[ Lâm Phương] Điều đôi ta đã bỏ lỡ

FujisakiMiyuki

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
260
Fan não tàn của
Lam Hà
#1
[ Lâm Phương] Điều đôi ta đã bỏ lỡ


Disclaimer : Trong truyện có nói về các nhân vật trong Toàn Chức Cao Thủ nhưng họ thuộc về tác giả Hồ Điệp Lam còn tui sở hữu plot fic .


Rating : K


Author : Fujisaki Miyuki


Pairings: Lâm Phương + một ít nho nhỏ Diệp Lam .


Status : thuộc collection Các đại thần mỗi ngày đều ân ái !


Summary : lấy cảm hứng từ câu nói : “ Chỉ có niềm đau ly biệt mới làm sâu đậm thêm tình yêu đôi lứa. “ của Geogre Eliot.


Author Note : Fic chỉ được đăng trên forum và wordpress nếu bạn muốn mang đi đâu xin hãy nhắn với tôi một tiếng.




_________________________________





Phương Duệ đã đến Hưng Hân, rời bỏ ngôi nhà Hô Khiếu.




Cậu rời bỏ ngôi nhà cậu từng gắn bó suốt từ thuở mới vào liên minh, cũng buông bỏ cả những kỉ niệm xưa cũ giữa hai người.




Kỉ niệm của Phương Duệ, kỉ niệm của Lâm Kính Ngôn và kỉ niệm của họ.




Kỉ niệm của Phương Duệ bắt đầu từ những ngày cậu còn ở trại huấn luyện, những ngày hè nóng nực và đầy ắp tiếng chửi rủa của những thiếu niên bực tức hay các bài tập rèn luyện lặp đi lặp lại. Ngày thì luyện tập, đêm đến lại vào game lăn lộn vì công hội - đấy là cuộc sống bình thường ở trại huấn luyện. Mệt mỏi sao ? Nhớ nhà sao ? Đều có cả! Tiếng than vãn cùng la ó chưa bao giờ dứt trong phòng huấn luyện song không một ai từ bỏ. Bởi lẽ, ngôi vị quán quân, hay thấp hơn là một chỗ ngồi trong chiến đội đều quan trọng hơn tất thảy. Phương Duệ phải cố gắng rất nhiều mới được đến chiến đội, được cầm trên tay tấm chứng nhận cao quý. Đó là kỉ niệm của Phương Duệ, khi họ chưa có nhau.




Kỉ niệm của Lâm Kính Ngôn có lẽ là bắt đầu từ những anh gặp Phương Duệ mới bắt đầu sâu đậm hơn. Anh không nhớ về những ngày trước đó, bởi đó là chuỗi ngày tháng lặp lại nhàm chán mà anh luôn muốn dứt bỏ. Thân phận đội trưởng khiến anh cảm thấy áp lực hơn tất cả mọi người, những lời trách mắng đều đổ lên vai anh khiến Lâm Kính Ngôn rất phiền chán. Anh vẫn yêu Vinh Quang, vẫn yêu chiến đội và khao khát được cầm trên tay chức vị quán quân như bao người khác song áp lực không phải thứ gì đó dễ chịu. Ấy thế mà, nụ cười của Phương Duệ trong ngày đầu gặp gỡ lại như củi ấm đêm đông khiến anh thoải mái.




Kỉ niệm của họ là những ngày tháng luyện tập để rèn sự ăn ý, những đêm lăn lộn cướp boss cho công hội và những buổi phân tích dài đằng đẵng. Lâm Kính Ngôn đã thay đổi nhiều thứ đề phù hợp với Phương Duệ mà cậu cũng ngày càng phối hợp với anh. Vì mục đích của họ, hy vọng của họ và ước nguyện của tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp - ngôi vị quán quân danh giá. Ngày đêm luyện tập, vui buồn đan xen nhưng hai người họ chưa từng bỏ xuống. Tình yêu như một hạt mầm len lỏi vào trái tim họ, quấn chặt lấy và thúc đẩy họ cố gắng hơn nữa. Tình yêu khiến khao khát đứng trên đỉnh vinh quang cùng người nọ trở lên mạnh mẽ hơn tất thảy. Chí ít cho đến ngày Lâm Kính Ngôn buông xuôi tất cả, cái ngày mà anh bị tân binh áp đảo trước hàng trăm hàng ngàn người. Lúc ấy, Lâm Kính Ngôn đã trên bờ vực sụp đổ.




Những lời chỉ trích đè nặng lên vai vị đội trưởng Hô Khiếu hơn bao giờ hết, bởi anh biết mình sắp bị thay thế. Trước đây, không phải anh không nghe không biết mà là tỏ ra vô tâm trước thế sự, Kính Ngôn hi vọng anh có thể đem về cho Hô Khiếu một cúp quán quân, cho anh và cho cả Phương Duệ. Chỉ trách rằng, thế sự không cho phép anh thực hiện điều đó. Tên tuổi của anh đã bị buộc chặt với cái danh tuột dốc, đặc biệt là từ sau trận đánh kia.




Lâm Kính Ngôn không từ bỏ Hô Khiếu nhưng Hô Khiếu từ bỏ anh, chiến đội mà anh gây dựng bằng cả nhiệt huyết đã từ bỏ anh.




Phương Duệ vẫn còn đó nhưng cậu không thể ngăn anh đến Bá Đồ. Trong thâm tâm, cậu biết tâm Kính Ngôn đã nguội lạnh, anh sẽ không bao giờ còn là vị đội trưởng dốc hết lòng hết dạ vì Hô Khiếu nữa và một phần trong cậu cũng không còn tha thiết như trước. Phương Duệ tức giận. Vì chiến đội chỉ nhìn thấy lợi nhuận mà bỏ quên nỗ lực của hai người. Vì những nỗ lực mà hai người vun đắp nay sụp đổ hoàn toàn vì sự hống hách của tân binh. Phương Duệ còn ở Hô Khiếu song cậu đã không còn là vị đội phó ngày nào.




Thế rồi, Phương Duệ nhận được lời mời đến Hưng Hân. Ban đầu cậu trả treo đủ điều nhưng thực ra, Phương Duệ rất vui! Cuối cùng cậu cũng được giải thoát khỏi cái nói lạnh lẽo ấy, cái nơi dập tắt ngọn lửa mà hai người cố gắng gìn giữ suốt bao năm. Khi ngọn lửa đã hoá tro tàn, cậu thiếu niên vốn tưởng sẽ biến mất lại được tái sinh ở nơi khác, hoạt bát và vui tươi hơn. Đây cũng là điều đáng mừng. Phương Duệ không trách Hô Khiếu khi xem cậu như người thừa thãi bởi chính vì vậy mà cậu mới có thể đến Hưng Hân mà không bị níu chân, mới có thể đường đường chính chính tạo lập một chứac quán quân của mình mà không e sợ.



Phương Duệ rất vui, cậu thích Hưng Hân rất nhiều. Hưng Hân đã cho cậu quá nhiều thứ, một chức quán quân , một mái ấm để về và một nơi để thoả sức tung hoành. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Tu mỗi ngày quấn quýt lấy Hứa Bác Viễn, nghe thấy những câu trêu đùa của họ lại nhìn thấy hành vi thân mật khăng khít của hai người nọ, cậu lại thấy đau lòng.




Rõ ràng đã yêu nhau, đã chấp nhận nhau, đã từng là sức mạnh của nhau để vươn lên, cớ sao lại bỏ lỡ ?




Đã bỏ lỡ tại sao lại vẫn yêu sâu đậm đến vậy ?




Lâm Kính Ngôn cùng Phương Duệ không chỉ bỏ lỡ chức quán quân của họ mà còn bỏ lỡ tình yêu cả đời mình. Hai người đã bỏ lỡ nhau. Giờ mọi thứ đều đã chìm vào quá khứ, chỉ còn là vết sẹo mờ mãi không phai.
 
Last edited by a moderator:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
“Và anh sẽ là người đàn ông của đời em
Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”
Không cần nhìn tui với ánh mắt đó. Khụ khụ, chẳng phải trại huấn luyện Hô Khiếu có rất nhiều đứa trẻ sao....
Đọc cái này xong cảm giác đọc về hôn nhân gia đình, ban đầu cả hai chung tay xây dựng nên ngôi nhà riêng của hai người, sau đó khi một người rời đi rồi, thì người còn lại cũng không còn thiết tha ở lại nữa.
Ừm quay lại, tuy hai người thân hai nơi khác nhau, nhưng chỉ cần còn chung một mục tiêu một niềm tin, thì sợ gì không gặp lại? Câu cảm hứng “Chỉ có niềm đau ly biệt mới làm sâu đậm thêm tình yêu đôi lứa.“ của Geogre Eliot của chủ nhà chọn hay quá. Vì câu này mà tui nhảy hố luôn, dù ra buồn quá buồn.
 

FujisakiMiyuki

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
260
Fan não tàn của
Lam Hà
#3
“Và anh sẽ là người đàn ông của đời em
Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”
Không cần nhìn tui với ánh mắt đó. Khụ khụ, chẳng phải trại huấn luyện Hô Khiếu có rất nhiều đứa trẻ sao....
Đọc cái này xong cảm giác đọc về hôn nhân gia đình, ban đầu cả hai chung tay xây dựng nên ngôi nhà riêng của hai người, sau đó khi một người rời đi rồi, thì người còn lại cũng không còn thiết tha ở lại nữa.
Ừm quay lại, tuy hai người thân hai nơi khác nhau, nhưng chỉ cần còn chung một mục tiêu một niềm tin, thì sợ gì không gặp lại? Câu cảm hứng “Chỉ có niềm đau ly biệt mới làm sâu đậm thêm tình yêu đôi lứa.“ của Geogre Eliot của chủ nhà chọn hay quá. Vì câu này mà tui nhảy hố luôn, dù ra buồn quá buồn.
Hiểu như bạn cũng được đó nhưng mà Lâm Phương thì mình cảm thấy không hợp với ước mơ đấy đâu... Tại để vào huấn luyện thì cũng tầm 12-13 rồi ấy và bọn trẻ con tầm ấy đúng nghĩ là một lũ giặc...
trong plot mình không để họ gặp lại nhau là vì một số vấn đề riêng của chiến đội nữa. Đa phần các đồng nhân khác đều để vấn đề này khá nhẹ nhàng nhưng suy cho cùng thì chuyện thần tượng của mình yêu đương không phải dễ chấp nhận với fan ấy. Tại người ta là hình mẫu lí tưởng các thứ các thứ mà nên mình để họ hờ hững như thế.
 

Bình luận bằng Facebook