Hoàn [Kiều Nhất Phàm] Phòng train lời rác rưởi

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#1

[Kiều Nhất Phàm] Phòng train lời rác rưởi

Tác giả: 蛛网头
Link convert: Click
Edit: cây cỏ
Beta: Ú chỉ thích ăn ngủ
Tình trạng: Hoàn
(Vì cả edit và beta đều không biết tiếng trung nên truyện có sai sót gì mong mọi người nhẹ tay nha!)

--------------------------------------​

“Diệp Thu là ai, tôi nghĩ mọi người đều biết rất rõ. Kinh nghiệm, ý thức, thậm chí là kỹ năng lời nói rác rưởi, đều rất đáng giá cho chúng ta học tập” --- Vương Kiệt Hi.

1.

Kiều Nhất Phàm tỉnh dậy sau một giấc mơ dài.

Cậu có chút hoảng hốt nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường, đèn led sáng lên, cho thấy cậu chỉ mới ngủ được một tiếng.

Cậu cũng nhìn sang An Văn Dật, người vẫn đang ôn tập nội dung bài thi lại. Đôi môi vô thức hơi mím, như là muốn nói điều gì mà lại không dám nói.

Bề ngoài đang ôn tập, kỳ thực An Văn Dật đang làm việc riêng, đã nhanh chóng nhận thấy bạn cùng phòng có chút kỳ lạ. Có lẽ do phát hiện có thứ khác ngoài việc học để bận tâm, cậu thậm chí có đôi chút phấn khích.

An Văn Dật quay đầu lại nhìn Kiều Nhất Phàm với ánh mắt háo hức và hỏi: "Thế nào? Gặp ác mộng sao?"

Kiều Nhất Phàm chớp chớp mắt

Dưới ánh đèn yếu, khuôn mặt An Văn Dật trông hơi mờ. Mắt kính của cậu bị ngược với ánh sáng nên trông có vẻ hơi nham hiểm.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Kiều Nhất Phàm lấy hết cam đảm để nói ra suy nghĩ táo bạo của mình: “Tớ muốn học lời nói rác rưởi”.

“…”

Lý trí giúp An Văn Dật bình tĩnh, đứng lên và ngồi xuống bên cạnh bạn cùng phòng.

“Nhất Phàm, có phải áp lực gần đây hơi lớn?”

Kiều Nhất Phàm cúi đầu, trông giống như một con thỏ lông dài: “Cũng không phải…”

An Văn Dật hiểu rõ: “Ngày hôm qua thi đấu thua, vẫn còn khó chịu?”

Kiều Nhất Phàm nói: “Cũng còn tốt…”

An Văn Dật gật đầu: “Là sau trận đấu, Lão Ngụy nói đấu pháp của cậu có chút vấn đề, có đúng không?”

Bé ngoan Kiều Nhất Phàm vội vàng gỡ oan giúp lão Ngụy: “Tiền bối nói rất đúng, đúng là đấu pháp của tớ xảy ra vấn đề vào ngày hôm qua!”

An Văn Dật nện tay: “Vậy là cậu đang trong thời kỳ trưởng thành, nghĩ muốn nổi loạn”.

Kiều Nhất Phàm lúng túng cười: “Tớ hai mươi …”

An Văn Dật nói: “Hai mươi cũng có thể là thời kỳ trưởng thành. Giống như Mạc Phàm, phỏng chừng trung nhị cả đời.”

Kiều Nhất Phàm không khỏi cười lên tiếng, lại nói: “Nói như vậy, cậu ấy không có tốt sao?”

An Văn Dật nghiêm túc nói: “Cậu thấy đó, cậu không cảm thấy tốt ở mức độ này, lời nói rác rưởi, hay là thôi đi.”

Hay là thôi đi.

Kiều Nhất Phàm cũng nghĩ vậy. Rốt cuộc, lời nói rác rưởi không phải thứ gì tốt lành.”

Hơn nữa, cậu không có kĩ năng này trong suốt hai mươi năm qua. Có lẽ sẽ rất khó khi đột ngột học tập như vậy.

Vì thế, ý nghĩ này cậu không nhắc lại nữa, chỉ là mỗi đêm Vương Kiệt Hi đúng giờ xuất hiện trong giấc mơ của cậu, và nói cậu học kĩ năng lời nói rác rưởi của Diệp Tu.

Nhiều lần, An Văn Dật nghe thấy Kiều Nhất Phàm nói trong giấc mơ xấu.

“… Không, đội trưởng… ách... Em không thể… không thể…”

An Văn Dật: “…”

Có lẽ đúng là thời kỳ trưởng thành đi.

An Văn Dật đẩy mắt kính, ôn tập các công thức đang chạy loạn xạ trên đề cương.

2.

Cao Anh Kiệt nhận được điện thoại của Kiều Nhất Phàm là vào giờ ăn trưa.

Bạn thân rất ít khi gọi điện thoại cho cậu, Hai bạn trẻ đều thích bấm like nhau trong group chat, share nhau emoji để duy trì tình bạn.

“Alo, Nhất Phàm?” Cao Anh Kiệt ăn được một nửa thì dừng lại để tập trung nghe điện thoại.

“Anh Kiệt” Giọng Kiều Nhất Phàm uể oải và không có sức sống.

Cao Anh Kiệt cẩm thấy có chuyện lớn xảy ra, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có khỏe không?”

Ở đầu bên kia điện thoại Kiều Nhất Phàm nở một nụ cười yếu ớt: “Tớ khỏe, cậu thì sao?”

Cao Anh Kiệt hận không thể đem Kiều Nhất Phàm từ đầu dây điện thoại bên kia đưa đến trước mặt cậu, nói với cậu mình rất ổn.

“Tớ cũng khỏe. Nghe giọng cậu không đúng lắm, cậu bị bệnh sao?”

Kiều Nhất Phàm trầm mặc.

Cao Anh Kiệt đang chờ Nhất Phàm nói.

Kiều Nhất Phàm cũng không im lặng quá lâu.

“Anh Kiệt.” Cậu nói, giọng buồn bã: “Gần đây …. Tớ thường mơ thấy đội trưởng.”

“Ồ? Vương đội sao?” Cao Anh Kiệt theo bản năng nhìn quanh căn tin, Vương Kiệt Hi và Hứa Bân đang ngồi cạnh cửa sổ và xem trận bóng Laliga trên tivi đêm qua.

*Giải Laliga là giải bóng đá vô địch quốc gia Tây Ban Nha

“Đúng thế.” Kiều Nhất Phàm nói: “Trong mơ, đội trưởng luôn nhắc tớ học lời nói rác rưởi từ tiền bối Diệp Tu.”

“Phụt.”

“Bóng tốt!”

Không nhịn được cười ra tiếng của Cao Anh Kiệt đã bị tiếng hét của Lưu Tiểu Biệt lấn áp, nhưng trong điện thoại Kiều Nhất Phàm nghe rất rõ.

Tuy nhiên Kiều Nhất Phàm cũng không để ý, vì nó thực sự quá buồn cười.

“Ý cậu là, chuyện trước đây chúng ta lập team đi giết tiền bối Diệp Tu sao?” Cao Anh Kiệt nhớ lại cảnh tượng vào lúc đó.

“Ừ… Gần đây trong mơ, đội trưởng nhìn chằm chằm vào tớ và nói lại những gì đã nói lúc đó.”

Cao Anh Kiệt cũng cảm thấy hơi đau lòng.

Chung quy, ngay cả cậu cũng không muốn ở trong mơ bị đội trưởng nhìn.

Ngay cả hiện thực cũng không muốn.

“Thế này… Nhất Phàm, cậu đang bị áp lực lớn sao?"

Kiều Nhất Phàm trả lời: “Cũng còn tốt, chỉ là tớ không biết phải làm gì.”

Cao Anh Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi bên cạnh cửa sổ, do dự nói: “Bằng không, tớ đi hỏi thử đội trưởng…?”

Nói xong cậu liền hối hận.

Đi hỏi cái gì?

Đội trưởng, anh vì sao báo mộng Kiều Nhất Phàm vào mỗi đêm?

“Không không không!” Kiều Nhất Phàm cũng cảm thấy đề nghị này rất hoang đường, vội vàng ngăn lại: “Ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết, đặc biệt là đội trưởng!”

“Ừm…”

Cao Anh Kiệt thực sự không biết phải làm thế nào, cậu không phải là người có ý tưởng gì đặc biệt. Gần nói xong cuộc điện thoại, chỉ đơn giản kết thúc bằng câu: “Nhất Phàm cậu nên uống nhiều nước ấm, chú ý nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ quá nhiều.”

Kiều Nhất Phàm nghe lời, cầm chiếc cốc và uống ngụm nước, hít thật sâu, sau đó đi tìm An Văn Dật.

3.

“Hay thôi thì, cậu cứ học đi?” An Văn Dật nghiêm mặt nói một câu hơi bị vô trách nhiệm.

Kiều Nhất Phàm sợ hết hồn, trợn tròn đôi mắt: “Thế nhưng tớ …. Phù hợp sao?”

An Văn Dật mỉm cười: "Không phù hợp."

Kiều Nhất Phàm thở phào nhẹ nhõm.

“Tuy nhiên cậu nhìn, Diệp Tu cùng lão Ngụy và Phương Duệ, không phải tự dưng mà họ trở nên không có hạn cuối. Nhất định là ngày tháng tích lũy, dần dần mà tiến bộ. Nếu không? Chúng ta đi thử một lần, nhìn xem cậu có thiên phú này hay không.”

Nói là làm, An Văn Dật mở máy tính ra.

Kiều Nhất Phàm sợ hãi: “Thử như thế nào?”

An Văn Dật nói: “Tất nhiên là jjc – đấu trường mô phỏng trận chiến. Sau đó, trong quá trình PK chúng ta có thể tập luyện lời nói rác rưởi với nhau.”

“Thế nhưng, cậu là một mục sư, lực công kích của thập tự giá…”

An Văn Dật xua tay: “À, không sao, nó cũng chỉ là hình thức thôi mà. Thậm chí chúng ta còn không cần phải động thủ, chỉ cần nói là được. Đến đây đi.”

Kiều Nhất Phàm nuối nước bọt, vội vã ngồi xuống, mở máy tính và đưa thẻ tài khoản vào khe cắm.

Đấu trường Vinh Quang.

Số phòng: Phòng train lời rác rưởi

Mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá, quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro.

Hai nhân vật chuyên nghiệp đứng ở trong phòng.


An Văn Dật: "Bắt đầu đi."

Kiều Nhất Phàm bất an lại xấu hổ, do dự: "Thật sự muốn mắng sao?"

An Văn Dật nói: "Không phải mắng, là nói lời rác rưởi. Đó là luyện tập. Đến đây đi, cậu nói trước đi."

Kiều Nhất Phàm gật đầu, nín thở, giơ tay liền type: "[Tay Nhỏ Lạnh Giá là acc bạn gái cũ của cậu à? Nhớ người ta ko?]"

“…”

An Văn Dật hoàn toàn không nghĩ đến Kiều Nhất Phàm nói đúng vào điểm bất ngờ này quá xảo quệt, nên có chút không ứng phó kịp.

Đây có phải lời nói rác rưởi?

Đây là đánh vào tim a!

An Văn Dật quay đầu lại: “…Đợi đã, Nhất Phàm…”

Kiều Nhất Phàm tiếp tục gõ chữ, một bong bóng thoại xuất hiện trên đầu Một Tấc Tro: “[Người cũng đã đi, cậu giữ lại thẻ để làm gì? Giữ lại để nhai à.]”

An Văn Dật “…”

Một Tấc Tro: “[Người yêu của cậu và cuộc tranh tài này chỉ có một kết quả, đó chính là thất bại.]”

Một Tấc Tro: “[An muội tử nói chuyện a?]”

Một Tấc Tro: “[Sao không đánh chữ? Kia “gg” đều sẽ đánh chứ? Đánh một cái thử xem?]”

Người luôn luôn bình tĩnh là An Văn Dật lại mất bình tĩnh: “…Ngươi là ai!”

4.

Kiều Nhất Phàm khẽ mỉm cười dịu dàng, cậu nghiêng đầu có chút không tự tin hỏi người bên cạnh: “Tiểu An, tớ như vậy thì có thể nói lời rác rưởi không?”

An Văn Dật lau mồ hôi: “Nhất Phàm, cậu có thấy rằng cậu chính là một thiên tài.”

“Eh?” Kiều Nhất Phàm không có chắc chắn An Văn Dật là tự hào về mình, gò má cậu hơi ửng đỏ: “Tớ… Tớ có phải đã có chút quá phận a?”

Há chỉ là quá phận.

Tớ nghĩ muốn chia tay à?

Tớ sử dụng thẻ tài khoản làm nhân yêu mục sư dĩ nhiên là bởi vì vẫn còn muốn cô ấy!

An Văn Dật mỉm cười miễn cưỡng: “… Không, tốt vô cùng. Hay thế này đi, chúng ta đi tìm người khác thử xem sao?”

Tìm người khác cũng mệt tim.

Kiều Nhất Phàm lắc đầu liên tục: “Không được không được không được! Không tốt!”

“Nhất Phàm!” An Văn Dật giữ vai cậu: “Cậu đã quyết định và thực hiện đến bước này rồi! Không phải sao? Vì sao còn giữ lại một tia mềm yếu!”

Kiều Nhất Phàm bị kinh sợ.

Đây là những lời mục sư có thể nói sao?

Đây rõ ràng là lời mà chỉ có cuồng kiếm sĩ bá đạo mới nói mà!

Không sai, mọi chuyện mới bắt đầu, nào có lý do để lùi bước.

Mình từ cậu bé bình thường thích chơi game, đến thành viên dự bị Vi Thảo, và sau đó giành chức quán quân cùng với Hưng Hân. Cùng nhau tiến bước, mình nên vứt bỏ chính là tia mềm yếu này!

“Đi, tiểu An, tớ muốn đi thách thức người khó nhất.” Đôi mắt Kiều Nhất Phàm trở nên sắc bén.

4.

“Cái gì trò chơi.”

Ngụy Sâm bày ra vẻ mặt nhăn nhó, vừa lau nước trên bàn phím vừa nhìn về phía Kiều Nhất Phàm cùng An Văn Dật.

Anh đang nghi ngờ bọn họ có phải đang chơi mấy trò chơi kỳ quặc như lời nói mạo hiểm không?

“Em đang học lời nói rác rưởi, xin tiền bối luyện tập cùng em!”

Kiều Nhất Phàm lặp lại lời nói của mình một lần nữa, xấu hổ cúi mặt.

Tiểu tử này bị cái gì kích thích?

Ngụy Sâm nghi ngờ không thôi, ánh mắt nhìn An Văn Dật dò hỏi.

An Văn Dật dùng ánh mắt bày tỏ quá trình rất dài dòng.

“Được rồi, lão phu cho nhóc mở mang kiến thức! Thằng nhóc hư hỏng, học cái gì không học…” Ngụy Sâm cuối cùng cũng đồng ý.

Đấu trường.

Vẫn là cùng một phòng.

Lần này, Một Tấc Tro đứng đối diện thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận.

Ngụy Sâm rất không khách khí, đoạt trước lời rác rưởi, cho dù đối mặt với người mới học cũng không mềm lòng: “[Tiểu tử gg luôn đi, quay về mà uống nước lọc.]”

Một Tấc Tro lập tức tiếp lời: “[Hay là tiền bối gg trước đi.]”

Ngụy Sâm thở dài, không khỏi dùng tai nghe nói: “Nhất Phàm ngươi còn non lắm, nói lời rác rưởi kịch liệt hơn đi.”

Kiều Nhất Phàm lập tức hiểu ý: “[Kính lão đắc thọ, tiền bối, ngài lớn tuổi như vậy, hay gg trước đi.]”

Ngụy Sâm: “…”

Một Tấc Tro: “[Sao tiền bối lại không nói chuyện? Tay bị chuột rút? Mới đánh mấy chữ mà bị chuột rút, tiền bối giải nghệ, thật sự là lựa chọn sáng suốt.]”

Ngụy Sâm quay đầu hỏi An Văn Dật: “… Đây là Kiều Nhất Phàm?”

An Văn Dật gật đầu với vẻ mặt phức tạp: “Là cậu ấy.”

Khuôn mặt Ngụy Sâm giống như gặp phải quỷ, nhưng lão là đại ma vương không có hạn cuối, không có lý do gì sẽ bị lời nói rác rưởi của một người mới ảnh hưởng.

Ngụy Sâm đốt điếu thuốc, thao tác Nghênh Phong Bố Trận di chuyển ra xa rồi bắt đầu ngâm xướng Mưa Hỗn Loạn.

Khoảng cách cast phép cách quá xa, Một Tấc Tro ung dung lùi về sau né tránh, bắt đầu đi tìm vị trí tốt nhất để phóng trận quỷ.

Bên kia, cơn mưa màu đen chưa kết thúc, Nghênh Phong Bố Trận đã bắt đầu vung pháp trượng, một quả cầu ánh ánh sáng dần dần to lên trong không trung, một bên tích lũy lực, một bên bắt đầu gõ chữ: “[Vừa nãy là cái gì vậy? Vị trí đó, là thích khách thao tác ra mà? Còn lưu luyến nghề cũ à?]”

Kiều Nhất Phàm nhanh chóng tiếp lời: “[Vừa nãy là cái gì vậy? Bỏ qua khoảng cách cast phép, newbie đều thao tác được đi? Tiền bối mới tự luyến!]”

Quả cầu ánh sáng nổ tung, Mũi Tên Nguyền Rủa xuất hiện.

Nghênh Phong Bố Trận: “[Nếu lão phu là newbie thì tiểu tử ngươi là quả trứng đi.]”

Kiều Nhất Phàm dựa vào kĩ thuật của thích khách, mang Một Tấc Tro nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Nghênh Phong Bố Trận, chém một nhát Quỷ Trảm, Nghênh Phong Bố Trận vội vã trốn thoát, tiếp đó Một Tấc Tro đánh ra Nguyệt Quang Trảm, đồng thời đao lóe lên, Băng Trận xuất hiện.

Một Tấc Tro: “[Nếu ta là quả trứng thì tiền bối chính là con gà đi.]”

5.

Ngụy Sâm không màng đến Nghênh Phong Bố Trận chịu sát thương đến từ Băng Trận, kéo tai nghe xuống, và nói lớn: “Mẹ khiếp, đứa nào dạy hắn những cái này? Thật là một mớ hỗn độn!”

An Văn Dật cũng nói: “Nhất Phàm, cậu ấy…”

Kiều Nhất Phàm cũng lấy tai nghe xuống, có chút vô tội: “Không thể nói lời này sao? Không tính là bẩn… Thô tục đi?”

Ngụy Sâm nghiêm túc nói: “Đây là tình huống bóng sát biên. Nếu gặp trọng tài nghiêm túc thì rất có thể sẽ bị ăn thẻ. Tiếp tục.”

Kiều Nhất Phàm: “Vâng, tiền bối.”

Nghênh Phong Bố Trận: “[Ngươi mới là gà trống.]”

An Văn Dật: “…Này thì cả bóng sát biên cũng không phải rồi! Tuyệt đối sẽ ăn thẻ.”

Một Tấc Tro: “[Tiền bối mới là.]”

“Hai người không nên như vậy có được hay không…” An Văn Dật sâu sắc có cảm giác vô lực.

Ngụy Sâm cũng hiểu ra: “Đúng, Nhất Phàm, không thể quá thô tục. Quá thô tục nhìn giống như chửi bậy, chúng ta nói cao cấp lên.”

Kiều Nhất Phàm: “Vâng.”

Nghênh Phong Bố Trận ngâm xướng Thuật Trói Buộc, bóng đen uốn lượn đi bắt Một Tấc Tro: “[Thôi nào, nhóc đi lấy con dao gọi trái cây đến đây đi!]”

Một Tấc Tro né tránh: “[Tiền bối trước đi, tiền bối đi cầm gậy gãi ngứa đến đây.]”

Chưa bắt được người, vì thế Nghênh Phong Bố Trận tiếp tục cho ra Lục Tinh Quang Lao: “[Vương Kiệt Hi không cần nhóc.]”

Một Tấc Tro lợi dụng vách tường, lướt qua né phạm vi Lục Tinh Quang Lao, cũng thuận tay ném một Ám Trận: “[Còn tiền bối bị tiền bối Dụ Văn Châu ngược.]”

Nghênh Phong Bố Trận: “[An Văn Dật đều có thể ngược ngươi.]”

An mục sư không nằm cũng trúng đạn: “… Quá phận.”

Một Tấc Tro: “[Chị chủ có thể ngược tiền bối.]”

Nghênh Phong Bố Trận: “[Ta muốn cáo trạng nhóc với bà chủ.]”

Một Tấc Tro: “[Em sai rồi. Xin lỗi tiền bối.]”

Ngụy Sâm nói ra ngoài: “Tiểu tử, ngươi vẫn có tử huyệt, vẫn còn lo ngại. Cái gọi là lời nói rác rưởi, là không để cho người khác nắm được cái chuôi.”

Kiều Nhất Phàm khiêm tốn cúi đầu: “Vâng, tiền bối.”

Đã lâu Ngụy Sâm không có cảm giác mệt tâm như vậy: “Lần này tập luyện đến đây thôi, Nhất Phàm, nhóc rất có tiền đồ! Lão phu yêu quý nhóc!”

Kiều Nhất Phàm đứng dậy, hoảng sợ và vui mừng cúi đầu chào: “Cảm ơn tiền bối đã chỉ điểm!”

Kiều Nhất Phàm trở về phòng ngay sau đó, Ngụy Sâm có chút bất an hỏi An Văn Dật: “Tình huống như thế nào?”

An Văn Dật bất đắc dĩ mới đem kể đầu đuôi câu chuyện ra, Ngụy Sâm suýt chút nữa muốn ngất đi.

“Tuy nhiên, ta cũng đã nói, lúc đầu đã không nhìn nhầm, tiểu tử này quả nhiên là một nhân tài.” Ngụy Sâm nói chắc chắn.

Vừa dứt lời, đã thấy Kiều Nhất Phàm vội vã đi ra khỏi phòng và ngồi trước máy tính một lần nữa.

“Nhóc làm gì vậy? Còn tới?” Tay Ngụy Sâm không khỏi run lên, tàn thuốc suýt chút nữa rơi xuống đùi.”

Đôi mắt Kiều Nhất Phàm sáng lấp lánh, nói: “Vâng, em muốn xin chỉ dạy của tiền bối Diệp Tu, em vừa xem, tiền bối không on QQ…”

6.

Nửa tháng sau, Hưng Hân đối chiến Vi Thảo.

Đấu lôi đài lượt thứ hai: Cao Anh Kiệt vs Kiều Nhất Phàm.

Mộc Ân: “[Cậu khỏe không.]”

Một Tấc Tro: “[Cũng còn tốt. Hiện tại cậu nhận thua thì càng tốt hơn.]”

Mộc Ân: “[… Nhất Phàm??]”

Một Tấc Tro: “[Haha]”

Ngày hôm đó, toàn Vi Thảo đã mở mang kiến thức, tân sinh rực rỡ, Kiều Nhất Phàm.

End.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Truyện là 1 minh chứng cho việc mỗi con ng đều có tiềm lực không ngờ!!!

PS: editor với beta ơi, mấy đoạn thoại sạn hơi nhiều đó. @cây cỏ @Ú chỉ thích ăn ngủ
GiữĐể lại để nhaiăn à.
[Uy, vừVừaa nãy là cái gì vậy? Vị trí đó, là thích khách thao tác ra mà? Luyến cựuCòn lưu luyến nghề cũ à?
Vẻ mặt nhăn nhó của Ngụy SâmNgụy Sâm bày ra vẻ mặt nhăn nhó,
 

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#3
Má ơi cứu mạng. Đây không phải Tiểu Kiều mà tui biết
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,008
Số lượt thích
3,946
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#7
Hai đứa nhỏ Tiểu An Tiểu Kiều tương thân tương ái yêu thương giúp đỡ nhau, là đôi bạn tốt nha~ Không liên quan nhưng tui là fan não tàn của Tiểu An nha, nhìn ẻm chỉ cần ngồi đó thôi mà cũng thấy được sự trí thức nữa... Cho tới khi Tiểu Kiều mở miệng...

Phụt, uống nhiều nước nóng! Tiểu Kiều cậu không biết cái câu an ủi vô dụng nhất mọi thời đại này là câu khiến người ta muốn phun nước nhất sao?! Số của Tiểu Kiều cứ dính tới nước mãi thôi~

Có một loại người khiến người ta phun máu, đó chính là thiên tài! Thật sự, phun máu theo nghĩa đen đó... Không tin liền hỏi Tiểu An... Không tin nữa liền hỏi Lão Nguỵ... Không tin nữa liền hỏi Vi Thảo... Tui nghi ngờ ban đầu Tiểu An đẩy củ khoai bỏng tay này qua cho Lão Nguỵ chỉ để muốn có người chết cùng...
 

Normally Insane

Cống hiến cấp cao
Bình luận
363
Số lượt thích
1,181
#8
Chài ơi! Dễ thương tợn. Cám cảnh cho gia sư An Văn Dật đi chạy "no limit" cho người ta, cuối cùng bị người ta ngược lại thê thảm... :v :v :v
 

Phong hạ

điền cho hết, trường phong kiếp kiếp, tẫn tự vân
Thần Lĩnh
Bình luận
478
Số lượt thích
950
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#10
Tài năng của Kiều chỉ là chưa được phát hiện hết. Tài năng của Kiều vẫn còn nhiều thứ để được khai phá.
Kiều của ngày sau có thể sẽ zâm chẳng kém Phương Duệ, no limit chẳng thua Ngụy Sâm, tâm bẩn chẳng thua Diệp Tu đâu
 

? uyen

Gà con tiến hóa
Bình luận
17
Số lượt thích
46
Team
Hưng Hân
#11
Không, không =))) Gì mà mất hình tượng Kiều =))) Đây mãi là Kiều hihi, lời rác rưởi mà vẫn dễ thương, cách nói chuyện vẫn rất Kiều mà =))) Đây là Kiều khi bật mode no limit, bật lên thì chẳng ngán aiii. Yêu quáaaaaa
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#12
Tài năng của Kiều chỉ là chưa được phát hiện hết. Tài năng của Kiều vẫn còn nhiều thứ để được khai phá.
Kiều của ngày sau có thể sẽ zâm chẳng kém Phương Duệ, no limit chẳng thua Ngụy Sâm, tâm bẩn chẳng thua Diệp Tu đâu
Nếu mà như thế thật thì ẻm sẽ tiến hóa từ tiểu thiên sứ thành "Thằng đáng chết số 1 Liên minh" mất :)
 

Dạ Đao

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
65
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tô đại mỹ nữ!!!
#13
Kiều Nhất Phàm tiếp tục gõ chữ, một bong bóng thoại xuất hiện trên đầu Một Tấc Tro: “[Người cũng đã đi, cậu giữ lại thẻ để làm gì? Giữ lại để nhai à.]”

An Văn Dật “…”

Một Tấc Tro: “[Người yêu của cậu và cuộc tranh tài này chỉ có một kết quả, đó chính là thất bại.]”

Một Tấc Tro: “[An muội tử nói chuyện a?]”

Một Tấc Tro: “[Sao không đánh chữ? Kia “gg” đều sẽ đánh chứ? Đánh một cái thử xem?]”
clm thế này ác quá, quá ác, Nhất Phàm cậu mau dừng lại, không dừng lại khéo Tiểu An hộc máu chết tại chỗ chời ơi =))))))))
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#14
Ngày hôm đó, toàn Vi Thảo đã mở mang kiến thức, tân sinh rực rỡ, Kiều Nhất Phàm.
Tiểu Kiều, em là thiên sứ, đừng từ bỏ cơ hội để lại bóng ma tâm lý cho Đồng Cỏ Xanh a :D
 

hoangngoc.margaret

Gà con tiến hóa
Bình luận
7
Số lượt thích
29
Location
Trong tim Lam Vũ
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Hoàng
#15
chỉ là mỗi đêm Vương Kiệt Hi đúng giờ xuất hiện trong giấc mơ của cậu, và nói cậu học kĩ năng lời nói rác rưởi của Diệp Tu
Oh noooo, khi bạn là lao công Vi Thảo nhưng lời nói thật có trọng lượng hức hức, ám ảnh kinh hoàng đêm khuya :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO:
 

Bình luận bằng Facebook