Kho ảnh-nơi chia sẻ ảnh. Đoản, đồng nhân cũng ok tất

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#1
:love::love::love::love:ẢNH GÌ CŨNG ĐƯỢC HẾT Á...ẢNH CP ẢNH TỪNG NHÂN VẬT AI CÓ CỨ QUĂNG VÀO ĐÂY
ANH EM CÙNG THƯỞNG THỨC ....ĐOẢN CP HAY ĐỒNG NHÂN AI CÓ THÌ CỨ CHIA SẺ VÔ ĐÂY CHO ANH EM CÙNG BIẾT ĐẾN
 
Last edited:
Số lượt thích: bdayw

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#2
Ahaha.....em tạo để tập đăng ảnh như mọi người thôi ấy mà...Nhưng mọi người cứ tự nhiên đi..có ảnh gì đó up luôn đi...thoải mái như ở nhà :LOL::LOL::LOL::LOL:
*lẩm bẩm* em ko giỏi nói chuyện nên cũng ko biết nói gì
Nói trước há: Toàn bộ số ảnh em up trong này, đều có nguồn từ duitang.com....hoặc có lẫn 1 số tấm từ lof mà em nhờ bạn down, và từ GG....
Nên nếu có gì nhầm lẫn mong mọi người cứ thoải mái góp ý kiến để em sửa chữa nếu có lỗi
 
Last edited:
Số lượt thích: bdayw

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#3
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
[/url]
 
Last edited:

Tiếu

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
263
Số lượt thích
830
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Yêu không nhầm người, 10 năm Vinh Quang!
#4
Em bám chỗ này nhé :)))))))
 

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#7
























 
Số lượt thích: oomi

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#9

















 
Số lượt thích: oomi

ArimaReijiZen

Người chơi công hội
Bình luận
132
Số lượt thích
351
#12
***Sau một đêm vận động kịch liệt***
Trương Giai Lạc đang cảm thấy cực kì khó chịu, rất muốn phát hỏa, nhưng xung quanh Trương Giai Lạc hiện tại chỉ có Tôn Triết Bình, là kẻ gây ra toàn bộ sự việc.

Tôn Triết Bình đi tới sau lưng Trương Giai Lạc, vòng tay lên ôm eo của Trương Giai Lạc, cằm gác lên vai của y

- Còn giận?

Trương Giai Lạc không nói một lời, trực tiếp đạp Tôn Triết Bình lọt xuống giường.

Tôn Triết Bình không ngạc nhiên trước hành động của Trương Giai Lạc, rất nhàn nhã đứng dậy, đi tới, nhanh chóng đi tới phía sau Trương Giai Lạc, ôm y, nhanh chóng đặt y ở dưới thân
- Lạc Lạc, chắc em không biết?
-...

Trương Giai Lạc vẫn tiếp tục im lặng, sau đó lấy cái chăn trùm kín người lại.

Tôn Triết Bình cười nhẹ, hành động này của y khiến hắn cảm thấy y rất dễ thương, vén chăn lên, chui vào trong chăn, ôm Trương Giai Lạc vào lòng mình, để mặt y dựa vào ngực mình
- Lạc Lạc, nếu em giận do tối hôm qua, thì cũng không thể trách anh làm như vậy, có trách thì trách do tối qua em quá câu dẫn.

- Tôi không có câu dẫn anh!!!!!
Trương Giai Lạc phồng má giận dỗi rồi liên tục quát tháo, cứ như y vừa bị Hoàng Thiếu Thiên nhập vậy.

- Ừ, em không cố ý câu dẫn anh?

Tôn Triết Bình cười rồi véo nhẹ má của Trương Giai Lạc, sau đó, như chợt nhớ ra điều gì đo, giọng của Tôn Triết Bình nhẹ đi vài phần, mang trong đó chút hương vị buồn.
- Lạc Lạc, khi nào em về Bá Đồ?

-Trưa nay...
Trương Giai Lạc nói nhỏ, mặc dù y đang giận Tôn Triết Bình, nhưng y cũng không muốn rời xa hắn.

-...

Tôn Triết Bình im lặng, hắn cũng không muốn rời xa Trương Giai Lạc. Lần này Trương Giai Lạc sang thành phố B là do được nghỉ phép, tính ra hắn vs y ở bên nhau đến hôm nay mới được có 2 ngày, mà tí nữa Trương Giai Lạc đã phải đi rồi. Nhưng biết sao được, hai người ở hai chiến đội, ở hai nơi khác nhau. Hắn vẫn nhớ hai người biết nhau từ lúc ở Bách Hoa, cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược, cùng nhau tạo nên Phồn Hoa Huyết Cảnh, sau đó hắn nhớ mình bị thương ở tay mà quyết định giải nghệ, để lại Trương Giai Lạc một mình ở đó với Phồn Hoa, hắn cũng tự thấy có lỗi. Sau lại theo Diệp Tu tham gia khiêu chiến, rồi lại tham gia chiến đội Nghĩa Trảm, hắn gặp lại Trương Giai Lạc, từ đó không hiểu sao lại nhớ y nhiều như thế, lúc nào cũng muốn nhìn thấy y, được chăm sóc cho y. Tôn Triết Bình lần đó quyết định đi nói tình cảm của mình cho Trương Giai Lạc biết, cứ nghĩ y sẽ từ chối, không ngờ Trương Giai Lạc lại cười nói:

- Ừ. Triết Bình, tôi cũng thích anh lắm!

Kể từ ngày đó, hai người bắt đầu hẹn hò, nhưng do ở hai chiến đội khác nhau, hai thành phố khác nhau nên không mấy khi được ở bên nhau lâu ngày. Lần này Trương Giai Lạc được nghỉ phép mà dến thăm hắn. Nhưng lại sắp xa nhau rồi

- Này...

"Nếu tôi là nữ, mọi chuyện sẽ tốt hơn không"
Lời này Trương Giai Lạc nói rất nhỏ. Y tính nói ra nhưng cuối cùng chỉ cất giấu trong lòng...
- ...phải biết chăm sóc tốt cho bản thân.

- Ừ. Lạc Lạc, em cũng nên ăn uống nhiều hơn, nhẹ hơn rồi.
Tôn Triết Bình hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trương Giai Lạc, hắn chỉ muốn hưởng thụ trọn vẹn thời gian ngắn ngủi hai người ở bên nhau.

- Tôi là đang muốn giảm cân!

Trương Giai Lạc dùng tay thúc vào ngực Tôn Triết Bình một cái, bật dậy, rồi đi xuống giường, thẳng hướng WC...Tôn Triết Bình nhìn theo y, dáng người Trương Giai Lạc cũng không tính là đẹp, nhưng đối với Tôn Triết Bình khẳng định đối với hắn, dáng người của Trương Giai Lạc là dáng người đẹp nhất.

Trương Giai Lạc hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của người kia, tia nắng sớm khẽ chạm nhẹ vào tóc y, y khẽ mỉm cười, vẻ mặt có chút khổ sở.

Nhớ lại quá khứ trước kia, y chưa từng có ý định nói ra tình cảm của mình, y sợ một khi nói ra, ngay cả làm bạn với hắn, y cũng không thể làm được. Hắn lại đột ngột rời đi. Tình cảm y dành cho hắn, chưa kịp bắt đầu, đã vội kết thúc.
Y không ngờ, tình cảm của y không phải là từ một phía...nếu y chịu nói ra sớm, mọi chuyện liệu sẽ khác? Y đã từng nghĩ nhiều lần, nhưng...nghĩ về quá khứ thì liệu có ích gì? Cái y cần nghĩ tới bây giờ chính là tương lai, có hắn.
Dù không thể là đồng đội cùng kề vai sát cánh như trước đây, nhưng bây giờ y đã có thể ở bên cạnh hắn, dù thời gian không nhiều, nhưng ít nhất ... phồn hoa đã tái kiến huyết cảnh, y đã có thể thật lòng mình khi ở bên cạnh hắn.

- Đại Tôn, tôi đói...
- Em rõ ràng nói là muốn giảm cân
Hắn cười khổ rồi đi xuống bếp. Thấy hắn đi rồi, Trương Giai Lạc cũng không biết thế nào lại chui vào nằm cuộn tròn trong chăn.

Tôn Triết Bình ở dưới bếp làm nhanh hai bát mì tôm, có đầy đủ thịt, rau. Tôn Triết Bình nhanh chóng bưng mì lên. Nhìn thấy Trương Giai Lạc vẫn còn nằm trong chăn, liền cười lên.
- Lạc Lạc, ra ăn nào, đừng nằm trong chăn nữa.
Để mì lên bàn, Tôn Triết Bình leo lên giường, vừa cười vừa lật chăn lên
- Lạc Lạc, không phải em kêu em đói sao. Dậy......Lạc Lạc ....
Trương Giai Lạc nằm trong chăn, khuôn mặt đầy nước. Tôn Triết Bình thở dài, lấy tay lau khuôn mặt đầy nước của Trương Giai Lạc
- Lạc Lạc ngoan, đừng khóc.

- Hức...tôi... không...hức...có khóc...

Trương Giai Lạc đưa tay dụi dụi mắt.
-...Có bụi bay vào mắt tôi thôi...

Y cười gượng, rời giường đi đến bàn ăn, sau đó cầm lấy bát mì.
- Mau ăn, tui còn phải về Bá Đồ, nếu về trễ sẽ bị phạt đó.

Y nhanh chóng ăn mì, cũng không quên quay sang cười với hắn một cái.
- Nấu không tệ...

Tôn Triết Bình thấy Trương Giai Lạc như vậy cũng không nói gì, đến bàn ăn, bắt đầu ăn mì. Trong bữa ăn, cả hai đều không nói chuyện một câu nào.
Trương Giai Lạc ăn xong, Tôn Triết Bình mang 2 bát đi rửa, xong lên nhà đã thấy Trương Giai Lạc đang sắp xếp quần áo vào vali. Hắn tiến đến, từ phía sau ôm y vào lòng, cằm gác vào vai Trương Giai Lạc

- Lạc Lạc...
- Đại Tôn...
- Ở lại với anh một ngày nữa....
- Tôi cũng là muốn ở lại...

Trương Giai Lạc đang nói thì thở dài...
-... Đại Tôn, anh muốn tôi không có lần nghỉ phép tới sao? -Y phồng má nói
- Anh đây là muốn làm gì a, là không muốn gặp tui lần nữa sao?
Y biết tâm tình của hắn, nhưng vẫn cố ý trêu chọc, y là không muốn thấy vẻ mặt ấy của hắn, cũng không muốn hắn biết tâm trạng của y, y chỉ muốn những lúc ở bên hắn, có thể làm hắn vui vẻ.


Tôn Triết Bình im lặng, hai cánh tay đang ôm eo của Trương Giai Lạc siết chặt hơn. Tôn Triết Bình hắn chỉ muốn để Trương Giai Lạc ở bên cạnh hắn, để hắn mỗi ngày đều được nhìn thấy y, để được chăm sóc hắn.

- Đau a...
Trương Giai Lạc nhíu mày, dùng tay thúc Tôn Triết Bình một cái.
- Anh đây là đang muốn bị ăn đập?

- Ừ. Chỉ cần là em làm, cái gì anh cũng chấp nhận.

Trương Giai Lạc quay người lại ôm Tôn Triết Bình, y thật muốn cười, có thể ở bên cạnh Tôn Triết Bình thật tốt, thật hạnh phúc.
- Đại Tôn, tôi cũng muốn ở lại, nhưng việc chiến đội không thể bỏ lỡ, tôi...
- Đừng nói nữa, anh hiểu mà, dù thời gian ngắn nhưng trong 2 ngày qua, anh rất vui vì có em bên cạnh.

Trương Giai Lạc cười, thật là, cái tên này sao lúc nào cũng có thể nói được những lời như vậy, cứ nói như vậy thật khiến y muốn rời hắn ra cũng thật là quyết định khó khăn đi...Mà, ở lại một ngày chắc cũng được nhỉ?

Trương Giai Lạc vỗ vỗ lưng Tôn Triết Bình
- Đại Tôn, buông tôi ra đã...tôi muốn lấy điện thoại.
Tôn Triết Bình cũng rất ngoan ngoãn buông y ra, Trương Giai Lạc tới lấy điện thoại, rất nhanh tìm được số điện thoại người cần tìm, ấn nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy
- Alo, tiền bối giờ này chưa lên máy bay?
- A...Tân Kiệt, có chuyện này...
____________Mình đang làm gì__________
- Có thể cho tôi xin nghỉ thêm một ngày không?
Tôn Triết Bình bên này đang giúp y gấp quần áo, nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Trương Giai Lạc, y đang cười..
- Là, tôi muốn xin nghỉ thêm một ngày...
____________Cuối cùng vẫn là muốn bên cạnh hắn_________
- Lí do thì chắc cậu cũng biết mà nhỉ?
____________Là muốn ở bên cạnh hắn thêm chút nữa, 1 ngày cũng được________
- Được, cảm ơn cậu nhiều Tân Kiệt, được, hẹn gặp lại...

Trương Giai Lạc tắt điện thoại, y vẫn đang nhìn Tôn Triết Bình, vẻ mặt gì kia? Y cười, bước đến trước mặt hắn, vòng tay qua cổ hắn, cảm giác có chút vui đi, ở thêm cạnh hắn, dù thêm 1 ngày cũng được, y vẫn muốn ở lại.
- Đại Tôn, chúng ta có thêm 1 ngày, anh muốn đi chơi đâu không, xem phim, hay là gì, hay là muốn đánh Vinh Quang đây, hay là anh...a...
Lời còn chưa nói xong, Trương Giai Lạc đã bị Tôn Triết Bình đưa lên giường đặt dưới thân rồi...Hai tay Trương Giai Lạc bị Tôn Triết Bình tóm đưa lên đỉnh đầu
- Đại Tôn, anh muốn làm gì?
- Lạc Lạc, không phải em nói chúng ta còn một ngày sao? Làm mấy việc đó làm gì? Thay vì tập trung suy nghĩ về mấy việc đó, sao chúng ta không làm chút chuyện thú vị hơn, cùng tình cảm hơn nhiều mấy việc đó mà.

Tôn Triết Bình đặc biệt nhấn mạnh cụm "thú vị" và "tình cảm", cái tay cũng bắt đầu hoạt động...

- Đại Tôn, đừng nói anh định...
- Lạc Lạc, em biết mà, chúng ta chỉ có một ngày, tất nhiên phải dồn tình cảm vào ngày này rồi.
- Khoan đã, Đại Tôn...dừng lại...khoan đã...Tôn Triết Bình anh có đang nghe không hả???

Tôn Triết Bình tất nhiên không bỏ lỡ thời gian, nhanh chóng mà bắt đầu làm việc cần làm
Trương Giai Lạc y hối hận rồi, y lẽ ra không nên vì câu nói đó của hắn mà siêu lòng đi gọi cho chiến đội xin nghỉ phép thêm 1 ngày...

~~~Ngày dài dằng dặc~~~Đêm dài dằng dặc~~~
 

Vịt Xinh Xắn

Giữa hồ băng ngẫm nhân sinh vỡ nát...
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
475
Số lượt thích
2,837
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow ^_^/(Lão Lâm nữa hí hí)
#15
***Sau một đêm vận động kịch liệt***
Trương Giai Lạc đang cảm thấy cực kì khó chịu, rất muốn phát hỏa, nhưng xung quanh Trương Giai Lạc hiện tại chỉ có Tôn Triết Bình, là kẻ gây ra toàn bộ sự việc.

Tôn Triết Bình đi tới sau lưng Trương Giai Lạc, vòng tay lên ôm eo của Trương Giai Lạc, cằm gác lên vai của y

- Còn giận?

Trương Giai Lạc không nói một lời, trực tiếp đạp Tôn Triết Bình lọt xuống giường.

Tôn Triết Bình không ngạc nhiên trước hành động của Trương Giai Lạc, rất nhàn nhã đứng dậy, đi tới, nhanh chóng đi tới phía sau Trương Giai Lạc, ôm y, nhanh chóng đặt y ở dưới thân
- Lạc Lạc, chắc em không biết?
-...

Trương Giai Lạc vẫn tiếp tục im lặng, sau đó lấy cái chăn trùm kín người lại.

Tôn Triết Bình cười nhẹ, hành động này của y khiến hắn cảm thấy y rất dễ thương, vén chăn lên, chui vào trong chăn, ôm Trương Giai Lạc vào lòng mình, để mặt y dựa vào ngực mình
- Lạc Lạc, nếu em giận do tối hôm qua, thì cũng không thể trách anh làm như vậy, có trách thì trách do tối qua em quá câu dẫn.

- Tôi không có câu dẫn anh!!!!!
Trương Giai Lạc phồng má giận dỗi rồi liên tục quát tháo, cứ như y vừa bị Hoàng Thiếu Thiên nhập vậy.

- Ừ, em không cố ý câu dẫn anh?

Tôn Triết Bình cười rồi véo nhẹ má của Trương Giai Lạc, sau đó, như chợt nhớ ra điều gì đo, giọng của Tôn Triết Bình nhẹ đi vài phần, mang trong đó chút hương vị buồn.
- Lạc Lạc, khi nào em về Bá Đồ?

-Trưa nay...
Trương Giai Lạc nói nhỏ, mặc dù y đang giận Tôn Triết Bình, nhưng y cũng không muốn rời xa hắn.

-...

Tôn Triết Bình im lặng, hắn cũng không muốn rời xa Trương Giai Lạc. Lần này Trương Giai Lạc sang thành phố B là do được nghỉ phép, tính ra hắn vs y ở bên nhau đến hôm nay mới được có 2 ngày, mà tí nữa Trương Giai Lạc đã phải đi rồi. Nhưng biết sao được, hai người ở hai chiến đội, ở hai nơi khác nhau. Hắn vẫn nhớ hai người biết nhau từ lúc ở Bách Hoa, cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược, cùng nhau tạo nên Phồn Hoa Huyết Cảnh, sau đó hắn nhớ mình bị thương ở tay mà quyết định giải nghệ, để lại Trương Giai Lạc một mình ở đó với Phồn Hoa, hắn cũng tự thấy có lỗi. Sau lại theo Diệp Tu tham gia khiêu chiến, rồi lại tham gia chiến đội Nghĩa Trảm, hắn gặp lại Trương Giai Lạc, từ đó không hiểu sao lại nhớ y nhiều như thế, lúc nào cũng muốn nhìn thấy y, được chăm sóc cho y. Tôn Triết Bình lần đó quyết định đi nói tình cảm của mình cho Trương Giai Lạc biết, cứ nghĩ y sẽ từ chối, không ngờ Trương Giai Lạc lại cười nói:

- Ừ. Triết Bình, tôi cũng thích anh lắm!

Kể từ ngày đó, hai người bắt đầu hẹn hò, nhưng do ở hai chiến đội khác nhau, hai thành phố khác nhau nên không mấy khi được ở bên nhau lâu ngày. Lần này Trương Giai Lạc được nghỉ phép mà dến thăm hắn. Nhưng lại sắp xa nhau rồi

- Này...

"Nếu tôi là nữ, mọi chuyện sẽ tốt hơn không"
Lời này Trương Giai Lạc nói rất nhỏ. Y tính nói ra nhưng cuối cùng chỉ cất giấu trong lòng...
- ...phải biết chăm sóc tốt cho bản thân.

- Ừ. Lạc Lạc, em cũng nên ăn uống nhiều hơn, nhẹ hơn rồi.
Tôn Triết Bình hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trương Giai Lạc, hắn chỉ muốn hưởng thụ trọn vẹn thời gian ngắn ngủi hai người ở bên nhau.

- Tôi là đang muốn giảm cân!

Trương Giai Lạc dùng tay thúc vào ngực Tôn Triết Bình một cái, bật dậy, rồi đi xuống giường, thẳng hướng WC...Tôn Triết Bình nhìn theo y, dáng người Trương Giai Lạc cũng không tính là đẹp, nhưng đối với Tôn Triết Bình khẳng định đối với hắn, dáng người của Trương Giai Lạc là dáng người đẹp nhất.

Trương Giai Lạc hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của người kia, tia nắng sớm khẽ chạm nhẹ vào tóc y, y khẽ mỉm cười, vẻ mặt có chút khổ sở.

Nhớ lại quá khứ trước kia, y chưa từng có ý định nói ra tình cảm của mình, y sợ một khi nói ra, ngay cả làm bạn với hắn, y cũng không thể làm được. Hắn lại đột ngột rời đi. Tình cảm y dành cho hắn, chưa kịp bắt đầu, đã vội kết thúc.
Y không ngờ, tình cảm của y không phải là từ một phía...nếu y chịu nói ra sớm, mọi chuyện liệu sẽ khác? Y đã từng nghĩ nhiều lần, nhưng...nghĩ về quá khứ thì liệu có ích gì? Cái y cần nghĩ tới bây giờ chính là tương lai, có hắn.
Dù không thể là đồng đội cùng kề vai sát cánh như trước đây, nhưng bây giờ y đã có thể ở bên cạnh hắn, dù thời gian không nhiều, nhưng ít nhất ... phồn hoa đã tái kiến huyết cảnh, y đã có thể thật lòng mình khi ở bên cạnh hắn.

- Đại Tôn, tôi đói...
- Em rõ ràng nói là muốn giảm cân
Hắn cười khổ rồi đi xuống bếp. Thấy hắn đi rồi, Trương Giai Lạc cũng không biết thế nào lại chui vào nằm cuộn tròn trong chăn.

Tôn Triết Bình ở dưới bếp làm nhanh hai bát mì tôm, có đầy đủ thịt, rau. Tôn Triết Bình nhanh chóng bưng mì lên. Nhìn thấy Trương Giai Lạc vẫn còn nằm trong chăn, liền cười lên.
- Lạc Lạc, ra ăn nào, đừng nằm trong chăn nữa.
Để mì lên bàn, Tôn Triết Bình leo lên giường, vừa cười vừa lật chăn lên
- Lạc Lạc, không phải em kêu em đói sao. Dậy......Lạc Lạc ....
Trương Giai Lạc nằm trong chăn, khuôn mặt đầy nước. Tôn Triết Bình thở dài, lấy tay lau khuôn mặt đầy nước của Trương Giai Lạc
- Lạc Lạc ngoan, đừng khóc.

- Hức...tôi... không...hức...có khóc...

Trương Giai Lạc đưa tay dụi dụi mắt.
-...Có bụi bay vào mắt tôi thôi...

Y cười gượng, rời giường đi đến bàn ăn, sau đó cầm lấy bát mì.
- Mau ăn, tui còn phải về Bá Đồ, nếu về trễ sẽ bị phạt đó.

Y nhanh chóng ăn mì, cũng không quên quay sang cười với hắn một cái.
- Nấu không tệ...

Tôn Triết Bình thấy Trương Giai Lạc như vậy cũng không nói gì, đến bàn ăn, bắt đầu ăn mì. Trong bữa ăn, cả hai đều không nói chuyện một câu nào.
Trương Giai Lạc ăn xong, Tôn Triết Bình mang 2 bát đi rửa, xong lên nhà đã thấy Trương Giai Lạc đang sắp xếp quần áo vào vali. Hắn tiến đến, từ phía sau ôm y vào lòng, cằm gác vào vai Trương Giai Lạc

- Lạc Lạc...
- Đại Tôn...
- Ở lại với anh một ngày nữa....
- Tôi cũng là muốn ở lại...

Trương Giai Lạc đang nói thì thở dài...
-... Đại Tôn, anh muốn tôi không có lần nghỉ phép tới sao? -Y phồng má nói
- Anh đây là muốn làm gì a, là không muốn gặp tui lần nữa sao?
Y biết tâm tình của hắn, nhưng vẫn cố ý trêu chọc, y là không muốn thấy vẻ mặt ấy của hắn, cũng không muốn hắn biết tâm trạng của y, y chỉ muốn những lúc ở bên hắn, có thể làm hắn vui vẻ.


Tôn Triết Bình im lặng, hai cánh tay đang ôm eo của Trương Giai Lạc siết chặt hơn. Tôn Triết Bình hắn chỉ muốn để Trương Giai Lạc ở bên cạnh hắn, để hắn mỗi ngày đều được nhìn thấy y, để được chăm sóc hắn.

- Đau a...
Trương Giai Lạc nhíu mày, dùng tay thúc Tôn Triết Bình một cái.
- Anh đây là đang muốn bị ăn đập?

- Ừ. Chỉ cần là em làm, cái gì anh cũng chấp nhận.

Trương Giai Lạc quay người lại ôm Tôn Triết Bình, y thật muốn cười, có thể ở bên cạnh Tôn Triết Bình thật tốt, thật hạnh phúc.
- Đại Tôn, tôi cũng muốn ở lại, nhưng việc chiến đội không thể bỏ lỡ, tôi...
- Đừng nói nữa, anh hiểu mà, dù thời gian ngắn nhưng trong 2 ngày qua, anh rất vui vì có em bên cạnh.

Trương Giai Lạc cười, thật là, cái tên này sao lúc nào cũng có thể nói được những lời như vậy, cứ nói như vậy thật khiến y muốn rời hắn ra cũng thật là quyết định khó khăn đi...Mà, ở lại một ngày chắc cũng được nhỉ?

Trương Giai Lạc vỗ vỗ lưng Tôn Triết Bình
- Đại Tôn, buông tôi ra đã...tôi muốn lấy điện thoại.
Tôn Triết Bình cũng rất ngoan ngoãn buông y ra, Trương Giai Lạc tới lấy điện thoại, rất nhanh tìm được số điện thoại người cần tìm, ấn nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy
- Alo, tiền bối giờ này chưa lên máy bay?
- A...Tân Kiệt, có chuyện này...
____________Mình đang làm gì__________
- Có thể cho tôi xin nghỉ thêm một ngày không?
Tôn Triết Bình bên này đang giúp y gấp quần áo, nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Trương Giai Lạc, y đang cười..
- Là, tôi muốn xin nghỉ thêm một ngày...
____________Cuối cùng vẫn là muốn bên cạnh hắn_________
- Lí do thì chắc cậu cũng biết mà nhỉ?
____________Là muốn ở bên cạnh hắn thêm chút nữa, 1 ngày cũng được________
- Được, cảm ơn cậu nhiều Tân Kiệt, được, hẹn gặp lại...

Trương Giai Lạc tắt điện thoại, y vẫn đang nhìn Tôn Triết Bình, vẻ mặt gì kia? Y cười, bước đến trước mặt hắn, vòng tay qua cổ hắn, cảm giác có chút vui đi, ở thêm cạnh hắn, dù thêm 1 ngày cũng được, y vẫn muốn ở lại.
- Đại Tôn, chúng ta có thêm 1 ngày, anh muốn đi chơi đâu không, xem phim, hay là gì, hay là muốn đánh Vinh Quang đây, hay là anh...a...
Lời còn chưa nói xong, Trương Giai Lạc đã bị Tôn Triết Bình đưa lên giường đặt dưới thân rồi...Hai tay Trương Giai Lạc bị Tôn Triết Bình tóm đưa lên đỉnh đầu
- Đại Tôn, anh muốn làm gì?
- Lạc Lạc, không phải em nói chúng ta còn một ngày sao? Làm mấy việc đó làm gì? Thay vì tập trung suy nghĩ về mấy việc đó, sao chúng ta không làm chút chuyện thú vị hơn, cùng tình cảm hơn nhiều mấy việc đó mà.

Tôn Triết Bình đặc biệt nhấn mạnh cụm "thú vị" và "tình cảm", cái tay cũng bắt đầu hoạt động...

- Đại Tôn, đừng nói anh định...
- Lạc Lạc, em biết mà, chúng ta chỉ có một ngày, tất nhiên phải dồn tình cảm vào ngày này rồi.
- Khoan đã, Đại Tôn...dừng lại...khoan đã...Tôn Triết Bình anh có đang nghe không hả???

Tôn Triết Bình tất nhiên không bỏ lỡ thời gian, nhanh chóng mà bắt đầu làm việc cần làm
Trương Giai Lạc y hối hận rồi, y lẽ ra không nên vì câu nói đó của hắn mà siêu lòng đi gọi cho chiến đội xin nghỉ phép thêm 1 ngày...

~~~Ngày dài dằng dặc~~~Đêm dài dằng dặc~~~
ngọt muốn chết =))
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#19
***Sau một đêm vận động kịch liệt***
Trương Giai Lạc đang cảm thấy cực kì khó chịu, rất muốn phát hỏa, nhưng xung quanh Trương Giai Lạc hiện tại chỉ có Tôn Triết Bình, là kẻ gây ra toàn bộ sự việc.

Tôn Triết Bình đi tới sau lưng Trương Giai Lạc, vòng tay lên ôm eo của Trương Giai Lạc, cằm gác lên vai của y

- Còn giận?

Trương Giai Lạc không nói một lời, trực tiếp đạp Tôn Triết Bình lọt xuống giường.

Tôn Triết Bình không ngạc nhiên trước hành động của Trương Giai Lạc, rất nhàn nhã đứng dậy, đi tới, nhanh chóng đi tới phía sau Trương Giai Lạc, ôm y, nhanh chóng đặt y ở dưới thân
- Lạc Lạc, chắc em không biết?
-...

Trương Giai Lạc vẫn tiếp tục im lặng, sau đó lấy cái chăn trùm kín người lại.

Tôn Triết Bình cười nhẹ, hành động này của y khiến hắn cảm thấy y rất dễ thương, vén chăn lên, chui vào trong chăn, ôm Trương Giai Lạc vào lòng mình, để mặt y dựa vào ngực mình
- Lạc Lạc, nếu em giận do tối hôm qua, thì cũng không thể trách anh làm như vậy, có trách thì trách do tối qua em quá câu dẫn.

- Tôi không có câu dẫn anh!!!!!
Trương Giai Lạc phồng má giận dỗi rồi liên tục quát tháo, cứ như y vừa bị Hoàng Thiếu Thiên nhập vậy.

- Ừ, em không cố ý câu dẫn anh?

Tôn Triết Bình cười rồi véo nhẹ má của Trương Giai Lạc, sau đó, như chợt nhớ ra điều gì đo, giọng của Tôn Triết Bình nhẹ đi vài phần, mang trong đó chút hương vị buồn.
- Lạc Lạc, khi nào em về Bá Đồ?

-Trưa nay...
Trương Giai Lạc nói nhỏ, mặc dù y đang giận Tôn Triết Bình, nhưng y cũng không muốn rời xa hắn.

-...

Tôn Triết Bình im lặng, hắn cũng không muốn rời xa Trương Giai Lạc. Lần này Trương Giai Lạc sang thành phố B là do được nghỉ phép, tính ra hắn vs y ở bên nhau đến hôm nay mới được có 2 ngày, mà tí nữa Trương Giai Lạc đã phải đi rồi. Nhưng biết sao được, hai người ở hai chiến đội, ở hai nơi khác nhau. Hắn vẫn nhớ hai người biết nhau từ lúc ở Bách Hoa, cuồng kiếm sĩ và chuyên gia đạn dược, cùng nhau tạo nên Phồn Hoa Huyết Cảnh, sau đó hắn nhớ mình bị thương ở tay mà quyết định giải nghệ, để lại Trương Giai Lạc một mình ở đó với Phồn Hoa, hắn cũng tự thấy có lỗi. Sau lại theo Diệp Tu tham gia khiêu chiến, rồi lại tham gia chiến đội Nghĩa Trảm, hắn gặp lại Trương Giai Lạc, từ đó không hiểu sao lại nhớ y nhiều như thế, lúc nào cũng muốn nhìn thấy y, được chăm sóc cho y. Tôn Triết Bình lần đó quyết định đi nói tình cảm của mình cho Trương Giai Lạc biết, cứ nghĩ y sẽ từ chối, không ngờ Trương Giai Lạc lại cười nói:

- Ừ. Triết Bình, tôi cũng thích anh lắm!

Kể từ ngày đó, hai người bắt đầu hẹn hò, nhưng do ở hai chiến đội khác nhau, hai thành phố khác nhau nên không mấy khi được ở bên nhau lâu ngày. Lần này Trương Giai Lạc được nghỉ phép mà dến thăm hắn. Nhưng lại sắp xa nhau rồi

- Này...

"Nếu tôi là nữ, mọi chuyện sẽ tốt hơn không"
Lời này Trương Giai Lạc nói rất nhỏ. Y tính nói ra nhưng cuối cùng chỉ cất giấu trong lòng...
- ...phải biết chăm sóc tốt cho bản thân.

- Ừ. Lạc Lạc, em cũng nên ăn uống nhiều hơn, nhẹ hơn rồi.
Tôn Triết Bình hoàn toàn không biết suy nghĩ của Trương Giai Lạc, hắn chỉ muốn hưởng thụ trọn vẹn thời gian ngắn ngủi hai người ở bên nhau.

- Tôi là đang muốn giảm cân!

Trương Giai Lạc dùng tay thúc vào ngực Tôn Triết Bình một cái, bật dậy, rồi đi xuống giường, thẳng hướng WC...Tôn Triết Bình nhìn theo y, dáng người Trương Giai Lạc cũng không tính là đẹp, nhưng đối với Tôn Triết Bình khẳng định đối với hắn, dáng người của Trương Giai Lạc là dáng người đẹp nhất.

Trương Giai Lạc hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của người kia, tia nắng sớm khẽ chạm nhẹ vào tóc y, y khẽ mỉm cười, vẻ mặt có chút khổ sở.

Nhớ lại quá khứ trước kia, y chưa từng có ý định nói ra tình cảm của mình, y sợ một khi nói ra, ngay cả làm bạn với hắn, y cũng không thể làm được. Hắn lại đột ngột rời đi. Tình cảm y dành cho hắn, chưa kịp bắt đầu, đã vội kết thúc.
Y không ngờ, tình cảm của y không phải là từ một phía...nếu y chịu nói ra sớm, mọi chuyện liệu sẽ khác? Y đã từng nghĩ nhiều lần, nhưng...nghĩ về quá khứ thì liệu có ích gì? Cái y cần nghĩ tới bây giờ chính là tương lai, có hắn.
Dù không thể là đồng đội cùng kề vai sát cánh như trước đây, nhưng bây giờ y đã có thể ở bên cạnh hắn, dù thời gian không nhiều, nhưng ít nhất ... phồn hoa đã tái kiến huyết cảnh, y đã có thể thật lòng mình khi ở bên cạnh hắn.

- Đại Tôn, tôi đói...
- Em rõ ràng nói là muốn giảm cân
Hắn cười khổ rồi đi xuống bếp. Thấy hắn đi rồi, Trương Giai Lạc cũng không biết thế nào lại chui vào nằm cuộn tròn trong chăn.

Tôn Triết Bình ở dưới bếp làm nhanh hai bát mì tôm, có đầy đủ thịt, rau. Tôn Triết Bình nhanh chóng bưng mì lên. Nhìn thấy Trương Giai Lạc vẫn còn nằm trong chăn, liền cười lên.
- Lạc Lạc, ra ăn nào, đừng nằm trong chăn nữa.
Để mì lên bàn, Tôn Triết Bình leo lên giường, vừa cười vừa lật chăn lên
- Lạc Lạc, không phải em kêu em đói sao. Dậy......Lạc Lạc ....
Trương Giai Lạc nằm trong chăn, khuôn mặt đầy nước. Tôn Triết Bình thở dài, lấy tay lau khuôn mặt đầy nước của Trương Giai Lạc
- Lạc Lạc ngoan, đừng khóc.

- Hức...tôi... không...hức...có khóc...

Trương Giai Lạc đưa tay dụi dụi mắt.
-...Có bụi bay vào mắt tôi thôi...

Y cười gượng, rời giường đi đến bàn ăn, sau đó cầm lấy bát mì.
- Mau ăn, tui còn phải về Bá Đồ, nếu về trễ sẽ bị phạt đó.

Y nhanh chóng ăn mì, cũng không quên quay sang cười với hắn một cái.
- Nấu không tệ...

Tôn Triết Bình thấy Trương Giai Lạc như vậy cũng không nói gì, đến bàn ăn, bắt đầu ăn mì. Trong bữa ăn, cả hai đều không nói chuyện một câu nào.
Trương Giai Lạc ăn xong, Tôn Triết Bình mang 2 bát đi rửa, xong lên nhà đã thấy Trương Giai Lạc đang sắp xếp quần áo vào vali. Hắn tiến đến, từ phía sau ôm y vào lòng, cằm gác vào vai Trương Giai Lạc

- Lạc Lạc...
- Đại Tôn...
- Ở lại với anh một ngày nữa....
- Tôi cũng là muốn ở lại...

Trương Giai Lạc đang nói thì thở dài...
-... Đại Tôn, anh muốn tôi không có lần nghỉ phép tới sao? -Y phồng má nói
- Anh đây là muốn làm gì a, là không muốn gặp tui lần nữa sao?
Y biết tâm tình của hắn, nhưng vẫn cố ý trêu chọc, y là không muốn thấy vẻ mặt ấy của hắn, cũng không muốn hắn biết tâm trạng của y, y chỉ muốn những lúc ở bên hắn, có thể làm hắn vui vẻ.


Tôn Triết Bình im lặng, hai cánh tay đang ôm eo của Trương Giai Lạc siết chặt hơn. Tôn Triết Bình hắn chỉ muốn để Trương Giai Lạc ở bên cạnh hắn, để hắn mỗi ngày đều được nhìn thấy y, để được chăm sóc hắn.

- Đau a...
Trương Giai Lạc nhíu mày, dùng tay thúc Tôn Triết Bình một cái.
- Anh đây là đang muốn bị ăn đập?

- Ừ. Chỉ cần là em làm, cái gì anh cũng chấp nhận.

Trương Giai Lạc quay người lại ôm Tôn Triết Bình, y thật muốn cười, có thể ở bên cạnh Tôn Triết Bình thật tốt, thật hạnh phúc.
- Đại Tôn, tôi cũng muốn ở lại, nhưng việc chiến đội không thể bỏ lỡ, tôi...
- Đừng nói nữa, anh hiểu mà, dù thời gian ngắn nhưng trong 2 ngày qua, anh rất vui vì có em bên cạnh.

Trương Giai Lạc cười, thật là, cái tên này sao lúc nào cũng có thể nói được những lời như vậy, cứ nói như vậy thật khiến y muốn rời hắn ra cũng thật là quyết định khó khăn đi...Mà, ở lại một ngày chắc cũng được nhỉ?

Trương Giai Lạc vỗ vỗ lưng Tôn Triết Bình
- Đại Tôn, buông tôi ra đã...tôi muốn lấy điện thoại.
Tôn Triết Bình cũng rất ngoan ngoãn buông y ra, Trương Giai Lạc tới lấy điện thoại, rất nhanh tìm được số điện thoại người cần tìm, ấn nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy
- Alo, tiền bối giờ này chưa lên máy bay?
- A...Tân Kiệt, có chuyện này...
____________Mình đang làm gì__________
- Có thể cho tôi xin nghỉ thêm một ngày không?
Tôn Triết Bình bên này đang giúp y gấp quần áo, nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, quay đầu nhìn Trương Giai Lạc, y đang cười..
- Là, tôi muốn xin nghỉ thêm một ngày...
____________Cuối cùng vẫn là muốn bên cạnh hắn_________
- Lí do thì chắc cậu cũng biết mà nhỉ?
____________Là muốn ở bên cạnh hắn thêm chút nữa, 1 ngày cũng được________
- Được, cảm ơn cậu nhiều Tân Kiệt, được, hẹn gặp lại...

Trương Giai Lạc tắt điện thoại, y vẫn đang nhìn Tôn Triết Bình, vẻ mặt gì kia? Y cười, bước đến trước mặt hắn, vòng tay qua cổ hắn, cảm giác có chút vui đi, ở thêm cạnh hắn, dù thêm 1 ngày cũng được, y vẫn muốn ở lại.
- Đại Tôn, chúng ta có thêm 1 ngày, anh muốn đi chơi đâu không, xem phim, hay là gì, hay là muốn đánh Vinh Quang đây, hay là anh...a...
Lời còn chưa nói xong, Trương Giai Lạc đã bị Tôn Triết Bình đưa lên giường đặt dưới thân rồi...Hai tay Trương Giai Lạc bị Tôn Triết Bình tóm đưa lên đỉnh đầu
- Đại Tôn, anh muốn làm gì?
- Lạc Lạc, không phải em nói chúng ta còn một ngày sao? Làm mấy việc đó làm gì? Thay vì tập trung suy nghĩ về mấy việc đó, sao chúng ta không làm chút chuyện thú vị hơn, cùng tình cảm hơn nhiều mấy việc đó mà.

Tôn Triết Bình đặc biệt nhấn mạnh cụm "thú vị" và "tình cảm", cái tay cũng bắt đầu hoạt động...

- Đại Tôn, đừng nói anh định...
- Lạc Lạc, em biết mà, chúng ta chỉ có một ngày, tất nhiên phải dồn tình cảm vào ngày này rồi.
- Khoan đã, Đại Tôn...dừng lại...khoan đã...Tôn Triết Bình anh có đang nghe không hả???

Tôn Triết Bình tất nhiên không bỏ lỡ thời gian, nhanh chóng mà bắt đầu làm việc cần làm
Trương Giai Lạc y hối hận rồi, y lẽ ra không nên vì câu nói đó của hắn mà siêu lòng đi gọi cho chiến đội xin nghỉ phép thêm 1 ngày...

~~~Ngày dài dằng dặc~~~Đêm dài dằng dặc~~~
=)))))))))) e, iu thím
 

Bình luận bằng Facebook