Dụ Văn Châu đứng trong mật đạo vẫn chưa đi ra, Hoàng Thiếu Thiên chạy tới lại đứng ở cửa nhà kho không đi vào.

Dụ Văn Châu nhìn thấy cậu trên kênh chung bắt đầu gửi tin : “Dụ Văn Châu cậu cho rằng tớ sẽ một mình mà nhảy vào mai phục bên trong sao sao sao sao? Cậu quá khinh thường tớ rồi!! Đi ra đây 1vs1, có dám không dám không dám không?!!!!”

Dụ Văn Châu đánh chữ trả lời: “Không dám.”

Hoàng Thiếu Thiên: “Giết giết giết giết giết, có phiền hay không có phiền hay không có phiền hay không. Nếu có bản lĩnh thì cậu lăn ra đây đánh với tớ, trốn ở bên trong làm con rùa rút đầu thì có tài cán gì?”

Sau đó lại là một màn hình đầy lời rác rưởi.

Dụ Văn Châu tính toán thời gian cũng không còn nhiều lắm, liền đáp lại: “Vậy nên bọn tớ muốn hội đồng cậu đó.”

“!!!!!”

Thời điểm trận quỷ và khí công sư chạy tới vừa đúng lúc, miễn cưỡng chặn lấy đường lui của Hoàng Thiếu Thiên, bậc thầy pháo súng từ kho hàng chui ra, bắn một pháo về phía cậu.

“Đệch đệch đệch đệch đệch đệch, 4 đánh 1 các người còn cần mặt mũi sao?!” Hoàng Thiếu Thiên hô lên, 4 đánh 1 cho dù có là cậu đi chăng nữa cũng không thể toàn mạng trở về.

“Hoàng thiếu, cần bọn tôi giúp không?” Trong kệnh đội ngũ đồng đội của Hoàng Thiếu Thiên tới một câu.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức báo toạ độ, cậu ở đây bị bốn người vây chặt, căn bản không cần lo việc trị liệu bị đánh lén. Điều cần lo bây giờ là cậu có thể chống đỡ được tới khi có cứu viện tới hoặc chạy thoát được hay không.

Hoàng Thiếu Thiên một bên tránh trái tránh phải, vừa chạy vừa quan sát tình hình, tìm cơ hội chạy trốn. Thuật sĩ của Dụ Văn Châu đứng một bên mà thả kỹ năng đâu vào đấy. Thêm vào cái nghề nghiệp khó chơi như khí công sư, Hoàng Thiếu Thiên trong lúc này dĩ nhiên bị vây chặt.

Ma đạo học giả, pháp sư nguyên tố còn thêm trị liệu chân ngắn, tính toán thời gian một chút, thời điểm mấu chốt đây rồi!
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#25

17.

Dụ Văn Châu ở kênh đồng đội: “Bắt đầu, bây giờ các cậu đang ở toạ độ xx,xx có thể sẽ gặp ma đạo học giả, các cậu có 10s để giải quyết cậu ấy trước khi pháp sư nguyên tố và trị liệu đuổi đến, Thiếu Thiên ở đây tôi sẽ ngăn cản, thắng hay thua chỉ trông vào lần này!”

Ba người cấp tốc rút khỏi cuộc chiến, di chuyển thẳng theo phương hướng toạ độ vừa được báo. Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc, lập tức ở kênh đội mình hô to: “Đừng bỏ trị liệu! Đồng Nhân, Ngư Nhạc, các cậu đừng có bỏ Từ Cảnh Hi một mình!”

Kênh đoàn đội yên lặng một hồi, Ngư Nhạc nói: “Tôi rất gần vị trí của Từ Cảnh Hi.” Nguyên nhân là do tốc độ chạy của nguyên tố pháp sư không nhanh bằng tốc độ cưỡi chổi di chuyển của ma đạo học giả.

“Đồng Nhân, lập tức quay lại ngay bây giờ!” Hoàng Thiếu Thiên gọi bên trong kênh đội ngũ.

“. . . Chắc là không kịp rồi.” Đồng Nhân há hốc mồm.

Bậc thầy pháo súng từ chọn con đường ngắn nhất chạy tới quấn lấy ma đạo học giả, tuy rằng ma đạo học giả có ưu thế trên không nhưng chẳng đáng kể với nghề tấn công tầm xa như bậc thầy pháo súng. Đồng thời trận quỷ và khí công sư đã đến nơi, quỷ trận được mở, khí công sư bật Tróc Vân Thủ đem Ma đạo học giả ném vào giữa quỷ trận. Bậc thầy pháo súng đứng từ xa bồi thêm một chiêu pháo Laser. Ba người dùng hết toàn lực đoàn kết một lòng phóng kỹ năng nhằm mang con ngựa lạc đàn Ma đạo học giả cấp tốc ra khỏi sân thi đấu.

Diễn biến tiếp theo không có gì gay cấn, bỏ qua trận giằng co giữa Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, bên này một trận quỷ, một khí công sư cùng bậc thầy pháo súng muốn đánh chết một pháp sư nguyên tố không có trị liệu là chuyện dễ như ăn cháo. Theo lời của Dụ Văn Châu, giết chết mục sư trong một lượt không tổn thất. Bọn họ tới cuối cùng cũng làm được, không có mục sư, pháp sư nguyên tố bị ba người chà đạp rất nhanh cũng rời khỏi sàn thi đấu, tuy nhiên đội B cũng phải đánh đổi trận quỷ.

Cuối cùng, bậc thầy pháo súng sắp cạn máu và khí công sư bao vây kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên. Dụ Văn Châu rốt cuộc cũng có thời gian để thở một chút, muốn ngăn cản đợt tấn công toàn lực của Hoàng Thiếu Thiên đối với cậu mà nói là một thử thách cực đại. Tiết tấu của cậu mấy lần suýt bị phá, nếu như không phải Hoàng Thiếu Thiên vì phân tâm lo lắng tình hình rồi chỉ đạo cho trận chiến bên kia thì e rằng cậu ấy đã sớm chạy thoát khỏi sự dây dưa của Dụ Văn Châu.

Kiếm khách máu đỏ đứng giữa quán rượu hoang vu cũ nát bị ba người bao vây.

Kết quả trận đấu đã không còn kịch tính cho dù người bị bao vây là Hoàng Thiếu Thiên đi chăng nữa.

Dụ Văn Châu nói: “Thiếu Thiên, một mình cậu thắng không được đâu. Đoàn đội không phải là trận chiến của một người.”

Kiếm khách cầm trong tay kiếm quang xông lên càn quét tới thời khắc cuối cùng. Cho đến khi ngã xuống thành một bộ thi thể, trước đó cậu cũng tiễn được thuật sĩ của Dụ Văn Châu rời sân.

Nhưng kết quả đội B vẫn thắng.

Thua trận, Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên ghế trầm tư nửa phút, cậu đang nhìn lại mình đã làm sai chỗ nào, sau một hồi nghĩ lại mới phát hiện ra lúc đơn đấu với Dụ Văn Châu, tiết tấu của mình bị cậu ta nắm giữ hoàn toàn.

Dụ Văn Châu quen thuộc bản đồ, có thể tính toán chính xác ra con đường thích hợp nhất cho bậc thầy pháo súng quấy nhiễu đối phương, hai người còn lại thì dựa vào kết cấu của bản đồ tránh giao đấu trực tiếp. Lại còn lợi dụng mối quan hệ không hợp nhau của Đồng Nhân và Ngư Nhạc, lừa Hoàng Thiếu Thiên vào mai phục sau đó dùng cậu làm mồi như để ba người còn lại phải tới tiếp ứng. Tính toán tốc độ của từng người rồi chọn địa điểm mai phục, cuối cùng dẫn tới đội đối phương thua hoàn toàn.

Đây là một cuộc chiến cơ bản không có gì bất ngờ, cậu còn chưa có làm được cái chiến tích nào gay cấn.

“Lỗi do tôi, tôi đã quá kích động.” Người đầu tiên rời sân Ma đạo học giả Đồng Nhân cúi đầu nhận sai.

“Tôi cũng sai. . . Tôi không nên cãi nhau với Đồng Nhân.” Pháp sư nguyên tố Ngư Nhạc nói.

Dụ Văn Châu đã đi tới bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, cúi đầu nhìn cậu. Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt lại trừng lại hắn, không hề yếu thế.

“Một mình cậu không thắng được đâu.” Dụ Văn Châu lặp lại câu nói.

“Chuyện này tớ dĩ nhiên là biết.” Hoàng Thiếu Thiên tức giận nói.

Dụ Văn Châu không giận, chỉ là mỉm cười đưa tay ra: “Vậy thì cùng nhau đi, mục tiêu của chúng ta là quán quân.”

Hoàng Thiếu Thiên đưa tay ra, nắm thật chặt tay Dụ Văn Châu dùng sức vẩy vẩy, sau đó liền lộ ra một nụ cười thật tươi: “Đi thôi, tớ đói bụng rồi!”

Sau khi trận đấu kết thúc, cả phòng vi tính lúc trước chìm đắm trong không khí ngột ngạt tĩnh mịch liền bỗng trở nên tràn đầy sinh khí, các thiếu thiên trẻ tuổi khoác vai nhau chuẩn bị đi ra ngoài kiếm đồ ăn. Thời điểm đi ngang qua khu máy tính của tổ B, Hoàng Thiếu Thiên liền kêu lớn : “ A a a a a a a a a a a mấy người các cậu đều là đồ lừa đảo! ! ! Đâu ra trên máy tính có dán giấy ?!! Đây là lừa đảo! Kết quả thi đấu không tính !!!”

Máy tính mà đội B dùng, ngoại trừ chỗ của Dụ Văn Châu, trên màn hình của mấy người khác đều dán một tờ giấy ở vị trí có thể miễn cưỡng che được hết kênh giao tiếp chung.

Hoàng Thiếu Thiên có cảm giác trái tim của mình bị bóp nát, cậu cố gắng phun ra bao nhiêu là thoại lao như vậy mà hiển nhiên chỉ có mỗi mình Dụ Văn Châu là nhìn thấy.

“Ai kêu trận này có thể dùng tiếng nói để chỉ huy, kênh dùng để gửi tin nhắn quá dư thừa.” Tống Hiểu cười hề hề nói.

Hoàng Thiếu Thiên lại a a kêu lớn, đuổi theo Tống Hiểu chạy lòng vòng nửa căn phòng. Không dễ mà yên tĩnh lại, mọi người tụm năm tụm ba hướng về phía cửa đi kiếm đồ ăn lót cho đầy cái bụng.

Hoàng Thiếu Thiên vừa đi ra khỏi cửa thì quay đầu lại nhìn Phương Thế Kính nãy giờ chỉ đứng yên chỗ, hỏi : “ Đợi phó anh có muốn đi cùng không?”

Phương Thế Kính mỉm cười lắc đầu.

Đối với trận đấu này anh một chút cũng không đánh giá, bởi vì anh cảm thấy giờ phút này mình không cần phải nói một lời nào cả, chỉ cần nhìn là đủ rồi.

Đám tiểu tử này, sau một trận đấu liền có thể nhìn ra, ít hoặc nhiều trên người bọn nhỏ đã khắc lên dấu ấn của Lam Vũ. Có thể bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm, thế nhưng phong cách này sẽ theo bọn họ cả đời.

Hắn như thể đã nhìn thấy ở trên người đám thiếu niên này, là ánh sáng rực rỡ của tương lai.

Lam Vũ sẽ càng ngày càng tốt hơn.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#26

18.

Tuy rằng còn 3 ngày nữa mới tới trận đoàn đội, thế nhưng những thiếu niên của trại huấn luyện Lam Vũ lại vội vàng đi tìm thêm 3 chiến hữu để lập thành 2 đội, những người chơi tự phát ở các nơi khác cũng tập trung lại tìm người tổ đội.

Ở nhà ăn công cộng của nơi thi đấu cũng có thể gặp được không ít người chơi.

“Cậu ta, chính là cậu ta. Hoàng thiếu, người chơi Ma đạo học giả mắt to mắt nhỏ mà tôi nói chính là cậu ta. Anh xem, con mắt của cậu ta thật sự bên to bên nhỏ...” Thiếu niên chơi Ma đạo học giả - Đồng Nhân của trại huấn luyện ồn ào chỉ vào một người thiếu niên nhỏ con khác, đang nói được một nửa thì bị Tống Hiểu kế bên dùng khuỷu tay thụi vào bụng, ngồi xuống ôm bụng “Ông sao lại đánh tui? Muốn gây sự phải không?”

Tống Hiểu lườm cậu ta một cái : “Có đánh ông cũng không khiến não ông hết tàn.”

“Đừng có học theo Hoàng Thiếu. Trước khi nói chuyện nên dùng não một chút. Tui mang theo sáu quả hạch đào, lát mang cho ông để bồi bổ. Có điều đợt trước tui dùng máy ép đi ép lại nhiều lần không biết hiệu quả bổ não hơn có kém đi không?” Từ Cảnh Hi u buồn hỏi.

Tống Hiểu thở dài: “Ông nên ăn trực tiếp để bồi bổ thì hơn...”

“Chú nói ai nói chuyện không dùng não? Tuy là anh đây nói có hơi nhiều một tí, nhưng mỗi câu mỗi chữ nói ra đều phải đắn đo suy nghĩ đều có ý nghĩa quan trọng. Giống như chú đây không đủ thông minh thì làm sao có thể hiểu được hàm ý trong câu nói của anh chứ. Đến cả việc hạch đào ép nhiều lần sẽ giảm đi hiệu quả bổ não hay không cũng không biết. . .” Hoàng Thiếu căm tức nhìn Từ Cảnh Hi, bắt đầu phê phán dạy đời.

Từ Cảnh Hi quả quyết bỏ chạy, Tống Hiểu cũng không biết nên nói gì cũng bỏ chạy nốt.

“Tôi tên Hoàng Thiếu Thiên, còn ông tên gì?” Hoàng Thiếu Thiên nhìn hai người vừa nối đuôi nhau chạy mất, không thể làm gì khác hơn chuyển pháo hướng thiếu niên vô tội đi ngang qua.

Thiếu niên đi ngang qua: “. . . Vương Kiệt Hi.”

“Ồ ồ, vậy ông chính là người chơi Ma đạo học giả, có hứng thú đến Lam Vũ của tụi tôi không? Tụi tôi tính lập thành 2 đội, bây giờ còn thiếu 3 người nữa. Quá tiện cho ông rồi, dù sao đội của tụi tôi cũng là đội hình lấy quán quân mà.”

“. . . Thật ngại quá, tôi có đội rồi, là Vi Thảo.” Vương Kiệt Hi rất lễ phép trả lời.

Khi đó giữa Lam Vũ và Vi Thảo vẫn chưa đối chọi nhau gay gắt như bây giờ. Vi Thảo vẫn còn là một câu lạc bộ bình thường kém rất xa khí thế như mặt trời ban trưa của Gia Thế bấy giờ.

Thương lượng thất bại.

Hoàng Thiếu Thiên bất đắc dĩ chỉ xin được số di động của Vương Kiệt Hi, đồng thời cũng để lại một lời nói với hàm ý sâu sắc rằng cậu - Hoàng Thiếu Thiên, mỗi tối sẽ gửi một tin nhắn thật dài kể ra một trăm lý do tại sao Vương Kiệt Hi nên gia nhập Lam Vũ. Vương Kiệt Hi cảm thấy mình cho cậu ta số liên lạc quả thật sự là một quyết định cực kì sai lầm. Cậu thậm chí còn cân nhắc có nên đưa số Hoàng Thiếu Thiên vào sổ đen danh bạ hay không, nhưng tiếc thay điện thoại cậu lại không có chức năng này.

Ngay vào lúc đó, có một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu tuổi đi ngang qua, cậu liền nhận ra đó là người chơi Pháp sư Nguyên tố rất lợi hại. Hoàng Thiếu Thiên liền lập tức chuyển mục tiêu, chạy về phía em gái nọ.

“Này em gái, em gái gì đó ơi, em gái là người chơi Pháp sư nguyên tố có đúng không? Tên gì ấy nhỉ? Có đội chưa? Tôi đây là thành viên trại huấn luyện Lam Vũ Hoàng Thiếu Thiên. Đội của tụi tôi muốn phân thành 2 đội, hiện giờ còn thiếu 3 người nữa, em gái có muốn gia nhập hay không? Đội chúng tôi vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh những em gái vừa đẹp lại vừa chơi hay nha.” Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu hướng về phía “em gái” nọ mà lấy lòng.

Thiếu nữ mặt mày không cảm xúc nhìn về phía cậu: “Không muốn, ông nói quá nhiều.”

Một chiêu tất sát!

May mắn thay Dụ Văn Châu lại vừa vặn đi tới, thân thiện mở lời nói chuyện cùng thiếu nữ nọ. Còn hỏi được rõ ràng tên và lai lịch của người ta, hoá ra cô là Sở Vân Tú của câu lạc bộ Yên Vũ. Vì thành viên trại huấn luyện của họ không nhiều cho nên chỉ có 3 người trong câu lạc bộ tiến vào được vòng đấu đoàn đội.

Sở Vân Tú quay trở lại hỏi ý kiến của hai người cùng câu lạc bộ. Sau đó hai bên đồng ý hợp tác, tập hợp đủ 12 người.

Trong phần chia nhóm lại một lần nữa xảy ra vấn đề, phải cân nhắc đền việc phân phối nghề nghiệp trong nhóm mâu thuẫn với quyền tự do lựa chọn của mỗi người. Cuối cùng tất cả mọi người đều quyết định rút thăm, nếu có vấn đề gì thì sau đó sẽ điều chỉnh lại. Hai người chơi trị liệu không tham gia để phòng ngừa tình huống bi kịch một đội không có trị liệu.

Đến cuối cùng cũng đã có quyết định tổ đội cuối cùng, Kiếm khách Hoàng Thiếu Thiên cùng Thuật sĩ của Dụ Văn Châu, Pháp sư Nguyên Tố Sở Vân Tú, Khí công sư Tống Hiểu, Bậc thầy pháo súng Sài Hông Phi được lập thành một đội, thêm vào Thiên sứ thủ hộ Từ Cảnh Hi.

Mọi người có dự định đem 2 ngày còn lại trước vòng đấu đi luyện tập phối hợp một phen cho tốt, thời điểm thảo luận đến vấn đề chỉ huy, các thiếu niên của Lam Vũ cùng nhau nhìn về phía Dụ Văn Châu. Tuy rằng cậu ta tay tàn nhưng tay nghề chỉ huy lại không phải dạng vừa. Mọi người đều không có ý kiến, liền được thông qua.

Đội trưởng Nguỵ Sâm bị đội phó Phương Thế Kính lôi kéo tới ngó qua tình hình của đám người mới. Chiến đội Lam Vũ đã bị loại, hung thủ chính là Gia Thế, đội trưởng Nguỵ đã dũng cảm dẫn đầu toàn đội quay về phía Gia Thế đồng loạt giơ ngón giữa, được đăng hẳn lên báo. Hắn còn dành ra thời gian một bao thuốc để suy nghĩ có nên trùm bao tải tên Diệp Thu kia đánh cho một trận, nhưng cuối cùng vẫn là Phương Thế Kính kịp thời ngăn cản.

Khi biết tin Hoàng Thiếu Thiên lập thành một tổ và người nhận trách nhiệm chỉ huy là Dụ Văn Châu, Nguy Sâm rốt cuộc cũng chịu chăm chú quan sát cậu thanh niên mà Phương Thế Kính hết lần này tới lần khác đề cập đến. Rất có thiên phú chỉ huy? Nhiêu đây không đủ, nếu không có năng lực tự vệ thì không có cách nào sống sót được trong Liên minh chuyên nghiệp.

“Cứ xem như là đấu trong trại huấn luyện, tới chơi 2 ván với ta.” Nguỵ Sâm nói.

Dụ Văn Châu nắm chặt thẻ tài khoản của mình, gật đầu.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#27

19.

Thời điểm thua lần thứ nhất, Nguỵ Sâm kỳ thật cũng không quá để tâm, hắn cũng không dốc hết sức để đối phó. Tiết tấu của đối phương không tệ, ngược lại hắn bị cho chính tiết tấu của bản thân mình làm cho đến sức đầu mẻ trán, thêm vào đợt thi đấu vừa rồi lại bại bởi Gia Thế. Quả thực, hắn đánh trận chỉ đạo này với Dụ Văn Châu quá mức hờ hững.

Trận thứ hai, hắn vẫn không quá để ý. Sau đó đến trận thứ ba.

Hắn thua liên tiếp ba trận.

Nguỵ Sâm cuối cùng cũng ý thức được điều gì đó. Hắn không tin nổi nhìn cậu thiếu niên Dụ Văn Châu kia, nửa năm trước còn thua dưới tay hắn không có cách nào chống trả, vậy mà. . . Chỉ mới vỏn vẹn nửa năm, rốt cuộc là cậu đã trưởng thành bao nhiêu? Cho dù rằng hiện tại thao tác của cậu vẫn chưa thành thục lắm, thế nhưng đã đủ chứng minh cho mọi người thấy được sự tiến bộ của mình.

Dụ Văn Châu xoay người, cúi chào, lễ phép nói: “Cám ơn tiền bối đã chỉ giáo.”

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đám thiếu niên cùng đội căn bản ban đầu chỉ tính vây xem trò vui, nhìn thử đội trưởng đút hành cho tay tàn, đến lúc này cũng không biết mình nên có biểu tình gì. Cũng có người lén nhìn Hoàng Thiếu Thiên, bình thường cậu ta luôn thao thao bất tuyệt, đến giờ phút này cũng chỉ mím chặt môi.

Nguỵ Sâm móc ra một điếu thuốc, điểm lửa, điểm đến hai lần mới cháy.

Hắn đủ tỉnh táo để ý thức được sóng sau xô sóng trước, mà hắn lại là đợt sóng cũ đã tan trên bãi cát. Hai mùa giải này xảy ra rất nhiều chuyện, hắn ôm đầy lòng nhiệt tình và lý tưởng cùng đám bạn đi đến Lam Vũ, để rồi cuối cùng lại là kẻ đầu tiên ảm đạm ra đi. . .Trạng thái của hắn nay đã trượt dốc nghiêm trọng, cộng thêm áp lực do bị ngoại giới phê bình. Cái chức đội trưởng Lam Vũ này của hắn sớm đã không còn vững vàng.

Cam tâm? Tất nhiên không, hắn còn yêu Vinh Quang, yêu Lam Vũ, cũng yêu đồng đội và hậu bối, nếu có thể, hắn muốn dành cả đời đánh Vinh Quang, thế nhưng chuyện này vẫn chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.

Hắn quan sát người hậu bối mà từ trước tới giờ hắn vẫn chưa từng nghiêm túc nhìn qua, mặc dù hắn đã nghe từ miệng của Hoàng Thiếu Thiên và Phương Sĩ Khiêm về cậu thiếu niên này vô số lần.

Cậu ta luôn bình tĩnh như vậy. Cho dù là lúc thua hay thắng vẫn vậy.

Thiếu niên lưng thẳng tắp, như cây gỗ sam đứng giữa trời mà hứng gió tắm tuyết, dù là trào phúng hay tán dương cũng không thể nào đẩy ngã được cậu.

Người kế nhiệm Sách Khắc Tát Nhĩ, giờ phút này đang ở đây.

Hắn từ trên người cậu thiếu niên mười sáu tuổi nhìn thấy được tương lai của Lam Vũ.

Lam Vũ. . . Đã không còn cần hắn nữa.

“Thật sự không chịu nhận mình già cũng không được.” Nguỵ Sâm thở dài, thu lại những tiếc nuối cùng không cam lòng, “Các tiểu tử cố lên, nhiệm vụ đánh bại tên Diệp Thu kia lão phu giao lại cho tụi bây, tranh thủ giật luôn cái quán quân viết luôn cái kết thúc cho hắn!”

Câu nói cuối cùng kìa nghe thật sự rất có khí phách, Tống Hiểu nhịn không được liền xì một cái rồi bật cười.

Mà bên cạnh, Hoàng Thiếu Thiên cũng không nói gì.

Ngày hôm nay Hoàng Thiếu Thiên yên tĩnh đến kì lạ. Đến giờ ăn trưa, cậu cũng không nói một lời, tự động rời phòng máy đi xuống nhà ăn. Cũng không giống thường ngày mà đến rủ Dụ Văn Châu đi cùng.

Từ Cảnh Hi thoát khỏi game, kéo kéo tay áo Dụ Văn Châu lo lắng nói: “Hoàng thiếu ngày hôm nay không ổn nha, hay là anh vẫn đi theo xin lỗi anh ấy đi.”

Dụ Văn Châu mỉm cười hỏi ngược lại: “Xin lỗi về chuyện gì?”

Từ Cảnh Hi bất chợt nghẹn cững, đúng vậy, xin lỗi về chuyện gì đây? Vì vào thời điểm đó đã dốc toàn lực để ứng phó? Hay vì thắng Nguỵ đội liên tiếp ba ván? Huống hồ Dụ Văn Châu sau khi thắng xong cũng không dương dương tự đắc, càng không có trắng trợn khoe mẽ. Chỉ đơn giản là thắng thôi, giống như bao sự việc bình thường khác.

Nếu như là Hoàng Thiếu Thiên thắng Nguỵ Sâm ba ván, mọi người sẽ không ai nói gì, thậm chí còn có thể cười hì hì đòi Hoàng Thiếu Thiên bao đi ăn.

Thế nhưng người thắng là Dụ Văn Châu. Đây là việc khiến mọi người đều bất ngờ.

Người này từ trước tới này đều yên lặng ra sức nỗ lực nhưng lại không có chút thiên phú nào - Dụ Văn Châu. Cậu đã từng được cho là người không có khả năng nhất trong trại huấn luyện, ấy thế mà cậu vẫn ở lại. Ở nơi mà mọi người không thấy, cậu phải trả giá bằng tất cả nỗ lực của bản thân mà không ai có thể nghĩ tới. Cuối cùng cậu cũng nhận được sự hồi đáp, vậy thì có lý do gì để chỉ trích?

Hay là thế giới này đối với người không có thiên phú xưa nay đều bất công như vậy?

“Có điều anh phải đi tim Thiếu Thiên.” Dụ Văn Châu nói.

“…” Từ Cảnh Hi im lặng nhìn cậu.

“Đi nghe cả một bụng lời rác rưởi mà Thiếu Thiên đang chờ để nói ra.” Dụ Văn Châu cười nói.

“…….”

Các thiếu niên trong trại huấn luyện đều có một cảm giác không tên: Tuy rằng không biết tại sao, nhưng luôn cảm thấy Dụ Văn Châu thật đáng sợ!
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#28
Oa, nhìn số chương lên tới ba chữ số, trước tiên gửi yêu thương đến các vị chủ nhà cái đã rồi tính tiếp~ Mọi người đều là nhân trung hào kiệt, bảo vệ hoà bình thế giới! Kính mọi người một ly! (Thường thường trong phim kính rượu xong sẽ có người đi chớt... các vị hảo hán dịch xong vẫn còn mạng quay về đó chứ... QAQ)

Được rồi lẽ ra dòng đầu tiên của tui không nên là thế này... Cơ mà kim khẩu Hoàng Thiếu Thiên anh minh một đời lại bị bánh bao làm nghẹn chết kìa. Là Bánh Bao đó = )) Có điềm quá mà, từ nhiều năm trước Bánh Bao đã là nỗi kinh hoàng/kỳ phùng địch thủ làm Hoàng câm nín được rồi~

Dụ đội... T_T Đã muốn hỏi anh một câu thật lâu rồi, anh có buồn không? Tại sao mỗi lần tui đọc tới những cảnh Dụ cố hết sức mà vẫn không thể nâng tốc độ tay là tui lại đau lòng thế này. Rõ ràng anh chỉ còn thiếu một điểm nữa thôi, một chút nữa, mọi thứ khác đều hoàn hảo rồi, thật sự chỉ còn một bước đó thôi mà, lại giãy dụa cả đời bước không tới... (Chủ nhà tui muốn báo cáo đống hình minh hoạ, tươi sáng ấm áp quá lừa người rồi, rõ ràng nó đang ngược lồng lộn tui mà!!)

Hí hí hí, tui muốn dọn vào phòng Dụ đội ở~ (Hoàng anh đừng nhìn tui bằng ánh mắt đó!!) Vừa sạch vừa sáng vừa thơm vừa thấm đẫm kiến thức, trong không khí cũng có mùi của văn minh, cuộc sống làm mọt sách thật hạnh phúc~ (Sau đó tui bị Băng Vũ đuổi đánh chạy ba vòng sân)

Cái quần lót định mệnh đã quyết định số phận làm trông trẻ cho Dụ đội, tui cũng không biết nên nói gì mất... Được đút kẹo là phải ngọt nha Hoàng Thiếu Thiên đại đại, sao lại đắng lòng được chứ, ngày mai còn được hứa dẫn đi ăn mà~ Quả nhiên Dụ có khiếu trông trẻ lắm.

Bữa cơm này Hoàng anh nhất định phải mời! Dụ của tui đã cố gắng bao lâu rồi, bữa cơm này hẳn ăn rất ngon... Đó là bữa cơm của thành quả nỗ lực, khổ tận cam lai mà.

*đá Hoàng bay một ngàn dặm* Dụ đội, bỗng dưng muốn cho anh một cái ôm... Cố gắng của anh Hoàng không biết thì còn tui biết. Ước mơ của anh không ai nghe sau này anh sẽ khiến cả thế giới phải lắng nghe nó. Chẳng phải hôm nay đã là trận thắng đầu tiên sao, cố gắng sẽ đem đến thành quả, người phàm cũng sánh vai cùng thiên tài được, huống chi bản thân anh cũng chính là một thiên tài. Tương lai còn dài, tui đợi ngày thấy anh đạt được ước mơ bước lên đài lĩnh thưởng cao nhất Liên minh đó.

*đập bàn đứng dậy* Cuối cùng Hoàng anh cũng nói một câu ra tiếng người rồi! Phải vậy chứ, đập sấp mặt mấy đứa SB đã thua rồi còn không phục mà phun lời rác rưởi với Dụ coi! Mấy chú chơi kiếm khách thì hay sao?? Biết lời rác rưởi thì hay sao?? Ngon nhào vô, để ca dạy mấy chú thế nào là Kiếm và Lời (Nguyền) Rác Rưởi chân chính! Thấy có dụng, biết anh hùng cứu mỹ nhân, truyền chỉ lụm Hoàng về!

Ha ha, nếu đó là “bạn”, tui cũng muốn có một người bạn như vậy. Dụ ơi không cần hỏi Hoàng coi đó là gì đâu, tặng anh một bài hát:
“Em đã hỏi anh nhiều lần rằng đó là gì?
Đây chính là yêu~”
(Đây chính là yêu - Trương Kiệt)

Một cây bút máy đổi một màn tỏ tình đêm khuya, đổi! Khúc này hay đến nỗi tui không biết nói gì. Hai đứa tình vỡ bình như vậy, tui chỉ còn đường vừa chạy ra xa tránh mảnh vỡ vừa đeo thêm kính râm thôi a.

Lụm Hoàng về quả nhiên quyết định đúng đắn, xem kìa, mới đó mà đã thành tiểu bá vương khu phố tích tài sản về dâng hai tay làm vui lòng người ta rồi kìa. Từ đây Dụ chỉ việc ngồi không chỉ ngón, mọi việc đều có Hoàng lo! Không hiểu sao nhìn cảnh này tui nghĩ tới Hoàng hớn hở cầm cả đống chiến lợi phẩm về chầu chực tâng bốc công lao cả buổi chỉ để chờ Dụ xoa xoa đầu thôi a, sau đó Hoàng sẽ nở một nụ cười toả nắng, sau đó Dụ nhìn thấy sẽ nở một nụ cười dịu dàng (sau đó tui nhìn thấy sẽ nở một nụ cười nham nhở). Thích bức hình của số 10 nha, cả người Hoàng cứ như toát ra ba chữ lớn “Cầu xoa đầu” tui nói vậy. (Hoàng ăn cá => ăn yu => ăn Dụ. OMG tui đã não động quá nhiều!!!)

Ai dịch chữ “người trong nhà” này thế? Like mạnh!! Nghe vào thật mát cả ruột gan!

Dạ Vũ Thanh Không Phiền, cậu mới phiềnnnnnn. À không đúng, Dạ Vũ Thanh Phiền, cậu cũng phiền. À cũng không đúng... T_T Tại sao tên acc thần thánh nhất trong lòng em lại thành ngọt như mía lùi lãng mạn thế này, tiên khí bí ẩn của em T_T Thế này là mấy thím muốn tui sống sao, tui vừa muốn cun ngầu vừa muốn đường, chọn bên nào đây trời?? *níu áo* Có thể có thể, là Dạ Vũ Thanh Không Phiền, cậu cũng không phiền được không?

Tên clone của Nguỵ lão nghe vào là biết của ổng đặt =)) Tên clone của hai đứa nghe vào là biết tụi nó có gian tình =)) Hoàng làm người nhà với Dụ có lợi quá thể, Kiếm Ảnh Bước có tiến bộ không nói, đến con người cũng trở nên văn hoá thông minh hơn, không chửi thề (Dụ ơi dạy ẻm từ “Kiếm” là anh đang làm khổ Liên minh đó!!), tâm không tĩnh thì đi luyện chữ, nhìn chữ nhớ người, viết xuống tên người trải tương tư, bất tri bất giác liền lấp đầy trang sổ. Còn tưởng Hoàng định đặt tên clone Yểu Điệu Thục Nữ - Quân Tử Hảo Cầu chứ~

Show ân ái diệt đoàn là có thật! Có điều nếu là tui nhìn thấy cảnh Dụ chầm chậm đưa ngón tay lên môi quay mặt cười ra hiệu đè môi dưới với tui... *ngửa đầu bịt mũi* ...hắc ...ui ...ũng... oàn... iệt ...ất

Ôi Vương anh tôi = )) Cái số gì vậy nè anh, sao cứ chạy vào fic Dụ Hoàng làm cameo chi cho bị ngược hoài vậy ^^

Tui xin lỗi mấy thím lầu trên, hình như tui theo đảng sủng Dụ rồi, chứ nếu không sao thấy Dụ nó chuẩn bị kéo team đi đập Hoàng tui lại thấy đã thế này! Hoàng ơi mới thua đó con, sao con bày ra cái vẻ mặt “Thua cậu ấy tớ cam tâm tình nguyện” vậy hả con? Cơ mà cơ mà Dụ trận đó bị dạy xấu nha, tui đã thấy mầm mống tâm bẩn của anh rồi, quả nhiên cả Liên minh chỉ có mình anh trị được tật nói nhiều của Hoàng thôi~

Tui chỉ là một đứa fan não tàn của Phương đội, nên cứ nhìn cảnh anh nở nụ cười “Anh đây biết hết” mà nhìn bọn nhỏ là tui lại thấy không khí gia đình nồng nặc của Lam Vũ. Muahahahaha, Hoàng có Nguỵ coi trọng, Dụ có Phương coi trọng. Phương đội của tui đúng kiểu người đàn ông mẫu mực của chiến đội~ *hoa si 100000 lần* Lam Vũ sẽ ngày càng tốt hơn +1, Phương đội tui nói câu này chuẩn câu đó mà!!

Sở đội, người quá ngầu! Từ nhỏ người đã là Tiểu Nữ vương ngầu bá cháy vậy rồi ahuhuhu. Quả nhiên ngoại giao không nên đem Hoàng ra, anh đến đâu người chạy đến đó, cứ như anh đang lùa vịt chạy vậy ^^ Ây da, vẫn là Dụ tui giỏi việc nước đảm việc nhà nha, thuyết khách gì đó một cái rẹt là xong ngay!

Ơ... lại tới đoạn Nguỵ 3 lần thua nữa sao... T_T Tui đọc đoạn này ở n chỗ n lần rồi, không biết có phải do bẻ ngoặt nhanh quá không, nhưng với tui thấy lần này có vẻ là lần... bình thường nhất. Nguỵ xuống dốc là chuyện bình thường, Dụ nỗ lực cả năm trời và chiến thắng bình thường, Hoàng buồn là bình thường, mọi người ngạc nhiên cũng bình thường nốt. Nhưng những sự “bình thường” này có lẽ là do cách tác giả không đặc biệt thiên vị một bên nào cả, cả tâm tình suy nghĩ lập trường của Dụ và Nguỵ đều được miêu tả thật hợp lý, làm người đọc cảm thấy tất cả đều diễn ra không có gì đường đột cả. Được rồi giờ tui mạnh miệng nói vậy thôi, không chừng lát nữa tui ngẫm lại mới thấy đau lòng TT

*lấy lại tinh thần* Đặt gạch hóng đường a a a a a a, tình tiết kinh điển, khi người yêu bạn và trưởng bối trong nhà bạn không hợp nhau thì làm sao? Và làm sao để an ủi người yêu bé nhỏ khi người ấy đang buồn vì bị kẹp giữa mình mình và gia đình? Tất cả hãy chờ chuyên gia tư vấn Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu giải đáp cho chúng ta nào!
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#29
Oa, nhìn số chương lên tới ba chữ số, trước tiên gửi yêu thương đến các vị chủ nhà cái đã rồi tính tiếp~ Mọi người đều là nhân trung hào kiệt, bảo vệ hoà bình thế giới! Kính mọi người một ly! (Thường thường trong phim kính rượu xong sẽ có người đi chớt... các vị hảo hán dịch xong vẫn còn mạng quay về đó chứ... QAQ)
Được rồi lẽ ra dòng đầu tiên của tui không nên là thế này... Cơ mà kim khẩu Hoàng Thiếu Thiên anh minh một đời lại bị bánh bao làm nghẹn chết kìa. Là Bánh Bao đó = )) Có điềm quá mà, từ nhiều năm trước Bánh Bao đã là nỗi kinh hoàng/kỳ phùng địch thủ làm Hoàng câm nín được rồi~
Dụ đội... T_T Đã muốn hỏi anh một câu thật lâu rồi, anh có buồn không? Tại sao mỗi lần tui đọc tới những cảnh Dụ cố hết sức mà vẫn không thể nâng tốc độ tay là tui lại đau lòng thế này. Rõ ràng anh chỉ còn thiếu một điểm nữa thôi, một chút nữa, mọi thứ khác đều hoàn hảo rồi, thật sự chỉ còn một bước đó thôi mà, lại giãy dụa cả đời bước không tới... (Chủ nhà tui muốn báo cáo đống hình minh hoạ, tươi sáng ấm áp quá lừa người rồi, rõ ràng nó đang ngược lồng lộn tui mà!!)
Hí hí hí, tui muốn dọn vào phòng Dụ đội ở~ (Hoàng anh đừng nhìn tui bằng ánh mắt đó!!) Vừa sạch vừa sáng vừa thơm vừa thấm đẫm kiến thức, trong không khí cũng có mùi của văn minh, cuộc sống làm mọt sách thật hạnh phúc~ (Sau đó tui bị Băng Vũ đuổi đánh chạy ba vòng sân)
Cái quần lót định mệnh đã quyết định số phận làm trông trẻ cho Dụ đội, tui cũng không biết nên nói gì mất... Được đút kẹo là phải ngọt nha Hoàng Thiếu Thiên đại đại, sao lại đắng lòng được chứ, ngày mai còn được hứa dẫn đi ăn mà~ Quả nhiên Dụ có khiếu trông trẻ lắm.
Bữa cơm này Hoàng anh nhất định phải mời! Dụ của tui đã cố gắng bao lâu rồi, bữa cơm này hẳn ăn rất ngon... Đó là bữa cơm của thành quả nỗ lực, khổ tận cam lai mà.
*đá Hoàng bay một ngàn dặm* Dụ đội, bỗng dưng muốn cho anh một cái ôm... Cố gắng của anh Hoàng không biết thì còn tui biết. Ước mơ của anh không ai nghe sau này anh sẽ khiến cả thế giới phải lắng nghe nó. Chẳng phải hôm nay đã là trận thắng đầu tiên sao, cố gắng sẽ đem đến thành quả, người phàm cũng sánh vai cùng thiên tài được, huống chi bản thân anh cũng chính là một thiên tài. Tương lai còn dài, tui đợi ngày thấy anh đạt được ước mơ bước lên đài lĩnh thưởng cao nhất Liên minh đó.
*đập bàn đứng dậy* Cuối cùng Hoàng anh cũng nói một câu ra tiếng người rồi! Phải vậy chứ, đập sấp mặt mấy đứa SB đã thua rồi còn không phục mà phun lời rác rưởi với Dụ coi! Mấy chú chơi kiếm khách thì hay sao?? Biết lời rác rưởi thì hay sao?? Ngon nhào vô, để ca dạy mấy chú thế nào là Kiếm và Lời (Nguyền) Rác Rưởi chân chính! Thấy có dụng, biết anh hùng cứu mỹ nhân, truyền chỉ lụm Hoàng về!
Ha ha, nếu đó là “bạn”, tui cũng muốn có một người bạn như vậy. Dụ ơi không cần hỏi Hoàng coi đó là gì đâu, tặng anh một bài hát:
“Em đã hỏi anh nhiều lần rằng đó là gì?
Đây chính là yêu~”
(Đây chính là yêu - Trương Kiệt)
Một cây bút máy đổi một màn tỏ tình đêm khuya, đổi! Khúc này hay đến nỗi tui không biết nói gì. Hai đứa tình vỡ bình như vậy, tui chỉ còn đường vừa chạy ra xa tránh mảnh vỡ vừa đeo thêm kính râm thôi a.
Lụm Hoàng về quả nhiên quyết định đúng đắn, xem kìa, mới đó mà đã thành tiểu bá vương khu phố tích tài sản về dâng hai tay làm vui lòng người ta rồi kìa. Từ đây Dụ chỉ việc ngồi không chỉ ngón, mọi việc đều có Hoàng lo! Không hiểu sao nhìn cảnh này tui nghĩ tới Hoàng hớn hở cầm cả đống chiến lợi phẩm về chầu chực tâng bốc công lao cả buổi chỉ để chờ Dụ xoa xoa đầu thôi a, sau đó Hoàng sẽ nở một nụ cười toả nắng, sau đó Dụ nhìn thấy sẽ nở một nụ cười dịu dàng (sau đó tui nhìn thấy sẽ nở một nụ cười nham nhở). Thích bức hình của số 10 nha, cả người Hoàng cứ như toát ra ba chữ lớn “Cầu xoa đầu” tui nói vậy. (Hoàng ăn cá => ăn yu => ăn Dụ. OMG tui đã não động quá nhiều!!!)
Ai dịch chữ “người trong nhà” này thế? Like mạnh!! Nghe vào thật mát cả ruột gan!
Dạ Vũ Thanh Không Phiền, cậu mới phiềnnnnnn. À không đúng, Dạ Vũ Thanh Phiền, cậu cũng phiền. À cũng không đúng... T_T Tại sao tên acc thần thánh nhất trong lòng em lại thành ngọt như mía lùi lãng mạn thế này, tiên khí bí ẩn của em T_T Thế này là mấy thím muốn tui sống sao, tui vừa muốn cun ngầu vừa muốn đường, chọn bên nào đây trời?? *níu áo* Có thể có thể, là Dạ Vũ Thanh Không Phiền, cậu cũng không phiền được không?
Tên clone của Nguỵ lão nghe vào là biết của ổng đặt =)) Tên clone của hai đứa nghe vào là biết tụi nó có gian tình =)) Hoàng làm người nhà với Dụ có lợi quá thể, Kiếm Ảnh Bước có tiến bộ không nói, đến con người cũng trở nên văn hoá thông minh hơn, không chửi thề (Dụ ơi dạy ẻm từ “Kiếm” là anh đang làm khổ Liên minh đó!!), tâm không tĩnh thì đi luyện chữ, nhìn chữ nhớ người, viết xuống tên người trải tương tư, bất tri bất giác liền lấp đầy trang sổ. Còn tưởng Hoàng định đặt tên clone Yểu Điệu Thục Nữ - Quân Tử Hảo Cầu chứ~
Show ân ái diệt đoàn là có thật! Có điều nếu là tui nhìn thấy cảnh Dụ chầm chậm đưa ngón tay lên môi quay mặt cười ra hiệu đè môi dưới với tui... *ngửa đầu bịt mũi* ...hắc ...ui ...ũng... oàn... iệt ...ất
Ôi Vương anh tôi = )) Cái số gì vậy nè anh, sao cứ chạy vào fic Dụ Hoàng làm cameo chi cho bị ngược hoài vậy ^^
Tui xin lỗi mấy thím lầu trên, hình như tui theo đảng sủng Dụ rồi, chứ nếu không sao thấy Dụ nó chuẩn bị kéo team đi đập Hoàng tui lại thấy đã thế này! Hoàng ơi mới thua đó con, sao con bày ra cái vẻ mặt “Thua cậu ấy tớ cam tâm tình nguyện” vậy hả con? Cơ mà cơ mà Dụ trận đó bị dạy xấu nha, tui đã thấy mầm mống tâm bẩn của anh rồi, quả nhiên cả Liên minh chỉ có mình anh trị được tật nói nhiều của Hoàng thôi~
Tui chỉ là một đứa fan não tàn của Phương đội, nên cứ nhìn cảnh anh nở nụ cười “Anh đây biết hết” mà nhìn bọn nhỏ là tui lại thấy không khí gia đình nồng nặc của Lam Vũ. Muahahahaha, Hoàng có Nguỵ coi trọng, Dụ có Phương coi trọng. Phương đội của tui đúng kiểu người đàn ông mẫu mực của chiến đội~ *hoa si 100000 lần* Lam Vũ sẽ ngày càng tốt hơn +1, Phương đội tui nói câu này chuẩn câu đó mà!!
Sở đội, người quá ngầu! Từ nhỏ người đã là Tiểu Nữ vương ngầu bá cháy vậy rồi ahuhuhu. Quả nhiên ngoại giao không nên đem Hoàng ra, anh đến đâu người chạy đến đó, cứ như anh đang lùa vịt chạy vậy ^^ Ây da, vẫn là Dụ tui giỏi việc nước đảm việc nhà nha, thuyết khách gì đó một cái rẹt là xong ngay!
Ơ... lại tới đoạn Nguỵ 3 lần thua nữa sao... T_T Tui đọc đoạn này ở n chỗ n lần rồi, không biết có phải do bẻ ngoặt nhanh quá không, nhưng với tui thấy lần này có vẻ là lần... bình thường nhất. Nguỵ xuống dốc là chuyện bình thường, Dụ nỗ lực cả năm trời và chiến thắng bình thường, Hoàng buồn là bình thường, mọi người ngạc nhiên cũng bình thường nốt. Nhưng những sự “bình thường” này có lẽ là do cách tác giả không đặc biệt thiên vị một bên nào cả, cả tâm tình suy nghĩ lập trường của Dụ và Nguỵ đều được miêu tả thật hợp lý, làm người đọc cảm thấy tất cả đều diễn ra không có gì đường đột cả. Được rồi giờ tui mạnh miệng nói vậy thôi, không chừng lát nữa tui ngẫm lại mới thấy đau lòng TT
*lấy lại tinh thần* Đặt gạch hóng đường a a a a a a, tình tiết kinh điển, khi người yêu bạn và trưởng bối trong nhà bạn không hợp nhau thì làm sao? Và làm sao để an ủi người yêu bé nhỏ khi người ấy đang buồn vì bị kẹp giữa mình mình và gia đình? Tất cả hãy chờ chuyên gia tư vấn Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu giải đáp cho chúng ta nào!
*nhìn cmt vuốt mồ hổi* Đầu tiên cám ơn thím đã theo dõi fic của tuôi nhaaaaa!! *ôm chặt quay 180 vòng*
thím cmt siêu có tâm còn cực đầy đủ, tuôi cũng không biết nên rep gì cho phải :)))
Chỉ có khúc về Nguỵ thì tuôi đồng quan điểm với thím!
Nó xảy đến rất tự nhiên và những biểu hiện của mng xung quanh cũng vậy.
mà khoan, xì tốp.....cua lại đang vui vẻ !!
hị hị hị hị, nói nhỏ cho thím biết....trình dụ thụ người của Dụ không phải là giỡn đâuuuuuu!! há há há há!!! Rất mong thím vẫn tiếp tục theo dõi và ủng hộ tuôi nhaa!
Yêu thímmm =v= / <3 ~
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,012
Số lượt thích
3,954
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#30
*nhìn cmt vuốt mồ hổi* Đầu tiên cám ơn thím đã theo dõi fic của tuôi nhaaaaa!! *ôm chặt quay 180 vòng*
thím cmt siêu có tâm còn cực đầy đủ, tuôi cũng không biết nên rep gì cho phải :)))
Chỉ có khúc về Nguỵ thì tuôi đồng quan điểm với thím!
Nó xảy đến rất tự nhiên và những biểu hiện của mng xung quanh cũng vậy.
mà khoan, xì tốp.....cua lại đang vui vẻ !!
hị hị hị hị, nói nhỏ cho thím biết....trình dụ thụ người của Dụ không phải là giỡn đâuuuuuu!! há há há há!!! Rất mong thím vẫn tiếp tục theo dõi và ủng hộ tuôi nhaa!
Yêu thímmm =v= / <3 ~
*đưa khăn lau mồ hôi* Bình tĩnh đại thần =)) Truyện hay sẽ có người đọc nha, vị hảo hán này người dám ôm một bộ khủng như vậy, bảo tui không đọc sao được đây. Người hãy giữ bình tĩnh đừng để xảy ra mệnh hệ gì, tương lai vô địch của Lam Vũ của hai đứa nhỏ còn trông chờ lên vai người a. *ôm chặt quay thêm 180 vòng thành 360 cho chẵn*

Tui đọc một lèo mà nên có nhiều cái để nói rồi a, bất tri bất giác nhìn lại kiểu cái quái gì vậy, từ khi nào chữ nó thành một nùi thế kia, mùa xuân đến rồi, virus Hoàng đang lây lan sao?

Hoàng Dụ??!!!!

Hướng nguyên Lam Vũ, chỉ với bốn chữ này là tui đu theo chắc rồi! Hờ hờ, thím có dùng chổi của Vương đội đuổi tui đi cũng khó nữa.

Đại thầnnnnnn, người đang cùng mấy anh từng bước viết nên lịch sử của Lam Vũ đó, người thiệt vĩ đạiiiiiii. Tui quá yêu thím luôn mới đúng!
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#31
*đưa khăn lau mồ hôi* Bình tĩnh đại thần =)) Truyện hay sẽ có người đọc nha, vị hảo hán này người dám ôm một bộ khủng như vậy, bảo tui không đọc sao được đây. Người hãy giữ bình tĩnh đừng để xảy ra mệnh hệ gì, tương lai vô địch của Lam Vũ của hai đứa nhỏ còn trông chờ lên vai người a. *ôm chặt quay thêm 180 vòng thành 360 cho chẵn*
Tui đọc một lèo mà nên có nhiều cái để nói rồi a, bất tri bất giác nhìn lại kiểu cái quái gì vậy, từ khi nào chữ nó thành một nùi thế kia, mùa xuân đến rồi, virus Hoàng đang lây lan sao?Hoàng Dụ??!!!! Hướng nguyên Lam Vũ, chỉ với bốn chữ này là tui đu theo chắc rồi! Hờ hờ, thím có dùng chổi của Vương đội đuổi tui đi cũng khó nữa. Đại thầnnnnnn, người đang cùng mấy anh từng bước viết nên lịch sử của Lam Vũ đó, người thiệt vĩ đạiiiiiii. Tui quá yêu thím luôn mới đúng!
Được rồi, cùng nhau đi tới quán quân nàoooo =3=
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#32
Lâu lâu dồn chương đọc 1 lần, cảm thấy Hoàng Thiếu vẫn manh vẫn hồn nhiên như vậy, còn Dụ Văn Châu cứ như một viên ngọc trai từ từ được hình thành sự cẩn trọng và tỉ mỉ cần thiết. Vẫn là Hoàng Thiếu xem trọng Văn Châu lon ton tạo acc vào giúp người đó. Chỉ là ko ngờ 1 lần Dụ Văn Châu kim khẩu ngọc ngôn đặt bốn chữ Dạ Vũ Thanh Phiền này sẽ còn lưu truyền nhiều năm sau với danh xưng Kiếm Thánh (em sẽ ko nói là em có cảm giác nhìn như chúng nó đặt tên cho con đâu =)). Lại còn cả toàn dân cầu xin Dụ đá Hoàng ra khỏi đội hình vì quá phiền hahaha.

Say tàu xe vẫn là có Dụ ôn nhu bên cạnh, có Phương Thế Kính và Ngụy Sâm lo cho Hoàng. Đọc tới đoạn cuối chút tâm sự của Dụ lại cảm thấy Hoàng là người may mắn nhất, vô ưu vô lo nhất. Dụ Văn Châu vẫn có những lúc làm người ta chạnh lòng như vậy.

Hoàng khỏe lại và Dụ lại cảm thấy Hoàng say tàu xe đáng yêu hơn =)) Dm

Cái cuộc thi gì mà như All Star bản thiếu niên =))). Hai cô em gái bán hành, anh chàng mắt nhỏ cũng đi bán hành, bên đây Dụ bộc lộ cái tố chất bậc thầy chiến thuật( aka tâm bẩn ra). =))

Vãi còn dt của Vương ko có chức năng chặn, lại còn Sở đội phũ phàng. Nếu lúc này Hoàng mà có cơ hội gặp Tranh có khi là có dịp gặp dc luôn cái thằng cha troll mình năm xưa rồi =)). Thiệt nguyên cái vòng gì Cameo chất vãi.
(klq cái này viết trc khi PN ra hả ta, PN là Dụ Hoàng gặp Vương ở mùa 2, trên khán đài :v)

Và vâng, chuẩn bị 1 đống khăn giấy cho ngày đó ;;w,;;. Đọc bao nhiêu lần, qua bao nhiêu fanfic rồi vẫn thấy đau đoạn này.
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#33

20.

Hoàng Thiếu Thiên đang ăn cơm, ngoài trừ cơm canh bình thường thì bên cạnh cậu còn lấy thêm một chén tương ớt, loại cực kì cay.

Thời điểm Dụ Văn Châu tìm được Hoàng Thiếu Thiên là lúc cậu đang dùng tương ớt chan cơm ăn đến thở hồng hộc. Dụ Văn Châu cũng lấy cơm, đi đến ngồi đối diện với cậu, ung dung thong thả ăn.

Hoàng Thiếu Thiên có chút đứng ngồi không yên, vào lúc này cậu chị muốn tránh mặt Dụ Văn Châu, bởi hiện tại Hoàng Thiếu Thiên không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với cậu ấy: Chúc mừng cậu ta thắng được lão Ngụy? Hay đứng lên chỉ thẳng vào mũi cậu ta mà mắng to gan dám tạo phản?

Nghe không chỉ hợp lý, mà còn cực kì hợp lý, hậu quả của việc đấu tranh tư tưởng này khiến cho tâm tình của cậu có thể dùng đến hai chữ phức tạp để hình dung. Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy biểu hiện của Nguỵ Sâm sau khi thua trận: Nản lòng, thoái chí, thất vọng cùng mất mát. Thi đấu liên tiếp thất bại, còn thêm vào sự đả kích khi thua một hậu bối bình thường. Cậu thật sự để tâm, Nguỵ Sâm còn chưa điều chỉnh xong trạng thái, mùa giải thậm chí còn chưa kết thúc.

“Thiếu Thiên giận rồi sao?” Ngay vào thời điểm tâm tình Hoàng Thiếu Thiên đang đấu tranh hỗn loạn, Dụ Văn Châu đột nhiên nói một câu.

“Có. . . Có chút.” Hoàng Thiếu Thiên rất thành thật trả lời.

“Thật ra tớ rất sợ Thiếu Thiên giận, vì đã giận liền không nói chuyện với tớ, tớ một mình rất cô đơn.” Dụ Văn Châu chậm rãi nói, mỉm cười nhợt nhạt, “Nếu Thiếu Thiên không muốn nói, hay nghe tớ nói đi.”

“Lúc cậu còn chưa tham gia trại huấn luyện, tớ đã ở đây rồi, mỗi ngày đều chỉ có một mình, huấn luyện, ăn cơm, đi ngủ, ngày ngày luyện tập tốc độ tay không có kết quả, mỗi ngày đều lo lắng lần sau sẽ tới lượt mình bị đào thải, càng không có người bạn nào, vẫn luôn một mình, ngay cả khi đột nhiên bị bỏ lại cũng không ai quan tâm. Tớ thậm chí cũng không dám nghĩ sau này mình sẽ trở nên như thế nào.”

“Khi đó tớ cũng nghĩ rằng nếu như tay tớ có thể nhanh hơn chút nữa, cho dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng cái nguyện vọng nho nhỏ đó, có cố thế nào cũng không làm được, cho nên mới cảm thấy không cam lòng.”

“Bởi vì không cam lòng, cho nên tớ không muốn thừa nhận. Dù cho tất cả mọi người đều cảm thấy tớ không làm được, tớ lại càng muốn làm cho bằng được. Lúc đó tớ cố gắng ở lại, cũng không phải vì quá yêu thích Vinh Quang hay có mục tiêu gì ghê gớm, tất cả chỉ vì tớ không cam lòng.”

Hoàng Thiếu Thiên im lặng nhìn Dụ Văn Châu, thời điểm cậu nói ra những lời này biểu hiện không có gì đặc biệt, cũng không có tâm tình gì khác thường. Thật giống như là đang nói chuyện của một người khác.

Dụ Văn Châu luôn mang vẻ ngoài vân đạm phong thanh, đến cùng trong lòng cậu đã cất giấu bao nhiêu tâm sự ? Hoàng Thiếu Thiên cũng không biết, cậu ta luôn như vậy, không nhanh không chậm lo chuyện của mình đâu vào đấy. Đối với lời rác rưởi của người khác, cậu ấy luôn làm ngơ không nghe thấy.

Nhưng cho dù cậu ta luôn như vậy, lại cũng có lúc mất mát đến tuyệt vọng.

Dụ Văn Châu đột nhiên nở nụ cười: “Nhưng sau đó tớ gặp cậu, Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn nụ cười của đối phương.

“Cứ như vậy hoạt bát vá chói mắt, thiên phú hơn người, so với tớ thì chúng ta là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Cậu cũng không chú ý đến tớ, nhưng tớ không có cách nào không chú ý đến cậu. Tớ cứ như vậy nhìn theo, nhìn cậu, có lúc sẽ cảm thấy ghen tị, ước ao có được thiên phú như cậu, mong có thể được như cậu khiến mọi người yêu thích. Nhưng đến cuối cùng tớ lại phát hiện ra, thì ra đối với mọi người tớ là như vậy.”

“Sau khi quen cậu, rốt cuộc tớ cũng dám nằm mơ. Tớ nghĩ đến việc làm tuyển thủ chuyên nghiệp, muốn trở thành một thành viên không thể thiếu của Lam Vũ, cũng muốn đứng lên bục nâng lên chiếc cúp quán quân. Tớ đã bắt đầu có nhiều giấc mơ hơn, mỗi ngày nỗ lực không còn là vì không cam lòng nữa, mà là vì đã có mục tiêu, bởi vì yêu thích Vinh Quang nên mới cố gắng như vậy. . . Đây đều là chuyện sau khi gặp cậu mới có.”

“Thiếu Thiên, cậu là người mang tới giấc mơ cho tớ.” Dụ Văn Châu cứ như vậy cười mà nói.

~~~~~~~~~

Trong nhà ăn, người đến người đi, Hoàng Thiếu Thiên mười lăm tuổi, nghe Dụ Văn Châu nói một đoạn rất dài rất dài, mà bản thân không lên tiếng.

Khi đó cậu cũng không biết, chính mình đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với người kia.

(TBC)


Lời của editor:

- 20 chương đầu tiên dành tặng cho sinh nhật Dụ đội đã kết thúc *vỗ tay*, mình cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ. *trịnh trọng cúi đầuu*
- Khoảng thời gian tiếp theo mình có lẻ sẽ chậm tiến độ lại vì mình còn bận một số việc, nhưng các bạn cứ yên tâm. Mình sẽ cố gắng ra đều nhất có thể. Mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ nhé!
- Cùng nhau đi tới quán quân nàoooo =v= / <3 ~



Cuối cùng, Sinh nhật khoái lạc, Dụ Văn Châu!
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#34

20.

Hoàng Thiếu Thiên đang ăn cơm, ngoài trừ cơm canh bình thường thì bên cạnh cậu còn lấy thêm một chén tương ớt, loại cực kì cay.

Thời điểm Dụ Văn Châu tìm được Hoàng Thiếu Thiên là lúc cậu đang dùng tương ớt chan cơm ăn đến thở hồng hộc. Dụ Văn Châu cũng lấy cơm, đi đến ngồi đối diện với cậu, ung dung thong thả ăn.

Hoàng Thiếu Thiên có chút đứng ngồi không yên, vào lúc này cậu chị muốn tránh mặt Dụ Văn Châu, bởi hiện tại Hoàng Thiếu Thiên không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với cậu ấy: Chúc mừng cậu ta thắng được lão Ngụy? Hay đứng lên chỉ thẳng vào mũi cậu ta mà mắng to gan dám tạo phản?

Nghe không chỉ hợp lý, mà còn cực kì hợp lý, hậu quả của việc đấu tranh tư tưởng này khiến cho tâm tình của cậu có thể dùng đến hai chữ phức tạp để hình dung. Đặc biệt là khi cậu nhìn thấy biểu hiện của Nguỵ Sâm sau khi thua trận: Nản lòng, thoái chí, thất vọng cùng mất mát. Thi đấu liên tiếp thất bại, còn thêm vào sự đả kích khi thua một hậu bối bình thường. Cậu thật sự để tâm, Nguỵ Sâm còn chưa điều chỉnh xong trạng thái, mùa giải thậm chí còn chưa kết thúc.

“Thiếu Thiên giận rồi sao?” Ngay vào thời điểm tâm tình Hoàng Thiếu Thiên đang đấu tranh hỗn loạn, Dụ Văn Châu đột nhiên nói một câu.

“Có. . . Có chút.” Hoàng Thiếu Thiên rất thành thật trả lời.

“Thật ra tớ rất sợ Thiếu Thiên giận, vì đã giận liền không nói chuyện với tớ, tớ một mình rất cô đơn.” Dụ Văn Châu chậm rãi nói, mỉm cười nhợt nhạt, “Nếu Thiếu Thiên không muốn nói, hay nghe tớ nói đi.”

“Lúc cậu còn chưa tham gia trại huấn luyện, tớ đã ở đây rồi, mỗi ngày đều chỉ có một mình, huấn luyện, ăn cơm, đi ngủ, ngày ngày luyện tập tốc độ tay không có kết quả, mỗi ngày đều lo lắng lần sau sẽ tới lượt mình bị đào thải, càng không có người bạn nào, vẫn luôn một mình, ngay cả khi đột nhiên bị bỏ lại cũng không ai quan tâm. Tớ thậm chí cũng không dám nghĩ sau này mình sẽ trở nên như thế nào.”

“Khi đó tớ cũng nghĩ rằng nếu như tay tớ có thể nhanh hơn chút nữa, cho dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng cái nguyện vọng nho nhỏ đó, có cố thế nào cũng không làm được, cho nên mới cảm thấy không cam lòng.”

“Bởi vì không cam lòng, cho nên tớ không muốn thừa nhận. Dù cho tất cả mọi người đều cảm thấy tớ không làm được, tớ lại càng muốn làm cho bằng được. Lúc đó tớ cố gắng ở lại, cũng không phải vì quá yêu thích Vinh Quang hay có mục tiêu gì ghê gớm, tất cả chỉ vì tớ không cam lòng.”

Hoàng Thiếu Thiên im lặng nhìn Dụ Văn Châu, thời điểm cậu nói ra những lời này biểu hiện không có gì đặc biệt, cũng không có tâm tình gì khác thường. Thật giống như là đang nói chuyện của một người khác.

Dụ Văn Châu luôn mang vẻ ngoài vân đạm phong thanh, đến cùng trong lòng cậu đã cất giấu bao nhiêu tâm sự ? Hoàng Thiếu Thiên cũng không biết, cậu ta luôn như vậy, không nhanh không chậm lo chuyện của mình đâu vào đấy. Đối với lời rác rưởi của người khác, cậu ấy luôn làm ngơ không nghe thấy.

Nhưng cho dù cậu ta luôn như vậy, lại cũng có lúc mất mát đến tuyệt vọng.

Dụ Văn Châu đột nhiên nở nụ cười: “Nhưng sau đó tớ gặp cậu, Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt, ngơ ngác nhìn nụ cười của đối phương.

“Cứ như vậy hoạt bát vá chói mắt, thiên phú hơn người, so với tớ thì chúng ta là hai loại người hoàn toàn khác nhau. Cậu cũng không chú ý đến tớ, nhưng tớ không có cách nào không chú ý đến cậu. Tớ cứ như vậy nhìn theo, nhìn cậu, có lúc sẽ cảm thấy ghen tị, ước ao có được thiên phú như cậu, mong có thể được như cậu khiến mọi người yêu thích. Nhưng đến cuối cùng tớ lại phát hiện ra, thì ra đối với mọi người tớ là như vậy.”

“Sau khi quen cậu, rốt cuộc tớ cũng dám nằm mơ. Tớ nghĩ đến việc làm tuyển thủ chuyên nghiệp, muốn trở thành một thành viên không thể thiếu của Lam Vũ, cũng muốn đứng lên bục nâng lên chiếc cúp quán quân. Tớ đã bắt đầu có nhiều giấc mơ hơn, mỗi ngày nỗ lực không còn là vì không cam lòng nữa, mà là vì đã có mục tiêu, bởi vì yêu thích Vinh Quang nên mới cố gắng như vậy. . . Đây đều là chuyện sau khi gặp cậu mới có.”

“Thiếu Thiên, cậu là người mang tới giấc mơ cho tớ.” Dụ Văn Châu cứ như vậy cười mà nói.

~~~~~~~~~

Trong nhà ăn, người đến người đi, Hoàng Thiếu Thiên mười lăm tuổi, nghe Dụ Văn Châu nói một đoạn rất dài rất dài, mà bản thân không lên tiếng.

Khi đó cậu cũng không biết, chính mình đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với người kia.

(TBC)


Lời của editor:

- 20 chương đầu tiên dành tặng cho sinh nhật Dụ đội đã kết thúc *vỗ tay*, mình cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ. *trịnh trọng cúi đầuu*
- Khoảng thời gian tiếp theo mình có lẻ sẽ chậm tiến độ lại vì mình còn bận một số việc, nhưng các bạn cứ yên tâm. Mình sẽ cố gắng ra đều nhất có thể. Mong các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ nhé!
- Cùng nhau đi tới quán quân nàoooo =v= / <3 ~



Cuối cùng, Sinh nhật khoái lạc, Dụ Văn Châu!
Mọe khóc rồi, Dụ của tui đã trải qua sự cô đơn và chịu cảm giác ngta xem thường bao nhiêu lâu rồi chứ? Một thiếu niên 15,16 tuổi đầu rốt cục phải yêu VQ tới chừng nào, cứng đầu cùng cố gắng đến chừng nào để ko bị đào thảo khỏi VQ...

Rồi Hoàng Thiếu Thiên đến. Nếu Dụ Văn Châu là kẻ ko có gì thì Hoàng có tất cả. Có tốc độ tay, có thiên phú hơn người, được Phương Thế Kính và Ngụy Sâm vô cùng xem trọng.

Thế mà Hoàng lại làm bạn với Dụ, lại cùng Dụ đi hết một quãng đường dài. Vốn dĩ là khoản cách của hai người lớn như vậy, cuối cùng lại bằng 0.

Hoàng Thiếu Thiên; Dụ Văn Châu hai đứa trẻ sẽ gánh vác Lam Vũ trên vai lúc này vẫn còn là thiếu niên. Có lẽ Hoàng Thiếu Thiên chưa bao giờ nghe Dụ Văn Châu tâm sự nhiều thế, bởi lẽ Dụ ko phải dạng người ruột để ngoài da như cậu. Cho nên nói Dụ Văn Châu lúc nào cũng điềm đạm, đối mặt với bao nhiêu áp lực chỉ cười đáp, trong tâm có bao nhiêu điều đc che dấu, chả ai thấy nổi.

Klq: Ủa bao giờ chặn 2 mới bắt đầu chụy ? :v
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#35
Klq: Ủa bao giờ chặn 2 mới bắt đầu chụy ? :v
*khụ khụ* phía trên đang cảm động muốn chớt mà em nỡ nào...~
Chị sẽ ráng trở lại sớm nhất có thể sau nhanh nhất là 2 tuần nhé =v=/ <3 ~
Cám ơn em đã theo dõi ! Mãi yêu emmmm
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#36


Edit + beta : Lãi.

21.

Cuối cùng, Hoàng Thiếu Thiên – chiến sĩ quăng lại mũ, bỏ lại giáp ở “chiến trường” lúc trước, vội vàng bỏ luôn bữa cơm đang ăn dở của mình, nói là muốn chạy đi xem Nguỵ Sâm thế nào, còn quên mất phải trả lại khay cơm, hoang mang hoảng loạn chạy đi mất.

Dụ Văn Châu dùng đũa quết một chút tương ớt trong khay của Hoàng Thiếu Thiên bỏ vào miệng -- -- đúng thật, khi quen rồi thì mùi vị này cũng không đến nỗi tệ.

Hoàng Thiếu Thiên chạy trối chết đến phòng của Nguỵ Sâm, cuối cùng vẫn là đứng trước cửa bồi hồi mãi. Cậu muốn vào xem thử, nhưng lại nghi ngờ vị sư phụ không hạn cuối kia của mình bây giờ chắc có lẽ đã sớm ngồi vắt chân lên ghế, online vào game cướp BOSS. Nếu như cậu cứ thấp thỏm đi vào an ủi, là rất không cần thiết, trái lại sẽ còn bị cười vào trong mặt một trận. . .

Như vậy quá mất mặt.

Cậu lén lút mở cửa, khẽ nhìn vào một chút, muốn xem thử người kia đang làm gì, thì giọng của Phương Thế Kính từ trong phòng truyền ra: “Không được, tôi không đồng ý! Nguỵ Sâm, ông nghĩ kỹ lại đi, đi ra ngoài bình tĩnh lại đầu óc rồi hãy quyết định!”

Nguỵ Sâm không lên tiếng, trong phòng toàn là mùi thuốc lá.

“Ông nghĩ xem, Thiếu Thiên năm nay mới 16, còn phải đợi thêm 2 năm nữa mới đủ điều kiện để đăng ký tham gia thi đấu, lúc đó cũng đã là mùa 4, ông bây giờ lại nói muốn rời đi, Lam Vũ phải làm sao bây giờ?!”

“Không phải còn ông ở đây sao?” Giọng Nguỵ Sâm có chút nghẹn, “Trước đây, ông cũng từng chơi thuật sĩ mà, chơi còn tốt hơn Mục Sư, Sách Khắc Tát Nhĩ đưa cho ông dùng cũng không có vấn đề gì.”

“Ông cũng biết tôi trước đây từng chơi thuật sĩ!” Phương Thế Kính đột nhiên cao giọng, “Ông cho rằng vì sao tôi phải đi luyện thêm Mục Sư? Bởi vì Lam Vũ không cần hai thuật sĩ, ông giỏi hơn tôi, nên tôi can tâm tình nguyện nhường vị trí đó cho ông. Còn bây giờ thì sao? Ông nói đi là đi, quăng lại một mớ hỗn độn lại cho tôi. Ông nói xem tôi phải xử lý thế nào?”

“Nói không chừng ông còn làm tốt hơn tôi, tôi già rồi, trạng thái mùa giải này ông cũng nhìn thấy, đánh chỉ đạo thì bị một tên tiểu quỷ thắng liền 3 trận, tôi thật sự. . .”

Nguỵ Sâm đang nói thì bị Phương Thế Kinh tức điên ngắt lời: “Già cái đách! Sao lúc ông thức đêm chơi game lại không nói vậy? Nếu già vậy thì mau lăn vào viện dưỡng lão đi, còn nếu không thì cứ ở yên đó mà làm tốt cái chức đội trưởng của ông đi. Ông như bây giờ là hình tượng quái gì chứ?”

Hoàng Thiếu Thiên đã nghe đến nổi không còn lọt lỗ tai nữa, đẩy cửa xông vào: “Nguỵ lão đại, lời ông nói có thật không? Ông muốn đi thật sao? Giỡn kiểu gì vậy, ông mau nói phải hay không phải? Làm gì có khả năng ông bỏ đi được chứ, ông đi rồi tui. . . chúng ta phải làm sao đây?”

Nguỵ Sâm thở dài, xoa đầu cậu: “Thiếu Thiên, nhóc cũng thật là. . .tên tiểu quỷ này.”

“Tại sao phải đi? Như bây giờ không phải vẫn rất tốt sao? Mùa giải này không được thì mùa giải sau lại đánh tiếp! Là vì. . .” Hoàng Thiếu Thiên kéo tay Nguỵ Sâm, bướng bỉnh truy hỏi, đột nhiên trợn to hai mắt, “ . . .là do Dụ Văn Châu sao?”

Nguỵ Sâm xì cười một tiếng: “Nhóc cũng quá khinh thường sư phụ mình rồi.”

Trực giác của Hoàng Thiếu Thiên mách bảo Nguỵ Sâm là đang nói dối, bị một hậu bối không đáng chú ý thắng liền 3 trận, đối với Nguỵ Sâm mà nói không có một chút đả kích sao? Nếu như là lúc bình thường hay những lúc không có chuyện gì to tát thì còn ổn, nhưng vấn đề là năm nay, thành tích chiến đội đang rối tinh rối mù, trạng thái của Nguỵ Sâm cũng đang trượt dốc.

“Vậy rốt cuộc là tại sao?!” Hoàng Thiếu Thiên lớn tiếng truy hỏi.

“. . .Có chuyện, tôi không nói với các cậu.” Giọng Nguỵ Sâm đột nhiên trầm xuống.

“Chuyện gì?” Phương Thế Kính có cảm giác không rõ, nhìn ánh mắt của Nguỵ Sâm cũng chỉ thấy được đầy sự mơ hồ, buồn bã.

“Bên trên đã đề nghị tôi chuyển về khâu hậu cần, bọn họ hi vọng tôi lui về làm chỉ đạo kỹ thuật, tôi đoán là hai người hiểu.” Nguỵ Sâm rít mạnh một hơi thuốc, sau đó trầm giọng nói.

“. . .”

“Cho nên vấn đề không phải là tôi có muốn hay không mà là tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi không thể vẫn cứ mặt dày ở lại được.” Nguỵ Sâm dúi tắt điếu thuốc, lại sờ sờ đầu Hoàng Thiếu Thiên, “Đừng giận Dụ Văn Châu, vấn đề không phải do tên nhóc ấy mà ra. Lão Phương, sau trận đấu tiếp theo, tôi sẽ đem hết công việc của đội trưởng từ từ giao lại cho ông. Còn Thiếu Thiên. . .Lớn nhanh một chút.”

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mũi mình đau xót, viền mắt đỏ, giọng run run: “Ông đừng đi, tui không muốn thi đấu gì hết, tui chỉ muốn cùng Nguỵ lão đại vào game cướp BOSS thôi.”

Nguỵ Sâm cười, vỗ vỗ vai cậu: “Đợi khi nào nhóc cầm được quán quân rồi nói tiếp.”

=====

Sau đó, Hoàng Thiếu Thiên cũng không biết mình đã rời khỏi gian phòng của Nguỵ Sâm bằng cách nào, trên đường vừa đi vừa nghĩ, trong lòng như trước vẫn còn kìm nén một bụng khí không phun ra được, lần đầu tiên cậu trải qua việc chia tay bất đắc dĩ này, lần đầu tiên cậu ý thức được rằng mình quá nhỏ bé, lần đầu tiên. . .đối với cái thứ quán quân xa vời kia, cậu lại có khát vọng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Nếu như giành được quán quân, có phải Nguỵ lão đại sẽ không đi nữa phải không?

Khi đó Hoàng Thiếu Thiên nghĩ như vậy.

Cuối cùng không biết thất thần như thế nào cậu lại đụng phải Dụ Văn Châu ở cuối hành lang, giống như hắn đã đứng sẵn ở nơi đó chờ cậu từ lâu, đứng nghiêm, không hề nghiêng ngả, dù cho không một ai chú ý tới hắn.

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên xông tới, dùng sức ôm lấy hắn. Dụ Văn Châu kinh ngạc, tay chân có chút luống cuống vỗ vỗ lưng hắn.

Tóc của đối phương ở trên cổ hắn, có chút ngứa, mùi dầu gội nhẹ nhàng, khoan khoái, còn có hơi thở ấm áp. Đối với Dụ Văn Châu, cảm giác này rất mới mẻ, hắn đứng đó vỗ lưng Hoàng Thiếu Thiên một hồi, cũng không hỏi hang bất cứ điều gì.

Đây là một dạng người có thể dựa vào, cứng cỏi nhưng vẫn ôn nhu.

“Tớ muốn quán quân.” Vị Kiếm thánh trẻ tuổi nghẹn ngào nói lên nguyện vọng của mình.

“Quán quân sẽ có, rất nhiều, rất nhiều.” Đội trưởng tương lai của Lam Vũ lên tiếng.

Đây không phải là một lời an ủi, mà chính là lời thề hắn dành cho cậu.

TBC.


P.s: Lãi đã trở lại và ăn hại hơn xưa!! Cám ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi. Vì gần đầy Lãi khá bận với các hoạt động project sắp kết thúc + sắp diễn ra nên có hơi bỏ bê. Lãi sẽ cố gắng cho ra 2 - 3 chương / tuần. ( Sẽ cố gắng đẩy đều tiến độ như Lá đại chạy chương ). Hi vọng Lãi sẽ không lười và không bị bún đè chết! =v= / <3 ~
Còn bây giờ thì chúng ta chậm rãi đi tiếp thôi nàoooo !! Go go go \ =v= /
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#38



Edit + beta : Lãi.

22.

Còn một ngày nữa là đến trận đoàn đội, một trong những bậc thầy chiến thuật tương lai – Dụ Văn Châu đối với tình trạng phối hợp của đội mình cảm thấy hết sức tuyệt vọng.

“Thật sự chỉ có một tập sao? Tui vừa mới xem thử “Chính là yêu ngươi”, Dụ Văn Châu cậu đã xem cái đó chưa? Bộ phim truyền hình đó rất hay, tuy rằng nữ chính có chút ngốc nhưng nam chính với nam phụ lại rất soái nha. Để tui kể cậu nghe, tình tiết của tập phim hôm qua là khi nữ chính và nam chính cãi nhau một trận rồi la lên ‘Em không nghe, em không nghe’, sau đó như ngựa hoang mất cương mà chạy như điên. Tiếp theo lại vì phải cứu một chú cún con đang bị thương giữa đường nên bị đụng xe, đưa vào bệnh viên cấp cứu, tính mạng hiện giờ đang ngàn cân treo sợi tóc, đương nhiên mọi người đều biết cô ta không chết được, nam chính ở ngoài phòng phẫu thuật hút hết điếu này đến điếu khác, nam phụ cũng chạy tới, hắn ôm vai nam chính an ủi. Nam chính nói ‘Tôi mong em ấy sẽ qua khỏi’, nam phụ ‘Sẽ qua khỏi, không những thế còn hồi phục rất tốt.’. Ai, cậu nói xem như vậy có bao nhiêu nghiệp chướng chứ, có mắt như mù, như thế nào chỉ mãi coi trọng nữ cái cô nữ chính ngốc nghếch kia chứ.” Hai mắt Sở Vân Tú toả sáng lấp lánh khi nói về phim truyền hình, vừa bắt gặp Dụ Văn Châu liền thao thao bất tuyệt.

Dụ Văn Châu tự hỏi cái cốt truyện này sao lại nghe quen tai như vậy, Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh bị một lời của Sở Vân Tú lấp đầy lỗ tai, sau đó không chịu được nữa, tuy cậu cũng là kẻ lắm lời nhưng không có nghĩa cậu cũng thích người khác lắm lời trước mặt cậu: “Phim thần tượng có gì đáng xem, em gái Vân Tú, tui nói cô thật không có thường thức, đàn ông chân chính nên biết chơi game, thuần một lòng một dạ mà chơi game!”

Tiểu cô nương Sở Vân Tú lườm cậu: “Tôi thấy vui, tôi tình nguyện!”

“Cuối cùng là có đánh nữa hay không?” Vương Kiệt Hi – người bất đắc dĩ bị kéo đến cho đội kia tập luyện, chầm chậm hỏi, tương tự bị lôi tới còn có người của trại huấn luyện Vi Thảo. Trại huấn luyện của Lam Vũ và Vi Thảo đều đã quen biết nhau sau mấy lần thi đấu giao hữu. Đương nhiên người đại diện Lam Vũ đứng ra liên lạc với bên Vi Thảo là Hoàng Thiếu Thiên, ai bảo cậu ta có số di động của Vương Kiệt Hi, liền tới một chiêu đoạt mệnh liên hoàn call thêm cả tin nhắn suýt chút nữa khiến cho điện thoại di động của Vương Kiệt Hi rung đến hư máy, đến cuối cùng cũng phải đồng ý đến đấu giao hữu với đối phương.

Ngược lại đây cũng là một cơ hội tốt để thu thập thông tin, Vương Kiệt Hi trong lòng tự an ủi mình.

Thật sự nên đổi một cái điện thoại di động khác, cái di động không có danh sách đen thì chẳng khác gì một công cụ quấy rối! Vương Kiệt Hi thống khổ nghĩ.

Tốt xấu gì trận đấu giao hữu vẫn phải được tiến hành, thế nhưng đối đầu với tổ đội của trại huấn luyện Vi Thảo không phải là nhóm 6 người Dụ Văn Châu tập hợp được, hắn thậm chí còn không tham gia. Chính xác hơn là có Hoàng Thiếu Thiên, tuy vẫn còn rất để tâm đến phim truyền hình nhưng vẫn giữ một vị trí – Sở Vân Tú, rồi từ đội bên kia kéo thêm Ngư Nhạc, Đồng Nhân và hai đội viên trại huấn luyện Yên Vũ.

Sau khi xác định thành viên xong, đội Vi Thảo di chuyển qua phòng máy kế bên để chuẩn bị, bên này chỉ còn lại đội viên Lam Vũ và Yên Vũ.

“Cậu không đánh sao?” Hoàng Thiếu Thiên ngước đầu nhìn lên Dụ Văn Châu đang đứng phía sau lưng.

Dụ Văn Châu cười, lắc đầu: “Lần này chủ yếu là muốn xem thử đoàn đội của Vi Thảo phối hợp ra sao, bọn họ chắc cũng có mục đích này.”

“Như vậy thì ai chỉ huy bây giờ?” Sở Vân Tú hỏi, tuy rằng cô cũng có thể chỉ huy nhưng thật ra cũng chẳng để tâm mấy, phần lớn người ở đây đều theo quan niệm không trâu bắt chó đi cày.

Dụ Văn Châu đột nhiên cúi người xuống, lấy microphone trên tai nghe Hoàng Thiếu Thiên bẻ ra ngoài, mặt gần như dính sát vào mặt người kia thử âm: “Dù sao thì cũng không cấm chỉ huy bằng giọng nói, cứ như vậy đi, tôi dùng góc nhìn của Thiếu Thiên là được. Không thể ăn gian hơn nữa.”

Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng lùi về một bên, microphone theo tai nghe cũng “chạy” theo. Dụ Văn Châu cười” “Cậu ở xa vậy, tớ không thể chỉ huy được.”

Hoàng Thiếu Thiên cũng không hiểu tại sao mình lại phải né, chỉ là khi đối phương tiến đến gần có chút kì lạ, bình thường đi cạnh nhau, vai chạm vai cũng không cảm thấy gì. Nhưng vừa nãy đột nhiên trên mặt truyền đến một trận ấm áp khiến trái tim cậu run rẩy một phen, cậu hiện tại vẫn còn cảm thấy da mặt mình đang nóng ran.

Không chờ đến lúc cậu điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trận đấu đã bắt đầu. Dụ Văn Châu kéo đến một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, một tay đặt ở phía sau lưng ghế của Hoàng Thiếu Thiên, một tay giữ lấy microphone của đối phương để chỉ huy. Hoàng Thiếu Thiên cảm giác được ngón tay của người kia thỉnh thoảng sẽ sượt qua mặt mình, khiến cậu bức bối, mất tập trung.

Cậu không có cách nào nhịn xuống được hành động lén nhìn Dụ Văn Châu. Đối phương nhìn màn hình, bố trí đội ngũ đâu vào đấy, dẫn dắt mọi người đọ sức với Vi Thảo, ánh mắt tập trung, chăm chú của hắn luôn có một loại mị lực đặc biệt.

Còn ngón tay của người bên cạnh, khớp xương không rõ nhưng lại vô cùng thon dài, rất đẹp, móng tay được cắt chỉnh tề, độ cong vừa đủ -- -- về điểm này thì Hoàng Thiếu Thiên vô cùng ghen tị, bởi vì móng tay của cậu chẳng bao giờ được cắt gọn gàng.

“Thiếu Thiên, Thiếu Thiên?” Dụ Văn Châu kêu cậu hai tiếng nhưng không thấy phản ứng, quay mặt sang nhìn người bên cạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, vị Kiếm thánh đại đại nhìn một hồi thế mà lại đỏ mặt, hoảng hốt dời tầm mắt, bắt đầu bạo tốc độ tay gõ đùng đùng trên bàn phím.

Trong kênh đồng đội, một đội viên có vẻ buồn bực lên tiếng: “Sao hôm nay Hoàng thiếu lại không phun thoại? Kênh chung sạch sẽ vậy không quen chút nào!”

“Đúng nha, chẳng trách tui thấy thiếu thiếu cái gì đó.”

Cuối cùng Lam Vũ thua Vi Thảo, có rất nhiều nguyên nhân. Là do đoàn đội Vi Thảo phối hợp tốt hơn Lam Vũ một chút, thế nhưng Dụ Văn Châu vẫn cảm thấy có chút cảm giác không hài hoà, chủ yếu đến từ Ma Đạo Học Giả của Vương Kiệt Hi, thao tác của cậu ta đặc biệt xuất sắc, thế nhưng lại không có cách nào để dung hợp với tổ đội để trở nên tốt hơn, ngược lại cậu ấy lại giỏi đến mức có chút tách rời đội ngũ.

Mà Lam Vũ bên này lại có nhiều vấn đề hơn, Sở Vân Tú thường hay thất thần trong lúc thi đấu, ngày hôm nay Hoàng Thiếu Thiên cũng liên tục mất tập trung, Ngư Nhạc và Đồng Nhân thì buồn bực mãi vì sao hôm nay Hoàng thiếu không phun lời rác rưởi, hai thành viên còn lại của Yên Vũ còn lại cũng tự hỏi tại sao mọi người không tấn công, sau đó cũng gia nhập hội mất hồn vì bị lạc lõng.

Sau khi trận đấu kết thúc, Vương Kiệt Hi thở phảo nhẹ nhõm, hắn cảm thấy Lam Vũ không mấy đáng sợ, nhưng lại lo lắng bọn họ nhất định đang che giấu thực lực, đặc biệt là tên Dụ Văn Châu không lên sàn hôm nay.

“Chúng ta chơi một ván đi, solo.” Vương Kiệt Hi mang theo một tia cảnh giác cuối cùng hỏi Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu mỉm cười: “Được.”

Sau đó. . .

Toàn đội Vi Thảo, đều bị khiếp sợ trước tay tàn và đồng thời cũng vui mừng không kém, sau đó đều bị loại ngay vòng đầu trận đấu đoàn đội chính thức. Người đánh bại họ không ai khác ngoài Lam Vũ với khí thế hùng hổ.

Lam Vũ và Vi Thảo : Cừu hận +10.

TBC.
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#39

Edit + Beta : Lãi.

23.

Hoàng Thiếu Thiên nằm mơ.

Cậu mơ thấy Dụ Văn Châu đang đứng trên ghế, nhoài người ở thành giường phía trên đầu cậu, đang nói gì đó.

Trong mơ, Hoàng Thiếu Thiên nghe không rõ người kia nói gì, sốt ruột nên cứ hỏi liên tục, Dụ Văn Châu đột nhiên đưa tay ra, ngón trỏ điểm nhẹ ở môi dưới, thở dài một tiếng.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức yên tĩnh lại, cậu nhìn chằm chằm vào ngón tay và môi dưới của đối phương, cậu như bị mê hoặc, cứ như thế tiến lại hôn một đầu ngón tay của hắn.

Dụ Văn Châu hôn trả lại cậu, dùng đôi môi đủ sắc lẫn vị của mình áp lên môi của Hoàng Thiếu Thiên.

Trong mơ cũng rất giống hiện thực, còn có thể cảm nhận được một chút nhiệt độ giống như lúc tiếp xúc thân mật, là một loại cảm giác không có cách nào chống cự được.

Sau đó cậu liền tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại, Hoàng Thiếu Thiên nằm đờ ra nhìn lên trần nhà của khách sạn chăm chú suy nghĩ một chút, vì sao trong giấc mơ cậu lại đi hôn ngón tay của Dụ Văn Châu? Một lát sau, cậu lại ý thức được quần lót mình đã ướt nhẹp một mảng.

-- -- con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó! Không thể trách được vì sao hôm nay cứ cảm thấy có gì không đúng thì ra là do cái mộng xuân khỉ gió này?! Lần đầu tiên nằm mộng xuân, thì ra nó là như vậy! Mà sau đó thì sao? Tại sao lại hết rồi? Con mẹ nó chứ nằm mơ cũng gặp phải cái kết không ra hồn chút nào!!!

Mười lăm tuổi Kiếm thánh tương lai cuối cùng cũng tiến hoá từ một tên nhóc thành một thằng đàn ông chân chính, người “trợ giúp” cậu hoàn thành bước đi này, “nhân sinh đạo sư” cũng chính là người “bạn tốt” đã xuất hiện trong giấc mộng đẹp của cậu.

Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng? Hoàng Thiếu Thiên đang lén lén lút lút ở bồn rửa tay giặt quần lót, cau mày suy nghĩ, bây giờ có nên hay không trèo lên giường Dụ Văn Châu liều mạng chất vấn hắn tại sao khi không lại chạy vào giấc mơ của người khác, hại cậu nửa đêm phải đi giặt quần lót? Cảm thấy thật ngu ngốc.

Sau khi giặc xong quần lót, Hoàng Thiếu Thiên bò lại lên giường cầm điện thoại di động lên nhắn cho Vương Kiệt Hi một cái tin 500 từ, chia nhỏ ra thành từng điều, lần lượt gửi đi, nội dung lần lượt là đồng tình với bị kịch bị loại ngay vòng đầu tiên của Vi Thảo, hi vọng bọn họ có thể bỏ xuống bỏ khứ, nỗ lực hơn để tiến về tương lai, sau khi gửi xong cậu còn chưa cảm thấy thoả mãn, liền bù thêm 200 từ rác rưởi cho đúng phong cách.

Vương Kiệt Hi nửa đêm bị chuông điện thoại kêu đến chấn động mà thức dậy, lại thêm một lần tự nhủ với bản thân trước khi ngủ phải tắt di động, sau đó tắt hẳn nguồn rồi quay lại ngủ tiếp.

Lam Vũ và Vi Thảo : Cừu hận +5.

Ngày hôm sau khi thức giấc, Hoàng Thiếu Thiên đã quăng chuyện này lên trên chín tầng mây, cả người tràn đầy phấn khởi đi chuẩn bị cho trận thi đấu kế tiếp. Ngược lại Dụ Văn Châu nhìn quần lót đang bay phấp phới trong gió phía ngoài ban công, rơi vào trầm tư: Thiếu Thiên không phải bình thường đều gom tất cả lại rồi giặt một lần sao?

Mùa xuân dường như đã đến rất gần.

===

Buổi sáng thi đấu vòng thứ hai, Lam Vũ đối đầu với một tổ đội được ghép tạm bợ, chiến thắng dễ dàng. Vào buổi chiều Dụ Văn Châu tổng kết trậm đấu xong thì cẩn thận hẹn mọi người buổi tối gặp mặt để luyện tập phối hợp đoàn đội một lần nữa. Hiện tại, sáu người họ phối hợp với nhau càng lúc càng ăn ý, mỗi quan hệ trong đội cũng khá là hoà hợp, đặc biệt là sau khi Sở Vân Tú biết được Từ Cảnh Hi của Lam Vũ cũng thích xem phim truyền hình, giống như lúc Bá Nha gặp được Chung Tử Kỳ tìm được một người tri âm, hai người bàn từ bộ phim cũ mấy năm về trước cho tới bộ phim mới nhất gần đây đủ mọi vấn đề, nói đến khô cả họng như thể chỉ hận vì sao lại gặp nhau muộn như vậy.

Buổi tối trước khi ngủ Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhưu trước kiên trì quấy rầy Vương Kiệt Hi, bùm bùm gửi đi một đống tin, cuối cùng Vương Kiệt Hi cũng trả lời một tin: “Giúp tôi suy nghĩ một cái tên tài khoản, tôi không nghĩ ra. Nghe phải cuồng bạo một chút, có nội hàm càng tốt.”

Hoàng Thiếu Thiên đăm chiêu suy nghĩ một hồi, chạy sang phòng kế bên tìm Tống Hiểu: “Tống Hiểu Tống Hiểu, lần trước cậu nói với anh con mắt gì rất lợi hại?”

Tống hiểu đang xem Anime cũng không quay đầu lại, trả lời: “Sharingan? GEASS? Con mắt tử thần? Mắt đỏ? Ác ma chi nhãn? Con mắt Âm Dương? Rinnegan? Tà vương nhãn?”

Hoàng Thiếu Thiên bị lượng thông tin ập đến có chút quá tải: “Cái này. . .Cụ thể mấy cái đó có năng lực gì?”

Tống Hiểu tạm dừng phim, ngồi dậy, tràn đầy phấn khởi nói: “Há, cái này nói ra rất dài dòng, chúng ta nói về Naruto trước đi, đầu tiên là Sharingan, sau đó sẽ tới Mangekyo Sharingan cuối cùng là Rinnegan. Ngày xưa có một ngôi làng gọi là làng Lá. . .”

Hoàng Thiếu Thiên nhanh chân chạy mất.

Đến cuối cùng cậu cũng tìm tới Dụ Văn Châu: “Vương Kiệt Hi nhờ tớ kiếm giùm cậu ta cái tên tài khoản, bảo muốn cuồng bạo một chút, còn phải có nội hàm!”

“Thiếu Thiên có quan hệ rất tốt với Vương Kiệt Hi sao?” Dụ Văn Châu đang thu dọn lại tư liệu trên bàn, hỏi.

“A. . .Tốt chứ, cậu ta là người tốt, cậu xem đi cho tới bây giờ cũng không đưa số tớ vào danh sách đen.” Hoàng Thiếu Thiên rất tự hào nói, thế nhưng cậu không biết rằng sở dĩ Vương Kiệt Hi không để số cậu vào danh sách đen không phải vì hắn không muốn mà là không thể, điện thoại hắn quá cũ.

“Nhưng Thiếu Thiên cũng không gửi tin nhắn cho tớ.” Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên có chút không biết nói gì: “Làm ơn đi, chúng ta một ngày 24 giờ, khoảng cách bình quân mọi nơi đều cách nhau 3 mét, cậu còn bắt tớ gửi tin nhắn cho cậu?! Nếu một ngày nào đó cậu cách tớ ngoài 100 mét thì tớ sẽ suy nghĩ lại.”

Dụ Văn Châu khẽ thở dài: “Cho dù là vậy, tớ vẫn tương đối muốn vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy Thiếu Thiên.”

“. . .” Luôn cảm thấy đối phương có chỗ kỳ lạ, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ.

“Nếu đã như vậy. . .cậu thấy tên “Vương Bất Lưu Hành” thế nào? Dụ Văn Châu đột nhiên đổi đề tài.

Hoàng Thiếu Thiên đập một quyền lên bàn: “Đủ ngầu! Phải mau nói với Vương Kiệt Hi, cậu ta nhất định sẽ cảm động đến chảy nước mắt!”

Vương Kiệt Hi xác thực là lệ rơi đầy mặt -- -- Một vài năm sau, rốt cuộc Vương Kiệt Hi biết được nội hàm của Vương Bất Lưu Hành, nước mắt của sự hối tiếc thi nhau chảy xuống cũng không kịp.

Vương Bất Lưu Hành: Thuốc dành cho những chị em phụ nữ có kinh nguyệt không đều, mẹ không đủ sữa, khó sinh và những chứng bệnh khác.

Lam Vũ và Vi Thảo: Cừu hận +100.

(TBC)
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#40

Edit + Beta : Lãi.

23.

Hoàng Thiếu Thiên nằm mơ.

Cậu mơ thấy Dụ Văn Châu đang đứng trên ghế, nhoài người ở thành giường phía trên đầu cậu, đang nói gì đó.

Trong mơ, Hoàng Thiếu Thiên nghe không rõ người kia nói gì, sốt ruột nên cứ hỏi liên tục, Dụ Văn Châu đột nhiên đưa tay ra, ngón trỏ điểm nhẹ ở môi dưới, thở dài một tiếng.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức yên tĩnh lại, cậu nhìn chằm chằm vào ngón tay và môi dưới của đối phương, cậu như bị mê hoặc, cứ như thế tiến lại hôn một đầu ngón tay của hắn.

Dụ Văn Châu hôn trả lại cậu, dùng đôi môi đủ sắc lẫn vị của mình áp lên môi của Hoàng Thiếu Thiên.

Trong mơ cũng rất giống hiện thực, còn có thể cảm nhận được một chút nhiệt độ giống như lúc tiếp xúc thân mật, là một loại cảm giác không có cách nào chống cự được.

Sau đó cậu liền tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại, Hoàng Thiếu Thiên nằm đờ ra nhìn lên trần nhà của khách sạn chăm chú suy nghĩ một chút, vì sao trong giấc mơ cậu lại đi hôn ngón tay của Dụ Văn Châu? Một lát sau, cậu lại ý thức được quần lót mình đã ướt nhẹp một mảng.

-- -- con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó con mẹ nó! Không thể trách được vì sao hôm nay cứ cảm thấy có gì không đúng thì ra là do cái mộng xuân khỉ gió này?! Lần đầu tiên nằm mộng xuân, thì ra nó là như vậy! Mà sau đó thì sao? Tại sao lại hết rồi? Con mẹ nó chứ nằm mơ cũng gặp phải cái kết không ra hồn chút nào!!!

Mười lăm tuổi Kiếm thánh tương lai cuối cùng cũng tiến hoá từ một tên nhóc thành một thằng đàn ông chân chính, người “trợ giúp” cậu hoàn thành bước đi này, “nhân sinh đạo sư” cũng chính là người “bạn tốt” đã xuất hiện trong giấc mộng đẹp của cậu.

Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng? Hoàng Thiếu Thiên đang lén lén lút lút ở bồn rửa tay giặt quần lót, cau mày suy nghĩ, bây giờ có nên hay không trèo lên giường Dụ Văn Châu liều mạng chất vấn hắn tại sao khi không lại chạy vào giấc mơ của người khác, hại cậu nửa đêm phải đi giặt quần lót? Cảm thấy thật ngu ngốc.

Sau khi giặc xong quần lót, Hoàng Thiếu Thiên bò lại lên giường cầm điện thoại di động lên nhắn cho Vương Kiệt Hi một cái tin 500 từ, chia nhỏ ra thành từng điều, lần lượt gửi đi, nội dung lần lượt là đồng tình với bị kịch bị loại ngay vòng đầu tiên của Vi Thảo, hi vọng bọn họ có thể bỏ xuống bỏ khứ, nỗ lực hơn để tiến về tương lai, sau khi gửi xong cậu còn chưa cảm thấy thoả mãn, liền bù thêm 200 từ rác rưởi cho đúng phong cách.

Vương Kiệt Hi nửa đêm bị chuông điện thoại kêu đến chấn động mà thức dậy, lại thêm một lần tự nhủ với bản thân trước khi ngủ phải tắt di động, sau đó tắt hẳn nguồn rồi quay lại ngủ tiếp.

Lam Vũ và Vi Thảo : Cừu hận +5.

Ngày hôm sau khi thức giấc, Hoàng Thiếu Thiên đã quăng chuyện này lên trên chín tầng mây, cả người tràn đầy phấn khởi đi chuẩn bị cho trận thi đấu kế tiếp. Ngược lại Dụ Văn Châu nhìn quần lót đang bay phấp phới trong gió phía ngoài ban công, rơi vào trầm tư: Thiếu Thiên không phải bình thường đều gom tất cả lại rồi giặt một lần sao?

Mùa xuân dường như đã đến rất gần.

===

Buổi sáng thi đấu vòng thứ hai, Lam Vũ đối đầu với một tổ đội được ghép tạm bợ, chiến thắng dễ dàng. Vào buổi chiều Dụ Văn Châu tổng kết trậm đấu xong thì cẩn thận hẹn mọi người buổi tối gặp mặt để luyện tập phối hợp đoàn đội một lần nữa. Hiện tại, sáu người họ phối hợp với nhau càng lúc càng ăn ý, mỗi quan hệ trong đội cũng khá là hoà hợp, đặc biệt là sau khi Sở Vân Tú biết được Từ Cảnh Hi của Lam Vũ cũng thích xem phim truyền hình, giống như lúc Bá Nha gặp được Chung Tử Kỳ tìm được một người tri âm, hai người bàn từ bộ phim cũ mấy năm về trước cho tới bộ phim mới nhất gần đây đủ mọi vấn đề, nói đến khô cả họng như thể chỉ hận vì sao lại gặp nhau muộn như vậy.

Buổi tối trước khi ngủ Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhưu trước kiên trì quấy rầy Vương Kiệt Hi, bùm bùm gửi đi một đống tin, cuối cùng Vương Kiệt Hi cũng trả lời một tin: “Giúp tôi suy nghĩ một cái tên tài khoản, tôi không nghĩ ra. Nghe phải cuồng bạo một chút, có nội hàm càng tốt.”

Hoàng Thiếu Thiên đăm chiêu suy nghĩ một hồi, chạy sang phòng kế bên tìm Tống Hiểu: “Tống Hiểu Tống Hiểu, lần trước cậu nói với anh con mắt gì rất lợi hại?”

Tống hiểu đang xem Anime cũng không quay đầu lại, trả lời: “Sharingan? GEASS? Con mắt tử thần? Mắt đỏ? Ác ma chi nhãn? Con mắt Âm Dương? Rinnegan? Tà vương nhãn?”

Hoàng Thiếu Thiên bị lượng thông tin ập đến có chút quá tải: “Cái này. . .Cụ thể mấy cái đó có năng lực gì?”

Tống Hiểu tạm dừng phim, ngồi dậy, tràn đầy phấn khởi nói: “Há, cái này nói ra rất dài dòng, chúng ta nói về Naruto trước đi, đầu tiên là Sharingan, sau đó sẽ tới Mangekyo Sharingan cuối cùng là Rinnegan. Ngày xưa có một ngôi làng gọi là làng Lá. . .”

Hoàng Thiếu Thiên nhanh chân chạy mất.

Đến cuối cùng cậu cũng tìm tới Dụ Văn Châu: “Vương Kiệt Hi nhờ tớ kiếm giùm cậu ta cái tên tài khoản, bảo muốn cuồng bạo một chút, còn phải có nội hàm!”

“Thiếu Thiên có quan hệ rất tốt với Vương Kiệt Hi sao?” Dụ Văn Châu đang thu dọn lại tư liệu trên bàn, hỏi.

“A. . .Tốt chứ, cậu ta là người tốt, cậu xem đi cho tới bây giờ cũng không đưa số tớ vào danh sách đen.” Hoàng Thiếu Thiên rất tự hào nói, thế nhưng cậu không biết rằng sở dĩ Vương Kiệt Hi không để số cậu vào danh sách đen không phải vì hắn không muốn mà là không thể, điện thoại hắn quá cũ.

“Nhưng Thiếu Thiên cũng không gửi tin nhắn cho tớ.” Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên có chút không biết nói gì: “Làm ơn đi, chúng ta một ngày 24 giờ, khoảng cách bình quân mọi nơi đều cách nhau 3 mét, cậu còn bắt tớ gửi tin nhắn cho cậu?! Nếu một ngày nào đó cậu cách tớ ngoài 100 mét thì tớ sẽ suy nghĩ lại.”

Dụ Văn Châu khẽ thở dài: “Cho dù là vậy, tớ vẫn tương đối muốn vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy Thiếu Thiên.”

“. . .” Luôn cảm thấy đối phương có chỗ kỳ lạ, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ.

“Nếu đã như vậy. . .cậy thấy tên “Vương Bất Lưu Hành” thế nào? Dụ Văn Châu đột nhiên đổi đề tài.

Hoàng Thiếu Thiên đập một quyền lên bàn: “Đủ ngầu! Phải mau nói với Vương Kiệt Hi, cậu ta nhất định sẽ cảm động đến chảy nước mắt!”

Vương Kiệt Hi xác thực là lệ rơi đầy mặt -- -- Một vài năm sau, rốt cuộc Vương Kiệt Hi biết được nội hàm của Vương Bất Lưu Hành, nước mắt của sự hối tiếc thi nhau chảy xuống cũng không kịp.

Vương Bất Lưu Hành: Thuốc dành cho những chị em phụ nữ có kinh nguyệt không đều, mẹ không đủ sữa, khó sinh và những chứng bệnh khác.

Lam Vũ và Vi Thảo: Cừu hận +100.

(TBC)
Mọa nó quả nhiên 20 yêu nhau trong sáng phụp tới chương 21 đã trong tối =))))).

Vương Kiệt Hy rip anh...

Tội lỗi tội lỗi

Còn lôi Naruto ra nói khụ khụ khụ.
 

Bình luận bằng Facebook