[Hoàn] [Toàn viên/ ALL/ Không CP] Một mùa hè tại Ký túc xá Đại Học nam sinh Vinh Quang

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Toàn viên]

Một mùa hè tại Ký túc xá Đại Học nam sinh Vinh Quang

[ALL/ Không CP]

[Hoàn]
[1-12]

Tác giả: Mạc Hoa

-------

1.

- Ai giội nước? Con mẹ nó tên nào giội nước?

Trương Giai Lạc từ ban công thò đầu ra, nhìn xung quanh một vòng.

- Con bà nó có gan thì đừng trốn! Lầu bảy! Bố thấy chậu nhà mày rồi!

- Sao thế?

Tôn Triết Bình từ cầu tiêu ngáp đi ra thì nhìn thấy Trương Giai lạc ngồi xổm trên bồn rửa chén, nhìn thoáng qua liền kéo lại lưng quần Trương Giai Lạc:

- Cẩn thận một chút, đừng té xuống.

- Mét hai thôi mà, đâu phải chưa té lần nào.

Trương Giai Lạc từ trên bồn rửa chén nhảy xuống, liếc mắt nhìn tay Tôn Triết Bình đang nắm quần mình:

- Đi cầu xong có rửa tay không?

- Không.

Tôn Triết Bình bình tĩnh đáp, bình tĩnh rút tay về.

- Ô, tôi cũng vừa đúng lúc có việc nói với cậu.

Trương Giai Lạc cũng rất bình tĩnh, chỉ ngón tay hướng ra phía sào phơi đồ ngoài ban công:

- Hồi nãy trên lần tạt nước xuống, đồ cậu hôm qua mới giặt bị dính chưởng rồi.

Vừa dứt lời liền thấy Tôn Triết Bình cầm cái chổi đằng sau cửa ban công, chạy ra khỏi phòng.

- Lầu bảy! Tui nói là lầu bảy á! Là phòng tụi Tôn Tường á, là mấy người lần trước cậu mới gặp á!

- Êu, Đại Tôn lại muốn đi đánh nhau hả?

Lâm Kính Ngôn mới đi ngang cửa sợ hết hồn, thò đầu vào kí túc xá của bọn họ do thám.

- Là tiểu tử cũng họ Tôn trên lầu bảy mới nãy tạt nước xuống.

Trương Giai Lạc đem cái quần cộc ướt nhẹp của Tôn Triết Bình từ trên sào xuống ném vào trong thau, mở vòi nước chà chà hai cái rồi treo lên lại.

- Nè lão Lâm, ăn cơm chưa đấy?

Cậu chà chà tay ướt vào quần, lại nhớ đến chuyện khác.

- Còn chưa ăn nữa.

Lâm Kính Ngôn dựa vào cửa nói chuyện phiếm.

- Định đi xuống căn tin, cần mang giúp lên một ít không?

- Hai phần, thanks.

Cậu từ trong túi móc ra thẻ cơm quăng qua cho Lâm Kính Ngôn.


2.

Bây giờ đang trong kì nghỉ hè, cả kí túc xá lớn như vậy mấy chốc trống đi hẳn, những người nghỉ lễ không đi ở lại trong kí túc xá cũng còn mấy người, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu đụng mặt nhau thì dù không cùng năm, không chung lớp thậm chí bình thường không thấy lấy một lần thì ngày nào lăn qua lộn lại cũng thấy miết đến chai mặt.

Như bây giờ Tôn Triết Bình một hơi chạy lên lầy bảy liền nhìn thấy Tôn Tường đang hé cửa phòng cảnh giác nhìn xung quanh, khi nhìn đến anh thì lập tức mắng:

- Đệt!

- A!

Tôn Triết Bình nhìn thấy cũng không vội, cầm cái chổi trong tay đập vào lan can cầu thang lên trên, đập đến ồn ào huyên nào, bụi bay tứ tung:

- Biết điều mau tự giác xuống giặt lại quần cho ông!

- Giặt con mẹ anh!

Tôn Tường từ trong phòng ngủ nhảy ra, rất có tư thế bất chấp tất cả, trong tay còn cầm đầu sỏ phạm tội – cái chậu:

- Không phải có một chậu nước thôi hả? Vừa vặn tắm quần cho anh rồi còn gì!

- Ùi, còn giả bộ thông minh.

Tôn Triết Bình trực tiếp vứt cây chổi qua một bên, đổi thành nắm đấm siết siết vài cái:

- Lần trước bị ông đánh hết đau chưa nhóc!?

Tôn Tường trán nổi gân xanh giần giật một cái, lần trước lỡ tay làm rơi ly mì mới ăn xong xuống lầu, ly mì lại không biết điều không nghiêng không lệch rơi đúng vào ga giường Tôn Triết Bình vì lâu lâu thua trò đoán số mới giặt xong – cảnh đó nha, đúng là rực rỡ sắc màu.

Sau đó Tôn Triết Bình xông thẳng lên lầu không nói hai lời liền hướng thẳng mặt cậu chào hỏi một quyền.

Một quyền kia đập đến mắt trái sưng phù bầm đen một vòng mấy ngày không dám gặp người, suýt chút nữa giống Vương Kiệt Hi lầu ba biến thành mai mắt hai size. Lúc đầu còn định mấy ngày nữa mới xuống lầu. Nhưng mà bây giờ lầu bảy cộng thêm mình cũng chỉ có hai người… Không ngờ đúng lúc Trâu Viễn lầu tám một mình một lầu cực kì cô đơn chạy xuống lầu dưới tìm Đường Hạo cách vách nhà cậu vừa đúng lúc cậu vừa ra ngoài định bắn lời rác rưởi…

- Ý! Tôn Tường chú mày bị ai đập vậy?


3.

Tôn Tường có tiếng ngoại hình rất ổn nên việc mặt bị đánh một quyền bị cả lũ thích hóng chuyện trong kí túc xá nam đồn tới đồn lui, Trâu Viễn thổi gió cho lầu sáu Vu Phong, Vu Phong truyền tin xuống cho lầu bốn Hoàng Thiếu Thiên. Sau đó, sau đó cả tòa nhà từ lầu trên xuống lầu dưới nhà nhà đều biết.

Vậy coi như xong đi, còn có người nhao nhao chạy tới vây xem sau đó mò tới chúc mừng Tôn Triết Bình.

- Đúng là vì dân trừ hại nha, rồi khi nào mới làm một trận với Chu Trạch Khải vậy?

Lầu năm Phương Duệ vỗ vỗ vai rộng của Tôn Triết Bình, ngữ khí sâu xa hỏi.

Chu Trạch Khải và Phương Duệ đều ở lầu năm, hơn nữa liên tục đều học cùng lớp, sau đó nữ sinh toàn trường bùng nổ bình chọn trên website: “Muốn được nam sinh nào ôm nhất”, đồng thời hội nam sinh toàn trường cũng bùng nổ bầu chọn: “Tên nào không thể tự lo liệu sinh hoạt nhất” – danh hiệu vinh quang.

- Tiểu tử kia rõ ràng cũng chỉ có khuôn mặt dáng dấp đẹp trai thôi, cho nó đấm ba đấm còn không ra nổi miếng rắm thì có gì tốt chứ?

Ngụy Sâm đã trải qua trăm đắng nghìn cay nói.

- Đầu tiên ông nên cạo hết đống râu mép đó đi thì chắc nhìn cũng không tới nỗi đâu.

Phương Duệ ngồi một bên tấm tắc hai tiếng biểu tình ghét bỏ nói:

- Ông nói coi mấy ông ở tầng dưới cùng, ông với Diệp Tu một tên không ưa cạo râu một tên không ưa thay quần áo, lại ở tầng dưới cùng mặt tiền không phải là đoạn tuyệt nhân duyên của nguyên khu chúng ta với nữ sinh à, Tiểu Chu coi như là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn còn gì!

- Mày có phải là bỏ quên lão Hàn ở đâu rồi không?

Ngụy Sâm đưa cho Tôn Triết Bình điếu thuốc rồi lại nhìn mắt Phương Duệ nói:

- Ai, đúng là xém quên thật!

Phương Duệ không hút thuốc lá, một lòng một dạ ngồi trước máy vi tính chơi game, Trương Giai Lạc nhích qua ngồi kế bên chờ lấy máy.

- Ai bảo kí túc xá của Lão Hàn gần phòng bảo vệ quá, tôi lần nào đi qua đều vô thức nghĩ ổng là bảo vệ, nguyên một thân chính khí lan tỏa – –

- Đập nó!

Trương Giai Lạc đột nhiên đập bàn phím một cái la lên làm cho Phương Duệ ngồi kế bên giật mình run rẩy.

- Cuối cùng cũng max level hả?

Tôn Triết Bình phun một vòng khói, liếc mắt nhìn.

- Nói nhảm.

Trương Giai Lạc nhảy dựng lên, vui vẻ nói:

- Chờ tiền luyện thay tới tay thì đi tiệm đồ cay chỗ cửa nam ăn lẩu mới đi.

- Có phần của tao không?

Ngụy Sâm lập tức bu lại.

- Lầu một cút đi!

Trương Giai Lạc phất phất tay xua đuổi sau đó nhìn qua Phương Duệ:

- À, cậu coi như thân với lầu hai, cho cậu đi ăn ké.

- Ôi cha, vậy tôi còn phải cảm tạ Lão Lâm?

Phương Duệ ngẩn người.


4.

Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn cũng là tiền bối hậu bối trong cùng ngành, quan hệ rất tốt. Hơn nữa lầu hai hiện tại cũng chỉ có 3 người, Trương Giai Lạc với Tôn Triết Bình một phòng, Lâm Kính Ngôn hiện đang ở một mình nên Phương Duệ lúc không có gì làm thương thường chạy qua chơi.

- Nếu không hè này tôi dứt khoát chuyển xuống đây ở luôn?

Phương Duệ ngồi trên ghế ngửa tới ngửa lui, chân ghế ma sát với mặt đất tạo thành tiếng kẽo kẹt vang dội.

- Ngược lại phòng tôi dư ra một người, lúc đầu Ngô Vũ Sách còn ở bình thường nhưng từ lúc trong phòng có thêm cái PS3, Lý Hiên mỗi ngày đều lên chơi game chăm chỉ.

- Mấy chỗ khác cũng không thấy.

Lâm Kính Ngôn ngồi trước máy tính tìm cổ kịch truyền hình gì đó mà Phương Duệ muốn xem, vậy mà đem các trang web phim truyện video lật tung lên hết cũng tìm không có.

- Ui cha, vậy đi diễn đàn hỏi thử xem?

Ngón tay Phương Duệ chọt một cái rồi đứng lên lắc lư lượn quanh phòng ngủ một vòng, phòng ngủ bọn họ đều là phòng bốn người, giường Lâm Kính Ngôn là giường sát đất (tầng dưới của giường tầng) kế ban công, mấy giường khác đều trống hết.

Cuối cùng Phương Duệ đặt mông ngồi xuống giường Lâm Kính Ngôn vỗ vỗ gối.

- Hay là tôi với anh ngủ một giường? Tôi cũng không ngại anh giành chăn!

Lâm Kính Ngôn mới uống vào một ngụm nước lập tức phun thẳng lên bàn phím.

Đương nhiên Phương Duệ ngồi đằng sau vẫn làm như không có gì, chỉ đơn giản là ôm mền gối của mình cuốn lại khoái trá dời xuống lầu hai chiếm lĩnh gường lâm Kính Ngôn.

=)))))))) đệt =))))) ai nói là tao không có gõ sai đi =)))))))))))


5.

Mùa hè này trong kí túc xá đông nhất là lầu bốn.

Nhưng mà nói nhiều thực ra cũng chỉ có năm sáu mống nhưng lại làm người ta có cảm giác vô cùng náo nhiệt, trong đó tất nhiên không thể bỏ qua công lao của Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên đó là người nào nha, đó là một hơi có thể phun ra một bài văn không mà còn không thở gấp, dù là trong lễ hội của trường nghe diễn văn cũng không có ai dám để họ Hoàng kia lên làm MC.

Từ đó suy ra hiện trạng của lầu bốn hiện nay. Hơn nữa theo lời hàng xóm Điền Sâm ở cách vách Hoàng Thiếu Thiên: từ sáng sớm tám giờ đến mười một giờ đêm đều chịu âm thanh công kích từ mọi hướng, góc độ công kích đa chiều đa dạng, ngày nghỉ cũng không tha.

- Đi ăn cơm không đi ăn cơm không đi không?

Hoàng Thiếu Thiên thò đầu vào, một bên vỗ ván cửa một bên hỏi:

- Hồi nãy Tiêu Thời Khâm về báo hôm nay căn tin có cá kho!

Điền Sâm đang cầm một tô mì ăn liền quay đầu lại, im lặng cùng đối phương nhìn nhau trong khoảnh khắc.

- …Điền Sâm~

Hoàng Thiếu Thiên đầu tiên là thở dài, sau đó ý nghĩa sâu xa mở miệng nói:

- Cậu ngày nào cũng ăn mì ăn liền, vậy luyện sao lòi ra được mớ . . . cơ bắp đó được chứ, cậu không đi . . . là phụ lòng hai cục cơ bắp mập dài trên tay đó.

Nghe lời Hoàng Thiếu Thiên, Điền Sâm không tự chủ được quét mắt dò xét trên người mình một vòng, cuối cùng khi quét tới “cơ bắp mập dài” gì đó thì dừng lại.

- Luyện ra được.

Cuối cùng Điền Sâm nói.

- Aiii tui biết là cậu luyện ra được nhưng tui chưa thấy cậu luyện bao giờ? Không lẽ cậu nói mỗi ngày cậu đều ở trong phòng tập hít đất chống đẩy? Không đúng không đúng, hít đất chống đẩy cũng –

- Thiếu Thiên, em không cầm thẻ ăn cơm này.

Dụ Văn Châu đúng lúc xuất hiện cứu vớt Điền Sâm.

- Ui? Ui ui ui vậy ạ?

Hoàng Thiếu Thiên sờ sờ túi áo của mình vài cái, đúng là rỗng tuếch, Dụ Văn Châu đã đem thẻ ăn cơm đưa đến trước mặt.

- Thanks! Buồng trưởng!

(Buồng = phòng =))) Buồng là ngoài Bắc gọi, tui thấy ở đây để vậy nghe vui hơn)

Nhận thẻ ăn cơm, vỗ vỗ vai Dụ Văn Châu:

- Đi ăn đi ăn, Điền Sâm nếu cậu lại ăn mì ăn liền tiếp thì lần sau bọn tui đi ăn lẩu cũng không gọi cậu đâu!

- Bye bye.

Dụ Văn Châu cũng cười với Điền Sâm vẫy vẫy tay.

Đến lúc hai người đi xa, Điền Sâm còn nghe được tiếng Hoàng thiếu Thiên đang nói:

- Aiii hôm qua nguyên đám lầu một với lầu hai ra ăn lẩu ngoài cửa nam đó anh biết không buồng trưởng, nghe nói là Trương Giai Lạc mời khách đó nha, anh ấy đúng là hào phóng . . .

Đúng là muốn đóng cửa lại. Điền Sâm nghĩ.


6.

Trương Giai Lạc đúng là không muốn đem toàn bộ ba vị ở lầu một đi đâu, ngay từ đầu cậu định rủ Tôn Triết Bình, Lâm Kính Ngôn với Phương Duệ nhưng lúc bốn người đến cổng lớn vừa vặn gặp được Hàn Văn Thanh mới từ ngoài trở về, cậu với Hàn Văn Thanh quan hệ rất tốt liền thuận miệng mời anh một câu.

Nhưng Hàn Văn Thanh còn chưa kịp nói gì, hai tên Diệp Tu và Ngụy Sâm đã mang dép từ trong phòng bay ra hành lang:

- Ê ê, đi chỗ nào đâu?

Sau đó biến thành 7 người cùng đi.

Trương Giai Lạc nhìn ví tiền của mình nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một:

- Lần sau tôi nhất định phải đến mài cơm Diệp Tu.

- Quá khó!

Tôn Triết Bình bình tĩnh phân tích đánh giá.

- Con mẹ nó! Anh ăn của ai uống của ai dính trên răng còn chưa kịp đánh mà còn thổi phồng người khác diệt uy phong quân của mình hả!

Trương Giai Lạc phẫn nộ đập bàn.

- Nếu lúc đi tới cửa cậu không gọi Hàn Văn Thanh thì cũng không bị Diệp Tu bắt được.

Tôn Triết Bình cực tự nhiên mở máy tính còn chậc chậc hai tiếng:

- Tự gây nghiệt.

- Hết cách, tôi với Lão Hàn có tình anh em hữu nghị từng chiến đấu với nhau mà.

Trương Giai Lạc lôi ghế qua ngồi cạnh Tôn Triết Bình:

- Nhanh, xem dùm tôi coi bộ phim hoạt hình có cập nhập gì không?

Chuyện Trương Giai Lạc và Hàn Văn Thanh chiến đấu cùng nhau toàn bộ ký túc xá từ trên xuống dưới quả thật là không ai không biết không ai không hiểu.

Khi đó vừa bắt đầu kì nghỉ hè không lâu, người trong trường còn chưa đi hết, một buổi tối nọ Trương Giai Lạc đói bụng liền định ra phố ăn vặt mua đồ nướng ăn. Vừa mới ra khỏi trường liền thấy Hàn Văn Thanh bị mấy tên hoàng mao tiểu tử chặn ở hẻm nhỏ kế ngã ba đường.

Hoàng mao tiểu tử: dịch sát nghĩa là mấy nhóc lông vàng – lóng chỉ mấy bé du côn tôm tép nhuộm tóc nhiều mào… có gan chặn đường Hàn đại =)))))

Trên thực tế phản ứng đầu tiên của Trương là: Con mẹ nó ngay cả Lão Hàn cũng bị chặn đường cướp của… Mấy tên này bị mù sao? Thế giới này rốt cuộc có còn trụ được không?

Nhưng bất luận là thế giới có còn trụ được hay không thì cùng là bạn học cũng không thể làm như không thấy. Vì vậy, Trương Giai Lạc nhìn xung quanh dưới đất một vòng, từ ven đường áng chừng cần lên một cục gạch thuận tay, chuẩn bị tùy thời mà tấn công, nhưng không đợi Trương đại chọn xong tư thế, bên kia một tên tóc vòng đã đẩy Hàn Văn Thanh một cái.

Lúc nên xuất thủ không thể chần chờ!

Trương Giai Lạc lấy tốc độ chạy 100 mét ở lễ hội trường phi tới, cục gạch trong tay cũng nhu thuận bay ra.

- Tụi bây làm con mẹ gì đó!


7.

Kết quả lần đó là, đối phương chạy trối chết mà Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh chỉ bị xây xát nhẹ, theo lời kể của Hàn Văn Thanh, anh chỉ nhìn qua bọn họ một cái liền bị bao vây chặn lại.

Không phải, tuyệt đối là bởi vì anh có cái nhìn quá mức uy hiếp thì có. Trương Giai Lạc trong lòng yên lặng phun tào*, thế nhưng không nói ra. Cậu nhìn nhìn tay mình bị gạch cứa rách một đường, thật ra cục gạch cậu đưa ra chỉ là giả vờ giả vịt. Lúc động tay động chân thật thì không biết đã bị ném đi đâu rồi.

*Phun tào (nôn máng): tương tự khinh bỉ

- Ai Lão Hàn, anh biết chuyện lần cuối Lão Lâm nhấc cục gạch lên đã làm người ta u đầu mẻ trán không?

Trên đường về kí túc xá Trương Giai Lạc còn nổi hứng buôn chuyện bát quái:

- Đúng là không nhìn ra nha! Ảnh thoạt nhìn nhã nhặn như vậy mà một ta một gạch chơi đến xuất thần nhập hóa!

Hàn Văn Thanh cau mày không nói tiếp, nửa ngày sau mới nói được một câu:

- Cậu cần băng bó không?

- A? Không cần đâu!? Chút thương nhỏ thôi mà.

Trương Giai Lạc nhìn vài vết thương nhỏ trên tay một chút.

- Với lại bây giờ phòng y tế chắc chắn là không có ai rồi?

- Phải bôi thuốc, mùa hè rất dễ bị bệnh.

Hàn Văn Thanh khẳng định nói.

Sau đó bọn họ trở về kí túc xá, mò lên lầu bốn đem Trương Tân Kiệt từ trong giấc ngủ mơ mơ hồ hồ bị dựng dậy.

Trương Tân Kiệt là người duy nhất còn lại trong kí túc xá học y, bình thường trong phòng ngủ đều trang bị đầy đủ từ cảm mạo nóng sốt đến tiêu chảy táo bón, mọi người đều có thói quen xuống chỗ Trương Tân Kiệt tìm thuốc khám bệnh gì gì đó.

Nhưng mà ngay cả Trương Giai Lạc cũng biết Trương Tân Kiệt mỗi ngày luôn luôn đúng giờ đi ngủ, kiên trì không đổi đúng 11 giờ vào giường.

Nhưng bây giờ Trương Tân Kiệt mở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, ánh mắt quét từ mặt Hàn Văn Thanh qua mặt Trương Giai Lạc, sau lại quét xuống vết thương trên tay Trương Giai Lạc chuyển qua vết thương trên tay Hàn Văn Thanh, sau đó bất động.

Hàn Văn Thanh ho khan hai tiếng:

- Bị thương nhẹ.


8.

Trương Tân Kiệt so với Hàn Văn Thanh nhỏ hơn hơn nữa cũng không học cùng học viện, theo lý thuyết là rất khó quen biết. Nhưng thực tế luôn luôn có ngoại lệ, lúc trước Trương Tân Kiệt đang trong chương trình thực tập tại bệnh viện thì gặp Hàn Văn Thanh đưa người nhà đến bệnh viện.

Sau khi nói chuyện với người bệnh mới biết đó là học trưởng cùng trường của mình.

Đương nhiên nghiêm cẩn như Trương Tân Kiệt sẽ không xuất hiện suy nghĩ “Hóa ra người kia không phải xã hội đen” như người ta nên lúc chờ kết quả kiểm tra, anh ở trên hành lang cùng Hàn Văn Thanh rất tự nhiên mà hàn thuyên vài câu.

- Học trưởng.

Cho tới giờ Trương Tân Kiệt vẫn gọi anh như cũ, thường thì sau khi quen thuộc sẽ không ai kiên trì giữ xưng hô như vậy nhưng Hàn Văn Thanh lại rất dễ dàng tiếp nhận.

- Học trưởng, anh giúp tôi xem báo cáo thực tập một chút, sửa hết lỗi chính tả.

- Học trưởng, anh lại không ăn cơm sáng, như vậy không tốt cho cơ thể.

- Học trưởng, đêm qua có phải anh lại ngủ không đúng giờ không. Vành mắt đen rồi.

- Học trưởng, anh . . .

Người thường hay hóng hớt vây xem khắp nơi Lý Tấn tầng năm bày tỏ, may là chỉ có Hàn Văn Thanh có đãi ngộ như vậy, đổi lại là mình chắc chắn là chạy mất dép rồi.

Hơn nữa, Trương Tân Kiệt ở ký túc xá nhất định là vì quy định đúng 11 giờ phải tắt đèn, trăm phần trăm là vậy.

Lý Tấn khẳng định nghĩ.


9.

Trong phòng ngủ của Ngô Vũ Sách có cái PS3 nhưng thật ra là Lý Hiên mua.

Nguyên nhân là do Ngô Vũ Sách rút thưởng ở cửa hàng tổng hợp trúng Giải Nhất nguyên một cái TV, tất nhiên cũng không phải hàng xa hoa phong cách gì, tính sơ khoảng vài ngàn đồng nhưng lúc chuyển về ký túc xá cũng để cho mọi người hóng hớt “Chậc chậc” một hồi, lầu trên lần dưới châu đầu ghé tai vào cửa phòng vây xem mấy ngày.

- Chuyện này đúng là cảnh tượng hai mươi năm một lần.

Diệp Tu cũng tới ngó mấy cái, sau đó đối với lần rầm rộ huyên náo này lãnh tĩnh bình luận.

- A mày nói cái kia ấy hả, ghê thật.

Ngụy Sâm gật đầu tán thành:

- Hồi tao còn bé nhà có một cái TV, sau đó hàng xóm cách vách thường mang ghế qua coi.

- Đậu móa Lão Ngụy ông rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?

Hoàng Thiếu Thiên nghe được liền quay đầu nói:

- Hèn chi lần trước tui nghe đồn mấy năm trước ông đã ở phòng kia rồi, nói thật đi nói thật đi! Có phải thật ra là ông chơi ngu gì đắc tội mấy lão đầu kia nên không được -- --

- Cút!

Ngụy Sâm đập rầm rầm lên ván cửa hét:

- Ông đây là học sâu, nghiên cứu!

- Đừng chém!

Diệp Tu xót xa vỗ vai họ Ngụy một cái rất hả hê nói:

- Ai không biết nghiên cứu sinh đều ở kí túc xá kế bên đâu, tui từ đầu đã nói ông thẳng thắn đối với quần chúng nhân dân sẽ được khoan hồng mà, ông xem ông đi, bại lộ rồi?

- Dừng dừng dừng! Chú mày nói cứ như thật ấy!

Ngụy Sâm đập rớt cái tay của họ Diệp đang gác lên vai xuống:

- Chuyện của tao không phải chú mày là người biết rõ nhất hả, không phải là bên kia tao không ở được!

- Có hả?

Diệp Tu lắc lắc tay, tay còn lại mò thuốc trong túi quần vừa nói:

- Ông chờ tui suy nghĩ kỹ lại chút. . .

- Tao cũng nói trước với chú mày rồi, chưa già đã lú là bệnh, phải trị!

Ngụy Sâm đau đớn tột cùng khuyên nhủ.

- Mà nói chứ, Ngô Vũ Sách giúp ký túc xá có một cái TV là tốt nhưng mà có phải chúng ta đã quên một chuyên rất quan trọng hay không nha?

Diệp Tu rất điêu luyện dời trọng tâm câu chuyện.

- Vụ gì vụ gì?

Lần này Lý Tấn đang ghé vào cạnh cửa quay đầu lại hỏi.

- Ký túc xá. . . không thể tiếp sóng anten được a~

Diệp Tu chậm rãi đốt điếu thuốc.


10.

Cho nên đám đông vây xem sôi nổi rất nhanh giảm xuống, cái TV nọ nhanh chóng lưu lạc vào góc phòng chơi với bụi.

- Để trang trí cũng cũng không tệ.

Phương Duệ bước vào phòng dạo một vòng nói:

- Nên tui nói chứ, lúc rút thưởng nên để tui ra trận mới đúng, nói không chừng trúng cái nồi cơm điện còn có thể tạo phúc cho toàn bộ bá tánh trong kí túc xá ấy.

- Mua một đầu DVD mới đi!

Lý Tấn lập tức thả mồi.

- Cậu nhả tiền.

Ngô Vũ Sách không phản đối.

- Tôi chưa nói gì hết.

Lý Tấn rất nhanh đã bại trận rút lui.

- Ý tưởng này không tệ nha! Ít nhất màn hình cũng lớn hơn cái mặt đồng hồ! Sau này muốn xem phim tình cảm hành động gì đó thì mời mọi người cùng tới xem.

Phương Duệ sờ cằm nói tiếp:

- Hay mấy cậu suy nghĩ một chút . . . Hàn Văn Thanh! Không lẽ mấy cậu không muốn biết lúc xem phim anh ta có biểu cảm gì hả!?

- . . . Cậu cứ đem cơ hội này để dành cho Lâm Kính Ngôn đi!

- Cơ hội gì?

Phương Duệ ngẩn người, còn đang trong giấc mộng cả đám cùng nhau xem phim tình cảm chưa phục hồi tinh thần.

- Cơ hội cùng xem phim ấy.

Ngô Vũ Sách nói xong phất phất tay.

- Tiễn khách.

- Tuân lệnh!

Lý Tấn đứng nghiêm một cái liền lôi kéo Phương Duệ ra ngoài cửa.

- Khách quan ngày mai gặp lại –—— úi!

Không biết từ lúc nào lòi ra Lý Hiên đang từ ngoài kí túc xá đi vào, hai người liền đâm vào một khu vực rắn chắc.

- Đậu móa! Cậu đi tập cùng chỗ với Điền Sâm hả?

Phương Duệ nghiến răng xoa xoa ngực, sau đó định thần lại nhìn thấy đụng vào mình là cái hộp Lý Hiên ôm trong tay.

- . . . Con bà nó!

- Đệt!!

Lý Tấn còn hô trước anh, ánh mắt nhìn Lý Hiên tràn đầy sùng kính, không kìm được la lên “Chúng ta là anh em ruột”.

Ngô Vũ Sách nghe được động tĩnh ngoài cửa đi tới liền thấy trong tay Lý Hiên ôm một hộp PS3 đứng đằng trước sau đó dùng ảnh mắt biểu đạt nghi vấn của bản thân.

- Cường cường liên thủ.

Lý Hiên phun ra một câu như vậy.


11.

Ngô Vũ Sách là học đệ của Lý Hiên, một người học viện một người chuyên nghiệp, từ lúc Ngô Vũ Sách mới vừa vào trường trong ngày chào đón tân sinh đã quen, khi đó Lý Hiên đại diện lão sinh, Ngô Vũ Sách là đại diện tân sinh phát biểu nên hai người phân biệt lên đài đọc diễn văn dạt dào tình cảm nhảm nhí từ bài này tới bài nói chuyện giao lưu cuối cùng còn trịnh trọng bắt tay.

- Lúc đó đúng là ngố không nói nổi.

Thật lâu sau nhắc lại, Lý Hiên còn thở dài thở ngắn bình luận.

- Anh máu đỏ rồi.

Ngô Vũ Sách nắm tay cầm nhìn không chớp mắt.

- A?

Lý Hiên ngẩn người, chỉ thấy trên màn hình TV vạch máu nhân vật mình đã tới mức nguy hiểm, lúc này Ngô Vũ Sách thao tác nhân vật đối thủ xoay người bổ xuống một đao.

- 5 – 5 hòa.

Ngô Vũ Sách quay mặt qua.

- Đổi game?

Lý Hiên cảm thấy ngón cái nhấn phím tới có hơi đau, nhịn không được đề nghị.

- Được.

Ngô Vũ Sách gật đầu.

- Chờ tôi thắng anh thêm một ván nữa đi.

- Tôi đổi nhân vật được chứ, nhân vật giống nhau nhìn tới hoa mắt.

Nghe vậy Ngô Vũ Sách buông tay đang cầm điều khiển, nhìn mắt Lý Hiên.

- Hử?

Lý Hiên nhịn không được sờ sờ cằm mình, nghĩ thầm không lẽ mình quên cạo râu.

- Đi ăn cơm trước đi!

Ngô Vũ Sách đứng lên.

- Không phải còn muốn thắng tôi một ván sao?

- Vừa nhìn anh thì định nương tay.

Ngô Vũ Sách bất mãn nói.

Lý Hiên không nhịn được cười nhẹ đứng dậy tắt máy chơi game, vỗ vỗ vai Ngô Vũ Sách, cực kì thành khẩn nói:

- Ai cậu tên nhóc này, chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá không thành thật.

(Câu này đúng ra là “chính là quá đánh nhau”, “đánh nhau” trong câu trên là 较真了 tui nghĩ dịch là “mâu thuẫn” sát nghĩa tui thấy để vậy hơi khó hiểu nên đổi lại t =))))))

- Ừ, em anh cũng nói vậy.

Ngô Vũ Sách vừa mở cửa vừa nói.

- Em? Ai là em tôi?

Lý Hiên có chút hoang mang.

- Lý Tấn chứ ai.

Ngô Vũ Sách cũng cười,

- Anh lần trước mang đồ chơi kia tới, Lý Tấn không phải nói anh là ca ca ruột sao?

Lý Hiên cảm thấy hơi nhức răng.


12.

Lý Hiên tất nhiên không phải anh ruột Lý Tấn, nhưng mà trong ký túc xá từ lầu trên xuống lầu dưới nhiều người như vậy tất nhiên anh em ruột cùng ở kí túc xá cũng không phải số ít, tuy không phải chung trường đều ở trong cái kí túc xá này, Ngụy Sâm lại may mắn gặp được một việc như vậy.

Mặc dù Ngụy Sâm cảm thấy khoảng cách giữa mình với từ “may mắn” này còn hơi xa. . .

Ngày đó Ngụy Sâm như mọi ngày ngủ thẳng cẳng tới lúc mặt trời lên cao phơi cháy cái mông, trong lúc đang có một giấc đại mộng xuân thu ngồi trên bãi biển Hawaii (đang mơ) lại bị tiếng đạp cửa không nhanh không chậm đánh thức.

- Diệp Tu mở cửa!

Họ Ngụy tức giận hô một tiếng sau đó tiếp tục đem đầu vùi vào gối tiếp tục sự nghiệp to lớn.

Nhưng tiếng đập cửa chỉ dừng lại một chút rồi lại không nhanh không chậm vang lên.

Thấy là không có cách nào ngủ tiếp, họ Ngụy hùng hùng hổ hổ bật dậy phát hiện mền gối giường đối diện vo lại một cục. Diệp Tu mới sáng sớm không biết đã chạy đi đâu.

- Cho mày đi mà không mang chìa khóa!

Ngụy Sâm mang dép lê ra mở cửa, chỉ thấy người nọ vẫn đứng ngoài cửa.

- Đi mua thuốc lá hả?

Sau này nhớ lại Ngụy Sâm không nói cũng không thể nói mắt mờ, là do mới tỉnh ngủ chưa phủi hết ghèn nên chỉ nhìn lướt qua cửa rồi quay đầu về phòng còn lấy tay thọt vô quần gãi hai cái, mò trên bàn nửa ngày cũng không thấy bao thuốc lá.

- Mày mua thuốc đâu?

Ngụy Sâm quay đầu.

- Còn không lấy ra lẹ.

Người nọ còn đang đứn gở cửa chưa nhúc nhích, một hồi mới hỏi:

- Ca ca của tui . . . Không, Diệp Tu đi đâu sao?

- Hả?

Ngụy Sâm cuối cùng cũng phát hiện có chỗ không đúng, người kia mặc một bộ đồ sạch sẽ, T shirt trắng quần dài phẳng phiu, tóc chải chỉnh chỉnh tề tề, mới nhìn mặt thì đúng là Diệp Tu không sai nhưng bộ dạng này . . .

- Con mẹ nó!

Ngụy nhịn không được tức giận mắng một tiếng, thanh âm lớn tới mức Hàn Văn Thanh cách 3 phòng còn nghe được.

- Mày . . . mày xuyên qua rồi hả? (xuyên không)

Ngụy Sâm tay run run chỉ vào đối phương.

TBC

Hoàn.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
Bò bò =))))) có 12 phần, mỗi ngày tui đang cỡ 3 phần nha =v=
những phần còn lại của thím đâu ?
=V= tối đuy tối đuy =))) tối thêm 1 phần mai bù nghen
Đừng khóc tui khóc theo thật đó ? =)))))
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo

Vương papa

Farm exp kiếm sống
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
44
Số lượt thích
187
Fan não tàn của
Vương đội ò.Ó
#5
Ừmm ;v; tha tội cho tui, nhức đầu lười mở máy nên mai tui đăng nha ;v; xin lỗi xin lỗi
Thím cứ tự nhiên, sức khỏe quan trọng, bao giờ có cũng được, tui chờ ʕ•ٹ•ʔ
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
Tiếp đi giời ơi tui ko nhịn cười dc. Tôn ông đánh Tôn cháu ko nhìn ra mặt mũi rồi. Há há há
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#7
Hàng đei =v= tối siêng có tiếp nghen.

4.

Phương Duệ và Lâm Kính Ngôn cũng là tiền bối hậu bối trong cùng ngành, quan hệ rất tốt. Hơn nữa lầu hai hiện tại cũng chỉ có 3 người, Trương Giai Lạc với Tôn Triết Bình một phòng, Lâm Kính Ngôn hiện đang ở một mình nên Phương Duệ lúc không có gì làm thương thường chạy qua chơi.

- Nếu không hè này tôi dứt khoát chuyển xuống đây ở luôn?

Phương Duệ ngồi trên ghế ngửa tới ngửa lui, chân ghế ma sát với mặt đất tạo thành tiếng kẽo kẹt vang dội.

- Ngược lại phòng tôi dư ra một người, lúc đầu Ngô Vũ Sách còn ở bình thường nhưng từ lúc trong phòng có thêm cái PS3, Lý Hiên mỗi ngày đều lên chơi game chăm chỉ.

- Mấy chỗ khác cũng không thấy.

Lâm Kính Ngôn ngồi trước máy tính tìm cổ kịch truyền hình gì đó mà Phương Duệ muốn xem, vậy mà đem các trang web phim truyện video lật tung lên hết cũng tìm không có.

- Ui cha, vậy đi diễn đàn hỏi thử xem?

Ngón tay Phương Duệ chọt một cái rồi đứng lên lắc lư lượn quanh phòng ngủ một vòng, phòng ngủ bọn họ đều là phòng bốn người, giường Lâm Kính Ngôn là giường sát đất (tầng dưới của giường tầng) kế ban công, mấy giường khác đều trống hết.

Cuối cùng Phương Duệ đặt mông ngồi xuống giường Lâm Kính Ngôn vỗ vỗ gối.

- Hay là tôi với anh ngủ một giường? Tôi cũng không ngại anh giành chăn!

Lâm Kính Ngôn mới uống vào một ngụm nước lập tức phun thẳng lên bàn phím.

Đương nhiên Phương Duệ ngồi đằng sau vẫn làm như không có gì, chỉ đơn giản là ôm mền gối của mình cuốn lại khoái trá dời xuống lầu hai chiếm lĩnh gường lâm Kính Ngôn.

=)))))))) đệt =))))) ai nói là tao không có gõ sai đi =)))))))))))

5.

Mùa hè này trong kí túc xá đông nhất là lầu bốn.

Nhưng mà nói nhiều thực ra cũng chỉ có năm sáu mống nhưng lại làm người ta có cảm gíac vô cùng náo nhiệt, trong đó tất nhiên không thể bỏ qua công lao của Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên đó là người nào nha, đó là một hơi có thể phun ra một bài văn không mà còn không thở gấp, dù là trong lễ hội của trường nghe diễn văn cũng không có ai dám để họ Hoàng kia lên làm MC.

Từ đó suy ra hiện trạng của lầu bốn hiện nay. Hơn nữa theo lời hàng xóm Điền Sâm ở cách vách Hoàng Thiếu Thiên: từ sáng sớm tám giờ đến mười một giờ đêm đều chịu âm thanh công kích từ mọi hướng, góc độ công kích đa chiều đa dạng, ngày nghỉ cũng không tha.

- Đi ăn cơm không đi ăn cơm không đi không?

Hoàng Thiếu Thiên thò đầu vào, một bên vỗ ván cửa một bên hỏi:

- Hồi nãy Tiêu Thời Khâm về báo hôm nay căn tin có cá kho!

Điền Sâm đang cầm một tô mì ăn liền quay đầu lại, im lặng cùng đối phương nhìn nhau trong khoảnh khắc.

- …Điền Sâm~

Hoàng Thiếu Thiên đầu tiên là thở dài, sau đó ý nghĩa sâu xa mở miệng nói:

- Cậu ngày nào cũng ăn mì ăn liền, vậy luyện sao lòi ra được mớ . . . cơ bắp đó được chứ, cậu không đi . . . là phụ lòng hai cục cơ bắp mập dài trên tay đó.

Nghe lời Hoàng Thiếu Thiên, Điền Sâm không tự chủ được quét mắt dò xét trên người mình một vòng, cuối cùng khi quét tới “cơ bắp mập dài” gì đó thì dừng lại.

- Luyện ra được.

Cuối cùng Điền Sâm nói.

- Aiii tui biết là cậu luyện ra được nhưng tui chưa thấy cậu luyện bao giờ? Không lẽ cậu nói mỗi ngày cậu đều ở trong phòng tập hít đất chống đẩy? Không đúng không đúng, hít đất chống đẩy cũng –

- Thiếu Thiên, em không cầm thẻ ăn cơm này.

Dụ Văn Châu đúng lúc xuất hiện cứu vớt Điền Sâm.

- Ui? Ui ui ui vậy ạ?

Hoàng Thiếu Thiên sờ sờ túi áo của mình vài cái, đúng là rỗng tuếch, Dụ Văn Châu đã đem thẻ ăn cơm đưa đến trước mặt.

- Thanks! Buồng trưởng!

(Buồng = phòng =))) Buồng là ngoài Bắc gọi, tui thấy ở đây để vậy nghe vui hơn)

Nhận thẻ ăn cơm, vỗ vỗ vai Dụ Văn Châu:

- Đi ăn đi ăn, Điền Sâm nếu cậu lại ăn mì ăn liền tiếp thì lần sau bọn tui đi ăn lẩu cũng không gọi cậu đâu!

- Bye bye.

Dụ Văn Châu cũng cười với Điền Sâm vẫy vẫy tay.

Đến lúc hai người đi xa, Điền Sâm còn nghe được tiếng Hoàng thiếu Thiên đang nói:

- Aiii hôm qua nguyên đám lầu một với lầu hai ra ăn lẩu ngoài cửa nam đó anh biết không buồng trưởng, nghe nói là Trương Giai Lạc mời khách đó nha, anh ấy đúng là hào phóng . . .

Đúng là muốn đóng cửa lại. Điền Sâm nghĩ.

6.

Trương Giai Lạc đúng là không muốn đem toàn bộ ba vị ở lầu một đi đâu, ngay từ đầu cậu định rủ Tôn Triết Bình, Lâm Kính Ngôn với Phương Duệ nhưng lúc bốn người đến cổng lớn vừa vặn gặp được Hàn Văn Thanh mới từ ngoài trở về, cậu với Hàn Văn Thanh quan hệ rất tốt liền thuận miệng mời anh một câu.

Nhưng Hàn Văn Thanh còn chưa kịp nói gì, hai tên Diệp Tu và Ngụy Sâm đã mang dép từ trong phòng bay ra hành lang:

- Ê ê, đi chỗ nào đâu?

Sau đó biến thành 7 người cùng đi.

Trương Giai Lạc nhìn ví tiền của mình nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một:

- Lần sau tôi nhất định phải đến mài cơm Diệp Tu.

- Quá khó!

Tôn Triết Bình bình tĩnh phân tích đánh giá.

- Con mẹ nó! Anh ăn của ai uống của ai dính trên răng còn chưa kịp đánh mà còn thổi phồng người khác diệt uy phong quân của mình hả!

Trương Giai Lạc phẫn nộ đập bàn.

- Nếu lúc đi tới cửa cậu không gọi Hàn Văn Thanh thì cũng không bị Diệp Tu bắt được.

Tôn Triết Bình cực tự nhiên mở máy tính còn chậc chậc hai tiếng:

- Tự gây nghiệt.

- Hết cách, tôi với Lão Hàn có tình anh em hữu nghị từng chiến đấu với nhau mà.

Trương Giai Lạc lôi ghế qua ngồi cạnh Tôn Triết Bình:

- Nhanh, xem dùm tôi coi bộ phim hoạt hình có cập nhập gì không?

Chuyện Trương Giai Lạc và Hàn Văn Thanh chiến đấu cùng nhau toàn bộ ký túc xá từ trên xuống dưới quả thật là không ai không biết không ai không hiểu.

Khi đó vừa bắt đầu kì nghỉ hè không lâu, người trong trường còn chưa đi hết, một buổi tối nọ Trương Giai Lạc đói bụng liền định ra phố ăn vặt mua đồ nướng ăn. Vùa mới ra khỏi trường liền thấy Hàn Văn Thanh bị mấy tên hoàng mao tiểu tử chặn ở hẻm nhỏ kế ngã ba đường.

Hoàng mao tiểu tử: dịch sát nghĩa là mấy nhóc lông vàng – lóng chỉ mấy bé du côn tôm tép nhuộm tóc nhiều mào… có gan chặn đường =))))) vưn vưn.

Trên thực tế phản ứng đầu tiên của Trương là: Con mẹ nó ngay cả Lão Hàn cũng bị chặn đường cướp của… Mấy tên này bị mù sao? Thế giới này rốt cuộc có còn trụ được không?

Nhưng bất luận là thế giới có còn trụ được hay không thì cùng là bạn học cũng không thể làm như không thấy. Vì vậy, Trương Giai Lạc nhìn xung quanh dưới đất một vòng, từ ven đường áng chừng cần lên một cục gạch thuận tay, chuẩn bị tùy thời mà tấn công, nhưng không đợi Trương đại chọn xong tư thế, bên kia một tên tóc vòng đã đẩy Hàn Văn Thanh một cái.

Lúc nên xuất thủ không thể chần chờ!

Trương Giai Lạc lấy tốc độ chạy 100 mét ở lễ hội trường phi tới, cục gạch trong tay cũng nhu thuận bay ra.

- Tụi bây làm con mẹ gì đó!


7.
 

Vương papa

Farm exp kiếm sống
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
44
Số lượt thích
187
Fan não tàn của
Vương đội ò.Ó
#8
Trương Giai Lạc lấy tốc độ chạy 100 mét ở lễ hội trường phi tới, cục gạch trong tay cũng nhu thuận bay ra.
Đù, mỹ nhân cứu anh hùng ✧(≖ ◡ ≖✿)
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#9
7.

Kết quả lần đó là, đối phương chạy trối chết mà Trương Giai Lạc, Hàn Văn Thanh chỉ bị xây xát nhẹ, theo lời kể của Hàn Văn Thanh, anh chỉ nhìn qua bọn họ một cái liền bị bao vây chặn lại.

Không phải, tuyệt đối là bởi vì anh có cái nhìn quá mức uy hiếp thì có. Trương Giai Lạc trong lòng yên lặng phun tào*, thế nhưng không nói ra. Cậu nhìn nhìn tay mình bị gạch cứa rách một đường, thật ra cục gạch cậu đưa ra chỉ là giả vờ giả vịt. Lúc động tay động chân thật thì không biết đã bị ném đi đâu rồi.

*Phun tào (nôn máng): tương tự như khinh bỉ

- Ai Lão Hàn, anh biết chuyện lần cuối Lão Lâm nhấc cục gạch lên đã làm người ta u đầu mẻ trán không?

Trên đường về kí túc xá Trương Giai Lạc còn nổi hứng buôn chuyện bát quái:

- Đúng là không nhìn ra nha! Ảnh thoạt nhìn nhã nhặn như vậy mà một ta một gạch chơi đến xuất thần nhập hóa!

Hàn Văn Thanh cau mày không nói tiếp, nửa ngày sau mới nói được một câu:

- Cậu cần băng bó không?

- A? Không cần đâu!? Chút thương nhỏ thôi mà.

Trương Giai Lạc nhìn vài vết thương nhỏ trên tay một chút.

- Với lại bây giờ phòng y tế chắc chắn là không có ai rồi?

- Phải bôi thốc, mùa hè rất dễ bị bệnh.

Hàn Văn Thanh khẳng định nói.

Sau đó bọn họ trở về kí túc xá, mò lên lầu bốn đem Trương Tân Kiệt từ trong giấc ngủ mơ mơ hồ hồ bị dựng dậy.

Trương Tân Kiệt là người duy nhất còn lại trong kí túc xá học y, bình thường trong phòng ngủ đều trang bị đầy đủ từ cảm mạo nóng sốt đến tiêu chảy táo bón, mọi người đều có thói quen xuống chỗ Trương Tân Kiệt tìm thuốc khám bệnh gì gì đó.

Nhưng mà ngay cả Trương Giai Lạc cũng biết Trương Tân Kiệt mỗi ngày luôn luôn đúng giờ đi ngủ, kiên trì không đổi 11 giờ vào giường.

Nhưng bây giờ Trương Tân Kiệt mở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ, ánh mắt quét từ mặt Hàn Văn Thanh qua mặt Trương Giai Lạc, sau lại quét xuống vết thương trên tay Trương Giai Lạc chuyển qua vết thương trên tay Hàn Văn Thanh, sau đó bất đồn.

Hàn Văn Thanh ho khan hai tiếng:

- Bị thương nhẹ.


8.


Trương Tân Kiệt so với Hàn Văn Thanh nhỏ hơn hơn nữa cũng không học cùng học viện, theo lý thuyết là rất khó quen biết. Nhưng thực tế luôn luôn có ngoại lệ, lúc trước Trương Tân Kiệt đang trong chương trình thực tập tại bệnh viện thì gặp Hàn Văn Thanh đưa người nhà đến bệnh viện.

Sau khi nói chuyện với người bệnh mới biết đó là học trưởng cùng trường của mình.

Đương nhiên nghiêm cẩn như Trương tân Kiệt sẽ không xuất hiện suy nghĩ “Hóa ra người kia không phải xã hội đen” như người ta nên lúc chờ kết quả kiểm tra, anh ở trên hành lang cùng Hàn Văn Thanh rất tự nhiên mà hàn thuyên vài câu.

- Học trưởng.

Cho tới giờ Trương Tân Kiệt vẫn gọi anh như cũ, thường thì sau khi quen thuộc sẽ không ai kiên trì giữ xưng hô như vậy nhưng Hàn Văn Thanh lại rất dễ dàng tiếp nhận.

- Học trưởng, anh giúp tôi xem báo cáo thực tập một chút, sửa hết lỗi chính tả.

- Học trưởng, anh lại không ăn cơm sáng, như vậy không tốt cho cơ thể.

- Học trưởng, đêm qua có phải anh lại ngủ không đúng giờ không. Vành mắt đen rồi.

- Học trưởng, anh . . .

Người thường hay hóng hớt vây xem khắp nơi Lý Tấn tầng năm bày tỏ, may là chỉ có Hàn Văn Thanh có đãi ngộ như vậy, đổi lại là mình chắc chắn là chạy mất depps rồi.

Hơn nữa, Trương Tân Kiệt ở ký túc xá nhất định là vì quy định đúng 11 giờ phải tắt đèn, trăm phần trăm là vậy.

Lý Tấn khẳng định nghĩ.


erhem ///v/// oomi đi chơi mới về *che mặt
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#10
9.

Trong phòng ngủ của Ngô Vũ Sách có cái PS3 nhưng thật ra là Lý Hiên mua.

Nguyên nhân là do Ngô Vũ Sách rút thưởng ở cửa hàng tổng hợp trúng Giải Nhất nguyên một cái TV, tất nhiên cũng không phải hàng xa hoa phong cách gì, tính sơ khoảng vài ngàn đồng nhưng lúc chuyển về ký túc xá cũng để cho mọi người hóng hớt “Chậc chậc” một hồi, lầu trên lần dưới châu đầu ghé tai vào cửa phòng vây xem mấy ngày.

- Chuyện này đúng là cảnh tượng hai mươi năm một lần.

Diệp Tu cũng tới ngó mấy cái, sau đó đối với lần rầm rộ huyên náo này lãnh tĩnh bình luận.

- A mày nói cái kia ấy hả, ghê thật.

Ngụy Sâm gật đầu tán thành:

- Hồi tao còn bé nhà có một cái TV, sau đó hàng xóm cách vách thường mang ghế qua coi.

- Đậu móa Lão Ngụy ông rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?

Hoàng Thiếu Thiên nghe được liền quay đầu nói:

- Hèn chi lần trước tui nghe đồn mấy năm trước ông đã ở phòng kia rồi, nói thật đi nói thật đi! Có phải thật ra là ông chơi ngu gì đắc tội mấy lão đầu kia nên không được -- --

- Cút!

Ngụy Sâm đập rầm rầm lên ván cửa hét:

- Ông đây là học sâu, nghiên cứu!

- Đừng chém!

Diệp Tu xót xa vỗ vai họ Ngụy một cái rất hả hê nói:

- Ai không biết nghiên cứu sinh đều ở kí túc xá kế bên đâu, tui từ đầu đã nói ông thẳng thắn đối với quần chúng nhân dân sẽ được khoan hồng mà, ông xem ông đi, bại lộ rồi?

- Dừng dừng dừng! Chú mày nói cứ như thật ấy!

Ngụy Sâm đập rớt cái tay của họ Diệp đang gác lên vai xuống:

- Chuyện của tao không phải chú mày là người biết rõ nhất hả, không phải là bên kia tao không ở được!

- Có hả?

Diệp Tu lắc lắc tay, tay còn lại mò thuốc trong túi quần vừa nói:

- Ông chờ tui suy nghĩ kỹ lại chút. . .

- Tao cũng nói trước với chú mày rồi, chưa già đã lú là bệnh, phải trị!

Ngụy Sâm đau đớn tột cùng khuyên nhủ.

- Mà nói chứ, Ngô Vũ Sách giúp ký túc xá có một cái TV là tốt nhưng mà có phải chúng ta đã quên một chuyên rất quan trọng hay không nha?

Diệp Tu rất điêu luyện dời trọng tâm câu chuyện.

- Vụ gì vụ gì?

Lần này Lý Tấn đang ghé vào cạnh cửa quay đầu lại hỏi.

- Ký túc xá. . . không thể tiếp sóng anten được a~

Diệp Tu chậm rãi đốt điếu thuốc.

(Đoạn này oomi giữ nguyên cái đuôi "a~" dù nó hơi cổ trang nhưng mà tui thấy vậy mới phù hợp với kiểu nói trêu chọc đểu =))))) với kéo dài âm cuối của Diệp đại trong câu này)


10.

Cho nên đám đông vây xem sôi nổi rất nhanh giảm xuống, cái TV nọ nhanh chóng lưu lạc vào góc phòng chơi với bụi.

- Để trang trí cũng cũng không tệ.

Phương Duệ bước vào phòng dạo một vòng nói:

- Nên tui nói chứ, lúc rút thưởng nên để tui ra trận mới đúng, nói không chừng trúng cái nồi cơm điện còn có thể tạo phúc cho toàn bộ bá tánh trong kí túc xá ấy.

- Mua một đầu DVD mới đi!

Lý Tấn lập tức thả mồi.

- Cậu nhả tiền.

Ngô Vũ Sách không phản đối.

- Tôi chưa nói gì hết.

Lý Tấn rất nhanh đã bại trận rút lui.

- Ý tưởng này không tệ nha! Ít nhất màn hình cũng lớn hơn cái mặt đồng hồ! Sau này muốn xem phim tình cảm hành động gì đó thì mời mọi người cùng tới xem.

Phương Duệ sờ cằm nói tiếp:

- Hay mấy cậu suy nghĩ một chút . . . Hàn Văn Thanh! Không lẽ mấy cậu không muốn biết lúc xem phim anh ta có biểu cảm gì hả!?

- . . . Cậu cứ đem cơ hội này để dành cho Lâm Kính Ngôn đi!

- Cơ hội gì?

Phương Duệ ngẩn người, còn đang trong giấc mộng cả đám cùng nhau xem phim tình cảm chưa phục hồi tinh thần.

- Cơ hội cùng xem phim ấy.

Ngô Vũ Sách nói xong phất phất tay.

- Tiễn khách.

- Tuân lệnh!

Lý Tấn đứng nghiêm một cái liền lôi kéo Phương Duệ ra ngoài cửa.

- Khách quan ngày mai gặp lại –—— úi!

Không biết từ lúc nào lòi ra Lý Hiên đang từ ngoài kí túc xá đi vào, hai người liền đâm vào một khu vực rắn chắc.

- Đậu móa! Cậu đi tập cùng chỗ với Điền Sâm hả?

Phương Duệ nghiến răng xoa xoa ngực, sau đó định thần lại nhìn thấy đụng vào mình là cái hộp Lý Hiên ôm trong tay.

- . . . Con bà nó!

- Đệt!!

Lý Tấn còn hô trước anh, ánh mắt nhìn Lý Hiên tràn đầy sùng kính, không kìm được la lên “Chúng ta là anh em ruột”.

Ngô Vũ Sách nghe được động tĩnh ngoài cửa đi tới liền thấy trong tay Lý Hiên ôm một hộp PS3 đứng đằng trước sau đó dùng ảnh mắt biểu đạt nghi vấn của bản thân.

- Cường cường liên thủ.

Lý Hiên phun ra một câu như vậy.


11.

hôm qua bị đòi nợ sợ quá nên chạy đi làm sớm =)))) cầu tha thứ
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#11
Phương Duệ ngẩn người, còn đang trong giấc mộng cả đám cùng nhau xem phim tình cảm chưa phục hồi tinh thần.

- Cơ hội cùng xem phim thiếu nhi ấy.

(đừng hỏi tui =v=” tui cũng không rõ, tui có 2 bản dịch, một là phim thiếu nhi không hiểu lắm, một bản là lên ảnh ảnh thờ?! Ai biết cầu giải thích ;v; <3)
Cũng là "xem phim" bình thường thôi thím, vì tác giả viết theo phương ngữ Bắc Kinh nên có thói quen thêm chữ "nhi" vào sau mọi danh từ, lên tới QT bị sửa thành nghĩa khác. Chaiyo thím! (ai đó tiếp tục đòi nợ cổ đi @Chianti)
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#12
Cũng là "xem phim" bình thường thôi thím, vì tác giả viết theo phương ngữ Bắc Kinh nên có thói quen thêm chữ "nhi" vào sau mọi danh từ, lên tới QT bị sửa thành nghĩa khác.
ồ oooooo =A==== cảm ơn thím =))))))) để tui sửa lại
tui sẽ coi như chưa đọc câu cuối =))))))))) đại thần, tui không cố ý
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#13
*lưu ý:

Sửa câu "Lý Tấn còn hô trước anh, ánh mắt nhìn Lý Hiên tràn đầy sùng kính, thiếu chút nữa là là lên “Chúng ta là bạn thân” rồi."
thành "Chúng ta là anh em ruột" do bản dịch nên lúc đầu tui tưởng là "bạn thân" nhưng theo đoạn sau thì "anh em" mới đúng
thắc mắc mời xem phần sau sẽ hiểu=)))))

Đoạn cho cơ hội để Lâm đại xem xim với Hàn đại QT dịch là:
("Cơ hội gì?" Phương duệ ngẩn người, hắn còn không có từ đại gia cộng đồng xem xét động tác phim tình yêu suy tưởng của trung phục hồi tinh thần lại.
"Cùng nhau xem phim nhi cơ hội." Ngô vũ Sách nói xong cũng phất phất tay, "Tiễn khách.")
"nhi" ở đây không phải phim nhi hay cái khác, trích nguyên văn comment thím 张佳乐头上的小花儿 ta có:
Cũng là "xem phim" bình thường thôi thím, vì tác giả viết theo phương ngữ Bắc Kinh nên có thói quen thêm chữ "nhi" vào sau mọi danh từ, lên tới QT bị sửa thành nghĩa khác.
kết thúc giải thích <3 tối đăng tiếp 2 phần cuối.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#14
11.

Ngô Vũ Sách là học đệ của Lý Hiên, một người học viện một người chuyên nghiệp, từ lúc Ngô Vũ Sách mới vừa vào trường trong ngày chào đón tân sinh đã quen, khi đó Lý Hiên đại diện lão sinh, Ngô Vũ Sách là đại diện tân sinh phát biểu nên hai người phân biệt lên đài đọc diễn văn dạt dào tình cảm nhảm nhí từ bài này tới bài nói chuyện giao lưu cuối cùng còn trịnh trọng bắt tay.

- Lúc đó đúng là ngố không nói nổi.

Thật lâu sau nhắc lại, Lý Hiên còn thở dài thở ngắn bình luận.

- Anh máu đỏ rồi.

Ngô Vũ Sách nắm tay cầm nhìn không chớp mắt.

- A?

Lý Hiên ngẩn người, chỉ thấy trên màn hình TV vạch máu nhân vật mình đã tới mức nguy hiểm, lúc này Ngô Vũ Sách thao tác nhân vật đối thủ xoay người bổ xuống một đao.

- 5 – 5 hòa.

Ngô Vũ Sách quay mặt qua.

- Đổi game?

Lý Hiên cảm thấy ngón cái nhấn phím tới có hơi đau, nhịn không được đề nghị.

- Được.

Ngô Vũ Sách gật đầu.

- Chờ tôi thắng anh thêm một ván nữa đi.

- Tôi đổi nhân vật được chứ, nhân vật giống nhau nhìn tới hoa mắt.

Nghe vậy Ngô Vũ Sách buông tay đang cầm điều khiển, nhìn mắt Lý Hiên.

- Hử?

Lý Hiên nhịn không được sờ sờ cằm mình, nghĩ thầm không lẽ mình quên cạo râu.

- Đi ăn cơm trước đi!

Ngô Vũ Sách đứng lên.

- Không phải còn muốn thắng tôi một ván sao?

- Vừa nhìn anh thì định nương tay.

Ngô Vũ Sách bất mãn nói.

Lý Hiên không nhịn đượn cười nhẹ đứng dậy tắt máy chơi game, vỗ vỗ vai Ngô Vũ Sách, cực kì thành khẩn nói:

- Ai cậu tên nhóc này, chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá không thành thật.

(Câu này đúng ra là “chính là quá đánh nhau”, “đánh nhau” trong câu trên là 较真了 tui nghĩ dịch là “mâu thuẫn” sát nghĩa tui thấy để vậy hơi khó hiểu nên xin phép đổi lại một chút =))))))

- Ừ, em anh cũng nói vậy.

Ngô Vũ Sách vừa mở cửa vừa nói.

- Em? Ai là em tôi?

Lý Hiên có chút hoang mang.

- Lý Tấn chứ ai.

Ngô Vũ Sách cũng cười,

- Anh lần trước mang đồ chơi kia tới, Lý Tấn không phải nói anh là ca ca ruột sao?

Lý Hiên cảm thấy răng có hơi nhức.


12.

Lý Hiên tất nhiên không phải anh ruột Lý Tấn, nhưng mà trong ký túc xá từ lầu trên xuống lầu dưới nhiều người như vậy tất nhiên anh em ruột cùng ở kí túc xá cũng không phải số ít, tuy không phải chung trường đều ở trong cái kí túc xá này, Ngụy Sâm lại may mắn gặp được một việc như vậy.

Mặc dù Ngụy Sâm cảm thấy khoảng cách giữa mình với từ “may mắn” này còn hơi xa. . .

Ngày đó Ngụy Sâm như mọi ngày ngủ thẳng cẳng tới lúc mặt trời lên cao phơi cháy cái mông, trong lúc đang có một giấc đại mộng xuân thu ngồi trên bãi biển Hawaii (đang mơ) lại bị tiếng đạp cửa không nhanh không chậm đánh thức.

- Diệp Tu mở cửa!

Họ Ngụy tức giận hô một tiếng sau đó tiếp tục đem đầu vùi vào gối tiếp tục sự nghiệp to lớn.

Nhưng tiếng đập cửa chỉ dừng lại một chút rồi lại không nhanh không chậm vang lên.

Thấy là không có cách nào ngủ tiếp, họ Ngụy hùng hùng hổ hổ bật dậy phát hiện mền gối giường đối diện vo lại một cục. Diệp Tu mới sáng sớm không biết đã chạy đi đâu.

- Cho mày đi mà không mang chìa khóa!

Ngụy Sâm mang dép lê ra mở cửa, chỉ thấy người nọ vẫn đứng ngoài cửa.

- Đi mua thuốc lá hả?

Sau này nhớ lại Ngụy Sâm không nói cũng không thể nói mắt mờ, là do mới tỉnh ngủ chưa phủi hết ghèn nên chỉ nhìn lướt qua cửa rồi quay đầu về phòng còn lấy tay thọt vô quần gãi hai cái, mò trên bàn nửa ngày cũng không thấy bao thuốc lá.

- Mày mua thuốc đâu?

Ngụy Sâm quay đầu.

- Còn không lấy ra lẹ.

Người nọ còn đang đứn gở cửa chưa nhúc nhích, một hồi mới hỏi:

- Ca ca của tui . . . Không, Diệp Tu đi đâu sao?

- Hả?

Ngụy Sâm cuối cùng cũng phát hiện có chỗ không đúng, người kia mặc một bộ đồ sạch sẽ, T shirt trắng quần dài phẳng phiu, tóc chải chỉnh chỉnh tề tề, mới nhìn mặt thì đúng là Diệp Tu không sai nhưng bộ dạng này . . .

- Con mẹ nó!

Ngụy nhịn không được tức giận mắng một tiếng, thanh âm lớn tới mức Hàn Văn Thanh cách 3 phòng còn nghe được.

- Mày . . . mày xuyên qua hả?

Ngụy Sâm tay run run chỉ vào đối phương.

TBC

Hoàn.
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#16
Tôn Tường, có một câu nói, không tìm chết sẽ không chết. Và thế là mỹ nam Tôn Nhị Tường của tui đã bị huỷ dung như thế đó...

Hãy nói với tui là tui không vào nhầm khu CP... Mắt tui sao thế này, nhất định là tui đã mở truyện không đúng cách!

Lầu bốn a a a a a a a a! Tổ hợp lầu bốn là soái muốn mạng người sao?! MC Hoàng ớiiiiiiiiiiii, đưa Hoàng MC chủ trì khai giảng, tui bảo đảm tui sẽ không bao giờ trốn khai giảng đâu! Cho dù lầu một mặt tiền có Diệp Nguỵ Hàn toạ trấn, cũng không thể ngăn cản tui hoa si vô hạn gửi đến Dụ buồng trưởng đại nhân nha~ Trương học y soái bùng nổ luôn, anh ơi, không chỉ tay Hàn đội bị thương, tay của Lạc ca kế bên cũng bị thương nha, lương y như từ mẫu đó, không được bỏ xó người ta đâu~ (Cái lầu bốn nghịch thiên thế này muốn fan tui sống sao???)

Thì ra gạch là bản năng tìm ẩn của mỗi người, nghịch hàng nóng như Lạc ca đến lúc nguy cấp đánh nhau cũng theo phản xạ chọi gạch...

Hóng một đám thanh niên tài tuấn của tổ quốc cùng nhau vai dựa vai ôm nhau coi phim tình cảm tám giờ tối~
 

Bình luận bằng Facebook